Có người đến, có người đi và có người ở lại Có lúc khôn và cũng có lần lỡ dại Có lúc tủi, có lúc vinh và lúc thăng hoa Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoang ca Đời cho ta quá nhiều thứ ta chưa cho đời được nhiều Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cảm ơn !!! Mặt trời là cái bếp lớn, còn tia nắng là than hồng Mỗi ngày mà ta thức dậy, ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là vải lụa, còn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp vì ta và nhạc bao lần trăng hoa ! Yeah yeah ...
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài, đêm dài, đêm dài. Ngày ngắn, ngày ngắn,ngày ngắn,ngày ngắn cớ sao lại đêm dài(oh hó), đêm dài, đêm dài, đêm dài. Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài. Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương Hơi em ngập trong ngõ vắng, từ trong nhớ mà hoài thương Phải chăng nơi xa nhất không phải trên thanh chiếu đất mảnh trời Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng khoảng trời, thế thôi Những chiều ta từng qua, bao dãy phố, tầng lầu Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó Em có về với anh không? Tây Nguyên buổi chiều lộng gió.(oh) Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh. Ta chỉ là mạch nước ngầm ngại dương dăng Rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng Tại dương gian ta trở thành con suối rừng Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi Không chung tiếng nói, khác đôi tư duy
Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra tới biển rộng Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra Khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn Nhưng với công sức bỏ ra, ta đã làm nó nở hoa.
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân Còn thương nhau nữa đâu mà tình treo ngàn cân Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi Gian nan vất vả mới biết tình người Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10 Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai 20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân ai? Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Vẫn thường ngày vẫn cafe và cốc trà đá Nhưng sao hôm nay anh chạy xe mà thấy con dốc dài quá Những lá thư viết chưa xong anh đang để ở sau hè Ta kể nhau nghe về những câu chuyện chỉ một phút chốc trãi qua Bình minh lên có những con xe còn đang bận chuyến hàng Đến bây giờ mà em vẫn giận thì anh vẫn lưu luyến nàng Gửi tặng em ca khúc mà do chính anh viết Vẫn đôi mắt xanh biết anh ru vào vài tiếng đàn Đã vài lần em giận vì anh lỡ giọng nói Dù anh không hút thuốc nhưng trong lớp mỡ động khói Anh cảm thấy rã rời trong từ khi vắng bóng em Dù chỉ còn những ngày ngắn ngủi anh vẫn cố gắng sống thêm Anh sẽ nhớ về những nơi từng kỉ niệm mình đem cất Nói nhưng không quên nếu em là nơi bình yên nhất Còn lại những khoảnh khắc của một thời ta tuổi xanh Em lặng thầm nhìn đôi mắt nhẹ nhàng nụ hôn em gửi anh Và em là ngôi sao mang đến anh nhiều hy vọng Ngày đêm dài trôi mau em nhớ mang áo ấm khi đông Thời gian không thể ngừng mà còn trôi qua rất vội vã Gió khẽ thổi hàng mi cong hình bóng em anh gợi tả Trước lối em đi về thì vẫn còn vài hạt mưa Tình yêu anh cũ kĩ như sài gòn và nhạc xưa Nhưng ca khúc anh viết bao nhiêu trang đã thuộc lời Yêu em anh mới biết mình đã sửa sang cả cuộc đời Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng Em ơi.
Ɲgoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Ϲũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Ϲó người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em baу ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng câу bút vàng Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi một mình than thở Với nỗi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh Anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn 1 ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc, đêm xuống rồi mình kề đầu Dù mai đi sao chăng nữa, ta vẫn luôn nghĩ về nhau! Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Có người đến, có người đi và có người ở lại Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca Đời cho ta quá nhiều thứ Ta chưa cho đời được nhiều Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn Mặt trời là cái bếp lớn Còn tia nắng là than hồng Mỗi ngày mà ta thức dậy Ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là dải lụa Còn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Trong tay anh chỉ cầm có đóa hoa Nên cửa nhà em anh chỉ đứng, và ngó qua Không dám lại gần, không phải do anh sợ chó Mà ở căn hộ đó, em còn mẹ và có ba Biết là hai người đó, không muốn hai ta thành đôi Biết là tiền chưa có, chắc phải về để dành thôi Xe đạp là thứ duy nhất, anh dùng nó chạy tới lui Điều kiện anh cũng không có, còn tương lai thì tối thui Yêu em nhiều lắm, đĩa làm sao với được hạc Không lẽ mang hết tiền túi, đi đánh bài để cược bạc Biết đâu ăn hên, hốt về tay vài trăm củ Ông già em mới cho phép anh tìm em để ăn ngủ Tiếc thay anh không phải bác sĩ hay kỹ sư Nên gia đình em khóa cửa thật kĩ dữ Thôi anh đành chúc người sau sẽ bên em Sống cho hạnh phúc, chào em cô mỹ nữ! Ɲgoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Ϲũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Ϲó người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em baу ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng câу bút vàng Thế giới này là của anh và anh có quyền đi với em Bất sáng tất cả đèn xanh,anh chạy thật nhanh Với em kề bên vai và chai champaine em cầm trên tay Hết đêm nay uống không say đến ngày mai tiếp vài chai Em thích gì anh cho đó,em thích bentley anh vẫn cho Em thích villa anh vẫn lo,cho đến LV anh cũng có Chỉ cần em chới với anh là cả thế giới này thuộc về em Chỉ cần em đi với anh là những vấn để của em anh dẹp Nhưng em ơi đó là nếu,đó là mơ em vẩn rất kêu Thằng cường nó đi với em trong Ferrari còn anh thì kiếu Anh lớn lên từ đường phố chỗ xe hơi không có đường vô Chỗ công nhân ăn mì = xô,mỗi khi mưa xuống hứng nước = tô Chỗ em gọi là căn hộ còn chõ anh ở họ gọi là ổ Thế giới anh xài tiền việt còn thế giới em xài tiền đô Em đổ xăng thì được đầy bình còn anh đổ 5000 nó không cho đỗ Đi ngoài đường anh gặp được em, anh xin số thì em say no
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng. Ver 2 Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi một mình than thở Với nỗi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh Qua kẽ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầu Dù mai ra sao chăng nữa ta vẫn luôn nghĩ về nhau Ver 3 Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Anh như trẻ lạc, còn tâm tối giữa rừng thông Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn tìm bến đỗ để ngừng trông Anh là 1 con đom đóm mắt anh sáng đến xoay vòng Gieo cho anh cả 1 mầm sống, nhưng chẳng chịu công vun trồng Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh Anh chưa học hết lớp 10 người ta gọi là lưu linh Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình Còn người ta cho em áo lụa hỏi tại sao chẳng phụ mình Vì anh yêu em nhất Nên tất cả mọi thứ về em anh đem cất Bởi vì không thể mang đem cân Em phải lấy vì sao trong đêm ra đem nhân Thích ai? Vì anh vẫn thích chờ Em chỉnh là thứ mà anh luyến tiếc nhất Không phải vì ai vì đâu mà nhạt phai Mà vì anh còn chờ ai? Chắc em phải biết nhất Còn yêu anh không? Anh biết em nói ‘’có" Dẫu qua bao năm vẫn nhớ câu nói đó Buổi tối hôm đó không về cùng tới ngõ Hai đứa khóe mi rơi đi ngược hai lối nhỏ Có ai mà khóc, lúc được ở bên đâu Sao chuyện mình đơn độc, cứ nhớ khắc tên lâu Vì đau vậy sau này anh có nên giấu hay cứ để đủ lâu sẽ tự quên tên nhau? Băng qua vạn trùng, dạt dào một đời chứa Giữ những giấc mơ, không giữ được lời hứa Có lúc chọn mình phải bước đi hoặc bõ những thói quen Nhưng anh vẩn chưa quên nên chọn cách ngồi giữa Ngày mai cả hai lập gia đình đã chọn riêng Tóc mình bạc đi theo năm tháng không trọn duyên Kì lạ chuyện hôm qua cứ như là mới gặp,bồi hồi cảm xúc chưa quên vẫn còn nguyên
Lùi về sau em mãi tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái Lòng còn đang say giấc say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài Để đời anh lại có em mình cùng nhau sớt chia Thôi rồi Sao em đi vội Cho anh một mình lang thang phố nghiêng Phố nghiêng huh Xa xăm cuối trời sau dãy đồi nơi tia nắng vàng đang hấp hối Ngày muộn màng rồi tàn lụi áng mây gió đông đưa đi khắp lối Anh lặng im nghe tim mình đập có bình yên nào nơi chốn đây Một chút kỷ niệm một chút hơi ấm còn vương lại trên kẽ ngón tay Từ lúc nào anh đã thôi không muốn chỉnh tề vì vẫn đang cô đơn Em bận với những riêng tư cuộc sống vui cười môi điểm trang tô son Anh vẫn một mình Vẫn thường xuyên ghé ngang qua bưu điện Hay tới thư viện để tìm lại những hình ảnh trong anh còn lưu niệm Rồi đã lâu không được nghe em nói em đang cảm thấy thật tệ tối nay Anh vội gác lại những công việc em ở đâu anh tới ngay Anh lại ngồi sau nghịch ngợm chiếc kẹp tóc em màu cánh gián Ngoài ô cửa mưa lăn thành dòng vệt sấm chớp vụt lên ánh sáng Một ngày cứ thế bình thường rồi cứ cuốn trôi theo gió mùa đông Tháng mười hai lạnh hơn nhiều lắm nhưng giờ chẳng biết áo mới em có vừa không Tưởng như sương rơi mãi trên lối ai về phố nghiêng Anh nhớ em và cứ vui mà cứ xem như ta đã từng có duyên Và em Xin hãy quên đi những tháng ngày cũ đã xa xưa Xin hãy thôi nuối tiếc những điều gì mà ta chưa Ta chưa từng cho nhau một thứ nào khác ngoài chân tình Nhưng thôi với anh như vậy là đủ chỉ mong em luôn được an bình Tây Nguyên chiều lộng gió chân trời vỗ cánh đàn chim Nếu ngày sau gặp lại đó cho anh ngồi cùng hàn huyên Ta lật lại những trang tuổi trẻ nhật ký cũ loang màu Và chả biết cảm xúc thế nào khi đọc lại những chữ ban đầu Lùi về sau em mãi tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái Lòng còn đang say giấc say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài Để đời anh lại có em mình cùng nhau sớt chia Thôi rồi Sao em đi vội Cho anh một mình lang thang phố nghiêng Phố nghiêng huh
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em, Nếu là một người khác thì anh không phải mãi ngồi nhìn đêm, Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này, Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây! Và ai... đang lanh quanh trong nỗi nhớ này? Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay.. Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng, Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không màu trắng Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn.. Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn.. Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy.. Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ.. Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu.. Lụi tàn...những lời nói mấy câu... Một người..câu chuyện đó về đâu Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau Anh không chọn nơi quán xá là nơi mình hẹn hò... Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình truyện trò... Muốn nghe giọng em nói rồi giữ tin nhắn thâu đêm... Quảng đời còn lại là những tiếng cười không cải vả đâu em.. Anh đâu kể làm chi câu chuyện dài buồn chán.. Cứ để nó trôi qua theo quy luật ngày tháng Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió.. Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng 5 đó Bao yêu thương rụng rơi mất hết Bao câu ca làm cho ta phải ướt mi Bao yêu thường giờ đâu hỡi em Sao con tim này đau quá men Con tim này đau No no hôm nay và ngày sau
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi một mình than thở Với nỗi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh Qua kẽ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầu Dù mai ra sao chăng nữa ta vẫn luôn nghĩ về nhau Em ơii Ngày nắng ngày nắng cớ sao lai đêm dài đêm dài Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng Em ơi.
Đen Vâu Em vào đời bằng đại lộ còn anh vào đời bằng lối nhỏ Anh nhớ mình đã từng thổ lộ, anh nhớ rằng em đã chối bỏ Anh nhớ chuyến xe buổi tối đó, trên xe chỉ có một người ngồi Anh thấy thật buồn nhưng nhẹ nhõm, anh nhớ mình đã mỉm cười rồi Anh nghĩ anh cần cảm ơn em, vì những gì mà anh đã nếm trải Kỉ niệm sẽ là thứ duy nhất, đi theo anh cả cuộc đời dài Nếu không có gì để nhớ về, anh sợ lòng mình khô nứt nẻ Hình dung em như là Nữ Oa, có thể vá tâm hồn này sứt mẻ Anh thường một mình, tìm đến nơi có nhiều cây cối (yeah) Nghĩ về những ngày tàn, đã trôi qua theo chiều tay với (ah) Cũng chẳng nghĩ nhiều, anh không mong những điều may tới Vài nỗi buồn đã cũ, sao bỗng nhiên giữa chiều nay mới (ah) Anh vẫn thường nghe, thời "Trống vắng" hay là "Kiếp ve sầu" Những giấc mộng non, như tán lá cây xanh biếc che đầu Tình yêu thật ra đơn giản như là một cái bánh bao chay Thắp lên lửa nhỏ, hơn là cứ đi tìm hái ánh sao bay Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa Em vào đời từ cao tầng còn anh vào đời từ mái lá Thế nên những điều anh mong cầu, không bao giờ là thái quá Những thứ anh làm thường đơn giản, nên không hay được đánh giá cao Vài người thường ăn hải sản, rồi lại chê bai mùi cá ao Giống như con người anh, dễ nắm bắt và dễ chịu Bài hát này không sâu xa, rất dễ nghe và dễ hiểu Anh không có nhiều lưu ý, anh cảm thấy mình dễ chiều Đây không phải là nhạc buồn, đây thứ nhạc để chill Em vào đời bằng náo nhiệt Anh vào đời bằng âm thầm Em đi tìm nốt thăng hoa Lòng anh lại là âm trầm Em đi tìm lời phố thị Anh đi tìm tiếng ghi-ta Em đưa anh vào trong náo nhiệt Anh lắc đầu và đi ra Em vào đời bằng vang đỏ Anh vào đời bằng nước trà Bằng cơn mưa thơm mùi đất và bằng hoa dại mọc trước nhà Em vào đời bằng kế hoạch Anh vào đời bằng mộng mơ Lý trí em là công cụ còn trái tim anh là động cơ Em vào đời nhiều đồng nghiệp Anh vào nhiều thân tình Anh chỉ muốn chân mình đạp đất Không muốn đạp ai dưới chân mình Em vào đời bằng mây trắng Em vào đời bằng nắng xanh Em vào đời bằng đại lộ và con đường đó giờ vắng anh Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa 41 Phản hồi
Ngày buồn tháng nhớ và năm thương Tôi lại nhớ em người cô gái từ mảnh đất ở trong sương Dặn mình mà không thương nhưng sợ tình vào cơn say lại Chỉ biết trách bản thân ngày xưa lại buông lời yêu ngây dại Và đây là tâm thư….Anh viết ra dòng suy nghĩ Nó vân còn chút dư âm dành cho người từng tri kỉ Đã từng hẹn ngàn chân trời khi ta còn chung nhịp thở Ngắm bình minh vào sương mai còn vinh hoa chưa kịp nở ….Và ngày thật ngắn, cớ sao đêm thật dài Bản du dương nghe sầu lắng mà tại sao anh bật hoài Rồi một ngày không màu trắng anh chẳng thể đặt tên nó Ngàn nỗi nhớ dành cho em chỉ biết đặt trên gió..Và gửi đi… Băng qua nhiều núi thông Hồn anh thả trong hoàng hôn vào một buổi chiều cuối đông Khi bầu trời mênh mông, anh là gã không hoàn thiện Để giờ lạc mất em rồi viết bản tình ca không hoàn thiện Anh là chu vi ,ôm chặt hơi thở núi..rừng vào em Ngu si vì mù quáng rồi ngã vào một đêm Anh chỉ muốn được cùng em than thở quên đi cái sầu Quá khứ và hiện tại đến khi bạc đi mái đầu Sẽ là đóa hồng đỏ ôm chặt em vào lòng anh Nở rộ giữa phong ba vì em là..cánh đồng xanh Bản tình này đã chết khi anh ở tuổi đôi mươi Xin em đừng bao giờ buồn phiên và luôn để đôi môi tươi Góc phố đó anh vẫn đứng ngây dại, Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây , Thời gian trôi chậm lại từng giây Ngày nào anh và em còn chung bước, Nhưng sao bao nhiêu đó vẫn cứ xa vời Và thực tế em đã xa rời tôi, Giờ đây chỉ còn lại mình tôi, tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em, Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm, Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này, Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây! Và ai... đang lanh quanh trong nổi nhớ này? Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay.. Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng, Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không mầu trắng Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn.. Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn.. Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy.. Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ.. Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu.. Lụi tàng...những lời nói mấy câu... Một người..câu chuyện đó về đâu Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau Anh không chọn nơi quán xá là nơi đôi mình hẹn hò... Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình truyện trò... Muốn nghe giọng em nói rồi giữ tin nhắn thâu đêm... Quảng đời còn lại là đầy tiếng cười không cải vả đâu em.. Anh đâu kể làm chi câu chuyện dài buồn chán.. Cứ để nó trôi qua theo quy luật ngày tháng Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió.. Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng 5 đó Anh nhớ dáng em ngồi, anh nhớ tiếng em cười Đèn phố xá lên rồi, em giữa chốn đông người Chọc tức cả cô đơn để giờ anh phãi âm thầm Đến một giây còn không có, làm gì có chuyện trăm năm.. Cho anh gặp được em, rồi lại đi đâu mất Những tháng, năm, ngày đó anh đã ghi sâu nhất Tình này anh thôi thúc, chẳng một phút nào im.. Nhưng thay gì gặp mặt nói ra thì anh lại cất vào tim
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em, Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm, Hãy nhìn xem… ai đã khiến cho tôi thế này, Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây! Và ai… đang lanh quanh trong nổi nhớ này? Chắc là em… hương tóc vẫn còn thổi, gió bay.. Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng, Em đã về chưa? hay kề mưa…khi mây không mầu trắng Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn.. Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn.. Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy.. Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ.. Vội vàng… nhớ người tình bấy lâu.. Lụi tàng…những lời nói mấy câu… Một người..câu chuyện đó về đâu Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau Anh không chọn nơi quán xá là nơi đôi mình hẹn hò… Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình truyện trò… Muốn nghe giọng em nói rồi giữ tin nhắn thâu đêm… Quảng đời còn lại là đầy tiếng cười không cải vả đâu em.. Anh đâu kể làm chi câu chuyện dài buồn chán.. Cứ để nó trôi qua theo quy luật ngày tháng Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió.. Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng 5 đó Anh nhớ dáng em ngồi, anh nhớ tiếng em cười Đèn phố xá lên rồi, em giữa chốn đông người Chọc tức cả cô đơn để giờ anh phãi âm thầm Đến một giây còn không có, làm gì có chuyện trăm năm.. Cho anh gặp được em, rồi lại đi đâu mất Những tháng, năm, ngày đó anh đã ghi sâu nhất Tình này anh thôi thúc, chẳng một phút nào im.. Nhưng thay gì gặp mặt nói ra thì thà anh cất vào tim
Ngày buồn tháng nhớ và năm thương Tôi lại nhớ em người con gái từ mảnh đất đầy mây sương Dặn lòng là không thương nhưng sợ tình vấn vương say lại Chỉ biết trách bản thân ngày xưa đã buông lời yêu ngây dại Và đây là tâm thư Anh viết ra dòng suy nghĩ đó vẫn còn chút dư âm dành cho người từng tri kỉ Đã từng biển hẹn chân trời khi ta cùng chung nhịp thở ngắm bình minh giọt sương mai còn trên hoa chưa kịp nở Và ngày ngắn cơ sao đêm lại thật dài Bản du dương nghe sầu lắng mà sao anh bật hoài Nỗi buồn này màu trắng anh chẳng thể đặt lên nó ngàn nổi nhớ dành cho em chỉ biết đặt lên gió và gửi đi Băng qua nhiều núi thông hồn anh thả trong hoàng hôn vào một buổi chiểu cuối đông Những khoảng trời mênh mông anh là gã không toàn diện để giờ lạc mất em rồi ngồi viết bản tình ca không hoàn thiện Anh là chu vi ôm trọn hơi thở núi rừng và em Ngu si và mù quáng rồi ngã dần vào đêm Anh chỉ muốn được cùng em than thở Quên đi cái sầu quá khứ lẫn hiện tại đến khi bạc đi mái đầu Sẽ là đoá hoa hồng giữ chặt em trong lòng anh nở rỗ giữa phong ba vì em là cánh đồng xanh Bản tình này đã chết khi anh ở tuổi đôi mươi xin em đừng bao giờ muộn phiền và luôn nở đôi môi tươi
Có người đến, có người đi và có người ở lại Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca Đời cho ta quá nhiều thứ Ta chưa cho đời được nhiều Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn Mặt trời là cái bếp lớn Còn tia nắng là than hồng Mỗi ngày mà ta thức dậy Ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là dải lụa Còn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết, ta chỉ mong không bị cấm ngăn Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Trong tay anh chỉ cầm có đoá hoa Nên cửa nhà em anh chỉ đứng và ngó qua Không dám lại gần không phải do anh sợ chó Mà ở căn hộ đó em còn mẹ và có ba Biết là hai người đó không muốn hai ta thành đôi Biết là tiền chưa có chắc phải về để dành thôi Xe đạp là thứ duy nhất anh dùng nó chạy tới lui Điều kiện anh cũng không có còn tương lai thì tối thui Yêu em nhiều lắm đỉa làm sao với được hạc Không lẽ mang hết tiền túi đi đánh bài để cược bạc Biết đâu ăn hên hốt về tay vài trăm củ Ông già em mới cho phép anh tìm em để ăn ngủ Tiếc thay anh không phải bác sĩ hay kỹ sư Nên gia đình em khoá cửa thật kỹ giữ Thôi anh đành chúc người sau sẽ bên em Sống cho hạnh phúc chào em cô mỹ nữ
Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương Bài nhạc này là lời bày tỏ nên không thể nói ở đời thường Cám ơn em đã bên anh khi anh chỉ có tay trắng Một thằng trai ham chơi như này mà có được em là may mắn Nên hôm nay anh tỏ lòng dành tuổi 17 lung linh Anh sẽ hứa yêu em hoài theo một cách thật chung tình Như là oxit trung tính theo em nên muối không kết tinh Nếu sau này em hết xinh thì anh vẫn nguyện yêu hết mình Babe, Em là mặt trời là cầu vồng là mây xanh Hiền diệu trong tay anh vun đắp tình yêu ta xây thành Tình đôi ta tựa biển rộng mỗi giọt nước là trăm thương Thì hạt cát là ngàn nổi nhớ ở trong sa mạc anh lầm đường Em ơi Đà Thành này vốn chỉ đẹp khi có em Trong anh là những kĩ niệm về những con đường thật khó quên Những con đường mình cùng hẹn ước cùng đương đầu khi gió đến Những con đường lạ mình đi qua đó thì tự động nó có tên Em là mèo là nai là cá Biết biển xa nhưng vẫn chèo dù mai già quá Hạnh phúc kia mình chung tay dựng xây nên một lâu đài Anh là người đàn ông trưởng thành che chở cho em được lâu dài Nhưng mà có nhiều lúc anh biết em buồn khi anh vô tâm Anh vẫn yêu em tha thiết về chuyện tình mình anh cố lắm Anh đã cố cất hết cảm xúc che dấu những lần từng yếu mềm Và anh hi sinh tất cả vì vốn sinh ra để yêu em Chuyện tình của đôi ta đã định nghĩa từ vĩnh hằng Là những lần mình cùng nhìn biển ở trong trời đêm buồn tĩnh lặng Là lúc ta ngồi thẫn thờ ngẫn ngơ giấc mơ rồi than thở Là lúc mà anh vẫn chờ từng giờ làm thơ trên trang vở Nên giờ là tiếng dương cầm trong lòng còn âm vang Nỗi lòng về một cô gái thương thầm trông mong trong tâm can Những lúc em dỗi quay đi khiến cho con tim anh lâm sàng Những giây phút hai ta giận dỗi anh hay lén lút đến thăm nàng Nhân duyên của hai ta tính thời gian không hữu hạn Nếu yêu em một kiếp không đủ thì anh nguyện yêu cả cửu vạn Từ nay hai ta là một /đoạn đường mình đi sát vô Yêu em là môn nghệ thuật thì anh chính là Picaso Nếu sau này sóng gió đến anh sẽ đuổi nó đi xa Sống chung một ngôi nhà và mình cùng hát với guitar Cả hai cùng nhau say đắm không quan tâm điều gì và Anh là chàng trai mơ vì em/ khiến anh high như sativa Nhưng em ơi còn xa lắm khi tình anh còn nhiều vì Anh chỉ biết thương em dù không biết thương vì điều gì Em như là chất thức thần mà cuộc đời này đã đem tới Anh muốn yêu em thương em cả đời có biết không em ơi
Có người đến, có người đi và có người ở lại Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca Đời cho ta quá nhiều thứ Ta chưa cho đời được nhiều Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn Mặt trời là cái bếp lớn Còn tia nắng là than hồng Mỗi ngày mà ta thức dậy Ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là dải lụa Còn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa Cuộc đời này có được mấy lần mười năm? Sống làm sao khi khó, còn được có những người thăm Nhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai Có cánh hoa nào không tàn Có giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mây ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Nhìn lại buồn vui tháng năm Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm? Tâm hồn của anh, anh không chắc nó hợp thời đại Anh níu những cành cây khô và mong ngày sau lá rợp trời lại Mọi thứ ngày càng phát triển, sao chúng ta càng bị bất an? Anh sống giữa lòng thành phố, nhưng lại mơ về thị trấn hoang Hoài niệm là thứ đồ chơi, ta càng lớn lại càng không chán Gom từng chút, từng chút, từng chút như con dã tràng không cần công cáng Nó là thứ tài sản vô giá, không ai mua và cũng không bán Thấy lẻ loi như con chuồn chuồn, bay chơ vơ trên mặt sông thoáng Con người cũng như con chim, sáng kiếm ăn chiều bay vào tổ Con nào cũng như con nào, chẳng con sướng chẳng con nào khổ Con người cũng như con chim, chiều về tổ sáng thì kiếm ăn Ngày mải mê đi tìm cơm gạo, đêm co mình dưới một miếng chăn Cuộc đời là nồi cá kho, muốn nó ngon phải kho nhiều lửa Có quá nhiều thứ mưu cầu, ta chỉ cần được no nhiều bữa Ta nhận của đời quá nhiều và ta cần phải cho nhiều nữa Và chỉ mong trong những đêm đông, mẹ không còn phải ho nhiều nữa Có cánh hoa nào không tàn Có giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mây ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Nhìn lại buồn vui tháng năm Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm Tao đã từng đứng dưới cùng và đã từng việt vị Tao đã nhận những lời khen và cả lời miệt thị Và tao tin nó vẫn còn đó vẫn chưa hề triệt tiêu Mười năm qua tao vẫn cố gắng làm nhạc người Việt chill Mấy thằng ghét tao, tụi nó cũng đã bỏ cuộc Tao vẫn là con đóm đóm, tụi nó cháy như bó đuốc Tao lập loè cả cuộc đời, tụi nó đã tắt từ lâu
Vẫn thường ngày vẫn Caffe và cốc trà đá... Nhưng sao hôm nay anh chạy xe mà thấy con dóc dài quá... Những lá thư viết chưa xong anh đang để ở sau hè... Ta kể nhau nghe về những câu chuyện chỉ 1 phút chốc trải qua.. Bình minh lên có những con xe còn đang bận chuyến hàng... Đến bây giờ mà em vẫn giận thì anh vẫn lưu luyến nàng... Gửi tặng em ca khúc mà do chính anh viết, vẫn đôi mắt xanh biết...Anh ru vào vài tiếng đàng Đã vài lần em giận vì anh lỡ giọng nói... Anh không hút thuốc nhưng trong lớp mỡ động khói... Anh cảm thấy Rả rời trong từ khi vắng bóng em.. Dù chỉ còn những ngày ngắn ngủi anh vẫn cố gắng sống thêm... Anh sẽ nhớ về nhưng nơi từng kỉ niệm mình đem cất... nói nhưng không quên nếu em là nơi bình yên nhất... còn lại những khoản khắc của một thời ta tuổi xanh... em lặng thầm nhìn đôi mắt nhẹ nhàng nụ hôn em gữi anh vì em là ngôi sao mang đến anh nhìu hi vọng.. .ngày đêm dài trôi mau em nhớ mang áo ấm khi đông thời gian không thể ngừng mà Còn trôi qua rất Vội vã gió khẽ thổi hàng mi cong hình dáng em anh gợi tả, Trước lối em đi về thì vẫn còn những hạt mưa, tình yêu anh cũ kĩ như sài gòn bài nhạc xưa, những ca khúc anh viết bao nhiêu trang đã thuộc lời Yeh yêu em anh mới biết mình đã sửa sang cả cuộc đời... chuẩn bị ngay một buổi sáng anh sẽ đợi e thức giấc e hôn vào giữa chán là cảm giác anh thích nhất thời gian trôi tíc tắc vì đã đến giờ phải rước em mặt trời vừa nhá nhem thì anh sẽ đợi e trước hẻm
bao yêu thương rụng rơi mất hết Bao câu ca làm cho ta phải ướt mi Bao yêu thương giời đâu hỡi em Sao con tim này đau quá men Con tim này đau No no hôm nay và ngày sau Và chẳng tình yêu nào trôi qua Để cho ta chọn ngã Gửi chút hạt lúa vào mùa tương tư Vào tóc vài ba lọn tả Hỏi vì sao buồn bã Em vẫn đang buồn hả em Giấu kín sau lớp bao xốp Một vài món quà đã đem Anh vẫn quá nhiều công việc Xin lỗi vì đã thất lời Anh mua thời gian chỉ bởi một tiếng Dù phải trả bằng cả đất trời Đàn chim đã ngã giấc rồi Đôi môi không còn chung cánh Lời hứa từ gã thất lời Anh vội vàng soạn tin nhắn Anh vẫn còn nhớ lúc gần nhau Em đẹp biết đến nhường nào Nhưng sao con đường đi vào tim em Anh mãi không biết đường vào Tương tư còn buồn nhiều thứ Gọi cốc cà phê Trung Nguyên Làm một ngụm nhỏ vị đắng không đường Nhấm nháp nỗi buồn trung niên Và em ơi Điều gì khiến ta xa mặt cách lòng Tình yêu dại khờ đến mức Đã từng cướp đi một thuở sắc hồng Anh vội vàng đi tìm em Xa tận thiên hà quả đất Anh tựa vào ghế trầm ngâm một mình Nhìn những bình yên đã mất Những ngày mà mình còn gần bên nhau Anh gửi giọt nắng trên khóe môi Là những làn gió thổi tóc em bay Anh chỉ luôn cần như thế thôi Hai đứa nhìn lên làn mây hồng Chút gió làm tim anh cay nồng Em ơi chạm vào bờ vai anh đi Hãy nhìn cuộc sống này xoay vòng Và anh chỉ muốn ghi vài câu Như ghé qua trên mảng giấy Uống cho say hết đêm nay Để quên những gì mình cảm thấy Sự cô đơn trong anh nhiều lắm Tính cả lối ngã trăm nghìn Đôi khi anh muốn gặp lại em Nói hết tất cả tâm tình Và những ngày tháng trôi qua Tim anh đã lỡ say rồi Còn gì nữa đâu em Trên con đường ta chung đôi Và mình đã ở bên nhau Môi anh đã trao em rồi Và giờ chỉ nhớ thôi em Cầm tay em ta về Em à Màu mắt xanh biếc của em còn gửi lại đây Đó là lý do mỗi khi chạm mặt Dẫu anh không cười là vậy Anh sợ một ngày em không trở lại Cùng anh nắng chiều buông xuống Không còn được thấy em cười Trên mỗi bài nhạc và đó là điều luôn muốn Anh chẳng làm được gì ngoài ngắm mây trời Mùi nước hoa huyện vào tóc Làm anh đắm say rồi Đành gửi gắm thay lời Cho vài lần tình lấn át Cả màu buồn giờ còn đọng Ở trên đường Huỳnh Tấn Phát 93 cuộc hẹn gặp ở mỗi tối thứ ba Và sau những lần cãi vã Anh vẫn muốn nói thứ tha Nhiều khi hành động chính là Thứ dằn vặt anh cả trăm lần Trốn một góc cứ ngồi uống Như là gã tâm thần Và lần tình cờ Làm anh nhớ ngày đầu Anh chỉ là bức tranh màu xám Còn em là mớ đầy màu Là một người Vẫn luôn nghe lời em tâm sự khi cần Nắm bàn tay siết chặt môi em Trong cự ly gần Em ở lại Nhìn những điều này ở cha li Trong này có socola Liệu em thích hãy mở ra đi Anh mệt mỏi Làm sao để thoát ra đường cùng Anh còn say cả ánh mắt biếc Và thứ nước hoa thường dùng Em ở lại Nhìn những điều này ở cha li Trong này có socola Liệu em thích hãy mở ra đi Anh mệt mỏi Làm sao để thoát ra đường cùng Anh còn say cả ánh mắt biếc Và thứ nước hoa thường dùng Anh nhớ về em mỗi đêm Hương thơm của em đắm say Sao em lại nỡ bỏ anh Cùng những tháng ngày mà giờ đã qua Nắm lấy bàn tay của anh Anh tin mình đã có nhau Giấc mơ ngày ấy vỡ tan Để lại cô đơn giờ còn mỗi anh Và những ngày tháng trôi qua Tim anh đã lỡ say rồi Còn gì nữa đâu em Trên con đường ta chung đôi Và mình đã ở bên nhau Môi anh đã trao em rồi Và giờ chỉ nhớ thôi em Cầm tay em ta về Và những ngày tháng trôi qua Tim anh đã lỡ say rồi Còn gì nữa đâu em Trên con đường ta chung đôi Và mình đã ở bên nhau Môi anh đã trao em rồi Và giờ chỉ nhớ thôi em Cầm tay em ta về
Lời em nói, lời em quên, như dao cứa [vào] tim gan Nỗi buồn anh nếm, là từng vị đắng, rồi say trong miên man Là vì anh nhớ thương em, cô thiếu nữ, bên sông quê Bóng dáng tình xưa, ngày nào còn đó ,sao em đi mãi vẫn không về Nhiều lần than thân trách phận, trách do vì anh đã phải lòng Cảnh đẹp, cây đa, bến quê sông nước, em đi còn ai để trải lòng, Em, cười nói, vui vẻ, hạnh phúc, say đắm, bên người ta Nón lá đội nghiêng ,bao ngày anh đợi, mặc cho bão táp, hay mưa sa Câu hò ơi, nghe đau nhói, khi em buông bỏ, đi chữ tình Để rồi người bước, rồi người quên, lúc xưa trao nhau, bức thư tình Tiếng đàn cò, tích tịch tình tang, gió đung đưa, áng mây hồng Hơi men còn vương, cạn chén rượu cần, nhớ về người thương, giấc say nồng Anh có thể nói, có quyền nhớ, không quyền, được yêu nà Dù biết là không còn thương, không nên chờ, lệ ướt ngược chiều Lưu bút ghi dòng thương nhớ, hoài niệm cũ ,trên bến sông xưa Hương thơm tóc, người vương trong nắng, khẽ thôi gió nhẹ nhàng đung đưa...em vội quên à
Xa khỏi chân trời xa khỏi tầm mây Xa khỏi những thứ mà đôi mắt mình nằm đây Mình lại ngủ say chìm vào trong cơn mơ Để ngày mai biết cuộc đời của mình là em vẫn tới Em vẫn đợi ta trên lối về và em vẫn nói thế Những buổi tối ta cùng em nằm gối kề Em ơi, tại sao tình yêu của ta ngủ say Đều vì tất cả mọi thứ bây giờ ko còn đủ hay Đơn giản anh ko phải người dân bản Nhưng mà bây giờ anh rap, bây giờ đây Bây giờ anh rap gì đây có việc gãy rồi lại tiếp tục Cho em thấy tình yêu của anh là hạnh phúc Em là ai là thế gian là cả ngân hà Là những thứ thức ăn giống như là chân gà Là những khi mà mình ngủ say bên bếp lò Là tình cảm khi hai đứa mình cùng xếp dò Có bao nhiêu cố gắng giờ đây mà sao mình quên hết đi em ơi Tại sao mà mình quên đến hút mi Vì cái bút bi hay là bút máy Anh sẽ yêu em ko phải chữ mà chính bằng phút giây Anh ko phải là racing boy Ko ai chở em đến những đường cao tốc, em sẽ ói Bởi vì sao tình cảm của ta như những vì sao Và đôi khi, ta vẫn rap vậy thôi Em ơi, anh yêu em nhiều quá đi rồi Tại sao mắt em khóa em lại khóa mi tôi Em điên quá đi thôi Em đã bỏ anh đi Tại sao cuộc đời của anh bao nhiêu lần trị Anh đã rap nhiều lần nhiều lần Trong một buổi chiều dần anh lại cần nhiều cần Anh đã rap và anh lại ngã ra Anh là người ko biết rẽ vào ngã ba Đời mà,em mong ước nhưng mà Cuộc đời của tụi màn mạc cứ thắt dây giày ( sub đại chứ tui đéo nghe =))) Đây là mắt, đây gọi là môi mũi Cho mày thấy đc rằng công an đã thôi đuổi …. Anh vẫn nói chính xác về điều đó Em đã đi xa rồi anh vẫn đợi chiều gió Và có thể nói, đầu anh nó vốn đã hư Nên đợi chờ em dại khờ ở cái chốn bốn ngã tư Và có thể nói, như là số điện thoại 115 Bác sĩ báo em bệnh anh đột ngột thăm Nhưng mà ko sao, những thứ anh tặng dc ước bỏ Anh vẫn đứng đợi em một lần ở trước ngõ
Anh nghĩ ta nên yêu vào một ngày khác Ngày tim anh còn nguyên vẹn, chưa vết trầy xước Ngày một chút quan tâm cũng làm anh vấn vương Ngày anh là Hiếu nhỏ, chưa được người ta thần tượng Ngày còn xài Yahoo, chưa biết đến Wi-Fi Ngày hâm mộ Đan Trường, thằng nào cũng tóc hai mái Anh, không quen cách yêu đương đại Ngày nay bất chấp đem tình yêu làm thương mại Làm điều khó coi, và chỉ xin được thương hại Anh lại mơ một mối tình thật trong vắt tựa sương mai Anh chưa biết mình thương ai, em nên sống vì tương lai Những thứ đẹp đẽ ta có về nhau hãy quên hết, đừng vướng lại Anh không muốn làm chướng ngại nếu đời anh còn lông bông Nhà ở một phòng, trưa ăn cơm không Lương có một đồng, em có đi theo anh không Liệu có một lòng? Đừng yêu ta hôm nay em ơi Thân trai còn lông bông, ah Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh-woah) Cơm lo còn chưa xong ah, oh-oh Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh) Biết đâu ngày mai sẽ tốt hơn, yeah Lắm khi đời long dong em ơi Mắc chi mà yêu ta cho phí đời Hay là mình, yêu nhau vào một ngày khác Một ngày khi em gần, anh sẽ không bị trầy sát Một ngày anh trước khi cầm microphone lên rap Một ngày anh là của em, không thuộc về ai khác Một ngày trong tương lai anh không có quá khứ Dù anh vẫn đeo trên vai, em không ngại nó chứ? Em sẽ yêu anh khi không biết những gì anh đã trải Những lời nói ta đã trao, liệu em sẽ trả lại? Vì ngày đó, anh sẽ không có gì em ơi Anh vẫn chưa biết rap, vẫn chưa biết trải đời Vẫn tâm trí bất an, chưa suy nghĩ chững chạc Nhưng anh sẽ cần em, nhiều hơn anh cần nhạc Nên nếu là vào một ngày khác, không phải hôm nay Anh tự hỏi, có cách nào sẽ có em trong tay Như là bập bênh bập bênh, đi lên đi xuống Ta bên nhau khi buồn, rồi lại quên nhau khi muốn Đừng yêu ta hôm nay em ơi Thân trai còn lông bông, ah Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh-woah) Cơm lo còn chưa xong ah, oh-oh Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh) Biết đâu ngày mai sẽ tốt hơn, yeah Lắm khi đời long dong em ơi Mắc chi mà yêu ta cho phí đời
] Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng [Bản tình ca không hoàn thiện] Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hoà vào tiếng gió cùng với những tâm tư rất rời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh Anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng nhau qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau. [Ghé qua] Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm [Anh biết] Anh biết là k ai thay thế đc anh ta Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma Chẳng có đường nào để mà lui đâu em Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày cảm, ơn vì em đã đến đây anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa [Em à] Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi 24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
A còn ko nhớ nổi ngày cuối cùng trời đã nắng hay mưa Bên nhau hôm đó mình đã nắm tay chưa Nếu chưa cho a xin của e thêm chỉ 1 ngày nửa Để a an tâm rời bỏ e ko 1 chút dây dưa A ko biết trước chuyện hôm nay e ơi xa là ko gần Chắc e ko đợi ,còn chân a bị bong gân Đẩy xe về ,thành phố trên lưng a nặng lắm A yêu e đc 2 năm , giờ a bệnh thì ai thăm Chắc đơn giản phần của a là sai lầm Dù cho sâu trong thâm tâm a nghĩ mình lâu hơn trăm năm Những thứ a tặng e , xin e giữ đừg bụi bặm Vì mình cũ kĩ đc rồi dù vạn dặm xa xăm A đã khóc ,cười ,khô cả nước mắt Nhưng thực tế, chia tay nhau là bước ngoặc Để mình hoàn thành trọn vẹn lý do sống trên đời Dù những thứ mình mong đợi ko đc bên nhau, e ơi
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài. Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương Hơi em ngập trong ngõ vắng, từ trong nhớ mà hoài thương Phải chăng nơi xa nhất không phải trên thanh dưới đất mảnh trời Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng khoảng trời, thế thôi Những chiều ta từng qua, bao dãy phố, tầng lầu Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó Em có về với anh không? Tây Nguyên buổi chiều lộng gió.(oh) PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. Tofu: Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh. Ta chỉ là mạch nước ngầm ngại dương dăng Rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng Tại dương gian ta trở thành con suối rừng Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi Không chung tiếng nói, khác đôi tư duy Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra tới biển rộng Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn Nhưng với công sức bỏ ra, ta đã làm nó nở hoa. PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. TeA+PC+Tofu: Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân Còn thương nhau nữa đâu mà tình treo ngàn cân Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi Gian nan vất vả mới biết tình người Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10 Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai 20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân ai? PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Рік тому+2
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi một mình than thở Với nỗi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh Qua kẽ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầu Dù mai ra sao chăng nữa ta vẫn luôn nghĩ về nhau Em ơii Ngày nắng ngày nắng cớ sao lai đêm dài đêm dài Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng Em ơi.
