NHÀ TÀI TRỢ GAME Hành Trình AFK cho Cận rất nhiều Kim Cương và Vàng (Irl 👀 đủ trả tiền điện nước á nhaa), hãy tải và ủng hộ game tại: Trên mobile: bit.ly/afk-CanThiTG Trên website cho PC: hanhtrinhafk.travelletgames.vn/ À há, đừng quên nhập code HanhTrinhAFK để nhận 200KC và 20.000 Vàng Nếu bạn muốn cập nhật thông tin game thì đây là các kênh chính thức của game nháaaaaa: Fanpage: facebook.com/afkjourneyvn.hanhtrinhafk Instagram: instagram.com/afkjourneyvn/ Group: facebook.com/groups/afkjourneyvn.hanhtrinhafk UA-cam: www.youtube.com/@hanhtrinhafk Hãy tải và ủng hộ Hành Trình AFK nha mina !!!!!!!
Tầm đoạn anh Cận nói về cảm xúc khi làm nghề y thì em cũng muốn chia sẻ một chút: Mẹ em là dược sĩ, sáng mẹ vẫn đi làm ở trung tâm y tế, bệnh viện nhưng tối đến thì mẹ đi bưng bê,...chẳng có cái gì mà mẹ không làm cả vì lúc đó lương y, dược rất bèo (em xin phép phải nói từ này), cả tuổi thơ của em chỉ có ăn cơm cùng bà với bố, mẹ đi làm thêm về muộn lắm, em toàn ngủ quên mất ngoài ghế sofa ở phòng khách. Nếu không làm những nghề đó thì mẹ không thể nuôi em, 2 dì và cậu đi học cùng ông bà ngoại. Lớn hơn chút nữa, em nhiều lần nghe lén mẹ nói chuyện với bố, đại khái là mẹ em muốn nghỉ việc, mẹ bảo tiền lương không đủ nuôi em (bấy giờ có cả em gái em nữa), mẹ muốn chuyển sang nghề nào đó, chân tay cũng được (vì mẹ em lúc đó cũng khá lớn tuổi rồi nên xin việc khó). Lần khác, mẹ em kể với bố em về những bệnh nhân tháng này vẫn đến viện lấy thuốc, tháng sau chẳng thấy đâu nữa rồi những tiếng bước chân của các y tá, bác sĩ, tiếng còi cứu thương, tiếng khóc nấc của gia đình bệnh nhân rồi đủ số chuyện ở bệnh viện, mẹ bảo áp lực lắm. Nhưng em cũng không rõ vì sao đến giờ mẹ vẫn chưa nghỉ việc, em hỏi thì mẹ bảo "Mỗi lần có ý định nghỉ việc mẹ lại không nỡ, có cái gì đó giữ mẹ ở lại". Nên là con muốn chúc cho tất cả các điều dưỡng, y tá, bác sĩ,...- những người làm trong lĩnh vực y tế có thật sự nhiều sức khỏe, phải thật khỏe mạnh ạ...
Em thấy học y là một công việc cao cả Đôi lúc phải chấp nhận việc không thể cứu được những bệnh nhân Lần đầu em nghe tin người thân mất lúc đó cũng rất trống rỗng, ban đầu là chối bỏ, suy nghĩ nhiều thứ và chấp nhận Quan sát qua câu chuyện ae có thể hiểu cảm giác đó, nhưng việc họ ra đi không phải tại anh, anh đã hết sức cứu họ rồi, rất hết sức rồi, nhưng ta phải chấp nhận thôi vì đó là một phần của cuộc sống 😢
Thật sự cảm xúc cứ dâng trào càng lớn tới tận cuối video, 1 video có cái nhìn thực tế nhất với ngành Y, k hoa mỹ, k cầu kì, chỉ là nỗi niềm và khó khăn của những người có tấm lòng nhân ái. Peace ❤
Vô tình xem được video của Cận do YT đề xuất, mình đã bị cuốn vào những câu chuyện cậu kể. Cậu thật sự rất có khiếu kể chuyện, đưa người xem qua nhiều cung bậc cảm xúc, từ những tiếng cười vui vẻ đến những phút giây trầm lắng, thậm chí rơi nước mắt. Nhờ những video của Cận mà mọi người mới biết học Y vất vả và áp lực thế nào. Mình thấy bản thân có một số điểm tương đồng với Cận nên đồng cảm. Từ việc sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền núi, tuổi thơ ở nông thôn, cho đến sở thích với hoạt hình. Một điều thú vị mình phát hiện là có kha khá những bạn cựu sinh viên Y cũng đồng thời là những UA-camr sở hữu những kênh hoạt hình thú vị, như Cận Thị, Chioo, Đậu Xanh. Cảm ơn các bạn vì giữa cuộc sống, công việc, học hành bận rộn và áp lực, vẫn dành thời gian chia sẻ những điều ý nghĩa cho cộng đồng.
Nhà mình có ba người anh em, 1 ông học y 1 ông học sư phạm và 1 ông học cntt là mình. Cả ba thằng đều tóc bạc trắng trong khi mới 23-25 tuổi nhưng ông học Y là lắm bệnh nhất khi có trong mình trầm cảm, stress, bệnh tiêu hóa do thức đêm, đau cột sống... Lâu lâu gặp ông tâm sự là ông khóc mãi vì sợ không có tiền phụng dưỡng cha mẹ, cưới vợ vì Y học lâu quá lại quá nhiều tiền. Thật sự rất tôn trọng các bạn nào theo Y, dành nửa cuộc đời để học rồi nửa còn lại để giúp người. Mong rằng sẽ có thật nhiều may mắn, thật nhiều niềm vui đến với các bạn trong cuộc đời
"Nếu có thể chọn lại một lần nữa trong cuộc đời tôi sẽ chọn một nghề khác, một nghề mà tôi có thể ngủ ngon giấc, không bị đánh thức lúc nửa đêm, sợ phải đứng giữa sự sống và cái chết, sợ phải quyết định số phận của một người. Thất bại của chúng ta sẽ không phải chúng ta mà chính người bệnh sẽ trả giá bằng và đôi khi là sinh mạng của chính họ" ( từ một người bạn đang học Y của mình )
Ngành y quá tiêu cực nó bóp nghẹt cơ hội để sự lạc quan có thể tồn tại Thời đại này sức khỏe tình thần dường như đã bị ném đi, mà trong khi đó thứ này là cùng với tâm trí là điều không thể thiếu để tạo nên một con người "người" nhất Ít người chọn ngành y vì nó khó, mà thật ra cx tại môi trường ngành y như Cận kể lại là môi trường bị quan nhất, điều mà lẽ ra ko nên tồn tại Họ tài năng nhưng thiếu đi sự đong đầy của đời sống tinh thần Họ vô thức sử dụng sự bận rộn như một chiến lược-sai lầm nghiêm trọng Đây lag điều cần phải thay đổi Trước khi ngành y có những chuyển biến tồi tệ hơn
Cận làm mình nhớ tới mẹ kể chuyện khi lần đầu thấy bệnh nhân qua đời khi làm sinh viên. Mẹ nói ông ấy qua đời rất nhanh và thầm lặng, và mẹ nói là rất hối hận vì nếu kiểm tra ông ấy kĩ hơn thì sẽ phát hiện ra ngay vấn đề. Nhưng vì lúc đó bệnh nhân đông và ông ấy trông rất khỏe khoắn nên các sinh viên không lường trước được. Thế là từ đó mẹ luôn cẩn thận trông việc điều trị và chẩn đoán bệnh. Nên mình thật sự rất kính phục các bác sĩ, y tá và sinh viên học y. Vì cho dù có gặp khó khăn gì, họ vẫn luôn tìm cách cứu chữa.
một chiếc video vô vàn cảm xúc thật sự, do sức khỏe yếu nên ngoại mình cũng hay phải vào viện nằm, kiểu chỉ cần đôi ba tiếng trong bên viện là bạn có thể chứng kiến được mấy cái "kinh dị" ở đầu clip của anh nói, mấy anh chị sinh viên với cơ thể siêu mệt mỏi làm quần quật chạy đi chạy lại cả ngày trời và cũng phải nói cuối clip cảm xúc vô cùng, mình chưa trải qua việc nhìn thấy người khác sắp mất nhưng mình rất sợ phải chứng kiến khoảnh khắc sinh tử ấy, nó rối ren, hoảng loạn, mất mát, đau thương,... với một người sống tình cảm thì đó là một cú đánh tâm lí rất lớn cần phải vượt qua. Áp lực trên vai của các y bác sĩ cực kì nặng, chức trách họ thiêng liêng lắm, thật sự rất biết ơn các y sĩ bác sĩ đã cống hiến hết sức mình vì bệnh nhân của họ, và mình hi vọng tất cả chúng ta luôn luôn bình an, vui vẻ và sống một cuộc đời thật trọn vẹn. cuối lời mình muốn nói "con yêu ngoại rất nhiều, mong ngoại có thật nhiều sức khỏe để sống đời với con nhé"
Tôi chúc cho Cận nói riêng và cho tất cả những ai đang làm bác sỹ, đang ngày đêm cống hiến để bảo vệ sức khỏe của mọi người sẽ luôn "KHỎE MẠNH về cả TÂM - TRÍ - SỨC" Chúc cho tất cả hạnh phúc và bình an
Mình vừa dừng việc học để xem hết video của Cận, thực sự trên vid đã miêu tả cực kỳ chi tiết những gì diễn ra trong thời còn là sinh viên y, khiến mình cực kỳ xúc động, ký ức về những ngày đi trực các khoa, đặc biệt là khoa cấp cứu ở Nhiệt đới trung ương ùa về, nó sống động khủng khiếp. Nói thật mọi người nếu có người nhà học Y, hãy dành cho họ sự quan tâm thực sự, chứ không phải sự ngưỡng mộ hay những lời khen đơn thuần, đôi khi những gì mình trải qua khủng khiếp nhưng mình không dám kể với người nhà, mình sợ lây cho họ những tiêu cực. Cũng nhân đây chúc những ai đang bước trên con đường học y vững vàng nhé.
Trước đây em cũng từng trải qua cái cảm giác đó rồi....phải nói là kinh khủng thật sự... Lúc đó là khi em đang là sinh viên y,vào 12:35 phút tối,đang ngồi làm bệnh án với thằng bạn thân.Ban đầu cũng cười cười nói nói vui vẻ lắm,bỗng con gái của một ông cụ cỡ 87 tuổi hét lên "Ông lên cơn co giật rồi!Bác sĩ ơi,đến đây nhanh đi!!" Tiếng hét nghe mà cay xé lòng.Tất cả mọi người kể cả em vội chạy đến chỗ ông cụ đó,và em đc giao cho trách nhiệm giống anh đó:ÉP TIM. Tính ra đó là lần đầu em thực hành mà tay em run đến thế,cái cảm giác nắm trong tay sinh mệnh nhỏ bé đang hấp hối đó nó ám ảnh cực kì luôn. Tiếng khóc chen lẫn tiếng "thụp thụp" liên hồi từ từng động tác ép tim khiến em lo lắng,em sợ. Nhưng cuối cùng em cùng mn lại chẳng thể níu kéo hơi thở của ông ấy,ông đã tắt thở. Thực sự ấy,em cảm giác hồi hộp,ám ảnh đến tận bây giờ.Có khi đang làm việc là lại nhớ đến chuyện đó rồi suy nghĩ đến tương lai của mình...liệu nó có như thế không? Em xem xong cái video này của anh Cận phải nói là nó hay cực.Anh Cận truyền đạt rất dễ hiểu,đôi lúc lại hơi mắc cười,nhưng đến lúc xem đến cái đoạn đó,kí ức tưởng chừng như phai màu đó nó trỗi dậy một cách rõ rệt giống như em đang trải qua nó lần hai ấy Mong anh Cận tiếp tục ra thêm nhiều video khác chất lượng giống như bây giờ;3
bạn trai mình quen 10 năm cũng học Y. Mình đã nghe những gì bạn ấy phải chịu đựng, từ trường học đến bệnh viện, tất cả những chuyện mà một sinh viên bình thường sẽ ko bh tưởng tượng nổi. Bạn ấy đã vượt qua 6 năm, 18 tháng thực tập ko lương (phải nộp tiền), và giờ làm lương 6 triệu/tháng ở bệnh viện trong lúc chờ học CK1. Mà để được 6trieu đó là những ngày dài trên bv từ lúc 7h sáng đến 6h tối, trực 2 đêm/tuần, chấp nhận ngày CN đi phụ mổ. Tất cả chỉ để được làm nhiều hơn, giỏi hơn. Bạn chọn chuyên ngành khó (ngoại CTCH) đến nỗi bạn kể trong khoa bsi mới nhận vào làm đếm trên đầu ngón tay. Mình quá là tự hào về bạn mình, chưa bh mình đòi hỏi sao bạn về trễ thế, sao cuối tuần bạn ko chơi với mình. Đến khi hôm nọ mn rần rần matching day BSNT Y Hà Nội, thấy các bạn giỏi top đầu phần nhiều chọn chuyên ngành hot (nhiều tiền) như thẩm mỹ, sản phụ khoa quá nhiều, mình (ko lquan, cg ko có ý phán xét) cảm thấy hơi chạnh lòng. Rồi ai sẽ học những ngành khó như tim mạch, CTCH, thần kinh... rồi sau này khi các bác đầu ngành ko còn công tác, ai sẽ là thế hệ lên làm thầy. Mình chúc tất cả các bạn học Y vững tâm, kiên trì, có sức khỏe và đủ sự dũng cảm để theo đuổi trọn con đường.
Gia đình mình đều theo ngành sức khỏe hết , từ cô chú bác đến anh em họ đều theo con đường đó hết . Hồi xưa mình ghét lắm tại chưa bao giờ nhà mình thật sự đông đủ thành viên hết , hoặc sẽ đông đủ nhưng không được làm ồn vì các bác , các cô đi trực về rất mệt. Đến khi dịch thật sự bùng phát thì nhà mình không có một người ở nhà . Vì tất cả dòng họ mình đều đầu quân ra chống dịch . Lúc đó hầu hết các thành viên trong gia đình mình đều bị lây nhiễm do ở tuyến đầu . Dù mọi người đều nhiễm nhưng cho đến lúc còn có thể đi lại được thì gia đình mình chưa bao giờ ngừng cống hiến . Hiện tại mình cũng theo ngành sức khỏe , mình học không giỏi lắm đâu , nản lắm nhưng nhờ vid này của Cận mình mới nhớ tới lý do ban đầu mình theo học và con người thật sự của mình . Chúc Cận nhiều sức khỏe nhóeee.
Em cảm ơn anh Cận vì một video rất ý nghĩa và tuyệt vời, mang đầy đủ những cung bậc cảm xúc, cũng như là truyền tải đến mọi người một "điện ảnh" rất hay, rất chân thực. Những tình tiết, những thước phim được xây dựng, mô tả lại một cách rất hoàn hảo, khiến em như cảm giác rằng bản thân đã thực sự ở đó và chứng kiến vậy. Và thật sự thì chẳng cần coi đến cuối video, nhưng em cũng biết được điều đáng sợ nhất trong anh là gì. Đó có lẽ là sự chai lì, mài mòn về cảm xúc. Cơ mà em lại không nghĩ vậy. Điều đó đã thể hiện tất cả qua video này rồi. Từng sở thích, từng mốc thời gian, từng cảm giác, từng trải nghiệm, từng suy nghĩ. Từng chút một, từng chút một được anh thể hiện lại một cách đầy đủ, chân thật nhất. Em tự hỏi rằng một người đã "chai lì cảm xúc" thì sao có thể tạo ra được một Video đầy đủ như thế á. Nên anh không cần lo đâu, em nghĩ là anh vẫn rất ổn, rất tốt, vẫn là anh Cận mà em và mọi người ủng hộ. Con số 400.000 với em không phải là một con số lớn, vì em nghĩ rằng nếu là anh, anh sẽ đạt được nhiều thành công hơn nữa, tiến xa hơn nữa. Và em cũng sẽ rất mong chờ đến lúc đó, để được nghe nhiều câu chuyện từ anh hơn, để được hiểu thêm về một tâm hồn tử tế, nhỏ bé phía sau lớp vỏ bọc nặng 100 tấn cao 190 mét, anh nhé :333 Em thực sự vẫn ấn tượng với sở thích của ông chú đấy á, vì em nghĩ rằng nếu như mà ta nhớ được "sở thích" của một người, thì tình cảm ta dành cho họ không chỉ đơn thuần là "quý" hay là "mến" đâu. Có thể chú ấy giờ đã không còn nữa. Nhưng mà một phần nhỏ, chỉ một phần nhỏ mà chú ấy để lại, cũng đã hiện hữu ở đây, trong Video này, và có hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu người sẽ biết đến. Em nghĩ là chú ấy sẽ rất vui á. Khi biết rằng ở đâu đó trên thế giới này vẫn có người thiết tha và yêu quý chú ấy nhiều như vậy. Em cảm ơn anh rất nhiều ạ
Xem xong vid mới của anh Cận mà lòng tôi như cứ thấy đau nhói. Không biết là, mọi người còn nhớ cách đây 1 tháng, có vụ cháy lớn ở Định Công không? Thì vụ cháy đó, thật sự rất rất gần nhà tôi. Nhà bác ấy là cửa hàng lâu năm ở đó, người ở khu đấy ai cũng biết bác cả. Tôi thì không biết gì về bác, nhưng bố mẹ tôi thì có, bởi mấy lúc cần mua vật liệu đồ dùng các thứ đa phần bố mẹ tôi đều qua chỗ bác cả. Ngày hôm ấy gió nổi to. Tôi vì lo rằng bố ở cửa hàng không về được do mẹ mượn xe bố để về nhà trước lo việc trông thằng cháu nên tôi đã xách xe đi giữa tiết trời âm u đó. Khi đi qua nhà bác, mọi thứ khi đó còn rất bình thường. Vừa đặt chân đến cửa hàng thì trời đã đổ mưa to, rất to là đằng khác. Bố tôi đã xong việc nhưng nói rằng hai bố con sẽ ngồi đợi một lúc để khi nào ngớt mưa sẽ về. Cỡ 5' sau, xe công an phường lao vút qua ngay trước mắt tôi và bố. Cả 2 đều cảm thấy bất an mà ngó theo hướng xe đi. Lúc 2 bố con lên xe đi về, mưa vẫn chưa tạnh nên tôi trùm tạm áo mưa lên đầu. Tôi đi về mà chẳng thể nhìn rõ phía trước, chỉ biết khi đó bên doanh trại bộ đội họ đã phong toả lối đi, nói rằng không thể đi qua nơi này nữa. Họ nói rằng có cháy lớn. Tim tôi đập mạnh hơn, vì chỉ còn 1 chút nữa thôi là về đến nhà. Có lẽ bố tôi cũng cảm thấy bất an giống tôi lúc đó, nhưng vẫn ráng chạy xe qua đường tắt để về. Khi đi qua đường tắt bố tôi mới nhận ra, là nhà của bác H đang cháy. Một vụ cháy rất to là đằng khác. Dù sau ý đã về đến nhà và đảm bảo rằng nhà tôi không ảnh hưởng gì, nhưng bố tôi vẫn vòng xe qua gần đó để nghe ngóng tình hình. Cháy từ chiều muộn, nhưng đến tối mới hết được. Đêm đó, chị tôi không thể ngủ được. Mẹ tôi đọc bài báo về bác cũng vừa khóc vừa trằn trọc không thể ngủ được. Tôi không khóc, nhưng tim tôi như thắt lại. Nỗi sợ vô hình này bủa vây lấy khu nhà tôi suốt 1 tuần liền. Họ bàn tán, họ tiếc thương, họ dừng xe lại và nhìn căn nhà giờ đã không còn một ai ở đó nữa. Một vài ngày sau, ở đó có 1 bàn nhôm cùng đồ thờ cúng, bên cạnh đó là tờ cáo phó dán trên miếng bạt lớn đã phủ kín lối đi vào. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng sợ khi có người ra đi, không chỉ 1 mạng người, mà tận 4 mạng người lận. Xót xa lắm. Vậy nên tôi tự hỏi, những người làm bác sĩ ấy như qua lời kể của anh Cận, họ còn có thể thấy áp lực như nào khi phải chứng kiến điều đó gần như mỗi ngày. P/s: Từ người hèn từng hẹn anh xin chữ kí trong hẻm ở bài về 4 màu brand mà không biết anh nhớ không. Dù buồn vì anh bị mất acc fb, nhưng mà em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh kể cả trên UA-cam ạ
Thực sự mình rất ngưỡng mộ các bạn học Y. Vừa phải giỏi vừa dũng cảm vừa phải hi sinh rất nhiều mới có thể trở thành một bác sĩ tốt. Mình chúc các bác sĩ và bác sĩ tương lai luôn chân cứng đá mềm nhé.
