''Khi em lớn... Trước mắt em là bầu trời trong xanh... Em cứ vô tư chạy đi thật nhanh Nào có biết rằng... Ngày em lớn.. Em sẽ ngã đau hơn bây giờ^^ Đời đâu giống đôi vần thơ Em nhận ra thế gian, ai cũng làm ngơ ^^ Khóc với ai bây giờ? Vì sẽ chẳng có ai lằng nghe.... Điều không có ai muốn nghe^^ Em lặng thinh...'' ^^
Khi còn bé , ta luôn mong ước được lớn lên để không bị kiểm soát dưới vòng tay của ba mẹ mà tự do làm những điều mình thích nhưng khi chỉ trải được chút của những sự thực bắt ta chấp nhận trên quãng đường làm người lớn thì chỉ mong được bé mãi . Không phải vì muốn ba mẹ chăm lo cả đời mà chỉ vì không muốn ba mẹ rời đi , không muốn thấy những bài học cuộc sống bắt ta phải chấp nhận và dần thu mình lại . Chỉ mong bé mãi với những cảm xúc tuổi thơ mà bản thân hiện tại đã đánh mất
Nhiều lúc em cũng ước được quay lại khoảnh khắc 2-3 tuổi đầu, không phải vì lúc ấy em được chăm sóc chu đáo muốn dựa dẫm là dựa dẫm, đơn giản là do lúc em còn bé xíu ấy, em còn bố bên cạnh, còn người yêu thương và lắng lo cho em nhiều chút..
Trong một khoảnh khắc tôi thấy mình “lớn.” Có một rapper nào đó từng rap, “Lớn rồi… không chỉ định nghĩa mà còn có cả giao diện khác.” Cho đến khi cảm xúc bắt đầu nghe lời, cho đến khi ham muốn nằm ngay ngắn dưới sự kiểm soát của lòng bàn tay, cho đến khi mình không còn chạy theo vạn vật mà vạn vật luân chuyển quanh mình. Tôi thấy vô vàn thứ, cảm nhận vô vàn điều, cuối cùng cũng chỉ là giả. Chẳng còn ý nghĩa gì cả. Rồi lại chấp nhận hoà vào lại vòng chảy, nhưng lần này lại bằng một cách hoàn toàn khác.
ngày em kiệt sức mà chẳng muốn nói vs bố mẹ 1 câu ngày em ko còn chăm chút quá nhiều cho quần áo ngoại hình,... ngày em chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ko màng mọi chuyện ngày em hiểu đúng giá trị của đồng tiền ngày em nhìn thấy nỗi lo trong mắt mẹ ngày em nhận ra vết nhăn đầy trên chán cha ngày ấy em biết em lớn r
Cảm ơn vì một chiếc podcast ý nghĩa. Một nội dung không hề mới nhưng luôn làm tim mình thổn thức. Một mình với cuộc sống bộn bề ở Nhật nhiều lúc làm cho mình bị trơ trọi, trống rỗng với nhiều cảm xúc ngổn ngang. Nhiều khi chỉ cần điện về nhà, được nhìn mặt mọi người thôi, mình cũng đã thấy được niềm an ủi lớn lao lắm rồi. Mình dạo này lười học, và cảm thấy cuộc sống trôi qua không còn tươi đẹp như ở Việt Nam nữa. Nhiều khi muốn về quá, nhưng mình biết chỉ những lúc như này mình mới thực sự lớn và biết trân trọng những gì mình đã trải qua. Và hiểu rõ sự quan trọng của gia đình. Trái tim mình dạo này cô đơn quá và nó đang có chiều hướng co thắt lạ. Mình không hiểu chính mình và chưa biết phải làm như thế nào. Thì mình cảm ơn bài podcast đã xuất hiện đúng lúc. Thật đúng lúc. Mình cảm ơn thật nhiều. Cảm ơn giọng đọc đã chạm sâu đến tâm hồn mình. ❤ Chúc thính giả tận hưởng những giây phút thật đẹp☘️
