Nghe chị Thuỳ Minh chia sẻ mà mình rơi nước mắt. Mình cũng từng như chị Thuỳ Minh, yêu phải một người thật sự tệ, là mối tình đầu, yêu gần 4 năm từ lúc 17-18 tuổi. Mình đã rất vất vả để kết thúc mối tình đó, và thậm chí mẹ mình còn từng khóc vì chỉ sợ rồi gạo sẽ nấu thành cơm, và mình sẽ chịu khổ suốt đời. Đó là một người lớn hơn mình, nhiều kinh nghiệm hơn mình, và rất biết cách thao túng mình. Anh ta đánh vào điểm yếu của mình, lòng trắc ẩn của một đứa con gái mới lớn, nên luôn lấy việc cứa tay, tự đâm dao vào ngực, làm những hành động đe doạ mỗi khi mình định chia tay. Vậy nên dù anh ta có lừa dối, cắm sừng, và luôn doạ nạt như vậy, mình vẫn không thể bỏ anh ta được. Vì mình cảm thấy mình như chiếc phao duy nhất đứng cạnh anh ta. Vì mình cảm thấy mình mang ơn mang nợ anh ta rất nhiều. Nhưng sau này khi đã kết thúc và nhìn lại, mất một thời gian rất lâu, mình mới nhận ra rằng cho dù người đó có thể từng rất thương mình, từng dạy mình nhiều điều, định hướng, là tấm gương, là anh hùng trong mắt mình, thậm chí họ còn khiến mình nghĩ rằng chỉ có mình mới cứu được họ (như trường hợp c TM vậy), nhưng thực chất họ chỉ đang đánh vào sự mềm lòng và bản năng muốn giúp đỡ người khác của con gái để thao túng mình mà thôi . Những thành phần này manipulate / gaslight người khác rất giỏi. Mà nếu như bên yếu thế hơn còn là các em gái mới lớn thì càng khó độc lập tư tưởng và dứt ra, kiểu vẫn cứ thương nó và không tỉnh táo để hiểu rằng an nguy bản thân mới là quan trọng nhất. Lúc đầu là ném đồ, rồi tới cứa tay, tự đâm, cứ nghĩ là sẽ không động tới mình, nhưng làm gì có chuyện đó. Sẽ đến cả những cái tát, bóp cổ, nhốt, và còn hơn thế để tra tấn tinh thần. Bởi vậy mới nói, nếu cứ chấp nhận cho qua, thì người ta sẽ càng ngày càng đẩy giới hạn của mình đi quá xa. Mình mất hơn 3 năm để cân bằng lại và may mắn gặp được người thật sự trân quý mình. Nhưng vết thương vẫn sẽ còn đó, sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi. Khi thấy người khác tức giận, đập đồ, mình sẽ ngay lập tức sợ hãi và bỏ đi không hề do dự. Mình cũng không thể đặt tình cảm quá nhiều vào người khác, và coi tình yêu như gia vị, thay vì đầu tư quá nhiều vào nó. Tuy nhiên nhìn vào mặt tích cực, có lẽ đó là bài học dạy mình cách nhìn người, và trở nên nhạy bén trước những người có xu hướng bạo lực hay dối trá. Chị Thuỳ Minh, em mừng vì chị đã vượt qua được. Và em mong đến một ngày, em cũng có thể thật sự vượt qua
Ôi bạn ơi, mình đọc từng dòng bạn viết như nói về bản thân mình trước đây. Mối quan hệ của mình còn kéo dài những 10 năm. May mắn là mình cũng đã gặp được người giúp mình kéo ra khỏi vũng lầy đó, để giờ mình thấy tự tin và yêu bản thân hơn. Mình biết ơn người đó thật nhiều. Mình cảm giác dù mình và người đó k thể đi tới cuối cùng mình vẫn thấy may mắn vì người đó đã xuất hiện. Để mình biết dù không có ai đó mình vẫn tự tin và vui vẻ sống tiếp. Thật tốt vì bạn cũng đã thoát ra khỏi mqh toxic đó. Chúc bạn hạnh phúc
Chú HATuấn từng nói:”Từ đá mọc ra,hoa vàng vĩnh cữu.Từ tiếng lặng im,những vết thương lành.” E tin tất cả những vết thương rồi sẽ lành, phụ nữ cta rồi sẽ vượt qua những nỗi sợ của mình để sống một đời thật rực rỡ☺️
Mình khóc, tự nhiên thấy thương nỗi sợ của bản thân, mình đã vỗ về em ấy khá lâu, yêu thương những cảm xúc tồi tệ và thương sự dũng cảm dám bước ra của bản thân. Cảm ơn Thuỳ Minh! Mình đã khóc và yêu nổi sợ của chị.
Giữa cả trăm comment ở đây, em vẫn muốn nói điều gì đó. Em nghe podcast của Thùy Minh không nhiều, nhưng đủ để thỉnh thoảng thấy giọng chị vỡ ra, thấy đôi mắt chị trầm đi, thấy đau thương và những dịu dàng chị dùng vỗ về sang chấn. Phải nói rằng em đã tò mò... Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thùy Minh chia sẻ, về mình. Đợi được đến ngày có ai đó ngồi đây và lắng nghe chị. Nỗi đau qua ngôn từ của một người làm báo hóa ra có thể được khắc họa sâu sắc và đằm thắm đến thế. Đúng như Thùy Minh đã nói, nỗi sợ của chị tương đồng với nỗi sợ của nhiều người. Có lẽ trong một lúc nào đó, họ đã nói về cơn đau như cách chị nói bây giờ, họ nhìn lại bằng đôi mắt của một người đã đi qua, và, cảm thấy đồng cảm, khi nghe chị gọi tên những điều ấy rõ ràng như thế.
Gần 15 năm chơi UA-cam, rất hiếm khi phải đi comment vào video nào. Nhưng sự đồng cảm với chị khiến mình muốn ghi lại vài dòng. Mình đã ở trong hoàn cảnh của chị, rất sợ chia tay vì sợ đối phương sẽ làm chuyện dại dột. Nó cũng phải kéo dài 2 năm rưỡi. Cái kết của tụi mình thì không được như chị nhưng vết thương mà nó để lại vẫn còn ảnh hưởng tới mình tới tận hôm nay. Mình vẫn sợ mỗi khi ai đó thương mình quá nhiều, mình sợ khi họ dành thời gian cho mình, mình luôn sợ mình không bao giờ đủ tốt. Nỗi buồn của mình, mình chôn giấu dưới lớp vỏ vui vẻ hằng ngày. Mình không biến nỗi buồn thành động lực, thành tranh vẽ, thành các tác phẩm nghệ thuật nào dù mình đang trong ngành này. Nhưng mình thực sự ước có thể biến nó thành bất kì thứ gì có thể giúp mình nhẹ gánh. Vì 1 số lý do đặc biệt, mình không thể chia sẽ với bất kì ai, kể cả những người thân nhất. Điều đó càng làm mình thêm buồn và giận bản thân vì sao ko để mình được hạnh phúc. Nhưng có khi nó là cái giá phải trả vì mình đã không thể vượt qua được mối quan hệ đó.
Mình cảm thấy postcast Kháng thương lan tỏa rất nhiều cho người nghe, tìm được sự đồng cảm của mọi người, cũng như để mọi người có thể hiểu được bản thân mình hơn. Nội dung tập postcast tuyệt vời mình không chê vào đâu được. Nhưng, với series postcast Kháng thương chia sẻ về những nỗi sợ, những vết thương như vậy. Mình nghĩ KHÔNG NÊN VẼ TRANH TIÊU CỰC, càng không nên tặng những khách mời, vì nó mang năng lượng tiêu cực khi nhìn thấy. Mặc dù, khi chúng ta trò chuyện bằng lời nói thì có thể làm tâm trạng nguôi ngoai, hiểu bản thân nhiều hơn. Nhưng khi xem tranh, hoặc để tranh có màu tối, đặc biệt là vẽ về những nỗi sợ như vậy thì càng không nên treo. Bạn mình là người rất thích vẽ, bạn đã từng vẽ rất nhiều tranh tối tăm, và treo khắp trong phòng. Bạn nói trong khoảng thời gian đó, bạn không thể nào thoát ra khỏi tâm trạng u ám và buồn như vậy cho đến khi chuyển nhà. và bắt đầu có những tranh tươi sáng hơn. Về trải nghiệm của mình, bạn mình treo rất nhiều tranh màu chủ đạo là đen, trắng, màu xanh tối hầu như k có nội dung gì rõ ràng, nhưng trông rất buồn. Có đợt mình luôn nhìn vào vô thức vào những bức tranh đó, và cuộc sống của mình luôn gặp những trắc trở vô hình. Cho đến khi mình k nhìn vào nó nữa, và tự vẽ những bức tranh vui, thì mọi chuyện mới khá hơn được. Suy cho cùng, mình nghĩ là vừa nói chuyện vừa vẽ tranh trông rất nghệ. Nhưng vẽ những bức tranh mang tính tiêu cực u ám là điều không cần thiết, những gì qua rồi, chúng ta hãy để nó qua đi và cố gắng sống tốt đẹp hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây ạ!
Mình hiểu rằng bức tranh của tác giả dành cho chị Minh mang nhiều mảng màu u buồn nhưng mà cũng không phải là loại tranh tiêu cực như bạn nhận xét, như vậy gây rất nhiều hiểu lầm cho bức tranh cũng như họa sĩ. Có nhiều tác phẩm nghệ thuật như bài hát Duyên Phận chẳng hạn cũng là một bài rất nổi và phổ biến, diễn tả nỗi đau buồn của người con gái phải đi lấy chồng; một lần khác như diễn viên Ngọc Lan trong một chương trình được một họa sĩ vẽ tặng bức tranh, phải nói bức tranh ấy cũng nhuốm một màu tăm tối chỉ được điểm một vài chấm sáng nhỏ. Nhưng nghiêm túc mà nói khi mà chị Thùy Minh, diễn viên Ngọc Lan và cũng như một số người nghe bài hát ấy, nhìn bức tranh ấy đều vỡ òa cảm xúc. Phải nói nghệ thuật là muôn hình vạn trạng và cách người khác nhìn vào nó, ngẫm nghĩ về nó, những gì nó mang lại cho mỗi đối tượng khác nhau sẽ tạo ra những suy nghĩ khác nhau. Như bức tranh trên kể về một mảng ký ức buồn của chị Minh, rõ ràng chị nhận ra điều đó. Và trong phim Inside out, nhân vật "Vui Vẻ" nhất định không cho phép ký ức buồn xuất hiện nhưng cuối cùng thì sao? Bởi vậy mà nói cái cảm xúc buồn, những nỗi đau trong quá khứ không thể bị xóa bỏ được, nó luôn âm ỉ trong mình một lúc yếu mềm nào đó nó sẽ bộc phát ra, chỉ khác là cách mình nhìn nhận và đối diện với nó thôi. Giờ bức tranh "buồn" đó cũng như quá khứ vậy, lần này chị Minh kể lại ký ức đau buồn đó và khóc khi đặt tên cho nó, nhưng chị ấy có quyết định treo nó và nhìn đi nhìn lại nỗi đau đó như một sự ám ảnh hay không? Mình nghĩ là không vì giờ chị đã thoát ra khỏi nó rồi, như người bạn của bạn họ đã chấp nhận thoát ra và có cuộc sống mới rồi. Từ bức tranh mà gợi lại ký ức buồn đó và nhớ lại quá trình mình thoát ra như thế nào thì mình tin chắc chị Minh sẽ quý trọng lắm vì nó còn nhắc rằng bản thân chị đã mạnh mẽ đến nhường nào! Mình xin hết ạ.
Mình cảm thấy chương trình cho phần vẽ tranh là có dụng ý tốt riêng, với một người cũng có vết thương lòng dai dẳng như mình, một bức tranh được vẽ ra trước mắt là cơ hội cho mình nhìn ra nỗi đau của mình, thứ mình có thể không để ý, hoặc quá sợ hãi để nhìn. Bị tổn thương nhưng bước đầu tiên nhận ra được mình đang tổn thương lại không phải ai cũng làm được. Vết thương có thể quá xấu xí đến mức mình không muốn đối diện. Nhận diện được vết thương lòng sẽ khiến áp lực vơi bớt và là bước đầu để chữa lành bản thân. Bức tranh ở đó để người chia sẻ nhận ra, à, mình bị tổn thương, và mình cần sự giúp đỡ và sẻ chia. Có điều mình đồng ý với bạn, mình không nên tặng nó cho khách mời mang về. Mình chỉ muốn nhìn chân dung nỗi đau của mình thôi, chứ không muốn đem nó về trưng lên để mỗi lần nhìn qua lại đau và chìm trong nỗi đau đó thêm nữa.
Cũng là mối tình đầu, mình từng yêu sâu đậm một người 4 năm. Tình yêu tuổi 18 rất đẹp, mình đi với người đó từ những ngày đơn sơ nhất. Đó là những ngày cả hai không biết nên ăn gì với 20k trong túi, những ngày người đó theo mình về nhà trên chiếc xe đạp cũ, những ngày mình hạnh phúc vì nhận được lời nhắn chúc mừng thay vì những bó hoa đắt tiền mà người đó chẳng thể mua tặng mình. Nhưng đó từng là những ngày đẹp nhất. Người ta hay nói, tình yêu đầu là tình đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Đúng vậy, mình cũng đã từng yêu người đó theo cách đẹp nhất mà cả hai từng có. Mình may mắn hơn chị Thùy Minh, mình không bị bạo hành hay tổn thương thể xác, nhưng tổn thương tinh thần thì không biết nên diễn tả bằng lời nào. Cũng giống như những cô gái khác, mình đoán vậy, mình cũng từng muốn được thấu hiểu và đồng cảm. Với mình, mỗi sáng thức dậy mình vẫn cảm thấy yêu đời và yêu người ấy, tức là mình yêu đúng. Nhưng có lẽ chỉ đúng một phần, sự thấu hiểu không nằm ở lời nói hay suy nghĩ, nó nằm ở suy nghĩ dẫn đến hành động. Mình đã cố gắng thấu hiểu cho người đó, cố gắng nỗ lực vì tương lai của cả hai, hi sinh nhiều thứ cho người mình yêu, chỉ mong đổi lấy một sự thấu hiểu. Nhưng, có những cuộc cãi vã, những lần giận dỗi tưởng như chỉ là bình thường. Vậy mà nó lớn dần lên và đè nèn trong suốt 4 năm. Mình đã tưởng mình có thể bỏ qua hết chỉ vì chúng mình đã đi với nhau như vậy, chỉ cần cố gắng chút thôi. Nhưng thực ra, mọi chuyện không như vậy... Yêu một người không hiểu cho mình là như nào? Mình từng nói với một người bạn: "Yêu người đó cảm giác giống như một mặt hồ, mình thấy bình yên, nhưng nó không chảy. Mình đã tưởng mình chìm đắm trong đó mãi. Người đó cứ ở đó, không chịu đi, không chịu bước tiếp. Người đó không chịu hiểu cho dù là điều đơn giản đến mấy, là họ không muốn hiểu, hay mình đã sai. Mình muốn bước ra, muốn đi xa hơn, cảm giác bình yên nhấn chìm mình khiến mình ngạt thở. Mình không muốn nói mãi về một điều mà người ta thậm chí không một lần để vào tai." Vì thế mình quyết định đi tiếp, mặc cho sự níu kéo. Người đó từng nói họ không thể yêu ai khác ngoài mình, họ không thể thiếu mình. Câu nói đó ám ảnh mình đến mức mình nghĩ mình làm sai rồi, mình không nên để họ như vậy, nên cho nhau thêm cơ hội nữa, rồi cơ hội nữa, rồi cơ hội nữa. Nhưng khi đi rồi mình nhận ra mình chẳng quan trọng đến thế. Ngày chia tay, không phải vì hết yêu mà là vì để hết tệ với nhau. Mình nhận ra rằng nó không đẹp đẽ như mình từng nghĩ, có những điều rất đẹp, nhưng có những điều rất tệ. Người ta tệ, mình cũng tệ. Bản thân mình tệ với chính mình vì để người ta chìm đắm trong sự yên tâm rằng mọi thứ đang rất ổn, chẳng cần cố gắng, chẳng cần thay đổi để tốt hơn nữa, để mặc người đó tùy ý đối xử với mình như vậy. Không phải là không thể thay đổi, mà là cả hai không thể thay đổi vì nhau. Người đó không thay đổi vì mình. Mình quan niệm rằng, đã bước đi tức là không còn cơ hội nào nữa, mình không còn ở đó nữa. Bởi, lúc ở đó đã có rất nhiều cơ hội cho mình, cho người đó, cho cả hai. Tất cả đã qua, không có ý nghĩa gì nếu đã bước đi rồi lại ngoảnh lại. Khi đó chính là lúc mình mở ra một cơ hội mới cho bản thân, yêu bản thân mình và trân trọng bản thân mình. Không phải cứ bị bạo hành thể xác mới là bạo hành. Sự không tôn trọng về cảm xúc và tinh thần của chúng mình cũng là tổn thương. Vì vậy, mình tin rằng mọi người, và các cô gái như mình nói riêng, nếu như cảm thấy mình không được thấu hiểu, không được yêu thương thì có thể dũng cảm bước đi cho riêng mình. Đừng vì sợ hãi rằng người ta sẽ tổn thương, cố gắng thêm một cơ hội mà tự làm đau chính cảm xúc của mình. Mình xứng đáng với nhiều điều tốt đẹp hơn thế.
Mình hiểu cảm giác và những tổn thương bạn đã phải trải qua. Vì mình đã trải qua những điều tương tự như thế và mình đang cố gắng để những nỗi ám ảnh về tinh thần đó đi qua một cách nhẹ nhàng nhất. Mong bạn và tất cả những người con gái khác và cả mình nữa. Chúng ta sẽ bước tiếp một chặng đường mới, một hành trình yêu thương và phảt triển bản thân thành một phiên bản tốt nhất có thể ❤🩹
Sự tha thứ 1 lần rồi 2 lần nó sẽ thành 1 lối mòn và tạo ra 1 suy nghĩ sẽ k bao giờ mất , nên càng ngày sẽ càng tệ hơn . Chỉ có khi thực sự mất đi , thì người ta mới ăn năng hối tiếc về sai lầm của mình
Cảm ơn chia sẻ của chị Thùy Minh rất nhiều. Thật sự em là một cậu bé được nuôi dạy từ nhỏ rằng "Phụ nữ là để yêu thương", nên em cảm thấy mình hạnh phúc khi có thể yêu và bảo vệ những người em yêu thương. Em cũng đã giúp chữa lành cho một bạn nyc của em: bạn đã từng trong một mqh giống chị năm 19-20 tuổi, luôn trong cảm giác sợ bị đánh. Và dù cho bạn ấy đã rời bỏ em, em cũng không hối hận vì những gì em đã trao, cũng như không nghi ngờ sự tự tế của bản thân mình ❤
Quá hay. Thật sự xã hội phát triển hơn, sẽ có nhiều vấn đề hơn. Cách đây nhiều năm trước chẳng có ai nói lên các vấn đề này. Mình thấy mọi người luôn chọn cách giấu đi và tự vượt qua. Nhưng bây giờ có những chương trình này, như bảo các bạn có vấn đề đó và vượt qua như nào. ❤❤❤❤ yêu chị Minh và ngưỡng mộ chị. Nghe một lúc mà muốn ôm chị Minh quá, 1 cái ôm giữ người và người chia sẻ với nhau.
