Ê mình lướt trúng rất bất ngờ, nhưng nghe tới đâu mình nổi da gà tới đó, cái tiếng ngân của giọng nam nó như đang bắt nguồn từ đâu phía bên rừng núi cao nguyên mờ tăm. Vừa nghe vừa xem MV mà thấy nó gần gũi lại như xa lạ, màu rất đẹp rất khác cứ ảo diệu đến lạ lẫm.
MV làm mình nhớ tới "Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương" của Haruki Murakami, cũng là câu chuyện và 1 bạn Tazaki không có màu sắc gì chơi cùng những người bạn được đặt tên theo màu, rất đẹp từ hình ảnh đến âm nhạc, cảm ơn Quyếch và ekip
mong là anh Đức, chị Linh hoặc bất cứ ai sẽ mãi giữ Quyếch. Dù những bài hát sau này đã rất thay đổi so với Độc thoại, nhưng sự độc đáo trong cả phần nghe và nhìn vẫn chưa bao giờ mất. Vô cùng tôn trọng Quyếch!
Màu trắng nhàm chán (tầm hồn) được bọc bởi một chiếc áo xẫm màu bên ngoài (thể xác) đến Hộp phấn màu sắc: là thứ hữu hạn của ký ức mỗi người, cảnh người đàn ông cầm phấn vẽ lên đâu thì ở đó hoá thành sự thật diễn tả một người đang nhớ về những kỷ niệm xưa. Ở đó anh ấy vẽ ra những ký ức đẹp. Nhưng anh ấy không biết rằng những ký ức ấy đang gặm nhấm mình (cảnh bốn bạn được vẽ ra mình hiểu là 4 cảm xúc của con người vui - buồn - sợ hãi - tức giận vẽ hết phấn). Đến một ngày trời mưa (mình hiểu là đang đại diện cho một sự kiện nào đó của đời người mà ở đó người ta tức giận, hối tiếc, buông bỏ và chấp nhận). Cuối MV, thứ ta thấy là ngón tay lấm lem màu sắc dần được thay bằng màu trắng nhưng lần này là màu trắng của sự chấp nhận, chàng trai cởi chiếc áo xẫm màu treo lên cũng là một chi tiết cho việc bạn ý đã chấp nhận tâm hồn mình, chiếc hộp phấn vẫn còn đó chờ được lấp đầy. Tấm áo trắng chờ được tô vẽ lên. Quan trọng hơn tầm hồn trẻ đã hoà vào với thể xác, tương lai sau này sẽ thay cho những kỷ niệm xưa cũ bằng những kỷ niệm mới khác.
Khi chúng ta sống trong bảo tàng của kí ức, ta càng ngày càng trẻ lại. Nhưng rồi sẽ có ngày bảo tàng ấy dần biến thành nhà tù mãi giam giữ ta trong vòng lặp kí ức ấy... Cảm ơn Quyếch vì MV ý nghĩa này.
Mv của Quyếch làm đứa trẻ trong em khóc rồi, lựa chọn Quyếch làm bạn đồng hành trong cuộc sống khiến em chưa bao h hối hận. Cảm ơn Quyếch, cảm ơn Quyếch đã trở lại cùng với câu chuyện đẹp để sưởi ấm tim của khán giả.
Chú diễn viên đóng trong MV diễn hay quá. Như xem 1 bộ phim luôn, phần hình ảnh quá xuất sắc, phần nhạc nghe nổi da gà luôn. Bài này xứng đáng có được nhiều người biết đến hơn
Năm 17 tuổi, tôi từng hỏi 1 người bạn tri kỉ: "Cậu có sợ phải lớn lên không? Còn tớ, tớ rất sợ!" Và cô ấy đã trả lời rằng: "Tớ thích sống đúng với tuổi của mình! theo tớ, tuổi nào nên sống đúng với tuổi ấy!" Thật vậy!
Tôi cũng như câu bé to lớn ấy, ôm những kỹ niệm đẹp thời thơ ấu mà sống, sống trong quá khứ-hiện tại- tương lại. Cái níu kéo tôi lại cõi đời này một phần cũng vì những hoài niệm thơ bé, sự vùng vẫy thỏa thích trong suy nghĩ trẻ con, những nhìn nhận đơn giản cho cuộc sống, tô vẽ đủ màu cho cuộc sống, và cả những mặc định bé thơ về thế giới. Khi bé ta phải tô mặt trời là màu cam hoặc màu đỏ, bầu trời phải màu xanh, nắng phải màu vàng, con người thì chỉ có bạn nam hoặc nữ.... Đôi khi bởi những áp đặt ấy mà chính mình bị định hình trong một khuôn khổ chung, nó trói buộc tôi suốt nhiều năm. Cảm ơn Quyếch, cảm ơn đã cho tôi được gặp lại mình.
hê~ ì á~, hề~ iồ~ , hệ~ á ~ ha í à~, hà ô a~, dô~ ồdá~, ha ê ă hê`, ha úô~ hề à. {x2} Nói với tôi là anh cũng | nghe người ta hát rong. Sáng tinh mơ từ con suối | đi dọc khắp ngôi làng. Nói với tôi là anh thấy | mai về trong khói sương. Vẽ trên đồi màu hoa tím | xa tận tới chân trời. (tôi) Chỉ có một lời nhắn để trên đời. Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn. [guitar x flute] Trước khi tôi thành cơn gió | mang lời ca bốn phương. Nói với tôi là anh sẽ | ôm trọn khúc ca này. Thế gian ai chẳng có lúc | buông đời theo nước trôi. Giúp tôi thêm một việc nhé | ngay tại giây phút này. (anh) Ngẩng lên có nhìn thấy màu xanh trời. Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn. hê~ ì á~, hề~ iồ~ , hệ~ á ~ ha í à~, hà ô a~, dô~ ồdá~, ha ê ă hê`, ha úô~ hề à. {x4}
Một tác phẩm sâu lắng, lời cùng nhạc vang vọng, tâm trí như bị hút vào, và rồi mình bật khóc khi nghe hết MV, cảm xúc dồn nén, ước vọng sự chân thật, tác phẩm chạm đến con bé bên trong mình. Cảm ơn Quyếch và những người đã góp phần vào MV đã mang đến một tác phẩm tuyệt vời.
Một chút ý nghĩa từ góc nhìn của bản thân tôi và anh trai tôi, sau khi thưởng nhạc. Đây chính xác là tái hiện lại một "Bảo Tàng Ký Ức" của mỗi người. 1/ Những bia văn họa tiết bằng đồng trong sảnh là những kỉ niệm đẹp về gia đình và bố mẹ ( nv chính khi gặp cơn mưa đã nấp ở phía sau bia đá mang nhằmg ý chỉ rằng giống như bản thân mỗi người được bố mẹ đồng hành, giúp đỡ, che chở. 2/ Khi chúng ta sống càng lâu trong "Bảo Tàng" chúng ta sẽ càng trẻ lại -> Cũng giống như khi con người nhớ về thời ấu thơ, thời non dại, chúng ta như được sống lại làm một đứa bé lần nữa. 3/ Hình ảnh cơn mưa là hình ảnh trái ngược với những viên phấn được cất trong hộp. Nếu viên phấn, nét vẽ là đam mê, niềm vui, sự ấm áp, ngây thơ thì cơn mưa là hiện thực, thời gian và là sự hao mòn. 4/ Nv chính ra sức lay " những đứa trẻ" mà ông đang chơi cùng nhưng tụi nhỏ không cử động -> Tượng trưng cho dù bạn có bao nhiêu kí ức về người thân ,bạn bè, người mà mình yêu quý, niềm vui nhiều cỡ nào thì tất cả cũng chỉ là kí ức. Tất cả chỉ dừng lại là những mẫu kí ức và hình ảnh, và cũng phản ánh cho việc họ đã lớn hết rồi, họ đã thay đổi rồi, hiện thực thay đổi rồi. 5/ Hình ảnh vòng xoay về những chú khủng long tiến hóa -> Tượng trưng cho vòng xoay thời gian. Thật đẹp, một giấc mơ trưa của người lớn. Chúng ta giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn cố ngủ lại để được chìm đắm trong những thước phim đó thêm một lần nữa.
