Cách đây không lâu tôi cũng như bạn nhưng mà là người dưng. Đang đi ăn với mẹ về, trong dòng người vội vã ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt anh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt chạm mắt nhưng lại chẳng thể nói với nhau một câu nào ngay cả một cái vẫy tay cũng không thể trao cho nhau được. Thế rồi chúng tôi lướt qua nhau cảm giác trong lòng anh tôi không biết rõ nhưng ở trong lòng tôi tự lúc nào đã có anh, tựa như ông trời cố ý trêu người.( là một người trọng tình cảm nên sau khi chia tay nyc tôi đã hoàn toàn tự đóng băng trái tim mình ) anh như vậy mà lại vô tình xâm nhập vào trái tim tôi khiến tôi đau đớn tôi muốn vẫy tay chào anh nhưng đã không kịp nữa rồi mn có ai giống tôi không vì một người dưng mà tự làm mình đau đớn, không thể trách ai chỉ có thể trách trái tim này quá dễ động lòng, tôi thích rất nhiều người nhưng trong số họ ai mới thật sự làm tôi muốn hi sinh cho người đó đến bây giờ tôi chia tay vs nyc đã được gần 4 năm rồi nhưng vẫn không thể quên được hình bóng của người đó trong tâm trí tôi bây h muốn trách thì phải trách ai trách ai đây? trách nó là fuckboiz a.Tức á :)) cái thứ j đâu dô diêng
@@nguyeno2237 mình chưa bị như vậy bao giờ. Đọc mấy đoạn đầu mình thấy bi thương, vì mình cũng là một người coi trọng tình cảm và dễ động lòng á. Mà đọc mấy câu cuối mà cười như điên :)))))
@@cantrideabikeheh ờ đúng r ấy sinh ra mà có cái tính dễ động lòng khổ ghê luôn may mà cái tính tui nó dễ động lòng thôi chứ hong phải giống mấy con mẻ ra ngoài đường gặp trai cái là tớn lên(1 số thôi còn ai bị đụng chạm thì cho tui xin lỗi nha)
@@nguyeno2237 toi cũng từng mắt chạm mắt với 1 người không quen khi đi trên đường... toi với anh ấy lướt qua nhau rất nhanh, cái chạm mắt ấy chưa đến 1s nhưng làm toi nhớ mãi.
Tôi luôn nói với mọi người:”Nếu như tôi chết đi, tôi muốn thiêu cơ thể mình rụi thành tro. Tro tàn rơi xuống biển, không quay về cố hương, không nằm im lìm trong lòng đất, cũng không tái sinh nữa. Tôi sẽ không đến thế gian này thêm một lần nào nữa!”
Nếu được làm lại tớ cũng không muốn lần nữa đâm đầu vào bể khổ, một đời khổ đau lúc đi chỉ còn lại những nỗi niềm tiếc nuối... tớ muốn làm 1 con sóng, 1 cơn gió tự tại đến thế, đáng ghen tị đến thế..
Mọi người nói xem, có phải thế gian này quá tàn nhẫn với chúng ta ko? Tôi một chút cũng chẳng cảm nhận được sự vui vẻ mà thế gian này mang lại.........
@@aslytran6078 Hi vọng có thể cho bạn một chút hơi ấm, vì đọc cmt của bạn mình thấy đau lòng quá. Mong hạnh phúc sẽ đến thật sớm với bạn. Để bạn cảm nhận được vui vẻ trên thế gian. Thật sự hi vọng, hi vọng cho cả chính bản thân tớ nữa❤️
Mặc dù Đáy Biển có nhiều bản cover nhưng vẫn không bao giờ qua được bản gốc này, bản gốc nghe nhẹ nhàng nhưng lại tựa như có thứ gì đó nghèn nghẹn, day dứt, đau đớn mãi không thôi....
_Mọi người có còn nhớ 1 người con trai đã gieo mình dưới dòng sông Tương Giang không? Nhìn người mình yêu cưới người khác, tự nhủ rằng mình sẽ chờ người đó đến năm 35 tuổi nhưng cậu chọn cách gieo mình dưới dòng nước lạnh giá .Cậu đã chọn 1 nơi tĩnh lặng, yên bình. Nơi đó đẹp lắm đúng không Nam Khang?_
"Không kịp, không kịp nữa", câu này lặp đi lặp lại như kiểu, sau những tổn thương mà người đời gây ra cho họ, họ chọn để hồn vùi chôn nơi đáy biển, không một ai đến kịp để cứu họ cả. Không một ai. Có rất nhiều chuyện chỉ người trong cuộc mới thấu. Thế nên làm người, nếu không thể nói lời yêu thương thì cũng xin đừng buông lời cay nghiệt. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được lời phán xét của bạn đã tổn thương họ như thế nào đâu
Tôi vừa đọc một bài cảm nhận về bài hát này ở Weibo Việt Nam, trước giờ tôi chỉ nghe và cảm nhận nỗi u buồn trong bài hát chứ chưa từng nhận ra bi kịch của người con gái trong bài. Phải đau khổ cỡ nào mới chọn biển là nơi an nghỉ cuối cùng khi rời khỏi thế giới này? Và cái nỗi đau ấy người ngoài như chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được, vì vậy nếu giúp được thì hãy giúp họ vượt qua khổ đau. Còn nếu không giúp được thì cũng đừng mạt sát họ. Thế giới này đủ khổ đau rồi.
Giống nv n9 trong bi thương ngược dòng thành sông có thể mn nghĩ cách giải quyết của cô ấy là hèn nhát nhưng họ ch từng trải qua cảm giác cô độc đến cùng cực thì làm sao hiểu được?
*Một cái thâm tình hóa ra mấy năm trời, không nhiệt tình không nồng ấm, tĩnh mịch thầm lặng tựa như đáy biển, không đau không giày vò nhưng chìm đẫm chẳng thoát được*
Với ng đã yêu và đang yêu, thì bài hát này kể về 1 ng bị tổn thương trong tình yêu. Còn với tôi, nó như kể về cuộc đời 1 cô gái vùng vẫy trong cuộc sống đầy đau khổ. K ai giúp đỡ, những câu nói an ủi giả tạo. Cuối cùng chịu k nổi nữa. Buông tay
Đêm trăng sáng rọi, một cô gái mặc chiếc váy trắng, rũ bỏ sinh mệnh của mình tại một bờ biển cách xa khỏi chốn thị phi đông người kia. Có nhiều cách để chết, thế nhưng... ** Biển mênh mông đến choáng ngợp, lạnh lẽo đến vô tình, thế mà cô ấy vẫn muốn được trầm mình dưới đáy biển lạnh lẽo, để tro cốt của mình mãi mãi nằm dưới đó. Có lẽ với cô, biển lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng người. Mỗi một bước cô ấy đi xa ra biển là mỗi một con sóng lại kéo cô trở về. Những con sóng ấy _"muốn cô được sống"_ , trái ngược những con người ở ngoài kia, họ đẩy cô vào đường cùng. Những con sóng _"xua tan đi vết máu"_ , chúng _"vọng tưởng muốn dùng hơi ấm sưởi trái tim cô"_ , thế nhưng chúng vốn lạnh lẽo, không thể giúp được cô gái ấy. Trái ngược với những con người ở ngoài kia, họ mang thân thể có nhiệt độ, thế nhưng trái tim lại lãnh đạm, vô tình. Tiếng sóng đập vào bờ chỉ vang lên những tiếng kêu ai oán, nhưng chỉ cô gái ấy nghe thấy, chúng đang _"nài nỉ, cầu xin"_ cô đừng chết. Với một cô gái có thể tưởng tượng ra đáy biển kia yêu thương, không nỡ nhìn cô ra đi...Hẳn là cô còn lưu luyến cuộc sống này đến mức nào. Và... *__* Thế nhưng cái thế giới đầy rẫy sự bất công này không cho cô gái ấy sự lựa chọn. Đến cuối cùng, chỉ còn đáy biển lạnh sẽ ôm lấy cô mà thôi. **
Mình từng nghe mẹ mình nói, những người tự t* mà được cứu, thì một là trong thâm tâm họ vẫn còn muốn sống, hai là họ cực kì may mắn, hoặc xui xẻo đối họ. Còn những người thực sự muốn tự t* thì chẳng có ai cứu được họ nữa, họ chỉ lặng lẽ ra đi một mình. “Mẹ mà muốn làm vậy, thì không có ai cản được mẹ đâu” Lúc đấy mình mới 12 tuổi, nghe xong không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã hiểu, đã biết mẹ từng có cuộc sống đau khổ đến mức nào mới từng nghĩ tới cái chết cô độc như thế.
Vào ngày 9/3/2008 có một người con trai đã gieo mình xuống lòng sông Tương Giang lạnh lẽo.... bỏ lại lời hứa đến năm 35 tuổi. Anh sinh ra ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông. Năm 1999, anh rời quê nhà Nội Mông đến thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam học tập. Tại đây, chàng trai phương bắc đã gặp gỡ và nảy sinh tình cảm với người bạn cùng phòng kí túc xá - người đã mang đến tình yêu và cũng là kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời anh. Giữa vô vàn định kiến về đồng tính luyến ái đương thời họ đã tránh ánh mắt nhau dù cho cảm nhận được sự rung động ngay từ khi gặp mặt. Đến năm 2002 mới chính thức bên nhau. Trong quãng thời gian hạnh phúc đó, anh viết lên Phù Sinh Lục Kí "Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc; em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả ngàn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến 1,3 tỷ người. Thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ cùng một trường đại học, ở trong cùng một phòng kí túc xá. Thử tính xem, xác suất đó nhỏ đến mức nào. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, em đã không thể gặp được anh rồi". Những ngày tháng tươi đẹp trải dài trang sách nhưng trong ánh mắt người ngoài thì họ vẫn là một cặp bạn thân thân thiết. (2002- 2006) Nhưng đến cuối cùng "Niềm hạnh phúc "trộm" về được cũng phải đến ngày hoàn trả". Từ 19 tuổi đến 26 tuổi, bảy năm thanh xuân chỉ dành hết những gì chân thành, trân quý nhất cho riêng một người con trai, để rồi nhận lại một lời thông báo rằng chúng ta không thể bên nhau được nữa, anh phải lấy vợ rồi. Từ đó những câu văn của anh tràn ngập một niềm u uất, biết rằng ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng không nghĩ rằng trải nó lại đau đến thế. Trong căn phòng trọ giờ đây chỉ còn một mình anh, nỗi cô đơn và tuyệt vọng như bao bọc lấy một kẻ si tình. Chân thành đến mấy cũng chẳng thể thắng nổi miệng đời. "Em đợi anh đến năm 35 tuổi" ra đời như một lời hứa có kì hạn nhưng đáng tiếc thay chủ nhân của nó lại chẳng thể sống nổi đến tuổi 35. "Chỉ còn nửa tháng nữa là anh ấy kết hôn rồi. Anh cũng đã dọn ra ngoài 1 tuần. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau, anh cũng chẳng trả lời tin nhắn của tôi, không biết lúc nhìn thấy những dòng chữ trên điện thoại anh sẽ có suy nghĩ gì? Chuyện đến nước này, tôi cũng không oán trách ai cả. Bởi tôi đã sớm nhận ra và luôn tự an ủi mình với ý nghĩ "được ngày nào hay ngày ấy". Tất cả những hạnh phúc và vui vẻ bấy lâu nay đều là tôi "trộm" về được, bây giờ cũng đã đến lúc phải hoàn trả rồi". Khi mà tâm hồn anh đã dần mục rữa những gì còn sót lại chỉ là những hồi ức, chỉ là những tiếng gọi không người đáp. Đã bao lần anh ngồi nhìn vào khoảng không vô định cho đến khi trời sáng, khi người anh yêu cùng người khác tiến vào lễ đường anh có cảm giác gì ? Có người nói, khi nỗi đau đạt đến tận cùng, người ta sẽ không còn thấy đau đớn nữa. Nhưng mấy ai vượt qua được quãng thời gian dày vò, nhớ quay quắt một người từng là của mình, nay đã ở bên cạnh người khác. Những đêm ngồi cô độc viết nên những dòng văn bi thương, anh lại nghĩ về quãng thời gian anh và người ấy vẫn còn mặn nồng. Họ sống với nhau như những đôi tình nhân thực thụ, nhưng lại chưa từng dũng cảm thốt lên một lời: "Anh yêu em" hay là "em yêu anh". Ngày 9/3/2008, sau khi liên lạc lần cuối cùng với một người bạn, không ai còn gặp lại anh nữa. Cho đến 15 ngày sau, vào ngày 27/3, người ta tìm thấy thi thể anh trên dòng sông Tương Giang thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Năm ấy, anh vừa tròn 28 tuổi. Đã từng hứa đợi đến năm 35 tuổi nhưng anh lại trầm mình xuống lòng sông lạnh giá, mong rằng những con sóng kia có thể mang đi hết những nỗi tuyệt vọng mà anh đã phải chịu đựng suốt 2 năm qua. Anh có chờ, có đợi nhưng có lẽ cũng đã biết luôn đáp án của người kia. Anh sống mãi tuổi 28 mang một trái tim đầy chân thành và yêu thương. Ôm trong mình một tấm chân tình mãi chẳng đợi được người. "Vì em chẳng thể sống đến năm 35 tuổi nên em sẽ đợi anh mãi mãi". Anh tự vẫn không phải do cảm xúc nhất thời, anh đã từng đợi, đợi sau 2 năm trời kể từ khi người ấy bước vào lễ đường đặt nụ hôn trên môi cô dâu. Khi những cặp đôi nắm tay nhau nói cười trên phố, là lúc Nam Khang phải gồng mình chiến đấu với căn bệnh trầm cảm và những khúc mắc rối bời không cách nào tháo gỡ. Anh xóa số liên lạc của tất cả bạn bè trong điện thoại, chỉ giữ số của gia đình, rồi buông mình phiêu dạt trên dòng sông Tương Giang như để thực hiện chuyến đi cuối cùng của cuộc đời. "Có thể nhiều năm sau này, tôi sẽ yêu người khác hoặc vẫn còn chờ đợi. Nhưng chắc chắn sẽ không thể nào quên được mình đã từng vì cái gì mà kiên trì đến thế. Hoặc biết đâu lúc ấy, anh ấy đã trở về bên cạnh tôi rồi". Không ai biết tên thật của anh là gì nhưng cả họ và cả tôi đều gọi anh là Nam Khang. Nam Khang Bạch Khởi. "Kẻ vui mừng tiệc rượu tân hôn Người trầm mình xuống lòng sông lạnh giá Xuân tháng 3 vĩnh viễn chẳng thấy Nửa kiếp người ta bỏ lại nhân gian Một đời không danh không phận, hồn chẳng thấy Cạn cả kiếp người vẫn còn trông..." 14 năm rồi anh à, đừng đợi nữa. Nam Khang Bạch Khởi, mong kiếp sau, bình phàm yên vui.
"Tôi không đủ can đảm để làm mình biến mất khỏi thế giới này. Nhưng khi nghĩ đến những nỗi đau mà tôi phải chịu đựng thì tôi chỉ muốn chôn vùi mình xuống mà thôi"
Đáy biển không chạm được ánh mặt trời. Con người không chạm được niềm tin. Chôn sâu dưới lòng nước không phải tâm hồn, mà chỉ là thân xác trống rỗng. Bên trên mặt biển sẽ vang lên những âm thanh tuyệt vọng, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể nghe thấy. Nếu cuộc đời luôn phải sống tốt vì có những người còn khổ hơn mình, vậy thì tại sao đáy biển lại vắng lặng đến như vậy ? Chúng ta sống rốt cuộc là vì điều gì ?
"Tại sao ta chọn biển sâu làm nơi an nghỉ cuối cùng ư? Bởi... Chỉ có nơi đó, mới chào đón kẻ vô dụng như ta..." Cứ như vậy, ta tìm đến biển, từng bước, từng bước, đi xuống làn nước trong xanh ánh lên nguyệt ảnh cô độc, dịu hiền. Tấm thân ta, cùng với trái tim đầy vết thương đang nhói đau, chìm sâu dần, nặng nề, nhưng khiến ta cảm thấy thật thanh thản. Bỏ lại đằng sau thế giới tàn nhẫn kia, giọt lệ trên gương mặt ta hoà theo dòng nước, ta bỗng có ước mong rằng: Ta muốn hoà vào biển, tan thành bọt nước mà biến mất... "Ấm áp quá... Ta... không cần phải giả vờ mạnh mẽ, gánh lấy đau khổ nữa rồi..." Một hồi lâu sau, ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng...
