Tớ từng nghĩ rằng "mình sẽ chẳng bao giờ mắc những căn bệnh liên quan đến tâm lý đâu. Mình là một đứa trẻ tích cực cơ mà...". Vào một ngày thứ bảy yên bình của tháng 5, mẹ tớ thấy dạo gần đây, tớ ít nói, suy nghĩ nhiều và thường ở một mình nên đã cho tớ đi khám tâm lý. Sau một lúc trò chuyện cùng tớ, bác sĩ bảo rằng tớ bị trầm cảm nặng. Tớ chẳng hiểu vì sao tớ lại mắc chứng đó nữa. Buổi sáng, tớ rất hòa đồng, vui vẻ. Đến khi về nhà thì tớ lại rất im lặng và tiêu cực. Trước đó thì tớ có bị mắc một căn bệnh liên quan đến thần kinh. Căn bệnh đó tên là động kinh. Tớ rất khó chịu mỗi khi lên cơn. Khi các bạn trên lớp tớ biết thì họ đã trêu chọc tớ. Họ nói rằng : Ê M.A, tới tiết đó, mày giả vờ giật lên để cho giáo viên cho nguyên đám mình nghỉ một tiết nhá...", "Dạo này còn giật kinh phong không mày?..." và nhiều thứ nữa. Tớ rất ghét những câu từ đó nhưng họ vẫn tiếp tục dùng nó lên tớ. Tớ chẳng khóc, chẳng tức giận ở ngoài bao giờ cả. Tớ cố gắng giữ chặt nó trong lòng mình và không bộc lộ ra ngoài. Tớ chỉ muốn nói như vậy thôi. Nếu cậu đã đọc một cái bình luận vô tri của tớ thì tớ xin cảm ơn ạ.
Tớ cũng vậy nhưng tớ ko thể rõ được rằng mik có thể bị trầm cảm không nhưng tâm trạng của tớ dạo gần đây thật sự khá tệ nhưng ng nhà tớ không hiểu. Họ cho rằng tớ ngổ nghịch lúc nào cx nhăn nhó khó chịu chỉ biết nghỉ cho bản thân chứ không nghỉ cho mọi người xung quanh. Và có lẽ bây h họ không cần tớ nữa. Họ nói tớ hãy đi mà sống vs bố nhưng bố tớ đã có một gia đình nhỏ và tớ thật sự không muốn chen chân vào và phá huỷ đi gia đình nhỏ đấy và tớ cảm thấy họ không cần tớ nữa nên tớ năm nay đã không về bố. Nhưng bây giờ cả những người còn lại cũng nói không cần tớ, họ nói thực sự không thể nào yêu thương tớ nữa có lẽ họ cũng không cần tớ nữa nhưng tớ mong những câu nói cũng chỉ là những câu nói nóng giận. Tớ mong họ vẫn sẽ cần tớ, bây giờ nếu họ ko cần tớ, tớ sẽ không biết mik sẽ như thế nào sẽ đi về đâu hay có thật sự nên biến mất đi nhưng tớ vẫn còn muốn ở lại lắm nên tớ sẽ không biến mất đi nhưng lại chẳng biết sẽ đi đâu và như thế nào nến họ ko cần tớ…
Mình là nhân vật Uyên trong chương 5 "Tôi thấy mình cứ mục ruỗng dần" trong cuốn Đại Dương Đen. Vô tình mình nghe được podcast này, cảm ơn cậu đã có những chia sẻ ấm áp về chuyện của chúng mình (bao gồm cả chuyện của Hiển). Những chia sẻ thực sự chạm đến trái tim của mình, mình có khóc một xíu khi nghe, mình cảm thấy được chữa lành, cảm giác như được ai đó ôm ấp nhiều chút. Mình trân trọng điều này và một lần nữa cảm ơn cậu nhiều nhé. "Rồi ai sẽ ở lại, cạnh mình?" Mình cũng từng tự hỏi điều này trong suốt những năm tháng bắt đầu có nhận thức về ý nghĩa cuộc sống và sự tồn tại của bản thân, vì sâu thẳm mình luôn thấy trống rỗng và cô độc ăn mòn, không thấy ai thực sự ở bên mình cả. Nhưng sau một quãng thời gian dài đồng hành với người yêu của mình (hay là Hiển trong sách mọi người có đọc), thì mình nhận ra là "À, giờ có bạn ấy ở cạnh mình" dù đôi lúc chúng mình vẫn loay hoay và ngụp lặp giữa đại dương đen. Có những phút giây cũng tưởng như chết đuối vì sóng lớn, nhưng may quá, giờ phút này chúng mình vẫn còn nắm tay nhau. --- Mình viết thêm một chút nếu có bạn tò mò về cuộc sống hiện tại của Uyên và Hiển sau khi kết thúc chương sách. Sau thời gian đó (theo thời gian trong sách), Hiển trải qua nhiều khó khăn hơn nữa về sức khỏe tinh thần, chúng mình cũng từng đối diện với khoảnh khắc tệ hại nhất của bệnh trầm cảm. Nhưng giờ chúng mình ổn hơn rồi! 2 đứa đang ở độ tuổi 24 (chứ không còn 21 như trong sách), đã trưởng thành hơn một chút. và chúng mình chuẩn bị đón kỉ niệm 4 năm bên cạnh nhau. Dù chưa biết tương lai ra sao, nhưng chúng mình vẫn đang hy vọng và tìm kiếm ánh nắng. Dù đôi khi ngộp thở, nhưng chúng mình vẫn giữ ý chí vùng vẫy để thoát ra khỏi biển đen và bơi về bờ. Mong nếu ai đó đang đọc dòng này, nếu giờ phút này cậu đang thấy tồi tệ; thì mình biết cuộc đời này nhiều mệt mỏi, nhưng đừng bỏ hy vọng rằng chúng mình sẽ cảm thấy tốt hơn vào ngày mai, cậu nhé!
E đọc hết chương 5, đọc xong câu chuyện của hai anh chị mà đầu óc rối bời, nước mắt lưng tròng. Đó có thể coi là câu chuyện nặng nề nhất trong 12 chương truyện. Chúc anh chị sống hp bên nhau và vượt qua căn bệnh kinh khủng này nhé.
Tớ chỉ muốn nói rằng Uyên thực sự mạnh mẽ lắm! Dù mệt mỏi thế nào cậu vẫn cô gắng vượt qua và vững tin về tương lai phía trước. Ngày mai nắng lại lên, và mình hi vọng tất cả những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu!
Hồi đi học tớ là đứa trầm lặng và khá ít nói. Tớ cứ đâm đầu vào học và ít đi chơi với bạn bè. tớ bắt nhận ra những bất ổn trong tâm lí từ lúc năm cuối lớp 11. Tớ bắt đầu có những suy nghĩ khá tiêu cực đỉnh điểm là cuối năm 2023 đầu 2024 tớ bắt đầu không thể chịu được nữa khi nghe quá nhiều những lời không hay từ người thân, đồng nghiệp; những áp lực về kinh tế, công việc, bị miệt thị ngoại hình. tớ dần xuất hiện những suy nghĩ cực đoàn mỗi lần đi ngang 1 cây cầu nào đó thì tớ lại sợ sợ chính bản thân mình. rồi tớ cũng ko chịu được nữa tớ chọn nghỉ một thời gian dài nhốt bản thân, không tiếp xúc với người ngoài, có một khoảng thời gian dài tớ không ra ngoài cũng may vì tớ có một khoản tiết kiệm kha khá. Lúc đó tớ chẳng có ai cả cha mẹ anh chị ai cx nói này kia tớ rồi bảo tớ khùng này kia( nhà tớ khá cổ hủ và phong kiến cha mẹ tớ trên 60 hết cả). Tớ bắt đầu chán ăn, trí tuệ cứ như lú lẫn vậy hồi đó tớ nhớ dai với học nhanh lắm và tớ bị mất ngủ ngủ được rồi thì tớ chỉ ước mình ngủ rồi thì đừng tỉnh dậy nữa. Tớ biết tớ ghét chính mình của hiện tại. tớ biết vấn đề của tớ nhưng tớ không thể biết tự cứu mình ở đâu. tớ có kể chuyện mình buồn như thế nào với mẹ tớ nhưng mẹ tớ chỉ bàn ra rồi cứ "bảo hồi đó t còn khổ hơn m" và không để tâm những lời tớ tâm sự. có nhiều chuyên giá tâm lí bảo e phải tâm sự với gd nhiều hơn nhưng đúng với người khác chưa hẳn đúng với mình. rồi cứ thể lâu dài tớ dần xóa hết mạng xh. tớ không dùng mxh nữa. chọn tiếp xúc thiên nhiên tớ hay chụp hình cây cối còn vật lắm. tớ bắt đầu đấu viết nhật kí. tìm những câu trích dẫn bình yên rồi ghi lại. tớ tự động viên mình, không ai cả chính tớ. Mặc dù tớ vẫn chưa hết lo âu và overthinking nhưng tớ biết mình đã tốt lên. Mặc dù bệnh làm tớ suy giảm trí nhớ nhưng tớ cũng thấy khá mắc cười vì nó cũng giúp tớ không nhớ những lời tiêu cực từ người khác. Tớ mong mình có thể kiên trì và các bạn như tớ thì tớ cầu mong các bạn có thật nhiều bình yên và hạnh phúc. và mong các bạn biết rằng đâu đó ngoài kia vẫn còn tớ 1 người là tớ đang cố tự cứu chính mình. 17/02/2024.
Đang ngồi viết bài trong lúc nghe podcast, nhưng mình đột nhiên bật khóc ngay từ câu chuyện đầu tiên. Mình là đứa mau nước mắt, overthinking và khá rụt rè trong việc chia sẻ tâm sự vì mình đã từng bị tổn thương nhiều trong quá khứ. Mình chỉ là người bình thường, không xinh đẹp, không tài năng xuất chúng. Và có lẽ mình chỉ có thể trút bầu tâm sự qua những dòng nước mắt lăn dài mỗi đêm, mỗi khi lòng đau thắt đến nghẹn lại chẳng rõ lí do. Những nỗi buồn vẫn quẩn quanh trong mình dù ngày hôm đó mọi thứ vẫn rất ổn với mình. Và mình đã nhận ra dù có như nào đi nữa, bản thân cũng xứng đáng được yêu thương. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nỗi đau vẫn ở đó, nhưng nó sẽ là bài học mình chẳng thể nào quên được..... _12/8/2023_
đừng cố cứu người trầm cảm. chỉ họ cách tự cứu bản thân. đừng luôn ở bên người trầm cảm. chỉ họ cách sống một mình vẫn ổn. họ cần mình. cần mình chỉ họ cách sống hạnh phúc hơn
Mình có 1 ng bạn họ cố cứu vớt mình nhưng càng làm vậy mình càng thấy áp lực, thật ra mình chưa hề cần sự giúp đỡ đó , họ tự cho rằng họ vĩ đại nhưng khi k làm mình tốt lên họ lại nặng lời với mình thái độ đó càng làm mình suy sụp. Tôi vẫn sống tốt dù chỉ 1 mình.
Mình là một đứa trẻ ở "đại dương đen". Khi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu biết về gọi là trầm cảm và rối loạn lo âu, chỉ nghĩ là những suy nghĩ và dòng cảm xúc miên man đó là bình thường với tất cả mọi người. Nhưng khi dần lớn lên, mình hiểu hơn về chúng, rằng những biểu hiện trước kia của mình không hề "bình thường". Mình cũng không hiểu tại sao bản thân lại như vậy, có phải là mình làm quá lên không, có phải là lối tư tưởng luôn mặc định mình là nạn nhân không. Và có phải mình đã sai khi không quản lý tốt tinh thần và để mình mắc bệnh không. Mình chưa bao giờ thật sự có được câu trả lời dứt khoát cho chúng. Những lời trong podcast này là điều mà mình rút ra được sau khi đọc xong Đại Dương Đen. Cảm ơn bạn.
Em cảm ơn chị vì đã tạo ra video này. Cảm ơn chị vì đã gọi tên và diễn tả được nỗi sợ mà em đã giấu trong mình bấy lâu. Em cảm thấy được thấu hiểu và đồng cảm vô cùng. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy và gọi tên được những nỗi trăn trở cũng đủ để làm mình yên lòng và ngừng xoáy mình vào những đêm thao thức...
mình mong cho những bạn đang mắc trầm cảm, đang trong giây phút tuyệt vọng rồi đây sẽ thấy đc video này để phần nào đó xoa dịu đc nỗi đau đang ngày một lớn dần lên trong các cậu. Hãy mạnh mẽ lên vì cậu không cô đơn, bên cạnh còn rất nhiều người yêu thương và luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay ra ôm chầm lấy cậu:33
Mình là một đứa trẻ bình thường nhưng lại rất overthingking, mình thích làm đẹp, thích cảm giác được yêu thương nhưng lại thiếu cảm giác an toàn. Mẹ mình yêu thương mình lắm (gia đình mình bảo vậy) nhưng mình không thật sự cảm nhận được yêu thương. Đôi lúc mình muốn kết thúc tất cả vì mình mệt mỏi rồi, mẹ nói mình là "đồ vô ơn, ích kỷ, bất hiếu, nhân cách có vấn đề, không biết nhận thức, giả tạo, chỉ nghĩ đến bản thân mình" nhưng thực ra không phải vậy. Mình cũng muốn kết nối và chia sẻ với mẹ, thế nhưng mỗi lần mình nói về việc ở trường mình cô đơn thế nào thì mẹ bảo "tính mày như thế thì ai chơi, ở trường bị cô lập là đúng rồi", mỗi lần mình nói mình muốn tự tử, muốn kết thúc tất cả chỉ để mong mẹ ôm mình vào lòng an ủi, mẹ lại bảo "bây giờ mày lấy cái chết ra dọa dẫm để không ai dám đụng vào mày à, hay bây giờ mày lên nhảy luôn để sau này không ai dám động vào mày nữa". Mình đau lắm, trái tim mình vụn vỡ và có lẽ bây giờ không thể lành lại nữa rồi. Mình vừa muốn tiếp tục tồn tại lại vừa muốn kết thúc, mình mệt lắm, mệt lắm. Cảm ơn mọi người vì đã nghe những dòng chia sẻ của mình
Tớ từng là 1 đứa trẻ tích cực,cả ngày đều cười nói vui vẻ với gia đình và bạn bè.Nhưng rồi biến cố ập đến,ba mẹ tớ ly hôn,tớ đi theo bố,chị đi theo mẹ.Trong suốt khoảng thời gian đấy tớ đã khóc 1 mình vô số lần,tớ không muốn bày tỏ cảm xúc với người khác,tớ cũng lại rất khó nói lời hoa mĩ nên tớ bị nói là đứa vô cảm.Tớ đã tưởng tớ có thể sống bình thường trở lại nhưng không.Bà nội tớ mất,khi bố gọi về báo tin,tớ đã cố nín cơn khóc để cúp điện thoại rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh ôm mặt khóc.Tớ ghét khóc trước mặt người khác,lời bàn tán mình trầm cảm,mình tự kỉ,mình vô cảm ngày càng nhiều.Tớ chuyển trường đến 1 ngôi trường mới,1 ngôi nhà mới,ngỡ tưởng ông trời đã tha cho tớ nhưng lại không.Tớ bị blhđ,họ coi tớ là con lập dị vì tớ có 1 phần ít nói,lại khó gần nên mọi người nói tớ chảnh.Tớ tự tử hụt.Quãng thời gian đấy tớ chả biết làm gì ngoài khóc,tớ sợ đến trường,nhiều lúc chỉ muốn chết quách đi cho xong nhưng lại không đủ can đảm.Qua năm học mới tớ không bị blhđ nữa,tớ lại có thêm hy vọng sống nhưng bố tớ có dẫn 1 dì về nhà.2 người hay cãi nhau lắm,mỗi lần như thế khi dì tớ cáu lại đổ hết mọi tội lỗi lên tớ khi bố tớ đi ra ngoài.Dần dần tớ sợ tiếng ồn,sợ không gian hẹp,mỗi lần như thế tớ chỉ biết im lặng rồi khóc 1 mình.Tớ muốn đi đến 1 nơi tớ có thể làm lại cuộc đời,trở lại với con người trước kia nhưng nơi đó phải đánh đổi bằng cả sinh mạng tớ.
Em cũng có một cô bạn gặp vấn đề tâm lý, em luôn lắng nghe, nỗ lực từng ngày đem đến những điều tích cực, tất cả những gì có thể níu giữ cậu ấy lại thế giới tốt đẹp này. Nhưng sâu trong thâm tâm em hiểu rằng em giường như em chỉ đang khua chân múa tay trước mặt cậu ấy, bản thân em sẽ không thể thay đổi được gì cả, cậu ấy chỉ đang sống vì bố mẹ, vì không muốn mọi người phải đau lòng. Hay là cậu ấy cũng hiểu rằng bản thân mình không ổn, nhưng giống như em vậy, cậu ấy cố gắng níu giữ sợi dây mong manh mà em tạo ra, chúng em cùng nắm một sợi dây ấy. Nếu mà một người buông tay thì sao nhỉ? Nếu em ngủ quên mà thả lỏng tay, hay cậu ấy buông tay để lau giọt nước mắt.
Vậy nên mình chẳng dám tâm sự với ai cả. Họ sẽ không lắng nghe mình, họ sẽ cợt nhả, xem nhẹ tổn thương của mình. Tự hứa với mình, lâu lâu mình chỉ buồn một tí thôi. Mình mạnh mẽ mà, mình sẽ ổn thôi
Lúc trước tớ vui vẻ hoà đồng lắm, chưa bao giờ nghĩ tớ sẽ bệnh tâm lý gì đâu. Nhưng từ năm lớp 8 cảm xúc của tớ nó thay đổi dần đi. Năm đó cũng là lần đầu tiên tớ tutu bằng thuốc nhưng gia đình chỉ nghỉ tớ ốm nên cho qua thôi. Đến năm lớp 9 gia đình tớ sinh chuyện, cái thứ gọi là nhà không còn là nơi để tớ về nữa, tớ chỉ muốn trốn tránh gia đình mãi thôi. Đến năm tớ 19 tuổi, cũng là năm trước đến năm nay cảm xúc của tớ không kìm chế được nữa. Tớ đập phá, khóc lóc, gào thét inh ỏi, chỉ muốn tutu, gia đình tớ cũng chỉ nghĩ tớ làm quá lên thôi. Tớ tự mình muốn đi khám tâm lý, mẹ thấy thế nên cũng đi cùng tớ. Khám ra tớ trầm cảm giai đoạn 3. Tớ dùng thuốc, thuốc giúp tớ ngủ nhưng cũng lấy đi cảm xúc của tớ, khiến tớ không thể nhớ được mình đã trải qua những gì. Nhưng tớ vẫn chưa thoát ra được cảm xúc tiêu cực ấy, tớ không biết phải làm sao, thuốc không cứu nổi tớ nữa rồi.
tớ thấy bản thân rất giỏi ! Giỏi vì tớ đã cố gắng sống được tới hôm nay , tớ đã trải qua thời gian rất tồi tệ , tớ bị blnt , bọn họ bodysaming tớ .. chê tớ mập ,... Nhưng tớ cũng còn sống đây , nên tớ mong đứa trẻ trong mỗi cta vẫn lạc quan sống , xin đừng vì những lời nói đó mà rời bỏ thế giới nà ,VÌ chết k phải là hết ^^
Tại sao lại phải tiếp tục? Tại sao lại phải lớn lên? Tại sao lại phải cố gắng? Tại sao mình lại được sinh ra? Tại sao lại phải cần sự quan tâm? Tại sao mình lại khát khao trở lại tuổi thơ đến vậy? Tại sao lại phải... một vạn câu hỏi được hiện ra trong đầu tớ, tớ mệt quá..
