Nếu bạn cần người đồng hành 1 - 1 để chia sẻ và giúp bạn nhìn nhận vấn đề, bạn có thể tìm hiểu: ▶Buổi tư vấn giải pháp 1-1 cùng tư vấn viên: bit.ly/4eOqC0P ▶Bạn có thể tìm hiểu thông tin khoá học AYP (7 thói quen của người hiệu quả) do anh Nguyễn Hữu Trí trực tiếp giảng dạy tại đây nhé: bit.ly/KhoahocAYP_cv40
Khi bạn tự hỏi chạy vì điều gì nghĩa là bạn chỉ cảm nhận sự thích thú khi về đích và từ từ chán thấy vô nghĩa. Bạn đừng chạy gì thành tích , đừng chạy vì cái đích . Bạn chạy kiểu thiền chưa ?? Tâm trí hoàn toàn tập trung vào hơi thở và điều chỉnh cơ thể sao cho thoải mái nhất , tâm trí thỉnh thoảng thưởng thức phong cảnh vui vẻ , cảm nhận từng tế bào khoẻ lên no khí huyết . Và nên cùng chạy với đồng đội và mọi người.
Em đã từng nghe câu chuyện về các phi hành gia sau khi hoàn thành giấc mơ bay vào vũ trụ và trở về trái đất an toàn thì họ rơi vào trầm cảm. Khi đang nỗ lực đến ước mơ thì dù mệt mỏi vẫn cố gắng vì còn mục tiêu, hy vọng, vinh quang... phía trc. Khi mọi thứ gần như viên mãn lại chông chênh, mất phương hướng, suy tư...trc kia em cũng hay bị như v. Sau này e luôn lm cùng lúc 2-3 việc: 1 CV nuôi sống bản thân,1 CV để sáng tạo và gặp gỡ những người cùng sở thích, đam mê và 1 CV thiện nguyện( dạy hc miễn phí cho trẻ em) điều này giúp e cảm giác cân bằng hơn. Mình k cảm thấy quá thực dụng nhưng cũng k quá mơ mộng, sống k chỉ vì bản thân mà còn vì xh.k chỉ dạy học mà còn luôn được hc từ người khác
cảm ơn bạn đã chia sẻ nhé 😊 nhờ bạn mà mình có duyên biết đến câu chuyện về các phi hành gia. Hiện tại mình chưa tới cảnh giới suy nghĩ đến những việc mà anh Trí và mọi người đang bàn đến.
Cách cân bằng rất hay, cảm ơn b đã chia sẻ ❤❤ mình cũng đang trên con đường đi tìm sự cân bằng, nhưng do tg chưa cho phép nên vẫn chưa làm đc nhiều, chỉ có thể nghe thiền hoặc xem những kênh như của a Trí để cảm thấy đc đồng cảm. Chúc b luôn hài lòng vs 3 công vc của mình nhé 😊
Cảm ơn bạn nhiều lắm, mình cũng dạy từ thiện cho trẻ em và làm 2 công việc :1 nuôi bản thân và gia đình bố mẹ, 2 làm đam mê, nếu bạn sài gòn alo mình nhé
Thầy ơi. CUỘC ĐỜI THẦY KHÔNG VÔ NGHĨA ĐÂU. Thầy đã sống RẤT Ý NGHĨA. Thầy đã truyền lửa được nói riêng là cho bản thân em. Với những bài giảng của thầy. Hoàn toàn không phải là khoá học làm giàu. Nhưng mà thầy đã vực em dậy từ con số 0. 0 tiền bạc, 0 định hướng, 0 hạnh phúc. Thầy dạy những điều từ trong gốc rẽ của bản thân mình để mà mình tìm thấy được nhiều gam màu trong cuộc sống chứ ko riêng về sinh tồn. Mà tìm thấy bản thân mình. Cảm ơn thầy, cảm ơn những gì thầy đã mang lại cho em và rất nhiều người khác cảm được những bài hoc của thầy. Chân thành cảm ơn thầy
Mình vô tình đọc được bình luận của bạn và cảm thấy rất xúc động. Những lời bạn chia sẻ thật sự rất chân thành và ý nghĩa. Có vẻ như thầy TRÍ đã không chỉ giúp bạn vượt qua khó khăn mà còn giúp bạn tìm lại bản thân mình, điều mà không phải ai cũng dễ dàng làm được. Những người như thầy chắc chắn đã làm thay đổi cuộc sống của nhiều người, và mình tin rằng không chỉ riêng bạn mà còn rất nhiều người khác cũng cảm nhận được điều này. Cảm ơn bạn đã chia sẻ, đọc mà mình cũng cảm thấy thêm động lực và niềm tin vào những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.
đúng như anh nói, ko ai nhớ thì mình nhớ. Nhớ để sống một cuộc đời mà bản thân mình thấy tuyệt vời, để đến khi nhắm mắt xuôi tay ko còn gì hối tiếc, một cuộc đầy ngập tràn ý nghĩa
Xem qua những video chú tâm sự về việc tham gia giải chạy cũng lâu rồi, hôm nay qua video này mới biết được có những cảm xúc nó sẽ đến bất chợt khiến mình phải nghiêm túc ngồi lại nhìn nhận xem bản thân có đang thực sự ổn không. Nhưng nhìn lại tất cả quá trình mình đã cố gắng vì điều mình yêu thích thì nó chính là một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ. Có thể không ai nhận ra, không ai nhớ đến, cũng không ai công nhận, điều đó thật sự áp lực. Nhưng ban đầu chúng ta nỗ lực đâu phải vì điều đó, chúng ta bắt đầu là vì đam mê và thực sự yêu nó , mục tiêu cuối cùng của nỗ lực không phải là sự ghi nhận của mọi người mà là sự ghi nhận của chính bản thân mình. Mong chú có một sức khỏe thật tốt. Gửi chú Quéo, một người rất nỗ lực, rất dũng cảm. Gửi tặng chú, một người nghĩ mình chưa được ghi nhận nhưng thật ra đã làm rất tốt, mọi người vẫn ở đây theo dõi và cổ vũ cho chú.
Thích nhất câu nói của anh: Cố gắng hết sức tới 1 độ tuổi kh còn quá trẻ nhưng khi đó mình sẽ biết đc mình vjp pro cỡ nào, mình ngầu đến mức nào, sau đó tự hào và biết ơn...
Cuôc đời vốn dĩ không có ý nghĩa...rong ruổi và trải nghiệm các cung bậc cảm xúc...và đến khi hết hạn, ta lại trả mọi thứ về với cát bụi...Vài dòng tản mạn luyên thuyên với a Trí keke...chúc anh có thật nhiều trải nghiệm tuyệt vời ở giải chạy sắp tới
Mình cũng từng hỏi bản thân rằng mình sinh ra trên cuộc đời này để làm gì. Chẳng lẽ mình sẽ chỉ như bao người, đi học, đi làm sáng đi tối về, nhận lương tháng, lấy chồng, sinh con, lo cho con cái rồi già đi, lại giống mẹ mình lo cho cháu rồi lại mất về với cát bụi. Nghe cứ như một con robot, mình từng tự hỏi rằng sống như vậy không phải là chán lắm hay sao hay là nghe có vẻ vô nghĩa lắm hay sao. Xong mình nhận ra mục tiêu cuộc sống của mình là hạnh phúc của bản thân. Nghe có vẻ buồn cười và nông cạn vì nghe quá chung chung nhưng mình nghĩ ai sinh ra cũng muốn sống vì hướng đến hạnh phúc. Và khái niệm hạnh phúc của mỗi người lại khác nhau. Có người chỉ đơn giản hạnh phúc khi sống một cuộc đời đơn giản như mình kể trên, không cần quá nhiều, không phải xa hoa, không cần quá phức tạp, an yên một chỗ không phải đấu đá với ai. Có người hạnh phúc khi họ được nắm trong tay càng nhiều tiền càng tốt. Có người lại đam mê dạnh vọng và xem đó là hạnh phúc. Có người lại hạnh phúc khi tìm được một đất nước, một nơi ở mà họ cảm thấy là họ được thuộc về. Có người hạnh phúc khi được chia sẻ và nâng đỡ nhiều người khác phát triển. Hay có người lại hạnh phúc khi họ có thể chinh phục được những đỉnh cao mới, challenge bản thân và thấy bản thân được phát triển mỗi ngày. Tựu chung là được làm những điều có thể kích thích dopamine trong con người mình. Hạnh phúc của mình là sống một cuộc đời ý nghĩa. Mình được sinh ra một cơ thể lành lặn, và khối óc nên mình không muốn phí hoài nó. Mình muốn được thấy bản thân phát triển mỗi ngày. Hạnh phúc của mình là được nhìn thấy Thế giới rộng lớn xung quanh, được trải nghiệm những điều mới và được sống độc lập là mình. Vì vậy những cố gắng trong công việc để đảm bảo tài chính bản thân cũng chỉ vì mục đích đó. Hạnh phúc của mình là được cảm thấy mình là một con người tốt không bỏ rơi bố mẹ và có thể lo cho bố mẹ một cuộc sống xung túc, an nhàn khi về già và mình cảm thấy thoải mái rằng mình đã sống có trách nhiệm. Hạnh phúc của mình là được chăm sóc bản thân, tập thể dục mỗi ngày, ăn uông healthy và được nhìn thấy bản thân trong gương đẹp hơn, tự tin hơn cả về thể chất, tinh thần và trí tuệ. Thế đã là một cuộc sống có ý nghĩa và sau khi khi mình già và mất đi, nhìn lại hành trình mình đã đi qua với tất cả những thăng trầm, trải nghiệm, nỗ lực, thành công, cố gắng mình sẽ không tiếc nuối vì mình đã làm hết sức có thể và trải nghiệm tất cả mọi thứ xung quanh một cách trọn vẹn nhất.
Còn mình thì chỉ cần hiểu nội tâm qua mỗi thử thách và học cách nhìn nhận sự thấu suốt, khi mình thực sự trải nghiệm với hành trình và ko so sánh, chỉ cảm nhận, còn con đường mình ko quyết định, nó sẽ được nhận ra khi đúng lúc. Quan trọng mục đích khám phá là gì, vì tò mò đam mê hay so sánh.
Hic bản thân mình có cảm giác như đang mắc kẹt giữa 2 khủng hoảng lớn. Thứ nhất là quarter-life crisis, mình phải đối mặt với tương lai vô định và mất phương hướng, không biết liệu ngành và nghề đó có phù hợp với mình hay không, và mình vẫn đang trên con đường tìm hiểu câu trả lời, mình cảm thấy lạc lõng và không biết nên làm gì với cuộc sống. Thứ hai là mid-life crisis như anh Trí đây trong khi mình mới ở tuổi 20. Lí do mình ở trong mid-life crisis trong khi có độ tuổi trẻ như vậy là vì (1) mình may mắn được sống ở nước ngoài cho nên vấn đề tài chính không phải là thứ để mình phấn đấu nữa -> không còn điều gì để mình phấn đấu nữa như anh Trí có đề cập, (2) cộng với việc mình đã xem được rất nhiều tài liệu về mặt tối của xã hội và thế giới nên đâm ra mình bị mất niềm tin vào cuộc sống. Bình thường khi người ta đã đạt được hết tất cả như cầu cơ bản trong tháp nhu cầu Maslow thì họ sẽ tiến đến đỉnh là nhu cầu thể hiện bản thân (self-actualization) dựa vào sự giác ngộ và khai sáng của bản thân về giá trị bản thân, nhân sinh quan và thế giới quan, trong khi khủng hoảng tuổi 20 đang cản trở mình trong việc khai phá hết tiềm năng của bản thân. Hai khủng hoảng này thay phiên nhau và mâu thuẫn với nhau hành hạ mình khiến cho mình rất choáng ngợp. Và mình cũng cảm thấy may mắn khi số phận đã đưa mình vô bài toán khó này của cuộc đời, vì khi mình giải được thì cuộc đời mình sẽ bước sang một trang mới thật sự, khi đó mình mới đúng là đang sống chứ không tồn tại. (1) Mình cũng biết ơn khi đã nhận thức được tầm quan trọng của sức khoẻ ở thời buổi hiện tại, trong khi có rất nhiều bạn trẻ đánh đôi sức khoẻ để nhận vài đồng bạc thì mình đã may mắn biết cách giữ cho mình có một cơ thể khoẻ mạnh và sau này vẫn thế; trước khi mình tìm được mục đích của bản thân thì mình sẽ không bán sống bán chet vì công việc hiện tại. Và mình cũng nhận thức được tầm quan trọng và mặt trái của ngành dược và y để mình có thể tập trung chữa lành tâm và thể lý theo phương pháp tự nhiên nhất, như các nguyên liệu thực phẩm sạch và tự nhiên, hay tần số và rung động, vv. (2) Mình biết ơn khi sự tò mò của mình đã giúp mình tìm hiểu được giá trị của đồng tiền để mình nhận thức được tiền chỉ đem lại hạnh phúc chỉ khi nó vượt quá không nhu cầu, và rất may mid-life crisis đã cho mình biết thế nào là "đủ". Và mình cũng may mắn biết được nhiều hơn về việc kiếm tiền, trong khi nhiều người vẫn còn có tư tưởng chỉ khi làm càng nhiều giờ thì càng giàu, thì mình cũng hi vọng các bạn nhận thức được việc kiếm tiền sẽ đến từ 4 nguồn chính: lao động phổ thông, chủ doanh nghiệp, self-employed, và đầu tư, để chúng mình không trở thành nô lệ của đồng tiền và phối hợp nhuần nhuyễn giữa 4 loại này để có một thu nhập ổn định. (3) Mình cũng biết ơn khi được sống ở nước ngoài để mình có thể tiếp cận phương pháp học, chỉ có tự học, học liên tục và tranh luận mang tính không ranh giới nhưng luôn tôn trọng quan điểm của mọi người thì mới trở nê hiệu quả trong thời đại kĩ thuật số này. (4) Mình biết ơn vì mình biết rõ khái niệm khoa học của sự hạnh phúc và sự hài lòng; sự liên kết giữa khoa học, vũ trụ và tâm linh (spirituality); và nhu cầu cao hơn vượt qua cả tháp nhu cầu Maslow đó là nâng càng nhiều người lên đỉnh tháp càng tốt. Đó là góc nhìn, câu chuyện và quan điểm của mình ❤
Em chỉ 26t thôi nhưng những gì a Trí đang chia sẻ có vẻ em hiểu và đồng cảm, ngay cả sau những lời lặp đi lặp lại đó thực sự là rất rất nhiều câu hỏi đến trống rỗng đang bao vây. Chúc anh sớm lấy lại động lực nhiệt huyết như hồi trẻ, thử những thứ mới mà mình chưa từng nghĩ hoặc chưa từng tới biết đâu sẽ thấy hồi xuân :)) keep your chin up, let's go and break a leg
Người giàu thường hay tự khó hiểu 😌 suy nghĩ của em xuất hiện ngay khi anh tự hỏi là: tại sao anh lại bắt đầu làm điều ý. Quá trình của a tạo nên anh của hiện tại. Và a nhờ trải nghiệm thực tế ấy anh đã chia sẻ lại cho thế hệ sau những điều tích cực thực tế. Never give up Bro 🤘🤘
Em cảm ơn những chia sẻ và tâm sự của anh ạ. Em cũng từng tự hỏi mình cố gắng vì cái gì, vì ở độ tuổi đầu 20 này, đôi lúc em chỉ mong cố gắng của mình được nhìn thấy và được công nhận. Nhờ nghe anh nói thì em đã hiểu được người đầu tiên cần công nhận mình là chính mình trước đã. Có thể những người khác chỉ quan tâm tới thành tích hiện hữu ở hiện tại của mình thôi, nhưng rồi họ cũng sẽ quên đi, cũng sẽ không quan tâm đến nó bởi vì nó thực chất không quan trọng đối với họ, nhưng nó lại là điều mà mình luôn để tâm. Em nghĩ là em sẽ học cách làm điều gì đó vì nó quan trọng đối với mình trước tiên, không phải vì mong muốn sự công nhận từ người khác nữa.