hello, để mình note thêm 1 ý cho đoạn tả giúp hoàn chỉnh ý thơ của MV qua góc nhìn của 2 anh em mình, sau tất cả, "bảo tàng" dù đẹp nhưng vẫn chỉ là một chiếc lồng chim, chúng ta mỗi người ai cũng sợ kỷ niệm của bản thân mình bay đi mất và mai một theo thời gian, vô tình chung chúng ta để cho đứa trẻ trong mình quanh quẩn trong 1 cái vòng lặp hao mòn vì ký ức một lúc nào đó cũng sẽ phai dần, hình ảnh những người bạn chơi cùng và cơn mưa giống như bị lỗi, "lag", "glitch" và hình ảnh viên phấn cũng vậy, những nét vẽ của phấn sẽ phai mờ theo thời gian và bản thân viên phấn cũng mong manh như ước mơ khi nhỏ của mỗi người, quét và đạp chân, tác động của hiện thực làm suy nghĩ chúng ta thay đổi. 1 lúc nào đó những hiện vật trong bảo tàng sẽ không còn, bảo tàng sẽ không còn đẹp nữa và đứa trẻ trong mỗi người phải cố gắng sinh tồn trong nơi từng tuyệt đẹp nhưng ngày càng xác xơ, "bảo tàng cơ bản là nơi trưng bày những vật không sống", nhân vật chính từ bỏ cánh diều của chính mình và chia sẻ những điều đẹp đẽ còn sót lại của mình để níu kéo vẻ đẹp ấy, và bản thân chúng ta (hiện tại) sẽ quay về thăm nơi ấy, chúng ta cơ bản là những vị khách ghé thăm bảo tàng trong cơn mơ, trong những lúc chiêm nghiệm tuy vậy dòng thời gian hiện thực không để ta tận hưởng những giây phút hạnh phúc ấy được lâu và chúng ta buộc phải rời xa đứa trẻ trong mình để về với thực tại (mọi người tưởng tượng như chúng ta đi cà phê chó mèo, trại trẻ mồ côi, trại chó mèo và khắc nghiệt nhất là sở thú/gánh xiếc). Sau cùng "đứa trẻ" chỉ có thể thiếp đi trong nỗi buồn để chờ lần viếng thăm sắp tới và nó biết chắc nếu không còn những niềm vui để san sẻ thì thời gian bản thân chúng ta dừng lại nâng niu chăm sóc nó sẽ càng ít đi. Nhặt lại cánh diều cũng là nhặt lấy ước mơ, hoài bảo khi xưa và bước ra ngoài, hình ảnh đứa trẻ xuất hiện sau cánh cửa cũng giống như phóng sanh cho điều mình yêu thương và để cho những điều tốt đẹp nhỏ bé lớn cùng mình chứ đừng vì trân quý mà giam cầm. "Chỉ có một lời nhắn để trên đời. Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn."
phân đoạn núp sau bia đá đó là để che cho những hình vẽ ko bị trôi đi bởi mưa và cg chính là để cho nhg đứa trẻ trong tâm trí của bạn í ko biến mất đó ạ, nhìn kĩ thì ở 3:17 có nhaa
Mình thấy những viên phấn là thứ giúp nhân vật vẽ nên tuổi thơ, vì mỗi lần đặt phấn vẽ là mọi thứ như hiện ra (Vẽ hoa quả là 1 bàn hoa quả hiện lên, vẽ ra những người bạn), trước cơn mưa nvc đã mở hộp phấn ra và chỉ còn 1 viên, sau đó anh ấy đã tỏ ra ái ngại (hoặc có thể sợ hãi) rằng sẽ không còn đủ "phấn" để anh ấy vẽ nên tuổi thơ mình nữa, nó như một nỗi sợ lớn lên, không còn khả năng sống ngây thơ vô lo vô nghĩ nữa, và khi cơn mưa (sự trưởng thành, đời thực) ấp đến, anh ấy đã cố che chắn cho 4 người bạn của mình (đứng che cho bức vẽ bạn bè sau tường), và sau khi cơn mưa ập đến ta lại thấy nvc trở về già như trước. Viên phấn (tuổi thơ) giúp bản thân ta trẻ ra còn cơn mưa (sự trưởng thành) ập đến khiến ta về với tuổi thật và nhận ra nhiều điều hơn.
Mình 18 và những thứ mình làm ở hiện tại không được xem là quá xuất sắc hay tốt hơn ai đó. Nhưng giữa công việc và câu chuyện tình cảm, mình đang không cân bằng. Mình đang dần đánh mất đi chính mình của lúc trước. Coi mv bỗng dưng được xoa dịu rất nhiều. Cảm ơn vì đã gặp được Quyếch.
"Chỉ có một lời nhắn để trên đời Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn." Khi bạn bước chân đi bạn để lại nỗi buồn. Nhưng mình biết bạn cũng buồn, vì còn vui thì đâu ai rời đi. Mình cứ nghĩ mãi tại sao chuỗi dài kỉ niệm đẹp lại kết thúc bằng sự im lặng để giờ cứ mỗi lần nhớ về bạn mình sẽ phải nhớ về nỗi buồn và tiếc nuối cho mqh thật đẹp ấy. Nhưng mình hiểu ra rồi, cảm ơn Quyếch và Như Khuê vì câu hát rất hay, và rất đúng lúc.
Chẳng nói lời nào về sự chấp nhận để đến với một tương lai tươi sáng hơn. Chỉ qua khung cảnh người đàn ông mỉm cười nhìn vào khe cửa có ánh sáng xuyên qua. Rồi mở toang ra một thế giới rộng lớn hơn, nơi có cỏ xanh hoa lá và bầu trời. Có ai thấy mình trong đó không, từng tiếc nuối, nhìn về quá khứ rồi để trải qua một thời gian ngẫm nghĩ rồi chấp nhận, ta mới bắt đầu hướng đến một tươi lai tươi sáng hơn mà bước tiếp.
Tớ nghĩ bài hát và MV này xứng đáng được biết đến nhiều hơn. Tớ thật sự sợ một ngày nào đó nghệ thuật sẽ bị vùi dập chìm vào quên lãng bởi những thứ sáo rỗng kinh tởm tự phong là "nghệ thuật" 😢
Cảm ơn Quyếch. Mình mười sáu, đang trải qua cuộc khủng hoảng hiện sinh kinh khủng nhất cuộc đời cách xa que nhà. Trong bao tháng chơi vơi, đắm mình trong buồn não thì bài hát này, MV này khơi dậy cái gì đó thật con người, thật tâm linh (em xin lỗi em không biết dịch spiritual đúng nghĩa như thế nào) trong mình. Mình cảm nhận được cái bình yên đã thật lâu thật lâu mình chưa được có lại. Cảm ơn bạn và tất cả những ai góp phần tạo nên tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời này. Mình sẽ đi tiếp, chúc bạn sẽ sớm đến được miền đất hứa của bản thân. Chân thành.
hic mình đã không còn bay bổng để thấy bài hát này hay, nhưng mình biết sẽ có thời điểm trong cuộc đời có lẽ sống chậm lại thì mình cảm đc, nhìn mọi người tạo ra core memories mình ghen tỵ quá, dm cái cơm áo gạo tiền, nó làm con người ta đau khổ... chỉ ước đc làm kẻ điên khi ngủ để tâm hồn không còn bị xiềng xích
Lời nhắn gửi từ bài hát này thật sự chạm đến lòng người, vừa là tiếng gọi về cội nguồn, vừa là thông điệp về sự kết nối giữa các thế hệ. Một tác phẩm đầy chất nghệ thuật và giá trị nhân văn! Cảm ơn các nghệ sĩ đã mang đến một trải nghiệm âm nhạc đẹp đẽ và ý nghĩa như vậy. Hy vọng sẽ có thêm nhiều tác phẩm sâu sắc như thế này trong tương lai!
