Nguồn Beat (Cre): Jurrivh Lyrics: (Có thời gian) (0:24) Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu ( 0:52 ) Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama, ( 1:20 ) Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa, Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả, Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm, Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm, Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng, Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất, Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn, Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn, Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ, Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ, Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư, Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như, Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử, Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ, But, it’s ok, pick up, move on, Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon, Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn, Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay, So Imma spread my wings and fly away. ( 2:49 ) Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Anh vẫn luôn thích cảnh trời đêm Đem hết buồn phiền hòa vào thêm Đôi hàng mi sâu cùng góc tối căn phòng nhỏ chợt ngày dài trong lòng sầu chẳng dịu êm Là lúc mệt mỏi cần vòng tay Khi anh trở về vẫn còn đấy Anh gọi:”| Tất cả | chỉ là anh tự dựng lấy trong một giấc mơ chẳng có thực Ta đã yêu nhau một lúc ! Đừng là em thì đâu phải vụn vỡ Anh đã Lượm nhặt tất cả những sai lầm Thẩn thở bơ vơ vô vọng cố đợi chờ Em thì thờ ơ lạnh nhạt muốn vô tâm Mình còn chờ ai, Đời còn ngày mai Quyện vào nhau chút nữa em ơi để anh thấy những rối ren ngoài kia là vô thường Vội vàng làm chi khi mình vẫn còn thương Đã từng là tất cả với nhau, Việc không giữ chặt chỉ là do cả hai đã không quý trọng duyên nợ trời ban Em vòng ngã lối anh tìm đến nơi chỉ thêm một ngõ cụt đường Rồi ta xa dần Ái Xa nhau là điều đáng sợ nhất Không anh giờ đây là sự thật Anh quyết định cuối cùng là đánh mất Em như chết đi trăm vạn lần Quay đầu lại là anh đã bỏ rơi, chớp mắt thôi là lỡ cả một đời Tận sâu đáy lòng lắng động tâm trí và cổ họng không thành lời. Dây tơ hồng đứt đoạn tình duyên, Muôn đời nay bến vẫn đợi thuyền, Yêu đương muôn kiếp truân truyên vẫn lắm kẻ phàm phu đắm mộng hảo huyền. Em nguyện sống để trả nợ tình liệu phi lí? Anh à, nói em nghe yêu đương là gì đi? Giống như chuyện xưa chẳng có thật Sau bắt đầu kết thúc là tệ nhất Dựa nhau lần gặp cuối, đến chiếc ôm cũng chẳng rời Cho ta yêu chút lát rồi có xa đến vạn đời Anh nguyện...! đốt cháy tâm can thiêu tan im lặng Không là hình bóng cả trọn một đời chẳng dành lời nào cho nhau Phải đây là điều em muốn, phải đây là thứ anh nhận nước mắt anh tuôn, Chúng ta không có phận Đến với nhau là vì cớ gì thật ra anh cũng chẳng thể nào hiểu rõ, nó nhanh hơn là anh nghĩ cũng chẳng phút giây nào khựng lại đắn đó Cứ yêu thôi em, nào biết mai sau tim nào rẽ lối tim nào chậm nhịp Ta có trọn 1 ngày đễ mãi thuộc về nhau mặc kệ bất cứ ai làm lệch nhịp Vì anh biết rằng dẫu mai sau đây anh và em có hai lối Nhưng mình đã yêu hết tình dù giờ chúng ta đã hai nơi Anh vẫn chân thành vẹn nguyện sâu sắc cùng cuộc tình ta đi qua tuổi trẻ Sẽ đem nỗi buồn đi vạn kiếp mang em quay trở về Có những lúc dối trá bên ai rồi Ta cũng đâu nào thầm trách Ôi giấc mơ tuyệt vời, Ôi tháng năm còn dài giờ đây ta phải biết lặn lội tìm ai Ai mang thương đâu ai reo thăng trầm ai làm lòng anh lắng động Ai làm bóng tối đêm về bản nhạc du dương khóc ròng trong phòng LÀ một mình vì ai, nhớ vì em, tình vấn vương, tim con thương Kẻ đợi chờ, người chẳng nhớ, buồn bâng quơ, thật ra chỉ là mơ Rồi lúc đắm say nhìn lại cuộc đời thì sẽ không bao giờ nhìn được lại Năm tháng đi qua em ơi chỉ còn là tiếng gió bê
Tình nào là tình sẽ không phải Ta từng yêu bao năm dài Để rồi cuối cùng ai vì ai Sao chỉ còn mình anh ở lại cùng tiếng thở dài Em ơi Điếu thuốc lại nằm trên môi Cùng với nỗi buồn đêm trôi Em lại rời đi,chẳng hiểu là vì gì?
