Mình đã xem phim này rồi. Cảm nhận lúc đầu là phim rất chân thực, những cảm xúc trong phim thật sự rất đong đầy, khó tả. Diễn biến chính của phim xoay quanh cuộc sống của người đàn bà 60 tuổi đã mất luôn cả chồng, con, láng giềng..trong một vụ nổ khủng khiếp. Bà đã rời bỏ nhà cửa, quê quán để cố tìm thấy niềm vui và cũng muốn né tránh đi nỗi đau thương tột cùng không thể chứa nỗi. Bà làm những công việc tay chân nặng nhọc, vượt qua khó khăn bệnh tật của tuổi già. Bà tìm được những người bạn cùng suy nghĩ và cũng lần lượt chia tay họ. Lúc chiếc xe bà bị phạt bà đã mượn tiền của đứa em gái ruột, người rất yêu thương bà, mong mỏi cầu xin bà ở lại nhưng bà từ chối.(Nếu là mình có lẻ mình sẽ ở lại). Rồi trong những người du mục đều tìm thấy những điều họ muốn thì bà vẫn chưa. Có một ông già ngõ ý thích bà và muốn bà ở lại cùng gia đình cháu chắt của ông nhưng bà cũng từ chối. Có lẻ đó không phải điều bà tìm kiếm. Cuối phim, bà quay lại ngôi nhà của mình, nhớ lại những khoảnh khắc, bà khóc ngất không thành tiếng. Ngôi nhà xây trên một thung lũng khô cằn cát bụi. Bà bước ra ngoài đó và đi tiếp..
Những voice mà cứ nghe là biết chủ đề: Giang: siêu anh hùng, kinh dị Linh Vetter: news, tóm tắt, hành động Hiệp: hoạt hình, anime Sương Mai: tình cảm, đời thường
Khi bị những thứ xung quanh đè nặng lên mình thường hay phi xe phượt bụi đâu đó thật xa chỉ để ngắm cảnh ngay khám phá những cung đường mới. Và xung quanh mình luôn bị người ta nói bị điên hay sao mà ngồi trên xe cả ngày đi mấy khu du lịch không đi, mình chỉ cười và nói lại mình thích thế 😌
Tụi mày sao cứ kiểu vùng miền thế nhỉ? Giọng Bắc, giọng Nam, giọng Trung, Giọng miền Tây, giọng gái lơ lớ kiểu Việt kiều, giọng gái nghẹt mũi... Cũng đều rất hay, rất ngọt, rất dịu dàng, rất cute, rất ấm, rất thánh thót, rất trầm... Tao đéo thấy giọng miền nào là hay hay dỡ, có người Nam nói rất chói, có người Bắc nói rất chưa, có người miền Tây nói rất ồ... Tụi mày chắc gì đã được nghe nhiều giọng đọc, giọng nói bằng ai mà phán như kiểu Bố đời thế.
Hầu hết thời gian trong phim là những phân cảnh về những vùng đất rộng lớn, hùng vĩ nhưng khi đứng trước nơi đó thì con người cũng không thể thoát ra khỏi nội tâm của mình nên có cảm giác càng cô độc. Những phân cảnh đó chỉ được nhìn thấy chứ không thể hoàn toàn cảm nhận được. Dẫu cho có bạn bè cùng nhau cười nói, ca hát thì cũng chỉ là nhất thời chứ cũng không thoát khỏi nỗi buồn và mất mát, thật lạ là khi ai trong chúng ta cũng muốn yên bình nhưng liệu có mấy ai đủ can đảm gác lại nỗi đau, mất mát lại phía sau để hướng tới sự bình yên. Nỗi đau, mất mát suy cho cùng cũng chỉ là tạm thời nhưng sự dằn vặt và tiếc nuối mới la thứ đeo bám ta mãi mãi.
Xã hội nào chả phải cố gắng mà vươn lên, nhất là trong công việc. Bảo là bị vắt kiệt sức này kia, nhưng công việc đó là do bạn lựa chọn đâu có ai ép, làm bao nhiêu trả bấy nhiêu, tăng ca có phụ cấp. Thì vắt kiệt cái gì, chỉ nên tự trách bản thân là đã không chọn công việc phù hợp hơn. Thất nghiệp thời kỳ đó, thì cả làng cũng thất nghiệp, người ta cố gắng được tại sao mình lại không. Nói về việc gõ cửa, về mặt tình cảm con người với con người, thì những hành động đó có lẽ ko cần thiết phải xảy ra, hoàn toàn thông cảm cho nhau được. Khó khăn gì việc đậu nhờ xe ở chỗ nào đó. Nhưng phải đặt trong hoàn cảnh là nước Mỹ thời gian đó, khi mà nạn nhập cư lậu, buôn người trái phép, hoặc thành phần bất mãn, tôị phạm có thể xả súng bất cứ lúc nào,. Bạn là chủ 1 siêu thị, 10h tối là đóng cửa rồi, tự nhiên 2,3h sáng có mấy cái xe vans đến đỗ trước cửa siêu thị của bạn, bạn sẽ nghĩ gì? Có gọi cảnh sát để kiểm tra họ không? Làm sao bạn chắc chắn được trong xe không có mối nguy hiểm. Mặc dù trong xe chỉ là những người du mục vui vẻ, bình thường, nhưng khó xác nhận được điều đó, vì những người du mục không được quản lý, bên Mỹ ko có đăng ký thường trú như bên mình, nên quản lý khó vô cùng. Phim này vẫn có nhiều tính định hướng trong đó, nhất là đạo diễn là người Tàu.
Trong đoạn review bạn có đề cập đến phim into the wild. Bạn có nhắc đến christopher đã sống một cuộc sống hạnh phúc trong hành trình 4 tháng đi bộ đến Alaska. Về góc nhìn của mình thì mình không nghĩ vậy. Sau khi trải qua cuộc sống cô độc ở vùng xa xôi hẻo lánh và phải đối mặt với việc thiếu lương thực thì kho cận kề với cái chết Christopher đã viết lại 5 chữ “happiness only once shared” ngầm hiểu lúc này anh ấy cần gia đình nhớ cha nhớ mẹ và tình thương từ họ. Chia sẻ trò chuyện, hiểu và thông cảm lẫn nhau là điều bất cứ gia đình nào cũng cần có. Nên mình nghĩ cái Christopher cần sau chuyến đi vẫn là mưu cầu được quây quần bên gia đình mình, và việc rời đi của anh ấy để nói lên rằng anh ấy cũng giống như bao người bình thường. Cần được yêu thương và chia sẻ thì mới có hạnh phúc.
