Đúng là khi mất đi một thứ gì đó thì con người ta mới biết nó quan trọng như thế nào. Cái toi của ai cũng lớn người trước mặt nhưng mọt lời cũng chẳng dám nói,thời gian cứ trôi cho tới khi không còn nhìn thấy được nữa thì cuối cũng cũng chẳng còn gì..
- Văn để được khen hay là đơn giản, nhưng văn để chạm vào lòng người như Khói thì lại là nghệ thuật. Giống như tất thảy điều bình thường khác ...
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em!
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will But I don't mind, no, I don't cry. Cause they're not you. They're not you Die a bit inside for every lie we tell ourselves I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good Die a bit inside for every lie we tell ourselves I'm fine, I'm good. I don't miss you Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi Là điều không thể Vì em đã có hành trình riêng của mình Tạm biệt em!
01.06.2019 Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là em tự nguyện và vẫn đợi anh mà, với em anh vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
7 năm rồi ta vẫn vậy vẫn chẳng thay đổi gì cả chẳng thể nào quên được hình bóng của người con gái đó ta vẫn khóc vẫn rơi nước mắt mỗi khi nhớ đến cô ấy trái tim ta vẫn yêu cô ấy rất nhiều 7 năm k biết có phải là quãng thời gian dài hay là ngắn chắc giờ người con gái đó đã có người mới hoặc thậm chí đã có giá đình rồi còn ta thì vẫn sống với quá khứ kỉ niệm của ta và người ấy ngày nhớ đêm mong sáng thức dậy ta lại lặp lại 1 câu nói lại 1 ngày nữa không có em bên cạnh lại 1 ngày nữa ta sống với hình bóng người con gái mãi mãi k thuộc về ta
Nhiều người hay vào cmt mong anh chia tay để có nhạc nghe, e rất ghét những người cmt như vậy, họ vô ý nhưng lại làm tổn thương người khác, trong tình yêu ai mà không muốn cuộc tình của mình được mọi người ủng hộ và kéo dài mãi mãi. Em không phải fan chân chính của anh nhưng thời gian trước e theo dõi em biết a và chị V yêu nhau, rất hạnh phúc.. Rồi e cũng ko hiểu chính xác có chuyện gì xảy ra nhưng hình như a và chị gặp phải vấn đề gì đó... E rất thích Cuộc yêu sau của anh... Em không mong a ra quá nhiều track thế này đâu... thật buồn.Mỗi người đều sẽ có một tình yêu đích thực của cuộc đời mình, luôn mong anh sẽ hạnh phúc
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi.......... thấm điều giản đơn nhất cũng là điều xa xôi nhất
Đối với mình, thứ đọng lại hiện tại chỉ còn là thỉnh thoảng vài dòng kí ức đẹp chợt ùa về, nó là kí ức đẹp thì không cần phải quên, cũng không cần phải đau...🧡
Yêu xa. 1 cái chạm cũng không được nói j là chở nhau đi rong ruổi khắp thành phố. Ám ảnh câu gương trái để nhìn đường gương phải để nhìn em. Chẳng pk bao giờ mới được gặp lại. Đời nghiệt ngã thật
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Nhưng em quên mất rằng việc muốn mang ạnh theo mãi... Là điều không thể... Vì anh đã có hành trình riêng của mình.
em đã nghe nhạc a đc 2 năm vì thấy hay cho đến 1 năm trước có tình yêu là sao rồi chợt vụt tắt lúc đó em mới thấm từng câu chữ. mới biết nó khó khăn như nào thật ngưỡng mộ những người có thể dứt khoát
“Chẳng ai chịu đựng nổi việc phải rời xa, Những thói quen mình từng là tất cả. Chỉ là a tự nguyện và vẫn đợi e mà, Với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa.” 27-6-2022 ngày kết thúc mối tình 892 ngày của cta. Cta đến với nhau vô điều kiện, trao nhau yêu thương những tình cảm trân thành nhất. Đối với a e là người con gái tuyệt vời nhất trong cuộc đời a mà có lẽ a sẽ ko bao giờ còn có thể gặp được ai khác thay thế được e. E đối với người khác ntn a ko cần biết, nhưng đối với a thì e luôn là người đẹp nhất trong mắt a 🥰 Phải rời xa e thực sự a rất đau, a ko hề muốn mất đi e. A ko thể chấp nhận được sự thật này😓 Nhưng ... “Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa a A chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới” Sau cùng a chỉ muốn nói là: a sẽ mãi mãi yêu em, tình yêu này sẽ ko bh thay đổi 🥰 cũng giống như bộ phim cuối cùng cta cùng nhau đi xem hôm kỷ niệm ngày đầu nch 7-5 đó là “ I love you in every universe “ 🥰
Tôi hút cần tôi chill bài bày và mơ của đen. Mỗi lần nghe bài này tôi nhớ đến lúc chill. Khi chill tôi lại tìm bài này. Cái cảm giác không bao h quên đc các bác ạ !!