🎨 Nói với tôi là anh cũng nghe người ta hát rong Sáng tinh mơ từ con suối đi dọc khắp ngôi làng Nói với tôi là anh thấy mai về trong khói sương Vẽ trên đồi màu hoa tím xa tận tới chân trời Tôi.. Chỉ có một lời nhắn để trên đời Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn Trước khi tôi thành cơn gió mang lời ca bốn phương 🎨 Nói với tôi là anh sẽ ôm trọn khúc ca này Thế gian ai chẳng có lúc buông đời theo nước trôi Giúp tôi thêm một việc nhé ngay tại giây phút này Anh.. Ngẩng lên còn nhìn thấy màu xanh trời Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn
Bắt đầu với một con diều và kết thúc cũng là con diều ấy. Trẻ con có thể dễ dàng từ bỏ, chọn cái mới, chọn lại khi mọi thứ không như ý. Đặc cách khi còn nhỏ là nỗi buồn qua nhanh, vô lo vô nghĩ, không hối tiếc về những lựa chọn. Anw, quay về thực tại và sống có trách nhiệm hơn nào “người lớn” ơi 💪💪💪
Thật cảm ơn Quyếch vì đã để lại một Lời Nhắn, cảm ơn vì bản thân vẫn còn nhớ những kí ức tuyệt vời đó. Đây còn là một Lời Nhắc tuyệt vời để khiến đứa trẻ của mỗi người không bao giờ ngủ quên và nó luôn nhớ về khoảng thời gian rong chơi, những kỉ niệm tuyệt vời.
mê Quyếch từ 2 năm trc từ bài độc thoại , mỗi bài mỗi thời điểm đều đem đến 1 ý nghĩa nhất định trong cuộc đời này , cảm ơn những sản phẩm mà Quyếch đã làm ra. '' đừng giữ hình hài tôi - bằng nổi buồn ''
Sống trong bảo tàng kỷ niệm, giữa những kỷ vật và hình ảnh của quá khứ, đôi khi cảm thấy như lạc lối trong dòng ký ức không bao giờ trở lại. Mỗi bức tranh, mỗi hiện vật nhắc nhở về những câu chuyện đã qua, những người đã đi xa. Nỗi buồn len lỏi trong từng góc nhỏ, như những ký ức đang thì thầm gọi về. Một mình đối diện với quá khứ, cảm giác trống trải và nhớ nhung cứ thế trào dâng, như cơn sóng cuốn trôi mọi niềm vui hiện tại. Chỉ cần một chút cảm thông, một cái ôm ấm áp, có lẽ sẽ xua tan đi nỗi buồn giữa không gian tĩnh lặng này. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, chỉ còn lại mình ta với những ký ức vỡ vụn trong không gian của bảo tàng kỷ niệm.
Trời ơi chỉ là 1 đề xuất thấy thumbnail đẹp vào nghe thử mà thật sự bất ngờ , quá cảm xúc , một cảm xúc k thể tả khi lần nào mình nghe, giọng bạn nữ vừa vang lên da gà mình nổi lên luôn
Thời gian đẹp và vui vẻ luôn trôi qua nhanh lắm, như một áng mây bay qua trời mà mình không hay tới đâu. Lỡ trôi mất thì chỉ còn biết giữ lại ký ức trong tim. Hãy tận hưởng khoảnh khắc nhé mọi người, mọi lúc đều hy hữu. Mong mọi người luôn yêu cuộc sống này.
mở cánh cửa tâm trí của định kiến bấy lâu nay ra, ta thấy mình như đứa trẻ mới biết học hỏi lần đầu, tò mò lo sợ về mọi thứ xung quanh. và điều quan trọng là bầu trời vẫn sáng 😊
Tình cờ biết đến Quyếch qua MV này, hi vọng chiếc cmt này là một động lực be bé trong nhiều động lực ngoài kia. Hi vọng Quyếch luôn iu âm nhạc và mang lại nhiều hơn nữa những sản phẩm tuyệt vời như này 🥹
Bài này khiến mình cứ đau đáu, lồng ngực nhói lên như có thứ gì muốn trào ra. À thì ra là quá khứ, quá khứ của mình dù đã ở xa tít tận đâu, nhưng vẫn khiến mình nặng lòng, đau đáu. Phải đối mặt mà sống tiếp thôi chứ nhỉ các đồng âm :))
Cảm nhận cá nhân, khi nghe đoạn ngân Ê oh mình bị nổi da gà, có thể nghe hơi giống mantra Tây Tạng, những viên phấn màu sắc như là cây phép thần vậy vẽ cái gì thì đều thành hiện thực, từ cánh diều, đồ ăn, đồ chơi, bạn bè,...như mong ước của một đứa trẻ. Khi trời mưa tất cả đều bị xoá mất, chỉ như một giấc mơ
Quếch luôn thật biết cách khắc tả những phần bị ẩn giấu trong từng con người, cả bối cảnh mv lẫn lời nhạc đề đem lại cho mình cảm giác nhỏ bé của con người không chỉ riênh đối với thế giới mà còn thật nhỏ bé đối với chính bản thân
Nhạc của Quyếch luôn làm mình cảm thấy được vỗ về con người yếu đuối được che giấu sau lớp mặt nạ mà mình phải đeo lên để chống chọi với thế giới người lớn. Mình nhận ra đứa trẻ bên trong mình vẫn ở đứng đó, đợi buông xuống những gồng gượng bấy lâu nay. Thật tốt khi có những giây phút ngắn ngủi được kết nối lại với chính mình, thật tốt khi được "thấy" mình.
/Hoài niệm về tuổi thơ cùng những chiếc bút chì màu được cất giữ bên trong kho tàng nội tâm của 1 đứa trẻ to xác đã mọc râu./ Ở kho tàng này, đứa trẻ sở hữu những chiếc chì màu được nhân cách hoá thành những người bạn để lấp đầy sự cô đơn, nơi mà thực tại ngoài kia toàn là những người dạy cậu bé cách họ đến và rời đi, để lại những tổn thương sâu sắc. Càng trưởng thành, gã chỉ muốn được làm 1 đứa trẻ, sống trong kho tàng ký ức riêng cùng những người bạn chì màu để lấp đầy nỗi trống trải đã bị nhân sinh đục khoét. Nhưng rồi ai cũng phải học cách chấp nhận, vì thời gian luôn là người thầy nghiêm khắc, mang đến một cơn mưa xối xả phũ phàng cuốn trôi đi những nét vẽ nguệch ngoạc mà đứa trẻ đã hồn nhiên tưởng tượng ra. Sự đau đớn luôn hiện diện trong công thức trưởng thành, nó là chất xúc tác không thể thay thế và cũng là thứ duy nhất ở lại như một món quà mà những người bạn chì màu để lại cho cậu ta. Sự tỉnh thức gõ cửa lôi gã dậy, kéo gã ra khỏi tàng thức đó, khi mà gã đã được chữa lành cũng là lúc phải sẵn sàng quay lại, đối diện với thực tại rộng lớn ngoài kia. Hiểu được từ khóa đánh dấu cột mốc phải-trưởng-thành: "SỰ CHẤP NHẬN" Đó là nơi mà cuộc sống được vẽ lên bằng những ảo tưởng về thế giới vật chất, chứ không phải là những chiếc bút chì màu của tâm can.
Xem MV tắc não bao nhiêu đọc cm của bác mà thông đường huyết luôn :))) đỉnh vãi cớt ạ "Đó là nơi mà cuộc sống được vẽ lên bằng những ảo tưởng về thế giới vật chất, chứ không phải là những chiếc bút chì màu của tâm can." Em mượn bác câu này :))))
Giọng bạn thật đẹp, hiếm khi mình để lại bình luận trên mạng xã hội. Nhưng chất giọng đặc biệt này khiến mình không thể ngừng suy nghĩ khen ngợi bạn thật nhiều.
