mẹ mình chả thương mình , yêu mình cả , ngày nào cũng về nhà nghe từng cái mắng từng cái roi.. chả quan tâm đến mình nhưng mình áp lực lắm , gia đình mình luôn tạo áp lực cho mình Tuy rằng mẹ mình chả thương tiếc mình đâu , dù mình ấm ức đến đâu thì lại chửi và đánh đấy không ai hiểu mình như nào ngày nào cũng nghe câu " mày ngày nào cũng báo gia đình này , mày đi mẹ luôn đi gia đình tao không cần mày" haizz mình quá áp lực.. mình cũng hay để ý mẹ mình ít khi thể hiện tình cảm yêu thương với mình thôi.. nhưng khi nghe postcard VSTN? thì đã nhẹ nhõm hơn rồi , cảm ơn postcard này nhé?
mẹ tớ ... chẳng bảo giờ hỏi tớ muốn gì , chẳng lúc nào hỏi tơs cần gì . Mẹ luôn áp đặt tớ theo định kiến riêng của mẹ , tớ chỉ muốn bày tỏ quan điểm của mình ra thì mẹ lại cho là tớ cãi mẹ , mất dạy mà mẹ đâu hiểu trong tớ rất muốn đi những nơi tớ thích , rất muốn làm những điều tớ thích , thì trái ngược với suy nghĩ của mẹ thì tớ thành đứa trẻ hư , đưa trẻ mất dạy , đua đòi, tớ rất muốn mẹ thấu hiểu tớ một chút , cảm thông cho tớ một chút....
Không phải đứa trẻ nào cũng được sinh ra trong gđ hạnh phúc , tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật này và cố gắng sống thật tốt để kiếp sau nếu có may mắn làm con người thì sẽ được ông trời ban cho 1 người mẹ tốt chứ không phải người mẹ hiện tại của tôi ( 1 người mẹ đáng sợ
Tớ có những vấn đề về gia đình từ khi còn nhỏ, tớ tiêu cực vch, mấy cái postcard của kênh đúng kiểu nói đúng được tâm trạng của tớ ấy, cảm giác được an ủi, kiểu mỗi lần nghe là khóc luôn=)) mà những lúc muốn nghe bố mẹ lại toàn ở gần đấy làm không dám mở lên nghe tại sợ khóc á=)) tìm được đến kênh nhờ tik tok, xong nghe postcard của kênh xong không tìm được kênh nào ưng hơn kênh này được nữa luôn ạ=))
Mẹ tôi là một người bảo thủ, áp đặc cả ba lần mà tôi cố gắng bầy tỏ cảm xúc, mong muốn của mình là lúc 12-16 và 18 tuổi và cả ba lần mẹ tôi đều gạt phăng mọi lý lẻ của tôi sang một bên bằng câu nói "tao là mẹ của mày, mày không có quyền nói lại" cả ba lần tôi đều có cùng một cảm xúc đó là câm phẩn, là sự bất lực với chính người mẹ của mình. Và kể từ năm 18t đến giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho mẹ. Từ năm 18t đến nay thay vì như các bạn lo phát triển bản thân, lo cho tương lai sự nghiệp thì tôi lại cố gắng để chửa lành những tôn thương tâm lý mà mẹ đã để lại cho mình đã hơn 6 năm rồi mà nó vẫn như ngày hôm qua. 2 lần trầm cảm và chứng rối loạn lo âu dai dẳng kèm theo nhiều bệnh lý vì stress lâu ngày và tình thương yêu bao la của mẹ vẫn đang ăn mòn tôi từng ngày. Video đã phần nào giúp tôi cảm thấy được an ủi ít nhất là lúc này đây khi tôi vẫn chưa gục ngã
Cha mẹ mình lại ngược lại, luôn muốn lắng nghe người con của mình. Nhưng lại chưa thể bộc lộ rõ cho con thấy mà luôn dùng cả tấm lòng, đôi bàn tay thô ráp đó bao bọc con, biết con phạm lỗi nhưng chưa bao giờ quát mắng con mà chỉ ân cần chỉ dạy khi con đã bình tĩnh và thật sự sẵn sàng. Tuy không được ăn học đầy đủ nhưng luôn dành cho con những thứ tốt nhất, luôn thay đổi để có thể thấu hiểu con hơn. Dù cho cha mẹ nghèo về tiền bạc nhưng chưa bao giờ tiếc thứ gì mua cho con, dù cho cha mẹ thiếu hiểu biết nhưng chưa bao giờ thiếu sự kiên nhẫn với con. Ai không biết có thể nói bố mẹ hiền và luông chiều con nhưng gia đình tôi lại thấy đó là cùng con cảm một mái ấm gia đình , nơi mà bản thân mình có thể về mà khóc òa lên .Tôi chỉ thấy mình thật ích kỷ khi có một gia đình tuyệt vời như vậy mà bản thân lại quá ích kỷ nhiều lúc đã không trân trọng nó. Lớn hơn rồi tôi mới thấy rõ, dù ngoài kia cha mẹ có ra sao nhưng về nhà luôn là một nụ cười hồn nhiên mặc kệ ngày mai bản thân có ra sao nhưng con luôn là mục đích bố mẹ cố gắng từng ngày. Tôi chỉ mong có thể giúp hay làm gì đó cũng được, để cho họ thấy được tấm lòng của tôi đối với công dưỡng dục đó không gì trả được. Đó không phải món nợ hay gì khác, đơn thuần là cha mẹ đã hy sinh cho con rất nhiều và con muốn bù đắp lỗi lầm trước đây đã làm cho cha mẹ tổn thương cũng như muốn ở bên chăm sóc quãng thời gian xế chiều còn lại. Chỉ ước cha mẹ khỏe mạnh dù cho đã muộn rồi.
Mình chỉ mong các bạn đã bị hãy nhận ra và nhớ về nhưng xúc lúc đó để sau này ko chửi đánh đập con cái của mình như họ. Bạn ko thể thay đổi ba mẹ của bạn nhưng bạn có thể thay đổi chính mình - những ba mẹ trong tương lai. Mình đã tự hứa với bản thân rằng mình sẽ ko đánh con của mình nếu sau này mình làm ba. Bồi đắp kiến thức để trở thành một ng ba tốt
K được lựa chọn nơi sinh ra. K đc lựa chọn cha mẹ. Nhưng thái độ và hành động là do bạn quyết định. Nếu là đứa trẻ hiểu truyện tôi tin cs sẽ có góc nhìn khác
Mình đã từng có thể chia sẻ những cảm xúc với ba mẹ, nhưng đổi lại chỉ phán xét, xem nhẹ những cảm xúc ấy để rồi giờ đây nhà đối với mình chỉ là nơi để về vì nghĩa vụ, cảm xúc là thứ nuốt vào trong chứ không phải là để giải bày.
Chúc các cậu sẽ trở nên tốt hơn. Sau khi đọc cmt ở đây thì biết bản thân mình không hề cô đơn. Nó như là 1 điều an ủi khiến cho bản thân mình cảm thấy có 1 chút giá trị trong cuộc đời này.
Xem postcard này, tớ nhận ra mẹ tớ trong đó, mẹ tớ luôn lén xem tin nhắn của tớ, và luôn trách tớ về một việc tớ nhắn tin với bạn thân tớ mà chủ đề không liên quan gì đến trò chơi điện tử trong khi mẹ t chả biết tớ và bạn tớ nhắn về chủ đề gì..Mẹ tớ luôn quan tâm điểm số giống một phần trong video "cha mẹ ái kỉ", mẹ tớ không quan tâm về bài nó khó như nào, về sự nỗ lực của tớ ra sao, mẹ luôn thế..Tớ rất cáu, rất phẫn nộ và buồn bã, stress liên tiếp dồn vào tớ..Khi xem tập này của Vì sao thế nhỉ! tớ cảm giác như Vì sao thế nhỉ nói lên nỗi lòng tớ phần nào..Tớ rất thích kênh Vì sao thế nhỉ! , postcard của Vì sao thế nhỉ! luôn làm tớ thấy nhẹ nhõm hơn!
Mình thích xem Podcast của bạn từ lúc nghe về chú cá voi 52Hz, không chỉ giọng đọc hay và cảm xúc, nội dung bạn làm rất chất lượng, không phải chỉ từ cảm xúc cá nhân mà cần phải dẫn chứng và tìm nguồn tài liệu đáng tin cậy. Mình thích cách bạn hành văn cũng như truyền đạt nhẹ nhàng đến người nghe. Không sáo rỗng, tự suy, tự diễn. Chúc kênh sẽ càng ngày phát triển và ra những sản phẩm chất lượng nhé.
nhờ VSTN tớ dc truyền ko ít đọng lực trong csong, việc học, giải tỏa nhiều áp lực từ gd. Đi học về mình mệt mỏi, ko còn động lực cho hôm sau . nghe xong áp lực bay ht đi lun á. tớ cmon vstn rất nhìuu
Cha có hỏi tớ muốn gì nhưng… hỏi khi đang la mắng tớ “Mày muốn gì?”. Mỗi khi la mắng, tớ đều bị người lớn hạ thấp danh dự, tuông ra những lời nói tiêu cực đánh thẳng vào trái tim tớ, tớ buồn lắm
mỗi lần tớ định tử tự vì áp lực gđ tớ đều nghĩ nếu cố gắng sống thêm 1 ngày nữa đến lúc lên đh thì sẽ đc thoải mái thực hiện ước mơ, công việc muốn làm mà không ai quản, tớ cũng mong tớ tiếp tục đc đến lúc đấy
Thương❤ mong e cố đc đến lúc đó. Chị đã từng đặt dao vào tay nhg k cắt, vì sợ đau🥲. Rồi thời gian cứ trôi, cũng đến cái ngày chị chuẩn bị đủ tài chính để dọn ra ngoài với lời thề thà chết đói dưới gầm cầu chứ nhất định k quay về. Trộm vía từ khi rời khỏi căn nhà đó cs của chị tốt hơn từng ngày. Bây h 1y chị chỉ về vài lần dịp Tết vs giỗ họ hàng. Mong e cố gắng đối xử tốt với bản thân mình để tự bù đắp cho tuổi thơ...
Rất stress, rất muốn giải tỏa, nhưng bố mẹ không hiểu, không lắng nghe, nhưng lại đòi hỏi con luôn luôn phải vâng lời hiểu chuyện. Vừa phải nuốt cảm xúc vào trong, vừa phải nghe lời bố mẹ. Một đứa non nớt như con sao chịu nổi được 1 gia đình toxic như vậy chứ. Con sẽ báo hiếu nếu bố mẹ cần, nhưng con sẽ không bao giờ tha thứ cho 2 người, vì 2 người đã nhiều lần coi thường cảm xúc của con. Con phải tập trung học hành, có công việc tốt, tự kiếm tiền tự nuôi bản thân, tránh bố mẹ càng xa càng tốt. Con xin lỗi vì bất hiếu, nhưng 2 người đã khiến con trở nên như vậy.
gia đình của tao siêu toxic luôn ạ . những quan điểm chèn ép , dồn chặn người khác vào một khuôn khổ mà họ coi là đúng . nói sao nhỉ , đúng là họ chỉ muốn nói cho nhẹ lòng mình nhưng lại cứ phải dùng những từ ngữ sâu cay nhất cho hả giận . vậy ai là người không biết giận biết phẫn nộ ? sau đó dùng cái lí do " tôn trọng " để ép con phải nhẫn nhịn và sau đó thì " sao mày không biết nói lại người ta " .
Em thương mẹ em lắm mẹ em tuyệt vời mẹ em tốt nhưng cuộc đời lại đối xử với mẹ quá tệ khi em đi làm kiếm đc đủ tiền nuôi và chăm sóc mẹ thì mẹ tuổi đã quá cao rồi thương mẹ ! Mẹ ơi con yêu mẹ lắm ước j mẹ sống thật hạnh phúc và kiếp sau mình gặp lại nhau mẹ nhé con sẽ thương mẹ và yêu mẹ nhìu và mong mẹ sẽ hạnh phúc ko phải trải qua những điều đau khổ như thế này nữa mẹ hạnh phúc mãi mãi mẹ nhé !😊
Em đã từng trải qua những lời lẽ miệt thị, cay nghiệt hằng ngày và những trận đòn roi hằn lên cơ thể em, dù đã trải qua nhưng kí ức từ nó vẫn khiến em mãi mãi không thể quên
cố lên bạn ơi sau này khi có con chúng ta sẽ cho con mik một cuộc sống tốt hơn chúng ta bây giờ, nên bạn hãy sống thật tốt để còn cho con mik thật hạnh phúc bạn nha
@@HuynhCaoVanAn ôm bạn 1 cái, mình cũng có tuổi thơ và nỗi sợ giống bạn. Dù cho mình nhận thức về chữa lành sớm và đã thử qua nhưng nó cũng chỉ giúp vơi bớt phần nào, những vết thương đó vẫn thường xuyên tìm về làm mình giật mình bật khóc giữa đêm. Chẳng biết khi nào chúng ta mới tự tìm được cho mình một lối thoát bạn nhỉ.