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi! Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi. Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi, Mường Lát hoa về trong đêm hơi. Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm, Heo hút cồn mây, súng ngửi trời. Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống, Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi. Anh bạn dãi dầu không bước nữa, Gục lên súng mũ bỏ quên đời! Chiều chiều oai linh thác gầm thét, Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người. Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói, Mai Châu mùa em thơm nếp xôi. Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa, Kìa em xiêm áo tự bao giờ. Khèn lên man điệu nàng e ấp, Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ. Người đi Châu Mộc chiều sương ấy, Có thấy hồn lau nẻo bến bờ? Có nhớ dáng người trên độc mộc, Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa? Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc, Quân xanh màu lá dữ oai hùm. Mắt trừng gửi mộng qua biên giới, Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm. Rải rác biên cương mồ viễn xứ, Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh. Áo bào thay chiếu, anh về đất, Sông Mã gầm lên khúc độc hành. Tây Tiến người đi không hẹn ước, Đường lên thăm thẳm một chia phôi. Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy, Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
Những bài nhạc ta thường nghe giờ đã có thay lời tình cảm em trao đi mất ngậm ngùi theo gió mây trời đánh đổi ngàn sự cố chấp, em cất bước anh vẫn chờ lá thư trao cho gió ấm, nhẹ nhàng trôi nhanh hưng hờ anh biết được trái tim em thì đó là không dễ dàng yêu sau cùng đánh đổi nổi nhớ, điều đó anh không thể làm
Sài gòn đẹp khi thành phố này có em Sài gòn buồn khi tối này thành phố vắng em Sài gòn xưa ta bình dị ngồi ngắm phố mưa Sài gòn quen thuộc ngày nào ta cùng đón đưa Sài gòn vui Sài gòn buồn là do cảm xúc Vui hay buồn thì Sài gòn vẫn luôn đông đúc Sài gòn lúc này khiến anh lại muốn cầm bút Viết cho phố viết cho phường viết dòng cảm xúc Vết xe lăn bánh, tay anh vặn ga Vi vu con phố, xe anh tà tà Bất chợt bầu trời, Sài gòn đổ mưa Hôm qua tỏ tình em đã đỗ chưa? Nếu đổ rồi thì ngày nào anh cũng đón đưa Vi vu lượn phố mặc kệ nắng mưa Đói thì lề phố, ngồi cafe bệt Chán thì hồ Con Rùa rồi lại vui như Tết. Nếu chưa đỗ nếu ko ngại thì lên anh đèo Xe không đẹp , xe không sang, nhưng anh không nghèo Chần chừ gì nữa xin em hãy mau Sau chuyến đi này ta sẽ phải lòng nhau
Dưới ánh đèn buồn, tình yêu ta trở nên sâu lắng Nhưng nụ cười em đã phai, nhạt nhòa trong bóng đêm yên vắng Bước chân của anh lạc lỏng, lẻ bước giữa phố đông xa lạ Tim ta vẫn nhớ mãi hình bóng thân quen nhành cây gió thổi chiều tà Những cánh hoa héo tàn làm cho nốt nhạc thêm dịu êm Những giọt nước mắt lặng lẽ như tiếng kinh thương của ai vọng hằng đêm Tim ta tan nát như vỡ vụn trong cơn đau buồn Điếu thuốc anh siết trên môi, anh viết lại càng đau thêm
Cảm ơn em vì đã luôn ở bên anh Là người cho anh hơi ấm khi những lúc mà anh cần Không còn thơ mộng khi truyện tình như trong tranh Nhưng mắt vẫn long lanh,làm đau nhau bao lần Đôi khi anh muốn hỏi Tại sao tay cố nắm chặt Trong khi người luôn chịu nỗi đau không buông tay chính là anh Chắc là ông trời không muốn nên sắp đặt Để anh chịu được cảnh nỗi đau,khi không em bên cạnh Những con đường, phố quen Giờ cũng đã tối đen Khi mà hình bóng em giờ cũng đang dần xa Con đường cũ vắng tanh,trời cũng đã hết xanh Em cũng đã lướt nhanh, sao còn đọng lòng ta Trong lòng thì đau đớn nhưng em không còn đây Những bài nhạc hay phát giờ cũng không còn hay Nhìn em bước đi rời xa đôi vòng tay Kỉ niệm ta từng xây,giờ cũng đang vụt bay Anh lại muốn khoá mình ,vào trong lòng song sắt Khi không giữ được em ,đêm buồn lòng gay gắt Đau lòng khi quen em,anh rất nhiều thắc mắc Nhưng hỏi yêu anh không em bảo là “không chắc” Tại sao,lại muốn được than thở Vì em,làm anh luôn thẫn thờ Khi màn đêm buông xuống, anh chìm vào 1 giấc mơ Sẽ không còn là ý thơ,vì em anhh vẫn chờ
Em Tại sa nhớ e lúc này cảm giác giác cô đơn từng ngày của mình a đâu ai thể thấy Yêu thương kia đã tạo thành mây để cơn gió kia thổi đi nay Kể từ ngày ta ct nước mắt a nó lại đồng đầy E Chính là con tim của a đây Tại se lại đi mất làm sa có thể sống ở đây A như 1 con thuyền nhỏ 1 mình phải yên tĩnh ra khơi Tìm e giữa khoảng biển tr bao la ko có cầu mời Một nỗi nhớ Nhớ hai con thừn tay của nhau Mình đi tung tăng trên phố nói vs nhau những lời ngọt ngào Chẳnq cần biết mai này ra s Chỉ cần ta bên nhau là được Trọn hai chữ iu thưn và cùng nhau nhìn về 1 hướng E lại khẻ gé vào tai a ns rthq e thưn a nhìu nhất Ng e đám cưới chắc chắn là a chỉ có a và ko ai khác Và r những lời e ns đâu có thành sự thật đâu e Để a 1 mình ngóng chong thứ a ôm là nổi thất vọng Ver 2 ( Quên ) [ Byn ] Đã 1 thời gian trôi qua chúng ta không liên lạc với nhau Cuộc sống em giờ ra sao vẫn ổn hay như thế nào Còn anh vẫn mãi như vậy , vẫn muốn em quay về bên anh Chúng ta cùng chung hạnh phúc và cùng hát Bài chung 1 nhà Nhưng điều đó thật quá khó vì tim 2 ta không đập cùng nhịp Con đường mà ta đơn chọn là đường 1 chiều nhưng đi ngược nhau Khoảng cách càng ngày càng lớn khiến tình cảm không được hoàn hảo Mỗi người mỗi hướng quên nhau đi xem như chưa từng gặp Để quên 1 người từng thương nói thì dễ nhưng đâu làm được Cứ mỗi đêm đến nỗi đau nhớ em nó cứ dày bò từng cơn thèm nước mắt đọng trên mi rồi cũng chà thành dòng Bao nhiêu đó thôi đủ giết anh chết trong 1 căn phòng Bao nhiêu kỹ niệm bao nhiêu buồn vui - mà ta từng trãi Hứa bên nhau mãi mãi sao bây giờ lại chia 2 Mỗi người mỗi con đường - mỗi định hướng cho hạnh phúc riêng Duyên nợ đã hết chuyện tình huống ta xem đã chết .
-anh như trẻ lạc nơi tâm tối giữa rừng thông -nghĩ tình yêu là thứ giả dối nhủ bản thân rằng đừng mong -nhưng gặp em thì say nắng coi gian dối quá chừng không -vẫn tự khuyên bản thân rằng tỉnh táo lại và đừng trông -tuy rằng em không đẹp nhưng bên trong lại long lanh -dù trời này có sập xuống thì em vẫn luôn ở trong anh -tuy vẻ ngoài mạnh mẻ nhưng bên trong lại mong manh -"nhiều lần em tự hỏi yêu em vậy áp lực không anh" -có nhiều khi anh nghĩ có được em là may mắn -sau này em mà bị gì anh cũng đưa tay chắn -em cứ yêu và cứ tin tưởng yêu anh là không sai -anh sẽ cưng chiều và biến thành chồng có 102 -mình gặp nhau từ đầu năm và bây giờ đây -mình cùng nhau cười đùa và ôm lấy em ở trong vòng tay -dù biết tình cảm thì cần tiền nhưng tặng bông hoa bằng giấy -yah yêu em không tính bằng tiền mà là bằng phút bằng giây -yah anh không phải là racing boy -nhưng anh sẽ đưa em đi ngút ngàn -vậy em có muốn được đi cùng tôi -yah lại tiếp tục rap nhưng anh chỉ muốn kể và lại tiếp tục -anh muốn em yêu anh nhiều nó như lý thuyết vì nó thuyết phục -ngồi cùng con beat và nốt nhạc vẫn còn âm vang -dặn dòng là yêu em mãi và ghi nó sâu trong tâm can -tình yêu tả không siết chỉ biết viết qua vài tiếng đàn -chả hiểu sao bản thân trước ngàn cô gái lại chỉ lưu luyến nàng -em nhìn xem người ta viết nhạc tình yêu bằng cây bút vàng.. -anh đơn giản chỉ muốn được cùng em đi đến ngút ngàn -anh chỉ muốn mặc lên người em 1 bộ váy trắng.. -vì tình yêu của mình nồng cháy y như bị cháy nắng.. -lại tiếp tục rap theo ngẫu hứng rồi lại tiếp tục -bắn vần để cho em tin tình yêu của anh là hạnhbphúc -nữa beat rồi anh biết rap cái gì đây anh hứa sẽ làm mọi thứ cho em miễn là nó trong tầm tay -chỉ muốn sau này em sẽ cùng anh nằm đây -rồi mình cùng nhau chung sức để mà bón 1 mầm cây - thấy đấy tình yêu của anh nó là bất diệt giữa dương gian -dù nhiêu bất chất anh hứa vẫn bảo vệ và thương nàng -tương tàng hương nàng thương nàng làm sao để tả -anh lỡ yêu em nhiều quá rồi biết phải làm sao đây ta.. -anh không thích nhiều lời chỉ muốn nói rằng anh yêu em -lời anh nói là cả tấm lòng em thử bảo anh điêu xem
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em Nếu là một người khác thì anh không phải mãi ngồi nhìn đêm Hãy nhìn xem ai đã khiến cho tôi thế này Lạc vào trong mộng mơ chẳng chịu rời khỏi đây Và, ai đang loanh quanh trong nỗi nhớ này Chắc là em, hương tóc vẫn còn thổi gió bay Giờ đó đây chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng Em đã về chưa, hay trời mưa khi mây không màu trắng Yêu cô gái thanh xuân vượt qua tuổi trăng tròn Yêu cô gái bao năm cho dù bị ăn mòn Đi qua bao bão tố nhưng vẫn không vùng vẫy Yêu em thật lâu dài như cao nguyên hùng vĩ Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu Lụi tàn... những lời nói mấy câu Một người... câu chuyện đó về đâu Nhưng nếu một mai xin người hãy nhớ về nhau Anh không chọn nếu đúng dáng nơi đôi mình hẹn hò Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình chuyện trò Muốn nghe giọng em nói Được gửi tin nhắn thâu đêm Quãng đời còn lại là những tiếng cười không cãi vã đâu em Anh đâu kể làm chi những câu chuyện buồn chán Cứ để nó trôi qua theo quy luật của ngày tháng Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng năm đó Ver 2: Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi Cứ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì Em ơi có nhớ cái cảm giác ấy lần đầu Giân hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng Như hai ngọn gió yêu thương đưa tình đây lan rộng Em oiiiii
Ta đến với nhau như những kẻ tuy tầm thường nhưng điên loạn Chỉ ước ngày qua ngày và bên nhau đến niên vạn Hai kẻ bình thường nhảy múa cùng chạy đua khi trời mưa Cô ấy ngồi ôm chặt núp sau lưng để cùng đua Có chiếc áo mưa ở dưới cốp, nhưng thôi em không cần Nguyện làm hai kẻ bình thường khi chết cần chi thành thiên thần Chạy nhanh lên anh ơi, món ngon sắp đóng cửa Sắp chết đói đến nơi giờ này còn sợ trời mưa Ký ức thường vô định chợt xuất hiện rồi trốn đi Ký ức là đau buồn hay hạnh phúc cũng ướt mi Ký ức là khoảng lặng ta xa nhau không từ biệt Ký ức là lời nhạc theo năm tháng cho đến ngày anh chết đi Anh nhớ nhưng chẳng thể ừ cứ cho là vô tâm Có lúc anh muốn kể thôi cứ mặc ngoài xa xăm Kỷ niệm hay ký ức thì cũng chỉ là giả tạo Là bản thân anh từ bỏ mà lại tỏ ra mình thanh cao Là bản thân anh từ bỏ vậy mà tỏ ra mình thanh cao Cuộc sống của chúng ta lúc bắt đầu đã riêng biệt Áp lực về tương lai đã có lúc anh suy kiệt Bản thân ai cũng cần sự quan tâm và lo lắng Không một ai chịu lùi bước kết quả này thật cay đắng Em không màn quan tâm, anh không màn nghĩ tới Em không còn qua thăm, chúng ta có thêm người mới Em không màn quan tâm, anh không màn nghĩ tới Em không còn qua thăm, ta có thêm người mới Anh biết em xứng đáng được hạnh phúc hơn trăm lần Anh không được tử tế nên chắc có lẽ em không cần Những thứ anh mang lại, chỉ là nỗi bất an Cảm giác được an toàn là thứ anh không ban tặng Tình yêu là bản chất của cảm xúc khi đồng điệu Nhưng khi không cùng nhịp thì lại gọi là hết yêu Tình cảm như đùa giỡn nhưng cảm xúc là chân thật Cố gắng giữ nhau lại thì cũng chẳng còn thân mật Vậy hãy là em vẫn hồn nhiên ngày mà ta chưa từng tới Hãy giữ tất cả những điều tuyệt nhất mà cuộc đời này em mong đợi Anh đã ghé ngang qua một chút nhưng hoa kia không nở Anh đã cố thử nhưng nhành hoa kia chẳng chờ Bất giác nhận ra em ơi, chúng ta cách biệt phương trời Anh không khóc nữa em ơi, chỉ là hạt bụi bên đời Nổi buồn không cất thành tiếng chẳng biết sao cho vời Hết khúc nhạc này nữa thôi vậy là mai ta xa rời ...
Lời bài hát Hoa Bằng Lăng - Kidz ( Prod. Tam Kê ) Trong tay anh cầm chỉ có 1 đóa hoa nên cửa nhà em anh chỉ đứng, và ngó qua không dám lại gần…. không phải do anh sợ chó mà ở căn hộ đó… em còn mẹ và có ba biết là 2 người đó… không muốn 2 ta thành đôi biết là chưa có tiền… chắc phải về để dành thôi xe đạp là thứ duy nhất…. anh dùng nó chạy tới lui điều kiện anh cũng không có… còn tương lai thì tối thui yêu em nhiêu lắm… đĩa làm sao với được hạc không lẽ mang hết tiền túi…. đi đánh bài để cược bạc biết đâu ăn hên hốt về tay vài trăm củ ông già em mới cho phép anh tìm em để ăn ngủ tiếc thây anh không phải bác sĩ hay kỹ sư nên gia đình em khóa cửa thật kĩ dữ… thôi chắc đành chúc người sau sẽ bên em.. sông cho hạnh phúc chào em cô mỹ nữ!
PC: Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài. Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài. TeA: Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương Hơi em còn trong ngõ vắng, đượm trong nhớ mà hoài thương Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió. PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. Tofu: Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh, ta chỉ là mạch nước ngầm Ngại dựa dẫm rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng Tại dương gian ta trở thành con suối rừng Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi Không chung tiếng nói, khác lối tư duy Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra đến biển rộng Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn Nhưng với công sức bỏ ra ta đã làm nó nở hoa. PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. TeA: Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân Còn thương nhau nữa đâu mà đem tình treo ngàn cân Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi Gian nan vất vả mới biết tình người Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10 Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai 20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân anh.
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em, Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm, Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này, Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây! Và ai... đang lanh quanh trong nổi nhớ này? Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay.. Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng, Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không mầu trắng Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn.. Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn.. Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy.. Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ.. Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu.. Lụi tàng...những lời nói mấy câu... Một người..câu chuyện đó về đâu
Đưa cho anh hương ngát thơm nơi đây và Và đưa con tim anh lãng du theo mây Khi mưa đang rơi áng mây che trời, em như tia nắng sớm mai bên đời Làm anh càng yêu em thêm đó baby Mùi hương trên môi em ôi baby làm anh yêu đó baby. Và hít thật sâu bầu không khí bình thường thật ảm đạm. Trong men say ngày có em bất thường và lãng mạn Trời tối anh vẫn thả mọi thứ vào hoang ca Những thứ anh vẫn thấy nhìn em bỏng tróc trái tim anh tan ra Trong một phút giây, trái tim lại đầy nắng, chút hơi ấm cùng chút hơi thở mà lại tạo ra chuỗi ngày vắng. Nhớ em anh có thể thỏi mình vào cơn mơ Chút cảm xúc vài dòng tâm tư, anh viết lyrics nhạc thành thơ Những cảm xúc của anh thì thì không thể nào mà vứt bỏ Thứ cảm xúc trong bài nhạc vui chôn nơi đất cỏ Cùng em đi trên một con đường màu tối đen Những thứ khác anh không cần thiết nắm tay qua cuộc sống rối ren Nhớ lại những kỉ niệm cô đơn ngày xưa cũ Nơi ngày tháng đắm chìm ở trong cơn say 2,3 ngày chưa ngủ Chưa đủ vị tình yêu của ta không cần fame Thứ duy nhất mà anh muốn có, tình yêu và anh cần em
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài. Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài. TeA: Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi Anh tưởng tượng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương Hơi em ngập trong ngõ vắng, ngập trong nhớ mà hoài thương Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió. PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. Tofu: Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh, ta chỉ là mạch nước ngầm Ngại dựa dẫm rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng Tại dương gian ta trở thành con suối rừng Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi Không chung tiếng nói, khác lối tư duy Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra đến biển rộng Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn Nhưng với công sức bỏ ra ta đã làm nó nở hoa. PC: Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. TeA: Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân Còn thương nhau nữa đâu mà đem tình treo ngàn cân Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi Gian nan vất vả mới biết tính người Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10 Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai 20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân anh.
10 năm đen vâu Ϲó người đến, có người đi và có người ở lại Ϲó lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại Ϲó lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa Ϲó ngàу cười, có ngàу khóc và có ngàу hoan ca Đời cho ta quá nhiều thứ Ta chưa cho đời được nhiều Đến bâу giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng maу là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn Mặt trời là cái bếp lớn Ϲòn tia nắng là than hồng Mỗi ngàу mà ta thức dậу Ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là dải lụa Ϲòn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn Ɲhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa Ϲuộc đời nàу có được mấу lần mười năm? Ѕống làm sao khi khó, còn được có những người thăm Ɲhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai [Verse 1] Ϲó cánh hoa nào không tàn Ϲó giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mâу ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Ɲhìn lại buồn vui tháng năm Một đời nàу ta sẽ có mấу lần mười năm? [RAP 1] Tâm hồn của anh, anh không chắc nó hợp thời đại Anh níu những cành câу khô và mong ngàу sau lá rợp trời lại Mọi thứ ngàу càng phát triển, sao chúng ta càng bị bất an? Anh sống giữa lòng thành phố, nhưng lại mơ về thị trấn hoang Hoài niệm là thứ đồ chơi, ta càng lớn lại càng không chán Gom từng chút, từng chút, từng chút như con dã tràng không cần công cáng Ɲó là thứ tài sản vô giá, không ai mua và cũng không bán Thấу lẻ loi như con chuồn chuồn, baу chơ vơ trên mặt sông thoáng Ϲon người cũng như con chim, sáng kiếm ăn chiều baу vào tổ Ϲon nào cũng như con nào, chẳng con sướng chẳng con nào khổ Ϲon người cũng như con chim, chiều về tổ sáng thì kiếm ăn Ɲgàу mải mê đi tìm cơm gạo, đêm co mình dưới một miếng chăn Ϲuộc đời là nồi cá kho, muốn nó ngon phải kho nhiều lửa Ϲó quá nhiều thứ mưu cầu, ta chỉ cần được no nhiều bữa Ta nhận của đời quá nhiều và ta cần phải cho nhiều nữa Và chỉ mong trong những đêm đông, mẹ không còn phải ho nhiều nữa [Verse 2] Ϲó cánh hoa nào không tàn Ϲó giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mâу ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Ɲhìn lại buồn vui tháng năm Một đời nàу ta sẽ có mấу lần mười năm [RAP 2] Ta đã từng đứng dưới cùng và đã từng việt vị Ta đã nhận những lời khen và cả lời miệt thị Và tao tin nó vẫn còn đó vẫn chưa hề triệt tiêu Mười năm qua tao vẫn cố gắng làm nhạc người Việt chill Mấу thằng ghét tao, tụi nó cũng đã bỏ cuộc Tao vẫn là con đóm đóm, tụi nó cháу như bó đuốc Tao lập loè cả cuộc đời, tụi nó đã tắt từ lâu Thời gian là thứ diệt cỏ ghê hơn cả thuốc trừ sâu Mười năm tao vẫn là tao vẫn không khác mấу Từ nhạc ra ngoài đời thường vẫn thân xác ấу Ϲó người nói tao thaу đổi Không! là tao thích nghi Ɓật cười trước những phán xét, người đời thích nghi Tao sẽ vẫn rap tiếp cho bản thân tao trước Khi mà tao còn thở, khi mà chân tao bước Khi tao còn lo lắng cho những người ghét tao Ɗõi theo thằng không bỏ cuộc, mệt mỏi biết bao Ɓước vào cuộc chơi tao không có gì để mà mất cả Ϲách mà tao kiếm tiền là niềm vui vượt lên trên tất cả Ϲon đường do tao chọn và tao cam tâm bước Tao thà chìm dưới đại dương còn hơn bị tan trong nước Đêm naу tao thức trắng nhìn bầu trời sao Muốn được cười, muốn được khóc như ngàу đầu đời tao [Outro] Ϲó cánh hoa nào không tàn Ϲó giấc mơ nào không tan Hát để tâm tư vén màn Thả mình xuôi với mâу ngàn Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp Ɲhìn lại buồn vui tháng năm Một đời nàу ta sẽ có mấу lần mười năm
♪ Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi ♪ ♪ 24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi ♪ ♪ Em chả thèm buồn để ý, những tin nhắn như ngày đầu ,mình gặp nhau ♪ ♪ Nếu câu chuyện này là bộ phim, anh mong là mình, còn tập sau ♪ ♪ Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe ♪ ♪ Anh cần cảm giác được đi trên phố, chỉ có tụi mình ,và vắng xe ♪ ♪ Anh có cả đống suy nghĩ, về đêm, và em là người hiểu anh duy nhất ♪ ♪ Em là người xua đi bóng tối, và đem muộn phiền ,của anh đi mất ♪ ♪ Em à, số 1 Bùi Viện, hôm nay, sẽ thiếu một người ♪ ♪ Em à, phố đi bộ, Nguyễn Huệ ,hôm nay sẽ thiếu một người ♪ ♪ Em à, kêu ly cà phê sữa, nhưng hôm nay thiếu một người ♪ ♪ Em à, vậy thì xin được hỏi, em có đang thiếu một người ♪ ♪ Em à… ♪
anh ngồi một mình trong phòng cầm cây bút và viết lên tình ca và nỗi cô đơn gần đây chút nhưng lại ko viết nên tình ta và có đôi lúc họ hỏi anh là tại sao cứ dại khờ anh bảo cô đơn gần đây chút nên hằng đêm cứ lại chờ và màng đêm,xóa tang mọi nỗi nhớ và ký ức bề em cơn mưa kề anh lặng nghe cơn gió thoảng bên tai anh lặng lẽ trên đường về rồi lại nhớ tên ai và tim anh đã đóng lại như một tảng băng trôi và đối vs anh nỗi buồn chỉ là bản năng thôi anh không khóc,không cười nỗi nhớ em cứ dằng xéo nên nỗi đau anh mang trong người mel cơn mưa kia khuất lối em đi rồi yêu thương kia vỡ nát chỉ còn lại tôi,mình tôi chìm sâu vào những niềm đau em chôn dấu khi con tim vỡ nát đã phai màu chỉ ở trong phút chốc chẳng còn nhau rồi khi Mặt Trời kia khuất bóng để thấy anh một mình
Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau
Trời đã tạnh, mây đã tan, lan man viết cho em vài dòng Anh biết anh của ngày xưa không thể nào khiến cho em được hài lòng Anh biết mình từng rất tệ , điều này thì anh không chối bỏ Anh biết em sẽ không khóc nếu như ngày đó anh dùng lời nói nhỏ Giá như ngày đó chỉ cần, chỉ cần thêm một chút sâu sắc Để đặt lên em nụ cười chứ không phải là những đêm dài đau mắt Một người thì chẳng bận lòng một người thì cứ ngóng trông Một người giờ đã vui bên một người một người mọi thứ trống không Đã từng muốn được, muốn cùng nhau ngắm hoàng hôn xa Ta sẽ cùng nghe một bài hát để thoát chuỗi ngày bôn ba Ta có thể nói bao điều mà chẳng có ai chịu ngủ Tất cả những thói quen chìm vào trong những giai điệu cũ Tự cổ chí kim xa vạn lý, thiên hạ tam quốc cửu thiên Ko trách nhi nữ chẳng động lòng, chỉ trách mình chẳng hữu duyên. Tương tư tương kiến tri hà nhật, phải chi lặng tĩnh tựa cây xanh Nếu cuộc đời cứ xô em ngã thì cứ ngã vào vòng tay anh Ngày ngắn đêm dài x2 Anh muốn vẽ 1 bức hoạ để cho hoạ rồi sẽ an hoạ còn sa đoạ thì ta có gì vẻ vang Nếu thời gian là bất tận thì sao mà mơ mua trầm tích Còn nếu tình cảm là một ván bài thì chắc già cơ thua đầm bích Vậy nếu cuộc đời chính là những bi đát và lâm ly Thanh xuân như 1 tách trà em phải học cách mà nhâm nhi Đôi khi muốn được tự do giống như đàn cò trong vạt nắng Ai đó tìm thiên nga ta chỉ mong cầu con hạc trắng Anh muốn đọc sách , và ngâm thơ Mình phải học cách để mà nhìn rõ tâm cơ Của những rung động thoáng qua, của những nụ cười sắc sảo Cuộc đời chạy theo những khoảnh khắc lắng nghe con tim mình mách bảo Con tim mình mách bảo Sắt đá cách phá
trái tim anh tan vỡ tình yêu anh dở dang những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây đã hoá “than” hạnh phúc như cơn gió thoảng qua lướt nhanh chóng rồi biến mất chỉ còn đọng lại nỗi niềm đau ở trong lòng lòng anh nặng trĩu, dần khi bầu trời hạ mình xuống trùng hợp đêm ấy cũng là khi hai mình nói buông anh thả mình trong căn phòng ngấn ước lệ nhoè hoen mi 3 giờ sáng a vẫn tự hỏi tại sao em lại rời đi hook tôi nhớ lần đầu,em khoá mi tôi lúc đó tôi đã quá yêu em rồi tưởng sẽ là nơi cho chúng mình mãi thôi đến cuối cùng thời gian khiến em đi rồi
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng Nhiều người thích anh bởi vì anh chất phác Có lẽ vì thế mùa yêu này anh thất bát Em muốn hái quả mọc lên từ áng mây Anh thì chỉ có cây đâm lên từ đất cát.
Sẽ lại có một lần nào đó thật gần, về quê em nhìn lúa vàng Thời gian đi qua anh cũng để lại nhiều úa tàn Thôi xin đừng hờn dỗi, nghĩ làm gì chuyện ngày sau Chỉ là đôi phút tâm đầu hoặc là một cuộc dài lâu Yêu riêng em thơ ngây dù ngày đó thành những phai phôi đời mình Mà biết khi buồn, có thường nhớ anh không hỡi cô người tình Khi em 20 ngày ấy, vẫn là giây phút này đây Chỉ muốn cầm lấy đôi tay gầy giữa cafe phố đầy mây Rồi ngắm vòng quanh miệng cười cầm chế trà xanh Ngày hôm qua không trở lại, thời giờ nhìn thế mà nhanh Mẹ thường hỏi em dạo này sao chẳng còn ghé nhà anh Vài ngọn cỏ sau khu vườn, tiếng cười em bé hòa thanh Đây sẽ là góc bình yên mai sau đôi ta cùng ngồi Hoặc cũng có thể mình già nhiều đi nhưng khác nhau hai vùng trời Nhìn ngày mới lại tới, biết em có còn giữ nguyên Là những bóng hình của chúng mình, xem như đã từng hữu duyên! Già cùng nhau là được anh chưa mảnh tình vắt vai Già cùng nhau là được em còn dại khờ mắt nai Già cùng nhau là được yên vui đi qua phú bần Già cùng nhau là được đến khi hai ta “Tứ Tuần“ Sâu trong đời người chỉ cần ấm êm bên căn phòng Còn những ngày tháng không em, thật quá đơn côi và thăng trầm Lũ trẻ sau này có “dạ đáp lời thưa “ Hoặc là ta chẳng cùng một cuộc đời trở thành chuyện cũ hồi xưa! Có những giấc mơ được cùng em mình đi lang thang đất trời Hôm nay anh mệt vì cuộc sống và những tâm tư rất đời Sẽ lại thế nào nếu một ngày ta bỗng cảm thấy nhòa mi? Thì khoảnh khắc đấy là khi từng khuôn mặt ấy già đi Em ơi đừng chớ vội buồn chau mày nhíu mắt đăm đăm Mình sống một lần cho thể xác còn tâm hồn mãi trăm năm Thời gian là điều chan hòa để cho vạn vật hữn duyên Nếu như không thành, anh cũng buồn xem như cuộc đời ngẫu nhiên
nh biết] Anh biết là k ai thay thế đc anh ta Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma Chẳng có đường nào để mà lui đâu em Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày cảm, ơn vì em đã đến đây anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa [Em à] Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi 24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
Đố em biết anh đang nghĩ gì] Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng [Bản tình ca không hoàn thiện] Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hoà vào năm tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh Anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau. [Ghé qua] Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm [Anh biết] Anh biết là k ai thay thế đc anh ta Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma Chẳng có đường nào để mà lui đâu em Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày cảm, ơn vì em đã đến đây anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa
Có người đến, có người đi và có người ở lại Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca Đời cho ta quá nhiều thứ Ta chưa cho đời được nhiều Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn Mặt trời là cái bếp lớn Còn tia nắng là than hồng Mỗi ngày mà ta thức dậy Ta chỉ mong được an lòng Hoàng hôn là dải lụa Còn màn đêm là tấm chăn Mỗi đêm ta ngồi ta viết, ta chỉ mong không bị cấm ngăn Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa Cuộc đời này có được mấy lần mười năm? Sống làm sao khi khó, còn được có những người thăm Nhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai
Gọi tên anh là cô đơn, khô hơn khi nước mắt chẳng đủ cho đêm trôi Gọi tên em là kỉ niệm bỏ quên lại chốn cũ ta vẫn thường chung đôi Bài hát cũ anh viết vội rồi sẽ chẳng ai nghe Mưa vẫn ướt vai dẫu em có lấy tay che đi bao nhiêu vài giọt buồn trên mắt Giọng em nói kề bên tai dù đã lâu anh không nhắc tên Em trong cơn mơ, trong khi say Âm vang bên tai như đâu đây (no-no-no-no-no) Đã qua, ngày dài đã qua Ánh nắng gần tắt, thuyền ai đã xa Em bước nơi thảm, người ta rải hoa Nơi ta từng đến, không còn cãi vã Và Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù hai lối ta đi giờ xa lắm Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù làn khói trên môi làm xa xăm Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù hai lối ta đi giờ xa lắm Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù làn khói trên môi làm xa xăm
Tháng 12 anh có là những buồn vui ngày cũ năm xưa Ác mộng còn muốn anh phải tỉnh giấc nó hỏi mày ngủ xong chưa? Mùa đông đã lạnh chưa đủ hay sao ông trời cho đổ cơn mưa? Ngày em đi anh quên hỏi là em đây đã thấy đỡ khổ hơn chưa Anh đốt điếu thuốc thay bữa ăn chiều Em dạo này sao rồi anh không muốn thấy em giảm cân nhiều Tháng 12 của em ổn thỏa? Sau ngày vui những tiếng nổ pháo Anh nhớ lại màu son đỏ em ưa để lại bên trên cổ áo Còn rất nhiều những thứ dư âm Khoá kín ở nơi nào đó Chưa bao giờ anh thấy an tâm vì tiếng thở dài hoà tan vào gió Mang nỗi buồn đi đến sang năm Bao lâu có ai nhắc về em và anh đã từng hứa hẹn nhưng Ngày hôm đó đâu ai bắt thề ánh đèn phố thấp giữa trời đêm Anh muốn mình là phân nữa đời em Em không phải câu chuyện để cho anh kể cho đứa ngồi xem Tập tin cũ vẫn còn trong máy Đến tận nay anh chưa hề xóa Biết là vẫn thường xem nhưng có đôi lúc không ưa về nó Anh nhớ những câu em nói do ngày cuối nhất thời khó hiểu Tìm được câu trả lời không biết bao nhiêu cuốn thời khóa biểu Ước tình mình như bộ phim Khúc không hay có thể cắt ghép Cốt truyện nó sẽ được dựng với những hình ảnh chủ đề sắc nét Và Đó là điều anh muốn nói ra
Là những mộng mơ, chưa cầm được nóng tay Gọi anh là người đàn ông với những quả bóng bay Và đêm nay anh điên không có cần che đậy Anh lơ lửng giữa con đường có hai bên làn xe chạy Anh không mơ một ngày nào đó nổi lên chốc lát nửa vời Anh chỉ muốn khi tim còn đập là còn được hát giữa đời Vì có là một con đom đóm hay trở nên sáng như sao Thì ta cũng có một thanh xuân đẹp trước khi ngày tháng hư hao Có những đêm anh nằm co mơ ngày trong xanh hoan ca Không lo được, không lo mất, ưu phiền trong anh tan ra Và anh hát như người đàn ông không cần điều gì chăm bẵm đâu Em sẽ lạc vào trong con ngõ tâm hồn của anh thăm thẳm sâu Một ngày thứ nhạc mà anh chơi không chỉ lan truyền trong xó xỉnh nữa Đi muôn nơi, đến muôn tai, không cần thiết phải có chỉnh sửa Anh chưa bao giờ được dạy về cách để trở nên rất giàu Thế nên yên tâm một điều là nhạc anh sẽ còn mơ, mơ đến rất lâu
Mùi hương vang vẳng góc quán quen mình thường ngồi. Vài lời yêu anh tỏ có lẽ em cũng thuộc rồi. Với lời đường mật cùng lời hứa điều trăm năm. Tháng ngày đó thật tuyệt còn bây giờ thì ăn năn. Như một cành khô héo chẳng mong xanh lại. Điều mà ta khờ dại cũng là bao ngày ta luyến lưu. Trời lên trời xuống cũng hết nắng đã rực màu. Anh còn muốn tìm nữa nhưng bóng đêm lại bủa quanh. Căn phòng đầy mùi rượu nhạc Táo lại vang lên. "Vẫn" như sóng biển nhưng "sóng tình" ở trong tim...Dữ dỗi và dịu êm, âm thầm và lặng lẽ những nỗi đau cào xé tự sinh mình phải chữa lành. Hồng hương ngày hôm đó như cánh hoa trước cửa. Khô héo rồi tàn lụi nhanh như điều hứa mới chốt nữa. Nào ai quên điều tuyệt đẹp nhất, giờ hóa nỗi đau mà mình phải tiếp tục. Sống với nó như một người bạn tệ, lúc làm ta hạnh phúc lúc lại làm ta đau. Anh lại quay về với kiếp sống muốn thủa…bên nơi khác hãy sống… với dự định anh và em từng dang dở.
