Hưởng ứng ngày Nước thế giới, Tupperware đồng hành cùng VSTN! trong chiến dịch "Sống bền" hạn chế rác thải nhựa một lần ra môi trường. Chi tiết "Sống bền": bit.ly/3XjIpnd
Em nghĩ chắc không ai tự nhiên ghét việc khóc. Chỉ khi ta bị giáo dục sai lầm từ nhỏ về những lần bị bắt nín khóc lúc cảm giác sợ hãi đã khiến xã hội có một cái nhìn sai về việc khóc. Tại sao người lớn lại luôn buộc những đứa trẻ kiềm nén cảm xúc thay vì quản lí cảm xúc vậy?
Mình nghĩ rằng vì người lớn cũng đã luôn là nạn nhân của sự giáo dục sai lầm đó, và họ còn không được tiếp xúc với những kiến thức tiến bộ như chúng mình nữa nên họ khó có thể thay đổi được. Vậy nên chúng mình cứ tự chữa lành cho cho chúng mình trước nhé
"Con trai , đàn ông là ko đc khóc để sau này còn cưới vợ, còn lo cho bà, cho mẹ " Chắc hẳn câu nói này đã đi sâu và ăn mòn qua nhiều thế hệ. Tại sao đàn ôg là ko đc khóc, đó là do định kiến của xã hội, Phụ nữ khóc 1 cách dễ dàng, họ có nữ quyền, họ đời bình đẳng. Thế sao đàn ông cx có bình đẳng đâu, họ cx có đc khóc đâu, có được yếu đuối như phụ nữ đâu. Ông mình là ng hay cáu kỉnh nhưng ông kể với mình rằng thật ra đàn ông lúc nào chả muốn yếu đuối, nhưng sẽ chẳng ai yêu 1 ng con trai ko mạnh mẽ cả ....
Người nhạy cảm thì dễ tổn thương, khó kiểm soát cảm xúc cộng thêm overthinking là một combo bất hạnh. Và nhạy cảm cũng là một điểm mạnh. Nó giúp cho người ta dễ đồng cảm và thấu hiểu người khác. Nếu có thể học cách kiểm soát cảm xúc thì dễ trở thành 1 người có EQ cao rất có ích cho bản thân và xã hội. Chỉ là định kiến và sự tàn nhẫn của cuộc đời giết chết những người nhạy cảm từ bên trong khiến cho họ dễ thu mình lại và bị những vấn đề về tâm lý bào mòn. Chọn lọc mối quan hệ và học cách phớt lờ những ác ý là điều nên làm cho những bạn như thế này. Sách tâm lý, triết học khắc kỷ, thiền và yoga có lẽ cũng có ích.
@@NguyễnHàThu-n9w Đến 1 lúc nào đấy thì nó sẽ tự hết, khi bạn trưởng thành chứ tôi xem người ta dạy rất nhiều cách thoát khỏi overthingkinh mà xong vẫn không thay đổi được gì.
mình là con trai, từ nhỏ mình đã khóc rất nhiều, bị bố mẹ mắng là khóc, bị đánh là khóc, ấm ức cũng khóc, ức chế tí là khóc. Bây giờ đã 27 tuổi nhìn lại thì mình đã khóc nhiều đến nỗi những giọt nước mắt đó cũng trở nên chay lì, giờ mình không còn rơi được 1 giọt nước mắt nào nữa, dù là trong đám tang của bà, người mình đã yêu thương biết nhường nào, nhưng mình vẫn không thể rơi nước mắt, mọi người đều nghĩ mình vô tâm kể cả cha mẹ. Từ đó nhận ra không phải có người dễ khóc, người không, mà là vì thời gian làm nó không còn có thể bộc phát ra ngoài được nữa, chỉ có thể dồn nén nỗi đau với khuôn mặt lạnh tanh mà thôi.
Bà em mất năm em 7 tuổi Em rất buồn bã , xung quanh ai cũng rơi nước mắt còn em thì ko😢em cũng chỉ biết kiềm nén trong lòng cảm xúc thật , giống như em đang đeo 1 chiếc mặt nạ vui vẻ vậy😢😢😢❤
Mỗi khi tớ khóc, mọi người trong gia đình đều bảo tớ thừa nước mắt, có thế thôi cũng khóc, tớ đã coi khóc là thứ tệ hại và khó chịu nhưng khi sau khi nghe xong tớ cảm thấy ổn hơn rất nhiều
Với mình khóc là một cách cực tốt để giải toả tâm lý. Có 1 thời điểm năm 2019 mình thấy mệt mỏi lắm, và vô tình xem 1 bộ phim mà khóc quá trời khóc. Sau đó thì tâm trạng mình dần dần đỡ hơn nhiều. Nghe video này đc có 2 phút mà mình cũng bắt đầu chảy nước mắt rồi nè. Mình không nghĩ khóc là yếu đuối hay gì, đơn giản nó là cảm xúc cần phải xả. Mà nhiều lúc thấy mau nước mắt cũng đáng yêu, ví dụ lúc khóc xong nhìn mình trong gương đến bật cười vì sao chỉ vì chuyện nhỏ thế mà cũng khóc, hâm thế cơ.
Ui. Y như mình ý. Mỗi lần đau lòng. Khóc 1 thôi 1 hồi 1 mình. Khóc xong thấy mình mạnh mẽ lên nhiều ấy. Nên với ai mình k biết. Đối với mình, mình trân trọng việc mình có thể khóc đc ra.
mình ghét việc khóc trước mặt mọi người xung quanh mình và kể cả người thân của mình =))))) nhưng tất nhiên ở một mình thì mình khóc rất nhiều , mình nghĩ là không nên chối bỏ cảm xúc của bản thân vì vậy cứ khóc thôi nhưng mình thấy mình càng khóc thì lại càng mệt mỏi , không giải toả được cảm xúc. Cho đến bây giờ mình mới nhận ra là mình chưa bao giờ khóc mà phát ra tiếng động hay biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt , chỉ có nước mắt mà thôi. Và chính vì như vậy , mỗi lần mình khóc thì tất cả các bộ phận trên cơ thể mình như co thắt lại , đau nhức đặc biệt là bụng và đầu của mình + suy nghĩ nhiều , mất ngủ khiến mình chẳng còn giải toả được cảm xúc của mình như bao người nói mà thay vào đó lại là một cảm giác mệt mỏi , stress hơn.
Mình cũng vậy dù ở đâu mình cũng cố gắng kiềm chế nước mắt và mình tự hỏi:mình có thể khóc khi mình buồn, tức giận... tại sao lại cứ kiềm chế? Mình lại nghĩ:Hồi nhỏ mình khóc nhiều lắm chuyện gì mình cũng có thể khóc mình luôn muốn mạnh mẽ và luôn tỏ ra ổn nhưng bên trong rất đau và chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn 😢
Nhà mình từng dạy mình rằng: "Khóc là để khóc cho cha, cho mẹ khi họ mất". Có lẽ vì thế mà trong suốt thời cấp 2 tới khi mới bước lên đại học, mình đã nhịn, nhịn lắm. Dù trong lòng mình có trực trào, muốn gào lên nhưng mình cũng nuốt ngược vào trong cả. Nó..không thoải mái lắm đâu, nhưng mà mình cũng ko muốn làm buồn ba má mình nên cứ vậy thôi. Giờ thì mình như cái bình vỡ vậy, cũng gần nửa năm rồi mình bắt đầu đi chữa trị tâm lý, mình cũng dần cho phép bản thân mình khóc khi cần, cũng sống thật với mặt nhạy cảm trong mình để mình..không vỡ vụn thêm lần nữa..
Khóc không đáng sợ, đau đớn, tổn thương mà không khóc được mới thực sự đáng sợ, khóc là liều thuốc chữa lành giúp chúng ta giải toả căng thẳng, vết khứa rỉ máu trong trái tim, hãy khóc và khóc thật lớn đi các cậu nhé ❤
mình thích việc khóc một mình, hoặc nếu có vô tình khóc ở đám đông thì mình cũng mong đừng ai đến bên mà ôm ấp, an ủi. chỉ vì mình không thích việc phô diễn những cảm xúc theo định nghĩa của mình là tiêu cực ra cả. và mình cũng chẳng hề bị giáo dục sai hay sự tự nhận thức của bản thân về cảm xúc không đúng. chỉ là mình không thích.
Cảm giác đó là khi bạn muốn được có không gian yên lặng để tâm tư của bản thân có thể thoát ra khi đó bạn sẽ cảm giác được nhẹ lòng hơn . Tôi cũng không muốn khóc trước mặt người khác , vì trong mắt họ tôi luôn là người hiền lành dễ gần tôi không muốn gieo cảm xúc tiêu cực cho họ rồi để họ lo lắng ....
Tớ là con út trong gia đình,lại thêm một người anh trai nx.Lúc nào tớ cx bị anh đánh.Tớ cố gắng nhịn khóc,rồi lại chạy vào phòng ngủ ngồi trong góc mà khóc thầm.Mỗi lần giải thick thì mẹ lại bảo tớ đóng vai nạn nhân.Rồi tớ cx hình thành lên một quy luật riêng của bản thân.Sáng thi tớ đeo mặt nạ cười,đêm khóc.Dần dần,mẹ phát hiện ra hành động của tớ và mắng tớ.Lâu dần tớ ko thể khóc như quy luật riêng của tớ.Và rồi tớ dần ghét việc khóc một cách vô lý.Khi khóc nhìn mik ở trong gương,tớ thấy mik thật buồn cười mà ngưng khóc.Năm nay tớ 18 tuổi rồi,nhìn lại quá khứ tớ cảm thấy thật ngượng ngùng.Tớ cx đã học đc cách lẩn tránh biểu lộ cảm xúc giả tạo.Cho nên tớ luôn cười,mọi người hay bảo:”M ko bik biểu lộ cảm xúc à?”.Đêm thì tớ cx ko ngủ mấy,toàn xem điện thoại,ko thì nhắn tin vs bn cho vơi bớt nỗi buồn.Học hành,gia đình đã tạo cho tớ một áp lực.Tớ nhiều khi muốn chết r lại thôi.Mỗi khi khóc,tớ lại nói vs tớ là”Chắc là vài giọt nc mắt tràn ra thôi,m có buồn j đâu”.Tớ thật sự rất mệt mỏi vì lúc nào cx phải đeo mặt nạ r…
Em là một đứa mau nước mắt khi ở một mình hoặc những chuyện mà không để ý. Nhưng đối mặt với những chuyện hệ trọng, khi mà nhiều người cuống quýt thì em lại bình tĩnh không một giọt nước mắt. Nhưng giờ biết ơn vì mình cũng là một người dễ xúc động vì trái tim mình vẫn còn biết rung động. Cảm ơn c vì bài chia sẻ
Bằng một cách nào đó mà video này hiện lên sau một video đã khiên em khóc rất nhiều. Video đó nói về một bạn nữ đi cafe vô tình gặp được một người phụ nữ rất giống với người mẹ quá cố của cô ấy. Và thật may là cô gái mạnh mẽ ấy đã chủ động nói chuyện và xin được gửi một cái ôm đến người phụ nữ vừa lạ mà lại rất đỗi quen thuộc này. Em rất may mắn là còn mẹ nhưng nước mắt em cứ tuôn trào từ nãy đến giờ. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ! một lần nữa vì video này ạ. Em cảm ơn rất nhiều.
ngày bé mỗi khi khóc, mình sẽ khóc khá lớn và ba mẹ mình mà thấy sẽ kiểu: bộ ba mẹ ch.ế.t rồi hay gì mà khóc? rồi từ bao giờ mình cũng không biết nữa, mình chỉ khóc khi một mình, và khi khóc cũng chỉ im lặng, dù cho có những lần khóc nhòe cả mắt, nghẹt cả mũi, mình cũng chỉ bình tĩnh mà thở bằng miệng, khóc một cách yên lặng, rồi lát sau lại quay về làm một "mình" mà mọi người thường thấy hàng ngày.
Tớ trượt 2 lần thi đại học. Khi biết kết quả tớ đã tát thật mạnh vào mặt, đập đầu vào tường, cào cấu người mình chỉ mong rằng đó là mơ, nếu mình đau mình sẽ tỉnh lại. Nhưng không, nó là sự thật. Tớ chỉ có thể nằm đó và khóc. Tớ khóc rất nhiều đến mức không còn nước mắt để tuôn ra nữa. Sáng hôm sau tớ trốn trong chăn cho đến khi nhà không còn ai. Mắt tớ sưng húp nhìn vào thấy buồn cười ghê. Nhưng đã là chuyện của mấy năm về trước rồi giờ tớ đã ổn hơn và nhận thấy rằng đôi khi không thể khóc được mới là chuyện đau khổ.
Theo tớ nghĩ,ai trong số chúng ta ngồi ở đây và những người xung quanh ngoài thế giới bao la kia cũng có quyền được khóc,được bộc lộ cảm xúc thật của chính bản thân mình,bất kể là đàn ông hay phụ nữ.Bởi bộc lộ cảm xúc thật của bản thân sẽ giúp giải toả được phần nào áp lực trong học tập,công việc và cuộc sống của các cậu.
mình rất dễ bị xúc động và hay khóc trước những điều rất đơn giản. nhưng cũng không phải mình sẽ dễ dàng cho ng khác thấy giọt nước mắt của bản thân, hay là khóc vì những điều vô lý.. mình khóc thường là vì những hành động cao đẹp mà mình vô tình nhìn thấy, khóc vì những người mà mình yêu thương, khóc vì mình hiểu được nỗi đau của ng khác.. và mình tin những giọt nước mắt đó là hoàn toàn xứng đáng. tại sao cta phải chối bỏ cảm xúc của mình khi đó là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế dành cho ta nhỉ😊
Mình ghét việc khóc nhưng đôi khi chính việc khóc làm mình cảm thấy như bản thân còn tồn tại. Mình từng bị bắt nạt cô lập, lợi dụng khi còn đang học cấp 1, khoảng thời gian đó thật sự là góc khuất của mình, ba mẹ ở quá xa để có thể lo đc, ông bà thì k hề quan tâm lại còn to tiếng quát "m khóc cái gì, t k có rảnh lo ba việc này đâu,..." thầy cô cũng k để tâm chỉ giải quyết qua loa bắt mình phải hoà nhập với đám đó. Khi trở về với ba mẹ thì mình từ dáng vẻ tự tin đã hoá tự ti lúc nào không hay, trong quá trình phát triển thì câu nhiều nhất mình được nghe là con phải mở lòng ra phải hoà nhận và tự tin lên, đương nhiên họ chỉ có thể nói miệng, mình k trong mong gì vào việc họ nhận ra vấn đề trong tấm lý mình, càng lớn mình càng thu mình lại không sẻ chia gì với ba mẹ quá nhiều, hiểu chuyện đến mức họ coi đó là điều hiển nhiên phải làm, điều mình có thể làm những lúc đó là khóc, có khi vài lần trong ngày, lắm lúc chỉ vì chút chuyện lại trở nên suy sụp rồi phát ốm, song đôi khi có 1 vài chuyện nhỏ mà họ quát mắng mình 1 cách vô lý, mình không thể nhịn nổi nữa và phát nổ rồi cứ thế quấy khóc thì họ lại cho rằng là bản thân mình đang nổi loạn và chỉ có quát mắng mình, riết rồi mình càng ghét việc rơi nước mắt hơn bởi cảm giác nó thật sự vô dụng và chỉ thể hiện sự yếu đuối của mình mà chả được gia đình công nhận đôi khi còn bị quát lại ấy chứ, mình tự hỏi sự nhạy cảm này là 1 món quà hay chính là mồ chôn cho chính mình nữa. Nhưng giờ mình vẫn thực sự mừng vì mình vẫn còn khóc được, bởi mình lo 1 khi mình k thể khóc được nữa thì mình còn có thể là chính mình không hay chỉ là 1 vỏ rỗng vô hồn với sự vô cảm và trống rỗng
Mik thì cx dễ khóc lắm nhưng mik cx mau khóc, rơi tí nước mắt r th . Mik cx chẳng thik khóc trc mặt ngkh , chỉ muốn tìm một chỗ khuất yên tĩnh nào đấy r ngồi rơi nc mắt , cố ko phát ra tiếng j . Mik cx muốn đc an ủi , quan tâm một chút th cx đc Hồi trc mik cx khóc trc nặt ng thân mik , thể hiện rõ lắm nhưng tớ chỉ nhận đc sự thờ ơ , ko quan tâm của mn , thậm chí còn bị chửi và cười nhạo nx . Lúc ấy mik buồn lắm , từ đó mik cx trở nên khép kín hơn , chẳng muốn khóc nx , kìm nén cảm xúc của mik , ko muốn ai thấy mik khóc nx vì mik thấy nó lm mik rất yếu đuối ......... Postcard hay lắm ạa 🥰
Mình cũng đâu muốn khóc đâu, đặc biệt là khóc trước mắt người khác mình đã nhịn và kìm nén nhưng đến lúc mình không nhịn được nước mắt đã trào và tuôn ra ngoài nhưng họ coi đó là sự yếu đuối, sợ hãi, nhát gan và chẳng có gì phải khóc vì điều đó là bình thường, mình không nghĩ mình lại dễ khóc đến vậy, mỗi lần có chuyện gì mình kìm nén rất nhiều nhưng trong lòng mình mang cảm giác khó chịu, không ai hiểu và nắng nghe mình cả lên mình cũng chỉ biết khóc để giải tỏa hết những gì mình đã chịu đựng 😊
Cứ mãi dặn lòng rằng mình phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, mà bỗng quên mất việc mình cũng phải cần được rơi nước mắt. Gần nửa năm trời mình mới có thể khóc òa, mình dường như một lần nửa được sống lại, cảm giác chỉ là 1 trận khóc thôi nhưng giống như thể mình được giải tỏa cảm xúc tích góp lại của nửa năm qua. Với mình khóc thì cứ khóc thôi, không việc gì phải ngăn cản cảm xúc của bản thân cả, mong là bạn với mình sẽ điều khiển được nước mắt để cảm xúc nhẹ nhỏm hơn.
