Xem xong video, mình bỗng nhận ra bao lâu nay mình đã che đậy bao nhiêu vết thương chằng chịt trong trái tim mình, rồi nhận ra mình đã bị người khác trêu đùa với cảm xúc của mình như nào, mình đã khóc rất nhiều vì những lời nói buộc tội mình như bảo mình phá, vô dụng chả đc tích sự gì, cho dù mình đã cố gắng nhưng họ lại bới móc quá khứ của mình, mình thường xuyên bị họ ngó lơ, hay giành lấy sự chú ý của bạn mình khi mình nói chuyện với bạn, và rồi mình lựa chọn nói thẳng trước mặt họ về nhưng gì mình cảm thấy, rồi im lặng bỏ đi, và video này đã lm mình cảm thấy lựa chọn bản thân là đúng và tự tin hơn:)))
Mình hiểu cảm giác của bạn khi phải đối mặt với những tổn thương và sự không công bằng từ những người xung quanh. Đôi khi, chúng ta phải chịu đựng rất nhiều, từ những lời nói làm tổn thương đến những hành động phớt lờ và bới móc quá khứ của mình. Điều này có thể làm cho chúng ta cảm thấy vô dụng và bị cô lập. Việc bạn đã dũng cảm đối mặt và nói ra những cảm xúc của mình là một bước quan trọng để bảo vệ bản thân và tìm lại sự tự tin. Điều này cho thấy bạn đã nhận ra giá trị của mình và không chấp nhận để người khác tiếp tục làm tổn thương bạn. Lựa chọn của bạn không chỉ đúng mà còn rất đáng khích lệ. Hãy tiếp tục tin vào bản thân và giữ vững lòng tin rằng bạn xứng đáng nhận được sự tôn trọng và yêu thương. Bạn đã làm rất tốt khi lựa chọn bản thân và bước đi trên con đường của mình một cách mạnh mẽ.
-"Con mệt rồi, cho con nghỉ một chút" -"Mày cứ suốt ngày than mệt" Mình ngồi trên giường, chờ mẹ đi mới dám đưa tay ôm ngực, mình khi đó đang lên cơn đau tim, mình có bệnh tim cũng lâu rồi, mình sợ gia đình buồn nên không dám nói. Mình đã liên tục học hành rồi đi làm từ lúc 4 giờ sáng rồi. Mẹ mình cũng không quan tâm nhiều, mình chỉ biết là mẹ sẽ bảo mình vớ vẩn, thậm chí có thể bực lên rồi mắng mình nữa. -"Con mẹ sao yếu đuối quá thế, mới nói có một tí đã buồn" Mẹ mình đâu có biết là vì người nói là mẹ nên câu nói đó cũng sắc lẹm như dao vậy. Mẹ nói thì khác với người lạ nói chứ. Mình sợ nhất cái cảnh mà mình bị đau tim trước mặt mẹ, nhiều khi mẹ còn tát mình trước khi chấp nhận là mình đang bị đau tim ấy. Dạo mà mình còn hay chia sé với mẹ thì nhiều lần như vậy lắm, mỗi lần một câu nói của mẹ thì mình cũng như vừa chết một lần. Mẹ mình chưa bao giờ chịu hiểu, lúc nào cũng chỉ nghĩ là mình đang cố gây chuyện cho mẹ chú ý. Cũng mấy năm rồi mình không còn tin vào việc mẹ sẽ chịu hiểu là con của mẹ thực sự cần nghỉ một chút.
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Bạn sinh ra là một người mạnh mẽ, cảm ơn bạn vì đã tồn tại trên thế gian này. Vừa bị bệnh tim mà phải học hành từ lúc 4 giờ sáng như thế quả là rất dài, chưa bao giờ mình thấy học từ 4 giờ sáng đến 8-9 giờ lại lâu như thế. Mẹ bạn cũng vô tâm quá rồi, mình không phải thương sót bạn nên đừng hiểu lầm, mình là cảm thấy bạn mạnh mẽ, bạn xứng đáng có một cuộc sống tốt, bạn chính là một phần nhỏ nhưng nỗi đau lớn, lớn đến mức nỗi đau đó chứa tất cả những mảnh vụn của trái tim. Cơn mưa sẽ dần tạnh và bạn sẽ có một cuộc sống đầy nắng ấm của những buổi bình minh kia. Rồi đến một ngày nào đó, có lẽ là hơn 100 năm sau chăng? Bạn sẽ có một kết thúc như hoàng hôn, một kết thúc đầy mãn nguyên vì đã có một gia đình mới ấm áp hơn bao giờ. Bạn sẽ không phải chịu tổn thương cho đến chết, bạn sẽ trở thành một phần lớn, vĩ đại và là một người yêu đất nước mình, đó chính là những điều mình chúc cho bạn. Cảm ơn vì bạn đã đọc nhé
"đồng tính là bệnh, con phải cố gắng vượt qua nó" lần đó come out mẹ mình chỉ nhẹ nhàng nói với mình như vậy. Hình như mình nghe được tiếng vỡ vụn trong lòng mình
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
"Từ nay tao coi mày là giọt máu thừa" Đây là câu nói của ngoại mình giành cho mẹ mình cách đây hơn chục năm, mình đã không biết mẹ đã trải qua những ngày tháng đen tối, đau khổ ấy như thế nào, ngoại nói nhưng chưa bao giờ ngoại cảm thấy hối hận về điều đó, ngoại vẫn hết lần này đến lần khác nói mấy lời cay đắng làm tổn thương mẹ mình. Nhưng mà mẹ mình vẫn chăm sóc bà, chưa bao giờ bỏ đi trách nhiệm với ngoại.
tât cả chúng ta đều đang làm tổn thương người khác vì chính bản thân cta cũng từng bị tổn thương như thế (cái này là theo khoa học á, nghe đâu đó lâu lắm rôi). kiểu cta cũng làm thế để xoa dịu tổn thương của bản thân đó
Mong khi chúng ta lớn sẽ thấu hiểu được những nỗi đau người khác đã chịu đựng, đặc biệt là người thân của ta và ôm họ vào lòng, xoa dịu những tổn thương của họ. Vì tớ cũng biết có những người đã ôm đủ tổn thương và trải qua mọi đau khổ rồi mới chọn cách dịu dàng với thế giới để giúp họ không trải qua những điều đau đớn tương tự.
Có nhiều người đánh giá thấp bản thân mình, họ bảo mình tệ, chẳng biết cố gắng và ko cầu tiến. Mình tổn thương, đau đớn và mất lòng tin vào chính mình, họ chẳng hiểu gì về mình, họ chẳng biết mình đã cố gắng và mệt mỏi như nào, cũng chẳng biết bên trong mình có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, có những khoảng khắc chỉ thở thôi đã đối vs mình mệt mỏi ra sao. Và rồi họ nói mình như thế, họ yêu cầu mình thay đổi nếu không thì đừng làm bạn với họ nữa! Và mình lựa chọn không? Không phải vì mình không muốn bản thân mình tốt lên chỉ là không muốn cho họ thêm cơ hội làm đau mình nữa nhưng mình vẫn tiếp tục cô đơn và lạc lõng.
Năm mình lớp hai, năm ấy là năm mà tuổi thơ của mình đã không còn như bao đứa trẻ khác. Bà mình - người quan tâm và yêu thương mình nhất nhà, mất vì bệnh. Mình lúc ấy đang đi học và đã không thể về kịp lúc để nhìn bà lần cuối. Nỗi đau mất người thân cứ ở đấy nhưng bản thân mình ngày bé cứ ngây thơ chẳng biết gì. Mình không khóc, không quậy phá. Mình nhìn những người lớn cãi nhau vì chuyện gì đó mà chính mình còn chẳng thể hiểu được. Rồi sau khi bà mất thì em trai mình ra đời. Thực sự thì ngày nhỏ mình rất thương em nhưng càng lớn, sự chú ý của ba mẹ đáng lẽ ra chỉ dành cho một mình mình đột nhiên bị chia năm xẻ bảy. Những tiếng la, tiếng quát mắng của ba mẹ khi mình cố gắng gây sự chú ý khiến mình tổn thương rất nhiều. Đau lòng nhất là khi mẹ mình và em mình đang nằm ngủ trưa thì mẹ mình bỗng hỏi mình: "Nếu như mẹ với ba không ở chung với nhau nữa, con sẽ theo ai?". Tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ khi nói câu đấy đến giờ mình vẫn nhớ rõ. Mình trốn tránh không trả lời, nhịn lại tiếng khóc rồi giả vờ như mình đã ngủ thiếp đi. Hơn mười năm trôi qua, mỗi lần nhớ về năm lớp hai ấy đều khiến mình nghẹn ngào nhưng đến khi mình hỏi lại những người lớn cãi nhau sau khi bà mất, hỏi lại ba mẹ mình những chuyện sau khi em mình ra đời. Đáng buồn thay, chẳng ai nhớ về nó cả, chỉ có một mình mình ám ảnh với những kí ức không vui đấy. Mình mừng vì các em của mình không ai phải trải qua cảm giác như mình nhưng cũng tủi thân vì chỉ có mình mãi chưa thể thoát khỏi nỗi đau năm ấy.
Tớ đã từng " đứng hình " trước câu nói của cô giáo. Lúc ấy là năm lớp 3, người thân của tớ mất và tớ có đưa 1 tờ giấy xin nghỉ phép ngày thứ 6 để ở trước mặt của cô.Sang tuần sau thì cô kêu những bạn trong lớp nộp giấy khám sức khỏe, đến lượt tớ thì lại không có giấy nên tớ lên báo với cô. Thay vì cô sẽ hỏi về đơn xin nghỉ thì cô lại nói : - Ai biểu bữa đó em nghỉ làm gì ! Lúc ấy, tớ như chết lặng, tớ không biết nói gì thêm. Cô không những không chia buồn cho nỗi đau mất mát của tớ mà còn nói ra lời lẽ của kẻ vô tâm.Sau này tớ mới nhớ ra lí do là vì lúc trước tớ có té giữa sân trường, cô thầy và những anh chị khối trên vừa đỡ tớ vừa sốc. Cô giáo nhìn thấy thế nên cũng sợ. Có lẽ tới tận bây giờ người duy nhất mà tớ cảm thấy ấn tượng ngoại trừ bạn bè là thầy giám thị, thầy là người duy nhất hỏi thăm tớ khi tớ đang bị thương trong phòng y tế. Thầy vừa xoa đầu vừa hỏi thăm, tay còn lại của thầy thì lấy đá chườm cho tớ đỡ sưng
Cảm ơn visaothenhi đã dạy tớ cách nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng đôi mắt hiền dịu và một trái tim biết lắng nghe. Khá giống với 1 câu của thầy Thích Nhất Hạnh: "Thức dậy buổi sáng này, tôi mỉm cười. Hai mươi bốn giờ mới trước mắt tôi. Tôi nguyện sống trọn vẹn trong từng thời điểm và xem xét tất cả chúng sinh với đôi mắt của lòng từ bi"
Hồi cấp 1 mình vốn rất vô tư, không suy nghĩ nhiều. Nhưng đến những năm cấp 2 mình đã bị bạo lực ngoại hình khá nhiều của 1 ít bạn cùng lớp. Mình vẫn còn nhớ 1 câu nói của bạn lớp khác nói mình: "Nó xấu như này chắc bố mẹ nó xấu hổ lắm nhỉ?" Sau đó mình nói với mẹ rằng: "Mẹ ơi có phải con xấu lắm không?" Sau đó mỗi lần mình ra đường mình đều cúi mặt xuống. Mình đã phải nhận những lời mỉa mai về ngoại hình cộng thêm với áp lực học tập nên đã phải điều trị rối loạn lo âu trầm cảm một thời gian. Sau khi lên c3 mình vẫn sống hơi khép mình do khá sợ ánh nhìn của mng xung quanh. Nhưng trong 2 năm đại học mình nhận ra rằng phải đừng để ý ánh mắt người khác nhìn mình, nghĩ mình như thế nào, quan trọng là bạn nhìn bạn và suy nghĩ như thế nào về bạn. Đặc biệt là yêu bản thân mình nhiều hơn ❤❤❤
không biết bao lần rồi, nhưng mỗi lần bị bệnh hay mệt mỏi thì người nhà ai ai cũng chỉ trích tớ. Tớ có làm gì sai đâu? tớ bệnh mà? tớ không cần an ủi, nhưng xin đừng ai la tớ chứ. Mn làm như tớ muốn bệnh hay tớ tự bệnh mà trong khi đó tớ đâu thể quyết định được. Sức khoẻ tớ hơi yếu, nhưng một năm chỉ bị vài lần thôi. Thế tại sao lại la tớ, chửi tớ, mắng tớ. Riết rồi trái tim tớ chay lì, không còn muốn đáp lại nữa...
"nín" trong vô vàn câu nói thì đây lại là câu mình ám ảnh nhất. dù mình đã cố cắt đứt mối liên hệ với người làm tổn thương mình, nhưng mỗi lần khi mình cố gắng làm điều gì đó, câu nói đó lại hiện trong đầu. mình cảm thấy bản thân vụn vỡ qua từng ngày.
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
-"vô dụng,m chết đi,chả đc tích sự gì" tôi dễ khóc,chỉ vì một câu nói,mắng, chửi,đánh đập,nghe nhạc buồn mà khóc nhưng bên cạnh tôi làm gì có ai để tâm sự, từ lúc tôi biết khóc cũng là lúc mà không có ai an ủi,dỗ dành tôi khi tôi buồn,tôi khóc vì "lời nói chính là một con dao hai lưỡi" đâu bị chà đạp tinh thần, cảm xúc của người khác.... mất bố cũng là mất mát từ nhỏ của tôi mà bộ mất bố là tội lỗi sao? - Bạo lực học đường,bạo lực ngôn từ, áp lực tinh thần, áp lực bài vở, áp lực thể chất...
Tớ cảm thấy bản thân mình may mắn vì bố mẹ chưa bao giờ nhắc đến cách ăn mặc của t như thế nào hay là chê bai gì cả . T cảm thấy bố mẹ t là người tuyệt vời nhất trên đời này , chịu đựng sự ngang bướng của t kiên nhẫn dạy bảo lớn lên .Câu nói mà tớ cảm thấy tuyệt vọng nhất là từ người mà t đem lòng yêu nhất và tin tưởng nhất . Từng chữ hiện lên rõ dần cũng đồng nghĩa với trái tim t chết lặng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ .T chưa bao giờ nghĩ được là có thể nói với t một câu xé lòng mà cả đời này có lẽ là không bao giờ quên được , có thể nó bị trôn vùi đi nhưng cái cảm giác khi nhận nó thì sẽ vẫn ở đó mãi mãi . Thật sự trong thời gian cố gắng vượt qua nỗi ám ảnh đó t nghĩ t đã bị trầm cảm một khoảng cũng khá lâu , bản thân mình cũng chẳng thể nhận ra là mình đang bị gì, cần làm gì bây giờ và làm gì tiếp theo nữa .T cứ thế trôn vùi trong căn phòng bốn bức tường tối 3 ngày để suy nghĩ bản thân mình rốt cuộc đã làm điều gì mà lại phải đón nhận điều không xứng đáng như thế . Đến bh t vẫn chưa vượt qua hết được nhưng t phải cảm ơn vì nó giúp t nhận ra một điều trừ gia đình thì bản thân mình là quan trọng nhất.
" anh hai ơi , em ko muốn nghe mẹ nói nữa , anh ơi em ko muốn nhìn thấy cảnh tượng đó 1 lần nữa , ko muốn bị chửi rủa hay trách móc , em chỉ muốn sống bình yên thôi anh " nhưng anh hai mất rồi
Hôm nay có lẽ là một ngày không đẹp lắm, không tốt lắm, khá tệ. Ngày hôm nay mọi người đều nhìn tớ bằng con mắt thất vọng. Tớ tự hỏi giá như, chỉ là giá như thôi, nếu lúc trước tớ không nổi trội đến như vậy, thì liệu bây giờ có phải đã bớt mệt mỏi? Mọi người kì vọng vào tớ quá cao đến mức tớ không làm sao đáp ứng hết được. Họ tin tưởng mạnh mẽ vào năng lực của tớ rồi đặt lên vai tớ những trách nhiệm nặng nề. Để rồi có lẽ nay là giọt nước tràn ly. Liên tiếp thành công, khi gần đến ngày thi, tớ lại tuột dốc. Biết rõ nhiều người trúng đề, bản thân tớ từng có một chút ghen tị. Nhưng suy cho cùng, là do tớ chưa va chạm với đủ dạng bài, năng lực chưa đủ. Nhưng hẳn đây cũng không hẳn là lí do để tớ gánh chịu những lời đau đớn. Khi thầy giáo tớ nhìn vào bài và bảo tớ rằng bài này dễ mà. Khi bố tớ bảo tớ phải chăm chỉ nổ lực dù tớ đã thức rất khuya, đã bỏ qua rất nhiều sở thích. Khi mẹ tớ lạnh nhạt, khó chịu với tớ. Khi bạn bè đều chỉ trích tớ. Thực sự quá mệt mỏi rồi. Khi tớ thành công, ai ai cũng tự hào, cũng vui vẻ sung sướng khen lấy khen để. Có lẽ là một người ngoài cuộc, nhiều người thấy ngưỡng mộ điều đó. Nhưng tớ thì không. Dù tớ vẫn nhận lấy lời khen, điều đó không có nghĩa tớ đồng ý với nó. Vì tớ biết, sẽ có ngày tớ không đạt được kì vọng của mọi người. Hôm nay là một ngày tồi tệ, thật sự rất tồi tệ. Tớ tự cho phép bản thân khóc bởi điều đó sẽ khiến tớ có thể bước tiếp. Còn chưa đầy 1 tháng, mong rằng bản thân tớ có thể cưỡi gió đạp sóng, vượt lên địa ngục, chạm tới thành công. Cảm ơn tớ đã đi đến hôm nay, cảm ơn cả những người đã cổ vũ tớ thật sự. Xin lỗi bản thân vì đã để bạn phải chịu ấm ức, xin lỗi những người đã kì vọng vào tớ. Chúc chúng ta đều vạn sự thắng ý, tâm tưởng sự thành, không còn hối tiếc.
thật sự kênh này làm tớ chữa lành rất nhiều. Những đứa không tốt thì không tiếc cuộc đời còn dài còn nhiều người bạn tốt hơn đang đợi mình! Nhất định không để những đứa đó ảnh hưởng đến mình
Tôi nhìn thấy bản thân mình trong những câu chuyện kể trên , nhìn thấy sau những hình ảnh"cô gái" , "chàng trai" trong đó là cái bóng của bản thân mình , nhìn thấy câu chuyện của họ thực chất ẩn sau là bản thân mình ... "Con gái không thể yêu nhau được, làm gì có thể tồn tại thứ tình yêu bệnh hoạn như thế?" "Tao nuôi mày lớn là để mày làm theo những gì tao muốn , chứ không phải để mày chống đối!" ... Tôi thấy đau không ? Có , có chứ , rất nhiều . Cảm giác như thể bị dìm xuống đáy biển bởi những tác động vô hình mà vô cùng cay đắng , bởi chính những người tôi yêu quý ... Thứ tôi tìm đến là tình yêu , bởi tình yêu ấm áp như sưởi ấm cho sự lạnh lẽo rùng rợn mà đáy biển mang lại . Đáy biển lạnh đến co thắt da thịt ...