Từ bé đến lớn tôi luôn nghĩ rằng có lẽ khi trưởng thành tôi có thể dễ dàng vượt qua cảm giác cô đơn. Bởi lẽ tôi luôn phải một mình, cái gì cũng phải tự làm, cha mẹ thì bận rộn chưa bao giờ tôi có thể dựa dẫm. Nhưng có lẽ tôi đã lầm, thế giới trưởng thành khắc nghiệt hơn tôi tưởng..., đôi lúc tôi rất mệt và chỉ muốn dừng lại, nhưng nhờ tìm thấy và biết đến những kênh như này, tôi mới biết thế giới ngoài kia vẫn còn những người như tôi, có lẽ đó là quá đủ để tôi tiếp tục bước tiếp rồi ^^ cảm ơn ad đã mang đến những thước phim tuyệt vời như vậy❤
Mình vẫn còn bé, bố mẹ mình đã già đi r, mình chỉ muốn lớn để báo hiếu cha mẹ được, m vẫn luôn nhớ đến câu"thành công phải đi trước sự già đi của ba mẹ", mình chỉ muốn đc trưởng thành😊
Trong một bộ truyện tranh mình từng đọc ,có một câu của nhân vật người cha đã nói với người con như thế này trước khi ra đi :" Con à , sau khi ba mất con phải biết chăm sóc cho người mẹ của con và những người xung quanh con nghe chưa. Đừng khóc ,con nghe ba nói này ,con người có tổng cộng 3 lần chết ,lần thứ nhất là khi Tim ngừng đập ,đấy là cái chết về mặt sinh học .Lần thứ 2 là cái chết trong tang lễ, địa vị xã hộì cũng chết theo. Và lần thứ 3,cũng là lần chết cuối cùng ,đấy là khi trên thế giới này không còn có ai nhớ đến người đó nữa ,chỉ cần con còn nhớ đến ba thì ba sẽ không chết đi hoàn toàn. Được rồi, ba đi đây .Con hãy cố mà sống tốt nhé con yêu của ba ,ba luôn tự hào về con " .
Mình không được sống quá nuông chiều, nhưng bố mẹ đã cho mình một cuộc sống đầy đủ và bảo bọc mình. Đôi khi bố mẹ sẽ không cho mình làm điều gì đi quá giới hạn bản thân, mình dần không dám thử thách hay làm gì đó một cách liều lĩnh , tự tin. Mình luôn sống ung dung và bình thường vì bố mẹ luôn chu cấp đầy đủ tiền học cho mình và mình cũng chẳng cần tiêu gì nhiều. Nhưng dạo này mình cảm thấy ngại ngùng vì phải xin tiền học của bố mẹ, mình lo sợ bố mẹ đã dần yếu đi còn mình thì bây giờ mới va vấp xã hội và trưởng thành trong suy nghĩ. Bây giờ mình mới chập chững đi xin việc để kiếm thêm thu nhập để học đại học. Nhiều lúc mình muốn khóc không có lí do gì cả. Mình cảm thấy mình bất tài và vô dụng hơn bao giờ hết:(((
tớ cảm ơn nhiều ạ nhờ có những video của cậu làm tớ thoát ra cái cảm giác bơ vơ lạc lõng khi không biết mình à ai sống trên đời có ích gì rất chân thành cảm ơn đến cậu
Mẹ mình đã 52 mà mình chỉ mới học cấp 2 được 4 năm mình học lớp 8 mình buồn khi thấy mẹ ngày càng già mình buồn lắm nhưng mình cũng ghét mẹ lắm vì mẹ mình khiến cho mình mệt mỏi và áp lực quá mình buồn khi mẹ càng già đi mình buồn vì mình quá yếu đuối mình buồn vì mình không bao giờ có thể nói cho mẹ biết mình buồn như thế nào 😢
mình k bt cách để nhận ra bản thân đã lớn, nhưng mình có thể nhận ra mình k còn j k muốn sống nx bằng cách mình đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình uống thuốc chuột và sẵn sàng để uống thuốc chuột...