1/6/2022 chia tay mối tình 4 năm do mình vô tâm quá mới ra trg nên chú tâm vào sự nghiệp mà đánh mất người thương😞😞😞. Mong các bạn trẻ cố gắng cân bằng nhé. Có những thứ mất đi khó lấy lại được lắm.
6/2015-6/2021 6 năm ngày ctay a vẫn chỉ nghe 1 bài !! Cũng như yêu e!! Nhưng thật hạnh phúc e nhé! Gương trái để nhìn đường gương phải để nhìn emmmmmmm Hạnh phúc nhé e!!
Nhớ những lần em giận anh cũng quay gương phải quay sang nhìn em... cuối cùng thì em cũng xa anh vì anh tệ quá. Không phải anh nói xạo đến bây h anh vẫn để hình em trong bóp mỗi lần lôi ra anh coi anh nhớ lại những lúc đấy những lúc anh với em vui vẻ những lần em cười bây h thì em bên ngta rồi nên anh không biết phải làm như nào nữa anh xin lỗi vì anh đã làm em khóc nhiều !
Vì phần mô tả không có lời ==>> Để đây tôi hát theo ! Đừng cmt trôi mất. "Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em
Đôi khi có những giấc mơ khiến ta muốn buông bỏ tất cả chỉ để ở lại chỉ để gặp lại em... tại sao đó chỉ là giấc mơ nhưng sau khi tỉnh dậy khi nhận ra người bên em không phải anh mà là ai khác thì lại bắt đầu lo sợ, hối hận, dằn vặt, khóc lóc lần nữa
2 năm... Giờ cũng không còn lụy gì nữa... Cũng k phải là nhớ nhung. Cũng không đau.. Nhưng khi nge bài nài của anh... Nó khó chịu lắm... Khó chịu hơn nhiều so với các tháng khác.
Lời bài hát "Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em!
5-6-2021 Cái gì đến cũng sẽ đến cái gì hết cũng sẽ hết.Nhận ra níu kéo một người mãi không thuộc về mình thì chỉ làm khổ họ và chính mình.Cảm ơn em vì thanh xuân tôi có em...
Giá như chị không xua đuổi em, giá như những lúc cãi nhau chị kh nói chán và câu chia tay không được nói ra. Giá như em mạnh mẽ hơn, giá như chị cũng cần em như vậy! #cutthui
kết thúc 2 năm yêu 1 người , k 1 chút luyến tiếc vì mình đã cố hết lòng. nhưng khi nghe lại dây dứt về mối tình 2019 dù năm đó mình cũng yêu đến chết đi sống lại
14-12 em là cốc rượu đầy có buông củng chẳng được gặp mặt để rồi xa,thân quen để rồi lạ... nhưng a vẫn cám ơn em vì một tình yêu đẹp có lẻ em củng sẻ vào nghe bài này cùng với anh,chắn chắn là vậy,anh nợ em một lời cám ơn !
Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không? Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi, kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa I talk to strangers They won’t hurt me like you did They won’t judge me like you do They won’t break me like you would They won’t cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will But I don’t mind, no, I don’t cry. Cause they’re not you. They’re not you Die a bit inside for every lie we tell ourselves I’m fine. I’m good. I’m good. I’m good Die a bit inside for every lie we tell ourselves I’m fine, I’m good. I don’t miss you Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi Là điều không thể Vì em đã có hành trình riêng của mình Tạm biệt em!
Hôm nay vô tình thấy nyc của mình up một đoạn sau đó vào xem, thật sự mình đã mất khoảng một tuần để vượt qua tất thảy cuối cùng cũng làm được. Tạm biệt!!!