Từng có thời gian em cứ suy nghĩ mãi mình sống vì điều gì, đi làm mặc đồng phục, cưới sinh con và làm việc cả đời. Nhưng bây giờ, trải qua nhiều biến cố. Em 26t, biết ơn bản thân còn được sống, đủ sức để được đi làm nuôi bản thân và có tiền tiết kiệm, lo được cho cha mẹ ( nhỏ nhỏ thôi ạ) , có tiền đăng ký tập luyện môn thể thao, tiền để đi du lịch. Thật sự quá tuyệt vời với em. Em rất quan tâm đến bản thân em, người khác không care hay shaming thì tuỳ mức độ mà em sẽ phản ứng lại ít nhiều và cũng là bảo vệ suy nghĩ của em không để nó tiêu cực. Đam mê thực sự tốn tiền và tốn sức, tốn thời gian lắm á, dù em chưa có được tới giới hạn 100km như giải chạy của anh Trí. Nhưng mà em nghĩ trước mắt em cứ làm đã, để xem em còn làm được thì làm tới đâu. Nếu mà chán rồi… thì thôi! Em đã hết mình rồi. Chán rồi thì em kiếm thứ khác cho bản thân làm, giao lưu các cháu nhỏ, giao lưu bạn bè, cha mẹ, gom tiền rồi lại đi du lịch hay học thứ mới. Hì… cuộc sống độc thân của em trước mắt là vậy
Câu hỏi của anh Trí làm em nhớ đến bài pháp thoại của Thầy Minh Niệm. Ý trong bài của Thầy là thường mọi người trong cuộc đời đặt ra các mốc đi từ A-> B, đến B rồi lại đặt tiếp đến C, đến C thấy cũng mài mại như vậy rồi đặt tiếp đến D rồi lại cũng cảm thấy như vậy, ko cảm thấy hạnh phúc hơn là mấy => Đơn giản là vì trong chặng đường từ A -> B chúng ta chỉ chăm chăm mục tiêu đến B hay C hay D mà quên mất thưởng thưởng từng giây phút trong hành trình đó, ý nghĩa và sự biết ơn trong từng giây phút, mỗi giây phút đó là hạnh phúc, mà ko cần đến B hay C mới là hạnh phúc. Thầy gọi đó là đi mà ko cần đến 😊
Cách bạn chia sẻ về bài pháp thoại của Thầy Minh Niệm khiến mình nhớ đến nhiều lần trong cuộc sống, mình cũng đã mải chạy theo những mục tiêu mà quên mất giá trị của từng khoảnh khắc hiện tại. Đúng là chúng ta thường bị cuốn vào đích đến mà không nhận ra rằng hành trình mới chính là điều đáng trân quý. Thật sự, "đi mà không cần đến" là một cách sống đầy ý nghĩa và giúp mình biết ơn những điều nhỏ bé, giản dị mỗi ngày. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở mình về điều này!
Theo em góc nhìn của em, chạy là bản năng của con người. Chạy để có một nhịp tim tốt, 1 nhịp tim ổn sẽ có một nhịp sống bình quân, điềm tĩnh, hạnh phúc, không dao động quá mức. Một đời sống như vậy chẳng phải là rất khó đạt được hay sao, hơn nữa những giá trị mà anh mang lại cho cộng đồng, cho thế hệ trẻ thật đáng trân quý. Anh gieo hạt giống mà chẳng màng quả ăn. Đâu phải ai cũng làm được như anh. Em thầm nghĩ liệu rằng tất cả những giá trị mà anh trao đi,những ý tưởng video đều có được từ những suy nghĩ trong quá trình chạy, được nhào nặn cùng với những trải nghiệm và kiến thức của anh đã có. Vậy phải chăng Chạy chính là một chất nước xúc tác diệu kỳ để anh có một cuộc sống tuyệt vời, đáng mơ ước của bao người hay sao. Luôn dành cho anh Big Respect! làm người bình thường thôi anh, đừng lên top làm chi. hihi
Mình thích kiểu tâm sự thế này của Trí, nó real, nó authentic. Mình năm nay cũng qua 40, cũng hay thường đặt ra những câu hỏi lớn như vậy. Trẻ mình không có nhiều nỗ lực nên bây giờ kinh tế cũng chưa ổn định. May mắn là mình được định cư bên Mỹ nên cũng không lo lắng nhiều. Dạo này mình thấy Trí có vẻ mỏi mệt, có những bài videos không nhiều năng lượng và tích cực như trước (mình thích kiểu thật này hơn). Phải chăng mình tự dán nhãn cho bản thân như là “mình là người thành công” “mình là người hiểu nhiều” ..v.v nên những dán nhãn này tạo áp lực ngầm trong mình. Hy vọng nếu kiếm được câu trả lời Trí sẽ chia sẻ với mọi người. Chúc Trí mạnh khỏe và có một cuộc chạy tốt đẹp. Mình có anh Trai bên Pháp, nếu muốn mình có thể hỏi anh mình dẫn Trí đi tham quan bên đó
trên đời này có 2 kiểu mơ hồ, mơ hồ vì không thành công, không biết đích đến của mình ở đâu, kiểu còn lại là mơ hồ vì... thành công. Sau khi thành công r ta thường ở trạng thái lơ lửng: "mình sẽ làm gì tiếp theo? cái gì dành cho mình. Mình đã thành công rồi, nỗ lực vì điều gì?"
Em chuẩn bị sẵn tinh thần hết cho cả đời e r ý. Khi em ổn định cs như a Trí 40t em sẽ nghiên cứu, tìm hiểu về thế giới, vũ trụ này và làm những việc không bị vướng hồng trần. Sau này mà ngỏm thì chỉ coi đó là 1 của cuộc sống, em đón nhận nó không sợ cái chết nữa.Tất nhiên, trc đó em phải sống có ý nghĩa để sau này không hối hận.
Lâu lâu mỗi người đều rơi vào trạng thái đó. Nhưng sau đó, mình vẫn sẽ tận hưởng những điều đó trọn vẹn. Cứ ngày qua ngày như vậy. Giống như vũ trụ có những biến cố rồi quay lại với tĩnh lặng vậy.
Cá nhân e nghĩ đã là nỗ lực thì phấn đấu làm cái gì đó mới hơn, tốt hơn phiên bản cũ. Học giỏi cấp 2 để nỗ lực đậu cấp 3, nỗ lực học giỏi cấp 3 để đậu vào đại học, nỗ lực học giỏi ỏ giảng đường để có học bổng hoặc kinh nghiệm, nỗ lực đi làm để kiếm thật nhiều tiền và hạnh phúc.
E rất ngưỡng mộ tài năng, sự nghiệp và tinh thần cầu tiến của a quéo. A có nói who care, i care. E sẽ nói fan của a care. Mong a quéo ra nhiều video hơn nữa trên chặng hành trình của a
Hello a Trí, em là Quỳnh Anh, học viên nhóm 8 khóa AYP 156 ạ :). Lâu nay e vẫn dõi theo kênh của anh nhưng đây là lần đầu comment. Vì em khá đồng cảm với những trăn trở anh chia sẻ trong video này. Comment hơi dài nhưng mong anh sẽ đọc hết ạ :). Trước tiên em muốn cảm ơn anh vì những chia sẻ chân thật và đa chiều về nhiều khía cạnh trong cuộc sống. Em học được rất nhiều từ anh, và em tin là không chỉ em mà còn nhiều bạn nữa trưởng thành hơn, hiểu biết hơn nhờ sự dẫn dắt của anh. Thế giới này trở nên tốt đẹp hơn vì những điều anh làm, và những điều đó sẽ trở thành "di sản" của anh. You are, and you always will making a HUGE impact :). Em cũng trăn trở với những câu hỏi "Mình tiến về phía trước vì điều gi?" trong vòng vài năm trở lại đây. Và em muốn chia sẻ 1 góc nhìn khác mà e có được gần đây. Đó là cuộc sống giống như 1 cuộc chơi, nhưng ko phải trò chơi mà là 1 cuộc dạo chơi ạ. Không có sự thắng thua, đúng sai. Mình có thể chạy khi mình thấy hứng khởi, đi từ tốn khi mình thấy thong dong, nghỉ ngơi khi mình thấy mệt. Và tận hưởng trọn vẹn mọi khoảnh khắc, mọi cung bậc. Đi vài bước có thể dừng lại ngắm mấy bạn vẹt sặc sỡ. Đi vài bước nữa có thể sà vào hít hà 1 bụi hoa dại. Mình vẫn sẽ tới nơi cần tới, và gặp những người mình cần gặp, ở đúng thời điểm. Và trên chặng hành trình đó, em nghĩ nếu mình nhìn cuộc sống như thế thì mình có thể tận hưởng trọn vẹn hơn ạ. Còn về background tại sao e lại trăn trở những câu hỏi đó. Em có kiến thức, kỹ năng, có 1 công việc lương cao, mua được nhà, được xe. Em có 1 gia đình vô cùng yêu thương em. Em có sự nỗ lực, sự nghiêm túc, cũng như sự linh hoạt. Em có tất cả những "điều kiện cần" để cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đa phần em thấy sợ, sợ mình ko đủ giỏi, sợ mình ko đủ tốt để xứng đáng với những điều mình đang có. Khi sợ hãi, bất an, hoang mang thì e sẽ trì hoãn, rồi lại lao đầu vào làm bù để xong việc. Rồi khi làm được những điều em đặt ra, thậm chí là được công ty khen thưởng 15% mức lương, tăng lương nhiều lần, e chỉ thấy vui 1 chút rồi lại thấy trống rỗng. Và đôi khi em tự hỏi cuộc đời mình chỉ là những ngày làm từ cái to-do list này sang to-do list khác ư? Nhất là từ khi em sinh em bé giữa năm 2023, là giai đoạn e không biết mình là ai, khi mình ko đi làm ko đi học, khi mình ko phải 1 nhân viên, 1 sinh viên, rồi bỏ đi cả vai trò 1 người mẹ, 1 người vợ, 1 người con, thì mình là ai? Điều gì khiến mình muốn thức dậy mỗi ngày? Từ đó đến nay e đã nỗ lực rất nhiều để tìm câu trả lời, và em chỉ thấy ánh sáng cuối đường hầm khi em quay vào trong. Em đối thoại với mình và dần dần hiểu mình hơn, thương mình hơn, dịu dàng với mình hơn, cho mình thấy rằng mình luôn xứng đáng, cho mình thấy rằng mình luôn được yêu thương. Em khóc rất rất nhiều, vì việc đối thoại với những phần "xấu xí" của mình, chuyển hóa những nhận thức cũ, niềm tin cũ, danh tính cũ không dễ dàng. Nhưng khi em dần tìm được những câu trả lời chân thật với mình, em cảm thấy đủ đầy và trọn vẹn. Em hy vọng là 1 lúc nào đó anh cũng sẽ tìm được câu trả lời chân thật với mình. 1 câu trả lời trọn vẹn chứ ko chỉ là câu trả lời tạm thời ạ. Và em tin là thời điểm đó sẽ đến, khi anh chạm vào sự thật, và cảm thấy hạnh phúc. Seek and you shall find :)
Nếu theo những gì em được biết thì anh Trí đã đang bước vào chặng 2 của tỉnh thức đó là đặt câu hỏi về ý nghĩa cuộc đời này.thay vì 40 năm qua cũng như bao con người đi tìm hạnh phúc vào những mục tiêu và ước muốn vật chất và hình thức bên ngoài.Thứ hạnh phúc mà khi có được nó sẽ rất chóng vánh trôi đi và sau đó lại rơi vào trạng thái chán trường, trống rỗng, vô định. Anh bắt đầu đặt câu hỏi tức là a đang dần trên con đường đi tìm chân phúc ở bên trong mình chứ không phải tìm nó ở bên ngoài kia nữa. Chúc anh Trí sớm tìm ra chân phúc và cảm thấy hạnh phúc với tất cả những điều nhỏ bé nhất đang hiện hữu trong cuộc đời❤
Hạnh phúc là 1 quá trình, anh đã đạt đc những ji điều đó sẽ ko quan trọng bằng cái cách anh cảm nhận đc sự hạnh phúc trong suốt quá trình anh đã nỗ lực để có những thứ tạm gọi là thành tựu hiện hay. chuc anh luôn khỏe và luôn giàu năng lượng, hãy luôn sống Bây Giờ & Ở Đây anh nhé. em mãi là fan cứng của anh và team.
Mình đồng ý hoàn toàn với bạn, hạnh phúc thực sự nằm ở hành trình chứ không chỉ là đích đến. Cảm giác được cố gắng, được trải nghiệm và trưởng thành trong suốt quá trình mới là điều đáng quý nhất. Mình cũng rất ngưỡng mộ sự lạc quan và năng lượng tích cực của bạn. Câu nói "sống Bây Giờ & Ở Đây" thực sự rất ý nghĩa. Nó nhắc nhở chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại và tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.
Anh Trí... cảm ơn anh đã chia sẽ những trăn trở và một chút chênh vênh vô định của mình, mặc dù em biết đó chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống của anh khi bản thân anh đôi khi cảm thấy đánh mất đi động lực và ý nghĩa trong hành trình giấc mơ của riêng mình. Nhưng anh biết không. Anh không "chạy" chỉ vì bản thân anh mà anh còn chạy vì đam mê vì lí tưởng của anh vì gia đình vì mọi người. Kể cả ít nhất là tụi em. Tụi em thật sự cần anh, xã hội cần anh những bạn trẻ chênh vênh, trăn trở loay hoay cũng rất cần anh. Vì thế khi vô định hay trống trải và đánh mất đi động lực. Hãy cứ 'chạy"anh nhé khi nào quéo quá hẳn bỏ. Hãy sống như anh đã đang rực rỡ và cống hiến anh nhé. tụi em và mọi người luôn dõi theo và ủng hộ. Chúc thầy Quéo đẹp trai luôn phong độ mãi giữ được nhan sắc của mình. Chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất à nhớ giực giải về khoe tụi em anh nhé❤🔥Một lần nữa chúc anh bình an.