"Ánh trăng rải rác xuyên qua những tầng mây Rời xa chốn đông người trải thành lớp vảy nơi đại dương bao la" Trong một đêm trăng sáng, khi trên bờ biển không một bóng người, cô gái chầm chậm bước tới biển cả bao la, nơi mặt biển có ánh trăng soi sáng. "Sóng vỗ làm ướt chiếc váy trắng tựa như muốn đẩy em quay về" Cô gái mặc váy trắng, mặt biển dưới ánh trăng vỗ từng cơn sóng đánh vào em, tựa như muốn đẩy em quay về bờ. "Sóng biển cuốn trôi đi vết máu mong rằng có thể sưởi ấm em." Có thể "vết máu" là đang ám chỉ những vết thương em tự gây ra cho mình. Suy cho cùng, người tuyệt vọng tới mức phải nhảy xuống biển, trước đấy hẳn đã rất suy sụp, mang suy nghĩ tiêu cực, khó tránh khỏi chuyện tự làm hại bản thân. Sóng biển vỗ về, khẽ vuốt ve những vết thương trên người em, giống như đang an ủi. Nhưng một người đã chọn cách nhảy xuống biển, chắc hẳn trong lòng cũng đang tối tăm, lạnh lẽo, làm sao có thể ấm áp trở lại?
đêm khuya, đeo headphone rồi nghe cái này não lòng thật sự ấy... Bạn chọn background làm mình cảm thấy như mình đang chìm giữa biển khơi ấy, nổi da gà... cộng thêm giọng hát như từ phương xa vọng đến nữa... Chỉ là một ngày giãn cách hơi buồn... Cám ơn bạn đã dịch bài hát! Nhưng mà mọi người biết không, cho dù trở thành cát bụi, mình vẫn là một phần của thế giới này, và thế giới vẫn đang yêu thương bạn với những cách thức mà bạn không ngờ tới thôi. Đừng nghĩ đây là một bài hát tuyệt vọng, hãy cho bản thân được tạm cách xa, tạm nghỉ ngơi khỏi mọi thứ xung quanh mình, và cả những suy nghĩ của chính mình nữa. Khi nào ổn thì nhớ "trồi" lên nhe :Đ, don't stay there for toooo long! Chúc mọi người khỏe mạnh, hạnh phúc, an yên.
"Không kịp nữa rồi.. không kịp nữa rồi" Mình nghĩ là cô gái đó đã hối hận rồi, muốn khao khát sống nhưng đã lỡ nhảy xuống biển. Đáng buồn hơn là không ai ở bên cạnh cô gái ấy, không ai vớt cô gái ấy lên, không ai phát hiện ra cô ấy. Cô ấy chết bên sự lạnh lẽo ở dưới đáy biển, và rất sợ cảm giác ngộp thở=> rất sợ chết nhưng vì những trái tim lạnh giá, bản mặt thờ ơ của những người xung quanh đã ép cô đến đường cùng
Mình thì nghĩ nó ở đây chính là những lời trêu ghẹo, những trò đùa ác ý của người đứng trên bờ. Và khi cô ấy nhảy xuống biển đã không kịp nữa rồi. Họ đã giết chết 1 sinh mạng
22.09.2022 Bằng một phép màu nào đó đã mang mình đến đây, tên bài hát khiến mình bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Bây giờ thì nội dung bản nhạc này làm trái tim mình thắt lại, một chút, một chút thôi, mình không khóc đâu. Cảm ơn vì đã đem đến cho thế giới của mình, một bài nhạc nhẹ nhàng mà thấm thía tới vậy.
nghe bài hát mà cảm nhận được cảm giác của cô gái từ từ chìm xuống đáy biển , dần dần chìm sâu vào im lặng ,chầm chậm lắng xuống rời bỏ thế giới bên trên đầy đau khổ kia . không kịp , không kịp nữa rồi . Tâm trạng không ổn định nghe bài này muốn tự tụ theo luôn
Nghe bài này nhớ tới hai người. Một là chàng trai năm ấy thả trôi tuổi 28 của mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Một người là Dịch Dao với nỗi uất hận những kẻ tội đồ chưa 18. Một người là thật.một người là ảo, nhưng lại day dứt không thể quên được
Người hỏi tôi tại sao lại thích biển ư? Vì biển kia cũng rộng lớn như bầu trời vậy. Nó có thể ôm hết thảy vui buồn, hạnh phúc, bi thương, tuyệt vọng của người. Nhưng bầu trời kia thì xa quá, tôi chỉ có thể ngước nhìn. Còn biển ấy à, nó chẳng phải đang đứng trước mặt tôi sao. Hơi thở của biển vuốt ve mặt tôi, bàn tay của biển lưu luyến bước chân tôi, nhưng tại sao tôi chỉ thấy màn đêm đen kịt phía trước thôi, làm gì có tia hi vọng nào xót lại. Có những người sợ biển, sợ cái cảm giác cát biển đang dần trôi đi dưới chân rồi lại những cơn sóng ập vào. Chân tôi yếu lắm, không đủ sức chạy trốn. Lòng tôi đã lạnh, sao đủ sức quay lại. Thế nên, xin đừng chê trách, giễu cợt, vì Người chẳng phải tôi.
Lúc mới đầu nghe bài này thấy giai điệu rất rất hay, nhưng lúc đọc từng dòng dịch nghĩa lại sởn gai óc lên cả. Càng nghe, nhất là lúc bị áp lực, mệt mỏi nhất thì bản thân như bị nghẹn đi, không thể thở nổi. Tâm trạng bị ảnh hưởng bởi nhạc...
Tôi cũng rất thích biển ! Tuy rằng biển cả vô cùng vô tận khiến tôi cũng cảm thấy lạc lối, sợ hãi nhưng nếu so với những áp lực hiện tại thì tôi vẫn muốn hòa mình vào dòng chảy của nó. Nếu một ngày thực sự tôi không chịu nổi nữa, tôi cũng sẽ chọn biển làm nơi kết thúc mọi thứ ......
@@ThuNguyen-bl5jz mình còn vài chuyện muốn hoàn thành rồi mình sẽ đi theo mẹ của mình, đau đớn khó thở sẽ qua nhanh thôi rồi mình sẽ được bình yên mãi mãi, mình sẽ ko còn phải chịu đựng mọi dày vò mọi đau đớn nữa 😄😄😄😄😄
Tôi củng mệt mỏi lắm thực sự mệt mỏi với thế giới này. Tôi bất lực với thế giới tàn khóc này chắc chỉ có cái chết mới kết thúc tất cả. Mới đem chúng ta không còn ưu phiền đau buồn như vậy.
Ngồi trên cát ngắm sóng biển buổi chiều hoàng hôn, thêm chút rượu, thêm chút nỗi buồn, tâm tĩnh lặng.... tiếng sóng sao mà thê lương đến thế, là sóng hay chính em?
Tựa như lời của biển , giữa không gian đẹp đẽ, trăng soi sáng mặt biển rì rầm sóng vỗ, người đơn độc dẫm trên bờ cát ướt đẫm, người mang nét buồn đẹp đẽ đến cô liêu, thấy gương mặt người cười trong nước mắt , trăng lên cao rọi vào mây, người tiến vào lòng biển ,dang tay ôm lấy làn sóng, người thích hơi thở lẫn trong gió biển, người nói tro cốt vốn nên chôn vùi trong lòng đại dương, người nhẹ hỏi sau khi chết sẽ đi về đâu? nơi phương xa ấy liệu có ai yêu thương người? Sóng vỗ ướt tà váy trắng của người, nó muốn người trở về , sóng xua tan vết máu, nó muốn cho người một hơi ấm , thế gian này đã vứt bỏ người , còn có thể tiếc nuối thêm điều gì , hết thảy người đều buông bỏ , linh hồn của người dần tan rã trong lòng biển , cơn sóng đau sót " không kịp , không kịp nữa " , tan người run lên , " không kịp nữa , không kịp nữa rồi" , không ai đến cứu người cả, vị mặn của biển bất lực lấy đi từng hơi thở của người, trái tim người thắt chặt đến đau buốt , ánh trăng kia vốn đã mờ ảo giờ càng xa vời hơn , lồng ngực người như xé đi từng mảnh , người thật sự ghét cảm giác ngộp thở, biển vẫn rì rầm vỗ sóng, hát cho người một khúc thở than không ai biết... Lòng người trên bờ bạc bẽo tới mức khiến biển còn ấm áp hơn vô vàn. Biển thương xót người, họ thì không . Biển muốn người quay về , họ thì càng chẳng quan tâm người tồn tại hay không...
Tôi không hiểu tại sao khi tôi ngắm nhìn con người tôi yêu sâu sắc, tôi lại mở bài hát này nghe. Anh ấy quá hoàn hảo, quá tài giỏi, quá nhiều người mến mộ, vậy thì tôi làm sao có thể xứng chứ. Tôi mở bài hát này để làm gì? Các bạn có thể chẳng đoán ra đâu, bởi vì đến tôi còn không biết nữa, không biết tại sao tôi lại mở bài hát này, và không biết tại sao tôi lại yêu anh ấy nhiều đến vậy....
//3.9.22// Nghe bài này xong tôi nhớ lại mình của ngày đó, khoảng thời gian mệt mỏi nhất, bao lần muốn rời bỏ thế gian này , cảm thấy sợ hãi thế gian , mệt mỏi với bản thân, với tâm hồn, với mọi thứ..tự hỏi rằng sao thế gian này đối xử với mình tàn nhẫn thế.. Đáng Lẽ mình nên được lớn lên như bao đứa trẻ khác không phải đối mặt với sự hiểm ác, xấu xa của con người và thế gian này .Hủy hoại 1 đứa trẻ khiến nó từ 1 đứa bé hồn nhiên, ngây thơ phải đối mặt với thế gian này, phải trưởng thành . Để rồi nó phải khoác trên mình một áo giáp, một mặt nạ với mọi người ,với thế gian chỉ để bảo 1 vệ nó khỏi sự xấu xa.Nó biến đổi, nó học được phải mạnh mẽ, nhưng vết thương đó không bao giờ phai.Nó phải đối mặt với điều đó ròng rã 9 năm trời cũng là 9 năm đối mặt với sự xấu xa của lòng người. Tự hỏi sao con người ấy sao lại làm vậy với nó và những người kia sao lại đối xử với nó như vậy ...Đứa trẻ ấy đơn giản là chỉ muốn sống bình yên để trôi qua cuộc đời này thôi. Sao lại khó thế .Nó cố lôi lết tâm hồn đầy vết thương ấy qua bao năm trời , mặc cho mọi thứ bủa vây. Nhưng càng đi nó càng mệt , tới cái năm ấy nó thật sự mệt mỏi, chỉ muốn rời bỏ thế gian này cho rồi , bao lần suy nghĩ bản thân tự.t.ử, để thể xác, tâm hồn này chìm vào dòng nước sâu mãi mãi , biết là nơi ấy lạnh lẽo, nhưng còn đỡ hơn trên bờ phải đối mặt với sự xấu xa của thế gian nữa .Thôi thì để dòng nước ôm lấy thân mình, cho mình chút ấm áp. Lúc ấy tôi cũng tự hỏi sẽ có ai dang tay ra ôm lấy tôi, cứu vớt tôi 1 lần không, sẽ thấu hiểu tôi 1 lần chứ. Nhưng Không, chả có ai cả , chỉ có chính bản thân tôi mới cứu vớt tôi khỏi bóng tối được thôi.Và Tôi đã làm được, mặc dù quá trình khó khăn, đã dũng cảm đối mặt với điều đó , h tôi sống thờ ơ với mọi thứ, xa lánh với mọi người hơn. Nhưng tôi bây giờ cảm thấy ổn .Sẽ sống sao cho bản thân thoải mái .Không đối xử hết mình với ai để ko lấy đau khổ nữa .Mặc dù đôi lúc cô đơn ,nhưng tôi yêu sự cô đơn, yêu yên tĩnh và ở 1 mình. Cũng từng tạo cho mình nhiều chiếc mặt nạ ,mạnh mẽ.Nhưng h bước ra khỏi bóng tối, tôi cũng để bản thân thoải mái hơn, chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ nữa, đôi lúc như kẻ ngốc, sống như 1 đứa trẻ để bù lại phần tuổi thơ bắt buộc phải trưởng thành.Bước ra được bóng tối 1 năm rồi, mà cứ ngỡ như cả thế kỷ, nhìn lại quá khứ cũng ko còn đau khổ nữa, ký ức cũng dần phai nhòa,chắc đây là cơ chế bảo vệ tâm hồn tôi. Bây h tôi tập trung vào sở thích của mình, tìm được rất nhiều nguồn sáng cho mình , mặc dù những người ấy tôi chỉ có thể nhìn qua màn ảnh, ko thể chạm đến .Nhưng họ còn cho tôi nhiều ấm áp hơn là những ng xung quanh tôi. ____________ Quá khứ trải qua điều gì tôi ko thể nói ra , tôi tự chôn nó trong lòng mình mãi mãi .Để nó chìm vào giấc ngủ sâu đi.Vết thương lành rồi, nhưng nó đã thành một vết sẹo ko thể xóa.Viết ra được rồi,giải tỏa được nỗi lòng bao năm rồi. Buông Bỏ được rồi .Sẽ cố sống, Sẽ cố yêu thế gian 1 lần nữa.
Nghe bài này + với cái ảnh nền làm cho mình đột nhiên liên tưởng đến câu chuyện của Nam Khang. Nhớ a rất nhiều. Nguyện cho năm tháng yên ổn,một đời bình an! 09:14 (GMT+7),06/05/2021
@@nudlemlemmlem3001 đáy biển chứa nhiều hơn một thứ, ai đi lặn biển rồi sẽ hiểu. Sự tĩnh lặng của sóng biến chỉ là an bình giả dối. Thật ra cũng tùy người, thích tĩnh lặng hay rực rõ.
Bài này khi nghe làm tôi liên tưởng đến cảm giác, cảm xúc, suy nghĩ, khóc ko dc cười ko xong của một người sắp trầm mình vào đáy biển. Là tâm tư của một người sắp tự tử, đến lúc sắp chết cũng ko một ai, vì lẽ họ đã bị lãng quên ngay cả khi trước mắt mọi người. Tôi hiểu cảm giác này, vì tôi cũng giống như vậy, cảm giác này mỗi đêm đều tái hiện, nó rất đáng sợ, nhưng cũng rất tôn nghiêm
Từng có khoảng thời gian cảm thấy bản thân đang dần chìm xuống đáy biển, xung quanh không có ai cả, cũng chẳng có cái gì, chỉ có nước, ánh mặt trời ở một nơi rất xa, không ai cứu mình, không có gì để bám víu nhưng buồn một cái là bản thân thậm chí còn không giãy giụa nữa, triệt để tuyệt vọng và mệt mỏi, mình cứ chìm mãi mà vẫn không chạm tới đáy biển. Không sao, dù sao cũng qua rồi, nhưng nghe bài này lại nhớ tới cảm giác nghẹt thở và áp lực đấy. Nếu bạn thấy một người đang muốn rời khỏi thế gian này, xin hãy cho họ một cái ôm thật chặt nha, ít nhất hãy cho họ một chút hi vọng thôi.
Càng lớn càng cảm thấy mờ mịt với cuộc sống này. Tựa như càng lớn càng bước sâu vào mê cung. Tôi luôn muốn khi chết được thả tro cốt về với biển, chẳng mong kiếp sau hoá thành gì, chỉ muốn an tĩnh như vậy.
Bất cứ khi nào tôi đau lòng, mệt mỏi, muốn khóc nhưng không thể khóc được, tôi luôn bật bài hát này, đọc từng comment của các bạn và khóc một trận thật to. Bài hát này vừa khiến tôi cảm thấy bi thương nhưng vừa có thể chữa lành cho tâm hồn tôi được thoải mái. Nghe lần đầu tôi khóc rất nhiều vì cảm nhận được sự bi thương bài hát đem lại, nhưng nghe nhiều lần lại khiến tôi cảm thấy thật bình yên, thật thoải mái. Tôi mong rằng, mọi người đọc được comment này cũng sẽ như thế và mong mọi người có một cuộc đời thật an yên, nhận được mọi điều tốt đẹp và có sức khoẻ tốt ❤
Tui cũng như bạn vậy. Lần đầu nghe bài này trong tâm trạng tồi tệ nhất, chỉ muốn chìm sâu vào trong biển. Nhưng trách nhiệm nên vẫn phải ở lại. Càng nghe càng cảm thấy bình yên, có một chút bi thương lướt qua trong lòng. Nhưng cảm giác lại là nhẹ nhõm...