Hồi nhỏ mình nghĩ rằng lớn lên sẽ học y và trở thành một bác sĩ giỏi, vì việc khám bệnh và cứu một ai đó là điều tuyệt vời nhất, cảm thấy mình là siêu nhân vì đã cứu một mạng người vậy. Nhưng khi lớn lên, cái suy nghĩ non nớt bị dập tắt bởi sự mong manh giữa ranh giới sống và chết, chứng kiến việc người thân mình qua đời dù có nỗ lực đi chữa khắp nơi làm mình không chấp nhận được việc người từng yêu thương mình mãi mãi sẽ không còn bên cạnh. Mình mới nhận ra không phải lúc nào bác sĩ cũng có thể cứu hết từng mạng người được, đôi lúc phải chấp nhận rủi ro. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cái chết cũng là một cách giải thoát cho người bệnh khỏi sự đau đớn quằn quại mà nó gây ra, việc sống khi biết sức khỏe bản thân yếu dần hay tệ hơn nghĩ tới việc sắp rời xa trần thế nó khó tả lắm. Làm mình cũng không muốn trở thành bác sĩ hay điều dưỡng nữa ấy. Dù giờ đang làm sinh viên ngành tâm lý học nhưng trong lòng vẫn có mối liên kết gì đó với ngành y nên xem video của Cận mình đã ngẫm nghĩ lại rất nhiều. Thật sự cảm ơn Cận đã làm ra một video vừa có tiếng cười vừa chạm tới cảm xúc người xem.❤
Coi video này tôi lại nhớ đến khoảnh khắc ở phòng cấp cứu , các bác sĩ cấp cứu cho anh 2 tôi . Nhìn anh tôi thoi thóp trên giường bệnh mà mình chẳng thể làm gì được , các bác sĩ cũng cố gắng ép tim , sốc điện nhưng mà anh 2 tôi không trở lại nữa. Hàng loạt ký ức về anh 2 tôi chạy qua trong đầu , tôi và mẹ tôi đứng nhìn bất lực , chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Cũng đã được 4 năm rồi kể từ cái ngày ấy. Quả thật khi nhìn một sự sống vụt tắt , nó là một cái gì đó rất là đau đớn , chắc hẳn ai rồi cũng sẽ phải cảm nhận những câu chuyện như vậy thôi. Tôi mong rằng tất cả các bạn hãy đối xử tốt với những người xung quanh mình , đặc biệt là người thân , quan tâm họ nhiều hơn , nếu có đi xa thì về thăm họ thường xuyên hơn , đừng để sau này hối hận muộn màng nhé.
cả mẹ mình và bố mình đều là bác sĩ, có nhiều đêm giao thừa mình và anh hai phải đón năm mới một mình vì cả bố và mẹ đều phải đi trực. Ngay từ nhỏ mình đã nhận thức được sự cao cả mà bố mẹ mình đang làm nên mình cũng không ích kỉ nề hà. Mẹ mình mải mê làm mà quên đi bản thân và rồi mất vì ung thư giai đoạn cuối. Ngày mẹ mình nằm viện, các bác sĩ cùng khoa và điều dưỡng đều quan tâm mẹ, làm mọi thứ để mẹ mình vui và lạc quan nhất. Nhưng rồi mẹ mình cũng mất năm mình 17 tuổi. Mình cảm nhận được môi trường bệnh viện mỗi khi đi trực cùng mẹ, sự mệt mỏi cuối ngày của mẹ và bố sau khi đi làm về. Có hôm bố mình về nhà với đôi mắt đỏ hoe vì ca mổ không thành công và bố không thể cứu được bệnh nhân của mình. Anh mình cũng theo y, mình luôn trân trọng những gì mà các y bác sĩ cống hiến. Mình cảm ơn và biết ơn rất nhiều.
Em biết là bình luận này có thể sẽ đem lại tiêu cực đến mọi người nhưng em vẫn muốn kể trường hợp tương tự em gặp ngày hôm nay. Vào lúc 6 h hơn sáng hôm nay, em chứng kiến một vụ tai nạn, vừa quay mặt ra thì đã thấy một chú chắc khoảng 40 đến 50 tuổi, chú ấy bị một cái xe Van đâm vào lúc qua đường, lúc đấy trời khá nhiều sương nên tầm nhìn bị giảm đi. Chú ấy gặp tai nạn ngay trước mặt em, em quay ra là đã thấy chú ấy văng đi. Xe máy chú ấy nát bét, còn cái xe van kia bị hỏng ở đầu xe bên phải. Lúc đấy em chạy ra, thì thấy chú ấy nằm giữa đường đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, nhìn chú như không sao cả. Nên em quyết định bỏ đi sau khi thấy có nhiều người đi ra giúp chú ấy. Sau khi em đi về nhà, đến tối mẹ em về, thì em mới biết rằng chú ấy đã mất, nguyên nhân em không rõ, nhưng em nghĩ nguyên nhân là do chú ấy bị chấn thương nội tạng, em chợt nhận ra rằng vụ tai nạn ấy làm cho xe chú ấy nát bét ra, thì có khả năng chú ấy bị chấn thương nội tạng thật. Cảm giác lúc về nhà và biết được tin chú ấy mất, nó áy náy lắm.Tuy không phải là quen biết gì nhau, nhưng mà vẫn thấy tội, cảm giác không giúp được gì khi người ta ở ngay trước mắt mình và mình chứng kiến cảnh người khác mất trước mặt mình. Lần đầu tiên trong đời em có cái cảm giác này, lần đầu tiên em đồng cảm, cảm nhận được cái cảm xúc ấy. Cảm xúc lúc ấy khó tả lắm, nó tồi tệ, nhưng cũng có một chút thương tiếc, mặc dù chẳng phải ruột rà. Biết rồi em mới hiểu được cái cảm xúc lúc ấy của anh nó tệ đến như nào...
Xem tới khúc cuối mình thấy thấm thật sự. Trước đây nhà mình nuôi thú cưng nhưng mất hơn 10 bé chó mèo do tai nạn, bắt trộm, đánh bả. Lúc đầu mất mình buồn lắm, lúc nào cũng khóc hết trơn á nhưng càng về sau mình chỉ thấy buồn nhẹ và đôi lúc vô tâm với sự biến mất của tụi nhỏ vì chuyện đó xảy ra khá nhiều, điều đó khiến mình chợt nhận ra từ khi nào mình chẳng còn có thể rơi nước mắt trước sự ra đi của một sinh mạng nào đó. Mình tự ghét chính bản thân mình vì lúc trước mình luôn tự hào về bản tính "đồng cảm với mọi thứ cao hơn các bạn cùng trang lứa" để rồi bây giờ mình lại đánh mất bản tính đó bao giờ không hay, mình xấu hổ với bản thân mình lúc còn bé, xấu hổ với những con vật mình từng nuôi và trân trọng.. Cuối cùng thì.. Những cảm xúc mà mình luôn hổ thẹn đó đã được Cận nói ở cuối video làm mình rất ấm lòng vì đã có người hiểu được tình trạng đó của mình.. Cảm ơn Cận rất nhiều vì làm một video thật chất lượng😊😊
Cứ mỗi lần xem video của Cận lại hiểu Cận hơn 1 xíu. Rất thích đoạn cuối!! Nó k vui nhưg cách Cận diễn hoạt rất hay!! Đưa cảm xúc rất tốt, rất điện ảnh… ko nghĩ sẽ được thấy những cảm xúc đó khi xem một kênh nội dug giải trí như z, đoạn ngồi trên xe rất lâu nhưg No k tua xíu nào luôn TvT rất đỉhhh
Mình từng làm part-time tại quán cafe, có anh Cửa hàng trưởng(CHT) theo học ngành Y. Mẹ ảnh rất tự hào về con trai của mình, năm trước còn đăng status chúc mừng sinh nhật ảnh - mong con trai sẽ thành bác sĩ cứu bao đời người. Nhưng anh ấy bỗng trở bệnh đầu năm nay, tại phòng trọ. Do áp lực học y + áp lực từ quản lý(quán cafe của mình nằm trong chuỗi thương hiệu P, có logo màu xanh lục ấy). Sau đó, anh qua đời luôn, tại quê nhà sau khi bác sĩ bảo tiên lượng xấu. Chưa kịp tốt nghiệp ra đời cứu người, đã qua luôn cả kiếp người. Bởi thế, học y áp lực lắm. Chưa vào ngành mà trong trường đã áp lực rồi. Nen mình rất kính trọng các y bác sĩ, bao nhiêu dồn nén; áp lực; uất ức;..... họ kìm lại trong lòng hết. Mấy ai hiểu?
@@t̸a̸n̸v̸o̸d̸a̸n̸h̸210 mình hỏi người nhà thì chỉ biết là bệnh thôi. Kiểu như thức khuya học bài; ăn uống k điều độ; tâm lý áp lực do bị dí kết toán sổ sách từ quản lý vùng(kiểu quản lý các quán cafe trong vùng - khu vực nhất định),..... cái rồi sinh bệnh luôn.
@@t̸a̸n̸v̸o̸d̸a̸n̸h̸210 mình nghĩ do lao lực, stress làm cơ thể anh ấy suy kiệt cả thể xác và tinh thần ấy, vì học y đã khổ mà còn làm thêm còn khổ ác nữa
Video anh làm xúc động ghê 😭 em thích cả mấy cái chia sẻ lúc cuối nữa, bên em cũng có cái gọi là quản trị mệt mỏi nhưng mà em cũng sợ mình bị chai lì. Kênh anh không phải kênh chữa lành nhưng mà năng lượng nó mang lại như là 1 cái postcard tuyệt vời nhất để bắt đầu một ngày.
Bạn trai của tui từng học y . Lúc mới quen ảnh , tui biết ảnh học tới tận lúc ảnh đi thực tập xong rồi , chuẩn bị tốt nghiệp rồi thì ảnh nghỉ , không tốt nghiệp . Mình rặn hỏi ảnh tại sao , ảnh chỉ trả lời mình 2 chữ “ lòng người “ thôi . Ông Tám của mình từng là trưởng khoa của một bệnh viện nào đó mình xin giấu tên . Ông cucng khuyên mình từ nhỏ rằng “ đừng theo ngành y , nó ghê lắm “ Sau khi coi xong video của anh Cận , mình hiểu hơn về 1 phần ngành y nó như thế nào . Cảm ơn anh Cận vì đã unlock một phần kiến thức về ngành mà anh từng học . Video tuyệt cà là vời 🎉🎉
Y học rất khó, kiến thức chuyên sâu rất nhiều, đối mặt với những tình huống không biết trước phải duy trì thái độ và tâm lí, nhất là trong tình huống giành giật sự sống cho bệnh nhân. Nhưng điều mà mình ngưỡng mộ là dù biết việc bệnh nhân sẽ mất do giới hạn tuổi tác mà gen quy định hay do hệ miễn dịch không kháng lại bệnh đc,...thì các bác sĩ và cán bộ nhân viên y tế không bao giờ ngừng hi vọng cứu lấy bệnh nhân, chưa kể đến việc họ can đảm đối mặt với hiện thực rằng mình sẽ chứng kiến bệnh nhân mất đi bất kì lúc nào và chấp nhận quy luật tự nhiên ra sao thì họ vẫn cố gắn đến cùng. Duy trì 1 tinh thần thép và 1 trái tim nhân hậu không phải là điều ai cx làm đc. Cảm ơn Cận đã chia sẻ quan điểm góc nhìn về nghề y
Theo mình nghĩ tư duy và cách nhìn của Cận các bạn trẻ bây giờ nên đi theo ấy. Cái nhìn rất thực tế cuộc sống không màu hồng nhưng vẫn luôn lạc quan, cố gắng, và lấy cái gốc tình yêu cuộc sống, yêu con người để tiến bước và làm kim chỉ nam. Cực kỳ thích lối suy nghĩ này của Cận nhéeee
Mấy em gái - chị gái là người mẫu trong ảnh, họ đều xinh đẹp quá.❤🥰😍🥰😘 Tôi mê gái (những chị gái có tâm hồn to tròn cô - dì quyến rũ) ko có dại gái (ko nghe lời gái,ko làm theo những gì gái bảo,....vv Tôi FA nhé. Châm ngôn sống của tôi: Gái đẹp sẽ khen . Cứ comment là đẹp Tôi không muốn đi thế giới nào nhất ? Tôi không muốn đi thế giới không có gái đẹp Thế giới có gái đẹp mới chịu nhé .
Theo tôi thì cận là một sinh viên thì quá nhỏ tuổi còn quá ngây thơ về mọi mặt không ai mà kể chi tiết để làm cho giao động trong lập luân cảm giác sâu sắc hơn Cận có một cái lối tư duy khác mọi người gặp ai giống Cận thì cũng hiếm đấy bạn đừng có đem ý kiến bản thân ra phơi bởi vì thằng nào cũng xem xong chỉ để giải trí?hãy tưởng tượng bạn xem tv với mẹ bạn thì thấy ngta đạt giải olympia mà mẹ bạn nhìn bạn với một ánh mắt không có được vô tình lắm bạn sẽ cảm thấy lạc lõng ko ý kiến ko trong chờ về một điều gì khác ở mẹ cảm giác cực kì có lỗi. Văn gián tiếp nha chứ t ko bt
Mặc dù em chỉ vỏn vẹn 10 tuổi (số tròn) thôi. Nhưng em đã tận mắt thấy ông cố và cô em ra đi, lúc đó em sốc muốn xỉu luôn. Cô em bị ung thư bộ phận nào á e ko biết rồi chết, ông cố em thì do tuổi già mà chết. Nhớ hồi cô em còn kêu em là "cùi bắp" nhưng giờ chỉ còn 1 bức ảnh thờ, ông cố em thì chỉ nằm nhưng lần nào em qua thì ông cố em cười tươi lắm, 1 buổi tối mưa tầm tã, em đứng với các sư để tụng kinh siêu thoát cho ông em. Em ko khóc, chỉ có 1 biểu cảm là vô cảm. Mặt em như này nè "😐" còn có lúc thì em cúi mặt xuống khóc, trên giấy còn ghi em là cháu đức tôn nữa. Cô em thì ở trong bệnh viện, cô em chết năm 2019 nhưng giờ đã 2024 nên em không nhớ rõ. Thấy nhà nội em báo là cô mất rồi em siêu sốc luôn, em đứng ngoài bệnh viện, em còn cảm nhận là cô em đã sắp từ trần... Đó là câu chuyện của tớ, mọi người có thể ghi lại câu chuyện của mng ở dưới phần phản hồi, mình sẽ an ủi😊
xem đến đoạn cái chú hướng ngoại thích uống sữa cô gái Hà Lan mất là em khóc luôn rồi, khóc ngay trong đêm lúc 1h sáng luôn, em có 1 người bạn học Y hà nội, nhưng bạn ấy cũng không chịu nổi áp lực và phải di du học 1 ngành học khác dù từ bé đã rất thích y, hoá ra từ trước đến nay em đều bị màu hồng của phim Y học làm mờ mắt, em vẫn nghĩ ôi sao mà bác sĩ lại dễ chán ghét công việc của họ đến thế, trong khi mình thấy nó vui và rất ngầu? nhưng hoá ra ngành nghề nào cũng vậy, đặc biệt là ngành y, mng phỉa đánh đổi quá nhiều, em là 1 người dễ khóc, nếu phải chứng kiến ai đó qua đời ngay trước mắt mình như Cận, em ko chắc sẽ kìm đc nước mắt ở phòng cấp cứu mất
Từ nhỏ em đã có ước mơ làm bác sĩ , em muốn được cứu người, chữa bệnh cho mọi người và cả người thân của em. Ước mơ ấy dường như dần tắt khi em bước vào cấp 3, em nghe nhiều chuyện trải lòng về ngành y, thật sự quá vất vả. Người đi chữa bệnh cho mọi người, chính họ lại là người chịu nhiều áp lực nhất, dễ mắc bệnh tật, stress các thứ. Em năm nay lên năm cuối cấp 3,tuy vẫn rất yêu thích nghề bác sĩ nhưng em không chọn nó được, tài chính nhà em cũng không dư dả để theo đuổi. Thật sự rất khâm phục các anh chị sv y, các bác sĩ luôn từng ngày cố gắng🥹
Video của cận đúng kiểu thực tế lun á, nhiều tông màu trong video, lúc hài, lúc tởm, lúc buồn, từng cung bậc cảm xúc đc chia trong video, khiến cho nó như 1 trải nghiệm mà người xem có thể cảm nhận đc, thật sự cận là một animator đỉnh nhất Vn mik từng bt
Từ lúc bước chân vào ngành y, tôi chưa bao giờ phải nghĩ mình phải "học" những điều xấu xa của con người như giả tạo, vô cảm, khoác lác,... "Giả tạo" khi phải luôn giữ 1 chiếc mặt nạ tích cực khi nói chuyện với bệnh nhân, luôn cố phải tích cực kể cả khi biết tình trạng thực sự của họ. "Vô cảm" khi phải giữ sự bình tĩnh, giữ cái đầu lạnh, giữ cái thứ cảm xúc đã vỡ nát kia ở trong lòng mà ko được biểu lộ ra ngoài. "Khoác lác" khi động viên bẹnh nhân để họ giữ được tinh thần tốt nhất, những lời "dối trá" buộc phải thốt ra... Và đôi khi trong đầu tôi lại phải tự thốt ra câu hỏi "đâu mới là cảm xúc thật của m". Và rồi một câu hỏi ngay lập tức xuất hiện để gạt phăng cái suy nghĩ vừa chớm nở kia "Điều đó có quan trọng à"...
Cảm giác cái cách tâm trạng của Cận và cả video dần trở nên nghiêm trọng và sâu lắng hơn ở nửa sau vid khiến mình nhận ra là sau tất cả thì ngành y vẫn là một cái gì đó rất thiêng liêng và cao quý. Đồng thời video cũng để lại cho mình một cảm giác rất khó tả, nó vừa lạ lẫm nhưng cũng đau đớn, khiến mình tự hỏi khi bản thân phải đối diện với sự ra đi của ai đó, liệu mình sẽ cảm thấy như nào? Liệu cảm xúc đó có giống như Cận trong vid không? Cách Cận thể hiện cảm xúc và tâm trạng của bản thân lúc đó trong vid không hề cầu kì hoa mĩ hay văn vở nhưng nó lại vô tình bộc lộ được chính cái cảm xúc đó một cách chân thực và trần trụi nhất, một sự mất mát và đau xót khó diễn tả bằng lời (Ừ đang xem dở khóc luôn ;-;) Thật sự cảm ơn Cận vì một video tuyệt vời như này ạ.
xem vid của cận tui đã khóc, nó làm tui nhớ đến quá khứ tui từng làm thêm ở căn tin bệnh viện, nơi đó chưa là gì với các phòng bệnh hay phòng cấp cứu nhưng đối với một đứa chưa đủ 18 tuổi thì việc thấy một ông cụ đang cố gắng lết thân xác với bịch nước muối trên tay, sau khi gọi món ông ấy mới bảo là: khổ lắm, muốn chết mà không chết được, hay một bác gái vì nghèo mà thậm chí không đủ tiền mua một xuất cháo cho người chồng bị tai nạn rồi chỉ biết khóc nức nở thì đối với một nơi giành giật sự sống như bệnh viện thật sự rất đáng sợ cái bệnh rất đáng sợ, nhưng theo đó là cả cái nghèo, bản thân chỉ là một con nhóc đến 10k ăn sáng cũng phải xin mẹ thì khi thấy những cảnh như vậy thực sự cảm thấy bất lực vì không thể giúp được họ nên tui cảm thấy rất nể những người học y, tâm lý phải vững cỡ nào chứ. mong cho mọi người theo ngành y đều có thể bình an và không mất đi tấm lòng cảm thông của mình
Nhà mình có anh rể làm bác sĩ ở bvien tỉnh, ông ý mới ngoài 30t mà nhìn như u40 ấy. Tóc bạc trắng nhiều mà mắt khá mệt mỏi nữa, trông còn già hơn c gái mình trong khi 2 ac bằng tuổi nhau😢 xem video của Cận mới hiểu được phần nào sự mệt mỏi của những ng theo ngành y. Cũng thấy biết ơn những y, bác sĩ lắm
Eo cái vid này của Cận thực sự nói k trượt phát nào về cái thời gian học y của em luôn ấy-)) em thì học điều dưỡng nhưng học cao đẳng thôi nên còn bị 1 cái là đi viện người ta còn hay so điều dưỡng cao đẳng với đại học nữa, mình học k bằng người ta thật nhưng ít nhất mình cũng được đi thực tập từ sớm nên cũng k tệ, nhớ hồi đầu năm 2 phải đi trực mà em bị nvyt mắng chỉ muốn khóc bỏ ngành thôi nhưng nhớ mẹ bảo việc khó mình k làm ai cũng muốn làm những việc dễ thì khó ai lo thế là cũng cố ra được cả trường và giờ đang làm ở viện rồi, tính ra hồi mới vào ngành mình còn bị ép nhưng cảm giác chăm sóc cứu giúp dc những ng lạ xung quanh nó tuyệt vời lắm mn :)) với cả giờ em đi học thì cứ vui đi vì sau ra trường đi làm còn khổ hơn cơ, 9 tháng học không lương cơ mà lại còn làm liên tọi ý:))) nên hãy cứ vô tư và lạc quan lên nhé các đồng chí học y
Toi học dược còn bị điều dưỡng đại học khinh nè. Hỏi học dược chi để rồi làm lương thấp hơn điều dưỡng nhiều. Phải rồi, đd có tiền trực đêm tiền thủ thuật này nọ, rồi bác sĩ thì khinh dược. Nói chung trong bv trừ lãnh đạo ra thì bs có quyền nhất, hay lên mặt nhất. Đồng phục thì đd và dược phải mặt full bộ nón đầy đủ còn bs thì khoát áo hờ hững, quần jean váy đầm... Chả có ai dám trừ điểm.
1 video chứa đầy những khung bậc cảm xúc, từ bất ngờ đến vui vẻ, rồi đến buồn bã và rồi nhìn lại bản thân minh, cảm ơn Cận đã đem đến 1 video tuyệt vời như vậy
Em cũng giống cận, đã trải qua 1 cái chết. Hồi trước, ở gốc cây gần nhà em có 2 chú mèo con trong một chiếc hộp. Hai chú mèo đó lại bị bỏ ơi dù còn chưa mở mắt, em và chị đã cố gắng chăm sóc nó dù không biết nó có mang lại kết quả tốt gì. Nhưng 1 tuần sau khi em ra thăm em thấy 1 cảnh 1 chú mèo thì đã mất những con kiến đã bu lại vào đôi mắt của chú, còn chú mèo còn lại thì la kêu liên tục. Em không biết làm gì mà may có 1 chị chắc là nhân viên văn phòng chị đã ôm chiếc hộp chạy đi , em nghĩ chị đã mang chú mèo sống sót đi viện thú y. Từ lúc đó em đã bị ám ảnh cả 1 tuần sau khi thấy chú mèo đã mất, em đã rưng rưng nước mắt khi nghe nghững lời cận nói vào lúc cuối video. Nó quả cảm động, dường như có thể hiểu được nghững suy nghĩ và cảm xúc của em. Chúc anh gặp nhiều điều may mắn trên con đường này.
Đoạn cuối khiến mình xúc động và đồng cảm quá Cận ạ. Mình cũng là người hướng nội và sống tình cảm. Nhiều khi muốn nghĩ mình chai lỳ vô cảm hơn đi thì sẽ bớt áp lực, nhưng rồi như vậy lại cảm thấy như trái tim mình sẽ không còn đủ yêu thương và cảm thông nữa, rồi sẽ dần chai sạn đi...