Em thích video này của anh quá. Rất tự nhiên và chân thực. Em đã từng đọc trong một cuốn sách có nội dung đại loại rằng: "ai cũng nghĩ mình đặc biệt, nhưng thật ra, bạn chẳng đặc biệt lắm đâu..." Điều này đã giúp bản ngã của em nhỏ đi, và đưa mình trở lại tâm thế như một đứa trẻ luôn học hỏi và khám phá mọi thứ với sự tò mò vô tận. Bởi "thành công là một hành trình, không phải là đích đến" anh nhỉ. Và trải qua nhiều chuyện, em thấy mình sẽ hối hận về những điều mình chưa làm hơn là những gì mình đã làm nhưng thất bại. Cảm ơn và chúc anh có nhiều sức khỏe, sự bình an
Cảm ơn Anh Quéo , ngày em còn ngồi ở ghế nhà trường đến buổi dạy đầu tiên của anh và đứng lên phát biểu trước đám đông với câu trả lời "Khi xã hội còn nhiều hạn chế chưa phát triển thì đó là cơ hội lớn cho người trẻ" . Lúc ấy cứ ngỡ mình giỏi giang kèm theo may mắn mỉm cười với em những thành công đầu đời cứ liên tiếp kéo đến khiến cho em tự cao và rồi điều gì đến cũng đến sóng gió cũng dồn dập nhập hội thế là sau chuỗi ngày bão tố em nhận ra mình rất nhỏ bé với thế giới này . Cảm ơn anh vì những tâm sự về đời mình và sự đúc kết tạm nhưng lại khá sâu sắc chỉ cần mình tốt hơn mỗi ngày là được , sống một cuộc đời đáng sống . Chúc Anh và Gia đình luôn có nhiều sức khỏe
Mình rất ít comment dạo , nhưng topic này khá hay cho mình tại thời điểm hiện tại, lý do vì mình hiện tại cuối 2x, chuẩn bị qua đầu 3x Những mục tiêu để đạt được đối với mình rất nhiều vì hiện tại cũng chỉ mới đạt được 1 ít achievement thôi Vẫn rất nhiều cái mình muốn đạt được, muốn lấy đc và cần rất nhiều quyết tâm và nổ lực Nhưng video này làm mình có thêm năng lượng để 10 năm sau, mình sẽ đạt được gần hết checklist mục tiêu và đạt được cảm giác satisfy/ freedom trong cuộc sống, hãnh diện vì đã nổ lực không ngừng
Trước xem anh từ hồi còn xưng hô là anh- các bạn. Giờ a thay đổi nhiều rồi nhưng giá trị đó vẫn giúp e rất nhiều ạ. Khoảng thời gian đó anh đã giúp em thay đổi tư duy bản thân nhiều lắm anh ạ!
Theo quan điểm của em đơn giản là liên tục cần có mục tiêu mới nối tiếp, mục đích để hướng tới, nếu không sẽ trở nên vô định, mất mục đích và phương hướng. Có gì đó để phấn đấu thì mọi việc làm nó sẽ có ý nghĩa.
Có lẽ chạy chỉ để chạy anh ạ. Như trong chương"Đi để mà đi" trong "Đường xưa mây trắng". Và trong khi chạy anh có thể cảm nhận được những cảm xúc, những suy nghĩ và những cảm giác mà anh trải qua. Nó lên rồi xuống. Khi dâng trào khi bình lặng, khi hạnh phúc rồi buồn bã... Tất cả đều thay đổi và biến chuyển ko có gì là cố định. Lúc đó anh có thể nhận ra sự "vô thường" của thân và tâm. Và khổ đau, bất an, trầm cảm...đều "vô thường"! ❤
Anh Trí ạ. Lúc xem vd này em đang ở tuổi 18 em xuất hiện những câu hỏi này từ năm 15-16 tuổi. Nhưng đến h vẫn mông lung, hơn cái em bình tĩnh hơn. Khi xem đến khúc khi anh ngập ngừng với những buổi cảm trên nét mặt của anh. Em đã thật sự chững lại và tự coi mình là thước đo cho những đã qua. Thật cảm ơn anh nhiều vì sự chân thật ấy
Cảm ơn anh Quéo, dù hiện tại em mới 23 thoi nhưng nghe 1 người anh 40 tâm sự thì... Cũng có nhiều thứ ở tuổi 20 như em học hỏi, suy ngẫm để chuẩn bị cho mình
Động lực để mình bước tiếp chính là ko biết tương lai có chuyện gì xảy ra dù cho mình có sự chuẩn bị như thế nào đi nữa...đó là điều tuyệt vời của vũ trụ
Cảm ơn anh Trí đã cho em thêm 1 khía cạnh nữa tâm trí. Bản thân em còn xa lắm mới đạt tới cái mốc đang ổn của anh. Và em cũng tự vấn bản thân rất nhiều, cũng thấy chơi vơi rất nhiều. Cảm ơn anh.
Anh Trí...Bạn em có nói cho em 1 ước mơ " Ước gì tao có thể chạy bộ như những người bình thường, thậm chí chỉ cần đc đi bộ..." Vì khi sinh ra đã không may mắn, không có đôi chân bình thường như những người bình thường...
Chúng ta thường nghĩ rằng khi chúng ta có những thứ ta muốn thì sẽ có hạnh phúc, nhưng khi có ta lại đi kiếm tìm thức khác tốt hơn mà ko bao giờ có điểm dừng, chung ta bị đánh lừa bởi trò chơi hạnh phúc mà bỏ quên thực tại ngay đây, có người cứ đắm chìm như vậy đến khi chết, ít người cảm thấy có gì đó sai sai, tôi có tất cả mọi thứ nhưng sao nữa ? Tại sao tôi ko cảm thấy trọn ven ? Hay từ đầu chúng ta đã lầm tưởng về hạnh phúc? A Quéo đang trên con đường đi tìm câu trả lời nhân sinh quan trọng nhất, câu hỏi cần có trong kiếp người . A Trí Quéo có thể x các clip trăng đen của anh Johnny Trí Nguyễn nghen, video về Hạnh phúc với 6 chặng tỉnh thức í. Mong rằng a xem được cmg này❤
Em cũng xem vid 1 lúc tản mạn, xong lại cũng nhớ em từng hỏi nyc: "anh sống vì điều gì...?" Em cũng hay tự hỏi em ở mỗi giai đoạn, em sống vì điều gì? cố gắng vì điều gì... May quá, em cố gắng duy trì việc việc luyện hằng ngày để tự đối thoại với chính mình và trả lời cho câu hỏi trên
Có lẽ, tới thời điểm này, ở vị trí này có những câu hỏi như vậy là một điều thường tình, hiển nhiên. Em nghĩ cứ rộng lòng, vững niềm tin, háo hức để đón chờ một phiên bản tiếp theo, trong chặng hành trình tiếp theo thôi ạ. Chúc thầy tiếp tục rực rỡ sống 1 cuộc đời đáng sống với chính thầy nha ❤️🔥
Em luôn có suy nghĩ lúc mình thành công rồi sẽ giúp thật nhiều người hoàn thành được ước mơ của họ. Hay đơn giản là giúp cuộc sống của những người không may nào đó trở nên hạnh phúc hơn. Em luôn nghĩ bản thân mình sống cuộc đời cho là trăm năm đi nhưng giá trị mình cho đi có thể thay đổi được cuộc đời của nhiều người
Hồi trước mỗi lần thấy anh Trí ảo tưởng nhan sắc thì em biết là anh cố tình pha trò. nhưng gần đây xem clip mỗi lần anh nói về nhan sắc thì em thấy anh đẹp thiệt. có điều gì đó rất bình an khi anh chia sẽ. cảm ơn anh vì em học free từ anh cũng khá nhiều 😅❤😂
Nhiều khi em cũng hay đặt câu hỏi mình làm việc ABC XYZ rốt cuộc là vì điều gì... Một câu hỏi hướng mình vào nội tại bản thân mình, câu hỏi này rất quan trọng. Em chúc anh Trí enjoy thật nhiều trong giải chạy sắp tới.
Những lúc chênh vênh như vậy em sẽ xem lại phim Soul. Ý nghĩa của cuộc sống đơn giản chỉ là sống trọn vẹn từng ngày thôi. Và việc đôi lúc mình có những cảm giác khủng hoảng hiện sinh như vậy thực ra là đặc quyền của những người có privilledge, nên mình cố gắng biết ơn cuộc sống và những người bên cạnh khi còn có thế
mùa hè lần này mình cũng có trải qua existential crisis. vẫn làm việc bình thường, nhưng dần ko còn cảm thấy thích thú, câu hỏi "tại sao mình làm điều này" ngày càng lớn. xong vô tình thấy trên mạng đề xuất xem phim Soul khi cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống. Mình cũng tranh thủ xem, và thực sự rất ấn tượng về cách Pixar truyền tải thông điệp sâu sắc một cách vô cùng dễ thương. Cuối cùng thì cũng không ai biết được ý nghĩa cuộc sống là gì, chỉ có là sống và cảm nhận trọn vẹn từng ngày thui
Như trong đạo phật có nói về vạn pháp, mỗi ng sẽ có 1 con đường or hoàn cảnh (pháp) để cuối cùng là thấy rõ m hơn, thấy rõ là m chẳng là gì cả, tất cả chỉ là bản ngã của m đang cố gắng định nghĩa cho m một khái niệm, chức danh.. Bản thân e cũng chưa đạt được thành tựu j như a Quéo, nhưng cũng may mắn tìm được bản thân (k có cái mình nào cả) khi trải qua đau khổ cùng cực (e bị khủng hoảng hiện sinh nên cứ overthinking hoài, tới lúc mệt quá k nghĩ nữa thì tự nhiện người e bừng sáng, mà cứ lúc nào có suy nghĩ xen vào là ng lại tối dần đi, kiểu được chứng ngộ ấy, từ đấy là những câu hỏi hiện sinh của e tan biến hết). Hiện tại thì e chỉ tập trung sống trọn vẹn với những j quanh mình, và dùng cơ thể này làm công cụ để trải nghiệm thôi, kiểu sống hết mình nhưng k phải cố gắng để hết mình mà là m làm nó 1 cách tự nhiên ấy ạ. Còn m đi tới đâu, xa gần cỡ nào e cũng chẳng quan tâm mấy nữa, chỉ là quan sát ngắm nhìn mọi thứ vận hành khi m đang trọn vẹn thôi. E xin chia sẻ trải nghiệm của riêng e như vậy. Chúc a luôn vui vẻ trên hành trình phía trước ạ 😊
Cảm ơn thầy đã chia sẻ. Em cũng là người yeu thích chạy bộ race 42km. Bỗng em cũng có suy nghĩ và cảm giác lưng chừng như thế cũng lâu r. " Tại sao lại chạy". Nghe thầy chia sẻ xong em cũng đã hiểu thêm về cái noi bản thân mình thấy tuyệt vời là okay, để đến khi nhắm mắt ko còn gì hối tiếc, một cuộc sống ý nghĩa
Đôi khi khó khăn, nhưng sự sung sướng là khi còn mục tiêu, còn quyết tâm để theo đuổi, là trong quá trình chiến đấu chứ không phải lúc đạt mục tiêu. Cảm giác vô vị và lưng chừng là cảm giác của người đã đạt được những thứ mong muốn, và cảm giác mãn nguyện cũng chỉ kéo dài thoáng qua, và rồi mình lại tự hỏi giờ làm gì tiếp. Nhiều lần mình mơ ước, mong mỏi đến ngày thực hiện được mục tiêu gì đó, nhưng khi làm được rồi thì cảm giác vui mừng sung sướng cũng chỉ thoáng chốc. Nên là còn mục tiêu để cố gắng thì cuộc đời bớt đi sự chơi vơi nhàm chán. Và như anh nói, thì cuộc đời mỗi người, mình sống cho mình chứ không phải sống để khoe khoang hay cho người khác phải thấy, phải để ý. Vì trên hết, thành bại khó khăn hay mừng rõ thì bản thân mình và người hiểu rõ và tự hào. 😊
Cho dù anh Trí có nhảy điệu gì đi chăng nữa, thì tới cuối con đường cũng chỉ có Sáng Tạo mà thôi, trong giải chạy có thể anh không được giải Nhất, nhưng người được giải Nhất có được những gì anh cũng đã biết rồi nó có bao nhiêu đó đó. Chỉ có Sáng Tạo là không có giới hạn
Các đỉnh núi và các bài hoc đã được học ở kiếp sống này mỗ thứ đều là thoáng qua như hoa nở sớm rồi sẽ tàn. Đã đến lúc mọi thứ bên ngoài không còn điều gì làm con người ta chinh phuc,hãy quay về bên "Trong". Sreach inside yourself.
Với tư cách của một người còn khá trẻ và non và xanh với cuộc đời này thì em xin phép ngồi một góc lắng nghe anh Trí và không bình luận điều gì, nhưng mà trên hết khi nghe anh Trí còn nhận bản thân mình còn trong mình mức lưng chừng nào đó, thì em biết mình nên cố gắng gấp nhiều lần hơn nữa :D
em nghĩ a Trí sắp tới giai đoạn tìm người kế thừa y bát rồi. Hoạt động trong lĩnh vực giáo dục không còn điều gì tuyệt với hơn việc tìm dc môn sinh đắc ý nhất và từng bước đào tạo thành một người vượt qua mình. Sẽ là một chương mới đầy tuyệt vời hơn cả chính mình giành dc huy chương
Tất cả mọi thứ đều vô nghĩa. Bản thân chúng ta là người cho nó một ý nghĩa nào đó. Thế nào là tốt, xấu, thế nào là cao cả, đẹp đẽ.... who care? Quan trọng nhất có lẽ đơn giản là làm những điều vô nghĩa mà tự mình cảm thấy vui.
Chạy vì bản thân mình thôi anh. Chạy vì sức khỏe bản thân, và nhìn thấy cái mạnh khỏe của cơ thể mình nó đi cùng với mình trong cuộc đời. Chạy vì niềm vui, vui vì có đồng đội theo cùng mình trong những cuộc Race. Chạy để sự gắn kết với thiên nhiên, núi rừng, tìm điểm cân bằng trong cuộc sống bon chen. Cá nhân em thấy chạy bộ nó cũng giống như việc học, mình cứ tích lũy mileage cũng như là gom góp những cái kiến thức để mình có những cái hiểu biết rộng hơn về thế giới này, và chạy bộ để cảm nhận và tìm hiểu cơ thể vật lý (cũng là một thế giới rộng lớn ở ngay bên trong mình). Chạy bộ hay thể dục thể thao liên tục trong 1 thời gian dài cũng tương đương bài tập về nhà mình cần làm để hiểu rõ hơn về cơ thể mình, khả năng của nó, sự kết nối của cơ thể vật chất với đời sống tinh thần.
