“Bài không tên cuối cùng” của Vũ Thành An

Поділитися
Вставка
  • Опубліковано 9 лют 2025
  • Người từ trăm năm về ngang trường luật.
    ___________________
    biết chắc trong bụng hôm đó (tối thứ 2, 25.11.2024) chỉ đi coi không có hát, sẽ chỉ là người đi coi hát, vậy mà số trời đã định 😉, không có gì nói trước được, chắc đã là không chắc, cuối buổi trình diễn của sinh viên đại học Kinh tế, nhóm bước xuống để về thì thấy cây đàn piano sừng sững ngay tiền sảnh.
    liền có cơ hội, có cơ hội được hát, đáng lẽ đang ở trong trường Luật ngày xưa (tức Đại học Kinh tế ngày nay) thì phải hát thà như giọt mưa có câu người từ trăm năm về ngang trường luật, hoặc hát trả lại em yêu vì góc đường Duy Tân, con đường Duy Tân cây dài bóng mát của ngày xưa ngay ngã 4 này.
    Nhưng vì quá bất ngờ, phần thì bất ngờ với cây đờn piano bỗng thấy, và phần bất ngờ với “ông” tiến sĩ, giảng viên đại học trẻ tuổi, rất tài hoa, tuy quen biết được em ấy lâu rồi, biết em ấy tài hoa nhiều mặt, nhưng mà lần đầu tiên được chính người giảng viên này đệm đàn dương cầm cho hát, nên hơi bối rối để nhớ phải làm gì, nên hát bài gì cho hợp hoàn cảnh? …. để rồi khi mà nhớ ra thì đèn đã tắt, tiền sảnh đã tối, thì thôi ... đành theo ông Vũ Thành An “nói chi nhiều cũng vậy thôi”
    _______________
    Sau đây là đoạn trích trong bài viết của chị Hoàng Kim Oanh về buổi trình diễn tại Đại học Kinh tế vào tối thứ 2. 25 tháng 10, 2024. Bài viết của chị rất thơ mộng, đầy thương yêu vì chị cũng là giảng viên, lo nuôi dưỡng “phần tinh thần” cho các sinh viên
    (Trích : ) “ …… Vui nhứt là phút cuối. Bồi hồi đi trong hành lang sân trường Luật ngày nào con đường Duy Tân cây dài bóng mát, ngẫu hứng @Việt Quý thử vài nốt piano, cây đàn được đặt ở hành lang mặt tiền cổng trường nhìn vào không biết từ khi nao, ngạo nghễ, sang trong như một sự ngự trị của quyền uy bất khả xâm phạm của Cái Đẹp! Nghe nhạc, Đào Mỹ Trí Đức cũng sẵn sàng ngay … Nghêu ngao “Bài không tên cuối cùng” của Vũ Thành An bên những người bạn tâm hồn bay bổng này nghe buổi tối đẹp dễ thương chi lạ…
    Cảm ơn Minh Hoà xinh đẹp tài hoa, cô cựu sv UEH đã lan tỏa tình yêu đối với những di sản văn hóa ông cha mình cho thế hệ sau tiếp bước giữ gìn…
    Cảm ơn cả những hò reo la hét tán thưởng hết mình, hồn nhiên hết mình trong hội trường UEH đêm nay cho tôi thêm lần nữa sống lại chút niềm tin yêu đang bị xói mòn về cách sống thời thượng xa lạ với cội nguồn của một bộ phận “thế hệ Internet” hay bị nhiều định kiến là tuổi trẻ hư vinh…
    Các em thật tuyệt! "

КОМЕНТАРІ •