09.11.2023 mình là một đứa luôn muốn mang đến năng lượng tích cực tới mọi người, luôn muốn thể hiện sự sôi nổi nhất trong bản thân ra ngoài mặc dù vô cùng nhút nhát rụt rè. mình ở trên mạng chính là 200% tích cực trong người. tự tạo niềm vui tự cười tự an ủi chắc có lẽ là thứ mình làm hàng ngày hàng giờ. mình ghét bản thân luôn sống một cách vội vã mà không thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề, bất cẩn trong mọi việc. mình ít nghe podcast lắm nhưng lần này sẽ thử sống chấm lại, bạn mình đã gửi cho mình một chiếc pc khác nhưng tiêu đề podcast này thực sự khiến mình lập tức phải ấn vào nghe. cảm ơn Vì sao thế nhỉ vì khiến cho mình thay đổi suy nghĩ à thì ra không phải mỗi mình như vậy. từ khi bắt đầu cấp hai đến giờ cũng đã gần sáu năm, mình cũng không biết từ khi nào mình lại nhạy cảm tới vậy bất giác rơi nước mắt. mình còn nhớ có một buổi sáng xem được một đoạn phim ngược mà khóc cả giờ sau đó lại đi xem mấy video buồn buồn khác thế là khóc nguyên cả buổi:) podcast này như nói lên lòng mình vậy giống gần như mọi điều. khóc xong là tự soi gương tự cười thấy mắt mình đỏ lên xấu quá dặn mình lần sau sẽ không được khóc nữa (lần nào cũng vậy kìm nén hết rồi chui vào phòng khóc hết nước mắt xong tự nín tự an ủi) nhưng mình lại không phải đứa hay suy nghĩ (mình cũng muốn tự tạo áp lực cho bản thân) khóc xong là hết là trôi hết đi nỗi buồn khi ấy. dạo này mình gặp một số chuyện khó chấp nhận. từ giờ mình sẽ khác, mình sẽ học cách ít khóc lại phải thế mình mới cố gắng mọi chuyện được hơn nữa! từ giờ mình cũng sẽ ghé qua đây nghe podcast nhiều hơn, cảm ơn 🤍 ps: lan man một hồi cũng chả biết mình viết gì nghĩ trong đầu cái gì là mình viết ra thế đó:(
Thật sự mình rất dễ khóc ý không hiểu sao khi người ta lớn tiếng với mình đã rưng rưng rồi,ngay cả việc cỏn con nhưng mình lại suy nghĩ khác với mn lắm, có lần ba đem bánh về tới trưa mình tìm thì không thấy nữa, hỏi mẹ mới biết cái đó là của đứa em họ Nhưng ba lại đưa mình, Thật sự mới đầu cảm xúc mình vui lắm vì lâu lâu mới đc ăn mà bỗng dưng phút chóc cái đó không phải của mình nữa.... Ai cũng nói mình mít ướt suy nghĩ nhiều đúng thật là như vậy...
Mình là một cô gái đơn giản ,chẳng xinh đẹp hay hiền dịu như bao cô gái khác.Lúc nào cũng như con trai ý ,thầm đơn phương một người nhưng nhìn lại mình cũng chắm dám gần cậu ấy hơn.Những cảm xúc buồn ,khóc tớ cũng gặp nhiều lắm hở là khóc hở l là mít ướt ,nhìn có tý là khóc ,bị chọc hay đụng đến bề ngoài là khóc .Luôn muốn nghĩ mình có thể mạnh mẽ hơn ,sao phải khóc ,nước mắt không nên dễ bị nhìn thấy.
Theo em, những người dễ khóc cũng là do ảnh hưởng từ bé, ảnh hưởng từ cách giáo dục của ba mẹ, những lời mắng chửi in sâu vào tâm can rồi thì những lần ăn cơm chan nước mắt. Nó ảnh hưởng đến bản thân chúng ta bây giờ. Ghét khóc! Nó chỉ phổ biến với vài người, khóc với một số người là sự giải toả cho việc những ấm ức hay căng thẳng đã ấp ủ từ lâu trong bản thân mà chưa được chia sẻ với bất kì ai. Bây giờ, trẻ em còn áp lực hơn cả người lớn với việc học tập, vì vậy, các bật phụ huynh hãy lựa chọn các giáo dục phù hợp, đừng để bản thân con em chúng ta phải trải qua những cảm giác mà người àm cha, làm mẹ đã từng trải nhé!
Cha mẹ luôn luôn là tấm gương cho con cái cũng là lưỡi dao 2 lưỡi và cũng là giáo dục sai và đúng cho con mik ,dạy con mik ko tin lời ng lạ nhưng ko dạy con mik bt phân biệt đúng sai dạy con mik phải lớn và giỏi hơn ngta nhưng lại ko bt dạy con tự biết chăm sóc chính mik hay sức khỏe và sắp xếp thời gian lúc nào cũng phải bắt ép con mik làm đc 1 cái j đó quá cao nhưng ko dạy nó bt những thứ khác
Mình cho rằng cảm xúc là một trong những món quà ý nghĩa mà con người có được. Kể cả cậu là nam, nếu cảm thấy muốn khóc, hãy cứ khóc. Điều mạnh mẽ nhất trên đời này chính là chấp nhận cảm giác hiện tại của bản thân, nên nếu các cậu có khóc và thừa nhận rằng mình sẽ kiên cường hơn sau trận khóc ấy, thật sự các cậu rất ngầu luôn đó. Cảm xúc không phân biệt giới tính, vậy nên chúng ta cũng không nên như thế nhé.
thật lòng cảm ơn cậu vì những dòng chia sẻ ấy, nó thật sự đã chạm đến mình. Mong rằng những giọt nước mắt của cậu sau này sẽ chỉ toàn là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc nhé
Hôm nay tôi khóc rồi các cậu ạ . 9 ngày nữa thi gia đình, bạn gái đều kì vọng nhưng nhìn lại mình thấy mình kém cỏi quá. mong rằng bản thân sẽ trở nên tốt hơn sau ngày hôm nay nếu có thất bại thì vẫn mạnh mẽ đứng dậy mà làm cho gia đình, bạn gái cảm thấy tự hào. 😊
Khóc là 1 cách giải tỏa cảm xúc cực kỳ tốt, ngày xưa khi chưa hiểu biết nhiều thì mình lại nghỉ tại sao mình lại nhạy cảm đến như vậy, nhưng càng lớn mình càng xem đó là 1 sự may mắn, 1 đặc ân, vì mọi chuyện dù khó khăn đến đâu chỉ cần khóc 1 trận là mình trở lại mạnh mẽ, và yêu cuộc sống này rất nhiều
Cảm ơn VSTN nha, mình nghĩ mình đã hiểu về bản thân thêm một chút rồi. Không giống như nhiều người, khi bị bố mẹ đánh, mắng thì mk không khóc... Tuy nhiên, bình thường, mình khá dễ rơi nước mắt, xem phim, đọc truyện, xem video ngắn, thậm chí học sử, học văn hay chỉ là đọc sách giáo khoa lịch sử cũng khiến cho mình không kiềm được nước mắt. Đôi khi, lúc đặt lưng xuống giường, mk nghĩ lung tung rồi lại khóc...
thật sự, đọc sách lịch sử hay đơn giản thôi đọc đến đoạn bé Thu gọi anh Sáu là ba hay anh Sáu hi sinh lúc chưa trao cho con gái cây lược cũng khiến mình xúc động, có đôi lần cãi nhau trong thâm tâm mình không muốn khóc mà nước mắt lại tự chảy ra
Nhà mình, lúc nào mình cx thấy mẹ nói rất đúng, cái j cx đúng nhưng riêng về vấn đề khóc thì mình lại ko thể phân biệt đc mẹ nói đúng hay sai. Khi mình khóc, mẹ luôn nói” s m khóc, có j mà phải khóc, cứ nhìn mày khóc là t lại thấy ngứa mắt”. Lúc ấy trong đầu mình chỉ bt nghĩ “ m ko đc khóc, m ko có quyền đc khóc, m chả làm đc j mà cx bày đặt khóc à… đồ vô dụng” mình luôn cố để dừng nc mắt lại nhưng nó vẫn luôn chảy… ko thể kiểm soát. Dường như tâm trí mình đã ko còn thuộc quyền kiểm soát của chính bản thân nx r… nó đã ko còn có thể kiểm soát đc nx tại thời điểm đó. Mình cảm thấy mình thực sự rất vô dụng, đến cả quyền kiểm soát cảm xúc mà cx ko làm đc.. Và mình cx thừa nhận rằng lúc ấy mình thường làm đau chính thể xác mình trong lặng lẽ… ko cho ai bt là những vết thương ấy là do mình tự tạo ra mà chỉ lấp liếm rằng mình lên trường hoặc đi đâu đó mà bị té hoặc bất cẩn…khi tự làm đau bản thân, mình thấy nhẹ nhõm hơn và dễ kiểm soát cảm xúc hơn cho đến bây h thì mình vẫn còn làm vậy chỉ vì sự vô dụng mà ko thể thoát ra đc..
Lúc trước, Mình ghét việc khóc trước mặt ai đó vì mình cho nó là yếu đuối. Nhưng rồi mình nhận ra "Mình khóc không phải vì mình yếu đuối, mà là do mình đã chịu đựng quá lâu rồi".
Mình đã nghe bài này nhiều lần rồi, và em vẫn không thể nào hiểu nổi rằng tại sao mình vốn là người rất mau nước mắt, hồi nhỏ toàn bị kêu là mít ướt, nhiều lúc ko thể nào kiềm đc nước mắt, nhưng khi lớn hơn, nhiều chuyện xảy ra, mình đã tập đc cách kiềm nước mắt, không khóc. Nhưng lúc mình ko kiềm thì vẫn khóc nhiều. Mà chuyện sẽ ko có gì đáng nói khi hè năm mình tầm 17 tuổi, bà ngoại mình mất, 2 chị em mình vừa đáp máy bay về và vừa về đến nhà bên nội (do anh họ bên nội đi đón tụi mình và cũng do gần sân bay hơn). 2 chị em chưa kịp ăn hết chén cơm trưa thì mẹ gọi bảo về với bà ngay đi, bà yếu lắm rồi. R 2 chị em tức tốc chạy đến, rất may mắn bà vẫn chưa đi, 2 chị em vẫn còn cơ hội ngắm bà lần cuối, mình ngồi đó, mình hình như cũng có xúc động, có buồn. Bà rất yếu luôn, mình cảm thấy thương bà, bà thật khổ và đau đớn với căn bệnh. Rồi lát sau cậu mình cũng về tới, và cậu chỉ kịp nói vs bà đôi ba câu r bà đã đi mất. Lúc bà mất, mình đã ko khóc lấy 1 giọt nước mắt nào, ko hiểu sao mình thấy có cảm giác rất lạ, lâu r mình cũng ko thể tả dc cụ thể. Mọi người ai cũng khóc. Khóc rất nhiều, chỉ riêng mình là không. Có lần, bà nào là em của ngoại mình, vừa khóc vừa nói chuyện vs mẹ mình và mình, bà ấy khóc nhiều lắm, khóc nức nở luôn, tất nhiên mẹ mình cũng khóc, lúc đó mắt mình khô rang, mình cứ tự hỏi tại sao mình ko có cảm xúc gì, tại sao mình ko thể khóc nữa 1 giọt nước mắt nào, con U này m thật máu lạnh, khóc đi U, bà m mất mà m ko khóc thì thật kì, thật máu lạnh... Lúc đó bà ấy vs mẹ mình khóc nhiều, mình đã cố tỏ ra vẻ thật buồn khi nghe câu chuyện của bà và mẹ nói, mình cố thả cảm xúc vào đấy, để nặn ra nước mắt, và cuối cùng mình cũng đã nặn ra đc 1 giọt nước mắt, khô khốc, chảy ko dài hết đc khuôn mặt mình. Mình thật là máu lạnh đúng ko?:(( Và sau đó mình còn tự bào chữa cho mình là do ko nên khóc để cho người mất ra đi đc thanh thản, đúng mình viện đủ lý do để biện hộ cho sự máu lạnh, bất hiếu của mình. Mình rất tồi đúng ko. Mình coi phim mà mình khóc nức nở mà bà mình mất mà mình ko rơi 1 giọt nước mắt.
mình là nữ, năm nay 12t gđ mình tan vỡ vào năm mình 5t vì e trai mình mất. ai cũng khóc, tôi chỉ bt đứng xem và cười, nhưng ít ai bt t quay mặt đi đã khóc. tuy tôi dễ khóc nhưng tôi ko muốn để lộ cảm xúc ra bên ngoài, tôi muốn mn xung quanh chỉ thấy bản mặt thờ ơ, nhạt nhẽo. Tối hôm 1/6,bố tôi gọi...hai bố con nch đc lát sau, bố hỏi đang làm gì đấy…tôi bảo ' con chuẩn bị vẽ ạ '........xong bố nói " vẽ vẽ vẽ, suốt ngày vẽ, sao m ko học ý, vẽ có làm đc j đâu, vẽ ko bao giờ nên hồn, toàn vẽ mấy cái linh tinh, lo mà học đi, vẽ ít thôi " tôi bảo ' vâng ' lát sau bố tắt máy tôi đã cố bình tĩnh đi khoá của phòng và tắt điện, làm xong tôi đã gục ngã xuống và khóc rất nhiều. tôi khóc, khóc rất lâu, rất nhiều, tôi khóc đến mức ko thở nổi. Tôi chẳng bt làm j ngoài vc lấy kéo đâm vào tay để quên đi bản thân đag khóc, tôi ko bt tại sao, nhưng tôi cx ko thể kìm nổi. Tôi đã chịu đựng rất lâu, nên hôm ấy tôi mới khóc…, lát sau khóc xong, tôi đã vẽ, vẽ để quên ik mọi thứ. vẽ là sở thích của tôi, chỉ có vẽ mới giúp tôi bình tĩnh và quên đi nỗi đau...😊
Chào bạn nhỏ nhé ,chị có đọc wa câu chuyện e kể mặc dù bố em nói như thế chị biết em nghe sẽ rất tổn thương và đau lòng chị rất hiểu đc tâm trạng của e nhưng đừng vì thế mà làm đau bản thân e nhé ,e phải yêu bản thân mình hơn ai hết và e cứ làm những gì e thích vẻ những thứ em muốn ,mặc kệ bố e có nói lời nặng như thế nào làm em tổn thương ra sau e cứ như nghe lỗ tai này wa lỗ tai kia và sống thật mạnh khỏe,đừng làm tổn thương bản thân mik nhé...💪cuối lời chị chúc em luôn vui vẻ và mặc kệ hết nhưng điều tiêu cực sống thật hạnh phúc nhe❤
Mình là một người rất dễ khóc, chỉ cần xem một đoạn video buồn, một bài nhạc buồn là nước mắt rơi… giận quá không làm được gì cũng khóc. Đôi lúc nghĩ mình mít ướt quá sao lại yếu đuối thế nhỉ. Nhưng đối với mình khóc là một phương pháp giải toả tâm lý rất tốt.
cảm ơn cậu đã nói lên điều ấy, như một người bạn chia sẻ và cởi bỏ phần nào sợi xích đang ghì chặt trái tim của một người nào đó. Các bạn nam thường được dạy phải mạnh mẽ, cứng rắn và quyết liệt ngay từ hồi còn nhỏ và phải học cách kiềm nén, nuốt nước mắt vào trong điều đó ảnh hướng và tác động rất nhiều tới tâm lý của những người này trong quãng thời gian trường thành. Có người còn nhầm định khóc nhiều là chưa trưởng thành về cảm xúc và yếu đuối không đối mặt được với áp lực xã hội, điều đó tạo nên những niềm tin rất xấu và sự mất cân bằng tâm lý cực kỳ to lớn mà họ không hề nhận ra, vì chính những người nói ra điều rất có thể đã ngược đãi cảm xúc của mình quá lâu mà chưa được ai cứu thoát cũng như không nhận thức được điều đó.
nếu có thể thành thật vs linh hồn nhất thì chính là 1 trạng thái khá dễ chịu rồi. khóc dc khi muốn khóc thì tốt. t vốn mau nước mắt và nhạy cảm khủng khiếp nhưng bây giờ t ko thể phản ánh dc cảm xúc bên trong của t nữa, và giờ thì bắt đầu phải trả giá cho cái lỗ hỏng này thật r. yup, sẽ ổn cả thôi.
Hồi bé em bộc lộ cảm xúc nhiều, khóc nhiều, vào năm học còn khóc nhiều hơn vì bị mẹ đánh và mắng. Dần thì quen, ko khóc ko cười nữa, kể cũng hời. Dạo này bị ức chế, muốn khóc cũng bó tay
thật sự mình là con gái. từ nhỏ đã chịu áp lực do những chấn thương tâm lý để lại. lên cấp 1 thì mik hay khóc, nhưng mọi người chẳng ai quan tâm và nói mik nước mắt cá sấu và mik cũng bị BLHĐ. lên các cấp lớn hơn thì mik còn được mọi người gọi với cái biệt danh là "cô gái mạnh mẽ" hay "đồ máu lạnh" có những lần mik bị nói xấu ở trường học, chỗ làm hay những lần chỉ thiếu một chút điểm nữa thôi. mik đã rất buồn nhưng chẳng ai hiểu và nói qua loa, mẹ mình thì chửi mik một cách thậm tệ và đay nghiến nhất nhưng mik không khóc vì nếu mik khóc với bạn bè họ sẽ nói mik là pick me girl, làm màu,... còn khóc trc mặt gđ thì mẹ mik sẽ mắng, chửi, đánh đập, đay nghiến. anh trai mik sẽ nói vậy là đc rồi, khóc lóc suốt ngày, phiền phức còn mọi người cũng chỉ nói mấy câu cho qua nên từ lúc mik lên cấp hai cho đến bây giờ chỉ lặng lẽ khóc, khóc một mik trong cô đơn, trc mặt vẫn bình thản còn khi ở một mik thì khóc đến ướt gối có lần mik đi thi được điểm rất thấp, mẹ mik chửi mik, đánh mik, bạn bè chê cười, tối đến cũng chỉ một mik khóc đến ốm người, đến sưng mắt, đến khàn giọng nhưng đâu ai hiểu!