“Những con tuấn mã mang tôi đi Không run rẩy và sợ hãi Qua những vùng đất xa ngái. Và ai nhìn thấy tôi, nhận ra tôi Và ai nhận ra tôi, vội mở lời: Kìa kẻ không nhà cửa… Nhưng không ai đủ mạnh mẽ Để có thể hỏi tôi Quê hương tôi đâu rồi Tôi không bị ràng buộc Vào thời gian thấm thoát Và vào cả không gian Tôi tự do như một cánh đại bàng !…” - Friedrich Nietzsche
xem phim cảm giác vừa yên bình, vừa cô đơn lạc lõng, đôi phần thấy giống Into the wild tuy cái kết không quá như vậy nhưng bộ phim vẫn khiến mình cảm thấy nỗi buồn trong từng nhân vật, họ không phù hợp với xã hội, với những người xung quanh, và kể cả với những người thân tuy nhiên gia đình vẫn luôn sẵn sàng chào đón họ trở lại. Nhân vật Dave không chia sẻ gì với con trai của mình và ông cảm thấy mất kết nối với chính nó khi đôi bên đều làm việc riêng của mình nhưng rồi cuối cùng cả hai vẫn quyết định chia sẻ với nhau, Fern cuối cùng cũng quay trở lại căn nhà nơi mình lớn lên nhưng đó không còn là tổ ấm nữa, có vẻ như gia đình Fern đã xảy ra chuyện gì khiến 2 chị em quyết định đi 2 con đường khác nhau. Kèm theo bản nhạc của Ludovico Einaudi nữa, bài Experience hay vãi chưởng nó như kiểu tất cả ký ức ùa về như thước phim cũ vậy, hay Soundtrack của phim The Intouchables cũng đều mang 1 nỗi buồn khó nói, lúc đầu xem Nomadland mình nghe và nghĩ bài Una Mattina hợp với phim này vãi rồi cuối cùng nhận ra rằng chính Ludovico Einaudi làm thì bị shock ngang.
Chiêm nghiệm là từ rất gần với cảm nhận của một người trẻ như mình, mình lựa chọn nghe bộ phim kể thay vì cố tìm cách hiểu lí do và bó buộc tư tưởng của mình hay bất cứ khuôn mẫu nào cho nhân vật. Một bộ phim quá hay.
Xem xong clip này mình thật sự đã mê Phê Phim rồi nhé. Cảm ơn những thông điệp mà PP đã gửi cho mọi người. Phim này làm mình nhớ đến bộ phim Boyhood, cũng là một bộ phim thật sự xuất sắc khác của nền điện ảnh Mỹ. hy vong PP cũng giới thiệu cho mọi người nè.
Nếu bạn sống trong xã hội thì bạn sẽ không bao giờ là chính mình. Vì nếu bạn 100% là chính mình thì bạn sẽ làm tổn thương hoạc làm người khác tức giận. Và bạn nhận lại những điều tương tự như có điều nó sẽ tồi tệ hơn cái và bạn làm với họ.
Cảnh nhân vật chính đứng bên ngoài cạnh chiếc xe nhìn vô trong nhà, có 1 hàng rào ngăn cách, thêm tông màu lạnh trầm buồn,…quá nhiều ý nghĩa trong 1 khung hình. Ta mới hiểu vì sao bộ phim lại xuất sắc đến vậy.
Tôi nghĩ mình đã đủ tuổi và đủ trưởng thành để khám phá thế giới ngoài kia, tôi thực sự cần một cuộc phiêu lưu như bà ấy... Tôi khao khát lên đường để tìm những cái mới và tìm chính bãn ngã của tôi, tìm mọt ý nghĩa để tôi tồn tại trên cõi đời , Hội An thơ mộng cũng chẳng thể níu chân tôi, nhưng mà tuy ba tôi đã mất nhưng tôi còn mẹ kế, cô, gì, chú, bác họ đều rất quan tâm tôi .... Haizzz đúng là "sự tự do phải đánh đổi bằng nổi cô đơn" Buồn đến nao lòng.
Câu trả lời cho bản chất bản ngã là nó không có thật. Bản ngã = sự quan sát thuần túy + các tác nhân vật chất hoặc tinh thần. Nếu bạn muốn nhìn thấy nó hãy thật sự quan sát cuộc sống này.
Nếu chỉ xem phim chắc tôi sẽ không hiểu nội dung muốn truyền tải câu chuyện nội tâm của nhân vật và lựa chọn của bà, nhờ giọng đọc truyền cảm của mc và kênh phê phim tôi mới được biết nhiều cái hay cái đẹp trong cuộc sống. cám ơn tất cả.
Thích Ludovico Einaudi từ "Experince" nhưng không ngờ lại là nhạc phim của phim này... Âm nhạc của Ludocvico, dù không lời, cũng là thứ âm nhạc nói được nhiều điều hơn mọi lời nói trên thế gian. Phê Phim viết cũng hay nữa :> Lúc nào cũng hóng Phê Phim để biết thêm về văn học, lịch sử, về đủ thứ trên đời
nhạc không lời luôn dễ cảm nhận hơn là có lời, nghe một bản nhạc sôi động có thể khiến ta nhảy múa chân tay, nhưng nhạc không lời sẽ làm tâm hồn ta nhảy múa. novole bianche cũng hay
Cảm ơn Sương Mai, bài viết thật sự rất chạm. Theo như ngôn ngữ của Phê Phim hình như là rất phê. Nhờ bài viết của bạn mà mình có cơ hội đọc lại sách và biết nó đã có phim rồi!
Em nghĩ rằng không chỉ riêng chị Mai, bên cạnh đó công sức của ekip Phê phim cũng rất đầu tư và chu đáo, nếu muốn xem tóm tắt một bộ phim một cách chất lượng nhất, em vẫn luôn chọn Phê phim cũng như ở vô vàn những lựa chọn em vẫn chọn Phê phim để giới thiệu với bạn bè ,gia đình và đồng nghiệp, đây cũng là một cách rất hiệu quả để cho người khác thấy được giá trị của bản thân qua cái giá trị của sự chọn lọc khi theo dõi một nội dung. Rất biết ơn điều mà các anh chị đã để lại, hy vọng rằng các anh chị luôn có thật nhiều sức khỏe và thành công trong công việc.