Tôi rất muốn tuổi của tôi 20,??? Tôi chợt nghĩ rằng đời tôi không còn gì để mất Tôi đã bỏ hết tất cả để chạy theo đam mê Ng mà tôi thương yêu nhất, tôi cũng đã bỏ mất Số tiền mà tôi có đi lm dư đc khoản nhưng không thể đổi đc gì Vâng tôi rất cô đơn, im lặng? Tôi đã kh còn gì để mất 😊 Những thứ tôi đã yêu quý nhất cũng đã mất Tôi chưa bao giờ hối hận, luyến tiếc Tôi chúc ng tôi yêu thương luôn thành công, và gặp đc 1ng con gái tốt hơn tôi (tôi xin lỗi) Có lẽ tôi nên đi lm nhiều hơn để quên nhữnh nổi đau tôi đã tuần trãi Buồn thật Im lặng vô cảm là tôi luôn như thế khi tôi đã mất tất cả Mệt mỏi thật Buồn cười thật Chết tiệc thật 😊😊😊
Đứa trẻ ngày ấy từng dõng dạc nói muốn ở xa nhà thì giờ cũng đã hối hận. Nó không hiểu được sự quan trọng của nơi gọi là nhà. Ở xa nhà rồi nó mới ước, mới khao khát đuợc quay trở lại những ngày tháng còn bé để được ở bên cha mẹ. Giờ thì nó không muốn lớn lên nữa, không muốn bước ra khỏi vòng tay ấm áp của bố mẹ. Hối hận muộn màng nhưng thời gian trôi thì vẫn cứ trôi, rồi đứa trẻ ấy cũng phải đi xa hơn đến với nơi mới để tiếp tục hành trình cụôc đời của nó. Nhưng nó phải làm sao đây khi mỗi lần buồn tủi lại không có ai để chia sẻ cùng, những cụôc gọi thực sự không đủ để nó có thể trải lòng hết đựơc. Nó chỉ biết ước thời gian có thể quay lại...
Chị gái vừa lấy chồng xa năm nay, tết năm nay chỉ còn 3 người. Người ta thường nói "Ba mẹ chỉ cần con cái ở cạnh nhiều hơn khi về già", nhưng khi thấy ba mẹ đã quá tuổi 60 mà còn nhiều ước mơ chưa được thực hiện và những căn bệnh đang dần đe doạ cuộc sống của họ thì một thằng con trai 25 tuổi không thể nào dùng luận điểm ấy để bào chữa cho sự vô dụng của mình. Cố gắng đi làm vẫn không dư, đi học thêm vẫn trượt phỏng vấn, cứ mãi lẹt đẹt, nhiều lúc mệt lắm muốn tìm ai đó để bầu bạn nhưng rồi lại sợ sự tiêu cực của mình lại ảnh hưởng đến họ nên lại thôi. Chỉ ước rằng tuổi ba mẹ dừng lại 3-5 năm rồi hẳn chạy tiếp để con còn theo kịp chứ con thực sự kém cỏi quá...
Khi tôi lớn thì mẹ tôi đang 34 bố tôi đang 40 rồi bố tôi cũng có những căn bệnh nhà tôi nhìn thì có vẻ ko nghèo nhưng bố mẹ tôi đi bán hàng rong, tôi chỉ ước mình lớn thật nhanh nhưng tôi càng lớn thì bố mẹ càng già đi 😢
Vì sao thế nhỉ ơi e buồn quá . Có ng nói thik e nhưng họ kh quan tâm e , thờ ơ khi gặp e v có gọi là thik kh ạ . Nếu biết người đó kh nên yêu mà e vẫn yêu thì e nhận lại đc j ạ 😢
" Và sau này khi lớn khôn rồi, nụ cười bé thơ có còn trên môi " bài nhạc quen thuộc của Doraemon hầu hết chúng ta đều đã từng nghe. Mình tự hỏi liệu lớn lên rồi ta còn giữ được " nụ cười bé thơ " hồn nhiên, vô tư như vậy không...
Mình bị bạo lực học đường và mình rất buồn mình bị chọc ghẹo mình buồn vì giáo viên chỉ nói nó vài câu rồi thôi mình buồn lắm mình rất rất buồn mình không biết làm sao để thoát khỏi những thứ này đây 😭😢
Tớ thật sự cảm thấy mik đã "lớn" khi tớ nhận ra tớ ko còn vui nhiều như nữa. Mặc dù tớ ko muốn lớn vì tớ sợ lắm, vì lúc lớn tớ càng tiêu cực nhiều lắm, có khi tớ cảm thấy m.n như quay lưng lại với tớ. Từ lúc tớ lớn tớ khá sợ lm phiền ngk , nhiều lúc tớ chỉ muốn ch€t th...
