Xin chào mọi người, mình là Thuần, khách mời trong tập này. Thuần rất cảm ơn mọi người đã ở đây để lắng nghe câu chuyện này. Trong podcast này Thuần lặp từ “thời điểm đó” khá nhiều, vì lúc kể lại câu chuyện mặc dù có chị Uyên (therapist) đồng hành, nhưng Thuần vẫn nhớ lại những sang chấn, nên cần dùng từ đó liên tục để nhắc nhở bản thân rằng mọi chuyện đã qua rồi. Không phải bản thân đang quay lại khoảng thời gian lo âu đó. Mong rằng mọi người không bị khó chịu ạ. Chúc mọi người tối ấm 🙆♀️🙆♀️🙆♀️
Podcast 42 "Dưới mái hiên nhà" là số đầu tiên em biết đến chị, đó cũng là cảm giác của em, một du học sinh phải xa gia đình đến một thành phố mới, nơi mà cuộc sống một mình khiến bản thân em cảm thấy không thuộc về, mất kết nối, mất động lực và không tìm thấy ý nghĩa nào cho sự tồn tại của mình ở nơi đây.. được nghe chị trải lòng về câu chuyện của bản thân, rồi cả câu chuyện của những thế hệ đi trước trong gia đình, về miếng đất ở quê, về căn nhà của bà ngoại.. khi đó em cảm thấy có chút bất ngờ vì khi chúng ta đã trải qua khó khăn, đã dư giả hơn, đủ đầy hơn về vật chất thì những điều giản dị khi xưa giờ nhìn lại thật quá xa vời, những cảm giác, những trải nghiệm ta mặc định rằng sẽ tồn tại mãi mãi, bữa cơm gia đình, sự hiện diện của người thân, bạn bè,.. qua những gì chị chia sẻ, em tin rằng những điều khó khăn đó chị đều đã thực sự trải qua, còn đối với em thì những vấn đề tương tự vẫn đang còn đó. Nhưng em cũng tin nếu mình cứ làm tốt những gì cần làm ở hiện tại thì rồi sẽ đến một ngày cũng có thể giống như chị, bình thản nói rằng mình đã ổn và những trải nghiệm cô đơn trong quá khứ sẽ trở thành bài học đắt giá nhắc nhớ bản thân về những ngày ta đã nói không với hai từ "bỏ cuộc"
Em vô tình xem podcast này trên Tốp Tốp, xem đoạn nào là em khóc đoạn đó… Bởi vì em thấy hình ảnh ở đó, em cảm thấy mình được chia sẻ và suy nghĩ tích cực hơn. Em cám ơn vì đã có podcast này ạ
Mình từng nghe podcast của Thuần. Hôm nay nghe Thuần nói, sống mũi mình cũng có chút cay rồi, mình thấy mình cũng có 1 chút giống Thuần, đó là quá nhiều nỗi lo, từ ngày ra trường đi làm, mình cũng khó ngủ và trong đầu cứ hiện lên hoài những điều lo âu, lo bây giờ, lo mai sau, lo gia đình, lo bản thân, sao lo lắng nhiều thế nhỉ. Nhưng mình biết chúng ta đều là những người trẻ và luôn cảm thấy sốt ruột với những thứ mình mơ ước, nghe xong tập này mình phát hiện mình chưa thực sự thể hiện sự quan tâm nhiều đến gia đình, mặc dù mình rất yêu thương gia đình, mình sẽ cải thiện và thể hiện tình cảm nhiều hơn, Thuần đã làm rất tốt về việc thương yêu quan tâm chăm sóc mẹ của mình rồi, Mạnh mẽ lên nha Thuần 🥰 Cảm ơn Thuần và cảm ơn Ekip chương trình ruột của mình
Người tổn thương rất nhiều nhưng lại chữa lành cho những người có tâm hồn tan nát Và trong những người chị chữa lành có e e cảm ơn chj Thuần rất nhiều Gửi Chị 1 Cái Ôm