Em nghe chị mà bật khóc. Em chưa bao giờ người yêu bạo hành mình nhưng cảm giác của điều đó như luồng điện chạy trong người và rất thật. Em òa khóc vì sợ. Phụ nữ có nhiều thứ để sợ. Những thế hệ trước sống xung quanh em rất vất vả, thi thoảng bị chồng đánh thì họ vẫn ở lại với chồng, vì không độc lập về tài chính, vì những gì hằn trong tư tưởng của họ về một người phụ nữ truyền thống. Em, một mình chuyển qua nước khác sống và có những quyết định rất khác những người phụ nữ truyền thống hay bạn bè cùng lứa. Em đang làm điều chưa ai làm và ko biết nó có dẫn tới hạnh phúc không. Em thấy phụ nữ khổ quá. Luôn phải đấu tranh. Em thấy mệt vì không có người đồng hành trong con đường này. Mà mình thì phải luôn cứng rắn vì mọi người xung quanh có thể đẩy mình về con đường cũ bất cứ lúc nào. Nhưng em luôn tin phụ nữ đẹp nhất vẫn là khi họ được tỏa sáng vì họ và chính họ nên em sẽ cố gắng sống là mình, vì mình. Mong chị và các bạn nữ luôn bung nở rực rỡ và tâm luôn bình an ❤
Mình chưa từng có nỗi sợ nào giống như Thuỳ Minh hay các comment của các bạn ở trên, nhưng mình thấy rất cảm xúc. Vì có thể những đứa con của mình có thể đã có nỗi sợ mà mình ko biết. Vì nó sẽ ko dám kể cho cha mẹ, khi chúng vấp phải và tự mình đối diện với nỗi sợ hữu hình và cả vô hình. Mình tự đi qua quãng đó, từ nhỏ đến tuổi trưởng thành, có cha mẹ nhưng cha mẹ ko quan tâm tới con gái. Tư tưởng phong kiến trong gia đình nhiều đời như thế rồi, nên nếu có nỗi sợ tương tự các bạn thì mình cũng cô độc vs nó thôi. May mà mình "vấp" vào 1 người, mà họ coi mình như hoa cánh bướm, mong manh, nên chẳng đụng mạnh bao giờ. Đến nay đã là bà nội, vẫn thế, cảm thấy mình quá may mắn.
Tôi là một người cha, 60 tuổi. Tôi ước gì có ai đó ngồi nghe về nỗi sợ của tôi. Nó hiển hiện mỗi ngày nhưng không thể chạm vào không thể triệt tiêu. Mỗi ngày tôi càng sợ hơn. Rất nhiều, rất nhiều lần tôi muốn kết thúc cuộc sống để không phải đối diện với nó.
Cảm ơn c Thùy Minh! Cảm ơn c đã can đảm chia sẻ! E rất trân trọng và đồng cảm với những cảm xúc của c! Biết ơn c đã ở đây! Cảm ơn team đã mang tập này đến ạ!
bác ơi nếu bác đủ tin tưởng và không chê cháu trẻ con sẵn sàng nghe bác chia sẻ mỗi ngày ạ. Có thể cháu sẽ không nhận lại phản hồi từ bác, nhưng từ trong tâm cháu mong bác sẽ nhẹ lòng được phần nào ạ.
Những điều chị Minh nói như chạm thấu tâm can mình luôn. Là một người luôn chứng kiến sự bạo hành và đổ vỡ, mình thật sự luôn tìm mọi cách để định nghĩa lại tình yêu bên trong mình, để nó thật sự là tình yêu và ánh sáng, chứ không được định nghĩa bằng những gì mình đã chứng kiến
"Có những vết cắt mình tưởng nó không ảnh hưởng tới mình hoặc bây giờ nó đang rất nhỏ nhưng bạn không thể biết nó sẽ trở thành 1 vết cắt kinh khủng như thế nào trong tương lai." Bạn chọn đối diện với những vết cắt và băng bó nó lại hay phớt lờ để cho chúng rỉ máu dai dẳng từ ngày này qua tháng nọ, tới lúc nhìn lại thì đã đau đớn "đầm đìa" mất rồi. Cảm ơn Thùy Minh đã dũng cảm mở lòng chia sẻ câu chuyện của mình. Dũng cảm đối mặt là bước đầu trên hành trình chữa lành những vết cắt...
Nghĩ yêu đồng nghĩa với kiểm soát thiệt đáng sợ. Tự cho mình quyền bắt đối phương theo ý mình, không được thì gắt gỏng, thậm chí dùng bạo lực rồi sau đó thao túng đối phương là vì anh/em yêu em/anh nên mới cư xử như vậy
Mình vừa kết thúc mối tình 2 năm. Tuy không phải là rung động đầu đời của mình, nhưng nó là mối tình hoàn chỉnh đầu tiên của mình. Mình gặp anh, ấn tượng của mình về anh là "wao, anh chàng này trông rất là đàng hoàng luôn, đàng hoàng đến lạ vì trước giờ mình chưa gặp ai như anh cả". Anh không rượu bia, không hút thuốc, không nói tục, chịu làm, chịu học. Những tháng đầu bên nhau thì cũng khá vui vẻ và bình yên. Mọi cuộc hẹn hò anh đều chi trả, anh còn khuyên mình đi học lại để lấy cái bằng vì hồi đó mình không học hết đại học, và anh là người đóng học phí cho mình luôn. Rồi mình đi học lại cao đẳng, anh cũng lo tiền sinh hoạt ăn uống cho mình. Hmm, nhưng rồi mình nhận ra anh có tính gia trưởng. Anh rất dễ bực mình, khó chịu khi có 1 việc gì xảy ra không đúng theo ý anh, dù là 1 việc nhỏ xíu. Trong những trận cãi vã, mình luôn là người sai. Mỗi khi tức giận, anh sẽ rất nặng lời chỉ trích, xúc phạm mình mà không quan tâm đến cảm xúc của mình. Còn cả silent treatment, nói chung là bạo lực tinh thần lắm. Rồi đến một hôm, mình mua hộp cơm không đúng ý anh, sau khi nói qua nói lại thì anh quăng hộp cơm vô người mình @@. Có ai nghĩ con người đàng hoàng mà lúc đầu mình gặp lại có thể cư xử với người mình yêu như vậy không ạ!?? Đương nhiên, sau lần đó thì mình với anh ko bao giờ gặp lại nữa vì chắc chắn sẽ có những hành động ghê gớm hơn nữa. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ mình nuôi mình trong nghèo khổ mà ba mẹ mình còn chưa từng nặng lời xúc phạm mình, chưa từng xưng mày - tao với mình, và càng chưa động tay động chân gì với mình. Vậy mà anh với cương vị là người yêu mình lại làm những việc như vậy với mình nên mình không thể nào chấp nhận được. Và giống chị Thùy Minh cũng có đề cập đến trong podcast, đó là hình như người ta nghĩ người ta đã chi tiền cho mình, thì người ta tự cho họ cái quyền bắt mình phải làm tất cả theo ý họ. Nói chung là, nên tìm hiểu kĩ đối phương trước khi đi đến những quyết định xa hơn nha mấy bà. ^^
Vậy nên hãy tìm hiểu lâu 1 chút để giảm bớt rủi ro cho sau này. Sẽ ko thể hiểu hết đc về nhau nhưng cũng sẽ hiểu đc nhìu hơn 1 chút trc quyết định quan trọng trong cuộc đời m.
Mình thấy anh người yêu (cũ) của bạn rơi vào nhầm lẫn kinh điển về tình yêu là yêu đồng nghĩa với có quyền kiểm soát, bắt đối phương làm theo ý mình. Cái đó chỉ là nhân danh nghĩa tình yêu để trói buộc người khác và sẵn sàng dùng bạo lực khi người khác không làm theo những gì mình muốn. Thấy giống như là bố thí tình cảm hơn là thực sự yêu. Mừng là bạn đã thoát ra khỏi mối quan hệ độc hại này nhe 💕. Give u a big hug
May mắn vì bạn nhận ra được và rời bỏ sớm. Mẹ và hai chị gái của mình đều phản đối quan điểm sống thử rồi đi đến hôn nhân, và mẹ mình cực kì phản đối chuyện qhtd trước hôn nhân ( lí do là vì quan điểm của mẹ là cái danh giá nó cao hơn, và mình sẽ không bị thấp kém đi ), hai chị của mình thì không phản đối chuyện qhtd trước hôn nhân, nhưng cần biện pháp an toàn. Tuy nhiên hai chị luôn thao túng tâm lý mình theo cách riêng, họ luôn bảo mình còn trẻ con, ngu dốt nên không biết được đàn ông nguy hiểm như thế nào, rồi luôn bắt mình phải nghe này nghe kia... Thật ra mình biết đó là lo lắng nhưng thật sự là thao túng tâm lý đó :(((. Quan điểm của mình là khi yêu cần sống chung 1 thời gian, nếu cảm thấy bước này ổn r thì tiếp theo là ra mắt gia đình, nhưng ra mắt gia đình không thể đùng cái được sự đồng thuận mà cưới ngay, cần có thời gian tìm hiểu gia đình ngta nữa, thời đại này là công việc ổn định nên cũng k có gì phải vội, huống chi cần kinh tế vững để nuôi em trai mình ăn học, và sau này báo hiếu ba mẹ nữa. Và mình quen bạn trai cũ, quen 1 thời gian thống nhất về sống chung, tuy nhiên lúc sống chung xảy ra vài vấn đề, nên cả hai chia tay. Chị gái mình có hỏi mình, m thấy tiếc chưa ? Lần đầu của m cho thằng đó rồi sau này m lấy chồng m sẽ hối hận cho coi !. Ôi mình đã phản bác lại rằng là, qhtd là cả hai đều tình nguyện VÀ chỉ cần lúc đó cả hai đều yêu, đều trân trọng cơ thể, cảm xúc là được chứ con người đâu ai biết bản tính của nhau :)) Và kể cả sau này mình lấy chồng mình cũng không hối hận, và mình cũng không quan hệ bừa bãi nên mình cũng không thẹn với lương tâm. Thật sự là mình rất đau đầu với cái định kiến này luôn. Nói chứ hai chị rất nhiều lời khuyên nhưng chọn chồng vẫn không ra gì :)) đó là lý do vì sao tư tưởng của mình thay đổi từ khi hai chị lấy chồng. Mang tiếng là chọn chồng kĩ đó, mn ạ quen bao lâu không quan trọng đâu, nhất là đàn ông đừng tin làm gì, làm gì cũng phải có đường lui cho mình nhé
@@duniubunriu hi bà, thật ra tui cũng có quan niệm là sẽ giữ đến khi kết hôn. Lúc gặp anh này tui 24 tuổi, trước đó dù yêu tới đâu tui cũng lý trí là phải giữ gìn. Nhưng gặp anh này, tui thấy ảnh đàng hoàng, anh lại còn chịu lo cho tui ăn học, tui cũng gặp gđ ảnh, ảnh cũng gặp gđ tui, nên tui đã hoàn toàn tin tưởng anh thật sự là 1 người đàng hoàng, tui cũng muốn sau này anh sẽ là chồng tui nên tui quyết định trao thân cho anh. Tui cũng thấy rất tiếc khi đã ko giữ đc sự trong trắng cho người chồng tương lai của mình. Nhưng mà thôi, nếu nhờ vậy mà tui nhận ra con người thật của nyc trước khi cưới phải anh ta thì cũng đáng để đánh đổi đó 😂
@@Hiileeworld đúng r bạn nói đúng đó, ảnh hay nói "anh hoàn toàn có thể quen đc 1 đứa con gái đã có bằng đại học nhưng mà anh lại quen em để anh phải lo học phí cho em" kiểu vậy đó, giống như ảnh bố thí tình cảm cho mình vậy 😅
Giờ mới được biết đến TM và Vietcetera. Mấy ngày này mình nghe một số podcast phỏng vấn và rất ngưỡng mộ tài năng của TM. Rất khâm phục bạn có thể chú ý lắng nghe câu chuyện của mọi người và đưa ra những câu hỏi khơi gợi thông tin. Bạn ắt hẳn là người tuyệt vời của công chúng thính giả. Đến khi TM là nhân vật chính được phỏng vấn kể về tâm tư trong Ep Kháng Thương này thì hơi bất ngờ về sự đau buồn TM phải chất chứa trong khỏang thời gian quá dài. 'Bi kịch' tình yêu không hiếm gặp và ở nhiều hoàn cảnh, nhiều lúc làm người ngoài cuộc khó hiểu vì hai người trong cuộc không người nào ra vẻ thích đón chào bi kịch. Cám ơn cuộc đời không đưa mình trải qua kinh nghiệm tương tự và mình chúc TM nhiều niềm vui trong công việc và cuộc sống. Một nghệ sĩ điêu khắc tạo hình bức tượng người đàn ông, sau đó hồn nhập tượng vụt ra ông giống hệt đến chào cô ở Venice. Ở đây đã có Thùy Minh xinh đẹp tài giỏi xương thịt đây rồi, hi vọng một ngày có tạc tượng bạn vô bảo tàng.
Mình chưa bao giờ cmt vào bất cứ video nào của UA-cam nhưng với 1 thời gian theo dõi poscard cũng khá dài do c Thuỳ Minh làm host , Mình rất hâm mộ C Thuỳ Minh với 1 ng rất tài năng , giỏi và có thể chữa lành cho rất nhiều ng nhưng mình k nghĩ là 1 ng mạnh mẽ làm chủ được cuộc sống mà lại nhiều nội tâm như vậy. Chúc C sẽ luôn hạnh phúc
Có một câu nói trong cuộc nói chuyện của Vietcetera, chị Thùy Minh và Thầy Minh Niệm có đoạn: "Biết đâu những việc mình làm lại đóng góp vào một phần thậm chí là thay đổi cuộc đời của một con người". Em không thực sự hiểu câu nói này dù đã nghe lại nhiều lần Yêu lành và Bạn thân của Bản thân, nhưng sau tập này vô thức em nhìn lại những gì chương trình đã giúp em đi sâu vào con người bên trong thế nào. Yêu lành và Bạn thân của Bản thân là liều vacxin để em có thể đón nhận Kháng Thương cởi mở hơn. Cảm ơn chị Thùy Minh và đội ngũ Vietcetera đã giúp em nói ra được những điều mà trước giờ em không thể diễn tả, tuy không phải tất cả nhưng lại là sự khai mở.
nỗi sợ không chỉ đến từ người bị tổn thương, đôi lúc nỗi sợ còn là lý do của kẻ làm tổn thương. Rất mong chương trình mình có thể đi được thật lâu để có 1 ngày nào đó được nghe về nỗi sợ của người đi gây tổn thương.
năm 17 tuổi em cũng điên cuồng yêu một người 6 năm. Cuộc sống, cảm xúc của em hoàn toàn phụ thuộc vào người ấy. Với em người ấy như một phần của mình. Rồi người ấy có người khác, em cảm giác mình vỡ vụn từng mảnh. Sau cùng em lại cảm ơn vì người ấy đã tới và đi để em được yêu, có cho mình bài học lớn về sự trưởng thành. Cảm giác cô đơn, một mình của em thì vẫn còn, nhưng em tin hành trình dài phía trước em sẽ có được thứ tốt đẹp hơn.
Quan điểm cá nhân: dám kể lại quá khứ chứng tỏ bản thân đã vượt qua sợ hãi và trưởng thành hơn. Nhưng mình nghĩ đôi khi món quà chữa lành cho mình không nhất thiết phải tự mình tìm ra cách đối mặt, mà là từ món quà bất ngờ của vũ trụ. Đó là trở thành người mẹ, tình mẫu tử và lòng bao dung. Bức tranh về tổn thương quá khứ nên được tô điểm thêm sắc màu hồng tình yêu và màu vàng cam ấm áp tình mẹ của hiện tại. Quá khứ đã qua đi. Hiện tại đang có mới là thứ cần trân trọng. Đây chỉ là quan điểm cá nhân. Nhưng bản thân mình đã thực sự tìm thấy những điều trân quý đang hiện hữu xung quanh. Mong mọi người đều được yêu thương trân trọng.
Xem lại đến lần thứ hai mới dám comment về chiếc video này. Thật sự mình đồng cảm với chị Thùy Minh nhiều. Mình cũng đâm và lao vào một mối quan hệ toxic, không kết quả, không ra gì. Mình mang theo cái nỗi sợ yêu đó mang đến tận bây giờ, mình chưa thể dám bắt đầu yêu thêm một ai đó. Một mối quan hệ toxic để lại mình nhiều nỗi sợ, nỗi đau mà mỗi khi nhìn lại, thật sự thương bản thân mình thật nhiều...
thường em chỉ nghe giọng chị Thuỳ Minh, nhưng mỗi lần em nhìn thấy hình hài của chị đều có cảm giác như nhìn thấy hình hài của một chiến binh, không hề thiện cảm nhưng càng tiếp xúc, càng nghe càng quý mến và thân thuộc.
“Bạn k cần phải chịu trách nhiệm vs cuộc đời của ai khác ngoài kia cả, họ lớn rồi hãy để họ tự chịu trách nhiệm vs chính bản thân họ “ là câu nói xuất hiện trong đầu mình khi nghe xong postcard lần này, nyc mình cũng k bạo hành mình về thể xác, nhưng bạo lực về tinh thần, và mỗi lần mình đau quá nói ctay, họ chấp nhận và giữ im lặng những tháng sau đó, nhưng chỉ cần hay tin mình quen ng mới là họ sẽ tự tử và báo vs bạn bè để ngta báo vs mình, cuộc sống mình rối loạn từ đó. 1 mqh kéo dài hơn 10 năm, li-hợp liên tục, và cho tới bh dù đã ra khỏi hẳn mqh đó, có ng mới, mình vẫn rất sợ tình yêu.
Cảm phục chị Thùy Minh, em luôn là 1 người không hiểu và luôn phủ nhận mọi lý do khi 1 người phụ nữ chấp nhận bản thân bị bạo hành. Nhưng bây giờ em đã hiểu rằng đó là vì nỗi sợ bị bỏ rơi trong họ. Có thể là người trong cuộc, chị tự đặt tên cho bức tranh của mình là Chưa kịp đi qua. Còn với 1 người ngoài cuộc như em, xin phép gọi tên bức tranh là Thương: thương 1 cô gái yếu đuối trước đây và thương cả 1 cô gái đã vượt qua nỗi ám ảnh để bước lên bục vinh quang của mình. Nhìn xem cả bức tranh đầy màu xanh hy vọng, điểm màu đỏ của tình yêu, và len lỏi màu vàng của thành quả. Em tin rằng sẽ không có nỗi buồn nào sắp tới nữa đâu! ^^ Mong chị thật nhiều niềm vui nha chị!