ngày lần đầu gặp em Em chỉ là một cô gái nhỏ Và thời gian dần trôi Em tô thêm màu son má đỏ Ngày mà trời đổ mưa Anh cũng đã nói thương em rồi Biết là em từ chối Nhưng anh cũng sẽ nói thương em thôi nếu mà em có cười em cũng đừng kể cho ai khác Nhưng câu nói thương người là dành cho em phải đâu ai khác ngày mà ta gặp nhau thì chắc cũng chỉ là do vô tình tần số không bắt kịp nhau anh và em tựa như vô hình
Xe chốt và pháo là những thứ mà em tao xâm mình Xe tốt, quần áo là những mà tao bao năm rình Phường khóm công an là nơi tao đang đăng hình Hẻm 48 ngay từ xưa đã không là yên bình Sáng ngày hôm qua cũng giống như sáng của ngày hôm nay Việc tao làm cũng như mọi ngày, thằng Karik đã thấy Back to my hood, tao làm việc của tao Khi tất cả trở thành vấn đề tao để dao làm việc của tao Tao không gây hấn, nhưng hễ ai đụng là đập Và hàng nguội nằm trong túi, làm cho quần thụng và thấp Anh em khi gặp tao cầm bia cụng bay nắp Còn tụi mày khi gặp tao vào 48 tao chấp. Con đốt điếu cần, để cúng cho di lặc Cám ơn người đã ban quần áo con đang mặc Chén cơm con đang ăn, cọng cần con đang cắt Cuộc sống của con hôm nay, con cám ơn người đã để mắt tới con Tới cuộc sống này có bao nhiêu điều đẹp Nhìn đâu đâu cũng đẹp từ cây bông cho đến đôi dép Cây đẹp, nhà đẹp, ngoài đường các em gái đang chạy xe trên đường nguyễn trải Em thẹn nhìn con Con đang được bay, bay như người say Quên đi hết cuộc đời này, nếu con chết đêm nay Cũng phải hút cạn điếu này, nghe một bài nhạc thật hay Tận hưởng đến giọt cuối cùng mặc kệ rượu cay Một điếu, cho anh em, người cùng con vào sinh ra tử Một điếu, cho cha mẹ, tội bất hiếu này khó tha thứ Một điếu, dành cho trời, một điếu, dành cho đất Một điếu, dành cho những người lạy trước bàn thờ khi con mất. tụi mày chỉ biết hút……không chịu đi…. khám phá…. đứng dậy cầm sách bút… mày đi…. với tao mà… đánh giá// tao đưa mày về châu thổ,,,, xem thuyền và đánh cá… còn mấy thằng nhóc mà không có thích… vui lòng mày. tránh ra mời…bước tới đất miền tây… tao cho mày nghe tiếng đàn cò muôn màu của sông nước….và mày sẽ thấy các đàn cò/// mày đi thì đừng có lo…. những… thứ ở đây là đáng có… đói cũng đéo có chết tài… nguyên…. thiên nhiên đã ban cho.. tụi tao… bát ngát đồng sen ở tháp mười//// miệt vườn có cái bè…. hoa quả soài cát bưỡi… còn đa dang hải sản..lúc nào cũng phải tươi tao nói mày nghe…Rừng tràm Trà Sư… oxy là phải hửi còn chén cơm tụi mày đang ăn,, là nhờ cánh đồng của ngoại tao… dân miền tây chất phát… hòa đồng… thích…. ngoại giao mày qua long xuyên chợ nỗi…. Alo cho bạn tao… nó sẽ đưa mày đi…. thật xa… và hỏi muốn chơi cái loại nào… về sóc trăng quê tao mà chơi đi…. tụi tao chèo tụi tao lái… khoái tụi tao hái.. tụi tao quấn….cho tụi mày hight thấy thì đừng có hú…. lên… là sao đường còn dài… okey… tao cho mày cữi con dơi… sải cánh…. 1m2… uống đi …. tía tao nói mày uống đi….mày cầm ly rượu mày uống đi… chơi sả sáng tới sáng zề sớm… cho ngta kết mày uống đi rựu xuân thạnh mày uống đi…từ bên trà vinh đó uống đi…. anh em ta sỉn… anh em ta tới nái luôn… mày uống đi…. xiết xiết đi quơi VÀ Tao từng sống ở Sài Gòn như ở đợ Da tụi tao đen bóng nơi tao sinh là ở chợ MÀ THÔI, MÀ THÔI ĐI VỀ QUÊ TAO NẾU MÀY MUỐN THẤY ĐIỀU ĐÁNG SỢ VÀ TAO CÓ THẰNG BẠN ĐANG ĐỈNH.. Ở ĐẤT CHÂU ĐỐC LÀ GANGTER NÓ CỨ….NHẮC VỚI TAO BIÊN GIỚI.. CÓ CÁI KHU… LÀ CASINO THẰNG ANH ĐANG CANH BÊN DƯỚI……….NGƯỜI ĐI VÀO ĐI RA ĐI VÔ NHƯNG TAO NẮM HẾT TỶ SỐ… THÍCH NHÂM NHI TRÀ ATISO….. KHI ĐÊM XUỐNG PHỐ LÊN ĐÈN..… NÓ NÓI LÀ… ĐẸP NHƯ TOKYO
Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng Em ơi.
anh thương em như ba thương má thương má rồi ba ko nỡ rời xa bao tâm tình vẫn còn trong lòng anh đó ra chiến trường với tấm lòng vấn vương thương em nhiều tim anh càng run động ngoài chiến trường với cây súng trong lòng bật con beat lái trap mắt đỏ hồng ngoài chiến trường đau rát như xương rồng làm sao kể rõ nỗi lòng người chiến sĩ cô gái anh thương khuôn mặt rầu rĩ nhớ đến em đêm nay anh không ngủ anh ủ rũ thức hoài một đêm khuya
Sau bao năm không gặp hiện giờ em đã ổn hơn chưa Nhớ lại cả hai cùng nhau chạy tránh những cơn mưa Anh thì vẫn một mình còn em giờ bên một người khác Cũng như hôm nay anh sẽ gửi tâm tư vào bài nhạc Xin lỗi em vì lúc trước anh đã có quá nhiều lỗi lầm Để nhìn em cất bước ra đi anh chỉ biết ngồi lặng câm Lúc trước anh nói với em đợi khi về anh sẽ tỏ tình Làm cho em thất vọng anh chỉ biết ngồi lặng thinh Nhưng mà anh xin lỗi đã không thực hiện được lời nói Cả hai dần trở nên tồi tệ chẳng có một cuộc gọi Chỉ còn mình anh với một căn phòng trống trải Từng câu nói yêu giờ tan biến như làn khói bay Đêm dài trôi qua anh lại càng nhớ em thật nhiều Nước mắt anh rơi lòng này lạnh giá không một lời yêu Có lẽ mình chẳng thể nào quay lại như xưa Nhưng mà tình cảm này chẳng bao giờ là thừa Anh vẫn nhớ ngày đó em nắm tay anh thật chặt Và em nói là em thích nhất bộ phim lật mặt Những ngày ta bên nhau giờ chỉ còn là giấc mơ Tình cảm này anh vẫn giữ dù lòng này đã tan vỡ Anh đã từng mơ về một tương lai không xa Nhưng giờ đây chỉ còn mình anh lẻ loi trong đêm tà Tình yêu hai ta từng đẹp như trong tranh Nhưng giờ đây chỉ còn là nổi nhớ mong manh
Và chẳng tình yêu nào trôi qua để cho ta chọn ngã Gửi chút hạt lúa vào mùa tương tư vào tóc vài ba lọn tả Hỏi vì sao buồn bả, em vẫn đang buồn hả em? Giấu kín sau lốp bóc xốp một vài món quà đã đem Anh vẫn quá nhiều công việc, xin lỗi vì đã khất lời
Anh mua thời gian chỉ bởi một tiếng dù phải trả bằng cả đất trời Đàn chim đã ngã giấc rồi, đôi môi không còn chung cánh Lời hứa từ gã thất lời, anh vội vàng soạn tin nhắn Anh vẫn còn nhớ lúc gần nhau em đẹp biết đến chường nào Nhưng sao con đường đi vào tim em anh mãi không biết đường vào Tương tư còn buồn nhiều thứ, gọi cốc cà phê trung nguyên Làm một ngụm nhỏ vị đắng không đường nhấm nháp nỗi buồn trung niên Và em ơi, điều gì khiến ta xa mặt cách lòng Tình yêu dạy khờ đến mức đã từng cướp đi một thuở sắc hồng Anh vội vàng đi tìm em, xa tận thiên hà quả đất Anh tựa vào ghế trầm ngâm một mình nhìn những bình yên đã mất Những ngày mà mình còn gần bên nhau anh gửi giọt nắng trên khoé môi Là những làn gió thổi tóc em bay anh chỉ luôn cần như thế thôi Hai đứa nhìn lên làn mây hồng, chút gió làm tim anh cay nồng Em ơi chạm vào bờ vai anh đi, hãy nhìn cuộc sống này xoay vòng Và anh chỉ muốn ghi vài câu, như ghé qua trên mảng giấy Uống cho say, hết đêm nay để quên những gì mình cảm thấy
Sự cô đơn trong anh nhiều lắm tính cả lối ngã trăm nghìn Đôi khi anh muốn gặp lại em nói hết tất cả tâm tình Và những ngày tháng trôi qua, tim anh đã lỡ say rồi Còn gì nữa đâu em trên con đường ta chung đôi Và mình đã ở bên nhau, môi anh đã trao em rồi Và giờ chỉ nhớ thôi em , cầm tay em ta về
Em à màu mắt xanh biếc của em còn gửi lại đây Đó là lí do mỗi khi chạm mặt dẫu anh không cười là vậy Anh sợ một ngày em không trở lại cùng anh nắng chiều buông xuống Không còn được thấy em cười trên mỗi bài nhạc và đó là điều luôn muốn Anh chẳng làm được gì ngoài ngắm mây trời Mùi nước hoa huyện vào tóc làm anh đắm say rồi Đành gửi gắm thay lời cho vài lần tình lấn át Cả màu buồn giờ còn đọng ở trên đường huỳnh tấn phát 93 cuộc hẹn gặp ở mỗi tối thử ba Và sau những lần cải vã anh vẫn muốn nói thứ tha Nhiều khi hành động chính là thứ dằn vặt anh cả trăm lần Trốn một góc cứ ngồi uống như là gã tâm thần Và lần tình cờ, làm anh nhớ ngày đầu Anh chỉ là bức tranh màu xám còn em là mớ đầy màu Là một người vẫn luôn nghe lời em tâm sự khi cần Nắm bàn tay siết chặt môi em trong cự li gần Em ở lại nhìn những điều này ở cha li Trong này có socola liệu em thích hãy mở ra đi Anh mệt mỏi làm sao để thoát ra đường cùng Anh con say cả ánh mắt biếc và thứ nước hoa thường dùng Em ở lại nhìn những điều này ở cha li Trong này có socola liệu em thích hãy mở ra đi Anh mệt mỏi làm sao để thoát ra đường cùng Anh còn say cả ánh mắt biếc và thứ nước hoa thường dùng Anh nhớ về em mỗi đêm hương thơm của em đắm say Sao em lại nỡ bỏ anh cùng những tháng ngày mà giờ đã qua Nắm lấy bàn tay của anh Anh tin mình đã có nhau Giấc mơ ngày ấy vỡ tan để lại cô đơn giờ còn mỗi anh
Và những ngày tháng trôi qua tim anh đã lỡ say rồi Còn gì nữa đâu em trên con đường ta chung đôi Và mình đã ở bên nhau, môi anh đã trao em rồi Và giờ chỉ nhớ thôi em , cầm tay em ta về Và những ngày tháng trôi qua, tim anh đã lỡ say rồi Còn gì nữa đâu em trên con đường ta chung đôi Và mình đã ở bên nhau, môi anh đã trao em rồi Và giờ chỉ nhớ thôi em , cầm tay em ta về
Anh như kẻ lạc còn tâm tối giữa rừng thông Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn tìm bến đỗ để ngừng trông Anh là 1 con đom đóm mắt anh sáng đến xoay vòng Gieo cho anh cả 1 mầm sống nhưng chẳng chịu công vun trồng Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh Anh chưa học hết lớp 10 người ta gọi là lưu linh Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình Còn người ta cho em áo lụa hỏi tại sao chẳng phụ mình Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo 1 Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái , vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi , họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi , họ viết bằng cây bút vàng Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi một mình than thở Với nỗi cô đơn sầu lắng, sao mây không màu trắng, bão bùng về lại bên anh, Anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại để giữ em không xa mình Anh luôn muốn 1 ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa nắng vàng hòa mình vào bông hoa quỳnh Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi Ánh đèn sau tiếng nhạc, đêm xuống rồi mình kề đầu Dù mai đi sao chăng nữa, ta vẫn luôn nghĩ về nhau Em ơi... Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Em, tưởng chừng như chẳng hề yếu đuối Luôn tỏ ra lạnh lùng khiến đôi lúc anh không hiểu nỗi Anh, trái tim xấu xí vì già cỗi Gặp được em là điều anh chưa từng nghĩ tới Anh ngại phải thay đổi nên thế Bởi nếu không còn buồn có lẽ Anh đã là ai khác Không phải anh, không hận thù, không ghen tuông, không ích kỉ, anh nghĩ Mà thôi bỏ đi. Nếu em hỏi là “Nơi anh có lạnh không?” Anh sẽ im lặng và trả lời bằng cách tặng em 1 nhành thông Vậy cố gắng của anh, liệu có thành công Hay là em sẽ luôn đúng và mọi chuyện có thành không Gửi tặng em vài chiếc ôm còn bối rối Đôi ba cái tựa đầu mặc chiếc gối còn lôi thôi Gửi tặng em chút thời gian không trọn vẹn Miễn là không bộn bề không bon chen Phải bình yên, phải mơ mộng, phải gạt bỏ đi cả lí trí Phải vụn vỡ, phải thật buồn, ta sẽ sợ và chẳng buông tay Phải đi qua hết những ngày mưa, ta mới trân trọng những ngày nắng… Hãy cứ yêu nốt hôm nay nữa mặc kệ mai có rời xa anh!
Sài Gòn, là hòn ngọc viễn đông, còn em là thiên thần không cánh xuất hiện trong mỗi giấc mộng Nơi em về sẽ trải dài hoa hồng đỏ và nơi anh về sẽ là lỗi nhỏ có em Nơi có bản tình ca, nơi một không gian lạ Nơi ngọn lửa bập bùng hòa nhịp đập con tim Nơi sẽ có bình yên không vướn bận u sầu Nơi có anh và em chỉ có anh và em Rồi anh sẽ trồng rau và nuôi thêm cá, còn em thì dệt gấm xỏ chỉ thêu hoa Ta sẽ cùng hàn huyên uống chén rựu tình Mỗi sớm mai thức dậy ta cùng ngắm bình minh Tặng em bông cỏ lau, sẽ không từ bỏ đâu Tình yêu ta đâm chồi vị ngọt của đôi môi Thuyền anh sẽ ra khơi mang theo nhiều khác vọng Căng buồm đón nắng sớm, cho dù mùa chớm đông Tình yêu anh dành cho em mặn mà như gió biển Sẽ luôn mãi là như vậy đó là điều hiển nhiên Anh sẽ pha màu nhạt khói vào màu trầm của môi em Nếu bên em là lạt lối anh cứ để nó trôi êm. Anh biết cuộc đời này, rồi sẽ trôi thật mau Và anh biết chuyện tình này rồi cũng chẳng đi về đâu Và anh biết mỗi lần đỗ vỡ lại là một lần đau Người quận 5 người quận 7 nhưng ta vẫn để lạc nhau Những tin nhắn ta đã gửi người đã seen người không rep Con tim ấm người đã thay bằng tim thép Và ta biết con tim ta cũng dần khép Để lại đó những kỉ niệm thật êm đẹp
Lại một bài hát anh dành cho em Viết vào một ngày đẹp nhất Nhìn ra ngoài ô cửa Bầy chim vẫn đang tròn giấc Thêm một chút trọn vẹn Thêm cả những ngày bên em Mớ cảm xúc hỗn độn Với một chút cồn lên men Anh viết bài hát này, sáng tác này Không phải để một ai khác nghe Những ngày thiếu vắng em trong đời Đã khiến trái tim anh áp se Nếu như thiếu nhi Anh và đứa trẻ chẳng khác đâu Anh thích được đi xe máy Vì chính lúc đó Ta mới ngồi sát nhau Anh nhớ như mình còn khổ Làm ăn nhiều khi bị lỗ Mua ly trà sữa Gọi bánh mì chia đôi một ổ Đêm trong căn phòng trọ Ăn chung một hộp xôi Tựa vai anh nói nhỏ Giờ đã xem nhau như một đôi Và và em đẹp hơn cả ánh dương Là cô dâu em bước lên thánh đường Mở cửa ra để anh nhìn thấy em Niềm hạnh phúc trong đời anh có được Nếu như có một ngày nào đó Anh bước đến cầm tay nói yêu Con tim này nguyện đắm say Và em chỉ muốn nói Nói với anh rằng Cuộc sống vốn lắm những thăng trầm Nhưng anh đừng lo Cơn giông dù to Cơm canh thịt kho Và em vẫn chờ anh Dù mình không lớn lên cùng thành phố Nhưng mà định mệnh Cho anh được gặp em Tây Nguyên sẽ mãi đẹp nhất Nơi mà dấu chân anh được đặt lên Dù thế nào đi nữa Thì anh vẫn muốn là mình cùng Được nắm đôi bàn tay em Và nhìn về phía xa nghìn trùng Anh muốn được ôm em Trao nụ hôn thân quen Lên hai bên tóc Anh đã có quá nhiều lần sai Làm bao nhiêu đêm em khóc Nếu buồn quá thì làm vài chai Đưa lên môi ta nốc Mấy cô em kia anh xin block Vì em luôn luôn là người xinh nhất Oh có nhiều cạm bẫy Mà anh biết là mình phải cần nhau Em là mở bài Anh sẽ là cái kết của phần sau Quá nhiều cách cảm Thì mới biết mình có thần giao Nói về tình yêu thì anh không cần Phải đợi tới lần sau Ước mơ của anh Không phải vài ba tỷ Mà là hai bốn tiếng bên em Đã là một ngày xa xỉ Và em à Hãy lại đây gần bên anh Con tim này là thành phố Và em là ánh đèn trung tâm
Đã 3 giờ rưỡi sáng nhưng không thể nào ngủ được Vì ngày hôm nay sẽ không còn ai bên ta giống như lúc trước Giờ cũng chẳng biết làm gì thế nào khi người cất bước Mất em anh như là cá mất nước, thất bại trong một ván đặt cược Tại sao lại không trân trọng khi có người thương ta thật lòng Tại sao cho họ mang một niềm tin hi vọng rồi lại nhận lấy nước mắt thất vọng Những thứ đã từng trải qua đã khiến cho ta suy nghĩ trằn trọc Hay là chỉ vì những lời trách móc mà khiến suy nghĩ ta luôn cằn cọc Anh sai rồi dù biết xin lỗi cũng đã muộn Dù biết nói gì đi nữa hai đôi tay cũng đã buông Thật sự bây giờ chỉ muốn có thêm cơ hội thứ hai Và anh không muốn bản thân mình cứ sai lại cứ sai Đã từng rong chơi rất ngạo nghễ và mọi cám dỗ nó lại về Anh lạc trong bóng tối u mê khiến em ngày đêm phải xài xể Mọi thứ xung quanh anh mặc kệ không bên cạnh em những ngày lễ càng trách thì anh càng lại thế, chỉ vui chơi không phải ngày "cày" trễ Phía trước ta vẫn còn tương lai nên anh cũng đã suy nghĩ lại Đừng để tình yêu này phôi phai đừng để tin yêu bị huỷ hoại Anh mong có cơ hội thứ hai xin em suy nghĩ thật kỹ lại Chỉ muốn trọn đời và mãi mãi xây lên tình yêu thật vĩ đại Và anh hứa sẽ không không để em phải rơi nước mắt Mình sẽ bước tiếp đến nơi nơi gọi là bình yên trước mắt Mọi quá khứ đã qua sẽ cho qua nên đành chôn cất Nhưng sẽ không mất... Giờ chỉ mong bên em cho em một tình yêu đẹp nhất Dù có thể là giấc mơ anh vẫn mong đó là sự thật Ta vẫn mãi bên nhau một nơi bình yên hay là sầm uất Mọi lỗi lầm a xin nhận tất với người tuyệt vời nhất I am sorry
Vẫn thường ngày, vẫn cafe và cốc trà đá, Nhưng sao hôm nay, anh chạy xe mà thấy con dốc dài quá . Những lá thư, viết chưa xong anh đang để ở sau hè . Ta kể nhau nghe về những câu chuyện chỉ một phút chốc trải qua. Bình minh lên có những con xe, còn đang bận chuyến hàng . Đến bây giờ mà em vẫn giận thì anh vẫn lưu luyến nàng. Gửi tặng em ca khúc, mà do chính anh viết . Vẫn đôi mắt xanh biết anh ru vào vài tiếng đàn. Đã vài lần em giận vì anh lỡ giọng nói, Dù anh không hút thuốc nhưng trong lớp mỡ động khói . Anh cảm thấy rã rời chắc từ khi vắng bóng em . Dù chỉ còn những ngày ngắn ngủi anh vẫn cố gắng sống thêm . Anh sẽ nhớ về những nơi từng kỉ niệm mình đem cất. Nói nhưng không quên nơi em là nơi bình yên nhất. Còn lại những khoảnh khắc của một thời ta tuổi xanh . Em lặng thầm nhìn đôi mắt , nhẹ nhàng nụ hôn em gửi anh. Và em là ngôi sao, mang đến anh nhiều hy vọng . Ngày đêm dài trôi mau , em nhớ mang áo ấm khi đông. Thời gian, không thể ngừng mà còn trôi qua rất vội vã . Gió khẽ thổi hàng mi cong hình bóng em anh gợi tả. Trước lối em đi về thì vẫn còn vài hạt mưa, Tình yêu anh cũ kĩ như Sài Gòn và nhạc xưa . Những ca khúc anh viết , bao nhiêu trang đã thuộc lời . Và yêu em anh mới biết , mình đã sửa sang cả cuộc đời. Chuẩn bị ngay một buổi sáng , anh sẽ đợi em thức giấc . Em hôn vào giữa trán đó là cảm giác anh thích nhất . Thời gian trôi tick tac vì đã đến giờ đến rước em , Mặt trời vừa nhá nhem , thì anh đã đợi em ở trước hẻm. Góc phố đó em vẫn đứng ngây dại, Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây, Thời gian đang chậm lại từng giây, ngày mà anh và em còn chung bước. Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời, và thực tế đó em đã xa rời tôi, Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi, tâm hồn tôi đã "chết" từ lâu
Dữ dội và dịu êm Ồn ào và lặng lẽ Sông không hiểu nổi mình Sóng tìm ra tận bể Ôi con sóng ngày xưa Và ngày sau vẫn thế Nỗi khát vọng tình yêu Bồi hồi trong ngực trẻ Trước muôn trùng sóng bể Em nghĩ về anh, em Em nghĩ về biển lớn Từ nơi nào sóng lên? Sóng bắt đầu từ gió Gió bắt đầu từ đâu? Em cũng không biết nữa Khi nào ta yêu nhau Con sóng dưới lòng sâu Con sóng trên mặt nước Ôi con sóng nhớ bờ Ngày đêm không ngủ được Lòng em nhớ đến anh Cả trong mơ còn thức Dẫu xuôi về phương bắc Dẫu ngược về phương nam Nơi nào em cũng nghĩ Hướng về anh - một phương Ở ngoài kia đại dương Trăm nghìn con sóng đó Con nào chẳng tới bờ Dù muôn vời cách trở Cuộc đời tuy dài thế Năm tháng vẫn đi qua Như biển kia dẫu rộng Mây vẫn bay về xa Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ Giữa biển lớn tình yêu Để ngàn năm còn vỗ.
Lyrics: Sẽ lại có một lần nào đó thật gần, về quê em nhìn lúa vàng Thời gian đi qua anh cũng để lại nhiều úa tàn Thôi xin đừng hờn dỗi, nghĩ làm gì chuyện ngày sau Chỉ là đôi phút tâm đầu hoặc là một cuộc dài lâu Yêu riêng em thơ ngây dù ngày đó thành những phai phôi đời mình Mà biết khi buồn, có thường nhớ anh không hỡi cô người tình Khi em 20 ngày ấy, vẫn là giây phút này đây Chỉ muốn cầm lấy đôi tay gầy giữa cafe phố đầy mây Rồi ngắm vòng quanh miệng cười cầm chế trà xanh Ngày hôm qua không trở lại, thời giờ nhìn thế mà nhanh Mẹ thường hỏi em dạo này sao chẳng còn ghé nhà anh Vài ngọn cỏ sau khu vườn, tiếng cười em bé hòa thanh Đây sẽ là góc bình yên mai sau đôi ta cùng ngồi Hoặc cũng có thể mình già nhiều đi nhưng khác nhau hai vùng trời Nhìn ngày mới lại tới, biết em có còn giữ nguyên Là những bóng hình của chúng mình, xem như đã từng hữu duyên! Già cùng nhau là được anh chưa mảnh tình vắt vai Già cùng nhau là được em còn dại khờ mắt nai Già cùng nhau là được yên vui đi qua phú bần Già cùng nhau là được đến khi hai ta “Tứ Tuần“ Sâu trong đời người chỉ cần ấm êm bên căn phòng Còn những ngày tháng không em, thật quá đơn côi và thăng trầm Lũ trẻ sau này có “dạ đáp lời thưa “ Hoặc là ta chẳng cùng một cuộc đời trở thành chuyện cũ hồi xưa! Bởi vì chẳng ai biết tình người, một ngày sẽ ngưng Chỉ còn lại anh mắt nụ cười, một thời trẻ trung Mình ngồi cạnh nhau dẫu muộn màng (đến cuối chiều tàn) Hãy nói anh nghe giấc mơ nào? oh oh Có những giấc mơ được cùng em mình đi lang thang đất trời Hôm nay anh mệt vì cuộc sống và những tâm tư rất đời Sẽ lại thế nào nếu một ngày ta bỗng cảm thấy nhòa mi? Thì khoảnh khắc đấy là khi từng khuôn mặt ấy già đi Em ơi đừng chớ vội buồn chau mày nhíu mắt đăm đăm Mình sống một lần cho thể xác còn tâm hồn mãi trăm năm Thời gian là điều chan hòa để cho vạn vật hữn duyên Nếu như không thành, anh cũng buồn xem như cuộc đời ngẫu nhiên Bởi vì chẳng ai biết tình người, một ngày sẽ ngưng Chỉ còn lại anh mắt nụ cười, một thời trẻ trung Mình ngồi cạnh nhau dẫu muộn màng (đến cuối chiều tàn) Hãy nói anh nghe giấc mơ nào? oh oh Vậy thì ngày qua có được gì, (giây phút cuối cuộc đời) Mình còn nhau đến tận cùng thời gian Trải qua bao mưa nắng mịt mù, già cùng nhau là được, vẫn còn em ở đó trọn tình yêu ! Rồi em sẽ thì thầm, những giấc chiêm bao bên anh Cho năm tháng dần trôi cho em biết tình tôi, hai ta sẽ già cùng nhau
… Trong tay anh chỉ cầm có đoá hoa Nên cửa nhà em anh chỉ đứng và ngó qua Không dám lại gần, không phải do anh sợ chó Mà ở căn hộ đó, em còn mẹ và có ba Biết là hai người đó, không muốn hai ta thành đôi Biết là tiền chưa có, chắc phải về để dành thôi Xe đạp là thứ duy nhất, anh dùng nó chạy tới lui Điền kiện anh cũng không, có còn tương lai thì tối thui Yêu em nhiều lắm, đĩa làm sao với được hạc Không lẽ mang hết tiền túi, đi đánh bài để cược bạc Biết đâu ăn hên hốt về tay vài trăm củ Ông già em mới cho em phép anh tìm em để ăn ngủ Tiếc thay anh không phải bác sĩ hay kĩ sư Nên gia đình em khoá cửa thật kĩ dữ Thôi anh đành chúc người sau sẽ bên em Sống cho hạnh phúc Chào em cô mỹ nữ … Ôi tình xưa đã phai, nay bàn tay nàng đan với ai Em giờ đây lỡ quên mối tình thơ ấu Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo so với em Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau Con đường chia hai ngã đành cách xa Con đường chia hai ngã phải cách xa
Lâu lắm rồi Út chưa về Từ ngày Út rời xa quê Út lên sài gòn tráng lệ Út đã không hẹn ngày về Út nỡ quên câu dân ca Ngọt ngào của quê mình Bấy lâu vẫn mang trong tim dù cho nắng mưa vẫn trọn tình Út còn nhớ hay là không Con sông kỷ niệm Khi xưa còn thơ Hay ra đây chơi trốn tìm Nhiều lúc Út giận dỗi Phải dỗ dành bằng hoa lục bình Màu hoa mà Út thích nhất, khi tới mùa nở tím cả quê mình Sáng nay hay tin Út đã trở về quê nghèo Sau bao năm tháng ngược xuôi, Út đã mang tình tôi theo Lòng tôi vui như nở ngàn hoa sau bao ngày nắng khô héo Cuối cùng thì đã gặp lại Út, bước trên bờ đê cong ngoằn ngoèo Út đã về thật rồi Út đẹp... đẹp như con gái của Sài Gòn Nhưng mà sao hôm nay thay đổi, khi Út về ai đưa đón? Nghe lòng một thoáng đượm buồn, hoa tím ơi giờ còn đâu? Ghi lại nỗi nhớ năm xưa, thời gian ơi hãy xóa màu Út ơi... Chợt nghe tiê'ng "Út ơi" năm na'o Sao ngỡ như anh co'n chơ' em Lời nguyện ước hoa tím lục bình Nay bến sống con đò em gửi anh... Tôi biết anh buồn về cô Út ngày hôm qua Nghe bà con lối xóm kể lại cho nôm na sự việc Cô Út trở về và đi chung với người khác Khoác trên mình không phải ba ba, còn đeo trên tay là vòng bạc Không còn là người con gái nết na và chất phát Cũng chẳng còn là cô Út nhỏ ngày xưa tôi bắt nạt Cô đã thay đổi, chỉ trong hai năm mới đây thôi Thời gian qua ngắn, vừa mới chớp mắt tưởng như trôi qua đã mấy đời Và tôi còn nhớ lúc cô đi cô còn hứa Hứa với thằng Điền con bà Sáu dưới trời mưa "Khi trở về thì em đây sẽ trở thành vợ anh nhé..." Rớt nước mắt chuyện tình hai người, ôm nhau khóc ngoài sau hè Giờ thì còn gì đâu, ngoài nhánh hoa lục bình tím Phận tôi người ngoài nên không thể can thiệp Nhìn thấy anh đang gục ngã, lấy rượu và giải sầu Út thì vui đi coi mắt, biết xung quanh có ai đau Út ơi... Ngày em đi tiếng chim sao vườn Thương khóc cho thân phận bèo trôi Nơi thành đô gấm hoa son vàng Anh hãy quên đi người con gái xưa Tui biết anh buồn nhưng mà có gì đâu mình cạn ly Đã là tiếng yêu thì dẫu muôn đời À khi đến chết vẫn mang đi Út đã không còn, không còn là Út Chỉ riêng anh buồn, còn Út hạnh phúc Mà ở bên sông người ta đám cưới Thì anh phải cười xem như câu chúc Một vùng quê bình yên, cần tình cảm hơn vật chất Nhưng khi đi xa ai đã thay lòng Có lẽ bản chất bị trôi lạc mất Dòng chảy đời này, anh à thật khó đoán Thôi thì anh nói với cổ lời tạm biệt và xem đây là một phép toán Vì ngày mai ai bước lên kiệu hoa Bà con xem? Cô Út của ngày nào yêu anh Điền giờ thay tên Cô đi cùng một người thành thị, nhưng có vẻ không chất phát Đôi chân trần ngày nào đất cát đã thay vào đó đôi giày rất đắt Thôi anh à... Hãy để nó trôi như đám lục bình Anh còn bạn bè, bà con quanh mình và anh đâu chỉ có một cuộc tình Chiều hôm nay, phía bờ đê hoàng hôn thật đẹp Ai về bên sông, còn ảnh ở lại Ảnh khóc đó Út ơi...
Có quá nhiều cuộc gọi trong một ngày Nhưng mà cuộc gọi cuối là lúc không tỉnh mà đang say Có rất nhiều cô gái ở cạnh anh Anh xin từ chối hết,mở đèn đỏ tắt đèn xanh Vì người cùng chăn gối đợi anh ở nhà Là người mà cùng anh đi từ lúc nghèo đói đến thành danh Cho dù em mặc có hở và ba vòng em nõn nà Để dành cho thằng khác ngắm,không dám chê nhưng xin chừa anh ra nha Anh không muốn em phải khóc vì những lần anh ham chơi Anh phải đi về nhà sớm vì ở nhà có em đợi Vì anh không phải người xấu,không muốn giấu em chuyện gì Thà làm cho con khác khóc,chứ không để em ướt mi Muốn làm thằng đàn ông tốt thật là khó đâu có dễ đâu Mày làm cho nó dính bầu bắt đi phá,đâu dám để lâu Là một thằng nam nhi đại trượng phu và hảo hán Mày quen con người ta được 2 3 năm xong bảo chán Hình nền điện thoại anh luôn để em Trai tim chật chỗ vì anh để em Chỉ cần hành động anh không kể thêm Muốn có em bé thì cứ để đêm... Thương em anh cũng đã chịu cực và chịu khó Chẳng sợ cái gì ngược giông đi ngược gió Tham phú phụ bần làm chi cho trái đạo Đưa em lên tới bầu trời em còn sáng hơn cả ngôi sao Thật lọng không biết sao anh thương em Cái gì cũng giỏi như super men đời này nợ em bao giờ anh trả đủ Anh vào vai thằng mọi còn em làm gã chủ Nợ một cuộc đời nợ cả tương lai. Nợ lời xin lỗi những khi anh sai Nợ em rất nhiều không thể đếm hết Nợ em suốt đời nợ em đến chết Sợ em như vậy đâu dám yêu ai. Đời người con gái như cánh hoa phai Trong cây đúng chỗ không chăm nó vẫn tươi Vài ba đôi câu rap chỉ mong em yêu cười
Tao đánh đổi màn đêm yên giấc viết những bài nhạc hay nhất cuộc đời Di sản là nguồn cảm hứng, fan theo răm rắp nhạc tao thuộc lời Trên bàn tiệc của tiên và quỷ tao là thằng duy nhất được mời Mọi thứ đổ dồn hết vào tao như kiểu tao là một ván cược hời Tao là đứa con của mặt trăng, mang năng lượng mặt trời Cuộc đời xoay tao như trực thăng, vẫn vượt lên như thể gặp thời Tao không vứt đi bản chất tao như mấy thằng khác để ví được lời Nếu mày cũng mặt nặng mài nhẹ vì không đồng ý thì thôi được rồi, ah Shout out cho anh Sea lời chúc phúc bay trên bầu trời Em mong anh hãy nói với mẹ “cuộc sống con giờ đã đỡ cực rồi” Hai anh em đã đổ nước mắt, nhiều câu chuyện về những người tồi Sự đánh đổi này vẫn luôn đẹp như thể ngày xưa chơi cất nhà chồi Fuck it whoa, đêm đông lạnh giữa trời Hà Nội Flow tao chảy cùng những niềm đau như thể đang châm thêm mực vào ngòi Chuỗi hành trình cùng nhiều câu hỏi, ai là cá còn ai là mồi Mọi thứ đều luôn có mặt tối nhưng liệu mày có sẵn sàng đánh đổi?
