Cảm giác đất mẹ và quê hương ai đi xa về tổ quốc mới thấm thía… 1983 bọn tôi rút từ Camphuchia về hỗ trợ phía bắc… trên xe tôi cả lái xe là ba người với hai tử sĩ trên thùng xe. Đêm về tới cửa khẩu Xa mát Tây ninh dừng xe bên đường tôi xuống xe nằm úp mặt , ngứa mặt hít thở khi về đến tổ quốc mình… khó tả lắm… giờ đã u 70 rồi mà cảm nhận ấy không phai mờ…
Lá rụng về cội...Năm 1985 Ba tôi trong cơn say Ba đã nói, lúc đó ba đi kinh tế mới, quê hương Ba Quảng Nam Đà Nẳng ba dẫn tôi và Mẹ đi kinh tế mới ở Thuận Hải năm 1977. Ba sinh năm 1950 và Ba đã mất. Năm 1986 Ba chở tôi lên Nhà Văn Hoá Xã chờ đến 1 giờ đêm xem trận khai mạc Mexico"86 giữa Ý và Bulgaria qua tivi trắng đen. Nhìn Bác Lập nhớ Ba.
Vừa nghe, vừa thấy hình bóng quê hương lại hiện ra. Xin tặng chú Công Luận và anh Phan Đăng đôi câu. Ngẩng đầu ra thiên hạ nguyện có chữ danh. Cúi đầu về đất tổ lòng không thẹn.
Tiến sĩ - nhà báo Vũ Công Lập nói về triết lý cuộc sống thật tuyệt vời. Xem, nghe nhiều lần vẫn muốn. Sự hiểu biết quá uyên thâm. Còn nhà báo - diễn giả Phan Đăng tuổi chưa nhiều nhưng những sự hiếu sâu, biết rộng mà khán thính giả như tôi đều ngưỡng mộ. Giọng Phan Đăng trầm ấm rất thuyết phục.
Sài Gòn, 12 giờ ngày 14/12/2023. Tôi sinh ra ở quê ngoại Bắc Trung bộ. Đến năm tôi gần 2 tuổi, bố mới đưa về quê nội ra mắt, quê nội tôi Khu Bốn quăng ra, Khu Ba không nhận. Được hơn 2 tháng thì bố mẹ tôi đưa tôi ra Việt Bắc. Đến năm 1965, bố tôi lại đưa tôi về quê nội để " sơ tán" tránh máy bay Mỹ đánh phá miền Bắc. Được gần hai năm, năm 1967, bố tôi lại phải về quê đón tôi ra Việt Bắc để lại "sơ tán". Vì, máy bay ném bom ác liệt khu 4. Từ năm 8 tuổi đến năm 50 tuổi tôi lớn lên ở chiến khu Việt Bắc. Từ Thái Nguyên, Bắc Cạn, Cao Bằng, Lạng Sơn... trong thời gian này, tôi có nhiều lần về cả quê ngoại và quê nội. Nhưng, không ai biết tôi là thằng cha căng chú kiết nào. Tôi phải trình bày và giới thiệu củ rễ, thì mới nhận được những cái "à, ừ, ra thế, thế a...". Bố tôi già yếu, tôi cũng muốn khi Bố mãn phần, tuổi 2 cái 50 thì đưa bố về quê an nghỉ. Tôi giấu bố về quê cha để làm các thủ tục cần thiết chuẩn bị sẵn sàng cho thời điểm bố tôi về cát bụi. Mọi chuyện hành chính, họ tộc, giấy xác nhận đã có. Nhưng, một đêm trước ngày tôi về với vợ con. Tôi nghỉ lại nhà cô là em ruột của bố. Phòng tôi nghỉ trên tầng, không có khu vệ sinh riêng, phải xuống dưới trệt. Đến bậc cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ăn. Nghe giọng lạ, tôi lắng nghe. Một người hỏi, nó về làm gì thế? Em cô tôi trả lời, cáo chết ba năm quay đầu về núi. Tưởng gì ghê gớm, hóa ra nghèo đói kiết xác. Lang bạt khắp nơi, chết không có đất chôn phải về xin đất quê để chôn bố. Tôi đắng lòng. Bố tôi mất, tôi mua đất nghĩa trang tư nhân để an táng bố. Giờ đây tôi ở Sài Gòn và trở về cát bụi nơi đây. Con, cháu tôi chưa bao giờ về quê ông Nội, cụ nội cũng như bên ngoại. Tôi cũng hơn 30 năm chưa về quê. Bởi có về quê nào thì cũng chẳng ai biết chúng chúng tôi là ai. Và cũng lại ăn nhậu, khoe nhà, khoe xe, khoe con và cũng lại 1,2,3 zdô.