Cảm ơn sự dũng cảm của chị, đối với người đã từng trầm cảm, thực sự như chị nói, hẳn phải bản thân biết rõ về điều đó mới cảm thấy thoải mái chia sẻ, chị đã nhảy qua nhiều thứ, đến khi ngoảnh lại mới biết bản thân đã dũng cảm đến nhường nào dù để lại nhiều vết sẹo, dù biết lúc đó đã sợ, đã khép mình, đã loay hoay, nhưng bây giờ chị đã thoải mái hơn với những điều đó. Chị đã chia sẻ, tin rằng điều chị làm sẽ giúp các bạn ngoài kia cảm thấy bản thân không cô đơn, sự động viên này không ồn ào, lắng nghe và trò chuyện. Cảm ơn sự tinh tế và đầy sẻ chia của những người phụ nữ. Mong chị sẽ tiếp tục dũng cảm chia sẻ giá trị hơn cho mọi người xunh quanh. Cảm ơn chị.
Hồi xưa trong tất cả MC, mình vẫn cảm tình và thích chị Thùy Minh nhất. Từ lúc chị chưa làm ''ko cay ko về'' đến các postcad trên VC. Càng theo dõi, càng thấy sự phát triển chiều sâu trong tâm hồn của chị Minh: trưởng thành hơn, sâu sắc hơn, đầm thắm hơn. Vừa rồi mình có xem '' Have a sip'' của chị Minh với Ngọc Trinh nhà báo. Mình cảm nhận 2 chị em như 2 giai đoạn của một người phụ nữ. Một trưởng thành trải qua nhiều biến cố, có sự trầm lắng và chiều sâu nội tâm, một trẻ trung máu lửa lúc nào cũng đặt mình trong cuộc đua và có chính kiến đến cực đoan. Hay phết. Cám ơn ekip và chị Minh rất nhiều về những chia sẽ rất thật và lành của chị.
Em không phải người bị bạo hành. Nhưng em là con ở trong một gia đình như vậy. Nhưng rất tiếc, mẹ em lại chọn chấp nhận & tin tưởng nó là tình yêu. Sự tin tưởng đó làm xáo trộn mọi thứ. Như cách em và mẹ nhìn nhận tình yêu, cách em và mẹ nói về nó, và cách em bảo vệ mẹ nhưng mẹ lại thấy đó là phiền phức nên em và mẹ xa nhau vì điều đó. Tới giờ em vẫn còn tức giận rất nhiều. Em không làm bạn được với bố và mẹ, mặc dù em vẫn là đứa trẻ nhưng luôn phải suy nghĩ thấu đáo và biết "điểm dừng" cho những câu chuyện nhạy cảm của bố mẹ. Em chứng kiến bố mẹ 40 tuổi vẫn cãi nhau với lí do như 1 đứa trẻ con. Mẹ từng nói với em "Làm con thì phải nhường bố" ; bố em thì đối xử tệ,hay xả rác cảm xúc & nói "thiếu tao mày không sống được" nên phải chịu đi .. còn nhiều câu lăng mạ khác lắm. Em không chọn bố nhưng vì ở với mẹ em mới phải ở với bố. Em không chịu được cảm giác không được người khác tôn trọng từ tấm bé. Nhưng mẹ em bắt em như vậy và nói rằng đó là tình yêu là gia đình nên phải thấu hiểu & hi sinh. Em sợ & không bao giờ muốn tiếp xúc với bố vì sợ 1 lời nói cũng khiến bố nổi điên & cũng ngược lại em cũng sẵn sàng trở nên gai góc và không chịu khuất phục để k đc ai bắt nạt đc mình, sẵn sàng đối đầu ngay cả bố mẹ, bời vì em cảm thấy k an toàn với họ. trong tình yêu em luôn luôn tạo vỏ bọc không bao giờ nghĩ mình xứng đáng có đc tình yêu bởi vì kể từ khi là em bé cũng chưa bao giờ có được sự ưu ái, mọi ưu ái của mẹ toàn là bố vì "sợ bố.."; Em hi sinh rất nhiều, vỡ rất nhiều - như mẹ em và vẫn mù quáng tin tưởng tình yêu như mẹ em, cho đến khi em trải qua 1 biến cố lớn thay đổi mọi thứ học được bài học là phải yêu thương mình trước. Em có tình yêu đầu tiên - một tình yêu thuần khiết của 1 em bé và nó giúp em trưởng thành và grounding hơn rất nhiều Một ngày nào đó em tự ngộ ra: Họ lớn rồi tự chịu trách nhiệm cho bản thân và em không có trách nhiệm gì phải chịu khổ cùng mẹ cả, Mẹ em đã chọn sai chồng nhưng k có quyền bắt em khổ chung. Nên em tạo ra giới hạn của riêng mình mặc dù gia đình em có biến cố nên chưa thể tách ra được nhưng em tin rằng em sẽ có cuộc sống tốt đẹp của riêng mình, nơi tràn ngập tình yêu thương, tôn trọng mỗi người trong gia đình và bảo vệ nâng đỡ nhau
Mẹ mình cũng là người chịu đựng những cái sai của bố nhưng lại luôn k thể chia tay vì nghĩ cho các con, bà cũng hay kể những chuyện k hay cho mình như là để xả tâm trạng, điều này làm mình ghét bố rất nhiều trong một khoảng thời gian rất dài mặc dù ông cũng rất yêu thương mình. Thời tiểu học đến c3 của mình luôn nghĩ làm sao để giúp mẹ đây, có khi mình còn như muốn thay mẹ cho kẻ thứ 3 một bài học. Mãi đến đại học mình mới nhận ra một điều là đó là vấn đề của mẹ, chỉ tự mẹ mới giải quyết được bất hạnh của mình, việc của mình là lắng nghe bà để bà đỡ phần nào cảm xúc tiêu cực, mình cũng ngắm nghía lại tình cảm của bố mãi đến lúc đã lấy chồng được 5 năm, ông luôn ở đó và quan tâm mình, sẵn sàng đứng ra bảo vệ mình và xử lý, tìm cách giúp mình lúc mình gặp biến cố. Mình nhận ra cũng nên rạch ròi các mối quan hệ để xử lý cho đúng tình cảm của mình, tự mình làm chủ cảm xúc của mình, không dựa dẫm vào vui buồn của người khác là một kĩ năng sinh tồn quan trọng. Thật vui vì mẹ mình cũng đã tự chủ cảm xúc khá nhiều và vui vẻ hơn trước. Chúc bạn và gia đình có một tương lai đẹp đẽ hơn❤
Có lẽ tôi là người mang trong mjh thật nhiều xúc cảm . Tôi đã nghẹn trong lòng và nước mắt tự rơi . Tôi nể sự bản lĩnh của những người phụ nữ , họ từng trải qua biến cố cuộc đời . Nhưng họ đã , vẫn ngồi đây tâm sự với chúng ta . Chúc chị Thuỳ Minh và các em bé của chị thật sự vui vẻ , hạnh phúc và An yên nhé
Em từng trải qua y chang như chị TM, nhưng khác là lúc đó em 22 chứ ko phải là cô gái 17 tuổi non nớt! Em may mắn vì em đã sẵn sàng kết thúc, chia sẻ với người thân và nhận được sự giúp đỡ! Ước gì được ôm chị một cái ngay lúc này, em mong chị mạnh mẽ, và thực sự mong sẽ có ai đó yêu thương chị hết mực ở những năm tháng sau, bù đắp cho những tổn thương trước đó. Em thật sự đã ám ảnh với tình yêu độc hại, độc chiếm…cám ơn chị vì hôm nay chị đã can đảm chia sẻ tiếng lòng mình, mong ước được gặp và trò chuyện với chị 1 lần ở ngoài đời ạ! Nếu chị có ra Hà Nội, xin tìm em 🥹
Mình thì có 1 nỗi sợ, nỗi sợ k thể gắn kết dc với 1 người, mình luôn cảm thấy bất kỳ ai cũng có thể rời khỏi mình mà k hề có 1 câu nói, im lặng và biến mất. Mình chưa từng có dc cảm giác an toàn trong chính mqh của mình
Ở tuổi 40, với những nỗi sợ hãi chưa kịp đi qua hay chưa kịp đến. Thì bằng cách nào đó ta vẫn phải có kế hoạch Kháng Thương. Như Thùy Minh, mình giờ chỉ có nỗi sợ: “Mình bị làm sao thì ai nuôi con?” Vậy nên những người phụ nữ như chúng ta vẫn sẽ mạnh mẽ tìm ra cách để Kháng Thương trước những nỗi sợ hãi của cuộc đời này. Và vì đời vẫn rất đẹp, tình yêu vẫn diệu kì dẫu nó có là trăm nghìn mảnh vỡ, ai cũng cố nhặt nhạnh để ghép lại chúng dẫu được hoặc không…
"Chưa kịp đi qua" Em cũng có những nỗi sợ "chưa kịp đi qua" sau vài lần mở lòng đầu đời, em cũng thương chính bản thân mình, và thương chị, nhiều nữa...
8 місяців тому+5
Cảm ơn Vietcetera vì video clip này. Mình rất xúc động khi nghe chị Minh chia sẻ về nỗi đau vẫn âm ỉ trong tâm hồn mình suốt 13 năm qua. Là 1 người nghiên cứu về tâm lý trị liệu, mình có thể cảm nhận rõ hơn những cảm xúc, suy nghĩ, nỗi niềm mà những người bị sang chấn tâm lý phải chịu đựng. Chúc chị Minh và 2 bé sẽ mạnh khỏe và an yên trong cuộc sống. Chúc chương trình mới này của Vietce sẽ thành công và lan tỏa đến nhiều người
Mình vừa bằng tuổi mình ,xem các trương trình khác thấy bạn rất có năng lượng vui vẻ ,nhưng ko ngờ có cuộc đời ko bằng phẳng ,có phải chăng cái tuổi nó thế ,bởi cuộc đời mình cũng trải qua nhiều khó khăn bão tố ,rất yêu quý thuỳ minh
E cũng từng là cô gái tuổi 17 năm đó, e cx khóc thương cho bản thân mình, dù những gì e trải qua nó k đau đớn vật vã rõ rệt, nhưng nó vẫn cháy âm ỉ suốt đến bh e hơn 30 tuổi r, vẫn chọn cô đơn, cô độc, e k tin vào lòng ng, vào đàn ông, e ko bao h có đc cảm giác an toàn từ ng khác, đôi khi ko ai hiểu đc câu chuyện của e, nhưng e k buồn vì ch đó, chỉ là e ko rõ lòng ng có thể tệ đến vậy sao? liệu tương lai có gặp đc ng làm thay đổi suy nghĩ của mình bấy lâu hay ko! cảm ơn c TM và e vẫn sẽ luôn đồng hành cùng c trong suốt chặng đường c làm việc như 1 ng bạn, 1 ng tri kỷ!
Xem xong tập này mình cũng mường tượng ra được nỗi sợ của mình là gì, cũng như bao người mình cũng có 1 tình yêu tuổi 18 rất đẹp, mình chìm đắm trong nó rồi đến một ngày mình nhận ra nó k đẹp như mình nghĩ nữa, là khi mà những trận cãi vả mình đều tổn thương về tinh thần, mình đã cố chấp xếp nó tạm bợ vào 1 góc vì mình không dám đối diện với nỗi sợ đó, rằng là liệu mình có gặp được 1 tình yêu tuyệt vời như vậy nữa ko, hay là người tiếp theo có làm tổn thương mình như người cũ đã từng… những nỗi sợ đó nó cứ rối ren và mình không biết phải gỡ từ đâu. Sau khi xem chị Thuỳ Minh chia sẻ mình chỉ mong khi mình phải đối diện mình có thể khóc 1 trận thật to rồi quên hết tất cả chứ không phải là 1 cục rối ren mình cứ giấu nhẹm đi. 🥰
Tới tận lúc xem em mới biết đến sự tồn tại của podcast này, câu chuyện của chị Minh. Nhma bằng cách nào đó, em cảm thấy mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, chị, ngồi đó và kể câu chuyện của chị, chương trình diễn ra tự nhiên như thế. Cảm ơn ❤
E cũng đã từng bị nyc thao túng tâm lý. Lo lắng nếu chia tay ngta sẽ tự tử. Mặc dù ko bạo lực về thể xác nhưng bạo lực tinh thần còn đáng sợ gấp ngàn lần. Ko ai phải có trách nhiệm với cuộc đời của ai cả. Ko ai thiếu ai mà ko sống được. Đến khi bước ra khỏi mqh đó, thực sự cảm thấy thương bản thân. 6 năm thanh xuân nhưng nếu tiếp tục chịu đựng có khi sẽ là một đời đau khổ.
Chị thường xuyên hay nghe Podcast, nhưng lần đầu tiên lại đồng cảm và nghĩ đến những nỗi sợ cho chị là ít mà cho con chị là chính, bạn ấy đang rơi vào trạng thái như Thùy Minh ,nhưng chị bất lực trước nỗi đau của con mà người làm mẹ k biết sao giúp con mình vượt qua giai đoạn này để mạnh mẽ , để vượt qua, cám ơn Thùy Minh ở đoạn cuối " sức mạnh của trò chuyện ,cách duy nhất để vơi đi nỗi đau ... " Thùy Minh em đã dũng cảm khi nói ra Nỗi Sợ của mình, mong và cầu chúc em ở vai trò người mẹ và cho bản thân em luôn gặp may mắn trong cuộc sống
Một người cá tính mạnh mẽ như Thùy Linh lại là nạn nhân của bạo lực trong quan hệ tình yêu là vì cô đã quá si tình cho nên cái tát tai định mệnh đã định hình một Thùy Linh của ngày nay. Phải chi người tình của cô là một thầy Minh Tuệ thì tình yêu tuyệt vời biết bao.
Nỗi sợ của tôi là - phải chung sống với người “duy nhất” làm tổn thương mình sâu sắc, ng duy nhất mình đặt niềm tin tuyệt đối nhưng đã phản bội mình ở những ngày tháng 2 đứa sắp tới đích trong suốt 5 năm yêu xa. Ngỡ là 1 cái kết đẹp - nhưng lại là sự bắt đầu của chuỗi ngày tổn thương, ko dám chia sẻ với ai, bởi “niềm tin vào 1 ai đó” là điều xa xỉ. Và cũng thật buồn tại thời điểm đặt bút ký giấy đkkh, mình đã ko “khự” lại, để suy nghĩ 1 lần xem mình có chắc gắn bó với ng này cả đời hay ko?? Cho tới giờ, đã 6 năm, mình vẫn còn nỗi đau, nỗi sợ đó. Bởi ng đó vẫn bên cạnh mình, bố của con mình, mình ko hiết phải làm sao cả 😢
Mình cũng có 1 người bạn có nỗi đau và nỗi sợ giống như chị Minh, mình đã cố gắng kéo bạn ấy ra bằng lời nói giải thích, cả nói nặng răn đe, bằng cả lời khuyên hay gợi ý cách làm nhưng bạn mình chẳng thể dứt ra được cho dù có bao nhiêu cái đánh hay cái đấm đã tung ra. Bây giờ mình hạnh phúc cho bạn vì bạn có đc hạnh phúc, nhưng mình lại thương cả cho mình vì chứng kiến cảnh đau thương nhưng kêu gào cố cứu vớt trong vô vọng. Mình ám ảnh vì mình k cứu đc ai, bây giờ là cả bản thân
Em cảm ơn chị Thuỳ Minh và Vietcetera đã sản xuất ra những nội dung hay và có ý nghĩa với mọi người ạ, cảm ơn chị Thuỳ Minh đã luôn truyền cảm hứng đi tìm và vươn tới một ngày mai tươi đẹp hơn.
mình đã thử như c Minh lúc 3:05 và kết quả đúng như c nói Mình rơi nước mắt khi nghe teaser Và càng nghe câu chuyện càng thấy mỗi người đều có 1 câu chuyện thẫm sâu bên trong khó chia sẻ. send ❤ to chị TM ❤ Cám ơn c Thuỳ Minh rất nhiều vì những chia sẻ rất khó để nói ra
Mình cũng từng đồng hành cùng một người có rất nhiều sự lo âu, trong thời gian ở cùng họ mình đã trở thành một người khác theo hướng tiêu cực lúc nào chẳng hay. Nhìn lại thì mình thấy đau lòng và thương cho những gì bản thân đã trải qua, nhưng mình không hối hận, vì nhờ những cảm xúc tiêu cực đó mình mới biết chấp nhận để vượt qua và quý trọng những người yêu thương mình thật sự. Biết ơn hơn nữa vì ngày càng có nhiều nội dung hay về tâm lý và cảm xúc để trong thế giới vội vàng này chúng ta vẫn kịp nhận ra sự tồn tại của bản thân cần phải mang thật nhiều ý nghĩa và sự tử tế 💚
Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình. Và nỗi sợ lớn nhất của mình là tuổi của ba má càng lớn nhưng mình vẫn chưa đủ kinh tế để lo lắng đỡ đần cho hai người. Má mình là người rất tham vọng cho con cái và luôn nghĩ rằng con cái của mình có thể làm được nhiều hơn khả năng của chúng. Một phần nào đó mình hiểu được nỗi lòng của má nhưng mình thực sự rất sợ sự kì vọng này và nó gây áp lực lớn cho mình. Mình hiểu rằng cha mẹ nào cũng thương con nên mình chỉ biết là cố gắng hết sức có thể. Cảm ơn chia sẻ của chị Thùy Minh về câu chuyện cảm xúc của c. Yêu chương trình của mình. Chúc chương trình sẽ thành công trong chặng đường tiếp theo ạ!
Cảm ơn sự mạnh mẽ của chính chị để chia sẻ cùng mọi người một bài học, bài học làm mẹ, bài học làm người mạnh mẽ vượt qua nỗi sợ Em hy vọng sau tập phát sóng này, nỗi sợ của chị sẽ nhẹ nhàng trôi qua như bao nỗi sợ khác chúng ta có trong cuộc đời.
Phải chăng là vì chúng mình quá non nớt, còn nỗi đau thì bất ngờ, biến một vết thương lớn (hoặc nhỏ) trở thành một chỗ đau mãi ko lành. Năm tháng trôi qua bao bọc lên mỗi cô gái 17 tuổi năm đó thật nhiều lớp chắn, vậy mà chút xíu ký ức còn xót lại thi thoảng vẫn làm chúng ta đau, hoặc cư xử như thể chắc chắn mình sẽ đau (nhiều) lần nữa. Ôm những tiếng nấc nghẹn sâu thẳm trong mỗi người 1 cái nhé !
Nghe xong mà tim mình nặng trĩu. Mình không hề nghĩ đến chị Thùy Mình từng trải qua quá khứ như vậy. Cảm ơn chị Thùy Minh đã dũng cảm nói ra, chia sẻ cho mọi người, để những người ngoài kia biết rằng họ không đơn độc. Mong chị hạnh phúc, nhìn chị dạo này có vẻ xuống sắc một chút ạ.