@@__Bili__ nếu lúc đó họ không đến với nhau. Nếu lúc đó cô gái ấy chọn buông bỏ thay vì cố chấp thêm 10 năm. Nếu lúc đó....dừng lại thì tuổi Thơ mik đã tươi đẹp hơn. Và.... nếu lúc đó họ kh đến với nhau ... thì hay biết mấy...😕
Mình là 1 người đang bị overthinking,rối loạn lo âu,trầm cảm khi nghe thấy podcast này tớ đã khóc khóc rất nhiều trước đây mình có ý định tutu rất nhiều lần
Nếu gia đình là nguồn gốc của mọi sự đau khổ của mình và luôn cố phủ nhận những tổn thương họ đã gây ra, thì mình cũng không biết ai sẽ ở lại cạnh mình ở dưới đáy đại dương nữa.
Mình cũng cùng hoàn cảnh với bạn, gia đình mình cũng không êm ấm, bạn bè xung quanh đôi khi thật thờ ơ. Mình muốn nói rằng: Dù không có ai ở cạnh chúng ta, cho dù chỉ có một mình, hãy vùng vẫy, cố gắng lên, từng chút một, tự mình vượt qua... không có đau khổ nào là mãi mãi. Mình đang cố gắng và bạn sẽ làm được.
tớ bật podcast này để đi ngủ, nhưng khi nghe tớ lại khóc và chẳng thể ngủ được nữa. Tớ trải qua giai đoạn đó lâu rồi, nhưng khi nghe podcast này cảm xúc khi ấy vẫn trở lại..
Tớ hi vọng tất cả những ai đang chìm dưới đại dương đen đều có thể trồi lên mặt biển và hướng về bầu trời. Tớ hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ lại yêu cuộc sống này thêm một lần nữa.
vô tình youtube đề xuất và chuyển sang video của kênh. Uầy, và thật sự em cảm thấy như tìm được 1 kho báu tuyệt vời cho đứa thích nghe podcast như em. Quá ưng 💗❤️🔥🌷
giá như 9 năm trước anh em được nghe podcast như này thì chắc hiện tại anh cũng sẽ không bị thần kinh phân liệt. do một quá trình tuổi thơ đầy tổn thương anh bị trầm cảm nhưng không ai biết, anh chuyển bệnh tới hiện tại chưa chữa được. Nghe podcast xong em cũng lắng xuống do thấy hình ảnh của anh trai em trong câu chuyện của chị Uyên vs anh Hiển.....
May là mik đã vứt bỏ gánh nặng hết chọn sống 1 cuộc sống nhẹ nhàng,vứt bỏ việc học,vứt bỏ ngôi nhà từng sống 15 năm,nhm chính vì lẽ đó mik đã ko bị nặng hơn
Lúc tớ nói cho bố mẹ biết việc muốn tự tử của tớ thứ tớ nhận lại là " Mày nghĩ t không muốn sao, để t làm trước cho m vừa lòng "... Sao ba mẹ tớ không giống như những lời kể
Tớ từng là 1 cô bé tích cực và vui vẻ tớ chả bao h nghĩ là ai cũng quên mình và so sánh mình nhưng tới năm lớp 4 tớ cảm thấy thế giới bỏ mình lại không 1 dòng thời gian đợi chờ ba mẹ hay cãi nhau ngay cả khi khuôn mặt tớ tái nhạt như không có sức sống... Tớ cố gắng để kéo thời gian tươi đẹp xưa kia.... Tớ cố gắng hc giỏi nhất có thể để đc ba mẹ quan tâm như lúc nhỏ nhưng đổi lại tớ còn bị đem ra so sánh đến năm lớp 5 tớ nhận ra thế giới của tớ phụ thuộc vào mình k phải những người khác thời gian của tớ là khoản thời gian chơi cùng bn bè.... Mình rất thik ngủ vì khi ngủ mình có thể đứng giữa bãi biễn vào buổi chiều vắng mình đứng đó và ngắm cảnh.... Bàn chân mình lặn xuống nc mình tưởng tượng có bn bè của mình xung quanh.... Cùng mình ngắm cảnh và chia sẻ nhưng mình biết thời gian không còn lâu mà.... Nhưng tớ mong mn sẽ không như tớ"MN HÃY LUÔN TỰ TIN MẶC KỆ LỜI Người TA NHÉ ĐỪNG NHƯ TỚ... "❤
Có thể là hơi muộn khi tớ được biết đến, lắng nghe và thậm chí là dịu nhẹ tâm hồn hơn với chính podcast này. Dù câu chuyện về đại dương đen của bản thân tớ đã qua cơn sóng cao trào nhưng những tổn thương, vết cắt âm ỷ thì vẫn còn đó và tớ, cũng như mọi người đang trên chặng hành trình chữa lành đó. ---------------------------- Tớ bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm từ năm lớp 7 - đó là lúc một đứa trẻ bắt đầu có nhận thức cao hơn về bản thân, thế giới xung quanh và vô vàn những thứ khác nữa. Tớ dịu dàng, hay không nói quá là thuỳ mị, nết na, duyên dáng nhưng lại là thông qua hình hài một đứa con trai. Tớ tự ti, thu mình và đôi lúc tớ tự hỏi Tại sao mình lại như vậy. Tớ nghi ngờ bản thân. Rồi cái gì đến cũng đến, bạn bè dần xa lánh tớ , họ coi tớ như một kẻ lập dị, một phiên bản lỗi, thứ thí dụ điển hình của LGBT trong thời điểm mà tớ mở lòng và khát khao muốn tìm hiểu bản thân. Một hiệu ứng ngược xảy ra, tớ "tối tăm" và "Không nên được sinh ra" là thứ nảy sinh trong tớ. Trong lúc ấy, tìm về gia đình là thứ duy nhất giúp được tớ lúc này. Xa lánh, dè bỉu, bày đặt thậm chí không nhận con cái là thứ mà tớ "được" nhận vào thời điểm đó. Tớ tiêu cực và đó là lúc mọi sự buồn bã, u ám trong nhiều tháng trước đó ùa về. Phát những tín hiệu cầu cứu cuối cùng và không ai nhận ra nó hoặc thậm chí chẳng có lấy một ai thực sự để tớ cầu cứu là cơn lũ đưa tớ đến Đại Dương Đen. Những tình yêu thương "méo mó", bất công và oan ức là thứ khiến tớ rất loạn nhân cách và bắt đầu chống đỗi xã hội. Tớ đổi chỗ cho nhân cách đen tối trong mình. Những tai nạn, đau khổ mà những kẻ xung quanh phải nhận, chịu thậm chí là cái chết từ tớ là thứ mà chúng phải chịu. Tớ phá tan mọi thứ, thậm chí tàn phá cả bản thân cũng không ngoại lệ. ------------------------------ May mắn vẫn đến, với sức của hơi thở cuối cùng trước khi chìm sâu vào làn nước mênh mông lạnh lẽo đó, tớ đã tự cứu được mình. Đến nay, tớ đã lớn. Mặc dù có trải qua thêm 2 lần trầm cảm nữa nhưng thần may mắn vẫn mỉm cười và giúp mình bơi được về bờ. Tớ vẫn mang những vết thương đó trong tim nhưng tớ dùng nó để thấu hiểu thêm, để giúp đỡ và thận trọng lời nói hơn mỗi khi gặp một người có trạng thái tâm lý không tốt. Tớ đọc các cuốn sách và tài liệu về tâm lý học cũng vì mục đích này. Tớ tin cùng nhau chúng ta có thể dùng trái tim để chữa lành trái tim. Mọi chuyện đều có hồi kết như chữ U, khi chạm đáy nghĩa là ta bắt đầu đi lên. Nắng sẽ chiếu lên chính những giọt mưa từng khiến cậu phải nhanh chân chạy một cách đầy ấm áp và mỗi chính những giọt mưa đó sẽ toả ánh sáng theo cách của nó lên mọi nơi tối tăm. 💞💕
Tớ là LGBT tớ rơi vào trầm cảm rất nhiều lần không thể thoát được ra, không thể cứu chính bản thân. Than vãn rất nhiều nhưng chẳng ai thấu hiểu bản thân. Cô đơn và rất đơn độc.
khi em ra ngoài xã hội đi học đi chơi em thường rất vui vẻ hoà đồng em cho đi hết cái tích cưc của bản thân mình , khi gặp bạn bè cơ thể em tự nặn ra 1 nụ cười nó như 1 phản xạ vậy và để khi trở về nhà em cảm thấy mệt mỏi trống rỗng không nơi nương tựa bố mẹ em rất bận em còn đang phải đối mặt với 1 kì thi quan trọng em cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi phải đi ra ngoài tiếp xúc với mọi người em chi muốn ở nhà thu mình lại chẳng giao tiếp với ai vì em nghĩ em không ra ngoài em có thể giữ được năng lượng tích cực cho bản thân mình nhưng em cảm thấy ngày càng tồi tệ hơn em phải làm sao đây chị
Mình đã luôn mang trong mình những tổn thương từ thuở bé, mình đã nghĩ là do mình không chịu nói ra nên ba mẹ mình không thể hiểu nhưng rồi hôm nay mình quyết định nói hết, cốt chỉ muốn được ôm lấy, được an ủi, được thấu hiểu nhưng rồi cái mình nhận được là "mày chỉ làm quá, do mày suy nghĩ nhiều, do tính mày ghim gúc, mày phải tự biết là ba mẹ không có ý gì như vậy mà, tại sao bậy giờ lại trách ba mẹ" rồi mình hét lên "con không trách ba mẹ con chỉ muốn ba mẹ hiểu và một lần một lần thôi an ủi con, con muốn được cứu, con muốn nói ra để được cứu. Và rồi tất cả chìm trong im lặng. Mình nhận ra à hóa ra là vậy, họ không thể thấu cảm, có lẽ vì cách biệt thể hệ. Vì thế họ không thể hiểu mình. Có lẽ do mình quá lạ thường, không đươck bình thường. Cuối cùng cũng có câu trả lời, không phải là vì im lặng mà khôngbai thấu hiểu mà im lặng là vì có nói ra thì kết quả vẫn vậy. À bây giờ ước mơ của mình là có thể biết cách an ủi ai đó, mình muốn trở thành người mà mình cần nhất lúc yếu đuối.
Umm..... Một khoảng thời gian trước đó, tớ bắt đầu có những suy nghĩ không mấy tích cực, chỉ vu vơ thôi, tớ cũng nghĩ mình chỉ là nhất thời thấy buồn bã, tớ cố quên những suy nghĩ đó, cố khiến mình vui vẻ, bận rộn hơn và đến khi định hình lại.... Những mớ suy nghĩ đó không chỉ biến mất mà còn ngày một nhiều, ngày một tiêu cực hơn, tớ muốn nói những thứ tớ nghĩ cho những người xung quanh, cho bố mẹ, bạn bè nhưng rồi.... Tớ phát hiện ra rằng, chẳng có ai thật sự lắng nghe tớ, họ phớt lờ đi những lời nói, sự hiện diện của tớ, nhiều lúc, tớ cảm thấy mình đang tàn hình trong tất cả các mối quan hệ hay thậm chí là cuộc sống của chính mình, tớ chẳng biết phải nói những suy nghĩ của mình với ai nữa, mà cũng chẳng ai muốn nghe, có phải tớ hơi nhiều chuyện với suy nghĩ nhạy cảm quá rồi không......
Đây là lần đầu tiên mình nghe một postcast giọng ấm và tâm lý như thế này,bản thân cũng trầm tính không thấy bản thân đáng quý và chìm vào đại dương đen.Giọng đọc và âm nhạc khiến những điều chia sẻ cảm thấy sâu đậm và dễ khắc ghi hiwn bản thân đã rớt nước mắt thật sự là một kênh nên nghe thường xuyên lúc ở một mình 😢
Mỗi lần mệt mỏi, nhìn ra biển ngắm hoàng hôn và cảm giác tuổi thân và thương nhớ 1 thứ gì đó bất giác ùa về và mik rơi vào khoảng lặng , biển đẹp hoàng hồn , đường chân trời hoàn hảo , bạn thử tưởng tượng đi, rất yên bình😊😊 cảm giác mà xã hội ngoài kia ko cảm nhận đc
một chiếc podcast mà cứ cho rằng là sẽ có nhiều chiếc video có cách bày biện xinh hơn, sẽ có những lời tâm sự bộc bạch được thể hiện bằng giọng nói trầm bổng sâu lắng hơn; nhưng mình biết chiếc podcast này sẽ vĩnh viễn ở trong lòng mình như thế, và, mình - một đứa kén nghe podcast cực kỳ lại nhấn nút thích rồi tải xuống. để diễn tả về nó, cho rằng rất khó để dùng lời lẽ để miêu tả cảm nhận, mình chỉ biết rằng, với mấy giây đầu tiên nhưng ngay sau đó là quảng cáo, mọi khi mình out ngay lập tức, hôm nay lại thấy đến chiếc quảng cáo cũng ân cần. những câu mình so sánh phía trên này, mình mong "vì sao thế nhỉ!" sẽ hiểu đây là lối diễn đạt, để (các) bạn hiểu chiếc podcast đã tác động đến mình như thế nào, chứ đây là một video xuất sắc. một người cứ thấy nhàn nhạt và để mọi thứ trôi đi trong cuộc sống, mình không nghĩ có ngày sẽ có một chiếc podcast, thứ mà lâu nay mình còn chẳng muốn nghe, lại giữ mình nán lại. cảm ơn "vì sao thế nhỉ!" rất nhiều nhé.
Đã có một khoảng tg mình thật sự chỉ muốn biến mất ,ko lưu luyến bất kì một thứ gì ,chán mọi thứ và mk đã đọc Đại Dương Đen .Đôi khi mk cảm thấy bản thật mk thật kì lạ khi bản thân có thể đọc tất cả câu chuyện trong cuốn sách bằng một tâm trạng "bình thản ".
5 phút đầu tiên mang đến sự đồng cảm đến đáng sợ, mình là một người đã gần như chìm vào đại dương đen nên rất sợ việc có 1 người đi vào cuộc sống của mình. Dù thật sự hi vọng họ sẽ cứu được mình ra khỏi nhưng cũng đặt một trách nghiệm quá lớn cho một người không quen biết. Một người luôn thèm khát cái ôm nhưng lại sợ cái ôm Cảm ơn VSTN rất nhiều vì đã dám làm về chủ đề quá nhạy cảm đến thế này!
Thật ra ko phải tất cả mọi người khi đã khỏi bệnh thì sẽ bị ám ảnh. Trong thời gian bị trầm cảm thì mình có cảm giác như có một thứ gì đó làm chai đi cảm xúc của những lời xúc phạm hay chửi rủa (giống kiểu vào tai này ra tai kia). Nhiều lúc lại cảm giác thân xác là một con rối, linh hồn của bản thân là thứ để điều khiển nó. Cảm xúc tiêu cực có, nhưng lại quên đi khá nhanh. Bản thân mình mất tầm một năm để đầu óc bình thường lại và hạn chế nghĩ đến cái chết. Nhưng mà thật sự là mình chưa từng sợ căn bệnh trầm cảm của mình. Chả biết là do lãng trí hay là do vô tư quá.
Liệu tôi có thể ko? Cái mà thứ tôi muốn chỉ là một mong ước mẹ đừng nói những lời đó và hãy ôm tôi bằng một cách ấm áp đến từ tấm lòng mà thôi.. Lời nói tiêu cực ấy chỉ in sâu vào trong tâm trí tôi mà thôi. Cũng chả ai muốn nó đâu mẹ à.
viết nhật kí và thử nghĩ theo 1 hướng khác hoặc có thể tránh xa thứ làm cậu mệt mỏi, tránh mặt cũng được, hay cậu lập 1 kênh nào đó viết về sự tiêu cực, cậu có thể để riêng tư và nhìn lại vào ngày hôm sau hoặc những ngày sau cũng được
Luôn miên man, trông ngóng chờ đợi để tìm được một người xem mình là một mảnh ghép quan trọng. Dòng chảy thời gian tuần hoàn quay đi ngoảnh lại ta đã một đời. Một cột mốc là một đại dương, sắc màu đại dương sẽ tùy vào cách họ nhìn nhận về thế giới xung quanh. Gói thế giới nhỏ vào hạnh phúc to.
Lần đầu tiên mình đọc 1 cuốn sách mà cảm giác bị ngột thở trong từng câu chữ, mình nhận thấy vấn đề của mình qua từng câu chuyện. Như bị rơi xuống đáy vực thẳm, hằng ngày mình luôn tự hỏi liệu mình đang sống hay chỉ đang tồn tại? Mình cũng không bao giờ chia sẻ những cái cảm xúc ấy ra cả? Bởi chẳng có ai mãi ở bên một người luôn mang trên mặt một nét sầu não cả. Ai cũng có nỗi buồn của riêng mình, vậy nên không ai muốn nghe thêm những chuyện tiêu cực của người khác nữa? Nước mắt mình cứ vậy mà lăn dài, cảm giác này thật đáng sợ.
Em đang suy sụp tinh thần và suy nghĩ tiêu cực mọi thứ để đến cái ngày phụ huynh mình cầm tờ giấy kết quả sau những ngày mình đối mặt với nó.Nó quay quẩn bên trong tâm trí em, những người đang kì vọng vào em sẽ chỉ trích "tại sao em lại vấp ngã như vậy" nhiều chỗ dễ dàng em biến nó thành khó, em không nói 1 câu nhẹ nào với bản thân đỡ bớt lo lắng và sẵn sàng cho ngày đó hơn..
nó đúng đến từng từ, từng chữ nó cắm thẳng vào những điều mình cố che đậy, nó khiến nước mắt mình rơi ngay từ những câu đầu tiên...cảm ơn tí nhất là mình đã có thể nói ra điều đó
"Vì sao thế nhỉ!" cho em một năng lượng bình yên đến lạ, cho dù là những podcast có chứa năng lượng hơi tiêu cực như thế này, em vẫn cảm thấy sự bình yên và chữa lành. Cảm ơn kênh vì những nội dung chữa lành như thế này ạ.
Tớ còn nhớ rõ năm đó mẹ tớ đánh chửi đánh đập tớ chửi mắng kêu tớ cút đi chết đi ,áp lực học tập ,ông tớ ép buốc bắt tớ phải làm cái này cái kia khiến tớ khoc rất nhieu mỗi ngày tớ đi học tớ luôn bị cô lập chửi mắng vì tớ chỉ biết xl xl dù mình chẳng làm gì ,tớ còn nhớ rõ ngayy mẹ tớ lấy người mới nhìn tớ lạc lõng vô cùng ,tớ bị bạo lực hoc đường bị họ đánh đập thành sẹo bị quay clip bị lột đồ ngay tại trường hôm đấy tớ biết bản thân k ổn chút nào trong đầu tớ luon nghĩ đến tutu có 1 lần tớ từng tutu nhưng k thành công tớ bất lực lắm gđ dòng họ tớ chỉ nghĩ.tớ hư hỏng ngu ngốc chứ chx bao giờ qtam tớ 1 lời..