ở VN thì có dân vãn chài sống trên những con thuyền lênh đênh trên sông, nhưng mà những người này vẫn có gia đình và người thân và cũng thường sống cố định trên 1 khúc sông nhất định.
Dân vạn chài sống trên thuyền nhưng thuyền sẽ đậu ở những bến quen thuộc khi họ ko chở hàng buôn bán hoặc ko đánh cá. Báo nông nghiệp mới có loạt bài về những người chở hàng chợ trên sông Đà đấy, cũng hay lắm.
NOMADLAND xem đi mấy bạn ơi, siêu hay từ màu sắc cho đến phần nghe nhìn đỉnh lắm, xem phim có nhiều đoạn thật muốn sống chậm lại , nhìn nhận lại cuộc đời ý , bạn nào trên 25t xem là suy đó
Suy cho cùng ai rồi cũng sẽ một mình. Chỉ là sớm hay muộn, tự nguyện hay bất đắc dĩ. Trong vũ trụ mênh mang này, nội cái sự tồn tại của mỗi cá thể đã là sự mê man vô hạn.
Hy vong trong nhung video ke tiep se ko con phai thay cung nhu phai nghe thay Suong Mai. Bat ky giong doc va duong truoc ong kinh nao deu la 1 su thay the tuyet voi cho Suong Mai.
Bài viết hay và giong đọc rất lôi cuốn. Mới biết Phê Phim sáng nay do youtube giới thiệu. Tôi rất thích phê bình văn học và phim ảnh. Like và sub. Cám ơn rất nhiều. Khi có thì giờ tôi sẽ xem phim này
Có lẽ mà đâu đó ngoài những bộ phim huyền ảo phiêu lưu và phép thuật như Harry Potter hay những câu chuyện về thám hiểm vũ trụ như The Martian thì vẫn còn đâu đó những góc khuất, những sự thật những cái rất đỗi "cuộc sống" mà ống kính đã bỏ qua đó. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, những kẻ đã từng căm ghét đến tận xương tủy những điều đã làm con người mù quáng bỏ đi tình thân, anh em tương tàn, bạn bè phản bội, chồng giết vợ đó lại bị gạt bỏ ra ngoài lề của cuộc sống. Nhưng như vậy họ sẽ trở thành người du mục, trở thành như cách mà nhà giả kim đã từng nói là những người bước trên sa mạc mà họ có thể bị cướp bóc và giết chết hoặc không thời tiết cũng đang giết họ dần. Nhưng nhờ vậy họ nhận ra "có lẽ tạo hóa tạo ra sa mạc chỉ để con người biết quý trọng cây chà là". Hoặc như tên phu lạc đà từng kể:" Khi tôi ăn thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý ăn, khi tôi đang ngủ thì tôi sẽ ngủ, khi bị bọn cướp tấn công tôi sẽ sống cho đến hết phút giây cuối cùng để rồi mà khi tôi có nằm xuống thì đó cũng là một ngày đẹp nhất". Để rồi như cậu chăn cừu từng nói, một khi bước đi tìm lời giải cho "Kim Tự Tháp" của mình thì cậu chỉ có thể bước tiếp, không phải vì lũ cừu đang chờ cậu chuộc lại hay vì cậu thạo việc chăn cừu hơn việc ở cửa hàng pha lê mà vì khi cậu dám dũng cảm bước ra khỏi bầy cừu của bản thân mới có thể tìm thấy Kim Tự Tháp. Nhưng có lẽ tôi không phải là kẻ mộ đạo, bởi đây cũng không thể gọi là tín ngưỡng. Có lẽ khác với những người truyền đạo, tôi không đi tìm lý lẽ hay ý nghĩa nhân sinh mặc khác những thứ đó tự hiện hữu khi chúng ta nhìn mọi việc dưới góc nhìn của một người không bị gán ghép và ràng buột. Một sự tĩnh lặng trong cái thế giới nói không ngừng nghỉ và lúc nào cũng muốn ràng buột người khác với những giá trị mà họ cho là đúng, là cao đẹp và bền vững. 9:10 trái tim thì dẫu có đi thêm ngàn cây số nữa nó vẫn sẽ như vậy, những mảnh vỡ đó chẳng bao giờ có thể ghép lại nguyên vẹn. 12:33 Sự cô đơn cũng vậy, chúng ta càng phủ nhận nó càng rõ rệt hơn. Có những người tìm đến một "sự thay thế" cứu rỗi cho cuộc đời và tự huyễn hoặc mình với những thứ mình không thích rồi cũng quen và rồi ôm sự tiếc nuối rồi mong chờ có viên Time Stone hay một ngày nào đó Doraemon sẽ chui ra từ ngăn tủ để giúp mình quay lại sửa lỗi. Một số khác đối diện với nó, mỉm cười rồi vẫy tay chào và tiếp tục tiến tới. Dẫu cho sự lựa chọn nào thì cũng có cái giá của nó cả. Một lần nữa, cuộc sống chẳng cho không ai cái gì cả.
ngày trước tôi đọc 1 cuốn sách đạm tính triết học là "con người trong thế giới tinh thần" khi bàn về bản diện cá nhân ông đã từng nói rằng: Tên bạo chúa và thân dân cảu ông ta là 1 loại người họ đều không có tự do, Nhà Tư bản và công nhân cũng thế, Chủ Nô và Nô lệ cũng vậy thử nghĩ xem Nhà tư bản sẽ là nhà tư bản nếu ko có các công nhân của anh ta ko có phần thặng dư họ tạo ra và Người Lao động cũng thế họ sẽ đi về đâu nếu ko có công ăn việc làm trong thời buổi này? Tên bạo chúa đáng quân vương ng anh hùng sẽ là j nếu ko có những thần dân bị áp bức những kẻ tung huê họ và quần chúng cũng thế họ sẽ có j nếu ko thuộc về 1 dân tộc 1 đất nước 1 cộng đồng 1 cái j đó? hay chủ nô có là chủ nô nếu thiếu nô lệ? chúng ta đã bao giờ được tự do? nhưng nếu có thể tôi cũng muốn chu du khấp nơi
Thích c Sương Mai nhất vì giọng chị rất êm, k quá nhấn nhá... Các vid tình cảm thật sự nghe rất yên bình. Tiếc quá, vid này nghe hơi khác c Sương Mai mình biết ☺️☺️☺️
14:34 "vì thế video này mình sẽ ko nói tạm biệt mà mình sẽ nói là see you down the road" ... a few moments later ... 14:41 "xin chào và hẹn sớm gặp lại các bạn"
khi làm chủ được sự Cô Độc thì thật sự bạn mới được tự do. Nhiều bạn tìm vào bia rượu để đấu tranh sự nhưng ngày mai bạn sẽ tỉnh và mọi thứ càng tồi tệ.