Năm 17 tuổi mình cũng có những nỗi sợ chưa kịp bước qua và đã phải mang theo nó trong suốt những năm tháng học cách trưởng thành. Mình nhận ra lí do mình luôn struggle trong các mqh tình cảm là do một mặt mình luôn khao khát được yêu thương, thứ mà mình đã bị thiếu hụt quá lâu, mặt khác khi có ai bày tỏ sự yêu thương với mình thì mình lại thấy sợ hãi và tìm cách trốn tránh. Thật sự là ep này quá chạm đến câu chuyện riêng khiến mình muốn viết vài dòng ở đây. Gửi đến những ai cũng đang loay hoay đối mặt với những nỗi sợ, những vết thương một chiếc ôm thật chặt
ngay sau khi nghe postcast này em đã lập tức tìm từ khóa "biểu hiện của người có xu hướng bạo lực" nhưng thật bất ngờ là không có kết quả. Mong chị Thùy Minh và ekip sẽ có thể chia sẻ nội dung này trong tương lai. Cảm ơn chị Thùy Minh và Vietcetera đã đem lại một chương trình rất hay và ý nghĩa!
Cảm ơn chị nhiều lắm, nghe chạm đến trường hợp của em, thậm chí em đã đủ tuổi để hiểu vấn đề này, nhưng vẫn bị thao túng tâm lý, làm mình có cảm giác nếu rời đi bạn sẽ làm những điều dại dột, và khi đó bản thân mình sẽ cảm thấy tội lỗi.
Câu chuyện đã chạm đến góc khuất sâu trong trái tim mình, dấu nỗi sợ đó rất sâu. Vết thương đã lành, những nỗi sợ thì luôn còn đó. Đang tập yêu bản thân và làm bạn với bản thân. Mình rất thích một câu nói, trong cuộc trò chuyện giữa thầy Minh niệm và Thùy Minh "biết đâu những việc mình làm lại đóng góp một phần thậm chí là thay đổi cuộc đời của một con người" nên luôn suy nghĩ trước khi nói và làm 1 việc gì đó, sợ vô tình lại vì yêu thương mà tổn thương những người mình yêu thương.
Câu chuyện đầu tiên trong sách chị Thuỳ Minh, nghe chị kể lại bằng chính giọng của mình, em thực sự thấu hiểu đc nỗi đau ạ. Em cảm ơn chị đã chia sẻ. Yêu chị.
Thật ra em đã nghĩ tới video này ngay sau khi biết tới câu chuyện của Mèo Béo. Tới bây giờ đã có kết luận của csat em mới dám lên đây giải bày. Cám ơn chị Minh đã kể câu chuyện của mình. Vì biết góc nhìn của chị nên em đã tỉnh táo hơn trước dư luận của những câu chuyện khác.
Ám ảnh về tình yêu những lại k đến sự những cái nhìn xấu, ám ảnh về hình ảnh của người ấy với những gì tốt đẹp nhất, sự dịu dàng, ân cần luôn lắng nghe luôn hiểu em , luôn yêu thương em. Em k muốn mình xấu xa như vậy em k muốn bản thân luôn nhớ về anh như thế
Trải qua rất nhiều nỗi đau nhưng chị vẫn tin vào tình yêu của chính mình và của cả ng khác. Chúng ta nghĩ rằng mình làm mẹ là phải dạy con điều hay lẽ phải nhưng có những lúc e hiểu rằng con trẻ cũng dạy ta hàng ngày...hy vọng chị ở tương lai sẽ bình an, sẽ nhẹ nhàng và gặp được 1 ng cho c thấy tình yêu ko chỉ màu xám, màu đỏ...mà nó còn có cả màu hồng
Em có 1 nỗi sợ của bản thân về việc phải thành công trước những mong muốn của bố mẹ, người thân, nỗi sợ khi bố mẹ đã nhiều tuổi nhưng mình chưa thể kết hôn, lập gia đình,.... Nhưng em càng làm thì em lại càng gặp nhiều áp lực và thất bại. Và cũng đi qua vài mối tình, em bỗng chốc sợ yêu, sợ bị tổn thương,... Dù là con trai nhưng em thấy mình ko thể đủ mạnh mẽ bước, đôi khi thấy thật khó thở vì những viễn cảnh tương lại ập đến trong suy nghĩ. Nhưng lắng nghe những chia sẻ từ chị Thùy Minh và chiếc podcast này em thấy mình như có thể đi từ từ và trò chuyện cùng nỗi sợ của bản thân như 2 người bạn
Ba mình là ngư dân, hiển nhiên mình chưa bao giờ nghe ba nói ba sợ biển ngay cả khi đài có báo bão đi nữa. Nhưng một lần, gia đình mình đi cáp treo - đó là lần đầu ba đi cái đó- ba mình đã sợ và khấn trời rằng hãy để ba an toàn rồi ba sẽ không đi nữa. Đúng thật, ba mình đã một mình ngồi uống cafe và không đi chơi nữa. Mình nhìn lúc đó ba mình thật nhát gan thật buồn cười. Mình hỏi là sao ba nhát rứa. Ba trả lời đuma mi, lỡ có chuyện chi tụi bây ai lo. Lúc đó mình không còn thấy buồn cười nữa, một xíu cũng không còn.
Một video tuyệt vời!!! Từ nội dung, giọng nói MC, đặc biệt là cảm xúc của TM, m k ngừng chảy nước mắt khi nghe từng từ, nhìn thấy từng cảm xúc của bạn, nhưng m nghỉ, cuộc đời mỗi người sẽ trãi qua những việc mà ĐÚNG với chính m mà k ai khác( vì neu la ngkhac sẽ trãi qua việc khác..gặp gỡ ngkhac) nếu TM k phải là cô gái bản lĩnh, thông minh, mạnh mẽ có lẽ vũ trụ đã dành..,”chưa kịp đi qua…” cho 1ng con gái khác. Tất cả những gì đã qua làm nên TM ở hiện tại…1 cô gái luôn có chiều sâu, và đầy trí tuệ, m cũng 40, m cũng là cô gái độc lập, mạnh mẽ… nhưng với bạn cảm xúc m nhỏ bé hơn rat nhìu, chúc TM ngày càng hay ho…ngày càng toả sáng ❤
Xem xg tập này mình thấy thương c TM, và cg thương luôn bản thân mình. Ngay từ câu hỏi đầu tiên đã mình đã biết ngay câu trả lời của bản thân. Kể từ ngày đó xảy ra, thì mất đi người thân chính là điều mình sợ hãi nhất, mình vẫn nhớ như in khoảng thời gian đó, cái ngày mà mình mất bố. Cái khoảnh khắc mà 1h đêm bà mình về bảo " bố con mất rồi" mình chưa khóc ngay nhưng 1 phút sau mình nhận ra vấn đề và tim mình như bị bóp nghẹn. Mình sợ mấy ngày mình mặc áo tang, mặc suốt trong 3-4 ngày gì đó ở chùa r nhang khói cay xè mắt, lúc đó cg chả rõ là rơi nước mắt do nhang hay do nỗi đau đó nữa. Đến bây giờ, tim mình vẫn quặn thắt khi nghĩ về bố, mình cbh dám chia sẻ hay tâm sự sâu vs bạn bè về chuyện này vì mình biết chắc chỉ nhắc tới thôi là mình khóc ko dừng được. Cũng 5 năm r, từ lúc mình vừa vào lớp 10 đến bh cũng là sv năm cuối, mình vẫn cảm thấy tủi thân vì nhìn thấy những gđ khác, thấy họ kể về bố. Có nhiều câu Giá như, Ước gì hiện ra trong đầu mình. Vì càng lớn á, mình lại có nhiều thứ mới như kiểu lần đầu mình đi làm, lần đầu mình có lương, r mình biết chạy xe. Mình lại ước gì bố ở đây con sẽ mời bố 1 bữa ăn, mua tặng bố 1 cái áo, r con ước gì bố ngồi trên chiếc xe con lái nữa. Và r cùng lúc này có một nỗi sợ khác đang dần hình thành trong mình, mình sợ mình dần quên mất giọng nói của bố r. mình chỉ nhớ bố gọi tên mình ntn th, chứ âm điệu ntn mình dần quên r.... Cảm ơn Kháng Thương & c TM vì 1 tập podcast cực kì cảm xúc,
Theo dõi cách dẫn dắt nhiều chương trình của Thùy Minh. Mình cảm thấy Thùy Minh là người cực kỳ thông minh, nhạy bén, cảm thông, tâm hồn rất sâu nhưng dễ bị tổn thương. Cầu mong cho Thùy Minh thật bình an trong tâm hồn.
Cảm ơn chị Minh vì chị đã chân thành và khiến nhiều người trong đó có em thấy mình trong đó! Em đã nhắm mắt và nghe những lời tâm sự của chị và khóc…!❤
Người luôn lắng nghe câu chuyện của người khác, đưa ra lời khuyên, nhưng không thể tự chữa lành tổn thương của bản thân. Càng là thứ mình mong cầu lại càng là thứ khiến mình tổn thương nhiều nhất và đau nhất. Chưa bh có thể bước qua được quá khứ đau đớn.
Dạ xin được chia sẻ với Thùy Minh sinh mệnh tự do và phúc lành. Chúc bạn sức khỏe bình an may mắn " bạn của mình cũng tên Minh và cô ấy cá tính và mạnh mẽ" hãy bước đi trên đường của chính mình , thắp sáng ngọn đèn của chính mình 🙏🙏🙏🙏🙏☘️😊
Cảm ơn Thuỳ Minh. Mình đến với tập này cũng khá là tình cờ do đã lâu không còn nghe podcast. Nhưng vì có một bạn đồng nghiệp mình thích cảm thấy sợ hãi vì nhiều hành động không đúng đắn của mình; người bạn ấy đã nhắc đến tập podcast này. Thật vậy, đôi khi chúng ta thể hiện tình cảm của mình một cách quá mức mà không để ý đến tâm lý hay sự lo sợ của đối phương; mà chúng ta chỉ biết cái gọi là nhân-danh-tình-yêu. Nếu Thuỷ bằng một cách nào đó có xem được những dòng này, mình xin gửi đến cậu một lần nữa những lời xin lỗi, chân thành. Hi vọng giữa chúng ta vẫn có những cơ duyên để mình được sửa sai và biểu đạt đúng nhất những dang dở trong lòng mình...
một chu kỳ sẽ tái diễn tầm 10-12 năm, có lẽ khi em ở độ tuổi của chị là em sẽ gặp cơn trầm cảm thứ 3. năm 2023 vừa rồi là một năm trầm của em, cũng nhờ series yên lành và yêu lành của chị đã giúp em an yên rất nhiều. rất tri ân chuỗi chương trình chữa lành của chị.
Hay quá. Mình có cơ hội thấy nỗi đau nỗi sợ mình chôn bao lâu nay được đánh thức trở lại, nhìn dưới con mắt yêu thương và vỗ về nó. Mình ko biết phải tả sao nhưng nỗi đau như đang đòi mình phải quan tâm nó nhiều hơn nữa, thay vì lờ nó đi. Chúng ta luôn sẵn sàng trao đi ty nhưng lại chưa từng đề phòng cho những lần thương tổn. Chỉ thấy thương mình thôi…
Mình may mắn là không lấy chồng nhưng có một người bạn trai gần 20 năm , anh là người Úc chính gốc , rất thương mình , chưa bao giờ làm mình tổn thương nhưng tụi mình cũng không làm đámcưới .
Em xem rất nhiều chương trình của chị Thùy Minh. Có những nỗi sợ nó cứ đeo bám mình ăn sâu vào tiềm thức để đi vào những cơn ác mộng như cơm bữa thật sự đáng sợ.
Nếu thấy sợ, thì cứ SỢ thôi. Dám SỢ cũng là 1 sự DŨNG CẢM ❤️ Xem video này, m thấy có rất nhiều đoạn chị Linh xúc động, nghẹn ngào…. đặc biệt là lúc chị đặt tên cho bức tranh. Chúc chị luôn bình an với những nỗi sợ của mình.
Chủ đề này rất khó diễn đạt cho người khác hiểu, đồng cảm và chia sẻ cảm ơn Vietcetera. Mình hy vọng những ai đang gặp nỗi sợ này sẽ sớm vượt qua nhé, hãy nhớ phụ nữ có quyền được yêu, được tôn trọng và được hạnh phúc😍
Em đã khóc lúc chị nhắc đến, dành cho những cô gái 17 tuổi "chưa kịp đi qua" nỗi ám ảnh... Em mới chợt nhói lên 1 nhịp, khi biết những ám ảnh, tổn thương từ mối quan hệ hồi đó vẫn cứ bám lấy em mà em còn chẳng nhận ra nó
Nổi sợ lớn nhất của mình là phải thành công phải ổn định, cùng với đó là nỗi sợ bị lừa dối tình cảm và tiền bạc trước đó mình đẫ trải qua và rồi đã chọn bỏ lỡ người mà có lẻ ở một vũ trụ nào đó nó sẽ là một mối tình rất đẹp, mình sợ nên đã bỏ lỡ chứ không để họ thiệt thòi... không biết mình có xứng đáng được yêu thương không nữa
Mình có chút đồng cảm với chị Thuỳ Minh, dù không kinh khủng như chị nhưng đối với mình cũng rất bi kịch rồi, những gì chị đã trải qua còn khủng khiếp cỡ nào nữa … Xót xa thật sự ! Chúc chị luôn khoẻ mạnh và bình an ❤️❤️❤️
Mới xem tập 1 thôi nhưng có rất nhiều mình rất ưng về chương trình này. Đầu tiên, cách set trường quay trông rất ấm cúng và mang một cảm giác gì đó rất thoải mái. Tiếp đến, giọng của chị dẫn nhẹ nhàng, kiểu như giọng nói có thể "ôm" nỗi sợ của người khách mời vậy. Mình là người xem thôi mà mình còn muốn chia sẻ khi giọng của chị ấy hỏi nữa, nói chi khách mời. Cuối cùng là ý nghĩa của chương trình, rất khó để có ai nói về nỗi sợ của mình. Nên là mình mong là chương trình sẽ đồng hành với khán giả lâu dài. Lời cuối: A big hug cho chị Thùy Minh và cho những ai "chưa kịp qua"
Cảm ơn chị Thuỳ Minh và chương trình rất nhiều. Sau khi xem em đã nhớ tới 1 người bạn của em và đã hiểu hơn về câu chuyện. Em đã xúc động vô cùng thấy thương yêu họ vô cùng. Sống ở hiện tại, trân trọng những người ở hiện tại là điều tuyệt vời ❤❤❤
Chạm, chị cũng là Single mom. Là bà mẹ có con là trẻ tự kỷ, nỗi sợ bên trong rất nhiều, sợ nhất như Thùy Minh bảo "lỡ có làm sao" thì ai nuôi con mình. Và nhiều mong muốn lớn nhất, mình phải sống lâu nhất có thể để đồng hành cùng con.
Nghe rõ tiếng nấc của TM khi bạn ấy đặt tên cho bức tranh, sự kìm nén để kg vậy ra thành tiếng dù trên môi bạn ấy vẫn cười…. Nỗi đau ấy với TM là quá lớn
Thật sự rất yêu quý và trân trọng những gì chị Thuỳ Minh chia sẻ. Cảm ơn chị Minh và chương trình. Luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với chị❤ yêu chị nhiều nhiều chị Minh ơi
Gửi tới chị Minh một cái nắm tay! Theo dõi chị từ rất lâu rồi, hồi đó chị luôn là một người phụ nữ cá tính mạnh, nhưng mỗi khi nhìn vào chị em luôn thấy có một sự né tránh cố hữu trong ánh mắt, vì vậy mà em bị thu hút và theo dõi chị tới tận ngày nay, ngày mà chị đã sẵn sàng ngồi lại và nói ra. Dù chị Minh ở phiên bản nào, em vẫn luôn là một khán giả trung thành của chị, ủng hộ chị ❤
Chương trình này cho nhiều người thấy chiều sâu trong từng nỗi đau, có những người họ sợ vì họ từng đau. Nếu có thấy họ có nỗi sợ dẫn đến họ làm sai điều gì, mong là nhiều người sẽ có thể liên tưởng từ trong những câu chuyện trong chương trình Kháng Thương để cảm thương cho họ 1 chút nào đó. Ep1 mở đầu quá tuyệt các bác ạ 😍
Cảm ơn team đã làm ra series Kháng Thương, thật sự để đối diện với nỗi sợ nó đòi hỏi rất nhiều sự bản lĩnh. Cách đây 4 tháng mình nhận đc kết quả là trầm cảm nặng, mình cũng vừa ctay mối tình 4 năm vì một vài lý do từ gđ. Mình thật sự cũng kb bản thân có nên tiếp nhận điều trị hay bản thân mặc kệ nó. Mình cũng ko đủ can đảm để nói với gđ hay bất kì ai. Mình ko đủ can đảm như c thuỳ minh
Nhìn vào bức tranh cuối, bạn muốn đặt tên gì cho nó?
Vụn vỡ
Ngây thơ
Chập chững
Vếch sẹo
Chấm đỏ
Nghe chị Thuỳ Minh chia sẻ mà mình rơi nước mắt. Mình cũng từng như chị Thuỳ Minh, yêu phải một người thật sự tệ, là mối tình đầu, yêu gần 4 năm từ lúc 17-18 tuổi. Mình đã rất vất vả để kết thúc mối tình đó, và thậm chí mẹ mình còn từng khóc vì chỉ sợ rồi gạo sẽ nấu thành cơm, và mình sẽ chịu khổ suốt đời. Đó là một người lớn hơn mình, nhiều kinh nghiệm hơn mình, và rất biết cách thao túng mình. Anh ta đánh vào điểm yếu của mình, lòng trắc ẩn của một đứa con gái mới lớn, nên luôn lấy việc cứa tay, tự đâm dao vào ngực, làm những hành động đe doạ mỗi khi mình định chia tay. Vậy nên dù anh ta có lừa dối, cắm sừng, và luôn doạ nạt như vậy, mình vẫn không thể bỏ anh ta được. Vì mình cảm thấy mình như chiếc phao duy nhất đứng cạnh anh ta. Vì mình cảm thấy mình mang ơn mang nợ anh ta rất nhiều.
Nhưng sau này khi đã kết thúc và nhìn lại, mất một thời gian rất lâu, mình mới nhận ra rằng cho dù người đó có thể từng rất thương mình, từng dạy mình nhiều điều, định hướng, là tấm gương, là anh hùng trong mắt mình, thậm chí họ còn khiến mình nghĩ rằng chỉ có mình mới cứu được họ (như trường hợp c TM vậy), nhưng thực chất họ chỉ đang đánh vào sự mềm lòng và bản năng muốn giúp đỡ người khác của con gái để thao túng mình mà thôi . Những thành phần này manipulate / gaslight người khác rất giỏi. Mà nếu như bên yếu thế hơn còn là các em gái mới lớn thì càng khó độc lập tư tưởng và dứt ra, kiểu vẫn cứ thương nó và không tỉnh táo để hiểu rằng an nguy bản thân mới là quan trọng nhất.