E chúc anh Trí có trải nghiệm trọn vẹn tại giải chạy sắp tới nhé. Cái vid của a đã nhắc e tiếp tục tự soi chiếu mình để có định hướng bước tiếp trong cuộc đời này :))
e cũng 36 tuổi công việc ổn định, về cuộc sống chắc cũng k phải nghĩ nhiều nhưng nó cứ vậy mãi nhiều lúc nghĩ cũng nhàm chán nhưng để thoát khỏi cái ổn định đấy thì phải cày cuốc, thức đêm thức hôm, sức khỏe sẽ đi xuống, thời gian cho con cái cũng ít đi nên nhiều lúc nghĩ kệ cứ thế này lại tốt hơn, cuộc sống k phải lúc nào cũng vùi đầu vào việc còn nhiều thứ khác ý nghĩa hơn đằng sau nó :D
Tâm trí không thể nằm yên, chúng thích phán xét, thích đánh giá. Chúng cần có mục tiêu, làm gì để được gì....Con tim thì không, nó chỉ đơn giản là muốn. Đi theo lý trí thì có khả năng sai đường, trượt mục tiêu rất cao vì những tính toán của mình không thể khớp với mọi cái xảy ra xung quanh. Đi theo con tim thì chỉ đơn giản là bạn hết ga hết số với nó và có một điều chắc chắn rằng sẽ không có sự hối tiếc.
Mong chu tiep tuc lam nua va lam nhieu chuong trinh nhu the nay doi voi ban than em tuy chu ko day dieu gi nhung vo Thuc nhung cau noi cua chu lam em suy tu va suy nghi va nay ra nhieu cau tra loi ma bao Lau nay Chua nghi ra DC cau cuoi mong chu va gia dinh luon luon duoc nhieu suc khoe va luon thang cong trong moi viec
Em đã rất xúc động khi xem clip tâm sự này của anh Trí, xúc động vì sự nghiêm túc theo đuổi một ước mơ và những trải nghiệm những nổ lực mà anh đã trải qua trong những năm qua để có thể gọi là đã đạt được ước mơ của mình cả về cuộc sống và trong việc chạy. Để bản thân em có được góc nhìn mới rằng: việc lưng chừng trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi dù ở độ tuổi nào, ở độ tuổi trước 30 lưng chừng vì tìm kiếm con đường của mình, nhưng anh Trí 41 tuổi vẫn lưng chừng vì đạt được ước mơ rồi mình sẽ làm gì tiếp theo. Vẫn băn khoăn suy nghĩ, nhưng em nghĩ bằng những trải nghiệm và kinh nghiệm của mình để đạt được ước mơ đầu tiên, anh Trí sẽ có câu trả lời thực sự cho mình trong lần lưng chừng lần này chứ không phải là câu trả lời tạm nữa ạ. Và em cũng có những góc nhìn mới là: đích đến của cuộc sống không phải là mình kiếm ra được bao nhiêu tiền mà là cuộc hành trình hiểu và khám phá ra giới hạn của chính bản thân mình. Dù là lưng chừng ở độ tuổi nào thì đó là khoảng khắc lời nhắc nhở cho chính mình rằng đã đến lúc mình thay đổi một điều gì đó và khám phá ra một điều gì đó mới của mình. Và điều cuối cùng là đừng quên tự hào về hành trình khám phá cuộc đời của mình và nổ lực mỗi ngày, thay vì chỉ biết tủi thân vì thấy hào quang của người khác. Đây là những suy nghĩ của em sau khi xem clip này của anh Trí, cảm ơn anh Trí rất nhiều ạ!
Mình hoàn toàn đồng cảm với những cảm xúc của bạn. Mình cũng từng có những lúc cảm thấy lạc lối và không biết mình đang đi đâu. Nhưng sau khi đọc những dòng chia sẻ của bạn, mình lại có thêm động lực để tiếp tục khám phá bản thân. Mình đặc biệt ấn tượng với suy nghĩ của bạn về việc "lưng chừng" trong cuộc sống. Đúng vậy, việc không ngừng đặt ra những câu hỏi và tìm kiếm những thử thách mới là điều làm cho cuộc sống trở nên thú vị hơn. Bạn có thể chia sẻ thêm về những điều bạn đã học được từ anh Trí không?
Nghe anh chia sẽ cảm xúc của mình, em chợt nhớ đến mẫu chuyện trích trong sách " Nhà giả kim " về người cha được thiên thần cho xem câu thơ của người con trai đi lính, mà sau này được đời đời truyền tụng. Có ai quan tâm lời anh nói hay có ai nhớ điều anh làm. Nhưng em tin ngày nào đó, sẽ có người trích dẫn câu nói của anh và kể điều anh từng làm. Em chúc anh luôn bình an.
Cuộc sống là vậy, từ từ rồi mình sẽ chấp nhận, cuộc đời của chúng ta chỉ thế mà thôi, sẽ đến lúc mình cảm nhận giây phút sắp xa rời thế gian này. Do anh chưa tập trung vô chấp nhận cuộc đời chỉ có thế, vẫn nuôi dưỡng tâm trí và thể xác bằng mục tiêu lớn lao. Khi không còn gì hấp dẫn, anh sẽ có cảm giác lưng chừng như bây giờ. Em đoán như thế, không biết đúng dc chút xíu nào không.
Bản thân e thì chỉ mới là 1 bạn vừa mới đi làm được 5-6 năm. Cũng chỉ đang ở mức senior trong công ty. E chưa thể nói mình cảm nhận được những gì a đang suy nghĩ khi e còn cách quá xa với anh. Nhưng e nghĩ mình có thể hiểu được nó. Và e xin chia sẻ về câu chuyện "nỗ lực vì điều gì?" của em. E và bạn gái đã bên nhau được hơn mười năm. Cả hai cùng lớn lên trong một gia đình tầm trung, không quá khá giả. Em còn nhớ những ngày khi còn đi học tụi em đã để dành cả tháng chỉ vì 1 buổi có đủ tiền đi chơi Noel. Tới khi e lên đại học tụi e đi du lịch ở 1 cái hotel rẻ tiền tại Vũng Tàu. Tới khi e đi làm dc 1 năm, rồi 2 năm, 3 năm... Mỗi năm tụi e lại cùng nhau thực hiện những chuyến du lịch xa hơn, ở những nơi xịn hơn. Rồi tụi em ở hotel 3 sao, ăn ở các nhà hàng sang trọng hơn. Rồi 1 ngày e đứng trên ban công ở 1 resort sang trọng tại Phú Quốc, nhìn ra biển và suy nghĩ về tất cả những gì đã qua. Đứng tại nơi mà khi nhỏ e chưa từng nghĩ rằng mình có thể bước vào. Em cảm thấy thật sự hạnh phúc và cảm thấy xứng đáng với những gì mình đã cố gắng. Nếu như hỏi "who care?" => So, nobody care, I know but ... yes, I care. Rồi 1 ngày đẹp trời nọ, bạn gái e bảo startup, tụi e lên 1 cái plan rất chi tiết, và rồi từ 1 couple 1 năm đi du lịch 3 lần. Nướng gần như mọi thu nhập vào các chuyến đi đó. Trở thành 1 couple cả năm không đi 1 lần và dồn hết tiền vào startup này. Tương tự như trên, "who care?".. hummm... yes, I dont f*** care about nobody care, because I care. Nếu so với chi phí của những chuyến đi của em, e tin nó rất nhỏ so với nhiều người. Nếu nói về cái startup của mình, nó lại càng bé nhỏ. Nhưng em thật sự cảm thấy vui vì những điều đó. Em chưa từng so sánh thành quả của mình với ai, cũng chẳng cần ai biết về thành quả của mình. E cứ vui sống với cái hạnh phúc bé nhỏ của mình và tiếp tục cố gắng. Vì sao em cần phải quan tâm e đang ở xếp hạng 1.000 hay 900, ít nhất chỉ cần e biết e đang tham gia vào cái BXH e mong muốn tham gia. Vậy là hạnh phúc rồi. Vẫn ngóng chờ các chia sẻ tiếp theo của anh. Cảm ơn anh.
em 40t đang ở SG, cũng chạy marathon từ 2018. xem video của anh Trí gần đây thấy kiểu midlife crisis, hơi mất phương hướng. Em rất hiểu luôn. Em đoán tiếp theo sẽ là những câu hỏi kiểu: ý nghĩa cuộc sống? tui là ai? đến thế giới này làm gì? Và sẽ sớm chạm tới con đường tâm thức,… Hóng có dịp fun run cafe giao lưu với anh. chúc anh luôn vui.
Sau cả một quá trình dài cố gắng, cái năng lượng tràn đầy động lực của những ngày đầu không còn đấy nữa, thay vào đó là những câu hỏi không biết câu trả lời, những cảm giác bâng khuâng, mông lung, vô định. Loại cảm xúc này với em thì nó là tín hiệu cho biết mình đang ở rất gần với mục tiêu, hoặc mình đã đạt được mục tiêu đó rồi. Theo như được biết thì đây là cách mà não bộ chúng ta hoạt động, nó tiết ra nhiều dopamine để làm ta hưng phấn tràn đầy năng lượng, khi đạt được mục tiêu rồi thì dopamine sẽ được điều chỉnh lại. Việc đặt mục tiêu, một đích đến cụ thể là một điều cần thiết. Tuy nhiên, bên cạnh những mục tiêu cụ thể đó, em sẽ luôn đặt ra cho mình những mục tiêu to lớn hơn, siêu hình hơn, thứ mà mình chỉ có thể nỗ lực để đến tiến gần hơn đến đích nhưng sẽ không bao giờ chạm được đến đích, và nó cũng không có một đích đến cụ thể nào hết. Điều này với em quan trọng vì rất có thể sau này ta sẽ lại thấy mông lung vô định nhưng ta sẽ không bao giờ bị lạc lối. Ps: Đây là một lời chia sẻ của em để nhắc nhở cho bản thân em, không phải chỉ dẫn cho ai cả. Cảm ơn anh Trí vì những cảm xúc rất chân thật.
Đồ chơi của anh Quéo xịn thế. Em nghĩ con người ai cũng có nhu cầu được công nhận, cho dù sự công nhận ấy là từ bên ngoài, ko bền vững, ngắn ngủi trong chốc lát. Nhưng sự công nhận từ chính mình khi già ngồi nhìn lại mới thấy ngưỡng mộ mình như thế nào, ngày ấy mình thiệt là ngầu ! Tới tầm tuổi này có thể sự phát triển của mình không phải là 1 quả boom bùng lên dữ dội mà là sự phát triển nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đổi lại mình có sự cân bằng, hoà hợp hơn giữa công việc, gia đình, sở thích cá nhân...1 cuộc sống cũng chill...Nhưng mà với máu dân chơi trong mình, anh sẽ không ngừng có thêm nhiều cái mới hay ho và cảm giác này để anh trăn trở có thêm bước chuyển mình mới trong sự nghiệp của mình. Hơ, 1 cảm nhận của trò cũ chưa đủ tầm hiểu chuyện của người trưởng thành ạ =))
Em cũng hơn một lần có cảm xúc và suy nghĩ giống của anh hiện tại. Em không biết diễn tả như thế nào nhưng nó gần giống với sự bão hòa mọi thứ. Đó cũng là một điều tốt, tích cực nhưng ngược trở lại thì nó cũng là tâm thế... Sao sao đó làm ít nhiều suy giảm động lực ý chí của m... Kiểu một cảm giác bâng khuâng...
Một cảm giác bâng khuâng, chơi vơi... Của người đang bước lên đến đỉnh dốc của cđ mình. Có chút trống vắng, có chút hơi hoang mang, có chút hơi nản, hơi chững lại...
2 năm trc anh Trí làm video nói về đam mê cuối video a có nhờ mn cầu nguyện anh vượt qua giải chạy. Hai năm sau a đã chạy đến mức đạt trình độ ổn định anh chênh vênh không biết chạy tiếp như nào?
Giới hạn thật sự của mình ở đâu?Mình thực sự là ai? Mình xứng đáng với những ngày tháng ntn? Xứng đáng thực sự với điều gì trong cuộc sống này? Và nếu là mình nổ lực thì mình có làm được hay không?
A nghĩ thế nào về tháp nhu cầu của con người ko a? Đó có phải là điều đúng để một con người hướng tới ko a? Nếu đúng thì e nghĩ a đang trăn trở để bước qua một bậc thang mới .chúc a nhiều sức khoẻ.
Tới đoạn cuối clip là anh tự trả lời được câu hỏi rồi đó: mua camera mới để đi chạy bộ tận hưởng cảnh đẹp ở nước Pháp. Chả phải, what next chỉ đơn giản là vậy thôi anh
Nếu bạn cần người đồng hành 1 - 1 để chia sẻ và giúp bạn nhìn nhận vấn đề, bạn có thể tìm hiểu:
▶Buổi tư vấn giải pháp 1-1 cùng tư vấn viên: bit.ly/4eOqC0P
▶Bạn có thể tìm hiểu thông tin khoá học AYP (7 thói quen của người hiệu quả) do anh Nguyễn Hữu Trí trực tiếp giảng dạy tại đây nhé: bit.ly/KhoahocAYP_cv40
Khi bạn tự hỏi chạy vì điều gì nghĩa là bạn chỉ cảm nhận sự thích thú khi về đích và từ từ chán thấy vô nghĩa.
Bạn đừng chạy gì thành tích , đừng chạy vì cái đích . Bạn chạy kiểu thiền chưa ?? Tâm trí hoàn toàn tập trung vào hơi thở và điều chỉnh cơ thể sao cho thoải mái nhất , tâm trí thỉnh thoảng thưởng thức phong cảnh vui vẻ , cảm nhận từng tế bào khoẻ lên no khí huyết . Và nên cùng chạy với đồng đội và mọi người.
Em đã từng nghe câu chuyện về các phi hành gia sau khi hoàn thành giấc mơ bay vào vũ trụ và trở về trái đất an toàn thì họ rơi vào trầm cảm. Khi đang nỗ lực đến ước mơ thì dù mệt mỏi vẫn cố gắng vì còn mục tiêu, hy vọng, vinh quang... phía trc. Khi mọi thứ gần như viên mãn lại chông chênh, mất phương hướng, suy tư...trc kia em cũng hay bị như v. Sau này e luôn lm cùng lúc 2-3 việc: 1 CV nuôi sống bản thân,1 CV để sáng tạo và gặp gỡ những người cùng sở thích, đam mê và 1 CV thiện nguyện( dạy hc miễn phí cho trẻ em) điều này giúp e cảm giác cân bằng hơn. Mình k cảm thấy quá thực dụng nhưng cũng k quá mơ mộng, sống k chỉ vì bản thân mà còn vì xh.k chỉ dạy học mà còn luôn được hc từ người khác
cảm ơn bạn đã chia sẻ nhé 😊 nhờ bạn mà mình có duyên biết đến câu chuyện về các phi hành gia.
Hiện tại mình chưa tới cảnh giới suy nghĩ đến những việc mà anh Trí và mọi người đang bàn đến.