Thật sự , nhìn vào thời lượng video mới đầu tôi cũng nản ko muốn xem .... Nhưng khi bấm vào xem r thì thật sự nó cuốn ko thể thoát ra , nó thật sự hoàn thiện và chỉn chu đến tỉ mỉ từng công đoạn , biên kịch lời thoại, cho đến chuyển cảnh .... Cả từ việc ông đưa cảm xúc người xem lên cao bằng những joke và câu chuyện hài nhỏ rồi đến đoạn cảm xúc , deep đưa tâm trạng mọi người kéo theo cảm xúc của cận .... Clip này thực sự rất tuyệt vời , tuy ko theo ngành y nhưng chưa bao h tôi nghĩ sẽ có góc nhìn thực tế , chân thực như vậy ... 1 lần nữa cảm ơn cận và những người đóng góp tạo ra video...❤
nói thật thì cuối clip em không cười nổi, nó thật sự đánh mạnh vào cảm xúc, thêm một vài cái nữa khéo nước mắt nó chảy luôn. bản thân luôn biết ngành y áp lực nhưng lại không nghĩ rằng áp lực còn nhiều hơn thế. em rất phục những người học y khi mà có thể trải qua những sự áp lực, những cú sốc khó có thể quên để có thể lấy được cái bằng, một tinh thần thép mà khó ai đạt được. sẵn tiện thì chúc cho anh cận, các sinh viên ngành y, bác sĩ thậm chí là tất cả mọi người luôn khỏe mạnh để có thể đi được nhiều nước cờ nhất trong một ván cờ không ai thắng được.
mình chẳng bao giờ like hay cmt trên yt đơn thuần vì mình chưa chạm đến trái tim nhưng lần này mình đã phải để lại sub like và cũng chính là cái cmt này thật sự với người không rành về Y cũng hiểu được nỗi khổ của SV, Y Bác sĩ và cũng có nhiều góc nhìn thật sự chạm đến mình hơn, cảm ơn Cận cảm ơn vì những gì mà Cận chia sẻ và những gì mà Ngành Y đang có và thật sự Y không flashy như trên social media nhưng với bản thân mình các BS thật sự đã rất nổ lực, mình làm FnB và cũng từng là Crew từ làm việc chạy liên tục rồi cả những ngày móc bồn vệ sinh nhma chưa bao giờ nghĩ là dùng tay để "abc" cũng vì cứu người cả thật sự rất respect và rất quý những gì cận nói riêng và bác sĩ nói chung ở VN và toàn thế giới cảm ơn nền y tế dù khó khăn đấy nhưng vẫn phát triển và hi vọng đất nước ta sẽ giúp ngành Y xứng đáng hơn nhiều những gì mà BS ngoài kia đang phải hi sinh
mình không làm bác sĩ nhưng mà làm dân quân địa phương và mình từng phải chứng kiến và hỗ trợ cấp cứu tại chỗ cho một bé gái bị tai nạn giao thông và cô bé ấy chết trên tay mình khi đưa cô bé đó đi cấp cứu thật sự khi nhìn một con người cận kề cái chết trên vòng tay mình nó lạ lắm và khi giây phút cô bé ấy co giật và ngừng thở thì tìm mình thắc lại vậy ,mà Cận và các bác sĩ phải tiếp xúc với ranh giới cận kề cái chết hàng ngày thật sự khiến mình rất ngưỡng mộ .
mình lớn lên ở một vùng có tiếng về mấy vụ ma quỷ tâm linh, nên mình khá là gan và chả sợ mấy thứ vô hình như ma quỷ. Nhưng khi mình lên xe cấp cứu cùng ông nội mình đi bệnh viện, lần đầu tiên mình sợ một thứ gì đó không có thật. Cái cảm giác ngột ngạt, khó thở bên trong xe cấp cứu bao trùm lấy mình, một cảm giác khó tả. Cho nên mình thật sự nể các các bạn sinh viên y nói riêng và tất cả những người hành nghề y nói chung. Chỉ mới cảm giác ngồi trên xe cấp cứu đã khiến mình ko chịu nổi huống gì là mọi người chứng kiến cái ch*t 28:55. Mong Cận sẽ tiếp tục cố gắng và nổ lực hết mình 💪
nói sao ta…khi coi đến gần cuối vd mình khóc rất nhiều luôn bởi vì mình từng là 1 bệnh nhân dc đặt đầu danh sách những bệnh nhân cần chú ý của khoa luôn vào lúc mình nguy kịch thì cả khoa như chạy đua với thần chết í, mình xém thua trong cuộc đua với thần chết này rồi thì nhờ họ mình đã thắng, tiếng máy móc và cảm giác kim đâm vào người thật sự kh dễ chịu một chút nào đâu mình mong các bạn kh bao giờ phải trải qua cảm giác đó, cảm ơn bác sĩ và những sinh viên Y hiện tại đã và đang cố gắng rất nhiều, cảm ơn anh Cận ạ❤
@@scheoliii_8 tôi cx thích câu truyện ông kể,lm tui nhớ tới ông ngoại tui quá,cx phải giành giật sự sống nhưng cuối cùng lại thất bại do tuổi quá già,hưởng thọ 78 tuổi,lúc đấy cả họ hàng quê ngoại tui khóc quá trời lun,giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺
Mẹ em là một nhân viên xét nghiệm đến nay đã được gần 20 năm, em đã nghe qua nhiều câu chuyện mẹ kể về việc học y và công tác của mẹ tại bệnh viên, nhưng chưa bao giờ em cảm nhận được nhiều cảm xúc như qua lời kể của Cận. Câu chuyện bác bệnh nhân thích sữa cô gái hà lan có lẽ là câu chuyện khiến em lặng người nhất khi nghe về ngành y, hihi nên em mong anh sẽ ra nhiều video hay như này nữa ạ
26:22 "Thật lạ khi sự im lặng nó lại ầm ĩ đến như vậy" Mình đã thật sự không biết nói j khi nghe điều này . Mình không biết cảm xúc của mình như nào.Cảm giác như thể bản thân chứng kiến lại 1 phần của quá khứ khi nhìn thấy mẹ và 2 ông của mình mất vậy,mình chẳng thể làm gì...... Cảm ơn Cận vì những kinh nghiệm và câu truyện ý nghĩa và thú vị.
đang xem vui tự dưng khóc cái đoạn ông chú thích sữa cô gái Hà Lan và ông cụ, đột nhiên nhớ nhiều lần mình đi viện thăm người quen thì cũng chứng kiến các bệnh nhân cấp cứu rồi qua đời. Anyway chúc Cận nhiều sức khoẻ và nhớ ra video mới nhá
Đầu video cười không thể ngừng Cuối video khóc không thành tiếng... Thật sự ngưỡng mộ khả năng truyền đạt cảm xúc của anh Cận, lâu lắm rồi em mới được khóc một cách thoải mái như vậy luôn ấy💖
Viết cho Cận, cho sự tự học hỏi, nỗ lực không ngừng của Cận. Khi xem những video của Cận, em thật sự nể phục những thước phim mang đầy cảm xúc không ngờ. Thực sự Cận dùng chất liệu tưởng như đơn giản nhưng lại không hề đơn giản một chút nào, nó mang nặng sắc thái biểu đạt kịch tính như phim qua nét vẽ rất riêng của Cận. Những scene như: Cận đứng dưới cái bóng quay như đồng hồ, những text rơm rạ từ những nét cọ pop up giữa màn hình đen, những từ ngữ tượng hình dành cho ông cụ bệnh nhân, những khoảng nghỉ kể chuyện, những nét bút xoắn vào nhau ở phút 26:19 khiến câu chuyện càng trở nên thú vị, cảnh ép tim cho bệnh nhân cũng thật đắt giá biết bao, và khoảng lặng phía sau thể hiện chính bản thân trở nên bất ngờ, trống rỗng,... Cận thực sự làm rất chỉn chu trong content lẫn truyền tải ý nghĩa cảm xúc. Câu chữ thật sự thú vị và có những khoảng không tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề khôn tả ở những phút 28, 29. Cảm ơn vì đã nỗ lực học hỏi, tìm kiếm không ngừng nghỉ của chính mình. Cảm ơn vì đã trở thành những tài liệu quý giá để những người theo đuổi nghệ thuật như tụi em học hỏi, tiếp thêm sức mạnh. Chúc Cận mạnh khỏe và luôn đi theo hành trình Cận mong muốn một cách đẹp đẽ nhất!
Từng nói r nhưng mỗi vid đều phải cảm ơn Cận đã cho mn cái nhìn rõ hơn về Ngành Y. Cảm xúc của t nhảy như cái đồ thị hàm số khi xem vid này, vid lần này chạm tới nỗi sợ của t đấy... Má vừa cười xong lại suy đét 🫠 Hơn 34' nhưng chất lượng chỉ có tăng, thank br đã làm việc chăm chỉ.👍 Lâu 1 chút cũng được, với thời gian chờ đợi thì quá xứng đáng. T chắc chắn sẽ xem lại nhiều lần, vid khiến t hứng thú tới nỗi liên tục suy nghĩ xem mình có bỏ sót chi tiết nào hay không. Good job 👏
Video thứ 2 của anh khiến em khóc, cảm ơn anh. Có thể tình cờ em cũng học y và cũng trải qua những cảm giác như video, có khác trường hợp 1 chút, và trong ca cấp cứu bệnh nhân nguy kịch thì thay vì giục bọn em ép mạnh thì mọi người bảo "ép bình thường thôi, không cần cố quá đâu, bệnh nhân này gần như không có khả năng cứu nữa đâu" là 1 cú shock đối với em.
trong gia đình mình có mấy người học bác sĩ, giờ mình mới biết lí do sao phần lớn những người khi trở thành bác sĩ họ sẽ lãnh cảm hoặc lạnh lùng, hoặc cảm thấy mọi chuyện bình thường hóa việc chết chóc hoặc thậm chí họ luyện tới mức thượng thừa có gặp bệnh nhân hãm cỡ nào thì họ vẫn vui vẻ vì họ đã trải qua hết ùi. như mấy anh chị bác tui có 2 người học y, lúc bác hai mất họ còn không khóc và vui vể trò chuyện với khách bình thường. họ không phải không buồn mà họ nghĩ đã bác sĩ chuyện đối mặt sống chết là bình thường.
Xin chúc mừng! Ông có thêm một người hâm mộ nhé 🎉 Ps1: tuổi chúng ta xêm xêm nhau đấy Ps2: tui cũng thích vẽ, mặc dù vẽ như c💩c Ps3: tui thích những video của ông, Tiếp tục "giữ cho lửa cháy nhé" 🤝
Lần đầu em nhìn thấy cái chết là vào năm em 8 tuổi khi đó em đang trên đường về nhà và nghe tin bà của em phải cho về bởi vì bà ấy ko còn cứu đc nữa và lúc em đang ở nhà chờ xe đưa bà về thì lúc cỡ chừng 8:30 thì bà về trong lúc đó em thấy bà ngừng thở đến 2 lần em rất lo và em nhận ra bà ko còn nhiều thời gian em chạy xuống nhà để ở với bà trong giây cuối và bà đã nắm tay em và chào ông em trước khi đi …và đó là lần cuối khi em đc nhìn thấy bà Vào lúc đó em ngồi kế bà em mặc dù chỉ là cái xác nhưng em đã khóc .khóc vì em ko bù đắp cho bà :((cảm ơn đã đọc
Đợt mình đi cuối khoá ở khoa hồi sức cấp cấp cứu nhi- sơ sinh. Có 1 bé rất dễ thương, mỗi ngày đi khám đều chọc em cười mấy bs cũng thích ẻm lắm. Cho ts khi em mất vì cái shock nhiễm trùng . Mình nghĩ mình đã kiềm đc và vô cảm vs cái việc thấy nhiều bệnh nhân qua đời trc mắt cho ts khi thấy ba mẹ em gào thét khi mất con. Vâng mình đã khóc rất nhiều ko chỉ mình mà còn các bs trẻ các em y dưới. Nhưng r vẫn tiếp tục quay lại vs công việc theo dõi và chăm sóc các em khác. Hôm đó là 1 ngày buồn tối đó mình thức hết đêm. Sáng về trong tình trạng mệt mỏi thì bị xe tông. Vừa bùn vừa xui. À bể đt nữa.
Hy vọng cái kênh này sẽ không bị tha hóa, công nghiệp hóa như những người khác sau khi họ nổi tiếng. Mình theo dõi Cận trên FB cũng 2 năm rồi, từ nét vẽ đến bố cục, chuyển động, thiết kế nhân vật cực kì chắc tay mà sự hài hước của bạn cũng rất lành mạnh nữa ❤😊
Không có ý chê bai các youtuber animation khác nhưng video của Cận Thị TG thật sự rất hiểu văn hoá đại chúng, các cut away, chuyển cảnh và các miếng hài đều rất duyên, rất có chiều sâu và hiểu biết về văn hoá đại chúng. Cảm ơn Cận đã làm ra những video chất lượng 🎉
thật sự,ban đầu mình chỉ xem cận vì giải trí và hài hước thôi,nhưng sau khi xem video này,mình lại có 1 suy nghĩ khác,cận diễn đạt một cách cuốn hút và chân thật từ hài hước,vui tươi cho đến mất mát và đau thương sau khi mình xem đến lúc cận ép tim cho bệnh nhân ấy,thì mình đã khóc rồi,mình chưa bao giờ nghĩ là mình phải rơi nước mắt, đồng cảm cho những gì cận trải qua khi học Y và thương tiếc cho những bệnh nhân đã khuất,việc họ chết ngay trước mắt mà không thể làm gì thật sự rất bức bối và tuyệt vọng,cảm ơn cận thị tg đã làm 1 video ngắn như này,chúc cận luôn khỏe mạnh.
video giúp người xem hiểu rõ được những điều khó khăn của những người theo ngành y ấy. video khiến tôi dành sự trân trọng hơn cho những người theo ngành y ngoài kia kể cả cận. chúc cho mọi người bình an và tràn đầy sức sống. hồi tôi còn mới mấy tuổi, chị họ tôi từ quê ra chỗ tôi rồi theo đuổi ngành y. t có nghe mẹ t kêu chị lúc đầu rất dễ khóc vì có sự mất công bằng,...nhưng t chưa bao h thấy chị ấy khóc hay j trước mặt t cả. kiểu t rất là quý chị ấy từ hồi còn nhỏ do chị hay chơi vơi t,đút t ăn,...h xem video này mơi hỉu được 1 phần chị ấy đã trải qua những gì, ngàn like cho video
Mình đã tốt nghiệp trường Y được 3 năm, giờ đang chuyển sang làm nghiên cứu chứ không làm lâm sàng một thời gian. Nhưng tất cả những câu chuyện Cận kể mình đều từng trải qua, và tự dưng thấy bồi hồi nhớ về 6 năm thanh xuân của mình. Tuy khoảng thời gian ấy thật sự quá nhiều khó khăn và trắc trở, nhưng mình cũng thầm cảm thấy cám ơn Đại học Y Hà Nội đã cho mình trải nghiệm mà mình tự hào rằng không phải ai cũng được trải qua trong đời. Chúc tất cả những ai đã, đang, và sẽ theo đuổi con đường này sẽ luôn chân cứng đá mềm, vững vàng để thực hiện trách nhiệm cao cả của bản thân nhé.
1 video trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, rất lâu rồi mình chưa xem được video nào như thế này, chắc cận cũng ngang tuổi tôi thôi, nhưng phải công nhận cận rất thành công ở tuổi hiện tại, chúc cận thành công hơn nữa ❤ respect bro
Xem xong vid này mình biết ơn lắm vì khi đi thực tập tại các BV ở ĐN các bác sĩ và điều dưỡng, cả các cô lao công đều tôn trọng sinh viên. Tuy cũng có vài lần nhũng nhiễu nhưng trung bình mình thấy mọi người rất tốt, luôn tạo điều kiện cho chúng mình thực tập. Học y đã mệt mỏi nên mình mong tất cả các bạn SV y trên cả nước sẽ được đối xử một cách nhẹ nhàng nhất. ❤
Chưa bao h thấy 1 video nào đến nỗi t phải suy nghĩ nhiều đến vậy 😢, t chưa từng thấy 1 kênh nào đã khiến tôi phải suy nghĩ về tương lai của tôi... Liệu... tôi có thể làm được điều đó?... Mọi thứ sẽ diễn ra theo kịch bản mà t dựng sẵn, với lại cảm ơn kênh vì những cảm xúc đó là những cảm xúc mà t đã từng trải qua! Nó giúp tôi tìm được sự đồng cảm
13:57 Hunter x Hunter reference nè Bộ Shonen yêu thích nhất của tui:))). Thật ra sau này mình ko có ý định học Y, nhưng phải công nhận là vất vả và khó khăn thật. Mỗi ngày chắc phải lên đến hàng nghìn bệnh nhân, phải chăm sóc, cấp cứu, rồi xong làm thủ tục đủ kiểu cũng khổ. Mình trước đây cũng phải đến bệnh viện nhiều lần, đôi khi cũng hơi náo loạn thật. Có lần mình đi qua một hành lang và thấy có vẻ như là một gia đình ngồi cạnh tường, mọi người đều khóc lóc rồi an ủi lẫn nhau, có vẻ như người nhà vừa mất. Mình cũng muốn đến để hỏi thăm nhưng thời gian đã không cho phép mình làm vậy. Xem xong video mình mới hiểu được ý nghĩa của những công việc ở bệnh viện, mình suýt chút nữa đã rớt nước mắt rồi. À với lại! Animation và artstyle của anh cũng rất là đẹp! Có cơ hội để mình học hỏi để tiến trình trình độ hội họa và sự sáng tạo, vì sau này mình muốn trở thành một họa sĩ minh họa (vẽ trai và gái Anime đủ kiểu nữa:)))
BRO SO DEEP, THAT MAKING THIS SO PEAK🗣🔥🔥🔥. WE ARE MAKING OUT TO THINK ABOUT NGÀNH Y WITH THIS ONE🗣🔥. Dù sao thì, để mà đánh giá thì cận đã đưa chúng ta lên cao xuống thấp theo các cung bậc cảm xúc khác nhau, nếu bảo ổng treo tận 1 năm để làm 1 vid chất lượng như này thì tôi vẫn sẽ tin vì cách mà từng khung cảm đc miêu tả ra 🙏. Cái vid này cx nêu ra cái nhìn của ngành y dưới góc nhìn của sinh viên cho thấy được nhưng thăng trầm của của ngành và định hướng cho tương lai. Và cuối cùng "điều kinh dị cuối cùng mà cận sợ: sẽ là sự trai lì trong cảm xúc..." sẽ được nêu danh trong các bài văn của các cháu trong nghị luận về lòng nhân ái dưới cái tên "sinh viên y"🗣🗣🗣
Mình đã từng trải qua tất cả những việc như trên vid của một sv y cũng như cảm giác khi phải chứng kiến việc đánh mất bn của mình trên tay mình... và hiện tại mình vẫn tiếp tục công việc ấy. Rất cảm động và cám ơn bạn vì đã làm vid này. Vì mình như thấy có thêm một người hiểu được những cảm giác ấy và hy vọng những ai không làm trong ngành Y cũng có thể hiểu được những gì chúng mình đã trải qua đôi chút, để thông cảm với nhau hơn. Vì các bác sĩ, suy cho cùng, chỉ là những con người bằng xương bằng thịt như bao người khác thôi.
Thứ khiến tôi có thể dậy sớm vào lúc 9h ngày Chủ Nhật sau cả tuần làm việc mệt mỏi chính là xem video mới của Cận ❤️🔥 Hiện mình mới cmt vì đã xem đi xem lại 3 lần cùng với tất cả sự trông ngóng sau 4 5 tháng chờ video mới. Thực sự là chưa 1 youtuber nào có thể làm mình kiên nhẫn chờ đợi ra video đến vậy. Cày nát video cũ luôn 🥲 Lần này ra video dài rất đã luôn, mình thấy Cận sắp xếp các câu chuyện và những khung cảnh cực kỳ hợp lý. - Từ đoạn đầu hài hước, vẫn làm bật cười thành tiếng tiêu biểu ở phân đoạn 14:22 và 16:54 , xem lại mà vẫn ko nhịn nổi cười 🤣 - Cùng với đó tương tác với người xem khá thông minh bằng cách để phần tự chọn qua góc nhìn của mình một cách "khách quan" đoạn 18:58 - Bắt đầu từ đoạn 23:20 dần trầm xuống như đối nghịch với các phân cảnh hài hước của lúc đầu. + Thực sự là mình rất xúc động, còn cố kiềm mình lại ngay khi đoạn 25:08 tiếp tục. Mình cực cực kỳ thích câu "Thật lạ. Khi sự im lặng nó lại ầm ĩ đến như vậy". Trời ơiiiii, cơn giông bão ko chỉ xuất hiện trông video mà ngay trong lòng mình cũng nghe thấy nó khủng khiếp đến nhường nào 😭 + 27:41 từng lời kể, từng câu nói cùng 1 tiếng thở dài sau cùng từng nhịp đập với khoảng lặng từ 28:36 nó thật nặng trĩu trong lòng không chỉ mình mà dám chắc rằng còn các bạn khác nữa. Mình đã không thể kìm được nữa mà bật khóc cùng với câu chuyện chuồn chuồn ớt + 31:39 Cảm ơn lời khuyên cũng như sự khích lệ của về trái tim cảm thông và nhận hậu trong mỗi con người chúng ta. Cận đã truyền tải rất tốt điều này. Video lần này thông điệp và câu chuyện truyền tải quá tốt thì phần mở đầu giới thiệu video mình ko khiến mình thoả mãn lắm, đoạn joke không kéo được sự húng thú xem ở đoạn đầu. Lần này với các hoạt ảnh vẽ ngầu lòi không xuất hiện mấy, hình ảnh ấy có thể ghép vào các câu chuyện hài hước đoạn đầu. Với mình cách đoạn hành động ngầu lòi chính là thứ thu hút nhất ở "Trải nghiệm HỌC Y". Nếu video có thể thêm đoạn này thì sẽ cực cực cực kỳ hoàn hảo và cân bằng giữa hài hước và trầm tư suy lắng trong cùng 1 video. Dù sao thì ít phân đoạn ngầu hành động nhưng video hôm nay đã QUÁ LÀ XUẤT SẮC, bao sự chờ đợi cũng được giải toả và trông ngóng phần tiếp theo. THỰC SỰ CẢM ƠN CẬN VÀ ĐỘI NGŨ RẤT NHIỀU KHI ĐÃ RA VIDEO CỰC CỰC KỲ HAY VÀ TUYỆT VỜI. BIẾT ƠN SỰ CỐNG HIẾN MN RẤT NHÌUUUU ❤❤❤ Bonus: video game Cận quảng cáo hay ghia nên mình đang tải về chơi thử rùi. Hihi Mong video sau Cận có thể kể video về câu chuyện ma ở bệnh viện, truyện kinh dị Cận làm vừa sợ, giật mình mà cuốn lắm. Tui vẫn ghim quả 2-3h sáng lướt đọc trúng truyện kinh dị của Cận xong tui sợ không dám đi vệ sinh. Nếu video tới hay như zậy thì tui sẽ tha thứ 😌
Cảm ơn Cận rất nhiều vì đã cho thấy được góc nhìn chân thật về sv y và mong Cận thực hiện được điều mình nói " Đừng để pháo đài tâm lý của mình quá lạnh lẽo mà hãy sưởi ấm nó bằng trái tim nhân hậu"❤.Cận làm video về "Lý do nên học y" đi😂
Hiếm khi nào có được 1 content chất lượng như thế này luôn! Mình không phải bác sĩ nhưng mình là lính cứu hỏa/cứu thương mỹ (first responder) cái việc đối mặt với bệnh nhân chết và giành giật sự sống là thứ khiến mình chọn ngành cứu hỏa và nó cũng chính là thứ khiến mình rời ngành. Cứ lâu lâu mình nghe tiếng còi xe cứu hỏa, hoặc cứu thương chạy là mình lại hồi tưởng thời gian mình đi trực. Nếu mà nói với EMT bọn mình thì cái đáng sợ chưa bao giờ là cái chết của bệnh nhân, cái đáng sợ là phải đối mặt với người thân của họ. Mình thường nghĩ rằng nếu mình có đủ can đảm hơn, tinh thần cứng hơn và không bị chi phối bởi cảm xúc thì chắc giờ này mình vẫn sẽ ở ngoài kia trong màu áo EMT.