@Hung Thiet-gy... : Ở đâu âu đấy thôi ông ơi. Rất nhiều người có tâm trạng như ông đấy, và đã viết thành thơ: " Quê là có đấy mà không. Đi không ai tiễn, về không kẻ chờ. Lên chùa gặp sãi, ngẩn ngơ, Hỏi thăm giếng cũ vườn xưa, sãi cười. Xa quê từ thuở đầu đời, Mất quê chót chặng cuối đời lang thang. Lòng thành thắp một nén nhang. Chắp tay xin bái biệt làng tôi đi!
Mình cũng thích về cội nguồn như ông nói vậy đó,nguyên gốc mình ở miền trung Quảng Ngãi, Quảng Nam, Ba mình theo ông nội mình chạy loạn lạc rất rất nhiều nơi nhưng cuối cùng đáp lại miền ĐBSCL ngày nay.và ngày nay Ba cung hay về Trung thăm mồ mả ông bà tổ tiên mình rất thích điều đó, nhưng mình sợ đời Ba mình xong rùi chắc đời con cháu ông sẽ ít nhiều gì cũng lợt lạc, mình hi vọng điều này ko xảy ra!
Xin cảm ơn Diễn Giả Phan Đăng và cảm ơn bác Vũ Công Lập vì những video rất bổ ích.xem đi xem lại thấy thấm từng câu một .Xin Chúc Anh Phan Đăng và Bác thật nhiều sức khỏe để mọi người được lắng nghe thêm những câu chuyện thú vị
Mình rất thích bác Lập chia sẻ về câu chuyện trên. Cháu chúc bác có thật nhiều sức khỏe để chúng cháu được nghe bác chia sẻ nhiều hơn nữa những câu chuyện về cuộc sống thường ngày và quê hương cội nguồn.
Mọi người hãy bình tâm suy ngẫm cuộc đời này nà gì ta cần phải nắng nge chuyên gia có nhiều tâm huyết tìm tòi những câu ca dao tục ngữ để dạy con cháu muôn đời ai mà có tâm xẽ cần phải suy ngẫm nại đời mình đã nàm được gì và còn nhiều việc mình chưa nàm được để mình có động nực tiếp theo
Em du học, em đi ở sg lấy chồng sinh con, và em nghĩ em hoà nhập tốt, đủ vui… cho đến khi em gặp 1 bạn đồng nghiệp miền Bắc và em nhận ra có những thứ thực sự thân thuộc và giúp trái tim mình bình yên như những con ng cùng quê ạ❤ (chứ nhiều năm ở sg, lâu lâu ai đó lại chê ng Bắc kỳ xấu tính em cũng tủi thân mà k biết kể ai 😢)
Gốc là tiên tổ ơn sâu đời đời.Thật sự hữu ích cho giới trẻ, tôi sinh ra lớn lên tại Hà Nội nhưng tuổi ấu thơ và xứ mệnh của tôi là quê cha bởi từ lúc còn nhỏ 8 tháng tuổi đã được về ở quê với ông bà nội và giờ đây tôi thấy giữa chốn đô thành con người biến đổi quá nhiều vì vậy tôi đã muốn bỏ phố về quê ở về với tổ tiên mặc dù phố cổ nơi tôi ở nhiều người mong muốn có được.cảm ơn PD và chú Lập với chủ đề này.đợi tập 3.4 và các chủ đề của PD luôn hữu ích
Cảm giác đất mẹ và quê hương ai đi xa về tổ quốc mới thấm thía… 1983 bọn tôi rút từ Camphuchia về hỗ trợ phía bắc… trên xe tôi cả lái xe là ba người với hai tử sĩ trên thùng xe. Đêm về tới cửa khẩu Xa mát Tây ninh dừng xe bên đường tôi xuống xe nằm úp mặt , ngứa mặt hít thở khi về đến tổ quốc mình… khó tả lắm… giờ đã u 70 rồi mà cảm nhận ấy không phai mờ…
Đang ăn cơm mà nghe nhà báo Vũ Công Lâp nói về Quê làm tôi chảy nước mắt
Cám ơn Sự Chia Sẻ tràn đầy Súc Động : đã từng lang thang tìm về Cội Nguồn Càng bớt Cô Đơn.