Các video khác có thể e click vào r bỏ qua. Nhưng tất cả các video e click vào mà có chị SM e đều xem hết. Có vẻ chị SM mang 1 phong cách, 1 màu sắc rất riêng mà PP kh thể thiếu được. Yêu chị
Mình đã xem phim này rồi. Cảm nhận lúc đầu là phim rất chân thực, những cảm xúc trong phim thật sự rất đong đầy, khó tả. Diễn biến chính của phim xoay quanh cuộc sống của người đàn bà 60 tuổi đã mất luôn cả chồng, con, láng giềng..trong một vụ nổ khủng khiếp. Bà đã rời bỏ nhà cửa, quê quán để cố tìm thấy niềm vui và cũng muốn né tránh đi nỗi đau thương tột cùng không thể chứa nỗi. Bà làm những công việc tay chân nặng nhọc, vượt qua khó khăn bệnh tật của tuổi già. Bà tìm được những người bạn cùng suy nghĩ và cũng lần lượt chia tay họ. Lúc chiếc xe bà bị phạt bà đã mượn tiền của đứa em gái ruột, người rất yêu thương bà, mong mỏi cầu xin bà ở lại nhưng bà từ chối.(Nếu là mình có lẻ mình sẽ ở lại). Rồi trong những người du mục đều tìm thấy những điều họ muốn thì bà vẫn chưa. Có một ông già ngõ ý thích bà và muốn bà ở lại cùng gia đình cháu chắt của ông nhưng bà cũng từ chối. Có lẻ đó không phải điều bà tìm kiếm. Cuối phim, bà quay lại ngôi nhà của mình, nhớ lại những khoảnh khắc, bà khóc ngất không thành tiếng. Ngôi nhà xây trên một thung lũng khô cằn cát bụi. Bà bước ra ngoài đó và đi tiếp..
Những voice mà cứ nghe là biết chủ đề:
Giang: siêu anh hùng, kinh dị
Linh Vetter: news, tóm tắt, hành động
Hiệp: hoạt hình, anime
Sương Mai: tình cảm, đời thường
Mỗi người mỗi "kỹ năng" đặc biệt :))
giọng sương mai hay vãi đạn
Sương Mai vẫn là một sự không thể thiếu của Phê Phim . Rất thích giọng của chị
Ủa
Sương mai quay lại khi nào vâyh
Hmm.....
Simp??
simping :))
đang định khen, không biết luyện giọng như vậy có dễ ko ?
cảm ơn PHÊ PHIM đã mang đến video này, chúc tất cả chúng ta đều khỏe mạnh và hạnh phúc với những điều nhỏ nhặt mình đang có 🙏🏻❤️
Khi bị những thứ xung quanh đè nặng lên mình thường hay phi xe phượt bụi đâu đó thật xa chỉ để ngắm cảnh ngay khám phá những cung đường mới. Và xung quanh mình luôn bị người ta nói bị điên hay sao mà ngồi trên xe cả ngày đi mấy khu du lịch không đi, mình chỉ cười và nói lại mình thích thế 😌
Nếu có thể chúng ta có thể dốc bầu tâm sự khi có nhiều điểm chung
Giống mình , mình thích chạy xe vòng vòng chẳng có địa điểm cụ thể nào cả
Còn nhiều người giống bạn và sẽ xuất hiện thêm nhiều người giống bạn khi cuộc sống càng ngày càng nhiều áp lực
Video này cảm xúc quá, chỉ khi vượt qua được hết những nỗi đau trên bạn mới có thể can đảm làm mọi thứ mà mình muốn, cám ơn các bạn 👍👍👍
Xem nửa đầu phim thấy buồn vô tận , nhưng càng xem càng thấy những con người ấy thật tự do . Mình thích câu chuyện của Swankie !
Bạn giúp mình biết về link phim với, cám ơn bạn !
phim có ở mô tả hay đầu clip đó lúc mà đag giới thiệu đó
tên fim nô mét len đó hh
Họ tự do và họ tìm thấy sự yên bình
Hi vọng trong Phê Phim có 1 giọng đọc Sài Gòn , giọng bạn nữ người Bắc này nghe ấm , da diết ghê
Lên top nào
Hóng.
Mình thì thích giọng bắc hơn, giọng sg nghe cọc lắm
Kp chê gì giọng SG đâu nhưng giọng SG mình nghe buồn ngủ lắm :( kiểu cứ như hát ý . Mình nghe k quen nên toàn ngủ quên
Tụi mày sao cứ kiểu vùng miền thế nhỉ?
Giọng Bắc, giọng Nam, giọng Trung, Giọng miền Tây, giọng gái lơ lớ kiểu Việt kiều, giọng gái nghẹt mũi... Cũng đều rất hay, rất ngọt, rất dịu dàng, rất cute, rất ấm, rất thánh thót, rất trầm...
Tao đéo thấy giọng miền nào là hay hay dỡ, có người Nam nói rất chói, có người Bắc nói rất chưa, có người miền Tây nói rất ồ...
Tụi mày chắc gì đã được nghe nhiều giọng đọc, giọng nói bằng ai mà phán như kiểu Bố đời thế.
Hầu hết thời gian trong phim là những phân cảnh về những vùng đất rộng lớn, hùng vĩ nhưng khi đứng trước nơi đó thì con người cũng không thể thoát ra khỏi nội tâm của mình nên có cảm giác càng cô độc. Những phân cảnh đó chỉ được nhìn thấy chứ không thể hoàn toàn cảm nhận được. Dẫu cho có bạn bè cùng nhau cười nói, ca hát thì cũng chỉ là nhất thời chứ cũng không thoát khỏi nỗi buồn và mất mát, thật lạ là khi ai trong chúng ta cũng muốn yên bình nhưng liệu có mấy ai đủ can đảm gác lại nỗi đau, mất mát lại phía sau để hướng tới sự bình yên. Nỗi đau, mất mát suy cho cùng cũng chỉ là tạm thời nhưng sự dằn vặt và tiếc nuối mới la thứ đeo bám ta mãi mãi.