Nhiều luk tự nghĩ. Sao ms đó mak nhanh v. Sao mk ko quên dk. R tại sao phải ct khi cả hai còn yêu nhau. R tất cả cũng chỉ vì cái tôi. R sau lại là do ko dám quy lại. Ko đủ dũng cảm. Nhưng cho mãi đến hiện tại đến hôm nay. Mk cảm thấy ổn, cảm thấy sắp quên dk r. Nhưng sao mk vẫn chưa mở lòng dk vs ai v. Tại sao cứ đâm đầu vào một thứ mak chắc chắn là số 0. Tại sao phải dằn vặt suy nghĩ khi coa người muốn qtaam mk. Mk lại nghĩ lại. Liệu đã quên thật hưa. R lại sợ họ tổn thương ko dám cầm lấy tay
Bài này gắn liền lúc mình với nyc quen nhau, hay hát chung bài này, giờ Khói với Mây đã quay lại nhưng không biết bao giờ mình mới có cơ hội làm lại với nyc
Nhìn họ hạnh phúc bên người khác "đau không'' - ₫au chứ :) - vậy tại sao tao cứ thấy mầy lúc nào cũng tươi cười với họ vậy ?! - tao cười vì họ đang rất hạnh phúc với lựa chọn của họ :)
Ngày mình còn yêu A hay nghe nhạc của Binz còn E nghe nhạc của khói. Sau khi chuyện m dừng lại E thấy A hay nghe nhạc của Khói zalo, fb đều là những bài hát của khói. Còn e cứ nghe mãi bài : Hoa hồng dại” của Binz. Tại sao vậy A?
Lyrics : "Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em
Lúc tình yêu đang màu hường t nghe bài này và thấy k hay cho lắm.nhưng khi cô ấy nói chia tay vì còn nhớ người cũ.t đã khóc rất nhiều.tìm nghe nhạc khói và thấy nó đau vl
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài thì có lẽ ngay ngã rẽ anh đã để lạc mất người mình yêu Rồi kịp nhận ra sau một quãng quên mất rằng “ Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em”
Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em!
Đôi khi chúng ta đem hết sự chân thành để đổi lấy lừa dối từ họ! Đem hết lòng thường người để rồi nhận lại sự nhẫn tâm từ họ! Bỏ hết tất cả mối quan hệ để rồi đổi lấy cô đơn! Vốn dĩ cuộc sống này là một cuộc trao đổi vậy đã chấp nhận trao đổi thì tại sao lại phải buồn!
Khói - Tháng 6 Của Anh ft. Two / Lyrics: "Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?" Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em!
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng: "Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em" Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến Là tấm hình buồn em đã cất không xem Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.” Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi Giống như bài ca anh vẫn thường hát Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt Giống như tất thảy điều bình thường khác... Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa (Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi) (Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi) Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa... I talk to strangers They won't hurt me like you did They won't judge me like you do They won't break me like you would They won't cut me off like you will Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will. But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you. Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you. Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em
Nhìn qua trái để biết yêu em là lẻ phải
Nhìn qua phải để biết yêu em là sai trái
sao 2 câu nó đá nhau thế bạn :v
Nhìn qua trái để biết yêu em là lẽ phải
Nhìn qua phải để biết yêu em là chẳng sai
Nhìn qua phải để biết yêu em là sai trái
Nhìn qua trái vì biết xa em là lẽ phải :))
Nhìn qua trái để biết vượt trái là lẽ phải.
Nhìn qua phải để biết vượt phải là lẽ sai =))) hahaa
Nhìn qua trái để biết yêu em là lẻ phải
Nhìn qua phải để biết không yêu em là sai trái :3
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng..."
Em ơi anh tệ lắm phải không ?
Anh đã từng tìm mọi cách để khiến em hài lòng...
@Khang Nguyenmm
Klphlkhk
Đúng là khi mất đi một thứ gì đó thì con người ta mới biết nó quan trọng như thế nào. Cái toi của ai cũng lớn người trước mặt nhưng mọt lời cũng chẳng dám nói,thời gian cứ trôi cho tới khi không còn nhìn thấy được nữa thì cuối cũng cũng chẳng còn gì..
- Văn để được khen hay là đơn giản, nhưng văn để chạm vào lòng người như Khói thì lại là nghệ thuật. Giống như tất thảy điều bình thường khác ...
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em!
P
Q
((:
Thanks goodjob
26-06-2020 chính thức kết thúc mối tình 6 năm thanh xuân. :)) nghe từng câu đứt từng đoạt ruột.
Cố lên b ơi
Cố lên bạn ơi, mình cũng giống như bạn vậy.😔
Tình nào cũng phai nhỉ
Ngu
26-6-2020 em lại có ny bác ạ
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi
Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will
But I don't mind, no, I don't cry. Cause they're not you. They're not you
Die a bit inside for every lie we tell ourselves
I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good
Die a bit inside for every lie we tell ourselves
I'm fine, I'm good. I don't miss you
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi
Là điều không thể
Vì em đã có hành trình riêng của mình
Tạm biệt em!
01.06.2019
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là em tự nguyện và vẫn đợi anh mà, với em anh vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
An Nhiên thật sự rất đúng ...
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ,
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta.''