Xưa mình cũng nghe từ AJ Hoge
Cách cân bằng rất hay, cảm ơn b đã chia sẻ ❤❤ mình cũng đang trên con đường đi tìm sự cân bằng, nhưng do tg chưa cho phép nên vẫn chưa làm đc nhiều, chỉ có thể nghe thiền hoặc xem những kênh như của a Trí để cảm thấy đc đồng cảm. Chúc b luôn hài lòng vs 3 công vc của mình nhé 😊
cảm ơn bạn đã chia sẻ, rất ý nghĩa ạ
Cảm ơn bạn nhiều lắm, mình cũng dạy từ thiện cho trẻ em và làm 2 công việc :1 nuôi bản thân và gia đình bố mẹ, 2 làm đam mê, nếu bạn sài gòn alo mình nhé
Thầy ơi. CUỘC ĐỜI THẦY KHÔNG VÔ NGHĨA ĐÂU. Thầy đã sống RẤT Ý NGHĨA. Thầy đã truyền lửa được nói riêng là cho bản thân em. Với những bài giảng của thầy. Hoàn toàn không phải là khoá học làm giàu. Nhưng mà thầy đã vực em dậy từ con số 0. 0 tiền bạc, 0 định hướng, 0 hạnh phúc. Thầy dạy những điều từ trong gốc rẽ của bản thân mình để mà mình tìm thấy được nhiều gam màu trong cuộc sống chứ ko riêng về sinh tồn. Mà tìm thấy bản thân mình. Cảm ơn thầy, cảm ơn những gì thầy đã mang lại cho em và rất nhiều người khác cảm được những bài hoc của thầy. Chân thành cảm ơn thầy
Mình vô tình đọc được bình luận của bạn và cảm thấy rất xúc động. Những lời bạn chia sẻ thật sự rất chân thành và ý nghĩa. Có vẻ như thầy TRÍ đã không chỉ giúp bạn vượt qua khó khăn mà còn giúp bạn tìm lại bản thân mình, điều mà không phải ai cũng dễ dàng làm được. Những người như thầy chắc chắn đã làm thay đổi cuộc sống của nhiều người, và mình tin rằng không chỉ riêng bạn mà còn rất nhiều người khác cũng cảm nhận được điều này. Cảm ơn bạn đã chia sẻ, đọc mà mình cũng cảm thấy thêm động lực và niềm tin vào những giá trị tốt đẹp trong cuộc sống.
đúng như anh nói, ko ai nhớ thì mình nhớ. Nhớ để sống một cuộc đời mà bản thân mình thấy tuyệt vời, để đến khi nhắm mắt xuôi tay ko còn gì hối tiếc, một cuộc đầy ngập tràn ý nghĩa
Xem qua những video chú tâm sự về việc tham gia giải chạy cũng lâu rồi, hôm nay qua video này mới biết được có những cảm xúc nó sẽ đến bất chợt khiến mình phải nghiêm túc ngồi lại nhìn nhận xem bản thân có đang thực sự ổn không.
Nhưng nhìn lại tất cả quá trình mình đã cố gắng vì điều mình yêu thích thì nó chính là một quá trình phấn đấu không ngừng nghỉ. Có thể không ai nhận ra, không ai nhớ đến, cũng không ai công nhận, điều đó thật sự áp lực. Nhưng ban đầu chúng ta nỗ lực đâu phải vì điều đó, chúng ta bắt đầu là vì đam mê và thực sự yêu nó , mục tiêu cuối cùng của nỗ lực không phải là sự ghi nhận của mọi người mà là sự ghi nhận của chính bản thân mình. Mong chú có một sức khỏe thật tốt. Gửi chú Quéo, một người rất nỗ lực, rất dũng cảm. Gửi tặng chú, một người nghĩ mình chưa được ghi nhận nhưng thật ra đã làm rất tốt, mọi người vẫn ở đây theo dõi và cổ vũ cho chú.
cám ơn chia sẻ của bạn rất nhìu ạ
#admin
Thích nhất câu nói của anh: Cố gắng hết sức tới 1 độ tuổi kh còn quá trẻ nhưng khi đó mình sẽ biết đc mình vjp pro cỡ nào, mình ngầu đến mức nào, sau đó tự hào và biết ơn...
Cuôc đời vốn dĩ không có ý nghĩa...rong ruổi và trải nghiệm các cung bậc cảm xúc...và đến khi hết hạn, ta lại trả mọi thứ về với cát bụi...Vài dòng tản mạn luyên thuyên với a Trí keke...chúc anh có thật nhiều trải nghiệm tuyệt vời ở giải chạy sắp tới
Mình cũng từng hỏi bản thân rằng mình sinh ra trên cuộc đời này để làm gì. Chẳng lẽ mình sẽ chỉ như bao người, đi học, đi làm sáng đi tối về, nhận lương tháng, lấy chồng, sinh con, lo cho con cái rồi già đi, lại giống mẹ mình lo cho cháu rồi lại mất về với cát bụi. Nghe cứ như một con robot, mình từng tự hỏi rằng sống như vậy không phải là chán lắm hay sao hay là nghe có vẻ vô nghĩa lắm hay sao. Xong mình nhận ra mục tiêu cuộc sống của mình là hạnh phúc của bản thân. Nghe có vẻ buồn cười và nông cạn vì nghe quá chung chung nhưng mình nghĩ ai sinh ra cũng muốn sống vì hướng đến hạnh phúc. Và khái niệm hạnh phúc của mỗi người lại khác nhau. Có người chỉ đơn giản hạnh phúc khi sống một cuộc đời đơn giản như mình kể trên, không cần quá nhiều, không phải xa hoa, không cần quá phức tạp, an yên một chỗ không phải đấu đá với ai. Có người hạnh phúc khi họ được nắm trong tay càng nhiều tiền càng tốt. Có người lại đam mê dạnh vọng và xem đó là hạnh phúc. Có người lại hạnh phúc khi tìm được một đất nước, một nơi ở mà họ cảm thấy là họ được thuộc về. Có người hạnh phúc khi được chia sẻ và nâng đỡ nhiều người khác phát triển. Hay có người lại hạnh phúc khi họ có thể chinh phục được những đỉnh cao mới, challenge bản thân và thấy bản thân được phát triển mỗi ngày. Tựu chung là được làm những điều có thể kích thích dopamine trong con người mình. Hạnh phúc của mình là sống một cuộc đời ý nghĩa. Mình được sinh ra một cơ thể lành lặn, và khối óc nên mình không muốn phí hoài nó. Mình muốn được thấy bản thân phát triển mỗi ngày. Hạnh phúc của mình là được nhìn thấy Thế giới rộng lớn xung quanh, được trải nghiệm những điều mới và được sống độc lập là mình. Vì vậy những cố gắng trong công việc để đảm bảo tài chính bản thân cũng chỉ vì mục đích đó. Hạnh phúc của mình là được cảm thấy mình là một con người tốt không bỏ rơi bố mẹ và có thể lo cho bố mẹ một cuộc sống xung túc, an nhàn khi về già và mình cảm thấy thoải mái rằng mình đã sống có trách nhiệm. Hạnh phúc của mình là được chăm sóc bản thân, tập thể dục mỗi ngày, ăn uông healthy và được nhìn thấy bản thân trong gương đẹp hơn, tự tin hơn cả về thể chất, tinh thần và trí tuệ. Thế đã là một cuộc sống có ý nghĩa và sau khi khi mình già và mất đi, nhìn lại hành trình mình đã đi qua với tất cả những thăng trầm, trải nghiệm, nỗ lực, thành công, cố gắng mình sẽ không tiếc nuối vì mình đã làm hết sức có thể và trải nghiệm tất cả mọi thứ xung quanh một cách trọn vẹn nhất.
Huhu mấy dòng đầu y chang mình :((( hoang mang quá
Hay bạn, suy nghĩ có hướng á
Cảm ơn bạn đã chia sẻ. Hay quá ạ ❤
Còn mình thì chỉ cần hiểu nội tâm qua mỗi thử thách và học cách nhìn nhận sự thấu suốt, khi mình thực sự trải nghiệm với hành trình và ko so sánh, chỉ cảm nhận, còn con đường mình ko quyết định, nó sẽ được nhận ra khi đúng lúc. Quan trọng mục đích khám phá là gì, vì tò mò đam mê hay so sánh.
Hic bản thân mình có cảm giác như đang mắc kẹt giữa 2 khủng hoảng lớn. Thứ nhất là quarter-life crisis, mình phải đối mặt với tương lai vô định và mất phương hướng, không biết liệu ngành và nghề đó có phù hợp với mình hay không, và mình vẫn đang trên con đường tìm hiểu câu trả lời, mình cảm thấy lạc lõng và không biết nên làm gì với cuộc sống. Thứ hai là mid-life crisis như anh Trí đây trong khi mình mới ở tuổi 20. Lí do mình ở trong mid-life crisis trong khi có độ tuổi trẻ như vậy là vì (1) mình may mắn được sống ở nước ngoài cho nên vấn đề tài chính không phải là thứ để mình phấn đấu nữa -> không còn điều gì để mình phấn đấu nữa như anh Trí có đề cập, (2) cộng với việc mình đã xem được rất nhiều tài liệu về mặt tối của xã hội và thế giới nên đâm ra mình bị mất niềm tin vào cuộc sống. Bình thường khi người ta đã đạt được hết tất cả như cầu cơ bản trong tháp nhu cầu Maslow thì họ sẽ tiến đến đỉnh là nhu cầu thể hiện bản thân (self-actualization) dựa vào sự giác ngộ và khai sáng của bản thân về giá trị bản thân, nhân sinh quan và thế giới quan, trong khi khủng hoảng tuổi 20 đang cản trở mình trong việc khai phá hết tiềm năng của bản thân. Hai khủng hoảng này thay phiên nhau và mâu thuẫn với nhau hành hạ mình khiến cho mình rất choáng ngợp.
Và mình cũng cảm thấy may mắn khi số phận đã đưa mình vô bài toán khó này của cuộc đời, vì khi mình giải được thì cuộc đời mình sẽ bước sang một trang mới thật sự, khi đó mình mới đúng là đang sống chứ không tồn tại. (1) Mình cũng biết ơn khi đã nhận thức được tầm quan trọng của sức khoẻ ở thời buổi hiện tại, trong khi có rất nhiều bạn trẻ đánh đôi sức khoẻ để nhận vài đồng bạc thì mình đã may mắn biết cách giữ cho mình có một cơ thể khoẻ mạnh và sau này vẫn thế; trước khi mình tìm được mục đích của bản thân thì mình sẽ không bán sống bán chet vì công việc hiện tại. Và mình cũng nhận thức được tầm quan trọng và mặt trái của ngành dược và y để mình có thể tập trung chữa lành tâm và thể lý theo phương pháp tự nhiên nhất, như các nguyên liệu thực phẩm sạch và tự nhiên, hay tần số và rung động, vv. (2) Mình biết ơn khi sự tò mò của mình đã giúp mình tìm hiểu được giá trị của đồng tiền để mình nhận thức được tiền chỉ đem lại hạnh phúc chỉ khi nó vượt quá không nhu cầu, và rất may mid-life crisis đã cho mình biết thế nào là "đủ". Và mình cũng may mắn biết được nhiều hơn về việc kiếm tiền, trong khi nhiều người vẫn còn có tư tưởng chỉ khi làm càng nhiều giờ thì càng giàu, thì mình cũng hi vọng các bạn nhận thức được việc kiếm tiền sẽ đến từ 4 nguồn chính: lao động phổ thông, chủ doanh nghiệp, self-employed, và đầu tư, để chúng mình không trở thành nô lệ của đồng tiền và phối hợp nhuần nhuyễn giữa 4 loại này để có một thu nhập ổn định. (3) Mình cũng biết ơn khi được sống ở nước ngoài để mình có thể tiếp cận phương pháp học, chỉ có tự học, học liên tục và tranh luận mang tính không ranh giới nhưng luôn tôn trọng quan điểm của mọi người thì mới trở nê hiệu quả trong thời đại kĩ thuật số này. (4) Mình biết ơn vì mình biết rõ khái niệm khoa học của sự hạnh phúc và sự hài lòng; sự liên kết giữa khoa học, vũ trụ và tâm linh (spirituality); và nhu cầu cao hơn vượt qua cả tháp nhu cầu Maslow đó là nâng càng nhiều người lên đỉnh tháp càng tốt.
Đó là góc nhìn, câu chuyện và quan điểm của mình ❤
Em chỉ 26t thôi nhưng những gì a Trí đang chia sẻ có vẻ em hiểu và đồng cảm, ngay cả sau những lời lặp đi lặp lại đó thực sự là rất rất nhiều câu hỏi đến trống rỗng đang bao vây. Chúc anh sớm lấy lại động lực nhiệt huyết như hồi trẻ, thử những thứ mới mà mình chưa từng nghĩ hoặc chưa từng tới biết đâu sẽ thấy hồi xuân :)) keep your chin up, let's go and break a leg
Người giàu thường hay tự khó hiểu 😌 suy nghĩ của em xuất hiện ngay khi anh tự hỏi là: tại sao anh lại bắt đầu làm điều ý. Quá trình của a tạo nên anh của hiện tại. Và a nhờ trải nghiệm thực tế ấy anh đã chia sẻ lại cho thế hệ sau những điều tích cực thực tế. Never give up Bro 🤘🤘
Em cảm ơn những chia sẻ và tâm sự của anh ạ.
Em cũng từng tự hỏi mình cố gắng vì cái gì, vì ở độ tuổi đầu 20 này, đôi lúc em chỉ mong cố gắng của mình được nhìn thấy và được công nhận. Nhờ nghe anh nói thì em đã hiểu được người đầu tiên cần công nhận mình là chính mình trước đã. Có thể những người khác chỉ quan tâm tới thành tích hiện hữu ở hiện tại của mình thôi, nhưng rồi họ cũng sẽ quên đi, cũng sẽ không quan tâm đến nó bởi vì nó thực chất không quan trọng đối với họ, nhưng nó lại là điều mà mình luôn để tâm. Em nghĩ là em sẽ học cách làm điều gì đó vì nó quan trọng đối với mình trước tiên, không phải vì mong muốn sự công nhận từ người khác nữa.
Từng có thời gian em cứ suy nghĩ mãi mình sống vì điều gì, đi làm mặc đồng phục, cưới sinh con và làm việc cả đời.
Nhưng bây giờ, trải qua nhiều biến cố. Em 26t, biết ơn bản thân còn được sống, đủ sức để được đi làm nuôi bản thân và có tiền tiết kiệm, lo được cho cha mẹ ( nhỏ nhỏ thôi ạ) , có tiền đăng ký tập luyện môn thể thao, tiền để đi du lịch. Thật sự quá tuyệt vời với em.
Em rất quan tâm đến bản thân em, người khác không care hay shaming thì tuỳ mức độ mà em sẽ phản ứng lại ít nhiều và cũng là bảo vệ suy nghĩ của em không để nó tiêu cực.
Đam mê thực sự tốn tiền và tốn sức, tốn thời gian lắm á, dù em chưa có được tới giới hạn 100km như giải chạy của anh Trí. Nhưng mà em nghĩ trước mắt em cứ làm đã, để xem em còn làm được thì làm tới đâu. Nếu mà chán rồi… thì thôi! Em đã hết mình rồi. Chán rồi thì em kiếm thứ khác cho bản thân làm, giao lưu các cháu nhỏ, giao lưu bạn bè, cha mẹ, gom tiền rồi lại đi du lịch hay học thứ mới.