Lời bài hát [Đố em biết anh đang nghĩ gì] Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng [Bản tình ca không hoàn thiện] Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hoà vào năm tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh Anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau. [Ghé qua] Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm [Anh biết] Anh biết là k ai thay thế đc anh ta Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma Chẳng có đường nào để mà lui đâu em Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày cảm, ơn vì em đã đến đây anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa [Em à] Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi 24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương Bài nhạc này là lời bày tỏ anh không thể nói ở đời thường Cảm ơn em đã bên anh khi chỉ có bàn tay trắng 1 thằng ham chơi như này mà có đc em là may mắn Nên hôm nay đành tỏ lòng dành tuổi 17 lung linh Anh hứa sẽ yêu em hoài theo 1 cách thật chung tình Như là oxit trung tính theo em nên muối không kết tinh Nếu sau này em hết xinh thì anh vẫn nguyện yêu hết mình Babe, em là mặt trời là cầu vòng là mây xanh Hiền diệu trong tay anh vun đắp tình yêu ta xây thành Tình đôi ta là biển rộng mỗi giọt nước là trăm thương Thì hạt cát là ngàn nỗi nhớ ở trong sa mạc anh lầm đường Em ơi ... Đà thành này vốn chỉ đẹp khi có em Trong anh là những kỹ niệm về những con đường thật khó quên Những con đường mình cùng hẹn ước cùng bên nhau khi gió đến Những con đường mà mình đi qua đó thì tự động nó có tên Uhm... Em là mèo là nai là cá Biết biển xanh anh vẫn chèo dù mai già quá Hạnh phúc mình chung tay xây dựng nên 1 lâu đài Anh là người đàn ông trưởng thành che chở cho em đc lâu dài Nhưng có nhiều lúc anh biết em buồn khi anh vô tâm Anh vẫn yêu em tha thiết chuyện tình mình anh cố lắm Anh đã cố cất hết cảm xúc che giấu những lần anh yếu mềm Vì anh hi sinh tất cả vì vốn sinh ra để yêu em Ver 2 Chuyện tình của đôi ta đã định nghĩa từ vĩnh hằng Là những lần mình cũng nhìn biển ở trong trời đêm buồn tĩnh lặng Là lúc ta ngồi thẫn thơ ngẫn ngơ giấc mơ rồi than thở Là lúc mà anh vẫn chờ từng giờ để làm thơ trên trang vở Nên giờ là tiếng dương cầm trong lòng còn âm vang Nỗi lòng về một cô gái thương thầm trông mong trong tâm can Những lúc em quay đi khiến con tim anh lâm sàng Những giây phút đôi ta giận dỗi hay anh lén lút đến thăm nàng Nhân duyên của hai ta tính thời gian không hữu hạn Yêu em 1 kiếp không đủ thì anh nguyện yêu cả cửu vạn Từ nay 2 ta là 1 đoạn đường mình đi sát vô Yêu em là môn nghệ thuật thì anh chính là Picaso Nếu sau này sóng gió đến anh sẽ đuổi nó đi xa Sống chung 1 ngôi nhà và mình cùng hát với guitar Cả 2 ta cùng say đắm không quan tâm điều gì và Anh làm trai mơ vì em khiến anh hight như sativa Nhưng em ơi còn xa lắm khi tình anh còn nhiều vì Anh chỉ biết thương em dù không biết thương vì điều gì Em như là chất thức thần mà cuộc đời này đã đem tới Anh muốn yêu em thương em cả đời em biết không em ơi
Như là phút giây ban đầu gieo thương nhớ tuổi xanh Nhưng bài nhạc này được viết lên đó là cái cớ của anh Vì yêu em, nên anh quyết định không ở lại Anh chấp nhận sự cô đơn đi cùng với tiếng thở dài Nếu anh chúc em hạnh phúc là tự làm khó bản thân Nhưng em yên tâm anh sẽ không để cho điều đó cản chân Và những điều mình không muốn thì nó cũng đến thôi em Anh chẳng mong bờ môi ai đó sẽ lại trao đến môi em Con đường tình chỉ còn một mình nên anh phải dần * lối Nếu tình yêu chỉ nằm trên môi thì anh không cần em nói Này em ơi, em còn nhớ hay đã quên Những nơi mình hẹn thề và nơi ngày xưa mình đã đến Chúng ta đã từng trải và cùng nhau nếm hết màn đêm Vậy mặt trăng với mặt trời là một cuộc thời thế nào em Rhế nào em, thế nào em, là thế nào em Yaloele Gia cũng nhau là được anh chưa manh tinh vat vai Già cùng nhau là được em còn dại khờ mắt nai Già cùng nhau là được yên vui đi qua phú bần Già cùng nhau là được đến khi hai ta "Tứ Tuần" Sâu trong đời người chỉ cần ấm êm bên căn phòng Còn những ngày tháng không em, thật quá đơn côi và thăng trầm Lũ trẻ sau này có "dạ đáp lời thưa " Hoặc là ta chẳng cùng một cuộc đời trở thành chuyện cũ hồi xưa! Rồi một ngày có một người ngồi đợi ai qua đây Anh chỉ muốn thấy em cười cho dù là 2 3 giây Anh muốn được bay qua mây để thấy được cuối chân trời Anh vẫn mãi là một thằng nhóc chưa học được cách vâng lời Và rồi, chúng ta trở thành hai người dưng Trao cho nhau bao đắm đuối đến phút cuối lại dừng Dù cho anh cũng đã từng cùng em trò chuyện trắng đêm Hong Kong đã không còn đẹp vì những ngày buồn vắng em Đợi khi năng lên cho thành phố này ấm áp Anh bán luôn cả niềm vui mua nỗi buồn về nhấm nháp Rất nhiều người khác họ sẵn sàng đến bên em Nhưng chỉ có một mình anh lại là người muốn quên em Lạc trong thành phố đi giữa dòng người đan xen Anh phải học cách từ bỏ với những điều mình đang * Dành cho em người mà anh đã từng nhớ Một lần và mãi mãi để bản thân thôi ngừng mơ Anh trả lại em nụ cười trong bài này Hẹn lần sau... Anh chưa đủ dũng cảm nhìn em rẽ hướng khác Ừ chắc còn ích kỷ nên mới nghĩ đó là đường lạc Anh sẽ viết về em thêm nhiều năm nữa Em có buồn không? Nếu chỉ được dăm bữa? Ai mà biết cuộc đời Anh vẫn cố đấy thôi Lỡ ngày thấy em hạnh phúc, mà cười nổi... Là mất anh rồi... Em ơi
Thành phố hôm nay thật đẹp anh chỉ muốn được ôm em thôi Nắm tay em mình đi khắp phố ngắm bầu trời mặt kệ đêm trôi Có những lần cải vã khiến cả hai phải lắng đọng Tình yêu như cóc coffee nó khiến cho anh phải đắng họng Nhưng mà không sao rồi tất cả cũng trải qua Tình yêu của em thật đẹp nó khiến cho anh phải rải hoa Anh chỉ là một thằng nhóc không muốn ai lừa gạt mình Nỗi đau như cơn lóc nó cuốn anh vào người bạc tình
Thiên đàng dành cho anh Ông trời dẫn lối, lối Đi tới trước cổng trời Miệng anh nhả khói, khói Anh biết nơi này Từng là khu anh sống Tiên nữ đâu hết rồi Mau đưa anh vào trong Địa ngục trần gian anh không thể ở Từ chối Satan làm nó mắc cỡ Không theo kẻ xấu Lũ quỷ không tha thứ Họ tống anh đi Vì anh là vết nhơ Anh đã chọn lên thiên đàng ngồi sofa Gác cái chân lên cái bàn Coi phim ma Thế gian hỏi Wy, đi đâu lâu vậy Thiên đàng thượng giới Wy đang ở đây Nếu mà muốn lên đây Thì hãy quyết định Cái xấu cái tốt do mình phân tính Cuộc đời mỗi người Mình là nhân vật chính Thời gian là một cuộc hành trình Anh sẽ cho cả thế giới thấy Điều anh làm là được Ba anh má anh đã nói Ông trời đã nhắn anh trước Bên trái bên phải bên đúng bên sai Ngày sinh nhật trên tay Nó sẽ nhắc Để anh nhớ rằng anh là ai nè Ê! Anh là người quyết định Trong tất cả các bữa tiệc Anh đều là nhân vật chính Khi anh bước tới đem luồng gió mới Mọi người hét mọi người thét Wowy tới chơi Không cần phải đợi Bởi anh không có thời gian Đây là thời khắc Ông trời sắp sửa ban nè Anh lấy hết thế gian này Là dành cho anh Giây phút quyết định của anh là đây Anh ở đây hay ngoài kia Do em chọn Anh ở đây hay ngoài kia Do em chọn Anh ở đây hay ngoài kia Đó là do em chọn Câu trả lời của em đó là Trên thiên đàng
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng [Bản tình ca không hoàn thiện] Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời Nơi cỏ cây hoà vào năm tiếng gió với những tâm tư rất đời Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ Đêm trôi, ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng Sao mây không màu trắng Bão bùng về lại bên anh Anh ước là mai ngày nắng Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau. [Ghé qua] Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm [Anh biết] Anh biết là k ai thay thế đc anh ta Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma Chẳng có đường nào để mà lui đâu em Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày cảm, ơn vì em đã đến đây anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa [Em à] Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi 24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
Ta từng phí khoảng thanh xuân của cuộc đời Cũng chỉ để yêu đơn phương có 1 người Dù biết rằng ta không thể nào thành đôi Bạn bè hỏi tôi sao mầy vẫn cứ chờ đợi Iu một người chắc có lẽ là không quá khó Nhưng muốn buôn bỏ lại là chuyện không tưởng Cho dù đó chỉ là tình yêu đơn phương Cũng không thể nào làm cho ta ngừng thương Anh yêu em ‘ khi học lên lớp 11 Chưa chịu suy nghĩ ‘ đem lòng yêu em vội vàng Lời tỏ tình này ‘ anh thổ lộ quá đột ngột Để giờ chiều tối ‘ sinh nhật anh vắng bóng nàng Em đối với anh ‘ là đứng đầu bảng xếp hạng Anh ước đôi ta ‘ tình yêu đẹp như cầu vồng Nhưng em xem anh ‘ chỉ hai chữ người bạn Rồi kỉ niệm còn lại ‘ chỉ là chiếc áo màu hồng
vẽ cho bầu trời thật là nhiều nắng anh lại nhớ những lời nói mà ngày xưa em răng anh ước gì những lần đó anh lại vâng lời để giờ này anh không phải nhìn xa xăm chân trời anh biết sau lần cãi nhau hôm đó em đã đi xa anh rồi anh lại không giữ lại được em, có thể là do anh tồi anh biết những câu lên án với bạn của em, dành cho anh rồi thôi thì em đã yêu anh xong rồi, hazz đành thôi anh ước gì anh có thể nắm tay em và hon lên vành môi để siết chặt em trong vòng tay và khiến thời gian dừng trôi nhưng tất cả những chuyện đó là điều anh không thể em thử nghĩ lại xem, anh có yêu em không hay là do anh tệ anh uống hết ly này buồn hết đêm nay thì em cũng không về nhớ em miên man, nhớ em da diết nhớ từng mật ngọt em trao mà ngoài anh ko còn ai biết anh không biết tại sao đôi mình lại biệt ly anh muốn nhắn hỏi thăm em lắm nhưng sợ em rep lại là mình nên đoạn tuyệt đi cố gắng vượt qua nổi buồn không còn cần thiết vì anh chỉ có em và em trong đầu in sâu vào lí trí anh đã không còn là anh nữa, từ sau ngày em ra đi anh nói anh không buồn, mà lệ vẫn còn đọng hoài ở trên hoen mi em biết không em là tất cả của anh vì em là người khiến những áp lực của anh dần tan đi ngày mà em công khai với người mới, anh đã buồn lắm anh nhớ tối hôm đó anh đã hút hết bao hút và nghĩ lại mình từng yêu rất sâu đậm về tình cảm mà ta cùng dựng qua bao năm vậy mà giờ này có một người ở lại và một người đã không còn anh trong tâm em không còn yêu anh nữa rồi. anh tiếc lắm những lời mà anh muốn nói với em giờ đành thì thầm thôi thì chúc em hạnh phúc cô gái nhỏ phải sống thật tốt làm những gì hay ho đừng uống trà sữa nhiều nhé, vì em hay ho dặn anh ấy phải cưng chiều những khi em dỗi dặn anh ta phải yêu em thật nhiều và không thay đổi đừng để em khóc vì những sai lầm của anh ta không đáng dành cho em hạnh phúc chứ không phải những gì anh mang phải biết nhường nhịn em và yêu em những lúc em ngang và cuối cùng anh mong 2 người vượt qua được sóng gió và yêu không nản chờ đến chờ chờ đến khi nào trăng tàn trăng tàn buồn đến buồn đến buồn đến khi nào đêm tàn lần nữa lần nữa lần nữa em iu hãy quay về quay về
gửi tặng e trăm nổi nhớ ngàn lời thương ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo tình gióng như sống biển anh lại muốn cùng e đi về nới bình yên vàng nắng chiều
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em, Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm, Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này, Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây! Và ai... đang lanh quanh trong nổi nhớ này? Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay.. Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng, Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không mầu trắng Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn.. Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn.. Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy.. Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ.. Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu.. Lụi tàng...những lời nói mấy câu... Một người..câu chuyện đó về đâu Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau
Anh khóc vì giờ đây anh đã mất em rồi Anh khóc vì giờ đây em đã xa thật rồi Anh nhớ lời hẹn ước ta không xa rời Mà giờ đây sao chỉ anh lẻ loi Anh cứ cố gắng tại sao vẫn cứ xa vời Anh và em dường như ta đã hết yêu nhau rồi Em hãy nói cho anh nghe đi hỡi người yêu ơi Tại sao giờ chúng ta lìa đôi Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết Nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu Nơi mà em khi chưa quen anh anh thấy em vui hơn nhiều Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời Anh khóc vì giờ đây anh đã mất em rồi Anh khóc vì giờ đây em đã xa thật rồi Anh nhớ lời hẹn ước ta không xa rời Mà giờ đây sao chỉ anh lẻ loi Anh cứ cố gắng tại sao vẫn cứ xa vời Anh và em dường như ta đã hết yêu nhau rồi Em hãy nói cho anh nghe đi hỡi người yêu ơi Tại sao giờ chúng ta lìa đôi uh oh Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết Nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu Nơi mà em khi chưa quen anh anh thấy em vui hơn nhiều Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết Nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu Nơi mà em khi chưa quen anh anh thấy em vui hơn nhiều Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em, Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm, Hãy nhìn xem… ai đã khiến cho tôi thế này, Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây! Và ai… đang lanh quanh trong nổi nhớ này? Chắc là em… hương tóc vẫn còn thổi, gió bay.. Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng, Em đã về chưa? hay kề mưa…khi mây không mầu trắng Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn.. Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn.. Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy.. Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài đêm dài, đêm dài (x2) [TeA:] Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương Hơi em còn trong ngõ vắng, đượm trong nhớ mà hoài thương Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời Hay chỉ nhớ nụ cười khóe môi Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió. [PC:] Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. [Tofu:] Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh, ta chỉ là mạch nước ngầm Ngại dựa *** rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng Tại dương gian ta trở thành con suối rừng Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi Không chung tiếng nói, khác lối tư duy Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra đến biển rộng Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn Nhưng với công sức bỏ ra ta đã làm nó nở hoa. [PC:] Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây Thời gian đang chậm lại từng giây Ngày mà anh và em còn chung bước Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời Và thực tế, em đã xa rời tôi Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi. [TeA:] Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân Còn thương nhau nữa đâu mà đem tình treo ngàn cân Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi Gian nan vất vả mới biết tình người Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10 Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai 20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh nhạt nhòa thân anh
Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương Bài nhạc này là lời bày tỏ nên không thể nói ở đời thường Cám ơn em đã bên anh khi anh chỉ có tay trắng Một thằng trai ham chơi như này mà có được em là may mắn Nên hôm nay anh tỏ lòng dành tuổi 17 lung linh Anh sẽ hứa yêu em hoài theo một cách thật chung tình Như là oxit trung tính theo em nên muối không kết tinh Nếu sau này em hết xinh thì anh vẫn nguyện yêu hết mình Babe, Em là mặt trời là cầu vồng là mây xanh Hiền diệu trong tay anh vun đắp tình yêu ta xây thành Tình đôi ta tựa biển rộng mỗi giọt nước là trăm thương Thì hạt cát là ngàn nổi nhớ ở trong sa mạc anh lầm đường Em ơi Đà Thành này vốn chỉ đẹp khi có em Trong anh là những kĩ niệm về những con đường thật khó quên Những con đường mình cùng hẹn ước cùng đương đầu khi gió đến Những con đường lạ mình đi qua đó thì tự động nó có tên
Vẫn nguyên vẹn ,như ngày đầu,, ... chỉ cảm giác, mờ phai Anh vẫn yêu như ngày em đến, nhưng giờ nặng trĩu ,bờ vai Khi thời gian dần mang đi mất, hình bóng người anh yêu Phải !. anh đã kiệt sức, bởi những lời dèm pha, cảm giác này, đâu ai hiểu Em đâu biết,qua từng ngày, anh chất đống ,sầu vương Như thói quen, đêm về thao thức, chẳng cần ai thấu, lòng thương Thêm chút men ,anh tìm cảm giác bình yên, từ trong giấc ngủ Rồi đếm khoảnh khắc,nhìn em bên ai, như mới ! ... ừ không rất cũ từ khi nào ?. khoản cách chúng mình dần xa hơn từ khi nào, anh tập chối bỏ nghĩ rằng đôi ta dần đả lớn đủ chửng chạc ,để em hiểu được rằng, ai cho em cả ngai vàng ai cho em bầu trời hạnh phúc và đủ tư cách dìu tay nàng ? Anh không muốn mình phải buông tay, dẫu biết bên em là giày vò chưa bao giờ anh muốn nhìn thấy,nơi ấy em khóc không ai lo Chưa bao giờ anh nghĩ mình. đủ sức tranh giành em. cùng ai đó Và chưa bao giờ anh muốn kết thúc.dẫu biết tình cảm dần phai nhòa
Ɲgoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Ϲũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em Ϲó người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em Anh muốn dắt em đi, họ đưa em baу ngút ngàn Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng câу bút vàng
Em ơi !! Anh nhớ em nhiều lắm Dù chia tay đã lâu nhưng vẫn còn say còn đắm Yêu em !!cố gắng làm tất cả Cố gắng đứng lên sau những lần vấp ngã Thương em !! Chuyện chúng mình tan vỡ anh không làm được//cứ để e mãi chờ Mai nhớ mãi mong mãi dại khờ Và em !! Anh vẫn còn nhớ Ngày mà mình nắm tay cùng đi trên con đường Cung gửi những dòng tin nhắn chan chứa đầy tình yêu thương Nhưng bây giờ còn đâu Chuyện tình mình đậm sâu Con đường mình từng chung lối chỉ còn sót lại những u sầu Và em ơi !! Anh ở đây vẫn chờ đợi và anh vẫn buồn Nhớ từng nụ cười ánh mắt//của em người đã từng thương Trong đêm tối giọt nước mắ// hoà vào những giọt sương Anh chỉ mong 1 ngày gặp lại// em vẫn nhớ và vẫn còn thương Và em ơi em có biết là anh yêu nhiều lắm khôngg Yêu em nhiều như là nước ở ngoài ...biển đông kỉ niệm cua ta//bay giờ// chỉ còn ở vạch//số 0 Anh vẫn cô đơn lang thang 1 mình//ở giữa phố đông Chờ đợi chờ đợi chờ đợi ai 1 người xa ta mãi mãi Không quay trở lại nơi này Và...không hiểu tại saoo Đối//với anh// ngày thì ngắn còn đêm ma thì dàii và... Ngày ngắn...ngày ngắn cớ sao lại đêm dài đem dài...
Vẫn là công viên đó/vẫn là chiếc ghế đá/chỉ là không ta Giờ chỉ beat nhạc mà anh ngân nga/hát về em/ở giữa ngân hà Em ơi/ở đoạn đường ngoài kia/họ chở nhau trên chiếc xe tay ga Xin em đừng hiểu nhầm/thứ anh cần là em/ không phải tình tay ba Và 4h chiều/ngồi đây anh ngâm thơ như là xuân diệu Em thật khác biệt/như nàng công chúa đang ngồi trên kiệu Anh đang khá là thèm thuốc/em mua cho anh 1 điếu nha Thuốc ở đây la thuốc lá/để lá phổi anh khóc la/quên đi sự buốc giá Vì hai chúng ta/là hai con người không cùng chung thế giới mỗi chiều được thấy em/đơn giản là hạnh phúc nó thế thôi Rồi em à/mong em đừng quên anh/như quên một cơn gió Dù ý chí anh sắt đá/nhưng anh nghĩ mình không chịu được/cơn đau đó Tới đây não anh bắt đầu đau rồi/vì thích em/ là không kể hết Giả sử một ngày ta phai mờ/thì xin lỗi/yêu em là không thể chết
Anh thèm cơn lú lẫn Anh thèm là vạt nắng Đùa trên áo em xinh Vuốt ve làn da trắng Hôn cánh môi đa tình Anh thèm là ngọn gió Thổi suốt lòng em si Vỗ về từng phiến nhớ Nuôi khát khao dị kỳ Anh thèm là mây nõn Như tóc em bồng bềnh Chuỗi mộng con, mộng lớn Sẽ hân hoan tựu thành Anh thèm là chiếc nhẫn Trói em vào đời riêng Anh thèm cơn lú lẫn Quên cuộc đời, trừ em. (Hà Huyền Chi)
Anh ôm hết những nỗi đau vào trong trái tim chĩa đầy gai nhọn Một con đường hiện ra trước mắt không có mặt trời ta như hai ngọn Đèn đã không còn lữa anh cũng nhắm mắt ở trong tâm bão Anh có thể nhìn hết được thế giới những vẫn không thể nhìn vào tâm nhau Em đã đau anh đã thấu hết những vết xước do anh vô tình Anh đã thấy em đã nhìn vào những câu nói tựa Như nhát dao vô hình Cái vở kịch anh đã viết dỡ liệu em sẽ đọc nó thêm lần nữa Liệu ông trời vẫn thương tình cho ta cơ hội thêm một lần sửa Liệu bài nhạc mà anh đang hát ngay tại sân khấu em có đến xem Từ giá như anh viết vào đây có đưa theo giớ rồi chuyền đến em Ngày mà em bước vào lễ đường cũng chính là lễ trưởng thành của anh Hai ta từng là thiên thần nhưng lại đốt hết lông vũ của cánh Ngắm nhìn cả dãy ngân hà nhưng anh chỉ nhớ nhung một vì sao Thứ thật sự đáng giá là những dòng tin nhắn hay thứ ta làm vì nhau Mẹ ở nhà vẫn nhắc về đứa con dâu vô tình bỏ lỡ Trái tim hai ta như ly rựu nhạc khiến ta đã phải bỏ dỡ
Có một cái cây trong một cái vườn Trên những tán cây nở rộ những đóa hoa Có hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm Tìm hoài tìm mãi nên quên lối về Anh đi tìm thì em trốn, anh đi trốn em không tìm Lòng em không gợn sóng, cuối cùng anh mất công chìm Nếu mà có cây búa anh sẽ nện cho bõ công Vì nhớ nhung đặc quánh giờ nó khô thành bê tông Chúng ta rồi sẽ có, có những chuyến đi dài Phải tự học lấy mọi thứ vì trong tình trường làm biếng ghi bài Câu chuyện của chúng ta bỗng có thêm một miếng bi hài Vì cách mà em gọi anh, không có u và thiếu y dài (ê) Phía xa thành phố người ta đã bật đèn đường Hương quen xưa làm anh thấy thật thèm thuồng Nỗi buồn vàng rực cứ như là chứa đồng thau Hệt như là Beckham vậy, em chỉ giỏi cứa lòng nhau Hé cửa sổ ra mà xem Có một chàng thi sĩ đứng ở ngay nhà em Viết nhạc tình mát ngọt tựa như cây cà rem Anh ta sẽ đứng ở nơi đây cả đêm Có hai cái cây trong một cái vườn Trên những tán cây nở rộ những đóa hoa Có hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm Tìm hoài tìm mãi nên quên lối về Hồi đó anh rụt rè như đám cây mắc cỡ Gần em làm anh hồi hộp tới mức gây tắc thở Ta đều không biết có điều gì sau đám mây sắp nở Trò chơi trốn tìm ngày đó, sau này đầy trắc trở Ta săn bắn những khát vọng và hái lượm những giấc mơ Ta gieo trồng cây ước mộng, thứ mà lấy đi nhiều thì giờ Ta đào những cái hố mà không biết có ngày bị lọt Để rất lâu sau này chúng ta cau mày nhận ra không phải tất cả bông hoa thì đều sẽ có những nhụy ngọt Gọi tên em làm anh mất giọng hoài Hệt như là một giấc mộng dài Ta đi tìm cả thế giới nhưng mà lại trốn nhau Biết vậy thà nghỉ chơi từ lúc mới chớm đau Người đi tìm cái người đi trốn Người đi trốn cái người đi tìm Tình yêu từ những ngày xưa đã Ngủ quên dưới tán cây im lìm Có ba cái cây trong một cái vườn Trên những tán cây nở rộ những đóa hoa Có hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm Tìm hoài tìm mãi nên quên lối về Ai đó đã chặt hết cây và cũng chẳng thấy vườn (chẳng thấy cây trong vườn) Ai đó đã xây một ngôi nhà rất to (chặt hết cây đi rồi) Chắc em hạnh phúc yên vui với người Nhà em có chó anh không dám vào Niềm cô đơn của những người trưởng thành Là khi muốn trốn nhưng không ai tìm Nhiều khi ta muốn ta được bé lại Để khi đi trốn có người đi tìm Nhiều khi ta muốn ta được bé lại Để khi đi trốn... Có người đi tìm
À anh nghe nói em để lại bức thư cuối (dành cho anh) Anh cũng chẳng đọc và gửi trả mẹ cất vô túi Bởi vì giận dữ không cho phép anh Khi mà từng chữ như là sét đánh, thỉnh thoảng vẫn cứ ghé phán xét anh Nếu như quá khứ là một phép sánh thì hôm đó buổi tiệc còn dài Và em bỏ về sớm, anh vẫn ở lại Và cả hai chưa hề lớn I hope you know that I'm stuck here alone I've been a mess ever since that you're gone Và nếu anh biết trước hôm ấy Anh sẽ phải không tự trách như hôm nay Baby I hope that you know Lost in your soul And it's hard to let go Lần đầu gặp gỡ anh đã đem lòng mong nhớ Anh đã bắt đầu ngủ ngày chỉ để có thể thấy em trong mơ Thế cho nên là vào một ngày nào không may (không may) em thấy tim mình tan vỡ Vì anh đã không còn đây, bật bài nhạc này và hãy nhớ Baby chớ có ướt mi, (đứng dậy) hãy cứ bước đi (Và chỉ) nhớ tới những khi anh cùng em như thước phim Cười hạnh phúc như là lúc em gật đầu (say yes) Anh chết đi từng chút theo từng phút em buồn rầu I hope you know that you're not on your own I'll be with you every step all along Và nếu anh biết trước hôm ấy Anh sẽ nắm chắc và sẽ không buông tay Baby I hope that you know, I'm lost in your soul And I won't let go
Có người đến, có người đi và có người ở lại
Có lúc khôn và cũng có lần lỡ dại
Có lúc tủi, có lúc vinh và lúc thăng hoa
Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoang ca
Đời cho ta quá nhiều thứ ta chưa cho đời được nhiều
Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều
Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn
Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cảm ơn !!!
Mặt trời là cái bếp lớn, còn tia nắng là than hồng
Mỗi ngày mà ta thức dậy, ta chỉ mong được an lòng
Hoàng hôn là vải lụa, còn màn đêm là tấm chăn
Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn
Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga
Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa
Lời ca là chất kích thích cho cuộc đời thêm phần thăng hoa
Âm nhạc là cô gái đẹp vì ta và nhạc bao lần trăng hoa !
Yeah yeah ...
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài, đêm dài, đêm dài.
Ngày ngắn, ngày ngắn,ngày ngắn,ngày ngắn cớ sao lại đêm dài(oh hó), đêm dài, đêm dài, đêm dài.
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài.
Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài
Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy
Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy
Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi
Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi
Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương
Hơi em ngập trong ngõ vắng, từ trong nhớ mà hoài thương
Phải chăng nơi xa nhất không phải trên thanh chiếu đất mảnh trời
Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời
Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi
Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng khoảng trời, thế thôi
Những chiều ta từng qua, bao dãy phố, tầng lầu
Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu
Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó
Em có về với anh không? Tây Nguyên buổi chiều lộng gió.(oh)
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh.
Ta chỉ là mạch nước ngầm ngại dương dăng
Rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng
Tại dương gian ta trở thành con suối rừng
Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình
Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình
Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi
Không chung tiếng nói, khác đôi tư duy
Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra tới biển rộng
Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động
Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra
Khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa
Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới
Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn
Nhưng với công sức bỏ ra, ta đã làm nó nở hoa.
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi
Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối
Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân
Còn thương nhau nữa đâu mà tình treo ngàn cân
Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi
Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi
Gian nan vất vả mới biết tình người
Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10
Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than
Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng
Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai
Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài
Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai
Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai
20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân ai?
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Vẫn thường ngày vẫn cafe và cốc trà đá
Nhưng sao hôm nay anh chạy xe mà thấy con dốc dài quá
Những lá thư viết chưa xong anh đang để ở sau hè
Ta kể nhau nghe về những câu chuyện chỉ một phút chốc trãi qua
Bình minh lên có những con xe còn đang bận chuyến hàng
Đến bây giờ mà em vẫn giận thì anh vẫn lưu luyến nàng
Gửi tặng em ca khúc mà do chính anh viết
Vẫn đôi mắt xanh biết anh ru vào vài tiếng đàn
Đã vài lần em giận vì anh lỡ giọng nói
Dù anh không hút thuốc nhưng trong lớp mỡ động khói
Anh cảm thấy rã rời trong từ khi vắng bóng em
Dù chỉ còn những ngày ngắn ngủi anh vẫn cố gắng sống thêm
Anh sẽ nhớ về những nơi từng kỉ niệm mình đem cất
Nói nhưng không quên nếu em là nơi bình yên nhất
Còn lại những khoảnh khắc của một thời ta tuổi xanh
Em lặng thầm nhìn đôi mắt nhẹ nhàng nụ hôn em gửi anh
Và em là ngôi sao mang đến anh nhiều hy vọng
Ngày đêm dài trôi mau em nhớ mang áo ấm khi đông
Thời gian không thể ngừng mà còn trôi qua rất vội vã
Gió khẽ thổi hàng mi cong hình bóng em anh gợi tả
Trước lối em đi về thì vẫn còn vài hạt mưa
Tình yêu anh cũ kĩ như sài gòn và nhạc xưa
Nhưng ca khúc anh viết bao nhiêu trang đã thuộc lời
Yêu em anh mới biết mình đã sửa sang cả cuộc đời
Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi
Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí
Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em
Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì
Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu
Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau
Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau
Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau
Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc
Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc
Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi
Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi
Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả
Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả
Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng
Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng
Em ơi.
Ɲgoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Ϲũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Ϲó người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em baу ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng câу bút vàng
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi, ngồi một mình than thở
Với nỗi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh
Anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn 1 ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi
Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc, đêm xuống rồi mình kề đầu
Dù mai đi sao chăng nữa, ta vẫn luôn nghĩ về nhau!
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng
Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Có người đến, có người đi và có người ở lại
Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại
Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa
Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca
Đời cho ta quá nhiều thứ
Ta chưa cho đời được nhiều
Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều
Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn
Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn
Mặt trời là cái bếp lớn
Còn tia nắng là than hồng
Mỗi ngày mà ta thức dậy
Ta chỉ mong được an lòng
Hoàng hôn là dải lụa
Còn màn đêm là tấm chăn
Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn
Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga
Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa
Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa
Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Mười năm của Đen vâu hả
Trong tay anh chỉ cầm có đóa hoa
Nên cửa nhà em anh chỉ đứng, và ngó qua
Không dám lại gần, không phải do anh sợ chó
Mà ở căn hộ đó, em còn mẹ và có ba
Biết là hai người đó, không muốn hai ta thành đôi
Biết là tiền chưa có, chắc phải về để dành thôi
Xe đạp là thứ duy nhất, anh dùng nó chạy tới lui
Điều kiện anh cũng không có, còn tương lai thì tối thui
Yêu em nhiều lắm, đĩa làm sao với được hạc
Không lẽ mang hết tiền túi, đi đánh bài để cược bạc
Biết đâu ăn hên, hốt về tay vài trăm củ
Ông già em mới cho phép anh tìm em để ăn ngủ
Tiếc thay anh không phải bác sĩ hay kỹ sư
Nên gia đình em khóa cửa thật kĩ dữ
Thôi anh đành chúc người sau sẽ bên em
Sống cho hạnh phúc, chào em cô mỹ nữ!
Ɲgoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Ϲũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Ϲó người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em baу ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng câу bút vàng
Thế giới này là của anh và anh có quyền đi với em
Bất sáng tất cả đèn xanh,anh chạy thật nhanh
Với em kề bên vai và chai champaine em cầm trên tay
Hết đêm nay uống không say đến ngày mai tiếp vài chai
Em thích gì anh cho đó,em thích bentley anh vẫn cho
Em thích villa anh vẫn lo,cho đến LV anh cũng có
Chỉ cần em chới với anh là cả thế giới này thuộc về em
Chỉ cần em đi với anh là những vấn để của em anh dẹp
Nhưng em ơi đó là nếu,đó là mơ em vẩn rất kêu
Thằng cường nó đi với em trong Ferrari còn anh thì kiếu
Anh lớn lên từ đường phố chỗ xe hơi không có đường vô
Chỗ công nhân ăn mì = xô,mỗi khi mưa xuống hứng nước = tô
Chỗ em gọi là căn hộ còn chõ anh ở họ gọi là ổ
Thế giới anh xài tiền việt còn thế giới em xài tiền đô
Em đổ xăng thì được đầy bình còn anh đổ 5000 nó không cho đỗ
Đi ngoài đường anh gặp được em, anh xin số thì em say no
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng.
Ver 2
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi, ngồi một mình than thở
Với nỗi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẽ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi
Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầu
Dù mai ra sao chăng nữa ta vẫn luôn nghĩ về nhau
Ver 3
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng
Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Anh như trẻ lạc, còn tâm tối giữa rừng thông
Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn tìm bến đỗ để ngừng trông
Anh là 1 con đom đóm mắt anh sáng đến xoay vòng
Gieo cho anh cả 1 mầm sống, nhưng chẳng chịu công vun trồng
Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh
Anh chưa học hết lớp 10 người ta gọi là lưu linh
Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình
Còn người ta cho em áo lụa hỏi tại sao chẳng phụ mình
Vì anh yêu em nhất
Nên tất cả mọi thứ về em anh đem cất
Bởi vì không thể mang đem cân
Em phải lấy vì sao trong đêm ra đem nhân
Thích ai?
Vì anh vẫn thích chờ
Em chỉnh là thứ mà anh luyến tiếc nhất
Không phải vì ai vì đâu mà nhạt phai
Mà vì anh còn chờ ai? Chắc em phải biết nhất
Còn yêu anh không? Anh biết em nói ‘’có"
Dẫu qua bao năm vẫn nhớ câu nói đó
Buổi tối hôm đó không về cùng tới ngõ
Hai đứa khóe mi rơi đi ngược hai lối nhỏ
Có ai mà khóc, lúc được ở bên đâu
Sao chuyện mình đơn độc, cứ nhớ khắc tên lâu
Vì đau vậy sau này anh có nên giấu hay cứ để đủ lâu sẽ tự quên tên nhau?
Băng qua vạn trùng, dạt dào một đời chứa
Giữ những giấc mơ, không giữ được lời hứa
Có lúc chọn mình phải bước đi hoặc bõ những thói quen
Nhưng anh vẩn chưa quên nên chọn cách ngồi giữa
Ngày mai cả hai lập gia đình đã chọn riêng
Tóc mình bạc đi theo năm tháng không trọn duyên
Kì lạ chuyện hôm qua cứ như là mới gặp,bồi hồi cảm xúc chưa quên vẫn còn nguyên
Lùi về sau em mãi tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái
Lòng còn đang say giấc say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài
Để đời anh lại có em mình cùng nhau sớt chia
Thôi rồi
Sao em đi vội
Cho anh một mình lang thang phố nghiêng
Phố nghiêng huh
Xa xăm cuối trời sau dãy đồi nơi tia nắng vàng đang hấp hối
Ngày muộn màng rồi tàn lụi áng mây gió đông đưa đi khắp lối
Anh lặng im nghe tim mình đập có bình yên nào nơi chốn đây
Một chút kỷ niệm một chút hơi ấm còn vương lại trên kẽ ngón tay
Từ lúc nào anh đã thôi không muốn chỉnh tề vì vẫn đang cô đơn
Em bận với những riêng tư cuộc sống vui cười môi điểm trang tô son
Anh vẫn một mình
Vẫn thường xuyên ghé ngang qua bưu điện
Hay tới thư viện để tìm lại những hình ảnh trong anh còn lưu niệm
Rồi đã lâu không được nghe em nói em đang cảm thấy thật tệ tối nay
Anh vội gác lại những công việc em ở đâu anh tới ngay
Anh lại ngồi sau nghịch ngợm chiếc kẹp tóc em màu cánh gián
Ngoài ô cửa mưa lăn thành dòng vệt sấm chớp vụt lên ánh sáng
Một ngày cứ thế bình thường rồi cứ cuốn trôi theo gió mùa đông
Tháng mười hai lạnh hơn nhiều lắm nhưng giờ chẳng biết áo mới em có vừa không
Tưởng như sương rơi mãi trên lối ai về phố nghiêng
Anh nhớ em và cứ vui mà cứ xem như ta đã từng có duyên
Và em
Xin hãy quên đi những tháng ngày cũ đã xa xưa
Xin hãy thôi nuối tiếc những điều gì mà ta chưa
Ta chưa từng cho nhau một thứ nào khác ngoài chân tình
Nhưng thôi với anh như vậy là đủ chỉ mong em luôn được an bình
Tây Nguyên chiều lộng gió chân trời vỗ cánh đàn chim
Nếu ngày sau gặp lại đó cho anh ngồi cùng hàn huyên
Ta lật lại những trang tuổi trẻ nhật ký cũ loang màu
Và chả biết cảm xúc thế nào khi đọc lại những chữ ban đầu
Lùi về sau em mãi tiếc nuối chiếc hôn trên bờ môi êm ái
Lòng còn đang say giấc say giấc chiêm bao em cùng tôi lâu dài
Để đời anh lại có em mình cùng nhau sớt chia
Thôi rồi
Sao em đi vội
Cho anh một mình lang thang phố nghiêng
Phố nghiêng huh
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em,
Nếu là một người khác thì anh không phải mãi ngồi nhìn đêm,
Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này,
Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây!
Và ai... đang lanh quanh trong nỗi nhớ này?
Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay..
Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng,
Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không màu trắng
Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn..
Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn..
Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy..
Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu..
Lụi tàn...những lời nói mấy câu...