Lúc đầu là ném đồ, rồi tới cứa tay, tự đâm, cứ nghĩ là sẽ không động tới mình, nhưng làm gì có chuyện đó. Sẽ đến cả những cái tát, bóp cổ, nhốt, và còn hơn thế để tra tấn tinh thần. Bởi vậy mới nói, nếu cứ chấp nhận cho qua, thì người ta sẽ càng ngày càng đẩy giới hạn của mình đi quá xa.
Mình mất hơn 3 năm để cân bằng lại và may mắn gặp được người thật sự trân quý mình. Nhưng vết thương vẫn sẽ còn đó, sẽ mãi mãi không bao giờ mất đi. Khi thấy người khác tức giận, đập đồ, mình sẽ ngay lập tức sợ hãi và bỏ đi không hề do dự. Mình cũng không thể đặt tình cảm quá nhiều vào người khác, và coi tình yêu như gia vị, thay vì đầu tư quá nhiều vào nó. Tuy nhiên nhìn vào mặt tích cực, có lẽ đó là bài học dạy mình cách nhìn người, và trở nên nhạy bén trước những người có xu hướng bạo lực hay dối trá.
Chị Thuỳ Minh, em mừng vì chị đã vượt qua được. Và em mong đến một ngày, em cũng có thể thật sự vượt qua
Ôi bạn ơi, mình đọc từng dòng bạn viết như nói về bản thân mình trước đây. Mối quan hệ của mình còn kéo dài những 10 năm. May mắn là mình cũng đã gặp được người giúp mình kéo ra khỏi vũng lầy đó, để giờ mình thấy tự tin và yêu bản thân hơn. Mình biết ơn người đó thật nhiều. Mình cảm giác dù mình và người đó k thể đi tới cuối cùng mình vẫn thấy may mắn vì người đó đã xuất hiện. Để mình biết dù không có ai đó mình vẫn tự tin và vui vẻ sống tiếp. Thật tốt vì bạn cũng đã thoát ra khỏi mqh toxic đó. Chúc bạn hạnh phúc
Chú HATuấn từng nói:”Từ đá mọc ra,hoa vàng vĩnh cữu.Từ tiếng lặng im,những vết thương lành.” E tin tất cả những vết thương rồi sẽ lành, phụ nữ cta rồi sẽ vượt qua những nỗi sợ của mình để sống một đời thật rực rỡ☺️
Mình khóc, tự nhiên thấy thương nỗi sợ của bản thân, mình đã vỗ về em ấy khá lâu, yêu thương những cảm xúc tồi tệ và thương sự dũng cảm dám bước ra của bản thân. Cảm ơn Thuỳ Minh! Mình đã khóc và yêu nổi sợ của chị.
maáy bà thôi chồng hay dạy yêu nhỉ
@@kimnhatthanh7951 i)m đi, thật sự đấy, im lặng đi
Giữa cả trăm comment ở đây, em vẫn muốn nói điều gì đó. Em nghe podcast của Thùy Minh không nhiều, nhưng đủ để thỉnh thoảng thấy giọng chị vỡ ra, thấy đôi mắt chị trầm đi, thấy đau thương và những dịu dàng chị dùng vỗ về sang chấn. Phải nói rằng em đã tò mò... Cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thùy Minh chia sẻ, về mình. Đợi được đến ngày có ai đó ngồi đây và lắng nghe chị.
Nỗi đau qua ngôn từ của một người làm báo hóa ra có thể được khắc họa sâu sắc và đằm thắm đến thế. Đúng như Thùy Minh đã nói, nỗi sợ của chị tương đồng với nỗi sợ của nhiều người. Có lẽ trong một lúc nào đó, họ đã nói về cơn đau như cách chị nói bây giờ, họ nhìn lại bằng đôi mắt của một người đã đi qua, và, cảm thấy đồng cảm, khi nghe chị gọi tên những điều ấy rõ ràng như thế.
Gần 15 năm chơi UA-cam, rất hiếm khi phải đi comment vào video nào. Nhưng sự đồng cảm với chị khiến mình muốn ghi lại vài dòng. Mình đã ở trong hoàn cảnh của chị, rất sợ chia tay vì sợ đối phương sẽ làm chuyện dại dột. Nó cũng phải kéo dài 2 năm rưỡi. Cái kết của tụi mình thì không được như chị nhưng vết thương mà nó để lại vẫn còn ảnh hưởng tới mình tới tận hôm nay. Mình vẫn sợ mỗi khi ai đó thương mình quá nhiều, mình sợ khi họ dành thời gian cho mình, mình luôn sợ mình không bao giờ đủ tốt. Nỗi buồn của mình, mình chôn giấu dưới lớp vỏ vui vẻ hằng ngày. Mình không biến nỗi buồn thành động lực, thành tranh vẽ, thành các tác phẩm nghệ thuật nào dù mình đang trong ngành này. Nhưng mình thực sự ước có thể biến nó thành bất kì thứ gì có thể giúp mình nhẹ gánh. Vì 1 số lý do đặc biệt, mình không thể chia sẽ với bất kì ai, kể cả những người thân nhất. Điều đó càng làm mình thêm buồn và giận bản thân vì sao ko để mình được hạnh phúc. Nhưng có khi nó là cái giá phải trả vì mình đã không thể vượt qua được mối quan hệ đó.
Mình cảm thấy postcast Kháng thương lan tỏa rất nhiều cho người nghe, tìm được sự đồng cảm của mọi người, cũng như để mọi người có thể hiểu được bản thân mình hơn. Nội dung tập postcast tuyệt vời mình không chê vào đâu được. Nhưng, với series postcast Kháng thương chia sẻ về những nỗi sợ, những vết thương như vậy. Mình nghĩ KHÔNG NÊN VẼ TRANH TIÊU CỰC, càng không nên tặng những khách mời, vì nó mang năng lượng tiêu cực khi nhìn thấy. Mặc dù, khi chúng ta trò chuyện bằng lời nói thì có thể làm tâm trạng nguôi ngoai, hiểu bản thân nhiều hơn. Nhưng khi xem tranh, hoặc để tranh có màu tối, đặc biệt là vẽ về những nỗi sợ như vậy thì càng không nên treo. Bạn mình là người rất thích vẽ, bạn đã từng vẽ rất nhiều tranh tối tăm, và treo khắp trong phòng. Bạn nói trong khoảng thời gian đó, bạn không thể nào thoát ra khỏi tâm trạng u ám và buồn như vậy cho đến khi chuyển nhà. và bắt đầu có những tranh tươi sáng hơn. Về trải nghiệm của mình, bạn mình treo rất nhiều tranh màu chủ đạo là đen, trắng, màu xanh tối hầu như k có nội dung gì rõ ràng, nhưng trông rất buồn. Có đợt mình luôn nhìn vào vô thức vào những bức tranh đó, và cuộc sống của mình luôn gặp những trắc trở vô hình. Cho đến khi mình k nhìn vào nó nữa, và tự vẽ những bức tranh vui, thì mọi chuyện mới khá hơn được.
Suy cho cùng, mình nghĩ là vừa nói chuyện vừa vẽ tranh trông rất nghệ. Nhưng vẽ những bức tranh mang tính tiêu cực u ám là điều không cần thiết, những gì qua rồi, chúng ta hãy để nó qua đi và cố gắng sống tốt đẹp hơn. Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây ạ!
đồng ý ạ
Mình hiểu rằng bức tranh của tác giả dành cho chị Minh mang nhiều mảng màu u buồn nhưng mà cũng không phải là loại tranh tiêu cực như bạn nhận xét, như vậy gây rất nhiều hiểu lầm cho bức tranh cũng như họa sĩ. Có nhiều tác phẩm nghệ thuật như bài hát Duyên Phận chẳng hạn cũng là một bài rất nổi và phổ biến, diễn tả nỗi đau buồn của người con gái phải đi lấy chồng; một lần khác như diễn viên Ngọc Lan trong một chương trình được một họa sĩ vẽ tặng bức tranh, phải nói bức tranh ấy cũng nhuốm một màu tăm tối chỉ được điểm một vài chấm sáng nhỏ. Nhưng nghiêm túc mà nói khi mà chị Thùy Minh, diễn viên Ngọc Lan và cũng như một số người nghe bài hát ấy, nhìn bức tranh ấy đều vỡ òa cảm xúc.
Phải nói nghệ thuật là muôn hình vạn trạng và cách người khác nhìn vào nó, ngẫm nghĩ về nó, những gì nó mang lại cho mỗi đối tượng khác nhau sẽ tạo ra những suy nghĩ khác nhau. Như bức tranh trên kể về một mảng ký ức buồn của chị Minh, rõ ràng chị nhận ra điều đó. Và trong phim Inside out, nhân vật "Vui Vẻ" nhất định không cho phép ký ức buồn xuất hiện nhưng cuối cùng thì sao?
Bởi vậy mà nói cái cảm xúc buồn, những nỗi đau trong quá khứ không thể bị xóa bỏ được, nó luôn âm ỉ trong mình một lúc yếu mềm nào đó nó sẽ bộc phát ra, chỉ khác là cách mình nhìn nhận và đối diện với nó thôi. Giờ bức tranh "buồn" đó cũng như quá khứ vậy, lần này chị Minh kể lại ký ức đau buồn đó và khóc khi đặt tên cho nó, nhưng chị ấy có quyết định treo nó và nhìn đi nhìn lại nỗi đau đó như một sự ám ảnh hay không? Mình nghĩ là không vì giờ chị đã thoát ra khỏi nó rồi, như người bạn của bạn họ đã chấp nhận thoát ra và có cuộc sống mới rồi. Từ bức tranh mà gợi lại ký ức buồn đó và nhớ lại quá trình mình thoát ra như thế nào thì mình tin chắc chị Minh sẽ quý trọng lắm vì nó còn nhắc rằng bản thân chị đã mạnh mẽ đến nhường nào! Mình xin hết ạ.
mình nghĩ chắc vẽ 1 bức là đủ r, đừng vẽ thêm là đc 🥲
Mình cảm thấy chương trình cho phần vẽ tranh là có dụng ý tốt riêng, với một người cũng có vết thương lòng dai dẳng như mình, một bức tranh được vẽ ra trước mắt là cơ hội cho mình nhìn ra nỗi đau của mình, thứ mình có thể không để ý, hoặc quá sợ hãi để nhìn. Bị tổn thương nhưng bước đầu tiên nhận ra được mình đang tổn thương lại không phải ai cũng làm được. Vết thương có thể quá xấu xí đến mức mình không muốn đối diện. Nhận diện được vết thương lòng sẽ khiến áp lực vơi bớt và là bước đầu để chữa lành bản thân. Bức tranh ở đó để người chia sẻ nhận ra, à, mình bị tổn thương, và mình cần sự giúp đỡ và sẻ chia. Có điều mình đồng ý với bạn, mình không nên tặng nó cho khách mời mang về. Mình chỉ muốn nhìn chân dung nỗi đau của mình thôi, chứ không muốn đem nó về trưng lên để mỗi lần nhìn qua lại đau và chìm trong nỗi đau đó thêm nữa.
Cám ơn buổi trò truyện này . Cám ơn Thùy Minh , bạn đã thức tỉnh nhiều vấn đề cho nhiều người .
Cũng là mối tình đầu, mình từng yêu sâu đậm một người 4 năm. Tình yêu tuổi 18 rất đẹp, mình đi với người đó từ những ngày đơn sơ nhất. Đó là những ngày cả hai không biết nên ăn gì với 20k trong túi, những ngày người đó theo mình về nhà trên chiếc xe đạp cũ, những ngày mình hạnh phúc vì nhận được lời nhắn chúc mừng thay vì những bó hoa đắt tiền mà người đó chẳng thể mua tặng mình. Nhưng đó từng là những ngày đẹp nhất. Người ta hay nói, tình yêu đầu là tình đẹp nhất, ý nghĩa nhất. Đúng vậy, mình cũng đã từng yêu người đó theo cách đẹp nhất mà cả hai từng có.
Mình may mắn hơn chị Thùy Minh, mình không bị bạo hành hay tổn thương thể xác, nhưng tổn thương tinh thần thì không biết nên diễn tả bằng lời nào. Cũng giống như những cô gái khác, mình đoán vậy, mình cũng từng muốn được thấu hiểu và đồng cảm. Với mình, mỗi sáng thức dậy mình vẫn cảm thấy yêu đời và yêu người ấy, tức là mình yêu đúng. Nhưng có lẽ chỉ đúng một phần, sự thấu hiểu không nằm ở lời nói hay suy nghĩ, nó nằm ở suy nghĩ dẫn đến hành động. Mình đã cố gắng thấu hiểu cho người đó, cố gắng nỗ lực vì tương lai của cả hai, hi sinh nhiều thứ cho người mình yêu, chỉ mong đổi lấy một sự thấu hiểu. Nhưng, có những cuộc cãi vã, những lần giận dỗi tưởng như chỉ là bình thường. Vậy mà nó lớn dần lên và đè nèn trong suốt 4 năm. Mình đã tưởng mình có thể bỏ qua hết chỉ vì chúng mình đã đi với nhau như vậy, chỉ cần cố gắng chút thôi. Nhưng thực ra, mọi chuyện không như vậy...
Yêu một người không hiểu cho mình là như nào? Mình từng nói với một người bạn: "Yêu người đó cảm giác giống như một mặt hồ, mình thấy bình yên, nhưng nó không chảy. Mình đã tưởng mình chìm đắm trong đó mãi. Người đó cứ ở đó, không chịu đi, không chịu bước tiếp. Người đó không chịu hiểu cho dù là điều đơn giản đến mấy, là họ không muốn hiểu, hay mình đã sai. Mình muốn bước ra, muốn đi xa hơn, cảm giác bình yên nhấn chìm mình khiến mình ngạt thở. Mình không muốn nói mãi về một điều mà người ta thậm chí không một lần để vào tai." Vì thế mình quyết định đi tiếp, mặc cho sự níu kéo. Người đó từng nói họ không thể yêu ai khác ngoài mình, họ không thể thiếu mình. Câu nói đó ám ảnh mình đến mức mình nghĩ mình làm sai rồi, mình không nên để họ như vậy, nên cho nhau thêm cơ hội nữa, rồi cơ hội nữa, rồi cơ hội nữa. Nhưng khi đi rồi mình nhận ra mình chẳng quan trọng đến thế.
Ngày chia tay, không phải vì hết yêu mà là vì để hết tệ với nhau. Mình nhận ra rằng nó không đẹp đẽ như mình từng nghĩ, có những điều rất đẹp, nhưng có những điều rất tệ. Người ta tệ, mình cũng tệ. Bản thân mình tệ với chính mình vì để người ta chìm đắm trong sự yên tâm rằng mọi thứ đang rất ổn, chẳng cần cố gắng, chẳng cần thay đổi để tốt hơn nữa, để mặc người đó tùy ý đối xử với mình như vậy. Không phải là không thể thay đổi, mà là cả hai không thể thay đổi vì nhau. Người đó không thay đổi vì mình.
Mình quan niệm rằng, đã bước đi tức là không còn cơ hội nào nữa, mình không còn ở đó nữa. Bởi, lúc ở đó đã có rất nhiều cơ hội cho mình, cho người đó, cho cả hai. Tất cả đã qua, không có ý nghĩa gì nếu đã bước đi rồi lại ngoảnh lại. Khi đó chính là lúc mình mở ra một cơ hội mới cho bản thân, yêu bản thân mình và trân trọng bản thân mình.
Không phải cứ bị bạo hành thể xác mới là bạo hành. Sự không tôn trọng về cảm xúc và tinh thần của chúng mình cũng là tổn thương. Vì vậy, mình tin rằng mọi người, và các cô gái như mình nói riêng, nếu như cảm thấy mình không được thấu hiểu, không được yêu thương thì có thể dũng cảm bước đi cho riêng mình. Đừng vì sợ hãi rằng người ta sẽ tổn thương, cố gắng thêm một cơ hội mà tự làm đau chính cảm xúc của mình. Mình xứng đáng với nhiều điều tốt đẹp hơn thế.
Mình hiểu cảm giác và những tổn thương bạn đã phải trải qua. Vì mình đã trải qua những điều tương tự như thế và mình đang cố gắng để những nỗi ám ảnh về tinh thần đó đi qua một cách nhẹ nhàng nhất. Mong bạn và tất cả những người con gái khác và cả mình nữa. Chúng ta sẽ bước tiếp một chặng đường mới, một hành trình yêu thương và phảt triển bản thân thành một phiên bản tốt nhất có thể ❤🩹
Sự tha thứ 1 lần rồi 2 lần nó sẽ thành 1 lối mòn và tạo ra 1 suy nghĩ sẽ k bao giờ mất , nên càng ngày sẽ càng tệ hơn . Chỉ có khi thực sự mất đi , thì người ta mới ăn năng hối tiếc về sai lầm của mình
Cảm ơn chia sẻ của chị Thùy Minh rất nhiều. Thật sự em là một cậu bé được nuôi dạy từ nhỏ rằng "Phụ nữ là để yêu thương", nên em cảm thấy mình hạnh phúc khi có thể yêu và bảo vệ những người em yêu thương. Em cũng đã giúp chữa lành cho một bạn nyc của em: bạn đã từng trong một mqh giống chị năm 19-20 tuổi, luôn trong cảm giác sợ bị đánh. Và dù cho bạn ấy đã rời bỏ em, em cũng không hối hận vì những gì em đã trao, cũng như không nghi ngờ sự tự tế của bản thân mình ❤
Quá hay. Thật sự xã hội phát triển hơn, sẽ có nhiều vấn đề hơn. Cách đây nhiều năm trước chẳng có ai nói lên các vấn đề này. Mình thấy mọi người luôn chọn cách giấu đi và tự vượt qua. Nhưng bây giờ có những chương trình này, như bảo các bạn có vấn đề đó và vượt qua như nào. ❤❤❤❤ yêu chị Minh và ngưỡng mộ chị. Nghe một lúc mà muốn ôm chị Minh quá, 1 cái ôm giữ người và người chia sẻ với nhau.