- Khói said.
flow, lyric, voice. Thật sự Khói rất tài năng.
nói thừa vc
Lịch Lưu không được khen hả bạn
7 năm rồi ta vẫn vậy vẫn chẳng thay đổi gì cả chẳng thể nào quên được hình bóng của người con gái đó ta vẫn khóc vẫn rơi nước mắt mỗi khi nhớ đến cô ấy trái tim ta vẫn yêu cô ấy rất nhiều 7 năm k biết có phải là quãng thời gian dài hay là ngắn chắc giờ người con gái đó đã có người mới hoặc thậm chí đã có giá đình rồi còn ta thì vẫn sống với quá khứ kỉ niệm của ta và người ấy ngày nhớ đêm mong sáng thức dậy ta lại lặp lại 1 câu nói lại 1 ngày nữa không có em bên cạnh lại 1 ngày nữa ta sống với hình bóng người con gái mãi mãi k thuộc về ta
Nhiều người hay vào cmt mong anh chia tay để có nhạc nghe, e rất ghét những người cmt như vậy, họ vô ý nhưng lại làm tổn thương người khác, trong tình yêu ai mà không muốn cuộc tình của mình được mọi người ủng hộ và kéo dài mãi mãi. Em không phải fan chân chính của anh nhưng thời gian trước e theo dõi em biết a và chị V yêu nhau, rất hạnh phúc.. Rồi e cũng ko hiểu chính xác có chuyện gì xảy ra nhưng hình như a và chị gặp phải vấn đề gì đó... E rất thích Cuộc yêu sau của anh... Em không mong a ra quá nhiều track thế này đâu... thật buồn.Mỗi người đều sẽ có một tình yêu đích thực của cuộc đời mình, luôn mong anh sẽ hạnh phúc
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi...
Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình
=))) liếm xa vl ông ơi
Lưỡi anh đi xa quá ♥
: < vlin viewer của tôi 😂😂
Quá đau cho 1 câu nói
Nhokku Tran đêm hôm mà buồn quá cậu ạ
“Bài học trưởng thành là phải rời xa em”...
:,)
Quá tuyệt vời...
ai cũng thế nhỉ
cay
Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi
:(
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi.......... thấm điều giản đơn nhất cũng là điều xa xôi nhất
Còn ai nghe k ạ ? Tới giờ mình nghe lại vẫn thấy hay 🥲 u mê giọng anh Khói.
Vẫn còn 😢
"Trời xanh còn ngán ngẩm đến nổi phải đổ mưa
Nổi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa"
Divine Tuanz lo train ông ơi 😆 trời đất gì haha
lo train đi bố ơi :))
Nhậu đi anh ơi
Tầm này 4h sáng nghe nhạc là phê nhất r =)))
Giờ đó đang bê hã a :)))
23:07
Thứ năm, 18 tháng 2 năm 2021
"Chẳng ai chịu đựng nổi việc phải rời xa
Những thói quen mình từng xem là tất cả..."
Buồn ghê :(
Bài này như kể hoàn cảnh của mình hiện tại, k sao mọi chuyện rồi sẽ qua, và chắc bản thân sẽ kh ngờ đã từng yêu một người nhiều như vậy.
Đối với mình, thứ đọng lại hiện tại chỉ còn là thỉnh thoảng vài dòng kí ức đẹp chợt ùa về, nó là kí ức đẹp thì không cần phải quên, cũng không cần phải đau...🧡
" Cuộc yêu sau của em bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát thế nào em cũng không rõ nữa..."
thích nhất câu “Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
die a bit inside for every lie we tell ourselves
I'm fine i'm good
I don't miss youuu
Ôi thôi nghe câu này tan nát cõi lòng 💔
I... Don't miss u
Yêu xa. 1 cái chạm cũng không được nói j là chở nhau đi rong ruổi khắp thành phố. Ám ảnh câu gương trái để nhìn đường gương phải để nhìn em. Chẳng pk bao giờ mới được gặp lại. Đời nghiệt ngã thật
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Nhưng em quên mất rằng việc muốn mang ạnh theo mãi... Là điều không thể... Vì anh đã có hành trình riêng của mình.
:"(( nhạc khói mình nghe sạch 6 tháng nay nghe đi nghe lại hằng đêm mãi ko chán
Chắc bạn buồn lắm
Tui nghe cả 4 năm nay nhạc khói có chán đơu :v
Này an Khói !!! Tại sao anh lại làm tôi phải nhớ đến anh ấy mỗi khi nghe nhạc anh v !?
thay thi nhớ anh ấy thì nên bắt đầu 1 mối quan hệ mới nếu có thể
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
em đã nghe nhạc a đc 2 năm vì thấy hay cho đến 1 năm trước có tình yêu là sao rồi chợt vụt tắt lúc đó em mới thấm từng câu chữ. mới biết nó khó khăn như nào thật ngưỡng mộ những người có thể dứt khoát
“Chẳng ai chịu đựng nổi việc phải rời xa,
Những thói quen mình từng là tất cả.