Đây là mình khi ở một mình với bản thân, sau cùng dù có bao nhiêu mqh thân thiết đến mấy thì chúng ta dành phần lớn tgian của bản thân với chính bản thân mình
Rất đỉnh, rất nghệ thuật, rất thơ, rất trữ tình, rất đẹp, rất ý nghĩa, rất nhân văn, rất sâu sắc, rất bắt tai, rất nhẹ nhàng, rất cảm xúc 100đ xin cảm ơn
Ít khi mà mình thấy một bài hát mà bắt mình dừng lại và nghe như thế lắm. Quay cảnh nào cũng đẹp như thơ hết á! Cảm ơn mọi người đã cùng tạo nên một video như thế này.
một tối cuối tuần mệt mỏi, một đêm trước một tuần mệt mỏi khác. Gặp Quyếch như một cái duyên gợi nhớ cho em về những trường kí ức, những người bạn tuyệt vời khi ấy. Xin cảm ơn Quyếch và tất cả những người bạn đồng hành trong ekip rất nhiều ạ
Nét âm nhạc này, giai điệu độc đáo này bao lâu rồi mới nghe lại, tại sao bây giờ mik mới bt tới kênh này nhỉ, nhạc siuuuuuuuuu hay luôn, từ giai điệu đầu đã biết đây chắc chắn ko thể là 1 bài hát có thể chê đc
OMG! vô tình lướt nhưng đọng lại với tác phẩm này...nghệ thuật đây chính là nghệ thuật thật sự! Hãy giữ những cây bút màu và vẽ cho âm nhạc những bức tranh tuyệt đẹp nhé Quyếch và những người bạn...CẢM ƠN!
ôi hay quá, mới nghe lúc đầu e đã bị cuốn vào giai điệu lẫn cả lời nhạc, coi MV, em thấy mình như bị lạy động một cái gì đó, một cái gì đó xa xưa, một cái gì đó trong kí ức. Xin cảm ơn Quyếch, vì đã tạo ra một sản phâm như vậy. Chân thành.
Sao mọi người lại nói là "bảo tàng kí ức" vậy? Cảm nhận của mình khác, mình cảm thấy như những người bạn mà nhân vật "anh" là tự anh tưởng tượng ra. Không có phải là bạn bè thật mà anh từng quen biết, anh luôn 1 mình nhưng anh không cô đơn trong trí tưởng tượng. Trí tưởng tượng khi anh còn con nít. Mà đôi khi cuộc sống quá khó khăn như khi cơn mưa ập tới, những ng bạn đó chẳng thể giúp gì cho anh. Sau cơn mưa anh lại phải tự vực dậy chính mình. Cảm giác những ng bạn đó giống như Bing Bong của Riley trong Inside Out vậy.
Tôi thích âm nhạc, âm nhạc của tôi đơn giản nhưng phải đi tìm đến mục xương. Những giai điệu ngâm trong khúc hát lời bài nhạc nhẹ nhàng suông tai nhưng trầm lắng, tôi đã tìm thấy bạn trong số những ít người cảm ơn vì đã tạo ra bản nhạc này!☺️💓🎶
Ê mình lướt trúng rất bất ngờ, nhưng nghe tới đâu mình nổi da gà tới đó, cái tiếng ngân của giọng nam nó như đang bắt nguồn từ đâu phía bên rừng núi cao nguyên mờ tăm. Vừa nghe vừa xem MV mà thấy nó gần gũi lại như xa lạ, màu rất đẹp rất khác cứ ảo diệu đến lạ lẫm.
Em luôn dõi theo Quyếch, em luôn ngưỡng mộ Quyếch 🙏🫂
MV làm mình nhớ tới "Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương" của Haruki Murakami, cũng là câu chuyện và 1 bạn Tazaki không có màu sắc gì chơi cùng những người bạn được đặt tên theo màu, rất đẹp từ hình ảnh đến âm nhạc, cảm ơn Quyếch và ekip
mong là anh Đức, chị Linh hoặc bất cứ ai sẽ mãi giữ Quyếch. Dù những bài hát sau này đã rất thay đổi so với Độc thoại, nhưng sự độc đáo trong cả phần nghe và nhìn vẫn chưa bao giờ mất. Vô cùng tôn trọng Quyếch!
Màu trắng nhàm chán (tầm hồn) được bọc bởi một chiếc áo xẫm màu bên ngoài (thể xác)
đến Hộp phấn màu sắc: là thứ hữu hạn của ký ức mỗi người, cảnh người đàn ông cầm phấn vẽ lên đâu thì ở đó hoá thành sự thật diễn tả một người đang nhớ về những kỷ niệm xưa. Ở đó anh ấy vẽ ra những ký ức đẹp. Nhưng anh ấy không biết rằng những ký ức ấy đang gặm nhấm mình (cảnh bốn bạn được vẽ ra mình hiểu là 4 cảm xúc của con người vui - buồn - sợ hãi - tức giận vẽ hết phấn). Đến một ngày trời mưa (mình hiểu là đang đại diện cho một sự kiện nào đó của đời người mà ở đó người ta tức giận, hối tiếc, buông bỏ và chấp nhận). Cuối MV, thứ ta thấy là ngón tay lấm lem màu sắc dần được thay bằng màu trắng nhưng lần này là màu trắng của sự chấp nhận, chàng trai cởi chiếc áo xẫm màu treo lên cũng là một chi tiết cho việc bạn ý đã chấp nhận tâm hồn mình, chiếc hộp phấn vẫn còn đó chờ được lấp đầy. Tấm áo trắng chờ được tô vẽ lên. Quan trọng hơn tầm hồn trẻ đã hoà vào với thể xác, tương lai sau này sẽ thay cho những kỷ niệm xưa cũ bằng những kỷ niệm mới khác.
áo đó ko phải màu be mà là màu xám à bạn :(?
@@freedino be bạn nhá
@@freedino xám hơi giống màu đá á
Khi chúng ta sống trong bảo tàng của kí ức, ta càng ngày càng trẻ lại. Nhưng rồi sẽ có ngày bảo tàng ấy dần biến thành nhà tù mãi giam giữ ta trong vòng lặp kí ức ấy...
Cảm ơn Quyếch vì MV ý nghĩa này.
tôi đã ra trường từ năm 2019 nhưng tâm hồn tôi vẫn lang thang ở những ngày tháng sinh viên, nhiều khi đêm còn mất ngủ
@ruaanhban7792 nhất là những ngày vứt sách vỡ vác vali đi học quân sự bác ha, lụy những ngày đi học quân sự quá
Mv của Quyếch làm đứa trẻ trong em khóc rồi, lựa chọn Quyếch làm bạn đồng hành trong cuộc sống khiến em chưa bao h hối hận. Cảm ơn Quyếch, cảm ơn Quyếch đã trở lại cùng với câu chuyện đẹp để sưởi ấm tim của khán giả.
đứa trẻ trong bạn nặng bao nhiêu kg?
@@vicamtrinhba đủ để cảm nhận cái đẹp cái hay thay vì hỏi nhảm như bạn
@@vicamtrinhba kể cả khi có đứa trẻ thật thì nó cũng sẽ đủ ký vì đứa bé ấy sẽ là đứa bé khoẻ mạnh và hạnh phúc hơn cả bạn 🥰
@@vicamtrinhba😂😂
@@vicamtrinhbađng cảm động thì làm mất hứng, cáu ghê
Chú diễn viên đóng trong MV diễn hay quá.
Như xem 1 bộ phim luôn, phần hình ảnh quá xuất sắc, phần nhạc nghe nổi da gà luôn. Bài này xứng đáng có được nhiều người biết đến hơn
Năm 17 tuổi, tôi từng hỏi 1 người bạn tri kỉ: "Cậu có sợ phải lớn lên không? Còn tớ, tớ rất sợ!"
Và cô ấy đã trả lời rằng: "Tớ thích sống đúng với tuổi của mình! theo tớ, tuổi nào nên sống đúng với tuổi ấy!"
Thật vậy!