Một năm trước nghe bài này đã bật khóc vì thương xót cho cho cô gái trong bài hát . Thật không ngờ , một năm sau quay lại chính mình lại mang tâm trạng của cô gái ấy nghe bài hát này . Phải chăng ... Cảm xúc thương xót ban đầu đã trở thành sự đồng cảm . " Linh hồn chìm sâu vào tĩnh lặng . Không một ai đánh thức ."
"Không kịp, không kịp nữa" đã tổn thương thế nào mới viết ra những lời này, có nhiều người nói có thể bù đắp, có thể chữa lành. Tôi hỏi mọi người chữa thế nào khi đâm vào tim, bù thế nào khi đẩy người xuống vực sâu.
Mỗi lần nghe bài này là mình đỏ cả mắt nghẹn cả cổ...... Bài này là tâm trạng của người đau khổ tuyệt vọng đến nổi muốn tránh xa thế giới ồn ào đau khổ "lạnh lẽo" , chỉ muốn về lại với đáy biển yên tỉnh "ấm áp" .... Tuyệt vọng chán nãn mọi thứ..... Bài hát cực kì hay.....
2 năm trước mình bắt đầu đêm nào cũng nghe bài này đến tận giờ mỗi khi buồn lại nghe, cảm giác như nghe xong có thể rút hết mọi nỗi buồn ra phát tiết một lần, cảm ơn Đáy Biển
Nữa đêm tự nhiên nhớ đến bài này vì vô tình nghe ở đâu đó lúc chiều, đọc lời mà rớt nước mắt nhưng người chung tay tạo ra bài hát này thật sự đã đặt mình vào bản thân của cô ấy
Tôi đã cố gắng cầu xin bản thân đừng tự làm mình đau vs khóc, rất bất lực không bt phải làm sao Muốn nói ra cho người ấy nhưng mỗi lần muốn bật ra một từ nước mắt cứ muốn tuôn rơi, kiềm chế cảm xúc càng muốn khóc thật nhiều." Làm ơn đừng khóc nữa đc không, mệt lắm rồi"😔 Sống cũng như chết đi
Mình biết đa số mọi người tìm đến bài này đều đang buồn và tuyệt vọng, mình cũng vậy. Nhưng hi vọng mọi người đều bình an vui vẻ, mình cũng sẽ cố gắng. Nhất định 💪💪💪
Năm 2020, tớ gặp cậu trước cổng trường. Lúc đấy tớ thấy cậu đứng cạnh một bạn nữ nên chẳng dám trò chuyện làm quen, lại sợ bạn nữ ấy nghĩ sai rồi nghĩ tớ kinh tởm vì nam lại có ý đồ với nam. Nhưng rồi vài tuần sau tớ mới biết bạn nữ ấy chỉ là chị họ của cậu. Thế nào mà tớ lại được phân cùng lớp với cậu, mỗi tội đứa bàn trên, đứa bàn dưới. Tháng 2/2020, nhà trường phân bố kí túc xá cho học sinh thay vì phải chạy xe về nhà hàng đêm. Tớ không may mắn như Nam Khang mà được ngẫu nhiên chung phòng với cậu đâu, cũng do tớ xin thầy chủ nhiệm cả. Tớ nấu ăn, dọn dẹp, thấy cậu về là lật đật chăm lo. Tháng 5/2022, cậu bắt đầu ngỏ lời tớ trong một con hẻm gần trường, tớ vừa vui mà vừa sợ, vui vì được bên người mình thầm thương mà sợ vì bị khoảng cách giới tính. Suốt khoảng thời gian quen cậu, nói không ngoa vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa chua chát đến nát lòng. Đến tận tháng 3/2023, gia đình hai bên biết tin vội ép ta chia tay. Tớ không nỡ nhưng cậu cũng nỡ. Giữa cái đêm khuya đến lạnh thấu xương, điện thoại tớ bừng sáng lên vì tin nhắn “Chúng ta chia tay đi, mẹ anh biết rồi”... chà đau đến nhường nào. Cười thầm rồi vứt điện thoại sang một góc. Đến tháng 5 năm 2023, cậu công khai mối quan hệ với một bạn nữ xinh xắn... tay nắm tay, đầu tựa vai mà chụp vô vàn bức ảnh. Tự hỏi ai ngỏ lời rồi ai rút lời.. Sau tất cả tớ không trách cậu sai, người sai là tớ, nhưng tớ cũng đau vì vốn dĩ trong mối quan hệ này không có công bằng rồi..
Cảm giác rơi xuống biển không tốt chút nào từng chút từng chút một , nếu không có ai cứu bạn hãy tự cứu chính mình, ngày mai của tương lai sẽ tốt hơn tuy hơi mệt chút . Dành cho những ai đang nghe bài này mà tiêu cực .Hãy yêu đời lên nhé cố gắng lên nhé bạn🥰 chết đuối đau lắm đấy, thật!
Tôi rất thích biển.. Đến khi mất đi tôi cũng muốn hòa với biển, tuy biển lạnh lẽo nhưng vẫn ấm áp hơn lòng người kia... Tôi kh muốn luân hồi tại thế gian này nữa đâu 😊 chỉ muốn hòa vào làm một với biển mãi không tách rời !
Tôi nghe bài hát này dường như mỗi ngày. Ban đâu từng câu hát từng giai điệu cứ như bóp chặt trái tim, những kí ức sấu xí lại ùa về. Nhưng khi nghe càng nhiều nó lại mạng đến một hương vị khác đó là bình yên, là buông xuôi. Lời ca vỗ về trái trai đầy đâu thương tuyệt vọng. Lặng im nhắm nhẹ đôi mắt rũ bỏ buồn phiền thưởng thức từng gia điệu. Đôi với ng khác hát buồn đến bi thương với riêng tôi thì khác hát giờ chỉ lặng như ngọn sóng nhỏ. Tự hỏi do quá quen thuộc với câu từ hay trái tim chẳng còn cảm giác được đau thương.
Nghe lại bài hát này, tôi lại nhớ đến người con trai đã gieo mình vào dòng nước năm ấy Người thì bên vợ đẹp Người ở dưới dòng sông 35t qua rồi Nam Khang à, đừng đợi nữa anh nhé❤
Một năm sau quay lại đây, có lẽ giờ đây đã lên lớp 10, biết đc lớp mk học. Chúc bản thân cố gắng hết mình, đậu trường THPT mong ước và vào lớp mk muốn, kiên trì ta sẽ có đc tất cả!!
Nổi bi ai của bài hát kiến tôi nhớ về ng con trai tên Nam Khang, chàng trai lỡ yêu một ng con trai khác, họ từng yêu nhau từng hạnh phúc ấy vậy mà vì cái gọi là định kiến xã hội ,cái luật tự nhiên. ng Con trai đã bỏ mặc lời hứa mà cưới vợ. Nam Khang từng nói với hắn "Em Đợi Anh Tới Năm 35 Tuổi " nhưng chưa tới 35 thì cậu đã giao mình xuống dòng nước lạnh lẽo như ngày hắn nói chia tay
Tôi nhớ từng có 1 Nam Khang nhìn người mình yêu cưới người khác, hứa đợi người đến năm 35t nhưng cậu đã chọn cách gieo mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Tôi nhớ từng có 1 Dịch Dao bị mọi người chà đạp bị mọi người ép đến đường cùng, để rồi cô bỏ lại thanh xuân của mình mà gieo người xuống dòng biển vô tận.
Trung H của mình đi Huê chơi ở biển Thuận An và ra đi mãi mãi… ngày sinh nhật của mình, mình mới đưa hài cốt anh về với Bố mẹ và quê hương a ấy… nghe bài này xong khóc như đứa trẻ vậy..!!!
*_Không cầu giàu sang danh vọng, chỉ cầu chút bình yên phút cuối đời_* *28/8/2022* Tròn 4 năm người tôi kính trọng nhất rời xa thế giới này, rời xa những cám dỗ, rời xa những đau khổ, rời xa những con người giả tạo và rời xa cả tôi. Ngày chị đến thế giới này thật lặng lẽ và ngày chị đi cũng thế. Chẳng ai biết chị đã chịu đựng nỗi đau ra sao chỉ biết ngày chị tất cả đều thật bình yên, không đau đớn, không quằn quại, chỉ một giấc ngủ....có lẽ đó là sự giải thoát nhẹ nhàng nhất cho chị♡ _"Khi cận kề cái chết chị mới thấy nó không đáng sợ"_
Cứ mỗi lần nghe bài này là tui nhớ đến Nam Khang, huhuhu, cả tuần nay chỉ nghe đi nghe lại bài này với Muốn Chết Nhưng Lại Không Dám của Tỉnh ca thoi. Nhờ nghe xong nên tối nay quyết định chủ đề tuần này là Đại Dương luôn, xíu đi vẽ up liền mới được.
Tôi nghe lại bài này, nghĩa là cảm xúc tồi tệ đó lại đến. Ngay bây giờ đây, tôi ước mình có thể chìm dưới đáy biển mà từ từ chết đi. Bây giờ đang sống thì có khác gì đã chết đâu? Tôi nói ai nghe thấy, ai hiểu tôi, tôi là ai trên cõi đỡi này, tôi sống vì mục đích gì? Khi người ta bất ổn, đều tìm về gia đình để yên lòng. Tôi tìm đi đâu khi chính gia đình làm tôi bất ổn? Hay là bởi vì tôi không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài nên họ nghĩ tôi chai sạn với lời nói độc ác đó rồi. Lẽ nào tôi phải gào thét lên rằng tôi đang rất không ổn thì đó mới gọi là đau lòng ư? Nếu nỗi đau mà nói ra được bằng thành lời thì đó còn gọi là nỗi đau ư? Hay thế nào mới là nỗi đau? Nỗi đau của ai hơn nỗi đau của ai? Ai đúng? Ai sai? Tôi, người sai chính là tôi, tôi sống trên cõi đời này đã là một sai lầm rồi. Nếu sống đã là sai lầm rồi thì có gì đúng đâu, tại sao không chết? Tôi còn hy vọng gì vào thế giới này? Hả, tôi hy vọng gì. Chỉ là tôi không có đủ dũng khí để chết, tôi sợ đau, tôi sống đã đau rồi nên chết còn đau hơn. Tôi không xứng đáng được hạnh phúc ư? Tôi làm gì có lỗi với thế giới này ư? Tại sao người ta hỏi tôi không cười? Tôi cười cái gì? Nếu người ta nói tôi khóc, tôi sẽ làm. Nhưng mà tôi cười vì cái gì? Cái gì đáng để tôi cười? Tôi không biết. Tôi biết bạn của tương lai chắc chắn sẽ còn quay lại, trừ khi cái kênh này biến mất. Nếu như lúc đó bạn vẫn còn đau khổ, tôi không biết nói gì. Bạn đã trải qua nhiều lần đau khổ rồi, thêm một lần nữa chẳng có gì cả, vẫn mang bản chất như thế thôi. Tôi không biết, vì giờ tôi đang rất không ổn tẹo nào, tôi không có một ai để chia sẻ, không ai hiểu những lời tôi nói. Họ luôn mặc định tôi sai, tôi biết mình rất điên khi viết những dòng này. Mọi hôm tôi chỉ chia sẻ và để chế độ chỉ mình tôi, nhưng tôi khao khát có ai đó nói với tôi sẽ ổn, nhưng chưa có một ai cả. Tôi như một con ngốc tự tâm sự với chính mình, huyễn hoặc trong thế giới riêng, nếu tôi điên cũng được. Ít ra tôi có thể tưởng tượng ra những điều hạnh phúc. Tôi mong bạn sẽ không còn thế này nữa, tôi mong bạn hạnh phúc, tôi mong bạn yêu thương chính bản thân mình. Không ai yêu thương bạn thì bạn có thể tự yêu lấy chính mình.
Nếu ko có người thân thấu hiểu, vậy chúng ta hai kẻ xa lạ có thể chia sẻ với nhau , có thể nói mà ko ngại ngùng . thật lạ thường rằng giữa biển người mênh mông này lại có thể gặp đc một người cùng chung nỗi khổ ( nếu bạn muốn có người chia sẻ , thì mình ở đây )
Tôi cũng không phải người dễ dàng nói ra những tâm sự của mình đến tận bây giờ bạn bè hay ng thân xung quanh cũng không biết tình trạng trong tôi như thế nào ngoài mặt vui vẻ nhưng có lẽ cơ thể và tinh thần của tôi đang nứt vỡ từng ngày , tôi k nói vì tôi không nghĩ họ sẽ hiểu thực ra có lần tôi đã nói ra 1 chút cho mẹ nhưng lại khiến tôi tổn thương hơn nên đã không còn đủ can đảm để chia sẻ nữa rồi :< Tất nhiên sự lưu luyến của tôi với thế giới này vẫn còn có lẽ đó là thứ đã níu kéo tôi lại . Tôi cũng mong bạn và chính tôi có thể sống hạnh phúc sau này và bản thân sẽ được yêu thương không chỉ mình mà còn cảm nhận được sự yêu thương từ cả mọi người nữa . ❤
Hôm nay, 22/8/2022. Tôi chỉ là 1 con người nhỏ bé giữa hàng vạn người ngoài kia. Năm 6 tuổi tôi muốn mình lớn lên thật nhanh để có thể làm mọi thứ mà người lớn thường làm. Đến năm 16 tuổi, tôi rất háo hức vì chỉ còn 2 năm nữa là tôi sẽ đủ tuổi để tự đưa ra quyết định cho cuộc sống của mình. Còn bây giờ tôi đã 22 tuổi, tôi cảm thấy chênh vênh, lạc lõng giữa dòng đời hối hả, tôi mệt mỏi vì phải gồng gánh tất cả, tôi muốn khóc, khóc thật to để trút bỏ hết những nỗi niềm trong tôi. Nhưng tôi nhận ra giờ đây mình đã là 1 người đàn ông. Rơi nước mắt là 1 điều cấm kị. Bất chợt tôi nghe được bài này, mặc dù chưa hiểu được ý nghĩa của bài hát nhưng nước mắt tôi đã lã chã rơi bởi giai điệu buồn da diết này. Chỉ hôm nay thôi, tôi chỉ yếu đuối 1 hôm nay thôi. Rồi ngày mai tôi sẽ lại mỉm cười với tất cả.
Đáy biển là nơi gieo mình của ban nhiêu nỗi buồn thì càng là hi vọng của bao nhiêu người vì vậy đừng ai có suy nghĩ tự tử hi vọng sẽ có ngày thành hiện thực rồi sẽ có người tôn trọng bạn
Từ lúc sinh ra…cầm bát gì , ăn cơm gì , trải qua chuyện gì , gặp những ai , kết hôn với ai , phải chia lìa với ai điều đã được định sẵn rồi ! Kịch bản của đời bạn vốn đã được xem qua ở thiên đường rồi , bạn đã thấy được hết mà vẫn trọn kiếp này Là bởi vì trong cuộc đời này có thứ mà bạn cảm thấy xứng đáng ! Người đến bởi nợ đầy người đi bởi duyên cạn , hà tất phải cưởng cầu
mỗi người đến với thế giới này đều vì một lý do nào đó , đều có một sứ mệnh cần hoàn thành , vậy nên mạnh mẽ lên các bạn nhé mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi , cố lênnnn
Nhẹ nhàng a~ Dòng người tuy nhiều nhưng lại lạnh~ Hiện thực rất tàn khốc~ Quá vô tình. Biển nhìn tuy lạnh lẽo cô đơn nhưng nó lại ấm áp lại trong xanh như thế~ Nó vỗ về linh hồn ấy~ Bụi về với bụi đất về với đất~ Thiên nhiên không phải bàn đạp. Thiên nhiên là nơi bao bọc chúng ta
“Đáy biển là một nơi thật lạnh lẽo cô đơn và cũng thật là ấm áp...?,tôi nguyện gieo mình dưới đại hải dương,đáy biển sâu thẳm không phải để ng khác không tìm thấy...tôi không vất vưởng trên trần gian,không lang thang trong màn đêm tĩnh lặng....mà là vì tôi muốn đc các linh hồn hay sinh vật nhỏ bé kia an ủi...trao cho tôi sự hạnh phúc,ấm áp cuối cùng ở nơi lạnh lẽo,cô độc nhất....”