Oh,đầu ốc cứ đang quay cuồng Luôn bám víu vào thứ vô bổ Nhưng giờ đành chấp nhận mình phải buông Cũng phải cố gạt bỏ suy nghĩ vì đó là những câu chuyện ngoài luồng chẳng thể diễn tả bằng lời nói Oh,1 hồi chuông lại được vang lên đánh thức con người trở về thực tại Những nỗi đau anh chưa từng thấy Vì nghĩ rằng nó sẽ không tồn tại Từng sức ép,áp lực,nặng nề như 1 bài toán nhân lên cực đại Đến khi không chịu nỗi được nữa Thì đống đổ nát là thứ còn lại..sau cùng Tất cả đều trở về với cát bụi Liệu đây có phải bài hát vui,không còn đường nào để thoát lui Tôi khác bạn,bạn khác tôi Nên đừng cố gắng lục soát tôi Tao khác mày,mày khác tao Và sự thật chỉ là sự thật Nhưng đôi khi nó cũng là cú tát đau Linh hồn tao đứng cạnh thể xác tao Nó đã sống và cũng đã chết với thứ mà nó từng gọi là khát khao,kết thúc là sự khởi đầu Nên đừng cố buông tay vụt mất nhau.
Anh từng ước rằng... có thể viết được gì đó... Đủ đượm buồn... như nỗi buồn anh vừa mới từ bỏ Bằng một cách mạnh mẽ, anh đã vứt nó sâu trong đống ký ức ngỗn ngang... Rồi yếu đuối nhặt lên để vô tình thấy lại những thứ khác; "Chẳng có những cơn nắng vàng. Chẳng có những bãi cỏ xanh mượt. Chỉ có những cột đèn đêm xếp thẳng hàng Và vài cơn mưa mà anh ước... Chỉ có vài lần ta cùng đi trên những chuyến xe.. Chỉ có đôi ba lần anh lại buồn, hát, và em lại muốn nghe... Chỉ có những cuộc cãi vả...gay gắt... Nhưng sau đó là những cách xin lỗi đơn giản nhất... Là những lần em như cuộn tròn lại và ngã vào lòng anh… Hay là… Chỉ là vài ba lần ghen tuông, tưởng chừng như chẳng thể tiếp tục Nhưng thay vào đó là thứ tình cảm mà bằng cách nào đó Chúng ta tự biết với nhau rằng chẳng thể kết thúc" Anh ước gì sẽ lại được thấy nụ cuời của em, giữa cái khoảng trời bình yên của hai ta Là khi nắng không gắt, mây chẳng nhiều, Là khi hôn anh vì lí do gì anh cũng chẳng hiểu... Là những lần nắm tay nhẹ nhàng, ta đi cùng nhau giữa trời đêm... Tiếng sóng biển, tiếng mưa còn chẳng đẹp bằng lời em... Anh biết ! Có những chuyện sẽ ám ảnh suốt cuộc đời anh Có những điều trong đời mà chẵng thể nào tránh Có những chiếc ôm , ấm áp những để lại đầy vết xước Và có những thực tế viễn vong mà ta không thể nào đoán trước Bởi vì khi anh đến Anh đã mang trên lưng gánh nặng Là cuộc chia li và có lẽ em thừa biết là anh đoán trước được Nhưng rồi anh vẫn đến Nỗ lực của anh Tất cả những điều anh sắp đặt là quá hoàn hảo Ừm ! Tất cả những điều anh sắp đặt là quá hoàn hảo Là quá hoàn hảo Có những chuyện sẽ ám ảnh suốt cuộc đời anh Có những điều trong đời mà chẵng thể nào tránh Có những chiếc ôm , ấm áp những để lại đầy vết xước Có những thực tế viễn vong mà ta không thể nào đoán trước được Vì khi anh đến Mang trên lưng gánh nặng Và cuộc chia li và có lẽ em thừa biết là anh đoán trước được Nhưng anh vẫn đến Nỗ lực của anh Tất cả những điều anh sắp đặt đều hoàn hảo Em đừng hỏi tại sao ? Vì em thấy rồi đó Anh đã từng rất chân thành Cái chuyện bay chó chết đó Anh vẫn còn nhớ rõ cái lúc anh đứng trơ trội ở sân bay Anh còn không tin nỗi là mình có thể làm như vậy Cầm bó hoa trên tay anh đợi em và chết lặng lúc nào anh cũng không hay Em đừng hỏi tại sao ? Vì anh đã có thể ôm em chặt hơn thế ! Có thể nắm tay lâu hơn ! Có thể choàng vai lâu hơn ! Nhưng em không thể biết anh đã vui như thế nào ! Em không thể hiểu anh đã... Em không thể hiểu anh đã vỡ oà khi thấy em Và trong đầu anh lúc đó Chẵng có khi khác ngoài nghĩ đến dự định mà anh đã ấp ủ từ trước Đó là, tất cả những cách lãng mạn nhất anh từng học được Tất cả sai lầm anh ôm hoài để cố ép bản thân phải thay đổi Tất cả anh chỉ biết nghĩ là... Mình xa nhau một tháng đủ lâu rồi Nhưng anh từng nói Anh yêu em nhiều như thế, cũng giống như dã tràng se cát biển đông Cũng giống dã tràng se cát biển đông Cũng giống dã tràng se cát biển đông Không biết sau này Yêu ai đó Em có còn ngồi sau xe và hô to " Em Yêu Anh " Như em đã cùng từng anh hồi đó Không biết sau này Không biết sau này...