Chỉ là a tự nguyện và vẫn đợi e mà,
Với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa.”
27-6-2022 ngày kết thúc mối tình 892 ngày của cta. Cta đến với nhau vô điều kiện, trao nhau yêu thương những tình cảm trân thành nhất. Đối với a e là người con gái tuyệt vời nhất trong cuộc đời a mà có lẽ a sẽ ko bao giờ còn có thể gặp được ai khác thay thế được e. E đối với người khác ntn a ko cần biết, nhưng đối với a thì e luôn là người đẹp nhất trong mắt a 🥰
Phải rời xa e thực sự a rất đau, a ko hề muốn mất đi e. A ko thể chấp nhận được sự thật này😓 Nhưng ...
“Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa a
A chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới”
Sau cùng a chỉ muốn nói là: a sẽ mãi mãi yêu em, tình yêu này sẽ ko bh thay đổi 🥰 cũng giống như bộ phim cuối cùng cta cùng nhau đi xem hôm kỷ niệm ngày đầu nch 7-5 đó là “ I love you in every universe “ 🥰
Tan vỡ ngày thứ 1004 :'(
Ngay cái tháng mà bạn ấy đã bỏ rơi tôi! Cảm ơn Anh. :(
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả.
Đôi khi là 1 màu nhưng thực tế là xa xôi ==
Tôi hút cần tôi chill bài bày và mơ của đen. Mỗi lần nghe bài này tôi nhớ đến lúc chill. Khi chill tôi lại tìm bài này. Cái cảm giác không bao h quên đc các bác ạ !!
chúng ta cùng nhip
1/6/2022 chia tay mối tình 4 năm do mình vô tâm quá mới ra trg nên chú tâm vào sự nghiệp mà đánh mất người thương😞😞😞. Mong các bạn trẻ cố gắng cân bằng nhé. Có những thứ mất đi khó lấy lại được lắm.
6/2015-6/2021 6 năm ngày ctay a vẫn chỉ nghe 1 bài !! Cũng như yêu e!! Nhưng thật hạnh phúc e nhé! Gương trái để nhìn đường gương phải để nhìn emmmmmmm
Hạnh phúc nhé e!!
Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
:(
Nhớ những lần em giận anh cũng quay gương phải quay sang nhìn em... cuối cùng thì em cũng xa anh vì anh tệ quá. Không phải anh nói xạo đến bây h anh vẫn để hình em trong bóp mỗi lần lôi ra anh coi anh nhớ lại những lúc đấy những lúc anh với em vui vẻ những lần em cười bây h thì em bên ngta rồi nên anh không biết phải làm như nào nữa anh xin lỗi vì anh đã làm em khóc nhiều !
"Với anh em vẫn đẹp dù mọi chuyện đã đi xaaaaa" -hiccc
Vì phần mô tả không có lời ==>> Để đây tôi hát theo ! Đừng cmt trôi mất.
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi...
Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em
L
L
L
l
l
l
l
L
L
L
L
l
l
l
l
L
L
L
L
l
l
l
l
L
L
L
L
l
l
l
l
L
L
L
L
l
l
l
l
L
Bài hát này ra đúng ngày tôi đang đắm chìm trong tình yêu đầu đời.
2 năm rồi. Chia tay lâu rồi. Giờ mới nghe. Và giờ mới thấm.
Em ơi...
Đôi khi có những giấc mơ khiến ta muốn buông bỏ tất cả chỉ để ở lại chỉ để gặp lại em... tại sao đó chỉ là giấc mơ nhưng sau khi tỉnh dậy khi nhận ra người bên em không phải anh mà là ai khác thì lại bắt đầu lo sợ, hối hận, dằn vặt, khóc lóc lần nữa
19/7/2022 càng nghe càng buồn, nếu năm đó mình ko chọn trở thành quân nhân😔có lẽ ta đã thành đôi🥺giờ đây vẫn một mình🥺
2 năm... Giờ cũng không còn lụy gì nữa... Cũng k phải là nhớ nhung. Cũng không đau.. Nhưng khi nge bài nài của anh... Nó khó chịu lắm... Khó chịu hơn nhiều so với các tháng khác.
giờ tôi mới 2năm..cảm giác như bạn nói.
Lời bài hát
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi...
Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em!
.
5-6-2021 Cái gì đến cũng sẽ đến cái gì hết cũng sẽ hết.Nhận ra níu kéo một người mãi không thuộc về mình thì chỉ làm khổ họ và chính mình.Cảm ơn em vì thanh xuân tôi có em...
“Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả”
tháng 6 rồi ai còn nghe ko
Tháng 6 sinh nhật toi 😓😓
cố lên cac chàng trai ❤️ chỉ là hoài niệm một kĩ niệm đẹp ..đôi khi đến với người mới vào nghe vẫn còn bùn những vì đã qa ❤️
lag à 3 tuần trước mới tháng 5 mà
Sn nyc tao
27/6/2019
Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi....
Ai thích nghe bài này Nightcore thì đây nhé :ua-cam.com/video/-uIewfZYHhM/v-deo.html
KG OK ....🙂
Giá như chị không xua đuổi em, giá như những lúc cãi nhau chị kh nói chán và câu chia tay không được nói ra. Giá như em mạnh mẽ hơn, giá như chị cũng cần em như vậy!
#cutthui
Cảm ơn anh 3 năm qua nhé ! Chúc anh một đời bình an hạnh phúc ☺️
Anh vẫn là khói của em đấy thôi
Lyrics vẫn buồn không thay đổi
Hoai Tu vẫn bê đê ko thay đổi chứ nhỉ :))
Hoai Tu anh vẫn là khói của em đây vẫn mồm thối như ngày nào
#copy_young h
Hoai tu hoai tu hoai tu :))
Có những ngày trời chưa kịp ngớt mưa.
Anh nhìn 1 góc nhỏ được hắt lại vũng nc trên bàn.
13-07-2021 : 1 ngày đặc biệt , để xem mình phải nghe bài này trong bao lâu 😔
Chia tay ngiu hả bác 😞
1/6/2019
"Gương trái để nhìn đường
Gương phải để nhìn em”. !!!
Kira Trần y nghia cau nay la gi
@@mayle5489 chạy xe máy thì một gương nhìn đường một gương nhìn cô gái phía sau xe
Rồi té sml..
Kira Trần và bây giờ đã là 27/06/2019
Xe anh không gắn gương phải, không phải vì anh không muốn nhìn em, mà là.... anh không có ai để được gọi là em :(
kết thúc 2 năm yêu 1 người , k 1 chút luyến tiếc vì mình đã cố hết lòng. nhưng khi nghe lại dây dứt về mối tình 2019 dù năm đó mình cũng yêu đến chết đi sống lại
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa..
..
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa 😞😞
1/6/2019 " Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ..."
có chắc mình đã thân đến vậy không ?
"Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta"
Tháng 6 sắp đến rồi đó em
Lot of Love from Bangladesh 🇧🇩 !! For Khoi !!
14-12
em là cốc rượu đầy có buông củng chẳng được
gặp mặt để rồi xa,thân quen để rồi lạ...
nhưng a vẫn cám ơn em vì một tình yêu đẹp
có lẻ em củng sẻ vào nghe bài này cùng với anh,chắn chắn là vậy,anh nợ em một lời cám ơn !
Hôm nay đã là sinh nhật thứ 3 em không ở canh anh...
Mong anh luôn hạnh phúc bên người làm anh hạnh phúc và an tâm. Happy birthday anh
Mang tâm trạng buồn sầu từ 2019 qua 2020
Còn tui 2020 sang 2021
bây giờ là 3:30 am
"Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta"
:)
Liệu ai còn nghe bài này như tôi không 😓😓😰
Tôi
Nghe bài này cho những ngày chỉ nhớ một người...1 người của người khác...1 người đã làm ta tan nát...
Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi, kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng
Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi
Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa
I talk to strangers
They won’t hurt me like you did
They won’t judge me like you do
They won’t break me like you would
They won’t cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will
But I don’t mind, no, I don’t cry. Cause they’re not you. They’re not you
Die a bit inside for every lie we tell ourselves
I’m fine. I’m good. I’m good. I’m good
Die a bit inside for every lie we tell ourselves
I’m fine, I’m good. I don’t miss you
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi
Là điều không thể
Vì em đã có hành trình riêng của mình
Tạm biệt em!
2019 nhưng vẫn F.A có ai giống mình hem 😭😭😭
Hôm nay vô tình thấy nyc của mình up một đoạn sau đó vào xem, thật sự mình đã mất khoảng một tuần để vượt qua tất thảy cuối cùng cũng làm được. Tạm biệt!!!