Chết các em MP, tôi sẽ lấy câu này để PV mn
Tôi cũng như câu bé to lớn ấy, ôm những kỹ niệm đẹp thời thơ ấu mà sống, sống trong quá khứ-hiện tại- tương lại. Cái níu kéo tôi lại cõi đời này một phần cũng vì những hoài niệm thơ bé, sự vùng vẫy thỏa thích trong suy nghĩ trẻ con, những nhìn nhận đơn giản cho cuộc sống, tô vẽ đủ màu cho cuộc sống, và cả những mặc định bé thơ về thế giới. Khi bé ta phải tô mặt trời là màu cam hoặc màu đỏ, bầu trời phải màu xanh, nắng phải màu vàng, con người thì chỉ có bạn nam hoặc nữ.... Đôi khi bởi những áp đặt ấy mà chính mình bị định hình trong một khuôn khổ chung, nó trói buộc tôi suốt nhiều năm.
Cảm ơn Quyếch, cảm ơn đã cho tôi được gặp lại mình.
hê~ ì á~, hề~ iồ~ ,
hệ~ á ~ ha í à~,
hà ô a~, dô~ ồdá~,
ha ê ă hê`, ha úô~ hề à.
{x2}
Nói với tôi là anh cũng | nghe người ta hát rong.
Sáng tinh mơ từ con suối | đi dọc khắp ngôi làng.
Nói với tôi là anh thấy | mai về trong khói sương.
Vẽ trên đồi màu hoa tím | xa tận tới chân trời.
(tôi)
Chỉ có một lời nhắn để trên đời.
Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn.
[guitar x flute]
Trước khi tôi thành cơn gió | mang lời ca bốn phương.
Nói với tôi là anh sẽ | ôm trọn khúc ca này.
Thế gian ai chẳng có lúc | buông đời theo nước trôi.
Giúp tôi thêm một việc nhé | ngay tại giây phút này.
(anh)
Ngẩng lên có nhìn thấy màu xanh trời.
Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn.
hê~ ì á~, hề~ iồ~ ,
hệ~ á ~ ha í à~,
hà ô a~, dô~ ồdá~,
ha ê ă hê`, ha úô~ hề à.
{x4}
10 x 10 10 x x
12 x 12 12 x x
13 x 14 14 x x
14 x 14 14 x x
.
x 12 14 14 3 3
12 x 12 12 3 3
13 x 14 14 3 3
14 x 14 14 3 3
Váng đầu quả sub hồ ì á hê í ồ =)) Mà dò theo vocal thì đúng thật. Thế mới vl chứ
cant wait to hear ppl sing that part together at the concert
*mai về trong khuất sương
ur a savior=))
kk cười vãi bác ơi
我真的好喜欢QUYẾCH,非常非常喜欢她的歌,虽然我不懂越南语,但仍然沉迷其中~
music is also a language
đây là môt nhóm nhạc, gồm 2 nam và 1 nữ
@@AdalbaroBurnett no more
@@AdalbaroBurnett là dự án nghệ thuật của Đức thôi ông
Một tác phẩm sâu lắng, lời cùng nhạc vang vọng, tâm trí như bị hút vào, và rồi mình bật khóc khi nghe hết MV, cảm xúc dồn nén, ước vọng sự chân thật, tác phẩm chạm đến con bé bên trong mình.
Cảm ơn Quyếch và những người đã góp phần vào MV đã mang đến một tác phẩm tuyệt vời.
Một chút ý nghĩa từ góc nhìn của bản thân tôi và anh trai tôi, sau khi thưởng nhạc.
Đây chính xác là tái hiện lại một "Bảo Tàng Ký Ức" của mỗi người.
1/ Những bia văn họa tiết bằng đồng trong sảnh là những kỉ niệm đẹp về gia đình và bố mẹ ( nv chính khi gặp cơn mưa đã nấp ở phía sau bia đá mang nhằmg ý chỉ rằng giống như bản thân mỗi người được bố mẹ đồng hành, giúp đỡ, che chở.
2/ Khi chúng ta sống càng lâu trong "Bảo Tàng" chúng ta sẽ càng trẻ lại -> Cũng giống như khi con người nhớ về thời ấu thơ, thời non dại, chúng ta như được sống lại làm một đứa bé lần nữa.
3/ Hình ảnh cơn mưa là hình ảnh trái ngược với những viên phấn được cất trong hộp. Nếu viên phấn, nét vẽ là đam mê, niềm vui, sự ấm áp, ngây thơ thì cơn mưa là hiện thực, thời gian và là sự hao mòn.
4/ Nv chính ra sức lay " những đứa trẻ" mà ông đang chơi cùng nhưng tụi nhỏ không cử động -> Tượng trưng cho dù bạn có bao nhiêu kí ức về người thân ,bạn bè, người mà mình yêu quý, niềm vui nhiều cỡ nào thì tất cả cũng chỉ là kí ức. Tất cả chỉ dừng lại là những mẫu kí ức và hình ảnh, và cũng phản ánh cho việc họ đã lớn hết rồi, họ đã thay đổi rồi, hiện thực thay đổi rồi.
5/ Hình ảnh vòng xoay về những chú khủng long tiến hóa -> Tượng trưng cho vòng xoay thời gian.
Thật đẹp, một giấc mơ trưa của người lớn. Chúng ta giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn cố ngủ lại để được chìm đắm trong những thước phim đó thêm một lần nữa.
hello, để mình note thêm 1 ý cho đoạn tả giúp hoàn chỉnh ý thơ của MV qua góc nhìn của 2 anh em mình,
sau tất cả, "bảo tàng" dù đẹp nhưng vẫn chỉ là một chiếc lồng chim, chúng ta mỗi người ai cũng sợ kỷ niệm của bản thân mình bay đi mất và mai một theo thời gian, vô tình chung chúng ta để cho đứa trẻ trong mình quanh quẩn trong 1 cái vòng lặp hao mòn vì ký ức một lúc nào đó cũng sẽ phai dần, hình ảnh những người bạn chơi cùng và cơn mưa giống như bị lỗi, "lag", "glitch" và hình ảnh viên phấn cũng vậy, những nét vẽ của phấn sẽ phai mờ theo thời gian và bản thân viên phấn cũng mong manh như ước mơ khi nhỏ của mỗi người, quét và đạp chân, tác động của hiện thực làm suy nghĩ chúng ta thay đổi.
1 lúc nào đó những hiện vật trong bảo tàng sẽ không còn, bảo tàng sẽ không còn đẹp nữa và đứa trẻ trong mỗi người phải cố gắng sinh tồn trong nơi từng tuyệt đẹp nhưng ngày càng xác xơ, "bảo tàng cơ bản là nơi trưng bày những vật không sống", nhân vật chính từ bỏ cánh diều của chính mình và chia sẻ những điều đẹp đẽ còn sót lại của mình để níu kéo vẻ đẹp ấy, và bản thân chúng ta (hiện tại) sẽ quay về thăm nơi ấy, chúng ta cơ bản là những vị khách ghé thăm bảo tàng trong cơn mơ, trong những lúc chiêm nghiệm tuy vậy dòng thời gian hiện thực không để ta tận hưởng những giây phút hạnh phúc ấy được lâu và chúng ta buộc phải rời xa đứa trẻ trong mình để về với thực tại (mọi người tưởng tượng như chúng ta đi cà phê chó mèo, trại trẻ mồ côi, trại chó mèo và khắc nghiệt nhất là sở thú/gánh xiếc). Sau cùng "đứa trẻ" chỉ có thể thiếp đi trong nỗi buồn để chờ lần viếng thăm sắp tới và nó biết chắc nếu không còn những niềm vui để san sẻ thì thời gian bản thân chúng ta dừng lại nâng niu chăm sóc nó sẽ càng ít đi.
Nhặt lại cánh diều cũng là nhặt lấy ước mơ, hoài bảo khi xưa và bước ra ngoài, hình ảnh đứa trẻ xuất hiện sau cánh cửa cũng giống như phóng sanh cho điều mình yêu thương và để cho những điều tốt đẹp nhỏ bé lớn cùng mình chứ đừng vì trân quý mà giam cầm.