Gửi thư cho chúng mình ở đây nhen: forms.gle/jQttTayCQCrmU9dn6
Số radio tiếp theo, cậu mong muốn chủ đề gì?
hy vọng bức thư có nickname hoa mặt trời của mik sẽ đc up ạ
Tớ hi vọng bức thư Ocean của mình sẽ đc up
về bạo lực ngôn từ ạ..
Về em của tương lai ạ
tớ mong bức thư với nickname là 107 sẽ đc đọc !!
''Khi em lớn...
Trước mắt em là bầu trời trong xanh...
Em cứ vô tư chạy đi thật nhanh
Nào có biết rằng...
Ngày em lớn..
Em sẽ ngã đau hơn bây giờ^^
Đời đâu giống đôi vần thơ
Em nhận ra thế gian, ai cũng làm ngơ ^^
Khóc với ai bây giờ?
Vì sẽ chẳng có ai lằng nghe....
Điều không có ai muốn nghe^^
Em lặng thinh...'' ^^
Khi còn bé , ta luôn mong ước được lớn lên để không bị kiểm soát dưới vòng tay của ba mẹ mà tự do làm những điều mình thích nhưng khi chỉ trải được chút của những sự thực bắt ta chấp nhận trên quãng đường làm người lớn thì chỉ mong được bé mãi . Không phải vì muốn ba mẹ chăm lo cả đời mà chỉ vì không muốn ba mẹ rời đi , không muốn thấy những bài học cuộc sống bắt ta phải chấp nhận và dần thu mình lại . Chỉ mong bé mãi với những cảm xúc tuổi thơ mà bản thân hiện tại đã đánh mất
Khi em lớn đường về nhà sao quá xa
Cha mẹ đây nhưng sao thật khó để nói ra
"Con thất bại rồi"
Chỉ muốn bé lại thôi🧡
Khi em lớn-Orange
Giọng của bạn thật tuyệt vời, mình cám ơn VSTN đã mang những cảm xúc, những giá trị về mặt tình cảm đến với tất cả mọi người.
Nhiều lúc em cũng ước được quay lại khoảnh khắc 2-3 tuổi đầu, không phải vì lúc ấy em được chăm sóc chu đáo muốn dựa dẫm là dựa dẫm, đơn giản là do lúc em còn bé xíu ấy, em còn bố bên cạnh, còn người yêu thương và lắng lo cho em nhiều chút..
Trong một khoảnh khắc tôi thấy mình “lớn.” Có một rapper nào đó từng rap, “Lớn rồi… không chỉ định nghĩa mà còn có cả giao diện khác.” Cho đến khi cảm xúc bắt đầu nghe lời, cho đến khi ham muốn nằm ngay ngắn dưới sự kiểm soát của lòng bàn tay, cho đến khi mình không còn chạy theo vạn vật mà vạn vật luân chuyển quanh mình. Tôi thấy vô vàn thứ, cảm nhận vô vàn điều, cuối cùng cũng chỉ là giả. Chẳng còn ý nghĩa gì cả. Rồi lại chấp nhận hoà vào lại vòng chảy, nhưng lần này lại bằng một cách hoàn toàn khác.
Da Sun Kid aka DSK huyền thoại sống của rap việt nha bạn
Dsk
Giọng đọc và video như kiểu bạn bè tâm sự vỗ về nhau những lúc mệt mỏi vậy ❤
ngày em kiệt sức mà chẳng muốn nói vs bố mẹ 1 câu
ngày em ko còn chăm chút quá nhiều cho quần áo ngoại hình,...
ngày em chỉ muốn chìm vào giấc ngủ ko màng mọi chuyện
ngày em hiểu đúng giá trị của đồng tiền
ngày em nhìn thấy nỗi lo trong mắt mẹ
ngày em nhận ra vết nhăn đầy trên chán cha
ngày ấy em biết em lớn r
Cảm ơn vì một chiếc podcast ý nghĩa. Một nội dung không hề mới nhưng luôn làm tim mình thổn thức.