Cảm ơn đã mang đến một video rất ý nghĩa và mang theo đầy khung bậc cảm xúc. Lúc đầu nhấp vào coi video, bản thân chỉ đơn thuần với suy nghĩ, tinh thần xem cho vui vẻ, một video nhí nhố, để rồi trải qua từng câu chuyện phải nói cực kỳ ấn tượng. Cứ tiến sâu thêm từng giây từng phút của clip, mọi thứ lại dừng trầm lắng xuống, không còn tiếng cười nữa, một cảm giác lôi cuốn về một câu chuyện được kể lại qua giọng nói, hình ảnh và âm thanh, từ câu chuyện chân thực, sâu lắng, những sự việc Cận trải qua, từng nghệ thuật được đi nét trong câu chuyện Về hồi ức ẩn dụ cho thứ cảm xúc rối bời một sinh viên y đã phải trải qua, rồi đau đớn, run sợ bởi thứ âm thanh xương gãy của cụ già, chỉ nghĩ thôi cũng đã ám ảnh, khoảnh khắc ấy phải can lòng lắm mới không chùn bước. Trải qua chuyến xe ngắn về thực tế áp lực, trách nhiệm, nghề nghiệp đánh mất lòng người, trên cả ý nghĩa của nó, dường như đó hẳn là tâm tư của Cận với sự việc mình trải qua, thật sự respect cực kỳ❤
Tuy học dược nhưng sau khoảng tgian đi lâm sàng em mới hiểu được cái mà thầy, các bạn Bs trải qua những gì nên em thật sự rất tôn trọng các Bác. Cảm giác bất lực khó tả lắm anh ạ
Đúng là học y ngân hàng cảm thông của anh có thể hao mòn, cảm xúc của anh có thể chai sạn. Những anh đang theo đuổi một nghề rất vĩ đại, một nghề có thể cứu sinh mạng của một người khác, mang đến hy vọng cho người thân của bệnh nhân. Nên dù sau này anh có cảm thấy mình trở thành một con người khác sau khi trải qua quá nhiều khoảng thời gian ở bệnh viện, thì những video này chính là minh chứng cho tình thương anh dành cho những người bệnh nhân đó. Dù bệnh nhân có không được may mắn không qua khỏi, anh cũng có cố gắng lắm rồi. Hãy là anh như thế này và mạnh mẽ hơn trong tương lai nha. ❤❤ cảm ơn công sức học tập và làm việc của anh rất nhiều.
Video đầu tiên trên youtube khiến em phải bật khóc. Vừa nhen nhói ý định thi Y nhưng lại phải suy nghĩ về tương lai bản thân liệu có đủ vững chắc và ấm áp như cận ko
1 video rất hay, chân thực và ý nghĩa. Tất nhiên chỉ có những người là sinh viên Y như ae mình mới hiểu được những công việc đấy, ước rằng video này đến được với thật nhiều người để họ biết và hiểu hơn về ngành của chúng ta. Cảm ơn AD đã tận tâm kiên trì để tạo ra video này, chúc bạn nhiều sức khỏe và công tác tốt!
hầu hết các vid của Cận đều có 1 điểm đặc trưng là sự kết hợp giữa hai cảm xúc vui và trầm (buồn). Những phút đầu sẽ khiến người xem phải cười không ngậm được mồm, nhưng sẽ đến lúc người xem phải chậm lại, suy nghĩ về những chi tiết buồn mà Cận lồng vào trong vid. Một content thật sự có tâm, cảm ơn Cận
Kênh của anh xứng đang hơn 1tr sub vì cách anh đầu tư nội dung, cách kể truyện. Mình coi video của anh Cận thì luôn luôn có một cái gì đó mà mình nghĩ ai cũng có thể thấy bản thân mình trong đó. Chưa kể trong quá trình xem thì mới biết anh Cận đích thị là một media consumer, mình ko hề có gì để chê luôn, kiểu khi coi video của Cận thì phải coi hết từ đầu đến cuối thì ló mới cuốn. Về phía mình thì chắc chỉ có Cận là content creator Việt Nam duy nhất mình coi và coi tất cả. Tiếp tục sự nghiệp nhé anh chai ... ... ... ... ... Mai ra tiếp video đê
ơi tối rồi mà được youtube recommend cái video chất lượng thật chứ. Mình cũng đang học về healthcare mà cụ thể là mảng tâm lý, cũng nhớ lại những câu chuyện về quá khứ nơi có những người hôm qua còn cười nói cùng mình ăn mì cay mà hôm sau đã không còn nữa. mood ghê hiuhiu
Nét vẽ cũng như cách kể chuyện thật sự khiến mình cảm thấy rất ấn tượng .Nhờ Cận mà mình biết ngành y phải trải qua những gì, những khó khăn mà sv y phải gặp . Cảm ơn Cận vì ra 1 video ý nghĩa như này
27:45 mình không phải là sinh viên hoặc người ngành y nhưng cũng đã từng trải qua cảm giác có thể nói là gần tương tự. Mình là thành viên clb bơi nên có thực tập qua về CPR và chưa thực tế lần nào. Người đầu tiên mình CPR thực tế là nội mình. Cụ khi ấy 102 tuổi ,cụ khỏe nhưng tuổi đã cao nên mỗi khi đi ngang qua phòng cụ mà thấy cụ ngủ mình thì m xem cụ còn thở hay không , nếu không thở mình sẽ áp tai nghe xem tim cụ còn đập hay không ( nhà mình bị hội chứng ngưng thở khi ngủ ). Trưa hôm ấy mình đi làm về , mẹ bảo vào gọi cụ dậy ăn cơm thì mình thấy mặt cụ xanh và không còn nghe nhịp tim nữa . Nhà mình tức tốc gọi cấp cứu , nhân viên y tế bảo 20ph xe mới đến và yêu cầu CPR cho cụ cho tới khi xe cấp cứu tới và mình là người tiến hành. Coi tới khúc 27:45 như làm mình sống lại kí ức đó như hôm qua vậy. Ngày hôm ấy bệnh viện báo nội mình mất và mình nghĩ đó là 1 trong những khoảnh khắc khó quên của đời mình. Coi video của cận mình mới biết những người theo ngành y cũng phải chịu đựng nhiều thứ khó khăn như vậy để trở thành những anh hùng cứu người ngoài đời thực.Respect.
Là 1 sv y, e thực sự đồng cảm sâu sắc những gì a trải qua từng nét vẽ, từng lời nói, từng câu chuyện của mình. Cảm ơn a vì đã đem lại tiếng cười và mang cả những nỗi niềm thầm giấu của những ng dc gọi là "nhất..,nhì.." ấy. Dù ko bít sau này liệu e còn tiếp tục theo ngành này ko nhưng hiện tại e thấy rất biết ơn vì đã là sv y, được chứng kiến, cảm nhận và trải nghiệm những điều "quý giá" mà những sv khác khó có thể có. Chúc a thật nhiều sức khỏe và dù có lựa chọn con đường nào thì e tin a vẫn sẽ là 1 người thật tâm huyết, thật trách nhiệm, cống hiến hết mình với những gì mà a lựa chọn ạ❤.
Sau khi xem video này tớ nhất quyết không vào y, nhưng cuối cùng tớ vẫn chọn nó. Tớ tin là tớ có thể làm được, cảm ơn Cận đã cho em một cái nhìn sâu sắc hơn về ngành Y, và cảm ơn Cận gì những cố gắng để xây dựng một kênh UA-cam hay như vậy và thực sự thì nó đã truyền được động lực cho em Cận ạ, em vẫn sẽ đồng hành cùng lựa chọn của em không biết là đến khi nào nhưng chắc chắn không phải là 1 thời gian ngắn.
Anh Cận TG ơi! Sao em xem khúc cuối nước mắt em rưng rưng vậy anh. Em không biết như thế nào? Mà em khóc rất nhiều ạ. Em cũng không biết cảm xúc đó là như thế nào? Nhưng cái cuối nó thấm và làm em nhớ lại lúc đi thực tập. Bằng chính đôi tay và cách giúp đỡ nhiều người và người mất trước mặt đó là một thứ gì đó.😭😭😭😭 23:40 - 32:12: Em xin đồng cảm với anh! Tại em cũng là svY,em cũng có một bệnh nhân thân với em như là anh em với anh vậy. Lúc đó cũng rất góp một phần vào công sức cứu bệnh nhân,mà quên đi cái sự giao ban. Lúc đó em nghe tin em hỗ trợ hết mình,rồi lúc mấy bác sĩ và điều dưỡng nói họ mất thì con người của em đứng lặn và cảm thất trống rỗng, ban đầu là chối bỏ em nghĩ vẫn còn thứ gì đó để giúp họ,em nói mấy anh chị bác sĩ hay điều dưỡng hãy hỗ trợ lại thử nếu cứu được họ thì sau thì mấy anh chị lắc đầu,nhìn thấy người nhà bệnh nhân khóc lúc đó em cũng rưng rưng giọt lệ. Và hôm đó em suy nghĩ và khóc rất nhiều vì người bệnh nhân đó tại em coi họ như là người nhà vậy á. Và em đã chấp nhận điều đó và tiễn đưa ông lần cuối cùng khi người đó rời khỏi bệnh viện
Urgh, xem vid của Cận mà em khóc luôn ạ. Bác sĩ cũng là ước mơ thuở nhỏ của em. Kiểu, em có thể trở thành người mang những mạng sống hấp hối kia trở về, trở thành người mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng mà rồi mọi thứ quá khác, nó quá khắc nghiệt. Em nhận ra mình không đủ dũng cảm để chịu trách nhiệm cho một sinh mạng, cũng không đủ nhân từ để chịu đựng áp lực từ ngành Y. Em rất ngưỡng mộ anh vì đã vượt qua được những năm tháng Đại học. Và nếu anh có bỏ cuộc, em hay bất cứ người nào đều không thể trách anh cả. Cảm ơn anh vì đã nói lên nỗi lòng của mình cũng như nhiều sinh viên Y khác.
Bố tớ làm ngành y, hàng ngày đối mặt với bao nhiêu bệnh nhân, tận mắt chứng kiến bao nhiêu sinh mạng ra đi trước mắt mình. Tớ nhớ rõ có 1 lần bố tớ đi làm về, kể với mẹ về 1 bệnh nhân, tớ thắc mắc và chạy ra hỏi vậy bệnh nhân đó như nào. Weo bố tớ trả lời bằng 1 giọng hết sức bình thản "chết rồi", lúc đó tớ lặng người, có vẻ bố đã quá quen thuộc với cảm xúc đau thương ấy đến mức chai sần nó, câu trả lời của bố nhẹ nhàng mà vô cảm đến mức khó tả🥲
31:22 Cận ơi cố lên nhé ,mặc dù bị đối xử bất công hay là ở trong 1 môi trường áp lực thì vẫn cố gắng hết sức để phá vỡ sự chán nản hoặc hoảng sợ đó cho đến khi mình đạt đc thành công mà mình đã bỏ công sức của những năm trôi qua nhé .không cần làm video nhanh đâu ,chỉ cần ra video mà đừng bỏ hoang cái kênh này là oke rồi❤ 🥳😚😊☺️đang coi Pobbrose thì anh kêu nhắn cho Cận một lời an ủi nên tui qua đây chia sẻ😂🔥🔥🔥
Chuyện Cận kể làm tôi nhớ đến ông tôi mất cách đây mấy ngày, ông đã 92 tuổi. Bữa đó là cn sáng sau khi tui kết thúc ca đêm, tan ca tui chạy lên viện chăm ông thay ca cho cô tui. Lên chăm ông từ 7h sáng được các y tá và điều dưỡng chăm ông từ ăn và thuốc men thì đến 12h thì tui bắt đầu mệt vì làm đêm từ 10h30 tối đến 12h trưa hôm sau thì quá mệt rồi, tui bắt đầu buồn ngủ dần, đã gọi cô lên thay ca cho tui về ngủ nhưng cô bảo là chưa xong việc nhà nên chưa lên được. Tui nghĩ là xong việc ăn uống và thuốc men thì ông tui sẽ ngủ nghỉ nhưng ông tui rất năng động ngồi nghịch, tui nói ông"ông ngủ đi, con ngủ chút rồi dậy" khi tui ngủ đúng 1 tiếng thì cô tui vào la lên "trời ơi mày ngủ ông mày đi khi nào mà mày ko hay" và đó là câu ám ảnh trong đầu tôi đến tận bây giờ. Lúc đó bác sĩ lẫn điều dưỡng và y tá cố gắng cùng nhau kích cho ông thở giống Cận kể, chứng kiến toàn bộ khi ông mình chết trước mắt mình ko thể làm gì rồi xoay ra tự trách tại sao lại ngủ? Ráng thức 1 tí thì bản thân có làm sao đâu? Nhưng trách có ích gì khi ông đã mất..
Chai lì cảm xúc về cái chết là thật í. Bệnh nhân đến, bệnh nhân mất, chở về, quá nhiều để rồi chỉ còn là những sự việc xảy ra thường nhật. Nghĩ trong đầu ôi tội nghiệp quá! thế thôi, lại lao đầu vài việc khác, không có quá nhiều cảm xúc để dâng trào khi mỗi bn ra đi nữa.
Ngày xưa tớ yêu một người, một người khiến tớ rung động, khiến tim tớ đập nhanh,khiến tớ trằn trọc mỗi đêm vì nhung nhớ. Rồi một ngày tớ và anh đã mở lòng với nhau,rồi yêu nhau,tớ nghĩ là một ngày nào đó chúng tớ sẽ thật hạnh phúc.Cho đến một ngày, người ấy chọn cách tusat vì bị tramcam,tớ đã ko biết là anh bị trầm cảm,tớ đã khóc rất nhiều,khóc vì không thể cứu được anh, không thể đưa anh ra khỏi bóng tối.Sau đó tớ đã yêu vài người,nhưng tớ chợt nhận ra nỗi nhung nhớ ấy chẳng bao giờ phai nhạt cả.Những lần khóc oà vì hối hận,nhớ đến khi không thể ngủ được, ước gì anh có thể ôm tớ, có thể nói yêu tớ một lần nữa.Dù tình cảm đã nhạt phai nhưng sự nhớ nhung, tiếc nuối,đau đớn vẫn như ngày ấy.
em cảm ơn vì anh đã ra 1 clip chất lượng như thế này, nói thật khi xem vid của anh e có rất nhiều cảm xúc cho mỗi phần đến nỗi e đã khóc khi nghe anh kể về những sự ra đi mất mát chúc anh 1 ngày tốt lành :333
Cảm ơn cái chiến sĩ áo trắng, những bạn có tương lai làm bác sĩ đã vất vả trải qua những khó khăn của việt học y, trải qua những ca trực mệt mỏi những bệnh nhân khó tính, chính mắc nhìn thấy bệnh nhân c.he.t trước mặt tôi hiểu cảm giác của bạn cố gắng cứu bệnh nhân khỏi tử thần nhưng...nếu các bạn có tương lai làm bác sĩ gặp những khó khăn mà ko vược qua đc hãy cứ nói lên ko phải ngại ai cũng cần tâm sự hãy tự tin lên tôi tin bạn làm đc ^^tôi xem vid mà khóc cho mấy bạn học y ghê😢
Rất mê video của cận, cách cận storytelling và diễn đạt cảm xúc qua animation cực kì truyền cảm hứng luôn.Cảm ơn cận luôn cố gắng làm ra những video ý nghĩa như này
Yahhhh dù hong cùng bên điều dưỡng như Cận, mình bên Phục Hồi Chức Năng Vật Lý Trị Liệu nhưng mình cũng trải qua cảm giác như Cận nói khi mà bản thân mình cũng chứng kiến nhưng bệnh nhân mình trong lúc tập PHCN ra đi mình cũng shock lắm cũng ở vị trí là thực tập khi ấy mình mình nhìn tất cả anh chị bộ phận điều dưỡng bs làm mọi cách cứu BN mình cũng kiểu như chết lặng không biết nói gì thêm, nhiều ca như thế mình trong đầu cũng nói là sẽ quen thôi sẽ quen thôi...nhưng mà nước mắt vẫn cứ chảy...nhờ clip của Cận mình vô cùng biết ơn bản thân vì đã không chọn sai vượt qua mọi khoảnh khắc ấy❤❤❤ mình cũng mong Cận sẽ luôn giữ cho mình một trái tim nhân hậu, ấm áp như vậy với khối ngành sức khoẻ của bọn mình ❤
This is a work of art. Truly a masterpiece. Cận đã cho thêm đa dạng các nét vẽ khác nhau, và phần animation bằng bìa các tông thật sự là một điểm rất ấn tượng với mình; Cả phần ngân hàng cảm thông làm mình thật sự phải xuýt xoa vì Cận lại có thể diễn tả theo cách ấy. Ngoài ra còn phải kể đến cách Cận truyền tải câu chuyện cụ ông 90 tuổi bằng nhiều khung đen xen giữa lẫn tiếng bụp khiến mình cũng trầm theo. Nói đi cũng phải nói lại, video của Cận vừa hài hước lại vừa sâu sắc; Mỗi lần xem một video mới là lại một lần bất ngờ vì sự sáng tạo của Cận. You are very wonderful 😋🤯🔥✨
NHÀ TÀI TRỢ GAME Hành Trình AFK cho Cận rất nhiều Kim Cương và Vàng (Irl 👀 đủ trả tiền điện nước á nhaa), hãy tải và ủng hộ game tại:
Trên mobile: bit.ly/afk-CanThiTG
Trên website cho PC: hanhtrinhafk.travelletgames.vn/
À há, đừng quên nhập code HanhTrinhAFK để nhận 200KC và 20.000 Vàng
Nếu bạn muốn cập nhật thông tin game thì đây là các kênh chính thức của game nháaaaaa:
Fanpage: facebook.com/afkjourneyvn.hanhtrinhafk
Instagram: instagram.com/afkjourneyvn/
Group: facebook.com/groups/afkjourneyvn.hanhtrinhafk
UA-cam: www.youtube.com/@hanhtrinhafk
Hãy tải và ủng hộ Hành Trình AFK nha mina !!!!!!!
Hi anh
Một video thật hài hước🗿🗿
Ok
Ok
OK
Tầm đoạn anh Cận nói về cảm xúc khi làm nghề y thì em cũng muốn chia sẻ một chút: Mẹ em là dược sĩ, sáng mẹ vẫn đi làm ở trung tâm y tế, bệnh viện nhưng tối đến thì mẹ đi bưng bê,...chẳng có cái gì mà mẹ không làm cả vì lúc đó lương y, dược rất bèo (em xin phép phải nói từ này), cả tuổi thơ của em chỉ có ăn cơm cùng bà với bố, mẹ đi làm thêm về muộn lắm, em toàn ngủ quên mất ngoài ghế sofa ở phòng khách. Nếu không làm những nghề đó thì mẹ không thể nuôi em, 2 dì và cậu đi học cùng ông bà ngoại. Lớn hơn chút nữa, em nhiều lần nghe lén mẹ nói chuyện với bố, đại khái là mẹ em muốn nghỉ việc, mẹ bảo tiền lương không đủ nuôi em (bấy giờ có cả em gái em nữa), mẹ muốn chuyển sang nghề nào đó, chân tay cũng được (vì mẹ em lúc đó cũng khá lớn tuổi rồi nên xin việc khó). Lần khác, mẹ em kể với bố em về những bệnh nhân tháng này vẫn đến viện lấy thuốc, tháng sau chẳng thấy đâu nữa rồi những tiếng bước chân của các y tá, bác sĩ, tiếng còi cứu thương, tiếng khóc nấc của gia đình bệnh nhân rồi đủ số chuyện ở bệnh viện, mẹ bảo áp lực lắm. Nhưng em cũng không rõ vì sao đến giờ mẹ vẫn chưa nghỉ việc, em hỏi thì mẹ bảo "Mỗi lần có ý định nghỉ việc mẹ lại không nỡ, có cái gì đó giữ mẹ ở lại". Nên là con muốn chúc cho tất cả các điều dưỡng, y tá, bác sĩ,...- những người làm trong lĩnh vực y tế có thật sự nhiều sức khỏe, phải thật khỏe mạnh ạ...
xâm lược ba lan đâu
Em thấy học y là một công việc cao cả
Đôi lúc phải chấp nhận việc không thể cứu được những bệnh nhân
Lần đầu em nghe tin người thân mất lúc đó cũng rất trống rỗng, ban đầu là chối bỏ, suy nghĩ nhiều thứ và chấp nhận
Quan sát qua câu chuyện ae có thể hiểu cảm giác đó, nhưng việc họ ra đi không phải tại anh, anh đã hết sức cứu họ rồi, rất hết sức rồi, nhưng ta phải chấp nhận thôi vì đó là một phần của cuộc sống 😢
nói hay lắm bạn 😔
Chuẩn 👍
Comment rất chuẩn
@@anhtuanhoang839 20 like nữa lên 1n
Sao avatar của ông giống của mẹ t v?