Em nghe chị mà bật khóc. Em chưa bao giờ người yêu bạo hành mình nhưng cảm giác của điều đó như luồng điện chạy trong người và rất thật. Em òa khóc vì sợ. Phụ nữ có nhiều thứ để sợ. Những thế hệ trước sống xung quanh em rất vất vả, thi thoảng bị chồng đánh thì họ vẫn ở lại với chồng, vì không độc lập về tài chính, vì những gì hằn trong tư tưởng của họ về một người phụ nữ truyền thống. Em, một mình chuyển qua nước khác sống và có những quyết định rất khác những người phụ nữ truyền thống hay bạn bè cùng lứa. Em đang làm điều chưa ai làm và ko biết nó có dẫn tới hạnh phúc không. Em thấy phụ nữ khổ quá. Luôn phải đấu tranh. Em thấy mệt vì không có người đồng hành trong con đường này. Mà mình thì phải luôn cứng rắn vì mọi người xung quanh có thể đẩy mình về con đường cũ bất cứ lúc nào. Nhưng em luôn tin phụ nữ đẹp nhất vẫn là khi họ được tỏa sáng vì họ và chính họ nên em sẽ cố gắng sống là mình, vì mình. Mong chị và các bạn nữ luôn bung nở rực rỡ và tâm luôn bình an ❤
11:07
Mình chưa từng có nỗi sợ nào giống như Thuỳ Minh hay các comment của các bạn ở trên, nhưng mình thấy rất cảm xúc. Vì có thể những đứa con của mình có thể đã có nỗi sợ mà mình ko biết. Vì nó sẽ ko dám kể cho cha mẹ, khi chúng vấp phải và tự mình đối diện với nỗi sợ hữu hình và cả vô hình.
Mình tự đi qua quãng đó, từ nhỏ đến tuổi trưởng thành, có cha mẹ nhưng cha mẹ ko quan tâm tới con gái. Tư tưởng phong kiến trong gia đình nhiều đời như thế rồi, nên nếu có nỗi sợ tương tự các bạn thì mình cũng cô độc vs nó thôi. May mà mình "vấp" vào 1 người, mà họ coi mình như hoa cánh bướm, mong manh, nên chẳng đụng mạnh bao giờ. Đến nay đã là bà nội, vẫn thế, cảm thấy mình quá may mắn.
''Sự dịu dàng hóa giải rất nhiều thứ và cục cằn không phải là sức mạnh'' cảm ơn chương trình!
Tôi là một người cha, 60 tuổi. Tôi ước gì có ai đó ngồi nghe về nỗi sợ của tôi. Nó hiển hiện mỗi ngày nhưng không thể chạm vào không thể triệt tiêu. Mỗi ngày tôi càng sợ hơn. Rất nhiều, rất nhiều lần tôi muốn kết thúc cuộc sống để không phải đối diện với nó.
Cùng cảnh ngộ
Bác có thể liên hệ với chương trình ạ
Cảm ơn c Thùy Minh! Cảm ơn c đã can đảm chia sẻ! E rất trân trọng và đồng cảm với những cảm xúc của c! Biết ơn c đã ở đây! Cảm ơn team đã mang tập này đến ạ!
Bác kể ra cho mn được hiểu được không ạ
bác ơi nếu bác đủ tin tưởng và không chê cháu trẻ con sẵn sàng nghe bác chia sẻ mỗi ngày ạ. Có thể cháu sẽ không nhận lại phản hồi từ bác, nhưng từ trong tâm cháu mong bác sẽ nhẹ lòng được phần nào ạ.
Những điều chị Minh nói như chạm thấu tâm can mình luôn. Là một người luôn chứng kiến sự bạo hành và đổ vỡ, mình thật sự luôn tìm mọi cách để định nghĩa lại tình yêu bên trong mình, để nó thật sự là tình yêu và ánh sáng, chứ không được định nghĩa bằng những gì mình đã chứng kiến
“Chưa kịp đi qua” 😭😭 thương chị và cả em. nghe cái tên này mà em khóc ròng ròng. Mong mọi người luôn hạnh phúc ❤
Cảm ơn chị Minh đã can đảm và dấn thân với nỗi sợ của mình. Biết ơn khi được đồng hành cùng chị 💚
Cảm ơn chị đã dẫn dắt, trở thành bạn đồng hành của Kháng Thương
"Có những vết cắt mình tưởng nó không ảnh hưởng tới mình hoặc bây giờ nó đang rất nhỏ nhưng bạn không thể biết nó sẽ trở thành 1 vết cắt kinh khủng như thế nào trong tương lai." Bạn chọn đối diện với những vết cắt và băng bó nó lại hay phớt lờ để cho chúng rỉ máu dai dẳng từ ngày này qua tháng nọ, tới lúc nhìn lại thì đã đau đớn "đầm đìa" mất rồi. Cảm ơn Thùy Minh đã dũng cảm mở lòng chia sẻ câu chuyện của mình. Dũng cảm đối mặt là bước đầu trên hành trình chữa lành những vết cắt...
Nghĩ yêu đồng nghĩa với kiểm soát thiệt đáng sợ. Tự cho mình quyền bắt đối phương theo ý mình, không được thì gắt gỏng, thậm chí dùng bạo lực rồi sau đó thao túng đối phương là vì anh/em yêu em/anh nên mới cư xử như vậy
Mình vừa kết thúc mối tình 2 năm. Tuy không phải là rung động đầu đời của mình, nhưng nó là mối tình hoàn chỉnh đầu tiên của mình. Mình gặp anh, ấn tượng của mình về anh là "wao, anh chàng này trông rất là đàng hoàng luôn, đàng hoàng đến lạ vì trước giờ mình chưa gặp ai như anh cả". Anh không rượu bia, không hút thuốc, không nói tục, chịu làm, chịu học. Những tháng đầu bên nhau thì cũng khá vui vẻ và bình yên. Mọi cuộc hẹn hò anh đều chi trả, anh còn khuyên mình đi học lại để lấy cái bằng vì hồi đó mình không học hết đại học, và anh là người đóng học phí cho mình luôn. Rồi mình đi học lại cao đẳng, anh cũng lo tiền sinh hoạt ăn uống cho mình. Hmm, nhưng rồi mình nhận ra anh có tính gia trưởng. Anh rất dễ bực mình, khó chịu khi có 1 việc gì xảy ra không đúng theo ý anh, dù là 1 việc nhỏ xíu. Trong những trận cãi vã, mình luôn là người sai. Mỗi khi tức giận, anh sẽ rất nặng lời chỉ trích, xúc phạm mình mà không quan tâm đến cảm xúc của mình. Còn cả silent treatment, nói chung là bạo lực tinh thần lắm. Rồi đến một hôm, mình mua hộp cơm không đúng ý anh, sau khi nói qua nói lại thì anh quăng hộp cơm vô người mình @@. Có ai nghĩ con người đàng hoàng mà lúc đầu mình gặp lại có thể cư xử với người mình yêu như vậy không ạ!?? Đương nhiên, sau lần đó thì mình với anh ko bao giờ gặp lại nữa vì chắc chắn sẽ có những hành động ghê gớm hơn nữa. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ mình nuôi mình trong nghèo khổ mà ba mẹ mình còn chưa từng nặng lời xúc phạm mình, chưa từng xưng mày - tao với mình, và càng chưa động tay động chân gì với mình. Vậy mà anh với cương vị là người yêu mình lại làm những việc như vậy với mình nên mình không thể nào chấp nhận được. Và giống chị Thùy Minh cũng có đề cập đến trong podcast, đó là hình như người ta nghĩ người ta đã chi tiền cho mình, thì người ta tự cho họ cái quyền bắt mình phải làm tất cả theo ý họ. Nói chung là, nên tìm hiểu kĩ đối phương trước khi đi đến những quyết định xa hơn nha mấy bà. ^^
Vậy nên hãy tìm hiểu lâu 1 chút để giảm bớt rủi ro cho sau này. Sẽ ko thể hiểu hết đc về nhau nhưng cũng sẽ hiểu đc nhìu hơn 1 chút trc quyết định quan trọng trong cuộc đời m.
Mình thấy anh người yêu (cũ) của bạn rơi vào nhầm lẫn kinh điển về tình yêu là yêu đồng nghĩa với có quyền kiểm soát, bắt đối phương làm theo ý mình. Cái đó chỉ là nhân danh nghĩa tình yêu để trói buộc người khác và sẵn sàng dùng bạo lực khi người khác không làm theo những gì mình muốn. Thấy giống như là bố thí tình cảm hơn là thực sự yêu. Mừng là bạn đã thoát ra khỏi mối quan hệ độc hại này nhe 💕. Give u a big hug
May mắn vì bạn nhận ra được và rời bỏ sớm. Mẹ và hai chị gái của mình đều phản đối quan điểm sống thử rồi đi đến hôn nhân, và mẹ mình cực kì phản đối chuyện qhtd trước hôn nhân ( lí do là vì quan điểm của mẹ là cái danh giá nó cao hơn, và mình sẽ không bị thấp kém đi ), hai chị của mình thì không phản đối chuyện qhtd trước hôn nhân, nhưng cần biện pháp an toàn. Tuy nhiên hai chị luôn thao túng tâm lý mình theo cách riêng, họ luôn bảo mình còn trẻ con, ngu dốt nên không biết được đàn ông nguy hiểm như thế nào, rồi luôn bắt mình phải nghe này nghe kia... Thật ra mình biết đó là lo lắng nhưng thật sự là thao túng tâm lý đó :(((. Quan điểm của mình là khi yêu cần sống chung 1 thời gian, nếu cảm thấy bước này ổn r thì tiếp theo là ra mắt gia đình, nhưng ra mắt gia đình không thể đùng cái được sự đồng thuận mà cưới ngay, cần có thời gian tìm hiểu gia đình ngta nữa, thời đại này là công việc ổn định nên cũng k có gì phải vội, huống chi cần kinh tế vững để nuôi em trai mình ăn học, và sau này báo hiếu ba mẹ nữa. Và mình quen bạn trai cũ, quen 1 thời gian thống nhất về sống chung, tuy nhiên lúc sống chung xảy ra vài vấn đề, nên cả hai chia tay. Chị gái mình có hỏi mình, m thấy tiếc chưa ? Lần đầu của m cho thằng đó rồi sau này m lấy chồng m sẽ hối hận cho coi !. Ôi mình đã phản bác lại rằng là, qhtd là cả hai đều tình nguyện VÀ chỉ cần lúc đó cả hai đều yêu, đều trân trọng cơ thể, cảm xúc là được chứ con người đâu ai biết bản tính của nhau :)) Và kể cả sau này mình lấy chồng mình cũng không hối hận, và mình cũng không quan hệ bừa bãi nên mình cũng không thẹn với lương tâm. Thật sự là mình rất đau đầu với cái định kiến này luôn. Nói chứ hai chị rất nhiều lời khuyên nhưng chọn chồng vẫn không ra gì :)) đó là lý do vì sao tư tưởng của mình thay đổi từ khi hai chị lấy chồng. Mang tiếng là chọn chồng kĩ đó, mn ạ quen bao lâu không quan trọng đâu, nhất là đàn ông đừng tin làm gì, làm gì cũng phải có đường lui cho mình nhé
@@duniubunriu hi bà, thật ra tui cũng có quan niệm là sẽ giữ đến khi kết hôn. Lúc gặp anh này tui 24 tuổi, trước đó dù yêu tới đâu tui cũng lý trí là phải giữ gìn. Nhưng gặp anh này, tui thấy ảnh đàng hoàng, anh lại còn chịu lo cho tui ăn học, tui cũng gặp gđ ảnh, ảnh cũng gặp gđ tui, nên tui đã hoàn toàn tin tưởng anh thật sự là 1 người đàng hoàng, tui cũng muốn sau này anh sẽ là chồng tui nên tui quyết định trao thân cho anh. Tui cũng thấy rất tiếc khi đã ko giữ đc sự trong trắng cho người chồng tương lai của mình. Nhưng mà thôi, nếu nhờ vậy mà tui nhận ra con người thật của nyc trước khi cưới phải anh ta thì cũng đáng để đánh đổi đó 😂
@@Hiileeworld đúng r bạn nói đúng đó, ảnh hay nói "anh hoàn toàn có thể quen đc 1 đứa con gái đã có bằng đại học nhưng mà anh lại quen em để anh phải lo học phí cho em" kiểu vậy đó, giống như ảnh bố thí tình cảm cho mình vậy 😅
Giờ mới được biết đến TM và Vietcetera. Mấy ngày này mình nghe một số podcast phỏng vấn và rất ngưỡng mộ tài năng của TM. Rất khâm phục bạn có thể chú ý lắng nghe câu chuyện của mọi người và đưa ra những câu hỏi khơi gợi thông tin. Bạn ắt hẳn là người tuyệt vời của công chúng thính giả. Đến khi TM là nhân vật chính được phỏng vấn kể về tâm tư trong Ep Kháng Thương này thì hơi bất ngờ về sự đau buồn TM phải chất chứa trong khỏang thời gian quá dài. 'Bi kịch' tình yêu không hiếm gặp và ở nhiều hoàn cảnh, nhiều lúc làm người ngoài cuộc khó hiểu vì hai người trong cuộc không người nào ra vẻ thích đón chào bi kịch. Cám ơn cuộc đời không đưa mình trải qua kinh nghiệm tương tự và mình chúc TM nhiều niềm vui trong công việc và cuộc sống. Một nghệ sĩ điêu khắc tạo hình bức tượng người đàn ông, sau đó hồn nhập tượng vụt ra ông giống hệt đến chào cô ở Venice. Ở đây đã có Thùy Minh xinh đẹp tài giỏi xương thịt đây rồi, hi vọng một ngày có tạc tượng bạn vô bảo tàng.
Mình chưa bao giờ cmt vào bất cứ video nào của UA-cam nhưng với 1 thời gian theo dõi poscard cũng khá dài do c Thuỳ Minh làm host , Mình rất hâm mộ C Thuỳ Minh với 1 ng rất tài năng , giỏi và có thể chữa lành cho rất nhiều ng nhưng mình k nghĩ là 1 ng mạnh mẽ làm chủ được cuộc sống mà lại nhiều nội tâm như vậy. Chúc C sẽ luôn hạnh phúc
Có một câu nói trong cuộc nói chuyện của Vietcetera, chị Thùy Minh và Thầy Minh Niệm có đoạn: "Biết đâu những việc mình làm lại đóng góp vào một phần thậm chí là thay đổi cuộc đời của một con người". Em không thực sự hiểu câu nói này dù đã nghe lại nhiều lần Yêu lành và Bạn thân của Bản thân, nhưng sau tập này vô thức em nhìn lại những gì chương trình đã giúp em đi sâu vào con người bên trong thế nào. Yêu lành và Bạn thân của Bản thân là liều vacxin để em có thể đón nhận Kháng Thương cởi mở hơn. Cảm ơn chị Thùy Minh và đội ngũ Vietcetera đã giúp em nói ra được những điều mà trước giờ em không thể diễn tả, tuy không phải tất cả nhưng lại là sự khai mở.
nỗi sợ không chỉ đến từ người bị tổn thương, đôi lúc nỗi sợ còn là lý do của kẻ làm tổn thương. Rất mong chương trình mình có thể đi được thật lâu để có 1 ngày nào đó được nghe về nỗi sợ của người đi gây tổn thương.
năm 17 tuổi em cũng điên cuồng yêu một người 6 năm. Cuộc sống, cảm xúc của em hoàn toàn phụ thuộc vào người ấy. Với em người ấy như một phần của mình. Rồi người ấy có người khác, em cảm giác mình vỡ vụn từng mảnh. Sau cùng em lại cảm ơn vì người ấy đã tới và đi để em được yêu, có cho mình bài học lớn về sự trưởng thành. Cảm giác cô đơn, một mình của em thì vẫn còn, nhưng em tin hành trình dài phía trước em sẽ có được thứ tốt đẹp hơn.
Quan điểm cá nhân: dám kể lại quá khứ chứng tỏ bản thân đã vượt qua sợ hãi và trưởng thành hơn. Nhưng mình nghĩ đôi khi món quà chữa lành cho mình không nhất thiết phải tự mình tìm ra cách đối mặt, mà là từ món quà bất ngờ của vũ trụ. Đó là trở thành người mẹ, tình mẫu tử và lòng bao dung. Bức tranh về tổn thương quá khứ nên được tô điểm thêm sắc màu hồng tình yêu và màu vàng cam ấm áp tình mẹ của hiện tại. Quá khứ đã qua đi. Hiện tại đang có mới là thứ cần trân trọng.
Đây chỉ là quan điểm cá nhân. Nhưng bản thân mình đã thực sự tìm thấy những điều trân quý đang hiện hữu xung quanh. Mong mọi người đều được yêu thương trân trọng.
Xem lại đến lần thứ hai mới dám comment về chiếc video này. Thật sự mình đồng cảm với chị Thùy Minh nhiều. Mình cũng đâm và lao vào một mối quan hệ toxic, không kết quả, không ra gì. Mình mang theo cái nỗi sợ yêu đó mang đến tận bây giờ, mình chưa thể dám bắt đầu yêu thêm một ai đó. Một mối quan hệ toxic để lại mình nhiều nỗi sợ, nỗi đau mà mỗi khi nhìn lại, thật sự thương bản thân mình thật nhiều...
thường em chỉ nghe giọng chị Thuỳ Minh, nhưng mỗi lần em nhìn thấy hình hài của chị đều có cảm giác như nhìn thấy hình hài của một chiến binh, không hề thiện cảm nhưng càng tiếp xúc, càng nghe càng quý mến và thân thuộc.
“Bạn k cần phải chịu trách nhiệm vs cuộc đời của ai khác ngoài kia cả, họ lớn rồi hãy để họ tự chịu trách nhiệm vs chính bản thân họ “ là câu nói xuất hiện trong đầu mình khi nghe xong postcard lần này, nyc mình cũng k bạo hành mình về thể xác, nhưng bạo lực về tinh thần, và mỗi lần mình đau quá nói ctay, họ chấp nhận và giữ im lặng những tháng sau đó, nhưng chỉ cần hay tin mình quen ng mới là họ sẽ tự tử và báo vs bạn bè để ngta báo vs mình, cuộc sống mình rối loạn từ đó.
1 mqh kéo dài hơn 10 năm, li-hợp liên tục, và cho tới bh dù đã ra khỏi hẳn mqh đó, có ng mới, mình vẫn rất sợ tình yêu.
Cảm phục chị Thùy Minh, em luôn là 1 người không hiểu và luôn phủ nhận mọi lý do khi 1 người phụ nữ chấp nhận bản thân bị bạo hành. Nhưng bây giờ em đã hiểu rằng đó là vì nỗi sợ bị bỏ rơi trong họ. Có thể là người trong cuộc, chị tự đặt tên cho bức tranh của mình là Chưa kịp đi qua. Còn với 1 người ngoài cuộc như em, xin phép gọi tên bức tranh là Thương: thương 1 cô gái yếu đuối trước đây và thương cả 1 cô gái đã vượt qua nỗi ám ảnh để bước lên bục vinh quang của mình. Nhìn xem cả bức tranh đầy màu xanh hy vọng, điểm màu đỏ của tình yêu, và len lỏi màu vàng của thành quả. Em tin rằng sẽ không có nỗi buồn nào sắp tới nữa đâu! ^^ Mong chị thật nhiều niềm vui nha chị!