Cảm giác như bản thân đang là Thuần của quá khứ dị, mình gặp phải đủ thứ rắc rối và áp lực từ gia đình, nợ nần chồng chất. Mình sợ hãi con người, luôn cố gắng tìm một nơi chỉ riêng mình rồi ở đó lâu nhất có thể, mỗi đêm lê bước trên đường vắng rồi ngắm nhìn những toà cao tầng, cứ nghĩ rơi xuống có khi là khoẻ người. Đôi lần mình đã lên tới tầng cao nhất, cảm nhận gió thét bên tai nhưng khi nghĩ đến những nỗ lực mà mình bỏ ra, những kỳ vọng vào đứa con mà cha mẹ đặt trên vai, mình lại thấy sợ hãi khi không biết khi mình kết thúc mọi người rồi sẽ ra sao. Nhưng mình cũng không đủ ổn để bước tiếp, không biết được bản thân tương lai có thể trụ đến đâu. Mình không có bạn nên không thể chia sẻ cùng ai, gia đình cũng chỉ còn là sức ép, đáng thương hơn là khi mình tự biết mình không ổn, cần được chữa trị hay tham vấn tâm lý nhanh nhưng ngay cả tiền cho việc đó còn không thể chi nổi. Hy vọng rằng nếu sau này có cơ hội xem lại cmt này, bản thân sẽ cười và tự chửi thầm bản thân vì đã từng yếu đuối như dị, ít ra điều đó chứng tỏ tương lai mình đã mạnh mẽ và những cảm xúc bây giờ chỉ là chuyện cười mai sau.
Mình là 1 ng theo dõi chị Thuần từ rất lâu nghe những bài podcast của chị thì mọi ng mới hiểu được những nỗi đau của ng trẻ nó ntn :(( đồng hành cùng chị để thấy được chị đang có 1 cuộc sống tích cực hơn và chị đã yêu đời nhiều hơn nên em sẽ luôn ủng hộ chị tiếp 🫰🏻
Mình 17t và mình cũng đang gặp tình trạng rối loạn lo âu tương tự. Gia đình thì không kể được vì ba mẹ đã đủ lo lắng rồi, mình cũng không thể đem chuyện tâm lý đè nén lên họ và bắt họ phải săn sóc, quan tâm mình hơn nữa, mình chưa trả ơn cho ba mẹ, cũng chưa báo hiếu gì cả, và quan trọng hơn là mình không muốn để bản thân phụ thuộc vào ai khác, mình vẫn còn có thể độc lập và chăm sóc cho mình. Mình có tâm sự với bạn bè nhưng họ lại xem nhẹ việc đó, họ nghĩ mình đang độ tuổi vô ưu vô lo thì mọi thứ mình nói chỉ là sự tưởng tượng quá đà của mình, bởi vì bạn mình chưa thực sự muốn đồng cảm với mình và bảo mình chỉ cần tích cực lên thôi=))))))) Nghe đơn giản thật, nếu vậy mình không phải chịu cảm giác đấy 5-6 năm nay rồi. Một trong số họ còn gân cổ lên chửi mình bảo mình làm lố, mình tưởng tượng quá đà, " t thấy m bị ảo tưởng quá rồi đó, m chỉ tự làm lố lên thôi chứ có gì đâu mà lo với chả âu" cộng thêm những lời lẽ không hay ho đẹp đẽ gì mấy. Và lời ấy được nói ra từ một người mình không tôn trọng (bạn ấy buông thả bản thân, mặc sức lười nhác, gì cũng bảo do số trời nên thôi khỏi làm gì, ăn chơi vui là được, thậm chí mai deadline bài tập rồi giờ 10h rưỡi đêm mình vẫn còn phải giục để hoàn thành đúng hạn nhóm). Điều đó như dẫm vào lòng tự tôn của mình vậy. Và từ lúc đó mình biết chắc chắn rằng chỉ có bản thân mới tự an ủi linh hồn mình được thôi. Hầu như mình ở trong trạng thái trống rỗng, cả ngày thấy bản thân đình trệ kinh khủng, thậm chí còn gặp một số ảo giác. Nhũng ngày mặc kệ bản thân để bản thân nằm gọn trong một góc, tự ti dày vò, mục ruỗng, mất hy vọng, mất cảm giác về mọi thứ, nhưng rồi cũng cố vực dậy làm những việc bản thân phải làm hôm đấy, dù chỉ một chút. Trải qua cảm giác này khá lâu, mình nghĩ có lẽ nó không còn ổn như mình nghĩ. Nhưng có thể vài tháng hay vài năm nữa, mình sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền để đi khám tâm lý xem sao, mình nghĩ mình sẽ ổn hơn thôi.