đây là lần đầu mà tôi cảm thấy đc an ủi ,tôi là một đứa trẻ may mắn vì gia đình hạnh phúc ,đọc đến đây bn nghĩ tôi có vấn đề ? một đứa trẻ hạnh phúc thì có chuyện j để tủi thân chứ . Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài ,còn sâu trong ng tớ tớ đã ko còn cười đc nx ,càng lớn càng có nhiều thử thách vs tớ ,nhưng ko vì vậy mà tớ mạnh mẽ mà thay vào đó tớ đã dần trở nên yếu đuối hơn . Có lần bị bn bè cô lập , cả lớp một mik tớ ngồi hc, ko ai thèm ns chuyện ,còn bịa chuyện trêu chọc tớ ,thậm chí còn xúc phạm danh dự tớ ,về ns vs gia đình ,lúc đầu họ còn qtâm ,nhưng dần dà họ cx quyết định ko can thiệp nx ,thay vào đó lại trách móc tớ cứ để í lm j r khóc lóc ??
Hồi nhỏ mik rất hay khóc ngã cx khóc, bị ăn mắng cx khóc, chán cx khóc. Năm lên 9 tuổi bố mik mất mặc dù trc đó mik đã khóc rất nhiều nhưng trong đám tang của bố mik k rơi bất cứ 1 giọt nước mắt nào cả và sau đoa dần dần mik thu ng lại, k giao tiếp với xh nhiều. Mik có khóc, khóc rất nhiều nhưng không 1 ai bt mik khóc cả vì thu ng lại với xh nên mik cx k có bạn thân, k coa ai để tâm sự cả. Theo quan điểm cá nhân của mik khóc không xấu mik khóc nhưng k ảnh hưởng đến ai thì mik cứ khóc, khóc đến bao h nín thì thôi. Bởi mik bt mik k tự nín thì k ai dỗ mik cả.
Đầu năm mới này, mỗi khi đi chùa hay cầu nguyện, mình chỉ cầu rằng mỗi giây phút yếu lòng, nước mắt có thể chảy ngược vào trong, mỗi khi ai đó nói về nỗi đau của mình, mình sẽ nén đc nc mắt vào trong và không động lòng. Mỗi khi thất vọng, mình có 1 nơi để khóc mà chả ai biết. Mình ước gì mình có quyền kiểm soát khi nào thì nc mắt đc rơi.
Mình là một người rất dễ khóc từ nhỏ mình đã như vậy rồi, mình rất ghét việc thể hiện mặt yếu đuối của mình ra bên ngoài. Có những lúc chỉ muốn oà khóc để giải tỏa tất cả những cảm xúc, ấm ức mà mình chịu đựng nhưng không thể, chỉ biết kìm nén cố tỏ ra mình ổn để không ai phát hiện ra đến lúc chỉ còn một mình mới dám giải tỏa hết những cảm xúc hỗn độn đó. Thật ra mình ghét việc dc mng an ủi vì nó lại càng làm mình muốn khóc hơn cảm giác họ chỉ đang thương hại mình. Chả ai hiểu được cảm giác mình đang gặp phải nên mình cũng không muốn mở lòng với ai và bây giờ mình vẫn chỉ đang một mình chịu đựng tất cả và chắc sẽ sớm thoát ra được thôi.
Dù t là nữ cũng không khóc trước người khác, lúc nào cũng che giấu. T yếu đuối, nhạy cảm, overthinking nhưng luôn tỏ ra mik ổn...... Gia đình t luôn nói rằng khóc là xấu, họ chẳng quan tâm khi t khóc, mẹ t bảo t khóc mặc kệ t, t phải tự chịu. T cũng chẳng muốn khóc trước mặt người khác nữa..... Khi chia tay, t cười nhạt hơn, lúc nào cũng thấy lạc lõng, nhưng vì không muốn người khác mất vui nên kìm nén vào trong lòng.....
Thật tớ rất mau nước mắt với những điều đơn giản ấm ức tí là khok, từ nhỏ có nhiều việc mình làm mà chậm tí là bị la hay tỏ ra khó chịu, nên dần tới hiện tại tớ luôn cảm thấy điều gì mình làm cũng sai,có những điều nhỏ nhặt lại khiến tớ khóc nhưng tớ lại không muốn khok, còn những điều mà khiến mn khok tớ lại khác tớ không cảm thấy buồn tớ thấy nó bth thế nhưng vài ng cho rằng tớ vô tâm, tớ chỉ ko muốn cho mn thấy tớ khok chứ ko phải tớ ko bt khok.
Mình lớn lên với câu nói từ gia đình rằng "Chiến sĩ đạn bắn còn không khóc, đàn ông con trai phải mạnh mẽ" nên bằng cách nào đó suốt 10 năm qua mình không nhớ đã khóc lần nào chưa. Để rồi tớ đã rơi nước mắt vào 1 lần viết nhật ký, đi ra đóng cửa phòng thì bất chợt không kiểm soát được nữa, môi rung và mặt nóng bừng, tớ lấy tay chặn từng giọt nước mắt và tự nhủ "tại sao lại khóc, có lớn lao gì đâu mà khóc". Nhưng sau đó thì lần đầu tiên tớ cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, 1 cảm giác rất kỳ lạ và rất tuyệt vời.... Lần đầu tiên sau 10 năm, một trải nghiệm khá là hay ho
Tôi mau nước mắt, không phải kiểu khóc vì quá mức xúc động. Dẫu chỉ những động chạm rất nhỏ, ví dụ như nói không hay về tôi, nói xấu người bên cạnh tôi... Mọi thứ! Đều khiến tôi rơi nước mắt. Cái điều đáng nói ở đây là kể cả khi cảm xúc trong đó không quá mãnh liệt. Cảm tưởng như hạn mức tôi có thể kìm chế khá thấp, làm cho những dao động vụn vặt cũng có thể làm trào dâng nước mắt. Xét trên một phương diện, thì điều này giúp tôi giải tỏa cảm xúc rất nhanh, trước cả khi chúng trở nên phức tạp, mạnh mẽ hơn. Không có cảm giác nặng lòng, dễ dàng quên đi. Bên cạnh đó lại khiến mọi người cảm thấy tôi là người quá nhạy cảm (?) Trong khi sự thật là tôi có chút thờ ơ với mọi thứ xung quanh, mọi người bên cạnh, trong hầu hết mối quan hệ. Nhiều khi vừa khóc tôi còn phải hỏi mình nguyên nhân mình khóc cơ. Rồi cố gắng thuyết phục bản thân khóc bây giờ thật ngu ngốc. Không thấy giờ rất giống loại người dùng sự yếu đuối để câu sự thương hại. Không lợi hại như mấy người kia, "năng lực" này tôi không điều khiển được :) và từ "yếu đuối" không hợp với giao diện cũng như tính cách của tôi. Nhìn lại thấy hâm mộ mấy bạn có thể kìm nén, nuốt ngược nước mắt vào trong thật.
Ý thức và phản ứng của cơ thể của tôi cũng trái ngược nhau. Ý thức lí trí (tôi có thể dễ dàng gạt bỏ mối quan hệ sang 1 bên, chẳng hạn như tình yêu, nếu thấy nó không dẫn đến điều gì tốt cho cuộc sống của mình) nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh (dâng trào các cảm xúc mạnh, thể hiện qua nhịp tim, việc khóc,...). Nên tôi hay thấy cơ thể của mình thật "phản chủ", nhưng dù sao nó cũng là 1 phần của mình, vì vậy tôi cố để học cách kiểm soát nó.
Trc kia mk ngày nào cx khóc vì môi trườg mk sốg, luôn oán trách tại sao bản thân ko thể một ngày ngừg khóc đc. Có những chuyện uất ức, bất mãn cx kìm nén vì ko muốn khóc, nghĩ rằng điều đó thật xấu hổ, thấy mk yếu đuối ! Thời gian đối mặt vs nhiều sự vc khó khăn cx là thứ khiến bản thân mk thay đổi, dù vẫn nhạy cảm, đêm về hay suy nghĩ, ngẫm r lại bật khóc như đc giải toả. Dần r cx quen và kiểm soát đc cảm xúc của mk hơn, thật tốt !❤
Bản thân mình là một người khá nhạy cảm và mau nước mắt... Đôi lúc tự nhủ xem tiktok để giải trí nhưng khi thấy những đoạn cut của Reply 1988 mình lại không kiềm được nước mắt, hay những tuần đầu khi bước chân lên môi trường Đại học khác tỉnh với những người bạn thân thiết, và nghĩ đến việc xa bố mẹ khiến nước mắt mình không ngừng rơi. Lúc đó trạng thái cảm xúc mình hỗn loạn lắm nhưng khi khóc mình như được giải tỏa, mình như một lần được đối diện với chính những cảm xúc ấy.... nên rồi dần dần mình từ vị trí là một người nghe và chia sẻ những nỗi buồn cùng người khác, mình được đặt mình vào vị trí được an ủi. Mình cảm thấy hạnh phúc và biết ơn sau mỗi lần khóc vì đã cho mình được biết rằng còn đó những người bạn thức sự và vẫn còn ông bà bố mẹ luôn bên cạnh mình. Mau mít ướt không phải là việc gì đó đáng xấu hổ, chỉ là lúc đó con người ta cảm thấy đồng cảm, cảm thấy bản thân cần được thấu hiểu và động viên thôi. Hãy cho con người được đối diện với chính những xúc cảm thật sự. Hãy để những mảnh ghép cả, xúc trong bạn được làm công việc vốn có của nó... Cảm ơn VSTN đã ra một podcast ý nghĩa như này.
Mình là người rất hay cười, dễ cười mà cũng rất dễ khóc. Nhiều lúc khóc chả lý do gì. Mình nhớ có lần mình đã đến trường rồi nhưng do mình mặc sai đônf phục lên mình có bảo bác bảo vệ cho mình về thay, bác cũng đồng ý. Thế là mình đi học muộn. Hôm đó vừa lạnh vừa mưa phùn, đến trường gặp giáo viên trong đoàn bẳt đi muộn mà không thấy bác bảo vệ đâu để giải thích, mình biết là nếy mìng có giải thích thì giáo viên cũng chẳng tin nên mình im lặng. Thầy bảo mình cất cặp lấy giấy rồi viết bản kiểm điểm. Lúc cất cặp là mình kiểu sắp khóc đến nơi rồi nhưng phòng đoàn cũng có mấy anh nữa nên mình phải nhịn. Lúc đó lớp mình học thể dục, mình vừa vào lớp ngồi được lúc thì ra chơi. Mình cũng đã cố kìm nước mắt rồi, cũng kìm được rồi, đến lúc bạn mình vào hỏi làm sao thế thì mình khóc luôn, vừa khóc vừa run lên vì lạnh. Bạn mình hỏi làm sao thì mình chỉ nói là thầy bắt viết bản kiểm điểm xong còn có mấy anh nữa, tao nhục quá mày ơi. Mình vừa nói vừa cười cười để mấy đứa lớp mình không để ý. Chứ lúc đấy mình cảm thấy oan ức lắm mà nếu có giải thích thầy cũng chằn tin nên mìng chọn cách im lặng. Mình cũng khóc trên lớp mấy lần chả hiểu lí do gì. Có lần cả lớp đang chơi trò chơi tròn giờ t.anh rất vui, mình cũng thế, cười rất tươi, cáiđột nhiên mình khóc ngang. Mình cũng hay được nhiều người (cả người lớn trong nhà) nói mình là "nước mắt cá sấu", "lấy nước mắt để mọi người thương hại", hay thậm chí cả câu "động tí là chảy nước đ**" lúc đó mình cảm thấy tủi thân cực mà chả viết làm sao. Mình viết cũng hơi lủng củng, mn thông cảm
Mình thì ko hay khóc đâu. mình nhớ hồi bé mỗi lần bị mẹ đánh mình khóc mà càng khóc mẹ càng đánh bắt mình im ko được khóc nữa. Lâu dần mình rất khó để khóc ấy... Mọi chuyện xảy ra đều thế ... mình đều nhịn và nuốt lại vào lòng
Mình không nghĩ là bản thân biết đến kênh này quá sớm, nhưng phải thật sự nói là những video của kênh đều được chau chuốt rất kĩ và khiến mình rất ấn tượng. Ngày hôm nay của mình khá tệ và mệt mỏi, nhưng mình chẳng rơi một giọt nước mắt nào, vì đơn giản với những người xung quanh mình, rơi nước mắt đồng nghĩa với trở thành một kẻ yếu đuối và thấp kém. Bản thân mình cũng bị áp đặt suy nghĩ ấy đến nỗi trong cả tiềm thức của mình, dù buồn đến đâu cũng không được khóc, khóc sẽ bị bàn tán, khóc sẽ bị chê cười. Video này xuất hiện trên mục đề xuất của mình như một sự tình cờ, mình nhấn vào và chỉ định xem sơ qua vài phút thôi, nhưng thật sự có thứ gì đó rất cuốn hút và bình yên. Mình đã vào xem một vài video của kênh, và mình thật sự yêu cái vibe chữa lành này, thật sự rất tuyệt. Và trong một phút vô thức nào đó, mình đã khóc. Phải rồi, mình có quyền sống cho cảm xúc của mình mà nhỉ. Tự nhiên mình lại thấy vui vui, như thể là mình vừa ngộ ra chân lí nào đó vậy. Và rồi mình vừa khóc, vừa cười, một cảnh tượng thật nham nhở. Nhưng chí ít mình đã cảm thấy tốt hơn sau một thời gian dài. Ít nhất thì mình biết bên ngoài xã hội rộng lớn kia vẫn có những người không coi giọt nước mắt của mình là rẻ mạt.
Trước kia mình là một người khóc rất nhiều nhưng trong vòng 6 năm nay số lần mình bật khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mình tự nhận thức được điều ấy thật kỳ lạ và mình hay cố để "được" khóc, đôi lúc mình đứng trong nhà tắm hét lên trong câm lặng vì không thể khóc. Cách đây khoảng 1 tuần mình đã khóc không lý do giữa quán cafe không kiểm soát được, may là ở xung quanh không có ai mình quen biết. Mình khóc rất to đến mức một bạn ngồi gần đã đưa cho một bịch giấy. Lúc nhận giấy từ bạn ấy mình cảm thấy trái tim mình nhẹ lại một chút, chỉ cần một hành động cũng khiến mình thấy thêm một chút ý nghĩa sống và ngoài kia vẫn có những người sẵn sàng đưa tay cho mình dù chỉ là một người lạ.