Mong rằng những bạn trẻ có vết thương trong lòng hãy mạnh mẽ, dũng cảm vượt qua những điều tiêu cực trong cuộc sống. Yêu thương và tôn trọng bản thân thật nhiều nhé. Gửi tặng các bạn một cái ôm
T đã đọc cuốn sách Đại Dương đen T cũng có đứa bạn thân, chắc cũng được chục năm r. Mặc dù chưa đi khám nhưng khả năng n bị trầm cảm hoặc một bệnh tâm lý nào đó tương tự Mỗi lần bạn t " phát bệnh " hầu như t đều là ng chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi vì t là người tiếp xúc với n nhiều nhất Lần này r qua lần khác tâm trạng t cũng không còn vững vàng được nữa và bị trùng xuống rất nhiều. Có lúc t từng nghĩ nên từ bỏ không. Vì thật sự có những lúc t cảm thấy t không chịu được nữa. Nhưng t lại thấy t không từ bỏ được. Nhất là khi n đang thật sự cần t. Nếu bản thân t mà còn bỏ n t sợ n sẽ còn tệ hơn nữa. Đọc Đại dương đen, t nhớ n có nói " người thân của người bị trầm cảm cũng có khả năng bị trầm cảm " Có vẻ đúng thế thật Nếu ko thể giữ vững tinh thần mình thì t sợ 1 ngày bức tường tinh thần của t sẽ bị sụp đổ mất
tớ từng là một đứa trẻ đầy tích cực, nhưng sau cú sốc mất bố của tớ thì dường như tớ đã sa vào vực thẳm...trở nên ít nói bắt buộc bản thân phải trưởng thành,lên lớp thì vui cười tích cực trong mọi tình huống nhưng khi về nhà lại cuối mặt rồi bật khóc , tớ tủi thân ,tớ cô đơn và tớ sợ một mình, phải làm thế nào để thoát khỏi cái bóng tối đáng sợ này đây , phải làm thế nào để tìm lại tớ của ngày trước đây ...
Thật ra mik cần vài lời khuyên, thật sự thì mik rất cần ai đó nói với bản thân mik là mik phải làm gì, ba mẹ mik ly hôn sau khoảng thời gian dài đằng đẵng không hạnh phúc, và rồi ba mik có người mới, ông ấy tự tin nói bản thân sẽ hạnh phúc, mẹ mik cũng rất tự tin vào bản thân xứng đáng hơn nhiều thứ mới mẻ ngoài kia khi mẹ mik chẳng còn trẻ, mẹ mik muốn thử mọi thứ và luôn tự tin rằng bọn mik đã lớn đủ để lo cho bản thân, mik cũng không có ý kiến gì về việc ba mẹ mik sẽ có người mới, chỉ là mọi chuyện dần rất tiêu cực, mik 14 tuổi là con út trong gai đình, mik đã từng rất tự tin rằng mik có thể chấp nhận ba mẹ mik yêu người khác, nhưng khi mẹ mik thật sự dắt về một người đàn ông về nhà, ngôi nhà của mẹ mik, mik lại không thật sự thoải mái, nó khiến mik không an toàn và gần như cảm thấy bản thân không thật sự là mik nữa, anh mik trưởng thành r, nhưng cũng không đồng ý về việc đó, và mẹ và anh đã cãi nhau, ai cũng muốn mik đừng về phe họ vì mik là con út, anh mik cũng đúng, mẹ mik cũng chẳng sai, mik biết mẹ rất cô đơn trong chính ngôi nhà của mik, mik và anh cò rất trẻ, còn cuộc đời dài đằng đẵng, đây cũng là nhà của mẹ nên bà có thể làm mọi thứ, anh mik lại nghĩ mẹ vô trách nhiệm và gần như không nghĩ cho mẹ, rằng bà đã tổn thương như nào sao khi ly hôn, mik gần như là con gái duy nhất trong gia đình nên mik chú ý cảm xúc của mẹ nhiều hơn, và rồi cũng bị làm tổn thương nhiều lần, mik không biết nữa, bản thân phải làm gì, mik chỉ thấy bơ vơ và lạc lõng kinh khủng, trước đây mik từng có khoảng thời gian stress kinh khủng gần như là trầm cảm khi mik cố tự tử vài lần, mik sợ bản thân sẽ lại rơi vào góc tường như vậy lắm, mik chỉ cần 1 lời khuyên từ một người nào đó mà thôi, ai đó giúp mình với
Mình thật sự hối hận khi không biết về căng bệnh trầm cảm này sớm hơn, nó đã lấy đi người thân của mình vào năm mình học lớp 6, ngày đó có lẽ là ngày tồi tệ nhất, ngày buồn nhất của minh từ trước tới giờ sau ngày đó vài tháng sau mình khi nghe ai đó nhắc tới người thân đã mất mình không thể kìm được nước mắt của mình, mình trở nên ít nói hơn không chia sẻ những vấn đề đề mà mình gặp phải cho mọi người trong gia đình và cả bạn bè, lúc đó mình luôn cố gắng tỏ ra mình ổn nhưng sự thật là không. Mình cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã có thể vượt qua được khoảng thời gian đó. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ! vì tập podcast này.
thật sự tớ đã là 1 người rất vui vẻ , lạc quan nhưng từ khi tớ bắt đầu hiểu được những vấn đề như bố mẹ đã bỏ nhau , mik phải xa mẹ . Bây giờ thì tớ đã bị áp lực bởi nhiều thứ và có thể gọi là giả vờ thân thiện , cười vui vẻ nhưng sâu bên trong tớ khi đọc những cuốn truyện tiêu cực thì tớ càng ngày càng trầm hơn . Tớ như rơi vào vực thẳm vậy , không thể hiểu được nhưng suy nghĩ của mình . Tớ cũng không nghĩ tớ lại suy nghĩ như v ở tuổi quá trẻ . Tớ mất ngủ , khóc nhiều , suy nghĩ đến việc 44 nhưng tớ chả nói , tớ cứ giữ trong lòng , tớ nói thì ai nghe bây giờ , chỉ có tự giữ nỗi đau ấy để không làm tổn hại đến người khác là cách tốt nhất thôi.
Mình cũng từng bị trầm cảm từ năm 4 tuổi đến tận 10 tuổi vì khi nào cũng nghĩ gia đình đã bỏ rơi mình ở lại, mặc dù sau này mình có mạnh mẽ vượt qua, cố gắng học tập và trau dồi kiến thức nhưng thực ra sâu trong tâm mình đã tổn thương, rất khó lành lại đc ạ. Khi nào gặp chuyện và rắc rối con quỷ ấy vẫn xuất hiện và dày vò mình, rồi làm mình bị giảm trí nhớ dần. Đến lúc mình đi học thiền, mọi thứ mới ổn hơn. Tâm mình tĩnh lặng và đón nhận tất cả mọi thứ cho dù tốt hay xấu. Mình nghĩ mỗi con người đều được đặt bài toán cho cuộc đời mình rồi. Cách vượt qua khó khăn do bản thân mình thôi
Hôm nay tớ nhận được điểm của bài thi môn sở trường của tớ, khá thấp, khác với bình thường. Tớ không hiểu tại sao, tớ rất cố gắng học nhưng kết quả lại giảm sút. Tớ không dám nói với bố mẹ, vì tớ sợ, sợ áp lực lại tăng lên, sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt họ. Tớ không biết làm sao. Tớ muốn khóc mà không dám khóc trước mặt họ. Tớ chỉ dám khóc trong nhà vệ sinh, tớ nghĩ tớ phải khóc để các cảm xúc tiêu cực đi ra khỏi người. Nhưng khi bước vào phòng thì tớ chỉ rơi được vài giọt nước mắt, không khóc nổi.
mỗi ngày đều là vòng lặp vô tận với mình,mỗi ngày đều thức khuya đến sáng,mỗi ngày đều nghĩ đến cái ch...,mỗi ngày đều chịu những lời so sánh,mỗi ngày đều là cái xác cho ng bố mẹ điều khiển...
Tớ là một trong các đứa trẻ ở đáy dại dương đen Một đứa trẻ phải chạy theo những ước vọng của “ cha mẹ hổ “ Phải mệt mỏi với những lời tiêu cực của thế giới này Ko nghĩ rằng cuộc đời ác độc… Cảm nhận mik chỉ là con rối , là món đồ chơi vô cảm trong mắt mn … Những người bạn thân như ngày nào giờ như 2 người xa lạ :) Những lời bạn thân , gia đình như con dao đâm thẳng vào con tim vốn đã bị tổn thương Tôi đã test nhiều bài tâm lý và nhận lại là các căn bênh rối loạn tâm lý , đa nhân cách ,trầm cảm,… Họ nhấn chím tôi xuống sâu hơn , sâu hơn cứ như cục đá bị nhấn chím Cứ tiêu cực… Mik cảm nhân bản thân mik xấu xí ,… tất cả thứ tôi nhận là tiêu cực, lời lẻ ko tích cực , xa lánh , …. 11:11 tớ cũng thế Bạn tớ cũng bị…nhưng thay vì hiểu họ lại nói một cách ko thân Cảm giác lúc ấy cứ như 2 người xa lạ …….. Cảm ơn bạn đã xem bình luận của tớ ^^
Mình rất sợ, ai đó sẽ nghĩ mình đang giả vờ trầm cảm. Mình sợ ai đó nghĩ hoặc nói rằng mình chỉ cố gây sự chú ý. Có khi họ cũng chẳng nghĩ vậy, nhưng bản thân mình không thể ngừng nghĩ về nó. Nhưng mình thực sự rất cần một chỗ dựa , nhưng mình chẳng dám dựa vào ai cả.
Mình cứ không thoát ra khỏi đại dương đen sâu thẳm đấy. Cứ cố gắng vùng vẫy thì bản thân lại càng lún sâu. Nhưng lại chẳng dám nói với ai. Vì mình sợ mình sẽ khiến ngkhac thấy sợ, thấy mệt mỏi, thấy chán ghét. Mình sợ mở lòng nhưng mình cũng khao khát được yêu thương
Hi, đây là lần đầu mình viết bình luận! Mình bị trầm cảm, và mình biết điều đó tệ như nào, đây là một số cách giúp các bạn cảm thấy đỡ hơn mỗi khi muốn từ bỏ: 🌱 Đi dạo, ngắm hoàng hôn, ngắm Trăng🌙 🌱 Viết nhật kí, đọc sách...✏📚 🌱 Thiền, yoga,nhảy múa( mình rất thích múa ballet🩰), học một môn thể thao bạn thích 🌱 Vẽ tranh, làm handmade sẽ rất thú vị🪅🎨 🌱 Trò chuyện, tâm sự nhiều hơn với bản thân, gia đình, bạn bè, những người bạn tin tưởng. Come out! Đôi khi thế giới này không đáng sợ và mọi chuyện không kinh khủng như bạn nghĩ, chỉ 1 bước thôi, từng bước một, học cách nói ra cảm xúc của mình. Chỉ cần bạn còn khát vọng sống, khát vọng về 1 kiếp đời tốt đẹp, thì những khó khăn nhỏ chỉ để bạn càng mạnh mẽ và bứt ra thay đổi câu chuyện này. Đừng sợ nhé! Vì bản thân bạn cũng cần được yêu thương, hãy cho cuộc đời này ôm lấy bạn sớm hơn!💞 🌱 Trồng cây, cắm vài bông hoa trong nhà, nuôi thú cưng🐶💐.......... 🌱 Và điều cuối cùng hãy làm tất cả những việc trên với niềm tin, " Mình tin bạn, 1 khoảng trời tươi đẹp phía trước tin bạn"!! °Hy vọng bạn tìm thấy ánh sáng của mình, hy vọng bạn được chữa lành, hy vọng bạn mạnh khỏe, sống hết mình, thật hạnh phúc trong cuộc đời này!>💙°
Mik đang đọc quyển Đại Dương đen, nhờ quyển sách này mình mới biết được trầm cảm không đơn giản là trần lặng mà nó là 1 căn bệnh tâm lý phức tạp. Trước mình nghĩ bệnh trầm cảm chỉ cần điều trị tâm lý sẽ hết bệnh, nhưng khi đọc Đ D Đ thì mới bt nó rất khó chữa
mọi người quanh mình, kể cả người nhà luôn coi cảm xúc của mình trò đùa, họ đùa cợt cảm xúc của mình, họ biết mình dễ tự ái, họ biết mình nhạy cảm với những câu nói ấy nên họ cố tình nói như 1 trò đùa. họ đùa cợt cảm xúc của mình rồi hộ bảo đùa vui thôi mà, thấy bình thường mà, cứ làm quá lên. mình ko biết nên làm gì để chấm dứt nữa. vì họ là người nhà, ko thể ko gặp đc. nhiều lần mình nghĩ hay là mình rạch tay để cho họ thấy mình đã đau ntn. những lúc ức quá mình khóc họ đâu có thấy. chắc chỉ đến khi mn đi quá xa để lại hậu quả thì may ra họ mới hiểu dc họ đã làm gì
Đừng làm bản thân mh đau, bạn à. Mình cũng giống bạn. Từ nhỏ đến hiện tại đã 24t mình vẫn luôn là ng có hay k cũng k qt trong gđ mình. Mình luôn cô đơn trong chính gđ của mh, những người thân nhưng k phải ng thân ấy. Mình chưa từng dc lắng nghe thấu hiểu. Nếu k ai yêu minhg mình càng phải yêu bản thân mình hơn cả, vì mình càng đau họ càng trêu đùa và hả hê hơn. nếu như cần chia sẻ, lắng nghe bạn có thể lh mh nhé. Chúc bạn luôn hạnh phúc và an yên
Khi xưa mình thật sự chưa hiểu rõ được cảm nhận của những đứa trẻ bị đại dương đen nhấn chìm ấy nhưng khi chính mình bị nhấn chìm lúc đó mình đã thật sự hiểu hiểu đến mức đau lòng. Khoàng thời gian đó chưa bao h là dễ nhưng bản thân không muốn nói người khác nghe mình chỉ mún rời đi đầu óc lúc ấy thật sự trống rỗng. Mình iu gia đình của mình và cũng chính họ cứu mình mẹ củm đã nhận ra mình đang đấu tranh như thế nào , mình thấy sự sợ hãi của bố mẹ khi họ không để mình 1 mình 1 phút nào cả. Mình mất 1 năm để có thể ổn hơn và vui vẻ trở lại đến bây h mình vẫn ám ảnh lắm nên khi thấy 1 bạn nào đó chật vật với nó mik luôn muốn chạy tới giúp vì mình hiểu nó tệ đến mức nào. Mình là trường hợp ko quá nặng vì may mắn có người phát hiện ra mình sớm nếu trễ hơn có lẽ mình không còn nữa. Hôm nay lại là một ngày vất vả gòi gửi các bạn đang phải vật vã với hàng tá vấn đề ngoài kia mong các cậu hãy sống sống vì bản thân các cậu vì chúng ta xứng đáng được iu thương :>
Vô tình nghe và nghĩ đến vài trường hợp gần mình, mình mắc 80% lỗi khi giao tiếp với họ, có lẽ mình sẽ mua sách về đọc để phần nào hiểu hơn góc nhìn này, chưa bao giờ nghe 1 cái podcast nào làm mình có cảm giác nặng nề đến kì lạ như vậy
Mình là đứa trẻ vụng về, kém thông minh trong mọi việc vì thế mà luôn chậm so với người khác.Những khuyết điểm ấy khiến mình tự ti, rụt rè chìm dưới "Đại dương đen" ấy không thể thoát ra được nhưng rồi ông trời cho mình một tia sáng nhỏ nhoi đó là em Em yêu tôi hơn cả bản thân mình, hy sinh tất cả cho tôi, tình yêu chúng tôi sâu đậm cho đến khi tôi và em được lên chức, hay tin xong cảm xúc lúc ấy một chút vui đan xen những suy nghĩ lo toang.Hai đứa trẻ đang độ tuổi 20 21 lại làm bố mẹ trong khi chưa có gì trong tay, dù biết không thể lo cho con đầy đủ nhưng tôi cũng kh để một đứa trẻ lại chịu tổn thương như vậy. Tuy bản thân tôi không hoàn hảo nhưng tôi sẽ dậy nó tốt hơn tôi gấp bội phần.Và điều ấy cũng chỉ là mong ước khi em bị sảy thai, làm mọi cách nhưng kh thể giữ được con chẳng có phép màu nào xảy ra.Chính vì, nỗi mất mát quá lớn ấy khiến em rời vào trầm cảm nặng, đêm nào em cũng mơ là con mình còn đấy rồi sẽ được sinh ra, khi tỉnh thức thì em dày vò bản thân. Hai đứa trẻ đang chịu mọi áp lực vô hình chìm sâu dưới "Đại dương đen" phải tự chữa lành, yêu thương, chăm sóc lẫn nhau. Việc ấy có thể khó khăn nhưng chúng tôi vẫn che chở nhau suốt phần đời còn lại, em nhé!
Đôi khi mình chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này,biến mất mà ko để lại chút vết tích nào, dù là mình luôn biết mẹ mình, người thân mình sẽ như thế nào khi mình thực sự biến mất, thế nhưng để sống sót trên đời này ko chỉ cần có họ là đủ, mình hầu như ko thể kết nối với những người khác, người lớn hay trẻ nhỏ, hay cả người cùng lứa với mình, mình ở bất cứ đâu cũng thấy lạc lõng, mình luôn muốn bộc lộ mặt tích cực và ko sao của mình cho mn, thế nhưng mình luôn có một vẻ gì đó lạnh lùng và ko được thoải mái vs hầu hết mn, mình đã nghĩ mình là một đứa tích cực mà đến nỗi khi thấy em họ mình share những bài viết về người tiêu cực mình thầm nghĩ, ôi nó tiêu cực hơn cả mình, mình còn tích cực chán, nhưng ko, khi mà mình share về điều tiêu cực của mình lên và hai đứa nói chuyện với nhau, mình mới thấy nó còn thấy đời nhiều màu sắc hơn cả mình, với mình, có vẻ như mình đã mắc trầm cảm thật sự từ lâu mà chính mình ko biết, mình luôn nghĩ mình phải tỏ ra ổn và mạnh mẽ thì người mẹ luôn phải chịu bạo lực và bị phản bội kia mới an tâm về mình, mình giấu nhẹm tất cả khi mình bất ổn, khi mình gặp chuyện và khóc đến sáng và chỉ biết tự ôm lấy bản thân và tự dùng tay của chính mình vỗ đầu mình cho nín lại, mình thật vốn đã ko dễ ngủ dễ ăn, nay mình còn chán ăn ngủ hơn, mình tìm đến những câu chuyện chữa lành trong sách hay cả ở đây, thì cũng ổn đó, nhưng mà sao nhỉ, mình vẫn luôn thấy ko ổn, và đặc biệt là ờm, mình cảm thấy điều trị trầm cảm cần nhiều tgian và tiền bạc thế nhưng nhà mình ko đủ điều kiện như thế
Lúc trước tôi vẫn là một người vui vẻ không nghỉ ngợi gì nhiều nhưng giờ tôi cứ khóc mãi khóc mãi thậm chí khóc tới nỗi không thể khóc nữa,tôi cũng ko nghĩ rằng tôi mắc các bệnh tâm lý, nhưng dạo gần đây những tiêu cực của tôi ngày càng nhiều stress, đau đầu, lúc trước tôi ngủ rất ngon nhưng giờ cơn mất ngủ của tôi kéo đến tận 2h sáng thậm chí tôi có thể thức đến sáng, thật sự chả muốn giao tiếp với ai chỉ muốn nhốt mình vào khoảng không gian riêng.
chị ơi, em hay nghe lúc tối và em để điện thoại khá xa chỗ ngủ. Chị có thể chèn quảng cáo ở đầu video và cuối video được không ạ, chèn quảng cáo giữa video em đang có một vibe rất tuyệt thì đột nhiên nó mất hứng ngang :((
Dạ, mình tiếp thu góp ý của Quốc Anh nha, chán mình ghê, đăng video nhưng không để ý là có mục chọn đó. Mình vừa sửa lại ngay rồi nha. Cảm ơn Quốc Anh đã nhắn mình này.