Cám ơn Bác VCL và Diễn Giã PD 🙏❤
Những chuyến đi biển về khi nhìn thấy đèn chớp hải đăng TRƯỜNG SA là AE trên tàu đều thức và coi như đã về đến NHÀ ! QUÊ HƯƠNG VN ❤ .
Lá rụng về cội...Năm 1985 Ba tôi trong cơn say Ba đã nói, lúc đó ba đi kinh tế mới, quê hương Ba Quảng Nam Đà Nẳng ba dẫn tôi và Mẹ đi kinh tế mới ở Thuận Hải năm 1977. Ba sinh năm 1950 và Ba đã mất. Năm 1986 Ba chở tôi lên Nhà Văn Hoá Xã chờ đến 1 giờ đêm xem trận khai mạc Mexico"86 giữa Ý và Bulgaria qua tivi trắng đen. Nhìn Bác Lập nhớ Ba.
Vừa nghe, vừa thấy hình bóng quê hương lại hiện ra. Xin tặng chú Công Luận và anh Phan Đăng đôi câu.
Ngẩng đầu ra thiên hạ nguyện có chữ danh.
Cúi đầu về đất tổ lòng không thẹn.
Ngày nào xem ô làm các chương trình bl bóng đá rất hấp dẫn.
Tiến sĩ - nhà báo Vũ Công Lập nói về triết lý cuộc sống thật tuyệt vời. Xem, nghe nhiều lần vẫn muốn. Sự hiểu biết quá uyên thâm. Còn nhà báo - diễn giả Phan Đăng tuổi chưa nhiều nhưng những sự hiếu sâu, biết rộng mà khán thính giả như tôi đều ngưỡng mộ. Giọng Phan Đăng trầm ấm rất thuyết phục.
Sài Gòn, 12 giờ ngày 14/12/2023. Tôi sinh ra ở quê ngoại Bắc Trung bộ. Đến năm tôi gần 2 tuổi, bố mới đưa về quê nội ra mắt, quê nội tôi Khu Bốn quăng ra, Khu Ba không nhận. Được hơn 2 tháng thì bố mẹ tôi đưa tôi ra Việt Bắc. Đến năm 1965, bố tôi lại đưa tôi về quê nội để " sơ tán" tránh máy bay Mỹ đánh phá miền Bắc. Được gần hai năm, năm 1967, bố tôi lại phải về quê đón tôi ra Việt Bắc để lại "sơ tán". Vì, máy bay ném bom ác liệt khu 4. Từ năm 8 tuổi đến năm 50 tuổi tôi lớn lên ở chiến khu Việt Bắc. Từ Thái Nguyên, Bắc Cạn, Cao Bằng, Lạng Sơn... trong thời gian này, tôi có nhiều lần về cả quê ngoại và quê nội. Nhưng, không ai biết tôi là thằng cha căng chú kiết nào. Tôi phải trình bày và giới thiệu củ rễ, thì mới nhận được những cái "à, ừ, ra thế, thế a...". Bố tôi già yếu, tôi cũng muốn khi Bố mãn phần, tuổi 2 cái 50 thì đưa bố về quê an nghỉ. Tôi giấu bố về quê cha để làm các thủ tục cần thiết chuẩn bị sẵn sàng cho thời điểm bố tôi về cát bụi. Mọi chuyện hành chính, họ tộc, giấy xác nhận đã có. Nhưng, một đêm trước ngày tôi về với vợ con. Tôi nghỉ lại nhà cô là em ruột của bố. Phòng tôi nghỉ trên tầng, không có khu vệ sinh riêng, phải xuống dưới trệt. Đến