Một người..câu chuyện đó về đâu
Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau
Anh không chọn nơi quán xá là nơi mình hẹn hò...
Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình truyện trò...
Muốn nghe giọng em nói rồi giữ tin nhắn thâu đêm...
Quảng đời còn lại là những tiếng cười không cải vả đâu em..
Anh đâu kể làm chi câu chuyện dài buồn chán..
Cứ để nó trôi qua theo quy luật ngày tháng
Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió..
Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng 5 đó
Bao yêu thương rụng rơi mất hết
Bao câu ca làm cho ta phải ướt mi
Bao yêu thường giờ đâu hỡi em
Sao con tim này đau quá men
Con tim này đau
No no hôm nay và ngày sau
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi, ngồi một mình than thở
Với nỗi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẽ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi
Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầu
Dù mai ra sao chăng nữa ta vẫn luôn nghĩ về nhau
Em ơii
Ngày nắng ngày nắng cớ sao lai đêm dài đêm dài
Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi
Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí
Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em
Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì
Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu
Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau
Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau
Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau
Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc
Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc
Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi
Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi
Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả
Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả
Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng
Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng
Em ơi.
Đen Vâu
Em vào đời bằng đại lộ còn anh vào đời
bằng lối nhỏ
Anh nhớ mình đã từng thổ lộ, anh nhớ rằng
em đã chối bỏ
Anh nhớ chuyến xe buổi tối đó, trên xe chỉ có
một người ngồi
Anh thấy thật buồn nhưng nhẹ nhõm, anh nhớ mình
đã mỉm cười rồi
Anh nghĩ anh cần cảm ơn em, vì những gì mà
anh đã nếm trải
Kỉ niệm sẽ là thứ duy nhất, đi theo anh cả
cuộc đời dài
Nếu không có gì để nhớ về, anh sợ lòng mình
khô nứt nẻ
Hình dung em như là Nữ Oa, có thể vá tâm hồn
này sứt mẻ
Anh thường một mình, tìm đến nơi có nhiều cây
cối (yeah)
Nghĩ về những ngày tàn, đã trôi qua theo chiều tay
với (ah)
Cũng chẳng nghĩ nhiều, anh không mong những
điều may tới
Vài nỗi buồn đã cũ, sao bỗng nhiên giữa chiều nay
mới (ah)
Anh vẫn thường nghe, thời "Trống vắng" hay là
"Kiếp ve sầu"
Những giấc mộng non, như tán lá cây xanh biếc
che đầu
Tình yêu thật ra đơn giản như là một cái bánh
bao chay
Thắp lên lửa nhỏ, hơn là cứ đi tìm hái ánh sao bay
Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi
Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi
Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng
Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa
Em vào đời từ cao tầng còn anh vào đời từ mái lá
Thế nên những điều anh mong cầu, không bao giờ
là thái quá
Những thứ anh làm thường đơn giản, nên không hay
được đánh giá cao
Vài người thường ăn hải sản, rồi lại chê bai
mùi cá ao
Giống như con người anh, dễ nắm bắt và dễ chịu
Bài hát này không sâu xa, rất dễ nghe và dễ hiểu
Anh không có nhiều lưu ý, anh cảm thấy mình
dễ chiều
Đây không phải là nhạc buồn, đây thứ nhạc để chill
Em vào đời bằng náo nhiệt
Anh vào đời bằng âm thầm
Em đi tìm nốt thăng hoa
Lòng anh lại là âm trầm
Em đi tìm lời phố thị
Anh đi tìm tiếng ghi-ta
Em đưa anh vào trong náo nhiệt
Anh lắc đầu và đi ra
Em vào đời bằng vang đỏ
Anh vào đời bằng nước trà
Bằng cơn mưa thơm mùi đất và bằng hoa dại
mọc trước nhà
Em vào đời bằng kế hoạch
Anh vào đời bằng mộng mơ
Lý trí em là công cụ còn trái tim anh là động cơ
Em vào đời nhiều đồng nghiệp
Anh vào nhiều thân tình
Anh chỉ muốn chân mình đạp đất
Không muốn đạp ai dưới chân mình
Em vào đời bằng mây trắng
Em vào đời bằng nắng xanh
Em vào đời bằng đại lộ và con đường đó
giờ vắng anh
Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi
Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi
Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng
Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa
Đường xa quá, lắm lúc thấy mình lẻ loi
Người đã đến, vui đấy, nhưng rồi cũng đi
Chạm lên trái tim thấy cơn mơ còn cháy nồng
Nhiều đêm trắng xóa bay, lòng như có gió đầu mùa
41
Phản hồi
Ngày buồn tháng nhớ và năm thương
Tôi lại nhớ em người cô gái từ mảnh đất ở trong sương
Dặn mình mà không thương nhưng sợ tình vào cơn say lại
Chỉ biết trách bản thân ngày xưa lại buông lời yêu ngây dại
Và đây là tâm thư….Anh viết ra dòng suy nghĩ
Nó vân còn chút dư âm dành cho người từng tri kỉ
Đã từng hẹn ngàn chân trời khi ta còn chung nhịp thở
Ngắm bình minh vào sương mai còn vinh hoa chưa kịp nở
….Và ngày thật ngắn, cớ sao đêm thật dài
Bản du dương nghe sầu lắng mà tại sao anh bật hoài
Rồi một ngày không màu trắng anh chẳng thể đặt tên nó
Ngàn nỗi nhớ dành cho em chỉ biết đặt trên gió..Và gửi đi…
Băng qua nhiều núi thông
Hồn anh thả trong hoàng hôn vào một buổi chiều cuối đông
Khi bầu trời mênh mông, anh là gã không hoàn thiện
Để giờ lạc mất em rồi viết bản tình ca không hoàn thiện
Anh là chu vi ,ôm chặt hơi thở núi..rừng vào em
Ngu si vì mù quáng rồi ngã vào một đêm
Anh chỉ muốn được cùng em than thở quên đi cái sầu
Quá khứ và hiện tại đến khi bạc đi mái đầu
Sẽ là đóa hồng đỏ ôm chặt em vào lòng anh
Nở rộ giữa phong ba vì em là..cánh đồng xanh
Bản tình này đã chết khi anh ở tuổi đôi mươi
Xin em đừng bao giờ buồn phiên và luôn để đôi môi tươi
Góc phố đó anh vẫn đứng ngây dại, Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây , Thời gian trôi chậm lại từng giây
Ngày nào anh và em còn chung bước, Nhưng sao bao nhiêu đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế em đã xa rời tôi, Giờ đây chỉ còn lại mình tôi, tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em,
Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm,
Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này,
Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây!
Và ai... đang lanh quanh trong nổi nhớ này?
Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay..
Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng,
Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không mầu trắng
Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn..
Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn..
Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy..
Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu..
Lụi tàng...những lời nói mấy câu...
Một người..câu chuyện đó về đâu
Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau
Anh không chọn nơi quán xá là nơi đôi mình hẹn hò...
Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình truyện trò...
Muốn nghe giọng em nói rồi giữ tin nhắn thâu đêm...
Quảng đời còn lại là đầy tiếng cười không cải vả đâu em..
Anh đâu kể làm chi câu chuyện dài buồn chán..
Cứ để nó trôi qua theo quy luật ngày tháng
Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió..
Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng 5 đó
Anh nhớ dáng em ngồi, anh nhớ tiếng em cười
Đèn phố xá lên rồi, em giữa chốn đông người
Chọc tức cả cô đơn để giờ anh phãi âm thầm
Đến một giây còn không có, làm gì có chuyện trăm năm..
Cho anh gặp được em, rồi lại đi đâu mất
Những tháng, năm, ngày đó anh đã ghi sâu nhất
Tình này anh thôi thúc, chẳng một phút nào im..
Nhưng thay gì gặp mặt nói ra thì anh lại cất vào tim
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em,
Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm,
Hãy nhìn xem… ai đã khiến cho tôi thế này,
Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây!
Và ai… đang lanh quanh trong nổi nhớ này?
Chắc là em… hương tóc vẫn còn thổi, gió bay..
Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng,
Em đã về chưa? hay kề mưa…khi mây không mầu trắng
Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn..
Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn..
Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy..
Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Vội vàng… nhớ người tình bấy lâu..
Lụi tàng…những lời nói mấy câu…
Một người..câu chuyện đó về đâu
Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau
Anh không chọn nơi quán xá là nơi đôi mình hẹn hò…
Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình truyện trò…
Muốn nghe giọng em nói rồi giữ tin nhắn thâu đêm…
Quảng đời còn lại là đầy tiếng cười không cải vả đâu em..
Anh đâu kể làm chi câu chuyện dài buồn chán..
Cứ để nó trôi qua theo quy luật ngày tháng
Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió..
Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng 5 đó
Anh nhớ dáng em ngồi, anh nhớ tiếng em cười
Đèn phố xá lên rồi, em giữa chốn đông người
Chọc tức cả cô đơn để giờ anh phãi âm thầm
Đến một giây còn không có, làm gì có chuyện trăm năm..
Cho anh gặp được em, rồi lại đi đâu mất
Những tháng, năm, ngày đó anh đã ghi sâu nhất
Tình này anh thôi thúc, chẳng một phút nào im..
Nhưng thay gì gặp mặt nói ra thì thà anh cất vào tim
Ngày buồn tháng nhớ và năm thương
Tôi lại nhớ em người con gái từ mảnh đất đầy mây sương
Dặn lòng là không thương nhưng sợ tình vấn vương say lại
Chỉ biết trách bản thân ngày xưa đã buông lời yêu ngây dại
Và đây là tâm thư
Anh viết ra dòng suy nghĩ đó vẫn còn chút dư âm dành cho người từng tri kỉ
Đã từng biển hẹn chân trời khi ta cùng chung nhịp thở ngắm bình minh giọt sương mai còn trên hoa chưa kịp nở
Và ngày ngắn cơ sao đêm lại thật dài
Bản du dương nghe sầu lắng mà sao anh bật hoài
Nỗi buồn này màu trắng anh chẳng thể đặt lên nó ngàn nổi nhớ dành cho em chỉ biết đặt lên gió và gửi đi
Băng qua nhiều núi thông hồn anh thả trong hoàng hôn vào một buổi chiểu cuối đông
Những khoảng trời mênh mông anh là gã không toàn diện để giờ lạc mất em rồi ngồi viết bản tình ca không hoàn thiện
Anh là chu vi ôm trọn hơi thở núi rừng và em
Ngu si và mù quáng rồi ngã dần vào đêm
Anh chỉ muốn được cùng em than thở
Quên đi cái sầu quá khứ lẫn hiện tại đến khi bạc đi mái đầu
Sẽ là đoá hoa hồng giữ chặt em trong lòng anh nở rỗ giữa phong ba vì em là cánh đồng xanh
Bản tình này đã chết khi anh ở tuổi đôi mươi xin em đừng bao giờ muộn phiền và luôn nở đôi môi tươi
Có người đến, có người đi và có người ở lại
Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại
Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa
Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca
Đời cho ta quá nhiều thứ
Ta chưa cho đời được nhiều
Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều
Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn
Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn
Mặt trời là cái bếp lớn
Còn tia nắng là than hồng
Mỗi ngày mà ta thức dậy
Ta chỉ mong được an lòng
Hoàng hôn là dải lụa
Còn màn đêm là tấm chăn
Mỗi đêm ta ngồi ta viết, ta chỉ mong không bị cấm ngăn
Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga
Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa
Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa
Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Trong tay anh chỉ cầm có đoá hoa
Nên cửa nhà em anh chỉ đứng và ngó qua
Không dám lại gần không phải do anh sợ chó
Mà ở căn hộ đó em còn mẹ và có ba
Biết là hai người đó không muốn hai ta thành đôi
Biết là tiền chưa có chắc phải về để dành thôi
Xe đạp là thứ duy nhất anh dùng nó chạy tới lui
Điều kiện anh cũng không có còn tương lai thì tối thui
Yêu em nhiều lắm đỉa làm sao với được hạc
Không lẽ mang hết tiền túi đi đánh bài để cược bạc
Biết đâu ăn hên hốt về tay vài trăm củ
Ông già em mới cho phép anh tìm em để ăn ngủ
Tiếc thay anh không phải bác sĩ hay kỹ
sư
Nên gia đình em khoá cửa thật kỹ giữ
Thôi anh đành chúc người sau sẽ bên em
Sống cho hạnh phúc chào em cô mỹ nữ
Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương
Bài nhạc này là lời bày tỏ nên không thể nói ở đời thường
Cám ơn em đã bên anh khi anh chỉ có tay trắng
Một thằng trai ham chơi như này mà có được em là may mắn
Nên hôm nay anh tỏ lòng dành tuổi 17 lung linh
Anh sẽ hứa yêu em hoài theo một cách thật chung tình
Như là oxit trung tính theo em nên muối không kết tinh
Nếu sau này em hết xinh thì anh vẫn nguyện yêu hết mình
Babe, Em là mặt trời là cầu vồng là mây xanh
Hiền diệu trong tay anh vun đắp tình yêu ta xây thành
Tình đôi ta tựa biển rộng mỗi giọt nước là trăm thương
Thì hạt cát là ngàn nổi nhớ ở trong sa mạc anh lầm đường
Em ơi
Đà Thành này vốn chỉ đẹp khi có em
Trong anh là những kĩ niệm về những con đường thật khó quên
Những con đường mình cùng hẹn ước cùng đương đầu khi gió đến
Những con đường lạ mình đi qua đó thì tự động nó có tên
Em là mèo là nai là cá
Biết biển xa nhưng vẫn chèo dù mai già quá
Hạnh phúc kia mình chung tay dựng xây nên một lâu đài
Anh là người đàn ông trưởng thành che chở cho em được lâu dài
Nhưng mà có nhiều lúc anh biết em buồn khi anh vô tâm
Anh vẫn yêu em tha thiết về chuyện tình mình anh cố lắm
Anh đã cố cất hết cảm xúc che dấu những lần từng yếu mềm
Và anh hi sinh tất cả vì vốn sinh ra để yêu em
Chuyện tình của đôi ta đã định nghĩa từ vĩnh hằng
Là những lần mình cùng nhìn biển ở trong trời đêm buồn tĩnh lặng
Là lúc ta ngồi thẫn thờ ngẫn ngơ giấc mơ rồi than thở
Là lúc mà anh vẫn chờ từng giờ làm thơ trên trang vở
Nên giờ là tiếng dương cầm trong lòng còn âm vang
Nỗi lòng về một cô gái thương thầm trông mong trong tâm can
Những lúc em dỗi quay đi khiến cho con tim anh lâm sàng
Những giây phút hai ta giận dỗi anh hay lén lút đến thăm nàng
Nhân duyên của hai ta tính thời gian không hữu hạn
Nếu yêu em một kiếp không đủ thì anh nguyện yêu cả cửu vạn
Từ nay hai ta là một /đoạn đường mình đi sát vô
Yêu em là môn nghệ thuật thì anh chính là Picaso
Nếu sau này sóng gió đến anh sẽ đuổi nó đi xa
Sống chung một ngôi nhà và mình cùng hát với guitar
Cả hai cùng nhau say đắm không quan tâm điều gì và
Anh là chàng trai mơ vì em/ khiến anh high như sativa
Nhưng em ơi còn xa lắm khi tình anh còn nhiều vì
Anh chỉ biết thương em dù không biết thương vì điều gì
Em như là chất thức thần mà cuộc đời này đã đem tới
Anh muốn yêu em thương em cả đời có biết không em ơi
Có người đến, có người đi và có người ở lại
Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại
Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa
Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca
Đời cho ta quá nhiều thứ
Ta chưa cho đời được nhiều
Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều
Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn
Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn
Mặt trời là cái bếp lớn
Còn tia nắng là than hồng
Mỗi ngày mà ta thức dậy
Ta chỉ mong được an lòng
Hoàng hôn là dải lụa
Còn màn đêm là tấm chăn
Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn
Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga
Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa
Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa
Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Cuộc đời này có được mấy lần mười năm?
Sống làm sao khi khó, còn được có những người thăm
Nhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài
Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai
Có cánh hoa nào không tàn
Có giấc mơ nào không tan
Hát để tâm tư vén màn
Thả mình xuôi với mây ngàn
Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp
Nhìn lại buồn vui tháng năm
Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm?
Tâm hồn của anh, anh không chắc nó hợp thời đại
Anh níu những cành cây khô và mong ngày sau lá rợp trời lại
Mọi thứ ngày càng phát triển, sao chúng ta càng bị bất an?
Anh sống giữa lòng thành phố, nhưng lại mơ về thị trấn hoang
Hoài niệm là thứ đồ chơi, ta càng lớn lại càng không chán
Gom từng chút, từng chút, từng chút như con dã tràng không cần công cáng
Nó là thứ tài sản vô giá, không ai mua và cũng không bán
Thấy lẻ loi như con chuồn chuồn, bay chơ vơ trên mặt sông thoáng
Con người cũng như con chim, sáng kiếm ăn chiều bay vào tổ
Con nào cũng như con nào, chẳng con sướng chẳng con nào khổ
Con người cũng như con chim, chiều về tổ sáng thì kiếm ăn
Ngày mải mê đi tìm cơm gạo, đêm co mình dưới một miếng chăn
Cuộc đời là nồi cá kho, muốn nó ngon phải kho nhiều lửa
Có quá nhiều thứ mưu cầu, ta chỉ cần được no nhiều bữa
Ta nhận của đời quá nhiều và ta cần phải cho nhiều nữa
Và chỉ mong trong những đêm đông, mẹ không còn phải ho nhiều nữa
Có cánh hoa nào không tàn
Có giấc mơ nào không tan
Hát để tâm tư vén màn
Thả mình xuôi với mây ngàn
Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp
Nhìn lại buồn vui tháng năm
Một đời này ta sẽ có mấy lần mười năm
Tao đã từng đứng dưới cùng và đã từng việt vị
Tao đã nhận những lời khen và cả lời miệt thị
Và tao tin nó vẫn còn đó vẫn chưa hề triệt tiêu
Mười năm qua tao vẫn cố gắng làm nhạc người Việt chill
Mấy thằng ghét tao, tụi nó cũng đã bỏ cuộc
Tao vẫn là con đóm đóm, tụi nó cháy như bó đuốc
Tao lập loè cả cuộc đời, tụi nó đã tắt từ lâu
Vẫn thường ngày vẫn Caffe và cốc trà đá...
Nhưng sao hôm nay anh chạy xe mà thấy con dóc dài quá...
Những lá thư viết chưa xong anh đang để ở sau hè...
Ta kể nhau nghe về những câu chuyện chỉ 1 phút chốc trải qua..
Bình minh lên có những con xe còn đang bận chuyến hàng...
Đến bây giờ mà em vẫn giận thì anh vẫn lưu luyến nàng...
Gửi tặng em ca khúc mà do chính anh viết, vẫn đôi mắt xanh biết...Anh ru vào vài tiếng đàng
Đã vài lần em giận vì anh lỡ giọng nói...
Anh không hút thuốc nhưng trong lớp mỡ động khói...
Anh cảm thấy Rả rời trong từ khi vắng bóng em..
Dù chỉ còn những ngày ngắn ngủi anh vẫn cố gắng sống thêm...
Anh sẽ nhớ về nhưng nơi từng kỉ niệm mình đem cất...
nói nhưng không quên nếu em là nơi bình yên nhất...
còn lại những khoản khắc của một thời ta tuổi xanh...
em lặng thầm nhìn đôi mắt nhẹ nhàng nụ hôn em gữi anh
vì em là ngôi sao mang đến anh nhìu hi vọng..
.ngày đêm dài trôi mau em nhớ mang áo ấm khi đông
thời gian không thể ngừng mà Còn trôi qua rất Vội vã
gió khẽ thổi hàng mi cong hình dáng em anh gợi tả,
Trước lối em đi về thì vẫn còn những hạt mưa,
tình yêu anh cũ kĩ như sài gòn bài nhạc xưa,
những ca khúc anh viết bao nhiêu trang đã thuộc lời
Yeh yêu em anh mới biết mình đã sửa sang cả cuộc đời...
chuẩn bị ngay một buổi sáng anh sẽ đợi e thức giấc
e hôn vào giữa chán là cảm giác anh thích nhất
thời gian trôi tíc tắc vì đã đến giờ phải rước em
mặt trời vừa nhá nhem thì anh sẽ đợi e trước hẻm
bao yêu thương rụng rơi mất hết
Bao câu ca làm cho ta phải ướt mi
Bao yêu thương giời đâu hỡi em
Sao con tim này đau quá men
Con tim này đau
No no hôm nay và ngày sau
Và chẳng tình yêu nào trôi qua
Để cho ta chọn ngã
Gửi chút hạt lúa vào mùa tương tư
Vào tóc vài ba lọn tả
Hỏi vì sao buồn bã
Em vẫn đang buồn hả em
Giấu kín sau lớp bao xốp
Một vài món quà đã đem
Anh vẫn quá nhiều công việc
Xin lỗi vì đã thất lời
Anh mua thời gian chỉ bởi một tiếng
Dù phải trả bằng cả đất trời
Đàn chim đã ngã giấc rồi
Đôi môi không còn chung cánh
Lời hứa từ gã thất lời
Anh vội vàng soạn tin nhắn
Anh vẫn còn nhớ lúc gần nhau
Em đẹp biết đến nhường nào
Nhưng sao con đường đi vào tim em
Anh mãi không biết đường vào
Tương tư còn buồn nhiều thứ
Gọi cốc cà phê Trung Nguyên
Làm một ngụm nhỏ vị đắng không đường
Nhấm nháp nỗi buồn trung niên
Và em ơi
Điều gì khiến ta xa mặt cách lòng
Tình yêu dại khờ đến mức
Đã từng cướp đi một thuở sắc hồng
Anh vội vàng đi tìm em
Xa tận thiên hà quả đất
Anh tựa vào ghế trầm ngâm một mình
Nhìn những bình yên đã mất
Những ngày mà mình còn gần bên nhau
Anh gửi giọt nắng trên khóe môi
Là những làn gió thổi tóc em bay
Anh chỉ luôn cần như thế thôi
Hai đứa nhìn lên làn mây hồng
Chút gió làm tim anh cay nồng
Em ơi chạm vào bờ vai anh đi
Hãy nhìn cuộc sống này xoay vòng
Và anh chỉ muốn ghi vài câu
Như ghé qua trên mảng giấy
Uống cho say hết đêm nay
Để quên những gì mình cảm thấy
Sự cô đơn trong anh nhiều lắm
Tính cả lối ngã trăm nghìn
Đôi khi anh muốn gặp lại em
Nói hết tất cả tâm tình
Và những ngày tháng trôi qua
Tim anh đã lỡ say rồi
Còn gì nữa đâu em
Trên con đường ta chung đôi
Và mình đã ở bên nhau
Môi anh đã trao em rồi
Và giờ chỉ nhớ thôi em
Cầm tay em ta về
Em à
Màu mắt xanh biếc của em còn gửi lại đây
Đó là lý do mỗi khi chạm mặt
Dẫu anh không cười là vậy
Anh sợ một ngày em không trở lại
Cùng anh nắng chiều buông xuống
Không còn được thấy em cười
Trên mỗi bài nhạc và đó là điều luôn muốn
Anh chẳng làm được gì ngoài ngắm mây trời
Mùi nước hoa huyện vào tóc
Làm anh đắm say rồi
Đành gửi gắm thay lời
Cho vài lần tình lấn át
Cả màu buồn giờ còn đọng
Ở trên đường Huỳnh Tấn Phát
93 cuộc hẹn gặp ở mỗi tối thứ ba
Và sau những lần cãi vã
Anh vẫn muốn nói thứ tha
Nhiều khi hành động chính là
Thứ dằn vặt anh cả trăm lần
Trốn một góc cứ ngồi uống
Như là gã tâm thần
Và lần tình cờ
Làm anh nhớ ngày đầu
Anh chỉ là bức tranh màu xám
Còn em là mớ đầy màu
Là một người
Vẫn luôn nghe lời em tâm sự khi cần
Nắm bàn tay siết chặt môi em
Trong cự ly gần
Em ở lại
Nhìn những điều này ở cha li
Trong này có socola
Liệu em thích hãy mở ra đi
Anh mệt mỏi
Làm sao để thoát ra đường cùng
Anh còn say cả ánh mắt biếc
Và thứ nước hoa thường dùng
Em ở lại
Nhìn những điều này ở cha li
Trong này có socola
Liệu em thích hãy mở ra đi
Anh mệt mỏi
Làm sao để thoát ra đường cùng
Anh còn say cả ánh mắt biếc
Và thứ nước hoa thường dùng
Anh nhớ về em mỗi đêm
Hương thơm của em đắm say
Sao em lại nỡ bỏ anh
Cùng những tháng ngày mà giờ đã qua
Nắm lấy bàn tay của anh
Anh tin mình đã có nhau
Giấc mơ ngày ấy vỡ tan
Để lại cô đơn giờ còn mỗi anh
Và những ngày tháng trôi qua
Tim anh đã lỡ say rồi
Còn gì nữa đâu em
Trên con đường ta chung đôi
Và mình đã ở bên nhau
Môi anh đã trao em rồi
Và giờ chỉ nhớ thôi em
Cầm tay em ta về
Và những ngày tháng trôi qua
Tim anh đã lỡ say rồi
Còn gì nữa đâu em
Trên con đường ta chung đôi
Và mình đã ở bên nhau
Môi anh đã trao em rồi
Và giờ chỉ nhớ thôi em
Cầm tay em ta về
Lời em nói, lời em quên, như dao cứa [vào] tim gan
Nỗi buồn anh nếm, là từng vị đắng, rồi say trong miên man
Là vì anh nhớ thương em, cô thiếu nữ, bên sông quê
Bóng dáng tình xưa, ngày nào còn đó ,sao em đi mãi vẫn không về
Nhiều lần than thân trách phận, trách do vì anh đã phải lòng
Cảnh đẹp, cây đa, bến quê sông nước, em đi còn ai để trải lòng,
Em, cười nói, vui vẻ, hạnh phúc, say đắm, bên người ta
Nón lá đội nghiêng ,bao ngày anh đợi, mặc cho bão táp, hay mưa sa
Câu hò ơi, nghe đau nhói, khi em buông bỏ, đi chữ tình
Để rồi người bước, rồi người quên, lúc xưa trao nhau, bức thư tình
Tiếng đàn cò, tích tịch tình tang, gió đung đưa, áng mây hồng
Hơi men còn vương, cạn chén rượu cần, nhớ về người thương, giấc say nồng
Anh có thể nói, có quyền nhớ, không quyền, được yêu nà
Dù biết là không còn thương, không nên chờ, lệ ướt ngược chiều
Lưu bút ghi dòng thương nhớ, hoài niệm cũ ,trên bến sông xưa
Hương thơm tóc, người vương trong nắng, khẽ thôi gió nhẹ nhàng đung đưa...em vội quên à
Xa khỏi chân trời xa khỏi tầm mây
Xa khỏi những thứ mà đôi mắt mình nằm đây
Mình lại ngủ say chìm vào trong cơn mơ
Để ngày mai biết cuộc đời của mình là em vẫn tới
Em vẫn đợi ta trên lối về và em vẫn nói thế
Những buổi tối ta cùng em nằm gối kề
Em ơi, tại sao tình yêu của ta ngủ say
Đều vì tất cả mọi thứ bây giờ ko còn đủ hay
Đơn giản anh ko phải người dân bản
Nhưng mà bây giờ anh rap, bây giờ đây
Bây giờ anh rap gì đây có việc gãy rồi lại tiếp tục
Cho em thấy tình yêu của anh là hạnh phúc
Em là ai là thế gian là cả ngân hà
Là những thứ thức ăn giống như là chân gà
Là những khi mà mình ngủ say bên bếp lò
Là tình cảm khi hai đứa mình cùng xếp dò
Có bao nhiêu cố gắng giờ đây mà sao mình quên hết đi em ơi
Tại sao mà mình quên đến hút mi
Vì cái bút bi hay là bút máy
Anh sẽ yêu em ko phải chữ mà chính bằng phút giây
Anh ko phải là racing boy
Ko ai chở em đến những đường cao tốc, em sẽ ói
Bởi vì sao tình cảm của ta như những vì sao
Và đôi khi, ta vẫn rap vậy thôi
Em ơi, anh yêu em nhiều quá đi rồi
Tại sao mắt em khóa em lại khóa mi tôi
Em điên quá đi thôi
Em đã bỏ anh đi
Tại sao cuộc đời của anh bao nhiêu lần trị
Anh đã rap nhiều lần nhiều lần
Trong một buổi chiều dần anh lại cần nhiều cần
Anh đã rap và anh lại ngã ra
Anh là người ko biết rẽ vào ngã ba
Đời mà,em mong ước nhưng mà
Cuộc đời của tụi màn mạc cứ thắt dây giày ( sub đại chứ tui đéo nghe =)))
Đây là mắt, đây gọi là môi mũi
Cho mày thấy đc rằng công an đã thôi đuổi
…. Anh vẫn nói chính xác về điều đó
Em đã đi xa rồi anh vẫn đợi chiều gió
Và có thể nói, đầu anh nó vốn đã hư
Nên đợi chờ em dại khờ ở cái chốn bốn ngã tư
Và có thể nói, như là số điện thoại 115
Bác sĩ báo em bệnh anh đột ngột thăm
Nhưng mà ko sao, những thứ anh tặng dc ước bỏ
Anh vẫn đứng đợi em một lần ở trước ngõ
Anh nghĩ ta nên yêu vào một ngày khác
Ngày tim anh còn nguyên vẹn, chưa vết trầy xước
Ngày một chút quan tâm cũng làm anh vấn vương
Ngày anh là Hiếu nhỏ, chưa được người ta thần tượng
Ngày còn xài Yahoo, chưa biết đến Wi-Fi
Ngày hâm mộ Đan Trường, thằng nào cũng tóc hai mái
Anh, không quen cách yêu đương đại
Ngày nay bất chấp đem tình yêu làm thương mại
Làm điều khó coi, và chỉ xin được thương hại
Anh lại mơ một mối tình thật trong vắt tựa sương mai
Anh chưa biết mình thương ai, em nên sống vì tương lai
Những thứ đẹp đẽ ta có về nhau hãy quên hết, đừng vướng lại
Anh không muốn làm chướng ngại nếu đời anh còn lông bông
Nhà ở một phòng, trưa ăn cơm không
Lương có một đồng, em có đi theo anh không
Liệu có một lòng?
Đừng yêu ta hôm nay em ơi
Thân trai còn lông bông, ah
Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh-woah)
Cơm lo còn chưa xong ah, oh-oh
Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh)
Biết đâu ngày mai sẽ tốt hơn, yeah
Lắm khi đời long dong em ơi
Mắc chi mà yêu ta cho phí đời
Hay là mình, yêu nhau vào một ngày khác
Một ngày khi em gần, anh sẽ không bị trầy sát
Một ngày anh trước khi cầm microphone lên rap
Một ngày anh là của em, không thuộc về ai khác
Một ngày trong tương lai anh không có quá khứ
Dù anh vẫn đeo trên vai, em không ngại nó chứ?
Em sẽ yêu anh khi không biết những gì anh đã trải
Những lời nói ta đã trao, liệu em sẽ trả lại?
Vì ngày đó, anh sẽ không có gì em ơi
Anh vẫn chưa biết rap, vẫn chưa biết trải đời
Vẫn tâm trí bất an, chưa suy nghĩ chững chạc
Nhưng anh sẽ cần em, nhiều hơn anh cần nhạc
Nên nếu là vào một ngày khác, không phải hôm nay
Anh tự hỏi, có cách nào sẽ có em trong tay
Như là bập bênh bập bênh, đi lên đi xuống
Ta bên nhau khi buồn, rồi lại quên nhau khi muốn
Đừng yêu ta hôm nay em ơi
Thân trai còn lông bông, ah
Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh-woah)
Cơm lo còn chưa xong ah, oh-oh
Đừng yêu ta hôm nay em ơi (ooh)
Biết đâu ngày mai sẽ tốt hơn, yeah
Lắm khi đời long dong em ơi
Mắc chi mà yêu ta cho phí đời
]
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
[Bản tình ca không hoàn thiện]
Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hoà vào tiếng gió cùng với những tâm tư rất rời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi,
chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi,
ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh
Anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng nhau qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi
Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu
Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau.
[Ghé qua]
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng
Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm
[Anh biết]
Anh biết là k ai thay thế đc anh ta
Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa
Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc
Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma
Chẳng có đường nào để mà lui đâu em
Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em
Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm
Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em
Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu
Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu
Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức
Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau
Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa
Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa
Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa
Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa
xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt
xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt
xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này
Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày
cảm, ơn vì em đã đến đây
anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây
chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa
về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa
[Em à]
Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi
24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi
Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau
Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau
Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe
Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe
Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất
Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất
Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người
Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
A còn ko nhớ nổi ngày cuối cùng trời đã nắng hay mưa
Bên nhau hôm đó mình đã nắm tay chưa
Nếu chưa cho a xin của e thêm chỉ 1 ngày nửa
Để a an tâm rời bỏ e ko 1 chút dây dưa
A ko biết trước chuyện hôm nay e ơi xa là ko gần
Chắc e ko đợi ,còn chân a bị bong gân
Đẩy xe về ,thành phố trên lưng a nặng lắm
A yêu e đc 2 năm , giờ a bệnh thì ai thăm
Chắc đơn giản phần của a là sai lầm
Dù cho sâu trong thâm tâm a nghĩ mình lâu hơn trăm năm
Những thứ a tặng e , xin e giữ đừg bụi bặm
Vì mình cũ kĩ đc rồi dù vạn dặm xa xăm
A đã khóc ,cười ,khô cả nước mắt
Nhưng thực tế, chia tay nhau là bước ngoặc
Để mình hoàn thành trọn vẹn lý do sống trên đời
Dù những thứ mình mong đợi ko đc bên nhau, e ơi
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài.
Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài
Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy
Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy
Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi
Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi
Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương
Hơi em ngập trong ngõ vắng, từ trong nhớ mà hoài thương
Phải chăng nơi xa nhất không phải trên thanh dưới đất mảnh trời
Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời
Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi
Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng khoảng trời, thế thôi
Những chiều ta từng qua, bao dãy phố, tầng lầu
Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu
Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó
Em có về với anh không? Tây Nguyên buổi chiều lộng gió.(oh)
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Tofu:
Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh.
Ta chỉ là mạch nước ngầm ngại dương dăng
Rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng
Tại dương gian ta trở thành con suối rừng
Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình
Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình
Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi
Không chung tiếng nói, khác đôi tư duy
Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra tới biển rộng
Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động
Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra
Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa
Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới
Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn
Nhưng với công sức bỏ ra, ta đã làm nó nở hoa.
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
TeA+PC+Tofu:
Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi
Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối
Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân
Còn thương nhau nữa đâu mà tình treo ngàn cân
Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi
Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi
Gian nan vất vả mới biết tình người
Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10
Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than
Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng
Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai
Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài
Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai
Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai
20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân ai?
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi, ngồi một mình than thở
Với nỗi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hòa mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẽ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi
Ánh đèn khuất sau tiếng nhạc đêm xuống rồi mình kề đầu
Dù mai ra sao chăng nữa ta vẫn luôn nghĩ về nhau
Em ơii
Ngày nắng ngày nắng cớ sao lai đêm dài đêm dài
Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi
Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí
Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em
Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì
Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu
Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau
Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau
Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau
Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc
Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc
Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi
Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi
Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả
Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả
Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng
Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng
Em ơi.
Sông Mã xa rồi Tây Tiến ơi!
Nhớ về rừng núi, nhớ chơi vơi.
Sài Khao sương lấp đoàn quân mỏi,
Mường Lát hoa về trong đêm hơi.
Dốc lên khúc khuỷu dốc thăm thẳm,
Heo hút cồn mây, súng ngửi trời.
Ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống,
Nhà ai Pha Luông mưa xa khơi.
Anh bạn dãi dầu không bước nữa,
Gục lên súng mũ bỏ quên đời!
Chiều chiều oai linh thác gầm thét,
Đêm đêm Mường Hịch cọp trêu người.
Nhớ ôi Tây Tiến cơm lên khói,
Mai Châu mùa em thơm nếp xôi.
Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa,
Kìa em xiêm áo tự bao giờ.
Khèn lên man điệu nàng e ấp,
Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ.
Người đi Châu Mộc chiều sương ấy,
Có thấy hồn lau nẻo bến bờ?
Có nhớ dáng người trên độc mộc,
Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa?
Tây Tiến đoàn binh không mọc tóc,
Quân xanh màu lá dữ oai hùm.
Mắt trừng gửi mộng qua biên giới,
Đêm mơ Hà Nội dáng kiều thơm.
Rải rác biên cương mồ viễn xứ,
Chiến trường đi chẳng tiếc đời xanh.
Áo bào thay chiếu, anh về đất,
Sông Mã gầm lên khúc độc hành.
Tây Tiến người đi không hẹn ước,
Đường lên thăm thẳm một chia phôi.
Ai lên Tây Tiến mùa xuân ấy,
Hồn về Sầm Nứa chẳng về xuôi.
Những bài nhạc ta thường nghe giờ đã có thay lời
tình cảm em trao đi mất ngậm ngùi theo gió mây trời
đánh đổi ngàn sự cố chấp, em cất bước anh vẫn chờ
lá thư trao cho gió ấm, nhẹ nhàng trôi nhanh hưng hờ
anh biết được trái tim em thì đó là không dễ dàng
yêu sau cùng đánh đổi nổi nhớ, điều đó anh không thể làm
Sài gòn đẹp khi thành phố này có em
Sài gòn buồn khi tối này thành phố vắng em
Sài gòn xưa ta bình dị ngồi ngắm phố mưa
Sài gòn quen thuộc ngày nào ta cùng đón đưa
Sài gòn vui Sài gòn buồn là do cảm xúc
Vui hay buồn thì Sài gòn vẫn luôn đông đúc
Sài gòn lúc này khiến anh lại muốn cầm bút
Viết cho phố viết cho phường viết dòng cảm xúc
Vết xe lăn bánh, tay anh vặn ga
Vi vu con phố, xe anh tà tà
Bất chợt bầu trời, Sài gòn đổ mưa
Hôm qua tỏ tình em đã đỗ chưa?
Nếu đổ rồi thì ngày nào anh cũng đón đưa
Vi vu lượn phố mặc kệ nắng mưa
Đói thì lề phố, ngồi cafe bệt
Chán thì hồ Con Rùa rồi lại vui như Tết.