"Chỉ có một lời nhắn để trên đời.
Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn."
@@khangle1050cảm ơn bạn đã chia sẻ cách nhìn của bạn. Nghe hợp lí thật.
khóc trong lòng
phân đoạn núp sau bia đá đó là để che cho những hình vẽ ko bị trôi đi bởi mưa và cg chính là để cho nhg đứa trẻ trong tâm trí của bạn í ko biến mất đó ạ, nhìn kĩ thì ở 3:17 có nhaa
Mình thấy những viên phấn là thứ giúp nhân vật vẽ nên tuổi thơ, vì mỗi lần đặt phấn vẽ là mọi thứ như hiện ra (Vẽ hoa quả là 1 bàn hoa quả hiện lên, vẽ ra những người bạn), trước cơn mưa nvc đã mở hộp phấn ra và chỉ còn 1 viên, sau đó anh ấy đã tỏ ra ái ngại (hoặc có thể sợ hãi) rằng sẽ không còn đủ "phấn" để anh ấy vẽ nên tuổi thơ mình nữa, nó như một nỗi sợ lớn lên, không còn khả năng sống ngây thơ vô lo vô nghĩ nữa, và khi cơn mưa (sự trưởng thành, đời thực) ấp đến, anh ấy đã cố che chắn cho 4 người bạn của mình (đứng che cho bức vẽ bạn bè sau tường), và sau khi cơn mưa ập đến ta lại thấy nvc trở về già như trước. Viên phấn (tuổi thơ) giúp bản thân ta trẻ ra còn cơn mưa (sự trưởng thành) ập đến khiến ta về với tuổi thật và nhận ra nhiều điều hơn.
Mình 18 và những thứ mình làm ở hiện tại không được xem là quá xuất sắc hay tốt hơn ai đó. Nhưng giữa công việc và câu chuyện tình cảm, mình đang không cân bằng. Mình đang dần đánh mất đi chính mình của lúc trước.
Coi mv bỗng dưng được xoa dịu rất nhiều. Cảm ơn vì đã gặp được Quyếch.
"Chỉ có một lời nhắn để trên đời
Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn."
Khi bạn bước chân đi bạn để lại nỗi buồn. Nhưng mình biết bạn cũng buồn, vì còn vui thì đâu ai rời đi. Mình cứ nghĩ mãi tại sao chuỗi dài kỉ niệm đẹp lại kết thúc bằng sự im lặng để giờ cứ mỗi lần nhớ về bạn mình sẽ phải nhớ về nỗi buồn và tiếc nuối cho mqh thật đẹp ấy. Nhưng mình hiểu ra rồi, cảm ơn Quyếch và Như Khuê vì câu hát rất hay, và rất đúng lúc.
Chẳng nói lời nào về sự chấp nhận để đến với một tương lai tươi sáng hơn. Chỉ qua khung cảnh người đàn ông mỉm cười nhìn vào khe cửa có ánh sáng xuyên qua. Rồi mở toang ra một thế giới rộng lớn hơn, nơi có cỏ xanh hoa lá và bầu trời.
Có ai thấy mình trong đó không, từng tiếc nuối, nhìn về quá khứ rồi để trải qua một thời gian ngẫm nghĩ rồi chấp nhận, ta mới bắt đầu hướng đến một tươi lai tươi sáng hơn mà bước tiếp.
nổi da gà ạ, mình xin gửi lời cảm ơn chân thành đến Quyếch và đội ngũ sản xuất. Một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời 🌞🎵🌛
Ui anh ơi, vocalist nữ bài này e nghe tưởng chị Hải My ạ
Cảm ơn nhi đồng thối tai đã cho mình biết một bài hay như này
Tớ nghĩ bài hát và MV này xứng đáng được biết đến nhiều hơn. Tớ thật sự sợ một ngày nào đó nghệ thuật sẽ bị vùi dập chìm vào quên lãng bởi những thứ sáo rỗng kinh tởm tự phong là "nghệ thuật" 😢
Cảm ơn Quyếch. Mình mười sáu, đang trải qua cuộc khủng hoảng hiện sinh kinh khủng nhất cuộc đời cách xa que nhà. Trong bao tháng chơi vơi, đắm mình trong buồn não thì bài hát này, MV này khơi dậy cái gì đó thật con người, thật tâm linh (em xin lỗi em không biết dịch spiritual đúng nghĩa như thế nào) trong mình. Mình cảm nhận được cái bình yên đã thật lâu thật lâu mình chưa được có lại. Cảm ơn bạn và tất cả những ai góp phần tạo nên tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời này. Mình sẽ đi tiếp, chúc bạn sẽ sớm đến được miền đất hứa của bản thân. Chân thành.
hic mình đã không còn bay bổng để thấy bài hát này hay, nhưng mình biết sẽ có thời điểm trong cuộc đời có lẽ sống chậm lại thì mình cảm đc, nhìn mọi người tạo ra core memories mình ghen tỵ quá, dm cái cơm áo gạo tiền, nó làm con người ta đau khổ... chỉ ước đc làm kẻ điên khi ngủ để tâm hồn không còn bị xiềng xích
Thế gian này ai chẳng có lúc buông lời theo nước trôi, đừng giữ hình hài tôi thành nỗi buồn ...
Thứ nghệ thuật của Quyếch vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng, tựa đứa trẻ hồn nhiên, vô tư đã sống qua hàng vạn năm vậy.
giữa cả triệu MV trên ytb nhưng xem đc MV này m rất xúc động. Một câu chuyện đc gửi gắm đến với khán giả, mộc mạc chân thật nhất.
Lời nhắn gửi từ bài hát này thật sự chạm đến lòng người, vừa là tiếng gọi về cội nguồn, vừa là thông điệp về sự kết nối giữa các thế hệ. Một tác phẩm đầy chất nghệ thuật và giá trị nhân văn!
Cảm ơn các nghệ sĩ đã mang đến một trải nghiệm âm nhạc đẹp đẽ và ý nghĩa như vậy. Hy vọng sẽ có thêm nhiều tác phẩm sâu sắc như thế này trong tương lai!
🎨 Nói với tôi là anh cũng nghe người ta hát rong
Sáng tinh mơ từ con suối đi dọc khắp ngôi làng
Nói với tôi là anh thấy mai về trong khói sương
Vẽ trên đồi màu hoa tím xa tận tới chân trời
Tôi..
Chỉ có một lời nhắn để trên đời
Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn
Trước khi tôi thành cơn gió mang lời ca bốn phương
🎨 Nói với tôi là anh sẽ ôm trọn khúc ca này
Thế gian ai chẳng có lúc buông đời theo nước trôi
Giúp tôi thêm một việc nhé ngay tại giây phút này
Anh..
Ngẩng lên còn nhìn thấy màu xanh trời
Đừng giữ hình hài tôi bằng nỗi buồn
Bắt đầu với một con diều và kết thúc cũng là con diều ấy. Trẻ con có thể dễ dàng từ bỏ, chọn cái mới, chọn lại khi mọi thứ không như ý. Đặc cách khi còn nhỏ là nỗi buồn qua nhanh, vô lo vô nghĩ, không hối tiếc về những lựa chọn.