Cô gái mạnh mẽ Mình đã khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, luôn quẩn quanh với những suy nghĩ tiêu cực, lúc nào cũng 1 mình mặc cho m có gia đình bạn bè nhưng với mình mình không muốn họ thấy mình như vậy, mình chỉ muốn họ thấy mình tốt mình ổn Mình cũng trách móc cũng tự hỏi cũng đổ lỗi Người thân mình ở hn còn m ở sg 1 mình, thời điểm đó mình rất ít gọi về hay tâm sự m luôn tự trách bản thân Đi làm có đồng nghiệp nhưng cũng chỉ xã giao hết giờ là vêf M cũng thấy rất cô đơn M cũng cần cái ôm thật chặt sự chia sẻ sự quan tâm nhưng lúc ấy với ng thân bạn bè m k thể Với 1 ng m cần ở người đó và đã nói ra nhưng ng ấy k hiểu còn trách móc m nữa mình càng tủi thân M cũng đã từng nghĩ dại dột và muốn kết thúc chuỗi ngày như vậy và đã từng làm tổn thương chính mình Sau đó m thấy có lỗi với bố mẹ rất nhiều vì m đã k tốt m k đk phép làm vậy m phải tốt đó mới là trách nhiệm của m với vố mẹ và gia đình Cũng gần 1 năm để đến hiện tại m cũng đã ổn hơn Mình rất đồng cảm với bạn Thực sự rất cần có người mà mình tin tưởng để dựa vào thì sẽ nhanh vượt qua và trong nhiều hòan cảnh thì sẽ k có những trường hợp đáng tiếc xảy ra Cám ơn câu chuyện và chia sẻ của bạn!
“ Tưởng tượng cuộc sống chỉ có 2 cái trụ cột, thì mất đi 1 trụ sao nó đứng được nữa “ eo oi nghe câu này tớ khựng lại vài nhịp ý, thương Thuần sao cho hết 😭
Đã từ lâu và hơn bao giờ hết, làm việc chăm chỉ thôi ko đủ, mọi người ! hãy làm việc thông minh hơn, cho dù là bất cứ việc gì. Làm việc thông minh chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian và sức lực để hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày.
Tìm hiểu thêm HPV tại đây:
► Fanpage: facebook.com/hpvvietnam
► Website: hpv.vn/
Xin chào mọi người, mình là Thuần, khách mời trong tập này. Thuần rất cảm ơn mọi người đã ở đây để lắng nghe câu chuyện này.
Trong podcast này Thuần lặp từ “thời điểm đó” khá nhiều, vì lúc kể lại câu chuyện mặc dù có chị Uyên (therapist) đồng hành, nhưng Thuần vẫn nhớ lại những sang chấn, nên cần dùng từ đó liên tục để nhắc nhở bản thân rằng mọi chuyện đã qua rồi. Không phải bản thân đang quay lại khoảng thời gian lo âu đó. Mong rằng mọi người không bị khó chịu ạ.