Tôi được cô gọi lên bảng làm 1 bài toán và tôi ko làm đc cứ đứng hoài như vậy. Cô giáo: "Đi về chỗ đi" cô gần như hét lên trước lớp. Tôi lủi thủi đi về chỗ nhưng đi được nữa đường thì bên tai nghe được tiếng nói Cô giáo: "Ngu như bò." Giọng cô chứa đầy sự khinh thường. Nó chỉ vỏn vẹn 3 chữ van vọng trong lớp học nhưng lúc đó tôi gần như vỡ vụn tôi rất kìm chế cảm xúc ko khóc và chính 3 chữ đó đã làm tôi tổn thương rất rất nhiều đơn nhiên tôi cũng khóc rất nhiều. Đến tận bây giờ tôi ko bao giờ quên đc câu nói đó. Và nó chính là nguồn động lực lớn nhất trong tôi.
Đúng vậy, bạn cứ lấy cái đó làm động lực, tôi cũng từng như thế. Nhớ lại lúc vừa vào cấp 3, học lực của tôi loại giỏi suốt mấy năm, n mới vào mà, tôi cũng chưa được quen cách dạy của cô lắm, và lần trả bài đầu tiên, cô ktra bài tập, tôi làm bài tập trog sách nên cô không chấp nhận cô nói là tôi ko làm, và cô cho làm bài tập trên bảng, 5c tôi làm đc 2-3c cô cho tôi 4đ, lần đầu tiên trên đời tôi ăn con 4, và cô cho tôi về chỗ, còn cô đứng trên bục giảng nói là về nhà làm biếng ko làm bài tập..., từ đầu đến cuối tiết tôi im lặng gục đầu suốt dưới sách, tiếng chuông ra chơi vừa reo thì tôi nằm gục xuống bàn luôn, nước mắt tuôn ra, tôi thấy ấm ức lắm nên khóc, nên từ bữa sau đó tôi cố gắng hết sức nên tới giữa kì tôi đứng nhất lớp môn toán, tôi đã lấy cái đó làm động lực để vươn lên, để dằn mặt (cách đó bh tôi thấy nó trẻ trâu quá n mà làm cho con ng ta có động lực hẳn)
Ad nói rất đúng với mình bây giờ, Bạn ngồi cạnh mình nói những lời lẽ chưa chừng mực khi mình giỏi hay sai sót thì nó nhảy vô xỉa xói ngay, trải qua thời gian dài mình giống như quả boom hẹn giờ vậy bởi lúc đó mình cũng sợ mất lòng người khác nên vậy thôi, mới hôm trước thôi mình đã nói thẳng mắt nó là 'Khi nào nói chuyện văn minh thì nói chuyện lại, những lời nói của mày chỉ sướng miệng mày thoi, tao thấy không vui "hiện tại mình không chơi với nó nữa cảm ơn ad đã cho mình lời khuyên h mình cũng cảm thấy ổn hơn rồi 😊
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Tôi đã vỡ vụng rất nhiều , những câu nói chí mạng lại là thứ kiến tôi vẫn luôn cố gắng thay đổi vẫn luôn quyết tâm . Nhịn nhục và âm thầm thay đổ vẫn luôn quyết tâm . Khi tôi bị vỡ vụng , tôi vẫn luôn tìm một góc nào đó ngồi dáng từng mảnh vụng lại rồi thề với lòng sẽ không bao giờ như vậy nữa . Dù tôi có bị nói chí mạng đến đâu khiến cho tôi đã muốn vỡ ra thành đống cát bụp tôi vẫn luôn kiên trì , kiềm nén đến mức thành vô cảm .
"Mày mà con như thế, t lột đồ mày ra, thả mày ra ngã ba mà đứng" bản thân mình không nhớ nỗi bản thân lúc đó đã làm sai điều gì để mẹ nói như thế. Dù sao đi nữa, mình cũng không thể nghĩ được lí do gì để mẹ có thể nói với mình những câu nói như thể đang nói với kẻ thù. Mỗi lần nhớ lại dù không còn tức giận, nhưng cũng khiến mình bật khóc.
Cái này là một dạng bạo lực tinh thần, tệ hơn nhiều so với bạo lực vật lý và được sử dụng nhiều hơn. Gặp loại người ác ngầm (covert narcissist) mới ghê cậu ạ, loại công khai vẫn còn lành chán. Bên ngoài chúng nó rất đẹp, thành công, tử tế nhưng bên trong chúng nó ghen tị, đố kỵ điên loạn. Chúng sống vô cảm, dối trá, bịa chuyện, chia tách mọi người. Chúng thao túng, lạm dụng người khác rất ghê nhưng nạn nhân không hề hay biết điều đó, thậm chí còn cảm thấy được quan tâm. Rất khó chỉ ra cho người khác thấy vì cái ác nó nhỏ li ti, len lỏi trong các lời nói, hành động của chúng. Nếu có lỡ buộc tội chúng thì cũng bị phản bác lại "nhạy cảm quá", "thần kinh mày có vấn đề rồi". Ngộ Không còn phải thưa với Đường Tăng "sư phụ ơi yêu quái giả dạng người đó!", sư phụ bảo "Con nói bậy gì thế, đó là một người dân lương thiện.", các đồ đệ khác "sư huynh đa nghi quá haha". Chỉ con mắt phát hiện yêu ma của Ngộ Không mới thấy cái gì đang diễn ra. Do đó Bạch Cốt Tinh hóa người, tìm cách chia rẽ Ngộ Không với sư phụ và các huynh đệ. Đó có lẽ là kiếp nạn lớn nhất của Ngộ Không.
Năm học trung học mình bị cô lập vì hoàn cảnh gia đình, vì bị cô lập nên mình ít nói và học kém. Cô giáo chủ nhiệm da nói với bố về lực học của mình rất kém và nghĩ mình bị bệnh nên k giao tiếp với ai. Và bố đã nói lại với mình rằng "mày có vấn đề đúng k, để t đưa xuống trại tâm thần nhé".Mình khóc rất nhiều khóc vì cô đơn, khóc vì tủi thân. Cho đến giò mình vẫn bị ám ảnh bởi câu nói đó, với một đứa trẻ bị nghe câu nói như vậy thật sụ quá kinh khủng
Cứ lạc quan lên bạn nhé. Đọc xong câu chuyện của bạn mình nhận ra mình cũng ở trong đó. Dù cuộc đời có sao đi chăng nữa, dù có ai cô lập bạn thì hãy cố gắng sống thật tốt nhé
Tớ cũng là một nạn nhân của bạo lực ngôn từ trong trường học, Thậm chí là còn bị bạn bè trỉ trích thậm tệ như là "Bài mày làm rất tệ" hay "T chỉ làm thế để giúp nhóm thôi m làm j mà phải căng thế" . Tớ nhận thức được rằng tớ rất khó chịu với điều đó và có hỏi gia đình về cách giải quyết như là " một điều nhịn bằng chín điều lành" nhưng với tớ tình cách giải quyết của ad là tuyệt nhất. Cảm ơn ad vì đã truyền rất nhiều động lực cho tớ!!!!!!
em là 1 người vui vẻ ở ngoài, em ít khi tỏ vẻ buồn hoặc giận dữ ai đó, em là 1 người luôn an ủi hoặc giúp bạn bè của em vui vẻ hơn. Nhưng em không hiểu tại sao em lại bị nói ngược lại với những điều mà em đã giúp họ, hiện giờ em đang khóc, không 1 ai đến an ủi. Trên lớp có 1 bạn luôn cố ý nói ra những điều mà em làm trên mxh, hiện giờ em mệt lắm, muốn khóc thật to,thật lớn em mệt với việc phải làm người khác vui mà chẳng nhận lại được gì rồi...
Tầm này năm ngoái bố tui có nói một câu với tui là :"Mày đừng có về nhà nữa!" Tui có buồn ko? Buồn chứ, buồn lắm. Cơ mà tui biết do lúc ý bố giận tui rất nhiều với cả tuổi thơ của bố cũng khổ lắm, chịu nhiều vất vả và muộn phiền. Nên là thui tui chọn cất câu nói đó vào trong lòng mình, hehe cho nó một góc để nó ngủ yên 😇
hmm lúc tôi rơi vào khủng hoảng tuổi 17 (chỉ là khủng hoảng thôi không phải trầm cảm hay gì, giờ tôi đã rất rất ổn bên người thương tôi), bố tôi từng chỉ thẳng vào tôi và chửi "mày muốn chết thì chết đi, tao chôn" tôi chết lặng, ngày đó tôi không chết thì tâm bệnh nữa, tôi chết vì lời nói của bố, chắc tôi đã không thể làm con của bố rồi.
mình xem video của VSTN đủ tất cả các tập, mỗi lần xem xong mình có cảm giác rất được an ủi nhưng không hiểu vì sao ngay lúc sau mình lại nghĩ có khi nào người bạo lực là mình không, mình xem những thứ này chỉ là giả vờ thương hại lấy bản thân và tự cho bản thân yếu đuối?
Cảm ơn cậu @visaothenhipodcast, cảm ơn những tập podcast các cậu đang làm. Như một người bạn luôn bên cạnh để an ủi những tâm hồn đang vụn vỡ và những kiến thức các cậu chia sẻ cũng rất hay và hữu ích nữa.♥ "Ngày hôm nay của cậu thế nào?"
Mình chợt nhận ra, mình không bị tổn thương vì gia đình mà lại tổn thương vì người không cùng máu mủ với mình. Mà tiếc thay, mình lại trao hết tình cảm cho người đó
những ngày tháng trên lớp có các bạn nam trong lớp nói mình đen rồi xầu , so sánh này nọ , đặt cho mình những biệt danh đầy ác ý. Có lúc trong lớp học mình bị nắng chiếu vào và có bảo 1 bạn nam đóng cửa nhưng bn ấy ko đóng mà còn 1s bn nam nói mình " M đen thì nắng ko chiếu vào vẫn đen thôi đóng làm gì " còn nhóm bạn thân mình còn cười ồ lên nữa . Lúc ấy mình muốn mình ko nghe thấy những điều xấu xa ấy, cảm thấy rất nghẹn và muốn khóc ngay lập tức ấy. Mình cũng không muốn đến lớp nữa .
em cảm thấy mình luôn tiêu cực, sợ đám đông khi em đứng chỗ đông ng em luôn sợ mọi người xung quanh soi xét mình. Em rất tự ti ,vô cùng tự ti, tự ti về cân nặng, ngoại hình,khuôn mặt...Có lần em bị bạn cùng lớp chê cười vì thân hình lớn mà mặc váy nên không hợp...Em buồn lắm chỉ biết khóc.Trước mặt mọi người em luôn mỉm cười nhưng ai đâu biết rằng mỗi tối em luôn sợ hãi, buồn,tủi thân mà khóc ,âm thầm khóc .Em cảm thấy mình đã cố gắng hoàn thiện bản thân,cố gắng giảm cân , tiếp xúc với mọi người xq nhưng mọi ng vẫn đôi lúc chê cười em , có khi còn xúc phạm em , đặt cho em những cái tên rất khó nghe như con súc vật,con béo ,con khuyet tat, ...Đối với nhiều ng đó là bth, những người bạn của em khi nghe câu chuyện em kể thì chỉ nói là Sao m cứ để ý đến nhg ng như vậy đó là không nên... Nhưng em cảm thấy mình dù không muốn để ý nhưng em luôn sợ hãi, luôn sợ mọi ng chê cười
" Em làm gì yêu anh, em chỉ yêu chính bản thân mình thôi" Lúc tui nghe được câu nói đó từ chính người tui yêu, tim tui thật sự vụn vỡ. Bao nhiêu lâu ở bên nhau và gắn bó, cũng như những gì tui đã làm cho mối quan hệ, chỉ cần một câu là gạt đi hết. Có thể cách yêu của tui k giống cách yêu của anh, nhưng nỗi đau khi nghe câu đó, thật sự rất đau và vụn vỡ. Chưa từng đòi hỏi trong mối quan hệ, lúc nào cũng cố gắng làm điều người ta thích, luôn nói những lời ngọt ngào, để rồi bẽ bàng như thế :))
Đôi khi, tớ thấy mình quá ngu ngốc khi có thể dễ dàng bỏ qua cho họ. Tớ thực sự rất ngốc, mỗi lần họ dùng ngôn từ bạo hành tớ, đại khái như "Mày xấu thế", "Béo", "Bắp chân cậu chắc cũng phải bằng cái đùi tớ", "Tớ chả hiểu cậu nói gì cả","Nói chuyện một mình à",...tớ lại coi nó là trò đùa bình thường. Một phần bởi mẹ tớ nói, mình nên bỏ qua vì họ là trẻ con, giống mình. Một phần vì mình sợ mình cô đơn, mình sợ bị bỏ rơi nên mình chỉ dười trừ cho qua. Mình cảm thấy mình như bạn Groger Samsa trong "Hóa thân" của nhà văn Franz Kafka, mình sống mà bị biến dạng, bị đánh mất nhân dạng thực sự của mình. Mình là ai ? Là người luôn cảm thông, luôn làm hài lòng người khác mà đánh rơi mình. Mình muốn khóc nhưng không thể, một người cười nói vui vẻ mỗi ngày chợt bật khóc, không khí thay đổi, mọi người sẽ bỏ rơi và miệt thị mình vì họ không còn nhận ra mình. Tớ từng mở lòng nhưng chẳng ai đón lòng tớ, họ chỉ nghe đến nửa câu chuyện rồi "T ngủ quên", "T bận rồi",...tớ cũng chỉ lặng gỡ tin nhắn, tớ lại tự kể với mình. Tớ cô đơn lắm, lần nào mẹ gọi tớ cũng cười bảo"Các bạn chơi với con tốt lắm" nhưng làm gì có các bạn nào. Rồi tớ dần hiểu, sự tốt bụng trong thế giới hiện nay của tớ, nó thật khó để có thể sống sót. 3 năm rồi, tớ đón sinh nhật một mình cũng rất vui. 3 năm rồi, tớ chẳng còn được nghe lời khen nào nữa 3 năm rồi, tớ cười nhưng chưa lần nào thật lòng. 3 năm rồi, tớ đã rất kiên cường, mạnh mẽ. 3 năm rồi, tớ hiểu ra thế giới của người lớn nhiều gai nhọn đến nhường nào. 3 năm rồi, tớ nhận thấy ông trời có thể đối xử tệ với một người như thế nào. 3 năm rồi, tớ mới nhận ra mình chẳng cần nhiều bạn bè đến thế. Mỗi lúc tớ cất tiếng, mọi cuộc trò chuyện đang vui vẻ bỗng tàn cuộc. Mỗi lúc tớ bật khóc, mọi thanh âm xung quanh tớ nghe được chỉ là tiếng cười khúc khích, tiếng bịt miệng nhau để không bật ra tiếng cười. Tớ thấy mệt nhưng tớ không thể ra đi được... Vì tớ còn gia đình phía sau. Nếu mà có cơ hội đến với cuộc đời này lần thứ hai. Tớ sẽ chẳng ngu ngốc mà đồng ý. Con người muốn trường sinh bất lão, tớ thực sự chẳng hiểu nổi sống lâu như vậy để làm gì... Có người sẽ bảo tớ tiêu cực, nhạy cảm, Nhưng tớ ban đầu không hề như vậy, tớ từng là một người rất vui vẻ, rất vô tư. Làm sao để tớ sống lại được ngày đó đây, tớ khát khao nó quá. Chẳng lẽ chúng ta không thể cứ tự là mình mà có thể tồn tại được sao ?
bố mình từng nói : mi là con vật chứ không phải con người mỗi lần nghĩ lại mình đều khóc, mẹ mình có tư duy khá hẹp, gò bó, gay gắt . Bố mình có tư duy cổ hủ, lạc hậu và cả 2 đều dùng những lời nói sắc nhọn đâm nát tim tớ từ lâu. Và tớ tự hứa, xem như là những trải nghiệm, bài học làm việc trong công ty. Bố mẹ là boss, và tớ là nhân viên phải đem lại 1 giá trị tương xứng cho tớ và cho gdinh tớ coi là 1 công ty. Nhờ đó là tớ có lý do để tiếp tục sống, phấn đấu, cố gắng cho tương lai của tớ, tớ đếm từng ngày mk đc tự do.
"Sao mày chưa chết vào lúc đó đi"mình sững đi từ câu nói của chị dù vô tình nói ra nhưng làm mình tổn thương sâu sắc chỉ có thể kìm nén và cãi lời câu nói ấy rồi lặng lẽ đi khi chưa dứt câu.