Hì… cuộc sống độc thân của em trước mắt là vậy
Câu hỏi của anh Trí làm em nhớ đến bài pháp thoại của Thầy Minh Niệm. Ý trong bài của Thầy là thường mọi người trong cuộc đời đặt ra các mốc đi từ A-> B, đến B rồi lại đặt tiếp đến C, đến C thấy cũng mài mại như vậy rồi đặt tiếp đến D rồi lại cũng cảm thấy như vậy, ko cảm thấy hạnh phúc hơn là mấy => Đơn giản là vì trong chặng đường từ A -> B chúng ta chỉ chăm chăm mục tiêu đến B hay C hay D mà quên mất thưởng thưởng từng giây phút trong hành trình đó, ý nghĩa và sự biết ơn trong từng giây phút, mỗi giây phút đó là hạnh phúc, mà ko cần đến B hay C mới là hạnh phúc. Thầy gọi đó là đi mà ko cần đến 😊
Cách bạn chia sẻ về bài pháp thoại của Thầy Minh Niệm khiến mình nhớ đến nhiều lần trong cuộc sống, mình cũng đã mải chạy theo những mục tiêu mà quên mất giá trị của từng khoảnh khắc hiện tại. Đúng là chúng ta thường bị cuốn vào đích đến mà không nhận ra rằng hành trình mới chính là điều đáng trân quý. Thật sự, "đi mà không cần đến" là một cách sống đầy ý nghĩa và giúp mình biết ơn những điều nhỏ bé, giản dị mỗi ngày. Cảm ơn bạn đã nhắc nhở mình về điều này!
Theo em góc nhìn của em, chạy là bản năng của con người. Chạy để có một nhịp tim tốt, 1 nhịp tim ổn sẽ có một nhịp sống bình quân, điềm tĩnh, hạnh phúc, không dao động quá mức. Một đời sống như vậy chẳng phải là rất khó đạt được hay sao, hơn nữa những giá trị mà anh mang lại cho cộng đồng, cho thế hệ trẻ thật đáng trân quý. Anh gieo hạt giống mà chẳng màng quả ăn. Đâu phải ai cũng làm được như anh. Em thầm nghĩ liệu rằng tất cả những giá trị mà anh trao đi,những ý tưởng video đều có được từ những suy nghĩ trong quá trình chạy, được nhào nặn cùng với những trải nghiệm và kiến thức của anh đã có. Vậy phải chăng Chạy chính là một chất nước xúc tác diệu kỳ để anh có một cuộc sống tuyệt vời, đáng mơ ước của bao người hay sao. Luôn dành cho anh Big Respect! làm người bình thường thôi anh, đừng lên top làm chi. hihi
Mình thích kiểu tâm sự thế này của Trí, nó real, nó authentic. Mình năm nay cũng qua 40, cũng hay thường đặt ra những câu hỏi lớn như vậy. Trẻ mình không có nhiều nỗ lực nên bây giờ kinh tế cũng chưa ổn định. May mắn là mình được định cư bên Mỹ nên cũng không lo lắng nhiều. Dạo này mình thấy Trí có vẻ mỏi mệt, có những bài videos không nhiều năng lượng và tích cực như trước (mình thích kiểu thật này hơn). Phải chăng mình tự dán nhãn cho bản thân như là “mình là người thành công” “mình là người hiểu nhiều” ..v.v nên những dán nhãn này tạo áp lực ngầm trong mình. Hy vọng nếu kiếm được câu trả lời Trí sẽ chia sẻ với mọi người. Chúc Trí mạnh khỏe và có một cuộc chạy tốt đẹp. Mình có anh Trai bên Pháp, nếu muốn mình có thể hỏi anh mình dẫn Trí đi tham quan bên đó
Một vài người cũng mong được như bạn đó. Mình ko biết b định cư ntn nhưng mình nghĩ b cũng nỗ lực để đạt được điều đó
@@sangthai6553 mình cùng gia đình qua đây lâu rồi. Mình qua đây là đi theo gia đình mình không có đóng góp gì cả 😹
@@capman13 cám ơn bạn!
Mấy ngày sau race, nếu vợ chồng mình cần gợi ý hay hỗ trợ gì từ các "thổ địa" mình sẽ hú lên! Hihi
@@hacthaybachthay ok Trí
@@sangthai6553 Mình theo định cư với gia đình khi mình 16t nên mình không có đóng góp hay cố gắng gì hết bạn ơi. Mình may mắn thôi
trên đời này có 2 kiểu mơ hồ, mơ hồ vì không thành công, không biết đích đến của mình ở đâu, kiểu còn lại là mơ hồ vì... thành công. Sau khi thành công r ta thường ở trạng thái lơ lửng: "mình sẽ làm gì tiếp theo? cái gì dành cho mình. Mình đã thành công rồi, nỗ lực vì điều gì?"
Em chuẩn bị sẵn tinh thần hết cho cả đời e r ý. Khi em ổn định cs như a Trí 40t em sẽ nghiên cứu, tìm hiểu về thế giới, vũ trụ này và làm những việc không bị vướng hồng trần. Sau này mà ngỏm thì chỉ coi đó là 1 của cuộc sống, em đón nhận nó không sợ cái chết nữa.Tất nhiên, trc đó em phải sống có ý nghĩa để sau này không hối hận.
Lâu lâu mỗi người đều rơi vào trạng thái đó. Nhưng sau đó, mình vẫn sẽ tận hưởng những điều đó trọn vẹn. Cứ ngày qua ngày như vậy. Giống như vũ trụ có những biến cố rồi quay lại với tĩnh lặng vậy.
Cá nhân e nghĩ đã là nỗ lực thì phấn đấu làm cái gì đó mới hơn, tốt hơn phiên bản cũ. Học giỏi cấp 2 để nỗ lực đậu cấp 3, nỗ lực học giỏi cấp 3 để đậu vào đại học, nỗ lực học giỏi ỏ giảng đường để có học bổng hoặc kinh nghiệm, nỗ lực đi làm để kiếm thật nhiều tiền và hạnh phúc.
E rất ngưỡng mộ tài năng, sự nghiệp và tinh thần cầu tiến của a quéo. A có nói who care, i care. E sẽ nói fan của a care. Mong a quéo ra nhiều video hơn nữa trên chặng hành trình của a
Hello a Trí, em là Quỳnh Anh, học viên nhóm 8 khóa AYP 156 ạ :). Lâu nay e vẫn dõi theo kênh của anh nhưng đây là lần đầu comment. Vì em khá đồng cảm với những trăn trở anh chia sẻ trong video này. Comment hơi dài nhưng mong anh sẽ đọc hết ạ :).
Trước tiên em muốn cảm ơn anh vì những chia sẻ chân thật và đa chiều về nhiều khía cạnh trong cuộc sống. Em học được rất nhiều từ anh, và em tin là không chỉ em mà còn nhiều bạn nữa trưởng thành hơn, hiểu biết hơn nhờ sự dẫn dắt của anh. Thế giới này trở nên tốt đẹp hơn vì những điều anh làm, và những điều đó sẽ trở thành "di sản" của anh. You are, and you always will making a HUGE impact :).
Em cũng trăn trở với những câu hỏi "Mình tiến về phía trước vì điều gi?" trong vòng vài năm trở lại đây. Và em muốn chia sẻ 1 góc nhìn khác mà e có được gần đây. Đó là cuộc sống giống như 1 cuộc chơi, nhưng ko phải trò chơi mà là 1 cuộc dạo chơi ạ. Không có sự thắng thua, đúng sai. Mình có thể chạy khi mình thấy hứng khởi, đi từ tốn khi mình thấy thong dong, nghỉ ngơi khi mình thấy mệt. Và tận hưởng trọn vẹn mọi khoảnh khắc, mọi cung bậc. Đi vài bước có thể dừng lại ngắm mấy bạn vẹt sặc sỡ. Đi vài bước nữa có thể sà vào hít hà 1 bụi hoa dại. Mình vẫn sẽ tới nơi cần tới, và gặp những người mình cần gặp, ở đúng thời điểm. Và trên chặng hành trình đó, em nghĩ nếu mình nhìn cuộc sống như thế thì mình có thể tận hưởng trọn vẹn hơn ạ.
Còn về background tại sao e lại trăn trở những câu hỏi đó. Em có kiến thức, kỹ năng, có 1 công việc lương cao, mua được nhà, được xe. Em có 1 gia đình vô cùng yêu thương em. Em có sự nỗ lực, sự nghiêm túc, cũng như sự linh hoạt. Em có tất cả những "điều kiện cần" để cảm thấy hạnh phúc. Nhưng đa phần em thấy sợ, sợ mình ko đủ giỏi, sợ mình ko đủ tốt để xứng đáng với những điều mình đang có. Khi sợ hãi, bất an, hoang mang thì e sẽ trì hoãn, rồi lại lao đầu vào làm bù để xong việc. Rồi khi làm được những điều em đặt ra, thậm chí là được công ty khen thưởng 15% mức lương, tăng lương nhiều lần, e chỉ thấy vui 1 chút rồi lại thấy trống rỗng. Và đôi khi em tự hỏi cuộc đời mình chỉ là những ngày làm từ cái to-do list này sang to-do list khác ư? Nhất là từ khi em sinh em bé giữa năm 2023, là giai đoạn e không biết mình là ai, khi mình ko đi làm ko đi học, khi mình ko phải 1 nhân viên, 1 sinh viên, rồi bỏ đi cả vai trò 1 người mẹ, 1 người vợ, 1 người con, thì mình là ai? Điều gì khiến mình muốn thức dậy mỗi ngày? Từ đó đến nay e đã nỗ lực rất nhiều để tìm câu trả lời, và em chỉ thấy ánh sáng cuối đường hầm khi em quay vào trong. Em đối thoại với mình và dần dần hiểu mình hơn, thương mình hơn, dịu dàng với mình hơn, cho mình thấy rằng mình luôn xứng đáng, cho mình thấy rằng mình luôn được yêu thương. Em khóc rất rất nhiều, vì việc đối thoại với những phần "xấu xí" của mình, chuyển hóa những nhận thức cũ, niềm tin cũ, danh tính cũ không dễ dàng. Nhưng khi em dần tìm được những câu trả lời chân thật với mình, em cảm thấy đủ đầy và trọn vẹn.
Em hy vọng là 1 lúc nào đó anh cũng sẽ tìm được câu trả lời chân thật với mình. 1 câu trả lời trọn vẹn chứ ko chỉ là câu trả lời tạm thời ạ. Và em tin là thời điểm đó sẽ đến, khi anh chạm vào sự thật, và cảm thấy hạnh phúc. Seek and you shall find :)
Anh đã đọc hết nhe!
Anh hi vọng là phần chia sẻ này cũng sẽ giúp em tự hiểu mình sâu sắc hơn.
Nếu theo những gì em được biết thì anh Trí đã đang bước vào chặng 2 của tỉnh thức đó là đặt câu hỏi về ý nghĩa cuộc đời này.thay vì 40 năm qua cũng như bao con người đi tìm hạnh phúc vào những mục tiêu và ước muốn vật chất và hình thức bên ngoài.Thứ hạnh phúc mà khi có được nó sẽ rất chóng vánh trôi đi và sau đó lại rơi vào trạng thái chán trường, trống rỗng, vô định. Anh bắt đầu đặt câu hỏi tức là a đang dần trên con đường đi tìm chân phúc ở bên trong mình chứ không phải tìm nó ở bên ngoài kia nữa. Chúc anh Trí sớm tìm ra chân phúc và cảm thấy hạnh phúc với tất cả những điều nhỏ bé nhất đang hiện hữu trong cuộc đời❤
Giai đoạn tiếp theo sẽ là gì hả b ơi. Với lại cho mình hỏi là b tham khảo sách hay b tự nghĩ ra v thôi
Những thứ như này còn hay hơn rất rất nhiều so với những bài giảng, đơn giản chỉ là 1 2 góc nhìn 1 2 câu chuyện nho nhỏ, nhưng nó rất thật.
Hạnh phúc là 1 quá trình, anh đã đạt đc những ji điều đó sẽ ko quan trọng bằng cái cách anh cảm nhận đc sự hạnh phúc trong suốt quá trình anh đã nỗ lực để có những thứ tạm gọi là thành tựu hiện hay. chuc anh luôn khỏe và luôn giàu năng lượng, hãy luôn sống Bây Giờ & Ở Đây anh nhé. em mãi là fan cứng của anh và team.
Mình đồng ý hoàn toàn với bạn, hạnh phúc thực sự nằm ở hành trình chứ không chỉ là đích đến. Cảm giác được cố gắng, được trải nghiệm và trưởng thành trong suốt quá trình mới là điều đáng quý nhất.
Mình cũng rất ngưỡng mộ sự lạc quan và năng lượng tích cực của bạn. Câu nói "sống Bây Giờ & Ở Đây" thực sự rất ý nghĩa. Nó nhắc nhở chúng ta trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại và tận hưởng cuộc sống một cách trọn vẹn.
Anh Trí... cảm ơn anh đã chia sẽ những trăn trở và một chút chênh vênh vô định của mình, mặc dù em biết đó chỉ là một khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống của anh khi bản thân anh đôi khi cảm thấy đánh mất đi động lực và ý nghĩa trong hành trình giấc mơ của riêng mình. Nhưng anh biết không. Anh không "chạy" chỉ vì bản thân anh mà anh còn chạy vì đam mê vì lí tưởng của anh vì gia đình vì mọi người. Kể cả ít nhất là tụi em. Tụi em thật sự cần anh, xã hội cần anh những bạn trẻ chênh vênh, trăn trở loay hoay cũng rất cần anh. Vì thế khi vô định hay trống trải và đánh mất đi động lực. Hãy cứ 'chạy"anh nhé khi nào quéo quá hẳn bỏ. Hãy sống như anh đã đang rực rỡ và cống hiến anh nhé. tụi em và mọi người luôn dõi theo và ủng hộ. Chúc thầy Quéo đẹp trai luôn phong độ mãi giữ được nhan sắc của mình. Chúc anh mọi điều tốt đẹp nhất à nhớ giực giải về khoe tụi em anh nhé❤🔥Một lần nữa chúc anh bình an.