Chỉ khi một thế hệ bố mẹ không còn muốn dạy con kiểu cũ nữa, muốn cho con môi trường phóng khoáng nhất để con phát triển thì trò đùa "asian parents" mới thật sự chấm dứt
Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cũng không bao giờ quên, một người ngoài chẳng máu mủ ruột thịt gì còn có thể vì yêu mà thay đổi lời nói hành động để khiến tớ hạnh phúc mỗi ngày, nhưng tại sao mẹ là mẹ tớ nhưng lại không thay đổi được một chút nào dù tớ đã không ít lần bất lực cầu xin
tuy biết bố mẹ mình nhiều khi có những ứng xử và cách dạy dỗ khiến mình tổn thương. Nhưng mình hiểu chính họ cũng có những vết thương thuở thơ ấu ghim chặt trong lòng mà chính họ cũng không nhận ra. Vô tình bố mẹ lại phóng chiếu điều đó ngược lại lên nhưng đứa con của họ, thế nên lúc còn nhỏ mình thấy giận thậm trí ghét bố mẹ lắm, nhưng lớn lên mới thấu hiểu, thương và thông cảm với bố mẹ nhiều hơn. Cảm ơn Better Version đã làm nội dung thật hay và ý nghĩa, nó khiến mình suy ngẫm rất nhiều, chúc kênh có những thành tựu mới hơn nha
"Nếu mẹ chưa từng sinh ra con thì đã sống vui biết bao nhiêu" "Chả biết sao đẻ ra đứa như m" - cứ tưởng trên phim thôi mà không biết từ khi nào nó đã trở thành câu cửa miệng của mẹ. Biết mẹ thương mình, vất vả nuôi mình ăn học mà vẫn chạnh lòng kiểu gì ấy ^^ Đôi lúc chỉ mong mẹ đừng tỏ ra chán ghét khi mình hào hứng kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
mình nhớ một lần mình tắm vì xả nước khá to mà mẹ gọi mình không nghe thấy, mẹ liền phi đến phòng tắm mở cười mà dùng câu đánh mình, cây ấy vì dùng lực quá mạnh mà gãy, nó đâm xuống da thịt mình nhưng khi đi xuống nhà bố mẹ nhìn thấy cũng chỉ nói : " m làm gì mà bị đánh ' " oan không ? " " lần sau ngoan đi không lại để mẹ đánh, mệt lắm"
Mình luôn sợ tiếng la mắng của mẹ, từ đó mình ám ảnh cả những lời nói xung quanh. Mình không rõ bản thân có đang phản ứng một cách quá đáng hay không nhưng mẹ đã cho mình những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến quá trình mình lớn lên. Mình 12 rồi, dù đã chứng minh với ba mẹ mình cố gắng đến mức nào nhưng mẹ luôn phủ nhận "tao sợ m rớt tốt nghiệp", " mày sống làm gì có trách nhiệm đâu? M luôn vô trách nhiệm mà" , "không có kỷ luật",.. Điều này làm mình luôn thấy bản thân mình rất kém cỏi, nó hạ những quyết tâm cố gắng của mình như chẳng có gì. Mình biết mẹ như vậy là lo cho mình, nhưng dù bao lần mình có nói mẹ hãy nói chuyện từ từ thôi thì mẹ vẫn quát lên, vẫn nói mình ngu, mình sẽ không Đậu tốt nghiệp.. Dù mình là hsg, trên trường luôn tích cực nhưng hễ về nhà mình thật sự đang trốn tránh mẹ của mình. Bởi mình không được công nhận, hóa ra do mình quá thất bại nên như vậy hở?
chia sẻ nỗi buồn cùng em. chị đã 35 tuổi và chị trải qua chính xác những gì em nói khi chị còn học cấp 3. và em biết không, dù chị cũng hay bào chữa giùm mẹ mình rằng do mẹ lo cho mình, nhưng thật sự không phải vậy. họ sẽ càng ngày càng lấn tới giới hạn của bản thân em. vì ngay trong tiềm thức của họ, họ không tôn trọng con mình em à. Nên em hãy cố gắng tự lập và rời khỏi môi trường độc hại đó.
Không, không hề ổn, t ko muốn về nhà, t ghét cái ng đang có mặt ở nhà, chửi tục rất nhiều, to tiếng rất nhiều, t muốn rời khỏi đây, rời khỏi chỗ này, t ko muốn ở lại nữa
đôi khi tớ tự hỏi :"tại sao cha mẹ lại muốn con phải là theo, nghe theo, tôn trọng mọi ý kiến của họ mà chưa từng tôn trọng bất cứ một ý kiến nào của con" Bố mẹ tớ cũng như thế. Một người là quân nhân, một người là công chức nhà nước nên họ luôn khắt khe vói mọi thứ trong cuộc sống của tớ. Mỗi khi tớ nói lên suy nghĩ của bản thân thì họ lại cho rằng đó là vớ vẩn, linh tinh, thái độ lồi lõm thậm chí là bảo thủ và coi nó là a dua với bạn bè trên mạng, mất dạy. Mẹ luôn muốn tớ phải chuẩn theo hình mẫu của mẹ. Phải học giỏi, phải ngoan ngoãn, không được đi chơi, không được yêu đương, không được cãi lại cha mẹ, mọi thứ phải tuân theo ý của mẹ. Có những lúc họ chửi tớ thậm tệ mà chẳng hề quan tâm tớ nghĩ gì, cảm xúc như thế nào. Họ luôn có suy nghĩ tớ bảo thủ, bố láo nhưng lại dùng chính thái độ ấy để mắng chửi, hạ thấp cái tôi của tớ. Chắc có nhiều người thường tâm sự mọi thứ với bạn bè như tớ, mỗi khi được tâm sự như thế tớ có cảm giác tảng đá gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Đối với mẹ tớ đó lại là những thứ vô bổ. Mẹ luôn nói tại sao lại không tâm sự với mẹ tại sao lại không nói mọi thứ với mẹ nhưng mẹ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc mẹ luôn bác bỏ xúc phạm các ý kiến của tớ. mẹ luôn nới tớ là do mẹ đẻ ra, sống trong nhà của mẹ, nên mẹ có quyền quản lý tớ, xâm phạm vào quyền cá nhân của tớ. họ luôn cho rằng bản thân mình đúng mà những đứa trẻ như chúng ta chỉ có thể nghe theo mà không được phản kháng. cuộc sống ấy như dày vò tớ từng ngày. thậm chí tớ không dám kể về các mối quan hệ của tớ, tớ đau như thế nào. đến tận bây giờ, tớ đang có nguy cơ mắc phải trầm cảm nặng, đang là người thuộc LGBT (Bisexual) và không biết phải làm sao thì tớ cũng không muốn tâm sự với mẹ. chưa bao giờ đặt suy nghĩ của tớ vào trong đầu , chưa bao giờ họ thông cảm cho tớ chưa bao giờ... đôi khi chỉ là mấy câu an ủi nhưng mẹ cũng không thể dành cho tớ. tớ như một con quay quay vòng trong chính cuộc đời như một đại dương đen mà chỉ biết tìm một chút sự cầu cứu từ các cậu.... Cảm ơn VSTN vì tập podcast này giúp tớ chữa lành được một phần trái tim đã héo tàn, đầy những vết chai sẹo chồng chất của mình.
Mong rằng cuộc sống bạn sẽ tốt hơn từng ngày , dù chỉ một lần thôi hãy dũng cảm nói ra những câu chữ bạn đã viết ở trên cho bố mẹ nghe nhé Hãy nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể bạn nhé , và hãy kiên trì nói hết dù cho ba mẹ ngăn không cho bạn nói hết Chúc bạn luôn bình an
Cuộc sống tôi từ nhỏ ko dk tình thương từ ai.mẹ mình thì toxic cay nghiệp vs con cái,cho họ là đúng dù có làm gì mẹ cứ kể lệ ngta là sai mỗi lần mẹ mình bực tức toàn là chửi con cái cay đắng.bây h tui bị tại nan tù tội mẹ tui cũng chửi tui ko ra gì.thấy hàng xóm ngta cha mẹ ngta phúc hậu làm ăn đủ thủ mà mẹ luôn chèn ép con cái.nhiều lúc cũng muốn kết thúc lắm .cảm buồn tui.ko ai hiểu
khi xem dc postcard nay thì mình cũng biết dc rang me mình cx ở trg này, mẹ mình hay đọc tnhan của mình, đọc nhki của minh, luon phàn nàn khi mình di choi vs ai do, me mình chi cho minh chs vs nhg ng mà mẹ chon, minh luon dau long khi mẹ mình ns những câu như"thái độ của con làm cho me cực kì bực mình", cho dù chỉ là minh lỡ tay, me k nghe minh gthic, me luon cho rang minh sai, minh k cs co hoi, me luon đè minh xuống, mình thực sự rất bức xuc nhma k lm dc ji, minh thậm chi con bi lap camera trg phòng, minh k cs su rieng tu, lam ji cung bị me noi. minh co 1 anh trai va 1 em trai, minh la con giua va nhu mng bit thi cn giữa thg bị lãng quên, va minh cx vay. me luon qtam anh trai va em trai nhg la chang ben mảng tới mình chut nao, minh luon uoc ràng mình co the là anh trai de dc tu do di choi ma k bị me ns, minh luon nghi rang vsao minh dc sinh ra, vi sao the nhi?
Là 1 ng mẹ tôi cũng thấy đôi khi mình cáu gắt trong việc dậy con nhưng rất may tôi đã k như mẹ t. 1 ng cay nghiệt với chính con gái mình. Có lẽ 1 phần vì mẹ và tôi xa nhau quá lâu . Hơn 10 năm nhưng đó là cả quãng tuổi thơ của t. T lớn lên như cây như cỏ tự khôn tự lớn . Xa quá lâu đủ để tình thương nó phai nhạt dần để giờ sống với nhau nó như địa ngục. Mẹ đẻ mà như kẻ thù. Đôi khi muốn dậy con cái bà lại yk vào khi chưa kịp nói lời nào. Nhưnh dù sao bà cũng sẽ là tấm gương để tôi nhìn vào và giúp tôi k phạm sai làm khi đối xử với nhúm ruột của mình
Bản thân mình đang trong tuổi dậy thì. Mik vừa ko thích vừa thương bố mẹ. Ko thích là bởi bố mẹ lắp camera trong phòng tớ. Theo dõi tớ làm gì này kia. Tớ khó chịu lắm. Tớ muốn nói ra nhưng tớ ko thể. Trước khi lắp cam tớ toàn ở trong phòng khóc thầm nhưng bây giờ có nó tớ chẳng còn muốn ở trong phòng để khóc. Nơi duy nhất tớ giải toả những cảm xúc chỉ ở nhà vệ sinh. Thương là bởi bố mẹ dành cho tớ điều tốt nhất nhưng tớ ko thích cách mà họ quan tâm kiểm soát tớ từng tí một
9:20 trước đây tui cũng cố gắng mềm mỏng để chỉ ra cho mẹ cái sai, tui cũng ráng suy nghĩ chắt lọc từng câu từ nhẹ nhàng, ý tứ nhất để nói: "Ừm- Mẹ ơi! Con thấy việc mẹ đọc và tự nhắn tin cho bạn bè con chưa đúng lắm á mẹ, con thấy như vậy là không nên, giáo sư này có nói... nó mới ok á mẹ. Mẹ đừng nên như thế nữa nhé mẹ." Biết gì không, tui luôn bị ăn tát T-T Giờ thì tui hết dám ý kiến, góp ý gì luôn.
Làm cha làm mẹ họ muốn tốt cho con nhưng có thể họ không biết cách nên đã làm cho con họ bị tổn hại đặc biệt là tổn hại về tâm lý. Làm cha làm mẹ họ cũng có thể mắc những sai lầm trong việc đối xử với chính con của họ. Bởi vì họ không có kiến thức tâm lý nên đã ảnh hưởng tiêu cực đến con họ. Mình nghĩ rằng sẽ không hề dễ dàng để những người con có thể vượt qua được tâm lý đó. Một cách hay mình nghĩ có thể áp dụng đó là giành tất cả thời gian và tâm trí cho việc học lúc đó bạn sẽ không còn thời gian nào để bận tâm về chuyện ấy nữa!