Một mình với cuộc sống bộn bề ở Nhật nhiều lúc làm cho mình bị trơ trọi, trống rỗng với nhiều cảm xúc ngổn ngang. Nhiều khi chỉ cần điện về nhà, được nhìn mặt mọi người thôi, mình cũng đã thấy được niềm an ủi lớn lao lắm rồi. Mình dạo này lười học, và cảm thấy cuộc sống trôi qua không còn tươi đẹp như ở Việt Nam nữa. Nhiều khi muốn về quá, nhưng mình biết chỉ những lúc như này mình mới thực sự lớn và biết trân trọng những gì mình đã trải qua. Và hiểu rõ sự quan trọng của gia đình. Trái tim mình dạo này cô đơn quá và nó đang có chiều hướng co thắt lạ. Mình không hiểu chính mình và chưa biết phải làm như thế nào. Thì mình cảm ơn bài podcast đã xuất hiện đúng lúc. Thật đúng lúc. Mình cảm ơn thật nhiều.
Cảm ơn giọng đọc đã chạm sâu đến tâm hồn mình. ❤
Chúc thính giả tận hưởng những giây phút thật đẹp☘️
mong bạn sẽ dần lấy lại phong độ để tiếp tục sự học, tìm thấy điều tươi đẹp trong cuộc sống tươi đẹp ở Nhật
Từ bé đến lớn tôi luôn nghĩ rằng có lẽ khi trưởng thành tôi có thể dễ dàng vượt qua cảm giác cô đơn. Bởi lẽ tôi luôn phải một mình, cái gì cũng phải tự làm, cha mẹ thì bận rộn chưa bao giờ tôi có thể dựa dẫm. Nhưng có lẽ tôi đã lầm, thế giới trưởng thành khắc nghiệt hơn tôi tưởng..., đôi lúc tôi rất mệt và chỉ muốn dừng lại, nhưng nhờ tìm thấy và biết đến những kênh như này, tôi mới biết thế giới ngoài kia vẫn còn những người như tôi, có lẽ đó là quá đủ để tôi tiếp tục bước tiếp rồi ^^ cảm ơn ad đã mang đến những thước phim tuyệt vời như vậy❤
giọng quen thuộc đây rùiiiii
Mình vẫn còn bé, bố mẹ mình đã già đi r, mình chỉ muốn lớn để báo hiếu cha mẹ được, m vẫn luôn nhớ đến câu"thành công phải đi trước sự già đi của ba mẹ", mình chỉ muốn đc trưởng thành😊
hong sao âu , bạn của bây giờ đã là một niềm tự hào của bố mẹ ời , iu thương ba mẹ là dc
em thich giong chi nay lam radio lam luon y no hay cuc
Trong một bộ truyện tranh mình từng đọc ,có một câu của nhân vật người cha đã nói với người con như thế này trước khi ra đi :" Con à , sau khi ba mất con phải biết chăm sóc cho người mẹ của con và những người xung quanh con nghe chưa. Đừng khóc ,con nghe ba nói này ,con người có tổng cộng 3 lần chết ,lần thứ nhất là khi Tim ngừng đập ,đấy là cái chết về mặt sinh học .Lần thứ 2 là cái chết trong tang lễ, địa vị xã hộì cũng chết theo. Và lần thứ 3,cũng là lần chết cuối cùng ,đấy là khi trên thế giới này không còn có ai nhớ đến người đó nữa ,chỉ cần con còn nhớ đến ba thì ba sẽ không chết đi hoàn toàn. Được rồi, ba đi đây .Con hãy cố mà sống tốt nhé con yêu của ba ,ba luôn tự hào về con " .
Mình không được sống quá nuông chiều, nhưng bố mẹ đã cho mình một cuộc sống đầy đủ và bảo bọc mình. Đôi khi bố mẹ sẽ không cho mình làm điều gì đi quá giới hạn bản thân, mình dần không dám thử thách hay làm gì đó một cách liều lĩnh , tự tin. Mình luôn sống ung dung và bình thường vì bố mẹ luôn chu cấp đầy đủ tiền học cho mình và mình cũng chẳng cần tiêu gì nhiều. Nhưng dạo này mình cảm thấy ngại ngùng vì phải xin tiền học của bố mẹ, mình lo sợ bố mẹ đã dần yếu đi còn mình thì bây giờ mới va vấp xã hội và trưởng thành trong suy nghĩ. Bây giờ mình mới chập chững đi xin việc để kiếm thêm thu nhập để học đại học. Nhiều lúc mình muốn khóc không có lí do gì cả. Mình cảm thấy mình bất tài và vô dụng hơn bao giờ hết:(((
tớ cảm ơn nhiều ạ nhờ có những video của cậu làm tớ thoát ra cái cảm giác bơ vơ lạc lõng khi không biết mình à ai sống trên đời có ích gì rất chân thành cảm ơn đến cậu
ít ra gia đình họ vẫn còn hạnh phúc
Mẹ mình đã 52 mà mình chỉ mới học cấp 2 được 4 năm mình học lớp 8 mình buồn khi thấy mẹ ngày càng già mình buồn lắm nhưng mình cũng ghét mẹ lắm vì mẹ mình khiến cho mình mệt mỏi và áp lực quá mình buồn khi mẹ càng già đi mình buồn vì mình quá yếu đuối mình buồn vì mình không bao giờ có thể nói cho mẹ biết mình buồn như thế nào 😢
yêu giọng này
Vừa ngủ vừa nghe chill 😴
... Nhx mà liệu theo đuổi ước mơ có ổn hay ko...