Em từng là đứa trẻ nghĩ gì nói đó, luôn chăm sóc bản thân rồi chơi đùa với mng .. nhưng bgio có vẻ em đã trở nên bỏ bê bản thân, quá nhạy cảm với mọi thứ, chạy đua với thành tích chỉ để mng ngưỡng mộ và hoàn thiện bản thân khi em đang bỏ bê bản thân hết mức..?
Mình từng ngụp lặn trong "đại dương đen". Mình cũng từng thử tìm một vài người để giúp mình trong lần đầu bị trầm cảm, từng kể câu chuyện của mình cho người khác nghe, nhưng họ trả lại cho mình những câu trả lời mà khi ấy, mình cảm thấy chưa đủ. Họ nghĩ mình không đến mức như vậy, bởi trước giờ mình chưa từng tỏ ra yếu đuối mà, và cả cuộc sống mình cũng chẳng đến mức phải áp lực. Lần thứ hai mình rơi vào hố đen tiêu cực, mình lần đầu tiên nghĩ đến cái chết, mình suy nghĩ đủ cách dẫn đến cái chết, nhưng không dám. Có lẽ do cơ chế tự bảo vệ sau hai lần rơi vào "nó", giờ thực sự mình không còn nhớ rõ mình đã trải qua thời gian ấy như thế nào nữa rồi. Điều duy nhất mình nhớ rõ là chỉ có mình mới tự cứu được mình, và sau tất cả thì mình vẫn tồn tại đây, biết ơn chính bản thân vì không từ bỏ trong những tháng ngày tồi tệ ấy. Mình hay nói vui là tại mình hèn, nhưng may mà mình hèn, mình sợ chết nên mình vẫn tồn tại. Giờ thì mình không còn mối quan hệ nào khiến mình tin tưởng nữa, vài người duy nhất biết mình từng bị trầm cảm đến 2 lần đều là không phải người mình thường xuyên tiếp xúc. Và thực sự sau 2 lần, mình rất khó để tập trung tâm trí vào một việc, hay ngồi thẫn thờ nhìn một vật, khả năng ghi nhớ của mình thì bị giảm mạnh.
Chẳng biết tựa bao giờ, đôi khi, lại buồn đến độ bật khóc, cảm giác khi đó đơn thuần chỉ là bất lực, cô độc vô định chả đi đâu, trong tâm thì trái tim đã tam vỡ, rồi chỗ của nó lại thế bằng 1 cục băng chả ai rã được, rồi bất lực rồi khóc, lúc nào cũng buồn nhưng vẫn phải vui vẻ với mọi người. Lớn rồi, tôi chả sợ ma hay rắn thậm chí là cái chết, vì tôi lúc nào cũng nghỉ "chắc chết cũng chả đau mấy", chỉ sợ cách mọi người nghỉ mình ra sao, chỉ sợ tương lai bất định kia, dù xa hay gần... Nó bắt đầu từ câu hỏi"tôi là ai?" từ ngày đầu dịch covid-19... Từ đó luôn mưa, lâu dần nước càng lên, thành cả đại dương, rồi nó hóa băng, càng cao hơn rồi bọc tôi lại... Lúc nào cũng muốn ai đó tới cứu cả... Ban đầu khóc cũng nhiều chứ, h quen, chả khóc nữa đến khi đau hơn mới khóc thôi, rồi cũng quen, cũng vô cảm, chả biết cư xử thế nào, khi thất bại, đau chỉ biết cười... Có lúc cũng cầu cứu cả, nhưng đổi lại chả là gì, vẫn 1 mình, đổi lại vô tâm, đổi lại lợi dụng, và chẳng ai nghe... Chả biết khi nào đủ cả... Khi nào mới kết thúc cả...
Tớ là ng đã từng mắc bệnh trầm cảm, cảm giác đó thật sự rất tồi tệ và đã từng nghĩ đến chuyện tự tử. Lúc tớ bị trầm cảm đã k ai nhận ra bởi từ bé tớ đã đc gắn mác là ít nói. Nhưng rất may mắn là tớ đã đc chữa lành, tớ tập mở lòng mình ra, tập đón nhận, tập ít suy nghĩ đi. Và tớ đã nghĩ rằng tớ đã khỏi, tớ vui vẻ hòa đồng vs mọi ng. Nhưng k, hiện tại tớ...đúng vậy tớ đang trầm cảm thêm lần nữa bởi chính ng thân của mình, những định kiến của họ càng làm tớ suy nghĩ nhiều hơn. Có phải nếu tớ chet đi thì sẽ k sao đúng k? Tớ phải làm gì bây giờ.
Bạn ơi, mình không biết bạn là ai, và có gì đã/đang xảy ra với bạn, cũng như không biết là mình có giúp gì được cho bạn không, mình chỉ muốn nói với bạn là..... "Bạn đã chiến thắng trầm cảm 1 lần, và bạn có thể chiến thắng nó thêm nhiều lần nữa. Bạn làm tốt lắm. Và bạn xứng đáng với những điều tốt nhất". Mình nghĩ mình cũng giống như bạn mọi người đang chia sẻ, tâm tình với nhau ở podcast này. Trở về những năm tháng học sinh, mình bị áp lực từ bạn bè đồng trang lứa, từ gia đình, từ người thân quen, áp lực bị đem ra so sánh về đủ thứ, khiến mình luôn cảm thấy mình là đứa "có vấn đề, không đủ tốt", và mình ít nói, ít chia sẻ tới mức mọi người cho là mình "bị tự kỷ, kỳ cục, xấc xược" và thậm chí là "bị thần kinh". Mình đã nghĩ, nếu mình chết đi, chắc là cuộc sống của mọi người xung quanh sẽ tốt hơn. Đỉnh điểm là khi mình 17 tuổi, cuối năm lớp 11, mình chỉ nhận được kết quả là "Học sinh trung bình" thôi. Việc nhận danh hiệu "Học sinh giỏi" trong 9 - 10 năm liên tục khiến cho kết quả "Học sinh trung bình" thực sự là cú tát mạnh vào mặt mình. Mình đã cố gắng rất nhiều trong suốt năm học, cố gắng trong vô vọng, nhưng không thể có được kết quả mong muốn, trong khi bạn bè mình chả cần phải cố gắng nhiều mà vẫn có kết quả tốt hơn mình, mình đã suy nghĩ rất nhiều và thực sự chuẩn bị cho việc kết thúc cuộc đời, ở tuổi 17. Trong ngày tổng kết năm học, mình đã nghĩ: "Chiều nay, khi về nhà, mình sẽ ĐƯỢC chết", mình thậm chí còn nghĩ tới chuyện là nên chọn thuốc ngủ hay thuốc trừ sâu nữa.... Mình về nhà và chỉ muốn nhìn mẹ lần cuối, mình cảm thấy đau lòng khi nghĩ về những ngày tiếp theo của mẹ, vốn là phụ nữ đơn thân (vì ba mình mất sớm), tự hỏi: "Mẹ có còn nhớ con khi con chết đi? Con đáng chết lắm! Vì con chưa bao giờ làm mẹ vui...." Thật may là mẹ đã nhận ra những dấu hiệu lạ của mình, đã vỗ về và ở bên mình, điều đó giúp mình vượt qua khủng hoảng. Đã 11 năm rồi, giờ mình 28 tuổi, dù thỉnh thoảng mình cũng còn cảm thấy bản thân "có vấn đề", nhưng bạn biết gì không? Tụi mình KHÔNG HỀ CÓ VẤN ĐỀ, tụi mình mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Mình tin là trong tụi mình, có 1 đứa trẻ bên trong, điều đó có nghĩa là tụi mình không hề cô đơn. Và thay vì cố gắng làm hài lòng những người xung quanh, hãy dừng lại 1 nhịp, tự hỏi đứa trẻ bên trong của bạn những câu hỏi: "Em đang cảm thấy gì? Tại sao? Tôi có thể làm gì tốt hơn cho em?", đứa trẻ đó là người dẫn lối cho bạn, là người cho bạn sức mạnh, là người giúp bạn vượt qua hết những khó khăn trong cuộc sống. Khi bạn có 1 đứa trẻ bên trong để chăm sóc, để thương yêu, bạn đâu có cần sự "công nhận" gì từ bên ngoài nữa... đúng không?
Đứa trẻ thích những ngày nắng hạ vì vậy nó đang gắng sức học bơi. Nó tìm cách để bơi đến bờ, thỉnh thoảng bị đuối sức đôi chút nhưng nó vẫn rất cố gắng, đơn giản là bởi nó khát khao những tia nắng ấm áp và bầu trời tring xanh mà thôi. Và nó tin là một ngày nào đó nó sẽ chạm vào đuộc những tia sáng ấm áp đó^^
Không biết mình có bị trầm cảm không, bề ngoài mình có thể vui cười, hay nói hoặc đôi lúc im lặng. Nhưng luôn có 1 phần khiến mình "ngơ" kiểu muốn được khóc, muốn được tâm sự, muốn được lắng nghe, muốn được hét. Mình tự nói bản thân rằng mình có một nội tâm hỗn loạn, đầy những hỗn loạn bên trong tâm trí và tâm hồn này, mình ko biết nó xuất phát từ đâu, nhưng nó vẫn lun âm ỉ bên trong mình
tôi có cô bạn đáng thương , từ nhỏ bố mẹ nó để nó sống với ông bà để đi làm , thế là nó phải tự học và làm mọi thứ ,về sau khoảng lớp 4-5 bố mẹ nó mới về nhưng bất hòa do bố nó ngoại ti`nh , ông ấy vũ phu đánh mẹ nó và nó . ám ảnh tâm lý của nó lớn đến nỗi nó bị trầm cảm suốt năm cấp 2 , gần hết cấp 3 . là bạn thân nó mà nhìn tinh thần nõ sa sút đến nỗi tôi đau lòng . tôi từng ngỏ lời đưa nó đi khám nhưng nó luôn từ chối . tôi thấy nó đáng thương nhưng cũng đáng trách . thương vì khi còn nhỏ nó đã phải lo toan mọi việc mà tầm tuổi nó tôi chỉ suốt ngày dong chơi , thương vì mới 4 tuổi 5 tuổi mà nó đã ra ruộng làm , đi giao hàng , bán đồ , làm mọi việc trong nhà . mà trách nó vì cứ ôm việc vào lòng , tôi bảo với nó là "nhìn mày khổ thế sao ngày nào nhìn cũng tích cực vậy " nó chỉ bào là " t còn sướng hơn một vài người , còn có bố mẹ bên cạnh , còn có m và mọi người quan tâm ,còn được đi học nên phải trân trọng " nó không thấy mình đáng thương , nó còn thấy những hoàn cảnh khác đáng thương hơn . tôi biết và hiểu rõ trong lòng rằng nó trưởng thành sớm hơn đám trẻ bọn tôi , nó mệt mỏi hơn , khổ hơn và cũng cần được yêu thương và quan tâm hơn
Gửi admin , ngày mà chiếc clip này ra đời là 1 ngày sau ngày mất của 1 ng ca sĩ bên Hàn . Anh ý tên Moonbin . Khi biết tin anh ấy mất thì em buồn lắm , em còn không biết đến anh ấy nhưng em quá thương cho một mảnh đời rất đỗi trẻ và sáng giá , em đã khóc rất nhiều vào những ngày sau đó . Đến ngày hôm sau ( 21/4/2023) em phải ôn thi 3 môn liền để hôm sau thi cuối kì , sau đó em coi được clip của VSTN . Em đã khóc , đó là 18p nghẹt thở của em , em cảm thấy nó như viết lại cuộc đời của anh ấy vậy . 18p đó em khóc đến mức nước mắt rơi đầy bàn , khóc mà mắt khô lại luôn . Em cảm thấy đồng cảm vô cùng với Bin và tập podcast này . Em nghĩ là sao ad có thể ra podcast đúng lúc mà đúng tâm trạng như thế . Đến bh đã hơn 1 năm anh ấy mất , thỉnh thoảng em vẫn hay ngắm trăng rồi lại nhớ đến anh ấy .
Mình từng cố gắng làm bạn với một người tiêu cực. Tin mình đi, mình đã rất hối hận. Khi ở bên cạnh họ, mình bối rối và bất lực thật sự khi không biết làm thế nào để mọi chuyện tốt hơn, không biết làm thế nào để giúp họ. Mỗi khi gặp người đó, tất cả bạn ấy nói đến là những bất hạnh và sự buồn khổ của bạn ấy. Bạn ấy không hề muốn người khác được phép vui vẻ hơn bạn ấy. Trong một thời gian khá dài, mình thật sự đã bị bạn thuyết phục là cuộc sống của mình cũng đang rất bế tắc. Mãi sau này, mình mới nhận ra là những điều đó chỉ là sự vớ vẩn. Và đây sẽ là lần cuối cùng mình cố gắng ở bên một người giống như bạn ấy
Tớ từng nghĩ rằng " mik sẽ luôn là một con người hoàn hảo trong mắt của mik mà thôi " nhưng cx chính câu ns đó dường như đã mở đường cho mik khám phá rõ hơn về cái bản chất của con người . Chuyện là vào ngày thứ 5 , tiết âm nhạc cô đã giao cho lớp phân công nhóm để múa cho bài ktra sắp tới , nhóm tớ cs 5 người , khi đi vs họ tớ chỉ im lặng nhìn mn ns chuyện vs nhau tớ là 1 con người thik lắng nghe hơn là ns chuyện , tớ thik ngkhac chia sẻ tâm tình còn hơn là mik chia sẻ nhx cảm xúc của mik cho họ , buổi tập múa hôm ấy tớ ngồi im lắng nghe , sau một lúc bọn tớ ms tập
Bọn tớ tập cx sắp thuộc , cái lúc đc nghỉ tớ cx lụi thụi đứng xem các bn khc xem về bài múa còn tớ thì ngồi một góc , nhưng chuyện sẽ chẳng cs j cho tới khi tớ đc 1 bn trong nhóm cho xem đth tớ chx kịp cầm để xem thì bn ấy thả tay đth vỡ lúc đó mn cs nhìn tớ , tớ cs ns mik ko lm nhưng vì chẳng cs ai chứng kiến nên tớ bị oan
Ngày mai lên lớp cs 3 bn trong nhóm tập cs loan tin đồn đến vs các bn trong lớp , thì nguyên cả ngày hôm ấy tớ bị cả lớp xa lánh luôn , tớ ko hiểu tại sao , khi tớ vừa kết thúc tiết hc văn thì đám ctrai nó đến nó trêu tớ qtqd , trêu như v thú thật tớ ko hề vui , cả lớp bt tin tớ nv thì bắt đều ns xấu cả mấy bn tớ thân nhất cx cho tớ ra rìa luôn , tớ buồn lắm .....
Hè "Sống bền" cùng Tupperware hạn chế rác thải nhựa một lần ra môi trường: bit.ly/3XjIpnd
❤
tupperware xinh lắm í, tui mới đặt cái bình nước giữ nhiệt xanh xanh chọn đuọc khắc hình con mèo với tên tui dễ thương lắm
Hb
V
trầm cảm đáng thương hay đáng trách 😞😔
Tớ từng nghĩ rằng "mình sẽ chẳng bao giờ mắc những căn bệnh liên quan đến tâm lý đâu. Mình là một đứa trẻ tích cực cơ mà...". Vào một ngày thứ bảy yên bình của tháng 5, mẹ tớ thấy dạo gần đây, tớ ít nói, suy nghĩ nhiều và thường ở một mình nên đã cho tớ đi khám tâm lý. Sau một lúc trò chuyện cùng tớ, bác sĩ bảo rằng tớ bị trầm cảm nặng. Tớ chẳng hiểu vì sao tớ lại mắc chứng đó nữa. Buổi sáng, tớ rất hòa đồng, vui vẻ. Đến khi về nhà thì tớ lại rất im lặng và tiêu cực. Trước đó thì tớ có bị mắc một căn bệnh liên quan đến thần kinh. Căn bệnh đó tên là động kinh. Tớ rất khó chịu mỗi khi lên cơn. Khi các bạn trên lớp tớ biết thì họ đã trêu chọc tớ. Họ nói rằng : Ê M.A, tới tiết đó, mày giả vờ giật lên để cho giáo viên cho nguyên đám mình nghỉ một tiết nhá...", "Dạo này còn giật kinh phong không mày?..." và nhiều thứ nữa. Tớ rất ghét những câu từ đó nhưng họ vẫn tiếp tục dùng nó lên tớ. Tớ chẳng khóc, chẳng tức giận ở ngoài bao giờ cả. Tớ cố gắng giữ chặt nó trong lòng mình và không bộc lộ ra ngoài. Tớ chỉ muốn nói như vậy thôi. Nếu cậu đã đọc một cái bình luận vô tri của tớ thì tớ xin cảm ơn ạ.
cảm ơn cậu vì vẫn luôn mạnh mẽ như thế ^^ chúc cậu tương lai an bình
Cảm ơn cậu vì đã cho tớ lắng nghe câu chuyện của mình
Chúc cậu luôn mạnh mẽ và lạc quan ❤
Tớ cũng vậy nhưng tớ ko thể rõ được rằng mik có thể bị trầm cảm không nhưng tâm trạng của tớ dạo gần đây thật sự khá tệ nhưng ng nhà tớ không hiểu. Họ cho rằng tớ ngổ nghịch lúc nào cx nhăn nhó khó chịu chỉ biết nghỉ cho bản thân chứ không nghỉ cho mọi người xung quanh. Và có lẽ bây h họ không cần tớ nữa. Họ nói tớ hãy đi mà sống vs bố nhưng bố tớ đã có một gia đình nhỏ và tớ thật sự không muốn chen chân vào và phá huỷ đi gia đình nhỏ đấy và tớ cảm thấy họ không cần tớ nữa nên tớ năm nay đã không về bố. Nhưng bây giờ cả những người còn lại cũng nói không cần tớ, họ nói thực sự không thể nào yêu thương tớ nữa có lẽ họ cũng không cần tớ nữa nhưng tớ mong những câu nói cũng chỉ là những câu nói nóng giận. Tớ mong họ vẫn sẽ cần tớ, bây giờ nếu họ ko cần tớ, tớ sẽ không biết mik sẽ như thế nào sẽ đi về đâu hay có thật sự nên biến mất đi nhưng tớ vẫn còn muốn ở lại lắm nên tớ sẽ không biến mất đi nhưng lại chẳng biết sẽ đi đâu và như thế nào nến họ ko cần tớ…
Cảm ơn vì đã chia sẻ nỗi lòng của cậu với mng . Bệnh của cậu sẽ mau khỏi thôi. Cố lên nhé MA. Chúc cậu luôn mạnh khỏe và bình an ❤
bạn ơi, khám tâm lí có mất nhiều chi phí hong b
Mình là nhân vật Uyên trong chương 5 "Tôi thấy mình cứ mục ruỗng dần" trong cuốn Đại Dương Đen. Vô tình mình nghe được podcast này, cảm ơn cậu đã có những chia sẻ ấm áp về chuyện của chúng mình (bao gồm cả chuyện của Hiển). Những chia sẻ thực sự chạm đến trái tim của mình, mình có khóc một xíu khi nghe, mình cảm thấy được chữa lành, cảm giác như được ai đó ôm ấp nhiều chút. Mình trân trọng điều này và một lần nữa cảm ơn cậu nhiều nhé.