tớ không giám có con sợ rằng mình sẽ làm đau một sinh linh bằng chính nỗi đau của bản thân chỉ mong rằng sau khi ra đi tôi sẽ kịp đóng góp một điều gì đó như hỗ trợ trại trẻ mồ côi để mong an ủi bản thân🥺🥺
mình còn nhớ, trong bữa tối hôm ấy, mẹ nói vs mình là sau này mình đi làm có tiền thì mỗi tháng phải nạp cho bố mẹ mỗi người 2tr, nếu ko mẹ mình sẽ chặn đường xe mỗi lúc mình đi làm về để ăn vạ hoặc bảo bố uống rượu rồi đến trước cửa nhà mình để ăn vạ cho mình xấu mặt vs mọi người. Bố mình ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Mình biết, đó chỉ là câu nói đùa của mẹ thôi nhưng không hiểu sao mình nghe mẹ nói vậy chẳng khác gì mẹ đẻ 3 chị em mình như 3 cái bảo hiểm tuổi già vậy. Mình còn nhớ, mẹ mình từng đọc trộm tin nhắn, đánh đập, ném điện thoại, bố còn nắm tóc mình kéo lê khắp nhà vì mình thi trượt môn toán. Mình biết mình học kém toán, nhưng mình cũng có những cái giỏi khác như mình vẽ khá đẹp và học khá tiếng anh, mình thường đạt điểm 10 môn tiếng anh ( mình nói thật ) và có lẽ 2 môn này là 2 môn mình tích cực và tự tin khi học. Nhưng khi mình dành được điểm 10 thì mẹ thậm chí còn ko quan tâm, bố thì gật đầu cho qua chuyện, dần dần, mình chẳng hứng thú vs 2 môn này nữa, mình học kém hơn hẳn. Lúc đki nguyện vọng đh, mẹ bắt mình phải học sp tiếng anh, mầm non, giáo dục tiểu học, bố thì bảo làm công an, bác sĩ, viện kiểm sát ( vì chị mình ko đỗ ngành này nên chuyển hướng sang cho mình ). Và giờ mình đang học sp tiếng anh theo ý mẹ dù mình chẳng thích thú hay có đam mê gì nhưng nghĩ lại thứ mình cần nhất bây giờ là sống thôi
Không hợp nhau tốt nhất là mình nên tự lập ra ngoài ở thỉng thoảng mới về thăm cũng được . Ai nói gì kệ họ cuộc sống là của mình cuộc đời là của mình không ai có quyền lấy đi điều gì cả và ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc trong cuộc đời😢😢😢
Đúng là như vậy, mình từng là 1 học sinh rất hiền và biết nghe lời bố mẹ, nhưng khi lên cấp 3, biến cố đã đến với mình khi hàng xóm nhìn thấy mình hút thuốc lá (do họ nhìn thấy ng khác giống mình) nên mách với mẹ mình là mình nhỏ tuổi đã hút thuốc lá. Và từ cả ông bà , bố mẹ người thì chửi, người thì vả, người thì thất vọng. Lúc đó mình ko chứng minh đc gì nhưng suy nghĩ lúc đó mình đã khác hẳn, cứ lành tính thế này vẫn bị hiểu lầm đc, họ chưa bao giờ nghe mình nhưng sẵn sàng nghe ng khác vu khống thì mình chẳng có lý do gì phải nhẫn nhịn nữa. Và từ đó mình bật bố mẹ như chém trả, và cho đến nay mình vẫn có suy nghĩ đối đầu với bố mẹ ko phải vì chuyện hút thuốc lá nữa mà là sự toxic của họ. Mình chấp nhận bị mang tiếng láo lếu, mất dạy để đánh đổi lời nói của mình để cho họ hiểu. Tầm đó thì cần gì cái mác "con ngoan" nữa. Cho đến khi tốt nghiệp DH xong vào SG thì mình mới thấy nhẹ nhõm biết bao.
Trước khi trở thành cha mẹ thì cũng từng là con cái vì vậy hãy hiểu cho con cái đừng đem kỳ vọng của ước mơ trưa thực hiện của bạn thân lên con cái đó là cuộc sống của con cái con cũng có ước mơ cũng muốn được yêu thương
Em đã rất may mắn khi là con của ba mẹ. Ba mẹ không xem nhật kí của em, không kiểm soát em. Mặc dù ba mẹ không hiểu được hết những gì em cố gắng giải thích và cố gắng theo đuổi nhưng ba mẹ cũng chưa bao giờ bác bỏ những lời em nói. Em cảm thấy mọi thứ rất tuyệt
mình thực sự đã khóc khi nghe postcard này vì thấy hình bóng của mình ở đâu đó trong những chiếc postcard mà kênh đăng. mình biết tới kênh từ postcard này, không hiểu sao ytb hiển thị chiếc video này và mình đã ấn vào xem vì tiêu đề, và rồi giờ mình đã rất yêu thích kênh.
thật sự chỉ là tình tớ tớ chỉ muốn chữa lành vết thương trong bản thân, không ngờ tìm được kênh nyaf nghe mỗi bài post đều đứng cảm xúc hiện thực bây giờ nghe xong là khóc lun :(( thật sự mong bạn ra nhìu video chữa lành hơn !
Xem postcard xong tớ thấy bố mẹ tớ trong đó .bố mẹ tớ chẳng lén xem tin nhắn của tớ với bạn bè mà họ công khai bắt tớ mở lên cho họ xem,trong kì thi vào 10 lần đầu thi thử tớ điểm rất thấp (đợt đó tớ chẳng ôn gì cả,tớ chỉ đơn giản nghĩ là đi thi thử xem tớ làm đc bao nhiêu ) rồi qua bao ngày tớ ôn tớ đã đc điểm cao hơn điểm đầu rất nhiều ,tớ đã cứ ngỡ sẽ đc khen nhưng rồi chỉ đc nhận lại một câu nếu cố gắng hơn đã đc điểm cao hơn r^^tớ đã cố gắng hc,làm bài thật cẩn thật tớ lm ht sức mà mình có thể nhưng rồi họ vẫn chê điểm tớ thấp thực sự lúc đó tớ thấy thất vọng vô cùng…khi xem tập postcard này của vstn tớ thấy đc chữa lành rất nhiều^^thankk
Mong ad làm thêm nhiều podcast về cha mẹ gia đình như thế này nữa ạ, em thật sự rất thích nội dung của kênh. Chúc năm mới kênh ngày càng phát triển và thành công 🔥
lúc nghe xong như cảm xúc cả 1 tuổi thơ ùa về tuy không quá buồn nhưng cảm giác như mình đang làm một phần của câu chuyện vậy từ lúc nghe kênh mình hiểu hơn về bản thân và cũng cảm giác được nhưng mất mát mình là do đâu mà ra. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ đã luôn nhiệt huyết và luôn đem lại những điều tuyệt vời như thế này.
đối với mình,trong "mái ấm" mà người đời gọi là nhà ấy chính là địa ngục mà mình chẳng bao giờ muốn trở về.Dưới mái nhà ấy mình chỉ là một đứa kì quặc,vô cảm,ít nói,mình chưa bao giờ nhận được sự lắng nghe hay lời chia sẻ.Gia đình mình rất tệ,sau những bức tường mang hai chữ"tình thương" ấy chính là những lời chửi rủa,những câu nói xúc phạm,chịu bạo lực ngôn từ một cách nặng nề không chỉ thế những trận đòi roi,những lần bị đánh vào đầu,những cú tát mạnh vào mặt,..chính là những điều mà những ngày tháng qua mình phải trải qua.Chắc một phần cũng vì vô tình có mình mà ba mẹ mình phải cưới nhau,mình chính là một đứa sao chổi gây ra bao xui xẻo đến với căn nhà này.Có phải vì mình có trên đời nên ba mẹ xấu hổ,nhục nhã,ghét bỏ không?Mình cũng chẳng biết nữa nhưng có lẽ sự tồn tại của mình trên thế giới này chính là điều sai lầm mà không ai trong gia đình mình mong muốn,mình chính là bao cát để mọi người xả cơn tức giận,trút mọi điều bực bội,lời nói gai góc nhất vào.Họ luôn lấy lí do để mình tốt hơn,giỏi hơn nhưng những câu từ mà họ thốt ra lại để lại cho mình những suy nghĩ xấu về bản thân,nghi ngờ năng lực và đã rất nhiều khi mình muốn kết thúc cuộc đời "vô danh" này.Nhưng cuộc đời mình chẳng phải cái gì cũng tồi tệ đến thế,mình còn ông bà nội ngoại,hai em nhỏ và những người bạn tuyệt vời.Mình đã an ủi và trấn an bản thân rất nhiều,mình tốt hơn không chỉ vì những người thân yêu,mà còn là vì mình còn rất nhiều cơ hội để mình nắm bắt,mình vẫn còn tương lai phía trước.Mình thầm cảm ơn tới cuộc đời vì mình còn có đủ nhận thức sau những lần muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.Cảm ơn vstn rất là nhiều vì đã đồng hành với mình một năm vừa qua.Chúc kênh sẽ có thêm nhiều thành tựu,ra nhiều tập podcast chất lượng hơn nữa.Chúng ta cùng cố gắng nhé!
em xem video với tâm thế rất tích cực, để hiểu rõ hơn cảm xúc của chính mình và tìm hướng giải quyết triệt để những khúc mắc to lớn này trong nội tâm... e vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị video đã rất có ích với những đứa trẻ như em, ở kênh better version e cũng đã xem được 1 video về cha mẹ độc hại vài tháng trước em thật sự rất biết ơn những nội dung mà các chị đã mang lại mọi người là những con người can đảm em tin một ngày nào đó ngọn lửa sẽ này sẽ lớn dần làm cho lớp băng chìm sẽ bớt lạnh giá hơn!
Em đã luôn nghĩ, bản thân em may mắn vì được có cuộc sống "bình thường". Nhưng em chợt nhận ra, em đã sinh ra trong một gia đình độc hại như thế nào, em chưa bao giờ được tự do như những người bạn cùng trang lứa. Thậm chí còn chẳng thể bước ra khỏi nhà khi chưa được cho phép. Bố mẹ em là nhà giáo, không hiểu sao lại luôn áp đặt những kì vọng cao ngút trời ấy lên em và em đã luôn phải đối mặt với áp lực ấy suốt 15 năm cuộc đời, em cũng muốn được tự do lắm chứ...
Theo mình thì ko như v, ba mẹ ta sống xã hội khác cta, một xh cũ hơn với mấy quy tắc rập khuôn, họ cũng đã phải sống chung vs mấy quy tắc nên ngấm v máu r, xh bây h thì ngày càng hiện đại hoá, mấy quy tắc đó cũng dần đưa lên cách mạng r(ns z đi) nhưg ba mẹ cta vẫn chx lược bỏ đc nên vẫn còn áp đặt cta thôi
Rồi bạn cũng đâu biết được là bố mẹ bạn hồi xưa còn phải trải qua những chuyện gì, khoảng cách thế hệ là rất lớn và cần sự cảm thông sẻ chia trong thời gian dài chứ đừng chỉ trực đổ lỗi về một phía. Hơn nữa ba mẹ là người từng trải, lớn tuổi hơn nên khó tiếp nhận những thứ quá mới mẻ, phá cách hoặc đơn giản là chưa chắc b đã đúng :D
8:56 thú thật thì e có một sở thích khá là quái gỡ và chắc ko chỉ riêng e là có ko thôi đâu. Đó là sưu tầm dao và làm trò với tụi nó trông vui mắt lắm, lúc đó thì là cuối lớp 9, khoảng 1-2 tháng j đó nữa là e đã phải thi học kì r. E đã để dành tiền tiêu vặt cả năm chỉ để kiếm cho mình 1 con dao đẹp nhất có thể. Mua nó bằng tiền mà chính bản thẩn mình dành giụm đc cảm giác nó rất j và này nọ ạ. Không vướng bận bởi cái j cả. Và má e phát hiện ra con dao đó, 800k của e (và cá nhân e lúc đó thì số tiền đó quả thực rất lớn vì không phải ngày nào e cũng có tiền cả) bay thẳng vào thùng rác mất hút. Không một lời nào có thể diễn tả nối cảm xúc của e. Cảm giác vừa hụt hẫn vùa căm phẫn vừa cố gắng tự nói với bản thân mình rằng là "mẹ chỉ muốn tốt cho mình thôi".
Mình chỉ muốn khóc, ngày nào mình cũng khóc, mình vừa sợ mẹ mình mất, mình vừa ghét vừa thương ba, mình sống trong 1 ngôi nhà mà mình sợ phải về nhà, mình muốn bỏ đi từ rất rất lâu , mình sống trong sự sợ hãi ,mình sợ nhìn mặt ba mẹ, mình k muốn nói chuyện với ba mẹ vì mở miệng ra k có cái j tốt đẹp để nói với mình, mình có những hành động như nói thẳng vs ba, lấy băng keo dán kín phòng vì không muốn ai vào phòng, mình chỉ muốn ở 1 mình và mình đau đớn vô cùng, mình còn 1 giấc mơ theo đuổi cả đời, mình còn trách nhiệm với gia đình, và mình sợ hãi, mình k biết nữa,ở nhà con cái chỉ là nơi cho cha mẹ xả cảm xúc và có bất kì điều gì mình cũng không bao h chia sẻ cho ai, mình k dám kể ai vì k dám lan tỏa tiêu cực cho bạn bè, nhưng cứ đến tối mình lại tủi mà khóc, nhưng đọc cmt thấy nhiều ng hoàn cảnh khác mình cũng k khá là bao, thôi thì cùng cố gắng các b ạ, mình biết hết tối nay r mai mình sẽ lại tươi cười và làm việc tiếp, vì đến 1 lúc nhìn lại, mình sẽ tự hào vì mình k ngừng chân ! K dc tốn tgian để khóc !!!