Chúc mọi người tối ấm 🙆♀️🙆♀️🙆♀️
Thương Thuần lắm Thuần ơiiiiiiii
Rất là phục em, câu chuyện rất đồng điệu, khác ở chỗ là a vẫn chưa dũng cảm để nói ra. Bão tố đã qua rồi hãy đón chào tương lai. Một lần nữa respect
Không khó chịu đâu 💪🏽
Chúc bạn trẻ can đảm và an mạnh nhe 🕊️
If you need an old friend 😎
Bồ Đề Tâm
Respect
Podcast 42 "Dưới mái hiên nhà" là số đầu tiên em biết đến chị, đó cũng là cảm giác của em, một du học sinh phải xa gia đình đến một thành phố mới, nơi mà cuộc sống một mình khiến bản thân em cảm thấy không thuộc về, mất kết nối, mất động lực và không tìm thấy ý nghĩa nào cho sự tồn tại của mình ở nơi đây.. được nghe chị trải lòng về câu chuyện của bản thân, rồi cả câu chuyện của những thế hệ đi trước trong gia đình, về miếng đất ở quê, về căn nhà của bà ngoại.. khi đó em cảm thấy có chút bất ngờ vì khi chúng ta đã trải qua khó khăn, đã dư giả hơn, đủ đầy hơn về vật chất thì những điều giản dị khi xưa giờ nhìn lại thật quá xa vời, những cảm giác, những trải nghiệm ta mặc định rằng sẽ tồn tại mãi mãi, bữa cơm gia đình, sự hiện diện của người thân, bạn bè,.. qua những gì chị chia sẻ, em tin rằng những điều khó khăn đó chị đều đã thực sự trải qua, còn đối với em thì những vấn đề tương tự vẫn đang còn đó. Nhưng em cũng tin nếu mình cứ làm tốt những gì cần làm ở hiện tại thì rồi sẽ đến một ngày cũng có thể giống như chị, bình thản nói rằng mình đã ổn và những trải nghiệm cô đơn trong quá khứ sẽ trở thành bài học đắt giá nhắc nhớ bản thân về những ngày ta đã nói không với hai từ "bỏ cuộc"
Em vô tình xem podcast này trên Tốp Tốp, xem đoạn nào là em khóc đoạn đó…
Bởi vì em thấy hình ảnh ở đó, em cảm thấy mình được chia sẻ và suy nghĩ tích cực hơn. Em cám ơn vì đã có podcast này ạ
Mình từng nghe podcast của Thuần. Hôm nay nghe Thuần nói, sống mũi mình cũng có chút cay rồi, mình thấy mình cũng có 1 chút giống Thuần, đó là quá nhiều nỗi lo, từ ngày ra trường đi làm, mình cũng khó ngủ và trong đầu cứ hiện lên hoài những điều lo âu, lo bây giờ, lo mai sau, lo gia đình, lo bản thân, sao lo lắng nhiều thế nhỉ. Nhưng mình biết chúng ta đều là những người trẻ và luôn cảm thấy sốt ruột với những thứ mình mơ ước, nghe xong tập này mình phát hiện mình chưa thực sự thể hiện sự quan tâm nhiều đến gia đình, mặc dù mình rất yêu thương gia đình, mình sẽ cải thiện và thể hiện tình cảm nhiều hơn, Thuần đã làm rất tốt về việc thương yêu quan tâm chăm sóc mẹ của mình rồi, Mạnh mẽ lên nha Thuần 🥰 Cảm ơn Thuần và cảm ơn Ekip chương trình ruột của mình
Người tổn thương rất nhiều nhưng lại chữa lành cho những người có tâm hồn tan nát
Và trong những người chị chữa lành có e e cảm ơn chj Thuần rất nhiều Gửi Chị 1 Cái Ôm
Cảm giác như bản thân đang là Thuần của quá khứ dị, mình gặp phải đủ thứ rắc rối và áp lực từ gia đình, nợ nần chồng chất. Mình sợ hãi con người, luôn cố gắng tìm một nơi chỉ riêng mình rồi ở đó lâu nhất có thể, mỗi đêm lê bước trên đường vắng rồi ngắm nhìn những toà cao tầng, cứ nghĩ rơi xuống có khi là khoẻ người. Đôi lần mình đã lên tới tầng cao nhất, cảm nhận gió thét bên tai nhưng khi nghĩ đến những nỗ lực mà mình bỏ ra, những kỳ vọng vào đứa con mà cha mẹ đặt trên vai, mình lại thấy sợ hãi khi không biết khi mình kết thúc mọi người rồi sẽ ra sao. Nhưng mình cũng không đủ ổn để bước tiếp, không biết được bản thân tương lai có thể trụ đến đâu. Mình không có bạn nên không thể chia sẻ cùng ai, gia đình cũng chỉ còn là sức ép, đáng thương hơn là khi mình tự biết mình không ổn, cần được chữa trị hay tham vấn tâm lý nhanh nhưng ngay cả tiền cho việc đó còn không thể chi nổi. Hy vọng rằng nếu sau này có cơ hội xem lại cmt này, bản thân sẽ cười và tự chửi thầm bản thân vì đã từng yếu đuối như dị, ít ra điều đó chứng tỏ tương lai mình đã mạnh mẽ và những cảm xúc bây giờ chỉ là chuyện cười mai sau.