"Rồi ai sẽ ở lại, cạnh mình?" Mình cũng từng tự hỏi điều này trong suốt những năm tháng bắt đầu có nhận thức về ý nghĩa cuộc sống và sự tồn tại của bản thân, vì sâu thẳm mình luôn thấy trống rỗng và cô độc ăn mòn, không thấy ai thực sự ở bên mình cả. Nhưng sau một quãng thời gian dài đồng hành với người yêu của mình (hay là Hiển trong sách mọi người có đọc), thì mình nhận ra là "À, giờ có bạn ấy ở cạnh mình" dù đôi lúc chúng mình vẫn loay hoay và ngụp lặp giữa đại dương đen. Có những phút giây cũng tưởng như chết đuối vì sóng lớn, nhưng may quá, giờ phút này chúng mình vẫn còn nắm tay nhau.
---
Mình viết thêm một chút nếu có bạn tò mò về cuộc sống hiện tại của Uyên và Hiển sau khi kết thúc chương sách. Sau thời gian đó (theo thời gian trong sách), Hiển trải qua nhiều khó khăn hơn nữa về sức khỏe tinh thần, chúng mình cũng từng đối diện với khoảnh khắc tệ hại nhất của bệnh trầm cảm. Nhưng giờ chúng mình ổn hơn rồi! 2 đứa đang ở độ tuổi 24 (chứ không còn 21 như trong sách), đã trưởng thành hơn một chút. và chúng mình chuẩn bị đón kỉ niệm 4 năm bên cạnh nhau.
Dù chưa biết tương lai ra sao, nhưng chúng mình vẫn đang hy vọng và tìm kiếm ánh nắng. Dù đôi khi ngộp thở, nhưng chúng mình vẫn giữ ý chí vùng vẫy để thoát ra khỏi biển đen và bơi về bờ.
Mong nếu ai đó đang đọc dòng này, nếu giờ phút này cậu đang thấy tồi tệ; thì mình biết cuộc đời này nhiều mệt mỏi, nhưng đừng bỏ hy vọng rằng chúng mình sẽ cảm thấy tốt hơn vào ngày mai, cậu nhé!
Cảm ơn cậu và Hiển đã luôn cố gắng quay về bờ, cảm ơn cậu vì không ở mãi trong vùng biển đen sâu thẳm 🫂
Cảm ơn chị vì đã chia sẻ câu chuyện này❤
E đọc hết chương 5, đọc xong câu chuyện của hai anh chị mà đầu óc rối bời, nước mắt lưng tròng. Đó có thể coi là câu chuyện nặng nề nhất trong 12 chương truyện. Chúc anh chị sống hp bên nhau và vượt qua căn bệnh kinh khủng này nhé.
Thật tuyệt vời ạ, cảm ơn chia sẻ của bạn, dù chưa có đọc sách nhưng cảm thấy tò mò quá đi
Tớ chỉ muốn nói rằng Uyên thực sự mạnh mẽ lắm! Dù mệt mỏi thế nào cậu vẫn cô gắng vượt qua và vững tin về tương lai phía trước. Ngày mai nắng lại lên, và mình hi vọng tất cả những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu!
Hồi đi học tớ là đứa trầm lặng và khá ít nói. Tớ cứ đâm đầu vào học và ít đi chơi với bạn bè. tớ bắt nhận ra những bất ổn trong tâm lí từ lúc năm cuối lớp 11. Tớ bắt đầu có những suy nghĩ khá tiêu cực đỉnh điểm là cuối năm 2023 đầu 2024 tớ bắt đầu không thể chịu được nữa khi nghe quá nhiều những lời không hay từ người thân, đồng nghiệp; những áp lực về kinh tế, công việc, bị miệt thị ngoại hình. tớ dần xuất hiện những suy nghĩ cực đoàn mỗi lần đi ngang 1 cây cầu nào đó thì tớ lại sợ sợ chính bản thân mình. rồi tớ cũng ko chịu được nữa tớ chọn nghỉ một thời gian dài nhốt bản thân, không tiếp xúc với người ngoài, có một khoảng thời gian dài tớ không ra ngoài cũng may vì tớ có một khoản tiết kiệm kha khá.
Lúc đó tớ chẳng có ai cả cha mẹ anh chị ai cx nói này kia tớ rồi bảo tớ khùng này kia( nhà tớ khá cổ hủ và phong kiến cha mẹ tớ trên 60 hết cả). Tớ bắt đầu chán ăn, trí tuệ cứ như lú lẫn vậy hồi đó tớ nhớ dai với học nhanh lắm và tớ bị mất ngủ ngủ được rồi thì tớ chỉ ước mình ngủ rồi thì đừng tỉnh dậy nữa. Tớ biết tớ ghét chính mình của hiện tại. tớ biết vấn đề của tớ nhưng tớ không thể biết tự cứu mình ở đâu.
tớ có kể chuyện mình buồn như thế nào với mẹ tớ nhưng mẹ tớ chỉ bàn ra rồi cứ "bảo hồi đó t còn khổ hơn m" và không để tâm những lời tớ tâm sự. có nhiều chuyên giá tâm lí bảo e phải tâm sự với gd nhiều hơn nhưng đúng với người khác chưa hẳn đúng với mình.
rồi cứ thể lâu dài tớ dần xóa hết mạng xh. tớ không dùng mxh nữa. chọn tiếp xúc thiên nhiên tớ hay chụp hình cây cối còn vật lắm. tớ bắt đầu đấu viết nhật kí. tìm những câu trích dẫn bình yên rồi ghi lại. tớ tự động viên mình, không ai cả chính tớ.
Mặc dù tớ vẫn chưa hết lo âu và overthinking nhưng tớ biết mình đã tốt lên.
Mặc dù bệnh làm tớ suy giảm trí nhớ nhưng tớ cũng thấy khá mắc cười vì nó cũng giúp tớ không nhớ những lời tiêu cực từ người khác. Tớ mong mình có thể kiên trì và các bạn như tớ thì tớ cầu mong các bạn có thật nhiều bình yên và hạnh phúc. và mong các bạn biết rằng đâu đó ngoài kia vẫn còn tớ 1 người là tớ đang cố tự cứu chính mình.
17/02/2024.
Cố lên cậu nhé, tất cả chúng mình rồi sẽ ổn cả thuiii ❤️ Mình mong cậu sẽ luôn bình an và đón nhận được thêm nhìu điều hạnh phúc trong tương lai :3
Câu chy của bn thấy giống vs chính bthan mk.Vs 1 đứa trẻ 16 tuổi luôn chìm đắm trong nỗi lo âu sợ hãi😢
Đang ngồi viết bài trong lúc nghe podcast, nhưng mình đột nhiên bật khóc ngay từ câu chuyện đầu tiên. Mình là đứa mau nước mắt, overthinking và khá rụt rè trong việc chia sẻ tâm sự vì mình đã từng bị tổn thương nhiều trong quá khứ. Mình chỉ là người bình thường, không xinh đẹp, không tài năng xuất chúng. Và có lẽ mình chỉ có thể trút bầu tâm sự qua những dòng nước mắt lăn dài mỗi đêm, mỗi khi lòng đau thắt đến nghẹn lại chẳng rõ lí do. Những nỗi buồn vẫn quẩn quanh trong mình dù ngày hôm đó mọi thứ vẫn rất ổn với mình. Và mình đã nhận ra dù có như nào đi nữa, bản thân cũng xứng đáng được yêu thương. Mọi chuyện rồi sẽ ổn, nỗi đau vẫn ở đó, nhưng nó sẽ là bài học mình chẳng thể nào quên được.....
_12/8/2023_
Mình cx giống bn nek
đừng cố cứu người trầm cảm. chỉ họ cách tự cứu bản thân. đừng luôn ở bên người trầm cảm. chỉ họ cách sống một mình vẫn ổn. họ cần mình. cần mình chỉ họ cách sống hạnh phúc hơn
đúng vậy.
Thiệt,t sau nhìu năm cố gắng giờ t ổn vcl,chỉ 1 mình,và giờ t đang tích cực trong đống tiêu cực 😂vẫn ổn
Mình có 1 ng bạn họ cố cứu vớt mình nhưng càng làm vậy mình càng thấy áp lực, thật ra mình chưa hề cần sự giúp đỡ đó , họ tự cho rằng họ vĩ đại nhưng khi k làm mình tốt lên họ lại nặng lời với mình thái độ đó càng làm mình suy sụp. Tôi vẫn sống tốt dù chỉ 1 mình.
@@tientrongtui né mấy đứa bạn đó liền. nghe b kể thì mấy đứa đó lợi dụng sự khó khăn của b à? né vội
Mình là một đứa trẻ ở "đại dương đen". Khi còn nhỏ, vẫn chưa hiểu biết về gọi là trầm cảm và rối loạn lo âu, chỉ nghĩ là những suy nghĩ và dòng cảm xúc miên man đó là bình thường với tất cả mọi người. Nhưng khi dần lớn lên, mình hiểu hơn về chúng, rằng những biểu hiện trước kia của mình không hề "bình thường". Mình cũng không hiểu tại sao bản thân lại như vậy, có phải là mình làm quá lên không, có phải là lối tư tưởng luôn mặc định mình là nạn nhân không. Và có phải mình đã sai khi không quản lý tốt tinh thần và để mình mắc bệnh không. Mình chưa bao giờ thật sự có được câu trả lời dứt khoát cho chúng.
Những lời trong podcast này là điều mà mình rút ra được sau khi đọc xong Đại Dương Đen. Cảm ơn bạn.
Em cảm ơn chị vì đã tạo ra video này. Cảm ơn chị vì đã gọi tên và diễn tả được nỗi sợ mà em đã giấu trong mình bấy lâu. Em cảm thấy được thấu hiểu và đồng cảm vô cùng. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy và gọi tên được những nỗi trăn trở cũng đủ để làm mình yên lòng và ngừng xoáy mình vào những đêm thao thức...
Gửi những ai đã và đang trải qua cảm giấc ấy, bạn đã làm rất tốt rồi và mình muốn gửi đến bạn một ngàn cái ôm chân thành và sự thấu hiểu.
mình mong cho những bạn đang mắc trầm cảm, đang trong giây phút tuyệt vọng rồi đây sẽ thấy đc video này để phần nào đó xoa dịu đc nỗi đau đang ngày một lớn dần lên trong các cậu. Hãy mạnh mẽ lên vì cậu không cô đơn, bên cạnh còn rất nhiều người yêu thương và luôn sẵn sàng dang rộng vòng tay ra ôm chầm lấy cậu:33
Mình là một đứa trẻ bình thường nhưng lại rất overthingking, mình thích làm đẹp, thích cảm giác được yêu thương nhưng lại thiếu cảm giác an toàn. Mẹ mình yêu thương mình lắm (gia đình mình bảo vậy) nhưng mình không thật sự cảm nhận được yêu thương. Đôi lúc mình muốn kết thúc tất cả vì mình mệt mỏi rồi, mẹ nói mình là "đồ vô ơn, ích kỷ, bất hiếu, nhân cách có vấn đề, không biết nhận thức, giả tạo, chỉ nghĩ đến bản thân mình" nhưng thực ra không phải vậy. Mình cũng muốn kết nối và chia sẻ với mẹ, thế nhưng mỗi lần mình nói về việc ở trường mình cô đơn thế nào thì mẹ bảo "tính mày như thế thì ai chơi, ở trường bị cô lập là đúng rồi", mỗi lần mình nói mình muốn tự tử, muốn kết thúc tất cả chỉ để mong mẹ ôm mình vào lòng an ủi, mẹ lại bảo "bây giờ mày lấy cái chết ra dọa dẫm để không ai dám đụng vào mày à, hay bây giờ mày lên nhảy luôn để sau này không ai dám động vào mày nữa". Mình đau lắm, trái tim mình vụn vỡ và có lẽ bây giờ không thể lành lại nữa rồi. Mình vừa muốn tiếp tục tồn tại lại vừa muốn kết thúc, mình mệt lắm, mệt lắm. Cảm ơn mọi người vì đã nghe những dòng chia sẻ của mình
Tớ từng là 1 đứa trẻ tích cực,cả ngày đều cười nói vui vẻ với gia đình và bạn bè.Nhưng rồi biến cố ập đến,ba mẹ tớ ly hôn,tớ đi theo bố,chị đi theo mẹ.Trong suốt khoảng thời gian đấy tớ đã khóc 1 mình vô số lần,tớ không muốn bày tỏ cảm xúc với người khác,tớ cũng lại rất khó nói lời hoa mĩ nên tớ bị nói là đứa vô cảm.Tớ đã tưởng tớ có thể sống bình thường trở lại nhưng không.Bà nội tớ mất,khi bố gọi về báo tin,tớ đã cố nín cơn khóc để cúp điện thoại rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh ôm mặt khóc.Tớ ghét khóc trước mặt người khác,lời bàn tán mình trầm cảm,mình tự kỉ,mình vô cảm ngày càng nhiều.Tớ chuyển trường đến 1 ngôi trường mới,1 ngôi nhà mới,ngỡ tưởng ông trời đã tha cho tớ nhưng lại không.Tớ bị blhđ,họ coi tớ là con lập dị vì tớ có 1 phần ít nói,lại khó gần nên mọi người nói tớ chảnh.Tớ tự tử hụt.Quãng thời gian đấy tớ chả biết làm gì ngoài khóc,tớ sợ đến trường,nhiều lúc chỉ muốn chết quách đi cho xong nhưng lại không đủ can đảm.Qua năm học mới tớ không bị blhđ nữa,tớ lại có thêm hy vọng sống nhưng bố tớ có dẫn 1 dì về nhà.2 người hay cãi nhau lắm,mỗi lần như thế khi dì tớ cáu lại đổ hết mọi tội lỗi lên tớ khi bố tớ đi ra ngoài.Dần dần tớ sợ tiếng ồn,sợ không gian hẹp,mỗi lần như thế tớ chỉ biết im lặng rồi khóc 1 mình.Tớ muốn đi đến 1 nơi tớ có thể làm lại cuộc đời,trở lại với con người trước kia nhưng nơi đó phải đánh đổi bằng cả sinh mạng tớ.
Em cũng có một cô bạn gặp vấn đề tâm lý, em luôn lắng nghe, nỗ lực từng ngày đem đến những điều tích cực, tất cả những gì có thể níu giữ cậu ấy lại thế giới tốt đẹp này. Nhưng sâu trong thâm tâm em hiểu rằng em giường như em chỉ đang khua chân múa tay trước mặt cậu ấy, bản thân em sẽ không thể thay đổi được gì cả, cậu ấy chỉ đang sống vì bố mẹ, vì không muốn mọi người phải đau lòng. Hay là cậu ấy cũng hiểu rằng bản thân mình không ổn, nhưng giống như em vậy, cậu ấy cố gắng níu giữ sợi dây mong manh mà em tạo ra, chúng em cùng nắm một sợi dây ấy. Nếu mà một người buông tay thì sao nhỉ? Nếu em ngủ quên mà thả lỏng tay, hay cậu ấy buông tay để lau giọt nước mắt.
Vậy nên mình chẳng dám tâm sự với ai cả. Họ sẽ không lắng nghe mình, họ sẽ cợt nhả, xem nhẹ tổn thương của mình. Tự hứa với mình, lâu lâu mình chỉ buồn một tí thôi. Mình mạnh mẽ mà, mình sẽ ổn thôi
Lúc trước tớ vui vẻ hoà đồng lắm, chưa bao giờ nghĩ tớ sẽ bệnh tâm lý gì đâu. Nhưng từ năm lớp 8 cảm xúc của tớ nó thay đổi dần đi. Năm đó cũng là lần đầu tiên tớ tutu bằng thuốc nhưng gia đình chỉ nghỉ tớ ốm nên cho qua thôi.
Đến năm lớp 9 gia đình tớ sinh chuyện, cái thứ gọi là nhà không còn là nơi để tớ về nữa, tớ chỉ muốn trốn tránh gia đình mãi thôi.
Đến năm tớ 19 tuổi, cũng là năm trước đến năm nay cảm xúc của tớ không kìm chế được nữa. Tớ đập phá, khóc lóc, gào thét inh ỏi, chỉ muốn tutu, gia đình tớ cũng chỉ nghĩ tớ làm quá lên thôi. Tớ tự mình muốn đi khám tâm lý, mẹ thấy thế nên cũng đi cùng tớ.
Khám ra tớ trầm cảm giai đoạn 3.
Tớ dùng thuốc, thuốc giúp tớ ngủ nhưng cũng lấy đi cảm xúc của tớ, khiến tớ không thể nhớ được mình đã trải qua những gì.
Nhưng tớ vẫn chưa thoát ra được cảm xúc tiêu cực ấy, tớ không biết phải làm sao, thuốc không cứu nổi tớ nữa rồi.
Cậu ơi cố lên
tớ thấy bản thân rất giỏi ! Giỏi vì tớ đã cố gắng sống được tới hôm nay , tớ đã trải qua thời gian rất tồi tệ , tớ bị blnt , bọn họ bodysaming tớ .. chê tớ mập ,... Nhưng tớ cũng còn sống đây , nên tớ mong đứa trẻ trong mỗi cta vẫn lạc quan sống , xin đừng vì những lời nói đó mà rời bỏ thế giới nà ,VÌ chết k phải là hết ^^
Tại sao lại phải tiếp tục?
Tại sao lại phải lớn lên?
Tại sao lại phải cố gắng?
Tại sao mình lại được sinh ra?
Tại sao lại phải cần sự quan tâm?
Tại sao mình lại khát khao trở lại tuổi thơ đến vậy?
Tại sao lại phải... một vạn câu hỏi được hiện ra trong đầu tớ, tớ mệt quá..
và cuối cùng tại sao tôi lại tồn tại.......?
@@__Bili__ nếu lúc đó họ không đến với nhau.
Nếu lúc đó cô gái ấy chọn buông bỏ thay vì cố chấp thêm 10 năm.
Nếu lúc đó....dừng lại thì tuổi Thơ mik đã tươi đẹp hơn.
Và.... nếu lúc đó họ kh đến với nhau ... thì hay biết mấy...😕
@@kimm.522zh giờ tôi mới bt là mik ko cô đơn
@@__Bili__ 😌
Mình là 1 người đang bị overthinking,rối loạn lo âu,trầm cảm khi nghe thấy podcast này tớ đã khóc khóc rất nhiều trước đây mình có ý định tutu rất nhiều lần
Bạn có ổn k ạ. Cảm ơn vì bạn đã hiểu đc bản thân của bạn.
@@MaiHuongNguyen-nv2uc mình vẫn ổn ạ
Nếu gia đình là nguồn gốc của mọi sự đau khổ của mình và luôn cố phủ nhận những tổn thương họ đã gây ra, thì mình cũng không biết ai sẽ ở lại cạnh mình ở dưới đáy đại dương nữa.