Gia đình của tớ cũng toxic như thế. Ngày còn nhỏ tớ học không giỏi, thế là mỗi lần dạy tớ thì cha và chị hai tớ cứ tán và đập đầu tớ vào bàn. Đặc biệt là cha tớ, lúc nào học tớ cũng sợ cha tớ đến mức run rẩy khi cha đứng gần. Nhưng bây giờ tớ cũng học đỡ hơn và ít bị bạo lực rồi. Tớ cảm thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều, mỗi lần cha, mẹ hay chị hai mắng tớ thì tớ cứ tự nhủ là họ đang bị tổn thương trong quá khứ thôi. Tớ biết gia đình tớ cũng rất thương tớ cho nên tớ cứ tha thứ cho họ. May mắn là đến hiện tại mọi chuyện đã lạc quan hơn nhiều rồiii
Mình con đầu nhưng ít nhận được yêu thương từ mẹ mà mình chả có Bố từ nhỏ, khi mẹ mình tái hôn và sinh thêm đứa em trai thì mình thấy bà luôn dành tình yêu thương cho em mình rất nhiều đến nỗi mà mình cảm thấy mình không phải là con của mẹ sự ghẻ lạnh của mẹ làm mình càng lớn càng muốn xa lánh
Với tớ bố mẹ là 2 khiểu ng khác nhau. Mẹ là ng làm tổn thương tớ còn bố là ng chữa lành cho tớ. Nhưng bố tớ đi làm xa, mỗi lầm về chỉ có 1, 2 ngày, những khi bố ở nhà thì mẹ như một ng khác vậy và mẹ luôn nói về cuộc sống khi bố không ở nhà một cách hoàn toàn khác với thực tế. Mẹ luôn phủ nhận những j tớ đã làm, mỗi khi mẹ làm sai mẹ lại đổ tất cả chúng là do tớ , mẹ nói tớ bằng những lời nói cay nhiệt, vs mẹ tớ chỉ là đứa vô tích sự mặc dù trong hai chị em tớ thì tớ là ng mà bố mẹ ít phải lo nghĩ nhất. Và vì thế nên tớ trưởng thành hơn so với lứa tuổi và giỏi che giấu cảm xúc, bên ngoài trông tớ luôn vui vẻ vô lo vô nghĩ nhưng đâu ai biết bên trong tớ nghĩ những j, tớ nhiều tâm sự ra sao.
hồi đó mình ghét ba mình vì ông hay đi chơi, hút thuốc, nhậu nhẹt rồi cãi nhau với mẹ mình nhưng bây h mình chợt nhận ra mình đang trở thành người mà mình ghét
tớ mệt lắm rồi. tớ lúc nào cũng cười cười nói nói trên trường. nhưng tớ cười vì đơn giản tớ muốn quên nỗi đau của tớ. tớ cũng là người mà. mẹ tớ buồn hay tủi thân tớ cũng thương lắm chứ. nhưng mà vì sao phải đổ hết lỗi lầm hay vấn đề của mẹ lên đầu tớ? mẹ tớ là người chỉ biết nghĩ cho mình. chỉ biết vứt cọc tiền cho vài người rồi cho người ta dạy dỗ và quan tâm tớ. mua đồ cho tớ rồi bắt tớ tự dùng, tự tìm hiểu. chứ không bao giờ tự mình dạy con hay giáo dục con. mẹ tớ không biết những gì tớ thích. không biết sở thích của tớ. coi sở thích của tớ là vô dụng. tớ nên hi sinh nhiều vì người khác hơn. nhưng sao lúc nào tớ cũng phải chịu? mẹ tớ so sánh tớ với người khác. nhưng tớ không phải người ta. tớ không được dạy dỗ đúng cách. mẹ tớ chỉ biết đánh. mẹ tớ không chấp nhận khi người khác nói mẹ sai. mẹ chỉ biết đánh để người khác im lặng và không chỉ ra cái sai của mẹ nữa. mẹ tớ không cho phép tớ khóc. mẹ tớ chỉ biết là mình đúng. không nghe ý kiến của tớ. mẹ tớ không quan tâm đến cảm xúc của tớ. mẹ tớ kêu ngày ấy không nên sinh ra tớ. mẹ tớ nên bỏ tớ đi sớm hơn vì tớ không đủ tốt đối với mẹ. tớ không làm mẹ vui.
Đứa trẻ sống trong môi trường đó vì có một tuổi thơ độc hại mà luôn hằng khao khát về một tương lai hạnh phúc. Nhưng nó lại lo sợ một điều, rằng là: Liệu mình có như bố mẹ? Mình có đi vào vết xe đỗ của bố mẹ? Mình có gây tổn thương cho những người xung quanh như bố mẹ đã từng?... Biết bao câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu chúng như thế mà mãi chẳng có câu trả lời.
con biết cha mẹ nào cũng thương con mình nhưng làm ơn đừng áp đặc con quá mức, đừng xâm phạm quyền riêng tư của con con mệt lắm.. sức học của con chỉ ở loại khá nhưng lại ép con vào trường chuyên, con bệnh vẫn k cho con nghỉ ngơi.. cha mẹ à tcam tuổi dạy thì là điều bình thường con biết và con cũng k dám đi quá giới hạn nhưng tsao lại chửi bới con chứ.. con mệt lắm làm ơn đừng ép con tớ đường cùng mà
có lần em đã to tiếng với người ngoài (người đó không làm gì em cả và em biết điều đó là em sai thật) kiểu như... mẹ em cũng lại nói những lời mà hầu như người lớn nào cũng nói là "người ta lớn hơn sao mày lại hỗn như thế?" nhưng... cho tới khi cũng lại một người nào đấy đụng chạm tới em thì em không nói thì.. cũng lại câu "mày giỏi thì mày cãi tay đôi với người ngoài đi kìa, ở nhà mà cãi cha cãi mẹ" em mệt mỏi lắm, từ khi nghe câu nói ấy em chẳng muốn thông cảm cho mẹ em nữa
Cha mẹ ở một số nước phương Tây họ suy nghĩ thoáng hơn.họ nghĩ đơn giản nuôi con tới 18t là cho con tự quyết định cs của con từ công việc tới kết hôn.họ hiểu và tôn trọng quyền con người.k có áp đặt lên con những điều vô lý như ba mẹ sinh con ra là con phải nghe theo 100%
Mình cũng hiểu cảm giác của bạn. Ko thể yêu họ nhiều nhưng cũng ko thể ghét họ nhiều. Ko biết làm gì với 1 mối quan hệ như vậy cả. Muốn tha thứ nhưng lạ ko thể 😊
ba mẹ thì muốn mình làm ông này bà nọ..:v các bạn biết rồi đó.. mình áp lực kinh khủng và muốn tìm đến bác sĩ tâm lý.. ba mẹ mình chẳng ủng hộ mình bất cứ điều gì.. từ chuyện học ở đâu hay làm gì quen ai hay cưới ai..
Cha mẹ mình luôn nhất nhất tin lời tin ý kiến của người ngoài và quay về mắng nhiếc đay nghiến mình dù không biết sự thật đúng hay sai, có hay không. Cả tuần nay chưa này nào mình k cự cãi với cha mẹ. 25t cha mẹ k hài lòng với mức lương 5tr và công việc không tiếng tăm của mình mà bắt mình đổi việc sư phạm và mức lương 3tr. Nuôi m cho ăn hc mà để ngta tới mằng vốn t (trong khi ng ngoài sai) mặt mũi t để đâu :))))
Bạn chỉ có thể cho đi những gì mà bạn có , trồng người là một câu chuyện khó và đòi hỏi cha mẹ không ngừng hoàn thiện chính mình , giáo dục không phải là áp đặt mà là sự sẻ chia quan điểm để tìm ra những khả năng mà mọi người có thể chấp nhận được ở mức tương đối , tuy nhiên rất ít người đủ nhận thức kiểm soát cái tôi của mình để sẻ chia , học hỏi . Giáo dục về mặt bản chất là sự sẻ chia và kết nối
Tớ ghét gia đình gia đình là quát vật không để cho tớ tự do sao tớ làm gì kệ tớ tôi ngủ lúc nào hãy kệ tớ làm ơn đừng bao giờ kiểm soát tớ thấy thật sự tớ rất bất lực rồi làm ơn 😊
Thi thoảng mình nghĩ lại áp lực khắc nghiệt của cha mẹ khi mình ly dị chông, cha mẹ không muốn mình ở vậy nuôi con , đã bắt mình đi lấy chồng, mà lúc đấy mình ko muốn lấy ,chỉ nghĩ thương ba mẹ mà mình lấy cho có chồng. Mỗi lần mình buồn mình lại khóc, buồn lắm mn ạ.
Mình chán lắm rồi. Riết ai cũng xem mình như 1 người khó gần từ bạn bè bây giờ đến cả gia đình. Bây giờ mình thật sự không hề muốn nói chuyện với bố mẹ. Vì bố mẹ mình chỉ muốn mình chơi với những bạn học giỏi, những bạn học yếu thì không. Mình biết là vì khi mình thân vs 1 bạn giỏi trong lớp mình qua nhà bạn đó chơi nhiều lần, bố mẹ mình có vẻ rất vui. Nhưng khi bây giờ mình chơi với 1 bạn học yếu thì thái độ của bố mẹ không như trước nữa họ tỏ ra như không thích bạn ấy thậm chí cứ gọi điện liên tục hỏi mình khi nào về còn khi mình chơi với bạn giỏi thì lại lâu lâu chỉ 1 2 cuộc. Mẹ mình còn bảo đáng ra phải kêu bạn mình trả tiền vì mình đã giúp nó học vì nó học yếu nữa chứ. Khi nhắc đến nó mẹ cứ luôn gọi nó là đứa học dở, học nghề mình thật sự không thích điều đó. Với lại mẹ còn định bắt bạn mình trả 1 nửa tiền xe cho mình vì mình đã đến nhà nó nữa chứ. Từ nhỏ đến giờ mình không ngờ mẹ mình lại còn có những suy nghĩ như thế luôn. Không chỉ mẹ mình cả bố mình cũng thế, năm lớp 7, 8 gì đó bạn mình nói cho nó đi nhờ xe về nhà thì bố mình vẫn chở nhưng có vẻ không thích nó, nhưng khi chở đứa bạn thân của mình (nó học giỏi ý) thì bố lại nói chuyện vui vẻ còn dẫn đi ăn bún nữa cơ. Nói thẳng ra thì có thể mọi người cho mình hỗn, bất kính với cha mẹ, nhưng mình thật sự rất ghét cái tính cách đó của họ. Trong khi bố mẹ của tất các bạn khác đều nói chuyện vui vẻ với mình không cần biết giỏi hay không thì bố mẹ mình lại có sự chọn lọc như thế. Mặc dù mình quen bạn học yếu nhưng tất cả các bạn ấy đều đối xử rất tốt với mình mà? Tại sao phải phá hủy 1 mối quan hệ bạn bè tốt đẹp chứ? Mình có rất ít bạn nên chỉ cần có bạn là mình vui lắm rồi, nhưng mình cũng biết ai tốt ai xấu nên chơi với ai chứ không phải là không, mà bố mẹ mình lại làm thế.
mẹ mình chả thương mình , yêu mình cả , ngày nào cũng về nhà nghe từng cái mắng từng cái roi.. chả quan tâm đến mình nhưng mình áp lực lắm , gia đình mình luôn tạo áp lực cho mình
Tuy rằng mẹ mình chả thương tiếc mình đâu , dù mình ấm ức đến đâu thì lại chửi và đánh đấy không ai hiểu mình như nào ngày nào cũng nghe câu " mày ngày nào cũng báo gia đình này , mày đi mẹ luôn đi gia đình tao không cần mày" haizz mình quá áp lực.. mình cũng hay để ý mẹ mình ít khi thể hiện tình cảm yêu thương với mình thôi..
nhưng khi nghe postcard VSTN? thì đã nhẹ nhõm hơn rồi , cảm ơn postcard này nhé?
mẹ tớ ... chẳng bảo giờ hỏi tớ muốn gì , chẳng lúc nào hỏi tơs cần gì . Mẹ luôn áp đặt tớ theo định kiến riêng của mẹ , tớ chỉ muốn bày tỏ quan điểm của mình ra thì mẹ lại cho là tớ cãi mẹ , mất dạy mà mẹ đâu hiểu trong tớ rất muốn đi những nơi tớ thích , rất muốn làm những điều tớ thích , thì trái ngược với suy nghĩ của mẹ thì tớ thành đứa trẻ hư , đưa trẻ mất dạy , đua đòi, tớ rất muốn mẹ thấu hiểu tớ một chút , cảm thông cho tớ một chút....
mẹ tớ cũng giống v ...
😔
đúng vậy nói lại thì là hư . là bất hiếu . nhiều khi cha mẹ sai nhưng luôn áp đặt . và cho mình là đúng . có thể nói là nhiều bậc cha mẹ rất khốn nạn
giống mình 🥺
gửi cậu một cái ôm
Không phải đứa trẻ nào cũng được sinh ra trong gđ hạnh phúc , tôi chỉ có thể chấp nhận sự thật này và cố gắng sống thật tốt để kiếp sau nếu có may mắn làm con người thì sẽ được ông trời ban cho 1 người mẹ tốt chứ không phải người mẹ hiện tại của tôi ( 1 người mẹ đáng sợ
Tớ có những vấn đề về gia đình từ khi còn nhỏ, tớ tiêu cực vch, mấy cái postcard của kênh đúng kiểu nói đúng được tâm trạng của tớ ấy, cảm giác được an ủi, kiểu mỗi lần nghe là khóc luôn=)) mà những lúc muốn nghe bố mẹ lại toàn ở gần đấy làm không dám mở lên nghe tại sợ khóc á=)) tìm được đến kênh nhờ tik tok, xong nghe postcard của kênh xong không tìm được kênh nào ưng hơn kênh này được nữa luôn ạ=))
Tớ ko hiểu được cảm giác của cậu... Nhưng cho tớ ôm cậu một cái nhé 🥺 Cố lên nhaa
Mẹ tôi là một người bảo thủ, áp đặc cả ba lần mà tôi cố gắng bầy tỏ cảm xúc, mong muốn của mình là lúc 12-16 và 18 tuổi và cả ba lần mẹ tôi đều gạt phăng mọi lý lẻ của tôi sang một bên bằng câu nói "tao là mẹ của mày, mày không có quyền nói lại" cả ba lần tôi đều có cùng một cảm xúc đó là câm phẩn, là sự bất lực với chính người mẹ của mình. Và kể từ năm 18t đến giờ tôi vẫn không thể tha thứ cho mẹ. Từ năm 18t đến nay thay vì như các bạn lo phát triển bản thân, lo cho tương lai sự nghiệp thì tôi lại cố gắng để chửa lành những tôn thương tâm lý mà mẹ đã để lại cho mình đã hơn 6 năm rồi mà nó vẫn như ngày hôm qua. 2 lần trầm cảm và chứng rối loạn lo âu dai dẳng kèm theo nhiều bệnh lý vì stress lâu ngày và tình thương yêu bao la của mẹ vẫn đang ăn mòn tôi từng ngày. Video đã phần nào giúp tôi cảm thấy được an ủi ít nhất là lúc này đây khi tôi vẫn chưa gục ngã
Hongg được buồn đâu nháa?