Từ nhỏ tớ đã phải nín khóc rất nhiều, vẫn luôn đè nén cảm xúc vì suy nghĩ là khóc là yếu đuối là xấu xí. Vậy nên khi hai đứa em ra đời luôn mít ướt, luôn được khóc thoải mái tớ đã rất ghen tị, tớ la mắng, quát tháo để ngăn tụi nó khóc. Nhưng đến khi lớn tớ càng nhạy cảm hơn, bắt đầu khóc rất nhiều bất kể trường hợp, thì hai đứa em lại tỏa sáng rực rỡ, tụi nhỏ hoạt bát mạnh mẽ trước mọi thứ khiến tớ càng cảm thấy hoài nghĩ bản thân, ko biết mình đã sai ở đâu để bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Tôi rất dễ khóc , những cái việc nhỏ tí mà tôi cx có thể rơi nước mắt khi cảm thấy tức giận và buồn mỗi khi tôi khóc tôi thường nhốt mình vào phòng vs để khóc khi khóc xong rồi tôi đi ra và tâm trạng vui hẳn có lần thấy ko công bằng tôi đã tự nhốt mình trong phòng và nghĩ chỉ khóc lớn lần này thôi . Tôi nghĩ thế chứ nhiều khi mà muốn khóc thì tim co thắt nóng trong lòng .Nếu bạn cảm thấy đang tổn thương trái tim rỉ máu hãy khóc , khóc thật lớn nhé 😕😕
Mình cũng từng rất dễ khóc, gặp chuyện uất ức là bật khóc ngay lập tức. Sau này mình va vấp nhiều thì gặp chuyện gì buồn thì mình cười, tỏ ra không để ý, ai cũng nghĩ mình vô tư, cà rỡn, nhưng thật ra mình thường khóc một mình. Càng lớn, nỗi buồn dường như ngày càng nặng nề, đau đớn, nhưng phải cố thôi. Cuộc sống mà ha
Mình là một người vô cùng dễ khóc,từ bé đến lớn vẫn vậy.Đôi khi chỉ là một lời chỉ trích nhỏ cũng có thể khiến mình trực trào rơi xuống bất kì lúc nào.Mình không muốn khóc nhiều như thế,nhất là khi xung quanh có nhiều người.Mình không muốn được quan tâm,hỏi han rồi sau khi họ biết lý do mình khóc thì lại cười về nó,mình cũng rất nhút nhát,ngại giao tiếp trừ khi họ bắt đầu trước.Một lần mình không thể kiểm soát được nước mắt,dù không muốn nhưng cứ rơi không thôi,tất cả chỉ vì một lời nói của cô mà chả ai sẽ khóc vì nó như mình cả.Lúc đấy mọi người cứ ra an ủi mình làm mình muốn nín khóc ngay lập tức mà lau bao nhiêu lần vẫn không dừng được.Để rồi có người nói lý do ra thì họ lại bật cười vì sự ngớ ngẩn của nó.Đôi lúc mình muốn kiểm soát được bản thân,kiểm soát hay kìm nén cảm xúc lại một chút.
tớ khóc nhiều lắm. nhìn vẻ ngoài lạc quan, hay cười vậy chứ chẳng ai biết là lúc nào tớ cũng khóc một mình. tớ dễ khóc lắm, cứ buồn là khóc, oan là sầu, nước mắt lại chảy. tháng này tớ khóc 16 lần rồi, mong là sau này sẽ ko phải gặp nhiều chuyện buồn nữa, bởi ngay cả khi đang làm một đứa trẻ như bây giờ, cuộc sống có biết bao áp lực điểm số, học tập, phải kìm nén cảm xúc suốt :'>
Từ nhỏ mình đã là 1 đứa yếu đuối từ lớp 1 đến lớp6 mìn rất dễ khóc chỉ cần trêu tí là khóc nhưng rồi mình nhận ra càng lớn sẽ chẳng có ai dỗ dành mình nên mình buộc phải tự trưởng thành lên ko khóc vì những điều nhỏ nhặt
Mình cũng từng bị nói như vậy ấy, nhưng sau này cậu lớn lên đi làm sẽ gặp người này người kia, khiến bạn mở lòng hơn, muốn đi chơi và ở bên cạnh họ hơn, dù mình vẫn ít bạn mà mình thấy như vậy là đủ rồi ấy. Sau này đi làm, kiếm đc tiền, có tiếng nói hơn cậu sẽ ko để ý lời ng khác như bây h nữa đâu. Mong cậu lun suy nghĩ tích cực ❤
Em thấy buồn, và em sẽ rơm rớm nước mắt bất cứ lúc nào em cảm thấy vậy. Em 17 tuổi rồi, nhưng mà em ko kiểm soát đc cảm xúc của mình. Ko ai dám đến gần em cả. Họ ko dám chơi vs một người như em, dù em tốt, nhưng người ta sợ bị tổn thương hơn. Ngày xưa em viết nhật kí, em hát cho vơi nỗi cô đơn, nay thì ko được....Em đã mất 4 người bạn rồi, giờ em cũng ko dám tìm đến một ai khác nữa, thậm chí em thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Mọi người bảo nếu em cứ ko kiểm soát đc cảm xúc, nếu em cứ mất bình tĩnh thì em sẽ ko làm được gì cả. Em cũng muốn đi khám lắm, nhưng có vẻ vấn đề của em nhỏ bé hơn bất cứ câu chuyện nào của họ. Đối với họ thì, có bố hay ko có bố vẫn ko khác nhau lắm. Đối với họ thì mất đi bạn thân cũng ổn thôi. Và dù sao thì họ cũng ko muốn dành thời gian thấu hiểu em. Em cũng muốn có người dạy em nên làm thế nào thì đúng...em cũng muốn học những điều mới...nhưng nếu người ta ko đành dành chỗ cho em... Em thực sự ko biết làm thế nào...
80% có thể thấy dễ chịu hơn sau khi khóc,nhưng em nằm trong 20% còn lại.Em được dạy rằng khóc là yếu đuối,hèn nhác...em dần quen với việc đó và dù đau đến mấy thì chỉ trái tim em đau như tan nát còn em vẫn chẳng rơi lấy một giọt nước mắt,em chẳng bộc lộ cảm xúc với mọi người xung quanh không khóc mà cứ cố gắng nở nụ cười thật tươi để che đi vẻ yếu đuối của mình.Nhiều luồng áp lực từ gia đình và xã hội từ điểm số,cách ứng xử trong gia đình,mối quan hệ với bạn bè....khiến em ngạt thở . E chịu tất cả mọi thứ ập vào mình mà không chút cảm xúc nhưng em cũng là con người,em cũng có trái tim và tâm hồn,e cũng biết đau nhưng những nỗi đau ấy tích tụ quá lớn khiễn em chẳng còn biết cảm xúc của mình là gì cả...Lâu dần thành thói quen,em chẳng tìm ai tâm sự và cũng chẳng có người tâm sự vì vậy mà em hay khóc một mình,đến khi nào cạn nước mắt thì thôi.Cuối ngày nằm trên giường khóc đến sưng húp hai bên mắt nhưng hôm sau em vẫn sẽ cười như chẳng có gì xảy ra.Em không muốn về nhà,em cũng chẳng có người bạn nào đáng tin cậy....em khóc một mình thật nhiều để rồi một ngày em nhận ra nước mắt đã không thể chả được nữa,dường như tim em đã qua đâu để cơ thể em có thể làm điều ấy.Nhiều lúc bất lực,bế tắc,đau đớn muốn xả hết ra bằng nước mắt nhưng rồi không thể,dường như nỗi đau ăn mòn tronng em để những giọt nước mắt không còn là thứ em chữa lành chính mình,nó chỉ khiến em ghét mình hơn.Suy nghĩ + cảm xúc khiến em chẳng thở nổi.
Văn phong của VSTN cứ cuống thế nào ý, nghe mấy lần mà vẫn rất thích lun, lần đầu xem cảm nhận sự an ủi qua lời nói của ad, lần 2 nghe cảm nhận câu chuyện, lần 3 cảm nhận được từ câu từ chữ nó ý nghĩa, hàm súc lắm, văn phòng của VSTN là cái gì đó rất cuốn
Em thường khóc rất nhiều nhưng chỉ là ở trong lòng vì em thường che giấu cảm xúc. Sau khi xem vd này thì em mới biết rằng em là người nhạy cảm. Bố mẹ em thường thấy em khóc thì lại bảo là em "không phải trẻ con" nữa mà khóc.
ngta hay nói càng lớn sẽ càng trưởng thành, mãnh mẽ hơn. nhưng với mình thì hơi khác. càng lớn càng khóc nhiều. đôi khi chỉ vì một câu nói của ai đó hay cái cap buồn nào đấy cũng khiến mình khóc cả đêm. mình không muốn mau nước măt như thế. nhưng khó kiểm soát quá
Giống mk quá, tự nhiên xem cái gì cảm động cũng khóc, đang cười vui vẻ đi cafe xem video cx khóc ở quán nhưng là rơi nước mắt thôi chứ ko phải khóc huhu khóc to
Mình đã cố gắng kìm nén nước mắt nhưng khi giọng hát cất lên, mình đã không thể nhịn được nữa...Không vì gì cả, không gào khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
mình cảm thấy mình nhạy cảm, mít ướt và luôn chú ý đến người khác hoặc vấn đề quá mức í. Dù chỉ là chuyện nhỏ xíu xiu mà ảnh hưởng tới mình tí cũng khiến mình nghĩ rối cả lên.😅
Từ nhỏ mình bị nhiều ng gọi là mít ướt, cô giáo, họ hàng, bạn bè và ba mẹ. Khi đau, mình rất dễ khóc, chỉ đơn giản là mình ko chịu đựng nỗi cơn đau ấy, nhưng khi bị đánh, bị la, mình khóc ko phải vì mình đau, mình khóc vì mình cảm nhận đc rằng bản thân có lỗi, mình suy nghĩ rất nhiều sau những trận la rầy của bố mẹ, rồi mình khóc. Mình chx từng nói với ai về những suy nghĩ trg lòng, để rồi thế, mn đều nghĩ mình khóc vì bị đau, chứ có biết sai ở đâu đâu. Càng lớn, mình cũng ko còn muốn khóc mỗi khi bị la nữa, chỉ đơn giản vì mình chẳng còn cảm nhận đc gì nx...
Lúc mình khóc vì tủi thân , họ nói : “nó hơi tí là rỉ nước đ*i” . Nên mình thực sự ghét việc khóc, nhất là trước mặt người khác, sợ bị nói nước mắt cá sấu, sợ bị nói rằng nó đang giả tạo đó,… mà nước mắt thì cứ lặng lẽ không ngừng tuôn ra😢
Thật sự tôi rất dễ khóc, nhưng bây giờ tôi thấy thật khó để bản thân rơi nước mắt nữa!Có lẽ...tôi đã khóc đủ nhiều và dường như những giọt nước mắt của tôi cũng đã cạn !
Tớ rất thích khóc, hồi nhỏ tớ có thể ko bất cứ lúc nào trừ khi trước mặt mn, cả những người thân nữa. Tớ vừa thích, vừa ghét khóc. Tớ thích khóc một mình, lúc đó tớ có thể khóc thật to và làm tất cả những gì mà mình muốn. Tớ ghét khóc, ghét khi nó xuất hiện trong tớ khi trc mặt tất cả mọi người. Tớ cảm thấy đó là một điều tồi tệ. Nhưng đó chỉ là ngày trước thôi, sau khi trải qua thời gian khủng khoảng tinh thần rất lớn, thật sự rất lớn.Rồi dần dần, tớ cảm thấy chẳng còn khóc được nữa! Khi một mình, tớ ko thể khóc được chỉ ngồi đó cuộn tròn mình lại rồi nhìn vào khoảng không vô định. Lâu lắm rồi tớ mới khóc được, tớ khóc gần như là xuyên đêm, khóc đến hai mắt xưng húp mà chẳng biết tớ khóc vì cái j. Rất nhiều lúc tớ vừa khóc vừa cười, cười rất nhiều. Tớ dần cảm thấy sợ hãi cảm xúc của tớ, sợ hãi chính bản thân của tớ !!
Hồi nhỏ mình là người cũng lâu mới khóc nhưng có lúc mọi người chê mình không biết làm này làm nọ mình cũng rất buồn và không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra lúc mình khóc mình cố gắng là mình ổn
mình nhớ hồi lớp 6 mình đc đi văn nghệ, mình lúc ấy thì hơi ko thích nhg lại có chút mong đợi, và khi đó mình thấy bản thân có vẻ ngoài ko đc xinh xắn chắc vvif vậy nên trong lúc tập văn nghệ mình ko đc ưu tiên mấy. Và trong một ngày khi đang nghỉ giải lao ai cũng có nhóm bạn chơi cùng còn mình ở trong lớp lủi thủi một mình điều đó khiến mình thấy trống rỗng và tủi thân. Lúc đó có một bạn ko đc chọn đi văn nghệ đến thì các bạn trong đội văn nghệ đều muốn thay thế tớ, lúc ấy tớ càng thêm tủi thân và cố gắng kìm nén nước mắt rồi bạn hướng dẫn tập văn nghệ đi đến nói chuyện với tớ nhg tớ ko thích chút nào, tớ ko cần sự an ủi và tớ muốn biến mất ngay lúc đấy, chỉ muốn chạy về nhà và khóc một mình. Mẹ tớ đến đón và thấy tớ khóc và cũng an ủi làm tớ bình tĩnh một chút. Giờ đây tớ đã ko còn dễ khóc như ngày xưa nữa vì tớ đã chịu quá nhiều tổn thương và khóc rất nhiều. Tớ ko còn cảm giác muốn khóc và trở nên vô cảm với mọi thứ.
nghe đến những dòng cuối cùng thì mình thực sự đã khóc, khóc rất lớn luôn ấy... mình cũng từng ghét những giọt nước mắt bất chợt nhưng có lẽ sau này mình sẽ thay đổi suy nghĩ về nó
"nếu trong quá khứ cậu không phải người hay khóc nhưng khi khóc lại khóc rất nhiều, có lúc cười không kiểm soát hoặc giận dữ một cách vô căn cứ, khi đó hay để ý đến chứng nhiễu loạn cảm xúc" câu này khiến tớ suy ngẫm khá nhiều, bởi nó giống như đang miêu tả tớ vậy, nhưng tớ vẫn tự tin rằng mình không phải mắc chứng nhiễu loạn cảm xúc chỉ là vô tình giống vậy thôi:) (tớ tích cực nên chỉ nghĩ vậy thui đừng ai chửi tớ nhé)
Điều khiển cảm xúc là một điều khó vô cung, có lần tui đã khóc rất tức tửi trong phòng họp chỉ vì sếp la bằng một tone giọng quát lớn, nói chung do bản thân quá nhạy cảm khiến mình 2 lần khóc trước mặt mọi người trong công ty
Thật ra có thể là do lớn nên cảm xúc cũng không được nhiều và ít khóc hơn trước nên đôi khi tớ thấy bố mẹ chả khóc gì cả. Khi còn bé hay cho đến hiện tại (13t) tớ vẫn rất hay khóc. Hễ đụng đến tớ dù một chút tớ sẽ bật khóc. Bố mẹ thường bảo tớ rằng:"khóc gì khóc hoài thế? Không biết giống ai mà mít ướt dữ vậy trời", thề lúc đó tớ chả hiểu sao bản thân cảm thấy buồn và chỉ biết khóc thôi í. Sau này khi bố mẹ cứ hỏi mãi thì tớ chỉ đành bịa ra lí do rằng:" hong biết nữa chắc do con khóc theo chu kì á mỗi tháng một lần" thế là bố mẹ tớ đem đi kể cho mọi người trong gia đình nghe và hễ tớ mà khóc là mọi người lại ghẹo là "bộ tháng này nó chưa khóc hay gì á" xong cũng cười cười. Đôi lúc tớ khóc đến mức không kiểm soát được và làm bố mẹ bực lên và mắng " MÀY IM MỒM LẠI CHƯA" tớ thì chỉ khóc thoi. Bố mẹ và gia đình thương tớ lắm nhưng vẫn luôn cảm thấy trống rỗng và buồn, bất lực, khóc, im lặng, rồi lại cười. Lúc thấy video này tớ cũng nước mắt lưng tròng vì thay có rất nhiều người đồng cảm với tớ. Chắc do lớn hơn nên tớ cũng ít khóc hơn (hoặc đơn giản là khóc thầm lặng)…
mình thường rất vụng về nên cố gắng để bản thân tốt hơn trong mắt người khác nhưng chỉ sai điều j bị người khác chỉ ra và bị người xung qua chỉ trỏ hay cười hùa vào mình đã rướm nước mắt nhưng cố gắn để không rơi nước mắt
Hưởng ứng ngày Nước thế giới, Tupperware đồng hành cùng VSTN! trong chiến dịch "Sống bền" hạn chế rác thải nhựa một lần ra môi trường.
Chi tiết "Sống bền": bit.ly/3XjIpnd
Mình cá là mn trong đây một là thuộc dễ khóc hoặc 2 là cảm xúc lạnh tanh trong mọi tình huống nè. Hehe
Em nghĩ chắc không ai tự nhiên ghét việc khóc. Chỉ khi ta bị giáo dục sai lầm từ nhỏ về những lần bị bắt nín khóc lúc cảm giác sợ hãi đã khiến xã hội có một cái nhìn sai về việc khóc. Tại sao người lớn lại luôn buộc những đứa trẻ kiềm nén cảm xúc thay vì quản lí cảm xúc vậy?
Mình nghĩ rằng vì người lớn cũng đã luôn là nạn nhân của sự giáo dục sai lầm đó, và họ còn không được tiếp xúc với những kiến thức tiến bộ như chúng mình nữa nên họ khó có thể thay đổi được. Vậy nên chúng mình cứ tự chữa lành cho cho chúng mình trước nhé
Vì nhiều người quan niệm rằng khóc là biểu hiện của sự yếu đuối. Bạn của tôi còn bị phụ huynh cấm khóc vì coi đấy là yếu đuối
0❤0
@@NgocAnh_719tội ghê
"Con trai , đàn ông là ko đc khóc để sau này còn cưới vợ, còn lo cho bà, cho mẹ " Chắc hẳn câu nói này đã đi sâu và ăn mòn qua nhiều thế hệ. Tại sao đàn ôg là ko đc khóc, đó là do định kiến của xã hội, Phụ nữ khóc 1 cách dễ dàng, họ có nữ quyền, họ đời bình đẳng. Thế sao đàn ông cx có bình đẳng đâu, họ cx có đc khóc đâu, có được yếu đuối như phụ nữ đâu. Ông mình là ng hay cáu kỉnh nhưng ông kể với mình rằng thật ra đàn ông lúc nào chả muốn yếu đuối, nhưng sẽ chẳng ai yêu 1 ng con trai ko mạnh mẽ cả ....
Người nhạy cảm thì dễ tổn thương, khó kiểm soát cảm xúc cộng thêm overthinking là một combo bất hạnh. Và nhạy cảm cũng là một điểm mạnh. Nó giúp cho người ta dễ đồng cảm và thấu hiểu người khác. Nếu có thể học cách kiểm soát cảm xúc thì dễ trở thành 1 người có EQ cao rất có ích cho bản thân và xã hội. Chỉ là định kiến và sự tàn nhẫn của cuộc đời giết chết những người nhạy cảm từ bên trong khiến cho họ dễ thu mình lại và bị những vấn đề về tâm lý bào mòn. Chọn lọc mối quan hệ và học cách phớt lờ những ác ý là điều nên làm cho những bạn như thế này. Sách tâm lý, triết học khắc kỷ, thiền và yoga có lẽ cũng có ích.
tui thì overthinking kèm theo nhạy cảm và trầm cảm
@@nguyennhattan9924 oh tôi cũng vậy này
Tôi xem video và đọc cmt khi đang cảm thấy thất vọng về bản thân
cho tôi hỏi chút đ khum ak lm cách nào bn kiem soát dc nhạy cảm va overthinking
@@NguyễnHàThu-n9w Đến 1 lúc nào đấy thì nó sẽ tự hết, khi bạn trưởng thành chứ tôi xem người ta dạy rất nhiều cách thoát khỏi overthingkinh mà xong vẫn không thay đổi được gì.