Anw, quay về thực tại và sống có trách nhiệm hơn nào “người lớn” ơi 💪💪💪
Thật cảm ơn Quyếch vì đã để lại một Lời Nhắn, cảm ơn vì bản thân vẫn còn nhớ những kí ức tuyệt vời đó. Đây còn là một Lời Nhắc tuyệt vời để khiến đứa trẻ của mỗi người không bao giờ ngủ quên và nó luôn nhớ về khoảng thời gian rong chơi, những kỉ niệm tuyệt vời.
mê Quyếch từ 2 năm trc từ bài độc thoại , mỗi bài mỗi thời điểm đều đem đến 1 ý nghĩa nhất định trong cuộc đời này , cảm ơn những sản phẩm mà Quyếch đã làm ra. '' đừng giữ hình hài tôi - bằng nổi buồn ''
Sống trong bảo tàng kỷ niệm, giữa những kỷ vật và hình ảnh của quá khứ, đôi khi cảm thấy như lạc lối trong dòng ký ức không bao giờ trở lại. Mỗi bức tranh, mỗi hiện vật nhắc nhở về những câu chuyện đã qua, những người đã đi xa. Nỗi buồn len lỏi trong từng góc nhỏ, như những ký ức đang thì thầm gọi về. Một mình đối diện với quá khứ, cảm giác trống trải và nhớ nhung cứ thế trào dâng, như cơn sóng cuốn trôi mọi niềm vui hiện tại.
Chỉ cần một chút cảm thông, một cái ôm ấm áp, có lẽ sẽ xua tan đi nỗi buồn giữa không gian tĩnh lặng này. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ, chỉ còn lại mình ta với những ký ức vỡ vụn trong không gian của bảo tàng kỷ niệm.
Tôi vừa nghe bài hát nhờ đề xuất của youtube. Bài hát của các bạn thật sự rất ấn tượng với tôi, như vừa xem xong bộ phim vậy. Cảm giác về mọi thứ rất chỉn chu , mượt mà , màu sắc âm nhạc rất riêng, cuốn hút. Tôi sẽ dõi theo các bạn.
Trời ơi chỉ là 1 đề xuất thấy thumbnail đẹp vào nghe thử mà thật sự bất ngờ , quá cảm xúc , một cảm xúc k thể tả khi lần nào mình nghe, giọng bạn nữ vừa vang lên da gà mình nổi lên luôn
Thời gian đẹp và vui vẻ luôn trôi qua nhanh lắm, như một áng mây bay qua trời mà mình không hay tới đâu. Lỡ trôi mất thì chỉ còn biết giữ lại ký ức trong tim.
Hãy tận hưởng khoảnh khắc nhé mọi người, mọi lúc đều hy hữu.
Mong mọi người luôn yêu cuộc sống này.
Không có gì là mãi mãi nhỉ chỉ có ta là phải tự bước đi cho dù mọi thứ xung quanh ta xụp đổ
mở cánh cửa tâm trí của định kiến bấy lâu nay ra, ta thấy mình như đứa trẻ mới biết học hỏi lần đầu, tò mò lo sợ về mọi thứ xung quanh. và điều quan trọng là bầu trời vẫn sáng 😊
Thứ chúng ta hối tiếc chính là đôi mắt ngây thơ lúc soi gương hiện lên trong đầu, thứ mà chỉ có mình bản thân mình biết và sợ mất, sợ quên.
bữa h cứ nghe đi nghe lại. Nổi da gà và cay sống mũi
Cảm ơn bản thân vì vẫn còn ở đây
Tình cờ biết đến Quyếch qua MV này, hi vọng chiếc cmt này là một động lực be bé trong nhiều động lực ngoài kia. Hi vọng Quyếch luôn iu âm nhạc và mang lại nhiều hơn nữa những sản phẩm tuyệt vời như này 🥹
Bài này khiến mình cứ đau đáu, lồng ngực nhói lên như có thứ gì muốn trào ra. À thì ra là quá khứ, quá khứ của mình dù đã ở xa tít tận đâu, nhưng vẫn khiến mình nặng lòng, đau đáu. Phải đối mặt mà sống tiếp thôi chứ nhỉ các đồng âm :))
I can felt the song about, even I didn't know the language.
A master piece 🎉
Cảm nhận cá nhân, khi nghe đoạn ngân Ê oh mình bị nổi da gà, có thể nghe hơi giống mantra Tây Tạng, những viên phấn màu sắc như là cây phép thần vậy vẽ cái gì thì đều thành hiện thực, từ cánh diều, đồ ăn, đồ chơi, bạn bè,...như mong ước của một đứa trẻ. Khi trời mưa tất cả đều bị xoá mất, chỉ như một giấc mơ
Thật sự thứ âm nhạc này quá hay đối với mình, mặc dù không biết phải như thế nào nhưng mong rằng 1 ngày không xa sẽ có cơ hội ft cùng QUYẾCH.
trời ơi âm nhạc và MV cuốn điên luôn. Quyếch mãi đỉnh.
mình thưởng thức nhiều lần mới hiểu, không ngờ tâm tư người nghệ sĩ lại sâu sắc vậy
Quếch luôn thật biết cách khắc tả những phần bị ẩn giấu trong từng con người, cả bối cảnh mv lẫn lời nhạc đề đem lại cho mình cảm giác nhỏ bé của con người không chỉ riênh đối với thế giới mà còn thật nhỏ bé đối với chính bản thân
Tinh hoa đất trời nằm trong kí ức, nhưng nó là cuộc sống tĩnh.
Người không cằn cỗi và sẽ chẳng bao giờ cằn cỗi nếu để tinh hoa ấy được hoà thở cùng.
Âm nhạc này "DỊ" thế nhờ, cơ mà nghe dễ nghiện đấy không đùa đâu
โดนตกเข้ามาฟังจากภาพหน้าปกเอมวี การใช้สีในเอมวีสวยมาก เพลงก็น่าสนใจดี ดูคลายผสมผสานเพลงพื้นบ้านรึเปล่านะ ชอบซีนผลไม้บนโต๊ะมาก จัดองค์ประกอบสวย สีสวย
Trời ơi hay quá. Mà đoạn 3:14 nhịp mưa và lời hát như là cộng hưởng ấy, tuyệt quá
Lúc chọn nhạc ghép vô ig mà vô tình lướt trúng bài này. Hay quá trời, phải mò tận vô đây nghe
Nhạc của Quyếch luôn làm mình cảm thấy được vỗ về con người yếu đuối được che giấu sau lớp mặt nạ mà mình phải đeo lên để chống chọi với thế giới người lớn. Mình nhận ra đứa trẻ bên trong mình vẫn ở đứng đó, đợi buông xuống những gồng gượng bấy lâu nay. Thật tốt khi có những giây phút ngắn ngủi được kết nối lại với chính mình, thật tốt khi được "thấy" mình.
Wth the song is pretty good! Good job youtube
/Hoài niệm về tuổi thơ cùng những chiếc bút chì màu được cất giữ bên trong kho tàng nội tâm của 1 đứa trẻ to xác đã mọc râu./
Ở kho tàng này, đứa trẻ sở hữu những chiếc chì màu được nhân cách hoá thành những người bạn để lấp đầy sự cô đơn, nơi mà thực tại ngoài kia toàn là những người dạy cậu bé cách họ đến và rời đi, để lại những tổn thương sâu sắc. Càng trưởng thành, gã chỉ muốn được làm 1 đứa trẻ, sống trong kho tàng ký ức riêng cùng những người bạn chì màu để lấp đầy nỗi trống trải đã bị nhân sinh đục khoét.
Nhưng rồi ai cũng phải học cách chấp nhận, vì thời gian luôn là người thầy nghiêm khắc, mang đến một cơn mưa xối xả phũ phàng cuốn trôi đi những nét vẽ nguệch ngoạc mà đứa trẻ đã hồn nhiên tưởng tượng ra. Sự đau đớn luôn hiện diện trong công thức trưởng thành, nó là chất xúc tác không thể thay thế và cũng là thứ duy nhất ở lại như một món quà mà những người bạn chì màu để lại cho cậu ta.
Sự tỉnh thức gõ cửa lôi gã dậy, kéo gã ra khỏi tàng thức đó, khi mà gã đã được chữa lành cũng là lúc phải sẵn sàng quay lại, đối diện với thực tại rộng lớn ngoài kia. Hiểu được từ khóa đánh dấu cột mốc phải-trưởng-thành: "SỰ CHẤP NHẬN"
Đó là nơi mà cuộc sống được vẽ lên bằng những ảo tưởng về thế giới vật chất, chứ không phải là những chiếc bút chì màu của tâm can.
uây, sâu sắc thế anh
@@chickthe596 Tks e nhé! Có lẽ con người khi trải vừa và ngấm đủ thì tự chuyển hóa thành chiều sâu thôi e.