Tôi đã khóc bởi từng suy nghĩ như thế. Nếu tôi sống qua 50 tôi sẽ thực hiện hành trình tự do tâm trí, đi đến khi chết đi tôi sẽ trả cơ thể này về cho Đất Mẹ, tôi đã bị xã hội người thân và ý thức hệ này chà đạp lên tâm hồn mình, tôi nhạy cảm trại trốn những thứ đó trong đến khi tôi rơi vào tận cùng của bế tắc trãi qua cảm giác cận tử tôi mới biết cách quay vào trong để chữa lành nó. Đi xa ngàn tỉ thiên hà không bằng quay vào trong 1 phân. Trong phim không là đích đến nó là trãi nghiệm hành trình
giọng chị Sương Mai với anh Hiệp là 2 giọng nghe dễ mến nhất Studio =)))))
còn giọng linh hợp với tóm tắt phim và tin tức :D
@ chuẩn :')))
Tui khoái ông giang dẫn về phê kinh dị phê cực
Trước cũng thích cả giọng Gạo với Giang nữa
CỰC CHUẨN
Có chị Sương Mai video này bỗng dưng văn học hơn hẳn :>
Mai Văn Học =)))
@@thaomi1293 thôiii :)))
@@thaomi1293 Mai Học Văn
Hình như Mai là giáo viên văn
"Yes, I'm alone. But I'm alone and free" - Elsa.
"yes, I'm alone. But I'm alone and Stress" - Me
"Fuck, I'm alone. But I'm have money and buy Ps5" -me
"yes,i'm alone. But i'm alone and nothing else" -Me
"Freedom is the most important aim" -thank you , Elsa
thi thoảng mới thấy Sương Mai nhỉ, thích cái giọng dẫn dắt của Mai quá, u mê :3
trời thì mưa , nằm nghe như này, ta nói nó Chill kiểu gì á
Xã hội nào chả phải cố gắng mà vươn lên, nhất là trong công việc. Bảo là bị vắt kiệt sức này kia, nhưng công việc đó là do bạn lựa chọn đâu có ai ép, làm bao nhiêu trả bấy nhiêu, tăng ca có phụ cấp. Thì vắt kiệt cái gì, chỉ nên tự trách bản thân là đã không chọn công việc phù hợp hơn. Thất nghiệp thời kỳ đó, thì cả làng cũng thất nghiệp, người ta cố gắng được tại sao mình lại không. Nói về việc gõ cửa, về mặt tình cảm con người với con người, thì những hành động đó có lẽ ko cần thiết phải xảy ra, hoàn toàn thông cảm cho nhau được. Khó khăn gì việc đậu nhờ xe ở chỗ nào đó. Nhưng phải đặt trong hoàn cảnh là nước Mỹ thời gian đó, khi mà nạn nhập cư lậu, buôn người trái phép, hoặc thành phần bất mãn, tôị phạm có thể xả súng bất cứ lúc nào,. Bạn là chủ 1 siêu thị, 10h tối là đóng cửa rồi, tự nhiên 2,3h sáng có mấy cái xe vans đến đỗ trước cửa siêu thị của bạn, bạn sẽ nghĩ gì? Có gọi cảnh sát để kiểm tra họ không? Làm sao bạn chắc chắn được trong xe không có mối nguy hiểm. Mặc dù trong xe chỉ là những người du mục vui vẻ, bình thường, nhưng khó xác nhận được điều đó, vì những người du mục không được quản lý, bên Mỹ ko có đăng ký thường trú như bên mình, nên quản lý khó vô cùng. Phim này vẫn có nhiều tính định hướng trong đó, nhất là đạo diễn là người Tàu.
Ôi lâu lắm ms thấy chị Sương Mai
Rất thích nghe giọng chị nói về những vấn đề tình cảm như này
giọng đọc của Mai thật cuốn hút và quyến rũ, khiến cho nội dung thêm sâu sắc.
14:42 nghe nội dung mình cũng đoán được Sương Mai là người soạn luôn, chứ không chỉ góp giọng đọc. Đúng là cô giáo Văn mà :D
Tôi thật sự thích video này và giọng chị Sương Mai cực kỳ phù hợp vs những bộ phim sâu lắng .
Trong đoạn review bạn có đề cập đến phim into the wild. Bạn có nhắc đến christopher đã sống một cuộc sống hạnh phúc trong hành trình 4 tháng đi bộ đến Alaska. Về góc nhìn của mình thì mình không nghĩ vậy. Sau khi trải qua cuộc sống cô độc ở vùng xa xôi hẻo lánh và phải đối mặt với việc thiếu lương thực thì kho cận kề với cái chết Christopher đã viết lại 5 chữ “happiness only once shared” ngầm hiểu lúc này anh ấy cần gia đình nhớ cha nhớ mẹ và tình thương từ họ. Chia sẻ trò chuyện, hiểu và thông cảm lẫn nhau là điều bất cứ gia đình nào cũng cần có. Nên mình nghĩ cái Christopher cần sau chuyến đi vẫn là mưu cầu được quây quần bên gia đình mình, và việc rời đi của anh ấy để nói lên rằng anh ấy cũng giống như bao người bình thường. Cần được yêu thương và chia sẻ thì mới có hạnh phúc.
“Những con tuấn mã mang tôi đi
Không run rẩy và sợ hãi
Qua những vùng đất xa ngái.
Và ai nhìn thấy tôi, nhận ra tôi
Và ai nhận ra tôi, vội mở lời:
Kìa kẻ không nhà cửa…
Nhưng không ai đủ mạnh mẽ
Để có thể hỏi tôi
Quê hương tôi đâu rồi
Tôi không bị ràng buộc
Vào thời gian thấm thoát
Và vào cả không gian
Tôi tự do như một cánh đại bàng !…”
-
Friedrich Nietzsche
mình chưa xem phim nhưng mình thích nghe bạn này đọc về phim hơn :)))) ko biết có ai giống mình hem :3
Mình cũng vầy, thích nghe như này, cảm giác nó khách quan và bao quát nên thích lắm
xem phim cảm giác vừa yên bình, vừa cô đơn lạc lõng, đôi phần thấy giống Into the wild tuy cái kết không quá như vậy nhưng bộ phim vẫn khiến mình cảm thấy nỗi buồn trong từng nhân vật, họ không phù hợp với xã hội, với những người xung quanh, và kể cả với những người thân tuy nhiên gia đình vẫn luôn sẵn sàng chào đón họ trở lại. Nhân vật Dave không chia sẻ gì với con trai của mình và ông cảm thấy mất kết nối với chính nó khi đôi bên đều làm việc riêng của mình nhưng rồi cuối cùng cả hai vẫn quyết định chia sẻ với nhau, Fern cuối cùng cũng quay trở lại căn nhà nơi mình lớn lên nhưng đó không còn là tổ ấm nữa, có vẻ như gia đình Fern đã xảy ra chuyện gì khiến 2 chị em quyết định đi 2 con đường khác nhau. Kèm theo bản nhạc của Ludovico Einaudi nữa, bài Experience hay vãi chưởng nó như kiểu tất cả ký ức ùa về như thước phim cũ vậy, hay Soundtrack của phim The Intouchables cũng đều mang 1 nỗi buồn khó nói, lúc đầu xem Nomadland mình nghe và nghĩ bài Una Mattina hợp với phim này vãi rồi cuối cùng nhận ra rằng chính Ludovico Einaudi làm thì bị shock ngang.