nghe cái pod nào cx hay ạ :((((
mình k bt cách để nhận ra bản thân đã lớn, nhưng mình có thể nhận ra mình k còn j k muốn sống nx bằng cách mình đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình uống thuốc chuột và sẵn sàng để uống thuốc chuột...
nhận ra đã lớn là khi, ba mẹ an tâm để mình lại mà đi đến một thành phố khác làm việc...
Là khi tóc ba bắt đầu bạc trắng, cứ 1 tg ngắn thì ba lại mua thuốc nhuộm tóc
giọng đọc quen thuộc đây rùi T-T
Tôi rất muốn tuổi của tôi 20,???
Tôi chợt nghĩ rằng đời tôi không còn gì để mất
Tôi đã bỏ hết tất cả để chạy theo đam mê
Ng mà tôi thương yêu nhất, tôi cũng đã bỏ mất
Số tiền mà tôi có đi lm dư đc khoản nhưng không thể đổi đc gì
Vâng tôi rất cô đơn, im lặng?
Tôi đã kh còn gì để mất 😊
Những thứ tôi đã yêu quý nhất cũng đã mất
Tôi chưa bao giờ hối hận, luyến tiếc
Tôi chúc ng tôi yêu thương luôn thành công, và gặp đc 1ng con gái tốt hơn tôi (tôi xin lỗi)
Có lẽ tôi nên đi lm nhiều hơn để quên nhữnh nổi đau tôi đã tuần trãi
Buồn thật
Im lặng vô cảm là tôi luôn như thế khi tôi đã mất tất cả
Mệt mỏi thật
Buồn cười thật
Chết tiệc thật
😊😊😊
Đứa trẻ ngày ấy từng dõng dạc nói muốn ở xa nhà thì giờ cũng đã hối hận. Nó không hiểu được sự quan trọng của nơi gọi là nhà. Ở xa nhà rồi nó mới ước, mới khao khát đuợc quay trở lại những ngày tháng còn bé để được ở bên cha mẹ. Giờ thì nó không muốn lớn lên nữa, không muốn bước ra khỏi vòng tay ấm áp của bố mẹ. Hối hận muộn màng nhưng thời gian trôi thì vẫn cứ trôi, rồi đứa trẻ ấy cũng phải đi xa hơn đến với nơi mới để tiếp tục hành trình cụôc đời của nó. Nhưng nó phải làm sao đây khi mỗi lần buồn tủi lại không có ai để chia sẻ cùng, những cụôc gọi thực sự không đủ để nó có thể trải lòng hết đựơc. Nó chỉ biết ước thời gian có thể quay lại...
Chị gái vừa lấy chồng xa năm nay, tết năm nay chỉ còn 3 người. Người ta thường nói "Ba mẹ chỉ cần con cái ở cạnh nhiều hơn khi về già", nhưng khi thấy ba mẹ đã quá tuổi 60 mà còn nhiều ước mơ chưa được thực hiện và những căn bệnh đang dần đe doạ cuộc sống của họ thì một thằng con trai 25 tuổi không thể nào dùng luận điểm ấy để bào chữa cho sự vô dụng của mình. Cố gắng đi làm vẫn không dư, đi học thêm vẫn trượt phỏng vấn, cứ mãi lẹt đẹt, nhiều lúc mệt lắm muốn tìm ai đó để bầu bạn nhưng rồi lại sợ sự tiêu cực của mình lại ảnh hưởng đến họ nên lại thôi. Chỉ ước rằng tuổi ba mẹ dừng lại 3-5 năm rồi hẳn chạy tiếp để con còn theo kịp chứ con thực sự kém cỏi quá...