Xem MV tắc não bao nhiêu đọc cm của bác mà thông đường huyết luôn :))) đỉnh vãi cớt ạ
"Đó là nơi mà cuộc sống được vẽ lên bằng những ảo tưởng về thế giới vật chất, chứ không phải là những chiếc bút chì màu của tâm can."
Em mượn bác câu này :))))
🫡🫡🫡🫡
Giọng bạn thật đẹp, hiếm khi mình để lại bình luận trên mạng xã hội. Nhưng chất giọng đặc biệt này khiến mình không thể ngừng suy nghĩ khen ngợi bạn thật nhiều.
Đây là mình khi ở một mình với bản thân, sau cùng dù có bao nhiêu mqh thân thiết đến mấy thì chúng ta dành phần lớn tgian của bản thân với chính bản thân mình
Đoạn 1:23 mình nghe mà nổi da gà
Quá hay quếch oii
Rất đỉnh, rất nghệ thuật, rất thơ, rất trữ tình, rất đẹp, rất ý nghĩa, rất nhân văn, rất sâu sắc, rất bắt tai, rất nhẹ nhàng, rất cảm xúc
100đ xin cảm ơn
Lần đầu mình nghe nhạc của Quyếch, vô cùng ấn tượng và cảm giác rất thân quenn, nhạc này mà làm nhạc phim thì hợp vô cùng đây ạaa
Uầy từ chất lượng đến âm nhạc mỗi thứ đều tuyệt vời.
Quyếnh ơi lần nào em nghe bài này cũng khóc. Tiếng hát như tiếng ru của biển và thiên nhiên gọi về..
Ít khi mà mình thấy một bài hát mà bắt mình dừng lại và nghe như thế lắm. Quay cảnh nào cũng đẹp như thơ hết á!
Cảm ơn mọi người đã cùng tạo nên một video như thế này.
CHILLS!! Cảm ơn những con người đã tạo nên tác phẩm này!! Respect!!
Âm nhạc đưa tui về khoảng trời tuổi thơ mênh mông, bao la quá
một tối cuối tuần mệt mỏi, một đêm trước một tuần mệt mỏi khác. Gặp Quyếch như một cái duyên gợi nhớ cho em về những trường kí ức, những người bạn tuyệt vời khi ấy. Xin cảm ơn Quyếch và tất cả những người bạn đồng hành trong ekip rất nhiều ạ
Nét âm nhạc này, giai điệu độc đáo này bao lâu rồi mới nghe lại, tại sao bây giờ mik mới bt tới kênh này nhỉ, nhạc siuuuuuuuuu hay luôn, từ giai điệu đầu đã biết đây chắc chắn ko thể là 1 bài hát có thể chê đc
Hay thực sự ! Chúc mừng Quếch và ekip với sản phẩm này.
Quá nhiều ý nghĩ trong bài hát này thật sự cảm ơn ekip và tác giả❤
distinct voice, storyline, director pov, lighting and more incredibles things embedded in this cultural piece of art. gave us loads of goosebumps
The most beautiful song I have ever listened to...
Rất wow. Một cái gì đó rất mới thổi bùng trong đầu tôi, những hình ảnh không thể đoán trước được nhưng lại rất đời thường 😮
Ấn tượng với những tiếng zê hò ở đoạn đầu MV. Sảng khoái, tự do và miên man.
Giai điệu nó cứ phiêu thế nào ấy. Tình cờ tìm được kênh này, thật sự hay!
bài hát như thanh tẩy tâm hồn ấy ạ 🫶🏻🥰
OMG! vô tình lướt nhưng đọng lại với tác phẩm này...nghệ thuật đây chính là nghệ thuật thật sự! Hãy giữ những cây bút màu và vẽ cho âm nhạc những bức tranh tuyệt đẹp nhé Quyếch và những người bạn...CẢM ƠN!
Cảm ơn quyếch ❤
Những bài hát như thế này thì nên nổi và truyền bá rộng hơn, chứ không phải như hầu hết mấy bài tào lao kia.
thật sự nổi da gà, hoàn hảo về mọi mặt từ phần nghe lẫn phần nhìn, để mỗi người được tự cảm nhận thông điệp cho riêng mình, xin cảm ơn rất nhiềuuu!!
Em đã thuộc bài này trước khi có MV chính thức. Ngóng mãiiiiii
bạn nào biết địa điểm quay MV này ở đâu không vậy? nhìn đẹp lắm luôn ý, mê vch, MV quá suất sắc từ phần nghe đến phần nhìn
Ôi chao là nó nghệ, rất đẹp, rất thơ...Ui mà tự nhiên tui rươm rướm nước mắt luôn đây nè...
lần đầu tiên em nghe nhạc của Quyếch , cũng chính là bài này em lại thấy mình được chữa lành lại khóc rất nhiều
Phần nghe , Phần nhìn và Phần cảm thụ đã xong. Mình quyết định Subcribe Quyếch ^^
hay qua quyech oi!!🥰😍😍
Tự nhiên nhớ tới Wind By Yoshio Akeboshi - một bài hát đã rất rất rất là lâu rồi mình quên mất, nó mang lại cảm giác rất khó tả luôn á. Nhạc hay quá
ôi hay quá, mới nghe lúc đầu e đã bị cuốn vào giai điệu lẫn cả lời nhạc, coi MV, em thấy mình như bị lạy động một cái gì đó, một cái gì đó xa xưa, một cái gì đó trong kí ức. Xin cảm ơn Quyếch, vì đã tạo ra một sản phâm như vậy. Chân thành.
Từng giai điệu, từng khung cảnh thật sự rất chạm. cảm ơn vì đã tạo ra một sản phẩm chỉn chu từng milimet
Sao mọi người lại nói là "bảo tàng kí ức" vậy? Cảm nhận của mình khác, mình cảm thấy như những người bạn mà nhân vật "anh" là tự anh tưởng tượng ra. Không có phải là bạn bè thật mà anh từng quen biết, anh luôn 1 mình nhưng anh không cô đơn trong trí tưởng tượng. Trí tưởng tượng khi anh còn con nít. Mà đôi khi cuộc sống quá khó khăn như khi cơn mưa ập tới, những ng bạn đó chẳng thể giúp gì cho anh. Sau cơn mưa anh lại phải tự vực dậy chính mình. Cảm giác những ng bạn đó giống như Bing Bong của Riley trong Inside Out vậy.
nghe mà da gì cũng nỗi hết. từ mixer, vocal, tới từng đoạn hò không còn gì để chê hết. hy vọng nhiều sản phẩm tới sẽ hay như thế này hoặc hơn nữa./.
cám ơn chị đứa trẻ trong em như thêm một lần thức giấc nhớ lại bản thân mình là ai.
MV trừu tượng và ấn tượng. Mình thích ngay từ những giai điệu đầu tiên
Cảm ơn Quyech, mình đã rất xúc động
Tôi thích âm nhạc, âm nhạc của tôi đơn giản nhưng phải đi tìm đến mục xương. Những giai điệu ngâm trong khúc hát lời bài nhạc nhẹ nhàng suông tai nhưng trầm lắng, tôi đã tìm thấy bạn trong số những ít người cảm ơn vì đã tạo ra bản nhạc này!☺️💓🎶
vừa tắm xong, trời thì đang mưa và như thường lệ bật nhạc của Quyếch lên 🥰
Đây là một tuyệt tác nghệ thuật!
biết đến bài này thông qua story nhạc ig , hay lắm ạ
ê ý là tưởng tượng nghe live bài này mà mê ấy TT từ storytelling đến âm nhạc đỉnh thật sự
Một trải nghiệm về âm nhạc và hình ảnh thật sự thú vị và trọn vẹn. Mong sản phẩm được biết tới nhiều hơn nữa ạ. ❤❤
tôi yêu đề xuất của ytb >