"Chỉ vì một câu nói, trái đất như vụn vỡ dưới chân anh âm thầm Chỉ vì một câu nói, mấy giây thôi cũng khiến anh chết đi đôi lần Vì em đã vô tình, hay anh lại để mình vô lý Mà thôi chắc em cũng chẳng buồn để ý..." Vì một câu nói - Hoàng Dũng
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Tôi rất thích xem những video như vậy , vì nó quá giống tôi từ nhỏ tôi ngây thơ bao nhiêu bây giờ tôi lại khác ngày xưa bao nhiêu . Có lần tôi đã giấu bố mẹ đi test trầm cảm thì phát hiện ra mình bị trầm cảm nặng. Trên người tôi đã có rất nhiều vết thương. Mỗi ngày tôi sống đều là 1 thứ áp lực . Học học học làm làm làm đó là những thứ mà toii thường làm mà thôi. Sự nghỉ ngơi với tôi rất xa sỉ . Từ những lời nói của mọi người từng làm tổn thương tổn như nào mà chỉ có thể ns một câu ‘’ chỉ đùa thôi mà làm gì phải căng thế ‘’ họ làm như vậy thôi trong đầu họ nghĩ đó chỉ là một trò đùa nhưng họ đâu biết tôi đang nghĩ như thế nào ? Tôi nghĩ rằng trên thế gian này chẳng có ai có thể hiểu được tôi và xuất hiện những lúc tôi cần người ấy nhất. Ngay cả những người mà tôi tin tưởng như bố mẹ cũng dần làm tôi mất tin tưởng hơn . Những câu chửi tôi rất thảm hại khi họ tức giận vs tôi đâu ai biết còn đặt lên tôi những áp lực mà nhiều khi tôi chỉ muốn ch*t mà thôi. Tôi có thể sẽ ko gặp lại mn nữa nhưng tôi chỉ mong mọi người ko gặp trường hợp và sự khổ đau trong cuộc sống giống như toii mà thoi ….
mình lớn lên và chấp nhận việc thế giới ngoài kia không ai là hoàn toàn yêu thương mình, ai làm mình tổn thương cũng được, lúc nào mình cũng có thể vượt qua. Nhưng ngược lại với những gì mình đã chuẩn bị, người làm tổn thương mình đến từ chính gia đình mình. Nhiều lần như thế, mình vẫn luôn hy vọng mọi thứ sẽ tốt hơn, mình nuôi hy vọng của mình trong sự khinh miệt của cha, trong sự chửi mắng của mẹ. Nỗi đau do người thân gây ra là nỗi đau lớn nhất cuộc đời mình, là thứ đã nhiều lần suýt giết chết mình. Dần dần mình không còn tin vào bản thân mình nữa, mình thấy mọi thứ quá mơ hồ. Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ phải đau đớn gọi ba mẹ trong đêm một cách thầm lặng, cầu cứu một cách hèn nhát như vậy
Vì thương bố mẹ sửa nhà tự dọn dẹp vất vả, mịn về là xắn tay phụ nấu nướng dọn dẹp. Nhà có đứa con trai ko phụ đc gì, ổng cũng có con nhưng lúc con ngủ, vợ bên cạnh con rồi ổng cũng k thèm xuống phụ. Mình trách ổng trc mặt bố mẹ thì lại bị tát bằng một câu vụn vỡ trái tim "m thì cũng có làm cái gì", "lắm mồm mà chả làm gì ra hồn"
1. Thầy Toán nói: " Có tí công thức toán học mà cũng hc kh xog thì sau này làm được gì cho xh hả e ? Nếu cảm thấy kh hc dc thì ở nhà đi cho r, đừng làm phí tgian của ng khác, phí tiền của bố mẹ " , kèm theo đó là tiếng cười cợt, tiếng xì xào của cả lớp. Khi ấy mình vừa mới nghỉ chơi với bạn thân cũ, cậu ấy nhìn mình bị phạt đứng góc lớp, cậu ấy cười cùng nhóm bạn mới và chỉ trỏ về phía mình, mình khóc ngay trong lớp. 2. " Khiếp s nó nhiều mụn thế nhỉ, môi nó chắc thái vội dc mười đĩa thịt bò ấy nhờ, c này xấu quá chắc chả có ai chơi cùng đâu " bạn thân cũ nói mình như thế với nhóm b mới của cậu ấy, họ cười cợt và lấy ảnh chụp trong nhóm lớp của mình ra xúc phạm, mình vô tình nghe dc, mình tiếp tục khóc ngay trong lớp. Mình nghe dc tiếng vỡ vụn trong tim mình ngay lúc ấy
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
thật sự mình cảm thấy video này mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc vì mình có thể tìm thấy chính mình trong này.Mình đang thích một bạn cùng lớp,bạn ấy là N.Ngày trước thì mình bị mất niềm tin vào tình yêu nhưng N là người khơi dậy lại tình cảm của mình,N luôn chơi với mình rất thoải mái(dù khác giới) và bạn ấy cũng hành động như bạn ấy thích mình nữa.Và rồi đùng một ngày bạn nói với mình bạn thích T,mình nghe xong muốn khóc liền luôn nhưng mà mình không dám vì sợ bạn bè trong lớp bảo là "khóc gì mà khóc quài".N tỏ tình cách đây không lâu và bạn T từ chối,N bảo với mình rằng "tại mày hết đó P" mình thật sự cảm thấy bản thân như người khiến another person tổn thương luôn á.MÌnh khóc rất nhiều vì N nhưng bạn bè xung quanh của mình lại chỉ trích mình và bảo mình là người sai,mình tổn thương nhiều lắm nhưng chưa 1 lần mình oán trách bạn mình.Thật sự mình không còn dám đối diện với N nữa nhưng sau khi xem clip này thì có lẽ mình nên một lần nói ra tất cả feelings của mình,một phần vì mình thấy bản thân mình như người thay thế,một phần vì mình cũng thích N nên không muốn N nghỉ chơi với mình đâu. Rất cảm kích khi VSTN! mang đến cho mình động lực rất lớn và đây cũng là lúc mình nên tha thứ cho bản thân rồi,từ bây giờ có lẽ mình chỉ cần sống cho chính bản thân thôi.Dù sao họ cũng không sống thay cuộc đời mình mà tại sao lại để họ thống trị cảm xúc của mình chứ.
nhiều khi cái cách mà người ta im lặng cũng có thể khiến mình chết đi đôi lần :( ''Vì thế giới khô khan hay anh là kẻ buồn ướt át? Mà lạc những tháng năm dài trong rối ren vô vàn...''
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Tớ từng bị giật đầu đập vào tường, tát đến mức chảy máu miệng, đánh bầm tím khắp cơ thể, từng bị tổn thương nặng nề và nhiều lần từ những lời nói xúc phạm, chửi bới, đe dọa,... Nhưng tớ còn trẻ, tương lai còn dài, tớ không dám bỏ đi mãi mãi...
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Tớ luôn chọn cách im lặng để tránh xa những lời nói đó, nhưng càng ngày tớ nhận ra, nó chỉ là cái biện minh cho sự nhút nhát, ko dám phản kháng của bản thân. Có những lần tớ chỉ cố cười cho qua, nhưng đêm về lại trằn trọc suy nghĩ, r lại khóc một mình.
Em là trẻ bị chậm phát triển, từng ko thể biết được bố là gì, mẹ là gì Em sợ câu nói "Vừa là con gái lại còn vô dụng" cùng với ánh mắt thất vọng đến mức khiến em cười ngốc mà khóc thầm... Em ghét bản thân mình, tại sao lại yếu đuối, vô dụng đến vậy? Chẳng ai chịu giúp em, em lại phải tự ôm lấy bản thân, gieo mình hòa với bộn bề xã hội Em chợt nhận ra một điều, em có thể ko hiểu bố là gì, mẹ là gì, nhưg em có thể rất giỏi việc tiếp thu và ghi nhớ nhanh trong 2 - 3 lần đọc sách. Có thể giải toán năm 5 tuổi và có thể vẽ , đánh đàn hay nhảy đương đại. Em bước vào lớp 1, với sự tự ti nhưng lại hồn nhiên? Em thấy em lúc đó giống như kẻ lập dị giữa sự những đứa trẻ đáng yêu vậy Nhưng tại sao những đứa trẻ với dáng vẻ ngây ngô lại có thể vung nấm đấm một cách ngốc nghếch như vậy? Em biết rõ, họ cũng bị bạo lực nên mới bạo lực lại em... Aha...em thực sự dần trở nên ngông hơn khi em càng lúc bị blnt, bắt nạt trên lớp, em bước đến họ và ôm họ vào lòng. Có lẽ họ khá ngạc nhiên, nhưng họ lại ôm lại em và khóc nấc lên, lúc đấy em đã chắc chắn, họ cũng bị tổn thương
mẹ ơi , con không biết mẹ đã phải trải qua hay làm những việc mệt nhọc gì . Nên con đã cố gắng giúp đỡ mẹ những việc làm con có thể giúp cho mẹ bớt mệt . Con cũng không phải 1 đứa trẻ lười biếng không làm việc gì chỉ ngồi chơi , năm nay con thi vào thpt nên đôi lúc con cũng mệt mỏi và áp lực khi đến những kì thi . Nhiều lúc con mong những việc con làm sẽ giúp đỡ mẹ và mong mẹ vui nhưng hình như càng ngày mẹ càng không cảm thấy đủ với những gì con làm cho mẹ , mẹ mong con làm nhiều hơn có thể nói là tất cả mọi việc trong nhà dù con không đủ khả năng làm hay con kh có tg để làm thì con cũng phải làm . Mẹ bay giờ hay mắng chưởi con nhiều hơn luôn ss con với các bạn khác . Bây giờ mỗi lần nhìn thấy mẹ con lại sợ , lại áp lực . 5 ngày nghĩ lễ không ngày nào con đc vui vẻ . Mặt mày lúc nào cũng u ám , lúc nào cũng khóc chỉ muốn đến ngày đi học thật nhanh . Mỗi ngày ở nhà không ngày nào con thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy mệt mỏi thất vọng áp lực bất lực trc những câu nói của mẹ
Có người từng nói với mẹ mình rằng tội nghiệp mình chỉ bởi vì mình là đứa cháu duy nhất trong nhà không được yêu thương…. Nghe thì rất nhẹ nhàng nhưng mình đã để nó trong lòng trong suốt ngần ấy năm trời… sau đó mình lại nghĩ không sao cả chúng ta chỉ cần một gia đình 4 người là đủ
Em có quen người bạn rất nhiệt huyết, năng động nhưng cũng dễ tức giận. Bạn ý có thể có lúc nói ra những câu nói mát vu vơ, cũng có thể hét toáng lên vào mặt đối phương ở nơi đông người trong lớp học (trước sự có mặt của thầy giáo) hay giữa sân trường. Khi tức giận, bạn ấy nói ra những câu mang tính miệt thị nặng nề khiến đối phương rất tổn thương. Trong cuộc tranh cãi dù được chỉ ra đối phương ko có lỗi thì bạn ấy vẫn tiếp tục công kích. Và đến 1,2 ngày sau bạn lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn năng nổ và nhiệt tình như trước. Như vậy có nghĩa rằng bạn ấy ko ý thức đc bản thân đã làm sai. Đôi khi vì chuyện này mà em suýt quên bạn ấy cũng từng là người giúp đỡ em khi em phải dắt bộ xe trên đường vì xe hỏng. Em không biết phải đóng góp với bạn như thế nào nữa ạ. Mong nhận đc lời khuyên từ mn ạ
Mồm mà đi xa quá gặp phải th liều dễ bị xiên à mà trời sinh bản tính khó đổi lắm cưng. Cơ mà cũng có thể đổi được chỉ khi bị xiên hoặc có biến cố gì đó từ cái mồm, trải qua 1 lần đau như vậy thì ai cũng sẽ thay đổi thôi 🤔 đó là ý kiến của tui đã từng tiếp xúc 3-4 người như vậy
vào ngày những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng, mọi áp lực dần dần được dồn nén, cứ nghĩ mình sẽ tìm được một chút an ủi nào đó nơi bạn bè, những người mà mình tin tưởng, ấy vậy mà họ chẳng hiểu đc nỗi niềm ấy, và lời nói ấy được thốt ra: "thôi m đi ra chỗ khác đi", dẫu biết đó chỉ là lời nói đùa nhưng vào khoảnh khắc đó tim mình như vỡ ra thành trăm mảnh, cảm xúc vỡ oà chẳng thể kìm chế được. Cho dù mọi thứ có vẻ như đã dần bình thường trở lại nhưng có lẽ cái cảm giác đó sẽ mãi in sâu trong lòng của mình mãi mãi. Mình không ghét các bạn ấy đâu, mình thương các bạn ấy nữa, nhưng mà biết làm sao được, mình vẫn là một người hay suy nghĩ vẩn vơ mà...
Nếu ai đó nói j thì tớ cũng chả quan tâm làm chi cho mệt. Nhưng ko hiểu sao mọi câu nói,câu mắng ko khiến tớ buồn nhưng khi có chuyện j đó mà người tớ đang nói chuyện yên lặng một cách bất thường thì tớ lại cảm thấy bất lực, sợ hãi, hơi chút buồn bã và ko biết nói gì nữa nếu tớ có nói j lúc đó thì nó cũng chỉ là những câu nói gượng gạo hay là nói những câu vô nghĩa, hoặc nói bé xíu. Mà nói vầy xong thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.Cảm ơn bạn vì đã làm ra video này.
Nhiều lúc tớ tự nghĩ là do mình quá nhạy cảm nên những lời nói bâng quâ ấy có thể dễ dàng đả động đến tớ , nó in sâu vào tâm trí và lặp đi lặp lại hàng ngày, nó khiến tớ khóc hàng đêm và tự hỏi rằng mình không đủ tốt?do mình quá béo ? cho dù tớ biết họ thật lòng không cố ý làm tổn thương đến tớ..
Năm đó, khi chọn trường thi đại học, tớ đã mơ về 1 ngày trở thành sv của Học viện Ngoại Giao. Khi tớ nói nguyện vọng của tớ cho bạn thân, nó đã tỏ ra khá ngạc nhiên:"Học viện Ngoại giao cần ngoại hình cơ, mình nhìn m xem, vừa thấp vừa đen, cười lại xấu, thôi bỏ đi". Tớ tủi thân lắm, lúc đấy tớ đã ấm ức, hoài nghi về bản thân nhiều. Về nhà kể lại cho mẹ nghe, mẹ nói:"Bạn con nói đúng mà, nên chọn trường nào k yêu cầu ngoại hình ấy con". Lúc đấy trong tớ như vỡ vụn, tớ k ngờ cả mẹ tớ, người sinh ra tớ còn nói vậy. Vậy là càng tin vào định kiến bản thân mình không có ngoại hình. Từ đấy, tớ sống khép mình hơn, ít cười hơn, gần như o ép mình trong khuôn khổ, k tự tin khi cười hay bày tỏ cảm xúc riêng. Sau này, khi tớ gặp ny tớ, khi tớ đã đạt được vài điều trong cuộc sống, tớ bắt đầu sống cho mình hơn, nhưng câu nói năm đó vẫn là thứ gì đó khiến mình không bao giờ quên được.
" vì mày mà gia đình tao mới đau khổ " câu nói từ chính người mẹ tớ khi thốt ra trong lúc cãi nhau, nó như một mũi tên đâm vào trái tim của tớ, tớ chẳng muốn để gia đình mình ra nông nổi này, tớ không biết phải làm sao để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn nữa, tớ thật sự không biết phải làm sao hết..
"Mày chẳng được cái tích sự gì cả" mẹ và ông bà tôi đã từng nói tôi như vậy.Tôi biết họ rất yêu thương tôi nhưng những lời nói vô tình ấy lại khiến tôi phải nghĩ khác về bản thân mình.Tôi cho tôi là một kẻ không đáng sống trong ngôi nhà này , là người không đáng xuất hiện trước mặt họ để họ phải buông lời cay đắng.Để những suy nghĩ như vậy mà tôi luôn phải rơi nước mắt , dường như tôi không muốn sống và tiếp tục phát triển bản thân nữa . Dần dần như vậy tôi như có vét thương bên trong để rồi mỗi đêm cứ ôm gối khóc một mình trong xó phòng
Hồi đấy, cha tớ nói: "Tao không có đứa con như mày". Lúc ấy, tớ vào độ tuổi vị thành niên nên chưa hiểu hết nhưng đủ hiểu được ông ấy không cần tớ. Vì vậy, tớ đồng ý, tớ sẽ không làm con của ông ấy nữa nhưng vì sao lúc tớ đồng ý thì mẹ tớ nổi giận, mắng tớ xối xả bảo tớ là tớ vô tình bất hiếu trong khi tớ chỉ là đồng ý lời đề nghị của ông ấy thôi mà. Qua 3 năm, bây giờ tớ cũng chưa thể hiểu được vì sao lúc đó tớ đồng ý mà lại xin lỗi ngược lại ông ấy vì đã đồng ý đề nghị ông ấy. Ông ấy không phải người kêu tớ xin lỗi là mẹ kêu nhưng thậm chí lúc đó khi tớ xin lỗi lại còn bị mắng. Đó có lẽ là vết thương trong lòng mà tớ không quên được khi 14 tuổi
mình lạ lắm, khi ngày hôm nay có người làm tổn thương mình, mình khóc rất nhiều, rất nhiều nhưng mà chỉ đến ngày hôm sau, mình lại quên mất tất cả tội lỗi của họ. Chẳng hiểu tại sao, những vết thương đó vào một dịp nào đấy lại cháy âm ỉ trong lòng mình. Mọi người nói mình thù dai thì mình cũng chịu thôi, mình không thể thay đổi nó được
4 đến 15 tuổi mình toàn bị người khác chỉ trích 🙃 lúc cảm xúc tiêu cực mình muốn cào, có thể chảy máu hoặc rách đồ. Nếu 1 ngày nào đó thế giới hòa bình như thời Alantic thì tốt nhỉ, k sinh vật nào phải đau nữa ❤️🩹
Nhiều lắm ấy nhưng có câu làm mik buồn nhất là "coi bài bạn mới được 10đ" có vẻ câu đó cx rất bth, nhưng đối vs mik nó giống như đang phủ bỏ công sức tâm huyết của mình vậy,mình phải suy nghĩ mấy ngày vì câu nói đó...
những vết thương cũ tuy đã lành nhưng những vết thẹo ấy mãi còn đó những lời nói đau lòng đến vô vọng quá khứ tuyệt vọng đến cùng cực đến hiện tại mình vẫn ko thể vượt qua được quá khứ tồi tệ ấy...nhưng mình vẫn cố gắng mỗi ngày để vượt qua khỏi tuyệt vọng của bản thân.