Thật sự cảm xúc cứ dâng trào càng lớn tới tận cuối video, 1 video có cái nhìn thực tế nhất với ngành Y, k hoa mỹ, k cầu kì, chỉ là nỗi niềm và khó khăn của những người có tấm lòng nhân ái. Peace ❤
có thật vậy không hay là bn chỉ nịnh anh ấy để ảnh ra thêm nhiều video hay thôi:O (đùa)
@@asd_zerosad6343 anh bạn cần học lại cách đùa (may be)
Vô tình xem được video của Cận do YT đề xuất, mình đã bị cuốn vào những câu chuyện cậu kể. Cậu thật sự rất có khiếu kể chuyện, đưa người xem qua nhiều cung bậc cảm xúc, từ những tiếng cười vui vẻ đến những phút giây trầm lắng, thậm chí rơi nước mắt. Nhờ những video của Cận mà mọi người mới biết học Y vất vả và áp lực thế nào.
Mình thấy bản thân có một số điểm tương đồng với Cận nên đồng cảm. Từ việc sinh ra và lớn lên ở một tỉnh miền núi, tuổi thơ ở nông thôn, cho đến sở thích với hoạt hình.
Một điều thú vị mình phát hiện là có kha khá những bạn cựu sinh viên Y cũng đồng thời là những UA-camr sở hữu những kênh hoạt hình thú vị, như Cận Thị, Chioo, Đậu Xanh. Cảm ơn các bạn vì giữa cuộc sống, công việc, học hành bận rộn và áp lực, vẫn dành thời gian chia sẻ những điều ý nghĩa cho cộng đồng.
Nhà mình có ba người anh em, 1 ông học y 1 ông học sư phạm và 1 ông học cntt là mình. Cả ba thằng đều tóc bạc trắng trong khi mới 23-25 tuổi nhưng ông học Y là lắm bệnh nhất khi có trong mình trầm cảm, stress, bệnh tiêu hóa do thức đêm, đau cột sống... Lâu lâu gặp ông tâm sự là ông khóc mãi vì sợ không có tiền phụng dưỡng cha mẹ, cưới vợ vì Y học lâu quá lại quá nhiều tiền.
Thật sự rất tôn trọng các bạn nào theo Y, dành nửa cuộc đời để học rồi nửa còn lại để giúp người. Mong rằng sẽ có thật nhiều may mắn, thật nhiều niềm vui đến với các bạn trong cuộc đời
Các anh cũng vậy ạ, giữ gìn sức khoẻ sau này phụng dưỡng gia đình và công hiến hết mình vì xh nhé ❤❤❤
Nếu cần tôi có thể giải thích lí do bác sĩ dễ mắc nhiều bệnh theo góc độ tâm linh
Oh
@@TrieuModcần j tâm linh , khoa học luôn thì tiếp xúc nhiều bệnh thì lắm bệnh , áp lực thì có thể trầm cảm , ... Chả cần tâm linh cũng hiểu lý do
Anh thấy học cntt có ổn k ạ
"Nếu có thể chọn lại một lần nữa trong cuộc đời tôi sẽ chọn một nghề khác, một nghề mà tôi có thể ngủ ngon giấc, không bị đánh thức lúc nửa đêm, sợ phải đứng giữa sự sống và cái chết, sợ phải quyết định số phận của một người. Thất bại của chúng ta sẽ không phải chúng ta mà chính người bệnh sẽ trả giá bằng và đôi khi là sinh mạng của chính họ"
( từ một người bạn đang học Y của mình )
tôi cũng vậy, học y khổ lắm đừng ai học y nha, nếu đủ đam mê hay học
Ngành y quá tiêu cực nó bóp nghẹt cơ hội để sự lạc quan có thể tồn tại
Thời đại này sức khỏe tình thần dường như đã bị ném đi, mà trong khi đó thứ này là cùng với tâm trí là điều không thể thiếu để tạo nên một con người "người" nhất
Ít người chọn ngành y vì nó khó, mà thật ra cx tại môi trường ngành y như Cận kể lại là môi trường bị quan nhất, điều mà lẽ ra ko nên tồn tại
Họ tài năng nhưng thiếu đi sự đong đầy của đời sống tinh thần
Họ vô thức sử dụng sự bận rộn như một chiến lược-sai lầm nghiêm trọng
Đây lag điều cần phải thay đổi
Trước khi ngành y có những chuyển biến tồi tệ hơn
Cận làm mình nhớ tới mẹ kể chuyện khi lần đầu thấy bệnh nhân qua đời khi làm sinh viên. Mẹ nói ông ấy qua đời rất nhanh và thầm lặng, và mẹ nói là rất hối hận vì nếu kiểm tra ông ấy kĩ hơn thì sẽ phát hiện ra ngay vấn đề. Nhưng vì lúc đó bệnh nhân đông và ông ấy trông rất khỏe khoắn nên các sinh viên không lường trước được. Thế là từ đó mẹ luôn cẩn thận trông việc điều trị và chẩn đoán bệnh.
Nên mình thật sự rất kính phục các bác sĩ, y tá và sinh viên học y. Vì cho dù có gặp khó khăn gì, họ vẫn luôn tìm cách cứu chữa.
một chiếc video vô vàn cảm xúc thật sự, do sức khỏe yếu nên ngoại mình cũng hay phải vào viện nằm, kiểu chỉ cần đôi ba tiếng trong bên viện là bạn có thể chứng kiến được mấy cái "kinh dị" ở đầu clip của anh nói, mấy anh chị sinh viên với cơ thể siêu mệt mỏi làm quần quật chạy đi chạy lại cả ngày trời và cũng phải nói cuối clip cảm xúc vô cùng, mình chưa trải qua việc nhìn thấy người khác sắp mất nhưng mình rất sợ phải chứng kiến khoảnh khắc sinh tử ấy, nó rối ren, hoảng loạn, mất mát, đau thương,... với một người sống tình cảm thì đó là một cú đánh tâm lí rất lớn cần phải vượt qua. Áp lực trên vai của các y bác sĩ cực kì nặng, chức trách họ thiêng liêng lắm, thật sự rất biết ơn các y sĩ bác sĩ đã cống hiến hết sức mình vì bệnh nhân của họ, và mình hi vọng tất cả chúng ta luôn luôn bình an, vui vẻ và sống một cuộc đời thật trọn vẹn. cuối lời mình muốn nói "con yêu ngoại rất nhiều, mong ngoại có thật nhiều sức khỏe để sống đời với con nhé"
Tôi chúc cho Cận nói riêng và cho tất cả những ai đang làm bác sỹ, đang ngày đêm cống hiến để bảo vệ sức khỏe của mọi người sẽ luôn "KHỎE MẠNH về cả TÂM - TRÍ - SỨC"
Chúc cho tất cả hạnh phúc và bình an
A pobb real🗣️🔥🔥
Sắp có vid reaction:))
Sắp có video coi rùi
O mai gót nẹt
Vắt vắt vắt anh ơi :)))
Mình vừa dừng việc học để xem hết video của Cận, thực sự trên vid đã miêu tả cực kỳ chi tiết những gì diễn ra trong thời còn là sinh viên y, khiến mình cực kỳ xúc động, ký ức về những ngày đi trực các khoa, đặc biệt là khoa cấp cứu ở Nhiệt đới trung ương ùa về, nó sống động khủng khiếp. Nói thật mọi người nếu có người nhà học Y, hãy dành cho họ sự quan tâm thực sự, chứ không phải sự ngưỡng mộ hay những lời khen đơn thuần, đôi khi những gì mình trải qua khủng khiếp nhưng mình không dám kể với người nhà, mình sợ lây cho họ những tiêu cực. Cũng nhân đây chúc những ai đang bước trên con đường học y vững vàng nhé.
Trước đây em cũng từng trải qua cái cảm giác đó rồi....phải nói là kinh khủng thật sự...
Lúc đó là khi em đang là sinh viên y,vào 12:35 phút tối,đang ngồi làm bệnh án với thằng bạn thân.Ban đầu cũng cười cười nói nói vui vẻ lắm,bỗng con gái của một ông cụ cỡ 87 tuổi hét lên "Ông lên cơn co giật rồi!Bác sĩ ơi,đến đây nhanh đi!!"
Tiếng hét nghe mà cay xé lòng.Tất cả mọi người kể cả em vội chạy đến chỗ ông cụ đó,và em đc giao cho trách nhiệm giống anh đó:ÉP TIM.
Tính ra đó là lần đầu em thực hành mà tay em run đến thế,cái cảm giác nắm trong tay sinh mệnh nhỏ bé đang hấp hối đó nó ám ảnh cực kì luôn.
Tiếng khóc chen lẫn tiếng "thụp thụp" liên hồi từ từng động tác ép tim khiến em lo lắng,em sợ.
Nhưng cuối cùng em cùng mn lại chẳng thể níu kéo hơi thở của ông ấy,ông đã tắt thở.
Thực sự ấy,em cảm giác hồi hộp,ám ảnh đến tận bây giờ.Có khi đang làm việc là lại nhớ đến chuyện đó rồi suy nghĩ đến tương lai của mình...liệu nó có như thế không?
Em xem xong cái video này của anh Cận phải nói là nó hay cực.Anh Cận truyền đạt rất dễ hiểu,đôi lúc lại hơi mắc cười,nhưng đến lúc xem đến cái đoạn đó,kí ức tưởng chừng như phai màu đó nó trỗi dậy một cách rõ rệt giống như em đang trải qua nó lần hai ấy
Mong anh Cận tiếp tục ra thêm nhiều video khác chất lượng giống như bây giờ;3
.
bạn trai mình quen 10 năm cũng học Y. Mình đã nghe những gì bạn ấy phải chịu đựng, từ trường học đến bệnh viện, tất cả những chuyện mà một sinh viên bình thường sẽ ko bh tưởng tượng nổi. Bạn ấy đã vượt qua 6 năm, 18 tháng thực tập ko lương (phải nộp tiền), và giờ làm lương 6 triệu/tháng ở bệnh viện trong lúc chờ học CK1. Mà để được 6trieu đó là những ngày dài trên bv từ lúc 7h sáng đến 6h tối, trực 2 đêm/tuần, chấp nhận ngày CN đi phụ mổ. Tất cả chỉ để được làm nhiều hơn, giỏi hơn. Bạn chọn chuyên ngành khó (ngoại CTCH) đến nỗi bạn kể trong khoa bsi mới nhận vào làm đếm trên đầu ngón tay. Mình quá là tự hào về bạn mình, chưa bh mình đòi hỏi sao bạn về trễ thế, sao cuối tuần bạn ko chơi với mình.
Đến khi hôm nọ mn rần rần matching day BSNT Y Hà Nội, thấy các bạn giỏi top đầu phần nhiều chọn chuyên ngành hot (nhiều tiền) như thẩm mỹ, sản phụ khoa quá nhiều, mình (ko lquan, cg ko có ý phán xét) cảm thấy hơi chạnh lòng. Rồi ai sẽ học những ngành khó như tim mạch, CTCH, thần kinh... rồi sau này khi các bác đầu ngành ko còn công tác, ai sẽ là thế hệ lên làm thầy.
Mình chúc tất cả các bạn học Y vững tâm, kiên trì, có sức khỏe và đủ sự dũng cảm để theo đuổi trọn con đường.
Bài tâm sự của bạn rất hay và để lại nhiều suy ngẫm
Gia đình mình đều theo ngành sức khỏe hết , từ cô chú bác đến anh em họ đều theo con đường đó hết . Hồi xưa mình ghét lắm tại chưa bao giờ nhà mình thật sự đông đủ thành viên hết , hoặc sẽ đông đủ nhưng không được làm ồn vì các bác , các cô đi trực về rất mệt. Đến khi dịch thật sự bùng phát thì nhà mình không có một người ở nhà . Vì tất cả dòng họ mình đều đầu quân ra chống dịch . Lúc đó hầu hết các thành viên trong gia đình mình đều bị lây nhiễm do ở tuyến đầu . Dù mọi người đều nhiễm nhưng cho đến lúc còn có thể đi lại được thì gia đình mình chưa bao giờ ngừng cống hiến . Hiện tại mình cũng theo ngành sức khỏe , mình học không giỏi lắm đâu , nản lắm nhưng nhờ vid này của Cận mình mới nhớ tới lý do ban đầu mình theo học và con người thật sự của mình . Chúc Cận nhiều sức khỏe nhóeee.
Em cảm ơn anh Cận vì một video rất ý nghĩa và tuyệt vời, mang đầy đủ những cung bậc cảm xúc, cũng như là truyền tải đến mọi người một "điện ảnh" rất hay, rất chân thực. Những tình tiết, những thước phim được xây dựng, mô tả lại một cách rất hoàn hảo, khiến em như cảm giác rằng bản thân đã thực sự ở đó và chứng kiến vậy.
Và thật sự thì chẳng cần coi đến cuối video, nhưng em cũng biết được điều đáng sợ nhất trong anh là gì. Đó có lẽ là sự chai lì, mài mòn về cảm xúc. Cơ mà em lại không nghĩ vậy. Điều đó đã thể hiện tất cả qua video này rồi. Từng sở thích, từng mốc thời gian, từng cảm giác, từng trải nghiệm, từng suy nghĩ. Từng chút một, từng chút một được anh thể hiện lại một cách đầy đủ, chân thật nhất. Em tự hỏi rằng một người đã "chai lì cảm xúc" thì sao có thể tạo ra được một Video đầy đủ như thế á. Nên anh không cần lo đâu, em nghĩ là anh vẫn rất ổn, rất tốt, vẫn là anh Cận mà em và mọi người ủng hộ.
Con số 400.000 với em không phải là một con số lớn, vì em nghĩ rằng nếu là anh, anh sẽ đạt được nhiều thành công hơn nữa, tiến xa hơn nữa. Và em cũng sẽ rất mong chờ đến lúc đó, để được nghe nhiều câu chuyện từ anh hơn, để được hiểu thêm về một tâm hồn tử tế, nhỏ bé phía sau lớp vỏ bọc nặng 100 tấn cao 190 mét, anh nhé :333
Em thực sự vẫn ấn tượng với sở thích của ông chú đấy á, vì em nghĩ rằng nếu như mà ta nhớ được "sở thích" của một người, thì tình cảm ta dành cho họ không chỉ đơn thuần là "quý" hay là "mến" đâu. Có thể chú ấy giờ đã không còn nữa. Nhưng mà một phần nhỏ, chỉ một phần nhỏ mà chú ấy để lại, cũng đã hiện hữu ở đây, trong Video này, và có hàng trăm, hàng nghìn, hàng triệu người sẽ biết đến. Em nghĩ là chú ấy sẽ rất vui á. Khi biết rằng ở đâu đó trên thế giới này vẫn có người thiết tha và yêu quý chú ấy nhiều như vậy.
Em cảm ơn anh rất nhiều ạ
Quao
A đu ăn cáo :D
thật dân văn
Một video xứng đáng công sức 4 tháng của anh Cận.
🤫
♥️♥️♥️
Xem xong vid mới của anh Cận mà lòng tôi như cứ thấy đau nhói. Không biết là, mọi người còn nhớ cách đây 1 tháng, có vụ cháy lớn ở Định Công không? Thì vụ cháy đó, thật sự rất rất gần nhà tôi. Nhà bác ấy là cửa hàng lâu năm ở đó, người ở khu đấy ai cũng biết bác cả. Tôi thì không biết gì về bác, nhưng bố mẹ tôi thì có, bởi mấy lúc cần mua vật liệu đồ dùng các thứ đa phần bố mẹ tôi đều qua chỗ bác cả.
Ngày hôm ấy gió nổi to. Tôi vì lo rằng bố ở cửa hàng không về được do mẹ mượn xe bố để về nhà trước lo việc trông thằng cháu nên tôi đã xách xe đi giữa tiết trời âm u đó. Khi đi qua nhà bác, mọi thứ khi đó còn rất bình thường. Vừa đặt chân đến cửa hàng thì trời đã đổ mưa to, rất to là đằng khác. Bố tôi đã xong việc nhưng nói rằng hai bố con sẽ ngồi đợi một lúc để khi nào ngớt mưa sẽ về. Cỡ 5' sau, xe công an phường lao vút qua ngay trước mắt tôi và bố. Cả 2 đều cảm thấy bất an mà ngó theo hướng xe đi. Lúc 2 bố con lên xe đi về, mưa vẫn chưa tạnh nên tôi trùm tạm áo mưa lên đầu. Tôi đi về mà chẳng thể nhìn rõ phía trước, chỉ biết khi đó bên doanh trại bộ đội họ đã phong toả lối đi, nói rằng không thể đi qua nơi này nữa. Họ nói rằng có cháy lớn. Tim tôi đập mạnh hơn, vì chỉ còn 1 chút nữa thôi là về đến nhà. Có lẽ bố tôi cũng cảm thấy bất an giống tôi lúc đó, nhưng vẫn ráng chạy xe qua đường tắt để về. Khi đi qua đường tắt bố tôi mới nhận ra, là nhà của bác H đang cháy. Một vụ cháy rất to là đằng khác. Dù sau ý đã về đến nhà và đảm bảo rằng nhà tôi không ảnh hưởng gì, nhưng bố tôi vẫn vòng xe qua gần đó để nghe ngóng tình hình. Cháy từ chiều muộn, nhưng đến tối mới hết được.
Đêm đó, chị tôi không thể ngủ được. Mẹ tôi đọc bài báo về bác cũng vừa khóc vừa trằn trọc không thể ngủ được. Tôi không khóc, nhưng tim tôi như thắt lại. Nỗi sợ vô hình này bủa vây lấy khu nhà tôi suốt 1 tuần liền. Họ bàn tán, họ tiếc thương, họ dừng xe lại và nhìn căn nhà giờ đã không còn một ai ở đó nữa. Một vài ngày sau, ở đó có 1 bàn nhôm cùng đồ thờ cúng, bên cạnh đó là tờ cáo phó dán trên miếng bạt lớn đã phủ kín lối đi vào. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng sợ khi có người ra đi, không chỉ 1 mạng người, mà tận 4 mạng người lận. Xót xa lắm. Vậy nên tôi tự hỏi, những người làm bác sĩ ấy như qua lời kể của anh Cận, họ còn có thể thấy áp lực như nào khi phải chứng kiến điều đó gần như mỗi ngày.
P/s: Từ người hèn từng hẹn anh xin chữ kí trong hẻm ở bài về 4 màu brand mà không biết anh nhớ không. Dù buồn vì anh bị mất acc fb, nhưng mà em vẫn sẽ luôn ủng hộ anh kể cả trên UA-cam ạ
thương bạn
Tôi ở đó phơi mưa từ 7r tối mà 9r mới tiếp cận được những nạn nhân đầu tiên, bình oxy đeo trên vai có lẽ bỏ được xuống từ lúc 8h rồi nhưng ...
Tại sao cũng Cự Giải lại ko có tương lai:((( em cũng Cự Giải mà:((((
Thực sự mình rất ngưỡng mộ các bạn học Y. Vừa phải giỏi vừa dũng cảm vừa phải hi sinh rất nhiều mới có thể trở thành một bác sĩ tốt. Mình chúc các bác sĩ và bác sĩ tương lai luôn chân cứng đá mềm nhé.
Hồi nhỏ mình nghĩ rằng lớn lên sẽ học y và trở thành một bác sĩ giỏi, vì việc khám bệnh và cứu một ai đó là điều tuyệt vời nhất, cảm thấy mình là siêu nhân vì đã cứu một mạng người vậy.
Nhưng khi lớn lên, cái suy nghĩ non nớt bị dập tắt bởi sự mong manh giữa ranh giới sống và chết, chứng kiến việc người thân mình qua đời dù có nỗ lực đi chữa khắp nơi làm mình không chấp nhận được việc người từng yêu thương mình mãi mãi sẽ không còn bên cạnh. Mình mới nhận ra không phải lúc nào bác sĩ cũng có thể cứu hết từng mạng người được, đôi lúc phải chấp nhận rủi ro. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cái chết cũng là một cách giải thoát cho người bệnh khỏi sự đau đớn quằn quại mà nó gây ra, việc sống khi biết sức khỏe bản thân yếu dần hay tệ hơn nghĩ tới việc sắp rời xa trần thế nó khó tả lắm. Làm mình cũng không muốn trở thành bác sĩ hay điều dưỡng nữa ấy.
Dù giờ đang làm sinh viên ngành tâm lý học nhưng trong lòng vẫn có mối liên kết gì đó với ngành y nên xem video của Cận mình đã ngẫm nghĩ lại rất nhiều. Thật sự cảm ơn Cận đã làm ra một video vừa có tiếng cười vừa chạm tới cảm xúc người xem.❤
Coi video này tôi lại nhớ đến khoảnh khắc ở phòng cấp cứu , các bác sĩ cấp cứu cho anh 2 tôi . Nhìn anh tôi thoi thóp trên giường bệnh mà mình chẳng thể làm gì được , các bác sĩ cũng cố gắng ép tim , sốc điện nhưng mà anh 2 tôi không trở lại nữa. Hàng loạt ký ức về anh 2 tôi chạy qua trong đầu , tôi và mẹ tôi đứng nhìn bất lực , chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Cũng đã được 4 năm rồi kể từ cái ngày ấy. Quả thật khi nhìn một sự sống vụt tắt , nó là một cái gì đó rất là đau đớn , chắc hẳn ai rồi cũng sẽ phải cảm nhận những câu chuyện như vậy thôi. Tôi mong rằng tất cả các bạn hãy đối xử tốt với những người xung quanh mình , đặc biệt là người thân , quan tâm họ nhiều hơn , nếu có đi xa thì về thăm họ thường xuyên hơn , đừng để sau này hối hận muộn màng nhé.