Và sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu chẳng ai sinh ra trong nghịch cảnh nói với tao là vì tao khác biệt thành ra bị xa lánh sáng mở mắt ra câu đầu tiên chẳng phải cần điều tốt đẹp hay sao? tiền học phí của con tháng này là sự bất lực của mẹ ba tao Okay chuyện đi học dở dang tao cũng chẳng than đổ lỗi cho trời thứ mình cần vẫn còn đảm bảo là còn ba mẹ sống ở trên đời tưởng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp khi làm công nhân chẳng còn lao đao tao nhận ra mình đã mất tất cả cái ngày ba mẹ nói rồi xa nhau ...
a có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu ( 0:52 ) Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama, ( 1:20 ) Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa, Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả, Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm, Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm, Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng, Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất, Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn, Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn, Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ, Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ, Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư, Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như, Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử, Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ, But, it’s ok, pick up, move on, Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon, Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn, Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay, So Imma spread my wings and fly away. ( 2:49 ) Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Lyrics: (Có thời gian) (0:24) Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu ( 0:52 ) Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama, ( 1:20 ) Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa, Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả, Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm, Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm, Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng, Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất, Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn, Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn, Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ, Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ, Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư, Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như, Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử, Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ, Sou kê, píck úp, mú von, Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon, Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn, Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, vậyyyy...... Ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay, ( Sôu áimờ spét mai, èn flai ờqây) ( 2:49 ) Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama
em bây giờ đang như thế nào có đang thật sự hạnh phúc hay những cảm xúc ấy là giả tạo có đang chìm vào trong bóng tối để che lấp đi hết những niềm đau nước mắt em lại rơi xuống nhưng anh ko biết ai là người lau và em tự nhủ rằng là 1 mai khi thất giấc sẽ không còn buồn sẽ không vì thằng khốn nạn mà để nước mắt 1 lần nữa tuôn em đã cố hết sức chịu đựng ..bởi tất cả những lời nói.. cay đắng- từ anh ta có lẽ em chưa từng nghĩ sẽ bị đối xử như v.. từ khi sanh ra em bây giờ tự tìm cho mình 1 khoảng trời mới thật yên bình em nghĩ là cách tốt nhất nên lựa chọn giữ nỗi đau này cho riêng mình em không thể quên những giọt nước mắt.. còn đọng lại - trên đôi hàng mi có gắng để không còn đau là điều khó nhất em từng làm vì ngoài trời vẫn còn đang mưa em nhớ thêm thật nhiều điều về kí ức của khi xưa lê bước chân thật mệt nhoài chìm vào trong đêm ... không còn ai bên em
gửi lời xin lỗi vì là thằng con chưa được như ba mẹ mong muốn anh xin lỗi vì đã bỏ rơi em , khi mà những trời đông xuống giá như anh học cách quan tâm tới những điều mà mình vốn có vẫn là thằng nhóc sợ hãi , nỗi buồn tới cứ chạy trốn nó
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu, Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama, Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa, Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả, Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm, Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm, Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng, Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất, Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn, Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn, Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ, Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ, Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư, Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như, Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử, Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ, But, it’s ok, pick up, move on, Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon, Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn, Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay, So Imma spread my wings and fly away. Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama Con vẫn đang ráng, mama Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả Không nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm Nhưng không nên quên một lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nào mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử Cay đắng là khi phải nhớ một người không có cơ hội nói câu giã từ But, it’s ok, pick up, move on Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay So Imma spread my wings and fly away Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có hai con sói luôn đánh nhau Một tượng trưng cho cái thiện, và một là cái ác Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn Mà hình như con Báo đã ăn hết cả hai con rồi