Gia dinh cung khong nhat thiet la nhung nguoi yeu thuong minh ma em...tranh xa ho ra ...
Mình cũng cùng hoàn cảnh với bạn, gia đình mình cũng không êm ấm, bạn bè xung quanh đôi khi thật thờ ơ.
Mình muốn nói rằng: Dù không có ai ở cạnh chúng ta, cho dù chỉ có một mình, hãy vùng vẫy, cố gắng lên, từng chút một, tự mình vượt qua... không có đau khổ nào là mãi mãi. Mình đang cố gắng và bạn sẽ làm được.
tớ bật podcast này để đi ngủ, nhưng khi nghe tớ lại khóc và chẳng thể ngủ được nữa. Tớ trải qua giai đoạn đó lâu rồi, nhưng khi nghe podcast này cảm xúc khi ấy vẫn trở lại..
Tớ hi vọng tất cả những ai đang chìm dưới đại dương đen đều có thể trồi lên mặt biển và hướng về bầu trời. Tớ hi vọng một ngày nào đó cậu sẽ lại yêu cuộc sống này thêm một lần nữa.
❤
vô tình youtube đề xuất và chuyển sang video của kênh. Uầy, và thật sự em cảm thấy như tìm được 1 kho báu tuyệt vời cho đứa thích nghe podcast như em. Quá ưng 💗❤️🔥🌷
giá như 9 năm trước anh em được nghe podcast như này thì chắc hiện tại anh cũng sẽ không bị thần kinh phân liệt. do một quá trình tuổi thơ đầy tổn thương anh bị trầm cảm nhưng không ai biết, anh chuyển bệnh tới hiện tại chưa chữa được. Nghe podcast xong em cũng lắng xuống do thấy hình ảnh của anh trai em trong câu chuyện của chị Uyên vs anh Hiển.....
May là mik đã vứt bỏ gánh nặng hết chọn sống 1 cuộc sống nhẹ nhàng,vứt bỏ việc học,vứt bỏ ngôi nhà từng sống 15 năm,nhm chính vì lẽ đó mik đã ko bị nặng hơn
Lúc tớ nói cho bố mẹ biết việc muốn tự tử của tớ thứ tớ nhận lại là " Mày nghĩ t không muốn sao, để t làm trước cho m vừa lòng "... Sao ba mẹ tớ không giống như những lời kể
Tớ từng là 1 cô bé tích cực và vui vẻ tớ chả bao h nghĩ là ai cũng quên mình và so sánh mình nhưng tới năm lớp 4 tớ cảm thấy thế giới bỏ mình lại không 1 dòng thời gian đợi chờ ba mẹ hay cãi nhau ngay cả khi khuôn mặt tớ tái nhạt như không có sức sống... Tớ cố gắng để kéo thời gian tươi đẹp xưa kia.... Tớ cố gắng hc giỏi nhất có thể để đc ba mẹ quan tâm như lúc nhỏ nhưng đổi lại tớ còn bị đem ra so sánh đến năm lớp 5 tớ nhận ra thế giới của tớ phụ thuộc vào mình k phải những người khác thời gian của tớ là khoản thời gian chơi cùng bn bè.... Mình rất thik ngủ vì khi ngủ mình có thể đứng giữa bãi biễn vào buổi chiều vắng mình đứng đó và ngắm cảnh.... Bàn chân mình lặn xuống nc mình tưởng tượng có bn bè của mình xung quanh.... Cùng mình ngắm cảnh và chia sẻ nhưng mình biết thời gian không còn lâu mà.... Nhưng tớ mong mn sẽ không như tớ"MN HÃY LUÔN TỰ TIN MẶC KỆ LỜI Người TA NHÉ ĐỪNG NHƯ TỚ... "❤
Có thể là hơi muộn khi tớ được biết đến, lắng nghe và thậm chí là dịu nhẹ tâm hồn hơn với chính podcast này. Dù câu chuyện về đại dương đen của bản thân tớ đã qua cơn sóng cao trào nhưng những tổn thương, vết cắt âm ỷ thì vẫn còn đó và tớ, cũng như mọi người đang trên chặng hành trình chữa lành đó.
----------------------------
Tớ bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm từ năm lớp 7 - đó là lúc một đứa trẻ bắt đầu có nhận thức cao hơn về bản thân, thế giới xung quanh và vô vàn những thứ khác nữa. Tớ dịu dàng, hay không nói quá là thuỳ mị, nết na, duyên dáng nhưng lại là thông qua hình hài một đứa con trai. Tớ tự ti, thu mình và đôi lúc tớ tự hỏi Tại sao mình lại như vậy. Tớ nghi ngờ bản thân. Rồi cái gì đến cũng đến, bạn bè dần xa lánh tớ , họ coi tớ như một kẻ lập dị, một phiên bản lỗi, thứ thí dụ điển hình của LGBT trong thời điểm mà tớ mở lòng và khát khao muốn tìm hiểu bản thân. Một hiệu ứng ngược xảy ra, tớ "tối tăm" và "Không nên được sinh ra" là thứ nảy sinh trong tớ. Trong lúc ấy, tìm về gia đình là thứ duy nhất giúp được tớ lúc này. Xa lánh, dè bỉu, bày đặt thậm chí không nhận con cái là thứ mà tớ "được" nhận vào thời điểm đó. Tớ tiêu cực và đó là lúc mọi sự buồn bã, u ám trong nhiều tháng trước đó ùa về. Phát những tín hiệu cầu cứu cuối cùng và không ai nhận ra nó hoặc thậm chí chẳng có lấy một ai thực sự để tớ cầu cứu là cơn lũ đưa tớ đến Đại Dương Đen. Những tình yêu thương "méo mó", bất công và oan ức là thứ khiến tớ rất loạn nhân cách và bắt đầu chống đỗi xã hội. Tớ đổi chỗ cho nhân cách đen tối trong mình. Những tai nạn, đau khổ mà những kẻ xung quanh phải nhận, chịu thậm chí là cái chết từ tớ là thứ mà chúng phải chịu. Tớ phá tan mọi thứ, thậm chí tàn phá cả bản thân cũng không ngoại lệ.
------------------------------
May mắn vẫn đến, với sức của hơi thở cuối cùng trước khi chìm sâu vào làn nước mênh mông lạnh lẽo đó, tớ đã tự cứu được mình. Đến nay, tớ đã lớn. Mặc dù có trải qua thêm 2 lần trầm cảm nữa nhưng thần may mắn vẫn mỉm cười và giúp mình bơi được về bờ.
Tớ vẫn mang những vết thương đó trong tim nhưng tớ dùng nó để thấu hiểu thêm, để giúp đỡ và thận trọng lời nói hơn mỗi khi gặp một người có trạng thái tâm lý không tốt. Tớ đọc các cuốn sách và tài liệu về tâm lý học cũng vì mục đích này. Tớ tin cùng nhau chúng ta có thể dùng trái tim để chữa lành trái tim. Mọi chuyện đều có hồi kết như chữ U, khi chạm đáy nghĩa là ta bắt đầu đi lên. Nắng sẽ chiếu lên chính những giọt mưa từng khiến cậu phải nhanh chân chạy một cách đầy ấm áp và mỗi chính những giọt mưa đó sẽ toả ánh sáng theo cách của nó lên mọi nơi tối tăm. 💞💕
Tớ là LGBT tớ rơi vào trầm cảm rất nhiều lần không thể thoát được ra, không thể cứu chính bản thân. Than vãn rất nhiều nhưng chẳng ai thấu hiểu bản thân. Cô đơn và rất đơn độc.
Tớ rất muốn một cái ôm vỗ về không phán xét, cho rằng tớ tiêu cực. Cái ôm mong tớ được bình yên
khi em ra ngoài xã hội đi học đi chơi em thường rất vui vẻ hoà đồng em cho đi hết cái tích cưc của bản thân mình , khi gặp bạn bè cơ thể em tự nặn ra 1 nụ cười nó như 1 phản xạ vậy và để khi trở về nhà em cảm thấy mệt mỏi trống rỗng không nơi nương tựa bố mẹ em rất bận em còn đang phải đối mặt với 1 kì thi quan trọng em cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi phải đi ra ngoài tiếp xúc với mọi người em chi muốn ở nhà thu mình lại chẳng giao tiếp với ai vì em nghĩ em không ra ngoài em có thể giữ được năng lượng tích cực cho bản thân mình nhưng em cảm thấy ngày càng tồi tệ hơn em phải làm sao đây chị
Chi khong biet nua nhung cho chi om em mot cai nha
Để ý không những nội dung cuối vid mang tính xoa dịu ấm áp mà edit còn đầy nắng nựa, thật sự cảm ơn ad đã tạo ra 1 vid ý nghĩa này ❤
tớ đang rất muốn, muốn chấm dứt cuộc sống này, nhưng khi nghe truyện " đám trẻ dưới đại dương đen" lại khiến tó xúc động hơn. Cảm ơn bạn đã cho tớ thêm hi vọng sống.
Hiện tại sao ròi, ổn hơn chưa bạnn
Mình đã luôn mang trong mình những tổn thương từ thuở bé, mình đã nghĩ là do mình không chịu nói ra nên ba mẹ mình không thể hiểu nhưng rồi hôm nay mình quyết định nói hết, cốt chỉ muốn được ôm lấy, được an ủi, được thấu hiểu nhưng rồi cái mình nhận được là "mày chỉ làm quá, do mày suy nghĩ nhiều, do tính mày ghim gúc, mày phải tự biết là ba mẹ không có ý gì như vậy mà, tại sao bậy giờ lại trách ba mẹ" rồi mình hét lên "con không trách ba mẹ con chỉ muốn ba mẹ hiểu và một lần một lần thôi an ủi con, con muốn được cứu, con muốn nói ra để được cứu. Và rồi tất cả chìm trong im lặng. Mình nhận ra à hóa ra là vậy, họ không thể thấu cảm, có lẽ vì cách biệt thể hệ. Vì thế họ không thể hiểu mình. Có lẽ do mình quá lạ thường, không đươck bình thường. Cuối cùng cũng có câu trả lời, không phải là vì im lặng mà khôngbai thấu hiểu mà im lặng là vì có nói ra thì kết quả vẫn vậy. À bây giờ ước mơ của mình là có thể biết cách an ủi ai đó, mình muốn trở thành người mà mình cần nhất lúc yếu đuối.
chúng ta sẽ tốt hơn cậu nhỉ❤
Umm..... Một khoảng thời gian trước đó, tớ bắt đầu có những suy nghĩ không mấy tích cực, chỉ vu vơ thôi, tớ cũng nghĩ mình chỉ là nhất thời thấy buồn bã, tớ cố quên những suy nghĩ đó, cố khiến mình vui vẻ, bận rộn hơn và đến khi định hình lại.... Những mớ suy nghĩ đó không chỉ biến mất mà còn ngày một nhiều, ngày một tiêu cực hơn, tớ muốn nói những thứ tớ nghĩ cho những người xung quanh, cho bố mẹ, bạn bè nhưng rồi.... Tớ phát hiện ra rằng, chẳng có ai thật sự lắng nghe tớ, họ phớt lờ đi những lời nói, sự hiện diện của tớ, nhiều lúc, tớ cảm thấy mình đang tàn hình trong tất cả các mối quan hệ hay thậm chí là cuộc sống của chính mình, tớ chẳng biết phải nói những suy nghĩ của mình với ai nữa, mà cũng chẳng ai muốn nghe, có phải tớ hơi nhiều chuyện với suy nghĩ nhạy cảm quá rồi không......
Đây là lần đầu tiên mình nghe một postcast giọng ấm và tâm lý như thế này,bản thân cũng trầm tính không thấy bản thân đáng quý và chìm vào đại dương đen.Giọng đọc và âm nhạc khiến những điều chia sẻ cảm thấy sâu đậm và dễ khắc ghi hiwn bản thân đã rớt nước mắt thật sự là một kênh nên nghe thường xuyên lúc ở một mình 😢
Mỗi lần mệt mỏi, nhìn ra biển ngắm hoàng hôn và cảm giác tuổi thân và thương nhớ 1 thứ gì đó bất giác ùa về và mik rơi vào khoảng lặng , biển đẹp hoàng hồn , đường chân trời hoàn hảo , bạn thử tưởng tượng đi, rất yên bình😊😊 cảm giác mà xã hội ngoài kia ko cảm nhận đc
Cảm ơn chị đã nói ra hết những thứ em đang mắc phải,luôn cảm thấy cô đơn trong cuộc sống này mệt mỏi không biết phải làm gì cảm thấy bế tắc..
một chiếc podcast mà cứ cho rằng là sẽ có nhiều chiếc video có cách bày biện xinh hơn, sẽ có những lời tâm sự bộc bạch được thể hiện bằng giọng nói trầm bổng sâu lắng hơn; nhưng mình biết chiếc podcast này sẽ vĩnh viễn ở trong lòng mình như thế, và, mình - một đứa kén nghe podcast cực kỳ lại nhấn nút thích rồi tải xuống. để diễn tả về nó, cho rằng rất khó để dùng lời lẽ để miêu tả cảm nhận, mình chỉ biết rằng, với mấy giây đầu tiên nhưng ngay sau đó là quảng cáo, mọi khi mình out ngay lập tức, hôm nay lại thấy đến chiếc quảng cáo cũng ân cần.
những câu mình so sánh phía trên này, mình mong "vì sao thế nhỉ!" sẽ hiểu đây là lối diễn đạt, để (các) bạn hiểu chiếc podcast đã tác động đến mình như thế nào, chứ đây là một video xuất sắc.
một người cứ thấy nhàn nhạt và để mọi thứ trôi đi trong cuộc sống, mình không nghĩ có ngày sẽ có một chiếc podcast, thứ mà lâu nay mình còn chẳng muốn nghe, lại giữ mình nán lại.
cảm ơn "vì sao thế nhỉ!" rất nhiều nhé.
Lunah mến thương ơi, muốn gửi tới cậu lời cảm ơn thật nhiều. Ngày mới thật nhiều ấm áp nhé!
Đã có một khoảng tg mình thật sự chỉ muốn biến mất ,ko lưu luyến bất kì một thứ gì ,chán mọi thứ và mk đã đọc Đại Dương Đen .Đôi khi mk cảm thấy bản thật mk thật kì lạ khi bản thân có thể đọc tất cả câu chuyện trong cuốn sách bằng một tâm trạng "bình thản ".
5 phút đầu tiên mang đến sự đồng cảm đến đáng sợ, mình là một người đã gần như chìm vào đại dương đen nên rất sợ việc có 1 người đi vào cuộc sống của mình. Dù thật sự hi vọng họ sẽ cứu được mình ra khỏi nhưng cũng đặt một trách nghiệm quá lớn cho một người không quen biết. Một người luôn thèm khát cái ôm nhưng lại sợ cái ôm
Cảm ơn VSTN rất nhiều vì đã dám làm về chủ đề quá nhạy cảm đến thế này!
Khi tớ buồn, tớ không cố làm cho mình tích cực hơn, tớ đã khóc và tớ sống với nỗi buồn mỗi phút mỗi giây, và tớ vẫn còn sống.
Thật ra ko phải tất cả mọi người khi đã khỏi bệnh thì sẽ bị ám ảnh.
Trong thời gian bị trầm cảm thì mình có cảm giác như có một thứ gì đó làm chai đi cảm xúc của những lời xúc phạm hay chửi rủa (giống kiểu vào tai này ra tai kia). Nhiều lúc lại cảm giác thân xác là một con rối, linh hồn của bản thân là thứ để điều khiển nó.
Cảm xúc tiêu cực có, nhưng lại quên đi khá nhanh.
Bản thân mình mất tầm một năm để đầu óc bình thường lại và hạn chế nghĩ đến cái chết.
Nhưng mà thật sự là mình chưa từng sợ căn bệnh trầm cảm của mình.
Chả biết là do lãng trí hay là do vô tư quá.
Bản thân mình đã khóc qua từng câu từng chữ từ VSTN. Cảm ơn VSTN đã đem lại giá trị cho ng nghe ❤
Liệu tôi có thể ko?
Cái mà thứ tôi muốn chỉ là một mong ước mẹ đừng nói những lời đó và hãy ôm tôi bằng một cách ấm áp đến từ tấm lòng mà thôi..
Lời nói tiêu cực ấy chỉ in sâu vào trong tâm trí tôi mà thôi.
Cũng chả ai muốn nó đâu mẹ à.
Tôi nghiện giọng nói của kênh này mất rồi, nó nhẹ nhàng và xoa dịu tâm hồn tôi ...
Cảm ơn cậu vì đã làm video này. Chúc cho mỗi chúng ta sẽ luôn khoẻ mạnh và sống một cuộc đời thật hạnh phúc
Em đang sống trong đại dương đen, em mong mình sẽ còn thở được, em cố mở lòng nhưng không ai hiểu, em đau từng ngày.
viết nhật kí và thử nghĩ theo 1 hướng khác hoặc có thể tránh xa thứ làm cậu mệt mỏi, tránh mặt cũng được, hay cậu lập 1 kênh nào đó viết về sự tiêu cực, cậu có thể để riêng tư và nhìn lại vào ngày hôm sau hoặc những ngày sau cũng được
Luôn miên man, trông ngóng chờ đợi để tìm được một người xem mình là một mảnh ghép quan trọng. Dòng chảy thời gian tuần hoàn quay đi ngoảnh lại ta đã một đời. Một cột mốc là một đại dương, sắc màu đại dương sẽ tùy vào cách họ nhìn nhận về thế giới xung quanh. Gói thế giới nhỏ vào hạnh phúc to.
Lần đầu tiên mình đọc 1 cuốn sách mà cảm giác bị ngột thở trong từng câu chữ, mình nhận thấy vấn đề của mình qua từng câu chuyện. Như bị rơi xuống đáy vực thẳm, hằng ngày mình luôn tự hỏi liệu mình đang sống hay chỉ đang tồn tại? Mình cũng không bao giờ chia sẻ những cái cảm xúc ấy ra cả? Bởi chẳng có ai mãi ở bên một người luôn mang trên mặt một nét sầu não cả. Ai cũng có nỗi buồn của riêng mình, vậy nên không ai muốn nghe thêm những chuyện tiêu cực của người khác nữa? Nước mắt mình cứ vậy mà lăn dài, cảm giác này thật đáng sợ.
Giọng chị này nghe chữa lành vãi, nghe chỉ muốn khóc thôi
Em đang suy sụp tinh thần và suy nghĩ tiêu cực mọi thứ để đến cái ngày phụ huynh mình cầm tờ giấy kết quả sau những ngày mình đối mặt với nó.Nó quay quẩn bên trong tâm trí em, những người đang kì vọng vào em sẽ chỉ trích "tại sao em lại vấp ngã như vậy" nhiều chỗ dễ dàng em biến nó thành khó, em không nói 1 câu nhẹ nào với bản thân đỡ bớt lo lắng và sẵn sàng cho ngày đó hơn..
nó đúng đến từng từ, từng chữ nó cắm thẳng vào những điều mình cố che đậy, nó khiến nước mắt mình rơi ngay từ những câu đầu tiên...cảm ơn tí nhất là mình đã có thể nói ra điều đó
đọc một lượt 2 chương. Cảm xúc khó tả, quanh quẩn và rối bời. Thương:(
Mình tò mò về 2 quyển admin nói trong video quá, giới thiệu sơ sơ cho tui biết được ko
"Vì sao thế nhỉ!" cho em một năng lượng bình yên đến lạ, cho dù là những podcast có chứa năng lượng hơi tiêu cực như thế này, em vẫn cảm thấy sự bình yên và chữa lành. Cảm ơn kênh vì những nội dung chữa lành như thế này ạ.