Ml mất 4 năm. Nhưng chả dk
@@PhuongTran-kv9fq hãy làm những việc khác và nc với bbe thật sự rất dễ để vượt qua dù mình là một ng lúc y cực lụy
Nhiều luk tự nghĩ. Sao ms đó mak nhanh v. Sao mk ko quên dk. R tại sao phải ct khi cả hai còn yêu nhau. R tất cả cũng chỉ vì cái tôi. R sau lại là do ko dám quy lại. Ko đủ dũng cảm. Nhưng cho mãi đến hiện tại đến hôm nay. Mk cảm thấy ổn, cảm thấy sắp quên dk r. Nhưng sao mk vẫn chưa mở lòng dk vs ai v. Tại sao cứ đâm đầu vào một thứ mak chắc chắn là số 0. Tại sao phải dằn vặt suy nghĩ khi coa người muốn qtaam mk. Mk lại nghĩ lại. Liệu đã quên thật hưa. R lại sợ họ tổn thương ko dám cầm lấy tay
Bạn nặng tình giống mình quá mình cũng luỵ vậy mình nghĩ chia tay ng này cx rất khó mở lòng với một ai nữa chắc có lẽ là lâu lắm hoặc là kbh
M bắt đầu yêu nhé. Mk đôi luk tự hỏi. Sau lại thôi
Mọi người còn nghe bài này không vào một ngày chẳng vui 😟
Bài này gắn liền lúc mình với nyc quen nhau, hay hát chung bài này, giờ Khói với Mây đã quay lại nhưng không biết bao giờ mình mới có cơ hội làm lại với nyc
Nhìn họ hạnh phúc bên người khác "đau không''
- ₫au chứ :)
- vậy tại sao tao cứ thấy mầy lúc nào cũng tươi cười với họ vậy ?!
- tao cười vì họ đang rất hạnh phúc với lựa chọn của họ :)
30/10/2019 . Vẫn là bài hát hay nhất mỗi khi buồn . Nghe đến đâu thấm đến đấy T.T
21-11-2019.
Ước gì chúng ta k đội chung 1 bầu trời :(
Chỉ có những cảm xúc thật mới viết ra những bài như thế này còn tui vẫn thích flow Khói và viết những bài không luỵ không đậm sâu như anh ấy :((
23-1-2021...
Hôm nay đọc đc cmt thấy họ khen em và người đó có tướng phu thê... Hạnh Phúc E nhé. ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
Xin chào. Tôi là người đến từ tương lai, tôi muốn nói là bài này năm 2050 vẫn còn được nghe
vẫn còn tai là đc
Tương lai ra iphone mấy r :))
@@Giang0311 sắp có nhé
@@Giang0311 2049 có ngy nhé 😂😂😂😂
Bệnh viện nào để xỏng bạn ra thế bạn nhỉ
“Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em.”
2 giờ anh còn chưa ngủ ..
Xesi tương tư về em biết bao nhiêu là cho đủ .😁
Chẳng phải người âm phủ ngày ngủ đem bey
Mà lúc nào cx như ng trên mây
Tóc em nà xuối, mắt em bà hồ
Phá game :)))
Ngày mình còn yêu A hay nghe nhạc của Binz còn E nghe nhạc của khói. Sau khi chuyện m dừng lại E thấy A hay nghe nhạc của Khói zalo, fb đều là những bài hát của khói. Còn e cứ nghe mãi bài : Hoa hồng dại” của Binz. Tại sao vậy A?
Mỗi lần buồn đều nghe bài này, nay vẫn vậy:)). Giai điệu như cào xé tâm can
thực sự là v
Lyrics :
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em
Lúc tình yêu đang màu hường t nghe bài này và thấy k hay cho lắm.nhưng khi cô ấy nói chia tay vì còn nhớ người cũ.t đã khóc rất nhiều.tìm nghe nhạc khói và thấy nó đau vl
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài thì có lẽ ngay ngã rẽ anh đã để lạc mất người mình yêu
Rồi kịp nhận ra sau một quãng quên mất rằng “ Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em”
Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi...
Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em!
Không tưởng tượng đc .... Nhạc của khói .... Nghe cứ như mình là khói ... Khói là mình.....
Ra bản full "Cuộc yêu sau" đi a, e hóng 2 năm r ấy 😑😑😑
Trước giờ cứ nghe tháng 7 và nghĩ tháng 7 là tháng tồi tệ buồn bi thảm nhất. Nhưng giờ tháng 6 mún xe toang lồng ngực...bùn quá
Đồng cảm
Thiếu tháng 10 nữa là thành 12 tháng của khói r
Đôi khi chúng ta đem hết sự chân thành để đổi lấy lừa dối từ họ!
Đem hết lòng thường người để rồi nhận lại sự nhẫn tâm từ họ!
Bỏ hết tất cả mối quan hệ để rồi đổi lấy cô đơn!
Vốn dĩ cuộc sống này là một cuộc trao đổi vậy đã chấp nhận trao đổi thì tại sao lại phải buồn!
A là cơn mưa rầm lạnh lẽo trong đêm...