Những người nhạy cảm dễ sáng tạo, họ kết nối được với thế giới phi vật chất nhiều hơn
mình là con trai, từ nhỏ mình đã khóc rất nhiều, bị bố mẹ mắng là khóc, bị đánh là khóc, ấm ức cũng khóc, ức chế tí là khóc. Bây giờ đã 27 tuổi nhìn lại thì mình đã khóc nhiều đến nỗi những giọt nước mắt đó cũng trở nên chay lì, giờ mình không còn rơi được 1 giọt nước mắt nào nữa, dù là trong đám tang của bà, người mình đã yêu thương biết nhường nào, nhưng mình vẫn không thể rơi nước mắt, mọi người đều nghĩ mình vô tâm kể cả cha mẹ. Từ đó nhận ra không phải có người dễ khóc, người không, mà là vì thời gian làm nó không còn có thể bộc phát ra ngoài được nữa, chỉ có thể dồn nén nỗi đau với khuôn mặt lạnh tanh mà thôi.
Chúc bạn sớm có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc với chính mình. Khóc một mình cũng được, nhưng có thể thoải mái.
Bạn giống mình 😢
PHẢI TÔI CŨNG CÓ CẢM XÚC NHƯ VẬY , GIỜ THÌ TÔI KHÔNG KHÓC ĐC NỮA CHỈ KHI TÔI TỦI THÂN VÀ KHI ĐÓ NƯỚC MẮT CHẲNG THỂ NGƯNG RƠI.
Bà em mất năm em 7 tuổi
Em rất buồn bã , xung quanh ai cũng rơi nước mắt còn em thì ko😢em cũng chỉ biết kiềm nén trong lòng cảm xúc thật , giống như em đang đeo 1 chiếc mặt nạ vui vẻ vậy😢😢😢❤
Mình chỉ ước mình có thể khóc. Kô khóc đc rất khó chịu
Mỗi khi tớ khóc, mọi người trong gia đình đều bảo tớ thừa nước mắt, có thế thôi cũng khóc, tớ đã coi khóc là thứ tệ hại và khó chịu nhưng khi sau khi nghe xong tớ cảm thấy ổn hơn rất nhiều
Với mình khóc là một cách cực tốt để giải toả tâm lý. Có 1 thời điểm năm 2019 mình thấy mệt mỏi lắm, và vô tình xem 1 bộ phim mà khóc quá trời khóc. Sau đó thì tâm trạng mình dần dần đỡ hơn nhiều. Nghe video này đc có 2 phút mà mình cũng bắt đầu chảy nước mắt rồi nè. Mình không nghĩ khóc là yếu đuối hay gì, đơn giản nó là cảm xúc cần phải xả. Mà nhiều lúc thấy mau nước mắt cũng đáng yêu, ví dụ lúc khóc xong nhìn mình trong gương đến bật cười vì sao chỉ vì chuyện nhỏ thế mà cũng khóc, hâm thế cơ.
Ui. Y như mình ý. Mỗi lần đau lòng. Khóc 1 thôi 1 hồi 1 mình. Khóc xong thấy mình mạnh mẽ lên nhiều ấy. Nên với ai mình k biết. Đối với mình, mình trân trọng việc mình có thể khóc đc ra.
@@trangmin1075 nhỉ bạn nhỉ! Việc khóc được ra ấy, giải toả cảm xúc rất nhiều luôn 👍🏼👍🏼
Giống mình. Năm 2k19 stress nặng. Ở ngoài mặt lạnh đơ ở một mik khóc lụt mắt
mình ghét việc khóc trước mặt mọi người xung quanh mình và kể cả người thân của mình =))))) nhưng tất nhiên ở một mình thì mình khóc rất nhiều , mình nghĩ là không nên chối bỏ cảm xúc của bản thân vì vậy cứ khóc thôi nhưng mình thấy mình càng khóc thì lại càng mệt mỏi , không giải toả được cảm xúc. Cho đến bây giờ mình mới nhận ra là mình chưa bao giờ khóc mà phát ra tiếng động hay biểu lộ cảm xúc gì trên khuôn mặt , chỉ có nước mắt mà thôi. Và chính vì như vậy , mỗi lần mình khóc thì tất cả các bộ phận trên cơ thể mình như co thắt lại , đau nhức đặc biệt là bụng và đầu của mình + suy nghĩ nhiều , mất ngủ khiến mình chẳng còn giải toả được cảm xúc của mình như bao người nói mà thay vào đó lại là một cảm giác mệt mỏi , stress hơn.
Mình cũng vậy dù ở đâu mình cũng cố gắng kiềm chế nước mắt và mình tự hỏi:mình có thể khóc khi mình buồn, tức giận... tại sao lại cứ kiềm chế? Mình lại nghĩ:Hồi nhỏ mình khóc nhiều lắm chuyện gì mình cũng có thể khóc mình luôn muốn mạnh mẽ và luôn tỏ ra ổn nhưng bên trong rất đau và chứa nhiều cảm xúc hỗn loạn 😢
Nhà mình từng dạy mình rằng: "Khóc là để khóc cho cha, cho mẹ khi họ mất". Có lẽ vì thế mà trong suốt thời cấp 2 tới khi mới bước lên đại học, mình đã nhịn, nhịn lắm. Dù trong lòng mình có trực trào, muốn gào lên nhưng mình cũng nuốt ngược vào trong cả. Nó..không thoải mái lắm đâu, nhưng mà mình cũng ko muốn làm buồn ba má mình nên cứ vậy thôi. Giờ thì mình như cái bình vỡ vậy, cũng gần nửa năm rồi mình bắt đầu đi chữa trị tâm lý, mình cũng dần cho phép bản thân mình khóc khi cần, cũng sống thật với mặt nhạy cảm trong mình để mình..không vỡ vụn thêm lần nữa..
cảm giác thật may mắn khi mình vẫn còn có thể khóc
@@thaouyentran6863 mik cũng vậy
"Cậu xứng đáng được yêu thương nhiều hơn thế"
Câu nói ấm áp nhất mà tôi từng đc nghe...😢
Khóc không đáng sợ, đau đớn, tổn thương mà không khóc được mới thực sự đáng sợ, khóc là liều thuốc chữa lành giúp chúng ta giải toả căng thẳng, vết khứa rỉ máu trong trái tim, hãy khóc và khóc thật lớn đi các cậu nhé ❤
mình thích việc khóc một mình, hoặc nếu có vô tình khóc ở đám đông thì mình cũng mong đừng ai đến bên mà ôm ấp, an ủi. chỉ vì mình không thích việc phô diễn những cảm xúc theo định nghĩa của mình là tiêu cực ra cả. và mình cũng chẳng hề bị giáo dục sai hay sự tự nhận thức của bản thân về cảm xúc không đúng. chỉ là mình không thích.
Cảm giác đó là khi bạn muốn được có không gian yên lặng để tâm tư của bản thân có thể thoát ra khi đó bạn sẽ cảm giác được nhẹ lòng hơn . Tôi cũng không muốn khóc trước mặt người khác , vì trong mắt họ tôi luôn là người hiền lành dễ gần tôi không muốn gieo cảm xúc tiêu cực cho họ rồi để họ lo lắng ....
Tớ là con út trong gia đình,lại thêm một người anh trai nx.Lúc nào tớ cx bị anh đánh.Tớ cố gắng nhịn khóc,rồi lại chạy vào phòng ngủ ngồi trong góc mà khóc thầm.Mỗi lần giải thick thì mẹ lại bảo tớ đóng vai nạn nhân.Rồi tớ cx hình thành lên một quy luật riêng của bản thân.Sáng thi tớ đeo mặt nạ cười,đêm khóc.Dần dần,mẹ phát hiện ra hành động của tớ và mắng tớ.Lâu dần tớ ko thể khóc như quy luật riêng của tớ.Và rồi tớ dần ghét việc khóc một cách vô lý.Khi khóc nhìn mik ở trong gương,tớ thấy mik thật buồn cười mà ngưng khóc.Năm nay tớ 18 tuổi rồi,nhìn lại quá khứ tớ cảm thấy thật ngượng ngùng.Tớ cx đã học đc cách lẩn tránh biểu lộ cảm xúc giả tạo.Cho nên tớ luôn cười,mọi người hay bảo:”M ko bik biểu lộ cảm xúc à?”.Đêm thì tớ cx ko ngủ mấy,toàn xem điện thoại,ko thì nhắn tin vs bn cho vơi bớt nỗi buồn.Học hành,gia đình đã tạo cho tớ một áp lực.Tớ nhiều khi muốn chết r lại thôi.Mỗi khi khóc,tớ lại nói vs tớ là”Chắc là vài giọt nc mắt tràn ra thôi,m có buồn j đâu”.Tớ thật sự rất mệt mỏi vì lúc nào cx phải đeo mặt nạ r…
Em là một đứa mau nước mắt khi ở một mình hoặc những chuyện mà không để ý. Nhưng đối mặt với những chuyện hệ trọng, khi mà nhiều người cuống quýt thì em lại bình tĩnh không một giọt nước mắt. Nhưng giờ biết ơn vì mình cũng là một người dễ xúc động vì trái tim mình vẫn còn biết rung động.
Cảm ơn c vì bài chia sẻ
Bằng một cách nào đó mà video này hiện lên sau một video đã khiên em khóc rất nhiều. Video đó nói về một bạn nữ đi cafe vô tình gặp được một người phụ nữ rất giống với người mẹ quá cố của cô ấy. Và thật may là cô gái mạnh mẽ ấy đã chủ động nói chuyện và xin được gửi một cái ôm đến người phụ nữ vừa lạ mà lại rất đỗi quen thuộc này. Em rất may mắn là còn mẹ nhưng nước mắt em cứ tuôn trào từ nãy đến giờ. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ! một lần nữa vì video này ạ. Em cảm ơn rất nhiều.
ngày bé
mỗi khi khóc, mình sẽ khóc khá lớn
và ba mẹ mình mà thấy sẽ kiểu: bộ ba mẹ ch.ế.t rồi hay gì mà khóc?
rồi từ bao giờ mình cũng không biết nữa, mình chỉ khóc khi một mình, và khi khóc cũng chỉ im lặng, dù cho có những lần khóc nhòe cả mắt, nghẹt cả mũi, mình cũng chỉ bình tĩnh mà thở bằng miệng, khóc một cách yên lặng, rồi lát sau lại quay về làm một "mình" mà mọi người thường thấy hàng ngày.
Tớ trượt 2 lần thi đại học. Khi biết kết quả tớ đã tát thật mạnh vào mặt, đập đầu vào tường, cào cấu người mình chỉ mong rằng đó là mơ, nếu mình đau mình sẽ tỉnh lại. Nhưng không, nó là sự thật. Tớ chỉ có thể nằm đó và khóc. Tớ khóc rất nhiều đến mức không còn nước mắt để tuôn ra nữa. Sáng hôm sau tớ trốn trong chăn cho đến khi nhà không còn ai. Mắt tớ sưng húp nhìn vào thấy buồn cười ghê. Nhưng đã là chuyện của mấy năm về trước rồi giờ tớ đã ổn hơn và nhận thấy rằng đôi khi không thể khóc được mới là chuyện đau khổ.
Cho em xin ig của mình đc ko , em muốn hỏi một chút , vì e cx thế . Em sợ ko thoát ra được huhuuu
chúng ta giống nhau :(
Theo tớ nghĩ,ai trong số chúng ta ngồi ở đây và những người xung quanh ngoài thế giới bao la kia cũng có quyền được khóc,được bộc lộ cảm xúc thật của chính bản thân mình,bất kể là đàn ông hay phụ nữ.Bởi bộc lộ cảm xúc thật của bản thân sẽ giúp giải toả được phần nào áp lực trong học tập,công việc và cuộc sống của các cậu.
mình rất dễ bị xúc động và hay khóc trước những điều rất đơn giản. nhưng cũng không phải mình sẽ dễ dàng cho ng khác thấy giọt nước mắt của bản thân, hay là khóc vì những điều vô lý.. mình khóc thường là vì những hành động cao đẹp mà mình vô tình nhìn thấy, khóc vì những người mà mình yêu thương, khóc vì mình hiểu được nỗi đau của ng khác.. và mình tin những giọt nước mắt đó là hoàn toàn xứng đáng. tại sao cta phải chối bỏ cảm xúc của mình khi đó là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đế dành cho ta nhỉ😊
Mình ghét việc khóc nhưng đôi khi chính việc khóc làm mình cảm thấy như bản thân còn tồn tại. Mình từng bị bắt nạt cô lập, lợi dụng khi còn đang học cấp 1, khoảng thời gian đó thật sự là góc khuất của mình, ba mẹ ở quá xa để có thể lo đc, ông bà thì k hề quan tâm lại còn to tiếng quát "m khóc cái gì, t k có rảnh lo ba việc này đâu,..." thầy cô cũng k để tâm chỉ giải quyết qua loa bắt mình phải hoà nhập với đám đó. Khi trở về với ba mẹ thì mình từ dáng vẻ tự tin đã hoá tự ti lúc nào không hay, trong quá trình phát triển thì câu nhiều nhất mình được nghe là con phải mở lòng ra phải hoà nhận và tự tin lên, đương nhiên họ chỉ có thể nói miệng, mình k trong mong gì vào việc họ nhận ra vấn đề trong tấm lý mình, càng lớn mình càng thu mình lại không sẻ chia gì với ba mẹ quá nhiều, hiểu chuyện đến mức họ coi đó là điều hiển nhiên phải làm, điều mình có thể làm những lúc đó là khóc, có khi vài lần trong ngày, lắm lúc chỉ vì chút chuyện lại trở nên suy sụp rồi phát ốm, song đôi khi có 1 vài chuyện nhỏ mà họ quát mắng mình 1 cách vô lý, mình không thể nhịn nổi nữa và phát nổ rồi cứ thế quấy khóc thì họ lại cho rằng là bản thân mình đang nổi loạn và chỉ có quát mắng mình, riết rồi mình càng ghét việc rơi nước mắt hơn bởi cảm giác nó thật sự vô dụng và chỉ thể hiện sự yếu đuối của mình mà chả được gia đình công nhận đôi khi còn bị quát lại ấy chứ, mình tự hỏi sự nhạy cảm này là 1 món quà hay chính là mồ chôn cho chính mình nữa. Nhưng giờ mình vẫn thực sự mừng vì mình vẫn còn khóc được, bởi mình lo 1 khi mình k thể khóc được nữa thì mình còn có thể là chính mình không hay chỉ là 1 vỏ rỗng vô hồn với sự vô cảm và trống rỗng
Mik thì cx dễ khóc lắm nhưng mik cx mau khóc, rơi tí nước mắt r th . Mik cx chẳng thik khóc trc mặt ngkh , chỉ muốn tìm một chỗ khuất yên tĩnh nào đấy r ngồi rơi nc mắt , cố ko phát ra tiếng j . Mik cx muốn đc an ủi , quan tâm một chút th cx đc
Hồi trc mik cx khóc trc nặt ng thân mik , thể hiện rõ lắm nhưng tớ chỉ nhận đc sự thờ ơ , ko quan tâm của mn , thậm chí còn bị chửi và cười nhạo nx . Lúc ấy mik buồn lắm , từ đó mik cx trở nên khép kín hơn , chẳng muốn khóc nx , kìm nén cảm xúc của mik , ko muốn ai thấy mik khóc nx vì mik thấy nó lm mik rất yếu đuối
.........
Postcard hay lắm ạa 🥰
có thể khóc là đang tự an ủi bản thân nên cứ khóc nếu cậu muốn
Mình cũng đâu muốn khóc đâu, đặc biệt là khóc trước mắt người khác mình đã nhịn và kìm nén nhưng đến lúc mình không nhịn được nước mắt đã trào và tuôn ra ngoài nhưng họ coi đó là sự yếu đuối, sợ hãi, nhát gan và chẳng có gì phải khóc vì điều đó là bình thường, mình không nghĩ mình lại dễ khóc đến vậy, mỗi lần có chuyện gì mình kìm nén rất nhiều nhưng trong lòng mình mang cảm giác khó chịu, không ai hiểu và nắng nghe mình cả lên mình cũng chỉ biết khóc để giải tỏa hết những gì mình đã chịu đựng 😊
Cứ mãi dặn lòng rằng mình phải mạnh mẽ, phải cứng rắn, mà bỗng quên mất việc mình cũng phải cần được rơi nước mắt. Gần nửa năm trời mình mới có thể khóc òa, mình dường như một lần nửa được sống lại, cảm giác chỉ là 1 trận khóc thôi nhưng giống như thể mình được giải tỏa cảm xúc tích góp lại của nửa năm qua. Với mình khóc thì cứ khóc thôi, không việc gì phải ngăn cản cảm xúc của bản thân cả, mong là bạn với mình sẽ điều khiển được nước mắt để cảm xúc nhẹ nhỏm hơn.