''cạch, tao không muốn qua lại với mày nữa. tao tồi vậy đó, tồi với những đứa đáng để tồi, cho trưởng thành lên tí. Hôm nay là kỉ niệm lần thứ 2 tao cạch mày, bye.'' mình thật sự đã khóc, mình ấm ức nhiều lắm. đến khi soạn những dòng này, mình vẫn đang khóc. Lúc đó, tim mình vỡ thành trăm mảnh vì sự trẻ con, nhu nhược của bản thân.
Khi tôi nghỉ họ giữa năm lớp 10 Ba tôi lúc đầu năn nỉ tôi đi học,nhưng tôi ko chịu,tôi xin rất nhiều lần,cuối cùng ba cũng đồng ý,tôi biết ba buồn lắm,vì tôi là người ba kì vọng nhất,sau này đến em trai tôi,ba tôi cũng mong em tôi học cho đàng hoàng,nhưng trong lúc đó ba tôi có nói 1 câu khiến cho tôi có cảm giác bản thân mình rất vô dụng "mày con trai học cho đàng hoàng để sau này con đi làm nuôi GĐ,còn chị mày là con gái học cho nhiều rồi sau này lấy chồng cũng không làm được gì..."có thể đối với mn câu nói đó rất bth,nhưng với tôi thì nó khác.....
câu nói khiến mình vỡ vụn là “coi như mày học nhiều, hiểu biết nhiều hơn tao” từ mẹ do gia đình chỉ lo kiếm tiền nên ít quan tâm con cái, chỉ là quăng cho cái điện thoại rồi tự chơi một mình, từ đó dẫn đến em mình tiếp xúc mạng xã hội rất sớm và đang xem được những video phản cảm vào năm ngoái, em mình mới vào lớp 1, không biết em mình coi như nào hay do tiếp xúc với các b chung xóm cũng gia đình lo kiếm tiền mà ít quan tâm con mà em mình hay nói các câu như “yamete kudasai” và câu khiến mẹ và mình cãi vã là “ăn ba tô cơm” mình là con người siêu dễ khó chịu, kiểu không ai làm gì cũng khó chịu. lúc đấy mình siêu bực bội em mình, mình không kiếm chế bản thân mà lao vào giật điện thoại rồi đánh em mẹ thì trong phòng không nghe mình giải thích mà ra tán mình, mình thất vọng lắm luôn sau đó mình cố gắng giải thích rằng câu đấy nói về segg và ở 1 độ tuổi mới 7 thôi thì không phù hợp, mẹ thì cứ bảo “em nó nhỏ không biết gì đâu, mày đưa lựu đạn nó vẫn ôm” mình thì cãi lại vì mình thật sự lúc đấy không nhịn được rồi mẹ nói rằng “coi như mày học nhiều, hiểu biết nhiều hơn tao” , nghe xong mình như vỡ vụn cả tâm hồn và từ đấy đến nay mình vẫn ghét em mình vì chuyện này và coi như nát dao đâm vào tim
Nhìn vào vết thương của mình để thấy thương mình nhìn vào người đã gây ra tổn thương cho mình để rồi hiểu hơn về họ có lẽ họ cũng chưa từng được nhận tình thương trọn vẹn để rồi họ chỉ có thể cho mình tổn thương để rồi ta có thêm cơ hội để hiểu người thân, người thương của ta hơn để không oán trách họ để thương họ hơn. Và rồi quan trọng hơn ta quay về và chữa lành vết thương của mình không thổi phồng làm quá không đè nén làm ngơ và rồi nếu được mình mang phiên bản lành vết thương đó lan tỏa có khi biết đâu lại giúp người thương của mình được phần nào đó. Mình hi vọng vết thương là cơ hội để mình hiểu bản thân mình hơn và cả hiểu người thương của mình hơn. Cảm ơn !
Tự dưng một ngày đẹp trời, có một người bảo t là trông m rất khó chịu, trông m đang không bình thường. Trong khi t không tiếp xúc gì với người ta cả, trong khi t chả làm gì người ta cả. Rồi bắt t xin lỗi, bắt t phải hiểu là t làm sai. Vì người ta thấy khó chịu. Người ta khó chịu là do lỗi của t. Câu chuyện này chỉ thật sự dừng lại khi t quỵ luỵ xin lỗi, rằng trong lúc vô tình đã gây ra sự khó chịu muộn phiền cho người ta. Và thật sự lúc đó t đã từ bỏ chính mình. Vì t thật sự đã nhận điều mà t chẳng làm. Đã quá mệt mỏi rồi.
Đừng lấy lý do để bao biện chỗ sự vô năng của bản thân. Nếu bạn thấy bại, lỗi không do ai mà là do chính bạn chưa đủ quyết tâm, y chí chưa đủ mạnh mẽ, do bạn không chịu làm mà chỉ nghĩ. Xã hội phát triển, con người thì thoái hóa. Nếu bạn mạnh mẽ và quyết tâm, nếu bạn đủ cố gắng, nếu bạn đã thực sự làm theo ý tưởng của mình thì những lời dị nghị chẳng có tí sát thương nào đâu. Đóng trái lại và làm đi, nghĩ nhiều chỉ khiến bạn càng sợ nhiều càng tổn thương nhiều. Làm 1 cổ máy vô tâm luôn tiến về phía trước để thành công rồi hãy làm 1 con người. Không phải người khác ác mà chỉ là do bạn quá lương thiện và yếu đuối. Răng trả răng, mắt trả mắt. Khi bạn thành công rồi thì những người tổn thương bạn sẽ chịu đựng những gì bạn đã phải chịu đựng từ chính bạn. Cuộc sống này không có đồng minh, chỉ có kẻ thù. Chỉ là chưa chởi thành kẻ thù hoặc chưa biết đến mà thôi. Thanh kiếm gãy lưỡi ta sẽ vứt, thứ nào vô dụng thì cũng nên loại bỏ khi cần thiết. Các bạn có thể thấy tôi độc đoán và vô tâm nhưng con người là thế. Con người đứng đầu chuỗi thức ăn là nhờ vào việc có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Nếu trên con đường tôi tìm đến cái chết an nhiên mà bị 1 ai đó dẫm lên để bước tiếp tôi cũng chẳng oán gì, nếu có oán chỉ có thể nói bản thân kém hơn người khác. Người xưa để sống họ thiêu cháy lẫn nhậu, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đó đã là bài học ai cũng cần phải biết. Ích kỷ không phải chỉ lo cho bản thân, đó chỉ đơn giản là bản năng tự bảo vệ chính mình. Đến bản thân còn chẳng đc sống tốt thì nói gì đến người thân gia đình rồi người dưng nước lã. Sống ác sống rác ta thành công thì đó không phải ác và rác. Lịch sử chỉ đc viết lên bởi kẻ chiến thắng sau cùng.
Mình luôn nhận những lời chửi bới chê trách trong chính những người thân của mình... m tự kỷ quá.. suốt ngày không chơi với ai ngu dốt lười biếng không làm được việc gì cả.. không hoạt bát vui vẻ. Lúc nhỏ tôi còn phải chịu đựng những lời chửi rủa đến nỗi đến giờ tôi vẫn không thể quên rằng tại sao m không chet đi m là con quy...tôi đau đến ngẹt thở đến nỗi phải kìm nén và tìm một chỗ tối để ngồi đấy mà khóc trong thầm lặng cũng chẳng ai quan tâm, tôi còn nghĩ tại sao mình lại sinh ra trên đời này để làm gì để đau khổ đến vậy đã vậy, cứ ngỡ nhà là nơi tốt nhất nhưng không bước ra ngoài bị chê trách chịu đựng mệt mỏi về nhà lại không có được sự bình yên.. quá nhiều để nói ra 😊
"Mày chết được mày chết đi." Mẹ mình nói với mình câu đấy, và giờ thì đổi thành: "Sống chết là việc của mày," mỗi lần mình gào lên với mẹ là đừng ép con đến mức đường cùng. Giờ thì mình chỉ nói chuyện với mẹ thông qua tin nhắn, vì mình cảm giác nếu mình nói chuyện với mẹ, thì tất cả những lời mẹ dành cho mình sẽ chỉ là những thứ bồ hóng đen kịt bao bọc lấy tâm hồn mình. Mình mệt rồi.
Năm ấy có một cô bé là nạn nhân của bạo lực ngôn từ, bạo lực học đường. Cô bé ôm lấy từng vết thương cứ chồng chéo lên nhau vào trái tim ngày qua ngày. Cô bé ấy chật vật cất lời với mẹ, rằng con cảm thấy mệt mỏi, rằng con cảm thấy sợ hãi. Cô bé ấy ngày nào cũng nói như thế. Cô bé ấy chưa một lần nhận lại một hành động hay lời động viên từ người phụ nữ duy nhất mà cô có thể trông cậy. Đến một ngày, cô bé phải hứng chịu bạo lực thể xác, nhưng vì bóng ma trong quá khứ, cô bé không muốn kể với ai nữa, kể cả người phụ nữ ấy. Cô bé tự tìm lấy cho mình chiếc vỏ ốc, tự tách biệt mình với xã hội, để không phải đau nữa. Rồi khi phải một mình đương đầu với những điều thật kinh khủng, cô không tìm thấy được một ai để cầu xin sự giúp đỡ. Những tưởng người phụ nữ ngày xưa sẽ nhận ra những nỗi đau mà cô bé đã chịu đựng, nhưng đến tận khi ấy, cô bé chỉ nghe được vỏn vẹn một câu "Mày sống sao mà giờ đến một đứa bạn cũng không có để nhờ giúp đỡ".
Những lúc mình ko ngồi học là mẹ mình đều nói mình trượt c3, mình biết là mẹ muốn tốt cho mình nhưng câu nói ấy làm mình khó chịu kinh khủng,mình ghét cái cách mẹ áp đặt sự thất bại,khinh miệt lên người mình
"Sao m ngu vậy", "Nhìn mặt con này mà chán",...😢 những câu nói từ nhỏ đến lớn mình đều được nghe từ ba. Nhiều lần chỉ ước gì ba đối xử với mình tốt hơn.
Có câu nói nào khiến cậu vỡ vụn chưa? Oh, nhiều đấy...Có những lúc mình chìm trong nước mắt, mình ngập ngụa chới với tìm cách lên 'bờ'. Nhưng cậu biết khoong, càng vùng vẫy muốn thoát thì mình lại càng chìm sâu trong những vũng tốt tăm của cuộc đời. Người ta nói rằng: tan vỡ để ánh sáng ngập tràn nhưng sao mà chẳng tia sáng nào chiếu vào trái tim mình thế kia? Phải chăng, ánh sáng của đời mình đang bận chiếu sáng ai r chăng?
Vô tình xem được video đầu vì caption quá hay và hợp với mình. Rồi sau đó là bất ngờ vì chất giọng ấm áp, dễ nghe này. Sao lại hay thế nhỉ? Nội dung cũng chữa lành nữa🥺 . Kênh oii, iuu kênh vô cùng í🌷💝
Tôi nhìn được câu hỏi tiêu đề video làm tôi ngẫm nghĩ rất lâu.Hồi nhỏ,tôi được ông nhắc nhở,lúc ấy,ông tôi đã say mà say thì lời con người nói dường như đều là thật lòng.Hôm đấy,ông tôi nói với tôi rất nhiều,tôi mới đầu thầm nghĩ sẽ cố nhớ kĩ những lời nói này.Nào ngờ,tôi mới đi lên phòng ở tầng hai,ông tôi đã nói ra câu nói khiến tôi rất đau lòng với bà tôi:"Nó có bao giờ chú ý nghe tôi nói đâu.Mới nói một câu nó đã xụ mặt xuống thì nghe kiểu gì?Tôi nói với nó như nước đổ đầu vịt".Tiếp sau đó lại là những tiếng mắng mỏ của ông tôi.Ngày hôm đó,tôi thật sự rất đau lòng,trái tim tôi cứ đau quắt lại.Tôi thật sự đã bật khóc khi nghe ông nói tôi thậm tệ như vậy.
mỗi một lần Vì Sao Thế Nhỉ đăng video về chủ đề tui quan tâm là mỗi một lần trái tim của tui đc chữa lành đôi khi ba mình nói mình là ko cố gắng ,ko chịu học bài ...v.v rồi nói hồi đó ba mik học ra sao ,thành tích tốt như thế nào mẹ mình thì bảo mình một câu cố gắng vượt qua .Xong buổi tối ba mik thì làm vc ,mẹ mik thì coi phim ,chỉ có thk em mik là vui nhất thôi, lúc nào ba mik cx nói là mik ko đủ tốt .xong r mik cứ chùm chăn khóc xong sáng mai lại cười nói ik học bth
Có, đã từng...lúc tớ đang vui vẻ vì điểm thi 15/20, cô lại bảo "vui cái gì mà vui, năm ngoái em đã thi được tầm điểm này rồi (tớ thi vượt cấp), năm ngoái em lp8 đấy, năm nay lp9 ôn lại hẳn một năm đấy, phải xem lại chứ vui gì mà vui"....
Nghe xong t thấy t từng trải qua những việc này rồi. Mà dường như nó đã chai lì và không thể còn sức sát thương với t nữa. T nhận ra bản thân không cần chữa lành nữa, chỉ cần tự cứng cỏi hơn trước những sát thương
"Sao da m nhiều mụn thế ghê đến chết đi dc " khi nghe câu nói này tim mình hụt hẫng đi 1 nhịp. Mình khong muốn nhiều mụn như thế đâu, nhưng mà sao có thể chọn 1 khuôn mặt xinh đẹp dc. Nếu khong nói cho nhau được lời hay ý đẹp thì đừng làm tổn thương nhau. Mình đã khóc rất nhiều khi nghe câu nói chê bai đó
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
có một lần mình lỡ làm bà giận và bà đã noi với mình: MÀY XẤU LẮM MÀY LÀM CÁI GÌ CŨNG CHẲNG ĐẸP : câu nói đó khiến mình đã vỡ vụn và chẳng còn muốn sống
📙 Cuốn sách truyền cảm hứng cho video:
Sách “Bốn Thỏa Ước" trong video nha các cậu: shope.ee/5fOeQJOFq2
Thx, Mình đang ấp ủ mong muốn mua quyển này cùng với đám trẻ ở đại dương đen của Châu sa đáy mắt trong cuối năm nay hoặc đầu năm sau
Xem xong video, mình bỗng nhận ra bao lâu nay mình đã che đậy bao nhiêu vết thương chằng chịt trong trái tim mình, rồi nhận ra mình đã bị người khác trêu đùa với cảm xúc của mình như nào, mình đã khóc rất nhiều vì những lời nói buộc tội mình như bảo mình phá, vô dụng chả đc tích sự gì, cho dù mình đã cố gắng nhưng họ lại bới móc quá khứ của mình, mình thường xuyên bị họ ngó lơ, hay giành lấy sự chú ý của bạn mình khi mình nói chuyện với bạn, và rồi mình lựa chọn nói thẳng trước mặt họ về nhưng gì mình cảm thấy, rồi im lặng bỏ đi, và video này đã lm mình cảm thấy lựa chọn bản thân là đúng và tự tin hơn:)))
Hmmmm cứ làm gì mình thích thôi 🤣🤣 như tui đây up nhạc lên nghe nhẹ đầu
À quên mèo đẹp đấy
@@Ozzy-worsttaste đang nhuộm dở thì hết mực kk
Mình hiểu cảm giác của bạn khi phải đối mặt với những tổn thương và sự không công bằng từ những người xung quanh. Đôi khi, chúng ta phải chịu đựng rất nhiều, từ những lời nói làm tổn thương đến những hành động phớt lờ và bới móc quá khứ của mình. Điều này có thể làm cho chúng ta cảm thấy vô dụng và bị cô lập.
Việc bạn đã dũng cảm đối mặt và nói ra những cảm xúc của mình là một bước quan trọng để bảo vệ bản thân và tìm lại sự tự tin. Điều này cho thấy bạn đã nhận ra giá trị của mình và không chấp nhận để người khác tiếp tục làm tổn thương bạn. Lựa chọn của bạn không chỉ đúng mà còn rất đáng khích lệ.
Hãy tiếp tục tin vào bản thân và giữ vững lòng tin rằng bạn xứng đáng nhận được sự tôn trọng và yêu thương. Bạn đã làm rất tốt khi lựa chọn bản thân và bước đi trên con đường của mình một cách mạnh mẽ.
Mình hiểu cảm giác của bạn , 😢
-"Con mệt rồi, cho con nghỉ một chút"
-"Mày cứ suốt ngày than mệt"
Mình ngồi trên giường, chờ mẹ đi mới dám đưa tay ôm ngực, mình khi đó đang lên cơn đau tim, mình có bệnh tim cũng lâu rồi, mình sợ gia đình buồn nên không dám nói. Mình đã liên tục học hành rồi đi làm từ lúc 4 giờ sáng rồi. Mẹ mình cũng không quan tâm nhiều, mình chỉ biết là mẹ sẽ bảo mình vớ vẩn, thậm chí có thể bực lên rồi mắng mình nữa.
-"Con mẹ sao yếu đuối quá thế, mới nói có một tí đã buồn"
Mẹ mình đâu có biết là vì người nói là mẹ nên câu nói đó cũng sắc lẹm như dao vậy. Mẹ nói thì khác với người lạ nói chứ.
Mình sợ nhất cái cảnh mà mình bị đau tim trước mặt mẹ, nhiều khi mẹ còn tát mình trước khi chấp nhận là mình đang bị đau tim ấy.