Cám ơn lời nhắn nhủ và chia sẻ của em... "Chạy" thôi
Em thích video này của anh quá. Rất tự nhiên và chân thực. Em đã từng đọc trong một cuốn sách có nội dung đại loại rằng: "ai cũng nghĩ mình đặc biệt, nhưng thật ra, bạn chẳng đặc biệt lắm đâu..." Điều này đã giúp bản ngã của em nhỏ đi, và đưa mình trở lại tâm thế như một đứa trẻ luôn học hỏi và khám phá mọi thứ với sự tò mò vô tận. Bởi "thành công là một hành trình, không phải là đích đến" anh nhỉ. Và trải qua nhiều chuyện, em thấy mình sẽ hối hận về những điều mình chưa làm hơn là những gì mình đã làm nhưng thất bại. Cảm ơn và chúc anh có nhiều sức khỏe, sự bình an
Cảm ơn Anh Quéo , ngày em còn ngồi ở ghế nhà trường đến buổi dạy đầu tiên của anh và đứng lên phát biểu trước đám đông với câu trả lời "Khi xã hội còn nhiều hạn chế chưa phát triển thì đó là cơ hội lớn cho người trẻ" . Lúc ấy cứ ngỡ mình giỏi giang kèm theo may mắn mỉm cười với em những thành công đầu đời cứ liên tiếp kéo đến khiến cho em tự cao và rồi điều gì đến cũng đến sóng gió cũng dồn dập nhập hội thế là sau chuỗi ngày bão tố em nhận ra mình rất nhỏ bé với thế giới này . Cảm ơn anh vì những tâm sự về đời mình và sự đúc kết tạm nhưng lại khá sâu sắc chỉ cần mình tốt hơn mỗi ngày là được , sống một cuộc đời đáng sống . Chúc Anh và Gia đình luôn có nhiều sức khỏe
Mình rất ít comment dạo , nhưng topic này khá hay cho mình tại thời điểm hiện tại, lý do vì mình hiện tại cuối 2x, chuẩn bị qua đầu 3x
Những mục tiêu để đạt được đối với mình rất nhiều vì hiện tại cũng chỉ mới đạt được 1 ít achievement thôi
Vẫn rất nhiều cái mình muốn đạt được, muốn lấy đc và cần rất nhiều quyết tâm và nổ lực
Nhưng video này làm mình có thêm năng lượng để 10 năm sau, mình sẽ đạt được gần hết checklist mục tiêu và đạt được cảm giác satisfy/ freedom trong cuộc sống, hãnh diện vì đã nổ lực không ngừng
Trước xem anh từ hồi còn xưng hô là anh- các bạn. Giờ a thay đổi nhiều rồi nhưng giá trị đó vẫn giúp e rất nhiều ạ. Khoảng thời gian đó anh đã giúp em thay đổi tư duy bản thân nhiều lắm anh ạ!
Theo quan điểm của em đơn giản là liên tục cần có mục tiêu mới nối tiếp, mục đích để hướng tới, nếu không sẽ trở nên vô định, mất mục đích và phương hướng. Có gì đó để phấn đấu thì mọi việc làm nó sẽ có ý nghĩa.
Có lẽ chạy chỉ để chạy anh ạ. Như trong chương"Đi để mà đi" trong "Đường xưa mây trắng". Và trong khi chạy anh có thể cảm nhận được những cảm xúc, những suy nghĩ và những cảm giác mà anh trải qua. Nó lên rồi xuống. Khi dâng trào khi bình lặng, khi hạnh phúc rồi buồn bã... Tất cả đều thay đổi và biến chuyển ko có gì là cố định. Lúc đó anh có thể nhận ra sự "vô thường" của thân và tâm. Và khổ đau, bất an, trầm cảm...đều "vô thường"! ❤
Anh Trí ạ. Lúc xem vd này em đang ở tuổi 18 em xuất hiện những câu hỏi này từ năm 15-16 tuổi. Nhưng đến h vẫn mông lung, hơn cái em bình tĩnh hơn. Khi xem đến khúc khi anh ngập ngừng với những buổi cảm trên nét mặt của anh. Em đã thật sự chững lại và tự coi mình là thước đo cho những đã qua. Thật cảm ơn anh nhiều vì sự chân thật ấy
Cảm ơn anh Quéo, dù hiện tại em mới 23 thoi nhưng nghe 1 người anh 40 tâm sự thì... Cũng có nhiều thứ ở tuổi 20 như em học hỏi, suy ngẫm để chuẩn bị cho mình
duyên tới thì đón nhận thông điệp hen
#admin
Động lực để mình bước tiếp chính là ko biết tương lai có chuyện gì xảy ra dù cho mình có sự chuẩn bị như thế nào đi nữa...đó là điều tuyệt vời của vũ trụ
Cảm ơn anh Trí đã cho em thêm 1 khía cạnh nữa tâm trí. Bản thân em còn xa lắm mới đạt tới cái mốc đang ổn của anh. Và em cũng tự vấn bản thân rất nhiều, cũng thấy chơi vơi rất nhiều. Cảm ơn anh.
Anh Trí...Bạn em có nói cho em 1 ước mơ " Ước gì tao có thể chạy bộ như những người bình thường, thậm chí chỉ cần đc đi bộ..." Vì khi sinh ra đã không may mắn, không có đôi chân bình thường như những người bình thường...
Chúng ta thường nghĩ rằng khi chúng ta có những thứ ta muốn thì sẽ có hạnh phúc, nhưng khi có ta lại đi kiếm tìm thức khác tốt hơn mà ko bao giờ có điểm dừng, chung ta bị đánh lừa bởi trò chơi hạnh phúc mà bỏ quên thực tại ngay đây, có người cứ đắm chìm như vậy đến khi chết, ít người cảm thấy có gì đó sai sai, tôi có tất cả mọi thứ nhưng sao nữa ? Tại sao tôi ko cảm thấy trọn ven ? Hay từ đầu chúng ta đã lầm tưởng về hạnh phúc?
A Quéo đang trên con đường đi tìm câu trả lời nhân sinh quan trọng nhất, câu hỏi cần có trong kiếp người . A Trí Quéo có thể x các clip trăng đen của anh Johnny Trí Nguyễn nghen, video về Hạnh phúc với 6 chặng tỉnh thức í. Mong rằng a xem được cmg này❤
Em cũng xem vid 1 lúc tản mạn, xong lại cũng nhớ em từng hỏi nyc: "anh sống vì điều gì...?"
Em cũng hay tự hỏi em ở mỗi giai đoạn, em sống vì điều gì? cố gắng vì điều gì...
May quá, em cố gắng duy trì việc việc luyện hằng ngày để tự đối thoại với chính mình và trả lời cho câu hỏi trên
Có lẽ, tới thời điểm này, ở vị trí này có những câu hỏi như vậy là một điều thường tình, hiển nhiên. Em nghĩ cứ rộng lòng, vững niềm tin, háo hức để đón chờ một phiên bản tiếp theo, trong chặng hành trình tiếp theo thôi ạ. Chúc thầy tiếp tục rực rỡ sống 1 cuộc đời đáng sống với chính thầy nha ❤️🔥
Em luôn có suy nghĩ lúc mình thành công rồi sẽ giúp thật nhiều người hoàn thành được ước mơ của họ. Hay đơn giản là giúp cuộc sống của những người không may nào đó trở nên hạnh phúc hơn. Em luôn nghĩ bản thân mình sống cuộc đời cho là trăm năm đi nhưng giá trị mình cho đi có thể thay đổi được cuộc đời của nhiều người
Hồi trước mỗi lần thấy anh Trí ảo tưởng nhan sắc thì em biết là anh cố tình pha trò. nhưng gần đây xem clip mỗi lần anh nói về nhan sắc thì em thấy anh đẹp thiệt. có điều gì đó rất bình an khi anh chia sẽ. cảm ơn anh vì em học free từ anh cũng khá nhiều 😅❤😂
Dính "tuyệt kỹ ám thị" của ta rồi hahaha
Nhiều khi em cũng hay đặt câu hỏi mình làm việc ABC XYZ rốt cuộc là vì điều gì... Một câu hỏi hướng mình vào nội tại bản thân mình, câu hỏi này rất quan trọng. Em chúc anh Trí enjoy thật nhiều trong giải chạy sắp tới.
Những lúc chênh vênh như vậy em sẽ xem lại phim Soul. Ý nghĩa của cuộc sống đơn giản chỉ là sống trọn vẹn từng ngày thôi. Và việc đôi lúc mình có những cảm giác khủng hoảng hiện sinh như vậy thực ra là đặc quyền của những người có privilledge, nên mình cố gắng biết ơn cuộc sống và những người bên cạnh khi còn có thế
mùa hè lần này mình cũng có trải qua existential crisis. vẫn làm việc bình thường, nhưng dần ko còn cảm thấy thích thú, câu hỏi "tại sao mình làm điều này" ngày càng lớn. xong vô tình thấy trên mạng đề xuất xem phim Soul khi cảm thấy lạc lõng trong cuộc sống. Mình cũng tranh thủ xem, và thực sự rất ấn tượng về cách Pixar truyền tải thông điệp sâu sắc một cách vô cùng dễ thương. Cuối cùng thì cũng không ai biết được ý nghĩa cuộc sống là gì, chỉ có là sống và cảm nhận trọn vẹn từng ngày thui
Như trong đạo phật có nói về vạn pháp, mỗi ng sẽ có 1 con đường or hoàn cảnh (pháp) để cuối cùng là thấy rõ m hơn, thấy rõ là m chẳng là gì cả, tất cả chỉ là bản ngã của m đang cố gắng định nghĩa cho m một khái niệm, chức danh.. Bản thân e cũng chưa đạt được thành tựu j như a Quéo, nhưng cũng may mắn tìm được bản thân (k có cái mình nào cả) khi trải qua đau khổ cùng cực (e bị khủng hoảng hiện sinh nên cứ overthinking hoài, tới lúc mệt quá k nghĩ nữa thì tự nhiện người e bừng sáng, mà cứ lúc nào có suy nghĩ xen vào là ng lại tối dần đi, kiểu được chứng ngộ ấy, từ đấy là những câu hỏi hiện sinh của e tan biến hết). Hiện tại thì e chỉ tập trung sống trọn vẹn với những j quanh mình, và dùng cơ thể này làm công cụ để trải nghiệm thôi, kiểu sống hết mình nhưng k phải cố gắng để hết mình mà là m làm nó 1 cách tự nhiên ấy ạ. Còn m đi tới đâu, xa gần cỡ nào e cũng chẳng quan tâm mấy nữa, chỉ là quan sát ngắm nhìn mọi thứ vận hành khi m đang trọn vẹn thôi. E xin chia sẻ trải nghiệm của riêng e như vậy. Chúc a luôn vui vẻ trên hành trình phía trước ạ 😊
Nhiều việc mình cố đạt được ... rốt cuộc thấy hài lòng với bản thân, thấy vui đã là tuyệt vời rồi 🤩
Cảm ơn thầy đã chia sẻ. Em cũng là người yeu thích chạy bộ race 42km. Bỗng em cũng có suy nghĩ và cảm giác lưng chừng như thế cũng lâu r. " Tại sao lại chạy". Nghe thầy chia sẻ xong em cũng đã hiểu thêm về cái noi bản thân mình thấy tuyệt vời là okay, để đến khi nhắm mắt ko còn gì hối tiếc, một cuộc sống ý nghĩa
cảm ơn anh
Đôi khi khó khăn, nhưng sự sung sướng là khi còn mục tiêu, còn quyết tâm để theo đuổi, là trong quá trình chiến đấu chứ không phải lúc đạt mục tiêu. Cảm giác vô vị và lưng chừng là cảm giác của người đã đạt được những thứ mong muốn, và cảm giác mãn nguyện cũng chỉ kéo dài thoáng qua, và rồi mình lại tự hỏi giờ làm gì tiếp.
Nhiều lần mình mơ ước, mong mỏi đến ngày thực hiện được mục tiêu gì đó, nhưng khi làm được rồi thì cảm giác vui mừng sung sướng cũng chỉ thoáng chốc. Nên là còn mục tiêu để cố gắng thì cuộc đời bớt đi sự chơi vơi nhàm chán.
Và như anh nói, thì cuộc đời mỗi người, mình sống cho mình chứ không phải sống để khoe khoang hay cho người khác phải thấy, phải để ý. Vì trên hết, thành bại khó khăn hay mừng rõ thì bản thân mình và người hiểu rõ và tự hào. 😊
Vì mình là 1 sự sống hoàn hảo và tuyệt vời ❤❤ love you
Câu trả lời của anh rất hay ở phút 18, mình cố gắng để xem bản thân mình sẽ ntn trong tương lai
Cho dù anh Trí có nhảy điệu gì đi chăng nữa, thì tới cuối con đường cũng chỉ có Sáng Tạo mà thôi, trong giải chạy có thể anh không được giải Nhất, nhưng người được giải Nhất có được những gì anh cũng đã biết rồi nó có bao nhiêu đó đó. Chỉ có Sáng Tạo là không có giới hạn
"Chúng ta không sống trong hiện tại bởi tâm trí chúng ta thường mơ tưởng đến một điều gì đó quan trọng hơn, hạnh phúc hơn ở tương lai."
Hay quá, vừa coi clip mới của anh Khương về cách làm việc với sếp, xong sang coi anh Trí tâm sự. Perfect cho 1 ngày thứ 2 nhiều xáo trộn
năng suất thật :))))
#admin
Hãy là người Vô Sự.
Chiến thắng chính mình là chiến thắng vĩ đại nhất.
Cảm ơn bạn đã chia sẻ, chúc cho những buổi chạy tiếp theo vẫn luôn có nhiều điều thú vị
Các đỉnh núi và các bài hoc đã được học ở kiếp sống này mỗ thứ đều là thoáng qua như hoa nở sớm rồi sẽ tàn. Đã đến lúc mọi thứ bên ngoài không còn điều gì làm con người ta chinh phuc,hãy quay về bên "Trong". Sreach inside yourself.
Nghe câu chuyện của anh em nhận ra mình cần nhiều điều thiếu xót, cảm ơn anh ạ
Với tư cách của một người còn khá trẻ và non và xanh với cuộc đời này thì em xin phép ngồi một góc lắng nghe anh Trí và không bình luận điều gì, nhưng mà trên hết khi nghe anh Trí còn nhận bản thân mình còn trong mình mức lưng chừng nào đó, thì em biết mình nên cố gắng gấp nhiều lần hơn nữa :D
em nghĩ a Trí sắp tới giai đoạn tìm người kế thừa y bát rồi. Hoạt động trong lĩnh vực giáo dục không còn điều gì tuyệt với hơn việc tìm dc môn sinh đắc ý nhất và từng bước đào tạo thành một người vượt qua mình. Sẽ là một chương mới đầy tuyệt vời hơn cả chính mình giành dc huy chương
Tất cả mọi thứ đều vô nghĩa. Bản thân chúng ta là người cho nó một ý nghĩa nào đó. Thế nào là tốt, xấu, thế nào là cao cả, đẹp đẽ.... who care?
Quan trọng nhất có lẽ đơn giản là làm những điều vô nghĩa mà tự mình cảm thấy vui.
Hay quá, 1 video mình có cùng cảm xúc! Cứ cố gắng nỗ lực. Và hãy tò mò xem nỗ lực tới đâu
Chạy vì bản thân mình thôi anh.
Chạy vì sức khỏe bản thân, và nhìn thấy cái mạnh khỏe của cơ thể mình nó đi cùng với mình trong cuộc đời.
Chạy vì niềm vui, vui vì có đồng đội theo cùng mình trong những cuộc Race.
Chạy để sự gắn kết với thiên nhiên, núi rừng, tìm điểm cân bằng trong cuộc sống bon chen.
Cá nhân em thấy chạy bộ nó cũng giống như việc học, mình cứ tích lũy mileage cũng như là gom góp những cái kiến thức để mình có những cái hiểu biết rộng hơn về thế giới này, và chạy bộ để cảm nhận và tìm hiểu cơ thể vật lý (cũng là một thế giới rộng lớn ở ngay bên trong mình). Chạy bộ hay thể dục thể thao liên tục trong 1 thời gian dài cũng tương đương bài tập về nhà mình cần làm để hiểu rõ hơn về cơ thể mình, khả năng của nó, sự kết nối của cơ thể vật chất với đời sống tinh thần.