Tớ quen với việc bạn kia đọc radio rồi, nay nghe giọng cậu có chút bất ngờ..
Thời gian đáng sợ thật đấy...
Khi tôi lớn thì mẹ tôi đang 34 bố tôi đang 40 rồi bố tôi cũng có những căn bệnh nhà tôi nhìn thì có vẻ ko nghèo nhưng bố mẹ tôi đi bán hàng rong, tôi chỉ ước mình lớn thật nhanh nhưng tôi càng lớn thì bố mẹ càng già đi 😢
cảm giác mình đã lớn khi là đã thấy ba mẹ mình đã già
Là khi nhìn bố gắn ống thở oxi trên giường bệnh mà không cách nào chạm được!
Vì sao thế nhỉ ơi e buồn quá . Có ng nói thik e nhưng họ kh quan tâm e , thờ ơ khi gặp e v có gọi là thik kh ạ . Nếu biết người đó kh nên yêu mà e vẫn yêu thì e nhận lại đc j ạ 😢
chúng ta rồi sẽ nhận ra cái sợ mà chữ " lớn " tạo ra... nghĩ thử xem chữ "lớn" thực sự nó nặng nề thế nào
Lớn lên rồi sao lại cô đơn quá
Càng lớn càng sợ lớn
Mẹ tớ năm nay đã 52 rồi, bố tớ cũng 56 rồi mặc dù tớ là con cả nhưng tớ cũng chỉ mới lên lớp 8 thôi..
❤️
Tớ thật sự ghét chính mình, thật sự ghét chính mình!
Cảm ơn vì sao thế nhỉ rất nhiều
" Và sau này khi lớn khôn rồi, nụ cười bé thơ có còn trên môi " bài nhạc quen thuộc của Doraemon hầu hết chúng ta đều đã từng nghe. Mình tự hỏi liệu lớn lên rồi ta còn giữ được " nụ cười bé thơ " hồn nhiên, vô tư như vậy không...
lần 2 sẽ đau ntn
Không có nhan sắc cũng .. ko học tới nơi tới trốn .. vì vậy lunn mong lung cuộc sống
Làm sao để gửi những bức thư cho VSTN ạ
có form ở phần ghim đó b
Mình bị bạo lực học đường và mình rất buồn mình bị chọc ghẹo mình buồn vì giáo viên chỉ nói nó vài câu rồi thôi mình buồn lắm mình rất rất buồn mình không biết làm sao để thoát khỏi những thứ này đây 😭😢
Đoạn nhạc cuối video của chị là bài gì vậy ạ
bài hát ở cuối video tên gì ạ?
e đang học lớp 7 (2024) nhưng ba e đã sang tuổi 51 rồi =
9:10 xin lỗi !
Lầm lũi
mệt mỏi
Hình như mình bất ổn
Tớ thật sự cảm thấy mik đã "lớn" khi tớ nhận ra tớ ko còn vui nhiều như nữa. Mặc dù tớ ko muốn lớn vì tớ sợ lắm, vì lúc lớn tớ càng tiêu cực nhiều lắm, có khi tớ cảm thấy m.n như quay lưng lại với tớ. Từ lúc tớ lớn tớ khá sợ lm phiền ngk , nhiều lúc tớ chỉ muốn ch€t th...
Tớ h ghét bản thân tớ lắm ...
Tôi cug v
Cj ƠI HÃY LÀM VỀ .mất quyền riêng tư đi ạ
Bài hát cuối tên là j vậy mn?
Time Machine by aren park nhé
Tớ để lại lời nhắn ở đây vì tớ cũng đang chơi vơi. Nếu chúng ta đồng điệu tâm hôn thì mong cậu hãy trả lời tớ và tớ sẽ đáp lại❤
❤️🩹
.
đừng đổi giọng nữa giũ nguyên giọng này ik
]];
Giọng của bạn thật tuyệt vời, mình cám ơn VSTN đã mang những cảm xúc, những giá trị về mặt tình cảm đến với tất cả mọi người.
.
.