Nếu chưa đỗ nếu ko ngại thì lên anh đèo
Xe không đẹp , xe không sang, nhưng anh không nghèo
Chần chừ gì nữa xin em hãy mau
Sau chuyến đi này ta sẽ phải lòng nhau
Dưới ánh đèn buồn, tình yêu ta trở nên sâu lắng
Nhưng nụ cười em đã phai, nhạt nhòa trong bóng đêm yên vắng
Bước chân của anh lạc lỏng, lẻ bước giữa phố đông xa lạ
Tim ta vẫn nhớ mãi hình bóng thân quen nhành cây gió thổi chiều tà
Những cánh hoa héo tàn làm cho nốt nhạc thêm dịu êm
Những giọt nước mắt lặng lẽ như tiếng kinh thương của ai vọng hằng đêm
Tim ta tan nát như vỡ vụn trong cơn đau buồn
Điếu thuốc anh siết trên môi, anh viết lại càng đau thêm
Cảm ơn em vì đã luôn ở bên anh
Là người cho anh hơi ấm khi những lúc mà anh cần
Không còn thơ mộng khi truyện tình như trong tranh
Nhưng mắt vẫn long lanh,làm đau nhau bao lần
Đôi khi anh muốn hỏi
Tại sao tay cố nắm chặt
Trong khi người luôn chịu nỗi đau không buông tay chính là anh
Chắc là ông trời không muốn nên sắp đặt
Để anh chịu được cảnh nỗi đau,khi không em bên cạnh
Những con đường, phố quen
Giờ cũng đã tối đen
Khi mà hình bóng em giờ cũng đang dần xa
Con đường cũ vắng tanh,trời cũng đã hết xanh
Em cũng đã lướt nhanh, sao còn đọng lòng ta
Trong lòng thì đau đớn nhưng em không còn đây
Những bài nhạc hay phát giờ cũng không còn hay
Nhìn em bước đi rời xa đôi vòng tay
Kỉ niệm ta từng xây,giờ cũng đang vụt bay
Anh lại muốn khoá mình ,vào trong lòng song sắt
Khi không giữ được em ,đêm buồn lòng gay gắt
Đau lòng khi quen em,anh rất nhiều thắc mắc
Nhưng hỏi yêu anh không em bảo là “không chắc”
Tại sao,lại muốn được than thở
Vì em,làm anh luôn thẫn thờ
Khi màn đêm buông xuống, anh chìm vào 1 giấc mơ
Sẽ không còn là ý thơ,vì em anhh vẫn chờ
chill chill // 2024
Em
Tại sa nhớ e lúc này
cảm giác giác cô đơn từng ngày của mình a đâu ai thể thấy
Yêu thương kia đã tạo thành mây để cơn gió kia thổi đi nay
Kể từ ngày ta ct nước mắt a nó lại đồng đầy
E
Chính là con tim của a đây
Tại se lại đi mất làm sa có thể sống ở đây
A như 1 con thuyền nhỏ
1 mình phải yên tĩnh ra khơi
Tìm e giữa khoảng biển tr bao la ko có cầu mời Một nỗi
nhớ Nhớ
hai con thừn tay của nhau
Mình đi tung tăng trên phố
nói vs nhau những lời ngọt ngào
Chẳnq cần biết mai này ra s
Chỉ cần ta bên nhau là được
Trọn hai chữ iu thưn và cùng nhau nhìn về 1 hướng
E lại khẻ gé vào tai a
ns rthq e thưn a nhìu nhất
Ng e đám cưới chắc chắn là a chỉ có a và ko ai khác
Và r những lời e ns đâu có thành sự thật đâu e
Để a 1 mình ngóng chong thứ a ôm là nổi thất vọng
Ver 2 ( Quên ) [ Byn ]
Đã 1 thời gian trôi qua chúng ta không liên lạc với nhau
Cuộc sống em giờ ra sao vẫn ổn hay như thế nào
Còn anh vẫn mãi như vậy , vẫn muốn em quay về bên anh
Chúng ta cùng chung hạnh phúc và cùng hát Bài chung 1 nhà
Nhưng điều đó thật quá khó vì tim 2 ta không đập cùng nhịp
Con đường mà ta đơn chọn là đường 1 chiều nhưng đi ngược nhau
Khoảng cách càng ngày càng lớn khiến tình cảm không được hoàn hảo
Mỗi người mỗi hướng quên nhau đi xem như chưa từng gặp
Để quên 1 người từng thương nói thì dễ nhưng đâu làm được
Cứ mỗi đêm đến nỗi đau nhớ em nó cứ dày bò từng cơn
thèm nước mắt đọng trên mi rồi cũng chà thành dòng
Bao nhiêu đó thôi đủ giết anh chết trong 1 căn phòng
Bao nhiêu kỹ niệm bao nhiêu buồn vui - mà ta từng trãi
Hứa bên nhau mãi mãi sao bây giờ lại chia 2
Mỗi người mỗi con đường - mỗi định hướng cho hạnh phúc riêng
Duyên nợ đã hết chuyện tình huống ta xem đã chết .
-anh như trẻ lạc nơi tâm tối giữa rừng thông
-nghĩ tình yêu là thứ giả dối nhủ bản thân rằng đừng mong
-nhưng gặp em thì say nắng coi gian dối quá chừng không
-vẫn tự khuyên bản thân rằng tỉnh táo lại và đừng trông
-tuy rằng em không đẹp nhưng bên trong lại long lanh
-dù trời này có sập xuống thì em vẫn luôn ở trong anh
-tuy vẻ ngoài mạnh mẻ nhưng bên trong lại mong manh
-"nhiều lần em tự hỏi yêu em vậy áp lực không anh"
-có nhiều khi anh nghĩ có được em là may mắn
-sau này em mà bị gì anh cũng đưa tay chắn
-em cứ yêu và cứ tin tưởng yêu anh là không sai
-anh sẽ cưng chiều và biến thành chồng có 102
-mình gặp nhau từ đầu năm và bây giờ đây
-mình cùng nhau cười đùa và ôm lấy em ở trong vòng tay
-dù biết tình cảm thì cần tiền nhưng tặng bông hoa bằng giấy
-yah yêu em không tính bằng tiền mà là bằng phút bằng giây
-yah anh không phải là racing boy
-nhưng anh sẽ đưa em đi ngút ngàn
-vậy em có muốn được đi cùng tôi
-yah lại tiếp tục rap nhưng anh chỉ muốn kể và lại tiếp tục
-anh muốn em yêu anh nhiều nó như lý thuyết vì nó thuyết phục
-ngồi cùng con beat và nốt nhạc vẫn còn âm vang
-dặn dòng là yêu em mãi và ghi nó sâu trong tâm can
-tình yêu tả không siết chỉ biết viết qua vài tiếng đàn
-chả hiểu sao bản thân trước ngàn cô gái lại chỉ lưu luyến nàng
-em nhìn xem người ta viết nhạc tình yêu bằng cây bút vàng..
-anh đơn giản chỉ muốn được cùng em đi đến ngút ngàn
-anh chỉ muốn mặc lên người em 1 bộ váy trắng..
-vì tình yêu của mình nồng cháy y như bị cháy nắng..
-lại tiếp tục rap theo ngẫu hứng rồi lại tiếp tục
-bắn vần để cho em tin tình yêu của anh là hạnhbphúc
-nữa beat rồi anh biết rap cái gì đây anh hứa sẽ làm mọi thứ cho em miễn là nó trong tầm tay
-chỉ muốn sau này em sẽ cùng anh nằm đây
-rồi mình cùng nhau chung sức để mà bón 1 mầm cây
- thấy đấy tình yêu của anh nó là bất diệt giữa dương gian
-dù nhiêu bất chất anh hứa vẫn bảo vệ và thương nàng
-tương tàng hương nàng thương nàng làm sao để tả
-anh lỡ yêu em nhiều quá rồi biết phải làm sao đây ta..
-anh không thích nhiều lời chỉ muốn nói rằng anh yêu em
-lời anh nói là cả tấm lòng em thử bảo anh điêu xem
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em
Nếu là một người khác thì anh không phải mãi ngồi nhìn đêm
Hãy nhìn xem ai đã khiến cho tôi thế này
Lạc vào trong mộng mơ chẳng chịu rời khỏi đây
Và, ai đang loanh quanh trong nỗi nhớ này
Chắc là em, hương tóc vẫn còn thổi gió bay
Giờ đó đây chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng
Em đã về chưa, hay trời mưa khi mây không màu trắng
Yêu cô gái thanh xuân vượt qua tuổi trăng tròn
Yêu cô gái bao năm cho dù bị ăn mòn
Đi qua bao bão tố nhưng vẫn không vùng vẫy
Yêu em thật lâu dài như cao nguyên hùng vĩ
Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu
Lụi tàn... những lời nói mấy câu
Một người... câu chuyện đó về đâu
Nhưng nếu một mai xin người hãy nhớ về nhau
Anh không chọn nếu đúng dáng nơi đôi mình hẹn hò
Nhưng anh chọn khu đồi gió và khơi tình chuyện trò
Muốn nghe giọng em nói
Được gửi tin nhắn thâu đêm
Quãng đời còn lại là những tiếng cười không cãi vã đâu em
Anh đâu kể làm chi những câu chuyện buồn chán
Cứ để nó trôi qua theo quy luật của ngày tháng
Có tiếng ve sau hè chắc nó về để thăm gió
Sao không chạy ngay đi mà ở lại tháng năm đó
Ver 2:
Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi
Cứ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí
Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em
Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì
Em ơi có nhớ cái cảm giác ấy lần đầu
Giân hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau
Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau
Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau
Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc
Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc
Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi
Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi
Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả
Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả
Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng
Như hai ngọn gió yêu thương đưa tình đây lan rộng
Em oiiiii
Ta đến với nhau như những kẻ tuy tầm thường nhưng điên loạn
Chỉ ước ngày qua ngày và bên nhau đến niên vạn
Hai kẻ bình thường nhảy múa cùng chạy đua khi trời mưa
Cô ấy ngồi ôm chặt núp sau lưng để cùng đua
Có chiếc áo mưa ở dưới cốp, nhưng thôi em không cần
Nguyện làm hai kẻ bình thường khi chết cần chi thành thiên thần
Chạy nhanh lên anh ơi, món ngon sắp đóng cửa
Sắp chết đói đến nơi giờ này còn sợ trời mưa
Ký ức thường vô định chợt xuất hiện rồi trốn đi
Ký ức là đau buồn hay hạnh phúc cũng ướt mi
Ký ức là khoảng lặng ta xa nhau không từ biệt
Ký ức là lời nhạc theo năm tháng cho đến ngày anh chết đi
Anh nhớ nhưng chẳng thể ừ cứ cho là vô tâm
Có lúc anh muốn kể thôi cứ mặc ngoài xa xăm
Kỷ niệm hay ký ức thì cũng chỉ là giả tạo
Là bản thân anh từ bỏ mà lại tỏ ra mình thanh cao
Là bản thân anh từ bỏ vậy mà tỏ ra mình thanh cao
Cuộc sống của chúng ta lúc bắt đầu đã riêng biệt
Áp lực về tương lai đã có lúc anh suy kiệt
Bản thân ai cũng cần sự quan tâm và lo lắng
Không một ai chịu lùi bước kết quả này thật cay đắng
Em không màn quan tâm, anh không màn nghĩ tới
Em không còn qua thăm, chúng ta có thêm người mới
Em không màn quan tâm, anh không màn nghĩ tới
Em không còn qua thăm, ta có thêm người mới
Anh biết em xứng đáng được hạnh phúc hơn trăm lần
Anh không được tử tế nên chắc có lẽ em không cần
Những thứ anh mang lại, chỉ là nỗi bất an
Cảm giác được an toàn là thứ anh không ban tặng
Tình yêu là bản chất của cảm xúc khi đồng điệu
Nhưng khi không cùng nhịp thì lại gọi là hết yêu
Tình cảm như đùa giỡn nhưng cảm xúc là chân thật
Cố gắng giữ nhau lại thì cũng chẳng còn thân mật
Vậy hãy là em vẫn hồn nhiên ngày mà ta chưa từng tới
Hãy giữ tất cả những điều tuyệt nhất mà cuộc đời này em mong đợi
Anh đã ghé ngang qua một chút nhưng hoa kia không nở
Anh đã cố thử nhưng nhành hoa kia chẳng chờ
Bất giác nhận ra em ơi, chúng ta cách biệt phương trời
Anh không khóc nữa em ơi, chỉ là hạt bụi bên đời
Nổi buồn không cất thành tiếng chẳng biết sao cho vời
Hết khúc nhạc này nữa thôi vậy là mai ta xa rời ...
Lời bài hát Hoa Bằng Lăng - Kidz ( Prod. Tam Kê )
Trong tay anh cầm chỉ có 1 đóa hoa
nên cửa nhà em anh chỉ đứng, và ngó qua
không dám lại gần…. không phải do anh sợ chó
mà ở căn hộ đó… em còn mẹ và có ba
biết là 2 người đó… không muốn 2 ta thành đôi
biết là chưa có tiền… chắc phải về để dành thôi
xe đạp là thứ duy nhất…. anh dùng nó chạy tới lui
điều kiện anh cũng không có… còn tương lai thì tối thui
yêu em nhiêu lắm… đĩa làm sao với được hạc
không lẽ mang hết tiền túi…. đi đánh bài để cược bạc
biết đâu ăn hên hốt về tay vài trăm củ
ông già em mới cho phép anh tìm em để ăn ngủ
tiếc thây anh không phải bác sĩ hay kỹ sư
nên gia đình em khóa cửa thật kĩ dữ…
thôi chắc đành chúc người sau sẽ bên em..
sông cho hạnh phúc
chào em cô mỹ nữ!
PC:
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài.
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài.
TeA:
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài
Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài
Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy
Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy
Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi
Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi
Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương
Hơi em còn trong ngõ vắng, đượm trong nhớ mà hoài thương
Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời
Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời
Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi
Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi
Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu
Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu
Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó
Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió.
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Tofu:
Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh, ta chỉ là mạch nước ngầm
Ngại dựa dẫm rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng
Tại dương gian ta trở thành con suối rừng
Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình
Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình
Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi
Không chung tiếng nói, khác lối tư duy
Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra đến biển rộng
Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động
Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra
Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa
Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới
Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn
Nhưng với công sức bỏ ra ta đã làm nó nở hoa.
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
TeA:
Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi
Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối
Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân
Còn thương nhau nữa đâu mà đem tình treo ngàn cân
Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi
Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi
Gian nan vất vả mới biết tình người
Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10
Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than
Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng
Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai
Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài
Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai
Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai
20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân anh.
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em,
Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm,
Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này,
Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây!
Và ai... đang lanh quanh trong nổi nhớ này?
Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay..
Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng,
Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không mầu trắng
Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn..
Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn..
Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy..
Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu..
Lụi tàng...những lời nói mấy câu...
Một người..câu chuyện đó về đâu
Đưa cho anh hương ngát thơm nơi đây và
Và đưa con tim anh lãng du theo mây
Khi mưa đang rơi áng mây che trời, em như tia nắng sớm mai bên đời
Làm anh càng yêu em thêm đó baby
Mùi hương trên môi em ôi baby làm anh yêu đó baby.
Và hít thật sâu bầu không khí bình thường thật ảm đạm.
Trong men say ngày có em bất thường và lãng mạn
Trời tối anh vẫn thả mọi thứ vào hoang ca
Những thứ anh vẫn thấy nhìn em bỏng tróc trái tim anh tan ra
Trong một phút giây, trái tim lại đầy nắng, chút hơi ấm cùng chút hơi thở mà lại tạo ra chuỗi ngày vắng.
Nhớ em anh có thể thỏi mình vào cơn mơ
Chút cảm xúc vài dòng tâm tư, anh viết lyrics nhạc thành thơ
Những cảm xúc của anh thì thì không thể nào mà vứt bỏ
Thứ cảm xúc trong bài nhạc vui chôn nơi đất cỏ
Cùng em đi trên một con đường màu tối đen
Những thứ khác anh không cần thiết nắm tay qua cuộc sống rối ren
Nhớ lại những kỉ niệm cô đơn ngày xưa cũ
Nơi ngày tháng đắm chìm ở trong cơn say 2,3 ngày chưa ngủ
Chưa đủ vị tình yêu của ta không cần fame
Thứ duy nhất mà anh muốn có, tình yêu và anh cần em
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài.
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài. Đêm dài, đêm dài.
TeA:
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài
Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài
Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy
Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy
Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi
Anh tưởng tượng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi
Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương
Hơi em ngập trong ngõ vắng, ngập trong nhớ mà hoài thương
Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời
Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời
Hay chỉ nhớ nụ cười, khoé môi
Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi
Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu
Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu
Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó
Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió.
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
Tofu:
Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh, ta chỉ là mạch nước ngầm
Ngại dựa dẫm rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng
Tại dương gian ta trở thành con suối rừng
Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình
Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình
Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi
Không chung tiếng nói, khác lối tư duy
Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra đến biển rộng
Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động
Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra
Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa
Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới
Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn
Nhưng với công sức bỏ ra ta đã làm nó nở hoa.
PC:
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
TeA:
Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi
Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối
Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân
Còn thương nhau nữa đâu mà đem tình treo ngàn cân
Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi
Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi
Gian nan vất vả mới biết tính người
Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10
Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than
Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng
Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai
Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài
Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai
Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai
20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh…. Nhạt nhòa thân anh.
10 năm đen vâu
Ϲó người đến, có người đi và có người ở lại
Ϲó lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại
Ϲó lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa
Ϲó ngàу cười, có ngàу khóc và có ngàу hoan ca
Đời cho ta quá nhiều thứ
Ta chưa cho đời được nhiều
Đến bâу giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều
Mười năm như một bức hoạ, cũng maу là trời đỡ xám hơn
Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn
Mặt trời là cái bếp lớn
Ϲòn tia nắng là than hồng
Mỗi ngàу mà ta thức dậу
Ta chỉ mong được an lòng
Hoàng hôn là dải lụa
Ϲòn màn đêm là tấm chăn
Mỗi đêm ta ngồi ta viết ta chỉ mong không bị cấm ngăn
Ɲhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga
Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa
Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa
Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Ϲuộc đời nàу có được mấу lần mười năm?
Ѕống làm sao khi khó, còn được có những người thăm
Ɲhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài
Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai
[Verse 1]
Ϲó cánh hoa nào không tàn
Ϲó giấc mơ nào không tan
Hát để tâm tư vén màn
Thả mình xuôi với mâу ngàn
Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp
Ɲhìn lại buồn vui tháng năm
Một đời nàу ta sẽ có mấу lần mười năm?
[RAP 1]
Tâm hồn của anh, anh không chắc nó hợp thời đại
Anh níu những cành câу khô và mong ngàу sau lá rợp trời lại
Mọi thứ ngàу càng phát triển, sao chúng ta càng bị bất an?
Anh sống giữa lòng thành phố, nhưng lại mơ về thị trấn hoang
Hoài niệm là thứ đồ chơi, ta càng lớn lại càng không chán
Gom từng chút, từng chút, từng chút như con dã tràng không cần công cáng
Ɲó là thứ tài sản vô giá, không ai mua và cũng không bán
Thấу lẻ loi như con chuồn chuồn, baу chơ vơ trên mặt sông thoáng
Ϲon người cũng như con chim, sáng kiếm ăn chiều baу vào tổ
Ϲon nào cũng như con nào, chẳng con sướng chẳng con nào khổ
Ϲon người cũng như con chim, chiều về tổ sáng thì kiếm ăn
Ɲgàу mải mê đi tìm cơm gạo, đêm co mình dưới một miếng chăn
Ϲuộc đời là nồi cá kho, muốn nó ngon phải kho nhiều lửa
Ϲó quá nhiều thứ mưu cầu, ta chỉ cần được no nhiều bữa
Ta nhận của đời quá nhiều và ta cần phải cho nhiều nữa
Và chỉ mong trong những đêm đông, mẹ không còn phải ho nhiều nữa
[Verse 2]
Ϲó cánh hoa nào không tàn
Ϲó giấc mơ nào không tan
Hát để tâm tư vén màn
Thả mình xuôi với mâу ngàn
Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp
Ɲhìn lại buồn vui tháng năm
Một đời nàу ta sẽ có mấу lần mười năm
[RAP 2]
Ta đã từng đứng dưới cùng và đã từng việt vị
Ta đã nhận những lời khen và cả lời miệt thị
Và tao tin nó vẫn còn đó vẫn chưa hề triệt tiêu
Mười năm qua tao vẫn cố gắng làm nhạc người Việt chill
Mấу thằng ghét tao, tụi nó cũng đã bỏ cuộc
Tao vẫn là con đóm đóm, tụi nó cháу như bó đuốc
Tao lập loè cả cuộc đời, tụi nó đã tắt từ lâu
Thời gian là thứ diệt cỏ ghê hơn cả thuốc trừ sâu
Mười năm tao vẫn là tao vẫn không khác mấу
Từ nhạc ra ngoài đời thường vẫn thân xác ấу
Ϲó người nói tao thaу đổi
Không! là tao thích nghi
Ɓật cười trước những phán xét, người đời thích nghi
Tao sẽ vẫn rap tiếp cho bản thân tao trước
Khi mà tao còn thở, khi mà chân tao bước
Khi tao còn lo lắng cho những người ghét tao
Ɗõi theo thằng không bỏ cuộc, mệt mỏi biết bao
Ɓước vào cuộc chơi tao không có gì để mà mất cả
Ϲách mà tao kiếm tiền là niềm vui vượt lên trên tất cả
Ϲon đường do tao chọn và tao cam tâm bước
Tao thà chìm dưới đại dương còn hơn bị tan trong nước
Đêm naу tao thức trắng nhìn bầu trời sao
Muốn được cười, muốn được khóc như ngàу đầu đời tao
[Outro]
Ϲó cánh hoa nào không tàn
Ϲó giấc mơ nào không tan
Hát để tâm tư vén màn
Thả mình xuôi với mâу ngàn
Lòng mình vẫn chưa ngăn nắp
Ɲhìn lại buồn vui tháng năm
Một đời nàу ta sẽ có mấу lần mười năm
♪ Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi ♪
♪ 24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi ♪
♪ Em chả thèm buồn để ý, những tin nhắn như ngày đầu ,mình gặp nhau ♪
♪ Nếu câu chuyện này là bộ phim, anh mong là mình, còn tập sau ♪
♪ Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe ♪
♪ Anh cần cảm giác được đi trên phố, chỉ có tụi mình ,và vắng xe ♪
♪ Anh có cả đống suy nghĩ, về đêm, và em là người hiểu anh duy nhất ♪
♪ Em là người xua đi bóng tối, và đem muộn phiền ,của anh đi mất ♪
♪ Em à, số 1 Bùi Viện, hôm nay, sẽ thiếu một người ♪
♪ Em à, phố đi bộ, Nguyễn Huệ ,hôm nay sẽ thiếu một người ♪
♪ Em à, kêu ly cà phê sữa, nhưng hôm nay thiếu một người ♪
♪ Em à, vậy thì xin được hỏi, em có đang thiếu một người ♪
♪ Em à… ♪
anh ngồi một mình trong phòng cầm cây bút và viết lên tình ca
và nỗi cô đơn gần đây chút nhưng lại ko viết nên tình ta
và có đôi lúc họ hỏi anh là tại sao cứ dại khờ
anh bảo cô đơn gần đây chút nên hằng đêm cứ lại chờ
và màng đêm,xóa tang mọi nỗi nhớ và ký ức bề em
cơn mưa kề anh lặng nghe cơn gió thoảng bên tai
anh lặng lẽ trên đường về rồi lại nhớ tên ai
và tim anh đã đóng lại như một tảng băng trôi
và đối vs anh nỗi buồn chỉ là bản năng thôi
anh không khóc,không cười
nỗi nhớ em cứ dằng xéo nên nỗi đau anh mang trong người
mel
cơn mưa kia khuất lối em đi rồi
yêu thương kia vỡ nát chỉ còn lại tôi,mình tôi
chìm sâu vào những niềm đau em chôn dấu
khi con tim vỡ nát đã phai màu
chỉ ở trong phút chốc chẳng còn nhau
rồi khi Mặt Trời kia khuất bóng để thấy anh một mình
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Trời đã tạnh, mây đã tan, lan man viết cho em vài dòng
Anh biết anh của ngày xưa không thể nào khiến cho em được hài lòng
Anh biết mình từng rất tệ , điều này thì anh không chối bỏ
Anh biết em sẽ không khóc nếu như ngày đó anh dùng lời nói nhỏ
Giá như ngày đó chỉ cần, chỉ cần thêm một chút sâu sắc
Để đặt lên em nụ cười chứ không phải là những đêm dài đau mắt
Một người thì chẳng bận lòng một người thì cứ ngóng trông
Một người giờ đã vui bên một người một người mọi thứ trống không
Đã từng muốn được, muốn cùng nhau ngắm hoàng hôn xa
Ta sẽ cùng nghe một bài hát để thoát chuỗi ngày bôn ba
Ta có thể nói bao điều mà chẳng có ai chịu ngủ
Tất cả những thói quen chìm vào trong những giai điệu cũ
Tự cổ chí kim xa vạn lý, thiên hạ tam quốc cửu thiên
Ko trách nhi nữ chẳng động lòng, chỉ trách mình chẳng hữu duyên.
Tương tư tương kiến tri hà nhật, phải chi lặng tĩnh tựa cây xanh
Nếu cuộc đời cứ xô em ngã
thì cứ ngã vào vòng tay anh
Ngày ngắn đêm dài x2
Anh muốn vẽ 1 bức hoạ để cho hoạ rồi sẽ an
hoạ còn sa đoạ thì ta có gì vẻ vang
Nếu thời gian là bất tận thì sao mà mơ mua trầm tích
Còn nếu tình cảm là một ván bài thì chắc già cơ thua đầm bích
Vậy nếu cuộc đời chính là những bi đát và lâm ly
Thanh xuân như 1 tách trà em phải học cách mà nhâm nhi
Đôi khi muốn được tự do giống như đàn cò trong vạt nắng
Ai đó tìm thiên nga ta chỉ mong cầu con hạc trắng
Anh muốn đọc sách , và ngâm thơ
Mình phải học cách để mà nhìn rõ tâm cơ
Của những rung động thoáng qua, của những nụ cười sắc sảo
Cuộc đời chạy theo những khoảnh khắc lắng nghe con tim mình mách bảo
Con tim mình mách bảo
Sắt đá cách phá
trái tim anh tan vỡ tình yêu anh dở dang
những kỷ niệm ngọt ngào giờ đây đã hoá “than”
hạnh phúc như cơn gió thoảng qua lướt nhanh chóng
rồi biến mất chỉ còn đọng lại nỗi niềm đau ở trong lòng
lòng anh nặng trĩu, dần khi bầu trời hạ mình xuống
trùng hợp đêm ấy cũng là khi hai mình nói buông
anh thả mình trong căn phòng ngấn ước lệ nhoè hoen mi
3 giờ sáng a vẫn tự hỏi tại sao em lại rời đi
hook
tôi nhớ lần đầu,em khoá mi tôi
lúc đó tôi đã quá yêu em rồi
tưởng sẽ là nơi cho chúng mình mãi thôi
đến cuối cùng thời gian khiến em đi rồi
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
Nhiều người thích anh bởi vì anh chất phác
Có lẽ vì thế mùa yêu này anh thất bát
Em muốn hái quả mọc lên từ áng mây
Anh thì chỉ có cây đâm lên từ đất cát.
Sẽ lại có một lần nào đó thật gần, về quê em nhìn lúa vàng
Thời gian đi qua anh cũng để lại nhiều úa tàn
Thôi xin đừng hờn dỗi, nghĩ làm gì chuyện ngày sau
Chỉ là đôi phút tâm đầu hoặc là một cuộc dài lâu
Yêu riêng em thơ ngây dù ngày đó thành những phai phôi đời mình
Mà biết khi buồn, có thường nhớ anh không hỡi cô người tình
Khi em 20 ngày ấy, vẫn là giây phút này đây
Chỉ muốn cầm lấy đôi tay gầy giữa cafe phố đầy mây
Rồi ngắm vòng quanh miệng cười cầm chế trà xanh
Ngày hôm qua không trở lại, thời giờ nhìn thế mà nhanh
Mẹ thường hỏi em dạo này sao chẳng còn ghé nhà anh
Vài ngọn cỏ sau khu vườn, tiếng cười em bé hòa thanh
Đây sẽ là góc bình yên mai sau đôi ta cùng ngồi
Hoặc cũng có thể mình già nhiều đi nhưng khác nhau hai vùng trời
Nhìn ngày mới lại tới, biết em có còn giữ nguyên
Là những bóng hình của chúng mình, xem như đã từng hữu duyên!
Già cùng nhau là được anh chưa mảnh tình vắt vai
Già cùng nhau là được em còn dại khờ mắt nai
Già cùng nhau là được yên vui đi qua phú bần
Già cùng nhau là được đến khi hai ta “Tứ Tuần“
Sâu trong đời người chỉ cần ấm êm bên căn phòng
Còn những ngày tháng không em, thật quá đơn côi và thăng trầm
Lũ trẻ sau này có “dạ đáp lời thưa “
Hoặc là ta chẳng cùng một cuộc đời trở thành chuyện cũ hồi xưa!
Có những giấc mơ được cùng em mình đi lang thang đất trời
Hôm nay anh mệt vì cuộc sống và những tâm tư rất đời
Sẽ lại thế nào nếu một ngày ta bỗng cảm thấy nhòa mi?
Thì khoảnh khắc đấy là khi từng khuôn mặt ấy già đi
Em ơi đừng chớ vội buồn chau mày nhíu mắt đăm đăm
Mình sống một lần cho thể xác còn tâm hồn mãi trăm năm
Thời gian là điều chan hòa để cho vạn vật hữn duyên
Nếu như không thành, anh cũng buồn xem như cuộc đời ngẫu nhiên
nh biết]
Anh biết là k ai thay thế đc anh ta
Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa
Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc
Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma
Chẳng có đường nào để mà lui đâu em
Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em
Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm
Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em
Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu
Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu
Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức
Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau
Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa
Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa
Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa
Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa
xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt
xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt
xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này
Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày
cảm, ơn vì em đã đến đây
anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây
chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa
về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa
[Em à]
Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi
24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi
Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau
Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau
Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe
Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe
Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất
Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất
Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người
Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
Đố em biết anh đang nghĩ gì]
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
[Bản tình ca không hoàn thiện]
Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hoà vào năm tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi,
chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi,
ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh
Anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi
Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu
Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau.
[Ghé qua]
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng
Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm
[Anh biết]
Anh biết là k ai thay thế đc anh ta
Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa
Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc
Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma
Chẳng có đường nào để mà lui đâu em
Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em
Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm
Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em
Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu
Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu
Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức
Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau
Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa
Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa
Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa
Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa
xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt
xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt
xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này
Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày
cảm, ơn vì em đã đến đây
anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây
chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa
về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa
Có người đến, có người đi và có người ở lại
Có lúc khôn và cũng có lần nhỡ dại
Có lúc tủi, có lúc vinh và có lúc thăng hoa
Có ngày cười, có ngày khóc và có ngày hoan ca
Đời cho ta quá nhiều thứ
Ta chưa cho đời được nhiều
Đến bây giờ vẫn chưa học được cách làm sao để lời được nhiều
Mười năm như một bức hoạ, cũng may là trời đỡ xám hơn
Thứ mà ta học được nhiều nhất là cách xin lỗi và lời cám ơn
Mặt trời là cái bếp lớn
Còn tia nắng là than hồng
Mỗi ngày mà ta thức dậy
Ta chỉ mong được an lòng
Hoàng hôn là dải lụa
Còn màn đêm là tấm chăn
Mỗi đêm ta ngồi ta viết, ta chỉ mong không bị cấm ngăn
Nhởn nhơ trên con đường vắng, tự nhủ mình không cần tăng ga
Lắng nghe cuộc đời như lá, lá rơi nghiêng như Trần Đăng Khoa
Lời ca là chất kích thích, cho cuộc đời thêm phần thăng hoa
Âm nhạc là cô gái đẹp, ta và nhạc bao lần trăng hoa
Cuộc đời này có được mấy lần mười năm?
Sống làm sao khi khó, còn được có những người thăm
Nhắm mắt và hồi tưởng, chẳng có đâu mà dài
Giống như LK ta vẫn tự hỏi nhiều khi Đen Vâu là ai
Gọi tên anh là cô đơn, khô hơn khi nước mắt chẳng đủ cho đêm trôi
Gọi tên em là kỉ niệm bỏ quên lại chốn cũ ta vẫn thường chung đôi
Bài hát cũ anh viết vội rồi sẽ chẳng ai nghe
Mưa vẫn ướt vai dẫu em có lấy tay che đi bao nhiêu vài giọt buồn trên mắt
Giọng em nói kề bên tai dù đã lâu anh không nhắc tên
Em trong cơn mơ, trong khi say
Âm vang bên tai như đâu đây (no-no-no-no-no)
Đã qua, ngày dài đã qua
Ánh nắng gần tắt, thuyền ai đã xa
Em bước nơi thảm, người ta rải hoa
Nơi ta từng đến, không còn cãi vã
Và
Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù hai lối ta đi giờ xa lắm
Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù làn khói trên môi làm xa xăm
Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù hai lối ta đi giờ xa lắm
Muốn được nghe giọng em nói bên tai dù làn khói trên môi làm xa xăm
Tháng 12 anh có là những buồn vui ngày cũ năm xưa
Ác mộng còn muốn anh phải tỉnh giấc nó hỏi mày ngủ xong chưa?
Mùa đông đã lạnh chưa đủ hay sao ông trời cho đổ cơn mưa?
Ngày em đi anh quên hỏi là em đây đã thấy đỡ khổ hơn chưa
Anh đốt điếu thuốc thay bữa ăn chiều
Em dạo này sao rồi anh không muốn thấy em giảm cân nhiều
Tháng 12 của em ổn thỏa?
Sau ngày vui những tiếng nổ pháo
Anh nhớ lại màu son đỏ em ưa để lại bên trên cổ áo
Còn rất nhiều những thứ dư âm
Khoá kín ở nơi nào đó
Chưa bao giờ anh thấy an tâm vì tiếng thở dài hoà tan vào gió
Mang nỗi buồn đi đến sang năm
Bao lâu có ai nhắc về em và anh đã từng hứa hẹn nhưng
Ngày hôm đó đâu ai bắt thề ánh đèn phố thấp giữa trời đêm
Anh muốn mình là phân nữa đời em
Em không phải câu chuyện để cho anh kể cho đứa ngồi xem
Tập tin cũ vẫn còn trong máy
Đến tận nay anh chưa hề xóa
Biết là vẫn thường xem nhưng có đôi lúc không ưa về nó
Anh nhớ những câu em nói do ngày cuối nhất thời khó hiểu
Tìm được câu trả lời không biết bao nhiêu cuốn thời khóa biểu
Ước tình mình như bộ phim
Khúc không hay có thể cắt ghép
Cốt truyện nó sẽ được dựng với những hình ảnh chủ đề sắc nét
Và
Đó là điều anh muốn nói ra
Là những mộng mơ, chưa cầm được nóng tay
Gọi anh là người đàn ông với những quả bóng bay
Và đêm nay anh điên không có cần che đậy
Anh lơ lửng giữa con đường có hai bên làn xe chạy
Anh không mơ một ngày nào đó nổi lên chốc lát nửa vời
Anh chỉ muốn khi tim còn đập là còn được hát giữa đời
Vì có là một con đom đóm hay trở nên sáng như sao
Thì ta cũng có một thanh xuân đẹp trước khi ngày tháng hư hao
Có những đêm anh nằm co mơ ngày trong xanh hoan ca
Không lo được, không lo mất, ưu phiền trong anh tan ra
Và anh hát như người đàn ông không cần điều gì chăm bẵm đâu
Em sẽ lạc vào trong con ngõ tâm hồn của anh thăm thẳm sâu
Một ngày thứ nhạc mà anh chơi không chỉ lan truyền trong xó xỉnh nữa
Đi muôn nơi, đến muôn tai, không cần thiết phải có chỉnh sửa
Anh chưa bao giờ được dạy về cách để trở nên rất giàu
Thế nên yên tâm một điều là nhạc anh sẽ còn mơ, mơ đến rất lâu
Mùi hương vang vẳng góc quán quen mình thường ngồi. Vài lời yêu anh tỏ có lẽ em cũng thuộc rồi. Với lời đường mật cùng lời hứa điều trăm năm. Tháng ngày đó thật tuyệt còn bây giờ thì ăn năn. Như một cành khô héo chẳng mong xanh lại. Điều mà ta khờ dại cũng là bao ngày ta luyến lưu. Trời lên trời xuống cũng hết nắng đã rực màu. Anh còn muốn tìm nữa nhưng bóng đêm lại bủa quanh. Căn phòng đầy mùi rượu nhạc Táo lại vang lên. "Vẫn" như sóng biển nhưng "sóng tình" ở trong tim...Dữ dỗi và dịu êm, âm thầm và lặng lẽ những nỗi đau cào xé tự sinh mình phải chữa lành. Hồng hương ngày hôm đó như cánh hoa trước cửa. Khô héo rồi tàn lụi nhanh như điều hứa mới chốt nữa.
Nào ai quên điều tuyệt đẹp nhất, giờ hóa nỗi đau mà mình phải tiếp tục. Sống với nó như một người bạn tệ, lúc làm ta hạnh phúc lúc lại làm ta đau. Anh lại quay về với kiếp sống muốn thủa…bên nơi khác hãy sống… với dự định anh và em từng dang dở.
ngày lần đầu gặp em
Em chỉ là một cô gái nhỏ
Và thời gian dần trôi
Em tô thêm màu son má đỏ
Ngày mà trời đổ mưa
Anh cũng đã nói thương em rồi
Biết là em từ chối
Nhưng anh cũng sẽ nói thương em thôi
nếu mà em có cười
em cũng đừng kể cho ai khác
Nhưng câu nói thương người
là dành cho em phải đâu ai khác
ngày mà ta gặp nhau thì
chắc cũng chỉ là do vô tình
tần số không bắt kịp nhau
anh và em tựa như vô hình
Xe chốt và pháo là những thứ mà em tao xâm mình
Xe tốt, quần áo là những mà tao bao năm rình
Phường khóm công an là nơi tao đang đăng hình
Hẻm 48 ngay từ xưa đã không là yên bình
Sáng ngày hôm qua cũng giống như sáng của ngày hôm nay
Việc tao làm cũng như mọi ngày, thằng Karik đã thấy
Back to my hood, tao làm việc của tao
Khi tất cả trở thành vấn đề tao để dao làm việc của tao
Tao không gây hấn, nhưng hễ ai đụng là đập
Và hàng nguội nằm trong túi, làm cho quần thụng và thấp
Anh em khi gặp tao cầm bia cụng bay nắp
Còn tụi mày khi gặp tao vào 48 tao chấp.