Mình là 1 ng theo dõi chị Thuần từ rất lâu nghe những bài podcast của chị thì mọi ng mới hiểu được những nỗi đau của ng trẻ nó ntn :(( đồng hành cùng chị để thấy được chị đang có 1 cuộc sống tích cực hơn và chị đã yêu đời nhiều hơn nên em sẽ luôn ủng hộ chị tiếp 🫰🏻
Mình 17t và mình cũng đang gặp tình trạng rối loạn lo âu tương tự. Gia đình thì không kể được vì ba mẹ đã đủ lo lắng rồi, mình cũng không thể đem chuyện tâm lý đè nén lên họ và bắt họ phải săn sóc, quan tâm mình hơn nữa, mình chưa trả ơn cho ba mẹ, cũng chưa báo hiếu gì cả, và quan trọng hơn là mình không muốn để bản thân phụ thuộc vào ai khác, mình vẫn còn có thể độc lập và chăm sóc cho mình. Mình có tâm sự với bạn bè nhưng họ lại xem nhẹ việc đó, họ nghĩ mình đang độ tuổi vô ưu vô lo thì mọi thứ mình nói chỉ là sự tưởng tượng quá đà của mình, bởi vì bạn mình chưa thực sự muốn đồng cảm với mình và bảo mình chỉ cần tích cực lên thôi=))))))) Nghe đơn giản thật, nếu vậy mình không phải chịu cảm giác đấy 5-6 năm nay rồi. Một trong số họ còn gân cổ lên chửi mình bảo mình làm lố, mình tưởng tượng quá đà, " t thấy m bị ảo tưởng quá rồi đó, m chỉ tự làm lố lên thôi chứ có gì đâu mà lo với chả âu" cộng thêm những lời lẽ không hay ho đẹp đẽ gì mấy. Và lời ấy được nói ra từ một người mình không tôn trọng (bạn ấy buông thả bản thân, mặc sức lười nhác, gì cũng bảo do số trời nên thôi khỏi làm gì, ăn chơi vui là được, thậm chí mai deadline bài tập rồi giờ 10h rưỡi đêm mình vẫn còn phải giục để hoàn thành đúng hạn nhóm). Điều đó như dẫm vào lòng tự tôn của mình vậy. Và từ lúc đó mình biết chắc chắn rằng chỉ có bản thân mới tự an ủi linh hồn mình được thôi. Hầu như mình ở trong trạng thái trống rỗng, cả ngày thấy bản thân đình trệ kinh khủng, thậm chí còn gặp một số ảo giác. Nhũng ngày mặc kệ bản thân để bản thân nằm gọn trong một góc, tự ti dày vò, mục ruỗng, mất hy vọng, mất cảm giác về mọi thứ, nhưng rồi cũng cố vực dậy làm những việc bản thân phải làm hôm đấy, dù chỉ một chút. Trải qua cảm giác này khá lâu, mình nghĩ có lẽ nó không còn ổn như mình nghĩ. Nhưng có thể vài tháng hay vài năm nữa, mình sẽ cố gắng đi làm kiếm tiền để đi khám tâm lý xem sao, mình nghĩ mình sẽ ổn hơn thôi.
@@dindin_05 same 😭💔
@@dindin_05 bạn có mục tiêu nào không?