Cha mẹ mình lại ngược lại, luôn muốn lắng nghe người con của mình. Nhưng lại chưa thể bộc lộ rõ cho con thấy mà luôn dùng cả tấm lòng, đôi bàn tay thô ráp đó bao bọc con, biết con phạm lỗi nhưng chưa bao giờ quát mắng con mà chỉ ân cần chỉ dạy khi con đã bình tĩnh và thật sự sẵn sàng. Tuy không được ăn học đầy đủ nhưng luôn dành cho con những thứ tốt nhất, luôn thay đổi để có thể thấu hiểu con hơn. Dù cho cha mẹ nghèo về tiền bạc nhưng chưa bao giờ tiếc thứ gì mua cho con, dù cho cha mẹ thiếu hiểu biết nhưng chưa bao giờ thiếu sự kiên nhẫn với con. Ai không biết có thể nói bố mẹ hiền và luông chiều con nhưng gia đình tôi lại thấy đó là cùng con cảm một mái ấm gia đình , nơi mà bản thân mình có thể về mà khóc òa lên .Tôi chỉ thấy mình thật ích kỷ khi có một gia đình tuyệt vời như vậy mà bản thân lại quá ích kỷ nhiều lúc đã không trân trọng nó. Lớn hơn rồi tôi mới thấy rõ, dù ngoài kia cha mẹ có ra sao nhưng về nhà luôn là một nụ cười hồn nhiên mặc kệ ngày mai bản thân có ra sao nhưng con luôn là mục đích bố mẹ cố gắng từng ngày. Tôi chỉ mong có thể giúp hay làm gì đó cũng được, để cho họ thấy được tấm lòng của tôi đối với công dưỡng dục đó không gì trả được. Đó không phải món nợ hay gì khác, đơn thuần là cha mẹ đã hy sinh cho con rất nhiều và con muốn bù đắp lỗi lầm trước đây đã làm cho cha mẹ tổn thương cũng như muốn ở bên chăm sóc quãng thời gian xế chiều còn lại. Chỉ ước cha mẹ khỏe mạnh dù cho đã muộn rồi.
mình y bn lunn
Mình chỉ mong các bạn đã bị hãy nhận ra và nhớ về nhưng xúc lúc đó để sau này ko chửi đánh đập con cái của mình như họ. Bạn ko thể thay đổi ba mẹ của bạn nhưng bạn có thể thay đổi chính mình - những ba mẹ trong tương lai.
Mình đã tự hứa với bản thân rằng mình sẽ ko đánh con của mình nếu sau này mình làm ba. Bồi đắp kiến thức để trở thành một ng ba tốt
Cảm ơn bạn ❤
K được lựa chọn nơi sinh ra. K đc lựa chọn cha mẹ. Nhưng thái độ và hành động là do bạn quyết định. Nếu là đứa trẻ hiểu truyện tôi tin cs sẽ có góc nhìn khác
Mình đã từng có thể chia sẻ những cảm xúc với ba mẹ, nhưng đổi lại chỉ phán xét, xem nhẹ những cảm xúc ấy để rồi giờ đây nhà đối với mình chỉ là nơi để về vì nghĩa vụ, cảm xúc là thứ nuốt vào trong chứ không phải là để giải bày.
tớ cũng giống cậu , chúng ta cũng cần đc tôn trọng đúng ko 😊chúng ta cùng cố lên nhé tớ tin chúng mình sẽ đc người khác coi trọng đúng ko
Chúc các cậu sẽ trở nên tốt hơn. Sau khi đọc cmt ở đây thì biết bản thân mình không hề cô đơn. Nó như là 1 điều an ủi khiến cho bản thân mình cảm thấy có 1 chút giá trị trong cuộc đời này.
Xem postcard này, tớ nhận ra mẹ tớ trong đó, mẹ tớ luôn lén xem tin nhắn của tớ, và luôn trách tớ về một việc tớ nhắn tin với bạn thân tớ mà chủ đề không liên quan gì đến trò chơi điện tử trong khi mẹ t chả biết tớ và bạn tớ nhắn về chủ đề gì..Mẹ tớ luôn quan tâm điểm số giống một phần trong video "cha mẹ ái kỉ", mẹ tớ không quan tâm về bài nó khó như nào, về sự nỗ lực của tớ ra sao, mẹ luôn thế..Tớ rất cáu, rất phẫn nộ và buồn bã, stress liên tiếp dồn vào tớ..Khi xem tập này của Vì sao thế nhỉ! tớ cảm giác như Vì sao thế nhỉ nói lên nỗi lòng tớ phần nào..Tớ rất thích kênh Vì sao thế nhỉ! , postcard của Vì sao thế nhỉ! luôn làm tớ thấy nhẹ nhõm hơn!
Cố gắng lenn nha❤
Giống tớ : |
😢
Mình thích xem Podcast của bạn từ lúc nghe về chú cá voi 52Hz, không chỉ giọng đọc hay và cảm xúc, nội dung bạn làm rất chất lượng, không phải chỉ từ cảm xúc cá nhân mà cần phải dẫn chứng và tìm nguồn tài liệu đáng tin cậy. Mình thích cách bạn hành văn cũng như truyền đạt nhẹ nhàng đến người nghe. Không sáo rỗng, tự suy, tự diễn. Chúc kênh sẽ càng ngày phát triển và ra những sản phẩm chất lượng nhé.
nhờ VSTN tớ dc truyền ko ít đọng lực trong csong, việc học, giải tỏa nhiều áp lực từ gd. Đi học về mình mệt mỏi, ko còn động lực cho hôm sau . nghe xong áp lực bay ht đi lun á. tớ cmon vstn rất nhìuu
Cha có hỏi tớ muốn gì nhưng… hỏi khi đang la mắng tớ “Mày muốn gì?”.
Mỗi khi la mắng, tớ đều bị người lớn hạ thấp danh dự, tuông ra những lời nói tiêu cực đánh thẳng vào trái tim tớ, tớ buồn lắm
mỗi lần tớ định tử tự vì áp lực gđ tớ đều nghĩ nếu cố gắng sống thêm 1 ngày nữa đến lúc lên đh thì sẽ đc thoải mái thực hiện ước mơ, công việc muốn làm mà không ai quản, tớ cũng mong tớ tiếp tục đc đến lúc đấy
Mình mong cậu sẽ hạnh phúc❤❤❤ Nắng sẽ lên và ngày mai vẫn có cậu
PS: người lạ cùng tên
Thương❤ mong e cố đc đến lúc đó. Chị đã từng đặt dao vào tay nhg k cắt, vì sợ đau🥲. Rồi thời gian cứ trôi, cũng đến cái ngày chị chuẩn bị đủ tài chính để dọn ra ngoài với lời thề thà chết đói dưới gầm cầu chứ nhất định k quay về. Trộm vía từ khi rời khỏi căn nhà đó cs của chị tốt hơn từng ngày. Bây h 1y chị chỉ về vài lần dịp Tết vs giỗ họ hàng. Mong e cố gắng đối xử tốt với bản thân mình để tự bù đắp cho tuổi thơ...
Rất stress, rất muốn giải tỏa, nhưng bố mẹ không hiểu, không lắng nghe, nhưng lại đòi hỏi con luôn luôn phải vâng lời hiểu chuyện. Vừa phải nuốt cảm xúc vào trong, vừa phải nghe lời bố mẹ. Một đứa non nớt như con sao chịu nổi được 1 gia đình toxic như vậy chứ.
Con sẽ báo hiếu nếu bố mẹ cần, nhưng con sẽ không bao giờ tha thứ cho 2 người, vì 2 người đã nhiều lần coi thường cảm xúc của con.
Con phải tập trung học hành, có công việc tốt, tự kiếm tiền tự nuôi bản thân, tránh bố mẹ càng xa càng tốt. Con xin lỗi vì bất hiếu, nhưng 2 người đã khiến con trở nên như vậy.
gia đình của tao siêu toxic luôn ạ . những quan điểm chèn ép , dồn chặn người khác vào một khuôn khổ mà họ coi là đúng . nói sao nhỉ , đúng là họ chỉ muốn nói cho nhẹ lòng mình nhưng lại cứ phải dùng những từ ngữ sâu cay nhất cho hả giận . vậy ai là người không biết giận biết phẫn nộ ? sau đó dùng cái lí do " tôn trọng " để ép con phải nhẫn nhịn và sau đó thì " sao mày không biết nói lại người ta " .
Ra riêng đi bạn. 1 đi k trở lại luôn 😂
Giống -)))
Em thương mẹ em lắm mẹ em tuyệt vời mẹ em tốt nhưng cuộc đời lại đối xử với mẹ quá tệ khi em đi làm kiếm đc đủ tiền nuôi và chăm sóc mẹ thì mẹ tuổi đã quá cao rồi thương mẹ ! Mẹ ơi con yêu mẹ lắm ước j mẹ sống thật hạnh phúc và kiếp sau mình gặp lại nhau mẹ nhé con sẽ thương mẹ và yêu mẹ nhìu và mong mẹ sẽ hạnh phúc ko phải trải qua những điều đau khổ như thế này nữa mẹ hạnh phúc mãi mãi mẹ nhé !😊
Em đã từng trải qua những lời lẽ miệt thị, cay nghiệt hằng ngày và những trận đòn roi hằn lên cơ thể em, dù đã trải qua nhưng kí ức từ nó vẫn khiến em mãi mãi không thể quên
cố lên bạn ơi sau này khi có con chúng ta sẽ cho con mik một cuộc sống tốt hơn chúng ta bây giờ, nên bạn hãy sống thật tốt để còn cho con mik thật hạnh phúc bạn nha
@@__Bili__ Cách ba mẹ dạy bảo mình làm cho mình không muốn có con một chút nào, lỡ như mình bị ảnh hưởng từ ba mẹ thì con sẽ khổ
@@HuynhCaoVanAn ôm bạn 1 cái, mình cũng có tuổi thơ và nỗi sợ giống bạn. Dù cho mình nhận thức về chữa lành sớm và đã thử qua nhưng nó cũng chỉ giúp vơi bớt phần nào, những vết thương đó vẫn thường xuyên tìm về làm mình giật mình bật khóc giữa đêm.
Chẳng biết khi nào chúng ta mới tự tìm được cho mình một lối thoát bạn nhỉ.
Chỉ khi một thế hệ bố mẹ không còn muốn dạy con kiểu cũ nữa, muốn cho con môi trường phóng khoáng nhất để con phát triển thì trò đùa "asian parents" mới thật sự chấm dứt
tha thứ có thể tha thứ nhưng liệu có thể yêu một người đã cứa lên trái tim mình những vết thương đau đến xé lòng một lần nữa không
Em là một đứa trẻ ngỗ nghịch, quậy phá mà vẫn được ba mẹ yêu thương đấy thôi
Ba mẹ siu yêu thương em dù em là người gây ra lỗi lầm
Thay vì tình yêu thì có lẽ là nỗi sợ hãi và nỗi hận thù giấu kín
Tớ sẽ không bao giờ tha thứ cũng không bao giờ quên, một người ngoài chẳng máu mủ ruột thịt gì còn có thể vì yêu mà thay đổi lời nói hành động để khiến tớ hạnh phúc mỗi ngày, nhưng tại sao mẹ là mẹ tớ nhưng lại không thay đổi được một chút nào dù tớ đã không ít lần bất lực cầu xin
tuy biết bố mẹ mình nhiều khi có những ứng xử và cách dạy dỗ khiến mình tổn thương. Nhưng mình hiểu chính họ cũng có những vết thương thuở thơ ấu ghim chặt trong lòng mà chính họ cũng không nhận ra. Vô tình bố mẹ lại phóng chiếu điều đó ngược lại lên nhưng đứa con của họ, thế nên lúc còn nhỏ mình thấy giận thậm trí ghét bố mẹ lắm, nhưng lớn lên mới thấu hiểu, thương và thông cảm với bố mẹ nhiều hơn. Cảm ơn Better Version đã làm nội dung thật hay và ý nghĩa, nó khiến mình suy ngẫm rất nhiều, chúc kênh có những thành tựu mới hơn nha
"Nếu mẹ chưa từng sinh ra con thì đã sống vui biết bao nhiêu" "Chả biết sao đẻ ra đứa như m" - cứ tưởng trên phim thôi mà không biết từ khi nào nó đã trở thành câu cửa miệng của mẹ. Biết mẹ thương mình, vất vả nuôi mình ăn học mà vẫn chạnh lòng kiểu gì ấy ^^ Đôi lúc chỉ mong mẹ đừng tỏ ra chán ghét khi mình hào hứng kể về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.