"Tôi tưởng mình như kẻ du hành, trôi dạt giữa chốn nhân gian đông người với những cảm xúc giả tạo. Tôi muốn dừng cuộc hành trình này lại, hòa làm một cùng những cơn sóng của đại dương mà trôi đi khắp tứ phương. Không một ai biết, không một ai hay. Ngay cả khi tôi đã chìm nghỉm xuống đáy sâu tâm tối, cũng không một ai vươn tay ra cứu giúp. Tôi không biết chết thì sẽ về đâu, cũng không biết bên đó có hạnh phúc mà kẻ lữ hành như tôi đang tìm kiếm hay không. Tôi chỉ biết tôi muốn thoát khỏi vòng lặp này - một vòng lặp vô tận"
Nam Khang của tôi, Bạch Khởi của tôi. Nước sông như lòng người lạnh lẽo nhấn chìm anh, người ta chỉ yêu thương anh khi anh chết đi. Anh chìm xuống đáy sông tối tăm như vậy, anh đã sợ hãi đến mức nào? Chàng thiếu niên tốt đẹp đến nỗi thế gian này không xứng đáng có được anh, lời hẹn 35 tuổi đã quá hạn rồi, đừng chờ nữa, nhé anh.
Một kiếp người đã khiến ta cảm nhận hết bao mệt mỏi và sự chán nản Có lẽ ta tồn tại vì kiếp trước thân ta mang nợ chưa trả hết Chỉ mong kiếp sau thân ta đừng tồn tại nữa Tan vào đất trời không luyến tiếc hồng trần không cần ai biết đến không cần nơi để về.
Thế gian này sao lại mang đến bi thương cho nàng....!!!😢 Dù cuộc sống này có tàn nhẫn đến đâu với nàng thì ta vẫn mong nàng sống tốt, đâu đó trên thế giới rộng lớn này vẫn sẽ có người yêu thương nàng nhất , .... Lạc quan lên nào mấy công chúa đang nhìn vào dòng viết này... Các nàng vẫn là công chúa của bố mẹ đấy thui ....😅 Không ai thương bạn thì để tui thương cho 🌺 ..........Ahihihihi.......
Nghe bài này tự nhiên lại nghĩ đến Nam Khang (đợi anh đến năm 35 tuổi) tuy trầm mình xuống sông nhưng bài này làm mình liên tưởng đến Nam Khang trầm mình dưới dòng sông lạnh lẽo, thật cô độc. Nghiện bài này mất rồi
@@thuhangpham4231 Nam Khang Bạch Khởi, bạn có thể tìm nghe ca khúc Em chờ anh đến năm 35 tuổi. Đây là chuyện tình có thật mà mỗi khi nghe tới nó mk lại đau lòng
"Nếu có thể, hãy đem tro cốt của em rải vào trong biển, cả đời em đều rất thích phong cảnh trên biển, thích biển rộng có thể tùy ý mà giải tỏa, thích vẻ đẹp khi nó yên lặng bầu bạn cùng trời chiều Mỹ nhân ngư là nhân vật em thích nhất khi còn bé, bởi vì nàng ra đi thật tiêu sái, cũng không vì tình cảm với người mình yêu mà trì hoãn. Cũng sẽ không vì tình yêu mà quay về. Em nguyện hóa thành bọt biển trôi vào trong biển rộng, hòa thành mưa bụi đi về một thế giới khác." _Chu Thiên Dật (Cố nhân thành tro). Mỗi khi nghe Đáy biển lại nhớ đến tiểu Chu. Cô gái ấy từ đầu đến cuối đều đáng thương, yêu một người hơn cả bản thân mình, cũng vì người đó mà tuyệt vọng, đau khổ đến cùng cực, đến cuối cùng lại chọn ra đi để giải thoát cho một đời thống khổ.
Chỉ là... lâu lâu lại chợt nhớ về người. Có lẽ tôi đã cảm thấy an toàn khi ở cạnh người, chỉ khi ở cạnh người, dù là tôi không nên như thế. Cảm xúc là thứ không thể nào kiềm lại và che giấu. Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi. Chỉ mong người một đời vui nhiều hơn sầu và thật lòng hạnh phúc.
Nước biển lạnh lòng người còn lạnh hơn, cớ sao vẫn hy vọng chờ đợi để nhận lấy cái lạnh lẽo về mk , biết rõ ko có kết quả vẫn cố chấp chờ đợi nhưng vẫn là chờ ko kịp đi , một người ra đi một người mới mở lòng chẳng phải rất vô tâm hay sao. Cuộc đời cx rất vô tâm , chẳng ai cần cô gái ấy nữa , chắc chỉ có đáy biển mới là nơi thật sự ấm áp , mới thật sự dành hết tình cảm mà bao bọc xoá nhoà đi hết nỗi đau của cô gái bé nhỏ trong thế giới bảo là vô tận này, từng chút từng chút đi vào trong quên lãng, cô gái và biển là một , biển ôm cô gái bé nhỏ hết cuộc đời về sau này
16/10/2021 *Có nhiều người nói, họ không thích bản gốc của Sầu Riêng vì nghe quá u sầu, họ cũng quên mất rằng đó chính là bản chất của bài hát này. Trầm cảm, danh từ nghe thôi cũng đã thấy tuyệt vọng rồi.*
Mình nghe thoáng đâu đó, đây là một bài hát do một người mắc bệnh trầm cảm viết! Quả đúng, nó miêu tả cái sự lãnh lẽo cô đơn, cái sự muốn buông bỏ tất cả và chìm mình xuống biển sâu. Nhảy xuống biển không phải là chết, nó chính là để cho những con sóng táp vỗ nhẹ nhàng đu đưa. Bình yên, bình yên tới ngạt thở!
Nếu đc chỉ mong hoà tan vào biển cả. Niềm vui, nỗi buồn,hạnh phúc,tủi nhục… ở nhân gian này ko nguyện hứng chịu nhưng ko thể buông bỏ. Buồn 1 chút,mai lại 1 ngày mới….
Đáy Biển bản piano
ua-cam.com/video/2CJLbu56rRo/v-deo.html
Bài hát này có nội dung và ý nghĩa như thế nào vậy ad
@@NganHa-hr3ne lướt cmt đi cậu
可惜音乐好听却很少人知道
@@NganHa-hr3ne hình như là an ủi những người bị trầm cảm í bạn
[Pinyin] Đáy Biển - Nhất Chi Lựu Liên
Sànluò de yuèguāng chuānguòle yún
duǒzhe rénqún
pù chéng dàhǎi de lín
hǎilàng dǎ shī bái qún
shìtú tuī nǐ huíqù
hǎilàng qīngxǐ xiějī
wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
wǎng hǎi de shēn chù tīng
shéi de āimíng zài zhǐyǐn
línghún méirù jìjìng
wú rénjiāng nǐ chǎo xǐng
nǐ xǐhuān hǎifēng xián xián de qìxí
cǎizhe shī shī de shālì
nǐ shuō rénmen de gǔhuī yīnggāi sā jìn hǎilǐ
nǐ wèn wǒ sǐ hòu huì qù nǎlǐ
yǒu méiyǒu rén ài nǐ
shìjiè néng fǒu bù zài
zǒng ài duì liáng báo de rén chězhe xiàoliǎn
ànshàng rénmen liǎn shàng dū guàzhe wúguān
rénjiān háo wú liúliàn
yīqiè sàn wèi yān
sànluò de yuèguāng chuānguòle yún
duǒzhe rénqún
liū jìn hǎidǐ
hǎilàng qīngxǐ xiě jī
wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
línghún méirù jìjìng
wú rén jiāng nǐ chǎo xǐng
nǐ xǐhuān hǎifēng xián xián de qìxí
cǎizhe shī shī de shālì
nǐ shuō rénmen de gǔhuī yīnggāi sā jìn hǎilǐ
nǐ wèn wǒ sǐ hòu huì qù nǎlǐ
yǒu méiyǒu rén ài nǐ
shìjiè yǐrán jiāng nǐ pāoqì
zǒng ài duì liáng báo de rén chězhe xiàoliǎn
ànshàng rénmen liǎn shàng dū guàzhe wúguān
rén jiān háo wú liúliàn
yīqiè sàn wèi yān
láibují láibují
nǐ céng xiàozhe kūqì
láibují láibují
nǐ chàndǒu de shǒubì
láibují láibují
wú rén jiāng nǐ dǎlāo qǐ
láibují láibují
nǐ míngmíng tǎoyàn zhìxí
*" Mặt biển đang tỉnh lặng cớ sao cơn sóng kia lại kéo tới?. Tôi vẫn đang yên bình, tại sao người lại đến rồi lại vội đi?."*
Hoạ Y cho xin hình với đẹp rứa
Cách đây không lâu tôi cũng như bạn nhưng mà là người dưng.
Đang đi ăn với mẹ về, trong dòng người vội vã ánh mắt tôi bắt gặp ánh mắt anh tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mắt chạm mắt nhưng lại chẳng thể nói với nhau một câu nào ngay cả một cái vẫy tay cũng không thể trao cho nhau được. Thế rồi chúng tôi lướt qua nhau cảm giác trong lòng anh tôi không biết rõ nhưng ở trong lòng tôi tự lúc nào đã có anh, tựa như ông trời cố ý trêu người.( là một người trọng tình cảm nên sau khi chia tay nyc tôi đã hoàn toàn tự đóng băng trái tim mình ) anh như vậy mà lại vô tình xâm nhập vào trái tim tôi khiến tôi đau đớn tôi muốn vẫy tay chào anh nhưng đã không kịp nữa rồi
mn có ai giống tôi không vì một người dưng mà tự làm mình đau đớn, không thể trách ai chỉ có thể trách trái tim này quá dễ động lòng, tôi thích rất nhiều người nhưng trong số họ ai mới thật sự làm tôi muốn hi sinh cho người đó
đến bây giờ tôi chia tay vs nyc đã được gần 4 năm rồi nhưng vẫn không thể quên được hình bóng của người đó trong tâm trí tôi
bây h muốn trách thì phải trách ai trách ai đây? trách nó là fuckboiz a.Tức á :)) cái thứ j đâu dô diêng
@@nguyeno2237 mình chưa bị như vậy bao giờ. Đọc mấy đoạn đầu mình thấy bi thương, vì mình cũng là một người coi trọng tình cảm và dễ động lòng á. Mà đọc mấy câu cuối mà cười như điên :)))))
@@cantrideabikeheh ờ đúng r ấy sinh ra mà có cái tính dễ động lòng khổ ghê luôn may mà cái tính tui nó dễ động lòng thôi chứ hong phải giống mấy con mẻ ra ngoài đường gặp trai cái là tớn lên(1 số thôi còn ai bị đụng chạm thì cho tui xin lỗi nha)
@@nguyeno2237 toi cũng từng mắt chạm mắt với 1 người không quen khi đi trên đường... toi với anh ấy lướt qua nhau rất nhanh, cái chạm mắt ấy chưa đến 1s nhưng làm toi nhớ mãi.
Tôi luôn nói với mọi người:”Nếu như tôi chết đi, tôi muốn thiêu cơ thể mình rụi thành tro. Tro tàn rơi xuống biển, không quay về cố hương, không nằm im lìm trong lòng đất, cũng không tái sinh nữa. Tôi sẽ không đến thế gian này thêm một lần nào nữa!”
Được
Nếu được làm lại tớ cũng không muốn lần nữa đâm đầu vào bể khổ, một đời khổ đau lúc đi chỉ còn lại những nỗi niềm tiếc nuối... tớ muốn làm 1 con sóng, 1 cơn gió tự tại đến thế, đáng ghen tị đến thế..
@@alinayurikisagi7537 vậy thì làm lại đi
Mọi người nói xem, có phải thế gian này quá tàn nhẫn với chúng ta ko? Tôi một chút cũng chẳng cảm nhận được sự vui vẻ mà thế gian này mang lại.........
@@aslytran6078 Hi vọng có thể cho bạn một chút hơi ấm, vì đọc cmt của bạn mình thấy đau lòng quá. Mong hạnh phúc sẽ đến thật sớm với bạn. Để bạn cảm nhận được vui vẻ trên thế gian. Thật sự hi vọng, hi vọng cho cả chính bản thân tớ nữa❤️
Mặc dù Đáy Biển có nhiều bản cover nhưng vẫn không bao giờ qua được bản gốc này, bản gốc nghe nhẹ nhàng nhưng lại tựa như có thứ gì đó nghèn nghẹn, day dứt, đau đớn mãi không thôi....
Đau đớn đau đớn
nốt cao khó ai đi mượt vậy ,ma mị kinh
Mình thích nghe bản cover của Lâm Thiên Kỳ ấy, giọng bạn ấy ấm mà buồn
Nghe muốn buông xuôi tất cả. Mấy bản cover kia là động lực, bản này đúng độc trị độc, nghe thoải mái
_Mọi người có còn nhớ 1 người con trai đã gieo mình dưới dòng sông Tương Giang không? Nhìn người mình yêu cưới người khác, tự nhủ rằng mình sẽ chờ người đó đến năm 35 tuổi nhưng cậu chọn cách gieo mình dưới dòng nước lạnh giá .Cậu đã chọn 1 nơi tĩnh lặng, yên bình. Nơi đó đẹp lắm đúng không Nam Khang?_
Mỗi lần nhớ tới anh ấy là lại muốn khóc
Ai vậy cậu hic
@@kimchihoang3008 Nam Khang bạn ạ
Tôi không mong tôi sẽ như anh ấy, nhưng tôi bất lực lắm...
S viết được chữ này v
"Không kịp, không kịp nữa", câu này lặp đi lặp lại như kiểu, sau những tổn thương mà người đời gây ra cho họ, họ chọn để hồn vùi chôn nơi đáy biển, không một ai đến kịp để cứu họ cả. Không một ai.
Có rất nhiều chuyện chỉ người trong cuộc mới thấu. Thế nên làm người, nếu không thể nói lời yêu thương thì cũng xin đừng buông lời cay nghiệt. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được lời phán xét của bạn đã tổn thương họ như thế nào đâu
Không kịp nữa
thật sự ám ảnh câu đó, như một lời thủ thỉ cuối cùng vậy
Không kịp, không kịp nữa...
Lựa chọn đã sai rồi.
MÌnh comment ý kiến cá nhân thôi.
Chúc bạn một buổi tối vui vẻ.
Tôi vừa đọc một bài cảm nhận về bài hát này ở Weibo Việt Nam, trước giờ tôi chỉ nghe và cảm nhận nỗi u buồn trong bài hát chứ chưa từng nhận ra bi kịch của người con gái trong bài. Phải đau khổ cỡ nào mới chọn biển là nơi an nghỉ cuối cùng khi rời khỏi thế giới này? Và cái nỗi đau ấy người ngoài như chúng ta sẽ không bao giờ hiểu được, vì vậy nếu giúp được thì hãy giúp họ vượt qua khổ đau. Còn nếu không giúp được thì cũng đừng mạt sát họ. Thế giới này đủ khổ đau rồi.
Giống nv n9 trong bi thương ngược dòng thành sông có thể mn nghĩ cách giải quyết của cô ấy là hèn nhát nhưng họ ch từng trải qua cảm giác cô độc đến cùng cực thì làm sao hiểu được?
Vào lúc 18 tuổi mình cũng muốn chọn biển để chết 😊
@@xuanao07.tranthi70 mạng sống của bạn là thứ tốt đẹp nhất mà bạn được nhận. Và thật may mắn nếu bạn đã nhận ra điều này, hãy mạnh mẽ lên nhé!
@@vanthituyethan6059 không kịp nữa
@@xuanao07.tranthi70 thật sự không kịp sao?
Sànluò de yuèguāng chuānguòle yún
duǒzhe rénqún
pù chéng dàhǎi de lín
hǎilàng dǎ shī bái qún
shìtú tuī nǐ huíqù
hǎilàng qīngxǐ xiějī
wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
wǎng hǎi de shēn chù tīng
shéi de āimíng zài zhǐyǐn
línghún méirù jìjìng
wú rénjiāng nǐ chǎo xǐng
nǐ xǐhuān hǎifēng xián xián de qìxí
cǎizhe shī shī de shālì
nǐ shuō rénmen de gǔhuī yīnggāi sā jìn hǎilǐ
nǐ wèn wǒ sǐ hòu huì qù nǎlǐ
yǒu méiyǒu rén ài nǐ
shìjiè néng fǒu bù zài
zǒng ài duì liáng báo de rén chězhe xiàoliǎn
ànshàng rénmen liǎn shàng dū guàzhe wúguān
rénjiān háo wú liúliàn
yīqiè sàn wèi yān
sànluò de yuèguāng chuānguòle yún
duǒzhe rénqún
liū jìn hǎidǐ
hǎilàng qīngxǐ xiě jī
wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
línghún méirù jìjìng
wú rén jiāng nǐ chǎo xǐng
nǐ xǐhuān hǎifēng xián xián de qìxí
cǎizhe shī shī de shālì
nǐ shuō rénmen de gǔhuī yīnggāi sā jìn hǎilǐ
nǐ wèn wǒ sǐ hòu huì qù nǎlǐ
yǒu méiyǒu rén ài nǐ
shìjiè yǐrán jiāng nǐ pāoqì
zǒng ài duì liáng báo de rén chězhe xiàoliǎn
ànshàng rénmen liǎn shàng dū guàzhe wúguān
rén jiān háo wú liúliàn
yīqiè sàn wèi yān
láibují láibují
nǐ céng xiàozhe kūqì
láibují láibují
nǐ chàndǒu de shǒubì
láibují láibují
wú rén jiāng nǐ dǎlāo qǐ
láibují láibují
nǐ míngmíng tǎoyàn zhìxí
我谢谢你
Đẩy top
*Một cái thâm tình hóa ra mấy năm trời, không nhiệt tình không nồng ấm, tĩnh mịch thầm lặng tựa như đáy biển, không đau không giày vò nhưng chìm đẫm chẳng thoát được*
Hay passed
cho mk xin câu này của bạn đc ko ạ ? mk sẽ ghi nguồn đầy đủ ạ
Tôi đã từng ước không gặp gỡ sẽ chẳng đau lòng ..rồi chợt nhận ra gặp một người là đau thương nhưng không gặp lại đau thương gấp vạn lần...
im mẹ mồm
@@filox5199 hahaha=)))
Dương tính rồi à bro
@@LinhNguyen-sg1ud ???