Càng trưởng thành càng cô đơn, những ai đang có hạnh phúc của mình thì xin hãy trân trọng.
Better day
Chiêm nghiệm là từ rất gần với cảm nhận của một người trẻ như mình, mình lựa chọn nghe bộ phim kể thay vì cố tìm cách hiểu lí do và bó buộc tư tưởng của mình hay bất cứ khuôn mẫu nào cho nhân vật. Một bộ phim quá hay.
Xem xong clip này mình thật sự đã mê Phê Phim rồi nhé. Cảm ơn những thông điệp mà PP đã gửi cho mọi người. Phim này làm mình nhớ đến bộ phim Boyhood, cũng là một bộ phim thật sự xuất sắc khác của nền điện ảnh Mỹ. hy vong PP cũng giới thiệu cho mọi người nè.
Nếu bạn sống trong xã hội thì bạn sẽ không bao giờ là chính mình.
Vì nếu bạn 100% là chính mình thì bạn sẽ làm tổn thương hoạc làm người khác tức giận.
Và bạn nhận lại những điều tương tự như có điều nó sẽ tồi tệ hơn cái và bạn làm với họ.
Cảnh nhân vật chính đứng bên ngoài cạnh chiếc xe nhìn vô trong nhà, có 1 hàng rào ngăn cách, thêm tông màu lạnh trầm buồn,…quá nhiều ý nghĩa trong 1 khung hình. Ta mới hiểu vì sao bộ phim lại xuất sắc đến vậy.
Tôi nghĩ mình đã đủ tuổi và đủ trưởng thành để khám phá thế giới ngoài kia, tôi thực sự cần một cuộc phiêu lưu như bà ấy... Tôi khao khát lên đường để tìm những cái mới và tìm chính bãn ngã của tôi, tìm mọt ý nghĩa để tôi tồn tại trên cõi đời , Hội An thơ mộng cũng chẳng thể níu chân tôi, nhưng mà tuy ba tôi đã mất nhưng tôi còn mẹ kế, cô, gì, chú, bác họ đều rất quan tâm tôi .... Haizzz đúng là "sự tự do phải đánh đổi bằng nổi cô đơn" Buồn đến nao lòng.
Câu trả lời cho bản chất bản ngã là nó không có thật. Bản ngã = sự quan sát thuần túy + các tác nhân vật chất hoặc tinh thần. Nếu bạn muốn nhìn thấy nó hãy thật sự quan sát cuộc sống này.
Lần đầu thấy Sương Mai, viết tuyệt lắm, giọng cũng hay nữa, cảm ơn em!
Những lời phân tích thực sự rất hay và động chạm sâu sắc, cảm ơn Phê Phim, cảm ơn Sương Mai.
Học văn cô Sương Mai giờ mới biết cô làm cho phê phim :)))
Xem phê phim lâu rồi,nhưng hôm nay mình nhấn đăng ký luôn vì nội dung và câu từ quá xuất sắc.
Phim buồn nhưng hay, nhìn khung cảnh thôi cũng man mác buồn rồi 💙
Nếu chỉ xem phim chắc tôi sẽ không hiểu nội dung muốn truyền tải câu chuyện nội tâm của nhân vật và lựa chọn của bà, nhờ giọng đọc truyền cảm của mc và kênh phê phim tôi mới được biết nhiều cái hay cái đẹp trong cuộc sống. cám ơn tất cả.
Thích nhất giọng chị Sương Mai! Lại còn để tóc dài nữa xinh quá
Giọng của Sương Mai nghe mê lắm luôn ý!!!
Quá vui khi Sương Mai đã trở lại. Thật sự yêu giọng của Sương Mai, nghe thôi đã thấy bình yên rồi
Rất yêu thích giọng đọc của c SM. Nó dịu êm ấm ấm dễ đi vào lòng ng
Thích Ludovico Einaudi từ "Experince" nhưng không ngờ lại là nhạc phim của phim này... Âm nhạc của Ludocvico, dù không lời, cũng là thứ âm nhạc nói được nhiều điều hơn mọi lời nói trên thế gian.
Phê Phim viết cũng hay nữa :> Lúc nào cũng hóng Phê Phim để biết thêm về văn học, lịch sử, về đủ thứ trên đời
nhạc không lời luôn dễ cảm nhận hơn là có lời, nghe một bản nhạc sôi động có thể khiến ta nhảy múa chân tay, nhưng nhạc không lời sẽ làm tâm hồn ta nhảy múa. novole bianche cũng hay
@@transanh1145 Công nhận là mấy bài của Ludovico Einaudi đều đỉnh cao hết
Cô độc khong cô đơn nhé. Tự do là chọn sự cô độc. Có nghĩa là không có nhu cầu tìm cái gi bên ngoài
Ôi giọng Sương Mai trưởng thành & chữa lành quá, hệt như phần nội dung bạn đã làm vậy. 💜
Đấu tranh suốt thời trẻ để đạt được sự tự do nhưng chính khi cảm nhận được sự cô đơn - cái giá của sự tự do ,thì mình cảm thấy cần phải lập gia đình
Cảm ơn Sương Mai, bài viết thật sự rất chạm.
Theo như ngôn ngữ của Phê Phim hình như là rất phê.
Nhờ bài viết của bạn mà mình có cơ hội đọc lại sách và biết nó đã có phim rồi!