Lyrics: (Có thời gian) (0:24) Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu ( 0:52 ) Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama, ( 1:20 ) Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa, Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả, Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm, Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm, Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng, Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất, Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn, Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn, Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ, Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ, Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư, Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như, Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử, Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ, Sou kê, píck úp, mú von, Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon, Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn, Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, vậyyyy...... Ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay, ( so imma spread my wings and fly away) ( 2:49 ) Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu, Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama, Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa, Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả, Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm, Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm, Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng, Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng, Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất, Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn, Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn, Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ, Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ, Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư, Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như, Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử, Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ, But, it’s ok, pick up, move on, Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon, Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn, Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay, So Imma spread my wings and fly away. Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama Con vẫn đang ráng, mama Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả Không nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm Nhưng không nên quên một lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nào mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử Cay đắng là khi phải nhớ một người không có cơ hội nói câu giã từ But, it’s ok, pick up, move on Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay So Imma spread my wings and fly away Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có hai con sói luôn đánh nhau Một tượng trưng cho cái thiện, và một là cái ác Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn Mà hình như con Báo đã ăn hết cả hai con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama Con vẫn đang ráng, mama Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả Không nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm Nhưng không nên quên một lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nào mới ra hạnh phúc? Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử Cay đắng là khi phải nhớ một người không có cơ hội nói câu giã từ But, it’s ok, pick up, move on Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả? Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả? I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay So Imma spread my wings and fly away Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có hai con sói luôn đánh nhau Một tượng trưng cho cái thiện, và một là cái ác Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn Mà hình như con Báo đã ăn hết cả hai con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu, Những ông bố hãy giấu những đứa con gái, Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai, Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài, Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại, Sorry mama con đã khác, mama, 20/20 mắt con phải sáng, mama, Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama,
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm? Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm? Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm? Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm? Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất? Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất? Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau? Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama, Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama, Con vẫn đang ráng, mama,
Nguồn Beat (Cre): Jurrivh
Lyrics: (Có thời gian)
(0:24)
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót?
Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
( 0:52 )
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
( 1:20 )
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ,
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư,
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như,
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử,
Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ,
But, it’s ok, pick up, move on,
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon,
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn,
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn,
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay,
So Imma spread my wings and fly away.
( 2:49 )
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Anh vẫn luôn thích cảnh trời đêm
Đem hết buồn phiền hòa vào thêm
Đôi hàng mi sâu cùng góc tối căn phòng nhỏ chợt ngày dài trong lòng sầu chẳng dịu êm
Là lúc mệt mỏi cần vòng tay
Khi anh trở về vẫn còn đấy
Anh gọi:”| Tất cả | chỉ là anh tự dựng lấy trong một giấc mơ chẳng có thực
Ta đã yêu nhau một lúc !
Đừng là em thì đâu phải vụn vỡ
Anh đã Lượm nhặt tất cả những sai lầm
Thẩn thở bơ vơ vô vọng cố đợi chờ
Em thì thờ ơ lạnh nhạt muốn vô tâm
Mình còn chờ ai, Đời còn ngày mai
Quyện vào nhau chút nữa em ơi để anh thấy những rối ren ngoài kia là vô thường
Vội vàng làm chi khi mình vẫn còn thương
Đã từng là tất cả với nhau,
Việc không giữ chặt chỉ là do cả hai đã không quý trọng duyên nợ trời ban
Em vòng ngã lối anh tìm đến nơi chỉ thêm một ngõ cụt đường
Rồi ta xa dần
Ái
Xa nhau là điều đáng sợ nhất
Không anh giờ đây là sự thật
Anh quyết định cuối cùng là đánh mất
Em như chết đi trăm vạn lần
Quay đầu lại là anh đã bỏ rơi, chớp mắt thôi là lỡ cả một đời
Tận sâu đáy lòng lắng động tâm trí và cổ họng không thành lời.
Dây tơ hồng đứt đoạn tình duyên,
Muôn đời nay bến vẫn đợi thuyền,
Yêu đương muôn kiếp truân truyên vẫn lắm kẻ phàm phu đắm mộng hảo huyền.
Em nguyện sống để trả nợ tình liệu phi lí?