@@filox5199 tại sao
Với ng đã yêu và đang yêu, thì bài hát này kể về 1 ng bị tổn thương trong tình yêu.
Còn với tôi, nó như kể về cuộc đời 1 cô gái vùng vẫy trong cuộc sống đầy đau khổ. K ai giúp đỡ, những câu nói an ủi giả tạo. Cuối cùng chịu k nổi nữa. Buông tay
T cũng nghĩ vậy
Mình cũng nghĩ nói về cuộc đời chứ không hẳn là chỉ thất vọng về tình yêu.
xuyên suốt bài hát là cảnh cô gái mặc áo trắng đi về phía biển tự sát
Cùng cảm nhận
mình cũng không cảm thấy nỗi tuyệt vọng trong đây là tình yêu.
mà sự vùng vẫy trong tuyệt vọng giữa cuộc đời đầy bi kịch
Đêm trăng sáng rọi, một cô gái mặc chiếc váy trắng, rũ bỏ sinh mệnh của mình tại một bờ biển cách xa khỏi chốn thị phi đông người kia. Có nhiều cách để chết, thế nhưng...
**
Biển mênh mông đến choáng ngợp, lạnh lẽo đến vô tình, thế mà cô ấy vẫn muốn được trầm mình dưới đáy biển lạnh lẽo, để tro cốt của mình mãi mãi nằm dưới đó.
Có lẽ với cô, biển lạnh, nhưng không lạnh bằng lòng người. Mỗi một bước cô ấy đi xa ra biển là mỗi một con sóng lại kéo cô trở về. Những con sóng ấy _"muốn cô được sống"_ , trái ngược những con người ở ngoài kia, họ đẩy cô vào đường cùng.
Những con sóng _"xua tan đi vết máu"_ , chúng _"vọng tưởng muốn dùng hơi ấm sưởi trái tim cô"_ , thế nhưng chúng vốn lạnh lẽo, không thể giúp được cô gái ấy.
Trái ngược với những con người ở ngoài kia, họ mang thân thể có nhiệt độ, thế nhưng trái tim lại lãnh đạm, vô tình.
Tiếng sóng đập vào bờ chỉ vang lên những tiếng kêu ai oán, nhưng chỉ cô gái ấy nghe thấy, chúng đang _"nài nỉ, cầu xin"_ cô đừng chết.
Với một cô gái có thể tưởng tượng ra đáy biển kia yêu thương, không nỡ nhìn cô ra đi...Hẳn là cô còn lưu luyến cuộc sống này đến mức nào. Và...
*__*
Thế nhưng cái thế giới đầy rẫy sự bất công này không cho cô gái ấy sự lựa chọn. Đến cuối cùng, chỉ còn đáy biển lạnh sẽ ôm lấy cô mà thôi.
**
Đau đớn đau đớn
Tự nhiên ... nước mắt lại rơi... rồi lại cười một cách đau đớn đến tê dại.. hhhh
Đau xót
@@hoacuc1444 Khi quá đau đớn người ta thường vô thức mỉm cười... nụ cười như vỡ nát
❤️
Mình từng nghe mẹ mình nói, những người tự t* mà được cứu, thì một là trong thâm tâm họ vẫn còn muốn sống, hai là họ cực kì may mắn, hoặc xui xẻo đối họ.
Còn những người thực sự muốn tự t* thì chẳng có ai cứu được họ nữa, họ chỉ lặng lẽ ra đi một mình.
“Mẹ mà muốn làm vậy, thì không có ai cản được mẹ đâu”
Lúc đấy mình mới 12 tuổi, nghe xong không hiểu lắm, nhưng giờ thì đã hiểu, đã biết mẹ từng có cuộc sống đau khổ đến mức nào mới từng nghĩ tới cái chết cô độc như thế.
Sao tôi càng nghe lại càng cảm nhận được nỗi buồn không ai thấu của Dịch Dao. Cậu ấy cũng từng để lại thanh xuân buồn ở "Đáy Biển" này.
Dịch Dai
Đồng ý, lúc nghe liên tưởng cảnh DD nhảy xuống biển
@@inhyenphuong1640 thế DD có chết kg vậy
@@chuongduong8137 chết đó bạn khúc cuối là CST nhớ lại hình bóng DD thôi
@@tieuboo3638 là phim gì vậy ah
[Pinyin] Đáy Biển - Nhất Chi Lựu Liên
Sànluò de yuèguāng chuānguòle yún
duǒzhe rénqún
pù chéng dàhǎi de lín
hǎilàng dǎ shī bái qún
shìtú tuī nǐ huíqù
hǎilàng qīngxǐ xiějī
wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
wǎng hǎi de shēn chù tīng
shéi de āimíng zài zhǐyǐn
línghún méirù jìjìng
wú rénjiāng nǐ chǎo xǐng
nǐ xǐhuān hǎifēng xián xián de qìxí
cǎizhe shī shī de shālì
nǐ shuō rénmen de gǔhuī yīnggāi sā jìn hǎilǐ
nǐ wèn wǒ sǐ hòu huì qù nǎlǐ
yǒu méiyǒu rén ài nǐ
shìjiè néng fǒu bù zài
zǒng ài duì liáng báo de rén chězhe xiàoliǎn
ànshàng rénmen liǎn shàng dū guàzhe wúguān
rénjiān háo wú liúliàn
yīqiè sàn wèi yān
sànluò de yuèguāng chuānguòle yún
duǒzhe rénqún
liū jìn hǎidǐ
hǎilàng qīngxǐ xiě jī
wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
línghún méirù jìjìng
wú rén jiāng nǐ chǎo xǐng
nǐ xǐhuān hǎifēng xián xián de qìxí
cǎizhe shī shī de shālì
nǐ shuō rénmen de gǔhuī yīnggāi sā jìn hǎilǐ
nǐ wèn wǒ sǐ hòu huì qù nǎlǐ
yǒu méiyǒu rén ài nǐ
shìjiè yǐrán jiāng nǐ pāoqì
zǒng ài duì liáng báo de rén chězhe xiàoliǎn
ànshàng rénmen liǎn shàng dū guàzhe wúguān
rén jiān háo wú liúliàn
yīqiè sàn wèi yān
láibují láibují
nǐ céng xiàozhe kūqì
láibují láibují
nǐ chàndǒu de shǒubì
láibují láibují
wú rén jiāng nǐ dǎlāo qǐ
láibují láibují
nǐ míngmíng tǎoyàn zhìxí
thanks
Lướt mãi cmt mới thấy có ng vietsub, k lại p lên gg coi lời=)
"Đừng thích tươi cười với kẻ bạc bẽo nữa được không "
"Trên bờ mọi người đều mang gương mặt giả tạo "
Đau lòng
Tui cũng chú ý câu này,thương quá là thương
@@loi7630 p OK llo
Vào ngày 9/3/2008 có một người con trai đã gieo mình xuống lòng sông Tương Giang lạnh lẽo.... bỏ lại lời hứa đến năm 35 tuổi.
Anh sinh ra ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông. Năm 1999, anh rời quê nhà Nội Mông đến thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam học tập. Tại đây, chàng trai phương bắc đã gặp gỡ và nảy sinh tình cảm với người bạn cùng phòng kí túc xá - người đã mang đến tình yêu và cũng là kẻ gây ra nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời anh.
Giữa vô vàn định kiến về đồng tính luyến ái đương thời họ đã tránh ánh mắt nhau dù cho cảm nhận được sự rung động ngay từ khi gặp mặt. Đến năm 2002 mới chính thức bên nhau. Trong quãng thời gian hạnh phúc đó, anh viết lên Phù Sinh Lục Kí
"Thật là đáng sợ, anh sinh ra ở Thiểm Tây, lớn lên ở Cam Túc; em sinh ở Liêu Ninh, lớn lên ở Nội Mông, cách xa cả ngàn dặm, rồi Trung Quốc lại có đến 1,3 tỷ người. Thế mà chúng ta lại có thể thi đỗ cùng một trường đại học, ở trong cùng một phòng kí túc xá. Thử tính xem, xác suất đó nhỏ đến mức nào. Chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, em đã không thể gặp được anh rồi".
Những ngày tháng tươi đẹp trải dài trang sách nhưng trong ánh mắt người ngoài thì họ vẫn là một cặp bạn thân thân thiết.
(2002- 2006)
Nhưng đến cuối cùng "Niềm hạnh phúc "trộm" về được cũng phải đến ngày hoàn trả".
Từ 19 tuổi đến 26 tuổi, bảy năm thanh xuân chỉ dành hết những gì chân thành, trân quý nhất cho riêng một người con trai, để rồi nhận lại một lời thông báo rằng chúng ta không thể bên nhau được nữa, anh phải lấy vợ rồi.
Từ đó những câu văn của anh tràn ngập một niềm u uất, biết rằng ngày này rồi cũng sẽ đến nhưng không nghĩ rằng trải nó lại đau đến thế. Trong căn phòng trọ giờ đây chỉ còn một mình anh, nỗi cô đơn và tuyệt vọng như bao bọc lấy một kẻ si tình. Chân thành đến mấy cũng chẳng thể thắng nổi miệng đời.
"Em đợi anh đến năm 35 tuổi" ra đời như một lời hứa có kì hạn nhưng đáng tiếc thay chủ nhân của nó lại chẳng thể sống nổi đến tuổi 35.
"Chỉ còn nửa tháng nữa là anh ấy kết hôn rồi. Anh cũng đã dọn ra ngoài 1 tuần. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau, anh cũng chẳng trả lời tin nhắn của tôi, không biết lúc nhìn thấy những dòng chữ trên điện thoại anh sẽ có suy nghĩ gì? Chuyện đến nước này, tôi cũng không oán trách ai cả. Bởi tôi đã sớm nhận ra và luôn tự an ủi mình với ý nghĩ "được ngày nào hay ngày ấy". Tất cả những hạnh phúc và vui vẻ bấy lâu nay đều là tôi "trộm" về được, bây giờ cũng đã đến lúc phải hoàn trả rồi".
Khi mà tâm hồn anh đã dần mục rữa những gì còn sót lại chỉ là những hồi ức, chỉ là những tiếng gọi không người đáp. Đã bao lần anh ngồi nhìn vào khoảng không vô định cho đến khi trời sáng, khi người anh yêu cùng người khác tiến vào lễ đường anh có cảm giác gì ?
Có người nói, khi nỗi đau đạt đến tận cùng, người ta sẽ không còn thấy đau đớn nữa. Nhưng mấy ai vượt qua được quãng thời gian dày vò, nhớ quay quắt một người từng là của mình, nay đã ở bên cạnh người khác. Những đêm ngồi cô độc viết nên những dòng văn bi thương, anh lại nghĩ về quãng thời gian anh và người ấy vẫn còn mặn nồng. Họ sống với nhau như những đôi tình nhân thực thụ, nhưng lại chưa từng dũng cảm thốt lên một lời: "Anh yêu em" hay là "em yêu anh".
Ngày 9/3/2008, sau khi liên lạc lần cuối cùng với một người bạn, không ai còn gặp lại anh nữa. Cho đến 15 ngày sau, vào ngày 27/3, người ta tìm thấy thi thể anh trên dòng sông Tương Giang thuộc tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc. Năm ấy, anh vừa tròn 28 tuổi.
Đã từng hứa đợi đến năm 35 tuổi nhưng anh lại trầm mình xuống lòng sông lạnh giá, mong rằng những con sóng kia có thể mang đi hết những nỗi tuyệt vọng mà anh đã phải chịu đựng suốt 2 năm qua. Anh có chờ, có đợi nhưng có lẽ cũng đã biết luôn đáp án của người kia.
Anh sống mãi tuổi 28 mang một trái tim đầy chân thành và yêu thương. Ôm trong mình một tấm chân tình mãi chẳng đợi được người.
"Vì em chẳng thể sống đến năm 35 tuổi nên em sẽ đợi anh mãi mãi".
Anh tự vẫn không phải do cảm xúc nhất thời, anh đã từng đợi, đợi sau 2 năm trời kể từ khi người ấy bước vào lễ đường đặt nụ hôn trên môi cô dâu. Khi những cặp đôi nắm tay nhau nói cười trên phố, là lúc Nam Khang phải gồng mình chiến đấu với căn bệnh trầm cảm và những khúc mắc rối bời không cách nào tháo gỡ. Anh xóa số liên lạc của tất cả bạn bè trong điện thoại, chỉ giữ số của gia đình, rồi buông mình phiêu dạt trên dòng sông Tương Giang như để thực hiện chuyến đi cuối cùng của cuộc đời.
"Có thể nhiều năm sau này, tôi sẽ yêu người khác hoặc vẫn còn chờ đợi. Nhưng chắc chắn sẽ không thể nào quên được mình đã từng vì cái gì mà kiên trì đến thế. Hoặc biết đâu lúc ấy, anh ấy đã trở về bên cạnh tôi rồi".
Không ai biết tên thật của anh là gì nhưng cả họ và cả tôi đều gọi anh là Nam Khang.
Nam Khang Bạch Khởi.
"Kẻ vui mừng tiệc rượu tân hôn
Người trầm mình xuống lòng sông lạnh giá
Xuân tháng 3 vĩnh viễn chẳng thấy
Nửa kiếp người ta bỏ lại nhân gian
Một đời không danh không phận, hồn chẳng thấy
Cạn cả kiếp người vẫn còn trông..."
14 năm rồi anh à, đừng đợi nữa.
Nam Khang Bạch Khởi, mong kiếp sau, bình phàm yên vui.
"Tôi không đủ can đảm để làm mình biến mất khỏi thế giới này. Nhưng khi nghĩ đến những nỗi đau mà tôi phải chịu đựng thì tôi chỉ muốn chôn vùi mình xuống mà thôi"
Cho mình xin facebook bạn được không
Ko còn sự lựa chọn nào cả!...
Cố lên mệt mỏi lắm cx phải chịu bạn à phép màu sẽ đến vs bạn thôi mà
mik cũng vậy nhưng chỉ là ko đủ dũng cảm để biến mất
Mình cũng vậy, càng ngoi lên, vừa thở thì bị đạp xuống
Đáy biển không chạm được ánh mặt trời. Con người không chạm được niềm tin.
Chôn sâu dưới lòng nước không phải tâm hồn, mà chỉ là thân xác trống rỗng.
Bên trên mặt biển sẽ vang lên những âm thanh tuyệt vọng, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể nghe thấy.
Nếu cuộc đời luôn phải sống tốt vì có những người còn khổ hơn mình, vậy thì tại sao đáy biển lại vắng lặng đến như vậy ?
Chúng ta sống rốt cuộc là vì điều gì ?
Cho mình xin coppy nha mình sẽ ghi nguồn
Sống... rốt cục là vì điều gì!?
"Tại sao ta chọn biển sâu làm nơi an nghỉ cuối cùng ư? Bởi...
Chỉ có nơi đó, mới chào đón kẻ vô dụng như ta..." Cứ như vậy, ta tìm đến biển, từng bước, từng bước, đi xuống làn nước trong xanh ánh lên nguyệt ảnh cô độc, dịu hiền.
Tấm thân ta, cùng với trái tim đầy vết thương đang nhói đau, chìm sâu dần, nặng nề, nhưng khiến ta cảm thấy thật thanh thản.
Bỏ lại đằng sau thế giới tàn nhẫn kia, giọt lệ trên gương mặt ta hoà theo dòng nước, ta bỗng có ước mong rằng:
Ta muốn hoà vào biển, tan thành bọt nước mà biến mất...