Tôi cũng đang đi tìm tôi !😔 Càng tự do càng cô đơn,càng hiểu bản thân càng cảm thấy lạnh lẽo !😔
3:33 trích ''Một thời đại trong thi ca" Hoài Thanh, một câu nói khái quát nhiều điều
Em nghĩ rằng không chỉ riêng chị Mai, bên cạnh đó công sức của ekip Phê phim cũng rất đầu tư và chu đáo, nếu muốn xem tóm tắt một bộ phim một cách chất lượng nhất, em vẫn luôn chọn Phê phim cũng như ở vô vàn những lựa chọn em vẫn chọn Phê phim để giới thiệu với bạn bè ,gia đình và đồng nghiệp, đây cũng là một cách rất hiệu quả để cho người khác thấy được giá trị của bản thân qua cái giá trị của sự chọn lọc khi theo dõi một nội dung. Rất biết ơn điều mà các anh chị đã để lại, hy vọng rằng các anh chị luôn có thật nhiều sức khỏe và thành công trong công việc.
Content và thông điệp này hay đến rợn người. Mình rất muốn viết ra những thứ hay ho và chạm đến góc khuất như vậy.
ở VN thì có dân vãn chài sống trên những con thuyền lênh đênh trên sông, nhưng mà những người này vẫn có gia đình và người thân và cũng thường sống cố định trên 1 khúc sông nhất định.
Dân vạn chài sống trên thuyền nhưng thuyền sẽ đậu ở những bến quen thuộc khi họ ko chở hàng buôn bán hoặc ko đánh cá.
Báo nông nghiệp mới có loạt bài về những người chở hàng chợ trên sông Đà đấy, cũng hay lắm.
Giọng của Sương Mai hay quá, chăm ra video nhé cô gái 😁
Chẳng thấy ai khen về phim toàn khen về giọng, tât nhiên là giọng hay rồi , rất trôi chảy
NOMADLAND xem đi mấy bạn ơi, siêu hay từ màu sắc cho đến phần nghe nhìn đỉnh lắm, xem phim có nhiều đoạn thật muốn sống chậm lại , nhìn nhận lại cuộc đời ý , bạn nào trên 25t xem là suy đó
Kênh đã giúp trình văn tôi tiến bộ sau 1 năm gắn bó.
Tôi đã có động lực rất nhiều sau khi xem video này. Cảm ơn Phê Phim.
Má tức..đang nghe phân tích đầy cảm xúc cái QC :” bạn có đang bị tiểu đường đeo bám...”
Yeh yeh, lấy đam mê làm ánh mặt trời, để tâm hồn ta không mất phương hướng.🌤⛅️
Suy cho cùng ai rồi cũng sẽ một mình. Chỉ là sớm hay muộn, tự nguyện hay bất đắc dĩ. Trong vũ trụ mênh mang này, nội cái sự tồn tại của mỗi cá thể đã là sự mê man vô hạn.
Sương Mai comeback, rất thích SM nói về phim tình cảm
Rất thích phim tình cảm có SM :D
Đọc đến “Đời chúng ta nằm trong vòng chữ tôi....” lại nhớ đến thầy Hưởng. Bạn viết bài phân tích này học thầy Hưởng phải không 😅
em yêu giọng Sương Mai đã bao lần cuống theo và rơi nước mắt. amzing
Nghe mà nổi da gà, rất yêu thích giọng đọc của chị Sương Mai
Hy vong trong nhung video ke tiep se ko con phai thay cung nhu phai nghe thay Suong Mai. Bat ky giong doc va duong truoc ong kinh nao deu la 1 su thay the tuyet voi cho Suong Mai.
Tôi cũng muốn được tự do như vậy.chỉ tiếc tôi không có can đảm được như họ.đó mới chính là tự do trong cái gò bó giữa dòng đời này!!!
thích giọng Sương Mai, cách bạn ấy dẫn nhập thông minh, hấp dẫn người xem
Úi, giờ mới thấy mặt chị Sương Mai. Thích nghe giọng chị với những video về tình cảm hay cuộc sống lắm luôn
Bài viết hay và giong đọc rất lôi cuốn. Mới biết Phê Phim sáng nay do youtube giới thiệu. Tôi rất thích phê bình văn học và phim ảnh. Like và sub. Cám ơn rất nhiều. Khi có thì giờ tôi sẽ xem phim này
Thích giọng bạn này khi xem video CÁC PHIM VỀ NỖI CÔ ĐƠN .
Sương Mai mà không sương mai, cô gái mà không biết bao nhiêu chàng trai FA đang mơ ước...!!!
Có lẽ mà đâu đó ngoài những bộ phim huyền ảo phiêu lưu và phép thuật như Harry Potter hay những câu chuyện về thám hiểm vũ trụ như The Martian thì vẫn còn đâu đó những góc khuất, những sự thật những cái rất đỗi "cuộc sống" mà ống kính đã bỏ qua đó.
Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó, những kẻ đã từng căm ghét đến tận xương tủy những điều đã làm con người mù quáng bỏ đi tình thân, anh em tương tàn, bạn bè phản bội, chồng giết vợ đó lại bị gạt bỏ ra ngoài lề của cuộc sống. Nhưng như vậy họ sẽ trở thành người du mục, trở thành như cách mà nhà giả kim đã từng nói là những người bước trên sa mạc mà họ có thể bị cướp bóc và giết chết hoặc không thời tiết cũng đang giết họ dần. Nhưng nhờ vậy họ nhận ra "có lẽ tạo hóa tạo ra sa mạc chỉ để con người biết quý trọng cây chà là". Hoặc như tên phu lạc đà từng kể:" Khi tôi ăn thì tôi sẽ toàn tâm toàn ý ăn, khi tôi đang ngủ thì tôi sẽ ngủ, khi bị bọn cướp tấn công tôi sẽ sống cho đến hết phút giây cuối cùng để rồi mà khi tôi có nằm xuống thì đó cũng là một ngày đẹp nhất". Để rồi như cậu chăn cừu từng nói, một khi bước đi tìm lời giải cho "Kim Tự Tháp" của mình thì cậu chỉ có thể bước tiếp, không phải vì lũ cừu đang chờ cậu chuộc lại hay vì cậu thạo việc chăn cừu hơn việc ở cửa hàng pha lê mà vì khi cậu dám dũng cảm bước ra khỏi bầy cừu của bản thân mới có thể tìm thấy Kim Tự Tháp.