Cảm ơn sự dũng cảm của chị, đối với người đã từng trầm cảm, thực sự như chị nói, hẳn phải bản thân biết rõ về điều đó mới cảm thấy thoải mái chia sẻ, chị đã nhảy qua nhiều thứ, đến khi ngoảnh lại mới biết bản thân đã dũng cảm đến nhường nào dù để lại nhiều vết sẹo, dù biết lúc đó đã sợ, đã khép mình, đã loay hoay, nhưng bây giờ chị đã thoải mái hơn với những điều đó. Chị đã chia sẻ, tin rằng điều chị làm sẽ giúp các bạn ngoài kia cảm thấy bản thân không cô đơn, sự động viên này không ồn ào, lắng nghe và trò chuyện. Cảm ơn sự tinh tế và đầy sẻ chia của những người phụ nữ. Mong chị sẽ tiếp tục dũng cảm chia sẻ giá trị hơn cho mọi người xunh quanh. Cảm ơn chị.
Hồi xưa trong tất cả MC, mình vẫn cảm tình và thích chị Thùy Minh nhất. Từ lúc chị chưa làm ''ko cay ko về'' đến các postcad trên VC. Càng theo dõi, càng thấy sự phát triển chiều sâu trong tâm hồn của chị Minh: trưởng thành hơn, sâu sắc hơn, đầm thắm hơn. Vừa rồi mình có xem '' Have a sip'' của chị Minh với Ngọc Trinh nhà báo. Mình cảm nhận 2 chị em như 2 giai đoạn của một người phụ nữ. Một trưởng thành trải qua nhiều biến cố, có sự trầm lắng và chiều sâu nội tâm, một trẻ trung máu lửa lúc nào cũng đặt mình trong cuộc đua và có chính kiến đến cực đoan. Hay phết. Cám ơn ekip và chị Minh rất nhiều về những chia sẽ rất thật và lành của chị.
Em không phải người bị bạo hành. Nhưng em là con ở trong một gia đình như vậy. Nhưng rất tiếc, mẹ em lại chọn chấp nhận & tin tưởng nó là tình yêu. Sự tin tưởng đó làm xáo trộn mọi thứ. Như cách em và mẹ nhìn nhận tình yêu, cách em và mẹ nói về nó, và cách em bảo vệ mẹ nhưng mẹ lại thấy đó là phiền phức nên em và mẹ xa nhau vì điều đó.
Tới giờ em vẫn còn tức giận rất nhiều. Em không làm bạn được với bố và mẹ, mặc dù em vẫn là đứa trẻ nhưng luôn phải suy nghĩ thấu đáo và biết "điểm dừng" cho những câu chuyện nhạy cảm của bố mẹ. Em chứng kiến bố mẹ 40 tuổi vẫn cãi nhau với lí do như 1 đứa trẻ con. Mẹ từng nói với em "Làm con thì phải nhường bố" ; bố em thì đối xử tệ,hay xả rác cảm xúc & nói "thiếu tao mày không sống được" nên phải chịu đi .. còn nhiều câu lăng mạ khác lắm. Em không chọn bố nhưng vì ở với mẹ em mới phải ở với bố. Em không chịu được cảm giác không được người khác tôn trọng từ tấm bé. Nhưng mẹ em bắt em như vậy và nói rằng đó là tình yêu là gia đình nên phải thấu hiểu & hi sinh. Em sợ & không bao giờ muốn tiếp xúc với bố vì sợ 1 lời nói cũng khiến bố nổi điên & cũng ngược lại em cũng sẵn sàng trở nên gai góc và không chịu khuất phục để k đc ai bắt nạt đc mình, sẵn sàng đối đầu ngay cả bố mẹ, bời vì em cảm thấy k an toàn với họ. trong tình yêu em luôn luôn tạo vỏ bọc không bao giờ nghĩ mình xứng đáng có đc tình yêu bởi vì kể từ khi là em bé cũng chưa bao giờ có được sự ưu ái, mọi ưu ái của mẹ toàn là bố vì "sợ bố.."; Em hi sinh rất nhiều, vỡ rất nhiều - như mẹ em và vẫn mù quáng tin tưởng tình yêu như mẹ em, cho đến khi em trải qua 1 biến cố lớn thay đổi mọi thứ học được bài học là phải yêu thương mình trước. Em có tình yêu đầu tiên - một tình yêu thuần khiết của 1 em bé và nó giúp em trưởng thành và grounding hơn rất nhiều
Một ngày nào đó em tự ngộ ra: Họ lớn rồi tự chịu trách nhiệm cho bản thân và em không có trách nhiệm gì phải chịu khổ cùng mẹ cả, Mẹ em đã chọn sai chồng nhưng k có quyền bắt em khổ chung. Nên em tạo ra giới hạn của riêng mình mặc dù gia đình em có biến cố nên chưa thể tách ra được nhưng em tin rằng em sẽ có cuộc sống tốt đẹp của riêng mình, nơi tràn ngập tình yêu thương, tôn trọng mỗi người trong gia đình và bảo vệ nâng đỡ nhau
Mẹ mình cũng là người chịu đựng những cái sai của bố nhưng lại luôn k thể chia tay vì nghĩ cho các con, bà cũng hay kể những chuyện k hay cho mình như là để xả tâm trạng, điều này làm mình ghét bố rất nhiều trong một khoảng thời gian rất dài mặc dù ông cũng rất yêu thương mình. Thời tiểu học đến c3 của mình luôn nghĩ làm sao để giúp mẹ đây, có khi mình còn như muốn thay mẹ cho kẻ thứ 3 một bài học. Mãi đến đại học mình mới nhận ra một điều là đó là vấn đề của mẹ, chỉ tự mẹ mới giải quyết được bất hạnh của mình, việc của mình là lắng nghe bà để bà đỡ phần nào cảm xúc tiêu cực, mình cũng ngắm nghía lại tình cảm của bố mãi đến lúc đã lấy chồng được 5 năm, ông luôn ở đó và quan tâm mình, sẵn sàng đứng ra bảo vệ mình và xử lý, tìm cách giúp mình lúc mình gặp biến cố. Mình nhận ra cũng nên rạch ròi các mối quan hệ để xử lý cho đúng tình cảm của mình, tự mình làm chủ cảm xúc của mình, không dựa dẫm vào vui buồn của người khác là một kĩ năng sinh tồn quan trọng. Thật vui vì mẹ mình cũng đã tự chủ cảm xúc khá nhiều và vui vẻ hơn trước. Chúc bạn và gia đình có một tương lai đẹp đẽ hơn❤
🫂
Ta không được chọn nơi sinh ra
Nhưng ta được quyền tìm nơi để sống.
I trust you. I trust me🫂🫂🫂
@@trangnguyenthuy3461Mình cảm ơn bạn đã chia sẻ cùng mình ^^ ! Chúc bạn và gia đình cùng ba mẹ bạn có thật nhiều sức khoẻ và bình yên
Có lẽ tôi là người mang trong mjh thật nhiều xúc cảm . Tôi đã nghẹn trong lòng và nước mắt tự rơi . Tôi nể sự bản lĩnh của những người phụ nữ , họ từng trải qua biến cố cuộc đời . Nhưng họ đã , vẫn ngồi đây tâm sự với chúng ta . Chúc chị Thuỳ Minh và các em bé của chị thật sự vui vẻ , hạnh phúc và An yên nhé
Tôi thấy tôi ở trong video này, và một phần trong trái tim tôi được mở ra. Cám ơn chị Minh vì đã nói những gì tôi/ em chưa dám cho thế giới thấy.
Em từng trải qua y chang như chị TM, nhưng khác là lúc đó em 22 chứ ko phải là cô gái 17 tuổi non nớt! Em may mắn vì em đã sẵn sàng kết thúc, chia sẻ với người thân và nhận được sự giúp đỡ! Ước gì được ôm chị một cái ngay lúc này, em mong chị mạnh mẽ, và thực sự mong sẽ có ai đó yêu thương chị hết mực ở những năm tháng sau, bù đắp cho những tổn thương trước đó. Em thật sự đã ám ảnh với tình yêu độc hại, độc chiếm…cám ơn chị vì hôm nay chị đã can đảm chia sẻ tiếng lòng mình, mong ước được gặp và trò chuyện với chị 1 lần ở ngoài đời ạ! Nếu chị có ra Hà Nội, xin tìm em 🥹
Mình thì có 1 nỗi sợ, nỗi sợ k thể gắn kết dc với 1 người, mình luôn cảm thấy bất kỳ ai cũng có thể rời khỏi mình mà k hề có 1 câu nói, im lặng và biến mất. Mình chưa từng có dc cảm giác an toàn trong chính mqh của mình
Ở tuổi 40, với những nỗi sợ hãi chưa kịp đi qua hay chưa kịp đến. Thì bằng cách nào đó ta vẫn phải có kế hoạch Kháng Thương. Như Thùy Minh, mình giờ chỉ có nỗi sợ: “Mình bị làm sao thì ai nuôi con?” Vậy nên những người phụ nữ như chúng ta vẫn sẽ mạnh mẽ tìm ra cách để Kháng Thương trước những nỗi sợ hãi của cuộc đời này. Và vì đời vẫn rất đẹp, tình yêu vẫn diệu kì dẫu nó có là trăm nghìn mảnh vỡ, ai cũng cố nhặt nhạnh để ghép lại chúng dẫu được hoặc không…
"Chưa kịp đi qua"
Em cũng có những nỗi sợ "chưa kịp đi qua" sau vài lần mở lòng đầu đời, em cũng thương chính bản thân mình, và thương chị, nhiều nữa...
Cảm ơn Vietcetera vì video clip này. Mình rất xúc động khi nghe chị Minh chia sẻ về nỗi đau vẫn âm ỉ trong tâm hồn mình suốt 13 năm qua. Là 1 người nghiên cứu về tâm lý trị liệu, mình có thể cảm nhận rõ hơn những cảm xúc, suy nghĩ, nỗi niềm mà những người bị sang chấn tâm lý phải chịu đựng. Chúc chị Minh và 2 bé sẽ mạnh khỏe và an yên trong cuộc sống. Chúc chương trình mới này của Vietce sẽ thành công và lan tỏa đến nhiều người
Mình vừa bằng tuổi mình ,xem các trương trình khác thấy bạn rất có năng lượng vui vẻ ,nhưng ko ngờ có cuộc đời ko bằng phẳng ,có phải chăng cái tuổi nó thế ,bởi cuộc đời mình cũng trải qua nhiều khó khăn bão tố ,rất yêu quý thuỳ minh
E cũng từng là cô gái tuổi 17 năm đó, e cx khóc thương cho bản thân mình, dù những gì e trải qua nó k đau đớn vật vã rõ rệt, nhưng nó vẫn cháy âm ỉ suốt đến bh e hơn 30 tuổi r, vẫn chọn cô đơn, cô độc, e k tin vào lòng ng, vào đàn ông, e ko bao h có đc cảm giác an toàn từ ng khác, đôi khi ko ai hiểu đc câu chuyện của e, nhưng e k buồn vì ch đó, chỉ là e ko rõ lòng ng có thể tệ đến vậy sao? liệu tương lai có gặp đc ng làm thay đổi suy nghĩ của mình bấy lâu hay ko! cảm ơn c TM và e vẫn sẽ luôn đồng hành cùng c trong suốt chặng đường c làm việc như 1 ng bạn, 1 ng tri kỷ!
Xem xong tập này mình cũng mường tượng ra được nỗi sợ của mình là gì, cũng như bao người mình cũng có 1 tình yêu tuổi 18 rất đẹp, mình chìm đắm trong nó rồi đến một ngày mình nhận ra nó k đẹp như mình nghĩ nữa, là khi mà những trận cãi vả mình đều tổn thương về tinh thần, mình đã cố chấp xếp nó tạm bợ vào 1 góc vì mình không dám đối diện với nỗi sợ đó, rằng là liệu mình có gặp được 1 tình yêu tuyệt vời như vậy nữa ko, hay là người tiếp theo có làm tổn thương mình như người cũ đã từng… những nỗi sợ đó nó cứ rối ren và mình không biết phải gỡ từ đâu. Sau khi xem chị Thuỳ Minh chia sẻ mình chỉ mong khi mình phải đối diện mình có thể khóc 1 trận thật to rồi quên hết tất cả chứ không phải là 1 cục rối ren mình cứ giấu nhẹm đi. 🥰
Tới tận lúc xem em mới biết đến sự tồn tại của podcast này, câu chuyện của chị Minh.
Nhma bằng cách nào đó, em cảm thấy mọi chuyện diễn ra thật tự nhiên, chị, ngồi đó và kể câu chuyện của chị, chương trình diễn ra tự nhiên như thế.
Cảm ơn ❤
E cũng đã từng bị nyc thao túng tâm lý. Lo lắng nếu chia tay ngta sẽ tự tử. Mặc dù ko bạo lực về thể xác nhưng bạo lực tinh thần còn đáng sợ gấp ngàn lần. Ko ai phải có trách nhiệm với cuộc đời của ai cả. Ko ai thiếu ai mà ko sống được. Đến khi bước ra khỏi mqh đó, thực sự cảm thấy thương bản thân. 6 năm thanh xuân nhưng nếu tiếp tục chịu đựng có khi sẽ là một đời đau khổ.
Chị thường xuyên hay nghe Podcast, nhưng lần đầu tiên lại đồng cảm và nghĩ đến những nỗi sợ cho chị là ít mà cho con chị là chính, bạn ấy đang rơi vào trạng thái như Thùy Minh ,nhưng chị bất lực trước nỗi đau của con mà người làm mẹ k biết sao giúp con mình vượt qua giai đoạn này để mạnh mẽ , để vượt qua, cám ơn Thùy Minh ở đoạn cuối " sức mạnh của trò chuyện ,cách duy nhất để vơi đi nỗi đau ... " Thùy Minh em đã dũng cảm khi nói ra Nỗi Sợ của mình, mong và cầu chúc em ở vai trò người mẹ và cho bản thân em luôn gặp may mắn trong cuộc sống
Một người cá tính mạnh mẽ như Thùy Linh lại là nạn nhân của bạo lực trong quan hệ tình yêu là vì cô đã quá si tình cho nên cái tát tai định mệnh đã định hình một Thùy Linh của ngày nay. Phải chi người tình của cô là một thầy Minh Tuệ thì tình yêu tuyệt vời biết bao.
Nỗi sợ của tôi là - phải chung sống với người “duy nhất” làm tổn thương mình sâu sắc, ng duy nhất mình đặt niềm tin tuyệt đối nhưng đã phản bội mình ở những ngày tháng 2 đứa sắp tới đích trong suốt 5 năm yêu xa. Ngỡ là 1 cái kết đẹp - nhưng lại là sự bắt đầu của chuỗi ngày tổn thương, ko dám chia sẻ với ai, bởi “niềm tin vào 1 ai đó” là điều xa xỉ. Và cũng thật buồn tại thời điểm đặt bút ký giấy đkkh, mình đã ko “khự” lại, để suy nghĩ 1 lần xem mình có chắc gắn bó với ng này cả đời hay ko?? Cho tới giờ, đã 6 năm, mình vẫn còn nỗi đau, nỗi sợ đó. Bởi ng đó vẫn bên cạnh mình, bố của con mình, mình ko hiết phải làm sao cả 😢
Mình cũng có 1 người bạn có nỗi đau và nỗi sợ giống như chị Minh, mình đã cố gắng kéo bạn ấy ra bằng lời nói giải thích, cả nói nặng răn đe, bằng cả lời khuyên hay gợi ý cách làm nhưng bạn mình chẳng thể dứt ra được cho dù có bao nhiêu cái đánh hay cái đấm đã tung ra. Bây giờ mình hạnh phúc cho bạn vì bạn có đc hạnh phúc, nhưng mình lại thương cả cho mình vì chứng kiến cảnh đau thương nhưng kêu gào cố cứu vớt trong vô vọng. Mình ám ảnh vì mình k cứu đc ai, bây giờ là cả bản thân
Em cảm ơn chị Thuỳ Minh và Vietcetera đã sản xuất ra những nội dung hay và có ý nghĩa với mọi người ạ, cảm ơn chị Thuỳ Minh đã luôn truyền cảm hứng đi tìm và vươn tới một ngày mai tươi đẹp hơn.
ai rồi cũng phải tự mình đối mặt với những nỗi sợ, sự tổn thương từ trong sâu thẳm trong lòng. và cũng thật may mắn khi ta có thể nhìn thấy và đối mặt với nó. be happy :)
mình đã thử như c Minh lúc 3:05 và kết quả đúng như c nói
Mình rơi nước mắt khi nghe teaser
Và càng nghe câu chuyện càng thấy mỗi người đều có 1 câu chuyện thẫm sâu bên trong khó chia sẻ. send ❤ to chị TM ❤
Cám ơn c Thuỳ Minh rất nhiều vì những chia sẻ rất khó để nói ra
Mình cũng từng đồng hành cùng một người có rất nhiều sự lo âu, trong thời gian ở cùng họ mình đã trở thành một người khác theo hướng tiêu cực lúc nào chẳng hay. Nhìn lại thì mình thấy đau lòng và thương cho những gì bản thân đã trải qua, nhưng mình không hối hận, vì nhờ những cảm xúc tiêu cực đó mình mới biết chấp nhận để vượt qua và quý trọng những người yêu thương mình thật sự. Biết ơn hơn nữa vì ngày càng có nhiều nội dung hay về tâm lý và cảm xúc để trong thế giới vội vàng này chúng ta vẫn kịp nhận ra sự tồn tại của bản thân cần phải mang thật nhiều ý nghĩa và sự tử tế 💚
Ai cũng có nỗi sợ của riêng mình. Và nỗi sợ lớn nhất của mình là tuổi của ba má càng lớn nhưng mình vẫn chưa đủ kinh tế để lo lắng đỡ đần cho hai người. Má mình là người rất tham vọng cho con cái và luôn nghĩ rằng con cái của mình có thể làm được nhiều hơn khả năng của chúng. Một phần nào đó mình hiểu được nỗi lòng của má nhưng mình thực sự rất sợ sự kì vọng này và nó gây áp lực lớn cho mình. Mình hiểu rằng cha mẹ nào cũng thương con nên mình chỉ biết là cố gắng hết sức có thể. Cảm ơn chia sẻ của chị Thùy Minh về câu chuyện cảm xúc của c. Yêu chương trình của mình. Chúc chương trình sẽ thành công trong chặng đường tiếp theo ạ!
Cảm ơn sự mạnh mẽ của chính chị để chia sẻ cùng mọi người một bài học, bài học làm mẹ, bài học làm người mạnh mẽ vượt qua nỗi sợ
Em hy vọng sau tập phát sóng này, nỗi sợ của chị sẽ nhẹ nhàng trôi qua như bao nỗi sợ khác chúng ta có trong cuộc đời.
Phải chăng là vì chúng mình quá non nớt, còn nỗi đau thì bất ngờ, biến một vết thương lớn (hoặc nhỏ) trở thành một chỗ đau mãi ko lành. Năm tháng trôi qua bao bọc lên mỗi cô gái 17 tuổi năm đó thật nhiều lớp chắn, vậy mà chút xíu ký ức còn xót lại thi thoảng vẫn làm chúng ta đau, hoặc cư xử như thể chắc chắn mình sẽ đau (nhiều) lần nữa.
Ôm những tiếng nấc nghẹn sâu thẳm trong mỗi người 1 cái nhé !