Dạo mà mình còn hay chia sé với mẹ thì nhiều lần như vậy lắm, mỗi lần một câu nói của mẹ thì mình cũng như vừa chết một lần. Mẹ mình chưa bao giờ chịu hiểu, lúc nào cũng chỉ nghĩ là mình đang cố gây chuyện cho mẹ chú ý. Cũng mấy năm rồi mình không còn tin vào việc mẹ sẽ chịu hiểu là con của mẹ thực sự cần nghỉ một chút.
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Bn gì đó ơi, thương bạn lắm...
Mình hiểu những gì bạn đang nói. Hãy suy nghĩ rằng mình là người không yếu như lời mẹ cậu nói đâu nhé!
Bạn sinh ra là một người mạnh mẽ, cảm ơn bạn vì đã tồn tại trên thế gian này. Vừa bị bệnh tim mà phải học hành từ lúc 4 giờ sáng như thế quả là rất dài, chưa bao giờ mình thấy học từ 4 giờ sáng đến 8-9 giờ lại lâu như thế. Mẹ bạn cũng vô tâm quá rồi, mình không phải thương sót bạn nên đừng hiểu lầm, mình là cảm thấy bạn mạnh mẽ, bạn xứng đáng có một cuộc sống tốt, bạn chính là một phần nhỏ nhưng nỗi đau lớn, lớn đến mức nỗi đau đó chứa tất cả những mảnh vụn của trái tim. Cơn mưa sẽ dần tạnh và bạn sẽ có một cuộc sống đầy nắng ấm của những buổi bình minh kia. Rồi đến một ngày nào đó, có lẽ là hơn 100 năm sau chăng? Bạn sẽ có một kết thúc như hoàng hôn, một kết thúc đầy mãn nguyên vì đã có một gia đình mới ấm áp hơn bao giờ. Bạn sẽ không phải chịu tổn thương cho đến chết, bạn sẽ trở thành một phần lớn, vĩ đại và là một người yêu đất nước mình, đó chính là những điều mình chúc cho bạn. Cảm ơn vì bạn đã đọc nhé
@@caduoitrenchaonongbạn là người có trái tim ấm áp
"đồng tính là bệnh, con phải cố gắng vượt qua nó" lần đó come out mẹ mình chỉ nhẹ nhàng nói với mình như vậy. Hình như mình nghe được tiếng vỡ vụn trong lòng mình
ôm cậu
😢
Minh may mắn hon ko noi gi cả
giông^^
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
"Từ nay tao coi mày là giọt máu thừa" Đây là câu nói của ngoại mình giành cho mẹ mình cách đây hơn chục năm, mình đã không biết mẹ đã trải qua những ngày tháng đen tối, đau khổ ấy như thế nào, ngoại nói nhưng chưa bao giờ ngoại cảm thấy hối hận về điều đó, ngoại vẫn hết lần này đến lần khác nói mấy lời cay đắng làm tổn thương mẹ mình. Nhưng mà mẹ mình vẫn chăm sóc bà, chưa bao giờ bỏ đi trách nhiệm với ngoại.
tât cả chúng ta đều đang làm tổn thương người khác vì chính bản thân cta cũng từng bị tổn thương như thế (cái này là theo khoa học á, nghe đâu đó lâu lắm rôi). kiểu cta cũng làm thế để xoa dịu tổn thương của bản thân đó
Mong khi chúng ta lớn sẽ thấu hiểu được những nỗi đau người khác đã chịu đựng, đặc biệt là người thân của ta và ôm họ vào lòng, xoa dịu những tổn thương của họ.
Vì tớ cũng biết có những người đã ôm đủ tổn thương và trải qua mọi đau khổ rồi mới chọn cách dịu dàng với thế giới để giúp họ không trải qua những điều đau đớn tương tự.
Có nhiều người đánh giá thấp bản thân mình, họ bảo mình tệ, chẳng biết cố gắng và ko cầu tiến. Mình tổn thương, đau đớn và mất lòng tin vào chính mình, họ chẳng hiểu gì về mình, họ chẳng biết mình đã cố gắng và mệt mỏi như nào, cũng chẳng biết bên trong mình có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, có những khoảng khắc chỉ thở thôi đã đối vs mình mệt mỏi ra sao. Và rồi họ nói mình như thế, họ yêu cầu mình thay đổi nếu không thì đừng làm bạn với họ nữa! Và mình lựa chọn không? Không phải vì mình không muốn bản thân mình tốt lên chỉ là không muốn cho họ thêm cơ hội làm đau mình nữa nhưng mình vẫn tiếp tục cô đơn và lạc lõng.
Năm mình lớp hai, năm ấy là năm mà tuổi thơ của mình đã không còn như bao đứa trẻ khác. Bà mình - người quan tâm và yêu thương mình nhất nhà, mất vì bệnh. Mình lúc ấy đang đi học và đã không thể về kịp lúc để nhìn bà lần cuối. Nỗi đau mất người thân cứ ở đấy nhưng bản thân mình ngày bé cứ ngây thơ chẳng biết gì. Mình không khóc, không quậy phá. Mình nhìn những người lớn cãi nhau vì chuyện gì đó mà chính mình còn chẳng thể hiểu được. Rồi sau khi bà mất thì em trai mình ra đời. Thực sự thì ngày nhỏ mình rất thương em nhưng càng lớn, sự chú ý của ba mẹ đáng lẽ ra chỉ dành cho một mình mình đột nhiên bị chia năm xẻ bảy. Những tiếng la, tiếng quát mắng của ba mẹ khi mình cố gắng gây sự chú ý khiến mình tổn thương rất nhiều. Đau lòng nhất là khi mẹ mình và em mình đang nằm ngủ trưa thì mẹ mình bỗng hỏi mình: "Nếu như mẹ với ba không ở chung với nhau nữa, con sẽ theo ai?". Tiếng nấc nghẹn ngào của mẹ khi nói câu đấy đến giờ mình vẫn nhớ rõ. Mình trốn tránh không trả lời, nhịn lại tiếng khóc rồi giả vờ như mình đã ngủ thiếp đi. Hơn mười năm trôi qua, mỗi lần nhớ về năm lớp hai ấy đều khiến mình nghẹn ngào nhưng đến khi mình hỏi lại những người lớn cãi nhau sau khi bà mất, hỏi lại ba mẹ mình những chuyện sau khi em mình ra đời. Đáng buồn thay, chẳng ai nhớ về nó cả, chỉ có một mình mình ám ảnh với những kí ức không vui đấy. Mình mừng vì các em của mình không ai phải trải qua cảm giác như mình nhưng cũng tủi thân vì chỉ có mình mãi chưa thể thoát khỏi nỗi đau năm ấy.
Tớ đã từng " đứng hình " trước câu nói của cô giáo. Lúc ấy là năm lớp 3, người thân của tớ mất và tớ có đưa 1 tờ giấy xin nghỉ phép ngày thứ 6 để ở trước mặt của cô.Sang tuần sau thì cô kêu những bạn trong lớp nộp giấy khám sức khỏe, đến lượt tớ thì lại không có giấy nên tớ lên báo với cô. Thay vì cô sẽ hỏi về đơn xin nghỉ thì cô lại nói :
- Ai biểu bữa đó em nghỉ làm gì !
Lúc ấy, tớ như chết lặng, tớ không biết nói gì thêm. Cô không những không chia buồn cho nỗi đau mất mát của tớ mà còn nói ra lời lẽ của kẻ vô tâm.Sau này tớ mới nhớ ra lí do là vì lúc trước tớ có té giữa sân trường, cô thầy và những anh chị khối trên vừa đỡ tớ vừa sốc. Cô giáo nhìn thấy thế nên cũng sợ. Có lẽ tới tận bây giờ người duy nhất mà tớ cảm thấy ấn tượng ngoại trừ bạn bè là thầy giám thị, thầy là người duy nhất hỏi thăm tớ khi tớ đang bị thương trong phòng y tế. Thầy vừa xoa đầu vừa hỏi thăm, tay còn lại của thầy thì lấy đá chườm cho tớ đỡ sưng
Cảm ơn visaothenhi đã dạy tớ cách nhìn cuộc đời, nhìn mọi người bằng đôi mắt hiền dịu và một trái tim biết lắng nghe.
Khá giống với 1 câu của thầy Thích Nhất Hạnh: "Thức dậy buổi sáng này, tôi mỉm cười. Hai mươi bốn giờ mới trước mắt tôi. Tôi nguyện sống trọn vẹn trong từng thời điểm và xem xét tất cả chúng sinh với đôi mắt của lòng từ bi"
Hồi cấp 1 mình vốn rất vô tư, không suy nghĩ nhiều. Nhưng đến những năm cấp 2 mình đã bị bạo lực ngoại hình khá nhiều của 1 ít bạn cùng lớp. Mình vẫn còn nhớ 1 câu nói của bạn lớp khác nói mình: "Nó xấu như này chắc bố mẹ nó xấu hổ lắm nhỉ?" Sau đó mình nói với mẹ rằng: "Mẹ ơi có phải con xấu lắm không?" Sau đó mỗi lần mình ra đường mình đều cúi mặt xuống. Mình đã phải nhận những lời mỉa mai về ngoại hình cộng thêm với áp lực học tập nên đã phải điều trị rối loạn lo âu trầm cảm một thời gian. Sau khi lên c3 mình vẫn sống hơi khép mình do khá sợ ánh nhìn của mng xung quanh. Nhưng trong 2 năm đại học mình nhận ra rằng phải đừng để ý ánh mắt người khác nhìn mình, nghĩ mình như thế nào, quan trọng là bạn nhìn bạn và suy nghĩ như thế nào về bạn. Đặc biệt là yêu bản thân mình nhiều hơn ❤❤❤
❤❤
e đã tự ti rất nhiều kể từ khi bị bạo lực ngoại hình. Đó giờ cũng ba năm rồi e đi học hay ra đường không dám tháo khẩu trang
❤❤❤
không biết bao lần rồi, nhưng mỗi lần bị bệnh hay mệt mỏi thì người nhà ai ai cũng chỉ trích tớ. Tớ có làm gì sai đâu? tớ bệnh mà? tớ không cần an ủi, nhưng xin đừng ai la tớ chứ. Mn làm như tớ muốn bệnh hay tớ tự bệnh mà trong khi đó tớ đâu thể quyết định được. Sức khoẻ tớ hơi yếu, nhưng một năm chỉ bị vài lần thôi. Thế tại sao lại la tớ, chửi tớ, mắng tớ. Riết rồi trái tim tớ chay lì, không còn muốn đáp lại nữa...
"nín"
trong vô vàn câu nói thì đây lại là câu mình ám ảnh nhất. dù mình đã cố cắt đứt mối liên hệ với người làm tổn thương mình, nhưng mỗi lần khi mình cố gắng làm điều gì đó, câu nói đó lại hiện trong đầu. mình cảm thấy bản thân vụn vỡ qua từng ngày.
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
-"vô dụng,m chết đi,chả đc tích sự gì" tôi dễ khóc,chỉ vì một câu nói,mắng, chửi,đánh đập,nghe nhạc buồn mà khóc nhưng bên cạnh tôi làm gì có ai để tâm sự, từ lúc tôi biết khóc cũng là lúc mà không có ai an ủi,dỗ dành tôi khi tôi buồn,tôi khóc vì "lời nói chính là một con dao hai lưỡi" đâu bị chà đạp tinh thần, cảm xúc của người khác.... mất bố cũng là mất mát từ nhỏ của tôi mà bộ mất bố là tội lỗi sao?
- Bạo lực học đường,bạo lực ngôn từ, áp lực tinh thần, áp lực bài vở, áp lực thể chất...
Tớ cảm thấy bản thân mình may mắn vì bố mẹ chưa bao giờ nhắc đến cách ăn mặc của t như thế nào hay là chê bai gì cả . T cảm thấy bố mẹ t là người tuyệt vời nhất trên đời này , chịu đựng sự ngang bướng của t kiên nhẫn dạy bảo lớn lên .Câu nói mà tớ cảm thấy tuyệt vọng nhất là từ người mà t đem lòng yêu nhất và tin tưởng nhất . Từng chữ hiện lên rõ dần cũng đồng nghĩa với trái tim t chết lặng vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ .T chưa bao giờ nghĩ được là có thể nói với t một câu xé lòng mà cả đời này có lẽ là không bao giờ quên được , có thể nó bị trôn vùi đi nhưng cái cảm giác khi nhận nó thì sẽ vẫn ở đó mãi mãi .
Thật sự trong thời gian cố gắng vượt qua nỗi ám ảnh đó t nghĩ t đã bị trầm cảm một khoảng cũng khá lâu , bản thân mình cũng chẳng thể nhận ra là mình đang bị gì, cần làm gì bây giờ và làm gì tiếp theo nữa .T cứ thế trôn vùi trong căn phòng bốn bức tường tối 3 ngày để suy nghĩ bản thân mình rốt cuộc đã làm điều gì mà lại phải đón nhận điều không xứng đáng như thế .
Đến bh t vẫn chưa vượt qua hết được nhưng t phải cảm ơn vì nó giúp t nhận ra một điều trừ gia đình thì bản thân mình là quan trọng nhất.
" anh hai ơi , em ko muốn nghe mẹ nói nữa , anh ơi em ko muốn nhìn thấy cảnh tượng đó 1 lần nữa , ko muốn bị chửi rủa hay trách móc , em chỉ muốn sống bình yên thôi anh "
nhưng anh hai mất rồi
😢 /:
gửi cậu một cái ôm
- Thi ơi, ba con chết rồi.
- Mẹ chỉ tay vào mặt tớ mà hét: "Mày đi chết đi".
- Bình thường nó đã xấu, khóc còn xấu hơn.
...
gửi cậu 1 cái ôm tht lâu k trả lại.Mong cậu sẽ luôn tích cực và vui vẻ , cậu nhé!
gửi cậu 1 cái ôm không cần hồi đáp, chúc cậu sẽ luôn tích cực và sống một cuộc đời của chính mình
Mong rằng cậu sẽ luôn tích cực với bản thân, vui vẻ với bản thân, và thương lấy bản thân nhé!
gửi một cái ôm thật chặt đến cậu 🌷 tích cực và mạnh mẽ hơn nha 💙
..........
Hôm nay có lẽ là một ngày không đẹp lắm, không tốt lắm, khá tệ.
Ngày hôm nay mọi người đều nhìn tớ bằng con mắt thất vọng.
Tớ tự hỏi giá như, chỉ là giá như thôi, nếu lúc trước tớ không nổi trội đến như vậy, thì liệu bây giờ có phải đã bớt mệt mỏi?
Mọi người kì vọng vào tớ quá cao đến mức tớ không làm sao đáp ứng hết được.
Họ tin tưởng mạnh mẽ vào năng lực của tớ rồi đặt lên vai tớ những trách nhiệm nặng nề.
Để rồi có lẽ nay là giọt nước tràn ly.
Liên tiếp thành công, khi gần đến ngày thi, tớ lại tuột dốc.
Biết rõ nhiều người trúng đề, bản thân tớ từng có một chút ghen tị.
Nhưng suy cho cùng, là do tớ chưa va chạm với đủ dạng bài, năng lực chưa đủ.
Nhưng hẳn đây cũng không hẳn là lí do để tớ gánh chịu những lời đau đớn.
Khi thầy giáo tớ nhìn vào bài và bảo tớ rằng bài này dễ mà.
Khi bố tớ bảo tớ phải chăm chỉ nổ lực dù tớ đã thức rất khuya, đã bỏ qua rất nhiều sở thích.
Khi mẹ tớ lạnh nhạt, khó chịu với tớ. Khi bạn bè đều chỉ trích tớ.
Thực sự quá mệt mỏi rồi.
Khi tớ thành công, ai ai cũng tự hào, cũng vui vẻ sung sướng khen lấy khen để.
Có lẽ là một người ngoài cuộc, nhiều người thấy ngưỡng mộ điều đó. Nhưng tớ thì không.
Dù tớ vẫn nhận lấy lời khen, điều đó không có nghĩa tớ đồng ý với nó.
Vì tớ biết, sẽ có ngày tớ không đạt được kì vọng của mọi người.
Hôm nay là một ngày tồi tệ, thật sự rất tồi tệ. Tớ tự cho phép bản thân khóc bởi điều đó sẽ khiến tớ có thể bước tiếp.
Còn chưa đầy 1 tháng, mong rằng bản thân tớ có thể cưỡi gió đạp sóng, vượt lên địa ngục, chạm tới thành công.
Cảm ơn tớ đã đi đến hôm nay, cảm ơn cả những người đã cổ vũ tớ thật sự.
Xin lỗi bản thân vì đã để bạn phải chịu ấm ức, xin lỗi những người đã kì vọng vào tớ.
Chúc chúng ta đều vạn sự thắng ý, tâm tưởng sự thành, không còn hối tiếc.
thật sự kênh này làm tớ chữa lành rất nhiều. Những đứa không tốt thì không tiếc cuộc đời còn dài còn nhiều người bạn tốt hơn đang đợi mình! Nhất định không để những đứa đó ảnh hưởng đến mình
Tôi nhìn thấy bản thân mình trong những câu chuyện kể trên , nhìn thấy sau những hình ảnh"cô gái" , "chàng trai" trong đó là cái bóng của bản thân mình , nhìn thấy câu chuyện của họ thực chất ẩn sau là bản thân mình ...
"Con gái không thể yêu nhau được, làm gì có thể tồn tại thứ tình yêu bệnh hoạn như thế?"
"Tao nuôi mày lớn là để mày làm theo những gì tao muốn , chứ không phải để mày chống đối!"
...
Tôi thấy đau không ? Có , có chứ , rất nhiều . Cảm giác như thể bị dìm xuống đáy biển bởi những tác động vô hình mà vô cùng cay đắng , bởi chính những người tôi yêu quý ...
Thứ tôi tìm đến là tình yêu , bởi tình yêu ấm áp như sưởi ấm cho sự lạnh lẽo rùng rợn mà đáy biển mang lại . Đáy biển lạnh đến co thắt da thịt ...