Con đốt điếu cần, để cúng cho di lặc
Cám ơn người đã ban quần áo con đang mặc
Chén cơm con đang ăn, cọng cần con đang cắt
Cuộc sống của con hôm nay, con cám ơn người đã để mắt tới con
Tới cuộc sống này có bao nhiêu điều đẹp
Nhìn đâu đâu cũng đẹp từ cây bông cho đến đôi dép
Cây đẹp, nhà đẹp, ngoài đường các em gái đang chạy xe trên đường nguyễn trải
Em thẹn nhìn con
Con đang được bay, bay như người say
Quên đi hết cuộc đời này, nếu con chết đêm nay
Cũng phải hút cạn điếu này, nghe một bài nhạc thật hay
Tận hưởng đến giọt cuối cùng mặc kệ rượu cay
Một điếu, cho anh em, người cùng con vào sinh ra tử
Một điếu, cho cha mẹ, tội bất hiếu này khó tha thứ
Một điếu, dành cho trời, một điếu, dành cho đất
Một điếu, dành cho những người lạy trước bàn thờ khi con mất.
tụi mày chỉ biết hút……không chịu đi…. khám phá….
đứng dậy cầm sách bút… mày đi…. với tao mà… đánh giá//
tao đưa mày về châu thổ,,,, xem thuyền và đánh cá…
còn mấy thằng nhóc mà không có thích… vui lòng mày. tránh ra
mời…bước tới đất miền tây… tao cho mày nghe tiếng đàn cò
muôn màu của sông nước….và mày sẽ thấy các đàn cò///
mày đi thì đừng có lo…. những… thứ ở đây là đáng có…
đói cũng đéo có chết tài… nguyên…. thiên nhiên đã ban cho..
tụi tao… bát ngát đồng sen ở tháp mười////
miệt vườn có cái bè…. hoa quả soài cát bưỡi…
còn đa dang hải sản..lúc nào cũng phải tươi
tao nói mày nghe…Rừng tràm Trà Sư… oxy là phải hửi
còn chén cơm tụi mày đang ăn,, là nhờ cánh đồng của ngoại tao…
dân miền tây chất phát… hòa đồng… thích…. ngoại giao
mày qua long xuyên chợ nỗi…. Alo cho bạn tao…
nó sẽ đưa mày đi…. thật xa… và hỏi muốn chơi cái loại nào…
về sóc trăng quê tao mà chơi đi…. tụi tao chèo tụi tao lái…
khoái tụi tao hái.. tụi tao quấn….cho tụi mày hight
thấy thì đừng có hú…. lên… là sao đường còn dài…
okey… tao cho mày cữi con dơi… sải cánh…. 1m2… uống đi
…. tía tao nói mày uống đi….mày cầm ly rượu mày uống đi…
chơi sả sáng tới sáng zề sớm… cho ngta kết mày uống đi
rựu xuân thạnh mày uống đi…từ bên trà vinh đó uống đi….
anh em ta sỉn… anh em ta tới nái luôn… mày uống đi…. xiết xiết đi quơi
VÀ Tao từng sống ở Sài Gòn như ở đợ
Da tụi tao đen bóng nơi tao sinh là ở chợ
MÀ THÔI, MÀ THÔI ĐI VỀ QUÊ TAO NẾU MÀY MUỐN THẤY ĐIỀU ĐÁNG SỢ
VÀ TAO CÓ THẰNG BẠN ĐANG ĐỈNH.. Ở ĐẤT CHÂU ĐỐC LÀ GANGTER
NÓ CỨ….NHẮC VỚI TAO BIÊN GIỚI.. CÓ CÁI KHU… LÀ CASINO
THẰNG ANH ĐANG CANH BÊN DƯỚI……….NGƯỜI ĐI VÀO ĐI RA ĐI VÔ
NHƯNG TAO NẮM HẾT TỶ SỐ… THÍCH NHÂM NHI TRÀ ATISO…..
KHI ĐÊM XUỐNG PHỐ LÊN ĐÈN..… NÓ NÓI LÀ… ĐẸP NHƯ TOKYO
Chào sớm mai bằng cốc cà phê và anh ngồi nhâm nhi
Cớ sao hình bóng em cứ chạy trong tâm trí
Bên thềm bao nhiêu lá là bấy nhiêu tên em
Nếu em là diêm vương anh nguyện bị đày xuống âm trì
Em ơi có nhớ tới cảm giác ấy lần đầu
Giận hờn tách biệt và ta cảm thấy cần nhau
Anh nghĩ bây giờ hay là mấy lần sau
Niềm đau là vụt mất khiến tụi ta phải tìm nhau
Đôi lúc những lần cãi vã em bảo vì thương nên khóc
Nó sẽ là những hạt buồn và nó còn vương lên tóc
Tình cảm anh dành cho em anh không muốn mờ đi
Và nếu như em có buồn đừng để lệ cuốn bờ mi
Ngày đầu ta có được nhau tưởng chừng như rất vất vả
Nếu như đánh mất em rồi thì anh đánh mất tất cả
Sớm mai ở lại với gần em đối với anh thật quan trọng
Yah gửi gió một chút yêu thương đưa tình âm thanh này lan rộng
Em ơi.
anh thương em như ba thương má
thương má rồi ba ko nỡ rời xa
bao tâm tình vẫn còn trong lòng anh đó
ra chiến trường với tấm lòng vấn vương
thương em nhiều tim anh càng run động
ngoài chiến trường với cây súng trong lòng
bật con beat lái trap mắt đỏ hồng
ngoài chiến trường đau rát như xương rồng
làm sao kể rõ nỗi lòng người chiến sĩ
cô gái anh thương khuôn mặt rầu rĩ
nhớ đến em đêm nay anh không ngủ
anh ủ rũ thức hoài một đêm khuya
Sau bao năm không gặp hiện giờ em đã ổn hơn chưa
Nhớ lại cả hai cùng nhau chạy tránh những cơn mưa
Anh thì vẫn một mình còn em giờ bên một người khác
Cũng như hôm nay anh sẽ gửi tâm tư vào bài nhạc
Xin lỗi em vì lúc trước anh đã có quá nhiều lỗi lầm
Để nhìn em cất bước ra đi anh chỉ biết ngồi lặng câm
Lúc trước anh nói với em đợi khi về anh sẽ tỏ tình
Làm cho em thất vọng anh chỉ biết ngồi lặng thinh
Nhưng mà anh xin lỗi đã không thực hiện được lời nói
Cả hai dần trở nên tồi tệ chẳng có một cuộc gọi
Chỉ còn mình anh với một căn phòng trống trải
Từng câu nói yêu giờ tan biến như làn khói bay
Đêm dài trôi qua anh lại càng nhớ em thật nhiều
Nước mắt anh rơi lòng này lạnh giá không một lời yêu
Có lẽ mình chẳng thể nào quay lại như xưa
Nhưng mà tình cảm này chẳng bao giờ là thừa
Anh vẫn nhớ ngày đó em nắm tay anh thật chặt
Và em nói là em thích nhất bộ phim lật mặt
Những ngày ta bên nhau giờ chỉ còn là giấc mơ
Tình cảm này anh vẫn giữ dù lòng này đã tan vỡ
Anh đã từng mơ về một tương lai không xa
Nhưng giờ đây chỉ còn mình anh lẻ loi trong đêm tà
Tình yêu hai ta từng đẹp như trong tranh
Nhưng giờ đây chỉ còn là nổi nhớ mong manh
Và chẳng tình yêu nào trôi qua để cho ta chọn ngã
Gửi chút hạt lúa vào mùa tương tư vào tóc vài ba lọn tả
Hỏi vì sao buồn bả, em vẫn đang buồn hả em?
Giấu kín sau lốp bóc xốp một vài món quà đã đem
Anh vẫn quá nhiều công việc, xin lỗi vì đã khất lời
Anh mua thời gian chỉ bởi một tiếng dù phải trả bằng cả đất trời
Đàn chim đã ngã giấc rồi, đôi môi không còn chung cánh
Lời hứa từ gã thất lời, anh vội vàng soạn tin nhắn
Anh vẫn còn nhớ lúc gần nhau em đẹp biết đến chường nào
Nhưng sao con đường đi vào tim em anh mãi không biết đường vào
Tương tư còn buồn nhiều thứ, gọi cốc cà phê trung nguyên
Làm một ngụm nhỏ vị đắng không đường nhấm nháp nỗi buồn trung niên
Và em ơi, điều gì khiến ta xa mặt cách lòng
Tình yêu dạy khờ đến mức đã từng cướp đi một thuở sắc hồng
Anh vội vàng đi tìm em, xa tận thiên hà quả đất
Anh tựa vào ghế trầm ngâm một mình nhìn những bình yên đã mất
Những ngày mà mình còn gần bên nhau anh gửi giọt nắng trên khoé môi
Là những làn gió thổi tóc em bay anh chỉ luôn cần như thế thôi
Hai đứa nhìn lên làn mây hồng, chút gió làm tim anh cay nồng
Em ơi chạm vào bờ vai anh đi, hãy nhìn cuộc sống này xoay vòng
Và anh chỉ muốn ghi vài câu, như ghé qua trên mảng giấy
Uống cho say, hết đêm nay để quên những gì mình cảm thấy
Sự cô đơn trong anh nhiều lắm tính cả lối ngã trăm nghìn
Đôi khi anh muốn gặp lại em nói hết tất cả tâm tình
Và những ngày tháng trôi qua, tim anh đã lỡ say rồi
Còn gì nữa đâu em trên con đường ta chung đôi
Và mình đã ở bên nhau, môi anh đã trao em rồi
Và giờ chỉ nhớ thôi em , cầm tay em ta về
Em à màu mắt xanh biếc của em còn gửi lại đây
Đó là lí do mỗi khi chạm mặt dẫu anh không cười là vậy
Anh sợ một ngày em không trở lại cùng anh nắng chiều buông xuống
Không còn được thấy em cười trên mỗi bài nhạc và đó là điều luôn muốn
Anh chẳng làm được gì ngoài ngắm mây trời
Mùi nước hoa huyện vào tóc làm anh đắm say rồi
Đành gửi gắm thay lời cho vài lần tình lấn át
Cả màu buồn giờ còn đọng ở trên đường huỳnh tấn phát
93 cuộc hẹn gặp ở mỗi tối thử ba
Và sau những lần cải vã anh vẫn muốn nói thứ tha
Nhiều khi hành động chính là thứ dằn vặt anh cả trăm lần
Trốn một góc cứ ngồi uống như là gã tâm thần
Và lần tình cờ, làm anh nhớ ngày đầu
Anh chỉ là bức tranh màu xám còn em là mớ đầy màu
Là một người vẫn luôn nghe lời em tâm sự khi cần
Nắm bàn tay siết chặt môi em trong cự li gần
Em ở lại nhìn những điều này ở cha li
Trong này có socola liệu em thích hãy mở ra đi
Anh mệt mỏi làm sao để thoát ra đường cùng
Anh con say cả ánh mắt biếc và thứ nước hoa thường dùng
Em ở lại nhìn những điều này ở cha li
Trong này có socola liệu em thích hãy mở ra đi
Anh mệt mỏi làm sao để thoát ra đường cùng
Anh còn say cả ánh mắt biếc và thứ nước hoa thường dùng
Anh nhớ về em mỗi đêm hương thơm của em đắm say
Sao em lại nỡ bỏ anh cùng những tháng ngày mà giờ đã qua
Nắm lấy bàn tay của anh
Anh tin mình đã có nhau
Giấc mơ ngày ấy vỡ tan để lại cô đơn giờ còn mỗi anh
Và những ngày tháng trôi qua tim anh đã lỡ say rồi
Còn gì nữa đâu em trên con đường ta chung đôi
Và mình đã ở bên nhau, môi anh đã trao em rồi
Và giờ chỉ nhớ thôi em , cầm tay em ta về
Và những ngày tháng trôi qua, tim anh đã lỡ say rồi
Còn gì nữa đâu em trên con đường ta chung đôi
Và mình đã ở bên nhau, môi anh đã trao em rồi
Và giờ chỉ nhớ thôi em , cầm tay em ta về
Anh như kẻ lạc còn tâm tối giữa rừng thông
Nơi cánh chim nhỏ lạc đàn tìm bến đỗ để ngừng trông
Anh là 1 con đom đóm mắt anh sáng đến xoay vòng
Gieo cho anh cả 1 mầm sống nhưng chẳng chịu công vun trồng
Vì lúc ấy ta còn trẻ nên đời bạc và mưu sinh
Anh chưa học hết lớp 10 người ta gọi là lưu linh
Anh gắn bó với sông nước và cảnh vật này hữu tình
Còn người ta cho em áo lụa hỏi tại sao chẳng phụ mình
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yêu đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
1 Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái , vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi , họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi , họ viết bằng cây bút vàng
Tình giống như sóng biển tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hòa vào tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi, chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi, ngồi một mình than thở
Với nỗi cô đơn sầu lắng, sao mây không màu trắng, bão bùng về lại bên anh,
Anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại để giữ em không xa mình
Anh luôn muốn 1 ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa nắng vàng hòa mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Một ngày và nắng chớm tắt hình bóng ấy đã mờ trôi
Ánh đèn sau tiếng nhạc, đêm xuống rồi mình kề đầu
Dù mai đi sao chăng nữa, ta vẫn luôn nghĩ về nhau
Em ơi...
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng
Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hoà tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau trên đồi hoa thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng mười một vẫn chờ hoài đông chí có đôi khi mình gắt gỏng
Gửi tặng em vài ba thỏi son tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng mười hai mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ không còn khoảng cách anh được ngồi cùng em ở trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết niềm khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuỗi ngày đầu khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đoá hoa tươi thắm tặng em giữa ban đêm
Em, tưởng chừng như chẳng hề yếu đuối
Luôn tỏ ra lạnh lùng khiến đôi lúc anh không hiểu nỗi
Anh, trái tim xấu xí vì già cỗi
Gặp được em là điều anh chưa từng nghĩ tới
Anh ngại phải thay đổi nên thế
Bởi nếu không còn buồn có lẽ
Anh đã là ai khác
Không phải anh, không hận thù, không ghen tuông, không ích kỉ, anh nghĩ
Mà thôi bỏ đi.
Nếu em hỏi là “Nơi anh có lạnh không?”
Anh sẽ im lặng và trả lời bằng cách tặng em 1 nhành thông
Vậy cố gắng của anh, liệu có thành công
Hay là em sẽ luôn đúng và mọi chuyện có thành không
Gửi tặng em vài chiếc ôm còn bối rối
Đôi ba cái tựa đầu mặc chiếc gối còn lôi thôi
Gửi tặng em chút thời gian không trọn vẹn
Miễn là không bộn bề không bon chen
Phải bình yên, phải mơ mộng, phải gạt bỏ đi cả lí trí
Phải vụn vỡ, phải thật buồn, ta sẽ sợ và chẳng buông tay
Phải đi qua hết những ngày mưa, ta mới trân trọng những ngày nắng…
Hãy cứ yêu nốt hôm nay nữa mặc kệ mai có rời xa anh!
Sài Gòn, là hòn ngọc viễn đông,
còn em là thiên thần không cánh xuất hiện trong mỗi giấc mộng
Nơi em về sẽ trải dài hoa hồng đỏ và nơi anh về sẽ là lỗi nhỏ có em
Nơi có bản tình ca, nơi một không gian lạ
Nơi ngọn lửa bập bùng hòa nhịp đập con tim
Nơi sẽ có bình yên không vướn bận u sầu
Nơi có anh và em chỉ có anh và em
Rồi anh sẽ trồng rau và nuôi thêm cá, còn em thì dệt gấm xỏ chỉ thêu hoa
Ta sẽ cùng hàn huyên uống chén rựu tình
Mỗi sớm mai thức dậy ta cùng ngắm bình minh
Tặng em bông cỏ lau, sẽ không từ bỏ đâu
Tình yêu ta đâm chồi vị ngọt của đôi môi
Thuyền anh sẽ ra khơi mang theo nhiều khác vọng
Căng buồm đón nắng sớm, cho dù mùa chớm đông
Tình yêu anh dành cho em mặn mà như gió biển
Sẽ luôn mãi là như vậy đó là điều hiển nhiên
Anh sẽ pha màu nhạt khói vào màu trầm của môi em
Nếu bên em là lạt lối anh cứ để nó trôi êm.
Anh biết cuộc đời này, rồi sẽ trôi thật mau
Và anh biết chuyện tình này rồi cũng chẳng đi về đâu
Và anh biết mỗi lần đỗ vỡ lại là một lần đau
Người quận 5 người quận 7 nhưng ta vẫn để lạc nhau
Những tin nhắn ta đã gửi người đã seen người không rep
Con tim ấm người đã thay bằng tim thép
Và ta biết con tim ta cũng dần khép
Để lại đó những kỉ niệm thật êm đẹp
Lại một bài hát anh dành cho em
Viết vào một ngày đẹp nhất
Nhìn ra ngoài ô cửa
Bầy chim vẫn đang tròn giấc
Thêm một chút trọn vẹn
Thêm cả những ngày bên em
Mớ cảm xúc hỗn độn
Với một chút cồn lên men
Anh viết bài hát này, sáng tác này
Không phải để một ai khác nghe
Những ngày thiếu vắng em trong đời
Đã khiến trái tim anh áp se
Nếu như thiếu nhi
Anh và đứa trẻ chẳng khác đâu
Anh thích được đi xe máy
Vì chính lúc đó
Ta mới ngồi sát nhau
Anh nhớ như mình còn khổ
Làm ăn nhiều khi bị lỗ
Mua ly trà sữa
Gọi bánh mì chia đôi một ổ
Đêm trong căn phòng trọ
Ăn chung một hộp xôi
Tựa vai anh nói nhỏ
Giờ đã xem nhau như một đôi
Và và em đẹp hơn cả ánh dương
Là cô dâu em bước lên thánh đường
Mở cửa ra để anh nhìn thấy em
Niềm hạnh phúc trong đời anh có được
Nếu như có một ngày nào đó
Anh bước đến cầm tay nói yêu
Con tim này nguyện đắm say
Và em chỉ muốn nói
Nói với anh rằng
Cuộc sống vốn lắm những thăng trầm
Nhưng anh đừng lo
Cơn giông dù to
Cơm canh thịt kho
Và em vẫn chờ anh
Dù mình không lớn lên cùng thành phố
Nhưng mà định mệnh
Cho anh được gặp em
Tây Nguyên sẽ mãi đẹp nhất
Nơi mà dấu chân anh được đặt lên
Dù thế nào đi nữa
Thì anh vẫn muốn là mình cùng
Được nắm đôi bàn tay em
Và nhìn về phía xa nghìn trùng
Anh muốn được ôm em
Trao nụ hôn thân quen
Lên hai bên tóc
Anh đã có quá nhiều lần sai
Làm bao nhiêu đêm em khóc
Nếu buồn quá thì làm vài chai
Đưa lên môi ta nốc
Mấy cô em kia anh xin block
Vì em luôn luôn là người xinh nhất
Oh có nhiều cạm bẫy
Mà anh biết là mình phải cần nhau
Em là mở bài
Anh sẽ là cái kết của phần sau
Quá nhiều cách cảm
Thì mới biết mình có thần giao
Nói về tình yêu thì anh không cần
Phải đợi tới lần sau
Ước mơ của anh
Không phải vài ba tỷ
Mà là hai bốn tiếng bên em
Đã là một ngày xa xỉ
Và em à
Hãy lại đây gần bên anh
Con tim này là thành phố
Và em là ánh đèn trung tâm
Anh muốn viết bản tình ca cho tình ta như ngày đầu
Anh muốn được đưa e đi đến nơi nào đó k niềm đâu
Đã 3 giờ rưỡi sáng nhưng không thể nào ngủ được
Vì ngày hôm nay sẽ không còn ai bên ta giống như lúc trước
Giờ cũng chẳng biết làm gì thế nào khi người cất bước
Mất em anh như là cá mất nước, thất bại trong một ván đặt cược
Tại sao lại không trân trọng khi có người thương ta thật lòng
Tại sao cho họ mang một niềm tin hi vọng rồi lại nhận lấy nước mắt thất vọng
Những thứ đã từng trải qua đã khiến cho ta suy nghĩ trằn trọc
Hay là chỉ vì những lời trách móc mà khiến suy nghĩ ta luôn cằn cọc
Anh sai rồi dù biết xin lỗi cũng đã muộn
Dù biết nói gì đi nữa hai đôi tay cũng đã buông
Thật sự bây giờ chỉ muốn có thêm cơ hội thứ hai
Và anh không muốn bản thân mình cứ sai lại cứ sai
Đã từng rong chơi rất ngạo nghễ và mọi cám dỗ nó lại về
Anh lạc trong bóng tối u mê khiến em ngày đêm phải xài xể
Mọi thứ xung quanh anh mặc kệ không bên cạnh em những ngày lễ
càng trách thì anh càng lại thế, chỉ vui chơi không phải ngày "cày" trễ
Phía trước ta vẫn còn tương lai nên anh cũng đã suy nghĩ lại
Đừng để tình yêu này phôi phai đừng để tin yêu bị huỷ hoại
Anh mong có cơ hội thứ hai xin em suy nghĩ thật kỹ lại
Chỉ muốn trọn đời và mãi mãi xây lên tình yêu thật vĩ đại
Và anh hứa sẽ không không để em phải rơi nước mắt
Mình sẽ bước tiếp đến nơi nơi gọi là bình yên trước mắt
Mọi quá khứ đã qua sẽ cho qua nên đành chôn cất
Nhưng sẽ không mất...
Giờ chỉ mong bên em cho em một tình yêu đẹp nhất
Dù có thể là giấc mơ anh vẫn mong đó là sự thật
Ta vẫn mãi bên nhau một nơi bình yên hay là sầm uất
Mọi lỗi lầm a xin nhận tất với người tuyệt vời nhất I am sorry
Vẫn thường ngày, vẫn cafe và cốc trà đá,
Nhưng sao hôm nay, anh chạy xe mà thấy con dốc dài quá
.
Những lá thư, viết chưa xong anh đang để ở sau hè
.
Ta kể nhau nghe về những câu chuyện chỉ một phút chốc trải qua.
Bình minh lên có những con xe, còn đang bận chuyến hàng
.
Đến bây giờ mà em vẫn giận thì anh vẫn lưu luyến nàng.
Gửi tặng em ca khúc, mà do chính anh viết
.
Vẫn đôi mắt xanh biết anh ru vào vài tiếng đàn.
Đã vài lần em giận vì anh lỡ giọng nói,
Dù anh không hút thuốc nhưng trong lớp mỡ động khói
.
Anh cảm thấy rã rời chắc từ khi vắng bóng em
.
Dù chỉ còn những ngày ngắn ngủi anh vẫn cố gắng sống thêm
.
Anh sẽ nhớ về những nơi từng kỉ niệm mình đem cất.
Nói nhưng không quên nơi em là nơi bình yên nhất.
Còn lại những khoảnh khắc của một thời ta tuổi xanh
.
Em lặng thầm nhìn đôi mắt , nhẹ nhàng nụ hôn em gửi anh.
Và em là ngôi sao, mang đến anh nhiều hy vọng .
Ngày đêm dài trôi mau , em nhớ mang áo ấm khi đông.
Thời gian, không thể ngừng mà còn trôi qua rất vội vã
.
Gió khẽ thổi hàng mi cong hình bóng em anh gợi tả.
Trước lối em đi về thì vẫn còn vài hạt mưa,
Tình yêu anh cũ kĩ như Sài Gòn và nhạc xưa
.
Những ca khúc anh viết , bao nhiêu trang đã thuộc lời
.
Và yêu em anh mới biết , mình đã sửa sang cả cuộc đời.
Chuẩn bị ngay một buổi sáng , anh sẽ đợi em thức giấc
.
Em hôn vào giữa trán đó là cảm giác anh thích nhất
.
Thời gian trôi tick tac vì đã đến giờ đến rước em
,
Mặt trời vừa nhá nhem , thì anh đã đợi em ở trước hẻm.
Góc phố đó em vẫn đứng ngây dại,
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây,
Thời gian đang chậm lại từng giây, ngày mà anh và em còn chung bước.
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời, và thực tế đó em đã xa rời tôi,
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi, tâm hồn tôi đã "chết" từ lâu
Dữ dội và dịu êm
Ồn ào và lặng lẽ
Sông không hiểu nổi mình
Sóng tìm ra tận bể
Ôi con sóng ngày xưa
Và ngày sau vẫn thế
Nỗi khát vọng tình yêu
Bồi hồi trong ngực trẻ
Trước muôn trùng sóng bể
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biển lớn
Từ nơi nào sóng lên?
Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu?
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau
Con sóng dưới lòng sâu
Con sóng trên mặt nước
Ôi con sóng nhớ bờ
Ngày đêm không ngủ được
Lòng em nhớ đến anh
Cả trong mơ còn thức
Dẫu xuôi về phương bắc
Dẫu ngược về phương nam
Nơi nào em cũng nghĩ
Hướng về anh - một phương
Ở ngoài kia đại dương
Trăm nghìn con sóng đó
Con nào chẳng tới bờ
Dù muôn vời cách trở
Cuộc đời tuy dài thế
Năm tháng vẫn đi qua
Như biển kia dẫu rộng
Mây vẫn bay về xa
Làm sao được tan ra
Thành trăm con sóng nhỏ
Giữa biển lớn tình yêu
Để ngàn năm còn vỗ.
Lyrics:
Sẽ lại có một lần nào đó thật gần, về quê em nhìn lúa vàng
Thời gian đi qua anh cũng để lại nhiều úa tàn
Thôi xin đừng hờn dỗi, nghĩ làm gì chuyện ngày sau
Chỉ là đôi phút tâm đầu hoặc là một cuộc dài lâu
Yêu riêng em thơ ngây dù ngày đó thành những phai phôi đời mình
Mà biết khi buồn, có thường nhớ anh không hỡi cô người tình
Khi em 20 ngày ấy, vẫn là giây phút này đây
Chỉ muốn cầm lấy đôi tay gầy giữa cafe phố đầy mây
Rồi ngắm vòng quanh miệng cười cầm chế trà xanh
Ngày hôm qua không trở lại, thời giờ nhìn thế mà nhanh
Mẹ thường hỏi em dạo này sao chẳng còn ghé nhà anh
Vài ngọn cỏ sau khu vườn, tiếng cười em bé hòa thanh
Đây sẽ là góc bình yên mai sau đôi ta cùng ngồi
Hoặc cũng có thể mình già nhiều đi nhưng khác nhau hai vùng trời
Nhìn ngày mới lại tới, biết em có còn giữ nguyên
Là những bóng hình của chúng mình, xem như đã từng hữu duyên!
Già cùng nhau là được anh chưa mảnh tình vắt vai
Già cùng nhau là được em còn dại khờ mắt nai
Già cùng nhau là được yên vui đi qua phú bần
Già cùng nhau là được đến khi hai ta “Tứ Tuần“
Sâu trong đời người chỉ cần ấm êm bên căn phòng
Còn những ngày tháng không em, thật quá đơn côi và thăng trầm
Lũ trẻ sau này có “dạ đáp lời thưa “
Hoặc là ta chẳng cùng một cuộc đời trở thành chuyện cũ hồi xưa!
Bởi vì chẳng ai biết tình người, một ngày sẽ ngưng
Chỉ còn lại anh mắt nụ cười, một thời trẻ trung
Mình ngồi cạnh nhau dẫu muộn màng (đến cuối chiều tàn)
Hãy nói anh nghe giấc mơ nào? oh oh
Có những giấc mơ được cùng em mình đi lang thang đất trời
Hôm nay anh mệt vì cuộc sống và những tâm tư rất đời
Sẽ lại thế nào nếu một ngày ta bỗng cảm thấy nhòa mi?
Thì khoảnh khắc đấy là khi từng khuôn mặt ấy già đi
Em ơi đừng chớ vội buồn chau mày nhíu mắt đăm đăm
Mình sống một lần cho thể xác còn tâm hồn mãi trăm năm
Thời gian là điều chan hòa để cho vạn vật hữn duyên
Nếu như không thành, anh cũng buồn xem như cuộc đời ngẫu nhiên
Bởi vì chẳng ai biết tình người, một ngày sẽ ngưng
Chỉ còn lại anh mắt nụ cười, một thời trẻ trung
Mình ngồi cạnh nhau dẫu muộn màng (đến cuối chiều tàn)
Hãy nói anh nghe giấc mơ nào? oh oh
Vậy thì ngày qua có được gì, (giây phút cuối cuộc đời)
Mình còn nhau đến tận cùng thời gian
Trải qua bao mưa nắng mịt mù, già cùng nhau là được, vẫn còn em ở đó trọn tình yêu !
Rồi em sẽ thì thầm, những giấc chiêm bao bên anh
Cho năm tháng dần trôi cho em biết tình tôi, hai ta sẽ già cùng nhau
… Trong tay anh chỉ cầm có đoá hoa
Nên cửa nhà em anh chỉ đứng và ngó qua
Không dám lại gần, không phải do anh sợ chó
Mà ở căn hộ đó, em còn mẹ và có ba
Biết là hai người đó, không muốn hai ta thành đôi
Biết là tiền chưa có, chắc phải về để dành thôi
Xe đạp là thứ duy nhất, anh dùng nó chạy tới lui
Điền kiện anh cũng không, có còn tương lai thì tối thui
Yêu em nhiều lắm, đĩa làm sao với được hạc
Không lẽ mang hết tiền túi, đi đánh bài để cược bạc
Biết đâu ăn hên hốt về tay vài trăm củ
Ông già em mới cho em phép anh tìm em để ăn ngủ
Tiếc thay anh không phải bác sĩ hay kĩ sư
Nên gia đình em khoá cửa thật kĩ dữ
Thôi anh đành chúc người sau sẽ bên em
Sống cho hạnh phúc
Chào em cô mỹ nữ
… Ôi tình xưa đã phai, nay bàn tay nàng đan với ai
Em giờ đây lỡ quên mối tình thơ ấu
Thôi đành mang đớn đau cho người vui trọn đến kiếp sau
Riêng mình tôi ôm lấy ngàn nỗi đau
Em giờ đây đã quên bởi vì tôi nghèo so với em
Bao ngày thơ đã qua chỉ là dĩ vãng
Thôi thì tôi chúc em duyên trầu cau đẹp đôi với nhau
Con đường chia hai ngã đành cách xa
Con đường chia hai ngã phải cách xa
Lâu lắm rồi Út chưa về
Từ ngày Út rời xa quê
Út lên sài gòn tráng lệ
Út đã không hẹn ngày về
Út nỡ quên câu dân ca
Ngọt ngào của quê mình
Bấy lâu vẫn mang trong tim dù cho nắng mưa vẫn trọn tình
Út còn nhớ hay là không
Con sông kỷ niệm
Khi xưa còn thơ
Hay ra đây chơi trốn tìm
Nhiều lúc Út giận dỗi
Phải dỗ dành bằng hoa lục bình
Màu hoa mà Út thích nhất, khi tới mùa nở tím cả quê mình
Sáng nay hay tin Út đã trở về quê nghèo
Sau bao năm tháng ngược xuôi, Út đã mang tình tôi theo
Lòng tôi vui như nở ngàn hoa sau bao ngày nắng khô héo
Cuối cùng thì đã gặp lại Út, bước trên bờ đê cong ngoằn ngoèo
Út đã về thật rồi
Út đẹp... đẹp như con gái của Sài Gòn
Nhưng mà sao hôm nay thay đổi, khi Út về ai đưa đón?
Nghe lòng một thoáng đượm buồn, hoa tím ơi giờ còn đâu?
Ghi lại nỗi nhớ năm xưa, thời gian ơi hãy xóa màu
Út ơi...
Chợt nghe tiê'ng "Út ơi" năm na'o
Sao ngỡ như anh co'n chơ' em
Lời nguyện ước hoa tím lục bình
Nay bến sống con đò em gửi anh...
Tôi biết anh buồn về cô Út ngày hôm qua
Nghe bà con lối xóm kể lại cho nôm na sự việc
Cô Út trở về và đi chung với người khác
Khoác trên mình không phải ba ba, còn đeo trên tay là vòng bạc
Không còn là người con gái nết na và chất phát
Cũng chẳng còn là cô Út nhỏ ngày xưa tôi bắt nạt
Cô đã thay đổi, chỉ trong hai năm mới đây thôi
Thời gian qua ngắn, vừa mới chớp mắt tưởng như trôi qua đã mấy đời
Và tôi còn nhớ lúc cô đi cô còn hứa
Hứa với thằng Điền con bà Sáu dưới trời mưa
"Khi trở về thì em đây sẽ trở thành vợ anh nhé..."
Rớt nước mắt chuyện tình hai người, ôm nhau khóc ngoài sau hè
Giờ thì còn gì đâu, ngoài nhánh hoa lục bình tím
Phận tôi người ngoài nên không thể can thiệp
Nhìn thấy anh đang gục ngã, lấy rượu và giải sầu
Út thì vui đi coi mắt, biết xung quanh có ai đau
Út ơi...
Ngày em đi tiếng chim sao vườn
Thương khóc cho thân phận bèo trôi
Nơi thành đô gấm hoa son vàng
Anh hãy quên đi người con gái xưa
Tui biết anh buồn nhưng mà có gì đâu mình cạn ly
Đã là tiếng yêu thì dẫu muôn đời
À khi đến chết vẫn mang đi
Út đã không còn, không còn là Út
Chỉ riêng anh buồn, còn Út hạnh phúc
Mà ở bên sông người ta đám cưới
Thì anh phải cười xem như câu chúc
Một vùng quê bình yên, cần tình cảm hơn vật chất
Nhưng khi đi xa ai đã thay lòng
Có lẽ bản chất bị trôi lạc mất
Dòng chảy đời này, anh à thật khó đoán
Thôi thì anh nói với cổ lời tạm biệt và xem đây là một phép toán
Vì ngày mai ai bước lên kiệu hoa
Bà con xem?
Cô Út của ngày nào yêu anh Điền giờ thay tên
Cô đi cùng một người thành thị, nhưng có vẻ không chất phát
Đôi chân trần ngày nào đất cát đã thay vào đó đôi giày rất đắt
Thôi anh à...
Hãy để nó trôi như đám lục bình
Anh còn bạn bè, bà con quanh mình và anh đâu chỉ có một cuộc tình
Chiều hôm nay, phía bờ đê hoàng hôn thật đẹp
Ai về bên sông, còn ảnh ở lại
Ảnh khóc đó Út ơi...
Có quá nhiều cuộc gọi trong một ngày
Nhưng mà cuộc gọi cuối là lúc không tỉnh mà đang say
Có rất nhiều cô gái ở cạnh anh
Anh xin từ chối hết,mở đèn đỏ tắt đèn xanh
Vì người cùng chăn gối đợi anh ở nhà
Là người mà cùng anh đi từ lúc nghèo đói đến thành danh
Cho dù em mặc có hở và ba vòng em nõn nà
Để dành cho thằng khác ngắm,không dám chê nhưng xin chừa anh ra nha
Anh không muốn em phải khóc vì những lần anh ham chơi
Anh phải đi về nhà sớm vì ở nhà có em đợi
Vì anh không phải người xấu,không muốn giấu em chuyện gì
Thà làm cho con khác khóc,chứ không để em ướt mi
Muốn làm thằng đàn ông tốt thật là khó đâu có dễ đâu
Mày làm cho nó dính bầu bắt đi phá,đâu dám để lâu
Là một thằng nam nhi đại trượng phu và hảo hán
Mày quen con người ta được 2 3 năm xong bảo chán
Hình nền điện thoại anh luôn để em
Trai tim chật chỗ vì anh để em
Chỉ cần hành động anh không kể thêm
Muốn có em bé thì cứ để đêm...
Thương em anh cũng đã chịu cực và chịu khó
Chẳng sợ cái gì ngược giông đi ngược gió
Tham phú phụ bần làm chi cho trái đạo
Đưa em lên tới bầu trời em còn sáng hơn cả ngôi sao
Thật lọng không biết sao anh thương em
Cái gì cũng giỏi như super men đời này nợ em bao giờ anh trả đủ
Anh vào vai thằng mọi còn em làm gã chủ
Nợ một cuộc đời nợ cả tương lai.
Nợ lời xin lỗi những khi anh sai
Nợ em rất nhiều không thể đếm hết
Nợ em suốt đời nợ em đến chết
Sợ em như vậy đâu dám yêu ai.
Đời người con gái như cánh hoa phai
Trong cây đúng chỗ không chăm nó vẫn tươi
Vài ba đôi câu rap chỉ mong em yêu cười
Tao đánh đổi màn đêm yên giấc viết những bài nhạc hay nhất cuộc đời
Di sản là nguồn cảm hứng, fan theo răm rắp nhạc tao thuộc lời
Trên bàn tiệc của tiên và quỷ tao là thằng duy nhất được mời
Mọi thứ đổ dồn hết vào tao như kiểu tao là một ván cược hời
Tao là đứa con của mặt trăng, mang năng lượng mặt trời
Cuộc đời xoay tao như trực thăng, vẫn vượt lên như thể gặp thời
Tao không vứt đi bản chất tao như mấy thằng khác để ví được lời
Nếu mày cũng mặt nặng mài nhẹ vì không đồng ý thì thôi được rồi, ah
Shout out cho anh Sea lời chúc phúc bay trên bầu trời
Em mong anh hãy nói với mẹ “cuộc sống con giờ đã đỡ cực rồi”
Hai anh em đã đổ nước mắt, nhiều câu chuyện về những người tồi
Sự đánh đổi này vẫn luôn đẹp như thể ngày xưa chơi cất nhà chồi
Fuck it whoa, đêm đông lạnh giữa trời Hà Nội
Flow tao chảy cùng những niềm đau như thể đang châm thêm mực vào ngòi
Chuỗi hành trình cùng nhiều câu hỏi, ai là cá còn ai là mồi
Mọi thứ đều luôn có mặt tối nhưng liệu mày có sẵn sàng đánh đổi?
Lời bài hát
[Đố em biết anh đang nghĩ gì]
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
[Bản tình ca không hoàn thiện]
Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hoà vào năm tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi,
chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi,
ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh
Anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi
Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu
Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau.