Nhưng có lẽ tôi không phải là kẻ mộ đạo, bởi đây cũng không thể gọi là tín ngưỡng. Có lẽ khác với những người truyền đạo, tôi không đi tìm lý lẽ hay ý nghĩa nhân sinh mặc khác những thứ đó tự hiện hữu khi chúng ta nhìn mọi việc dưới góc nhìn của một người không bị gán ghép và ràng buột. Một sự tĩnh lặng trong cái thế giới nói không ngừng nghỉ và lúc nào cũng muốn ràng buột người khác với những giá trị mà họ cho là đúng, là cao đẹp và bền vững. 9:10 trái tim thì dẫu có đi thêm ngàn cây số nữa nó vẫn sẽ như vậy, những mảnh vỡ đó chẳng bao giờ có thể ghép lại nguyên vẹn. 12:33 Sự cô đơn cũng vậy, chúng ta càng phủ nhận nó càng rõ rệt hơn. Có những người tìm đến một "sự thay thế" cứu rỗi cho cuộc đời và tự huyễn hoặc mình với những thứ mình không thích rồi cũng quen và rồi ôm sự tiếc nuối rồi mong chờ có viên Time Stone hay một ngày nào đó Doraemon sẽ chui ra từ ngăn tủ để giúp mình quay lại sửa lỗi. Một số khác đối diện với nó, mỉm cười rồi vẫy tay chào và tiếp tục tiến tới. Dẫu cho sự lựa chọn nào thì cũng có cái giá của nó cả. Một lần nữa, cuộc sống chẳng cho không ai cái gì cả.
Có ai quan sát thấy mỗi khi xem phê phi review thì luôn luôn có những chất giọng cực phẩm hay nói cách khác " phê " theo đúng cái tên kênh k hỉ 😍😍
Clip có nội dung và giọng quá hay!! Thật sự tuyệt vời!!
kênh này giọng ai nghe cũng cuốn cực luôn định coi 1 vid trc khi đi ngủ thôi ai ngờ coi đến 3 4 vid lúc nào ko hay
Hay quá. 1 clip review trọn vẹn nhất mình từng dc xem trong đời
ngày trước tôi đọc 1 cuốn sách đạm tính triết học là "con người trong thế giới tinh thần" khi bàn về bản diện cá nhân ông đã từng nói rằng:
Tên bạo chúa và thân dân cảu ông ta là 1 loại người họ đều không có tự do, Nhà Tư bản và công nhân cũng thế, Chủ Nô và Nô lệ cũng vậy
thử nghĩ xem Nhà tư bản sẽ là nhà tư bản nếu ko có các công nhân của anh ta ko có phần thặng dư họ tạo ra và Người Lao động cũng thế họ sẽ đi về đâu nếu ko có công ăn việc làm trong thời buổi này? Tên bạo chúa đáng quân vương ng anh hùng sẽ là j nếu ko có những thần dân bị áp bức những kẻ tung huê họ và quần chúng cũng thế họ sẽ có j nếu ko thuộc về 1 dân tộc 1 đất nước 1 cộng đồng 1 cái j đó? hay chủ nô có là chủ nô nếu thiếu nô lệ?
chúng ta đã bao giờ được tự do? nhưng nếu có thể tôi cũng muốn chu du khấp nơi
Xem video này cảm giác muốn thoát ra khỏi vùng an toàn hiện tại
giọng và cách trình bày của Sương Mai quá xuất sắc
23:38' vẫn mò vào đào bới để xem lại tập này mà chiêm nghiệm 🙂
Thích c Sương Mai nhất vì giọng chị rất êm, k quá nhấn nhá... Các vid tình cảm thật sự nghe rất yên bình. Tiếc quá, vid này nghe hơi khác c Sương Mai mình biết ☺️☺️☺️
. Mình rất thích phim này. Cảm ơn Sương Mai cho mình thấy thêm góc nhìn về bộ phim này và chúc bạn nhiều sức khoẻ.
đoạn pay tribute cho Swankie mình thật sự xúc động ...
Nghe thấy cảm nghĩ về phim hay v xem nhiều chắc giỏi văn lun kkk. phân tích hay vs nền nhạc cuốn lắm lun ( sub sau khi xem 2vid của kênh)
Good news: Sương Mai đã quay trở lại
Bad news: với 1 chiếc nhẫn trên tay :(
:(
Chiếc nhẫn mà tôi đã tặng đóa. Ae chúc mừng tôi đi
Lâu lắm rồi mới lại thấy Sương Mai. Hóng Sương Mai lại lên sóng nhiều nhiều trong tương lai
14:34 "vì thế video này mình sẽ ko nói tạm biệt mà mình sẽ nói là see you down the road"
... a few moments later ...
14:41 "xin chào và hẹn sớm gặp lại các bạn"
Giọng đọc không thể mê hơn được nữa, quá chất
khi làm chủ được sự Cô Độc thì thật sự bạn mới được tự do. Nhiều bạn tìm vào bia rượu để đấu tranh sự nhưng ngày mai bạn sẽ tỉnh và mọi thứ càng tồi tệ.
Giọng đọc của chị truyền cảm, thực sự rất thích luôn ý
Lối kể bạn khá là thuyết phục mình khá là thích tác phẩm này của bạn , xin cảm ơn
Đã bảo không tạm biệt mà ad vẫn : Bye bye !🤣
Phút 13:30, có trong tư tưởng của Phật Thích Ca, hoặc mấy bài giảng của thiền sư Thích Nhất Hạnh.
Nội dung bình luận thật sâu sắc và chẤt lượng. Excellent
Tội cho chị đạo diễn đạt giải Oscar, nhưng lại bị chính quê hương mình tẩy chay.
Nếu được chọn giữa làm người du mục hay người phải lọc máu 3 lần 1 tuần để sống thì tôi sẽ chọn làm người du mục hoặc 1 người bình thường khoẻ mạnh
Mê Sương Mai thế 😍😍😍 giọng diễn cảm quáaaaaa
Các video khác có thể e click vào r bỏ qua. Nhưng tất cả các video e click vào mà có chị SM e đều xem hết. Có vẻ chị SM mang 1 phong cách, 1 màu sắc rất riêng mà PP kh thể thiếu được. Yêu chị
I'm alone but I understand how I am, what I truly want and who I really am. :D
Giọng chị Sương Mai quá hay và diễn cảm
Bây giờ có rất nhiều người như thế. Tự do đồng nghĩa với cô đơn
"Cô độc" có lẽ đúng hơn 🙂
Mình rất thích chị Sương Mai ạ, đặc biệt là giọng của chị❣️
Giọng đọc của Sương Mai rất dễ làm ngta nổi da gà nha. 🙊🙊