CẢ đời này chúng ta sẽ đi tìm ta là ai và ta sống vì điều gì, nhưng đáp án sẽ chẳng bao giờ thỏa đáng, vì mỗi 1 thời điểm năng lực và trí tuệ chúng ta sẽ khác nhau, chúng ta sẽ có những mong muốn khác nhau. Đời là bể khổ, hết khổ thì hết đời :D
E chúc anh Trí có trải nghiệm trọn vẹn tại giải chạy sắp tới nhé. Cái vid của a đã nhắc e tiếp tục tự soi chiếu mình để có định hướng bước tiếp trong cuộc đời này :))
e cũng 36 tuổi công việc ổn định, về cuộc sống chắc cũng k phải nghĩ nhiều nhưng nó cứ vậy mãi nhiều lúc nghĩ cũng nhàm chán nhưng để thoát khỏi cái ổn định đấy thì phải cày cuốc, thức đêm thức hôm, sức khỏe sẽ đi xuống, thời gian cho con cái cũng ít đi nên nhiều lúc nghĩ kệ cứ thế này lại tốt hơn, cuộc sống k phải lúc nào cũng vùi đầu vào việc còn nhiều thứ khác ý nghĩa hơn đằng sau nó :D
Tâm trí không thể nằm yên, chúng thích phán xét, thích đánh giá. Chúng cần có mục tiêu, làm gì để được gì....Con tim thì không, nó chỉ đơn giản là muốn. Đi theo lý trí thì có khả năng sai đường, trượt mục tiêu rất cao vì những tính toán của mình không thể khớp với mọi cái xảy ra xung quanh. Đi theo con tim thì chỉ đơn giản là bạn hết ga hết số với nó và có một điều chắc chắn rằng sẽ không có sự hối tiếc.
Mong chu tiep tuc lam nua va lam nhieu chuong trinh nhu the nay doi voi ban than em tuy chu ko day dieu gi nhung vo Thuc nhung cau noi cua chu lam em suy tu va suy nghi va nay ra nhieu cau tra loi ma bao Lau nay Chua nghi ra DC cau cuoi mong chu va gia dinh luon luon duoc nhieu suc khoe va luon thang cong trong moi viec
Em đã rất xúc động khi xem clip tâm sự này của anh Trí, xúc động vì sự nghiêm túc theo đuổi một ước mơ và những trải nghiệm những nổ lực mà anh đã trải qua trong những năm qua để có thể gọi là đã đạt được ước mơ của mình cả về cuộc sống và trong việc chạy. Để bản thân em có được góc nhìn mới rằng: việc lưng chừng trong cuộc sống là điều không thể tránh khỏi dù ở độ tuổi nào, ở độ tuổi trước 30 lưng chừng vì tìm kiếm con đường của mình, nhưng anh Trí 41 tuổi vẫn lưng chừng vì đạt được ước mơ rồi mình sẽ làm gì tiếp theo. Vẫn băn khoăn suy nghĩ, nhưng em nghĩ bằng những trải nghiệm và kinh nghiệm của mình để đạt được ước mơ đầu tiên, anh Trí sẽ có câu trả lời thực sự cho mình trong lần lưng chừng lần này chứ không phải là câu trả lời tạm nữa ạ. Và em cũng có những góc nhìn mới là: đích đến của cuộc sống không phải là mình kiếm ra được bao nhiêu tiền mà là cuộc hành trình hiểu và khám phá ra giới hạn của chính bản thân mình. Dù là lưng chừng ở độ tuổi nào thì đó là khoảng khắc lời nhắc nhở cho chính mình rằng đã đến lúc mình thay đổi một điều gì đó và khám phá ra một điều gì đó mới của mình. Và điều cuối cùng là đừng quên tự hào về hành trình khám phá cuộc đời của mình và nổ lực mỗi ngày, thay vì chỉ biết tủi thân vì thấy hào quang của người khác. Đây là những suy nghĩ của em sau khi xem clip này của anh Trí, cảm ơn anh Trí rất nhiều ạ!
Mình hoàn toàn đồng cảm với những cảm xúc của bạn.
Mình cũng từng có những lúc cảm thấy lạc lối và không biết mình đang đi đâu. Nhưng sau khi đọc những dòng chia sẻ của bạn, mình lại có thêm động lực để tiếp tục khám phá bản thân. Mình đặc biệt ấn tượng với suy nghĩ của bạn về việc "lưng chừng" trong cuộc sống. Đúng vậy, việc không ngừng đặt ra những câu hỏi và tìm kiếm những thử thách mới là điều làm cho cuộc sống trở nên thú vị hơn.
Bạn có thể chia sẻ thêm về những điều bạn đã học được từ anh Trí không?
Chia sẻ hay và gần gũi và dễ thương lắm ah.
Nghe anh chia sẽ cảm xúc của mình, em chợt nhớ đến mẫu chuyện trích trong sách " Nhà giả kim " về người cha được thiên thần cho xem câu thơ của người con trai đi lính, mà sau này được đời đời truyền tụng. Có ai quan tâm lời anh nói hay có ai nhớ điều anh làm. Nhưng em tin ngày nào đó, sẽ có người trích dẫn câu nói của anh và kể điều anh từng làm. Em chúc anh luôn bình an.
Cuộc sống là vậy, từ từ rồi mình sẽ chấp nhận, cuộc đời của chúng ta chỉ thế mà thôi, sẽ đến lúc mình cảm nhận giây phút sắp xa rời thế gian này. Do anh chưa tập trung vô chấp nhận cuộc đời chỉ có thế, vẫn nuôi dưỡng tâm trí và thể xác bằng mục tiêu lớn lao. Khi không còn gì hấp dẫn, anh sẽ có cảm giác lưng chừng như bây giờ. Em đoán như thế, không biết đúng dc chút xíu nào không.
Bản thân e thì chỉ mới là 1 bạn vừa mới đi làm được 5-6 năm. Cũng chỉ đang ở mức senior trong công ty. E chưa thể nói mình cảm nhận được những gì a đang suy nghĩ khi e còn cách quá xa với anh. Nhưng e nghĩ mình có thể hiểu được nó. Và e xin chia sẻ về câu chuyện "nỗ lực vì điều gì?" của em.
E và bạn gái đã bên nhau được hơn mười năm. Cả hai cùng lớn lên trong một gia đình tầm trung, không quá khá giả. Em còn nhớ những ngày khi còn đi học tụi em đã để dành cả tháng chỉ vì 1 buổi có đủ tiền đi chơi Noel. Tới khi e lên đại học tụi e đi du lịch ở 1 cái hotel rẻ tiền tại Vũng Tàu. Tới khi e đi làm dc 1 năm, rồi 2 năm, 3 năm... Mỗi năm tụi e lại cùng nhau thực hiện những chuyến du lịch xa hơn, ở những nơi xịn hơn. Rồi tụi em ở hotel 3 sao, ăn ở các nhà hàng sang trọng hơn. Rồi 1 ngày e đứng trên ban công ở 1 resort sang trọng tại Phú Quốc, nhìn ra biển và suy nghĩ về tất cả những gì đã qua. Đứng tại nơi mà khi nhỏ e chưa từng nghĩ rằng mình có thể bước vào. Em cảm thấy thật sự hạnh phúc và cảm thấy xứng đáng với những gì mình đã cố gắng. Nếu như hỏi "who care?" => So, nobody care, I know but ... yes, I care.
Rồi 1 ngày đẹp trời nọ, bạn gái e bảo startup, tụi e lên 1 cái plan rất chi tiết, và rồi từ 1 couple 1 năm đi du lịch 3 lần. Nướng gần như mọi thu nhập vào các chuyến đi đó. Trở thành 1 couple cả năm không đi 1 lần và dồn hết tiền vào startup này. Tương tự như trên, "who care?".. hummm... yes, I dont f*** care about nobody care, because I care.
Nếu so với chi phí của những chuyến đi của em, e tin nó rất nhỏ so với nhiều người. Nếu nói về cái startup của mình, nó lại càng bé nhỏ. Nhưng em thật sự cảm thấy vui vì những điều đó. Em chưa từng so sánh thành quả của mình với ai, cũng chẳng cần ai biết về thành quả của mình. E cứ vui sống với cái hạnh phúc bé nhỏ của mình và tiếp tục cố gắng. Vì sao em cần phải quan tâm e đang ở xếp hạng 1.000 hay 900, ít nhất chỉ cần e biết e đang tham gia vào cái BXH e mong muốn tham gia. Vậy là hạnh phúc rồi.
Vẫn ngóng chờ các chia sẻ tiếp theo của anh. Cảm ơn anh.
Cám ơn bạn đã chia sẻ câu chuyện với anh Trí và mọi người nghen
#admin
@@hacthaybachthay hehe cảm ơn bạn admin.
em 40t đang ở SG, cũng chạy marathon từ 2018. xem video của anh Trí gần đây thấy kiểu midlife crisis, hơi mất phương hướng. Em rất hiểu luôn. Em đoán tiếp theo sẽ là những câu hỏi kiểu: ý nghĩa cuộc sống? tui là ai? đến thế giới này làm gì? Và sẽ sớm chạm tới con đường tâm thức,… Hóng có dịp fun run cafe giao lưu với anh. chúc anh luôn vui.
Chúc anh Trí về đích xanh tươi
Chúc anh sẽ thành công trong giải chạy tiếp theo ạ. Enjoy yourself nha anh!!!
Chúc Thầy Quéo nổ lực thành công U41 ❤
Sau cả một quá trình dài cố gắng, cái năng lượng tràn đầy động lực của những ngày đầu không còn đấy nữa, thay vào đó là những câu hỏi không biết câu trả lời, những cảm giác bâng khuâng, mông lung, vô định. Loại cảm xúc này với em thì nó là tín hiệu cho biết mình đang ở rất gần với mục tiêu, hoặc mình đã đạt được mục tiêu đó rồi. Theo như được biết thì đây là cách mà não bộ chúng ta hoạt động, nó tiết ra nhiều dopamine để làm ta hưng phấn tràn đầy năng lượng, khi đạt được mục tiêu rồi thì dopamine sẽ được điều chỉnh lại.
Việc đặt mục tiêu, một đích đến cụ thể là một điều cần thiết. Tuy nhiên, bên cạnh những mục tiêu cụ thể đó, em sẽ luôn đặt ra cho mình những mục tiêu to lớn hơn, siêu hình hơn, thứ mà mình chỉ có thể nỗ lực để đến tiến gần hơn đến đích nhưng sẽ không bao giờ chạm được đến đích, và nó cũng không có một đích đến cụ thể nào hết. Điều này với em quan trọng vì rất có thể sau này ta sẽ lại thấy mông lung vô định nhưng ta sẽ không bao giờ bị lạc lối.
Ps: Đây là một lời chia sẻ của em để nhắc nhở cho bản thân em, không phải chỉ dẫn cho ai cả. Cảm ơn anh Trí vì những cảm xúc rất chân thật.
Em rất ngưỡng mộ anh trí, mong một ngày được gặp anh
Thực sự ngưỡng mộ anh
Chúc anh Trí thành công nhé ❤🔥❤🔥❤🔥
Đồ chơi của anh Quéo xịn thế.
Em nghĩ con người ai cũng có nhu cầu được công nhận, cho dù sự công nhận ấy là từ bên ngoài, ko bền vững, ngắn ngủi trong chốc lát. Nhưng sự công nhận từ chính mình khi già ngồi nhìn lại mới thấy ngưỡng mộ mình như thế nào, ngày ấy mình thiệt là ngầu !
Tới tầm tuổi này có thể sự phát triển của mình không phải là 1 quả boom bùng lên dữ dội mà là sự phát triển nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đổi lại mình có sự cân bằng, hoà hợp hơn giữa công việc, gia đình, sở thích cá nhân...1 cuộc sống cũng chill...Nhưng mà với máu dân chơi trong mình, anh sẽ không ngừng có thêm nhiều cái mới hay ho và cảm giác này để anh trăn trở có thêm bước chuyển mình mới trong sự nghiệp của mình. Hơ, 1 cảm nhận của trò cũ chưa đủ tầm hiểu chuyện của người trưởng thành ạ =))
Chúc Anh Trí chuẩn bị thật tốt, chạy thật tốt giải tới
Em cũng hơn một lần có cảm xúc và suy nghĩ giống của anh hiện tại. Em không biết diễn tả như thế nào nhưng nó gần giống với sự bão hòa mọi thứ. Đó cũng là một điều tốt, tích cực nhưng ngược trở lại thì nó cũng là tâm thế... Sao sao đó làm ít nhiều suy giảm động lực ý chí của m... Kiểu một cảm giác bâng khuâng...
Một cảm giác bâng khuâng, chơi vơi... Của người đang bước lên đến đỉnh dốc của cđ mình. Có chút trống vắng, có chút hơi hoang mang, có chút hơi nản, hơi chững lại...
E thích những video cảm hứng này của a ạ ! Nó gần gũi và chân tình lắm ạ ! Giống cái video a nói về việc dừng là nội dung vậy á, rất là hay luônnnn
2 năm trc anh Trí làm video nói về đam mê cuối video a có nhờ mn cầu nguyện anh vượt qua giải chạy. Hai năm sau a đã chạy đến mức đạt trình độ ổn định anh chênh vênh không biết chạy tiếp như nào?
Chúc anh sẽ chinh phục được mọi mục tiêu trong chặng đường sắp tới! Cảm ơn anh!
Biết ơn anh Trí rất nhiều ❤
Chúc a Quéo hoàn thành giải chạy một cách chill nhất 🎉🎉🎉
Cảm ơn anh !
Giới hạn thật sự của mình ở đâu?Mình thực sự là ai? Mình xứng đáng với những ngày tháng ntn? Xứng đáng thực sự với điều gì trong cuộc sống này? Và nếu là mình nổ lực thì mình có làm được hay không?
Cảm ơn chia sẻ của anh Quéo
Tập thiền, sống chậm và cảm nhận mọi thứ, chúc anh có thêm 1 trải nghiệm thú vị
Trong bật cao cũng vậy. Cố gắng tối đa hết sức đc 1m65, nhích thêm dù chỉ 1cm thoi là nỗ lực rất khủng khip
A nghĩ thế nào về tháp nhu cầu của con người ko a? Đó có phải là điều đúng để một con người hướng tới ko a? Nếu đúng thì e nghĩ a đang trăn trở để bước qua một bậc thang mới .chúc a nhiều sức khoẻ.
sâu sắc quá a ơi. chúc thực hiện thành công hành trình của mình :D
Chúc anh sớm tìm ra câu chả lời
Quan điểm của em hạnh phúc đến từ những thứ đơn giản
Xem 2 video mới đây của thầy Quéo mà em muốn khóc luôn ấy
Tới đoạn cuối clip là anh tự trả lời được câu hỏi rồi đó: mua camera mới để đi chạy bộ tận hưởng cảnh đẹp ở nước Pháp. Chả phải, what next chỉ đơn giản là vậy thôi anh
Xem anh xong là cảm thấy hết buồn liền, tks u anh Quéo
Chúc a qéo lấy dc tóp bên pháp ❤❤🎉🎉