Như lời an ủi, vừa nghe như đang thấy mình trong đấy... cám ơn ạ, em thấy rất an ủi đứa trẻ trong mình...
Tớ còn nhớ rõ năm đó mẹ tớ đánh chửi đánh đập tớ chửi mắng kêu tớ cút đi chết đi ,áp lực học tập ,ông tớ ép buốc bắt tớ phải làm cái này cái kia khiến tớ khoc rất nhieu mỗi ngày tớ đi học tớ luôn bị cô lập chửi mắng vì tớ chỉ biết xl xl dù mình chẳng làm gì ,tớ còn nhớ rõ ngayy mẹ tớ lấy người mới nhìn tớ lạc lõng vô cùng ,tớ bị bạo lực hoc đường bị họ đánh đập thành sẹo bị quay clip bị lột đồ ngay tại trường hôm đấy tớ biết bản thân k ổn chút nào trong đầu tớ luon nghĩ đến tutu có 1 lần tớ từng tutu nhưng k thành công tớ bất lực lắm gđ dòng họ tớ chỉ nghĩ.tớ hư hỏng ngu ngốc chứ chx bao giờ qtam tớ 1 lời..
Mong rằng những bạn trẻ có vết thương trong lòng hãy mạnh mẽ, dũng cảm vượt qua những điều tiêu cực trong cuộc sống. Yêu thương và tôn trọng bản thân thật nhiều nhé. Gửi tặng các bạn một cái ôm
This video deserves way more views. It's a hidden gem on UA-cam!
T đã đọc cuốn sách Đại Dương đen
T cũng có đứa bạn thân, chắc cũng được chục năm r. Mặc dù chưa đi khám nhưng khả năng n bị trầm cảm hoặc một bệnh tâm lý nào đó tương tự
Mỗi lần bạn t " phát bệnh " hầu như t đều là ng chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi vì t là người tiếp xúc với n nhiều nhất
Lần này r qua lần khác tâm trạng t cũng không còn vững vàng được nữa và bị trùng xuống rất nhiều.
Có lúc t từng nghĩ nên từ bỏ không. Vì thật sự có những lúc t cảm thấy t không chịu được nữa.
Nhưng t lại thấy t không từ bỏ được. Nhất là khi n đang thật sự cần t. Nếu bản thân t mà còn bỏ n t sợ n sẽ còn tệ hơn nữa.
Đọc Đại dương đen, t nhớ n có nói " người thân của người bị trầm cảm cũng có khả năng bị trầm cảm "
Có vẻ đúng thế thật
Nếu ko thể giữ vững tinh thần mình thì t sợ 1 ngày bức tường tinh thần của t sẽ bị sụp đổ mất
giọng đọc ấm áp quá ạ, em đã đọc được hơn nửa cuốn Đại Dương Đen và cảm thấy được an ủi
Quấn ns về trầm cảm đó ạ 🤒
@@Trinhduyhung2004 dr bạn
Vô tình tìm thấy kênh podcast này. Nội dung cậu làm thật ý nghĩa.❤
thấy mình thật may mắn khi có thể hiểu và cảm nhận đc tất cả mọi oại cảm xúc nhưng khi mọi thứ kết thúc vẫn có thể quay trở về với bản thân
tớ từng là một đứa trẻ đầy tích cực, nhưng sau cú sốc mất bố của tớ thì dường như tớ đã sa vào vực thẳm...trở nên ít nói bắt buộc bản thân phải trưởng thành,lên lớp thì vui cười tích cực trong mọi tình huống nhưng khi về nhà lại cuối mặt rồi bật khóc , tớ tủi thân ,tớ cô đơn và tớ sợ một mình, phải làm thế nào để thoát khỏi cái bóng tối đáng sợ này đây , phải làm thế nào để tìm lại tớ của ngày trước đây ...
Thật ra mik cần vài lời khuyên, thật sự thì mik rất cần ai đó nói với bản thân mik là mik phải làm gì, ba mẹ mik ly hôn sau khoảng thời gian dài đằng đẵng không hạnh phúc, và rồi ba mik có người mới, ông ấy tự tin nói bản thân sẽ hạnh phúc, mẹ mik cũng rất tự tin vào bản thân xứng đáng hơn nhiều thứ mới mẻ ngoài kia khi mẹ mik chẳng còn trẻ, mẹ mik muốn thử mọi thứ và luôn tự tin rằng bọn mik đã lớn đủ để lo cho bản thân, mik cũng không có ý kiến gì về việc ba mẹ mik sẽ có người mới, chỉ là mọi chuyện dần rất tiêu cực, mik 14 tuổi là con út trong gai đình, mik đã từng rất tự tin rằng mik có thể chấp nhận ba mẹ mik yêu người khác, nhưng khi mẹ mik thật sự dắt về một người đàn ông về nhà, ngôi nhà của mẹ mik, mik lại không thật sự thoải mái, nó khiến mik không an toàn và gần như cảm thấy bản thân không thật sự là mik nữa, anh mik trưởng thành r, nhưng cũng không đồng ý về việc đó, và mẹ và anh đã cãi nhau, ai cũng muốn mik đừng về phe họ vì mik là con út, anh mik cũng đúng, mẹ mik cũng chẳng sai, mik biết mẹ rất cô đơn trong chính ngôi nhà của mik, mik và anh cò rất trẻ, còn cuộc đời dài đằng đẵng, đây cũng là nhà của mẹ nên bà có thể làm mọi thứ, anh mik lại nghĩ mẹ vô trách nhiệm và gần như không nghĩ cho mẹ, rằng bà đã tổn thương như nào sao khi ly hôn, mik gần như là con gái duy nhất trong gia đình nên mik chú ý cảm xúc của mẹ nhiều hơn, và rồi cũng bị làm tổn thương nhiều lần, mik không biết nữa, bản thân phải làm gì, mik chỉ thấy bơ vơ và lạc lõng kinh khủng, trước đây mik từng có khoảng thời gian stress kinh khủng gần như là trầm cảm khi mik cố tự tử vài lần, mik sợ bản thân sẽ lại rơi vào góc tường như vậy lắm, mik chỉ cần 1 lời khuyên từ một người nào đó mà thôi, ai đó giúp mình với
Mình thật sự hối hận khi không biết về căng bệnh trầm cảm này sớm hơn, nó đã lấy đi người thân của mình vào năm mình học lớp 6, ngày đó có lẽ là ngày tồi tệ nhất, ngày buồn nhất của minh từ trước tới giờ sau ngày đó vài tháng sau mình khi nghe ai đó nhắc tới người thân đã mất mình không thể kìm được nước mắt của mình, mình trở nên ít nói hơn không chia sẻ những vấn đề đề mà mình gặp phải cho mọi người trong gia đình và cả bạn bè, lúc đó mình luôn cố gắng tỏ ra mình ổn nhưng sự thật là không. Mình cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã có thể vượt qua được khoảng thời gian đó.
Cảm ơn Vì sao thế nhỉ! vì tập podcast này.
thật sự tớ đã là 1 người rất vui vẻ , lạc quan nhưng từ khi tớ bắt đầu hiểu được những vấn đề như bố mẹ đã bỏ nhau , mik phải xa mẹ . Bây giờ thì tớ đã bị áp lực bởi nhiều thứ và có thể gọi là giả vờ thân thiện , cười vui vẻ nhưng sâu bên trong tớ khi đọc những cuốn truyện tiêu cực thì tớ càng ngày càng trầm hơn . Tớ như rơi vào vực thẳm vậy , không thể hiểu được nhưng suy nghĩ của mình . Tớ cũng không nghĩ tớ lại suy nghĩ như v ở tuổi quá trẻ . Tớ mất ngủ , khóc nhiều , suy nghĩ đến việc 44 nhưng tớ chả nói , tớ cứ giữ trong lòng , tớ nói thì ai nghe bây giờ , chỉ có tự giữ nỗi đau ấy để không làm tổn hại đến người khác là cách tốt nhất thôi.
Mình cũng từng bị trầm cảm từ năm 4 tuổi đến tận 10 tuổi vì khi nào cũng nghĩ gia đình đã bỏ rơi mình ở lại, mặc dù sau này mình có mạnh mẽ vượt qua, cố gắng học tập và trau dồi kiến thức nhưng thực ra sâu trong tâm mình đã tổn thương, rất khó lành lại đc ạ. Khi nào gặp chuyện và rắc rối con quỷ ấy vẫn xuất hiện và dày vò mình, rồi làm mình bị giảm trí nhớ dần. Đến lúc mình đi học thiền, mọi thứ mới ổn hơn. Tâm mình tĩnh lặng và đón nhận tất cả mọi thứ cho dù tốt hay xấu. Mình nghĩ mỗi con người đều được đặt bài toán cho cuộc đời mình rồi. Cách vượt qua khó khăn do bản thân mình thôi
Hôm nay tớ nhận được điểm của bài thi môn sở trường của tớ, khá thấp, khác với bình thường. Tớ không hiểu tại sao, tớ rất cố gắng học nhưng kết quả lại giảm sút. Tớ không dám nói với bố mẹ, vì tớ sợ, sợ áp lực lại tăng lên, sợ nhìn thấy sự thất vọng trong mắt họ. Tớ không biết làm sao. Tớ muốn khóc mà không dám khóc trước mặt họ. Tớ chỉ dám khóc trong nhà vệ sinh, tớ nghĩ tớ phải khóc để các cảm xúc tiêu cực đi ra khỏi người. Nhưng khi bước vào phòng thì tớ chỉ rơi được vài giọt nước mắt, không khóc nổi.
mỗi ngày đều là vòng lặp vô tận với mình,mỗi ngày đều thức khuya đến sáng,mỗi ngày đều nghĩ đến cái ch...,mỗi ngày đều chịu những lời so sánh,mỗi ngày đều là cái xác cho ng bố mẹ điều khiển...
Tớ là một trong các đứa trẻ ở đáy dại dương đen
Một đứa trẻ phải chạy theo những ước vọng của “ cha mẹ hổ “
Phải mệt mỏi với những lời tiêu cực của thế giới này
Ko nghĩ rằng cuộc đời ác độc…
Cảm nhận mik chỉ là con rối , là món đồ chơi vô cảm trong mắt mn …
Những người bạn thân như ngày nào giờ như 2 người xa lạ :)
Những lời bạn thân , gia đình như con dao đâm thẳng vào con tim vốn đã bị tổn thương
Tôi đã test nhiều bài tâm lý và nhận lại là các căn bênh rối loạn tâm lý , đa nhân cách ,trầm cảm,…
Họ nhấn chím tôi xuống sâu hơn , sâu hơn cứ như cục đá bị nhấn chím
Cứ tiêu cực…
Mik cảm nhân bản thân mik xấu xí ,…
tất cả thứ tôi nhận là tiêu cực, lời lẻ ko tích cực , xa lánh , ….
11:11 tớ cũng thế
Bạn tớ cũng bị…nhưng thay vì hiểu họ lại nói một cách ko thân
Cảm giác lúc ấy cứ như 2 người xa lạ
……..
Cảm ơn bạn đã xem bình luận của tớ ^^
Có lẽ đây là podcast em thích nhất và là tập podcast em nghe nhiều nhất
Mình rất sợ, ai đó sẽ nghĩ mình đang giả vờ trầm cảm. Mình sợ ai đó nghĩ hoặc nói rằng mình chỉ cố gây sự chú ý. Có khi họ cũng chẳng nghĩ vậy, nhưng bản thân mình không thể ngừng nghĩ về nó. Nhưng mình thực sự rất cần một chỗ dựa , nhưng mình chẳng dám dựa vào ai cả.
Mình cứ không thoát ra khỏi đại dương đen sâu thẳm đấy. Cứ cố gắng vùng vẫy thì bản thân lại càng lún sâu. Nhưng lại chẳng dám nói với ai. Vì mình sợ mình sẽ khiến ngkhac thấy sợ, thấy mệt mỏi, thấy chán ghét. Mình sợ mở lòng nhưng mình cũng khao khát được yêu thương
Hi, đây là lần đầu mình viết bình luận!
Mình bị trầm cảm, và mình biết điều đó tệ như nào, đây là một số cách giúp các bạn cảm thấy đỡ hơn mỗi khi muốn từ bỏ:
🌱 Đi dạo, ngắm hoàng hôn, ngắm Trăng🌙
🌱 Viết nhật kí, đọc sách...✏📚
🌱 Thiền, yoga,nhảy múa( mình rất thích múa ballet🩰), học một môn thể thao bạn thích
🌱 Vẽ tranh, làm handmade sẽ rất thú vị🪅🎨
🌱 Trò chuyện, tâm sự nhiều hơn với bản thân, gia đình, bạn bè, những người bạn tin tưởng. Come out! Đôi khi thế giới này không đáng sợ và mọi chuyện không kinh khủng như bạn nghĩ, chỉ 1 bước thôi, từng bước một, học cách nói ra cảm xúc của mình. Chỉ cần bạn còn khát vọng sống, khát vọng về 1 kiếp đời tốt đẹp, thì những khó khăn nhỏ chỉ để bạn càng mạnh mẽ và bứt ra thay đổi câu chuyện này. Đừng sợ nhé! Vì bản thân bạn cũng cần được yêu thương, hãy cho cuộc đời này ôm lấy bạn sớm hơn!💞
🌱 Trồng cây, cắm vài bông hoa trong nhà, nuôi thú cưng🐶💐..........
🌱 Và điều cuối cùng hãy làm tất cả những việc trên với niềm tin, " Mình tin bạn, 1 khoảng trời tươi đẹp phía trước tin bạn"!!
°Hy vọng bạn tìm thấy ánh sáng của mình, hy vọng bạn được chữa lành, hy vọng bạn mạnh khỏe, sống hết mình, thật hạnh phúc trong cuộc đời này!>💙°
Cảm ơn chị đã ra một chiếc kênh như này, cảm ơn vũ trụ vì cho em biết đến chị hôm nay!
Mik đang đọc quyển Đại Dương đen, nhờ quyển sách này mình mới biết được trầm cảm không đơn giản là trần lặng mà nó là 1 căn bệnh tâm lý phức tạp. Trước mình nghĩ bệnh trầm cảm chỉ cần điều trị tâm lý sẽ hết bệnh, nhưng khi đọc Đ D Đ thì mới bt nó rất khó chữa
mọi người quanh mình, kể cả người nhà luôn coi cảm xúc của mình trò đùa, họ đùa cợt cảm xúc của mình, họ biết mình dễ tự ái, họ biết mình nhạy cảm với những câu nói ấy nên họ cố tình nói như 1 trò đùa. họ đùa cợt cảm xúc của mình rồi hộ bảo đùa vui thôi mà, thấy bình thường mà, cứ làm quá lên. mình ko biết nên làm gì để chấm dứt nữa. vì họ là người nhà, ko thể ko gặp đc. nhiều lần mình nghĩ hay là mình rạch tay để cho họ thấy mình đã đau ntn. những lúc ức quá mình khóc họ đâu có thấy. chắc chỉ đến khi mn đi quá xa để lại hậu quả thì may ra họ mới hiểu dc họ đã làm gì
Đừng làm bản thân mh đau, bạn à. Mình cũng giống bạn. Từ nhỏ đến hiện tại đã 24t mình vẫn luôn là ng có hay k cũng k qt trong gđ mình. Mình luôn cô đơn trong chính gđ của mh, những người thân nhưng k phải ng thân ấy. Mình chưa từng dc lắng nghe thấu hiểu. Nếu k ai yêu minhg mình càng phải yêu bản thân mình hơn cả, vì mình càng đau họ càng trêu đùa và hả hê hơn. nếu như cần chia sẻ, lắng nghe bạn có thể lh mh nhé. Chúc bạn luôn hạnh phúc và an yên
ôm bạn nhé. Chúc bạn năm mới bình an 🌼
Khi xưa mình thật sự chưa hiểu rõ được cảm nhận của những đứa trẻ bị đại dương đen nhấn chìm ấy nhưng khi chính mình bị nhấn chìm lúc đó mình đã thật sự hiểu hiểu đến mức đau lòng. Khoàng thời gian đó chưa bao h là dễ nhưng bản thân không muốn nói người khác nghe mình chỉ mún rời đi đầu óc lúc ấy thật sự trống rỗng. Mình iu gia đình của mình và cũng chính họ cứu mình mẹ củm đã nhận ra mình đang đấu tranh như thế nào , mình thấy sự sợ hãi của bố mẹ khi họ không để mình 1 mình 1 phút nào cả. Mình mất 1 năm để có thể ổn hơn và vui vẻ trở lại đến bây h mình vẫn ám ảnh lắm nên khi thấy 1 bạn nào đó chật vật với nó mik luôn muốn chạy tới giúp vì mình hiểu nó tệ đến mức nào. Mình là trường hợp ko quá nặng vì may mắn có người phát hiện ra mình sớm nếu trễ hơn có lẽ mình không còn nữa. Hôm nay lại là một ngày vất vả gòi gửi các bạn đang phải vật vã với hàng tá vấn đề ngoài kia mong các cậu hãy sống sống vì bản thân các cậu vì chúng ta xứng đáng được iu thương :>
Vô tình nghe và nghĩ đến vài trường hợp gần mình, mình mắc 80% lỗi khi giao tiếp với họ, có lẽ mình sẽ mua sách về đọc để phần nào hiểu hơn góc nhìn này, chưa bao giờ nghe 1 cái podcast nào làm mình có cảm giác nặng nề đến kì lạ như vậy
Khuyên bạn nếu muốn bắt đầu tìm hiểu nên mua Đại Dương Đen về để đọc
you know the podcast is good when even the "sponsored lines" make you wanna cry😶
Wow wow 🎉👏
Lúc tôi nghe podcast tôi đã khóc rất nhiều
Mình là đứa trẻ vụng về, kém thông minh trong mọi việc vì thế mà luôn chậm so với người khác.Những khuyết điểm ấy khiến mình tự ti, rụt rè chìm dưới "Đại dương đen" ấy không thể thoát ra được nhưng rồi ông trời cho mình một tia sáng nhỏ nhoi đó là em
Em yêu tôi hơn cả bản thân mình, hy sinh tất cả cho tôi, tình yêu chúng tôi sâu đậm cho đến khi tôi và em được lên chức, hay tin xong cảm xúc lúc ấy một chút vui đan xen những suy nghĩ lo toang.Hai đứa trẻ đang độ tuổi 20 21 lại làm bố mẹ trong khi chưa có gì trong tay, dù biết không thể lo cho con đầy đủ nhưng tôi cũng kh để một đứa trẻ lại chịu tổn thương như vậy.
Tuy bản thân tôi không hoàn hảo nhưng tôi sẽ dậy nó tốt hơn tôi gấp bội phần.Và điều ấy cũng chỉ là mong ước khi em bị sảy thai, làm mọi cách nhưng kh thể giữ được con chẳng có phép màu nào xảy ra.Chính vì, nỗi mất mát quá lớn ấy khiến em rời vào trầm cảm nặng, đêm nào em cũng mơ là con mình còn đấy rồi sẽ được sinh ra, khi tỉnh thức thì em dày vò bản thân.