Hãy yêu bản thân nhé cậu
Gửi 1 cái ôm nè người cũng bị ảnh hưởng bởi lời nói
Tôi được cô gọi lên bảng làm 1 bài toán và tôi ko làm đc cứ đứng hoài như vậy.
Cô giáo: "Đi về chỗ đi" cô gần như hét lên trước lớp.
Tôi lủi thủi đi về chỗ nhưng đi được nữa đường thì bên tai nghe được tiếng nói
Cô giáo: "Ngu như bò." Giọng cô chứa đầy sự khinh thường. Nó chỉ vỏn vẹn 3 chữ van vọng trong lớp học nhưng lúc đó tôi gần như vỡ vụn tôi rất kìm chế cảm xúc ko khóc và chính 3 chữ đó đã làm tôi tổn thương rất rất nhiều đơn nhiên tôi cũng khóc rất nhiều. Đến tận bây giờ tôi ko bao giờ quên đc câu nói đó. Và nó chính là nguồn động lực lớn nhất trong tôi.
Đúng vậy, bạn cứ lấy cái đó làm động lực, tôi cũng từng như thế. Nhớ lại lúc vừa vào cấp 3, học lực của tôi loại giỏi suốt mấy năm, n mới vào mà, tôi cũng chưa được quen cách dạy của cô lắm, và lần trả bài đầu tiên, cô ktra bài tập, tôi làm bài tập trog sách nên cô không chấp nhận cô nói là tôi ko làm, và cô cho làm bài tập trên bảng, 5c tôi làm đc 2-3c cô cho tôi 4đ, lần đầu tiên trên đời tôi ăn con 4, và cô cho tôi về chỗ, còn cô đứng trên bục giảng nói là về nhà làm biếng ko làm bài tập..., từ đầu đến cuối tiết tôi im lặng gục đầu suốt dưới sách, tiếng chuông ra chơi vừa reo thì tôi nằm gục xuống bàn luôn, nước mắt tuôn ra, tôi thấy ấm ức lắm nên khóc, nên từ bữa sau đó tôi cố gắng hết sức nên tới giữa kì tôi đứng nhất lớp môn toán, tôi đã lấy cái đó làm động lực để vươn lên, để dằn mặt (cách đó bh tôi thấy nó trẻ trâu quá n mà làm cho con ng ta có động lực hẳn)
Ad nói rất đúng với mình bây giờ, Bạn ngồi cạnh mình nói những lời lẽ chưa chừng mực khi mình giỏi hay sai sót thì nó nhảy vô xỉa xói ngay, trải qua thời gian dài mình giống như quả boom hẹn giờ vậy bởi lúc đó mình cũng sợ mất lòng người khác nên vậy thôi, mới hôm trước thôi mình đã nói thẳng mắt nó là 'Khi nào nói chuyện văn minh thì nói chuyện lại, những lời nói của mày chỉ sướng miệng mày thoi, tao thấy không vui "hiện tại mình không chơi với nó nữa cảm ơn ad đã cho mình lời khuyên h mình cũng cảm thấy ổn hơn rồi 😊
Crush: "Chết đi đồ đồng tính bệnh hoạn.".Sau khi nghe crush thốt ra câu nói đó,tim tôi như vỡ ra thành trăm mảnh...
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
@@Stylexấumygu vì bạn xúng đáng thôi bạn có quyền gì mà nói ở đây
@@Stylexấumygu Câu mình bị thiểu năng khi nghe câu nói mình định uống thuốc để khỏi phải chịu đựng
Tôi đã vỡ vụng rất nhiều , những câu nói chí mạng lại là thứ kiến tôi vẫn luôn cố gắng thay đổi vẫn luôn quyết tâm . Nhịn nhục và âm thầm thay đổ vẫn luôn quyết tâm . Khi tôi bị vỡ vụng , tôi vẫn luôn tìm một góc nào đó ngồi dáng từng mảnh vụng lại rồi thề với lòng sẽ không bao giờ như vậy nữa . Dù tôi có bị nói chí mạng đến đâu khiến cho tôi đã muốn vỡ ra thành đống cát bụp tôi vẫn luôn kiên trì , kiềm nén đến mức thành vô cảm .
"Mày mà con như thế, t lột đồ mày ra, thả mày ra ngã ba mà đứng" bản thân mình không nhớ nỗi bản thân lúc đó đã làm sai điều gì để mẹ nói như thế. Dù sao đi nữa, mình cũng không thể nghĩ được lí do gì để mẹ có thể nói với mình những câu nói như thể đang nói với kẻ thù. Mỗi lần nhớ lại dù không còn tức giận, nhưng cũng khiến mình bật khóc.
Cái này là một dạng bạo lực tinh thần, tệ hơn nhiều so với bạo lực vật lý và được sử dụng nhiều hơn. Gặp loại người ác ngầm (covert narcissist) mới ghê cậu ạ, loại công khai vẫn còn lành chán. Bên ngoài chúng nó rất đẹp, thành công, tử tế nhưng bên trong chúng nó ghen tị, đố kỵ điên loạn. Chúng sống vô cảm, dối trá, bịa chuyện, chia tách mọi người. Chúng thao túng, lạm dụng người khác rất ghê nhưng nạn nhân không hề hay biết điều đó, thậm chí còn cảm thấy được quan tâm. Rất khó chỉ ra cho người khác thấy vì cái ác nó nhỏ li ti, len lỏi trong các lời nói, hành động của chúng. Nếu có lỡ buộc tội chúng thì cũng bị phản bác lại "nhạy cảm quá", "thần kinh mày có vấn đề rồi".
Ngộ Không còn phải thưa với Đường Tăng "sư phụ ơi yêu quái giả dạng người đó!", sư phụ bảo "Con nói bậy gì thế, đó là một người dân lương thiện.", các đồ đệ khác "sư huynh đa nghi quá haha". Chỉ con mắt phát hiện yêu ma của Ngộ Không mới thấy cái gì đang diễn ra. Do đó Bạch Cốt Tinh hóa người, tìm cách chia rẽ Ngộ Không với sư phụ và các huynh đệ. Đó có lẽ là kiếp nạn lớn nhất của Ngộ Không.
Năm học trung học mình bị cô lập vì hoàn cảnh gia đình, vì bị cô lập nên mình ít nói và học kém. Cô giáo chủ nhiệm da nói với bố về lực học của mình rất kém và nghĩ mình bị bệnh nên k giao tiếp với ai. Và bố đã nói lại với mình rằng "mày có vấn đề đúng k, để t đưa xuống trại tâm thần nhé".Mình khóc rất nhiều khóc vì cô đơn, khóc vì tủi thân. Cho đến giò mình vẫn bị ám ảnh bởi câu nói đó, với một đứa trẻ bị nghe câu nói như vậy thật sụ quá kinh khủng
Cứ lạc quan lên bạn nhé. Đọc xong câu chuyện của bạn mình nhận ra mình cũng ở trong đó. Dù cuộc đời có sao đi chăng nữa, dù có ai cô lập bạn thì hãy cố gắng sống thật tốt nhé
Tớ cũng là một nạn nhân của bạo lực ngôn từ trong trường học, Thậm chí là còn bị bạn bè trỉ trích thậm tệ như là "Bài mày làm rất tệ" hay "T chỉ làm thế để giúp nhóm thôi m làm j mà phải căng thế" . Tớ nhận thức được rằng tớ rất khó chịu với điều đó và có hỏi gia đình về cách giải quyết như là " một điều nhịn bằng chín điều lành" nhưng với tớ tình cách giải quyết của ad là tuyệt nhất. Cảm ơn ad vì đã truyền rất nhiều động lực cho tớ!!!!!!
em là 1 người vui vẻ ở ngoài, em ít khi tỏ vẻ buồn hoặc giận dữ ai đó, em là 1 người luôn an ủi hoặc giúp bạn bè của em vui vẻ hơn. Nhưng em không hiểu tại sao em lại bị nói ngược lại với những điều mà em đã giúp họ, hiện giờ em đang khóc, không 1 ai đến an ủi. Trên lớp có 1 bạn luôn cố ý nói ra những điều mà em làm trên mxh, hiện giờ em mệt lắm, muốn khóc thật to,thật lớn em mệt với việc phải làm người khác vui mà chẳng nhận lại được gì rồi...
Tầm này năm ngoái bố tui có nói một câu với tui là :"Mày đừng có về nhà nữa!"
Tui có buồn ko? Buồn chứ, buồn lắm.
Cơ mà tui biết do lúc ý bố giận tui rất nhiều với cả tuổi thơ của bố cũng khổ lắm, chịu nhiều vất vả và muộn phiền.
Nên là thui tui chọn cất câu nói đó vào trong lòng mình, hehe cho nó một góc để nó ngủ yên 😇
ù waoo cậu lạc quan zữ hea, tớ cx hay bỏ mặc mấy lời nói tiêu cực nhu z ă🤡🤡
hmm lúc tôi rơi vào khủng hoảng tuổi 17 (chỉ là khủng hoảng thôi không phải trầm cảm hay gì, giờ tôi đã rất rất ổn bên người thương tôi), bố tôi từng chỉ thẳng vào tôi và chửi "mày muốn chết thì chết đi, tao chôn" tôi chết lặng, ngày đó tôi không chết thì tâm bệnh nữa, tôi chết vì lời nói của bố, chắc tôi đã không thể làm con của bố rồi.
mình xem video của VSTN đủ tất cả các tập, mỗi lần xem xong mình có cảm giác rất được an ủi nhưng không hiểu vì sao ngay lúc sau mình lại nghĩ có khi nào người bạo lực là mình không, mình xem những thứ này chỉ là giả vờ thương hại lấy bản thân và tự cho bản thân yếu đuối?
Cảm ơn cậu @visaothenhipodcast, cảm ơn những tập podcast các cậu đang làm. Như một người bạn luôn bên cạnh để an ủi những tâm hồn đang vụn vỡ và những kiến thức các cậu chia sẻ cũng rất hay và hữu ích nữa.♥
"Ngày hôm nay của cậu thế nào?"
Giọng của chj thật có thể khiến e quên đi những cảm xúc tồi tệ . Cảm ơn chj ♡♡♡😊
Mình chợt nhận ra, mình không bị tổn thương vì gia đình mà lại tổn thương vì người không cùng máu mủ với mình. Mà tiếc thay, mình lại trao hết tình cảm cho người đó
nghe podcast kênh này đúng được chữa lành luôn ý, thư giãn thật sự
"cái loại mày thì cần gì tao phải yêu thương mày"
"nhìn nó bình thường đã xấu rồi giờ khóc còn xấu hơn"
"mày giải thoát cho tao đi"
....
"Có 1 số chuyện ko thành ko phải do ông trời bảo vệ bạn, mà là để bảo vệ người khác khỏi bạn" của nhỏ bn thân
những ngày tháng trên lớp có các bạn nam trong lớp nói mình đen rồi xầu , so sánh này nọ , đặt cho mình những biệt danh đầy ác ý. Có lúc trong lớp học mình bị nắng chiếu vào và có bảo 1 bạn nam đóng cửa nhưng bn ấy ko đóng mà còn 1s bn nam nói mình " M đen thì nắng ko chiếu vào vẫn đen thôi đóng làm gì " còn nhóm bạn thân mình còn cười ồ lên nữa . Lúc ấy mình muốn mình ko nghe thấy những điều xấu xa ấy, cảm thấy rất nghẹn và muốn khóc ngay lập tức ấy. Mình cũng không muốn đến lớp nữa .
em cảm thấy mình luôn tiêu cực, sợ đám đông khi em đứng chỗ đông ng em luôn sợ mọi người xung quanh soi xét mình. Em rất tự ti ,vô cùng tự ti, tự ti về cân nặng, ngoại hình,khuôn mặt...Có lần em bị bạn cùng lớp chê cười vì thân hình lớn mà mặc váy nên không hợp...Em buồn lắm chỉ biết khóc.Trước mặt mọi người em luôn mỉm cười nhưng ai đâu biết rằng mỗi tối em luôn sợ hãi, buồn,tủi thân mà khóc ,âm thầm khóc .Em cảm thấy mình đã cố gắng hoàn thiện bản thân,cố gắng giảm cân , tiếp xúc với mọi người xq nhưng mọi ng vẫn đôi lúc chê cười em , có khi còn xúc phạm em , đặt cho em những cái tên rất khó nghe như con súc vật,con béo ,con khuyet tat, ...Đối với nhiều ng đó là bth, những người bạn của em khi nghe câu chuyện em kể thì chỉ nói là Sao m cứ để ý đến nhg ng như vậy đó là không nên... Nhưng em cảm thấy mình dù không muốn để ý nhưng em luôn sợ hãi, luôn sợ mọi ng chê cười
Hông biết bạn cmt bao nhiêu tuổi rồi ha . Đọc cmt mà t thấy quá khứ t trong đó luôn
" Em làm gì yêu anh, em chỉ yêu chính bản thân mình thôi"
Lúc tui nghe được câu nói đó từ chính người tui yêu, tim tui thật sự vụn vỡ. Bao nhiêu lâu ở bên nhau và gắn bó, cũng như những gì tui đã làm cho mối quan hệ, chỉ cần một câu là gạt đi hết. Có thể cách yêu của tui k giống cách yêu của anh, nhưng nỗi đau khi nghe câu đó, thật sự rất đau và vụn vỡ. Chưa từng đòi hỏi trong mối quan hệ, lúc nào cũng cố gắng làm điều người ta thích, luôn nói những lời ngọt ngào, để rồi bẽ bàng như thế :))
Đôi khi, tớ thấy mình quá ngu ngốc khi có thể dễ dàng bỏ qua cho họ.
Tớ thực sự rất ngốc, mỗi lần họ dùng ngôn từ bạo hành tớ, đại khái như "Mày xấu thế", "Béo", "Bắp chân cậu chắc cũng phải bằng cái đùi tớ", "Tớ chả hiểu cậu nói gì cả","Nói chuyện một mình à",...tớ lại coi nó là trò đùa bình thường. Một phần bởi mẹ tớ nói, mình nên bỏ qua vì họ là trẻ con, giống mình. Một phần vì mình sợ mình cô đơn, mình sợ bị bỏ rơi nên mình chỉ dười trừ cho qua. Mình cảm thấy mình như bạn Groger Samsa trong "Hóa thân" của nhà văn Franz Kafka, mình sống mà bị biến dạng, bị đánh mất nhân dạng thực sự của mình. Mình là ai ? Là người luôn cảm thông, luôn làm hài lòng người khác mà đánh rơi mình. Mình muốn khóc nhưng không thể, một người cười nói vui vẻ mỗi ngày chợt bật khóc, không khí thay đổi, mọi người sẽ bỏ rơi và miệt thị mình vì họ không còn nhận ra mình. Tớ từng mở lòng nhưng chẳng ai đón lòng tớ, họ chỉ nghe đến nửa câu chuyện rồi "T ngủ quên", "T bận rồi",...tớ cũng chỉ lặng gỡ tin nhắn, tớ lại tự kể với mình.
Tớ cô đơn lắm, lần nào mẹ gọi tớ cũng cười bảo"Các bạn chơi với con tốt lắm" nhưng làm gì có các bạn nào.
Rồi tớ dần hiểu, sự tốt bụng trong thế giới hiện nay của tớ, nó thật khó để có thể sống sót.
3 năm rồi, tớ đón sinh nhật một mình cũng rất vui.
3 năm rồi, tớ chẳng còn được nghe lời khen nào nữa
3 năm rồi, tớ cười nhưng chưa lần nào thật lòng.
3 năm rồi, tớ đã rất kiên cường, mạnh mẽ.
3 năm rồi, tớ hiểu ra thế giới của người lớn nhiều gai nhọn đến nhường nào.
3 năm rồi, tớ nhận thấy ông trời có thể đối xử tệ với một người như thế nào.
3 năm rồi, tớ mới nhận ra mình chẳng cần nhiều bạn bè đến thế.
Mỗi lúc tớ cất tiếng, mọi cuộc trò chuyện đang vui vẻ bỗng tàn cuộc.
Mỗi lúc tớ bật khóc, mọi thanh âm xung quanh tớ nghe được chỉ là tiếng cười khúc khích, tiếng bịt miệng nhau để không bật ra tiếng cười.
Tớ thấy mệt nhưng tớ không thể ra đi được...
Vì tớ còn gia đình phía sau.
Nếu mà có cơ hội đến với cuộc đời này lần thứ hai.
Tớ sẽ chẳng ngu ngốc mà đồng ý.
Con người muốn trường sinh bất lão, tớ thực sự chẳng hiểu nổi sống lâu như vậy để làm gì...
Có người sẽ bảo tớ tiêu cực, nhạy cảm,
Nhưng tớ ban đầu không hề như vậy, tớ từng là một người rất vui vẻ, rất vô tư.
Làm sao để tớ sống lại được ngày đó đây, tớ khát khao nó quá. Chẳng lẽ chúng ta không thể cứ tự là mình mà có thể tồn tại được sao ?
bố mình từng nói : mi là con vật chứ không phải con người mỗi lần nghĩ lại mình đều khóc, mẹ mình có tư duy khá hẹp, gò bó, gay gắt . Bố mình có tư duy cổ hủ, lạc hậu và cả 2 đều dùng những lời nói sắc nhọn đâm nát tim tớ từ lâu. Và tớ tự hứa, xem như là những trải nghiệm, bài học làm việc trong công ty. Bố mẹ là boss, và tớ là nhân viên phải đem lại 1 giá trị tương xứng cho tớ và cho gdinh tớ coi là 1 công ty. Nhờ đó là tớ có lý do để tiếp tục sống, phấn đấu, cố gắng cho tương lai của tớ, tớ đếm từng ngày mk đc tự do.
"Sao mày chưa chết vào lúc đó đi"mình sững đi từ câu nói của chị dù vô tình nói ra nhưng làm mình tổn thương sâu sắc chỉ có thể kìm nén và cãi lời câu nói ấy rồi lặng lẽ đi khi chưa dứt câu.