"Ấm áp quá...
Ta... không cần phải giả vờ mạnh mẽ, gánh lấy đau khổ nữa rồi..."
Một hồi lâu sau, ta nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng...
@Winam official . Oki~~
Tui cx muốn lưu lại để một ngày nào đó nó sẽ hiện diện trên trang văn của tôi ( cre tên cậu)
@@23h18p3 Cứ tự nhiên nha, nhớ ghi cre đầy đủ nha
"Ánh trăng rải rác xuyên qua những tầng mây
Rời xa chốn đông người trải thành lớp vảy nơi đại dương bao la"
Trong một đêm trăng sáng, khi trên bờ biển không một bóng người, cô gái chầm chậm bước tới biển cả bao la, nơi mặt biển có ánh trăng soi sáng.
"Sóng vỗ làm ướt chiếc váy trắng tựa như muốn đẩy em quay về"
Cô gái mặc váy trắng, mặt biển dưới ánh trăng vỗ từng cơn sóng đánh vào em, tựa như muốn đẩy em quay về bờ.
"Sóng biển cuốn trôi đi vết máu mong rằng có thể sưởi ấm em."
Có thể "vết máu" là đang ám chỉ những vết thương em tự gây ra cho mình. Suy cho cùng, người tuyệt vọng tới mức phải nhảy xuống biển, trước đấy hẳn đã rất suy sụp, mang suy nghĩ tiêu cực, khó tránh khỏi chuyện tự làm hại bản thân. Sóng biển vỗ về, khẽ vuốt ve những vết thương trên người em, giống như đang an ủi. Nhưng một người đã chọn cách nhảy xuống biển, chắc hẳn trong lòng cũng đang tối tăm, lạnh lẽo, làm sao có thể ấm áp trở lại?
đêm khuya, đeo headphone rồi nghe cái này não lòng thật sự ấy...
Bạn chọn background làm mình cảm thấy như mình đang chìm giữa biển khơi ấy, nổi da gà... cộng thêm giọng hát như từ phương xa vọng đến nữa...
Chỉ là một ngày giãn cách hơi buồn... Cám ơn bạn đã dịch bài hát!
Nhưng mà mọi người biết không, cho dù trở thành cát bụi, mình vẫn là một phần của thế giới này, và thế giới vẫn đang yêu thương bạn với những cách thức mà bạn không ngờ tới thôi. Đừng nghĩ đây là một bài hát tuyệt vọng, hãy cho bản thân được tạm cách xa, tạm nghỉ ngơi khỏi mọi thứ xung quanh mình, và cả những suy nghĩ của chính mình nữa. Khi nào ổn thì nhớ "trồi" lên nhe :Đ, don't stay there for toooo long!
Chúc mọi người khỏe mạnh, hạnh phúc, an yên.
Comment hay quá b
"Không kịp nữa rồi.. không kịp nữa rồi" Mình nghĩ là cô gái đó đã hối hận rồi, muốn khao khát sống nhưng đã lỡ nhảy xuống biển. Đáng buồn hơn là không ai ở bên cạnh cô gái ấy, không ai vớt cô gái ấy lên, không ai phát hiện ra cô ấy. Cô ấy chết bên sự lạnh lẽo ở dưới đáy biển, và rất sợ cảm giác ngộp thở=> rất sợ chết nhưng vì những trái tim lạnh giá, bản mặt thờ ơ của những người xung quanh đã ép cô đến đường cùng
Mình thì nghĩ nó ở đây chính là những lời trêu ghẹo, những trò đùa ác ý của người đứng trên bờ. Và khi cô ấy nhảy xuống biển đã không kịp nữa rồi. Họ đã giết chết 1 sinh mạng
no,来不及是第三人称发出的感叹,惋惜,是作者的角度,不是跳海的人的呼唤
22.09.2022
Bằng một phép màu nào đó đã mang mình đến đây, tên bài hát khiến mình bị thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Bây giờ thì nội dung bản nhạc này làm trái tim mình thắt lại, một chút, một chút thôi, mình không khóc đâu. Cảm ơn vì đã đem đến cho thế giới của mình, một bài nhạc nhẹ nhàng mà thấm thía tới vậy.
Mình cũng vô tình gặp được bài này và ấn tượng bởi tên bài hát
nghe bài hát mà cảm nhận được cảm giác của cô gái từ từ chìm xuống đáy biển , dần dần chìm sâu vào im lặng ,chầm chậm lắng xuống rời bỏ thế giới bên trên đầy đau khổ kia . không kịp , không kịp nữa rồi . Tâm trạng không ổn định nghe bài này muốn tự tụ theo luôn
Nghe bài này nhớ tới hai người. Một là chàng trai năm ấy thả trôi tuổi 28 của mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Một người là Dịch Dao với nỗi uất hận những kẻ tội đồ chưa 18. Một người là thật.một người là ảo, nhưng lại day dứt không thể quên được
Người hỏi tôi tại sao lại thích biển ư?
Vì biển kia cũng rộng lớn như bầu trời vậy. Nó có thể ôm hết thảy vui buồn, hạnh phúc, bi thương, tuyệt vọng của người.
Nhưng bầu trời kia thì xa quá, tôi chỉ có thể ngước nhìn. Còn biển ấy à, nó chẳng phải đang đứng trước mặt tôi sao.
Hơi thở của biển vuốt ve mặt tôi, bàn tay của biển lưu luyến bước chân tôi, nhưng tại sao tôi chỉ thấy màn đêm đen kịt phía trước thôi, làm gì có tia hi vọng nào xót lại. Có những người sợ biển, sợ cái cảm giác cát biển đang dần trôi đi dưới chân rồi lại những cơn sóng ập vào.
Chân tôi yếu lắm, không đủ sức chạy trốn. Lòng tôi đã lạnh, sao đủ sức quay lại.
Thế nên, xin đừng chê trách, giễu cợt, vì Người chẳng phải tôi.
cho mk xin đoạn này của bạn đc ko ạ ? mk sẽ ghi nguồn đầy đủ ạ ^^
@@khucphuongthao926 được bạn nhá
Cho mình xin coppy nha mình sẽ ghi nguồn
Lúc mới đầu nghe bài này thấy giai điệu rất rất hay, nhưng lúc đọc từng dòng dịch nghĩa lại sởn gai óc lên cả. Càng nghe, nhất là lúc bị áp lực, mệt mỏi nhất thì bản thân như bị nghẹn đi, không thể thở nổi. Tâm trạng bị ảnh hưởng bởi nhạc...
7
Tôi cũng rất thích biển ! Tuy rằng biển cả vô cùng vô tận khiến tôi cũng cảm thấy lạc lối, sợ hãi nhưng nếu so với những áp lực hiện tại thì tôi vẫn muốn hòa mình vào dòng chảy của nó. Nếu một ngày thực sự tôi không chịu nổi nữa, tôi cũng sẽ chọn biển làm nơi kết thúc mọi thứ ......
Nếu cậu thấy ko bất tiện thì hãy cho mình theo cùng với nhé ☺️
@@eira7527 cậu còn ổn ko
@@ThuNguyen-bl5jz mình còn vài chuyện muốn hoàn thành rồi mình sẽ đi theo mẹ của mình, đau đớn khó thở sẽ qua nhanh thôi rồi mình sẽ được bình yên mãi mãi, mình sẽ ko còn phải chịu đựng mọi dày vò mọi đau đớn nữa 😄😄😄😄😄
@@eira7527 bạn hiện tại còn ổn không?
Tôi củng mệt mỏi lắm thực sự mệt mỏi với thế giới này. Tôi bất lực với thế giới tàn khóc này chắc chỉ có cái chết mới kết thúc tất cả. Mới đem chúng ta không còn ưu phiền đau buồn như vậy.
nghe nhiều bản khác nhau, vẫn cảm thấy bản gốc hay nhất, giọng có bi lụy, có yếu mềm, có khát khao lại mỏng manh
Ngồi trên cát ngắm sóng biển buổi chiều hoàng hôn, thêm chút rượu, thêm chút nỗi buồn, tâm tĩnh lặng.... tiếng sóng sao mà thê lương đến thế, là sóng hay chính em?
Chính em
Nhất Chi Lựu Liên (Một Cành Sầu Riêng) đang tham gia Minh Nhật Chi Tử mùa 5 đó mọi người ơi, bài Nhân Gian của chị ấy cũng rất hay luôn😻
Chỉ là 1 ánh mắt...
Chỉ là 1 nụ cười ...
Tại sao tôi lại khù khờ ..chấp niệm..nhớ nhung người đến tận 4 năm....
Tựa như lời của biển , giữa không gian đẹp đẽ, trăng soi sáng mặt biển rì rầm sóng vỗ, người đơn độc dẫm trên bờ cát ướt đẫm, người mang nét buồn đẹp đẽ đến cô liêu, thấy gương mặt người cười trong nước mắt , trăng lên cao rọi vào mây, người tiến vào lòng biển ,dang tay ôm lấy làn sóng, người thích hơi thở lẫn trong gió biển, người nói tro cốt vốn nên chôn vùi trong lòng đại dương, người nhẹ hỏi sau khi chết sẽ đi về đâu? nơi phương xa ấy liệu có ai yêu thương người? Sóng vỗ ướt tà váy trắng của người, nó muốn người trở về , sóng xua tan vết máu, nó muốn cho người một hơi ấm , thế gian này đã vứt bỏ người , còn có thể tiếc nuối thêm điều gì , hết thảy người đều buông bỏ , linh hồn của người dần tan rã trong lòng biển , cơn sóng đau sót " không kịp , không kịp nữa " , tan người run lên , " không kịp nữa , không kịp nữa rồi" , không ai đến cứu người cả, vị mặn của biển bất lực lấy đi từng hơi thở của người, trái tim người thắt chặt đến đau buốt , ánh trăng kia vốn đã mờ ảo giờ càng xa vời hơn , lồng ngực người như xé đi từng mảnh , người thật sự ghét cảm giác ngộp thở, biển vẫn rì rầm vỗ sóng, hát cho người một khúc thở than không ai biết...
Lòng người trên bờ bạc bẽo tới mức khiến biển còn ấm áp hơn vô vàn. Biển thương xót người, họ thì không . Biển muốn người quay về , họ thì càng chẳng quan tâm người tồn tại hay không...
Tôi không hiểu tại sao khi tôi ngắm nhìn con người tôi yêu sâu sắc, tôi lại mở bài hát này nghe. Anh ấy quá hoàn hảo, quá tài giỏi, quá nhiều người mến mộ, vậy thì tôi làm sao có thể xứng chứ. Tôi mở bài hát này để làm gì? Các bạn có thể chẳng đoán ra đâu, bởi vì đến tôi còn không biết nữa, không biết tại sao tôi lại mở bài hát này, và không biết tại sao tôi lại yêu anh ấy nhiều đến vậy....
//3.9.22//
Nghe bài này xong tôi nhớ lại mình của ngày đó, khoảng thời gian mệt mỏi nhất, bao lần muốn rời bỏ thế gian này , cảm thấy sợ hãi thế gian , mệt mỏi với bản thân, với tâm hồn, với mọi thứ..tự hỏi rằng sao thế gian này đối xử với mình tàn nhẫn thế.. Đáng Lẽ mình nên được lớn lên như bao đứa trẻ khác không phải đối mặt với sự hiểm ác, xấu xa của con người và thế gian này .Hủy hoại 1 đứa trẻ khiến nó từ 1 đứa bé hồn nhiên, ngây thơ phải đối mặt với thế gian này, phải trưởng thành . Để rồi nó phải khoác trên mình một áo giáp, một mặt nạ với mọi người ,với thế gian chỉ để bảo 1 vệ nó khỏi sự xấu xa.Nó biến đổi, nó học được phải mạnh mẽ, nhưng vết thương đó không bao giờ phai.Nó phải đối mặt với điều đó ròng rã 9 năm trời cũng là 9 năm đối mặt với sự xấu xa của lòng người. Tự hỏi sao con người ấy sao lại làm vậy với nó và những người kia sao lại đối xử với nó như vậy ...Đứa trẻ ấy đơn giản là chỉ muốn sống bình yên để trôi qua cuộc đời này thôi. Sao lại khó thế .Nó cố lôi lết tâm hồn đầy vết thương ấy qua bao năm trời , mặc cho mọi thứ bủa vây. Nhưng càng đi nó càng mệt , tới cái năm ấy nó thật sự mệt mỏi, chỉ muốn rời bỏ thế gian này cho rồi , bao lần suy nghĩ bản thân tự.t.ử, để thể xác, tâm hồn này chìm vào dòng nước sâu mãi mãi , biết là nơi ấy lạnh lẽo, nhưng còn đỡ hơn trên bờ phải đối mặt với sự xấu xa của thế gian nữa .Thôi thì để dòng nước ôm lấy thân mình, cho mình chút ấm áp. Lúc ấy tôi cũng tự hỏi sẽ có ai dang tay ra ôm lấy tôi, cứu vớt tôi 1 lần không, sẽ thấu hiểu tôi 1 lần chứ. Nhưng Không, chả có ai cả , chỉ có chính bản thân tôi mới cứu vớt tôi khỏi bóng tối được thôi.Và Tôi đã làm được, mặc dù quá trình khó khăn, đã dũng cảm đối mặt với điều đó , h tôi sống thờ ơ với mọi thứ, xa lánh với mọi người hơn. Nhưng tôi bây giờ cảm thấy ổn .Sẽ sống sao cho bản thân thoải mái .Không đối xử hết mình với ai để ko lấy đau khổ nữa .Mặc dù đôi lúc cô đơn ,nhưng tôi yêu sự cô đơn, yêu yên tĩnh và ở 1 mình. Cũng từng tạo cho mình nhiều chiếc mặt nạ ,mạnh mẽ.Nhưng h bước ra khỏi bóng tối, tôi cũng để bản thân thoải mái hơn, chẳng cần tỏ ra mạnh mẽ nữa, đôi lúc như kẻ ngốc, sống như 1 đứa trẻ để bù lại phần tuổi thơ bắt buộc phải trưởng thành.Bước ra được bóng tối 1 năm rồi, mà cứ ngỡ như cả thế kỷ, nhìn lại quá khứ cũng ko còn đau khổ nữa, ký ức cũng dần phai nhòa,chắc đây là cơ chế bảo vệ tâm hồn tôi. Bây h tôi tập trung vào sở thích của mình, tìm được rất nhiều nguồn sáng cho mình , mặc dù những người ấy tôi chỉ có thể nhìn qua màn ảnh, ko thể chạm đến .Nhưng họ còn cho tôi nhiều ấm áp hơn là những ng xung quanh tôi.
____________
Quá khứ trải qua điều gì tôi ko thể nói ra , tôi tự chôn nó trong lòng mình mãi mãi .Để nó chìm vào giấc ngủ sâu đi.Vết thương lành rồi, nhưng nó đã thành một vết sẹo ko thể xóa.Viết ra được rồi,giải tỏa được nỗi lòng bao năm rồi. Buông Bỏ được rồi .Sẽ cố sống, Sẽ cố yêu thế gian 1 lần nữa.
tôi đã đọc hết... rất đồng cảm với cậu, nếu được tôi có thể là nơi để chia sẻ niềm vui nỗi buồn..
@@duong8607 cảm ơn cậu nha ☺cậu cũng phải sống thật tốt nha ❤
Nghe bài này + với cái ảnh nền làm cho mình đột nhiên liên tưởng đến câu chuyện của Nam Khang. Nhớ a rất nhiều. Nguyện cho năm tháng yên ổn,một đời bình an! 09:14 (GMT+7),06/05/2021
*-Ai cũng yêu thích ngắm nhìn mặt biển nhưng đâu biết được ở sâu dưới mặt biển ấy tồn tại một thứ còn đẹp hơn trăm gấp nghìn lần, chính là "Đáy biển"*
**
Thứ mà ta khó có thể thấy rõ được 😊
Đáy biển có gì đẹp ::)) nhìn sóng thích hơn á
@@nudlemlemmlem3001 đáy biển chứa nhiều hơn một thứ, ai đi lặn biển rồi sẽ hiểu. Sự tĩnh lặng của sóng biến chỉ là an bình giả dối. Thật ra cũng tùy người, thích tĩnh lặng hay rực rõ.
Đáy biển
@@_shu_679 khó
" Hãy tịnh tâm và cảm nhận bài hát 1 cách nghiêm túc , bạn sẽ khóc đấy "
nó hay kiểu gì ý nhỉ mk nghe ik nghe lại lun á 😞
Bài này khi nghe làm tôi liên tưởng đến cảm giác, cảm xúc, suy nghĩ, khóc ko dc cười ko xong của một người sắp trầm mình vào đáy biển. Là tâm tư của một người sắp tự tử, đến lúc sắp chết cũng ko một ai, vì lẽ họ đã bị lãng quên ngay cả khi trước mắt mọi người. Tôi hiểu cảm giác này, vì tôi cũng giống như vậy, cảm giác này mỗi đêm đều tái hiện, nó rất đáng sợ, nhưng cũng rất tôn nghiêm
Rời xa chốn đông ng tiến vào lòng biển...