[Ghé qua]
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng
Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm
[Anh biết]
Anh biết là k ai thay thế đc anh ta
Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa
Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc
Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma
Chẳng có đường nào để mà lui đâu em
Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em
Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm
Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em
Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu
Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu
Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức
Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau
Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa
Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa
Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa
Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa
xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt
xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt
xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này
Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày
cảm, ơn vì em đã đến đây
anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây
chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa
về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa
[Em à]
Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi
24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi
Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau
Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau
Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe
Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe
Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất
Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất
Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người
Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương
Bài nhạc này là lời bày tỏ anh không thể nói ở đời thường
Cảm ơn em đã bên anh khi chỉ có bàn tay trắng
1 thằng ham chơi như này mà có đc em là may mắn
Nên hôm nay đành tỏ lòng dành tuổi 17 lung linh
Anh hứa sẽ yêu em hoài theo 1 cách thật chung tình
Như là oxit trung tính theo em nên muối không kết tinh
Nếu sau này em hết xinh thì anh vẫn nguyện yêu hết mình
Babe, em là mặt trời là cầu vòng là mây xanh
Hiền diệu trong tay anh vun đắp tình yêu ta xây thành
Tình đôi ta là biển rộng mỗi giọt nước là trăm thương
Thì hạt cát là ngàn nỗi nhớ ở trong sa mạc anh lầm đường
Em ơi ... Đà thành này vốn chỉ đẹp khi có em
Trong anh là những kỹ niệm về những con đường thật khó quên
Những con đường mình cùng hẹn ước cùng bên nhau khi gió đến
Những con đường mà mình đi qua đó thì tự động nó có tên
Uhm... Em là mèo là nai là cá
Biết biển xanh anh vẫn chèo dù mai già quá
Hạnh phúc mình chung tay xây dựng nên 1 lâu đài
Anh là người đàn ông trưởng thành che chở cho em đc lâu dài
Nhưng có nhiều lúc anh biết em buồn khi anh vô tâm
Anh vẫn yêu em tha thiết chuyện tình mình anh cố lắm
Anh đã cố cất hết cảm xúc che giấu những lần anh yếu mềm
Vì anh hi sinh tất cả vì vốn sinh ra để yêu em
Ver 2
Chuyện tình của đôi ta đã định nghĩa từ vĩnh hằng
Là những lần mình cũng nhìn biển ở trong trời đêm buồn tĩnh lặng
Là lúc ta ngồi thẫn thơ ngẫn ngơ giấc mơ rồi than thở
Là lúc mà anh vẫn chờ từng giờ để làm thơ trên trang vở
Nên giờ là tiếng dương cầm trong lòng còn âm vang
Nỗi lòng về một cô gái thương thầm trông mong trong tâm can
Những lúc em quay đi khiến con tim anh lâm sàng
Những giây phút đôi ta giận dỗi hay anh lén lút đến thăm nàng
Nhân duyên của hai ta tính thời gian không hữu hạn
Yêu em 1 kiếp không đủ thì anh nguyện yêu cả cửu vạn
Từ nay 2 ta là 1 đoạn đường mình đi sát vô
Yêu em là môn nghệ thuật thì anh chính là Picaso
Nếu sau này sóng gió đến anh sẽ đuổi nó đi xa
Sống chung 1 ngôi nhà và mình cùng hát với guitar
Cả 2 ta cùng say đắm không quan tâm điều gì và
Anh làm trai mơ vì em khiến anh hight như sativa
Nhưng em ơi còn xa lắm khi tình anh còn nhiều vì
Anh chỉ biết thương em dù không biết thương vì điều gì
Em như là chất thức thần mà cuộc đời này đã đem tới
Anh muốn yêu em thương em cả đời em biết không em ơi
Như là phút giây ban đầu gieo thương nhớ tuổi xanh
Nhưng bài nhạc này được viết lên đó là cái cớ của anh
Vì yêu em, nên anh quyết định không ở lại
Anh chấp nhận sự cô đơn đi cùng với tiếng thở dài
Nếu anh chúc em hạnh phúc là tự làm khó bản thân
Nhưng em yên tâm anh sẽ không để cho điều đó cản chân
Và những điều mình không muốn thì nó cũng đến thôi em
Anh chẳng mong bờ môi ai đó sẽ lại trao đến môi em
Con đường tình chỉ còn một mình nên anh phải dần * lối
Nếu tình yêu chỉ nằm trên môi thì anh không cần em nói
Này em ơi, em còn nhớ hay đã quên
Những nơi mình hẹn thề và nơi ngày xưa mình đã đến
Chúng ta đã từng trải và cùng nhau nếm hết màn đêm
Vậy mặt trăng với mặt trời là một cuộc thời thế nào em
Rhế nào em, thế nào em, là thế nào em
Yaloele
Gia cũng nhau là được anh chưa manh tinh vat vai
Già cùng nhau là được em còn dại khờ mắt nai
Già cùng nhau là được yên vui đi qua phú bần
Già cùng nhau là được đến khi hai ta "Tứ Tuần"
Sâu trong đời người chỉ cần ấm êm bên căn phòng
Còn những ngày tháng không em, thật quá đơn côi và thăng trầm
Lũ trẻ sau này có "dạ đáp lời thưa "
Hoặc là ta chẳng cùng một cuộc đời trở thành chuyện cũ hồi xưa!
Rồi một ngày có một người ngồi đợi ai qua đây
Anh chỉ muốn thấy em cười cho dù là 2 3 giây
Anh muốn được bay qua mây để thấy được cuối chân trời
Anh vẫn mãi là một thằng nhóc chưa học được cách vâng lời
Và rồi, chúng ta trở thành hai người dưng
Trao cho nhau bao đắm đuối đến phút cuối lại dừng
Dù cho anh cũng đã từng cùng em trò chuyện trắng đêm
Hong Kong đã không còn đẹp vì những ngày buồn vắng em
Đợi khi năng lên cho thành phố này ấm áp
Anh bán luôn cả niềm vui mua nỗi buồn về nhấm nháp
Rất nhiều người khác họ sẵn sàng đến bên em
Nhưng chỉ có một mình anh lại là người muốn quên em
Lạc trong thành phố đi giữa dòng người đan xen
Anh phải học cách từ bỏ với những điều mình đang *
Dành cho em người mà anh đã từng nhớ
Một lần và mãi mãi để bản thân thôi ngừng mơ
Anh trả lại em nụ cười trong bài này
Hẹn lần sau...
Anh chưa đủ dũng cảm nhìn em rẽ hướng khác
Ừ chắc còn ích kỷ nên mới nghĩ đó là đường lạc
Anh sẽ viết về em thêm nhiều năm nữa
Em có buồn không? Nếu chỉ được dăm bữa?
Ai mà biết cuộc đời
Anh vẫn cố đấy thôi
Lỡ ngày thấy em hạnh phúc, mà cười nổi...
Là mất anh rồi...
Em ơi
Thành phố hôm nay thật đẹp anh chỉ muốn được ôm em thôi
Nắm tay em mình đi khắp phố ngắm bầu trời mặt kệ đêm trôi
Có những lần cải vã khiến cả hai phải lắng đọng
Tình yêu như cóc coffee nó khiến cho anh phải đắng họng
Nhưng mà không sao rồi tất cả cũng trải qua
Tình yêu của em thật đẹp nó khiến cho anh phải rải hoa
Anh chỉ là một thằng nhóc không muốn ai lừa gạt mình
Nỗi đau như cơn lóc nó cuốn anh vào người bạc tình
Thiên đàng dành cho anh
Ông trời dẫn lối, lối
Đi tới trước cổng trời
Miệng anh nhả khói, khói
Anh biết nơi này
Từng là khu anh sống
Tiên nữ đâu hết rồi
Mau đưa anh vào trong
Địa ngục trần gian anh không thể ở
Từ chối Satan làm nó mắc cỡ
Không theo kẻ xấu
Lũ quỷ không tha thứ
Họ tống anh đi
Vì anh là vết nhơ
Anh đã chọn lên thiên đàng ngồi sofa
Gác cái chân lên cái bàn
Coi phim ma
Thế gian hỏi Wy, đi đâu lâu vậy
Thiên đàng thượng giới Wy đang ở đây
Nếu mà muốn lên đây
Thì hãy quyết định
Cái xấu cái tốt do mình phân tính
Cuộc đời mỗi người
Mình là nhân vật chính
Thời gian là một cuộc hành trình
Anh sẽ cho cả thế giới thấy
Điều anh làm là được
Ba anh má anh đã nói
Ông trời đã nhắn anh trước
Bên trái bên phải bên đúng bên sai
Ngày sinh nhật trên tay
Nó sẽ nhắc
Để anh nhớ rằng anh là ai nè
Ê! Anh là người quyết định
Trong tất cả các bữa tiệc
Anh đều là nhân vật chính
Khi anh bước tới đem luồng gió mới
Mọi người hét mọi người thét
Wowy tới chơi
Không cần phải đợi
Bởi anh không có thời gian
Đây là thời khắc
Ông trời sắp sửa ban nè
Anh lấy hết thế gian này
Là dành cho anh
Giây phút quyết định của anh là đây
Anh ở đây hay ngoài kia
Do em chọn
Anh ở đây hay ngoài kia
Do em chọn
Anh ở đây hay ngoài kia
Đó là do em chọn
Câu trả lời của em đó là
Trên thiên đàng
Ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Một khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Cũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Có người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em bay ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng cây bút vàng
[Bản tình ca không hoàn thiện]
Tình giống như sóng biển Tận ngoài đại dương xanh
Anh sẽ luôn bên em nên đừng ngại thương anh
Sẽ có vài hạt mưa hay sấm chớp còn vương ngang
Em giống như tiên nữ vương lại ở tại dương gian
Tình cảm và lòng yêu thương anh chôn giữ cất rồi
Anh muốn được cùng em đi đến nơi bình yên đất trời
Nơi cỏ cây hoà vào năm tiếng gió với những tâm tư rất đời
Cớ sao bình yên anh nghĩ bây giờ nó lại mất rồi
Em ơi,
chuyện tình mình tan vỡ
Đêm trôi,
ngồi 1 mình than thở với nổi cô đơn sầu lắng
Sao mây không màu trắng
Bão bùng về lại bên anh
Anh ước là mai ngày nắng
Em cầm chặt tay anh đi cùng qua bao phong ba tình
Còn anh sẽ ôm em lại và giữ em không xa mình
Anh luôn muốn một ngày em là người trong gia đình
Nụ cười em tựa như nắng hoà mình vào bông hoa quỳnh
Qua kẻ tay rồi đến ánh mắt lẫn vào đó là bờ môi
Ánh đèn kia sao chớm tắt ,hình bóng ấy đã mờ trôi
Dù mai đi sao chăng nữa, ta với người cùng kề đầu
Ánh trăng kia lạc lối, ta vẫn luôn nghĩ về nhau.
[Ghé qua]
Anh lại muốn cùng em đi về nơi bình yên vàng nắng chiều
Phía hoàng hôn vẫn còn sương mai còn chưa hòa tan vào cánh diều
Ngồi cạnh nhau, trên đồi hoa, thoảng mùi vị phấn hoa
Chân trời hiện rõ qua ánh kẽ tay, ánh đèn đường thị trấn xa
Tháng 11 vẫn chờ hoài đông chí, có đôi khi mình gắt gọng
Gửi tặng em vài ba thỏi son, tô duyên tình và sắc mộng
Nếu như yêu nhau mà luôn kề nhau thì có lẽ điều đó là quá dễ
Nên anh chọn cách đoạn tuyệt nhau chia đôi ta trở thành cá thể
Tháng 12, mưa nặng hạt dù tiết trời hoe nắng cháy
Sẽ có một khoảnh khắc anh được ngồi cùng em, trên chiếc xe gắn máy
Vỡ tan hết, những khao khát được cùng em đi thật xa
Qua rừng xà biếc tựa bên vách núi bầy chim hót vang mật hoa
Anh còn nhớ, có lần tưởng chừng ta không sánh duyên
Ta tìm thấy điểm tương đồng phía bên trong ánh kim
Anh tìm kiếm chuổi ngày đầu, khi chuông cửa vang lên
Và anh nhìn ngắm đóa hoa tươi thắm, tặng em giữa ban đêm
[Anh biết]
Anh biết là k ai thay thế đc anh ta
Cũng phải đến ngày chân rời cảng và chuyến tàu nhanh xa
Sẽ có ngày bình yên những gì và mắt màu xanh biếc
Nếu anh là chim sẻ thì anh ta là sói già ranh ma
Chẳng có đường nào để mà lui đâu em
Không buồn thì lon bia này sẽ k khui đâu em
Cuối cùng anh cũng chỉ nhận lại những niềm đau thâu đêm
Không có em thì trên đời này có gì vui đâu em
Em à! Ngày cuối cùng nói vội đc mấy câu
Căn nhà cũ kĩ mình sống đc bấy lâu
Anh đã xem việc yêu em trở thành 1 nghi thức
Ngày người đi mất là ngày cuối cùng tim anh thấy đau
Bae lại phải về với bài nhạc cũ xưa
Nhiều lần muốn gọi hỏi rằng em đã ngủ chưa
Con đường đầy nắng thì bây giờ cũng phủ mưa
Vậy thì cho anh hỏi rằng tim em đã có ai làm chủ chưa
xin đừng để nỗi buồn lên sắc mặt
xin đừng đứng bên khung cửa sổ đôi mi thắt chặt
xin đừng tìm tới anh và nghe được bài này
Anh đùa thôi ! vì anh nghĩ mình chỉ quên em được vài ngày
cảm, ơn vì em đã đến đây
anh đã chuẩn bị hêt rượu , hoa , và nến cây
chẳng thể nào cùng em qua hết nhưng tháng ngày dây dưa
về nơi mình từng gọi là nhà liệu đã sáng đèn hay chưa
[Em à]
Và cơn mưa này vừa dứt, thêm một ngày vừa trôi đi
24h không còn em, còn lại gì sau đôi mi
Em chả thèm buồn để ý những tin nhắn như ngày đầu mình gặp nhau
Nếu câu chuyện này là bộ phim anh mong là mình còn tập sau
Anh có nhiều điều để tiếc, anh cần có một người lắng nghe
Anh cần cảm giác được đi trên phố chỉ có tụi mình và vắng xe
Anh có cả đống suy nghĩ về đêm và em là người hiểu anh duy nhất
Em là người xua đi bóng tối và đem muộn phiền của anh đi mất
Em à, số 1 Bùi Viện hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, phố đi bộ huyền thoại hôm nay sẽ thiếu một người
Em à, kêu ly cà phê sữa nhưng hôm nay thiếu một người
Em à, vậy thì cho anh hỏi, em có đang thiếu một người
Ta từng phí khoảng thanh xuân của cuộc đời
Cũng chỉ để yêu đơn phương có 1 người
Dù biết rằng ta không thể nào thành đôi
Bạn bè hỏi tôi sao mầy vẫn cứ chờ đợi
Iu một người chắc có lẽ là không quá khó
Nhưng muốn buôn bỏ lại là chuyện không tưởng
Cho dù đó chỉ là tình yêu đơn phương
Cũng không thể nào làm cho ta ngừng thương
Anh yêu em ‘ khi học lên lớp 11
Chưa chịu suy nghĩ ‘ đem lòng yêu em vội vàng
Lời tỏ tình này ‘ anh thổ lộ quá đột ngột
Để giờ chiều tối ‘ sinh nhật anh vắng bóng nàng
Em đối với anh ‘ là đứng đầu bảng xếp hạng
Anh ước đôi ta ‘ tình yêu đẹp như cầu vồng
Nhưng em xem anh ‘ chỉ hai chữ người bạn
Rồi kỉ niệm còn lại ‘ chỉ là chiếc áo màu hồng
vẽ cho bầu trời thật là nhiều nắng
anh lại nhớ những lời nói mà ngày xưa em răng
anh ước gì những lần đó anh lại vâng lời
để giờ này anh không phải nhìn xa xăm chân trời
anh biết sau lần cãi nhau hôm đó em đã đi xa anh rồi
anh lại không giữ lại được em, có thể là do anh tồi
anh biết những câu lên án với bạn của em, dành cho anh rồi
thôi thì em đã yêu anh xong rồi, hazz đành thôi
anh ước gì anh có thể nắm tay em và hon lên vành môi
để siết chặt em trong vòng tay và khiến thời gian dừng trôi
nhưng tất cả những chuyện đó là điều anh không thể
em thử nghĩ lại xem, anh có yêu em không hay là do anh tệ
anh uống hết ly này buồn hết đêm nay thì em cũng không về
nhớ em miên man, nhớ em da diết
nhớ từng mật ngọt em trao mà ngoài anh ko còn ai biết
anh không biết tại sao đôi mình lại biệt ly
anh muốn nhắn hỏi thăm em lắm
nhưng sợ em rep lại là mình nên đoạn tuyệt đi
cố gắng vượt qua nổi buồn không còn cần thiết vì
anh chỉ có em và em trong đầu in sâu vào lí trí
anh đã không còn là anh nữa, từ sau ngày em ra đi
anh nói anh không buồn, mà lệ vẫn còn đọng hoài ở trên hoen mi
em biết không em là tất cả của anh vì
em là người khiến những áp lực của anh dần tan đi
ngày mà em công khai với người mới, anh đã buồn lắm
anh nhớ tối hôm đó anh đã hút hết bao hút và nghĩ lại mình từng yêu rất sâu đậm
về tình cảm mà ta cùng dựng qua bao năm
vậy mà giờ này có một người ở lại và một người đã không còn anh trong tâm
em không còn yêu anh nữa rồi. anh tiếc lắm
những lời mà anh muốn nói với em giờ đành thì thầm
thôi thì chúc em hạnh phúc cô gái nhỏ
phải sống thật tốt làm những gì hay ho
đừng uống trà sữa nhiều nhé, vì em hay ho
dặn anh ấy phải cưng chiều những khi em dỗi
dặn anh ta phải yêu em thật nhiều và không thay đổi
đừng để em khóc vì những sai lầm của anh ta không đáng
dành cho em hạnh phúc chứ không phải những gì anh mang
phải biết nhường nhịn em và yêu em những lúc em ngang
và cuối cùng anh mong 2 người vượt qua được sóng gió và yêu không nản
chờ đến chờ chờ đến khi nào trăng tàn trăng tàn
buồn đến buồn đến buồn đến khi nào đêm tàn
lần nữa lần nữa lần nữa em iu hãy quay về quay về
gửi tặng e trăm nổi nhớ ngàn lời thương
ngoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
tình gióng như sống biển
anh lại muốn cùng e đi về nới bình yên vàng nắng chiều
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em,
Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm,
Hãy nhìn xem... ai đã khiến cho tôi thế này,
Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây!
Và ai... đang lanh quanh trong nổi nhớ này?
Chắc là em... hương tóc vẫn còn thổi, gió bay..
Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng,
Em đã về chưa? hay kề mưa...khi mây không mầu trắng
Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn..
Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn..
Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy..
Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Vội vàng... nhớ người tình bấy lâu..
Lụi tàng...những lời nói mấy câu...
Một người..câu chuyện đó về đâu
Nhưng nếu một mai ngã xuống xin người hãy nhớ về nhau
Anh khóc vì giờ đây anh đã mất em rồi
Anh khóc vì giờ đây em đã xa thật rồi
Anh nhớ lời hẹn ước ta không xa rời
Mà giờ đây sao chỉ anh lẻ loi
Anh cứ cố gắng tại sao vẫn cứ xa vời
Anh và em dường như ta đã hết yêu nhau rồi
Em hãy nói cho anh nghe đi hỡi người yêu ơi
Tại sao giờ chúng ta lìa đôi
Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày
Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy
Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết
Nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh
Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu
Nơi mà em khi chưa quen anh anh thấy em vui hơn nhiều
Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em
Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời
Anh khóc vì giờ đây anh đã mất em rồi
Anh khóc vì giờ đây em đã xa thật rồi
Anh nhớ lời hẹn ước ta không xa rời
Mà giờ đây sao chỉ anh lẻ loi
Anh cứ cố gắng tại sao vẫn cứ xa vời
Anh và em dường như ta đã hết yêu nhau rồi
Em hãy nói cho anh nghe đi hỡi người yêu ơi
Tại sao giờ chúng ta lìa đôi uh oh
Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày
Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy
Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết
Nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh
Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu
Nơi mà em khi chưa quen anh anh thấy em vui hơn nhiều
Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em
Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời
Tại anh đã vô tâm hay tại anh không quan tâm em mỗi ngày
Để giờ đây khi lời anh nói em không tin anh nữa vậy
Trong tình yêu đôi lúc ta hay giận hờn anh biết
Nhưng anh thấy giờ em không còn yêu anh
Vậy thôi anh cho em đi về nơi em chưa bắt đầu
Nơi mà em khi chưa quen anh anh thấy em vui hơn nhiều
Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em
Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời
Anh xin lỗi vì đã cướp mất khoảng trời của em
Nhưng có người sẽ cho em lại một bầu trời
Người ta bảo anh dại khờ tại sao lại chờ mình em,
Nếu là một người khác thì anh không phãi mãi ngồi nhìn đêm,
Hãy nhìn xem… ai đã khiến cho tôi thế này,
Lạc vào trong mộng mơ, chẳng chịu rời khỏi đây!
Và ai… đang lanh quanh trong nổi nhớ này?
Chắc là em… hương tóc vẫn còn thổi, gió bay..
Giờ đó đây, chẳng biết em có hay nơi anh sầu lắng,
Em đã về chưa? hay kề mưa…khi mây không mầu trắng
Yêu cô gái thanh xuân, vừa qua tuổi trăng tròn..
Yêu cô gái bao năm, cho dù bị ăn mòn..
Đi qua bao bão tố, đứng vững không vùng vẫy..
Yêu em thật dài lâu như cao nguyên hùng vĩ..
Ngày ngắn, ngày ngắn cớ sao lại đêm dài, đêm dài đêm dài, đêm dài (x2)
[TeA:]
Em về giữa tinh khôi để lại yêu thương đêm dài
Cứ như là gió cuốn mây trôi mà sao vấn vương em hoài
Khi ta cuồng si với ngộ nhận do chính lòng tự tạo lấy
Vì em biết không, đôi lần gặp mà đã yêu từ dạo ấy
Mà em ơi, vì tình đầu cứ như còn mãi đang đâm chồi
Anh tưởng chừng mới đây thôi mà đã ngần ấy tháng năm rồi
Ta về, một lối những ngày đó còn hoài hương
Hơi em còn trong ngõ vắng, đượm trong nhớ mà hoài thương
Phải chăng nơi xa nhất không phải thênh thang chiếu đất mảnh trời
Mà là khi mình cạnh nhau mà sao chả thể nói hết thành lời
Hay chỉ nhớ nụ cười khóe môi
Hoặc là đôi khi biết mình còn sống cùng một khoảng trời, thế thôi
Những chiều ta từng qua, bao phường phố, tầng lầu
Chả biết em giờ có còn nhớ cái cảm giác ấy, lần đầu
Là khi ta gọi "Em ơi", thanh âm còn vọng đó
Em có về với anh không? Tây Nguyên một chiều lộng gió.
[PC:]
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
[Tofu:]
Từ trước khi thành con sóng ngoài đại dương xanh, ta chỉ là mạch nước ngầm
Ngại dựa *** rồi ta lại ước thầm, tìm ra được đến cuối cùng
Tại dương gian ta trở thành con suối rừng
Rồi phải chọn phơi thây nơi đây hay tìm đến nơi cho mình
Mọi thứ ở trong tầm mắt đã dần trở nên vô hình
Vì ta mãi một mình nên khi đông đến thu đi
Không chung tiếng nói, khác lối tư duy
Nên ta rời xa nơi này, để mà tìm ra đến biển rộng
Ta đi tiếp, họ là vũng nước nhỏ, đứng yên không chuyển động
Biết còn bao xa, ta vẫn lao ra
Và khi mà ta và họ gặp nhau là những con suối giao thoa
Chúng ta nhập lại trở thành dòng nước mới, chung một lòng bước tới
Và đã trở thành sông, họ vẫn cho rằng đây là mảnh đất khô cằn
Nhưng với công sức bỏ ra ta đã làm nó nở hoa.
[PC:]
Góc phố đó, em vẫn đứng ngây dại
Trong cơn say kí ức bỗng quay lại đây
Thời gian đang chậm lại từng giây
Ngày mà anh và em còn chung bước
Nhưng sao nỗi nhớ đó vẫn cứ xa vời
Và thực tế, em đã xa rời tôi
Đêm từng đêm chỉ còn một mình tôi
Tâm hồn tôi đã chết từ lâu rồi.
[TeA:]
Em vô tình để gió hôn nhẹ lên đôi bờ môi
Tóc che mắt anh mà nghĩ trời xanh mờ tối
Lối về phố nhỏ còn in đậm đôi bàn chân
Còn thương nhau nữa đâu mà đem tình treo ngàn cân
Vì ta không suy nghĩ thấu đáo nên đem chữ tình bẻ đôi
Mơ hạnh phúc làm gì để cuối ngày mình lẻ loi
Gian nan vất vả mới biết tình người
Có siêng năng có sự cố gắng mới đạt được 9, 10
Anh ôm trọn vòng tay dở dang đêm về ôm thở than
Ngàn ánh mắt hướng nhìn về em đẹp như cơn mưa xong trời lại sáng
Ngang trái mang lại khi tiếng sét đánh ngang tai
Vui trong phút chốc buồn mang lại cả trang dài
Ta ôm hoài bao nhiêu mệt mỏi vô tìm quán vắng dựa vai
Vô vàn kế hoạch nhưng kết cục chọn lựa sai
20, 21 rồi qua nốt tuổi xuân xanh nhạt nhòa thân anh
Gửi tặng em trăm nỗi nhớ ngàn lời thương
Bài nhạc này là lời bày tỏ nên không thể nói ở đời thường
Cám ơn em đã bên anh khi anh chỉ có tay trắng
Một thằng trai ham chơi như này mà có được em là may mắn
Nên hôm nay anh tỏ lòng dành tuổi 17 lung linh
Anh sẽ hứa yêu em hoài theo một cách thật chung tình
Như là oxit trung tính theo em nên muối không kết tinh
Nếu sau này em hết xinh thì anh vẫn nguyện yêu hết mình
Babe, Em là mặt trời là cầu vồng là mây xanh
Hiền diệu trong tay anh vun đắp tình yêu ta xây thành
Tình đôi ta tựa biển rộng mỗi giọt nước là trăm thương
Thì hạt cát là ngàn nổi nhớ ở trong sa mạc anh lầm đường
Em ơi
Đà Thành này vốn chỉ đẹp khi có em
Trong anh là những kĩ niệm về những con đường thật khó quên
Những con đường mình cùng hẹn ước cùng đương đầu khi gió đến
Những con đường lạ mình đi qua đó thì tự động nó có tên
Vẫn nguyên vẹn ,như ngày đầu,, ... chỉ cảm giác, mờ phai
Anh vẫn yêu như ngày em đến, nhưng giờ nặng trĩu ,bờ vai
Khi thời gian dần mang đi mất, hình bóng người anh yêu
Phải !. anh đã kiệt sức, bởi những lời dèm pha, cảm giác này, đâu ai hiểu
Em đâu biết,qua từng ngày, anh chất đống ,sầu vương
Như thói quen, đêm về thao thức, chẳng cần ai thấu, lòng thương
Thêm chút men ,anh tìm cảm giác bình yên, từ trong giấc ngủ
Rồi đếm khoảnh khắc,nhìn em bên ai, như mới ! ... ừ không rất cũ
từ khi nào ?. khoản cách chúng mình dần xa hơn
từ khi nào, anh tập chối bỏ nghĩ rằng đôi ta dần đả lớn
đủ chửng chạc ,để em hiểu được rằng, ai cho em cả ngai vàng
ai cho em bầu trời hạnh phúc và đủ tư cách dìu tay nàng ?
Anh không muốn mình phải buông tay, dẫu biết bên em là giày vò
chưa bao giờ anh muốn nhìn thấy,nơi ấy em khóc không ai lo
Chưa bao giờ anh nghĩ mình. đủ sức tranh giành em. cùng ai đó
Và chưa bao giờ anh muốn kết thúc.dẫu biết tình cảm dần phai nhòa
Ɲgoài cửa sổ là cơn mưa đang đổ chéo
Và anh biết khói thuốc chẳng có gì là bổ béo
Khi mà người đàn ông của em trở nên lầm lì
Ϲũng là lúc anh ta đang cố nghe con tim mình thầm thì
Đôi khi anh chạnh lòng vì những gã theo đuổi em
Ϲó người muốn hái, vài người khác muốn ngửi em
Anh muốn dắt em đi, họ đưa em baу ngút ngàn
Anh viết nhạc bằng bút bi, họ viết bằng câу bút vàng
Em ơi !! Anh nhớ em nhiều lắm
Dù chia tay đã lâu nhưng vẫn còn say còn đắm
Yêu em !!cố gắng làm tất cả
Cố gắng đứng lên sau những lần vấp ngã
Thương em !! Chuyện chúng mình tan vỡ
anh không làm được//cứ để e mãi chờ
Mai nhớ mãi mong mãi dại khờ
Và em !! Anh vẫn còn nhớ
Ngày mà mình nắm tay cùng đi trên con đường
Cung gửi những dòng tin nhắn chan chứa đầy tình yêu thương
Nhưng bây giờ còn đâu
Chuyện tình mình đậm sâu
Con đường mình từng chung lối chỉ còn sót lại những u sầu
Và em ơi !! Anh ở đây vẫn chờ đợi và anh vẫn buồn
Nhớ từng nụ cười ánh mắt//của em người đã từng thương
Trong đêm tối giọt nước mắ// hoà vào những giọt sương
Anh chỉ mong 1 ngày gặp lại// em vẫn nhớ và vẫn còn thương
Và em ơi em có biết là anh yêu nhiều lắm khôngg
Yêu em nhiều như là nước ở ngoài ...biển đông
kỉ niệm cua ta//bay giờ// chỉ còn ở vạch//số 0
Anh vẫn cô đơn lang thang 1 mình//ở giữa phố đông
Chờ đợi chờ đợi chờ đợi ai
1 người xa ta mãi mãi
Không quay trở lại nơi này
Và...không hiểu tại saoo
Đối//với anh// ngày thì ngắn còn đêm ma thì dàii và...
Ngày ngắn...ngày ngắn cớ sao lại đêm dài đem dài...
2023 rồi ai còn nghe hk nhỉ
Vẫn là công viên đó/vẫn là chiếc ghế đá/chỉ là không ta
Giờ chỉ beat nhạc mà anh ngân nga/hát về em/ở giữa ngân hà
Em ơi/ở đoạn đường ngoài kia/họ chở nhau trên chiếc xe tay ga
Xin em đừng hiểu nhầm/thứ anh cần là em/ không phải tình tay ba
Và 4h chiều/ngồi đây anh ngâm thơ như là xuân diệu
Em thật khác biệt/như nàng công chúa đang ngồi trên kiệu
Anh đang khá là thèm thuốc/em mua cho anh 1 điếu nha
Thuốc ở đây la thuốc lá/để lá phổi anh khóc la/quên đi sự buốc giá
Vì hai chúng ta/là hai con người không cùng chung thế giới
mỗi chiều được thấy em/đơn giản là hạnh phúc nó thế thôi
Rồi em à/mong em đừng quên anh/như quên một cơn gió
Dù ý chí anh sắt đá/nhưng anh nghĩ mình không chịu được/cơn đau đó
Tới đây não anh bắt đầu đau rồi/vì thích em/ là không kể hết
Giả sử một ngày ta phai mờ/thì xin lỗi/yêu em là không thể chết
Có demo k br9
Anh thèm cơn lú lẫn
Anh thèm là vạt nắng
Đùa trên áo em xinh
Vuốt ve làn da trắng
Hôn cánh môi đa tình
Anh thèm là ngọn gió
Thổi suốt lòng em si
Vỗ về từng phiến nhớ
Nuôi khát khao dị kỳ
Anh thèm là mây nõn
Như tóc em bồng bềnh
Chuỗi mộng con, mộng lớn
Sẽ hân hoan tựu thành
Anh thèm là chiếc nhẫn
Trói em vào đời riêng
Anh thèm cơn lú lẫn
Quên cuộc đời, trừ em.
(Hà Huyền Chi)
Câu cuối mình có đọc trên group nào đó trên Facebook r thì phải
Anh ôm hết những nỗi đau vào trong trái tim chĩa đầy gai nhọn
Một con đường hiện ra trước mắt không có mặt trời ta như hai ngọn
Đèn đã không còn lữa anh cũng nhắm mắt ở trong tâm bão
Anh có thể nhìn hết được thế giới những vẫn không thể nhìn vào tâm nhau
Em đã đau anh đã thấu hết những vết xước do anh vô tình
Anh đã thấy em đã nhìn vào những câu nói tựa Như nhát dao vô hình
Cái vở kịch anh đã viết dỡ liệu em sẽ đọc nó thêm lần nữa
Liệu ông trời vẫn thương tình cho ta cơ hội thêm một lần sửa
Liệu bài nhạc mà anh đang hát ngay tại sân khấu em có đến xem
Từ giá như anh viết vào đây có đưa theo giớ rồi chuyền đến em
Ngày mà em bước vào lễ đường cũng chính là lễ trưởng thành của anh
Hai ta từng là thiên thần nhưng lại đốt hết lông vũ của cánh
Ngắm nhìn cả dãy ngân hà nhưng anh chỉ nhớ nhung một vì sao
Thứ thật sự đáng giá là những dòng tin nhắn hay thứ ta làm vì nhau
Mẹ ở nhà vẫn nhắc về đứa con dâu vô tình bỏ lỡ
Trái tim hai ta như ly rựu nhạc khiến ta đã phải bỏ dỡ
Có một cái cây trong một cái vườn
Trên những tán cây nở rộ những đóa hoa
Có hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm
Tìm hoài tìm mãi nên quên lối về
Anh đi tìm thì em trốn, anh đi trốn em không tìm
Lòng em không gợn sóng, cuối cùng anh mất công chìm
Nếu mà có cây búa anh sẽ nện cho bõ công
Vì nhớ nhung đặc quánh giờ nó khô thành bê tông
Chúng ta rồi sẽ có, có những chuyến đi dài
Phải tự học lấy mọi thứ vì trong tình trường làm biếng ghi bài
Câu chuyện của chúng ta bỗng có thêm một miếng bi hài
Vì cách mà em gọi anh, không có u và thiếu y dài (ê)
Phía xa thành phố người ta đã bật đèn đường
Hương quen xưa làm anh thấy thật thèm thuồng
Nỗi buồn vàng rực cứ như là chứa đồng thau
Hệt như là Beckham vậy, em chỉ giỏi cứa lòng nhau
Hé cửa sổ ra mà xem
Có một chàng thi sĩ đứng ở ngay nhà em
Viết nhạc tình mát ngọt tựa như cây cà rem
Anh ta sẽ đứng ở nơi đây cả đêm
Có hai cái cây trong một cái vườn
Trên những tán cây nở rộ những đóa hoa
Có hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm
Tìm hoài tìm mãi nên quên lối về
Hồi đó anh rụt rè như đám cây mắc cỡ
Gần em làm anh hồi hộp tới mức gây tắc thở
Ta đều không biết có điều gì sau đám mây sắp nở
Trò chơi trốn tìm ngày đó, sau này đầy trắc trở
Ta săn bắn những khát vọng và hái lượm những giấc mơ
Ta gieo trồng cây ước mộng, thứ mà lấy đi nhiều thì giờ
Ta đào những cái hố mà không biết có ngày bị lọt
Để rất lâu sau này chúng ta cau mày nhận ra không phải tất cả bông hoa thì đều sẽ có những nhụy ngọt
Gọi tên em làm anh mất giọng hoài
Hệt như là một giấc mộng dài
Ta đi tìm cả thế giới nhưng mà lại trốn nhau
Biết vậy thà nghỉ chơi từ lúc mới chớm đau
Người đi tìm cái người đi trốn
Người đi trốn cái người đi tìm
Tình yêu từ những ngày xưa đã
Ngủ quên dưới tán cây im lìm
Có ba cái cây trong một cái vườn
Trên những tán cây nở rộ những đóa hoa
Có hai đứa nhóc đang chơi trốn tìm
Tìm hoài tìm mãi nên quên lối về
Ai đó đã chặt hết cây và cũng chẳng thấy vườn (chẳng thấy cây trong vườn)
Ai đó đã xây một ngôi nhà rất to (chặt hết cây đi rồi)
Chắc em hạnh phúc yên vui với người
Nhà em có chó anh không dám vào
Niềm cô đơn của những người trưởng thành
Là khi muốn trốn nhưng không ai tìm
Nhiều khi ta muốn ta được bé lại
Để khi đi trốn có người đi tìm
Nhiều khi ta muốn ta được bé lại
Để khi đi trốn...
Có người đi tìm
À anh nghe nói em để lại bức thư cuối (dành cho anh)
Anh cũng chẳng đọc và gửi trả mẹ cất vô túi
Bởi vì giận dữ không cho phép anh
Khi mà từng chữ như là sét đánh, thỉnh thoảng vẫn cứ ghé phán xét anh
Nếu như quá khứ là một phép sánh thì hôm đó buổi tiệc còn dài
Và em bỏ về sớm, anh vẫn ở lại
Và cả hai chưa hề lớn
I hope you know that I'm stuck here alone
I've been a mess ever since that you're gone
Và nếu anh biết trước hôm ấy
Anh sẽ phải không tự trách như hôm nay
Baby I hope that you know
Lost in your soul
And it's hard to let go
Lần đầu gặp gỡ anh đã đem lòng mong nhớ
Anh đã bắt đầu ngủ ngày chỉ để có thể thấy em trong mơ
Thế cho nên là vào một ngày nào không may (không may) em thấy tim mình tan vỡ
Vì anh đã không còn đây, bật bài nhạc này và hãy nhớ
Baby chớ có ướt mi, (đứng dậy) hãy cứ bước đi
(Và chỉ) nhớ tới những khi anh cùng em như thước phim
Cười hạnh phúc như là lúc em gật đầu (say yes)
Anh chết đi từng chút theo từng phút em buồn rầu
I hope you know that you're not on your own
I'll be with you every step all along
Và nếu anh biết trước hôm ấy
Anh sẽ nắm chắc và sẽ không buông tay
Baby I hope that you know, I'm lost in your soul
And I won't let go