Một cảm giác chẳng ai muốn nhận..
cả mẹ mình và bố mình đều là bác sĩ, có nhiều đêm giao thừa mình và anh hai phải đón năm mới một mình vì cả bố và mẹ đều phải đi trực. Ngay từ nhỏ mình đã nhận thức được sự cao cả mà bố mẹ mình đang làm nên mình cũng không ích kỉ nề hà. Mẹ mình mải mê làm mà quên đi bản thân và rồi mất vì ung thư giai đoạn cuối. Ngày mẹ mình nằm viện, các bác sĩ cùng khoa và điều dưỡng đều quan tâm mẹ, làm mọi thứ để mẹ mình vui và lạc quan nhất. Nhưng rồi mẹ mình cũng mất năm mình 17 tuổi. Mình cảm nhận được môi trường bệnh viện mỗi khi đi trực cùng mẹ, sự mệt mỏi cuối ngày của mẹ và bố sau khi đi làm về. Có hôm bố mình về nhà với đôi mắt đỏ hoe vì ca mổ không thành công và bố không thể cứu được bệnh nhân của mình. Anh mình cũng theo y, mình luôn trân trọng những gì mà các y bác sĩ cống hiến. Mình cảm ơn và biết ơn rất nhiều.
Tôi ko đọc nhưng tôi comment cho có🥵
Respect ông
Em biết là bình luận này có thể sẽ đem lại tiêu cực đến mọi người nhưng em vẫn muốn kể trường hợp tương tự em gặp ngày hôm nay. Vào lúc 6 h hơn sáng hôm nay, em chứng kiến một vụ tai nạn, vừa quay mặt ra thì đã thấy một chú chắc khoảng 40 đến 50 tuổi, chú ấy bị một cái xe Van đâm vào lúc qua đường, lúc đấy trời khá nhiều sương nên tầm nhìn bị giảm đi. Chú ấy gặp tai nạn ngay trước mặt em, em quay ra là đã thấy chú ấy văng đi. Xe máy chú ấy nát bét, còn cái xe van kia bị hỏng ở đầu xe bên phải. Lúc đấy em chạy ra, thì thấy chú ấy nằm giữa đường đầu vẫn đội mũ bảo hiểm, nhìn chú như không sao cả. Nên em quyết định bỏ đi sau khi thấy có nhiều người đi ra giúp chú ấy. Sau khi em đi về nhà, đến tối mẹ em về, thì em mới biết rằng chú ấy đã mất, nguyên nhân em không rõ, nhưng em nghĩ nguyên nhân là do chú ấy bị chấn thương nội tạng, em chợt nhận ra rằng vụ tai nạn ấy làm cho xe chú ấy nát bét ra, thì có khả năng chú ấy bị chấn thương nội tạng thật. Cảm giác lúc về nhà và biết được tin chú ấy mất, nó áy náy lắm.Tuy không phải là quen biết gì nhau, nhưng mà vẫn thấy tội, cảm giác không giúp được gì khi người ta ở ngay trước mắt mình và mình chứng kiến cảnh người khác mất trước mặt mình. Lần đầu tiên trong đời em có cái cảm giác này, lần đầu tiên em đồng cảm, cảm nhận được cái cảm xúc ấy. Cảm xúc lúc ấy khó tả lắm, nó tồi tệ, nhưng cũng có một chút thương tiếc, mặc dù chẳng phải ruột rà. Biết rồi em mới hiểu được cái cảm xúc lúc ấy của anh nó tệ đến như nào...
Xem tới khúc cuối mình thấy thấm thật sự. Trước đây nhà mình nuôi thú cưng nhưng mất hơn 10 bé chó mèo do tai nạn, bắt trộm, đánh bả. Lúc đầu mất mình buồn lắm, lúc nào cũng khóc hết trơn á nhưng càng về sau mình chỉ thấy buồn nhẹ và đôi lúc vô tâm với sự biến mất của tụi nhỏ vì chuyện đó xảy ra khá nhiều, điều đó khiến mình chợt nhận ra từ khi nào mình chẳng còn có thể rơi nước mắt trước sự ra đi của một sinh mạng nào đó. Mình tự ghét chính bản thân mình vì lúc trước mình luôn tự hào về bản tính "đồng cảm với mọi thứ cao hơn các bạn cùng trang lứa" để rồi bây giờ mình lại đánh mất bản tính đó bao giờ không hay, mình xấu hổ với bản thân mình lúc còn bé, xấu hổ với những con vật mình từng nuôi và trân trọng.. Cuối cùng thì.. Những cảm xúc mà mình luôn hổ thẹn đó đã được Cận nói ở cuối video làm mình rất ấm lòng vì đã có người hiểu được tình trạng đó của mình.. Cảm ơn Cận rất nhiều vì làm một video thật chất lượng😊😊
Cứ mỗi lần xem video của Cận lại hiểu Cận hơn 1 xíu. Rất thích đoạn cuối!! Nó k vui nhưg cách Cận diễn hoạt rất hay!! Đưa cảm xúc rất tốt, rất điện ảnh… ko nghĩ sẽ được thấy những cảm xúc đó khi xem một kênh nội dug giải trí như z, đoạn ngồi trên xe rất lâu nhưg No k tua xíu nào luôn TvT rất đỉhhh
Ôi idol này
Ă đù anh Sino
Ấu yề. Cảm ơn brooooo nhaaaaa
❤❤❤
Woww anh sino nè
Mình từng làm part-time tại quán cafe, có anh Cửa hàng trưởng(CHT) theo học ngành Y. Mẹ ảnh rất tự hào về con trai của mình, năm trước còn đăng status chúc mừng sinh nhật ảnh - mong con trai sẽ thành bác sĩ cứu bao đời người. Nhưng anh ấy bỗng trở bệnh đầu năm nay, tại phòng trọ. Do áp lực học y + áp lực từ quản lý(quán cafe của mình nằm trong chuỗi thương hiệu P, có logo màu xanh lục ấy).
Sau đó, anh qua đời luôn, tại quê nhà sau khi bác sĩ bảo tiên lượng xấu.
Chưa kịp tốt nghiệp ra đời cứu người, đã qua luôn cả kiếp người.
Bởi thế, học y áp lực lắm. Chưa vào ngành mà trong trường đã áp lực rồi. Nen mình rất kính trọng các y bác sĩ, bao nhiêu dồn nén; áp lực; uất ức;..... họ kìm lại trong lòng hết. Mấy ai hiểu?
Ảnh qua đời vì bệnh gì à bạn
@@t̸a̸n̸v̸o̸d̸a̸n̸h̸210 mình hỏi người nhà thì chỉ biết là bệnh thôi. Kiểu như thức khuya học bài; ăn uống k điều độ; tâm lý áp lực do bị dí kết toán sổ sách từ quản lý vùng(kiểu quản lý các quán cafe trong vùng - khu vực nhất định),..... cái rồi sinh bệnh luôn.
@@t̸a̸n̸v̸o̸d̸a̸n̸h̸210 mình nghĩ do lao lực, stress làm cơ thể anh ấy suy kiệt cả thể xác và tinh thần ấy, vì học y đã khổ mà còn làm thêm còn khổ ác nữa
Video anh làm xúc động ghê 😭 em thích cả mấy cái chia sẻ lúc cuối nữa, bên em cũng có cái gọi là quản trị mệt mỏi nhưng mà em cũng sợ mình bị chai lì. Kênh anh không phải kênh chữa lành nhưng mà năng lượng nó mang lại như là 1 cái postcard tuyệt vời nhất để bắt đầu một ngày.
Bạn trai của tui từng học y . Lúc mới quen ảnh , tui biết ảnh học tới tận lúc ảnh đi thực tập xong rồi , chuẩn bị tốt nghiệp rồi thì ảnh nghỉ , không tốt nghiệp . Mình rặn hỏi ảnh tại sao , ảnh chỉ trả lời mình 2 chữ “ lòng người “ thôi .
Ông Tám của mình từng là trưởng khoa của một bệnh viện nào đó mình xin giấu tên . Ông cucng khuyên mình từ nhỏ rằng “ đừng theo ngành y , nó ghê lắm “
Sau khi coi xong video của anh Cận , mình hiểu hơn về 1 phần ngành y nó như thế nào . Cảm ơn anh Cận vì đã unlock một phần kiến thức về ngành mà anh từng học . Video tuyệt cà là vời 🎉🎉
Y học rất khó, kiến thức chuyên sâu rất nhiều, đối mặt với những tình huống không biết trước phải duy trì thái độ và tâm lí, nhất là trong tình huống giành giật sự sống cho bệnh nhân. Nhưng điều mà mình ngưỡng mộ là dù biết việc bệnh nhân sẽ mất do giới hạn tuổi tác mà gen quy định hay do hệ miễn dịch không kháng lại bệnh đc,...thì các bác sĩ và cán bộ nhân viên y tế không bao giờ ngừng hi vọng cứu lấy bệnh nhân, chưa kể đến việc họ can đảm đối mặt với hiện thực rằng mình sẽ chứng kiến bệnh nhân mất đi bất kì lúc nào và chấp nhận quy luật tự nhiên ra sao thì họ vẫn cố gắn đến cùng. Duy trì 1 tinh thần thép và 1 trái tim nhân hậu không phải là điều ai cx làm đc. Cảm ơn Cận đã chia sẻ quan điểm góc nhìn về nghề y
Theo mình nghĩ tư duy và cách nhìn của Cận các bạn trẻ bây giờ nên đi theo ấy. Cái nhìn rất thực tế cuộc sống không màu hồng nhưng vẫn luôn lạc quan, cố gắng, và lấy cái gốc tình yêu cuộc sống, yêu con người để tiến bước và làm kim chỉ nam. Cực kỳ thích lối suy nghĩ này của Cận nhéeee
Mấy em gái - chị gái là người mẫu trong ảnh, họ đều xinh đẹp quá.❤🥰😍🥰😘
Tôi mê gái (những chị gái có tâm hồn to tròn cô - dì quyến rũ) ko có dại gái (ko nghe lời gái,ko làm theo những gì gái bảo,....vv
Tôi FA nhé.
Châm ngôn sống của tôi:
Gái đẹp sẽ khen .
Cứ comment là đẹp
Tôi không muốn đi thế giới nào nhất ?
Tôi không muốn đi thế giới không có gái đẹp
Thế giới có gái đẹp mới chịu nhé .
Theo tôi thì cận là một sinh viên thì quá nhỏ tuổi còn quá ngây thơ về mọi mặt không ai mà kể chi tiết để làm cho giao động trong lập luân cảm giác sâu sắc hơn Cận có một cái lối tư duy khác mọi người gặp ai giống Cận thì cũng hiếm đấy bạn đừng có đem ý kiến bản thân ra phơi bởi vì thằng nào cũng xem xong chỉ để giải trí?hãy tưởng tượng bạn xem tv với mẹ bạn thì thấy ngta đạt giải olympia mà mẹ bạn nhìn bạn với một ánh mắt không có được vô tình lắm bạn sẽ cảm thấy lạc lõng ko ý kiến ko trong chờ về một điều gì khác ở mẹ cảm giác cực kì có lỗi. Văn gián tiếp nha chứ t ko bt
@@Kevintran299quanh Cận ra trường rồi bạn ơi :))) 25 26t rồi đấy
Cận ko hề lạc quan như cậu nghĩ đâu ạ, kiểu cx bị trầm cảm muốn bỏ học y rất nhiềuuuuu lần
Mặc dù em chỉ vỏn vẹn 10 tuổi (số tròn) thôi. Nhưng em đã tận mắt thấy ông cố và cô em ra đi, lúc đó em sốc muốn xỉu luôn. Cô em bị ung thư bộ phận nào á e ko biết rồi chết, ông cố em thì do tuổi già mà chết. Nhớ hồi cô em còn kêu em là "cùi bắp" nhưng giờ chỉ còn 1 bức ảnh thờ, ông cố em thì chỉ nằm nhưng lần nào em qua thì ông cố em cười tươi lắm, 1 buổi tối mưa tầm tã, em đứng với các sư để tụng kinh siêu thoát cho ông em. Em ko khóc, chỉ có 1 biểu cảm là vô cảm. Mặt em như này nè "😐" còn có lúc thì em cúi mặt xuống khóc, trên giấy còn ghi em là cháu đức tôn nữa. Cô em thì ở trong bệnh viện, cô em chết năm 2019 nhưng giờ đã 2024 nên em không nhớ rõ. Thấy nhà nội em báo là cô mất rồi em siêu sốc luôn, em đứng ngoài bệnh viện, em còn cảm nhận là cô em đã sắp từ trần...
Đó là câu chuyện của tớ, mọi người có thể ghi lại câu chuyện của mng ở dưới phần phản hồi, mình sẽ an ủi😊
tôi xin thông cảm,
nhỏ rất nhỏ tôi mất ông ngoại, sau đó là....... bác và ....... bà ngoại......
😢
@@Nuh_uh-v6d Tớ xin chia bùn vs bn:(
xem đến đoạn cái chú hướng ngoại thích uống sữa cô gái Hà Lan mất là em khóc luôn rồi, khóc ngay trong đêm lúc 1h sáng luôn, em có 1 người bạn học Y hà nội, nhưng bạn ấy cũng không chịu nổi áp lực và phải di du học 1 ngành học khác dù từ bé đã rất thích y, hoá ra từ trước đến nay em đều bị màu hồng của phim Y học làm mờ mắt, em vẫn nghĩ ôi sao mà bác sĩ lại dễ chán ghét công việc của họ đến thế, trong khi mình thấy nó vui và rất ngầu? nhưng hoá ra ngành nghề nào cũng vậy, đặc biệt là ngành y, mng phỉa đánh đổi quá nhiều, em là 1 người dễ khóc, nếu phải chứng kiến ai đó qua đời ngay trước mắt mình như Cận, em ko chắc sẽ kìm đc nước mắt ở phòng cấp cứu mất
Từ nhỏ em đã có ước mơ làm bác sĩ , em muốn được cứu người, chữa bệnh cho mọi người và cả người thân của em. Ước mơ ấy dường như dần tắt khi em bước vào cấp 3, em nghe nhiều chuyện trải lòng về ngành y, thật sự quá vất vả. Người đi chữa bệnh cho mọi người, chính họ lại là người chịu nhiều áp lực nhất, dễ mắc bệnh tật, stress các thứ. Em năm nay lên năm cuối cấp 3,tuy vẫn rất yêu thích nghề bác sĩ nhưng em không chọn nó được, tài chính nhà em cũng không dư dả để theo đuổi. Thật sự rất khâm phục các anh chị sv y, các bác sĩ luôn từng ngày cố gắng🥹
Video của cận đúng kiểu thực tế lun á, nhiều tông màu trong video, lúc hài, lúc tởm, lúc buồn, từng cung bậc cảm xúc đc chia trong video, khiến cho nó như 1 trải nghiệm mà người xem có thể cảm nhận đc, thật sự cận là một animator đỉnh nhất Vn mik từng bt
0:58 Hít le tương lai😂😂😂
Từ lúc bước chân vào ngành y, tôi chưa bao giờ phải nghĩ mình phải "học" những điều xấu xa của con người như giả tạo, vô cảm, khoác lác,... "Giả tạo" khi phải luôn giữ 1 chiếc mặt nạ tích cực khi nói chuyện với bệnh nhân, luôn cố phải tích cực kể cả khi biết tình trạng thực sự của họ. "Vô cảm" khi phải giữ sự bình tĩnh, giữ cái đầu lạnh, giữ cái thứ cảm xúc đã vỡ nát kia ở trong lòng mà ko được biểu lộ ra ngoài. "Khoác lác" khi động viên bẹnh nhân để họ giữ được tinh thần tốt nhất, những lời "dối trá" buộc phải thốt ra... Và đôi khi trong đầu tôi lại phải tự thốt ra câu hỏi "đâu mới là cảm xúc thật của m". Và rồi một câu hỏi ngay lập tức xuất hiện để gạt phăng cái suy nghĩ vừa chớm nở kia "Điều đó có quan trọng à"...
Cảm giác cái cách tâm trạng của Cận và cả video dần trở nên nghiêm trọng và sâu lắng hơn ở nửa sau vid khiến mình nhận ra là sau tất cả thì ngành y vẫn là một cái gì đó rất thiêng liêng và cao quý. Đồng thời video cũng để lại cho mình một cảm giác rất khó tả, nó vừa lạ lẫm nhưng cũng đau đớn, khiến mình tự hỏi khi bản thân phải đối diện với sự ra đi của ai đó, liệu mình sẽ cảm thấy như nào? Liệu cảm xúc đó có giống như Cận trong vid không? Cách Cận thể hiện cảm xúc và tâm trạng của bản thân lúc đó trong vid không hề cầu kì hoa mĩ hay văn vở nhưng nó lại vô tình bộc lộ được chính cái cảm xúc đó một cách chân thực và trần trụi nhất, một sự mất mát và đau xót khó diễn tả bằng lời (Ừ đang xem dở khóc luôn ;-;)
Thật sự cảm ơn Cận vì một video tuyệt vời như này ạ.
xem vid của cận tui đã khóc, nó làm tui nhớ đến quá khứ
tui từng làm thêm ở căn tin bệnh viện, nơi đó chưa là gì với các phòng bệnh hay phòng cấp cứu nhưng đối với một đứa chưa đủ 18 tuổi thì việc thấy một ông cụ đang cố gắng lết thân xác với bịch nước muối trên tay, sau khi gọi món ông ấy mới bảo là: khổ lắm, muốn chết mà không chết được, hay một bác gái vì nghèo mà thậm chí không đủ tiền mua một xuất cháo cho người chồng bị tai nạn rồi chỉ biết khóc nức nở thì đối với một nơi giành giật sự sống như bệnh viện thật sự rất đáng sợ
cái bệnh rất đáng sợ, nhưng theo đó là cả cái nghèo, bản thân chỉ là một con nhóc đến 10k ăn sáng cũng phải xin mẹ thì khi thấy những cảnh như vậy thực sự cảm thấy bất lực vì không thể giúp được họ
nên tui cảm thấy rất nể những người học y, tâm lý phải vững cỡ nào chứ. mong cho mọi người theo ngành y đều có thể bình an và không mất đi tấm lòng cảm thông của mình
😢😢 gòi s lúc đầu cười mà khúc sau khóc ta
Nhà mình có anh rể làm bác sĩ ở bvien tỉnh, ông ý mới ngoài 30t mà nhìn như u40 ấy. Tóc bạc trắng nhiều mà mắt khá mệt mỏi nữa, trông còn già hơn c gái mình trong khi 2 ac bằng tuổi nhau😢 xem video của Cận mới hiểu được phần nào sự mệt mỏi của những ng theo ngành y. Cũng thấy biết ơn những y, bác sĩ lắm
Eo cái vid này của Cận thực sự nói k trượt phát nào về cái thời gian học y của em luôn ấy-)) em thì học điều dưỡng nhưng học cao đẳng thôi nên còn bị 1 cái là đi viện người ta còn hay so điều dưỡng cao đẳng với đại học nữa, mình học k bằng người ta thật nhưng ít nhất mình cũng được đi thực tập từ sớm nên cũng k tệ, nhớ hồi đầu năm 2 phải đi trực mà em bị nvyt mắng chỉ muốn khóc bỏ ngành thôi nhưng nhớ mẹ bảo việc khó mình k làm ai cũng muốn làm những việc dễ thì khó ai lo thế là cũng cố ra được cả trường và giờ đang làm ở viện rồi, tính ra hồi mới vào ngành mình còn bị ép nhưng cảm giác chăm sóc cứu giúp dc những ng lạ xung quanh nó tuyệt vời lắm mn :)) với cả giờ em đi học thì cứ vui đi vì sau ra trường đi làm còn khổ hơn cơ, 9 tháng học không lương cơ mà lại còn làm liên tọi ý:))) nên hãy cứ vô tư và lạc quan lên nhé các đồng chí học y
Toi học dược còn bị điều dưỡng đại học khinh nè. Hỏi học dược chi để rồi làm lương thấp hơn điều dưỡng nhiều. Phải rồi, đd có tiền trực đêm tiền thủ thuật này nọ, rồi bác sĩ thì khinh dược. Nói chung trong bv trừ lãnh đạo ra thì bs có quyền nhất, hay lên mặt nhất. Đồng phục thì đd và dược phải mặt full bộ nón đầy đủ còn bs thì khoát áo hờ hững, quần jean váy đầm... Chả có ai dám trừ điểm.
1 video chứa đầy những khung bậc cảm xúc, từ bất ngờ đến vui vẻ, rồi đến buồn bã và rồi nhìn lại bản thân minh, cảm ơn Cận đã đem đến 1 video tuyệt vời như vậy
Em cũng giống cận, đã trải qua 1 cái chết. Hồi trước, ở gốc cây gần nhà em có 2 chú mèo con trong một chiếc hộp. Hai chú mèo đó lại bị bỏ ơi dù còn chưa mở mắt, em và chị đã cố gắng chăm sóc nó dù không biết nó có mang lại kết quả tốt gì. Nhưng 1 tuần sau khi em ra thăm em thấy 1 cảnh 1 chú mèo thì đã mất những con kiến đã bu lại vào đôi mắt của chú, còn chú mèo còn lại thì la kêu liên tục. Em không biết làm gì mà may có 1 chị chắc là nhân viên văn phòng chị đã ôm chiếc hộp chạy đi , em nghĩ chị đã mang chú mèo sống sót đi viện thú y. Từ lúc đó em đã bị ám ảnh cả 1 tuần sau khi thấy chú mèo đã mất, em đã rưng rưng nước mắt khi nghe nghững lời cận nói vào lúc cuối video. Nó quả cảm động, dường như có thể hiểu được nghững suy nghĩ và cảm xúc của em. Chúc anh gặp nhiều điều may mắn trên con đường này.