Cô gái mạnh mẽ
Mình đã khóc rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, luôn quẩn quanh với những suy nghĩ tiêu cực, lúc nào cũng 1 mình mặc cho m có gia đình bạn bè nhưng với mình mình không muốn họ thấy mình như vậy, mình chỉ muốn họ thấy mình tốt mình ổn
Mình cũng trách móc cũng tự hỏi cũng đổ lỗi
Người thân mình ở hn còn m ở sg 1 mình, thời điểm đó mình rất ít gọi về hay tâm sự m luôn tự trách bản thân
Đi làm có đồng nghiệp nhưng cũng chỉ xã giao hết giờ là vêf
M cũng thấy rất cô đơn
M cũng cần cái ôm thật chặt sự chia sẻ sự quan tâm nhưng lúc ấy với ng thân bạn bè m k thể
Với 1 ng m cần ở người đó và đã nói ra nhưng ng ấy k hiểu còn trách móc m nữa mình càng tủi thân
M cũng đã từng nghĩ dại dột và muốn kết thúc chuỗi ngày như vậy và đã từng làm tổn thương chính mình
Sau đó m thấy có lỗi với bố mẹ rất nhiều vì m đã k tốt m k đk phép làm vậy m phải tốt đó mới là trách nhiệm của m với vố mẹ và gia đình
Cũng gần 1 năm để đến hiện tại m cũng đã ổn hơn
Mình rất đồng cảm với bạn
Thực sự rất cần có người mà mình tin tưởng để dựa vào thì sẽ nhanh vượt qua và trong nhiều hòan cảnh thì sẽ k có những trường hợp đáng tiếc xảy ra
Cám ơn câu chuyện và chia sẻ của bạn!
Thương Thuần. Là một độc giả rất thích các podcast của Thuần, mến chúc Thuần sức khỏe và an yên. ❤
“ Tưởng tượng cuộc sống chỉ có 2 cái trụ cột, thì mất đi 1 trụ sao nó đứng được nữa “
eo oi nghe câu này tớ khựng lại vài nhịp ý, thương Thuần sao cho hết 😭
Những nội dung em thích khi xuất hiện cùng nhau, thật ý nghĩa và sâu sắc.Cảm ơn rất nhiều khi xem và nghe được video này 🥰
Cảm ơn chị thuần rất nhiều. Tập này rất hay lun. Hay lắm.😊
Nghe e nói xúc động quá, cảm thấy thật thương e, xh hiện đại con người rất khó chia sẻ với nhau ,
Đã từ lâu và hơn bao giờ hết, làm việc chăm chỉ thôi ko đủ, mọi người ! hãy làm việc thông minh hơn, cho dù là bất cứ việc gì. Làm việc thông minh chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian và sức lực để hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày.
Bằng cách nào ạ?
cảm ơn . trương trình đã có 1 tập thật hay và khách mời mình yêu thích
nhìn thấy bản thân trong từng câu chữ của chị, em cảm ơn Thuần ạ
Thương chị lắm, nghe chị từ rất rất lâu r. Cảm ơn chị đã giúp em thoát khỏi mớ bòng bong của cuộc sống.Gửi tặng chị 1 cái ôm từ xa ❤
Chị xinh thật đấy, mong chị mãi vui vẻ hạnh phúc nhaaa😘
Cảm ơn chia sẻ của bạn! Chúc bạn sớm có thêm người đồng hành.
Podcast này rất hay và hữu ích, cảm ơn bạn
nghe câu chuyện của bạn mình rất xúc động chỉ mong bạn có thật nhiều sức khỏe và những điều may mắn sẽ đến với bạn
Xem mà khóc quá 🥺
2 top podcast trong năm 2024 của em
Chờ lâu rồi mới thấy chị thuần, mong đợi hôm nay
Mình tin là luôn có những sự giúp đỡ rất bất ngờ, luôn sẽ có bàn tay sẽ giúp đỡ mình, khi mình lên tiếng.
Gửi đến em một cái ôm ấm áp
Em thích tập này huhu
Cô gái mạnh mẽ,cố lên cô bé❤
Đồng cảm với bạn. Gửi đến bạn 1 cái ôm
Đồng cảm với bạn. Gửi đến bạn cái ôm
tuyệt vời ạ
tập này hay lắm í, thề huhuhuh
Tặng bạn 1 cái ôm ✨
gửi tới chị một cái ôm thiệt chặt ạ❤❤
em iu c chúc c lun hạnh phúc ạa
thương chị nhiều
lúc xem tranh mình khóc luôn ấy
❤
thương
ôm chị
Mạnh dạn đoán chị Thuần thuộc nhóm tính cách INFJ.
Bồ Đề Tâm
Đừng quay quay đến đoạn vẽ nữa. Đang nghe mất tập trung. Khó chịu