bậc cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ăn. Nghe giọng lạ, tôi lắng nghe. Một người hỏi, nó về làm gì thế? Em cô tôi trả lời, cáo chết ba năm quay đầu về núi. Tưởng gì ghê gớm, hóa ra nghèo đói kiết xác. Lang bạt khắp nơi, chết không có đất chôn phải về xin đất quê để chôn bố. Tôi đắng lòng. Bố tôi mất, tôi mua đất nghĩa trang tư nhân để an táng bố. Giờ đây tôi ở Sài Gòn và trở về cát bụi nơi đây. Con, cháu tôi chưa bao giờ về quê ông Nội, cụ nội cũng như bên ngoại. Tôi cũng hơn 30 năm chưa về quê. Bởi có về quê nào thì cũng chẳng ai biết chúng chúng tôi là ai. Và cũng lại ăn nhậu, khoe nhà, khoe xe, khoe con và cũng lại 1,2,3 zdô.
@Hung Thiet-gy... : Ở đâu âu đấy thôi ông ơi. Rất nhiều người có tâm trạng như ông đấy, và đã viết thành thơ:
" Quê là có đấy mà không.
Đi không ai tiễn, về không kẻ chờ.
Lên chùa gặp sãi, ngẩn ngơ,
Hỏi thăm giếng cũ vườn xưa, sãi cười.
Xa quê từ thuở đầu đời,
Mất quê chót chặng cuối đời lang thang.
Lòng thành thắp một nén nhang.
Chắp tay xin bái biệt làng tôi đi!
Nghe chú nói xúc động quá. Cảm ơn chú và anh PĐ
Chú chia se ý nghĩa và sâu sắc quá! Chau cam on chu va PĐ !
Thật cảm động, mong 2 diễn giả sức khỏe và ra nhiều video sâu sắc như vậy.
Rất cảm ơn Bác Lập và anh Phan Đăng đã chia sẻ tìm về nguồn côi rất là hay, nguồn cối như có sự bình yên ❤
Chú cháu nhà báo tâm đầu, ý hợp thế. Chú cháu tiền hô, hậu ủng ngay.
Mình cũng thích về cội nguồn như ông nói vậy đó,nguyên gốc mình ở miền trung Quảng Ngãi, Quảng Nam, Ba mình theo ông nội mình chạy loạn lạc rất rất nhiều nơi nhưng cuối cùng đáp lại miền ĐBSCL ngày nay.và ngày nay Ba cung hay về Trung thăm mồ mả ông bà tổ tiên mình rất thích điều đó, nhưng mình sợ đời Ba mình xong rùi chắc đời con cháu ông sẽ ít nhiều gì cũng lợt lạc, mình hi vọng điều này ko xảy ra!
Xin cảm ơn Diễn Giả Phan Đăng và cảm ơn bác Vũ Công Lập vì những video rất bổ ích.xem đi xem lại thấy thấm từng câu một .Xin Chúc Anh Phan Đăng và Bác thật nhiều sức khỏe để mọi người được lắng nghe thêm những câu chuyện thú vị
Rất hay và có ý nghĩa, rất mong bác Lập và anh Phan Đăng ra nhiều clips như thế này, cảm ơn bác và anh!
Rất cảm ơn a Phan Đăng và chú Vũ Công Lập về những chia sẻ rất giản dị nhưng tràn ngập ý nghĩa.