Bạo lực lời nói nó thật đáng sợ, đôi khi người nói không suy nghĩ nhiều, nhưng người nghe lại như bị con dao đâm vào lòng vậy.
"Chỉ vì một câu nói, trái đất như vụn vỡ dưới chân anh âm thầm
Chỉ vì một câu nói, mấy giây thôi cũng khiến anh chết đi đôi lần
Vì em đã vô tình, hay anh lại để mình vô lý
Mà thôi chắc em cũng chẳng buồn để ý..."
Vì một câu nói - Hoàng Dũng
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
" Mày sẽ chẳng là gì cả; chẳng ai cần mày cũng chẳng ai chịu làm bạn với mày đâu" mẹ à, lời nói đó vẫn ám ảnh con mãi
Mình Cũng Giống Bạn Vậy Anh Nguyễn Quỳnh 2546
Tôi rất thích xem những video như vậy , vì nó quá giống tôi từ nhỏ tôi ngây thơ bao nhiêu bây giờ tôi lại khác ngày xưa bao nhiêu . Có lần tôi đã giấu bố mẹ đi test trầm cảm thì phát hiện ra mình bị trầm cảm nặng. Trên người tôi đã có rất nhiều vết thương. Mỗi ngày tôi sống đều là 1 thứ áp lực . Học học học làm làm làm đó là những thứ mà toii thường làm mà thôi. Sự nghỉ ngơi với tôi rất xa sỉ . Từ những lời nói của mọi người từng làm tổn thương tổn như nào mà chỉ có thể ns một câu ‘’ chỉ đùa thôi mà làm gì phải căng thế ‘’ họ làm như vậy thôi trong đầu họ nghĩ đó chỉ là một trò đùa nhưng họ đâu biết tôi đang nghĩ như thế nào ? Tôi nghĩ rằng trên thế gian này chẳng có ai có thể hiểu được tôi và xuất hiện những lúc tôi cần người ấy nhất. Ngay cả những người mà tôi tin tưởng như bố mẹ cũng dần làm tôi mất tin tưởng hơn . Những câu chửi tôi rất thảm hại khi họ tức giận vs tôi đâu ai biết còn đặt lên tôi những áp lực mà nhiều khi tôi chỉ muốn ch*t mà thôi. Tôi có thể sẽ ko gặp lại mn nữa nhưng tôi chỉ mong mọi người ko gặp trường hợp và sự khổ đau trong cuộc sống giống như toii mà thoi ….
mình lớn lên và chấp nhận việc thế giới ngoài kia không ai là hoàn toàn yêu thương mình, ai làm mình tổn thương cũng được, lúc nào mình cũng có thể vượt qua. Nhưng ngược lại với những gì mình đã chuẩn bị, người làm tổn thương mình đến từ chính gia đình mình. Nhiều lần như thế, mình vẫn luôn hy vọng mọi thứ sẽ tốt hơn, mình nuôi hy vọng của mình trong sự khinh miệt của cha, trong sự chửi mắng của mẹ. Nỗi đau do người thân gây ra là nỗi đau lớn nhất cuộc đời mình, là thứ đã nhiều lần suýt giết chết mình. Dần dần mình không còn tin vào bản thân mình nữa, mình thấy mọi thứ quá mơ hồ. Chưa bao giờ mình nghĩ mình sẽ phải đau đớn gọi ba mẹ trong đêm một cách thầm lặng, cầu cứu một cách hèn nhát như vậy
Vì thương bố mẹ sửa nhà tự dọn dẹp vất vả, mịn về là xắn tay phụ nấu nướng dọn dẹp. Nhà có đứa con trai ko phụ đc gì, ổng cũng có con nhưng lúc con ngủ, vợ bên cạnh con rồi ổng cũng k thèm xuống phụ. Mình trách ổng trc mặt bố mẹ thì lại bị tát bằng một câu vụn vỡ trái tim "m thì cũng có làm cái gì", "lắm mồm mà chả làm gì ra hồn"
1. Thầy Toán nói: " Có tí công thức toán học mà cũng hc kh xog thì sau này làm được gì cho xh hả e ? Nếu cảm thấy kh hc dc thì ở nhà đi cho r, đừng làm phí tgian của ng khác, phí tiền của bố mẹ " , kèm theo đó là tiếng cười cợt, tiếng xì xào của cả lớp. Khi ấy mình vừa mới nghỉ chơi với bạn thân cũ, cậu ấy nhìn mình bị phạt đứng góc lớp, cậu ấy cười cùng nhóm bạn mới và chỉ trỏ về phía mình, mình khóc ngay trong lớp.
2. " Khiếp s nó nhiều mụn thế nhỉ, môi nó chắc thái vội dc mười đĩa thịt bò ấy nhờ, c này xấu quá chắc chả có ai chơi cùng đâu " bạn thân cũ nói mình như thế với nhóm b mới của cậu ấy, họ cười cợt và lấy ảnh chụp trong nhóm lớp của mình ra xúc phạm, mình vô tình nghe dc, mình tiếp tục khóc ngay trong lớp. Mình nghe dc tiếng vỡ vụn trong tim mình ngay lúc ấy
Thuonqq cauu 💔🩹
"Đã xấu còn ngu" Cảm ơn vì câu nói "thật tuyệt vời" của bố
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
thật sự mình cảm thấy video này mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc vì mình có thể tìm thấy chính mình trong này.Mình đang thích một bạn cùng lớp,bạn ấy là N.Ngày trước thì mình bị mất niềm tin vào tình yêu nhưng N là người khơi dậy lại tình cảm của mình,N luôn chơi với mình rất thoải mái(dù khác giới) và bạn ấy cũng hành động như bạn ấy thích mình nữa.Và rồi đùng một ngày bạn nói với mình bạn thích T,mình nghe xong muốn khóc liền luôn nhưng mà mình không dám vì sợ bạn bè trong lớp bảo là "khóc gì mà khóc quài".N tỏ tình cách đây không lâu và bạn T từ chối,N bảo với mình rằng "tại mày hết đó P" mình thật sự cảm thấy bản thân như người khiến another person tổn thương luôn á.MÌnh khóc rất nhiều vì N nhưng bạn bè xung quanh của mình lại chỉ trích mình và bảo mình là người sai,mình tổn thương nhiều lắm nhưng chưa 1 lần mình oán trách bạn mình.Thật sự mình không còn dám đối diện với N nữa nhưng sau khi xem clip này thì có lẽ mình nên một lần nói ra tất cả feelings của mình,một phần vì mình thấy bản thân mình như người thay thế,một phần vì mình cũng thích N nên không muốn N nghỉ chơi với mình đâu.
Rất cảm kích khi VSTN! mang đến cho mình động lực rất lớn và đây cũng là lúc mình nên tha thứ cho bản thân rồi,từ bây giờ có lẽ mình chỉ cần sống cho chính bản thân thôi.Dù sao họ cũng không sống thay cuộc đời mình mà tại sao lại để họ thống trị cảm xúc của mình chứ.
nhiều khi cái cách mà người ta im lặng cũng có thể khiến mình chết đi đôi lần :(
''Vì thế giới khô khan hay anh là kẻ buồn ướt át?
Mà lạc những tháng năm dài trong rối ren vô vàn...''
deep vậy ông nội..nó im thì thôi 🤣
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
@@Stylexấumygu tui lấy dép phang bây giờ..qua chỗ khác đi má 😶 đang chill ở đâu nhảy zo cmt tụt mood thật sự
@@Ozzy-worsttaste um... Mình chỉ sợ thế giới lại có 1 người tự tử thôi bạn ko muốn thì đừng đọc là đc
Tớ từng bị giật đầu đập vào tường, tát đến mức chảy máu miệng, đánh bầm tím khắp cơ thể, từng bị tổn thương nặng nề và nhiều lần từ những lời nói xúc phạm, chửi bới, đe dọa,... Nhưng tớ còn trẻ, tương lai còn dài, tớ không dám bỏ đi mãi mãi...
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
Tớ luôn chọn cách im lặng để tránh xa những lời nói đó, nhưng càng ngày tớ nhận ra, nó chỉ là cái biện minh cho sự nhút nhát, ko dám phản kháng của bản thân. Có những lần tớ chỉ cố cười cho qua, nhưng đêm về lại trằn trọc suy nghĩ, r lại khóc một mình.
Mình Cũng Giống Bạn Vậy lientk 8550
Em là trẻ bị chậm phát triển, từng ko thể biết được bố là gì, mẹ là gì
Em sợ câu nói "Vừa là con gái lại còn vô dụng" cùng với ánh mắt thất vọng đến mức khiến em cười ngốc mà khóc thầm...
Em ghét bản thân mình, tại sao lại yếu đuối, vô dụng đến vậy?
Chẳng ai chịu giúp em, em lại phải tự ôm lấy bản thân, gieo mình hòa với bộn bề xã hội
Em chợt nhận ra một điều, em có thể ko hiểu bố là gì, mẹ là gì, nhưg em có thể rất giỏi việc tiếp thu và ghi nhớ nhanh trong 2 - 3 lần đọc sách. Có thể giải toán năm 5 tuổi và có thể vẽ , đánh đàn hay nhảy đương đại.
Em bước vào lớp 1, với sự tự ti nhưng lại hồn nhiên? Em thấy em lúc đó giống như kẻ lập dị giữa sự những đứa trẻ đáng yêu vậy
Nhưng tại sao những đứa trẻ với dáng vẻ ngây ngô lại có thể vung nấm đấm một cách ngốc nghếch như vậy?
Em biết rõ, họ cũng bị bạo lực nên mới bạo lực lại em...
Aha...em thực sự dần trở nên ngông hơn khi em càng lúc bị blnt, bắt nạt trên lớp, em bước đến họ và ôm họ vào lòng.
Có lẽ họ khá ngạc nhiên, nhưng họ lại ôm lại em và khóc nấc lên, lúc đấy em đã chắc chắn, họ cũng bị tổn thương
mẹ ơi , con không biết mẹ đã phải trải qua hay làm những việc mệt nhọc gì . Nên con đã cố gắng giúp đỡ mẹ những việc làm con có thể giúp cho mẹ bớt mệt . Con cũng không phải 1 đứa trẻ lười biếng không làm việc gì chỉ ngồi chơi , năm nay con thi vào thpt nên đôi lúc con cũng mệt mỏi và áp lực khi đến những kì thi . Nhiều lúc con mong những việc con làm sẽ giúp đỡ mẹ và mong mẹ vui nhưng hình như càng ngày mẹ càng không cảm thấy đủ với những gì con làm cho mẹ , mẹ mong con làm nhiều hơn có thể nói là tất cả mọi việc trong nhà dù con không đủ khả năng làm hay con kh có tg để làm thì con cũng phải làm . Mẹ bay giờ hay mắng chưởi con nhiều hơn luôn ss con với các bạn khác . Bây giờ mỗi lần nhìn thấy mẹ con lại sợ , lại áp lực . 5 ngày nghĩ lễ không ngày nào con đc vui vẻ . Mặt mày lúc nào cũng u ám , lúc nào cũng khóc chỉ muốn đến ngày đi học thật nhanh . Mỗi ngày ở nhà không ngày nào con thấy vui vẻ mà chỉ cảm thấy mệt mỏi thất vọng áp lực bất lực trc những câu nói của mẹ
quá nhiều những câu nói khiến mình không thể biết được đâu là tổn thương nhất
"Thông cảm nhé, tính a nó v". Một câu nói bth nhưng chỉ ng trong hoàn cảnh đó mới thực sự biết nó đau lòng và vỡ vụn ntn. Có lẽ k quên được quá..
Có người từng nói với mẹ mình rằng tội nghiệp mình chỉ bởi vì mình là đứa cháu duy nhất trong nhà không được yêu thương…. Nghe thì rất nhẹ nhàng nhưng mình đã để nó trong lòng trong suốt ngần ấy năm trời… sau đó mình lại nghĩ không sao cả chúng ta chỉ cần một gia đình 4 người là đủ
Em có quen người bạn rất nhiệt huyết, năng động nhưng cũng dễ tức giận. Bạn ý có thể có lúc nói ra những câu nói mát vu vơ, cũng có thể hét toáng lên vào mặt đối phương ở nơi đông người trong lớp học (trước sự có mặt của thầy giáo) hay giữa sân trường. Khi tức giận, bạn ấy nói ra những câu mang tính miệt thị nặng nề khiến đối phương rất tổn thương. Trong cuộc tranh cãi dù được chỉ ra đối phương ko có lỗi thì bạn ấy vẫn tiếp tục công kích. Và đến 1,2 ngày sau bạn lại coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn năng nổ và nhiệt tình như trước. Như vậy có nghĩa rằng bạn ấy ko ý thức đc bản thân đã làm sai. Đôi khi vì chuyện này mà em suýt quên bạn ấy cũng từng là người giúp đỡ em khi em phải dắt bộ xe trên đường vì xe hỏng. Em không biết phải đóng góp với bạn như thế nào nữa ạ. Mong nhận đc lời khuyên từ mn ạ
Mồm mà đi xa quá gặp phải th liều dễ bị xiên à mà trời sinh bản tính khó đổi lắm cưng. Cơ mà cũng có thể đổi được chỉ khi bị xiên hoặc có biến cố gì đó từ cái mồm, trải qua 1 lần đau như vậy thì ai cũng sẽ thay đổi thôi 🤔 đó là ý kiến của tui đã từng tiếp xúc 3-4 người như vậy
vào ngày những nỗi niềm đang chất chứa trong lòng, mọi áp lực dần dần được dồn nén, cứ nghĩ mình sẽ tìm được một chút an ủi nào đó nơi bạn bè, những người mà mình tin tưởng, ấy vậy mà họ chẳng hiểu đc nỗi niềm ấy, và lời nói ấy được thốt ra: "thôi m đi ra chỗ khác đi", dẫu biết đó chỉ là lời nói đùa nhưng vào khoảnh khắc đó tim mình như vỡ ra thành trăm mảnh, cảm xúc vỡ oà chẳng thể kìm chế được. Cho dù mọi thứ có vẻ như đã dần bình thường trở lại nhưng có lẽ cái cảm giác đó sẽ mãi in sâu trong lòng của mình mãi mãi. Mình không ghét các bạn ấy đâu, mình thương các bạn ấy nữa, nhưng mà biết làm sao được, mình vẫn là một người hay suy nghĩ vẩn vơ mà...
Nếu ai đó nói j thì tớ cũng chả quan tâm làm chi cho mệt. Nhưng ko hiểu sao mọi câu nói,câu mắng ko khiến tớ buồn nhưng khi có chuyện j đó mà người tớ đang nói chuyện yên lặng một cách bất thường thì tớ lại cảm thấy bất lực, sợ hãi, hơi chút buồn bã và ko biết nói gì nữa nếu tớ có nói j lúc đó thì nó cũng chỉ là những câu nói gượng gạo hay là nói những câu vô nghĩa, hoặc nói bé xíu. Mà nói vầy xong thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.Cảm ơn bạn vì đã làm ra video này.
Nhiều lúc tớ tự nghĩ là do mình quá nhạy cảm nên những lời nói bâng quâ ấy có thể dễ dàng đả động đến tớ , nó in sâu vào tâm trí và lặp đi lặp lại hàng ngày, nó khiến tớ khóc hàng đêm và tự hỏi rằng mình không đủ tốt?do mình quá béo ? cho dù tớ biết họ thật lòng không cố ý làm tổn thương đến tớ..
Năm đó, khi chọn trường thi đại học, tớ đã mơ về 1 ngày trở thành sv của Học viện Ngoại Giao. Khi tớ nói nguyện vọng của tớ cho bạn thân, nó đã tỏ ra khá ngạc nhiên:"Học viện Ngoại giao cần ngoại hình cơ, mình nhìn m xem, vừa thấp vừa đen, cười lại xấu, thôi bỏ đi". Tớ tủi thân lắm, lúc đấy tớ đã ấm ức, hoài nghi về bản thân nhiều. Về nhà kể lại cho mẹ nghe, mẹ nói:"Bạn con nói đúng mà, nên chọn trường nào k yêu cầu ngoại hình ấy con". Lúc đấy trong tớ như vỡ vụn, tớ k ngờ cả mẹ tớ, người sinh ra tớ còn nói vậy. Vậy là càng tin vào định kiến bản thân mình không có ngoại hình. Từ đấy, tớ sống khép mình hơn, ít cười hơn, gần như o ép mình trong khuôn khổ, k tự tin khi cười hay bày tỏ cảm xúc riêng. Sau này, khi tớ gặp ny tớ, khi tớ đã đạt được vài điều trong cuộc sống, tớ bắt đầu sống cho mình hơn, nhưng câu nói năm đó vẫn là thứ gì đó khiến mình không bao giờ quên được.
vì tôi đã vô tình bị tổn thương chỉ vì vài câu nói, nên lúc nào tôi cx suy nghĩ thận trọng vì sợ người khác sẽ bị tổn thương
Tớ đã từng chỉ vì 1 câu nói mà chốn vào 1 góc nhỏ mà khóc nấc lên "mày thì chỉ là người của đấy xã hội thôi"
" vì mày mà gia đình tao mới đau khổ " câu nói từ chính người mẹ tớ khi thốt ra trong lúc cãi nhau, nó như một mũi tên đâm vào trái tim của tớ, tớ chẳng muốn để gia đình mình ra nông nổi này, tớ không biết phải làm sao để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn nữa, tớ thật sự không biết phải làm sao hết..