nghe xong cảm thấy may mắn vì mẹ mình quá tuyệt vời
mình nhớ một lần mình tắm vì xả nước khá to mà mẹ gọi mình không nghe thấy, mẹ liền phi đến phòng tắm mở cười mà dùng câu đánh mình, cây ấy vì dùng lực quá mạnh mà gãy, nó đâm xuống da thịt mình nhưng khi đi xuống nhà bố mẹ nhìn thấy cũng chỉ nói : " m làm gì mà bị đánh ' " oan không ? " " lần sau ngoan đi không lại để mẹ đánh, mệt lắm"
Mình luôn sợ tiếng la mắng của mẹ, từ đó mình ám ảnh cả những lời nói xung quanh. Mình không rõ bản thân có đang phản ứng một cách quá đáng hay không nhưng mẹ đã cho mình những cảm xúc tiêu cực ảnh hưởng đến quá trình mình lớn lên. Mình 12 rồi, dù đã chứng minh với ba mẹ mình cố gắng đến mức nào nhưng mẹ luôn phủ nhận "tao sợ m rớt tốt nghiệp", " mày sống làm gì có trách nhiệm đâu? M luôn vô trách nhiệm mà" , "không có kỷ luật",.. Điều này làm mình luôn thấy bản thân mình rất kém cỏi, nó hạ những quyết tâm cố gắng của mình như chẳng có gì. Mình biết mẹ như vậy là lo cho mình, nhưng dù bao lần mình có nói mẹ hãy nói chuyện từ từ thôi thì mẹ vẫn quát lên, vẫn nói mình ngu, mình sẽ không Đậu tốt nghiệp.. Dù mình là hsg, trên trường luôn tích cực nhưng hễ về nhà mình thật sự đang trốn tránh mẹ của mình. Bởi mình không được công nhận, hóa ra do mình quá thất bại nên như vậy hở?
Mik ik chang bạn
chia sẻ nỗi buồn cùng em. chị đã 35 tuổi và chị trải qua chính xác những gì em nói khi chị còn học cấp 3. và em biết không, dù chị cũng hay bào chữa giùm mẹ mình rằng do mẹ lo cho mình, nhưng thật sự không phải vậy. họ sẽ càng ngày càng lấn tới giới hạn của bản thân em. vì ngay trong tiềm thức của họ, họ không tôn trọng con mình em à. Nên em hãy cố gắng tự lập và rời khỏi môi trường độc hại đó.
" con đang dùng tiền của ba mẹ, ở nhà của ba mẹ nên ko đc quyền có ý kiến, phải nghe lời bố mẹ" đó là những điều mà mình đc nghe :)
😊
tớ cx vậy nhưng nó bị đay nghiến quá nếu cậu có kinh nghiệm chia sẻ giúp tớ nhé
Không, không hề ổn, t ko muốn về nhà, t ghét cái ng đang có mặt ở nhà, chửi tục rất nhiều, to tiếng rất nhiều, t muốn rời khỏi đây, rời khỏi chỗ này, t ko muốn ở lại nữa
tôi đã muốn ròi khỏi thế giới này rồi☺
đôi khi tớ tự hỏi :"tại sao cha mẹ lại muốn con phải là theo, nghe theo, tôn trọng mọi ý kiến của họ mà chưa từng tôn trọng bất cứ một ý kiến nào của con"
Bố mẹ tớ cũng như thế. Một người là quân nhân, một người là công chức nhà nước nên họ luôn khắt khe vói mọi thứ trong cuộc sống của tớ. Mỗi khi tớ nói lên suy nghĩ của bản thân thì họ lại cho rằng đó là vớ vẩn, linh tinh, thái độ lồi lõm thậm chí là bảo thủ và coi nó là a dua với bạn bè trên mạng, mất dạy. Mẹ luôn muốn tớ phải chuẩn theo hình mẫu của mẹ. Phải học giỏi, phải ngoan ngoãn, không được đi chơi, không được yêu đương, không được cãi lại cha mẹ, mọi thứ phải tuân theo ý của mẹ. Có những lúc họ chửi tớ thậm tệ mà chẳng hề quan tâm tớ nghĩ gì, cảm xúc như thế nào. Họ luôn có suy nghĩ tớ bảo thủ, bố láo nhưng lại dùng chính thái độ ấy để mắng chửi, hạ thấp cái tôi của tớ. Chắc có nhiều người thường tâm sự mọi thứ với bạn bè như tớ, mỗi khi được tâm sự như thế tớ có cảm giác tảng đá gánh nặng trong lòng được trút bỏ. Đối với mẹ tớ đó lại là những thứ vô bổ. Mẹ luôn nói tại sao lại không tâm sự với mẹ tại sao lại không nói mọi thứ với mẹ nhưng mẹ lại chưa bao giờ nghĩ đến việc mẹ luôn bác bỏ xúc phạm các ý kiến của tớ. mẹ luôn nới tớ là do mẹ đẻ ra, sống trong nhà của mẹ, nên mẹ có quyền quản lý tớ, xâm phạm vào quyền cá nhân của tớ. họ luôn cho rằng bản thân mình đúng mà những đứa trẻ như chúng ta chỉ có thể nghe theo mà không được phản kháng. cuộc sống ấy như dày vò tớ từng ngày. thậm chí tớ không dám kể về các mối quan hệ của tớ, tớ đau như thế nào. đến tận bây giờ, tớ đang có nguy cơ mắc phải trầm cảm nặng, đang là người thuộc LGBT (Bisexual) và không biết phải làm sao thì tớ cũng không muốn tâm sự với mẹ. chưa bao giờ đặt suy nghĩ của tớ vào trong đầu , chưa bao giờ họ thông cảm cho tớ chưa bao giờ... đôi khi chỉ là mấy câu an ủi nhưng mẹ cũng không thể dành cho tớ. tớ như một con quay quay vòng trong chính cuộc đời như một đại dương đen mà chỉ biết tìm một chút sự cầu cứu từ các cậu....
Cảm ơn VSTN vì tập podcast này giúp tớ chữa lành được một phần trái tim đã héo tàn, đầy những vết chai sẹo chồng chất của mình.
Mong rằng cuộc sống bạn sẽ tốt hơn từng ngày , dù chỉ một lần thôi hãy dũng cảm nói ra những câu chữ bạn đã viết ở trên cho bố mẹ nghe nhé
Hãy nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể bạn nhé , và hãy kiên trì nói hết dù cho ba mẹ ngăn không cho bạn nói hết
Chúc bạn luôn bình an
@@baihocnho cảm ơn bạn nhé đọc được mấy dòng của bạn mà tâm trọng mình cũng tốt lên đôi chút r
Cuộc sống tôi từ nhỏ ko dk tình thương từ ai.mẹ mình thì toxic cay nghiệp vs con cái,cho họ là đúng dù có làm gì mẹ cứ kể lệ ngta là sai mỗi lần mẹ mình bực tức toàn là chửi con cái cay đắng.bây h tui bị tại nan tù tội mẹ tui cũng chửi tui ko ra gì.thấy hàng xóm ngta cha mẹ ngta phúc hậu làm ăn đủ thủ mà mẹ luôn chèn ép con cái.nhiều lúc cũng muốn kết thúc lắm .cảm buồn tui.ko ai hiểu
khi xem dc postcard nay thì mình cũng biết dc rang me mình cx ở trg này, mẹ mình hay đọc tnhan của mình, đọc nhki của minh, luon phàn nàn khi mình di choi vs ai do, me mình chi cho minh chs vs nhg ng mà mẹ chon, minh luon dau long khi mẹ mình ns những câu như"thái độ của con làm cho me cực kì bực mình", cho dù chỉ là minh lỡ tay, me k nghe minh gthic, me luon cho rang minh sai, minh k cs co hoi, me luon đè minh xuống, mình thực sự rất bức xuc nhma k lm dc ji, minh thậm chi con bi lap camera trg phòng, minh k cs su rieng tu, lam ji cung bị me noi. minh co 1 anh trai va 1 em trai, minh la con giua va nhu mng bit thi cn giữa thg bị lãng quên, va minh cx vay. me luon qtam anh trai va em trai nhg la chang ben mảng tới mình chut nao, minh luon uoc ràng mình co the là anh trai de dc tu do di choi ma k bị me ns, minh luon nghi rang vsao minh dc sinh ra, vi sao the nhi?
Là 1 ng mẹ tôi cũng thấy đôi khi mình cáu gắt trong việc dậy con nhưng rất may tôi đã k như mẹ t. 1 ng cay nghiệt với chính con gái mình. Có lẽ 1 phần vì mẹ và tôi xa nhau quá lâu . Hơn 10 năm nhưng đó là cả quãng tuổi thơ của t. T lớn lên như cây như cỏ tự khôn tự lớn . Xa quá lâu đủ để tình thương nó phai nhạt dần để giờ sống với nhau nó như địa ngục. Mẹ đẻ mà như kẻ thù. Đôi khi muốn dậy con cái bà lại yk vào khi chưa kịp nói lời nào. Nhưnh dù sao bà cũng sẽ là tấm gương để tôi nhìn vào và giúp tôi k phạm sai làm khi đối xử với nhúm ruột của mình
Bản thân mình đang trong tuổi dậy thì. Mik vừa ko thích vừa thương bố mẹ. Ko thích là bởi bố mẹ lắp camera trong phòng tớ. Theo dõi tớ làm gì này kia. Tớ khó chịu lắm. Tớ muốn nói ra nhưng tớ ko thể. Trước khi lắp cam tớ toàn ở trong phòng khóc thầm nhưng bây giờ có nó tớ chẳng còn muốn ở trong phòng để khóc. Nơi duy nhất tớ giải toả những cảm xúc chỉ ở nhà vệ sinh. Thương là bởi bố mẹ dành cho tớ điều tốt nhất nhưng tớ ko thích cách mà họ quan tâm kiểm soát tớ từng tí một
9:20 trước đây tui cũng cố gắng mềm mỏng để chỉ ra cho mẹ cái sai, tui cũng ráng suy nghĩ chắt lọc từng câu từ nhẹ nhàng, ý tứ nhất để nói: "Ừm- Mẹ ơi! Con thấy việc mẹ đọc và tự nhắn tin cho bạn bè con chưa đúng lắm á mẹ, con thấy như vậy là không nên, giáo sư này có nói... nó mới ok á mẹ. Mẹ đừng nên như thế nữa nhé mẹ." Biết gì không, tui luôn bị ăn tát T-T Giờ thì tui hết dám ý kiến, góp ý gì luôn.
thay vì gạt đi cảm xúc của bản thân để hiểu và cảm thông thì hãy công nhận cảm xúc của mình và sống thật với nó😊 rằng mình có hạnh phúc thật k
yêu mà vô bổ thì tốt nhất là không nên đẻ ra
Sớm muộn chính chúng ta sẽ tìm ra cách. Chúc tất cả chúng ta vượt qua được tất cả để có một cuộc sống CHẤT LƯỢNG nha!!!
❤❤❤
Mình thấy mệt mỏi khi phải nghe những lời nói cay độc, đôi khi còn là những lời nguyền rủa
Chưa bao giờ tâm sự bất kì j vs bố mẹ vì k ai chịu hiểu mà cho rằng mk chỉ toàn suy nghĩ ltinh ☺️
Làm cha làm mẹ họ muốn tốt cho con nhưng có thể họ không biết cách nên đã làm cho con họ bị tổn hại đặc biệt là tổn hại về tâm lý. Làm cha làm mẹ họ cũng có thể mắc những sai lầm trong việc đối xử với chính con của họ. Bởi vì họ không có kiến thức tâm lý nên đã ảnh hưởng tiêu cực đến con họ. Mình nghĩ rằng sẽ không hề dễ dàng để những người con có thể vượt qua được tâm lý đó. Một cách hay mình nghĩ có thể áp dụng đó là giành tất cả thời gian và tâm trí cho việc học lúc đó bạn sẽ không còn thời gian nào để bận tâm về chuyện ấy nữa!
Một con người người hiểu chuyện mệt thật 🤗
tớ không giám có con sợ rằng mình sẽ làm đau một sinh linh bằng chính nỗi đau của bản thân chỉ mong rằng sau khi ra đi tôi sẽ kịp đóng góp một điều gì đó như hỗ trợ trại trẻ mồ côi để mong an ủi bản thân🥺🥺
mình còn nhớ, trong bữa tối hôm ấy, mẹ nói vs mình là sau này mình đi làm có tiền thì mỗi tháng phải nạp cho bố mẹ mỗi người 2tr, nếu ko mẹ mình sẽ chặn đường xe mỗi lúc mình đi làm về để ăn vạ hoặc bảo bố uống rượu rồi đến trước cửa nhà mình để ăn vạ cho mình xấu mặt vs mọi người. Bố mình ngồi bên cạnh cũng gật đầu đồng ý. Mình biết, đó chỉ là câu nói đùa của mẹ thôi nhưng không hiểu sao mình nghe mẹ nói vậy chẳng khác gì mẹ đẻ 3 chị em mình như 3 cái bảo hiểm tuổi già vậy.