Luôn ngưỡng mộ nhà báo Vũ Công Lập
Yêu bác vũ công lập lắm luôn,ngày trước cụ phân tích bóng đá thì thôi dồi luôn,chuẩn chỉ, phan đăng phân tích bóng đá cũng hay lắm
Chúc Bác VC lập luôn luôn mạnh khỏe
Mình rất thích bác Lập chia sẻ về câu chuyện trên. Cháu chúc bác có thật nhiều sức khỏe để chúng cháu được nghe bác chia sẻ nhiều hơn nữa những câu chuyện về cuộc sống thường ngày và quê hương cội nguồn.
Mọi người hãy bình tâm suy ngẫm cuộc đời này nà gì ta cần phải nắng nge chuyên gia có nhiều tâm huyết tìm tòi những câu ca dao tục ngữ để dạy con cháu muôn đời ai mà có tâm xẽ cần phải suy ngẫm nại đời mình đã nàm được gì và còn nhiều việc mình chưa nàm được để mình có động nực tiếp theo
Chuong trinh nay rat hay va y nghia
Kính chúc bác lập luôn khoẻ , may mắn và chiến thắng
😍
Cảm ơn Diễn Giả Phan Đăng và cảm ơn Bác Lập đã có một buổi chia sẻ rất hay ạ ❤
phải trải qua mới thấm được. cám ơn chú công lập và a phan đăng
Chủ đề rất ý nghĩa hay hấp dẫn
Em du học, em đi ở sg lấy chồng sinh con, và em nghĩ em hoà nhập tốt, đủ vui… cho đến khi em gặp 1 bạn đồng nghiệp miền Bắc và em nhận ra có những thứ thực sự thân thuộc và giúp trái tim mình bình yên như những con ng cùng quê ạ❤ (chứ nhiều năm ở sg, lâu lâu ai đó lại chê ng Bắc kỳ xấu tính em cũng tủi thân mà k biết kể ai 😢)
Hay quá đi ❤️
Em xin cảm ơn anh Phan Đăng, cháu xin cảm ơn chú Vũ Công Lập về những chia sẻ về quê hương vô cùng ý nghĩa và sâu sắc.
Cam on PD, va cam on TSVCL toi rat quy va lang nghe!
Gốc là tiên tổ ơn sâu đời đời.Thật sự hữu ích cho giới trẻ, tôi sinh ra lớn lên tại Hà Nội nhưng tuổi ấu thơ và xứ mệnh của tôi là quê cha bởi từ lúc còn nhỏ 8 tháng tuổi đã được về ở quê với ông bà nội và giờ đây tôi thấy giữa chốn đô thành con người biến đổi quá nhiều vì vậy tôi đã muốn bỏ phố về quê ở về với tổ tiên mặc dù phố cổ nơi tôi ở nhiều người mong muốn có được.cảm ơn PD và chú Lập với chủ đề này.đợi tập 3.4 và các chủ đề của PD luôn hữu ích
Hay và ý nghĩa.
Cảm ơn buổi tọa đàm tìm về cội nghuan một tình yêu thương một. Sự sám hối một sự lương tựa ấm áp của một kiếp người
Chương trình rất hay và cảm động ,Chúc anh lập và phan đăng luôn an vui mạnh khoẻ hạnh phúc ❤
Cảm ơn DGPĐ và bác VCL❤❤❤
Cam on anh
Thanks!
sự cô đơn là thử thách lớn nhất mà người Tu Tâm trăn trở- Người ta sinh trưởng bởi đâu, Gốc là Tiên tổ ơn sâu rõ ràng
🌸❤️❤️Chúc bác Lập và nhà báo luôn vui khỏe🌹🌟🙏🏻👍🏻
Cang Tim cang kho đau cang IT Tim kiem cang IT kho đau
ANH ấy... hai THẰNG???
Anh nói chí phải
Ai chứ Bác Vũ Công Lập thì khô bao giờ cô đơn. 80 mà còn Hoạt động nhiều lĩnh vực còn th.gian đâu mà cô với cậu. (N.X.KIỀU. VIỆN KTCB).