Anh à, nói em nghe yêu đương là gì đi?
Giống như chuyện xưa chẳng có thật
Sau bắt đầu kết thúc là tệ nhất
Dựa nhau lần gặp cuối, đến chiếc ôm cũng chẳng rời
Cho ta yêu chút lát rồi có xa đến vạn đời
Anh nguyện...! đốt cháy tâm can thiêu tan im lặng
Không là hình bóng cả trọn một đời chẳng dành lời nào cho nhau
Phải đây là điều em muốn, phải đây là thứ anh nhận
nước mắt anh tuôn, Chúng ta không có phận
Đến với nhau là vì cớ gì thật ra anh cũng chẳng thể nào hiểu rõ,
nó nhanh hơn là anh nghĩ cũng chẳng phút giây nào khựng lại đắn đó
Cứ yêu thôi em, nào biết mai sau tim nào rẽ lối tim nào chậm nhịp
Ta có trọn 1 ngày đễ mãi thuộc về nhau mặc kệ bất cứ ai làm lệch nhịp
Vì anh biết rằng dẫu mai sau đây anh và em có hai lối
Nhưng mình đã yêu hết tình dù giờ chúng ta đã hai nơi
Anh vẫn chân thành vẹn nguyện sâu sắc cùng cuộc tình ta đi qua tuổi trẻ
Sẽ đem nỗi buồn đi vạn kiếp mang em quay trở về
Có những lúc dối trá bên ai rồi Ta cũng đâu nào thầm trách
Ôi giấc mơ tuyệt vời, Ôi tháng năm còn dài giờ đây ta phải biết lặn lội tìm ai
Ai mang thương đâu ai reo thăng trầm ai làm lòng anh lắng động
Ai làm bóng tối đêm về bản nhạc du dương khóc ròng trong phòng
LÀ một mình vì ai, nhớ vì em, tình vấn vương, tim con thương
Kẻ đợi chờ, người chẳng nhớ, buồn bâng quơ, thật ra chỉ là mơ
Rồi lúc đắm say nhìn lại cuộc đời thì sẽ không bao giờ nhìn được lại
Năm tháng đi qua em ơi chỉ còn là tiếng gió bê
Bài này tên gì ạ
Tình nào là tình sẽ không phải
Ta từng yêu bao năm dài
Để rồi cuối cùng ai vì ai
Sao chỉ còn mình anh ở lại cùng tiếng thở dài
Em ơi
Điếu thuốc lại nằm trên môi
Cùng với nỗi buồn đêm trôi
Em lại rời đi,chẳng hiểu là vì gì?
Oh,đầu ốc cứ đang quay cuồng
Luôn bám víu vào thứ vô bổ
Nhưng giờ đành chấp nhận mình phải buông
Cũng phải cố gạt bỏ suy nghĩ vì đó là những câu chuyện ngoài luồng
chẳng thể diễn tả bằng lời nói
Oh,1 hồi chuông lại được vang lên đánh thức con người trở về thực tại
Những nỗi đau anh chưa từng thấy
Vì nghĩ rằng nó sẽ không tồn tại
Từng sức ép,áp lực,nặng nề như 1 bài toán nhân lên cực đại
Đến khi không chịu nỗi được nữa
Thì đống đổ nát là thứ còn lại..sau cùng
Tất cả đều trở về với cát bụi
Liệu đây có phải bài hát vui,không còn đường nào để thoát lui
Tôi khác bạn,bạn khác tôi
Nên đừng cố gắng lục soát tôi
Tao khác mày,mày khác tao
Và sự thật chỉ là sự thật
Nhưng đôi khi nó cũng là cú tát đau
Linh hồn tao đứng cạnh thể xác tao
Nó đã sống và cũng đã chết với thứ mà nó từng gọi là khát khao,kết thúc là sự khởi đầu
Nên đừng cố buông tay vụt mất nhau.
Anh từng ước rằng... có thể viết được gì đó...
Đủ đượm buồn... như nỗi buồn anh vừa mới từ bỏ
Bằng một cách mạnh mẽ, anh đã vứt nó sâu trong đống ký ức ngỗn ngang...
Rồi yếu đuối nhặt lên để vô tình thấy lại những thứ khác;
"Chẳng có những cơn nắng vàng.
Chẳng có những bãi cỏ xanh mượt.
Chỉ có những cột đèn đêm xếp thẳng hàng
Và vài cơn mưa mà anh ước...