Mình còn nhớ, mẹ mình từng đọc trộm tin nhắn, đánh đập, ném điện thoại, bố còn nắm tóc mình kéo lê khắp nhà vì mình thi trượt môn toán. Mình biết mình học kém toán, nhưng mình cũng có những cái giỏi khác như mình vẽ khá đẹp và học khá tiếng anh, mình thường đạt điểm 10 môn tiếng anh ( mình nói thật ) và có lẽ 2 môn này là 2 môn mình tích cực và tự tin khi học. Nhưng khi mình dành được điểm 10 thì mẹ thậm chí còn ko quan tâm, bố thì gật đầu cho qua chuyện, dần dần, mình chẳng hứng thú vs 2 môn này nữa, mình học kém hơn hẳn. Lúc đki nguyện vọng đh, mẹ bắt mình phải học sp tiếng anh, mầm non, giáo dục tiểu học, bố thì bảo làm công an, bác sĩ, viện kiểm sát ( vì chị mình ko đỗ ngành này nên chuyển hướng sang cho mình ). Và giờ mình đang học sp tiếng anh theo ý mẹ dù mình chẳng thích thú hay có đam mê gì nhưng nghĩ lại thứ mình cần nhất bây giờ là sống thôi
chúc bạn sớm chữa lành tâm hồn , sống một cuộc đời hạnh phúc ❤
Không hợp nhau tốt nhất là mình nên tự lập ra ngoài ở thỉng thoảng mới về thăm cũng được . Ai nói gì kệ họ cuộc sống là của mình cuộc đời là của mình không ai có quyền lấy đi điều gì cả và ai cũng xứng đáng có được hạnh phúc trong cuộc đời😢😢😢
nỗi lòng của những người con
Đúng là như vậy, mình từng là 1 học sinh rất hiền và biết nghe lời bố mẹ, nhưng khi lên cấp 3, biến cố đã đến với mình khi hàng xóm nhìn thấy mình hút thuốc lá (do họ nhìn thấy ng khác giống mình) nên mách với mẹ mình là mình nhỏ tuổi đã hút thuốc lá. Và từ cả ông bà , bố mẹ người thì chửi, người thì vả, người thì thất vọng. Lúc đó mình ko chứng minh đc gì nhưng suy nghĩ lúc đó mình đã khác hẳn, cứ lành tính thế này vẫn bị hiểu lầm đc, họ chưa bao giờ nghe mình nhưng sẵn sàng nghe ng khác vu khống thì mình chẳng có lý do gì phải nhẫn nhịn nữa. Và từ đó mình bật bố mẹ như chém trả, và cho đến nay mình vẫn có suy nghĩ đối đầu với bố mẹ ko phải vì chuyện hút thuốc lá nữa mà là sự toxic của họ. Mình chấp nhận bị mang tiếng láo lếu, mất dạy để đánh đổi lời nói của mình để cho họ hiểu. Tầm đó thì cần gì cái mác "con ngoan" nữa. Cho đến khi tốt nghiệp DH xong vào SG thì mình mới thấy nhẹ nhõm biết bao.
Tớ bị bỏ rơi về mặt cảm xúc từ bé để giờ tớ vô tình làm tổn thương ng khác trong vô thức
Trước khi trở thành cha mẹ thì cũng từng là con cái vì vậy hãy hiểu cho con cái đừng đem kỳ vọng của ước mơ trưa thực hiện của bạn thân lên con cái đó là cuộc sống của con cái con cũng có ước mơ cũng muốn được yêu thương
Em đã rất may mắn khi là con của ba mẹ. Ba mẹ không xem nhật kí của em, không kiểm soát em. Mặc dù ba mẹ không hiểu được hết những gì em cố gắng giải thích và cố gắng theo đuổi nhưng ba mẹ cũng chưa bao giờ bác bỏ những lời em nói. Em cảm thấy mọi thứ rất tuyệt
mình thực sự đã khóc khi nghe postcard này vì thấy hình bóng của mình ở đâu đó trong những chiếc postcard mà kênh đăng. mình biết tới kênh từ postcard này, không hiểu sao ytb hiển thị chiếc video này và mình đã ấn vào xem vì tiêu đề, và rồi giờ mình đã rất yêu thích kênh.
thật sự chỉ là tình tớ tớ chỉ muốn chữa lành vết thương trong bản thân, không ngờ tìm được kênh nyaf nghe mỗi bài post đều đứng cảm xúc hiện thực bây giờ nghe xong là khóc lun :(( thật sự mong bạn ra nhìu video chữa lành hơn !
Xem postcard xong tớ thấy bố mẹ tớ trong đó .bố mẹ tớ chẳng lén xem tin nhắn của tớ với bạn bè mà họ công khai bắt tớ mở lên cho họ xem,trong kì thi vào 10 lần đầu thi thử tớ điểm rất thấp (đợt đó tớ chẳng ôn gì cả,tớ chỉ đơn giản nghĩ là đi thi thử xem tớ làm đc bao nhiêu ) rồi qua bao ngày tớ ôn tớ đã đc điểm cao hơn điểm đầu rất nhiều ,tớ đã cứ ngỡ sẽ đc khen nhưng rồi chỉ đc nhận lại một câu nếu cố gắng hơn đã đc điểm cao hơn r^^tớ đã cố gắng hc,làm bài thật cẩn thật tớ lm ht sức mà mình có thể nhưng rồi họ vẫn chê điểm tớ thấp thực sự lúc đó tớ thấy thất vọng vô cùng…khi xem tập postcard này của vstn tớ thấy đc chữa lành rất nhiều^^thankk
Các bạn trong bình luận không buồn nữa nhé! Còn tớ,còn bạn bè,còn mọi người luôn bên cạnh cậu. Không buồn nữa, Thương!
Mong ad làm thêm nhiều podcast về cha mẹ gia đình như thế này nữa ạ, em thật sự rất thích nội dung của kênh. Chúc năm mới kênh ngày càng phát triển và thành công 🔥
lúc nghe xong như cảm xúc cả 1 tuổi thơ ùa về tuy không quá buồn nhưng cảm giác như mình đang làm một phần của câu chuyện vậy từ lúc nghe kênh mình hiểu hơn về bản thân và cũng cảm giác được nhưng mất mát mình là do đâu mà ra. Cảm ơn Vì sao thế nhỉ đã luôn nhiệt huyết và luôn đem lại những điều tuyệt vời như thế này.
đối với mình,trong "mái ấm" mà người đời gọi là nhà ấy chính là địa ngục mà mình chẳng bao giờ muốn trở về.Dưới mái nhà ấy mình chỉ là một đứa kì quặc,vô cảm,ít nói,mình chưa bao giờ nhận được sự lắng nghe hay lời chia sẻ.Gia đình mình rất tệ,sau những bức tường mang hai chữ"tình thương" ấy chính là những lời chửi rủa,những câu nói xúc phạm,chịu bạo lực ngôn từ một cách nặng nề không chỉ thế những trận đòi roi,những lần bị đánh vào đầu,những cú tát mạnh vào mặt,..chính là những điều mà những ngày tháng qua mình phải trải qua.Chắc một phần cũng vì vô tình có mình mà ba mẹ mình phải cưới nhau,mình chính là một đứa sao chổi gây ra bao xui xẻo đến với căn nhà này.Có phải vì mình có trên đời nên ba mẹ xấu hổ,nhục nhã,ghét bỏ không?Mình cũng chẳng biết nữa nhưng có lẽ sự tồn tại của mình trên thế giới này chính là điều sai lầm mà không ai trong gia đình mình mong muốn,mình chính là bao cát để mọi người xả cơn tức giận,trút mọi điều bực bội,lời nói gai góc nhất vào.Họ luôn lấy lí do để mình tốt hơn,giỏi hơn nhưng những câu từ mà họ thốt ra lại để lại cho mình những suy nghĩ xấu về bản thân,nghi ngờ năng lực và đã rất nhiều khi mình muốn kết thúc cuộc đời "vô danh" này.Nhưng cuộc đời mình chẳng phải cái gì cũng tồi tệ đến thế,mình còn ông bà nội ngoại,hai em nhỏ và những người bạn tuyệt vời.Mình đã an ủi và trấn an bản thân rất nhiều,mình tốt hơn không chỉ vì những người thân yêu,mà còn là vì mình còn rất nhiều cơ hội để mình nắm bắt,mình vẫn còn tương lai phía trước.Mình thầm cảm ơn tới cuộc đời vì mình còn có đủ nhận thức sau những lần muốn nhắm mắt ngủ một giấc thật sâu.Cảm ơn vstn rất là nhiều vì đã đồng hành với mình một năm vừa qua.Chúc kênh sẽ có thêm nhiều thành tựu,ra nhiều tập podcast chất lượng hơn nữa.Chúng ta cùng cố gắng nhé!
Lúc nghe được vid này, mình đã không kìm được nước mắt
em xem video với tâm thế rất tích cực, để hiểu rõ hơn cảm xúc của chính mình và tìm hướng giải quyết triệt để những khúc mắc to lớn này trong nội tâm... e vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị
video đã rất có ích với những đứa trẻ như em, ở kênh better version e cũng đã xem được 1 video về cha mẹ độc hại vài tháng trước
em thật sự rất biết ơn những nội dung mà các chị đã mang lại
mọi người là những con người can đảm
em tin một ngày nào đó ngọn lửa sẽ này sẽ lớn dần làm cho lớp băng chìm sẽ bớt lạnh giá hơn!
E thích nói về gd lắm ạ
Bố mẹ của tớ cx y như thế luôn hồi nhỏ thì bị đánh lớn lên thì bảo bố mẹ muốn tốt cho con
Em đã luôn nghĩ, bản thân em may mắn vì được có cuộc sống "bình thường". Nhưng em chợt nhận ra, em đã sinh ra trong một gia đình độc hại như thế nào, em chưa bao giờ được tự do như những người bạn cùng trang lứa. Thậm chí còn chẳng thể bước ra khỏi nhà khi chưa được cho phép. Bố mẹ em là nhà giáo, không hiểu sao lại luôn áp đặt những kì vọng cao ngút trời ấy lên em và em đã luôn phải đối mặt với áp lực ấy suốt 15 năm cuộc đời, em cũng muốn được tự do lắm chứ...
Khi nghe đến đoạn đc sống là chính mik tôi đã bật khóc...
7:45 Kẻ tổn thương lại muốn tổn thương người khác
Ba mẹ cũng là lần đầu làm ba mẹ mà
Nhưng....
Không phải trước đó ba mẹ đã từng làm con rồi hay sao
Còn....
con thì chưa.
ba mình cũng bảo câu "lần đầu làm cha" cơ mà sau đó là câu "con phải hiểu cho cha mẹ, mọi thứ chỉ vì muốn tốt cho con thôi" vậy rồi ai hiểu cho con ☹
Theo mình thì ko như v, ba mẹ ta sống xã hội khác cta, một xh cũ hơn với mấy quy tắc rập khuôn, họ cũng đã phải sống chung vs mấy quy tắc nên ngấm v máu r, xh bây h thì ngày càng hiện đại hoá, mấy quy tắc đó cũng dần đưa lên cách mạng r(ns z đi) nhưg ba mẹ cta vẫn chx lược bỏ đc nên vẫn còn áp đặt cta thôi
Rồi bạn cũng đâu biết được là bố mẹ bạn hồi xưa còn phải trải qua những chuyện gì, khoảng cách thế hệ là rất lớn và cần sự cảm thông sẻ chia trong thời gian dài chứ đừng chỉ trực đổ lỗi về một phía. Hơn nữa ba mẹ là người từng trải, lớn tuổi hơn nên khó tiếp nhận những thứ quá mới mẻ, phá cách hoặc đơn giản là chưa chắc b đã đúng :D
8:56 thú thật thì e có một sở thích khá là quái gỡ và chắc ko chỉ riêng e là có ko thôi đâu. Đó là sưu tầm dao và làm trò với tụi nó trông vui mắt lắm, lúc đó thì là cuối lớp 9, khoảng 1-2 tháng j đó nữa là e đã phải thi học kì r. E đã để dành tiền tiêu vặt cả năm chỉ để kiếm cho mình 1 con dao đẹp nhất có thể. Mua nó bằng tiền mà chính bản thẩn mình dành giụm đc cảm giác nó rất j và này nọ ạ. Không vướng bận bởi cái j cả. Và má e phát hiện ra con dao đó, 800k của e (và cá nhân e lúc đó thì số tiền đó quả thực rất lớn vì không phải ngày nào e cũng có tiền cả) bay thẳng vào thùng rác mất hút. Không một lời nào có thể diễn tả nối cảm xúc của e. Cảm giác vừa hụt hẫn vùa căm phẫn vừa cố gắng tự nói với bản thân mình rằng là "mẹ chỉ muốn tốt cho mình thôi".