Phét vừa thôi
@@anlamxuan7288 bruh, bạn bảo ngta phét trong khi đó mình ko có gì để nói
@@anlamxuan7288nói ngta thì đưa bằng chứng đi nói như người không có não như con tôm
Đoạn cuối khiến mình xúc động và đồng cảm quá Cận ạ. Mình cũng là người hướng nội và sống tình cảm. Nhiều khi muốn nghĩ mình chai lỳ vô cảm hơn đi thì sẽ bớt áp lực, nhưng rồi như vậy lại cảm thấy như trái tim mình sẽ không còn đủ yêu thương và cảm thông nữa, rồi sẽ dần chai sạn đi...
Thật sự , nhìn vào thời lượng video mới đầu tôi cũng nản ko muốn xem ....
Nhưng khi bấm vào xem r thì thật sự nó cuốn ko thể thoát ra , nó thật sự hoàn thiện và chỉn chu đến tỉ mỉ từng công đoạn , biên kịch lời thoại, cho đến chuyển cảnh .... Cả từ việc ông đưa cảm xúc người xem lên cao bằng những joke và câu chuyện hài nhỏ rồi đến đoạn cảm xúc , deep đưa tâm trạng mọi người kéo theo cảm xúc của cận ....
Clip này thực sự rất tuyệt vời , tuy ko theo ngành y nhưng chưa bao h tôi nghĩ sẽ có góc nhìn thực tế , chân thực như vậy ...
1 lần nữa cảm ơn cận và những người đóng góp tạo ra video...❤
nói thật thì cuối clip em không cười nổi, nó thật sự đánh mạnh vào cảm xúc, thêm một vài cái nữa khéo nước mắt nó chảy luôn.
bản thân luôn biết ngành y áp lực nhưng lại không nghĩ rằng áp lực còn nhiều hơn thế. em rất phục những người học y khi mà có thể trải qua những sự áp lực, những cú sốc khó có thể quên để có thể lấy được cái bằng, một tinh thần thép mà khó ai đạt được.
sẵn tiện thì chúc cho anh cận, các sinh viên ngành y, bác sĩ thậm chí là tất cả mọi người luôn khỏe mạnh để có thể đi được nhiều nước cờ nhất trong một ván cờ không ai thắng được.
Đúng là đầu clip luôn có sự vui tươi nhưng càng về sau.... thôi bn tự hiểu mình suy r 😔😔
mình chẳng bao giờ like hay cmt trên yt đơn thuần vì mình chưa chạm đến trái tim nhưng lần này mình đã phải để lại sub like và cũng chính là cái cmt này thật sự với người không rành về Y cũng hiểu được nỗi khổ của SV, Y Bác sĩ và cũng có nhiều góc nhìn thật sự chạm đến mình hơn, cảm ơn Cận cảm ơn vì những gì mà Cận chia sẻ và những gì mà Ngành Y đang có và thật sự Y không flashy như trên social media nhưng với bản thân mình các BS thật sự đã rất nổ lực, mình làm FnB và cũng từng là Crew từ làm việc chạy liên tục rồi cả những ngày móc bồn vệ sinh nhma chưa bao giờ nghĩ là dùng tay để "abc" cũng vì cứu người cả thật sự rất respect và rất quý những gì cận nói riêng và bác sĩ nói chung ở VN và toàn thế giới cảm ơn nền y tế dù khó khăn đấy nhưng vẫn phát triển và hi vọng đất nước ta sẽ giúp ngành Y xứng đáng hơn nhiều những gì mà BS ngoài kia đang phải hi sinh
mình không làm bác sĩ nhưng mà làm dân quân địa phương và mình từng phải chứng kiến và hỗ trợ cấp cứu tại chỗ cho một bé gái bị tai nạn giao thông và cô bé ấy chết trên tay mình khi đưa cô bé đó đi cấp cứu thật sự khi nhìn một con người cận kề cái chết trên vòng tay mình nó lạ lắm và khi giây phút cô bé ấy co giật và ngừng thở thì tìm mình thắc lại vậy ,mà Cận và các bác sĩ phải tiếp xúc với ranh giới cận kề cái chết hàng ngày thật sự khiến mình rất ngưỡng mộ .
mình lớn lên ở một vùng có tiếng về mấy vụ ma quỷ tâm linh, nên mình khá là gan và chả sợ mấy thứ vô hình như ma quỷ. Nhưng khi mình lên xe cấp cứu cùng ông nội mình đi bệnh viện, lần đầu tiên mình sợ một thứ gì đó không có thật. Cái cảm giác ngột ngạt, khó thở bên trong xe cấp cứu bao trùm lấy mình, một cảm giác khó tả. Cho nên mình thật sự nể các các bạn sinh viên y nói riêng và tất cả những người hành nghề y nói chung. Chỉ mới cảm giác ngồi trên xe cấp cứu đã khiến mình ko chịu nổi huống gì là mọi người chứng kiến cái ch*t 28:55.
Mong Cận sẽ tiếp tục cố gắng và nổ lực hết mình 💪
nói sao ta…khi coi đến gần cuối vd mình khóc rất nhiều luôn bởi vì mình từng là 1 bệnh nhân dc đặt đầu danh sách những bệnh nhân cần chú ý của khoa luôn vào lúc mình nguy kịch thì cả khoa như chạy đua với thần chết í, mình xém thua trong cuộc đua với thần chết này rồi thì nhờ họ mình đã thắng, tiếng máy móc và cảm giác kim đâm vào người thật sự kh dễ chịu một chút nào đâu mình mong các bạn kh bao giờ phải trải qua cảm giác đó, cảm ơn bác sĩ và những sinh viên Y hiện tại đã và đang cố gắng rất nhiều, cảm ơn anh Cận ạ❤
Ông cx thích nhạc seventeen ư,để hình icon đẹp đấy
@@HWSLyt yeee=))
@@scheoliii_8 tôi cx thích câu truyện ông kể,lm tui nhớ tới ông ngoại tui quá,cx phải giành giật sự sống nhưng cuối cùng lại thất bại do tuổi quá già,hưởng thọ 78 tuổi,lúc đấy cả họ hàng quê ngoại tui khóc quá trời lun,giờ nhớ lại vẫn cảm thấy buồn🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺🥺
@@HWSLyt đừng buồn họ tới một nơi tốt hơn để luôn dõi theo mn đó🫂
@@scheoliii_8 kênh tui cx làm về seventeen nè
Mẹ em là một nhân viên xét nghiệm đến nay đã được gần 20 năm, em đã nghe qua nhiều câu chuyện mẹ kể về việc học y và công tác của mẹ tại bệnh viên, nhưng chưa bao giờ em cảm nhận được nhiều cảm xúc như qua lời kể của Cận. Câu chuyện bác bệnh nhân thích sữa cô gái hà lan có lẽ là câu chuyện khiến em lặng người nhất khi nghe về ngành y, hihi nên em mong anh sẽ ra nhiều video hay như này nữa ạ
26:22 "Thật lạ khi sự im lặng nó lại ầm ĩ đến như vậy"
Mình đã thật sự không biết nói j khi nghe điều này .
Mình không biết cảm xúc của mình như nào.Cảm giác như thể bản thân chứng kiến lại 1 phần của quá khứ khi nhìn thấy mẹ và 2 ông của mình mất vậy,mình chẳng thể làm gì......
Cảm ơn Cận vì những kinh nghiệm và câu truyện ý nghĩa và thú vị.
đang xem vui tự dưng khóc cái đoạn ông chú thích sữa cô gái Hà Lan và ông cụ, đột nhiên nhớ nhiều lần mình đi viện thăm người quen thì cũng chứng kiến các bệnh nhân cấp cứu rồi qua đời. Anyway chúc Cận nhiều sức khoẻ và nhớ ra video mới nhá
Đầu video cười không thể ngừng
Cuối video khóc không thành tiếng...
Thật sự ngưỡng mộ khả năng truyền đạt cảm xúc của anh Cận, lâu lắm rồi em mới được khóc một cách thoải mái như vậy luôn ấy💖
Viết cho Cận, cho sự tự học hỏi, nỗ lực không ngừng của Cận. Khi xem những video của Cận, em thật sự nể phục những thước phim mang đầy cảm xúc không ngờ. Thực sự Cận dùng chất liệu tưởng như đơn giản nhưng lại không hề đơn giản một chút nào, nó mang nặng sắc thái biểu đạt kịch tính như phim qua nét vẽ rất riêng của Cận. Những scene như: Cận đứng dưới cái bóng quay như đồng hồ, những text rơm rạ từ những nét cọ pop up giữa màn hình đen, những từ ngữ tượng hình dành cho ông cụ bệnh nhân, những khoảng nghỉ kể chuyện, những nét bút xoắn vào nhau ở phút 26:19 khiến câu chuyện càng trở nên thú vị, cảnh ép tim cho bệnh nhân cũng thật đắt giá biết bao, và khoảng lặng phía sau thể hiện chính bản thân trở nên bất ngờ, trống rỗng,... Cận thực sự làm rất chỉn chu trong content lẫn truyền tải ý nghĩa cảm xúc. Câu chữ thật sự thú vị và có những khoảng không tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại nặng nề khôn tả ở những phút 28, 29.
Cảm ơn vì đã nỗ lực học hỏi, tìm kiếm không ngừng nghỉ của chính mình. Cảm ơn vì đã trở thành những tài liệu quý giá để những người theo đuổi nghệ thuật như tụi em học hỏi, tiếp thêm sức mạnh.
Chúc Cận mạnh khỏe và luôn đi theo hành trình Cận mong muốn một cách đẹp đẽ nhất!
Từng nói r nhưng mỗi vid đều phải cảm ơn Cận đã cho mn cái nhìn rõ hơn về Ngành Y.
Cảm xúc của t nhảy như cái đồ thị hàm số khi xem vid này, vid lần này chạm tới nỗi sợ của t đấy...
Má vừa cười xong lại suy đét 🫠
Hơn 34' nhưng chất lượng chỉ có tăng, thank br đã làm việc chăm chỉ.👍
Lâu 1 chút cũng được, với thời gian chờ đợi thì quá xứng đáng.
T chắc chắn sẽ xem lại nhiều lần, vid khiến t hứng thú tới nỗi liên tục suy nghĩ xem mình có bỏ sót chi tiết nào hay không.
Good job 👏
Video thứ 2 của anh khiến em khóc, cảm ơn anh. Có thể tình cờ em cũng học y và cũng trải qua những cảm giác như video, có khác trường hợp 1 chút, và trong ca cấp cứu bệnh nhân nguy kịch thì thay vì giục bọn em ép mạnh thì mọi người bảo "ép bình thường thôi, không cần cố quá đâu, bệnh nhân này gần như không có khả năng cứu nữa đâu" là 1 cú shock đối với em.
trong gia đình mình có mấy người học bác sĩ, giờ mình mới biết lí do sao phần lớn những người khi trở thành bác sĩ họ sẽ lãnh cảm hoặc lạnh lùng, hoặc cảm thấy mọi chuyện bình thường hóa việc chết chóc hoặc thậm chí họ luyện tới mức thượng thừa có gặp bệnh nhân hãm cỡ nào thì họ vẫn vui vẻ vì họ đã trải qua hết ùi. như mấy anh chị bác tui có 2 người học y, lúc bác hai mất họ còn không khóc và vui vể trò chuyện với khách bình thường. họ không phải không buồn mà họ nghĩ đã bác sĩ chuyện đối mặt sống chết là bình thường.
Xin chúc mừng! Ông có thêm một người hâm mộ nhé 🎉
Ps1: tuổi chúng ta xêm xêm nhau đấy
Ps2: tui cũng thích vẽ, mặc dù vẽ như c💩c
Ps3: tui thích những video của ông, Tiếp tục "giữ cho lửa cháy nhé" 🤝
Lần đầu em nhìn thấy cái chết là vào năm em 8 tuổi khi đó em đang trên đường về nhà và nghe tin bà của em phải cho về bởi vì bà ấy ko còn cứu đc nữa và lúc em đang ở nhà chờ xe đưa bà về thì lúc cỡ chừng 8:30 thì bà về trong lúc đó em thấy bà ngừng thở đến 2 lần em rất lo và em nhận ra bà ko còn nhiều thời gian em chạy xuống nhà để ở với bà trong giây cuối và bà đã nắm tay em và chào ông em trước khi đi
…và đó là lần cuối khi em đc nhìn thấy bà
Vào lúc đó em ngồi kế bà em mặc dù chỉ là cái xác nhưng em đã khóc .khóc vì em ko bù đắp cho bà
:((cảm ơn đã đọc
Chia buồn😢
Cj nớ cs xem hunterxhunter lun
Đợt mình đi cuối khoá ở khoa hồi sức cấp cấp cứu nhi- sơ sinh. Có 1 bé rất dễ thương, mỗi ngày đi khám đều chọc em cười mấy bs cũng thích ẻm lắm. Cho ts khi em mất vì cái shock nhiễm trùng . Mình nghĩ mình đã kiềm đc và vô cảm vs cái việc thấy nhiều bệnh nhân qua đời trc mắt cho ts khi thấy ba mẹ em gào thét khi mất con. Vâng mình đã khóc rất nhiều ko chỉ mình mà còn các bs trẻ các em y dưới. Nhưng r vẫn tiếp tục quay lại vs công việc theo dõi và chăm sóc các em khác. Hôm đó là 1 ngày buồn tối đó mình thức hết đêm. Sáng về trong tình trạng mệt mỏi thì bị xe tông. Vừa bùn vừa xui. À bể đt nữa.
Hy vọng cái kênh này sẽ không bị tha hóa, công nghiệp hóa như những người khác sau khi họ nổi tiếng. Mình theo dõi Cận trên FB cũng 2 năm rồi, từ nét vẽ đến bố cục, chuyển động, thiết kế nhân vật cực kì chắc tay mà sự hài hước của bạn cũng rất lành mạnh nữa ❤😊
Không có ý chê bai các youtuber animation khác nhưng video của Cận Thị TG thật sự rất hiểu văn hoá đại chúng, các cut away, chuyển cảnh và các miếng hài đều rất duyên, rất có chiều sâu và hiểu biết về văn hoá đại chúng. Cảm ơn Cận đã làm ra những video chất lượng 🎉
thật sự,ban đầu mình chỉ xem cận vì giải trí và hài hước thôi,nhưng sau khi xem video này,mình lại có 1 suy nghĩ khác,cận diễn đạt một cách cuốn hút và chân thật từ hài hước,vui tươi cho đến mất mát và đau thương sau khi mình xem đến lúc cận ép tim cho bệnh nhân ấy,thì mình đã khóc rồi,mình chưa bao giờ nghĩ là mình phải rơi nước mắt, đồng cảm cho những gì cận trải qua khi học Y và thương tiếc cho những bệnh nhân đã khuất,việc họ chết ngay trước mắt mà không thể làm gì thật sự rất bức bối và tuyệt vọng,cảm ơn cận thị tg đã làm 1 video ngắn như này,chúc cận luôn khỏe mạnh.
video giúp người xem hiểu rõ được những điều khó khăn của những người theo ngành y ấy. video khiến tôi dành sự trân trọng hơn cho những người theo ngành y ngoài kia kể cả cận. chúc cho mọi người bình an và tràn đầy sức sống.
hồi tôi còn mới mấy tuổi, chị họ tôi từ quê ra chỗ tôi rồi theo đuổi ngành y. t có nghe mẹ t kêu chị lúc đầu rất dễ khóc vì có sự mất công bằng,...nhưng t chưa bao h thấy chị ấy khóc hay j trước mặt t cả. kiểu t rất là quý chị ấy từ hồi còn nhỏ do chị hay chơi vơi t,đút t ăn,...h xem video này mơi hỉu được 1 phần chị ấy đã trải qua những gì, ngàn like cho video
Mình đã tốt nghiệp trường Y được 3 năm, giờ đang chuyển sang làm nghiên cứu chứ không làm lâm sàng một thời gian. Nhưng tất cả những câu chuyện Cận kể mình đều từng trải qua, và tự dưng thấy bồi hồi nhớ về 6 năm thanh xuân của mình. Tuy khoảng thời gian ấy thật sự quá nhiều khó khăn và trắc trở, nhưng mình cũng thầm cảm thấy cám ơn Đại học Y Hà Nội đã cho mình trải nghiệm mà mình tự hào rằng không phải ai cũng được trải qua trong đời.
Chúc tất cả những ai đã, đang, và sẽ theo đuổi con đường này sẽ luôn chân cứng đá mềm, vững vàng để thực hiện trách nhiệm cao cả của bản thân nhé.
1 video trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, rất lâu rồi mình chưa xem được video nào như thế này, chắc cận cũng ngang tuổi tôi thôi, nhưng phải công nhận cận rất thành công ở tuổi hiện tại, chúc cận thành công hơn nữa ❤ respect bro
Xem xong vid này mình biết ơn lắm vì khi đi thực tập tại các BV ở ĐN các bác sĩ và điều dưỡng, cả các cô lao công đều tôn trọng sinh viên. Tuy cũng có vài lần nhũng nhiễu nhưng trung bình mình thấy mọi người rất tốt, luôn tạo điều kiện cho chúng mình thực tập. Học y đã mệt mỏi nên mình mong tất cả các bạn SV y trên cả nước sẽ được đối xử một cách nhẹ nhàng nhất. ❤
Chưa bao h thấy 1 video nào đến nỗi t phải suy nghĩ nhiều đến vậy 😢, t chưa từng thấy 1 kênh nào đã khiến tôi phải suy nghĩ về tương lai của tôi... Liệu... tôi có thể làm được điều đó?... Mọi thứ sẽ diễn ra theo kịch bản mà t dựng sẵn, với lại cảm ơn kênh vì những cảm xúc đó là những cảm xúc mà t đã từng trải qua! Nó giúp tôi tìm được sự đồng cảm
13:57 Hunter x Hunter reference nè Bộ Shonen yêu thích nhất của tui:))). Thật ra sau này mình ko có ý định học Y, nhưng phải công nhận là vất vả và khó khăn thật. Mỗi ngày chắc phải lên đến hàng nghìn bệnh nhân, phải chăm sóc, cấp cứu, rồi xong làm thủ tục đủ kiểu cũng khổ. Mình trước đây cũng phải đến bệnh viện nhiều lần, đôi khi cũng hơi náo loạn thật. Có lần mình đi qua một hành lang và thấy có vẻ như là một gia đình ngồi cạnh tường, mọi người đều khóc lóc rồi an ủi lẫn nhau, có vẻ như người nhà vừa mất. Mình cũng muốn đến để hỏi thăm nhưng thời gian đã không cho phép mình làm vậy. Xem xong video mình mới hiểu được ý nghĩa của những công việc ở bệnh viện, mình suýt chút nữa đã rớt nước mắt rồi. À với lại! Animation và artstyle của anh cũng rất là đẹp! Có cơ hội để mình học hỏi để tiến trình trình độ hội họa và sự sáng tạo, vì sau này mình muốn trở thành một họa sĩ minh họa (vẽ trai và gái Anime đủ kiểu nữa:)))
Có cả smiling friends reference
Smiling friends refernce
Từ khúc 7:54 ,tôi cảm nhận đc sự CHẤT LƯỢNG về mặt ÂM THANH trong video này👍
BRO SO DEEP, THAT MAKING THIS SO PEAK🗣🔥🔥🔥. WE ARE MAKING OUT TO THINK ABOUT NGÀNH Y WITH THIS ONE🗣🔥. Dù sao thì, để mà đánh giá thì cận đã đưa chúng ta lên cao xuống thấp theo các cung bậc cảm xúc khác nhau, nếu bảo ổng treo tận 1 năm để làm 1 vid chất lượng như này thì tôi vẫn sẽ tin vì cách mà từng khung cảm đc miêu tả ra 🙏. Cái vid này cx nêu ra cái nhìn của ngành y dưới góc nhìn của sinh viên cho thấy được nhưng thăng trầm của của ngành và định hướng cho tương lai. Và cuối cùng "điều kinh dị cuối cùng mà cận sợ: sẽ là sự trai lì trong cảm xúc..." sẽ được nêu danh trong các bài văn của các cháu trong nghị luận về lòng nhân ái dưới cái tên "sinh viên y"🗣🗣🗣
Mình đã từng trải qua tất cả những việc như trên vid của một sv y cũng như cảm giác khi phải chứng kiến việc đánh mất bn của mình trên tay mình... và hiện tại mình vẫn tiếp tục công việc ấy. Rất cảm động và cám ơn bạn vì đã làm vid này. Vì mình như thấy có thêm một người hiểu được những cảm giác ấy và hy vọng những ai không làm trong ngành Y cũng có thể hiểu được những gì chúng mình đã trải qua đôi chút, để thông cảm với nhau hơn. Vì các bác sĩ, suy cho cùng, chỉ là những con người bằng xương bằng thịt như bao người khác thôi.
Thứ khiến tôi có thể dậy sớm vào lúc 9h ngày Chủ Nhật sau cả tuần làm việc mệt mỏi chính là xem video mới của Cận ❤️🔥
Hiện mình mới cmt vì đã xem đi xem lại 3 lần cùng với tất cả sự trông ngóng sau 4 5 tháng chờ video mới. Thực sự là chưa 1 youtuber nào có thể làm mình kiên nhẫn chờ đợi ra video đến vậy. Cày nát video cũ luôn 🥲
Lần này ra video dài rất đã luôn, mình thấy Cận sắp xếp các câu chuyện và những khung cảnh cực kỳ hợp lý.
- Từ đoạn đầu hài hước, vẫn làm bật cười thành tiếng tiêu biểu ở phân đoạn 14:22 và 16:54 , xem lại mà vẫn ko nhịn nổi cười 🤣
- Cùng với đó tương tác với người xem khá thông minh bằng cách để phần tự chọn qua góc nhìn của mình một cách "khách quan" đoạn 18:58
- Bắt đầu từ đoạn 23:20 dần trầm xuống như đối nghịch với các phân cảnh hài hước của lúc đầu.