Nghe xong mà tim mình nặng trĩu. Mình không hề nghĩ đến chị Thùy Mình từng trải qua quá khứ như vậy. Cảm ơn chị Thùy Minh đã dũng cảm nói ra, chia sẻ cho mọi người, để những người ngoài kia biết rằng họ không đơn độc. Mong chị hạnh phúc, nhìn chị dạo này có vẻ xuống sắc một chút ạ.
Năm 17 tuổi mình cũng có những nỗi sợ chưa kịp bước qua và đã phải mang theo nó trong suốt những năm tháng học cách trưởng thành. Mình nhận ra lí do mình luôn struggle trong các mqh tình cảm là do một mặt mình luôn khao khát được yêu thương, thứ mà mình đã bị thiếu hụt quá lâu, mặt khác khi có ai bày tỏ sự yêu thương với mình thì mình lại thấy sợ hãi và tìm cách trốn tránh. Thật sự là ep này quá chạm đến câu chuyện riêng khiến mình muốn viết vài dòng ở đây. Gửi đến những ai cũng đang loay hoay đối mặt với những nỗi sợ, những vết thương một chiếc ôm thật chặt
ngay sau khi nghe postcast này em đã lập tức tìm từ khóa "biểu hiện của người có xu hướng bạo lực" nhưng thật bất ngờ là không có kết quả. Mong chị Thùy Minh và ekip sẽ có thể chia sẻ nội dung này trong tương lai. Cảm ơn chị Thùy Minh và Vietcetera đã đem lại một chương trình rất hay và ý nghĩa!
Cảm ơn chị nhiều lắm, nghe chạm đến trường hợp của em, thậm chí em đã đủ tuổi để hiểu vấn đề này, nhưng vẫn bị thao túng tâm lý, làm mình có cảm giác nếu rời đi bạn sẽ làm những điều dại dột, và khi đó bản thân mình sẽ cảm thấy tội lỗi.
Câu chuyện đã chạm đến góc khuất sâu trong trái tim mình, dấu nỗi sợ đó rất sâu. Vết thương đã lành, những nỗi sợ thì luôn còn đó. Đang tập yêu bản thân và làm bạn với bản thân. Mình rất thích một câu nói, trong cuộc trò chuyện giữa thầy Minh niệm và Thùy Minh "biết đâu những việc mình làm lại đóng góp một phần thậm chí là thay đổi cuộc đời của một con người" nên luôn suy nghĩ trước khi nói và làm 1 việc gì đó, sợ vô tình lại vì yêu thương mà tổn thương những người mình yêu thương.
Chị Minh, e mong là chị sẽ luôn mạnh mẽ vượt qua, như cách chị đang và luôn sẽ là 1 người phụ nữ bản lĩnh nhưng ấm áp như v
Câu chuyện đầu tiên trong sách chị Thuỳ Minh, nghe chị kể lại bằng chính giọng của mình, em thực sự thấu hiểu đc nỗi đau ạ. Em cảm ơn chị đã chia sẻ. Yêu chị.
Thật ra em đã nghĩ tới video này ngay sau khi biết tới câu chuyện của Mèo Béo. Tới bây giờ đã có kết luận của csat em mới dám lên đây giải bày. Cám ơn chị Minh đã kể câu chuyện của mình. Vì biết góc nhìn của chị nên em đã tỉnh táo hơn trước dư luận của những câu chuyện khác.
Ám ảnh về tình yêu những lại k đến sự những cái nhìn xấu, ám ảnh về hình ảnh của người ấy với những gì tốt đẹp nhất, sự dịu dàng, ân cần luôn lắng nghe luôn hiểu em , luôn yêu thương em. Em k muốn mình xấu xa như vậy em k muốn bản thân luôn nhớ về anh như thế
Trải qua rất nhiều nỗi đau nhưng chị vẫn tin vào tình yêu của chính mình và của cả ng khác. Chúng ta nghĩ rằng mình làm mẹ là phải dạy con điều hay lẽ phải nhưng có những lúc e hiểu rằng con trẻ cũng dạy ta hàng ngày...hy vọng chị ở tương lai sẽ bình an, sẽ nhẹ nhàng và gặp được 1 ng cho c thấy tình yêu ko chỉ màu xám, màu đỏ...mà nó còn có cả màu hồng
Em có 1 nỗi sợ của bản thân về việc phải thành công trước những mong muốn của bố mẹ, người thân, nỗi sợ khi bố mẹ đã nhiều tuổi nhưng mình chưa thể kết hôn, lập gia đình,.... Nhưng em càng làm thì em lại càng gặp nhiều áp lực và thất bại. Và cũng đi qua vài mối tình, em bỗng chốc sợ yêu, sợ bị tổn thương,... Dù là con trai nhưng em thấy mình ko thể đủ mạnh mẽ bước, đôi khi thấy thật khó thở vì những viễn cảnh tương lại ập đến trong suy nghĩ. Nhưng lắng nghe những chia sẻ từ chị Thùy Minh và chiếc podcast này em thấy mình như có thể đi từ từ và trò chuyện cùng nỗi sợ của bản thân như 2 người bạn
Ba mình là ngư dân, hiển nhiên mình chưa bao giờ nghe ba nói ba sợ biển ngay cả khi đài có báo bão đi nữa. Nhưng một lần, gia đình mình đi cáp treo - đó là lần đầu ba đi cái đó- ba mình đã sợ và khấn trời rằng hãy để ba an toàn rồi ba sẽ không đi nữa. Đúng thật, ba mình đã một mình ngồi uống cafe và không đi chơi nữa. Mình nhìn lúc đó ba mình thật nhát gan thật buồn cười. Mình hỏi là sao ba nhát rứa. Ba trả lời đuma mi, lỡ có chuyện chi tụi bây ai lo. Lúc đó mình không còn thấy buồn cười nữa, một xíu cũng không còn.
Câu chuyện xúc động quá 🥰Chúc ba bạn luôn nhiều sức khỏe
Một video tuyệt vời!!! Từ nội dung, giọng nói MC, đặc biệt là cảm xúc của TM, m k ngừng chảy nước mắt khi nghe từng từ, nhìn thấy từng cảm xúc của bạn, nhưng m nghỉ, cuộc đời mỗi người sẽ trãi qua những việc mà ĐÚNG với chính m mà k ai khác( vì neu la ngkhac sẽ trãi qua việc khác..gặp gỡ ngkhac) nếu TM k phải là cô gái bản lĩnh, thông minh, mạnh mẽ có lẽ vũ trụ đã dành..,”chưa kịp đi qua…” cho 1ng con gái khác. Tất cả những gì đã qua làm nên TM ở hiện tại…1 cô gái luôn có chiều sâu, và đầy trí tuệ, m cũng 40, m cũng là cô gái độc lập, mạnh mẽ… nhưng với bạn cảm xúc m nhỏ bé hơn rat nhìu, chúc TM ngày càng hay ho…ngày càng toả sáng ❤
Xem xg tập này mình thấy thương c TM, và cg thương luôn bản thân mình. Ngay từ câu hỏi đầu tiên đã mình đã biết ngay câu trả lời của bản thân. Kể từ ngày đó xảy ra, thì mất đi người thân chính là điều mình sợ hãi nhất, mình vẫn nhớ như in khoảng thời gian đó, cái ngày mà mình mất bố. Cái khoảnh khắc mà 1h đêm bà mình về bảo " bố con mất rồi" mình chưa khóc ngay nhưng 1 phút sau mình nhận ra vấn đề và tim mình như bị bóp nghẹn. Mình sợ mấy ngày mình mặc áo tang, mặc suốt trong 3-4 ngày gì đó ở chùa r nhang khói cay xè mắt, lúc đó cg chả rõ là rơi nước mắt do nhang hay do nỗi đau đó nữa. Đến bây giờ, tim mình vẫn quặn thắt khi nghĩ về bố, mình cbh dám chia sẻ hay tâm sự sâu vs bạn bè về chuyện này vì mình biết chắc chỉ nhắc tới thôi là mình khóc ko dừng được. Cũng 5 năm r, từ lúc mình vừa vào lớp 10 đến bh cũng là sv năm cuối, mình vẫn cảm thấy tủi thân vì nhìn thấy những gđ khác, thấy họ kể về bố. Có nhiều câu Giá như, Ước gì hiện ra trong đầu mình. Vì càng lớn á, mình lại có nhiều thứ mới như kiểu lần đầu mình đi làm, lần đầu mình có lương, r mình biết chạy xe. Mình lại ước gì bố ở đây con sẽ mời bố 1 bữa ăn, mua tặng bố 1 cái áo, r con ước gì bố ngồi trên chiếc xe con lái nữa. Và r cùng lúc này có một nỗi sợ khác đang dần hình thành trong mình, mình sợ mình dần quên mất giọng nói của bố r. mình chỉ nhớ bố gọi tên mình ntn th, chứ âm điệu ntn mình dần quên r.... Cảm ơn Kháng Thương & c TM vì 1 tập podcast cực kì cảm xúc,
Theo dõi cách dẫn dắt nhiều chương trình của Thùy Minh. Mình cảm thấy Thùy Minh là người cực kỳ thông minh, nhạy bén, cảm thông, tâm hồn rất sâu nhưng dễ bị tổn thương. Cầu mong cho Thùy Minh thật bình an trong tâm hồn.
Cảm ơn chị Minh vì chị đã chân thành và khiến nhiều người trong đó có em thấy mình trong đó! Em đã nhắm mắt và nghe những lời tâm sự của chị và khóc…!❤
Cảm ơn chị đã để nhiều người khác nhìn thấy phần yếu của bản thân. Cần nhiều dũng cảm, từng trải để làm chuyện này
Thương chị Minh quá , em đã khóc khi nghe chị nói , nó thật sự làm trái tim em thổn thức, bám chặt làm tâm trí của em
Người luôn lắng nghe câu chuyện của người khác, đưa ra lời khuyên, nhưng không thể tự chữa lành tổn thương của bản thân. Càng là thứ mình mong cầu lại càng là thứ khiến mình tổn thương nhiều nhất và đau nhất. Chưa bh có thể bước qua được quá khứ đau đớn.
Dạ xin được chia sẻ với Thùy Minh sinh mệnh tự do và phúc lành.
Chúc bạn sức khỏe bình an may mắn " bạn của mình cũng tên Minh và cô ấy cá tính và mạnh mẽ" hãy bước đi trên đường của chính mình , thắp sáng ngọn đèn của chính mình 🙏🙏🙏🙏🙏☘️😊
Cảm ơn Thuỳ Minh.
Mình đến với tập này cũng khá là tình cờ do đã lâu không còn nghe podcast. Nhưng vì có một bạn đồng nghiệp mình thích cảm thấy sợ hãi vì nhiều hành động không đúng đắn của mình; người bạn ấy đã nhắc đến tập podcast này.
Thật vậy, đôi khi chúng ta thể hiện tình cảm của mình một cách quá mức mà không để ý đến tâm lý hay sự lo sợ của đối phương; mà chúng ta chỉ biết cái gọi là nhân-danh-tình-yêu.
Nếu Thuỷ bằng một cách nào đó có xem được những dòng này, mình xin gửi đến cậu một lần nữa những lời xin lỗi, chân thành. Hi vọng giữa chúng ta vẫn có những cơ duyên để mình được sửa sai và biểu đạt đúng nhất những dang dở trong lòng mình...
một chu kỳ sẽ tái diễn tầm 10-12 năm, có lẽ khi em ở độ tuổi của chị là em sẽ gặp cơn trầm cảm thứ 3. năm 2023 vừa rồi là một năm trầm của em, cũng nhờ series yên lành và yêu lành của chị đã giúp em an yên rất nhiều. rất tri ân chuỗi chương trình chữa lành của chị.
Hay quá. Mình có cơ hội thấy nỗi đau nỗi sợ mình chôn bao lâu nay được đánh thức trở lại, nhìn dưới con mắt yêu thương và vỗ về nó. Mình ko biết phải tả sao nhưng nỗi đau như đang đòi mình phải quan tâm nó nhiều hơn nữa, thay vì lờ nó đi. Chúng ta luôn sẵn sàng trao đi ty nhưng lại chưa từng đề phòng cho những lần thương tổn. Chỉ thấy thương mình thôi…
Mình may mắn là không lấy chồng nhưng có một người bạn trai gần 20 năm , anh là người Úc chính gốc , rất thương mình , chưa bao giờ làm mình tổn thương nhưng tụi mình cũng không làm đámcưới .
Em xem rất nhiều chương trình của chị Thùy Minh. Có những nỗi sợ nó cứ đeo bám mình ăn sâu vào tiềm thức để đi vào những cơn ác mộng như cơm bữa thật sự đáng sợ.
Đây có lẽ là series hay nhất của Vietcetera mà mình từng xem TT
Luôn luôn có ai đó ở đây và bên cạnh chị, cùng chị vượt qua - chị không đơn độc dù là lúc chị cảm thấy sợ hãi trong căn phòng đó❤
Nếu thấy sợ, thì cứ SỢ thôi.
Dám SỢ cũng là 1 sự DŨNG CẢM ❤️
Xem video này, m thấy có rất nhiều đoạn chị Linh xúc động, nghẹn ngào…. đặc biệt là lúc chị đặt tên cho bức tranh. Chúc chị luôn bình an với những nỗi sợ của mình.
Chủ đề này rất khó diễn đạt cho người khác hiểu, đồng cảm và chia sẻ cảm ơn Vietcetera. Mình hy vọng những ai đang gặp nỗi sợ này sẽ sớm vượt qua nhé, hãy nhớ phụ nữ có quyền được yêu, được tôn trọng và được hạnh phúc😍
Em đã khóc lúc chị nhắc đến, dành cho những cô gái 17 tuổi "chưa kịp đi qua" nỗi ám ảnh... Em mới chợt nhói lên 1 nhịp, khi biết những ám ảnh, tổn thương từ mối quan hệ hồi đó vẫn cứ bám lấy em mà em còn chẳng nhận ra nó
Nổi sợ lớn nhất của mình là phải thành công phải ổn định, cùng với đó là nỗi sợ bị lừa dối tình cảm và tiền bạc trước đó mình đẫ trải qua và rồi đã chọn bỏ lỡ người mà có lẻ ở một vũ trụ nào đó nó sẽ là một mối tình rất đẹp, mình sợ nên đã bỏ lỡ chứ không để họ thiệt thòi... không biết mình có xứng đáng được yêu thương không nữa
Mình có chút đồng cảm với chị Thuỳ Minh, dù không kinh khủng như chị nhưng đối với mình cũng rất bi kịch rồi, những gì chị đã trải qua còn khủng khiếp cỡ nào nữa … Xót xa thật sự !
Chúc chị luôn khoẻ mạnh và bình an ❤️❤️❤️
Mới xem tập 1 thôi nhưng có rất nhiều mình rất ưng về chương trình này. Đầu tiên, cách set trường quay trông rất ấm cúng và mang một cảm giác gì đó rất thoải mái. Tiếp đến, giọng của chị dẫn nhẹ nhàng, kiểu như giọng nói có thể "ôm" nỗi sợ của người khách mời vậy. Mình là người xem thôi mà mình còn muốn chia sẻ khi giọng của chị ấy hỏi nữa, nói chi khách mời. Cuối cùng là ý nghĩa của chương trình, rất khó để có ai nói về nỗi sợ của mình. Nên là mình mong là chương trình sẽ đồng hành với khán giả lâu dài.
Lời cuối: A big hug cho chị Thùy Minh và cho những ai "chưa kịp qua"
yêu cái sự mạnh mẽ và bền bỉ của chị Minh khi đi qua những nỗi sợ ❤ cảm ơn Vietcetera vì chương trình này
Cảm ơn chị Thuỳ Minh và chương trình rất nhiều. Sau khi xem em đã nhớ tới 1 người bạn của em và đã hiểu hơn về câu chuyện. Em đã xúc động vô cùng thấy thương yêu họ vô cùng. Sống ở hiện tại, trân trọng những người ở hiện tại là điều tuyệt vời ❤❤❤
Nghe được 1 phần 3, mà khóc như điên. Chị Minh luôn amazing như vậy. Em cảm ơn chị nhiều lắm
Mình đã khóc khi xem video này, nó như tấm gương soi chiếu lại bản thân. Đồng cảm với chị TM mà cũng tự thương mình
Thương chị Minh. Cảm ơn chị đã dũng cảm chia sẻ câu chuyện của mình để lan toả những giá trị tích cực đến những ai cần❤
Chạm, chị cũng là Single mom. Là bà mẹ có con là trẻ tự kỷ, nỗi sợ bên trong rất nhiều, sợ nhất như Thùy Minh bảo "lỡ có làm sao" thì ai nuôi con mình. Và nhiều mong muốn lớn nhất, mình phải sống lâu nhất có thể để đồng hành cùng con.
Nghe rõ tiếng nấc của TM khi bạn ấy đặt tên cho bức tranh, sự kìm nén để kg vậy ra thành tiếng dù trên môi bạn ấy vẫn cười…. Nỗi đau ấy với TM là quá lớn
Thật sự rất yêu quý và trân trọng những gì chị Thuỳ Minh chia sẻ.
Cảm ơn chị Minh và chương trình. Luôn mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với chị❤ yêu chị nhiều nhiều chị Minh ơi
Gửi tới chị Minh một cái nắm tay! Theo dõi chị từ rất lâu rồi, hồi đó chị luôn là một người phụ nữ cá tính mạnh, nhưng mỗi khi nhìn vào chị em luôn thấy có một sự né tránh cố hữu trong ánh mắt, vì vậy mà em bị thu hút và theo dõi chị tới tận ngày nay, ngày mà chị đã sẵn sàng ngồi lại và nói ra. Dù chị Minh ở phiên bản nào, em vẫn luôn là một khán giả trung thành của chị, ủng hộ chị ❤
Chương trình này cho nhiều người thấy chiều sâu trong từng nỗi đau, có những người họ sợ vì họ từng đau. Nếu có thấy họ có nỗi sợ dẫn đến họ làm sai điều gì, mong là nhiều người sẽ có thể liên tưởng từ trong những câu chuyện trong chương trình Kháng Thương để cảm thương cho họ 1 chút nào đó. Ep1 mở đầu quá tuyệt các bác ạ 😍
Cảm ơn chị Minh đã chia sẻ, cảm ơn Kháng Thương và ekip. Lời chia sẻ của chị Minh và host Hải Uyên rất có ý nghĩa với em 🩷🙏
Cảm ơn team đã làm ra series Kháng Thương, thật sự để đối diện với nỗi sợ nó đòi hỏi rất nhiều sự bản lĩnh. Cách đây 4 tháng mình nhận đc kết quả là trầm cảm nặng, mình cũng vừa ctay mối tình 4 năm vì một vài lý do từ gđ. Mình thật sự cũng kb bản thân có nên tiếp nhận điều trị hay bản thân mặc kệ nó. Mình cũng ko đủ can đảm để nói với gđ hay bất kì ai. Mình ko đủ can đảm như c thuỳ minh