Là hoài niệm cũ rích k ai còn cần đến....
Khói - Tháng 6 Của Anh ft. Two / Lyrics:
"Anh cũng từng thay đổi chỉ mong chờ vài ngày nắng
Để em có ra khỏi nhà cũng đỡ hơn vài cơn dông
Ước gì chúng ta không đội chung một bầu trời
Để anh ôm hết mưa vào lòng mình có phải đỡ hơn không?"
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi. Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves. "I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good." Die a bit inside for every lie we tell ourselves. I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi... Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình. Tạm biệt em!
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi...
24-3-20
Tháng 6/2019 - tháng 6/2021 :)))
Vẫn một bài hát ,một cảm xúc ,vẫn cô đơn :)))
Nếu cuộc đời anh là một chuyến đi dài, thì có lẽ ngay ngã rẻ anh đã để lạc mất người quen
Và rồi... Kịp nhận ra sau một quảng quên đi mất rằng:
"Gương trái để nhìn đường, gương phải để nhìn em"
Anh là cơn mưa dầm lạnh lẽo trong đêm
Là hoài niệm cũ rích không ai còn cần đến
Là tấm hình buồn em đã cất không xem
Hay là yêu thương say khướt còn vất vưởng ở trước thềm
Em, là vết xước xé toang lồng ngực anh
Là cốc rượu đầy có muốn buông cũng chẳng đành
Là gì đó hằng ngày, là thói quen như hít thở
Là giai điệu hay nhất anh vẫn chờ mỗi khi mơ
Anh đem lại thứ cảm xúc mà em không đáng có
Bao nhiêu đó đủ cho em chút động lực khỏi đắn đo
Anh chẳng còn chân thành hay yếu đuối, chỉ dày vò
Chặng đường mình đi đủ xa, đủ gia vị em thấy đó
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi
Giống như nhành hoa chưa nở đã tàn vội
Giống như thời gian phó mặc cho đêm trôi
Giống như bài ca anh vẫn thường hát
Em đã kịp muốn nghe cho đến khi phai nhạt
Giống như tất thảy điều bình thường khác...
Cuộc yêu sau của anh bỗng hóa thành trò đùa
Tan nát đến thế nào anh cũng không rõ nữa
Trời xanh còn ngán ngẩm đến nỗi phải đổ mưa
Nỗi buồn của chính mình mà còn không đủ chỗ chứa
Mỗi sớm bình minh anh chỉ ý thức được rằng
Nhắm mắt là được rồi chờ màn đêm tới gõ cửa
Anh vẫn luôn tự đấu tranh suốt những đêm thức trắng
Rằng không biết lúc gặp lại mình có được giống như xưa
(Mà chắc gì sẽ gặp lại, chắc gì có ngày mai
Vì ngày em đi mất là ngày cuối của anh rồi.
Vậy thì có lẽ bài học trưởng thành là phải rời xa anh, điều đó anh buộc phải đánh đổi)
(Anh chấp nhận nhìn em đứng trước những con người mới, hiểu sai về anh cũng đành thôi)
Chẳng ai chịu đựng nỗi việc phải rời xa những thói quen mình từng xem là tất cả
Chỉ là anh tự nguyện và vẫn đợi em mà, với anh em vẫn đẹp dù mọi việc đã đi xa...
I talk to strangers
They won't hurt me like you did
They won't judge me like you do
They won't break me like you would
They won't cut me off like you will
Maybe they did, maybe they do, maybe they would maybe they will.
But I don't mind, no, I don't mind. Cause they're not you. They're not you.
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
"I'm fine. I'm good. I'm good. I'm good."
Die a bit inside for every lie we tell ourselves.
I'm fine, I'm good. I don't miss you.
Anh cũng chỉ là một vì sao nhỏ bé vô tình cuốn phải em trong hành trình mình đi
Và rồi buộc chuyển hướng như một quy luật của vũ trụ, để thích nghi, để không phải tan vỡ
Nhưng anh quên mất rằng việc muốn mang em theo mãi...
Là điều không thể... Vì em đã có hành trình riêng của mình.
Tạm biệt em
Năm 2022 ai còn nghe khum🙃🙃
“Gặp mặt để rời xa, thân quen để thành lạ.”
Người thân thuộc nhất sau cùng chỉ là người ta
Giống như điểm chung của trời xanh và biển cả
Đôi khi hòa một màu nhưng thực tế thì xa xôi "
lâu rồi mới quay lại nghe anh hát :((
Hát Hay Rap ông ?
Là tình cảm t vẫn giành cho em. Hay chỉ là tiếc nuối cho những thứ đã từng… thứ cảm xúc khốn nạn giày vò t bao lâu nay