Chỉ có vài lần ta cùng đi trên những chuyến xe..
Chỉ có đôi ba lần anh lại buồn, hát, và em lại muốn nghe...
Chỉ có những cuộc cãi vả...gay gắt...
Nhưng sau đó là những cách xin lỗi đơn giản nhất...
Là những lần em như cuộn tròn lại và ngã vào lòng anh…
Hay là…
Chỉ là vài ba lần ghen tuông, tưởng chừng như chẳng thể tiếp tục
Nhưng thay vào đó là thứ tình cảm mà bằng cách nào đó
Chúng ta tự biết với nhau rằng chẳng thể kết thúc"
Anh ước gì sẽ lại được thấy nụ cuời của em, giữa cái khoảng trời bình yên của hai ta
Là khi nắng không gắt, mây chẳng nhiều,
Là khi hôn anh vì lí do gì anh cũng chẳng hiểu...
Là những lần nắm tay nhẹ nhàng, ta đi cùng nhau giữa trời đêm...
Tiếng sóng biển, tiếng mưa còn chẳng đẹp bằng lời em...
Anh biết !
Có những chuyện sẽ ám ảnh suốt cuộc đời anh
Có những điều trong đời mà chẵng thể nào tránh
Có những chiếc ôm , ấm áp những để lại đầy vết xước
Và có những thực tế viễn vong mà ta không thể nào đoán trước
Bởi vì khi anh đến
Anh đã mang trên lưng gánh nặng
Là cuộc chia li và có lẽ em thừa biết là anh đoán trước được
Nhưng rồi anh vẫn đến
Nỗ lực của anh
Tất cả những điều anh sắp đặt là quá hoàn hảo
Ừm ! Tất cả những điều anh sắp đặt là quá hoàn hảo
Là quá hoàn hảo
Có những chuyện sẽ ám ảnh suốt cuộc đời anh
Có những điều trong đời mà chẵng thể nào tránh
Có những chiếc ôm , ấm áp những để lại đầy vết xước
Có những thực tế viễn vong mà ta không thể nào đoán trước được
Vì khi anh đến
Mang trên lưng gánh nặng
Và cuộc chia li và có lẽ em thừa biết là anh đoán trước được
Nhưng anh vẫn đến
Nỗ lực của anh
Tất cả những điều anh sắp đặt đều hoàn hảo
Em đừng hỏi tại sao ?
Vì em thấy rồi đó
Anh đã từng rất chân thành
Cái chuyện bay chó chết đó
Anh vẫn còn nhớ rõ cái lúc anh đứng trơ trội ở sân bay
Anh còn không tin nỗi là mình có thể làm như vậy
Cầm bó hoa trên tay anh đợi em và chết lặng lúc nào anh cũng không hay
Em đừng hỏi tại sao ?
Vì anh đã có thể ôm em chặt hơn thế !
Có thể nắm tay lâu hơn !
Có thể choàng vai lâu hơn !
Nhưng em không thể biết anh đã vui như thế nào !
Em không thể hiểu anh đã...
Em không thể hiểu anh đã vỡ oà khi thấy em
Và trong đầu anh lúc đó
Chẵng có khi khác ngoài nghĩ đến dự định mà anh đã ấp ủ từ trước
Đó là, tất cả những cách lãng mạn nhất anh từng học được
Tất cả sai lầm anh ôm hoài để cố ép bản thân phải thay đổi
Tất cả anh chỉ biết nghĩ là...
Mình xa nhau một tháng đủ lâu rồi
Nhưng anh từng nói
Anh yêu em nhiều như thế, cũng giống như dã tràng se cát biển đông
Cũng giống dã tràng se cát biển đông
Cũng giống dã tràng se cát biển đông
Không biết sau này
Yêu ai đó
Em có còn ngồi sau xe và hô to
" Em Yêu Anh "
Như em đã cùng từng anh hồi đó
Không biết sau này
Không biết sau này...
Và sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu chẳng ai sinh ra trong nghịch cảnh
nói với tao là vì tao khác biệt thành ra bị xa lánh
sáng mở mắt ra câu đầu tiên chẳng phải cần điều tốt đẹp hay sao?
tiền học phí của con tháng này là sự bất lực của mẹ ba tao
Okay chuyện đi học dở dang tao cũng chẳng than đổ lỗi cho trời
thứ mình cần vẫn còn đảm bảo là còn ba mẹ sống ở trên đời
tưởng mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp khi làm công nhân chẳng còn lao đao
tao nhận ra mình đã mất tất cả cái ngày ba mẹ nói rồi xa nhau ...
a có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót?
Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
( 0:52 )
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
( 1:20 )
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ,
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư,
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như,
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử,
Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ,
But, it’s ok, pick up, move on,
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon,
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn,
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn,
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay,
So Imma spread my wings and fly away.
( 2:49 )
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Lyrics: (Có thời gian)
(0:24)
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót?
Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
( 0:52 )
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
( 1:20 )
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ,
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư,
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như,
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử,
Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ,
Sou kê, píck úp, mú von,
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon,
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn,
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, vậyyyy......
Ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay,
( Sôu áimờ spét mai, èn flai ờqây)
( 2:49 )
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những
sai lầm?
Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có
đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm
đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa
chọn sai
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn
dài
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại
Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama
em bây giờ đang như thế nào
có đang thật sự hạnh phúc hay những cảm xúc ấy là giả tạo
có đang chìm vào trong bóng tối để che lấp đi hết những niềm đau
nước mắt em lại rơi xuống nhưng anh ko biết ai là người lau
và em tự nhủ rằng là 1 mai khi thất giấc sẽ không còn buồn
sẽ không vì thằng khốn nạn mà để nước mắt 1 lần nữa tuôn
em đã cố hết sức chịu đựng ..bởi tất cả những lời nói.. cay đắng- từ anh ta
có lẽ em chưa từng nghĩ sẽ bị đối xử như v.. từ khi sanh ra
em bây giờ tự tìm cho mình 1 khoảng trời mới thật yên bình
em nghĩ là cách tốt nhất nên lựa chọn giữ nỗi đau này cho riêng mình
em không thể quên những giọt nước mắt.. còn đọng lại - trên đôi hàng mi
có gắng để không còn đau là điều khó nhất em từng làm vì
ngoài trời vẫn còn đang mưa
em nhớ thêm thật nhiều điều
về kí ức của khi xưa
lê bước chân thật mệt nhoài
chìm vào trong đêm ... không còn ai bên em
Cho xin đoạn đầu nha bạn
gửi lời xin lỗi vì là thằng con chưa được như ba mẹ mong muốn
anh xin lỗi vì đã bỏ rơi em , khi mà những trời đông xuống
giá như anh học cách quan tâm tới những điều mà mình vốn có
vẫn là thằng nhóc sợ hãi , nỗi buồn tới cứ chạy trốn nó
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu,
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ,
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư,
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như,
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử,
Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ,
But, it’s ok, pick up, move on,
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon,
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn,
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn,
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay,
So Imma spread my wings and fly away.
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau,
1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác,
Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn.
Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại
Sorry mama con đã khác, mama
20/20 mắt con phải sáng, mama
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama
Con vẫn đang ráng, mama
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả
Không nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm
Nhưng không nên quên một lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nào mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử
Cay đắng là khi phải nhớ một người không có cơ hội nói câu giã từ
But, it’s ok, pick up, move on
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay
So Imma spread my wings and fly away
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có hai con sói luôn đánh nhau
Một tượng trưng cho cái thiện, và một là cái ác
Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn
Mà hình như con Báo đã ăn hết cả hai con rồi
Có ai muốn mình được sinh ra ở hoàn cảnh như vậy đâu men
Có ai muốn cha mẹ của mày phải chia cắt như vậy đâu men
Lyrics: (Có thời gian)
(0:24)
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót?
Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
( 0:52 )
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
( 1:20 )
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ,
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư,
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như,
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử,
Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ,
Sou kê, píck úp, mú von,
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon,
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn,
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn, vậyyyy......
Ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay,
( so imma spread my wings and fly away)
( 2:49 )
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau, 1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác, Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn. Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu,
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa,
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả,
Không nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm,
Nhưng không nên quên 1 lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm,
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng,
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng,
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nao mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất,
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn,
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn,
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ,
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ,
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư,
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như,
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử,
Cay đắng là khi phải nhớ 1 người không có cơ hội nói câu giã từ,
But, it’s ok, pick up, move on,
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon,
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn,
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn,
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay,
So Imma spread my wings and fly away.
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có 2 con sói luôn đánh nhau,
1 tượng trưng cho cái thiện, và 1 là cái ác,
Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn.
Mà hình như con Báo đã ăn hết cả 2 con rồi.