Thấm từng câu hát😥😥 đau tận tâm can
Đau đớn đau đớn
Từng có khoảng thời gian cảm thấy bản thân đang dần chìm xuống đáy biển, xung quanh không có ai cả, cũng chẳng có cái gì, chỉ có nước, ánh mặt trời ở một nơi rất xa, không ai cứu mình, không có gì để bám víu nhưng buồn một cái là bản thân thậm chí còn không giãy giụa nữa, triệt để tuyệt vọng và mệt mỏi, mình cứ chìm mãi mà vẫn không chạm tới đáy biển. Không sao, dù sao cũng qua rồi, nhưng nghe bài này lại nhớ tới cảm giác nghẹt thở và áp lực đấy. Nếu bạn thấy một người đang muốn rời khỏi thế gian này, xin hãy cho họ một cái ôm thật chặt nha, ít nhất hãy cho họ một chút hi vọng thôi.
Càng lớn càng cảm thấy mờ mịt với cuộc sống này. Tựa như càng lớn càng bước sâu vào mê cung. Tôi luôn muốn khi chết được thả tro cốt về với biển, chẳng mong kiếp sau hoá thành gì, chỉ muốn an tĩnh như vậy.
Chúc bạn những điều tốt đẹp nhất.
Bất cứ khi nào tôi đau lòng, mệt mỏi, muốn khóc nhưng không thể khóc được, tôi luôn bật bài hát này, đọc từng comment của các bạn và khóc một trận thật to. Bài hát này vừa khiến tôi cảm thấy bi thương nhưng vừa có thể chữa lành cho tâm hồn tôi được thoải mái. Nghe lần đầu tôi khóc rất nhiều vì cảm nhận được sự bi thương bài hát đem lại, nhưng nghe nhiều lần lại khiến tôi cảm thấy thật bình yên, thật thoải mái. Tôi mong rằng, mọi người đọc được comment này cũng sẽ như thế và mong mọi người có một cuộc đời thật an yên, nhận được mọi điều tốt đẹp và có sức khoẻ tốt ❤
Tui cũng như bạn vậy. Lần đầu nghe bài này trong tâm trạng tồi tệ nhất, chỉ muốn chìm sâu vào trong biển. Nhưng trách nhiệm nên vẫn phải ở lại. Càng nghe càng cảm thấy bình yên, có một chút bi thương lướt qua trong lòng. Nhưng cảm giác lại là nhẹ nhõm...
Một năm trước nghe bài này đã bật khóc vì thương xót cho cho cô gái trong bài hát . Thật không ngờ , một năm sau quay lại chính mình lại mang tâm trạng của cô gái ấy nghe bài hát này . Phải chăng ... Cảm xúc thương xót ban đầu đã trở thành sự đồng cảm .
" Linh hồn chìm sâu vào tĩnh lặng .
Không một ai đánh thức ."
Thích nhất đoạn “Không kịp, không kịp nữa rồi. Nhưng tôi vẫn muốn hát cho người nghe” 😢 và tôi đã có người giúp tôi hát câu nay
"Không kịp, không kịp nữa" đã tổn thương thế nào mới viết ra những lời này, có nhiều người nói có thể bù đắp, có thể chữa lành. Tôi hỏi mọi người chữa thế nào khi đâm vào tim, bù thế nào khi đẩy người xuống vực sâu.
Mỗi lần nghe bài này là mình đỏ cả mắt nghẹn cả cổ...... Bài này là tâm trạng của người đau khổ tuyệt vọng đến nổi muốn tránh xa thế giới ồn ào đau khổ "lạnh lẽo" , chỉ muốn về lại với đáy biển yên tỉnh "ấm áp" .... Tuyệt vọng chán nãn mọi thứ..... Bài hát cực kì hay.....
2 năm trước mình bắt đầu đêm nào cũng nghe bài này đến tận giờ mỗi khi buồn lại nghe, cảm giác như nghe xong có thể rút hết mọi nỗi buồn ra phát tiết một lần, cảm ơn Đáy Biển
giống tôi quá . đợt này quá mệt mỏi lại mở bài này nghe ms ngủ đc không biết bao h ms kết thúc nhưng mệt mỏi này
Nữa đêm tự nhiên nhớ đến bài này vì vô tình nghe ở đâu đó lúc chiều, đọc lời mà rớt nước mắt nhưng người chung tay tạo ra bài hát này thật sự đã đặt mình vào bản thân của cô ấy
Nhạc càng buồn nghe càng hay
Rượu càng đắng uống càng say
Tình càng đẹp kết thúc càng cay
Hứa càng hay chia tay càng thấm
Mọi thứ trên thế giới đều như vậy 😔
Tôi đã cố gắng cầu xin bản thân đừng tự làm mình đau vs khóc, rất bất lực không bt phải làm sao
Muốn nói ra cho người ấy nhưng mỗi lần muốn bật ra một từ nước mắt cứ muốn tuôn rơi, kiềm chế cảm xúc càng muốn khóc thật nhiều." Làm ơn đừng khóc nữa đc không, mệt lắm rồi"😔
Sống cũng như chết đi
Mình biết đa số mọi người tìm đến bài này đều đang buồn và tuyệt vọng, mình cũng vậy. Nhưng hi vọng mọi người đều bình an vui vẻ, mình cũng sẽ cố gắng. Nhất định 💪💪💪
Năm 2020, tớ gặp cậu trước cổng trường. Lúc đấy tớ thấy cậu đứng cạnh một bạn nữ nên chẳng dám trò chuyện làm quen, lại sợ bạn nữ ấy nghĩ sai rồi nghĩ tớ kinh tởm vì nam lại có ý đồ với nam. Nhưng rồi vài tuần sau tớ mới biết bạn nữ ấy chỉ là chị họ của cậu. Thế nào mà tớ lại được phân cùng lớp với cậu, mỗi tội đứa bàn trên, đứa bàn dưới.
Tháng 2/2020, nhà trường phân bố kí túc xá cho học sinh thay vì phải chạy xe về nhà hàng đêm. Tớ không may mắn như Nam Khang mà được ngẫu nhiên chung phòng với cậu đâu, cũng do tớ xin thầy chủ nhiệm cả. Tớ nấu ăn, dọn dẹp, thấy cậu về là lật đật chăm lo.
Tháng 5/2022, cậu bắt đầu ngỏ lời tớ trong một con hẻm gần trường, tớ vừa vui mà vừa sợ, vui vì được bên người mình thầm thương mà sợ vì bị khoảng cách giới tính. Suốt khoảng thời gian quen cậu, nói không ngoa vừa hạnh phúc nhưng cũng vừa chua chát đến nát lòng.
Đến tận tháng 3/2023, gia đình hai bên biết tin vội ép ta chia tay. Tớ không nỡ nhưng cậu cũng nỡ. Giữa cái đêm khuya đến lạnh thấu xương, điện thoại tớ bừng sáng lên vì tin nhắn “Chúng ta chia tay đi, mẹ anh biết rồi”... chà đau đến nhường nào.
Cười thầm rồi vứt điện thoại sang một góc. Đến tháng 5 năm 2023, cậu công khai mối quan hệ với một bạn nữ xinh xắn... tay nắm tay, đầu tựa vai mà chụp vô vàn bức ảnh. Tự hỏi ai ngỏ lời rồi ai rút lời.. Sau tất cả tớ không trách cậu sai, người sai là tớ, nhưng tớ cũng đau vì vốn dĩ trong mối quan hệ này không có công bằng rồi..
thuong cậu qa
Chỉ 3 từ laibuji - không kịp nữa
Mà cho tui một khoảng trời buồn tênh😢
Không kịp nữa
Cùng cảm nhận
@@thaothao4754 buồn
*Đáy biển rộng và đầy cạm bẫy như lòng người vô tâm, lạnh lẽo trên bờ kia*
Mặt biển rất lạnh nhưng sâu bên trong lại rất ấm áp, ấm áp đến không thở được..
Cảm giác rơi xuống biển không tốt chút nào từng chút từng chút một , nếu không có ai cứu bạn hãy tự cứu chính mình, ngày mai của tương lai sẽ tốt hơn tuy hơi mệt chút . Dành cho những ai đang nghe bài này mà tiêu cực .Hãy yêu đời lên nhé cố gắng lên nhé bạn🥰 chết đuối đau lắm đấy, thật!
Tôi rất thích biển.. Đến khi mất đi tôi cũng muốn hòa với biển, tuy biển lạnh lẽo nhưng vẫn ấm áp hơn lòng người kia... Tôi kh muốn luân hồi tại thế gian này nữa đâu 😊 chỉ muốn hòa vào làm một với biển mãi không tách rời !
Tôi nghe bài hát này dường như mỗi ngày. Ban đâu từng câu hát từng giai điệu cứ như bóp chặt trái tim, những kí ức sấu xí lại ùa về. Nhưng khi nghe càng nhiều nó lại mạng đến một hương vị khác đó là bình yên, là buông xuôi. Lời ca vỗ về trái trai đầy đâu thương tuyệt vọng. Lặng im nhắm nhẹ đôi mắt rũ bỏ buồn phiền thưởng thức từng gia điệu. Đôi với ng khác hát buồn đến bi thương với riêng tôi thì khác hát giờ chỉ lặng như ngọn sóng nhỏ. Tự hỏi do quá quen thuộc với câu từ hay trái tim chẳng còn cảm giác được đau thương.
Nghe lại bài hát này, tôi lại nhớ đến người con trai đã gieo mình vào dòng nước năm ấy
Người thì bên vợ đẹp
Người ở dưới dòng sông
35t qua rồi Nam Khang à, đừng đợi nữa anh nhé❤
Một năm sau quay lại đây, có lẽ giờ đây đã lên lớp 10, biết đc lớp mk học. Chúc bản thân cố gắng hết mình, đậu trường THPT mong ước và vào lớp mk muốn, kiên trì ta sẽ có đc tất cả!!
Nổi bi ai của bài hát kiến tôi nhớ về ng con trai tên Nam Khang, chàng trai lỡ yêu một ng con trai khác, họ từng yêu nhau từng hạnh phúc ấy vậy mà vì cái gọi là định kiến xã hội ,cái luật tự nhiên. ng Con trai đã bỏ mặc lời hứa mà cưới vợ. Nam Khang từng nói với hắn "Em Đợi Anh Tới Năm 35 Tuổi " nhưng chưa tới 35 thì cậu đã giao mình xuống dòng nước lạnh lẽo như ngày hắn nói chia tay
“tro cốt của em tôi gửi đến nơi biển cả,hoá thành cát rồi lặng xuống đại dương,đưa em đi về nơi em từng thích,sẽ bình yên không có nỗi đau thương”
Mỗi lần nghe bài này lòng chợt lại đau muốn khóc thật to, muốn giải tỏa bao nhiêu buồn lo trong lòng bao lâu giấu kín....
Tôi nhớ từng có 1 Nam Khang nhìn người mình yêu cưới người khác, hứa đợi người đến năm 35t nhưng cậu đã chọn cách gieo mình xuống dòng nước lạnh lẽo. Tôi nhớ từng có 1 Dịch Dao bị mọi người chà đạp bị mọi người ép đến đường cùng, để rồi cô bỏ lại thanh xuân của mình mà gieo người xuống dòng biển vô tận.
😭😭😭
Trung H của mình đi Huê chơi ở biển Thuận An và ra đi mãi mãi… ngày sinh nhật của mình, mình mới đưa hài cốt anh về với Bố mẹ và quê hương a ấy… nghe bài này xong khóc như đứa trẻ vậy..!!!
*_Không cầu giàu sang danh vọng, chỉ cầu chút bình yên phút cuối đời_*
*28/8/2022*
Tròn 4 năm người tôi kính trọng nhất rời xa thế giới này, rời xa những cám dỗ, rời xa những đau khổ, rời xa những con người giả tạo và rời xa cả tôi. Ngày chị đến thế giới này thật lặng lẽ và ngày chị đi cũng thế. Chẳng ai biết chị đã chịu đựng nỗi đau ra sao chỉ biết ngày chị tất cả đều thật bình yên, không đau đớn, không quằn quại, chỉ một giấc ngủ....có lẽ đó là sự giải thoát nhẹ nhàng nhất cho chị♡
_"Khi cận kề cái chết chị mới thấy nó không đáng sợ"_
Cứ mỗi lần nghe bài này là tui nhớ đến Nam Khang, huhuhu, cả tuần nay chỉ nghe đi nghe lại bài này với Muốn Chết Nhưng Lại Không Dám của Tỉnh ca thoi. Nhờ nghe xong nên tối nay quyết định chủ đề tuần này là Đại Dương luôn, xíu đi vẽ up liền mới được.
Tôi nghe lại bài này, nghĩa là cảm xúc tồi tệ đó lại đến. Ngay bây giờ đây, tôi ước mình có thể chìm dưới đáy biển mà từ từ chết đi. Bây giờ đang sống thì có khác gì đã chết đâu? Tôi nói ai nghe thấy, ai hiểu tôi, tôi là ai trên cõi đỡi này, tôi sống vì mục đích gì? Khi người ta bất ổn, đều tìm về gia đình để yên lòng. Tôi tìm đi đâu khi chính gia đình làm tôi bất ổn? Hay là bởi vì tôi không bao giờ thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài nên họ nghĩ tôi chai sạn với lời nói độc ác đó rồi. Lẽ nào tôi phải gào thét lên rằng tôi đang rất không ổn thì đó mới gọi là đau lòng ư? Nếu nỗi đau mà nói ra được bằng thành lời thì đó còn gọi là nỗi đau ư? Hay thế nào mới là nỗi đau? Nỗi đau của ai hơn nỗi đau của ai? Ai đúng? Ai sai? Tôi, người sai chính là tôi, tôi sống trên cõi đời này đã là một sai lầm rồi. Nếu sống đã là sai lầm rồi thì có gì đúng đâu, tại sao không chết? Tôi còn hy vọng gì vào thế giới này? Hả, tôi hy vọng gì. Chỉ là tôi không có đủ dũng khí để chết, tôi sợ đau, tôi sống đã đau rồi nên chết còn đau hơn. Tôi không xứng đáng được hạnh phúc ư? Tôi làm gì có lỗi với thế giới này ư? Tại sao người ta hỏi tôi không cười? Tôi cười cái gì? Nếu người ta nói tôi khóc, tôi sẽ làm. Nhưng mà tôi cười vì cái gì? Cái gì đáng để tôi cười? Tôi không biết. Tôi biết bạn của tương lai chắc chắn sẽ còn quay lại, trừ khi cái kênh này biến mất. Nếu như lúc đó bạn vẫn còn đau khổ, tôi không biết nói gì. Bạn đã trải qua nhiều lần đau khổ rồi, thêm một lần nữa chẳng có gì cả, vẫn mang bản chất như thế thôi. Tôi không biết, vì giờ tôi đang rất không ổn tẹo nào, tôi không có một ai để chia sẻ, không ai hiểu những lời tôi nói. Họ luôn mặc định tôi sai, tôi biết mình rất điên khi viết những dòng này. Mọi hôm tôi chỉ chia sẻ và để chế độ chỉ mình tôi, nhưng tôi khao khát có ai đó nói với tôi sẽ ổn, nhưng chưa có một ai cả. Tôi như một con ngốc tự tâm sự với chính mình, huyễn hoặc trong thế giới riêng, nếu tôi điên cũng được. Ít ra tôi có thể tưởng tượng ra những điều hạnh phúc. Tôi mong bạn sẽ không còn thế này nữa, tôi mong bạn hạnh phúc, tôi mong bạn yêu thương chính bản thân mình. Không ai yêu thương bạn thì bạn có thể tự yêu lấy chính mình.