Hai đứa trẻ đang chịu mọi áp lực vô hình chìm sâu dưới "Đại dương đen" phải tự chữa lành, yêu thương, chăm sóc lẫn nhau.
Việc ấy có thể khó khăn nhưng chúng tôi vẫn che chở nhau suốt phần đời còn lại, em nhé!
Cảm ơn những người đã làm ra podcast này ạ.
Đôi khi mình chỉ muốn biến mất khỏi thế giới này,biến mất mà ko để lại chút vết tích nào, dù là mình luôn biết mẹ mình, người thân mình sẽ như thế nào khi mình thực sự biến mất, thế nhưng để sống sót trên đời này ko chỉ cần có họ là đủ, mình hầu như ko thể kết nối với những người khác, người lớn hay trẻ nhỏ, hay cả người cùng lứa với mình, mình ở bất cứ đâu cũng thấy lạc lõng, mình luôn muốn bộc lộ mặt tích cực và ko sao của mình cho mn, thế nhưng mình luôn có một vẻ gì đó lạnh lùng và ko được thoải mái vs hầu hết mn, mình đã nghĩ mình là một đứa tích cực mà đến nỗi khi thấy em họ mình share những bài viết về người tiêu cực mình thầm nghĩ, ôi nó tiêu cực hơn cả mình, mình còn tích cực chán, nhưng ko, khi mà mình share về điều tiêu cực của mình lên và hai đứa nói chuyện với nhau, mình mới thấy nó còn thấy đời nhiều màu sắc hơn cả mình, với mình, có vẻ như mình đã mắc trầm cảm thật sự từ lâu mà chính mình ko biết, mình luôn nghĩ mình phải tỏ ra ổn và mạnh mẽ thì người mẹ luôn phải chịu bạo lực và bị phản bội kia mới an tâm về mình, mình giấu nhẹm tất cả khi mình bất ổn, khi mình gặp chuyện và khóc đến sáng và chỉ biết tự ôm lấy bản thân và tự dùng tay của chính mình vỗ đầu mình cho nín lại, mình thật vốn đã ko dễ ngủ dễ ăn, nay mình còn chán ăn ngủ hơn, mình tìm đến những câu chuyện chữa lành trong sách hay cả ở đây, thì cũng ổn đó, nhưng mà sao nhỉ, mình vẫn luôn thấy ko ổn, và đặc biệt là ờm, mình cảm thấy điều trị trầm cảm cần nhiều tgian và tiền bạc thế nhưng nhà mình ko đủ điều kiện như thế
Lúc trước tôi vẫn là một người vui vẻ không nghỉ ngợi gì nhiều nhưng giờ tôi cứ khóc mãi khóc mãi thậm chí khóc tới nỗi không thể khóc nữa,tôi cũng ko nghĩ rằng tôi mắc các bệnh tâm lý, nhưng dạo gần đây những tiêu cực của tôi ngày càng nhiều stress, đau đầu, lúc trước tôi ngủ rất ngon nhưng giờ cơn mất ngủ của tôi kéo đến tận 2h sáng thậm chí tôi có thể thức đến sáng, thật sự chả muốn giao tiếp với ai chỉ muốn nhốt mình vào khoảng không gian riêng.
di kham benh duoc khong em
cảm ơn vì đã nhìn thấy và được có cơ hội xem podcast này, cảm ơn vstn!
Mỗi ngày lại vô kênh này coi chữa lành cực:3
cố gắng vượt qua nhé mn.... tôi thì chưa.
T khóc ngay từ khi nghe câu ai sẽ ở lại cùng đám trẻ ở đại dương đen
chị ơi, em hay nghe lúc tối và em để điện thoại khá xa chỗ ngủ. Chị có thể chèn quảng cáo ở đầu video và cuối video được không ạ, chèn quảng cáo giữa video em đang có một vibe rất tuyệt thì đột nhiên nó mất hứng ngang :((
Dạ, mình tiếp thu góp ý của Quốc Anh nha, chán mình ghê, đăng video nhưng không để ý là có mục chọn đó. Mình vừa sửa lại ngay rồi nha. Cảm ơn Quốc Anh đã nhắn mình này.
Bỏ tiền mua gói k quảng cáo đi bạn
@@noodlesoup1264 nếu đã mua thì tôi không ở đây cmt rồi :vv
Nghèo quá :(
@@Guyinthesky1945 300k/ năm bn ơi 😂 m mua cả ytb vs spotify nè
Em từng là đứa trẻ nghĩ gì nói đó, luôn chăm sóc bản thân rồi chơi đùa với mng .. nhưng bgio có vẻ em đã trở nên bỏ bê bản thân, quá nhạy cảm với mọi thứ, chạy đua với thành tích chỉ để mng ngưỡng mộ và hoàn thiện bản thân khi em đang bỏ bê bản thân hết mức..?
Cậu có thể làm podcast: Vì sao chúng ta lại khao khát có được tình yêu đến thế được không?
Mình từng ngụp lặn trong "đại dương đen". Mình cũng từng thử tìm một vài người để giúp mình trong lần đầu bị trầm cảm, từng kể câu chuyện của mình cho người khác nghe, nhưng họ trả lại cho mình những câu trả lời mà khi ấy, mình cảm thấy chưa đủ. Họ nghĩ mình không đến mức như vậy, bởi trước giờ mình chưa từng tỏ ra yếu đuối mà, và cả cuộc sống mình cũng chẳng đến mức phải áp lực. Lần thứ hai mình rơi vào hố đen tiêu cực, mình lần đầu tiên nghĩ đến cái chết, mình suy nghĩ đủ cách dẫn đến cái chết, nhưng không dám. Có lẽ do cơ chế tự bảo vệ sau hai lần rơi vào "nó", giờ thực sự mình không còn nhớ rõ mình đã trải qua thời gian ấy như thế nào nữa rồi. Điều duy nhất mình nhớ rõ là chỉ có mình mới tự cứu được mình, và sau tất cả thì mình vẫn tồn tại đây, biết ơn chính bản thân vì không từ bỏ trong những tháng ngày tồi tệ ấy. Mình hay nói vui là tại mình hèn, nhưng may mà mình hèn, mình sợ chết nên mình vẫn tồn tại. Giờ thì mình không còn mối quan hệ nào khiến mình tin tưởng nữa, vài người duy nhất biết mình từng bị trầm cảm đến 2 lần đều là không phải người mình thường xuyên tiếp xúc. Và thực sự sau 2 lần, mình rất khó để tập trung tâm trí vào một việc, hay ngồi thẫn thờ nhìn một vật, khả năng ghi nhớ của mình thì bị giảm mạnh.
Chẳng biết tựa bao giờ, đôi khi, lại buồn đến độ bật khóc, cảm giác khi đó đơn thuần chỉ là bất lực, cô độc vô định chả đi đâu, trong tâm thì trái tim đã tam vỡ, rồi chỗ của nó lại thế bằng 1 cục băng chả ai rã được, rồi bất lực rồi khóc, lúc nào cũng buồn nhưng vẫn phải vui vẻ với mọi người. Lớn rồi, tôi chả sợ ma hay rắn thậm chí là cái chết, vì tôi lúc nào cũng nghỉ "chắc chết cũng chả đau mấy", chỉ sợ cách mọi người nghỉ mình ra sao, chỉ sợ tương lai bất định kia, dù xa hay gần... Nó bắt đầu từ câu hỏi"tôi là ai?" từ ngày đầu dịch covid-19... Từ đó luôn mưa, lâu dần nước càng lên, thành cả đại dương, rồi nó hóa băng, càng cao hơn rồi bọc tôi lại... Lúc nào cũng muốn ai đó tới cứu cả... Ban đầu khóc cũng nhiều chứ, h quen, chả khóc nữa đến khi đau hơn mới khóc thôi, rồi cũng quen, cũng vô cảm, chả biết cư xử thế nào, khi thất bại, đau chỉ biết cười... Có lúc cũng cầu cứu cả, nhưng đổi lại chả là gì, vẫn 1 mình, đổi lại vô tâm, đổi lại lợi dụng, và chẳng ai nghe...
Chả biết khi nào đủ cả...
Khi nào mới kết thúc cả...
Tớ là ng đã từng mắc bệnh trầm cảm, cảm giác đó thật sự rất tồi tệ và đã từng nghĩ đến chuyện tự tử. Lúc tớ bị trầm cảm đã k ai nhận ra bởi từ bé tớ đã đc gắn mác là ít nói. Nhưng rất may mắn là tớ đã đc chữa lành, tớ tập mở lòng mình ra, tập đón nhận, tập ít suy nghĩ đi. Và tớ đã nghĩ rằng tớ đã khỏi, tớ vui vẻ hòa đồng vs mọi ng. Nhưng k, hiện tại tớ...đúng vậy tớ đang trầm cảm thêm lần nữa bởi chính ng thân của mình, những định kiến của họ càng làm tớ suy nghĩ nhiều hơn. Có phải nếu tớ chet đi thì sẽ k sao đúng k? Tớ phải làm gì bây giờ.
Bạn ơi, mình không biết bạn là ai, và có gì đã/đang xảy ra với bạn, cũng như không biết là mình có giúp gì được cho bạn không, mình chỉ muốn nói với bạn là..... "Bạn đã chiến thắng trầm cảm 1 lần, và bạn có thể chiến thắng nó thêm nhiều lần nữa. Bạn làm tốt lắm. Và bạn xứng đáng với những điều tốt nhất". Mình nghĩ mình cũng giống như bạn mọi người đang chia sẻ, tâm tình với nhau ở podcast này. Trở về những năm tháng học sinh, mình bị áp lực từ bạn bè đồng trang lứa, từ gia đình, từ người thân quen, áp lực bị đem ra so sánh về đủ thứ, khiến mình luôn cảm thấy mình là đứa "có vấn đề, không đủ tốt", và mình ít nói, ít chia sẻ tới mức mọi người cho là mình "bị tự kỷ, kỳ cục, xấc xược" và thậm chí là "bị thần kinh". Mình đã nghĩ, nếu mình chết đi, chắc là cuộc sống của mọi người xung quanh sẽ tốt hơn. Đỉnh điểm là khi mình 17 tuổi, cuối năm lớp 11, mình chỉ nhận được kết quả là "Học sinh trung bình" thôi. Việc nhận danh hiệu "Học sinh giỏi" trong 9 - 10 năm liên tục khiến cho kết quả "Học sinh trung bình" thực sự là cú tát mạnh vào mặt mình. Mình đã cố gắng rất nhiều trong suốt năm học, cố gắng trong vô vọng, nhưng không thể có được kết quả mong muốn, trong khi bạn bè mình chả cần phải cố gắng nhiều mà vẫn có kết quả tốt hơn mình, mình đã suy nghĩ rất nhiều và thực sự chuẩn bị cho việc kết thúc cuộc đời, ở tuổi 17. Trong ngày tổng kết năm học, mình đã nghĩ: "Chiều nay, khi về nhà, mình sẽ ĐƯỢC chết", mình thậm chí còn nghĩ tới chuyện là nên chọn thuốc ngủ hay thuốc trừ sâu nữa.... Mình về nhà và chỉ muốn nhìn mẹ lần cuối, mình cảm thấy đau lòng khi nghĩ về những ngày tiếp theo của mẹ, vốn là phụ nữ đơn thân (vì ba mình mất sớm), tự hỏi: "Mẹ có còn nhớ con khi con chết đi? Con đáng chết lắm! Vì con chưa bao giờ làm mẹ vui...." Thật may là mẹ đã nhận ra những dấu hiệu lạ của mình, đã vỗ về và ở bên mình, điều đó giúp mình vượt qua khủng hoảng.
Đã 11 năm rồi, giờ mình 28 tuổi, dù thỉnh thoảng mình cũng còn cảm thấy bản thân "có vấn đề", nhưng bạn biết gì không? Tụi mình KHÔNG HỀ CÓ VẤN ĐỀ, tụi mình mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Mình tin là trong tụi mình, có 1 đứa trẻ bên trong, điều đó có nghĩa là tụi mình không hề cô đơn. Và thay vì cố gắng làm hài lòng những người xung quanh, hãy dừng lại 1 nhịp, tự hỏi đứa trẻ bên trong của bạn những câu hỏi: "Em đang cảm thấy gì? Tại sao? Tôi có thể làm gì tốt hơn cho em?", đứa trẻ đó là người dẫn lối cho bạn, là người cho bạn sức mạnh, là người giúp bạn vượt qua hết những khó khăn trong cuộc sống. Khi bạn có 1 đứa trẻ bên trong để chăm sóc, để thương yêu, bạn đâu có cần sự "công nhận" gì từ bên ngoài nữa... đúng không?
chúc những đứa trẻ ở đại dương đó
có ai đó tiếp cho họ chút hy vọng sống...
Đứa trẻ thích những ngày nắng hạ vì vậy nó đang gắng sức học bơi. Nó tìm cách để bơi đến bờ, thỉnh thoảng bị đuối sức đôi chút nhưng nó vẫn rất cố gắng, đơn giản là bởi nó khát khao những tia nắng ấm áp và bầu trời tring xanh mà thôi. Và nó tin là một ngày nào đó nó sẽ chạm vào đuộc những tia sáng ấm áp đó^^
Không biết mình có bị trầm cảm không, bề ngoài mình có thể vui cười, hay nói hoặc đôi lúc im lặng. Nhưng luôn có 1 phần khiến mình "ngơ" kiểu muốn được khóc, muốn được tâm sự, muốn được lắng nghe, muốn được hét. Mình tự nói bản thân rằng mình có một nội tâm hỗn loạn, đầy những hỗn loạn bên trong tâm trí và tâm hồn này, mình ko biết nó xuất phát từ đâu, nhưng nó vẫn lun âm ỉ bên trong mình
Giọng bạn đọc hay với truyền cảm quá ạ🌷
tôi có cô bạn đáng thương , từ nhỏ bố mẹ nó để nó sống với ông bà để đi làm , thế là nó phải tự học và làm mọi thứ ,về sau khoảng lớp 4-5 bố mẹ nó mới về nhưng bất hòa do bố nó ngoại ti`nh , ông ấy vũ phu đánh mẹ nó và nó . ám ảnh tâm lý của nó lớn đến nỗi nó bị trầm cảm suốt năm cấp 2 , gần hết cấp 3 . là bạn thân nó mà nhìn tinh thần nõ sa sút đến nỗi tôi đau lòng . tôi từng ngỏ lời đưa nó đi khám nhưng nó luôn từ chối . tôi thấy nó đáng thương nhưng cũng đáng trách . thương vì khi còn nhỏ nó đã phải lo toan mọi việc mà tầm tuổi nó tôi chỉ suốt ngày dong chơi , thương vì mới 4 tuổi 5 tuổi mà nó đã ra ruộng làm , đi giao hàng , bán đồ , làm mọi việc trong nhà . mà trách nó vì cứ ôm việc vào lòng , tôi bảo với nó là "nhìn mày khổ thế sao ngày nào nhìn cũng tích cực vậy " nó chỉ bào là " t còn sướng hơn một vài người , còn có bố mẹ bên cạnh , còn có m và mọi người quan tâm ,còn được đi học nên phải trân trọng " nó không thấy mình đáng thương , nó còn thấy những hoàn cảnh khác đáng thương hơn . tôi biết và hiểu rõ trong lòng rằng nó trưởng thành sớm hơn đám trẻ bọn tôi , nó mệt mỏi hơn , khổ hơn và cũng cần được yêu thương và quan tâm hơn
Gửi admin , ngày mà chiếc clip này ra đời là 1 ngày sau ngày mất của 1 ng ca sĩ bên Hàn . Anh ý tên Moonbin . Khi biết tin anh ấy mất thì em buồn lắm , em còn không biết đến anh ấy nhưng em quá thương cho một mảnh đời rất đỗi trẻ và sáng giá , em đã khóc rất nhiều vào những ngày sau đó . Đến ngày hôm sau ( 21/4/2023) em phải ôn thi 3 môn liền để hôm sau thi cuối kì , sau đó em coi được clip của VSTN . Em đã khóc , đó là 18p nghẹt thở của em , em cảm thấy nó như viết lại cuộc đời của anh ấy vậy . 18p đó em khóc đến mức nước mắt rơi đầy bàn , khóc mà mắt khô lại luôn . Em cảm thấy đồng cảm vô cùng với Bin và tập podcast này . Em nghĩ là sao ad có thể ra podcast đúng lúc mà đúng tâm trạng như thế . Đến bh đã hơn 1 năm anh ấy mất , thỉnh thoảng em vẫn hay ngắm trăng rồi lại nhớ đến anh ấy .
Mình từng cố gắng làm bạn với một người tiêu cực. Tin mình đi, mình đã rất hối hận. Khi ở bên cạnh họ, mình bối rối và bất lực thật sự khi không biết làm thế nào để mọi chuyện tốt hơn, không biết làm thế nào để giúp họ. Mỗi khi gặp người đó, tất cả bạn ấy nói đến là những bất hạnh và sự buồn khổ của bạn ấy. Bạn ấy không hề muốn người khác được phép vui vẻ hơn bạn ấy. Trong một thời gian khá dài, mình thật sự đã bị bạn thuyết phục là cuộc sống của mình cũng đang rất bế tắc. Mãi sau này, mình mới nhận ra là những điều đó chỉ là sự vớ vẩn. Và đây sẽ là lần cuối cùng mình cố gắng ở bên một người giống như bạn ấy
Tớ từng nghĩ rằng " mik sẽ luôn là một con người hoàn hảo trong mắt của mik mà thôi " nhưng cx chính câu ns đó dường như đã mở đường cho mik khám phá rõ hơn về cái bản chất của con người . Chuyện là vào ngày thứ 5 , tiết âm nhạc cô đã giao cho lớp phân công nhóm để múa cho bài ktra sắp tới , nhóm tớ cs 5 người , khi đi vs họ tớ chỉ im lặng nhìn mn ns chuyện vs nhau tớ là 1 con người thik lắng nghe hơn là ns chuyện , tớ thik ngkhac chia sẻ tâm tình còn hơn là mik chia sẻ nhx cảm xúc của mik cho họ , buổi tập múa hôm ấy tớ ngồi im lắng nghe , sau một lúc bọn tớ ms tập
Bọn tớ tập cx sắp thuộc , cái lúc đc nghỉ tớ cx lụi thụi đứng xem các bn khc xem về bài múa còn tớ thì ngồi một góc , nhưng chuyện sẽ chẳng cs j cho tới khi tớ đc 1 bn trong nhóm cho xem đth tớ chx kịp cầm để xem thì bn ấy thả tay đth vỡ lúc đó mn cs nhìn tớ , tớ cs ns mik ko lm nhưng vì chẳng cs ai chứng kiến nên tớ bị oan
Ngày mai lên lớp cs 3 bn trong nhóm tập cs loan tin đồn đến vs các bn trong lớp , thì nguyên cả ngày hôm ấy tớ bị cả lớp xa lánh luôn , tớ ko hiểu tại sao , khi tớ vừa kết thúc tiết hc văn thì đám ctrai nó đến nó trêu tớ qtqd , trêu như v thú thật tớ ko hề vui , cả lớp bt tin tớ nv thì bắt đều ns xấu cả mấy bn tớ thân nhất cx cho tớ ra rìa luôn , tớ buồn lắm .....
* mik sẽ là con ng hoàn hảo trong mắt mn mà thôi*