"Mày chẳng được cái tích sự gì cả" mẹ và ông bà tôi đã từng nói tôi như vậy.Tôi biết họ rất yêu thương tôi nhưng những lời nói vô tình ấy lại khiến tôi phải nghĩ khác về bản thân mình.Tôi cho tôi là một kẻ không đáng sống trong ngôi nhà này , là người không đáng xuất hiện trước mặt họ để họ phải buông lời cay đắng.Để những suy nghĩ như vậy mà tôi luôn phải rơi nước mắt , dường như tôi không muốn sống và tiếp tục phát triển bản thân nữa . Dần dần như vậy tôi như có vét thương bên trong để rồi mỗi đêm cứ ôm gối khóc một mình trong xó phòng
Hồi đấy, cha tớ nói: "Tao không có đứa con như mày". Lúc ấy, tớ vào độ tuổi vị thành niên nên chưa hiểu hết nhưng đủ hiểu được ông ấy không cần tớ. Vì vậy, tớ đồng ý, tớ sẽ không làm con của ông ấy nữa nhưng vì sao lúc tớ đồng ý thì mẹ tớ nổi giận, mắng tớ xối xả bảo tớ là tớ vô tình bất hiếu trong khi tớ chỉ là đồng ý lời đề nghị của ông ấy thôi mà. Qua 3 năm, bây giờ tớ cũng chưa thể hiểu được vì sao lúc đó tớ đồng ý mà lại xin lỗi ngược lại ông ấy vì đã đồng ý đề nghị ông ấy. Ông ấy không phải người kêu tớ xin lỗi là mẹ kêu nhưng thậm chí lúc đó khi tớ xin lỗi lại còn bị mắng. Đó có lẽ là vết thương trong lòng mà tớ không quên được khi 14 tuổi
mình lạ lắm, khi ngày hôm nay có người làm tổn thương mình, mình khóc rất nhiều, rất nhiều nhưng mà chỉ đến ngày hôm sau, mình lại quên mất tất cả tội lỗi của họ. Chẳng hiểu tại sao, những vết thương đó vào một dịp nào đấy lại cháy âm ỉ trong lòng mình. Mọi người nói mình thù dai thì mình cũng chịu thôi, mình không thể thay đổi nó được
4 đến 15 tuổi mình toàn bị người khác chỉ trích 🙃 lúc cảm xúc tiêu cực mình muốn cào, có thể chảy máu hoặc rách đồ. Nếu 1 ngày nào đó thế giới hòa bình như thời Alantic thì tốt nhỉ, k sinh vật nào phải đau nữa ❤️🩹
ra nhiều đi chị ơi. em chờ mòn mỏi nghe thuộc podcast cũ luôn òi:))
Nhiều lắm ấy nhưng có câu làm mik buồn nhất là "coi bài bạn mới được 10đ" có vẻ câu đó cx rất bth, nhưng đối vs mik nó giống như đang phủ bỏ công sức tâm huyết của mình vậy,mình phải suy nghĩ mấy ngày vì câu nói đó...
Mê kênh này không chỉ giúp tớ có động lực còn khiến tôi vui lên khẳng ra tớ mong kênh có thể làm nhiều vd như thế này 💗
những vết thương cũ tuy đã lành nhưng những vết thẹo ấy mãi còn đó những lời nói đau lòng đến vô vọng quá khứ tuyệt vọng đến cùng cực đến hiện tại mình vẫn ko thể vượt qua được quá khứ tồi tệ ấy...nhưng mình vẫn cố gắng mỗi ngày để vượt qua khỏi tuyệt vọng của bản thân.
''cạch, tao không muốn qua lại với mày nữa. tao tồi vậy đó, tồi với những đứa đáng để tồi, cho trưởng thành lên tí. Hôm nay là kỉ niệm lần thứ 2 tao cạch mày, bye.''
mình thật sự đã khóc, mình ấm ức nhiều lắm. đến khi soạn những dòng này, mình vẫn đang khóc. Lúc đó, tim mình vỡ thành trăm mảnh vì sự trẻ con, nhu nhược của bản thân.
Khi tôi nghỉ họ giữa năm lớp 10
Ba tôi lúc đầu năn nỉ tôi đi học,nhưng tôi ko chịu,tôi xin rất nhiều lần,cuối cùng ba cũng đồng ý,tôi biết ba buồn lắm,vì tôi là người ba kì vọng nhất,sau này đến em trai tôi,ba tôi cũng mong em tôi học cho đàng hoàng,nhưng trong lúc đó ba tôi có nói 1 câu khiến cho tôi có cảm giác bản thân mình rất vô dụng "mày con trai học cho đàng hoàng để sau này con đi làm nuôi GĐ,còn chị mày là con gái học cho nhiều rồi sau này lấy chồng cũng không làm được gì..."có thể đối với mn câu nói đó rất bth,nhưng với tôi thì nó khác.....
2:58 cảm ơn vì đã cho mình khóc hết ra, mình cảm thấy đỡ hơn phần nào rồi.
câu nói khiến mình vỡ vụn là “coi như mày học nhiều, hiểu biết nhiều hơn tao” từ mẹ
do gia đình chỉ lo kiếm tiền nên ít quan tâm con cái, chỉ là quăng cho cái điện thoại rồi tự chơi một mình, từ đó dẫn đến em mình tiếp xúc mạng xã hội rất sớm và đang xem được những video phản cảm
vào năm ngoái, em mình mới vào lớp 1, không biết em mình coi như nào hay do tiếp xúc với các b chung xóm cũng gia đình lo kiếm tiền mà ít quan tâm con mà em mình hay nói các câu như “yamete kudasai” và câu khiến mẹ và mình cãi vã là “ăn ba tô cơm”
mình là con người siêu dễ khó chịu, kiểu không ai làm gì cũng khó chịu. lúc đấy mình siêu bực bội em mình, mình không kiếm chế bản thân mà lao vào giật điện thoại rồi đánh em mẹ thì trong phòng không nghe mình giải thích mà ra tán mình, mình thất vọng lắm luôn
sau đó mình cố gắng giải thích rằng câu đấy nói về segg và ở 1 độ tuổi mới 7 thôi thì không phù hợp, mẹ thì cứ bảo “em nó nhỏ không biết gì đâu, mày đưa lựu đạn nó vẫn ôm” mình thì cãi lại vì mình thật sự lúc đấy không nhịn được rồi mẹ nói rằng “coi như mày học nhiều, hiểu biết nhiều hơn tao” , nghe xong mình như vỡ vụn cả tâm hồn và từ đấy đến nay mình vẫn ghét em mình vì chuyện này và coi như nát dao đâm vào tim
Nhìn vào vết thương của mình để thấy thương mình nhìn vào người đã gây ra tổn thương cho mình để rồi hiểu hơn về họ có lẽ họ cũng chưa từng được nhận tình thương trọn vẹn để rồi họ chỉ có thể cho mình tổn thương để rồi ta có thêm cơ hội để hiểu người thân, người thương của ta hơn để không oán trách họ để thương họ hơn. Và rồi quan trọng hơn ta quay về và chữa lành vết thương của mình không thổi phồng làm quá không đè nén làm ngơ và rồi nếu được mình mang phiên bản lành vết thương đó lan tỏa có khi biết đâu lại giúp người thương của mình được phần nào đó. Mình hi vọng vết thương là cơ hội để mình hiểu bản thân mình hơn và cả hiểu người thương của mình hơn. Cảm ơn !
Tự dưng một ngày đẹp trời, có một người bảo t là trông m rất khó chịu, trông m đang không bình thường. Trong khi t không tiếp xúc gì với người ta cả, trong khi t chả làm gì người ta cả. Rồi bắt t xin lỗi, bắt t phải hiểu là t làm sai. Vì người ta thấy khó chịu. Người ta khó chịu là do lỗi của t.
Câu chuyện này chỉ thật sự dừng lại khi t quỵ luỵ xin lỗi, rằng trong lúc vô tình đã gây ra sự khó chịu muộn phiền cho người ta.
Và thật sự lúc đó t đã từ bỏ chính mình. Vì t thật sự đã nhận điều mà t chẳng làm.
Đã quá mệt mỏi rồi.
Đừng lấy lý do để bao biện chỗ sự vô năng của bản thân. Nếu bạn thấy bại, lỗi không do ai mà là do chính bạn chưa đủ quyết tâm, y chí chưa đủ mạnh mẽ, do bạn không chịu làm mà chỉ nghĩ. Xã hội phát triển, con người thì thoái hóa. Nếu bạn mạnh mẽ và quyết tâm, nếu bạn đủ cố gắng, nếu bạn đã thực sự làm theo ý tưởng của mình thì những lời dị nghị chẳng có tí sát thương nào đâu. Đóng trái lại và làm đi, nghĩ nhiều chỉ khiến bạn càng sợ nhiều càng tổn thương nhiều. Làm 1 cổ máy vô tâm luôn tiến về phía trước để thành công rồi hãy làm 1 con người. Không phải người khác ác mà chỉ là do bạn quá lương thiện và yếu đuối. Răng trả răng, mắt trả mắt. Khi bạn thành công rồi thì những người tổn thương bạn sẽ chịu đựng những gì bạn đã phải chịu đựng từ chính bạn. Cuộc sống này không có đồng minh, chỉ có kẻ thù. Chỉ là chưa chởi thành kẻ thù hoặc chưa biết đến mà thôi. Thanh kiếm gãy lưỡi ta sẽ vứt, thứ nào vô dụng thì cũng nên loại bỏ khi cần thiết. Các bạn có thể thấy tôi độc đoán và vô tâm nhưng con người là thế. Con người đứng đầu chuỗi thức ăn là nhờ vào việc có thể thích nghi với mọi hoàn cảnh. Nếu trên con đường tôi tìm đến cái chết an nhiên mà bị 1 ai đó dẫm lên để bước tiếp tôi cũng chẳng oán gì, nếu có oán chỉ có thể nói bản thân kém hơn người khác. Người xưa để sống họ thiêu cháy lẫn nhậu, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Đó đã là bài học ai cũng cần phải biết. Ích kỷ không phải chỉ lo cho bản thân, đó chỉ đơn giản là bản năng tự bảo vệ chính mình. Đến bản thân còn chẳng đc sống tốt thì nói gì đến người thân gia đình rồi người dưng nước lã. Sống ác sống rác ta thành công thì đó không phải ác và rác. Lịch sử chỉ đc viết lên bởi kẻ chiến thắng sau cùng.
Mình luôn nhận những lời chửi bới chê trách trong chính những người thân của mình... m tự kỷ quá.. suốt ngày không chơi với ai ngu dốt lười biếng không làm được việc gì cả.. không hoạt bát vui vẻ. Lúc nhỏ tôi còn phải chịu đựng những lời chửi rủa đến nỗi đến giờ tôi vẫn không thể quên rằng tại sao m không chet đi m là con quy...tôi đau đến ngẹt thở đến nỗi phải kìm nén và tìm một chỗ tối để ngồi đấy mà khóc trong thầm lặng cũng chẳng ai quan tâm, tôi còn nghĩ tại sao mình lại sinh ra trên đời này để làm gì để đau khổ đến vậy đã vậy, cứ ngỡ nhà là nơi tốt nhất nhưng không bước ra ngoài bị chê trách chịu đựng mệt mỏi về nhà lại không có được sự bình yên.. quá nhiều để nói ra 😊
"Mày chết được mày chết đi."
Mẹ mình nói với mình câu đấy, và giờ thì đổi thành: "Sống chết là việc của mày," mỗi lần mình gào lên với mẹ là đừng ép con đến mức đường cùng.
Giờ thì mình chỉ nói chuyện với mẹ thông qua tin nhắn, vì mình cảm giác nếu mình nói chuyện với mẹ, thì tất cả những lời mẹ dành cho mình sẽ chỉ là những thứ bồ hóng đen kịt bao bọc lấy tâm hồn mình.
Mình mệt rồi.
Năm ấy có một cô bé là nạn nhân của bạo lực ngôn từ, bạo lực học đường. Cô bé ôm lấy từng vết thương cứ chồng chéo lên nhau vào trái tim ngày qua ngày. Cô bé ấy chật vật cất lời với mẹ, rằng con cảm thấy mệt mỏi, rằng con cảm thấy sợ hãi. Cô bé ấy ngày nào cũng nói như thế. Cô bé ấy chưa một lần nhận lại một hành động hay lời động viên từ người phụ nữ duy nhất mà cô có thể trông cậy. Đến một ngày, cô bé phải hứng chịu bạo lực thể xác, nhưng vì bóng ma trong quá khứ, cô bé không muốn kể với ai nữa, kể cả người phụ nữ ấy. Cô bé tự tìm lấy cho mình chiếc vỏ ốc, tự tách biệt mình với xã hội, để không phải đau nữa. Rồi khi phải một mình đương đầu với những điều thật kinh khủng, cô không tìm thấy được một ai để cầu xin sự giúp đỡ. Những tưởng người phụ nữ ngày xưa sẽ nhận ra những nỗi đau mà cô bé đã chịu đựng, nhưng đến tận khi ấy, cô bé chỉ nghe được vỏn vẹn một câu "Mày sống sao mà giờ đến một đứa bạn cũng không có để nhờ giúp đỡ".
Những lúc mình ko ngồi học là mẹ mình đều nói mình trượt c3, mình biết là mẹ muốn tốt cho mình nhưng câu nói ấy làm mình khó chịu kinh khủng,mình ghét cái cách mẹ áp đặt sự thất bại,khinh miệt lên người mình
tớ như được trò chuyện với bản thân vậy..cảm ơn kênh!..
"Sao m ngu vậy", "Nhìn mặt con này mà chán",...😢 những câu nói từ nhỏ đến lớn mình đều được nghe từ ba. Nhiều lần chỉ ước gì ba đối xử với mình tốt hơn.
Những podcast và radio bạn làm rất hay, tớ rất thích xem chúng hoặc nghe chúng sau các giờ học căng thẳng để trân trọng bản thân hơn
Có câu nói nào khiến cậu vỡ vụn chưa? Oh, nhiều đấy...Có những lúc mình chìm trong nước mắt, mình ngập ngụa chới với tìm cách lên 'bờ'. Nhưng cậu biết khoong, càng vùng vẫy muốn thoát thì mình lại càng chìm sâu trong những vũng tốt tăm của cuộc đời. Người ta nói rằng: tan vỡ để ánh sáng ngập tràn nhưng sao mà chẳng tia sáng nào chiếu vào trái tim mình thế kia? Phải chăng, ánh sáng của đời mình đang bận chiếu sáng ai r chăng?
Chị ơi, có thể làm tập podcast về cuốn sách " Trốn lên mái nhà để khóc" được không ạ?
Vô tình xem được video đầu vì caption quá hay và hợp với mình. Rồi sau đó là bất ngờ vì chất giọng ấm áp, dễ nghe này. Sao lại hay thế nhỉ? Nội dung cũng chữa lành nữa🥺 . Kênh oii, iuu kênh vô cùng í🌷💝
Tôi nhìn được câu hỏi tiêu đề video làm tôi ngẫm nghĩ rất lâu.Hồi nhỏ,tôi được ông nhắc nhở,lúc ấy,ông tôi đã say mà say thì lời con người nói dường như đều là thật lòng.Hôm đấy,ông tôi nói với tôi rất nhiều,tôi mới đầu thầm nghĩ sẽ cố nhớ kĩ những lời nói này.Nào ngờ,tôi mới đi lên phòng ở tầng hai,ông tôi đã nói ra câu nói khiến tôi rất đau lòng với bà tôi:"Nó có bao giờ chú ý nghe tôi nói đâu.Mới nói một câu nó đã xụ mặt xuống thì nghe kiểu gì?Tôi nói với nó như nước đổ đầu vịt".Tiếp sau đó lại là những tiếng mắng mỏ của ông tôi.Ngày hôm đó,tôi thật sự rất đau lòng,trái tim tôi cứ đau quắt lại.Tôi thật sự đã bật khóc khi nghe ông nói tôi thậm tệ như vậy.
mỗi một lần Vì Sao Thế Nhỉ đăng video về chủ đề tui quan tâm là mỗi một lần trái tim của tui đc chữa lành
đôi khi ba mình nói mình là ko cố gắng ,ko chịu học bài ...v.v rồi nói hồi đó ba mik học ra sao ,thành tích tốt như thế nào
mẹ mình thì bảo mình một câu cố gắng vượt qua .Xong buổi tối ba mik thì làm vc ,mẹ mik thì coi phim ,chỉ có thk em mik là vui nhất thôi, lúc nào ba mik cx nói là mik ko đủ tốt .xong r mik cứ chùm chăn khóc xong sáng mai lại cười nói ik học bth
Có, đã từng...lúc tớ đang vui vẻ vì điểm thi 15/20, cô lại bảo "vui cái gì mà vui, năm ngoái em đã thi được tầm điểm này rồi (tớ thi vượt cấp), năm ngoái em lp8 đấy, năm nay lp9 ôn lại hẳn một năm đấy, phải xem lại chứ vui gì mà vui"....
Nghe xong t thấy t từng trải qua những việc này rồi. Mà dường như nó đã chai lì và không thể còn sức sát thương với t nữa. T nhận ra bản thân không cần chữa lành nữa, chỉ cần tự cứng cỏi hơn trước những sát thương
"Sao da m nhiều mụn thế ghê đến chết đi dc " khi nghe câu nói này tim mình hụt hẫng đi 1 nhịp. Mình khong muốn nhiều mụn như thế đâu, nhưng mà sao có thể chọn 1 khuôn mặt xinh đẹp dc. Nếu khong nói cho nhau được lời hay ý đẹp thì đừng làm tổn thương nhau. Mình đã khóc rất nhiều khi nghe câu nói chê bai đó
"Mày đúng là vô dụng, chả làm được tích sự gì, chỉ suốt ngày vẽ vời."
"Tao không nên sinh ra mày"
2 câu này ám ảnh em từ lớp 5 đến giờ^^
Cảm ơn b vì đã kiên cường tới như vậy và cảm ơn bạn đã sinh ra xin lỗi bạn vì đã ko thể ở cạnh bạn ngay lúc này còn việc tại sao mình lại nói như vậy ư ? Vì bạn xứng đáng thôi . Mong bạn đừng vì những ngày đầy mưa mà bỏ rơi những ngày nắng ấm sương mai dịu dàng .
có một lần mình lỡ làm bà giận và bà đã noi với mình: MÀY XẤU LẮM MÀY LÀM CÁI GÌ CŨNG CHẲNG ĐẸP
: câu nói đó khiến mình đã vỡ vụn và chẳng còn muốn sống
Thuonqq cauu 💔🩹