+ Thực sự là mình rất xúc động, còn cố kiềm mình lại ngay khi đoạn 25:08 tiếp tục. Mình cực cực kỳ thích câu "Thật lạ. Khi sự im lặng nó lại ầm ĩ đến như vậy". Trời ơiiiii, cơn giông bão ko chỉ xuất hiện trông video mà ngay trong lòng mình cũng nghe thấy nó khủng khiếp đến nhường nào 😭
+ 27:41 từng lời kể, từng câu nói cùng 1 tiếng thở dài sau cùng từng nhịp đập với khoảng lặng từ 28:36 nó thật nặng trĩu trong lòng không chỉ mình mà dám chắc rằng còn các bạn khác nữa. Mình đã không thể kìm được nữa mà bật khóc cùng với câu chuyện chuồn chuồn ớt
+ 31:39 Cảm ơn lời khuyên cũng như sự khích lệ của về trái tim cảm thông và nhận hậu trong mỗi con người chúng ta. Cận đã truyền tải rất tốt điều này.
Video lần này thông điệp và câu chuyện truyền tải quá tốt thì phần mở đầu giới thiệu video mình ko khiến mình thoả mãn lắm, đoạn joke không kéo được sự húng thú xem ở đoạn đầu. Lần này với các hoạt ảnh vẽ ngầu lòi không xuất hiện mấy, hình ảnh ấy có thể ghép vào các câu chuyện hài hước đoạn đầu. Với mình cách đoạn hành động ngầu lòi chính là thứ thu hút nhất ở "Trải nghiệm HỌC Y". Nếu video có thể thêm đoạn này thì sẽ cực cực cực kỳ hoàn hảo và cân bằng giữa hài hước và trầm tư suy lắng trong cùng 1 video. Dù sao thì ít phân đoạn ngầu hành động nhưng video hôm nay đã QUÁ LÀ XUẤT SẮC, bao sự chờ đợi cũng được giải toả và trông ngóng phần tiếp theo.
THỰC SỰ CẢM ƠN CẬN VÀ ĐỘI NGŨ RẤT NHIỀU KHI ĐÃ RA VIDEO CỰC CỰC KỲ HAY VÀ TUYỆT VỜI. BIẾT ƠN SỰ CỐNG HIẾN MN RẤT NHÌUUUU ❤❤❤
Bonus: video game Cận quảng cáo hay ghia nên mình đang tải về chơi thử rùi. Hihi
Mong video sau Cận có thể kể video về câu chuyện ma ở bệnh viện, truyện kinh dị Cận làm vừa sợ, giật mình mà cuốn lắm. Tui vẫn ghim quả 2-3h sáng lướt đọc trúng truyện kinh dị của Cận xong tui sợ không dám đi vệ sinh. Nếu video tới hay như zậy thì tui sẽ tha thứ 😌
Cảm ơn Cận rất nhiều vì đã cho thấy được góc nhìn chân thật về sv y và mong Cận thực hiện được điều mình nói " Đừng để pháo đài tâm lý của mình quá lạnh lẽo mà hãy sưởi ấm nó bằng trái tim nhân hậu"❤.Cận làm video về "Lý do nên học y" đi😂
Hiếm khi nào có được 1 content chất lượng như thế này luôn!
Mình không phải bác sĩ nhưng mình là lính cứu hỏa/cứu thương mỹ (first responder) cái việc đối mặt với bệnh nhân chết và giành giật sự sống là thứ khiến mình chọn ngành cứu hỏa và nó cũng chính là thứ khiến mình rời ngành.
Cứ lâu lâu mình nghe tiếng còi xe cứu hỏa, hoặc cứu thương chạy là mình lại hồi tưởng thời gian mình đi trực. Nếu mà nói với EMT bọn mình thì cái đáng sợ chưa bao giờ là cái chết của bệnh nhân, cái đáng sợ là phải đối mặt với người thân của họ.
Mình thường nghĩ rằng nếu mình có đủ can đảm hơn, tinh thần cứng hơn và không bị chi phối bởi cảm xúc thì chắc giờ này mình vẫn sẽ ở ngoài kia trong màu áo EMT.
Cảm ơn đã mang đến một video rất ý nghĩa và mang theo đầy khung bậc cảm xúc.
Lúc đầu nhấp vào coi video, bản thân chỉ đơn thuần với suy nghĩ, tinh thần xem cho vui vẻ, một video nhí nhố, để rồi trải qua từng câu chuyện phải nói cực kỳ ấn tượng.
Cứ tiến sâu thêm từng giây từng phút của clip, mọi thứ lại dừng trầm lắng xuống, không còn tiếng cười nữa, một cảm giác lôi cuốn về một câu chuyện được kể lại qua giọng nói, hình ảnh và âm thanh, từ câu chuyện chân thực, sâu lắng, những sự việc Cận trải qua, từng nghệ thuật được đi nét trong câu chuyện
Về hồi ức ẩn dụ cho thứ cảm xúc rối bời một sinh viên y đã phải trải qua, rồi đau đớn, run sợ bởi thứ âm thanh xương gãy của cụ già, chỉ nghĩ thôi cũng đã ám ảnh, khoảnh khắc ấy phải can lòng lắm mới không chùn bước.
Trải qua chuyến xe ngắn về thực tế áp lực, trách nhiệm, nghề nghiệp đánh mất lòng người, trên cả ý nghĩa của nó, dường như đó hẳn là tâm tư của Cận với sự việc mình trải qua, thật sự respect cực kỳ❤
Bên cạnh đó là công sức tạo nên video này nữa, cần thêm những video thế này🐱
24:56 Đoạn này cảm động thiệt nha, tôi suýt khóc luôn ý 😢. Khả năng truyền tải cảm xúc của Cận thực sự rất xuất sắc ❤
Tui nữa 😭
Dr ấy:(( Mình xem mà cứ ngẹn cổ họng:(((
Tuy học dược nhưng sau khoảng tgian đi lâm sàng em mới hiểu được cái mà thầy, các bạn Bs trải qua những gì nên em thật sự rất tôn trọng các Bác. Cảm giác bất lực khó tả lắm anh ạ
Cảm giác sợ với cận lun
+1
20:35 vs mấy khúc sau cười quá tr cười 😂, nghe mà mắc cười lây lun
Một video với cảm xúc không thể nào có thể diễn tả bẳng lời :) good job anh ơi!!!
rì mai béo
:))
Reminddd
Comment đầu để rep remind :)))
Haha:)))
Đúng là học y ngân hàng cảm thông của anh có thể hao mòn, cảm xúc của anh có thể chai sạn. Những anh đang theo đuổi một nghề rất vĩ đại, một nghề có thể cứu sinh mạng của một người khác, mang đến hy vọng cho người thân của bệnh nhân. Nên dù sau này anh có cảm thấy mình trở thành một con người khác sau khi trải qua quá nhiều khoảng thời gian ở bệnh viện, thì những video này chính là minh chứng cho tình thương anh dành cho những người bệnh nhân đó. Dù bệnh nhân có không được may mắn không qua khỏi, anh cũng có cố gắng lắm rồi. Hãy là anh như thế này và mạnh mẽ hơn trong tương lai nha. ❤❤ cảm ơn công sức học tập và làm việc của anh rất nhiều.
Video đầu tiên trên youtube khiến em phải bật khóc. Vừa nhen nhói ý định thi Y nhưng lại phải suy nghĩ về tương lai bản thân liệu có đủ vững chắc và ấm áp như cận ko
Nếu bro cảm thấy sẵn sàng lúc đó hãy vào Y nhaaaaa
1 video rất hay, chân thực và ý nghĩa. Tất nhiên chỉ có những người là sinh viên Y như ae mình mới hiểu được những công việc đấy, ước rằng video này đến được với thật nhiều người để họ biết và hiểu hơn về ngành của chúng ta. Cảm ơn AD đã tận tâm kiên trì để tạo ra video này, chúc bạn nhiều sức khỏe và công tác tốt!
Cảm ơn Cận vì đã dành thời gian và công sức để làm video cho mọi người xem như này, Cận đỉnh nóc kịch trần bay phấp phới í, Cận vất vả nhiều rồi ạ
hầu hết các vid của Cận đều có 1 điểm đặc trưng là sự kết hợp giữa hai cảm xúc vui và trầm (buồn). Những phút đầu sẽ khiến người xem phải cười không ngậm được mồm, nhưng sẽ đến lúc người xem phải chậm lại, suy nghĩ về những chi tiết buồn mà Cận lồng vào trong vid. Một content thật sự có tâm, cảm ơn Cận
Kênh của anh xứng đang hơn 1tr sub vì cách anh đầu tư nội dung, cách kể truyện. Mình coi video của anh Cận thì luôn luôn có một cái gì đó mà mình nghĩ ai cũng có thể thấy bản thân mình trong đó. Chưa kể trong quá trình xem thì mới biết anh Cận đích thị là một media consumer, mình ko hề có gì để chê luôn, kiểu khi coi video của Cận thì phải coi hết từ đầu đến cuối thì ló mới cuốn.
Về phía mình thì chắc chỉ có Cận là content creator Việt Nam duy nhất mình coi và coi tất cả. Tiếp tục sự nghiệp nhé anh chai
...
...
...
...
...
Mai ra tiếp video đê
ơi tối rồi mà được youtube recommend cái video chất lượng thật chứ. Mình cũng đang học về healthcare mà cụ thể là mảng tâm lý, cũng nhớ lại những câu chuyện về quá khứ nơi có những người hôm qua còn cười nói cùng mình ăn mì cay mà hôm sau đã không còn nữa. mood ghê hiuhiu
Nét vẽ cũng như cách kể chuyện thật sự khiến mình cảm thấy rất ấn tượng .Nhờ Cận mà mình biết ngành y phải trải qua những gì, những khó khăn mà sv y phải gặp . Cảm ơn Cận vì ra 1 video ý nghĩa như này
27:45 mình không phải là sinh viên hoặc người ngành y nhưng cũng đã từng trải qua cảm giác có thể nói là gần tương tự. Mình là thành viên clb bơi nên có thực tập qua về CPR và chưa thực tế lần nào. Người đầu tiên mình CPR thực tế là nội mình. Cụ khi ấy 102 tuổi ,cụ khỏe nhưng tuổi đã cao nên mỗi khi đi ngang qua phòng cụ mà thấy cụ ngủ mình thì m xem cụ còn thở hay không , nếu không thở mình sẽ áp tai nghe xem tim cụ còn đập hay không ( nhà mình bị hội chứng ngưng thở khi ngủ ). Trưa hôm ấy mình đi làm về , mẹ bảo vào gọi cụ dậy ăn cơm thì mình thấy mặt cụ xanh và không còn nghe nhịp tim nữa . Nhà mình tức tốc gọi cấp cứu , nhân viên y tế bảo 20ph xe mới đến và yêu cầu CPR cho cụ cho tới khi xe cấp cứu tới và mình là người tiến hành. Coi tới khúc 27:45 như làm mình sống lại kí ức đó như hôm qua vậy. Ngày hôm ấy bệnh viện báo nội mình mất và mình nghĩ đó là 1 trong những khoảnh khắc khó quên của đời mình. Coi video của cận mình mới biết những người theo ngành y cũng phải chịu đựng nhiều thứ khó khăn như vậy để trở thành những anh hùng cứu người ngoài đời thực.Respect.
Là 1 sv y, e thực sự đồng cảm sâu sắc những gì a trải qua từng nét vẽ, từng lời nói, từng câu chuyện của mình. Cảm ơn a vì đã đem lại tiếng cười và mang cả những nỗi niềm thầm giấu của những ng dc gọi là "nhất..,nhì.." ấy.
Dù ko bít sau này liệu e còn tiếp tục theo ngành này ko nhưng hiện tại e thấy rất biết ơn vì đã là sv y, được chứng kiến, cảm nhận và trải nghiệm những điều "quý giá" mà những sv khác khó có thể có.
Chúc a thật nhiều sức khỏe và dù có lựa chọn con đường nào thì e tin a vẫn sẽ là 1 người thật tâm huyết, thật trách nhiệm, cống hiến hết mình với những gì mà a lựa chọn ạ❤.
Sau khi xem video này tớ nhất quyết không vào y, nhưng cuối cùng tớ vẫn chọn nó. Tớ tin là tớ có thể làm được, cảm ơn Cận đã cho em một cái nhìn sâu sắc hơn về ngành Y, và cảm ơn Cận gì những cố gắng để xây dựng một kênh UA-cam hay như vậy và thực sự thì nó đã truyền được động lực cho em Cận ạ, em vẫn sẽ đồng hành cùng lựa chọn của em không biết là đến khi nào nhưng chắc chắn không phải là 1 thời gian ngắn.
Anh Cận TG ơi! Sao em xem khúc cuối nước mắt em rưng rưng vậy anh. Em không biết như thế nào? Mà em khóc rất nhiều ạ. Em cũng không biết cảm xúc đó là như thế nào? Nhưng cái cuối nó thấm và làm em nhớ lại lúc đi thực tập. Bằng chính đôi tay và cách giúp đỡ nhiều người và người mất trước mặt đó là một thứ gì đó.😭😭😭😭
23:40 - 32:12: Em xin đồng cảm với anh! Tại em cũng là svY,em cũng có một bệnh nhân thân với em như là anh em với anh vậy. Lúc đó cũng rất góp một phần vào công sức cứu bệnh nhân,mà quên đi cái sự giao ban. Lúc đó em nghe tin em hỗ trợ hết mình,rồi lúc mấy bác sĩ và điều dưỡng nói họ mất thì con người của em đứng lặn và cảm thất trống rỗng, ban đầu là chối bỏ em nghĩ vẫn còn thứ gì đó để giúp họ,em nói mấy anh chị bác sĩ hay điều dưỡng hãy hỗ trợ lại thử nếu cứu được họ thì sau thì mấy anh chị lắc đầu,nhìn thấy người nhà bệnh nhân khóc lúc đó em cũng rưng rưng giọt lệ. Và hôm đó em suy nghĩ và khóc rất nhiều vì người bệnh nhân đó tại em coi họ như là người nhà vậy á. Và em đã chấp nhận điều đó và tiễn đưa ông lần cuối cùng khi người đó rời khỏi bệnh viện
Urgh, xem vid của Cận mà em khóc luôn ạ. Bác sĩ cũng là ước mơ thuở nhỏ của em. Kiểu, em có thể trở thành người mang những mạng sống hấp hối kia trở về, trở thành người mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng mà rồi mọi thứ quá khác, nó quá khắc nghiệt. Em nhận ra mình không đủ dũng cảm để chịu trách nhiệm cho một sinh mạng, cũng không đủ nhân từ để chịu đựng áp lực từ ngành Y. Em rất ngưỡng mộ anh vì đã vượt qua được những năm tháng Đại học. Và nếu anh có bỏ cuộc, em hay bất cứ người nào đều không thể trách anh cả. Cảm ơn anh vì đã nói lên nỗi lòng của mình cũng như nhiều sinh viên Y khác.
Bố tớ làm ngành y, hàng ngày đối mặt với bao nhiêu bệnh nhân, tận mắt chứng kiến bao nhiêu sinh mạng ra đi trước mắt mình. Tớ nhớ rõ có 1 lần bố tớ đi làm về, kể với mẹ về 1 bệnh nhân, tớ thắc mắc và chạy ra hỏi vậy bệnh nhân đó như nào. Weo bố tớ trả lời bằng 1 giọng hết sức bình thản "chết rồi", lúc đó tớ lặng người, có vẻ bố đã quá quen thuộc với cảm xúc đau thương ấy đến mức chai sần nó, câu trả lời của bố nhẹ nhàng mà vô cảm đến mức khó tả🥲
31:22 Cận ơi cố lên nhé ,mặc dù bị đối xử bất công hay là ở trong 1 môi trường áp lực thì vẫn cố gắng hết sức để phá vỡ sự chán nản hoặc hoảng sợ đó cho đến khi mình đạt đc thành công mà mình đã bỏ công sức của những năm trôi qua nhé .không cần làm video nhanh đâu ,chỉ cần ra video mà đừng bỏ hoang cái kênh này là oke rồi❤ 🥳😚😊☺️đang coi Pobbrose thì anh kêu nhắn cho Cận một lời an ủi nên tui qua đây chia sẻ😂🔥🔥🔥
Chuyện Cận kể làm tôi nhớ đến ông tôi mất cách đây mấy ngày, ông đã 92 tuổi. Bữa đó là cn sáng sau khi tui kết thúc ca đêm, tan ca tui chạy lên viện chăm ông thay ca cho cô tui. Lên chăm ông từ 7h sáng được các y tá và điều dưỡng chăm ông từ ăn và thuốc men thì đến 12h thì tui bắt đầu mệt vì làm đêm từ 10h30 tối đến 12h trưa hôm sau thì quá mệt rồi, tui bắt đầu buồn ngủ dần, đã gọi cô lên thay ca cho tui về ngủ nhưng cô bảo là chưa xong việc nhà nên chưa lên được. Tui nghĩ là xong việc ăn uống và thuốc men thì ông tui sẽ ngủ nghỉ nhưng ông tui rất năng động ngồi nghịch, tui nói ông"ông ngủ đi, con ngủ chút rồi dậy" khi tui ngủ đúng 1 tiếng thì cô tui vào la lên "trời ơi mày ngủ ông mày đi khi nào mà mày ko hay" và đó là câu ám ảnh trong đầu tôi đến tận bây giờ. Lúc đó bác sĩ lẫn điều dưỡng và y tá cố gắng cùng nhau kích cho ông thở giống Cận kể, chứng kiến toàn bộ khi ông mình chết trước mắt mình ko thể làm gì rồi xoay ra tự trách tại sao lại ngủ? Ráng thức 1 tí thì bản thân có làm sao đâu? Nhưng trách có ích gì khi ông đã mất..
Chai lì cảm xúc về cái chết là thật í. Bệnh nhân đến, bệnh nhân mất, chở về, quá nhiều để rồi chỉ còn là những sự việc xảy ra thường nhật. Nghĩ trong đầu ôi tội nghiệp quá! thế thôi, lại lao đầu vài việc khác, không có quá nhiều cảm xúc để dâng trào khi mỗi bn ra đi nữa.
Ngày xưa tớ yêu một người, một người khiến tớ rung động, khiến tim tớ đập nhanh,khiến tớ trằn trọc mỗi đêm vì nhung nhớ. Rồi một ngày tớ và anh đã mở lòng với nhau,rồi yêu nhau,tớ nghĩ là một ngày nào đó chúng tớ sẽ thật hạnh phúc.Cho đến một ngày, người ấy chọn cách tusat vì bị tramcam,tớ đã ko biết là anh bị trầm cảm,tớ đã khóc rất nhiều,khóc vì không thể cứu được anh, không thể đưa anh ra khỏi bóng tối.Sau đó tớ đã yêu vài người,nhưng tớ chợt nhận ra nỗi nhung nhớ ấy chẳng bao giờ phai nhạt cả.Những lần khóc oà vì hối hận,nhớ đến khi không thể ngủ được, ước gì anh có thể ôm tớ, có thể nói yêu tớ một lần nữa.Dù tình cảm đã nhạt phai nhưng sự nhớ nhung, tiếc nuối,đau đớn vẫn như ngày ấy.
em cảm ơn vì anh đã ra 1 clip chất lượng như thế này, nói thật khi xem vid của anh e có rất nhiều cảm xúc cho mỗi phần đến nỗi e đã khóc khi nghe anh kể về những sự ra đi mất mát
chúc anh 1 ngày tốt lành :333
Cảm ơn cái chiến sĩ áo trắng, những bạn có tương lai làm bác sĩ đã vất vả trải qua những khó khăn của việt học y, trải qua những ca trực mệt mỏi những bệnh nhân khó tính, chính mắc nhìn thấy bệnh nhân c.he.t trước mặt tôi hiểu cảm giác của bạn cố gắng cứu bệnh nhân khỏi tử thần nhưng...nếu các bạn có tương lai làm bác sĩ gặp những khó khăn mà ko vược qua đc hãy cứ nói lên ko phải ngại ai cũng cần tâm sự hãy tự tin lên tôi tin bạn làm đc ^^tôi xem vid mà khóc cho mấy bạn học y ghê😢
Rất mê video của cận, cách cận storytelling và diễn đạt cảm xúc qua animation cực kì truyền cảm hứng luôn.Cảm ơn cận luôn cố gắng làm ra những video ý nghĩa như này
wow chị ná ti hu :)
Ayyyyyyyy ❤❤❤ love u dawg
Yahhhh dù hong cùng bên điều dưỡng như Cận, mình bên Phục Hồi Chức Năng Vật Lý Trị Liệu nhưng mình cũng trải qua cảm giác như Cận nói khi mà bản thân mình cũng chứng kiến nhưng bệnh nhân mình trong lúc tập PHCN ra đi mình cũng shock lắm cũng ở vị trí là thực tập khi ấy mình mình nhìn tất cả anh chị bộ phận điều dưỡng bs làm mọi cách cứu BN mình cũng kiểu như chết lặng không biết nói gì thêm, nhiều ca như thế mình trong đầu cũng nói là sẽ quen thôi sẽ quen thôi...nhưng mà nước mắt vẫn cứ chảy...nhờ clip của Cận mình vô cùng biết ơn bản thân vì đã không chọn sai vượt qua mọi khoảnh khắc ấy❤❤❤ mình cũng mong Cận sẽ luôn giữ cho mình một trái tim nhân hậu, ấm áp như vậy với khối ngành sức khoẻ của bọn mình ❤
This is a work of art. Truly a masterpiece. Cận đã cho thêm đa dạng các nét vẽ khác nhau, và phần animation bằng bìa các tông thật sự là một điểm rất ấn tượng với mình; Cả phần ngân hàng cảm thông làm mình thật sự phải xuýt xoa vì Cận lại có thể diễn tả theo cách ấy. Ngoài ra còn phải kể đến cách Cận truyền tải câu chuyện cụ ông 90 tuổi bằng nhiều khung đen xen giữa lẫn tiếng bụp khiến mình cũng trầm theo. Nói đi cũng phải nói lại, video của Cận vừa hài hước lại vừa sâu sắc; Mỗi lần xem một video mới là lại một lần bất ngờ vì sự sáng tạo của Cận. You are very wonderful 😋🤯🔥✨