09.11.2023
mình là một đứa luôn muốn mang đến năng lượng tích cực tới mọi người, luôn muốn thể hiện sự sôi nổi nhất trong bản thân ra ngoài mặc dù vô cùng nhút nhát rụt rè. mình ở trên mạng chính là 200% tích cực trong người. tự tạo niềm vui tự cười tự an ủi chắc có lẽ là thứ mình làm hàng ngày hàng giờ. mình ghét bản thân luôn sống một cách vội vã mà không thể bình tĩnh nhìn nhận vấn đề, bất cẩn trong mọi việc. mình ít nghe podcast lắm nhưng lần này sẽ thử sống chấm lại, bạn mình đã gửi cho mình một chiếc pc khác nhưng tiêu đề podcast này thực sự khiến mình lập tức phải ấn vào nghe. cảm ơn Vì sao thế nhỉ vì khiến cho mình thay đổi suy nghĩ à thì ra không phải mỗi mình như vậy.
từ khi bắt đầu cấp hai đến giờ cũng đã gần sáu năm, mình cũng không biết từ khi nào mình lại nhạy cảm tới vậy bất giác rơi nước mắt. mình còn nhớ có một buổi sáng xem được một đoạn phim ngược mà khóc cả giờ sau đó lại đi xem mấy video buồn buồn khác thế là khóc nguyên cả buổi:) podcast này như nói lên lòng mình vậy giống gần như mọi điều. khóc xong là tự soi gương tự cười thấy mắt mình đỏ lên xấu quá dặn mình lần sau sẽ không được khóc nữa (lần nào cũng vậy kìm nén hết rồi chui vào phòng khóc hết nước mắt xong tự nín tự an ủi) nhưng mình lại không phải đứa hay suy nghĩ (mình cũng muốn tự tạo áp lực cho bản thân) khóc xong là hết là trôi hết đi nỗi buồn khi ấy.
dạo này mình gặp một số chuyện khó chấp nhận. từ giờ mình sẽ khác, mình sẽ học cách ít khóc lại phải thế mình mới cố gắng mọi chuyện được hơn nữa! từ giờ mình cũng sẽ ghé qua đây nghe podcast nhiều hơn, cảm ơn 🤍
ps: lan man một hồi cũng chả biết mình viết gì nghĩ trong đầu cái gì là mình viết ra thế đó:(
Thật sự mình rất dễ khóc ý không hiểu sao khi người ta lớn tiếng với mình đã rưng rưng rồi,ngay cả việc cỏn con nhưng mình lại suy nghĩ khác với mn lắm, có lần ba đem bánh về tới trưa mình tìm thì không thấy nữa, hỏi mẹ mới biết cái đó là của đứa em họ Nhưng ba lại đưa mình, Thật sự mới đầu cảm xúc mình vui lắm vì lâu lâu mới đc ăn mà bỗng dưng phút chóc cái đó không phải của mình nữa.... Ai cũng nói mình mít ướt suy nghĩ nhiều đúng thật là như vậy...
Mình là một cô gái đơn giản ,chẳng xinh đẹp hay hiền dịu như bao cô gái khác.Lúc nào cũng như con trai ý ,thầm đơn phương một người nhưng nhìn lại mình cũng chắm dám gần cậu ấy hơn.Những cảm xúc buồn ,khóc tớ cũng gặp nhiều lắm hở là khóc hở l là mít ướt ,nhìn có tý là khóc ,bị chọc hay đụng đến bề ngoài là khóc .Luôn muốn nghĩ mình có thể mạnh mẽ hơn ,sao phải khóc ,nước mắt không nên dễ bị nhìn thấy.
Theo em, những người dễ khóc cũng là do ảnh hưởng từ bé, ảnh hưởng từ cách giáo dục của ba mẹ, những lời mắng chửi in sâu vào tâm can rồi thì những lần ăn cơm chan nước mắt. Nó ảnh hưởng đến bản thân chúng ta bây giờ. Ghét khóc! Nó chỉ phổ biến với vài người, khóc với một số người là sự giải toả cho việc những ấm ức hay căng thẳng đã ấp ủ từ lâu trong bản thân mà chưa được chia sẻ với bất kì ai. Bây giờ, trẻ em còn áp lực hơn cả người lớn với việc học tập, vì vậy, các bật phụ huynh hãy lựa chọn các giáo dục phù hợp, đừng để bản thân con em chúng ta phải trải qua những cảm giác mà người àm cha, làm mẹ đã từng trải nhé!
Cha mẹ luôn luôn là tấm gương cho con cái cũng là lưỡi dao 2 lưỡi và cũng là giáo dục sai và đúng cho con mik ,dạy con mik ko tin lời ng lạ nhưng ko dạy con mik bt phân biệt đúng sai dạy con mik phải lớn và giỏi hơn ngta nhưng lại ko bt dạy con tự biết chăm sóc chính mik hay sức khỏe và sắp xếp thời gian lúc nào cũng phải bắt ép con mik làm đc 1 cái j đó quá cao nhưng ko dạy nó bt những thứ khác
Mình cho rằng cảm xúc là một trong những món quà ý nghĩa mà con người có được. Kể cả cậu là nam, nếu cảm thấy muốn khóc, hãy cứ khóc. Điều mạnh mẽ nhất trên đời này chính là chấp nhận cảm giác hiện tại của bản thân, nên nếu các cậu có khóc và thừa nhận rằng mình sẽ kiên cường hơn sau trận khóc ấy, thật sự các cậu rất ngầu luôn đó.
Cảm xúc không phân biệt giới tính, vậy nên chúng ta cũng không nên như thế nhé.
thật lòng cảm ơn cậu vì những dòng chia sẻ ấy, nó thật sự đã chạm đến mình. Mong rằng những giọt nước mắt của cậu sau này sẽ chỉ toàn là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc nhé
Hôm nay tôi khóc rồi các cậu ạ . 9 ngày nữa thi gia đình, bạn gái đều kì vọng nhưng nhìn lại mình thấy mình kém cỏi quá. mong rằng bản thân sẽ trở nên tốt hơn sau ngày hôm nay nếu có thất bại thì vẫn mạnh mẽ đứng dậy mà làm cho gia đình, bạn gái cảm thấy tự hào. 😊
Khóc là 1 cách giải tỏa cảm xúc cực kỳ tốt, ngày xưa khi chưa hiểu biết nhiều thì mình lại nghỉ tại sao mình lại nhạy cảm đến như vậy, nhưng càng lớn mình càng xem đó là 1 sự may mắn, 1 đặc ân, vì mọi chuyện dù khó khăn đến đâu chỉ cần khóc 1 trận là mình trở lại mạnh mẽ, và yêu cuộc sống này rất nhiều
Tớ cảm ơn vì sao thế nhỉ!
Video của vì sao thế nhỉ rất hay và ý nghĩa tớ rất vui khi nghe nó
Cảm ơn vì đã đến!📍
Cảm ơn VSTN nha, mình nghĩ mình đã hiểu về bản thân thêm một chút rồi. Không giống như nhiều người, khi bị bố mẹ đánh, mắng thì mk không khóc... Tuy nhiên, bình thường, mình khá dễ rơi nước mắt, xem phim, đọc truyện, xem video ngắn, thậm chí học sử, học văn hay chỉ là đọc sách giáo khoa lịch sử cũng khiến cho mình không kiềm được nước mắt. Đôi khi, lúc đặt lưng xuống giường, mk nghĩ lung tung rồi lại khóc...
Giống mình
thật sự, đọc sách lịch sử hay đơn giản thôi đọc đến đoạn bé Thu gọi anh Sáu là ba hay anh Sáu hi sinh lúc chưa trao cho con gái cây lược cũng khiến mình xúc động, có đôi lần cãi nhau trong thâm tâm mình không muốn khóc mà nước mắt lại tự chảy ra
Nhà mình, lúc nào mình cx thấy mẹ nói rất đúng, cái j cx đúng nhưng riêng về vấn đề khóc thì mình lại ko thể phân biệt đc mẹ nói đúng hay sai. Khi mình khóc, mẹ luôn nói” s m khóc, có j mà phải khóc, cứ nhìn mày khóc là t lại thấy ngứa mắt”. Lúc ấy trong đầu mình chỉ bt nghĩ “ m ko đc khóc, m ko có quyền đc khóc, m chả làm đc j mà cx bày đặt khóc à… đồ vô dụng” mình luôn cố để dừng nc mắt lại nhưng nó vẫn luôn chảy… ko thể kiểm soát. Dường như tâm trí mình đã ko còn thuộc quyền kiểm soát của chính bản thân nx r… nó đã ko còn có thể kiểm soát đc nx tại thời điểm đó. Mình cảm thấy mình thực sự rất vô dụng, đến cả quyền kiểm soát cảm xúc mà cx ko làm đc..
Và mình cx thừa nhận rằng lúc ấy mình thường làm đau chính thể xác mình trong lặng lẽ… ko cho ai bt là những vết thương ấy là do mình tự tạo ra mà chỉ lấp liếm rằng mình lên trường hoặc đi đâu đó mà bị té hoặc bất cẩn…khi tự làm đau bản thân, mình thấy nhẹ nhõm hơn và dễ kiểm soát cảm xúc hơn cho đến bây h thì mình vẫn còn làm vậy chỉ vì sự vô dụng mà ko thể thoát ra đc..
Khóc xong thấy tâm trạng thoải mái hơn hẳn
Lúc trước, Mình ghét việc khóc trước mặt ai đó vì mình cho nó là yếu đuối. Nhưng rồi mình nhận ra "Mình khóc không phải vì mình yếu đuối, mà là do mình đã chịu đựng quá lâu rồi".
Mình đã nghe bài này nhiều lần rồi, và em vẫn không thể nào hiểu nổi rằng tại sao mình vốn là người rất mau nước mắt, hồi nhỏ toàn bị kêu là mít ướt, nhiều lúc ko thể nào kiềm đc nước mắt, nhưng khi lớn hơn, nhiều chuyện xảy ra, mình đã tập đc cách kiềm nước mắt, không khóc. Nhưng lúc mình ko kiềm thì vẫn khóc nhiều.
Mà chuyện sẽ ko có gì đáng nói khi hè năm mình tầm 17 tuổi, bà ngoại mình mất, 2 chị em mình vừa đáp máy bay về và vừa về đến nhà bên nội (do anh họ bên nội đi đón tụi mình và cũng do gần sân bay hơn). 2 chị em chưa kịp ăn hết chén cơm trưa thì mẹ gọi bảo về với bà ngay đi, bà yếu lắm rồi. R 2 chị em tức tốc chạy đến, rất may mắn bà vẫn chưa đi, 2 chị em vẫn còn cơ hội ngắm bà lần cuối, mình ngồi đó, mình hình như cũng có xúc động, có buồn. Bà rất yếu luôn, mình cảm thấy thương bà, bà thật khổ và đau đớn với căn bệnh. Rồi lát sau cậu mình cũng về tới, và cậu chỉ kịp nói vs bà đôi ba câu r bà đã đi mất. Lúc bà mất, mình đã ko khóc lấy 1 giọt nước mắt nào, ko hiểu sao mình thấy có cảm giác rất lạ, lâu r mình cũng ko thể tả dc cụ thể. Mọi người ai cũng khóc. Khóc rất nhiều, chỉ riêng mình là không. Có lần, bà nào là em của ngoại mình, vừa khóc vừa nói chuyện vs mẹ mình và mình, bà ấy khóc nhiều lắm, khóc nức nở luôn, tất nhiên mẹ mình cũng khóc, lúc đó mắt mình khô rang, mình cứ tự hỏi tại sao mình ko có cảm xúc gì, tại sao mình ko thể khóc nữa 1 giọt nước mắt nào, con U này m thật máu lạnh, khóc đi U, bà m mất mà m ko khóc thì thật kì, thật máu lạnh... Lúc đó bà ấy vs mẹ mình khóc nhiều, mình đã cố tỏ ra vẻ thật buồn khi nghe câu chuyện của bà và mẹ nói, mình cố thả cảm xúc vào đấy, để nặn ra nước mắt, và cuối cùng mình cũng đã nặn ra đc 1 giọt nước mắt, khô khốc, chảy ko dài hết đc khuôn mặt mình. Mình thật là máu lạnh đúng ko?:((
Và sau đó mình còn tự bào chữa cho mình là do ko nên khóc để cho người mất ra đi đc thanh thản, đúng mình viện đủ lý do để biện hộ cho sự máu lạnh, bất hiếu của mình. Mình rất tồi đúng ko.
Mình coi phim mà mình khóc nức nở mà bà mình mất mà mình ko rơi 1 giọt nước mắt.
mình là nữ, năm nay 12t
gđ mình tan vỡ vào năm mình 5t vì e trai mình mất. ai cũng khóc, tôi chỉ bt đứng xem và cười, nhưng ít ai bt t quay mặt đi đã khóc. tuy tôi dễ khóc nhưng tôi ko muốn để lộ cảm xúc ra bên ngoài, tôi muốn mn xung quanh chỉ thấy bản mặt thờ ơ, nhạt nhẽo. Tối hôm 1/6,bố tôi gọi...hai bố con nch đc lát sau, bố hỏi đang làm gì đấy…tôi bảo ' con chuẩn bị vẽ ạ '........xong bố nói " vẽ vẽ vẽ, suốt ngày vẽ, sao m ko học ý, vẽ có làm đc j đâu, vẽ ko bao giờ nên hồn, toàn vẽ mấy cái linh tinh, lo mà học đi, vẽ ít thôi " tôi bảo ' vâng ' lát sau bố tắt máy tôi đã cố bình tĩnh đi khoá của phòng và tắt điện, làm xong tôi đã gục ngã xuống và khóc rất nhiều. tôi khóc, khóc rất lâu, rất nhiều, tôi khóc đến mức ko thở nổi. Tôi chẳng bt làm j ngoài vc lấy kéo đâm vào tay để quên đi bản thân đag khóc, tôi ko bt tại sao, nhưng tôi cx ko thể kìm nổi. Tôi đã chịu đựng rất lâu, nên hôm ấy tôi mới khóc…, lát sau khóc xong, tôi đã vẽ, vẽ để quên ik mọi thứ. vẽ là sở thích của tôi, chỉ có vẽ mới giúp tôi bình tĩnh và quên đi nỗi đau...😊
Chào bạn nhỏ nhé ,chị có đọc wa câu chuyện e kể mặc dù bố em nói như thế chị biết em nghe sẽ rất tổn thương và đau lòng chị rất hiểu đc tâm trạng của e nhưng đừng vì thế mà làm đau bản thân e nhé ,e phải yêu bản thân mình hơn ai hết và e cứ làm những gì e thích vẻ những thứ em muốn ,mặc kệ bố e có nói lời nặng như thế nào làm em tổn thương ra sau e cứ như nghe lỗ tai này wa lỗ tai kia và sống thật mạnh khỏe,đừng làm tổn thương bản thân mik nhé...💪cuối lời chị chúc em luôn vui vẻ và mặc kệ hết nhưng điều tiêu cực sống thật hạnh phúc nhe❤
Mình là một người rất dễ khóc, chỉ cần xem một đoạn video buồn, một bài nhạc buồn là nước mắt rơi… giận quá không làm được gì cũng khóc. Đôi lúc nghĩ mình mít ướt quá sao lại yếu đuối thế nhỉ. Nhưng đối với mình khóc là một phương pháp giải toả tâm lý rất tốt.
cảm ơn cậu đã nói lên điều ấy, như một người bạn chia sẻ và cởi bỏ phần nào sợi xích đang ghì chặt trái tim của một người nào đó. Các bạn nam thường được dạy phải mạnh mẽ, cứng rắn và quyết liệt ngay từ hồi còn nhỏ và phải học cách kiềm nén, nuốt nước mắt vào trong điều đó ảnh hướng và tác động rất nhiều tới tâm lý của những người này trong quãng thời gian trường thành. Có người còn nhầm định khóc nhiều là chưa trưởng thành về cảm xúc và yếu đuối không đối mặt được với áp lực xã hội, điều đó tạo nên những niềm tin rất xấu và sự mất cân bằng tâm lý cực kỳ to lớn mà họ không hề nhận ra, vì chính những người nói ra điều rất có thể đã ngược đãi cảm xúc của mình quá lâu mà chưa được ai cứu thoát cũng như không nhận thức được điều đó.
nếu có thể thành thật vs linh hồn nhất thì chính là 1 trạng thái khá dễ chịu rồi. khóc dc khi muốn khóc thì tốt. t vốn mau nước mắt và nhạy cảm khủng khiếp nhưng bây giờ t ko thể phản ánh dc cảm xúc bên trong của t nữa, và giờ thì bắt đầu phải trả giá cho cái lỗ hỏng này thật r. yup, sẽ ổn cả thôi.
Hồi bé em bộc lộ cảm xúc nhiều, khóc nhiều, vào năm học còn khóc nhiều hơn vì bị mẹ đánh và mắng. Dần thì quen, ko khóc ko cười nữa, kể cũng hời. Dạo này bị ức chế, muốn khóc cũng bó tay
Mình là một người dễ khóc, khi cảm động, khi cảm thấy buồn, khi bị quát,... 😂😂😂 nói chung là dễ khóc, nhưng mà khóc xong là dễ chịu hơn. Khi mà khi mình cố nín cảm xúc bỉ nén lại thì rất khó chịu và nó dồn dập đến nỗi cảm xúc nảy lên rồi chẳng biết tại sao tôi có cảm xúc này, rồi lại khóc.
thật sự mình là con gái. từ nhỏ đã chịu áp lực do những chấn thương tâm lý để lại. lên cấp 1 thì mik hay khóc, nhưng mọi người chẳng ai quan tâm và nói mik nước mắt cá sấu và mik cũng bị BLHĐ. lên các cấp lớn hơn thì mik còn được mọi người gọi với cái biệt danh là "cô gái mạnh mẽ" hay "đồ máu lạnh"
có những lần mik bị nói xấu ở trường học, chỗ làm hay những lần chỉ thiếu một chút điểm nữa thôi. mik đã rất buồn nhưng chẳng ai hiểu và nói qua loa, mẹ mình thì chửi mik một cách thậm tệ và đay nghiến nhất nhưng mik không khóc vì nếu mik khóc với bạn bè họ sẽ nói mik là pick me girl, làm màu,... còn khóc trc mặt gđ thì mẹ mik sẽ mắng, chửi, đánh đập, đay nghiến. anh trai mik sẽ nói vậy là đc rồi, khóc lóc suốt ngày, phiền phức còn mọi người cũng chỉ nói mấy câu cho qua
nên từ lúc mik lên cấp hai cho đến bây giờ chỉ lặng lẽ khóc, khóc một mik trong cô đơn, trc mặt vẫn bình thản còn khi ở một mik thì khóc đến ướt gối
có lần mik đi thi được điểm rất thấp, mẹ mik chửi mik, đánh mik, bạn bè chê cười, tối đến cũng chỉ một mik khóc đến ốm người, đến sưng mắt, đến khàn giọng nhưng đâu ai hiểu!