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại
Sorry mama con đã khác, mama
20/20 mắt con phải sáng, mama
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama
Con vẫn đang ráng, mama
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả
Không nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm
Nhưng không nên quên một lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nào mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử
Cay đắng là khi phải nhớ một người không có cơ hội nói câu giã từ
But, it’s ok, pick up, move on
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay
So Imma spread my wings and fly away
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có hai con sói luôn đánh nhau
Một tượng trưng cho cái thiện, và một là cái ác
Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn
Mà hình như con Báo đã ăn hết cả hai con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại
Sorry mama con đã khác, mama
20/20 mắt con phải sáng, mama
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama
Con vẫn đang ráng, mama
Ta nên nhìn vào sự thật, vì giả dối sẽ khiến mù lòa
Không nên nói ra sự thật, vì bao nhiêu cũng không đủ cả
Không nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những sai lầm
Nhưng không nên quên một lần phạm lỗi, dù điều tốt họ làm cả trăm
Và nếu như người ta yêu thương nhất, là kẻ đứng đằng sau khẩu súng
Ta vẫn nên yêu họ tiếp tục nhưng ở khoảng cách họ bắn không trúng
Nỗi đau thì đâu cũng có, nhưng tìm nơi nào mới ra hạnh phúc?
Giấu sâu trong sự bắt đầu, thì lại chính là cái nơi lạnh nhất
Những ngọn lửa thắp cháy sáng nhất, là những ngọn lửa sẽ chóng lụi tàn
Quyển sách không mất kiến thức vì cậu học sinh để đóng bụi bàn
Những kẻ không đáng thú vị, là những kẻ không có quá khứ
Và những kẻ mang theo tổn thương là những kẻ vẫn chưa biết tha thứ
Anh nghe nói rằng em ra đi mà không để lại dù là lá thư
Mỗi câu nói mẹ nhắc về em đều là bắt đầu bằng chữ giá như
Nhưng anh đoán nếu có lối thoát nào khác thì chắc chắn em đã thử
Cay đắng là khi phải nhớ một người không có cơ hội nói câu giã từ
But, it’s ok, pick up, move on
Nửa cuộc đời của anh tới giờ là cố đi tìm cho mình giấc ngủ ngon
Bảo thì vẫn là Bảo, tuy xấu tính nhưng không biết thủ đoạn
Âm nhạc vẫn là vũ khí, anh chỉ mong là mình có đủ đạn
Vậy, ta có nên nhận hết chua cay nhân đôi mà trả?
Và ta có nên là ta, nếu con người thật bị coi là giả?
I don’t know, nhưng ngày hôm nay còn mic trong tay
So Imma spread my wings and fly away
Anh được đọc đâu đó, là trong mỗi con người có hai con sói luôn đánh nhau
Một tượng trưng cho cái thiện, và một là cái ác
Và con sói chiến thắng sẽ là con mà ta cho nó ăn nhiều hơn
Mà hình như con Báo đã ăn hết cả hai con rồi
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá 1 người, chỉ duy nhất qua những sai lầm?
Ta có nên giết 1 người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu,
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái,
Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa chọn sai,
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn dài,
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại,
Sorry mama con đã khác, mama,
20/20 mắt con phải sáng, mama,
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,
Ta có nên nhìn vào sự thật, nếu ngày mai đôi mắt phải nhắm?
Ta có nên nói ra sự thật, nếu ngày mai sẽ mãi mãi câm?
Ta có nên đánh giá một người, chỉ duy nhất qua những
sai lầm?
Ta có nên giết một người, nếu điều đó sẽ cứu cả trăm?
Và nếu như người chĩa súng bóp cò, chính là kẻ mình yêu thương nhất?
Và nếu chẳng may sống sót? Thì niềm tin kia liệu có
đánh mất?
Ta có nên từ bỏ hạnh phúc, nếu điều đó mang lại niềm
đau?
Vì giấu thật sâu trong sự kết thúc thỉnh thoảng chính là nơi bắt đầu
Những ông bố hãy giấu những đứa con gái Và ở cạnh bên chăm sóc mỗi khi họ mắc những lựa
chọn sai
Mama dặn con trai, đường chông gai phía trước còn
dài
Nhưng trong tim của những người thân, là nơi duy nhất để đáng tồn tại
Sorry mama con đã khác, mama 20/20 mắt con phải sáng, mama
Con không lui tới với tất cả những kẻ vốn không đáng, mama,
Họ nói là bạn, nhưng những hành động của họ thì khác, mama,
Con vẫn đang ráng, mama,