Nếu ko có người thân thấu hiểu, vậy chúng ta hai kẻ xa lạ có thể chia sẻ với nhau , có thể nói mà ko ngại ngùng . thật lạ thường rằng giữa biển người mênh mông này lại có thể gặp đc một người cùng chung nỗi khổ ( nếu bạn muốn có người chia sẻ , thì mình ở đây )
Tôi cũng không phải người dễ dàng nói ra những tâm sự của mình đến tận bây giờ bạn bè hay ng thân xung quanh cũng không biết tình trạng trong tôi như thế nào ngoài mặt vui vẻ nhưng có lẽ cơ thể và tinh thần của tôi đang nứt vỡ từng ngày , tôi k nói vì tôi không nghĩ họ sẽ hiểu thực ra có lần tôi đã nói ra 1 chút cho mẹ nhưng lại khiến tôi tổn thương hơn nên đã không còn đủ can đảm để chia sẻ nữa rồi :< Tất nhiên sự lưu luyến của tôi với thế giới này vẫn còn có lẽ đó là thứ đã níu kéo tôi lại . Tôi cũng mong bạn và chính tôi có thể sống hạnh phúc sau này và bản thân sẽ được yêu thương không chỉ mình mà còn cảm nhận được sự yêu thương từ cả mọi người nữa . ❤
Mình hiểu những gì bạn đã trải qua. Mình cũng đang như vậy. Mong 2 chúng ta một ngày nào đó sẽ tìm được hạnh phúc của mình dù là nhỏ nhất!
Tôi ở đây vì tôi giống các bạn!
Hôm nay, 22/8/2022.
Tôi chỉ là 1 con người nhỏ bé giữa hàng vạn người ngoài kia. Năm 6 tuổi tôi muốn mình lớn lên thật nhanh để có thể làm mọi thứ mà người lớn thường làm. Đến năm 16 tuổi, tôi rất háo hức vì chỉ còn 2 năm nữa là tôi sẽ đủ tuổi để tự đưa ra quyết định cho cuộc sống của mình. Còn bây giờ tôi đã 22 tuổi, tôi cảm thấy chênh vênh, lạc lõng giữa dòng đời hối hả, tôi mệt mỏi vì phải gồng gánh tất cả, tôi muốn khóc, khóc thật to để trút bỏ hết những nỗi niềm trong tôi. Nhưng tôi nhận ra giờ đây mình đã là 1 người đàn ông. Rơi nước mắt là 1 điều cấm kị. Bất chợt tôi nghe được bài này, mặc dù chưa hiểu được ý nghĩa của bài hát nhưng nước mắt tôi đã lã chã rơi bởi giai điệu buồn da diết này. Chỉ hôm nay thôi, tôi chỉ yếu đuối 1 hôm nay thôi. Rồi ngày mai tôi sẽ lại mỉm cười với tất cả.
Đáy biển là nơi gieo mình của ban nhiêu nỗi buồn thì càng là hi vọng của bao nhiêu người vì vậy đừng ai có suy nghĩ tự tử hi vọng sẽ có ngày thành hiện thực rồi sẽ có người tôn trọng bạn
Từ lúc sinh ra…cầm bát gì , ăn cơm gì , trải qua chuyện gì , gặp những ai , kết hôn với ai , phải chia lìa với ai điều đã được định sẵn rồi !
Kịch bản của đời bạn vốn đã được xem qua ở thiên đường rồi , bạn đã thấy được hết mà vẫn trọn kiếp này
Là bởi vì trong cuộc đời này có thứ mà bạn cảm thấy xứng đáng !
Người đến bởi nợ đầy người đi bởi duyên cạn , hà tất phải cưởng cầu
" không kịp , không kịp nữa " nghe mà thấm , cảm ơn ad đã edit video
mỗi người đến với thế giới này đều vì một lý do nào đó , đều có một sứ mệnh cần hoàn thành , vậy nên mạnh mẽ lên các bạn nhé mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi , cố lênnnn
Nhẹ nhàng a~
Dòng người tuy nhiều nhưng lại lạnh~ Hiện thực rất tàn khốc~ Quá vô tình. Biển nhìn tuy lạnh lẽo cô đơn nhưng nó lại ấm áp lại trong xanh như thế~ Nó vỗ về linh hồn ấy~ Bụi về với bụi đất về với đất~ Thiên nhiên không phải bàn đạp. Thiên nhiên là nơi bao bọc chúng ta
Hay là
Trời ơi tui tìm thấy bài hát này rồi. xúc động quá . Thật lòng cảm ơn cảm ơn.
“Đáy biển là một nơi thật lạnh lẽo cô đơn và cũng thật là ấm áp...?,tôi nguyện gieo mình dưới đại hải dương,đáy biển sâu thẳm không phải để ng khác không tìm thấy...tôi không vất vưởng trên trần gian,không lang thang trong màn đêm tĩnh lặng....mà là vì tôi muốn đc các linh hồn hay sinh vật nhỏ bé kia an ủi...trao cho tôi sự hạnh phúc,ấm áp cuối cùng ở nơi lạnh lẽo,cô độc nhất....”
"Tôi tưởng mình như kẻ du hành, trôi dạt giữa chốn nhân gian đông người với những cảm xúc giả tạo. Tôi muốn dừng cuộc hành trình này lại, hòa làm một cùng những cơn sóng của đại dương mà trôi đi khắp tứ phương. Không một ai biết, không một ai hay. Ngay cả khi tôi đã chìm nghỉm xuống đáy sâu tâm tối, cũng không một ai vươn tay ra cứu giúp. Tôi không biết chết thì sẽ về đâu, cũng không biết bên đó có hạnh phúc mà kẻ lữ hành như tôi đang tìm kiếm hay không. Tôi chỉ biết tôi muốn thoát khỏi vòng lặp này - một vòng lặp vô tận"
Tôi biết bạn buồn nên bạn tìm đến nhạc này
Tôi cũng vậy 😢
Chúc bạn một đời an nhiên 🥰
Lời nói có thể giết chết một con người , đầy bi thương và thảm kịch
Nam Khang của tôi, Bạch Khởi của tôi. Nước sông như lòng người lạnh lẽo nhấn chìm anh, người ta chỉ yêu thương anh khi anh chết đi.
Anh chìm xuống đáy sông tối tăm như vậy, anh đã sợ hãi đến mức nào? Chàng thiếu niên tốt đẹp đến nỗi thế gian này không xứng đáng có được anh, lời hẹn 35 tuổi đã quá hạn rồi, đừng chờ nữa, nhé anh.
Một kiếp người đã khiến ta cảm nhận hết bao mệt mỏi và sự chán nản
Có lẽ ta tồn tại vì kiếp trước thân ta mang nợ chưa trả hết
Chỉ mong kiếp sau thân ta đừng tồn tại nữa
Tan vào đất trời không luyến tiếc hồng trần không cần ai biết đến không cần nơi để về.
散落的月光
穿過了雲
躲著人群
鋪成大海的鱗
海浪打濕白裙
試圖推你回去
海浪清洗血跡
妄想溫暖你
往海的深處聽
誰的哀鳴在指引
靈魂沒入寂靜
無人將你吵醒
你喜歡海風鹹鹹的氣息
踩著濕濕的沙礫
你說人們的骨灰應該撒進海裡
你問我死後會去哪裡
有沒有人愛你
世界能否不再
總愛對涼薄的人扯著笑臉
岸上人們臉上都掛著無關
人間毫無留戀
一切散為煙
散落的月光
穿過了雲
躲著人群
溜進海底
海浪清洗血跡
妄想溫暖你
靈魂沒入寂靜
無人將你吵醒
你喜歡海風鹹鹹的氣息
踩著濕濕的沙礫
你說人們的骨灰應該撒進海裡
你問我死後會去哪裡
有沒有人愛你
世界已然將你拋棄
總愛對涼薄的人扯著笑臉
岸上人們臉上都掛著無關
人間毫無留戀
一切散為煙
來不及來不及
你曾笑著哭泣
來不及來不及
你顫抖的手臂
來不及來不及
無人將你打撈起
來不及來不及
你明明討厭窒息
Sinh tử là chuyện mà đời người ai cũng phải đi qua, nhưng tôi xin cậu đừng bước vội 🫂
Tuyệt vọng, bất lực, đau đớn
Cảm giác ngột thở , khó chịu
Rút sâu mình vào lòng biển
Buông thả trong lòng đại dương
Chấp nhận kết cục
... 😢
Thế gian này sao lại mang đến bi thương cho nàng....!!!😢
Dù cuộc sống này có tàn nhẫn đến đâu với nàng thì ta vẫn mong nàng sống tốt, đâu đó trên thế giới rộng lớn này vẫn sẽ có người yêu thương nàng nhất , ....
Lạc quan lên nào mấy công chúa đang nhìn vào dòng viết này... Các nàng vẫn là công chúa của bố mẹ đấy thui ....😅 Không ai thương bạn thì để tui thương cho 🌺
..........Ahihihihi.......
" k kịp, k kịp nữa rồi, k ai cứu người lên cả"
Nghe bài này làm mk nhớ đến bé gái người TQ vừa rôi :((
Thương!
Nghe bài này tự nhiên lại nghĩ đến Nam Khang (đợi anh đến năm 35 tuổi) tuy trầm mình xuống sông nhưng bài này làm mình liên tưởng đến Nam Khang trầm mình dưới dòng sông lạnh lẽo, thật cô độc. Nghiện bài này mất rồi
NK là nhân vật trong phim ạ? bạn có thể cho mình xin tên phim dc kh
@@thuhangpham4231 Nam Khang Bạch Khởi, bạn có thể tìm nghe ca khúc Em chờ anh đến năm 35 tuổi. Đây là chuyện tình có thật mà mỗi khi nghe tới nó mk lại đau lòng
"Nếu có thể, hãy đem tro cốt của em rải vào trong biển, cả đời em đều rất thích phong cảnh trên biển, thích biển rộng có thể tùy ý mà giải tỏa, thích vẻ đẹp khi nó yên lặng bầu bạn cùng trời chiều
Mỹ nhân ngư là nhân vật em thích nhất khi còn bé, bởi vì nàng ra đi thật tiêu sái, cũng không vì tình cảm với người mình yêu mà trì hoãn.
Cũng sẽ không vì tình yêu mà quay về.
Em nguyện hóa thành bọt biển trôi vào trong biển rộng, hòa thành mưa bụi đi về một thế giới khác."
_Chu Thiên Dật (Cố nhân thành tro).
Mỗi khi nghe Đáy biển lại nhớ đến tiểu Chu. Cô gái ấy từ đầu đến cuối đều đáng thương, yêu một người hơn cả bản thân mình, cũng vì người đó mà tuyệt vọng, đau khổ đến cùng cực, đến cuối cùng lại chọn ra đi để giải thoát cho một đời thống khổ.
Từng câu từng chữ thấm cả tâm hồn tôi . Nó gợi cho tôi nhiều nỗi buồn trong cuộc sống. và nghĩ đến cảnh mất người thân nơi Biển Sâu Thẩm Kia .
"Mỗi ngày tôi đều mơ đến em .
một cô gái mặc chiếc váy , gương mặt mang một nét đẹp buồn đến tĩng lặng , giống như đáy biển" 💧
Chỉ là... lâu lâu lại chợt nhớ về người. Có lẽ tôi đã cảm thấy an toàn khi ở cạnh người, chỉ khi ở cạnh người, dù là tôi không nên như thế. Cảm xúc là thứ không thể nào kiềm lại và che giấu. Cảm ơn vì đã bảo vệ tôi. Chỉ mong người một đời vui nhiều hơn sầu và thật lòng hạnh phúc.
Tôi vẫn sống, vẫnn sẽ sống nhưng theo một cáchh thức khác một cách sống mà không ai nhìn thấy
Lời bài hát:
散落的月光穿过了云
Sànluò de yuèguāng chuānguò le yún
躲着人群 铺成大海的鳞
Duǒ zhe rénqún pū chéng dàhǎi de lín
海浪打湿白裙 试图推你回去
Hǎi làng dǎ shī bái qún shìtú tuī nǐ húiqù
往海的深处听 谁的哀鸣在指引
Wǎng hǎi de shēn chǔ tīng shúi de āimíng zài zhǐyǐn
你喜欢海风咸咸的气息
Nǐ xǐ·huan hǎifēng xían xían de qìxī
踩着湿湿的沙砾
Cǎi zhe shī shī de shālì
你说人们的骨灰应该撒进海里
Nǐ shuō rén·men de gǔhuī yīnggāi sǎ jìn hǎilǐ
你问我死后会去哪里
Nǐ wèn wǒ sǐ hòu hùi qù nǎ·li
有没有人爱你
Yǒu méi·yǒu rén ài nǐ
世界能否不再
Shìjiè néng fǒu bù zài
总爱对凉薄的人扯着笑脸
Zǒng ài dùi lìang báo de rén chě zhe xìaoliǎn
岸上人们脸上都挂着无关
Àn shàngrén men liǎn shàng dōu gùa zhe wúguān
人间毫无留恋
Rénjiān háo wú líulìan
一切散为烟
Yīqiè sàn wèi yān
散落的月光穿过了云
Sànluò de yuèguāng chuānguò le yún
躲着人群 溜进海底
Duǒ zài zhe rénqún liū jìn hǎidǐ
海浪清洗血迹 妄想温暖你
Hǎi làng qīngxǐ xuèjī wàngxiǎng wēnnuǎn nǐ
灵魂没入寂静 无人将你吵醒
Línghún méi rù jìjìng wú rén jiāng nǐ chǎo xǐng
你喜欢海风咸咸的气息
Nǐ xǐ·huan hǎifēng xían xían de qìxī
踩着湿湿的沙砾
Cǎi zhe shī shī de shālì
你说人们的骨灰应该撒进海里
Nǐ shuō rén·men de gǔhuī yīnggāi sǎ jìn hǎilǐ
你问我死后会去哪里
Nǐ wèn wǒ sǐ hòu hùi qù nǎ·li
有没有人爱你
Yǒu méi·yǒu rén ài nǐ
世界已然将你抛弃
Shìjiè yǐrán jiāng nǐ pāoqì
总爱对凉薄的人扯着笑脸
Zǒng ài dùi lìang báo de rén chě zhe xìaoliǎn
岸上人们脸上都挂着无关
Àn shàngrén men liǎn shàng dōu gùa zhe wúguān
人间毫无留恋
Rénjiān háo wú líulìan
一切散为烟
Yīqiè sàn wèi yān
来不及来不及
Lái·bují lái·bují
你曾笑着哭泣
Nǐ céng xìao zhe kūqì
来不及来不及
Lái·bují lái·bují
你颤抖的手臂
Nǐ chàndǒu de shǒu bì
来不及来不及
Lái·bují lái·bují
无人将你打捞起
Wú rén jiāng nǐ dǎlāo qǐ
来不及来不及
Lái·bují lái·bují
你明明讨厌窒息
Nǐ míngmíng tǎoyàn zhìxī
Em nghe chị này hát cảm giác vừa cô đơn và thê lương đến đau lòng 😭😭😭 em cũng rất thích biển 🌊🌊🌊💗💗💗
Nước biển lạnh lòng người còn lạnh hơn, cớ sao vẫn hy vọng chờ đợi để nhận lấy cái lạnh lẽo về mk , biết rõ ko có kết quả vẫn cố chấp chờ đợi nhưng vẫn là chờ ko kịp đi , một người ra đi một người mới mở lòng chẳng phải rất vô tâm hay sao. Cuộc đời cx rất vô tâm , chẳng ai cần cô gái ấy nữa , chắc chỉ có đáy biển mới là nơi thật sự ấm áp , mới thật sự dành hết tình cảm mà bao bọc xoá nhoà đi hết nỗi đau của cô gái bé nhỏ trong thế giới bảo là vô tận này, từng chút từng chút đi vào trong quên lãng, cô gái và biển là một , biển ôm cô gái bé nhỏ hết cuộc đời về sau này
16/10/2021
*Có nhiều người nói, họ không thích bản gốc của Sầu Riêng vì nghe quá u sầu, họ cũng quên mất rằng đó chính là bản chất của bài hát này. Trầm cảm, danh từ nghe thôi cũng đã thấy tuyệt vọng rồi.*
bạn tớ lúc chiều cũng vừa mới m.a.t vì c.h.e.t đuối, giờ nghe bài này mà sao tớ nhớ cậu quá cậu ơi..
Mình nghe thoáng đâu đó, đây là một bài hát do một người mắc bệnh trầm cảm viết!
Quả đúng, nó miêu tả cái sự lãnh lẽo cô đơn, cái sự muốn buông bỏ tất cả và chìm mình xuống biển sâu. Nhảy xuống biển không phải là chết, nó chính là để cho những con sóng táp vỗ nhẹ nhàng đu đưa. Bình yên, bình yên tới ngạt thở!
Nhất Chi Lưu Niên viết bài hát này dành cho những người bị trầm cảm, để xoa dịu và chữa lành cho họ ấy bạn.
Nếu đc chỉ mong hoà tan vào biển cả. Niềm vui, nỗi buồn,hạnh phúc,tủi nhục… ở nhân gian này ko nguyện hứng chịu nhưng ko thể buông bỏ. Buồn 1 chút,mai lại 1 ngày mới….