đây là lần đầu mà tôi cảm thấy đc an ủi ,tôi là một đứa trẻ may mắn vì gia đình hạnh phúc ,đọc đến đây bn nghĩ tôi có vấn đề ? một đứa trẻ hạnh phúc thì có chuyện j để tủi thân chứ . Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài ,còn sâu trong ng tớ tớ đã ko còn cười đc nx ,càng lớn càng có nhiều thử thách vs tớ ,nhưng ko vì vậy mà tớ mạnh mẽ mà thay vào đó tớ đã dần trở nên yếu đuối hơn . Có lần bị bn bè cô lập , cả lớp một mik tớ ngồi hc, ko ai thèm ns chuyện ,còn bịa chuyện trêu chọc tớ ,thậm chí còn xúc phạm danh dự tớ ,về ns vs gia đình ,lúc đầu họ còn qtâm ,nhưng dần dà họ cx quyết định ko can thiệp nx ,thay vào đó lại trách móc tớ cứ để í lm j r khóc lóc ??
Cãi nhau với người khác khi mk đúng rồi khóc trước mặt họ là một cảm giác vừa bất lực vừa xấu hổ
Hồi nhỏ mik rất hay khóc ngã cx khóc, bị ăn mắng cx khóc, chán cx khóc. Năm lên 9 tuổi bố mik mất mặc dù trc đó mik đã khóc rất nhiều nhưng trong đám tang của bố mik k rơi bất cứ 1 giọt nước mắt nào cả và sau đoa dần dần mik thu ng lại, k giao tiếp với xh nhiều. Mik có khóc, khóc rất nhiều nhưng không 1 ai bt mik khóc cả vì thu ng lại với xh nên mik cx k có bạn thân, k coa ai để tâm sự cả. Theo quan điểm cá nhân của mik khóc không xấu mik khóc nhưng k ảnh hưởng đến ai thì mik cứ khóc, khóc đến bao h nín thì thôi. Bởi mik bt mik k tự nín thì k ai dỗ mik cả.
Đầu năm mới này, mỗi khi đi chùa hay cầu nguyện, mình chỉ cầu rằng mỗi giây phút yếu lòng, nước mắt có thể chảy ngược vào trong, mỗi khi ai đó nói về nỗi đau của mình, mình sẽ nén đc nc mắt vào trong và không động lòng. Mỗi khi thất vọng, mình có 1 nơi để khóc mà chả ai biết. Mình ước gì mình có quyền kiểm soát khi nào thì nc mắt đc rơi.
Mình là một người rất dễ khóc từ nhỏ mình đã như vậy rồi, mình rất ghét việc thể hiện mặt yếu đuối của mình ra bên ngoài. Có những lúc chỉ muốn oà khóc để giải tỏa tất cả những cảm xúc, ấm ức mà mình chịu đựng nhưng không thể, chỉ biết kìm nén cố tỏ ra mình ổn để không ai phát hiện ra đến lúc chỉ còn một mình mới dám giải tỏa hết những cảm xúc hỗn độn đó. Thật ra mình ghét việc dc mng an ủi vì nó lại càng làm mình muốn khóc hơn cảm giác họ chỉ đang thương hại mình. Chả ai hiểu được cảm giác mình đang gặp phải nên mình cũng không muốn mở lòng với ai và bây giờ mình vẫn chỉ đang một mình chịu đựng tất cả và chắc sẽ sớm thoát ra được thôi.
Dù t là nữ cũng không khóc trước người khác, lúc nào cũng che giấu. T yếu đuối, nhạy cảm, overthinking nhưng luôn tỏ ra mik ổn......
Gia đình t luôn nói rằng khóc là xấu, họ chẳng quan tâm khi t khóc, mẹ t bảo t khóc mặc kệ t, t phải tự chịu. T cũng chẳng muốn khóc trước mặt người khác nữa.....
Khi chia tay, t cười nhạt hơn, lúc nào cũng thấy lạc lõng, nhưng vì không muốn người khác mất vui nên kìm nén vào trong lòng.....
Thật tớ rất mau nước mắt với những điều đơn giản ấm ức tí là khok, từ nhỏ có nhiều việc mình làm mà chậm tí là bị la hay tỏ ra khó chịu, nên dần tới hiện tại tớ luôn cảm thấy điều gì mình làm cũng sai,có những điều nhỏ nhặt lại khiến tớ khóc nhưng tớ lại không muốn khok, còn những điều mà khiến mn khok tớ lại khác tớ không cảm thấy buồn tớ thấy nó bth thế nhưng vài ng cho rằng tớ vô tâm, tớ chỉ ko muốn cho mn thấy tớ khok chứ ko phải tớ ko bt khok.
Mình thích khóc vì đó là cách mình bộc lộ cảm xúc,khóc khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn.có nhiều lúc đọc truyện mà nước mắt chảy
Mình lớn lên với câu nói từ gia đình rằng "Chiến sĩ đạn bắn còn không khóc, đàn ông con trai phải mạnh mẽ" nên bằng cách nào đó suốt 10 năm qua mình không nhớ đã khóc lần nào chưa. Để rồi tớ đã rơi nước mắt vào 1 lần viết nhật ký, đi ra đóng cửa phòng thì bất chợt không kiểm soát được nữa, môi rung và mặt nóng bừng, tớ lấy tay chặn từng giọt nước mắt và tự nhủ "tại sao lại khóc, có lớn lao gì đâu mà khóc". Nhưng sau đó thì lần đầu tiên tớ cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, 1 cảm giác rất kỳ lạ và rất tuyệt vời....
Lần đầu tiên sau 10 năm, một trải nghiệm khá là hay ho
Những người bị tổn thương thời thơ ấu rất nhạy cảm, dễ đồng cảm. Rất dế khóc
Tôi mau nước mắt, không phải kiểu khóc vì quá mức xúc động. Dẫu chỉ những động chạm rất nhỏ, ví dụ như nói không hay về tôi, nói xấu người bên cạnh tôi... Mọi thứ! Đều khiến tôi rơi nước mắt.
Cái điều đáng nói ở đây là kể cả khi cảm xúc trong đó không quá mãnh liệt. Cảm tưởng như hạn mức tôi có thể kìm chế khá thấp, làm cho những dao động vụn vặt cũng có thể làm trào dâng nước mắt.
Xét trên một phương diện, thì điều này giúp tôi giải tỏa cảm xúc rất nhanh, trước cả khi chúng trở nên phức tạp, mạnh mẽ hơn. Không có cảm giác nặng lòng, dễ dàng quên đi.
Bên cạnh đó lại khiến mọi người cảm thấy tôi là người quá nhạy cảm (?) Trong khi sự thật là tôi có chút thờ ơ với mọi thứ xung quanh, mọi người bên cạnh, trong hầu hết mối quan hệ.
Nhiều khi vừa khóc tôi còn phải hỏi mình nguyên nhân mình khóc cơ. Rồi cố gắng thuyết phục bản thân khóc bây giờ thật ngu ngốc. Không thấy giờ rất giống loại người dùng sự yếu đuối để câu sự thương hại.
Không lợi hại như mấy người kia, "năng lực" này tôi không điều khiển được :) và từ "yếu đuối" không hợp với giao diện cũng như tính cách của tôi.
Nhìn lại thấy hâm mộ mấy bạn có thể kìm nén, nuốt ngược nước mắt vào trong thật.
Ý thức và phản ứng của cơ thể của tôi cũng trái ngược nhau. Ý thức lí trí (tôi có thể dễ dàng gạt bỏ mối quan hệ sang 1 bên, chẳng hạn như tình yêu, nếu thấy nó không dẫn đến điều gì tốt cho cuộc sống của mình) nhưng cơ thể lại phản ứng mạnh (dâng trào các cảm xúc mạnh, thể hiện qua nhịp tim, việc khóc,...). Nên tôi hay thấy cơ thể của mình thật "phản chủ", nhưng dù sao nó cũng là 1 phần của mình, vì vậy tôi cố để học cách kiểm soát nó.
Trc kia mk ngày nào cx khóc vì môi trườg mk sốg, luôn oán trách tại sao bản thân ko thể một ngày ngừg khóc đc. Có những chuyện uất ức, bất mãn cx kìm nén vì ko muốn khóc, nghĩ rằng điều đó thật xấu hổ, thấy mk yếu đuối !
Thời gian đối mặt vs nhiều sự vc khó khăn cx là thứ khiến bản thân mk thay đổi, dù vẫn nhạy cảm, đêm về hay suy nghĩ, ngẫm r lại bật khóc như đc giải toả. Dần r cx quen và kiểm soát đc cảm xúc của mk hơn, thật tốt !❤
Khóc không giải quyết được vấn đề nhưng nhiều khi không giải quyết được vấn đề nên mới khóc 😢
Khóc không yếu đuối. Bạn khóc mà ai đó chê cười bạn thì đừng buồn, họ cũng như chúng ta, bị dồn nén mà ko thể giải toả thôi
mình, một đứa an ủi người khác rất tốt. nhưng lúc mình buồn, mình không thích ai quan tâm cũng chẳng muốn kể với ai cả. đó là sự thật, chỉ cần 1 góc tối không ai thấy và thả nỗi buồn vào giọt nước mắt là thứ mình cần ngay lúc đó. mình không giả tạo hay cần sự đồng cảm, mỗi lần ai than thở với mình điều gì, mình cảm thấy trân trọng họ vì xem mình là chỗ dựa an toàn, nhưng với điều họ tâm sự mình thấy chưa là gì so với những thứ mà mình đã trải qua. đó là lí do mình an ủi người khác rất tốt và mình cũng nhận được rất nhiều lời tâm sự. lúc nhỏ mình cũng vậy, buồn là nói, và cũng vì nhiều quá thì lại học được cách dồn nén rồi bỏ qua nó thôi. nhưng "sự yếu đuối mới là tính cách của con người", mình vẫn rất dễ khóc, không thể điều khiển cảm xúc của bản thân. suy cho cùng những người như mình chỉ cần sự đối đãi nhẹ nhàng đơn giản, không cần phải hiểu tất cả, chỉ cần sự cảm thông tinh tế.
nhiều khi muốn khóc để rửa mắt mà phải xem ko biết bao nhiêu video mới khóc được
Bản thân mình là một người khá nhạy cảm và mau nước mắt... Đôi lúc tự nhủ xem tiktok để giải trí nhưng khi thấy những đoạn cut của Reply 1988 mình lại không kiềm được nước mắt, hay những tuần đầu khi bước chân lên môi trường Đại học khác tỉnh với những người bạn thân thiết, và nghĩ đến việc xa bố mẹ khiến nước mắt mình không ngừng rơi. Lúc đó trạng thái cảm xúc mình hỗn loạn lắm nhưng khi khóc mình như được giải tỏa, mình như một lần được đối diện với chính những cảm xúc ấy.... nên rồi dần dần mình từ vị trí là một người nghe và chia sẻ những nỗi buồn cùng người khác, mình được đặt mình vào vị trí được an ủi. Mình cảm thấy hạnh phúc và biết ơn sau mỗi lần khóc vì đã cho mình được biết rằng còn đó những người bạn thức sự và vẫn còn ông bà bố mẹ luôn bên cạnh mình. Mau mít ướt không phải là việc gì đó đáng xấu hổ, chỉ là lúc đó con người ta cảm thấy đồng cảm, cảm thấy bản thân cần được thấu hiểu và động viên thôi. Hãy cho con người được đối diện với chính những xúc cảm thật sự. Hãy để những mảnh ghép cả, xúc trong bạn được làm công việc vốn có của nó... Cảm ơn VSTN đã ra một podcast ý nghĩa như này.
Mình là người rất hay cười, dễ cười mà cũng rất dễ khóc. Nhiều lúc khóc chả lý do gì.
Mình nhớ có lần mình đã đến trường rồi nhưng do mình mặc sai đônf phục lên mình có bảo bác bảo vệ cho mình về thay, bác cũng đồng ý. Thế là mình đi học muộn. Hôm đó vừa lạnh vừa mưa phùn, đến trường gặp giáo viên trong đoàn bẳt đi muộn mà không thấy bác bảo vệ đâu để giải thích, mình biết là nếy mìng có giải thích thì giáo viên cũng chẳng tin nên mình im lặng. Thầy bảo mình cất cặp lấy giấy rồi viết bản kiểm điểm. Lúc cất cặp là mình kiểu sắp khóc đến nơi rồi nhưng phòng đoàn cũng có mấy anh nữa nên mình phải nhịn. Lúc đó lớp mình học thể dục, mình vừa vào lớp ngồi được lúc thì ra chơi. Mình cũng đã cố kìm nước mắt rồi, cũng kìm được rồi, đến lúc bạn mình vào hỏi làm sao thế thì mình khóc luôn, vừa khóc vừa run lên vì lạnh.
Bạn mình hỏi làm sao thì mình chỉ nói là thầy bắt viết bản kiểm điểm xong còn có mấy anh nữa, tao nhục quá mày ơi. Mình vừa nói vừa cười cười để mấy đứa lớp mình không để ý. Chứ lúc đấy mình cảm thấy oan ức lắm mà nếu có giải thích thầy cũng chằn tin nên mìng chọn cách im lặng.
Mình cũng khóc trên lớp mấy lần chả hiểu lí do gì. Có lần cả lớp đang chơi trò chơi tròn giờ t.anh rất vui, mình cũng thế, cười rất tươi, cáiđột nhiên mình khóc ngang.
Mình cũng hay được nhiều người (cả người lớn trong nhà) nói mình là "nước mắt cá sấu", "lấy nước mắt để mọi người thương hại", hay thậm chí cả câu "động tí là chảy nước đ**" lúc đó mình cảm thấy tủi thân cực mà chả viết làm sao.
Mình viết cũng hơi lủng củng, mn thông cảm
Mình thì ko hay khóc đâu. mình nhớ hồi bé mỗi lần bị mẹ đánh mình khóc mà càng khóc mẹ càng đánh bắt mình im ko được khóc nữa.
Lâu dần mình rất khó để khóc ấy... Mọi chuyện xảy ra đều thế ... mình đều nhịn và nuốt lại vào lòng
Mình không nghĩ là bản thân biết đến kênh này quá sớm, nhưng phải thật sự nói là những video của kênh đều được chau chuốt rất kĩ và khiến mình rất ấn tượng. Ngày hôm nay của mình khá tệ và mệt mỏi, nhưng mình chẳng rơi một giọt nước mắt nào, vì đơn giản với những người xung quanh mình, rơi nước mắt đồng nghĩa với trở thành một kẻ yếu đuối và thấp kém. Bản thân mình cũng bị áp đặt suy nghĩ ấy đến nỗi trong cả tiềm thức của mình, dù buồn đến đâu cũng không được khóc, khóc sẽ bị bàn tán, khóc sẽ bị chê cười. Video này xuất hiện trên mục đề xuất của mình như một sự tình cờ, mình nhấn vào và chỉ định xem sơ qua vài phút thôi, nhưng thật sự có thứ gì đó rất cuốn hút và bình yên. Mình đã vào xem một vài video của kênh, và mình thật sự yêu cái vibe chữa lành này, thật sự rất tuyệt. Và trong một phút vô thức nào đó, mình đã khóc. Phải rồi, mình có quyền sống cho cảm xúc của mình mà nhỉ. Tự nhiên mình lại thấy vui vui, như thể là mình vừa ngộ ra chân lí nào đó vậy. Và rồi mình vừa khóc, vừa cười, một cảnh tượng thật nham nhở. Nhưng chí ít mình đã cảm thấy tốt hơn sau một thời gian dài. Ít nhất thì mình biết bên ngoài xã hội rộng lớn kia vẫn có những người không coi giọt nước mắt của mình là rẻ mạt.
Trước kia mình là một người khóc rất nhiều nhưng trong vòng 6 năm nay số lần mình bật khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mình tự nhận thức được điều ấy thật kỳ lạ và mình hay cố để "được" khóc, đôi lúc mình đứng trong nhà tắm hét lên trong câm lặng vì không thể khóc. Cách đây khoảng 1 tuần mình đã khóc không lý do giữa quán cafe không kiểm soát được, may là ở xung quanh không có ai mình quen biết. Mình khóc rất to đến mức một bạn ngồi gần đã đưa cho một bịch giấy. Lúc nhận giấy từ bạn ấy mình cảm thấy trái tim mình nhẹ lại một chút, chỉ cần một hành động cũng khiến mình thấy thêm một chút ý nghĩa sống và ngoài kia vẫn có những người sẵn sàng đưa tay cho mình dù chỉ là một người lạ.