Mình chỉ muốn khóc, ngày nào mình cũng khóc, mình vừa sợ mẹ mình mất, mình vừa ghét vừa thương ba, mình sống trong 1 ngôi nhà mà mình sợ phải về nhà, mình muốn bỏ đi từ rất rất lâu , mình sống trong sự sợ hãi ,mình sợ nhìn mặt ba mẹ, mình k muốn nói chuyện với ba mẹ vì mở miệng ra k có cái j tốt đẹp để nói với mình, mình có những hành động như nói thẳng vs ba, lấy băng keo dán kín phòng vì không muốn ai vào phòng, mình chỉ muốn ở 1 mình và mình đau đớn vô cùng, mình còn 1 giấc mơ theo đuổi cả đời, mình còn trách nhiệm với gia đình, và mình sợ hãi, mình k biết nữa,ở nhà con cái chỉ là nơi cho cha mẹ xả cảm xúc và có bất kì điều gì mình cũng không bao h chia sẻ cho ai, mình k dám kể ai vì k dám lan tỏa tiêu cực cho bạn bè, nhưng cứ đến tối mình lại tủi mà khóc, nhưng đọc cmt thấy nhiều ng hoàn cảnh khác mình cũng k khá là bao, thôi thì cùng cố gắng các b ạ, mình biết hết tối nay r mai mình sẽ lại tươi cười và làm việc tiếp, vì đến 1 lúc nhìn lại, mình sẽ tự hào vì mình k ngừng chân ! K dc tốn tgian để khóc !!!
xem podcast này mình thật sự đã khóc...
Bỗng cảm thấy yêu bố mẹ quá^^
Gia đình của tớ cũng toxic như thế. Ngày còn nhỏ tớ học không giỏi, thế là mỗi lần dạy tớ thì cha và chị hai tớ cứ tán và đập đầu tớ vào bàn. Đặc biệt là cha tớ, lúc nào học tớ cũng sợ cha tớ đến mức run rẩy khi cha đứng gần. Nhưng bây giờ tớ cũng học đỡ hơn và ít bị bạo lực rồi. Tớ cảm thấy bản thân trưởng thành hơn rất nhiều, mỗi lần cha, mẹ hay chị hai mắng tớ thì tớ cứ tự nhủ là họ đang bị tổn thương trong quá khứ thôi. Tớ biết gia đình tớ cũng rất thương tớ cho nên tớ cứ tha thứ cho họ. May mắn là đến hiện tại mọi chuyện đã lạc quan hơn nhiều rồiii
Mẹ tôi tổng hợp hoàn toàn những yếu tố trên ^^
Mình con đầu nhưng ít nhận được yêu thương từ mẹ mà mình chả có Bố từ nhỏ, khi mẹ mình tái hôn và sinh thêm đứa em trai thì mình thấy bà luôn dành tình yêu thương cho em mình rất nhiều đến nỗi mà mình cảm thấy mình không phải là con của mẹ sự ghẻ lạnh của mẹ làm mình càng lớn càng muốn xa lánh
Với tớ bố mẹ là 2 khiểu ng khác nhau. Mẹ là ng làm tổn thương tớ còn bố là ng chữa lành cho tớ. Nhưng bố tớ đi làm xa, mỗi lầm về chỉ có 1, 2 ngày, những khi bố ở nhà thì mẹ như một ng khác vậy và mẹ luôn nói về cuộc sống khi bố không ở nhà một cách hoàn toàn khác với thực tế. Mẹ luôn phủ nhận những j tớ đã làm, mỗi khi mẹ làm sai mẹ lại đổ tất cả chúng là do tớ , mẹ nói tớ bằng những lời nói cay nhiệt, vs mẹ tớ chỉ là đứa vô tích sự mặc dù trong hai chị em tớ thì tớ là ng mà bố mẹ ít phải lo nghĩ nhất. Và vì thế nên tớ trưởng thành hơn so với lứa tuổi và giỏi che giấu cảm xúc, bên ngoài trông tớ luôn vui vẻ vô lo vô nghĩ nhưng đâu ai biết bên trong tớ nghĩ những j, tớ nhiều tâm sự ra sao.
hồi đó mình ghét ba mình vì ông hay đi chơi, hút thuốc, nhậu nhẹt rồi cãi nhau với mẹ mình nhưng bây h mình chợt nhận ra mình đang trở thành người mà mình ghét
trời ơi, tớ muốn ở 1 mình. nghe thì ích kỉ nhưng mà làm ơn cho t ở 1 mình, t hoàn toàn có vấn đề với cái gia đình này, cho t ở 1 mình. làm ơn đi
như được chạm vào tim và trái tim tôi đã vỡ tan theo từng câu chữ
tớ mệt lắm rồi. tớ lúc nào cũng cười cười nói nói trên trường. nhưng tớ cười vì đơn giản tớ muốn quên nỗi đau của tớ. tớ cũng là người mà. mẹ tớ buồn hay tủi thân tớ cũng thương lắm chứ. nhưng mà vì sao phải đổ hết lỗi lầm hay vấn đề của mẹ lên đầu tớ? mẹ tớ là người chỉ biết nghĩ cho mình. chỉ biết vứt cọc tiền cho vài người rồi cho người ta dạy dỗ và quan tâm tớ. mua đồ cho tớ rồi bắt tớ tự dùng, tự tìm hiểu. chứ không bao giờ tự mình dạy con hay giáo dục con. mẹ tớ không biết những gì tớ thích. không biết sở thích của tớ. coi sở thích của tớ là vô dụng. tớ nên hi sinh nhiều vì người khác hơn. nhưng sao lúc nào tớ cũng phải chịu? mẹ tớ so sánh tớ với người khác. nhưng tớ không phải người ta. tớ không được dạy dỗ đúng cách. mẹ tớ chỉ biết đánh. mẹ tớ không chấp nhận khi người khác nói mẹ sai. mẹ chỉ biết đánh để người khác im lặng và không chỉ ra cái sai của mẹ nữa. mẹ tớ không cho phép tớ khóc. mẹ tớ chỉ biết là mình đúng. không nghe ý kiến của tớ. mẹ tớ không quan tâm đến cảm xúc của tớ. mẹ tớ kêu ngày ấy không nên sinh ra tớ. mẹ tớ nên bỏ tớ đi sớm hơn vì tớ không đủ tốt đối với mẹ. tớ không làm mẹ vui.
Kênh hay quá. Mãi ủng hộ kênh!😊
Đứa trẻ sống trong môi trường đó vì có một tuổi thơ độc hại mà luôn hằng khao khát về một tương lai hạnh phúc. Nhưng nó lại lo sợ một điều, rằng là: Liệu mình có như bố mẹ? Mình có đi vào vết xe đỗ của bố mẹ? Mình có gây tổn thương cho những người xung quanh như bố mẹ đã từng?... Biết bao câu hỏi cứ quẩn quanh trong đầu chúng như thế mà mãi chẳng có câu trả lời.
sao nuoc mat toi cu chay hoai vay, thuc su cam kich
nghe để sau này chính mình sẽ không là Toxic Parents
Tớ đã khóc
con biết cha mẹ nào cũng thương con mình nhưng làm ơn đừng áp đặc con quá mức, đừng xâm phạm quyền riêng tư của con con mệt lắm..
sức học của con chỉ ở loại khá nhưng lại ép con vào trường chuyên, con bệnh vẫn k cho con nghỉ ngơi..
cha mẹ à tcam tuổi dạy thì là điều bình thường con biết và con cũng k dám đi quá giới hạn nhưng tsao lại chửi bới con chứ.. con mệt lắm làm ơn đừng ép con tớ đường cùng mà
có lần em đã to tiếng với người ngoài (người đó không làm gì em cả và em biết điều đó là em sai thật) kiểu như... mẹ em cũng lại nói những lời mà hầu như người lớn nào cũng nói là "người ta lớn hơn sao mày lại hỗn như thế?" nhưng... cho tới khi cũng lại một người nào đấy đụng chạm tới em thì em không nói thì.. cũng lại câu "mày giỏi thì mày cãi tay đôi với người ngoài đi kìa, ở nhà mà cãi cha cãi mẹ" em mệt mỏi lắm, từ khi nghe câu nói ấy em chẳng muốn thông cảm cho mẹ em nữa
ngày nào mình cx phải chịu qua những trận đánh hay những trận trách móc của ba mẹ…
Cha mẹ ở một số nước phương Tây họ suy nghĩ thoáng hơn.họ nghĩ đơn giản nuôi con tới 18t là cho con tự quyết định cs của con từ công việc tới kết hôn.họ hiểu và tôn trọng quyền con người.k có áp đặt lên con những điều vô lý như ba mẹ sinh con ra là con phải nghe theo 100%
podcast tập này hay thực sự
Xin lỗi nhưng tôi không thể tha thứ cho mẹ..mẹ gây ra những tổn thương chẳng thể chữa làng trong tôi
Mình cũng hiểu cảm giác của bạn. Ko thể yêu họ nhiều nhưng cũng ko thể ghét họ nhiều. Ko biết làm gì với 1 mối quan hệ như vậy cả. Muốn tha thứ nhưng lạ ko thể 😊
ba mẹ thì muốn mình làm ông này bà nọ..:v các bạn biết rồi đó.. mình áp lực kinh khủng và muốn tìm đến bác sĩ tâm lý.. ba mẹ mình chẳng ủng hộ mình bất cứ điều gì.. từ chuyện học ở đâu hay làm gì quen ai hay cưới ai..
Cha mẹ mình luôn nhất nhất tin lời tin ý kiến của người ngoài và quay về mắng nhiếc đay nghiến mình dù không biết sự thật đúng hay sai, có hay không. Cả tuần nay chưa này nào mình k cự cãi với cha mẹ. 25t cha mẹ k hài lòng với mức lương 5tr và công việc không tiếng tăm của mình mà bắt mình đổi việc sư phạm và mức lương 3tr. Nuôi m cho ăn hc mà để ngta tới mằng vốn t (trong khi ng ngoài sai) mặt mũi t để đâu :))))
Ko ổn một chút nào tôi muốn thoát khỏi thế giới này
Tớ...tớ sẽ thành 1 ng mẹ tốt..
Bạn chỉ có thể cho đi những gì mà bạn có , trồng người là một câu chuyện khó và đòi hỏi cha mẹ không ngừng hoàn thiện chính mình , giáo dục không phải là áp đặt mà là sự sẻ chia quan điểm để tìm ra những khả năng mà mọi người có thể chấp nhận được ở mức tương đối , tuy nhiên rất ít người đủ nhận thức kiểm soát cái tôi của mình để sẻ chia , học hỏi . Giáo dục về mặt bản chất là sự sẻ chia và kết nối
Tớ ghét gia đình gia đình là quát vật không để cho tớ tự do sao tớ làm gì kệ tớ tôi ngủ lúc nào hãy kệ tớ làm ơn đừng bao giờ kiểm soát tớ thấy thật sự tớ rất bất lực rồi làm ơn 😊
Thi thoảng mình nghĩ lại áp lực khắc nghiệt của cha mẹ khi mình ly dị chông, cha mẹ không muốn mình ở vậy nuôi con , đã bắt mình đi lấy chồng, mà lúc đấy mình ko muốn lấy ,chỉ nghĩ thương ba mẹ mà mình lấy cho có chồng. Mỗi lần mình buồn mình lại khóc, buồn lắm mn ạ.
nghe mà khóc tht sự
Hay quá chị ơi
Mình chán lắm rồi. Riết ai cũng xem mình như 1 người khó gần từ bạn bè bây giờ đến cả gia đình. Bây giờ mình thật sự không hề muốn nói chuyện với bố mẹ. Vì bố mẹ mình chỉ muốn mình chơi với những bạn học giỏi, những bạn học yếu thì không. Mình biết là vì khi mình thân vs 1 bạn giỏi trong lớp mình qua nhà bạn đó chơi nhiều lần, bố mẹ mình có vẻ rất vui. Nhưng khi bây giờ mình chơi với 1 bạn học yếu thì thái độ của bố mẹ không như trước nữa họ tỏ ra như không thích bạn ấy thậm chí cứ gọi điện liên tục hỏi mình khi nào về còn khi mình chơi với bạn giỏi thì lại lâu lâu chỉ 1 2 cuộc. Mẹ mình còn bảo đáng ra phải kêu bạn mình trả tiền vì mình đã giúp nó học vì nó học yếu nữa chứ. Khi nhắc đến nó mẹ cứ luôn gọi nó là đứa học dở, học nghề mình thật sự không thích điều đó. Với lại mẹ còn định bắt bạn mình trả 1 nửa tiền xe cho mình vì mình đã đến nhà nó nữa chứ. Từ nhỏ đến giờ mình không ngờ mẹ mình lại còn có những suy nghĩ như thế luôn. Không chỉ mẹ mình cả bố mình cũng thế, năm lớp 7, 8 gì đó bạn mình nói cho nó đi nhờ xe về nhà thì bố mình vẫn chở nhưng có vẻ không thích nó, nhưng khi chở đứa bạn thân của mình (nó học giỏi ý) thì bố lại nói chuyện vui vẻ còn dẫn đi ăn bún nữa cơ. Nói thẳng ra thì có thể mọi người cho mình hỗn, bất kính với cha mẹ, nhưng mình thật sự rất ghét cái tính cách đó của họ. Trong khi bố mẹ của tất các bạn khác đều nói chuyện vui vẻ với mình không cần biết giỏi hay không thì bố mẹ mình lại có sự chọn lọc như thế. Mặc dù mình quen bạn học yếu nhưng tất cả các bạn ấy đều đối xử rất tốt với mình mà? Tại sao phải phá hủy 1 mối quan hệ bạn bè tốt đẹp chứ? Mình có rất ít bạn nên chỉ cần có bạn là mình vui lắm rồi, nhưng mình cũng biết ai tốt ai xấu nên chơi với ai chứ không phải là không, mà bố mẹ mình lại làm thế.