Từ nhỏ tớ đã phải nín khóc rất nhiều, vẫn luôn đè nén cảm xúc vì suy nghĩ là khóc là yếu đuối là xấu xí. Vậy nên khi hai đứa em ra đời luôn mít ướt, luôn được khóc thoải mái tớ đã rất ghen tị, tớ la mắng, quát tháo để ngăn tụi nó khóc. Nhưng đến khi lớn tớ càng nhạy cảm hơn, bắt đầu khóc rất nhiều bất kể trường hợp, thì hai đứa em lại tỏa sáng rực rỡ, tụi nhỏ hoạt bát mạnh mẽ trước mọi thứ khiến tớ càng cảm thấy hoài nghĩ bản thân, ko biết mình đã sai ở đâu để bây giờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Tuổi thơ đau thương khiến tôi rất dễ rơi nước mắt 😢
mình ko hay cảm động hay khóc nhiều về mấy cái đau khổ, hay buồn tủi đâu. Nhưng cứ nhìn thấy sự hạnh phúc dù là nhỏ nhất là lại ko kiềm đc nc mắt
Tôi rất dễ khóc , những cái việc nhỏ tí mà tôi cx có thể rơi nước mắt khi cảm thấy tức giận và buồn mỗi khi tôi khóc tôi thường nhốt mình vào phòng vs để khóc khi khóc xong rồi tôi đi ra và tâm trạng vui hẳn có lần thấy ko công bằng tôi đã tự nhốt mình trong phòng và nghĩ chỉ khóc lớn lần này thôi . Tôi nghĩ thế chứ nhiều khi mà muốn khóc thì tim co thắt nóng trong lòng .Nếu bạn cảm thấy đang tổn thương trái tim rỉ máu hãy khóc , khóc thật lớn nhé 😕😕
Mình cũng từng rất dễ khóc, gặp chuyện uất ức là bật khóc ngay lập tức. Sau này mình va vấp nhiều thì gặp chuyện gì buồn thì mình cười, tỏ ra không để ý, ai cũng nghĩ mình vô tư, cà rỡn, nhưng thật ra mình thường khóc một mình. Càng lớn, nỗi buồn dường như ngày càng nặng nề, đau đớn, nhưng phải cố thôi. Cuộc sống mà ha
Mình là một người vô cùng dễ khóc,từ bé đến lớn vẫn vậy.Đôi khi chỉ là một lời chỉ trích nhỏ cũng có thể khiến mình trực trào rơi xuống bất kì lúc nào.Mình không muốn khóc nhiều như thế,nhất là khi xung quanh có nhiều người.Mình không muốn được quan tâm,hỏi han rồi sau khi họ biết lý do mình khóc thì lại cười về nó,mình cũng rất nhút nhát,ngại giao tiếp trừ khi họ bắt đầu trước.Một lần mình không thể kiểm soát được nước mắt,dù không muốn nhưng cứ rơi không thôi,tất cả chỉ vì một lời nói của cô mà chả ai sẽ khóc vì nó như mình cả.Lúc đấy mọi người cứ ra an ủi mình làm mình muốn nín khóc ngay lập tức mà lau bao nhiêu lần vẫn không dừng được.Để rồi có người nói lý do ra thì họ lại bật cười vì sự ngớ ngẩn của nó.Đôi lúc mình muốn kiểm soát được bản thân,kiểm soát hay kìm nén cảm xúc lại một chút.
tớ khóc nhiều lắm. nhìn vẻ ngoài lạc quan, hay cười vậy chứ chẳng ai biết là lúc nào tớ cũng khóc một mình. tớ dễ khóc lắm, cứ buồn là khóc, oan là sầu, nước mắt lại chảy. tháng này tớ khóc 16 lần rồi, mong là sau này sẽ ko phải gặp nhiều chuyện buồn nữa, bởi ngay cả khi đang làm một đứa trẻ như bây giờ, cuộc sống có biết bao áp lực điểm số, học tập, phải kìm nén cảm xúc suốt :'>
Nếu có thể vượt qua thì cậu sẽ thấy bản thân cậu đc mạnh mẽ hơn😊
Vì tôi từng trải qua điều này
Cố lên!
Clip này làm mình phải suy nghĩ nhiều hơn về cuộc sống và những gì mình đang làm. Cảm ơn bạn đã chia sẻ những góc nhìn thú vị như vậy!
Từ nhỏ mình đã là 1 đứa yếu đuối từ lớp 1 đến lớp6 mìn rất dễ khóc chỉ cần trêu tí là khóc nhưng rồi mình nhận ra càng lớn sẽ chẳng có ai dỗ dành mình nên mình buộc phải tự trưởng thành lên ko khóc vì những điều nhỏ nhặt
Khóc vì người thân nói mình là tự kỷ, nói mình trầm cảm, nói mình chẳng bt gì ngoài việc ở trong nhà
Mình cũng từng bị nói như vậy ấy, nhưng sau này cậu lớn lên đi làm sẽ gặp người này người kia, khiến bạn mở lòng hơn, muốn đi chơi và ở bên cạnh họ hơn, dù mình vẫn ít bạn mà mình thấy như vậy là đủ rồi ấy. Sau này đi làm, kiếm đc tiền, có tiếng nói hơn cậu sẽ ko để ý lời ng khác như bây h nữa đâu. Mong cậu lun suy nghĩ tích cực ❤
Em thấy buồn, và em sẽ rơm rớm nước mắt bất cứ lúc nào em cảm thấy vậy. Em 17 tuổi rồi, nhưng mà em ko kiểm soát đc cảm xúc của mình. Ko ai dám đến gần em cả. Họ ko dám chơi vs một người như em, dù em tốt, nhưng người ta sợ bị tổn thương hơn. Ngày xưa em viết nhật kí, em hát cho vơi nỗi cô đơn, nay thì ko được....Em đã mất 4 người bạn rồi, giờ em cũng ko dám tìm đến một ai khác nữa, thậm chí em thấy cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Mọi người bảo nếu em cứ ko kiểm soát đc cảm xúc, nếu em cứ mất bình tĩnh thì em sẽ ko làm được gì cả. Em cũng muốn đi khám lắm, nhưng có vẻ vấn đề của em nhỏ bé hơn bất cứ câu chuyện nào của họ. Đối với họ thì, có bố hay ko có bố vẫn ko khác nhau lắm. Đối với họ thì mất đi bạn thân cũng ổn thôi. Và dù sao thì họ cũng ko muốn dành thời gian thấu hiểu em.
Em cũng muốn có người dạy em nên làm thế nào thì đúng...em cũng muốn học những điều mới...nhưng nếu người ta ko đành dành chỗ cho em...
Em thực sự ko biết làm thế nào...
80% có thể thấy dễ chịu hơn sau khi khóc,nhưng em nằm trong 20% còn lại.Em được dạy rằng khóc là yếu đuối,hèn nhác...em dần quen với việc đó và dù đau đến mấy thì chỉ trái tim em đau như tan nát còn em vẫn chẳng rơi lấy một giọt nước mắt,em chẳng bộc lộ cảm xúc với mọi người xung quanh không khóc mà cứ cố gắng nở nụ cười thật tươi để che đi vẻ yếu đuối của mình.Nhiều luồng áp lực từ gia đình và xã hội từ điểm số,cách ứng xử trong gia đình,mối quan hệ với bạn bè....khiến em ngạt thở . E chịu tất cả mọi thứ ập vào mình mà không chút cảm xúc nhưng em cũng là con người,em cũng có trái tim và tâm hồn,e cũng biết đau nhưng những nỗi đau ấy tích tụ quá lớn khiễn em chẳng còn biết cảm xúc của mình là gì cả...Lâu dần thành thói quen,em chẳng tìm ai tâm sự và cũng chẳng có người tâm sự vì vậy mà em hay khóc một mình,đến khi nào cạn nước mắt thì thôi.Cuối ngày nằm trên giường khóc đến sưng húp hai bên mắt nhưng hôm sau em vẫn sẽ cười như chẳng có gì xảy ra.Em không muốn về nhà,em cũng chẳng có người bạn nào đáng tin cậy....em khóc một mình thật nhiều để rồi một ngày em nhận ra nước mắt đã không thể chả được nữa,dường như tim em đã qua đâu để cơ thể em có thể làm điều ấy.Nhiều lúc bất lực,bế tắc,đau đớn muốn xả hết ra bằng nước mắt nhưng rồi không thể,dường như nỗi đau ăn mòn tronng em để những giọt nước mắt không còn là thứ em chữa lành chính mình,nó chỉ khiến em ghét mình hơn.Suy nghĩ + cảm xúc khiến em chẳng thở nổi.
Văn phong của VSTN cứ cuống thế nào ý, nghe mấy lần mà vẫn rất thích lun, lần đầu xem cảm nhận sự an ủi qua lời nói của ad, lần 2 nghe cảm nhận câu chuyện, lần 3 cảm nhận được từ câu từ chữ nó ý nghĩa, hàm súc lắm, văn phòng của VSTN là cái gì đó rất cuốn
Em thường khóc rất nhiều nhưng chỉ là ở trong lòng vì em thường che giấu cảm xúc. Sau khi xem vd này thì em mới biết rằng em là người nhạy cảm. Bố mẹ em thường thấy em khóc thì lại bảo là em "không phải trẻ con" nữa mà khóc.
ngta hay nói càng lớn sẽ càng trưởng thành, mãnh mẽ hơn. nhưng với mình thì hơi khác. càng lớn càng khóc nhiều. đôi khi chỉ vì một câu nói của ai đó hay cái cap buồn nào đấy cũng khiến mình khóc cả đêm. mình không muốn mau nước măt như thế. nhưng khó kiểm soát quá
Giống mk quá, tự nhiên xem cái gì cảm động cũng khóc, đang cười vui vẻ đi cafe xem video cx khóc ở quán nhưng là rơi nước mắt thôi chứ ko phải khóc huhu khóc to
Những người nhạy cảm thường rất mạnh mẽ☺️
Mình đã cố gắng kìm nén nước mắt nhưng khi giọng hát cất lên, mình đã không thể nhịn được nữa...Không vì gì cả, không gào khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.
mình cảm thấy mình nhạy cảm, mít ướt và luôn chú ý đến người khác hoặc vấn đề quá mức í. Dù chỉ là chuyện nhỏ xíu xiu mà ảnh hưởng tới mình tí cũng khiến mình nghĩ rối cả lên.😅
Từ nhỏ mình bị nhiều ng gọi là mít ướt, cô giáo, họ hàng, bạn bè và ba mẹ. Khi đau, mình rất dễ khóc, chỉ đơn giản là mình ko chịu đựng nỗi cơn đau ấy, nhưng khi bị đánh, bị la, mình khóc ko phải vì mình đau, mình khóc vì mình cảm nhận đc rằng bản thân có lỗi, mình suy nghĩ rất nhiều sau những trận la rầy của bố mẹ, rồi mình khóc. Mình chx từng nói với ai về những suy nghĩ trg lòng, để rồi thế, mn đều nghĩ mình khóc vì bị đau, chứ có biết sai ở đâu đâu. Càng lớn, mình cũng ko còn muốn khóc mỗi khi bị la nữa, chỉ đơn giản vì mình chẳng còn cảm nhận đc gì nx...
Lúc mình khóc vì tủi thân , họ nói : “nó hơi tí là rỉ nước đ*i” . Nên mình thực sự ghét việc khóc, nhất là trước mặt người khác, sợ bị nói nước mắt cá sấu, sợ bị nói rằng nó đang giả tạo đó,… mà nước mắt thì cứ lặng lẽ không ngừng tuôn ra😢
Thật sự tôi rất dễ khóc, nhưng bây giờ tôi thấy thật khó để bản thân rơi nước mắt nữa!Có lẽ...tôi đã khóc đủ nhiều và dường như những giọt nước mắt của tôi cũng đã cạn !
Tớ rất thích khóc, hồi nhỏ tớ có thể ko bất cứ lúc nào trừ khi trước mặt mn, cả những người thân nữa. Tớ vừa thích, vừa ghét khóc. Tớ thích khóc một mình, lúc đó tớ có thể khóc thật to và làm tất cả những gì mà mình muốn. Tớ ghét khóc, ghét khi nó xuất hiện trong tớ khi trc mặt tất cả mọi người. Tớ cảm thấy đó là một điều tồi tệ. Nhưng đó chỉ là ngày trước thôi, sau khi trải qua thời gian khủng khoảng tinh thần rất lớn, thật sự rất lớn.Rồi dần dần, tớ cảm thấy chẳng còn khóc được nữa! Khi một mình, tớ ko thể khóc được chỉ ngồi đó cuộn tròn mình lại rồi nhìn vào khoảng không vô định. Lâu lắm rồi tớ mới khóc được, tớ khóc gần như là xuyên đêm, khóc đến hai mắt xưng húp mà chẳng biết tớ khóc vì cái j. Rất nhiều lúc tớ vừa khóc vừa cười, cười rất nhiều. Tớ dần cảm thấy sợ hãi cảm xúc của tớ, sợ hãi chính bản thân của tớ !!
Kết quả này quá đỉnh cao, bạn thật sự tài năng!
Hồi nhỏ mình là người cũng lâu mới khóc nhưng có lúc mọi người chê mình không biết làm này làm nọ mình cũng rất buồn và không muốn khóc nhưng nước mắt cứ trào ra lúc mình khóc mình cố gắng là mình ổn
trời mưa nghe podcast này tuyệt thật
Con người chúng ta khóc khi buồn, hạnh phúc và cả khi tức giận.
mình nhớ hồi lớp 6 mình đc đi văn nghệ, mình lúc ấy thì hơi ko thích nhg lại có chút mong đợi, và khi đó mình thấy bản thân có vẻ ngoài ko đc xinh xắn chắc vvif vậy nên trong lúc tập văn nghệ mình ko đc ưu tiên mấy. Và trong một ngày khi đang nghỉ giải lao ai cũng có nhóm bạn chơi cùng còn mình ở trong lớp lủi thủi một mình điều đó khiến mình thấy trống rỗng và tủi thân. Lúc đó có một bạn ko đc chọn đi văn nghệ đến thì các bạn trong đội văn nghệ đều muốn thay thế tớ, lúc ấy tớ càng thêm tủi thân và cố gắng kìm nén nước mắt rồi bạn hướng dẫn tập văn nghệ đi đến nói chuyện với tớ nhg tớ ko thích chút nào, tớ ko cần sự an ủi và tớ muốn biến mất ngay lúc đấy, chỉ muốn chạy về nhà và khóc một mình. Mẹ tớ đến đón và thấy tớ khóc và cũng an ủi làm tớ bình tĩnh một chút. Giờ đây tớ đã ko còn dễ khóc như ngày xưa nữa vì tớ đã chịu quá nhiều tổn thương và khóc rất nhiều. Tớ ko còn cảm giác muốn khóc và trở nên vô cảm với mọi thứ.
Đúng mình chỉ thấy ba khóc 1 lần trong đời. Còn mẹ khóc thì đã thấy nhiều hơn.
nghe đến những dòng cuối cùng thì mình thực sự đã khóc, khóc rất lớn luôn ấy...
mình cũng từng ghét những giọt nước mắt bất chợt nhưng có lẽ sau này mình sẽ thay đổi suy nghĩ về nó
tôi luôn tìm đến VSTN những lúc tôi buồn ,mỗi lần nghe 1 tập như này tôi lại khóc , tôi cứ có cảm giác thoải mái khi khóc xong =(((
"nếu trong quá khứ cậu không phải người hay khóc nhưng khi khóc lại khóc rất nhiều, có lúc cười không kiểm soát hoặc giận dữ một cách vô căn cứ, khi đó hay để ý đến chứng nhiễu loạn cảm xúc"
câu này khiến tớ suy ngẫm khá nhiều, bởi nó giống như đang miêu tả tớ vậy, nhưng tớ vẫn tự tin rằng mình không phải mắc chứng nhiễu loạn cảm xúc chỉ là vô tình giống vậy thôi:) (tớ tích cực nên chỉ nghĩ vậy thui đừng ai chửi tớ nhé)
Clip của bạn thực sự có sức hút khiến tôi muốn xem lại nhiều lần.
Điều khiển cảm xúc là một điều khó vô cung, có lần tui đã khóc rất tức tửi trong phòng họp chỉ vì sếp la bằng một tone giọng quát lớn, nói chung do bản thân quá nhạy cảm khiến mình 2 lần khóc trước mặt mọi người trong công ty
Thật ra có thể là do lớn nên cảm xúc cũng không được nhiều và ít khóc hơn trước nên đôi khi tớ thấy bố mẹ chả khóc gì cả. Khi còn bé hay cho đến hiện tại (13t) tớ vẫn rất hay khóc. Hễ đụng đến tớ dù một chút tớ sẽ bật khóc. Bố mẹ thường bảo tớ rằng:"khóc gì khóc hoài thế? Không biết giống ai mà mít ướt dữ vậy trời", thề lúc đó tớ chả hiểu sao bản thân cảm thấy buồn và chỉ biết khóc thôi í. Sau này khi bố mẹ cứ hỏi mãi thì tớ chỉ đành bịa ra lí do rằng:" hong biết nữa chắc do con khóc theo chu kì á mỗi tháng một lần" thế là bố mẹ tớ đem đi kể cho mọi người trong gia đình nghe và hễ tớ mà khóc là mọi người lại ghẹo là "bộ tháng này nó chưa khóc hay gì á" xong cũng cười cười. Đôi lúc tớ khóc đến mức không kiểm soát được và làm bố mẹ bực lên và mắng " MÀY IM MỒM LẠI CHƯA" tớ thì chỉ khóc thoi. Bố mẹ và gia đình thương tớ lắm nhưng vẫn luôn cảm thấy trống rỗng và buồn, bất lực, khóc, im lặng, rồi lại cười. Lúc thấy video này tớ cũng nước mắt lưng tròng vì thay có rất nhiều người đồng cảm với tớ. Chắc do lớn hơn nên tớ cũng ít khóc hơn (hoặc đơn giản là khóc thầm lặng)…
mình thường rất vụng về nên cố gắng để bản thân tốt hơn trong mắt người khác nhưng chỉ sai điều j bị người khác chỉ ra và bị người xung qua chỉ trỏ hay cười hùa vào mình đã rướm nước mắt nhưng cố gắn để không rơi nước mắt